1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên không + Bán trọng sinh] SỦNG PHI - Triêm Y 177/456

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Halong-ngoc

      Halong-ngoc Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      57
      Nguy hiểm quá, tiếp nhanh nhanh bạn ơi !!!
      Linh Sờ Tinh thích bài này.

    2. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      khí thế lớn nhỉ, liệu trụ đc bao lâu trc mặt mộ nữ bị đè bẹp, chờ mong
      Linh Sờ Tinh thích bài này.

    3. Ngọc Ngố242

      Ngọc Ngố242 New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      3
      ôi ta ghét con mụ này quá
      Linh Sờ Tinh thích bài này.

    4. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 139: Người Khách ác

      Edit: Linh Sờ Tinh


      “Trắc phi có vừa ý với đôi chim ruồi của bổn cung ?”

      Tông Chính Oánh vốn có gương mặt gầy, cộng thêm thái độ khinh thường chế giễu lúc này khiến cho ta lộ ra chút hung lệ cay nghiệt.

      “Thiếp tạ ân điển của công chúa, ban cho thiếp đồ chơi trân phẩm”. Mộ Tịch Dao khó khăn duy trì tư thế, tuy trả lời cách rất cung kính, nhưng giọng điệu hề lộ chút yếu thế nào.

      là đồ mà Tông Chính Lâm thưởng lúc nào cũng phải nắm trong tay. Nếu ngay cả đồ tốt mà boss cho cũng giữ được, nàng khác gì đồ bỏ?

      Tông Chính Oánh thấy nàng nhanh mồm nhanh miệng, vừa tâng bốc xong chặn miệng mình ngay được. muốn tiếp tục phân cao thấp với Mộ Tịch Dao, lại bị Hách Liên Mẫn Mẫn cắt ngang.

      “Công chúa điện hạ, Mộ thị thân thể nặng nề, người xem có nên ân điển cho nàng ấy ngồi xuống rồi tiếp tục chuyện?”

      Hách Liên Mẫn Mẫn hề chào đón Tông Chính Oánh.

      Công chúa điện hạ tỏ ra uy phong lấn át cả phủ hoàng tử, ngay cả tôn ti lễ nghĩa cũng chú ý. Nếu Mộ Tịch Dao sảy ra chuyện gì, tội danh này đương nhiên chẳng liên quan gì đến công chúa mà tất cả đều đổ lên đầu Hách Liên mình đây, sau đó mình cũng bị đè ép đến mức sống nổi.

      Nếu Lục điện hạ biết chuyện hôm nay, đừng là mình mà chỉ sợ ngay cả công chúa Tông Chính Oánh cũng đừng mong có ngày tốt lành.

      Mặc dù Tông Chính Lâm vẫn thể ra tôn trọng bản thân là chính phi, nhưng thủ đoạn của người đàn ông này Hách thị cũng biết chút. triều ai ai cũng Lục điện hạ lạnh lùng nghiêm khắc, danh hiệu này cũng phải tùy tiện là có thể dọa được người khác. Ngay cả cha ruột nàng là Hách Liên đại nhân dù rất ít khi để ý người khác cũng phải cẩn thận với Lục điện hạ vài phần, như vậy chứng tỏ Lục điện hạ chắc chắn phải người hiền lành.

      Hôm nay biết Tông Chính Oánh dựa hơi ai mà dám tìm đến tận cửa tính sổ, sợ lúc Lục điện hạ trở về khiến nàng ta có chỗ dung thân ư?

      Vệ Chân ở bên ngoài thấy tình hình trong phòng, cảm thấy như kiến bò chảo lửa, nhịn được muốn ra ngoài báo tin, để Điền Phúc Sơn tìm Thục phi giải vây. định rời thấy Dao chủ tử cúi đầu, che ánh nhìn sắc bén, lướt qua cửa sổ nhìn đúng vào , lập tức dừng lại.

      Ánh mắt của chủ tử làm toàn thân lạnh run, ánh mắt sáng trong tia sợ hãi, chỉ có mảnh bình tĩnh. Loại tỉnh táo làm người ta sợ hãi này, Vệ Chân cảm thấy rất quen thuộc.

      Với cơ trí của Dao chủ tử, đây là cố ý ra hiệu cho được hành động lỗ mãng? Vệ Chân hầu hạ Tông Chính Lâm cũng lâu, rất có bản lĩnh nhìn ánh mắt đoán tâm tư chủ tử.

      Nếu Dao chủ tử có ý ngăn lại, Vệ Chân liền vội vã hộ tống tiểu chủ tử về thiên điện, liên tục dặn dò nhũ mẫu được mang tiểu chủ tử ra ngoài, sau đó mới yên tâm quay lại đứng ở cửa chính phòng làm tròn bổn phận hộ vệ.

      “Sao cơ ? Hách Liên Chính phi quả nhiên quá hiền lành. Trước giờ chưa từng nghe thê thiếp của phủ lục đệ lại thân thiết hòa thuận như chị em?”. Tông Chính Oánh hừ lạnh tiếng, vô cùng vừa mắt dáng vẻ hiền lương rộng lượng của Hách Liên Mẫn Mẫn. Làm chính thất mà phải dựa vào việc chuyện thay tình địch để níu giữ trái tim đàn ông , đây là loại nữ nhân nàng ta coi thường nhất.

      “Nếu hoàng tử phi của nhà ngươi rộng lượng như thế, chẳng lẽ bổn cung còn để ngươi ủy khuất hay sao?”. Tông Chính Oánh đánh nhát roi ngựa lên bàn gỗ khắc hoa, “Đứng lên ”. Giày vò Mộ thị lát quả nhiên trong lòng dễ chịu hơn nhiều.

      Mộ Tịch Dao cúi đầu che dấu vẻ mặt mình. Theo quy củ hành lễ tạ ơn, vịn tay Triệu ma ma, khó khăn ngồi vào chỗ của mình.

      Hách Liên Mẫn Mẫn vụng trộm nhìn thần sắc của nàng, thấy Mộ Tịch Dao khiêm tốn , hành động đúng quy củ, hai đầu lông mày có vẻ mệt mỏi. Lúc ứng đối với những câu sắc nhọn của Tông Chính Oánh cũng cố gắng tránh , hề có chút tranh phong ra oai nào.

      Làm sao lại như vậy? Hách Liên Mẫn Mẫn nghĩ mãi mà ra.

      Theo tác phong thường ngày của Mộ Tịch Dao cho dù là nữ nhân trong phủ, hay là phi tần trong nội cung, chỉ cần đối với nàng ấy có ý tốt, nàng ta đều đánh trả, thủ đoạn vô cùng lợi hại.

      Lần này Tông Chính Oánh đặc biệt đến hỏi thăm , muốn làm nàng ta mất mặt, vì sao Mộ Tịch Dao liên tục nhượng bộ, ràng là cố nhịn xuống, để đối phương chiếm được thượng phong?

      chỉ Hách Liên Mẫn Mẫn thấy khó hiểu mà những người hầu hạ Mộ Tịch Dao từ tỏng ra ngoài đều chau mày, đoán được ý của chủ tử. Nếu chủ tử sợ vì có điện hạ làm chỗ dựa, chỉ sợ tất cả những nha hoàn hầu hạ trong Đan Như Uyển dù là kẻ làm thô sử hay người thân cận đều tin lý do này. Chủ tử của bọn họ ngay cả khi điện hạ tức giận cũng coi ra gì, thoải mái lạnh nhạt điện hạ mười ngày nửa tháng cũng chẳng sao. Ngay cả đối người lạnh lùng nhất Đại Ngụy là Lục điện hạ cũng có thể bình tĩnh đối phó, làm sao có thể sợ vị Tứ công chúa mất mẹ này được?

      Mộ Tịch Dao nếu có thể nghe thấy tiếng lòng của mọi người, nhất định sai người tới dạy dỗ lại.

      Trước mặt Tông Chính Lâm nàng có thể kiêng nể gì, đều là dựa vào tính tình của ai đó, chẳng qua là ỷ vào việc trong lòng điện hạ có nàng, nỡ để nàng chịu nửa điểm khổ sở. Nếu như ngày nào đó Tông Chính Lâm thay đổi khẩu vị, sao nàng còn dám có ánh mắt như vậy, nếu vẫn to gan kết cục là, cần boss xử trí, tự nàng tìm dây thừng treo cổ tự tử thôi, miễn phải chịu thủ đoạn tàn bạo của Tông Chính Lâm.

      Cho nên, củng cố ân sủng của boss đại nhân là việc ưu tiên hàng đầu. Mộ Tịch Dao sớm xác định được phương châm ,mục tiêu sủng phi, lúc nào cũng ngừng nhắc nhở mình cố gắng, thể lười biếng.

      Về phần có sợ ư, cái đó lại là chuyện khác.

      Ví dụ như trước mặt Nguyên Thành đế, phải thành ra vẻ. Bình thường làm bạn bên cạnh Tông Chính Lâm chẳng nhẽ nàng có chút sợ hãi nào? Nếu lòng đối đãi với nhau, cần gì phải nịnh nọt, bày mưu tính kế để được sủng ái của ?

      có người từng rằng, những ân điển tranh đấu để có được , trừ trước tới giờ hề đơn thuần trong sạch. cho cùng, nàng tin . Cho dù nàng có làm gì, biểu ra như thế nào tất cả những cái đó chỉ là thủ đoạn, chứ hề là tâm ý. Nịnh nọt là tranh thủ tình cảm, dương dương khoe mẽ cũng là tranh sủng mà thôi.

      Những thủ đoạn có thể dùng được với Tông Chính Lâm chưa chắc có hiệu quả đối với Tông Chính Oánh.

      Cho nên Lục điện hạ thể đem ra so với Tứ công chúa. Hai tiếng sợ hãi này chính Mộ Tịch Dao cũng thừa nhận là nàng có.

      Hoàng tử cùng công chúa mặc dù đều cao quý, nhưng đối với Nguyên Thành đế mà , ý nghĩa hoàn toàn bất đồng.

      Trước kia dù nàng bị kéo vào rất nhiều chuyện lớn, nhưng sau lưng đều có bóng dáng của việc các hoàng tử tranh đấu. Trong mắt Nguyên Thành đế, nàng chỉ là quân cờ bị người khác lợi dụng, rất yếu ớt. Cho dù có phản kháng, cũng chỉ là tự bảo vệ mình, xét trong đám nữ tử cũng được coi là thông minh.

      Hôm nay người đến kiếm chuyện là Tứ công chúa Tông Chính Oánh. Mới mất hậu thuẫn của mẫu tộc bao lâu , mình sống trong ba mẫu đất của phủ công chúa tại Thịnh Kinh, chẳng qua cũng chỉ là quý nữ hoàng tộc lo ăn lo mặc, quyền thế mà thôi.

      Tuy Nguyên Thành đế sủng ái đứa con này lắm, nhưng có lẽ cũng có thương yếu. Nếu như mình vẫn có thể thu thập ta cách dễ dàng như trước kia Nguyên Thành đế nghĩ gì?

      Loại tranh đấu giữa đám nữ nhân bản thân là đế vương ông ta thấy nhiều rồi. Trong mắt ông ta, chỉ sợ dù Tông Chính Oánh có sai cũng chỉ là được nuông chiều ngang ngược mà thành thôi, đây cũng là bệnh chung của các công chúa, cũng phải chuyện lớn. Chỉ cần là chuyện trong mắt Nguyên Thành đế, Mộ Tịch Dao vĩnh viễn thể hơn Tông Chính Oánh.

      Vốn thua vì lý do huyết mạch, nếu như Mộ Tịch Dao còn dám dùng thân phận Trắc phi để đè đầu cưỡi cổ công chúa Đại Ngụy, trận này nàng thể thắng được. Nhất là khi thiếu đại boss trấn giữ ở thịnh kinh.

      Nhiều khi Mộ Tịch Dao cần mượn thực lực của Tông Chính Lâm, chỉ cần uy hiếp là đủ

      Tình thế hôm nay bất lợi, tốt nhất nên tránh, đấy Hách Liên Mẫn Mẫn ra ngăn đỡ chút. Đợi khi nắm được cơ hội, cẩn thận bố trí ,đến lúc đó dĩ nhiên hoàn cảnh khác.

      Tông Chính Oánh hận mình rồi, nếu hai bên thành địch, vậy sau này chắc chắn thể thiếu đụng chạm.

      Mộ Tịch Dao quy củ ngồi đó, nhưng trong lòng suy tính rất nhiều, ván cờ này nên quân nào để có kết quả tốt nhất. Nếu nàng đoán sai, lần này Tông Chính Oánh đến chỉ là để “chào tiếng” mà thôi. Sau này như thế nào , với thân phận công chúa, chiến trường tốt nhất phải là phủ hoàng tử, mà là trong thâm cung!

      “Trắc phi hình như nghe thấy bổn cung gì?”. Tông Chính Oánh cảm thấy hôm nay chuyến hả giận. Mộ thị quy củ cúi đầu, Hách Liên thị tức giận đến tím mặt. Nữ nhân của Tông Chính Lâm, chẳng qua cũng chỉ vậy mà thôi!

      “Lời của Tứ công chúa đương nhiên có lý. Nha hoàn của thiếp va chạm công chúa điện hạ, nên bị phạt”. Mộ Tịch Dao mỉm cười nhận thua kém, thái độ vô cùng tốt.

      Hách Liên Mẫn Mẫn thấy nàng sảng khoái chịu thua mà tức giận đến đau cả gan. Khong ngờ Mộ thị lại là kẻ dễ dàng chịu áp đến thế! Đến lúc này Hách thị nhận ra, khi có điện hạ làm chỗ dựa, Mộ thị làm bộ yếu đuối bất lực, cứng rắn đẩy nàng lên đầu sóng. Đáng tiếc là ràng nhìn thấy tính toán của Mộ thị, lại thể bỏ thân phận chính phi, vẫn phải theo nàng ta diễn phen!

      “Biết được là tốt rồi, bổn cung chỉ sợ có người phân thị phi”. Khóe mắt thị quét tới chỗ Hách Liên Mẫn Mẫn,tỏ ý khinh thường.

      Mộ thị thức thời nhượng bộ, Hách Liên thị này còn cường chống, muốn đấu với mình. Xem ra, Mộ thị giảo hoạt hơn Hách Liên thị nhiều lắm.

      “Lần này tới thăm, thấy Trắc phi tệ. Bổn cung cũng có ý ở lâu. Sau khi sinh xong rảnh rỗi nên vào cung ngồi chút, mọi người lâu gặp Trắc phi rồi”.

      Tông Chính Oánh vung roi da đánh tiếng nổ vang giữa trung, ánh mắt nhìn Mộ Tịch Dao đầy vẻ bất thiện.

      Đợi khi Mộ Tịch Dao hết ở cữ, đương nhiên thiếu trường hợp phải vào cung thỉnh an . Đến lúc đó nàng có rất nhiều cơ hội thu thập tiện nhân kia. Lần này coi như chỉ tính lãi, để cho Mộ thị biết việc mất thể diện trước mặt mọi người ra sao.

      Tông Chính Oánh chỉnh lại quần áo cưỡi ngựa, đạp mạnh giày, khí thế ngất trời vung màn rời .

      Hách Liên Mẫn Mẫn xanh mặt tức giận trừng Mộ Tịch Dao, vịn Quế Lê cam lòng tiễn Tông Chính Oánh xuất phủ.

      “Chủ tử, vì sao Trắc phi…”

      “Ngươi muốn hỏi vì sao nang ta đổi tính rồi hả?”

      “Nô tỳ cảm thấy chuyện này đúng lắm? Trắc phi trong phủ có khi nào chịu thua thiệt như vậy đâu, vậy mà cũng có thể nhịn được?”

      “Ngươi cho là tính tình nữ nhân đó tốt đến thế sao? Nàng ta chẳng qua là chờ cơ hội. Điện hạ ở đây, nàng ta dám lấy mình ra mạo hiểm. Đợi khi điện hạ trở về, ngươi cứ chờ xem nàng điện hạ như thế nào, lúc đó là có thể thấy bản tính của nàng ta”.

      “Ý chủ tử là, Trắc phi vì bảo toàn chính mình nên cố ý né tránh. Đây chẳng phải là làm khó ngài sao? Nàng ta lùi, mà công chúa lại tìm đến cửa rồi, cả phủ hoàng tử chị dựa vào mình ngài chống đỡ?”

      “Nàng có thể trốn bao lâu? Chẳng qua tháng sau là sinh rồi, chuyện sau này có liên quan gì đến ta? Chẳng qua khoảng thời gian này, thể chỉ mình chống lại bà điê kia”. Cuối cùng Hách Liên Mẫn Mẫn cũng tỉnh táo hơn chút, bị dạy dỗ mấy lần, lại được Tông Chính Lâm phó thác, bị mấy lần kích thích, sau khi rời xa điện hạ có vẻ tỉnh táo hơn nhiều.

      “Rẽ sang đường khác, Phương Hoa Uyển gặp Tô Trắc phi. Người này cũng tĩnh dưỡng nửa tháng rồi, thân là nửa chủ tử của phủ hoàng tử, cũng nên chia sẻ chút mới tốt”. Hách Liên Mẫn Mẫn làm gì được Mộ Tịch Dao, nhưng đối với Tô Lận Nhu lại tin tưởng vô cùng.

      Chỉ cần nâng nữ nhân kia lên thổi phồng chút, lại hạ thấp bản lĩnh của Mộ thị trước mặt nàng, tin chắc Tô Lận Nhu vì nóng lòng muốn lôi kéo điện hạ, tuyệt đối bỏ qua cơ hội lập công .
      minhhanhng, Sweet you, levuong17 others thích bài này.

    5. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 140: Mạch nước ngầm

      Edit: Linh Sờ Tinh


      “Chủ tử, ngài có khỏe ?” Mặc Lan đau lòng nhìn đôi chân sưng vù của Mộ Tịch Dao, nhàng xoa bóp cho nàng.

      Sau khi lau tay, Mộ Tịch Dao cầm quả chang leo mà Huệ lan đưa tới, hờ hững trả lời vẻ để ý, “Yên tâm, sao”. Cắn miếng, dòng nước quả mát lạnh chảy vào ̉ làm nàng tỉnh táo hơn một chút.

      “Xuân Lan đâu ? tìm đại phu chưa? Lấy thuốc mỡ điện hạ ban cho đưa qua cho nàng hộp ”.

      Tiểu nha đầu bị bắt quỳ dưới nắng gần nửa canh giờ, chưa đến đầu gối có bị thâm tím hay , mặt nhất định cũng phải bôi thuốc.

      Thủ đoạn tra tấn này của Tông Chính Oánh, chắc chắn là học thủ đoạn trong hậu cung đến mức quen thuộc . Công chúa Đại Ngụy chẳng qua cũng chỉ là độc phụ bị thâm cung mài rũa mà thôi.

      “Chủ tử, ngài cần gì phải nhẫn nhịn như vậy? Nếu điện hạ biết , chắc chắn sẽ vui ”. Vừa rồi phải quỳ gối hành lễ thời gian nửa chung trà, nếu điện hạ ở đây, tuyệt đối sẽ để việc này xảy ra.

      Mộ Tịch Dao nghiêng đầu nhìn hồ sen ngoài cửa sổ, sen trong hồ tàn, lá xanh cũng rủ xuống, phong cảnh của hồ còn đẹp nữa.

      “Mặc Lan, thể chuyện gì cũng đều trông cậy vào điện hạ. Huống hồ có những việc điện hạ nên nhúng tay vào ”. Tông Chính Lâm vừa rời khỏi Thịnh Kinh, nàng bị người khác “bắt nạt” . Nếu Lục điện hạ về, chắc chắn vội vàng trút giận thay nàng thôi, tất nhiên khiến Nguyên Thành đế sẽ thích việc này.

      “Đừng xem những nữ nhân lớn lên ở hậu cung. Nàng ta dám chọn lúc này đến tính sổ đương nhiên là vẫn còn có mắt”. Tông Chính Lâm chèn ép nàng ta lần, nếu lại có một lần nữa, Lục điện hạ bị đạo nghĩa.

      “Tứ công chúa điện hạ càng ngang ngược kiêu ngạo càng tốt, ta chỉ sợ nàng ta tính trước lo sau, như thế thủ đoạn mới là hung ác lường nổi ”.

      Nếu tất cả mọi người đều làm việc theo quy củ, trận chiến giữa nữ nhân chắc chắn rất lâu, đây phải là điều mà Mộ Tịch Dao mong muốn .

      Từ trước tới nay Mộ Tịch Dao luôn cảm thấy dù là cứng rắn hay mềm dẻo thì cũng là cách tốt để tiếp. Hình như “cứng rắn” nàng dung rất tốt , nhưng “mềm dẻo” thì vẫn chưa được tôi luyện lắm. Nếu Tông Chính Oánh dễ dàng đối phó, dù thế nào nàng cũng phải có kế hoạch phù hợp mới được?.

      Chút tình thương của Nguyên Thành đế, cần bao nhiêu “tin xấu” mới có thể làm ông ta thất vọng hoàn toàn với đứa con gái thứ tư này? Đôi mắt của Mộ Tịch Dao trở nên tỏa sáng, trong lòng bắt đầu dùng tính toán…

      *****

      Hoàng cung, ngự thư phòng.

      Nguyên Thành đế nhìn Tông Chính Hàm đứng trước mặt với dáng vẻ trịnh trọng , gật đầu tán thưởng, “Những ngày gần đây xử lý mọi chuyện tồi. Con muốn được thưởng gì ?”

      Câu hỏi có vẻ tùy ý, nhưng Tông Chính Hàm lại dám qua loa , “Phụ hoàng,làm việc là bổn phận của nhi thần, cần khen thưởng. Khi các huynh đệ khác làm tốt mọi việc, phụ hoàng cũng chỉ khích lệ hai câu, như vậy cũng đủ để động viên nhi thần ngừng tiến về phía trước”.

      “Lời này của Bát đệ nói rất đúng. Phụ hoàng, chúng con đều ngóng trông có thể chia sẻ mọi việc với ngài , nên khi làm việc nhất định sẽ ́ hết sức”. Giờ Thái tử mình độc chiếm thế lực ở Thịnh Kinh, có Tông Chính Minh và Tông Chính Lâm ngáng chân, lời này có vẻ nhẹ nhàng rất nhiều.

      “Gần đây Nhị đệ quả thực chịu khó hơn rất nhiều, quả nhiên là lại có tiến bộ”. Giờ Tông Chính Thuần thế yếu, cũng cần quá e ngại, đối đãi với Thái tử có chút kém hơn trước kia . Địch nhân còn huyeenh hoang trước mặt , thì hắn làm sao có thể an tâm làm vương gia nhàn tản?

      Đây chính là cách để giữ được cái đầu ̉ , khi Tông Chính Huy kế vị, cần phải nghĩ, người đầu tiên bị diệt trừ nhất ̣nh là – kẻ đã đối chọi với hơn mười năm nay. Điều này khiến cho Tông Chính Thuần khắc buông lỏng, càng thêm Mộ Tịch Dao lại càng căm hận.

      Chỉ cần câu của Nguyên Thành đế lại khiến cho mọi người ngấm ngầm tranh đấu, ngự tiền tổng quản Cố Trường Đức nhìn thẳng chớp mắt, coi như nghe thấy.

      Mấy vị điện hạ này lúc nào cũng muốn chèn ép đối phương, hoàng thượng cực kỳ bất mãn điều này.

      “Được rồi”. Nguyên Thành đế ném tấu chương lên bàn, đánh gãy lời Thái tử định . “Trẫm hỏi lão Bát, các ngươi ai cũng là lão Bát sao?”. Đây là dấu khi ông có vẻ tức giận.

      Thái tử vội vàng xin lỗi, mắt khẽ liếc Tông Chính Thuần với dáng vẻ ngu xuẩn phục, ngoài mặt tuy rằng biểu lộ gì khi bị Nguyên Thành đế cắt ngang , nhưng trong lòng cũng rất hận.

      “Nếu muốn khen thưởng thôi. Trẫm nhớ việc này, đến sau này thưởng luôn cũng được”. Nguyên Thành đế nhìn tiểu nhi tử và thấy rất hài lòng.

      “Lão Bát, từ khi mẫu phi con mất, chỗ con ở cũng lạnh lẽo vắng vẻ rất nhiều. Hôm nay nhắc đến mới nhớ, trẫm sai Hoàng Quý phi chọn một nữ tử hiền lương cho con, có người chăm chút lúc nóng lạnh cũng tốt, sẽ chiếu cố con tốt hơn”. Từ khi Bình Tu nghi mất, hiếm khi thấy tiểu nhi tử tươi cười. Nếu phải thần sắc bình thản, Nguyên Thành đế còn cho rằng lão Bát sẽ lại như lão Lục.

      Tông Chính Lâm mặc dù đã đỡn hơn nhiều so với quá khứ, nhưng tính tình vẫn rất lãnh đạm với người khác. Nếu phải dưới gối có con trai trưởng, lại có Mộ nha đầu kia ở trong phủ làm ầm ĩ, chỉ sợ lúc này hắn đã làm bạn với hương đăng!

      Nguyên Thành đế một lần nữa so sánh hậu viện của hai đứa con trai. Thấy có ví dụ thành công là Mộ Tịch Dao phía trước, nên hoàng đế định lần nữa chọn nữ nhân ra dáng nhét vào quý phủ của tiểu nhi tử, nhưng mà ông cũng có rảnh để chọn lựa, chỉ có thể dặn dò Hoàng Quý phi để ý.

      Tông Chính Hàm sớm cảm thấy hậu viện thiếu người, Nguyên Thành đế vừa mở miệng, đương nhiên mừng rỡ đồng ý , nhanh chóng tạ ân .

      Ra khỏi ngự thư phòng, Thái tử vỗ vỗ vai Tông Chính Hàm, vẻ rất hâm mộ.

      “Lão Bát, đãi ngộ này của đệ có khi vượt qua cả lão Lục kia. Trong mấy huynh đệ ta chỉ có vị Trắc phi của lão Lục là được phụ hoàng khâm điểm, các nữ nhân khác đều là do các nương nương hậu cung nhìn vừa mắt, thương các huynh đệ có người chiếu cố mới nhét vào phủ. Trắc phi này của đệ cũng coi như là ngoại lệ. Hoàng Quý phi nương nương tự mình chọn người, đủ thấy phụ hoàng rất coi trọng đệ ”.

      “Nhắc đến Mộ thị , người phụ hoàng chọn quả nhiên khác người. chậc chậc…”. Ánh mắt Thái tử chút che giấu, ý đồ của hắn đối với Trắc phi của Tông Chính Lâm chỉ vừa nhìn hiểu.

      “Thái tử gia sao lại vậy, hoàng thượng chẳng qua thấy đệ mất mẫu phi mới chiếu cố chút thôi”.

      Tông Chính Hàm như nghe hiểu ý châm ngòi trong lời của Thái Tử, chỉ tiếp lời. Tông Chính Lâm đâu dễ đối phó như vậy, Tông Chính Thuần nay cũng thể ngang nhiên mà đối phó Lục ca, buồn bực thất bại mãi. Muốn ghen ghét mà gây phiền toái cho Lục ca, Thái tử gia coi là đồ ngu sao.

      Chẳng qua Mộ thị thì, đặc biệt điều tra phen. Năng lực của nữ nhân kia cũng đơn giản . Nếu lần này tuyển được Trắc phi có được nửa thủ đoạn như Mộ thị, có thể kê cao gối yên tâm về hậu trạch rồi.

      Thái tử thấy giả bộ hồ đồ mắc câu, trong lòng hừ lạnh, nhưng mặt vẫn thân thiện như thường.

      Tông Chính Thuần vô vọng với ngôi vị, chỉ còn lại mấy người, Ngũ đệ Tông Chính Minh, Lục đệ Tông Chính Lâm, Bát đệ Tông Chính Hàm. Trong mấy người này chỉ có Tông Chính Hàm còn non nớt, có lẽ có thể thử lôi kéo. Hai người còn lại đều là những cánh chim cứng cáp, dễ mà chịu nghe giáo huấn.

      Tông Chính Hàm trẻ hơn nhiều so với Thái tử, nhưng ánh mắt lại hiểm độc hơn nhiều. Thấy Thái tử đột nhiên im lặng, cũng mở miệng .

      Tông Chính Huy là kẻ có năng lực bình thường, lại ghét hiền ghen tài. Người như thế làm sao có thể đảm đương chức Thái tử? Nếu phải là con trưởng, chỉ sợ Nguyên Thành đế đối xử với còn bằng Tông Chính Vân. Tên phế vật kia nay đã ở công bộ liên tục làm ra hai việc nông canh mới cũng coi như có thành tích, được Nguyên Thành đế coi trọng, lệnh cho công bộ thử mở rộng. Xem ra, Thục phi mẹ quý nhờ con , lại được sủng thêm thời gian.

      Sau hôm đó, chuyện Hoàng Quý phi tuyển Trắc phi cho Bát hoàng tử được truyền khắp Thịnh Kinh. Sau Mộ thị của phủ lục hoàng tử, ai có thể bước lên mây, đời phú quý như thế đây?

      Tất cả gia tộc lớn ở Thịnh Kinh nhao nhao chạy quan hệ, tranh đoạt vị trí Trắc phi sắp tới, trong Hách Liên phủ cũng diễn ra cuộc chuyện cực kỳ bí mật.
      minhhanhng, levuong, Phong Vũ Yên19 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :