1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Ai động bảo bối dòng chính nương - Ngô Tiếu Tiếu C75.2

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4: Ta đánh cho cái mông của ngươi nở đầy hoa

      Sau nửa tháng, cuối cùng cũng đến kinh đô Sở kinh của Kim Hạ quốc, từ xa nhìn vào, trước cổng thành đồ sộ điêu khắc hai cái chữ to "Sở kinh", rêu xanh rậm rạp bám dính vào vách tường thành, cho thấy Kim Hạ quốc là quốc gia lâu đời, tường thành cao tới mấy mét, quốc kỳ phất phơ theo gió tung bay . . .

      Xe ngựa vào Sở kinh, đường phố rộng rãi được trải bằng từng tảng đá xanh, bằng phẳng bóng loáng, dọc hai bên đường là cửa hàng cùng nhà cửa, cũng đều là từ tảng đá dựng thành, liếc mắt nhìn lại, có rất nhiều thứ chiếm nhiều khoảng gian, choáng ngợp, những mái nhà cao ngất ngưỡng bén nhọn kia, cùng kiến trúc cổ Châu Á hoàn toàn khác nhau, rất có phong cách kiến trúc thời La Mã cổ đại thuộc thế kỷ mười bảy.

      đường phố người đến người , rất náo nhiệt, xe ngựa cũng đều cao lớn sang trọng, thỉnh thoảng lại lộc cộc đường cái qua đường đế đô (con đường dùng vào cung gặp vua), chứng tỏ nơi này giàu có và đông đúc, xa xỉ phung phí.

      Bên trong xe ngựa Đồng Đồng sớm ngồi yên, vén rèm xe lên nhìn ra bên ngoài, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu:

      "Mẫu thân, mau nhìn, là nhiều nhà nha, còn có cái kia, cái kia, đều đẹp nha, ngôi nhà mà ông ngoại ở cũng xinh đẹp giống như vậy phải ?"

      Gương mặt của Thượng Quan Vãn Thanh đầy ý cười, vươn tay sờ sờ đầu bé, vén lên rèm che cửa mà nhìn ra bên ngoài, tia sáng sâu trong đôi mắt chợt lóe lên, nhớ tới việc, vội kêu Hồi Tuyết, giọng dặn dò hai câu, Hồi Tuyết đến trước cửa xe vén màng che hướng ra phía ngoài kêu tiếng:

      "Mã hộ vệ."

      Mã Thành liền cưỡi ngựa lại, ôm quyền cung kính mở miệng:

      "Xin hỏi đại tiểu thư có chuyện gì cần dặn dò?"

      Thanh nhàng như tiếng nước chảy vang lên: "Dừng lại bên đường ở phía trước để chúng ta xuống, các ngươi cứ về trước Thượng Quan phủ "

      "Chuyện này,.. ?"

      Mã Thành cùng mấy tên thủ hạ bên ngoài xe đều ngây ngẩn cả người, đại tiểu thư muốn xuống xe ngựa làm gì? phải nên lập tức trở về phủ thăm lão gia sao? Thế nào lại dừng ở chỗ này mà xuống xe, Mã Thành nghĩ, liền vung tay, xe ngựa ngừng lại, cung kính xin chỉ thị:

      "Xin hỏi đại tiểu thư có chuyện gì ?"

      Thượng Quan Vãn Thanh cười càng sâu gương mặt quyến rũ xinh đẹp lại dịu dàng của nàng bỗng thanh êm tai như chim hoàng oanh rời khỏi tổ, vang lên.

      "Mã hộ vệ, phụ thân ta bị bệnh, ta vội vàng trở về kinh, lễ vật gì cũng đều có đem theo, cho nên muốn dừng lại đường chọn mua chút lễ vật mang về."

      Mã Thành nghe vậy, có chút xúc động, nhưng mà lão gia bị bệnh, trước mắt trở về xem lão gia vẫn là quan trọng hơn, vội ôm quyền mở miệng :

      "Đại tiểu thư có tấm lòng này là rất tốt, nhưng mà , ... ?"

      Khuôn mặt của Thượng Quan Vãn Thanh trầm xuống, thanh êm tai lúc trước liền trầm giọng lạnh lùng : "Mã hộ vệ?"

      tiếng cảnh cáo phát ra ngoài, tuy rằng vẫn êm tai như trước, nhưng thanh kia rất có lực uy hiếp, dù cho ai nghe được liền có thể hiểu lời sâu trong đó, Mã Thành liền run lên, vội mở miệng:

      "Tiểu nhân vượt qua khuôn phép”.

      ra, vài năm nay theo lão gia cũng từng gặp đại tiểu thư vài lần, có lúc rất sợ vị đại tiểu thư này, tuy rằng nàng luôn tươi cười đến ôn nhu đáng , nhưng mà nếu thanh của nàng phát ra lượng hơi nặng chút, liền có luồng giận mà uy, làm cho người khác theo bản năng, tự chủ được mà phải nghe theo.

      "Dừng lại."

      Mã thành vung tay lên, xe ngựa ngừng lại, Hồi Tuyết dẫn đầu xuống xe trước, vươn tay ra ôm Đồng Đồng, Đồng Đồng trong lòng ôm Chiêu Chiêu, sau đó Hồi Tuyết lại vươn tay giúp đỡ tiểu thư xuống.

      Đám người Thượng Quan Vãn Thanh đứng ở đường cái, nhìn người đến người cho đến khi xe ngựa Thượng Quan phủ khuất bóng, cũng ai chú ý đến các nàng, ở mỗi kinh thành đều có điểm giống nhau như thế, người giống như các nàng như thế nào lại có thể làm người ta ghé mắt nhìn, nhưng mà xinh đẹp đáng như Đồng Đồng lại rất hấp dẫn ánh mắt của nhiều người.

      "Mã Thành, ngươi về trước, cho phụ thân, ta trở về."

      xong cũng nhìn tới đám người hầu của Thượng Quan phủ, xoay người nắm tay Đồng Đồng thuận theo dòng người mà hòa nhập vào đám đông, Hồi Tuyết theo sát phía sau các nàng, hướng tới chỗ đông người mà .

      Mã Thành cùng mấy người thủ hạ phía sau mở to mắt nhìn nhau, cuối cùng có người mở miệng:

      "Chuyện này, … chúng ta phải làm như thế nào đây?"

      "Trở về bẩm báo, đại tiểu thư trở lại."

      xong xoay mình lên ngựa, Mã Thành vung tay lên, cả đám hướng Thượng Quan phủ .

      đường cái hết sức náo nhiệt, có bán rất nhiều loại đồ chơi, cũng có bán son cùng phấn nước, còn có xiếc ảo thuật , tóm lại náo nhiệt dị thường, Đồng Đồng hưng phấn hết nhìn đông lại nhìn tây, thỉnh thoảng lôi kéo tay mẫu thân nhìn nơi này nhìn nơi kia trông bé rất vui vẻ, có đôi khi lấy tay sờ sờ , nhưng mà lúc Vãn Thanh muốn mua cho bé, bé lại muốn .

      Hồi Tuyết phía sau Vãn Thanh, giọng mở miệng:

      "Tiểu thư, người là muốn Lưu Ly Các sao?"

      Gật đầu cái, khi nàng ngồi ở xe ngựa quan sát, nơi này cách Lưu Ly Các rất gần, cho nên mới muốn xuống xe ngay đây, trước khi nàng trở lại phủ, nàng muốn nhìn xem Lưu Ly Các chuyến.

      Bởi vì mấy ngày nữa chính là ngày mà Lưu Ly Các bán đấu giá các vật phẩm làm bằng ngọc Lưu Ly tinh chất tinh khiết nhất, nàng muốn kiểm tra chút, tất cả có chuẩn bị thỏa đáng hay .

      Kỳ thực có ai biết, nàng vào sáu năm về trước thành lập ra Lưu Ly Các nổi tiếng khắp kinh thành và là chủ nhân phía sau của Lưu Ly Các.

      Bắt đầu từ sáu năm trước, khi Lưu Ly Các xây dựng xong, nàng ở Thủy Nguyệt Am ăn ngồi rồi, phát ra mỏ quặng toàn đá Lưu Ly có cấu tạo và tính chất tinh khiết nhất, loại đá này có thể dùng đến chế tạo ra ngọc Lưu Ly thượng đẳng, mà nay ở Kim Hạ, còn chưa có xuất những vật phẩm được chế tạo từ ngọc Lưu Ly.

      Cho nên nàng mới xây dựng và thành lập nơi chuyên bán đấu giá các loại vật phẩm Lưu Ly tinh khiết giống như Lưu Ly Các, ý tưởng này tuy rất hay, nhưng mà việc chế tạo chúng lại khó khăn trùng trùng, từ chế tạo đến khi hoàn thành vật phẩm, thời gian ước chừng hơn ba năm, trải qua bao cực khổ mới làm cho Lưu Ly Các trở thành nơi nổi tiếng nhất Kinh thành như nay.

      Ngọc Lưu Ly mặc dù tốt, rất đẹp, nhưng mỗi vật phẩm tinh chất thuần khiết ra đời, đều phải trải qua các khâu rất vất vả và khó khăn, thủ công tương đối phức tạp, trải qua mấy chục quy trình, từ nung trong lửa, rồi ngâm trong nước, cuối cùng chỉ có 10% xác xuất thành công, lại trải qua mài, tạo hình, tinh chất thuần khiết còn dư lại càng ngày càng ít.

      Đó là lý do mà giá của ngọc Lưu Ly tinh chất thuần khiết cực cao, mỗi lần có hàng đều là lấy hình thức bán đấu giá mà bán ra, bây giờ hình thức này rất HOT tại Sở kinh, hễ là quan to giàu có, trong nhà nhất định phải có ngọc Lưu Ly, những danh gia vọng tộc mà trong nhà có ngọc Lưu Lý nhà người đó là người quê mùa biết thưởng thức vật tốt.

      Lưu Ly Các năm chỉ bán đấu giá hai lần, năm nay lại đến thời điểm bán đấu giá Lưu Ly, sở dĩ Thượng Quan Vãn Thanh yên tâm về Lưu Ly Các,vì biết đợt hàng Lưu Ly lần này có hoàn hảo hay , thêm việc nữa, nàng cũng muốn cho mọi người tiếng, nàng trở lại, về sau nếu có việc gì cứ đến Thượng Quan phủ tìm nàng.

      Chuyện nàng là chủ nhân Lưu Ly Các, trừ Hồi Tuyết cùng Đồng Đồng, cũng có ai biết, bao gồm cha Thượng Quan Hạo cũng biết, việc này vẫn là có ít người biết tốt hơn.

      Hồi Tuyết hỏi Thượng Quan Vãn Thanh, bị Đồng Đồng nhiều chuyện nghe được, lập tức cười nhìn phía Thượng Quan Vãn Thanh.

      "Mẫu thân, ta nghĩ muốn gặp Dận ca ca cùng Hàm ca ca ."

      Lưu Dận cùng Tôn Hàm là hai người nàng từng cứu trước đây, tại hai người bọn họ làm việc cho nàng và là quản tại Lưu Ly Các, trước kia vào thời điểm còn ở tại Thủy Nguyệt Am, bọn họ thường xuyên cõng Đồng Đồng chạy khắp núi, cho nên Đồng Đồng biết có thể gặp lại bọn họ liền vui vẻ thôi.

      "Đợi lát nữa được gặp bọn họ ngay thôi ."

      Thượng Quan Vãn Thanh cưng chiều nhìn bé, nắm lấy tay bé, theo dòng người hướng thẳng Lưu Ly Các .

      Lưu ly Các nằm tại con đường phồn hoa nhất ở Sở kinh, ba người đứng trước cửa Lưu Ly Các nhìn hai cánh cửa đóng chặt, Lưu Ly Các ngày thường đều đóng cửa, chỉ khi bán đấu giá Lưu Ly mới mở cửa ra.

      Thượng Quan Vãn Thanh cùng Đồng Đồng, Hồi Tuyết ba người tránh ánh mắt soi mói của người khác, đến trước cửa gõ hai cái, chỉ nghe bên trong có tiếng người vang lên.

      "Ai ?"

      Chỉ tiết vang lên, cửa cũng thèm mở, nhưng mà Đồng Đồng sớm vui vẻ mà nhảy tưng tưng, bé nghe tiếng liền biết người bên trong là ai? Lập tức kêu to:

      "Lưu Dận, Lưu Dận, mở cửa , ta tới thăm ngươi."

      Lưu Dận vốn là người thông minh lanh lẹ, bình thường hay cùng Đồng Đồng chuyện đông tây, ( thẳng ra là bà 8 nhiều chuyện), phân biệt lớn , cho nên Đồng Đồng mới chuyện ngang hàng kiểu đó, mà người bên trong còn có chút tin, la hét:

      "Trời, ta thế nhưng nghe được giọng của thằng nhóc đáng ghét kia, có lẽ nào lâu quá móc ráy tai, nên mới nghe lầm". Sau đó hướng ra đằng sau hỏi:

      "Các ngươi có nghe ra phía ngoài là ai chuyện ?"

      Điều này làm người đứng bên ngoài dở khóc dở cười, Thượng Quan đồng vui vẻ :

      "Lưu Dận, ngươi dám làm như thấy ta, đợi lát nữa ta phải đánh cho mông của ngươi nở đầy hoa, cho ngươi khóc kêu cha gọi mẹ."

      Thượng Quan Vãn Thanh vừa xong, vừa bực mình, vừa buồn cười, cuối cùng cửa cũng được mở ra, người nhào ra, lao thẳng đến Thượng Quan Đồng, ôm chầm lấy bé, mạnh mẽ mà bế bé lên, ôm chặt bé trong lòng, nức nở :

      " Ngươi giỏi lắm Thượng Quan Đồng, cũng dám khi dễ ông đây, nhìn xem ông làm sao mà thu thập ngươi?"
      bornthisway011091, 1900, linhdiep173 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5: Sở kinh ngũ đại thế gia

      Trước cửa Lưu ly Các, thân hình lớn hai người ôm nhau thắm thiết, chú khỉ Chiêu Chiêu cũng tham gia ôm ké, ngồi ở vai Lưu Dận, đôi tay bận bịu vuốt tóc của Lưu Dận, với tuyệt kỹ vuốt tóc cao siêu của khỉ Chiêu Chiêu trong nháy mắt, đầu lưu Dận nhìn giống y như con nhím, làm mọi người từ trong ra ngoài đều bật cười.

      Lúc này có người khác từ bên trong bước ra, người đó chính là Tôn Hàm là đồng quản Lưu Ly Các với Lưu Dận, Tôn Hàm là người cực trầm ổn, hơn nữa có dáng vẻ rất thư sinh, giơ tay nhấc chân đều có mùi sách phản phất, nhưng mà khi nhìn đến đám người Vãn Thanh cũng rất vui mừng, cười nhắc nhở :

      "Mọi người vào trong rồi , đừng làm ầm ĩ ở trước cửa như vậy ”

      Lưu Dận cùng Đồng Đồng hai người chơi đùa xong, Lưu Dận liền thả Đồng Đồng xuống, lập tức hướng về phía Vãn Thanh bổ nhào tới, làm bộ muốn ôm nàng, miệng còn nức nở :

      "Lão đại, ta nhớ ngươi muốn chết, lão đại."

      Có điều Vãn Thanh lại lui ra phía sau từng bước, vươn ra bàn tay chống lên cái trán của , cười tươi như hoa, thanh ngọt ngào như nước suối.

      "Xem ra gần đây ngươi thiếu dạy dỗ phải ? Cho nên mới ngứa da."

      Lưu Dận lập tức biết điều thu tay lại, mặc dù chỉ là câu nhàng nhưng biết vị chủ tử này có nhiều điểm cực biến thái, lần trước phải là ôm nàng lát thôi sao? Làm hại phải chà nhà xí vẻn vẹn tháng, mà còn là nhà xí của bọn ni Thủy Nguyệt Am kia chứ, nghĩ lại là muốn nôn chết rồi.

      Cho nên tại tuyệt đối phải biết tự giác, tuy rằng tự giác, nhưng mà lại ủy khuất vạn phần, trừng mắt nhìn Thượng Quan Vãn Thanh.

      "Lão đại là độc ác”

      xong liền nhào ra chào hỏi cách vô cùng thương với Hồi Tuyết đứng phía sau Vãn Thanh, Hồi Tuyết chỉ chú ý chút liền bị lấy mười phần công lực ôm chầm lấy, người này còn vờ khóc lóc khổ sở:

      "Hồi Tuyết , ca ca rất thương tâm, mau đưa ngực đây cho ca ca dựa vào chút."

      Hồi Tuyết đen mặt, chút khách khí vươn tay thưởng cho cái tát vào sau đầu, sau đó cước đá vào mông , giây trước ràng có người còn thương tâm khóc lóc, giây sau động tác vô cùng nhanh nhẹn né chiêu đòn, còn mặt tiếc hận mở miệng:

      "Hồi Tuyết, ngươi đanh đá như vậy, ai dám rước ngươi về nhà nha." (Hừ, chứ còn ai)

      " chết ". Hồi Tuyết tức giận mắng

      Hồi Tuyết rất tức giận, trừng mắt liếc người này cái, theo bóng dáng phía trước vào, Lưu Dận cười hì hì cuối cùng vào theo, đóng lại cửa Lưu Ly Các.

      Lưu Ly Các sân sau rất rộng lớn, trừ hoa cỏ cây cối, còn có tòa nhà , bình thường Lưu Dận cùng Tôn Hàm nghỉ ngơi ở đây.

      Người làm sân sau cũng rất ít, họ chỉ dùng những người có thể tin tưởng được, bọn họ khác với tiểu nhị, đa số bọn họ ở trong các, chỉ khi đến thời điểm bán đấu giá ngọc Lưu Ly mới trở về hỗ trợ, Tôn Hàm dẫn bọn người Thượng Quan Vãn Thanh tới phòng khách, phân phó người mang nước trà lên, chờ mọi người đều ngồi xuống, mới bình tĩnh lên tiếng .

      "Lão đại có chuyện gì xảy ra, làm sao người lại trở về kinh thành”

      Tôn Hàm ôm Đồng Đồng, rất nhớ bọn họ nha, nghĩ tới bọn họ trở về kinh , nhất định là có chuyện gì? Lão đại tuyệt đối có khả năng vì buổi bán đấu giá ngọc Lưu Ly mà quay trở về, thời điểm bán đấu giá trước kia, nàng cũng có gấp trở về, như vậy, nhất định là có chuyện gì đó .

      Thượng Quan Vãn Thanh nâng mi nhìn thoáng qua Tôn Hàm, Tôn Hàm thông minh, làm việc chẳng những bình tĩnh, hơn nữa làm việc có kế hoạch, đó mới chính là lí do mà nàng giao Lưu Ly Các cho .

      Mà Lưu Dận tuy rằng đủ bình tĩnh, nhưng võ công của lại cực cao, đạt tới (màu xanh da trời)Thanh Huyền tam phẩm, là tu vi rất cao, trừ trưởng lão của các đại gia tộc những người khác sợ còn phải đối thủ của bọn họ.

      Đem hai người kia kết hợp với nhau, đúng là bù trừ, cho nên hai năm qua danh tiếng của Lưu Ly Các càng tăng lên đáng kể.

      "Phụ thân ta bị bệnh, cho nên chúng ta trở về, về sau liền ở lại kinh thành , các ngươi nếu có việc gì, liền phái người đến Thượng Quan phủ tìm Hồi Tuyết, nàng bẩm báo cho ta."

      "Được."

      Tôn Hàm gật đầu, vừa nghĩ đến lão đại trở lại kinh thành, cả hai người liền rất vui, Lưu Dận ngồi bên càng là khoa trương kêu lên: "Lão đại, vậy sau này chúng ta nếu như là nhớ ngươi , có thể Thượng Quan phủ tìm ngươi chơi đùa sao?"

      Thượng Quan Vãn Thanh liếc mắt nhìn Lưu Dận cái, tuy rằng cười đến ngọt ngào, nhưng mà lại làm Lưu Dận ớn lạnh hồi, người này mỗi khi cười càng ngọt, càng làm người khác rợn người, tuyệt đối phải trái cây ngon ngọt dễ ăn.

      "Được rồi, ta biết ta sai rồi, tuyệt đối có việc gì chạy đến Thượng Quan phủ."

      Lưu Dận ủy khuất trề môi, chỉ thiếu cắn ngón tay, khiến mọi người bên trong phòng khách cười muốn bể bụng, nhất là Đồng Đồng, nháy nháy đôi mắt to tròn, giọng mở miệng: "Lưu Dận, ngươi yên tâm , ta rảnh rỗi lại đây chơi với ngươi."

      Chiêu Chiêu ở bên phối hợp gật đầu, sau đó hai tay còn che mặt, giả vờ xấu hổ, Lưu Dận tức giận chỉ vào Chiêu Chiêu:

      "Ngươi giỏi lắm Chiêu Chiêu, ngay cả ngươi cũng dám chê cười ông đây, quay trở lại đây mau, ông đây đem ngươi chôn sống ."

      Chiêu Chiêu nghe vậy, ngửa đầu ủy khuất nhìn Đồng Đồng, nước mắt liền ào ào tràn ra.

      Bất quá mọi người trong lòng đều biết , đây là giả vờ, nó chính là đùa giỡn, nhưng mà Đồng Đồng đau lòng khôn xiết, lập tức vươn ra tay bé vuốt đầu nó, lên tiếng an ủi: "Đừng sợ nha Chiêu Chiêu, có Đồng Đồng ở đây, Đồng Đồng giúp ngươi trừng phạt Lưu Dận."

      Chiêu Chiêu nghe vậy dùng sức gật đầu, xoay mông vào mặt Lưu Dận, lắc bên trái, lắc bên phải, đem Lưu Dận tức giận đến mắt trợn trắng, cái con khỉ chết tiệt này làm sao lại càng ngày càng ranh ma.

      Trong phòng khách, Vãn Thanh nhìn mọi người, liền nhớ tới bệnh của cha, vội hỏi thăm về việc có liên quan đến các vật phẩm chuẩn bị đem ra bán đấu giá tại Lưu Ly Các trong mấy ngày sắp tới.

      "Mấy ngày nữa chính là ngày bán đấu giá, mọi việc đều chuẩn bị ổn thỏa sao?"

      Tôn Hàm gật đầu: "Lão đại yên tâm, ta làm việc ngươi còn lo lắng sao?"

      "Ừ, " đối với Tôn Hàm, Vãn Thanh tin hề nghi ngờ, bọn họ tổ chức đấu giá nhiều lần, nhưng mà vật phẩm đấu giá của lần này so với trước kia tinh xảo hơn nhiều, là do nàng tỉ mỉ thiết kế ra, tổng cộng có 6 vật phẩm.

      "Vậy là tốt rồi, nếu xảy ra chuyện gì, đến lúc đó phái người cho ta biết."

      Vãn Thanh đứng lên, chuẩn bị rời , Lưu Dận có chút lưu luyến: "Lão đại, gấp vậy sao."

      "Ừ, phụ thân bị bệnh, ta phải về xem cha ta như thế nào?"

      Trong các có chuyện gì, Vãn Thanh liền yên tâm, kế tiếp nên xử lý chuyện trong Thượng Quan phủ rồi, bà già kia phái Mã Thành đón nàng trở lại kinh, chỉ sợ là có chuyện, khóe môi ôn nhu cười, đứng bên cạnh, Lưu Dận cùng Tôn Hàm lập tức ớn lạnh, chỉ sợ có người gặp xui xẻo lớn .

      Đoàn người rời khỏi Lưu Ly Các, ghé đường mua tí lễ vật.

      Thượng Quan phủ cách Lưu Ly Các đoạn rất xa , Hồi Tuyết mướn chiếc xe ngựa, ba người cùng lên xe ngựa, xe ngựa chạy nhanh đến Thượng Quan phủ.

      Sở kinh ngũ đại thế gia, Hộ Quốc Hầu Mộ Dung thế gia, Trấn Quốc công Đoan Mộc gia, Phiêu Kỵ Đại Tướng Quân Liễu gia, Thừa Tướng Lữ gia, đây là bốn nhà đứng đầu, mà bọn họ Thượng Quan gia, là xếp hạng chót nhất, thừa kế chức vị Thanh Bình Hầu.

      Chẳng qua Hầu Tước đến đời này xong rồi, nguyên do là thế hệ gia chủ Thượng Quan gia này là người chịu được cực khổ, quen ăn ngon mặc đẹp lại nhu nhược yếu đuối, mà muốn làm chút chiến công gì đó cho Thượng Quan gia, để giữ vững được chức vị Hầu Tước của lão ta.

      Chỉ là trước mắt lại biết phải làm sao, Thượng Quan gia giờ đây còn người có đủ năng lực xuất sắc vì triều đình làm việc, cũng còn người con nào đủ xinh đẹp để có thể vào cung làm phi tử , cho nên ở Sở kinh mọi người Thượng Quan gia toàn là lũ phế vật bất tài vô dụng, có người lời nhàng hơn là chẳng qua chỉ dựa vào công đức của tổ tiên che chở, mà phần che chở này cũng rất nhanh liền xong rồi.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6: Ra oai phủ đầu

      Vãn Thanh tuy rằng xuyên qua được thời gian nhưng thừa hưởng trí nhớ của chính chủ. Trong suốt sáu năm này, nàng thường xuyên lơ đãng hỏi Hồi Tuyết ít tình trước kia, hơn nữa tự mình trở về Sở kinh mấy lần, cũng thầm điều tra, cho nên đối với Thượng Quan phủ cùng với Sở kinh nàng cũng hiểu chút.

      Thượng Quan phủ gia chủ vẫn là Đại bá phụ, kế thừa vị trí Hầu Tước từ lão thái gia, trở thành gia chủ Thượng Quan gia , Đại bá phụ có ba em ruột, phụ thân đứng hàng thứ tư, vốn nên là người được cưng chiều nhất, thế nhưng lại là người bị ghẻ lạnh trong phủ, còn bị Đại bá phụ mắng là phế vật làm mất mặt Thượng Quan gia cho nên đuổi ra khỏi nhà chính.

      Phải chuyển nhà cách xa nhà chính, còn phụ thuộc vào nhà chính bên kia, vậy mà phụ thân lại mừng rỡ, yên tâm thoải mái dời đến bên này.

      Xe ngựa chạy thẳng đường, dừng lại ở trước cửa Thượng Quan phủ, trước cửa phủ, nhóm hạ nhân xếp thành hàng.

      Mã Thành, vừa nhìn thấy xe ngựa ngừng lại, liền cùng người đàn ông trung niên vài câu, người trung niên nọ lập tức dẫn vài người đứng ở trước xe ngựa, cẩn thận :

      "Cung nghênh đại tiểu thư hồi phủ."

      Vãn Thanh nhắm mắt nhớ lại những gì mình điều tra đột ngột mở to mắt, cũng lời nào, Hồi Tuyết dẫn đầu xuống xe ngựa, bế tiểu chủ tử xuống xe, sau đó vén rèm mời tiểu thư xuống xe ngựa.

      Trời gần tối, tầng màu vàng nhạt chỉ thuộc ánh sáng cuối chiều, chiếu thẳng vào Thượng Quan phủ, chữ Thượng Quan phủ được khắc ở phía cánh cửa, Vãn Thanh cười rực rỡ, khuôn mặt nháy mắt giống như mặt trời, khiến cho mọi người giống như được tắm trong ấm áp, tất cả hạ nhân ở bên trong kia biết, nhưng Mã Thành trong lòng hiểu , đại tiểu thư tuyệt đối giống như trước đây, tuyệt đối phải là người nhu nhược kia mặc cho người khác khi dễ.

      Trước cửa phủ, hạ nhân quỳ đầy đất, người đứng đầu hơi cong thân mình, với thái độ khiêm tốn cúi đầu hạ mình, chắc là Trương Trung là quản gia ở đây, nghe Hồi Tuyết , là người của Biên lão thái thái bên kia cài vào.

      "Đứng lên , Trương quản gia."

      Người này tuy rằng ở ngoài mặt trông rất khiêm tốn, nhưng Vãn Thanh vẫn dễ dàng phát ra khóe môi của nhếch lên tia khinh thường, giữa chân mày của nàng ý cười càng sâu hơn, xem ra chuyến này trở về là đúng , có số việc cũng cần phải giải quyết triệt để, vì bản thân nàng, cũng nên vì phụ thân làm chút gì, trong phủ có loại nô tài như vậy, phụ thân làm sao có thể an tâm mà sống đây?

      Trương Trung bên tai nghe thấy thanh nhu nhược kia, đáy mắt chợt lóe lên tia trào phúng. Hừ, xem ra nha đầu kia vẫn giống như trước đây, có gì thay đổi , vậy mà Mã Thành lại cảnh cáo nên làm việc cẩn thận chút, theo như những gì mà nhìn thấy trước mắt, Mã Thành đúng là lo lắng đâu.

      nghe lời đứng thẳng người lên: "Tạ đại tiểu thư."

      Vãn Thanh vươn tay bế bé thẳng vào bên trong, lúc bước qua cửa, nhàn nhạt mở miệng: "Tất cả đứng lên."

      "Tạ đại tiểu thư."

      Mọi người đứng thẳng lên, đều tránh đường lui vào hai bên, Vãn Thanh hai bước rồi dừng lại, liếc nhìn phía sau, đáy mắt phát ra tia lạnh lùng, Hồi Tuyết cực tức giận, ở tại Thượng Quan phủ này, đại tiểu thư mới là chính là chủ tử, nghĩ rằng các nàng vừa về, ba vị di nương kia cùng mấy vị tiểu thư đều ở trong phòng ra đón tiếp, người cũng có xuất , đây ràng là đem đại tiểu thư, chủ tử chân chính để vào mắt.

      Ở Kim Hạ quốc, chủ nô phân đặc biệt ràng, đây chính là xem thường chủ nhân, là tội phải trừng phạt rất nặng , đánh ba mươi gậy, nặng có thể trực tiếp đuổi ra phủ hoặc bán vào thanh lâu.

      Bất quá trước mắt Vãn Thanh quan tâm nhất là về thân thể của phụ thân, về phần khác, nàng từ từ dạy dỗ , lúc này quản gia đến bên cạnh nàng.

      "Đại tiểu thư, tại người muốn nghỉ ngơi trước hay thăm lão gia trước?"

      Vãn Thanh từ từ mở miệng hỏi: "Bệnh của phụ thân như thế nào? Có đỡ hơn chút nào ? Đến bây giờ vẫn còn uống thuốc sao?"

      Trương Trung cung kính cẩn thận nghe, mở miệng đáp lời: "Bẩm đại tiểu thư, lão gia bệnh tốt lên nhiều lắm, nghỉ ngơi vài ngày nữa có chuyện gì ."

      "Uh, vậy là tốt rồi, làm phiền Trương quản gia ."

      Vãn Thanh gật đầu, Trương Trung hơi sững sờ, ra, đại tiểu thư trở về lần này hình như tính cách cùng trước đây có vẻ như có chút giống nhau. Mặc dù nàng cười so với trước kia càng ngọt ngào, nhưng rất bình tĩnh, hề tỏ ra hoảng sợ, kiêu ngạo siểm nịnh, nếu như trước đây nàng khóc rống rồi.

      Vậy mà tại, khuôn mặt nàng tràn đầy ý cười, khiến cho người khác nhìn thấy nàng suy nghĩ gì? Trương Trung trong lòng run lên, phải là giống như Mã Thành chứ, tính cách của đại tiểu thư cùng trước kia giống nhau, Trương Trung nghĩ, Vãn Thanh nhìn thấy mặt tia bất an, thanh càng nhu hòa.

      "Trương quản gia làm sao vậy, chẳng lẽ bệnh của phụ thân nặng lắm sao?"

      Trương Trung sửng sốt, nhanh chóng lắc đầu: " có việc gì, có việc gì, đại tiểu thư cần phải lo lắng. Đây là tiểu công tử sao?"

      Trương Trung sang chuyện khác, nhìn Đồng Đồng trong tay Vãn Thanh, dáng dấp là đáng , giống như trong tranh vẽ, nhìn đến ngỡ ngàng , cậu bé này đúng là xinh đẹp, sống từng tuổi này, chưa bao giờ thấy qua cậu bé nào có thể đáng xinh đẹp hơn cậu bé này, nhưng mà, đáng tiếc a đáng tiếc, lại là đứa con hoang.

      Vãn Thanh khẽ gật đầu, nhìn về phía Đồng Đồng: "Đúng, bé là con ta Thượng Quan Đồng."

      Trong giọng chút tự hào cùng kiêu ngạo, con trai của nàng, mặc dù bé có cha, nàng tuyệt đối cho phép bất luận kẻ nào xúc phạm tới bé.

      Trương Trung nhanh chóng cùng Đồng Đồng chào hỏi: "Xin chào! Tiểu công tử, người khỏe ?"

      Thượng Quan Đồng mắt to híp lại, nhìn Trương Trung, bé ghét , bé có thể cảm nhận được lão già này thích bé, cũng thích mẫu thân của bé, nếu mà thích bé và mẫu thân, bé cũng cần phải thích , còn giả vờ khiêm nhường với bé, nghĩ vậy, Thượng Quan Đồng kiểu cách giống như chủ nhân mà gật đầu, nhìn thẳng vào mắt mở miệng.

      "Ừ, ta khỏe."

      Trương Trung ngây ngẩn cả người, trong nháy mắt thầm nghiến răng nghiến lợi trong lòng, nghĩ tới đồ con hoang này thế nhưng đối với mình tự cao tự đại như thế, cũng tin trị được nó.

      Vãn Thanh híp mắt nhìn Trương Trung cùng bé, nàng nhìn ra được bé thích người này, xem ra bé cũng biết Trương Trung ưa bọn họ, việc này về sau nàng xử lý , nếu Trương Trung có can đảm dám đối phó với con trai của nàng, nàng mặc kệ là người của ai cũng tha. Hừ, người của lão thái thái nên chạy trở về chỗ bên kia , nghĩ xong nàng mở miệng .

      "Trương quản gia, ngươi ở phía trước dẫn đường, chúng ta xem phụ thân."

      "Vâng, đại tiểu thư."

      Trương Trung dám thêm, ở phía trước dẫn đường hướng sân lão gia .

      ... .

      Sân sau Thượng Quan phủ, trong phòng khách của Lan viện, trong phòng lúc này ngồi đầy người, quần áo đầy màu sắc, mùi hương gây mũi làm người khác hít thở thông. (chắc xịt tới mấy chai dầu thơm quá)

      Ngồi ở ghế chủ nhà là người phụ nhân mặc bộ đồ đỏ thẫm thêu hình mẫu đơn làm bằng tơ lụa thượng đẳng, đầu cài trâm ngọc Lưu Tô, nhìn qua rất giản dị, ánh sáng màu vàng làm tôn lên gương mặt xinh đẹp quý phái mà cao cao tại thượng, hơi có chút giống khí thế mà nữ chủ nhân gia đình nên có, ả chính là Nhị di nương, người nắm giữ mọi chi tiêu trong phủ.

      Ở cạnh ả là người con mặc bộ đồ màu vàng nhạt, lả lướt quyến rũ, mắt như quả hạnh, mặt trái xoan, lông mày và mỏng, bất mảng mà chu miệng , gương mặt cũng được cho là thanh tú, người này là nữ nhi của Nhị di nương, Thượng Quan Tử Ngọc.

      Lại nhìn xuống hai người ngồi bên hông, phụ nhân gương mặt phúc hậu thân hình đầy đặn, nụ cười hiền lành, làm người ta thích, quần áo người cũng mộc mạc, thản nhiên bình tĩnh, đầu cài 1 cái trâm ngọc bình thường, còn trang sức nào khác, là người sống an phận thủ thường, bà ta là tiểu thiếp của Thượng Quan Hạo, Tam di nương.

      Người ngồi kế bên là nữ nhi của Tam di nương,Thượng Quan Lãnh Tâm, Thượng Quan Lãnh Tâm bộ dạng chỉ có thể xưng là thanh tú, quần áo cũng mộc mạc, đầu có trang sức gì quý giá, chỉ cài hai cây trâm hoa, an tĩnh ngồi ngay ngắn ở bên cạnh Tam di nương.

      Mà ngồi đối diện các nàng là người phụ nhân khác, người này bộ dạng diêm dúa, tuy rằng tuổi còn , nhưng mà cơ thể vẫn còn quyến rũ, vẫn còn trong lứa tuổi tươi đẹp, gương mặt thuỳ mị, giờ phút này lại cười haha với mọi người trong phòng, nụ cười duyên kia, tuy lười nhác lại vô cùng dụ hoặc, phụ nhân này được Nhị di nương cùng Tam di nương gọilà hồ ly tinh, Tứ di nương.

      Tứ di nương nguyên là nha hoàn bên cạnh lão thái thái, bởi vì ả ta biết cách hầu hạ làm lão thái thái vui lòng, cho nên lão thái thái liền đem nàng ban cho Thượng Quan Hạo làm tiểu thiếp thứ tư, trước mắt nàng là người duy nhất sinh con trai trong cả ba di nương, cho nên dù là Nhị di nương hay người trong phủ ai dám đắc tội nàng.

      Bên người nàng lúc này ngồi trai , nữ nhi Thượng Quan Liên Tinh tuy chỉ có mười lăm tuổi , nhưng mà kế thừa duyên dáng của ả, trông cũng tạm được, có thể sánh bằng Thượng Quan Tử Ngọc, lại xinh đẹp hơn hai ba phân, hơn nữa vẻ lẳng lơ này đúng là di truyền từ Tứ di nương.

      Người ngồi bên cạnh hai người bọn họ là nam nhân duy nhất trong Thượng Quan phủ, Thượng Quan Trúc chỉ mới mười tuổi, gương mặt non nớt có vẻ buồn chán liền nhìn sang chỗ này lại nhìn sang chỗ kia, ngồi nửa ngày, có chút giận dỗi, muốn tìm lý do ra ngoài chơi đùa.

      Lúc này Thượng Quan Lãnh Tâm nhịn được mở miệng: "Các ngươi đều ra xem đại tỷ tỷ hả? Nếu đó là con đó?"
      bornthisway011091, 1900, Tôm Thỏ4 others thích bài này.

    4. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      ung ho them truyen moi cua ban.co len nha

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7: Đều có tâm kế

      Trong phòng khách, Thượng Quan Lãnh Tâm cũng chưa có xong, liền bị người khác ngắt lời, chính là Tam di nương mẫu thân của nàng, nàng là người rất sợ rắc rối, trừng mắt liếc nữ nhi cái, sau đó cười nhìn Nhị di nương.

      " thấy còn có Nhị di nương của ngươi ở đây sao? Ở đây làm gì có chỗ cho ngươi lên tiếng?"

      Nhị di nương nghe Tam di nương nịnh hót, vẻ mặt sớm cười như hoa mới nở, hưởng thụ cực kỳ, vuốt ve bàn tay của mình, kiêu ngạo mở miệng.

      "Các ngươi sợ cái gì? Nó trở lại thế nào, trước đây nó là người như thế nào các ngươi biết sao, à quên, còn có thêm chuyện nữa, chẳng qua là nó ra ngoài chuyến rồi sinh đứa con hoang thôi, là có can đảm, loại chuyện này nếu truyền ra ngoài, mặt mũi Thượng Quan gia mất hết, nó cũng đừng mong sống yên, nó còn dám kiêu ngạo sao? Do đó các ngươi cứ yên tâm ."

      Nhị di nương đắc chí vừa lòng mở miệng, Tứ di nương nịnh nọt vuốt móng ngựa: "Đúng vậy nha, có nhị tỷ ở đây? Chúng ta sợ cái gì nha?"

      Tứ di nương xong, đáy mắt xẹt qua tia ranh ma, trong lòng hừ lạnh, ta xem ngươi còn có thể ngồi đó kiêu ngạo trong bao lâu nữa, người khác biết, ta nhưng là biết hết, Thượng Quan Vãn Thanh tại sao phải trở về.

      Bởi vì nàng ở bên cạnh lão thái thái thầm vài lần, nàng sinh Trúc nhi, mà Trúc nhi lại là con trai duy nhất của Tứ phòng, nhưng tại lại mang tiếng là con vợ kế, sau này nếu ra ngoài làm ăn hoặc là lấy vợ, càng có tương lai, cũng có danh gia vọng tộc nào chịu gả con cho.

      Cho nên nàng mới cầu lão thái thái, đem thân phận của nàng nâng lên làm bình thê, như vậy con cùng con trai của nàng trở thành dòng chính, là trưởng nữ cùng con trai trưởng, về sau dựa vào dung mạo của Tình nhi, tiến cung làm nương nương, cũng trở thành chính thê, thân phận cao quý thể .
      Bất quá trước mắt, tình còn chưa có tiến triển gì, nàng cũng muốn để cho người khác nhìn ra, cho nên mới phải nịnh nọt ả ta, kẻ ngu này còn cười đến đắc ý như vậy?

      Nhị di nương nghe Tứ di nương xong, cười híp cả mắt, con hồ ly tinh này thế nhưng rất biết cách làm người khác vui vẻ, ngày hôm mặt trời mọc đằng tây sao , nhưng mà nghe ả ta như thế, đúng là làm cho người ta vui vẻ.

      "Ừ, các ngươi cứ yên tâm, ta phái Hồng Vân tìm hiểu tin tức bên đó trước rồi."

      Hồng Vân là đại nha hoàn bên người Nhị di nương, làm người cực kỳ thông minh, cho nên rất được bà ta trọng dụng.

      Nhị di nương tiếng vừa dứt, ngoài cửa liền có bóng dáng chạy ào vào, phải Hồng Vân là người nào, chỉ thấy nàng thở phì phò chống nạnh đứng ở giữa phòng khách, vất vả thở gấp thuận khí, khuôn mặt cười nhàng:

      "Bẩm các vị di nương, đại tiểu thư trở lại, tại Thạch viện bên kia để gặp lão gia, Mọi người biết đâu? Nàng hỏi cũng hỏi các di nương tiếng”

      Nhị di nương nghe Hồng Vân vậy, hai tay vỗ đùi, đứng lên: "Như thế nào? Các muội muội, ta nha đầu chết tiệt kia dám làm gì chúng ta? Các ngươi vẫn là trở lại trong viện của mình , đừng lo lắng."

      "Ừ, có lời này của nhị tỷ chúng ta an tâm."

      Tam di nương cùng Tứ di nương đều đứng lên, dẫn con của mình cùng đám nha hoàn bà tử rời khỏi Lan viện.

      Trong Lan viện, Nhị di nương nhìn mọi người đều hết rồi vẫy tay ra hiệu cho Hồng Vân dẫn tiểu nha đầu lui xuống, phen kéo tay nữ nhi Tử Ngọc của mình.

      "Ngọc nhi, nó rốt cục trở lại, tuổi của ngươi cũng còn , Mộ Dung Dịch kia rốt cuộc có tới từ hôn nó hay , có cưới ngươi hay , ngươi vì trì hoãn nhiều năm, người cùng tuổi giống như ngươi sớm sinh hài tử hết rồi còn đâu."

      Nhị di nương khuôn mặt lo lắng, Thượng Quan Tử Ngọc vươn tay nắm lấy tay Nhị di nương.

      "Nương, ngươi yên tâm, ta cùng Mộ Dung Dịch là tâm nhau, , chỉ cần đợi Thượng Quan Vãn Thanh trở về, liền đến phủ từ hôn, sau đó cưới ta về, về sau ta nhường nương hưởng phúc ."

      Nhị di nương thở dài nhõm hơi, nghĩ đến nữ nhi phải gả vào Mộ Dung gia trong Sở kinh đệ nhất thế gia, trong lòng ngọt như đường.

      Nhà Mộ Dung là hạng người gì, chẳng những là Hộ Quốc Hầu gia, mà đương triều hoàng hậu nương nương cũng là người Mộ Dung gia, nhà bọn họ từ trước đến nay, biết có bao nhiêu người vào cung làm nương nương, thịnh sủng suy, danh vọng địa vị làm người ta hâm mộ.

      Mộ Dung Dịch là con trai trưởng của chi thứ hai Mộ Dung gia, nếu như Ngọc nhi gả , nàng chẳng phải là làm rạng danh Thượng Quan gia sao, chỉ sợ thân phận của mình cũng thăng thành bình thê , nghĩ vậy, Nhị di nương làm sao vui mừng.

      "Ngọc nhi làm cho nương vô cùng tự hào."

      Mẹ con hai người ở trong phòng cẩn thận chuyện, Nhị di nương chợt nhớ tới việc, kêu Hồng Vân tiến vào.

      ", đến Thạch viện của lão gia bên kia, tìm hiểu thêm tin tức, nhìn xem nha đầu chết tiệt kia cùng lão gia những gì?"

      Tuy rằng nương của Thượng Quan Vãn Thanh sớm chết , nhưng mà lại chiếm được tình của Thượng Quan Hạo, nếu phải Thượng Quan Hạo luôn luôn cưng chiều nó, chỉ sợ nó sớm mất mạng, ở đâu còn sống được cho tới hôm nay, chiếm cứ lấy thân phận dòng chính nữ.

      "Vâng, nô tì tìm hiểu ngay."

      Hồng Vân nhanh chóng lui ra ngoài. Trong phòng khách, Nhị di nương cùng nữ nhi lại nở nụ cười.

      Từ Lan viện ra, dọc đường , Tam di nương cùng Tứ di nương hai người vừa vừa chuyện.

      "Vốn ta còn lo lắng , xem ra có chuyện gì."

      Tam di nương là người nhát gan sợ phiền phức, theo ý nghĩ của nàng, lúc trước nên bên ngoài chờ đại tiểu thư trở lại, bởi vì trong phủ này đại tiểu thư mới là chủ tử chân chính, các nàng nhiều nhất chỉ là nô tì hạ nhân, nhưng mà Nhị di nương cản trở các nàng, cho nên bọn họ liền , nhưng trong lòng vẫn yên, mà bây giờ nghe có chuyện gì , Tam di nương thở dài nhõm hơi.

      Tứ di nương nhìn vẻ mặt Tam di nương, vừa bực mình vừa buồn cười, nữ nhân này lá gan so con chuột còn hơn, ngược lại là người dễ đối phó, giả dối cùng nàng hai câu, liền xoay người dẫn hai con của mình trở về viện , vừa bên vừa cùng nữ nhi Thượng Quan Liên Tinh chuyện.

      "Tình nhi, công dung ngôn hạnh của ngươi là vốn liền sau này, ngươi phải biết rằng tương lai ngươi có thể gả vào danh môn hay đều nhờ vào điều đó, biết ?"

      Nàng cố gắng để dành tiền để thuê gia sư dạy riêng cho con học những điều mà tiểu thư dòng chính nên học, tại có thể con của nàng, cầm kỳ thư họa tất cả đều biết, hơn nữa dung mạo lại xinh đẹp tuyệt trần, cũng tin gả được vào nhà đàng hoàng. (đúng là trong mắt của người mẹ con của mình là tuyệt nhất ha)

      Thượng Quan Liên Tinh cười gật đầu, càng xinh đẹp kiều, Tứ di nương nhìn con, vừa lòng cực kỳ, lôi kéo tay của con , : " Tình nhi của chúng ta rất đẹp, người nam nhân nào có thể trốn được."

      Tứ di nương làm Thượng Quan Liên Tinh đỏ mặt ngượng ngùng, nhịn được hờn dỗi: "Mẫu thân, nào có người tự khen con mình như người đâu nha.”

      "Đây là nương ăn ngay mà."

      Mẹ con hai người nhìn nhau liền nở nụ cười, trong chốc lát liền phát có chỗ gì đó thích hợp, Thượng Quan Trúc làm sao mà nãy giờ gì, tiểu tử này là người hoạt bát thích náo nhiệt nha.

      "Trúc nhi?"

      Hai người quay đầu, lập tức giật mình, phía sau nơi nào có Thượng Quan Trúc bóng dáng, hai bà vú theo cũng thấy, Tứ di nương sắc mặt khỏi khó xem, nhìn về phía nha hoàn Thị Nguyệt: "Thằng nhóc kia đâu?"

      "Bẩm di nương, tiểu công tử thấy di nương cùng tiểu thư chuyện, liền chạy chơi rồi ạ."

      Tứ di nương nghe vậy, nổi giận, hướng tới phía sau bà tử rống lên: "Lập tức tìm cho ta, , ngay lập tức."

      Ngày hôm nay cái con Thượng Quan Vãn Thanh kia vừa trở về phủ, còn dẫn theo đứa con hoang trở về, nàng cũng hy vọng con trai của mình dính liếu gì tới bọn họ, vào thời điểm tại này, vẫn là nên ngoan ngoãn chút mới tốt, đợi cho đến khi lão thái thái thuyết phục được Thượng Quan Vãn Thanh, nàng mới có tư cách dạy dỗ bọn chúng.

      Tứ di nương nghĩ mà thở dài trong lòng, biết ai định ra luật lệ này, nếu thị thiếp muốn thăng thành chính thất phải có đồng ý của tất cả chủ tử trong nhà, nhất định phải là chủ tử dòng chính thất đồng ý, bằng chính là sủng thiếp diệt thê, theo điều luật phải ngồi tù , cho nên việc này mới vất vả như thế.

      Tuy là người có địa vị cao quý trong Thượng Quan phủ, lão thái thái cũng có quyền tự ý làm bậy mà nâng địa vị của nàng lên làm bình thê.

      Bởi vậy nhất định phải có đồng ý của Thượng Quan Vãn Thanh, nếu chỉ cần tờ cáo trạng là có thể đem nàng cùng lão thái thái nhốt vào hình bộ, làm cho hai người các nàng ăn cơm tù vĩnh viễn, nhưng mà lão thái thái , bà ta mà lên tiếng, con Thượng Quan Vãn Thanh phải gật đầu đồng ý ...
      bornthisway011091thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :