1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hộ tâm - Cửu Lộ Phi Hương (FULL Trọn Bộ)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 23

      Dọc đường vội nên phân biệt phương hướng, mãi đến khi Nhạn Hồi cảm thấy trong người trống rỗng, ngay cả ngự kiếm cũng bắt đầu chao đảo nàng mới buộc phải dừng lại.

      Nhưng nàng còn hơi sức nào để vững vàng đáp xuống, “Bảo vệ đầu mình!” Nàng hét lên, rồi hề giảm tốc mà đâm vào bụi cây.

      Sau khi biết đâm gãy bao nhiêu cành cây mới bị gốc cây lớn cản lại, cả hai lăn từ cây xuống.

      Thiên Diệu nặng hơn chút, ngã “bịch”xuống đất, còn chưa kịp bò dậy, Nhạn Hồi lại rơi “bịch” lên bụng , đè xuống lại.

      Thanh kiếm cướp của quái cũng cắm “soạt” xuống khoảng đất bên cạnh hai người.

      Chim trong rừng bị kinh động bay về phía chân trời, muôn thú trong rừng cũng nối đuôi nhau kêu lênầm ĩ, liên miên dứt bên tai.

      Trong tiếng kêu hoảng loạn của muôn thú, Nhạn Hồi nằm bò người Thiên Diệu bật cười. Nàng cười như rất vui vẻ, lăn khỏi người , nằm dưới đất vẫn còn cười.

      Lúc này trời gần sáng, ánh sáng he hé nhô lên từ nơi chân trời xua tan màn đêm.

      Trời hửng sáng, tiếng động vật trong rừng dần dần lắng xuống, tiếng cười của Nhạn Hồi cũng chầm chậm tắt .

      Nàng nhìn trời, hồi lâu lên tiếng.

      Cuối cùng Thiên Diệu chủ động phá vỡ yên lặng, “Chẳng phải muốn đánh ngất ta giao nộp quái để lập công giữ mạng sao?”

      “Lẽ ra ta nên giao nộp ngươi.” Câu này của Nhạn Hồi vừa lạnh lùng vừa trầm thấp, giống như đùa.

      Thiên Diệu quay đầu nhìn nàng. Nhạn Hồi mặc kệ , nàng ngồi dậy, ôm gối, bóp bắp chân vẫn còn dính móc sắt, nàng nghiến răng, chuẩn bị rút móc sắt ra.

      Nhìn thấy nàng làm vậy, Thiên Diệu chau mày trở mình ngồi dậy: “ được.” gỡ bàn tay nắm móc sắt của Nhạn Hồi, “Móc này có gai, muốn kéo cả mảng thịt ra luôn sao?”

      Nhạn Hồi ngẩng đầu nhìn , “Người phóng khoáng mà lại câu nệ những tiểu tiết này à, vừa rồi chẳng phải ngươi kêu ta chặt chân sao?”

      “Biết chắc là chặt đâu.” Thiên Diệu liếc nàng, đứng dậy nhặt thanh kiếm rơi bên cạnh, “Nằm xuống, ta lấy nó ra giúp .”

      Trong những chuyện này, Nhạn Hồi rất dứt khoát, nàng nằm bò xuống đất, nhìn Thiên Diệu lấy lần, để mặc dùng kiếm rạch lên bắp chân mình.

      xé ống quần Nhạn Hồi ra, thấy nơi bị móc sắt cắm vào lẫn lộn máu thịt liền đảo mắt, nhìn dáng vẻ Nhạn Hồi nằm bò dưới đất, hề quay đầu, để mặc muốn gì làm nấy, cụp mắt, nhàng ra tay.

      ra cũng có áy náy.

      nương này hề nợ điều gì, chuyện hai mươi năm trước vốn liên quan đến nàng. Nhưng chỉ vì nàng xuất nên liền bám lấy nàng, mấy lần kéo nàng vào hiểm cảnh. Khi làm những chuyện này cũng áy náy lắm.

      Có điều giờ áy náy này đủ lung lay quyết tâm của , đủ để buông bỏ “ích kỷ” của mình, cũng muốn thoát khỏi cảnh sống tạm bợ thảm hại này.

      Bởi vậy cho dù Nhạn Hồi đau, cũng chỉ lạnh lùng đứng nhìn bên cạnh, cho dù Nhạn Hồi bị thương, cũng thể buông tay thả nàng .

      cũng chỉ là…

      kẻ hèn mọn giãy giụa sống tạm bợ trong cõi đời chìm nổi này.

      Kiếm đâm xuống, khéo léo gỡ móc sắt lên, Nhạn Hồi nhịn đau hự tiếng, móc sắt kia được Thiên Diệu gỡ ra.

      Nhạn Hồi quay đầu nhìn, Thiên Diệu ném móc sắt còn dính máu sang bên cạnh, : “Vết thương sâu, cũng đụng đến gân cốt, có gì trở ngại.” lui sang bên cạnh, định bứt lá cây chùi tay.

      Nhưng Nhạn Hồi lại hét lên: “Đứng lại.”

      Thiên Diệu đứng lại quay đầu nhìn, Nhạn Hồi nhích mấy cái đến ngồi bên cạnh , sau đó xé tà áo , bứt ra sợi vải băng bắp chân mình lại.

      Đôi mày Thiên Diệu khẽ động, “ tiếng nào xé áo người ta vậy à?”

      “Những chuyện ngươi làm với ta nhiều hơn đấy.” Nhạn Hồi ngẩng đầu khinh ghét liếc , “Nhưng ta đâu có dạy dỗ ngươi.”

      Đích thực là vậy.

      Thiên Diệu lên tiếng nữa, quay người hái mấy phiến lá cây, lại bứt thêm mấy quả rừng rồi quay lại đưa cho Nhạn Hồi, “Phải thêm đoạn, đến gần thành trấn đám quái kia ngông cuồng như vậy nữa.”

      Nhạn Hồi đón lấy quả rừng, nhanh chóng ăn hết quả, “Ừ, thôi.”

      Nàng chống người dậy, khập khiễng mấy bước. Nhưng thấy bên cạnh có ai theo quay đầu lại, Thiên Diệu đứng sau lưng nhìn nàng, “Thuật ngự kiếm đâu?”

      Nhạn Hồi liếc xéo , “Nếu còn ngự kiếm được sao chúng ta lại té xuống đây, ngươi tưởng ta muốn đến thẳng thành trấn luôn sao.” Nàng vừa vừa , “Nội tức tiêu hao hết rồi, phải tìm nơi gần thành trấn nghỉ ngơi, điều dưỡng nội tức trước .”

      Thiên Diệu sải bước theo, Nhạn Hồi cũng để tâm, nhưng lên phía trước, chắn người nàng, sau đó xoay lưng về phía nàng khom xuống, “Lên .”

      Nhạn Hồi khẽ ngây người.

      Thiên Diệu nghiêng đầu nhìn nàng, “ lê chân khập khiễng kiểu này, đến sáng mai cũng được mấy dặm đường đâu. Lên .”

      Nhạn Hồi suy nghĩ, cảm thấy cũng có lý lắm, hơn nữa là chủ động đòi cõng nàng, có lợi tại sao lấy. Nhạn Hồi lập tức nhún mình nhảy lên lưng Thiên Diệu, “Nếu ngươi dám làm ta ngã ta nổi giận đó.”

      Thiên Diệu chẳng buồn nghe lời nàng , cõng nàng về phía trước.

      Vai Thiên Diệu dày rộng, nhưng biết tại sao nằm tựa lên Nhạn Hồi vẫn cảm thấy chắc chắn lắm, có lẽ đường vững vàng, mỗi bước đều ngay ngắn, thiên lệch. Nếu chỉ là thiếu niên bình thường, nếu lớn thêm vài tuổi nữa, chắc nam nhân đáng tin cậy…

      Nhạn Hồi gác đầu lên vai Thiên Diệu, theo nhịp bước chân , mắt bắt đầu chớp chớp rồi nhắm lại.

      Lúc này Thiên Diệu vừa lên ngọn núi, nắng sớm vừa hửng, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, Nhạn Hồi tựa như nhìn thấy dáng vẻ Lăng Tiêu đưa mình lên núi Thần Tinh nhiều năm về trước.

      Nàng cũng suốt đêm thế này, buồn ngủ đến mức bước cũng xiêu vẹo, nhưng nàng sợ làm lỡ hành trình của sư phụ, dám mệt, dám buồn ngủ, cố gắng mở mắt theo sau Lăng Tiêu, đến khi xung quanh tối sầm xuống.

      Khi tỉnh lại nàng cũng nằm tựa lưng Lăng Tiêu như thế này, nhìn thấy cửa lớn của núi Thần Tinh mở ra trước mắt mình, mặt trời chênh chếch sau cửa núi, ánh sáng chói mắt, chiếu rọi tất cả đình đài lầu gác của núi Thần Tinh như tiên cảnh trong tranh.

      Nàng bất giác kinh ngạc kêu lên, tiếng kêu truyền đến tai sư phụ nàng, Lăng Tiêu khẽ nghiêng đầu, giọng mang ý cười bên tai nàng: “Nhạn Hồi, từ nay về sau đây là nhà con.”

      Cả đời nàng bao giờ quên giọng ấm áp của Lăng Tiêu lúc đó.

      Khi ấy Nhạn Hồi cảm thấy nàng là đứa trẻ may mắn nhất thế gian này…

      Nhưng giờ, Nhạn Hồi bất giác sờ cổ mình, chẳng còn gì cả, ngoài hồi ức, ngọn núi kia chẳng để lại gì cho nàng nữa.

      Thiên Diệu mãi ngừng nghỉ đến trưa, cuối cùng nhìn thấy con đường lớn, tuy có người, nhưng đường còn để lại vết bánh xe, xem ra nơi đây cách thành trấn còn xa nữa.

      vốn định đánh thức Nhạn Hồi, nhưng nghe tiếng nàng hít thở đều đặn bèn thoáng im lặng rồi tiếp tục thầm lên đường, chẳng bao lâu thấy ngôi miếu hoang bên đường. Thiên Diệu đưa Nhạn Hồi vào miếu hoang, đặt nàng xuống, sau đó quay người về phía khu rừng ngoài miếu hái ít quả cây chống đói.

      Đến khi quay lại, Nhạn Hồi vẫn nằm đó chưa tỉnh, Thiên Diệu vốn nghĩ đêm qua nàng quá mệt nên ngủ chưa dậy, thế nhưng ngồi bên cạnh nàng lúc, lòng cảm thấy có điều gì ổn.

      Hơi thở Nhạn Hồi rất nhanh, trán toát mồ hôi lạnh, tuy mắt nhắm nghiền, nhưng có thể nhìn thấy đồng tử nàng xoay chuyển mồng mồng.

      Thiên Diệu chau mày, “Nhạn Hồi?”

      Nhạn Hồi tỉnh, đồng tử trong mắt nàng càng xoay nhanh hơn nữa.

      Thiên Diệu suy nghĩ rồi đưa tay lay nàng, “Tỉnh lại .”

      Động tác này như đao đâm vào Nhạn Hồi, nàng bừng mở mắt, dịch người ngồi dậy há miệng thở dốc, mồ hôi lạnh đầy đầu ào ào chảy xuống. Nàng ôm ngực, hoảng hốt bất định chùi mồ hôi.

      Thiên Diệu vẫn luôn nhìn nàng, thấy vậy nghi hoặc hỏi: “Thấy ác mộng à?”

      Nhạn Hồi lắc đầu, lại thở lúc nữa mới dịu đôi chút, “Bị bóng đè thôi.”

      Nghe thấy ba chữ này, Thiên Diệu cảm thấy rất mới lạ, “Bị bóng đè?”

      “Chuyện thường thôi, quen rồi.” Tuy nàng vậy, nhưng tim vẫn như gióng trống. Từ sau khi Lăng Tiêu ban bùa cho nàng, nàng rất ít khi nhìn thấy ma quỷ, cũng rất ít khi bị bóng đè, giờ là ban ngày ban mặt mà vẫn đè nàng trong giấc mơ, xem ra đây phải là hồn dã quỷ dễ dàng đuổi ...

      Nhạn Hồi giật giật tóc, cảm thấy hơi đau đầu.

      Gần đây biết nàng phạm phải Thái tuế hay bị làm sao, phiền phức cứ nối đuôi nhau tìm đến...

      là người tu đạo, nhưng sao vẫn bị tà ma đeo bám?”

      Nhạn Hồi vừa vuốt mồ hôi lạnh vừa : “Làm sao ta biết được, từ có thể nhìn thấy ma quỷ rồi, hơn nữa lại rất dễ bị chúng đeo bám, sau đó tu tiên cũng chữa được bệnh này...”

      xong, Nhạn Hồi bỗng ôm ngực mình, im lặng hồi nàng mới ngẩng đầu nhìn Thiên Diệu, “Trước đây ngươi vảy hộ tâm của ngươi khảm vào tim ta nên mới giúp ta sống được đến giờ phải ?”

      Thiên Diệu gật đầu.

      “Tim ta bẩm sinh có khuyết tật... có vảy hộ tâm của ngươi, ta sống quá mười ngày... Vì ngươi nên ta mới sống được, tức là mạng này của ta vốn phải biến mất từ lâu, ta vốn dĩ là... người chết...” Nhạn Hồi thất thần lẩm bẩm, “Chả trách chả trách, chả trách lại như vậy...”

      phải nàng có thiên bẩm trời ban mà vốn dĩ nàng là đồng loại của chúng!

      Vảy hộ tâm này biến nàng thành nửa người nửa ma...
      13emap, Snow, susu2 others thích bài này.

    2. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 24

      Nhạn Hồi còn nhớ lúc mới vào núi Thần Tinh, quan hệ của nàng và sư tỷ Tử Nguyệt vẫn chưa tệ hại đến vậy.

      Tử Nguyệt là tiểu nương kiêu ngạo, nhưng bản tính xấu.

      Lúc mới vào núi Thần Tinh, việc ăn uống của các đệ tử bị quản thúc nghiêm khắc hơn trước khi vào núi, mỗi ngày Nhạn Hồi đều đói đến mức ngực dán vào lưng.

      Lúc đó thân là đại sư tỷ, lại cùng phòng với nàng, Tử Nguyệt thường lén giấu thức ăn cho nàng ăn. Lúc cho Nhạn Hồi thức ăn, tuy thái độ của Tử Nguyệt hơi kiêu ngạo, nhưng tâm địa lại rất tốt, trong lòng Nhạn Hồi cũng cảm kích nàng ta.

      Nhưng sau đó, vào núi chẳng bao lâu, Nhạn Hồi liền bị tiểu quỷ núi đeo bám. Tiểu quỷ đơn quá lâu, bám lấy Nhạn Hồi ngày ngày tìm nàng chơi, quấy nhiễu nàng mọi lúc mọi nơi. Nhạn Hồi rất phiền, nhưng lại biết làm thế nào đuổi nó , mọi người đều nhìn thấy cảnh: Nhạn Hồi bỗng dưng huơ tay múa chân, lắm lúc mình la hét lẩm bẩm ở chốn người.

      Những hành động cực kỳ quái dị của nàng khiến mọi người muốn tiếp xúc với nàng.

      Lúc đó hàng đêm Tử Nguyệt vẫn lấy thức ăn cho nàng. Có lần Tử Nguyệt để dành đống thức ăn ngon bưng về, Nhạn Hồi nhìn thèm thuồng, nhưng tiểu quỷ kia thình lình xuất , nó làm ầm lên đòi nàng chơi với nó. Nhạn Hồi cố gắng phớt lờ nó, thế là tiểu quỷ kia nổi giận, bò lên chiếc dĩa Tử Nguyệt cầm tay, huơ tay cổ nàng ta, khí lạnh lẽo, sát khí thấu xương.

      Dáng vẻ như muốn giết chết Tử Nguyệt.

      Nhạn Hồi nhịn được nữa, nàng tung chưởng lật đổ dĩa thức ăn, dùng pháp thuật vừa học bắt tiểu quỷ.

      Nhưng Tử Nguyệt tính tình kiêu ngạo, nào chịu để ý tốt của mình bị người ta đối xử như vậy, nên liền nổi nóng kéo Nhạn Hồi lại. Nhạn Hồi tuột tay để tiểu quỷ chạy mất cũng nóng lòng đuổi theo, vô tình đẩy ngã Tử Nguyệt, nàng ta ngã đau ngừng gào khóc, tuy nhiên Nhạn Hồi cũng để ý tới nàng ta, chỉ đuổi theo tiểu quỷ.

      Cuối cùng Nhạn Hồi vẫn bắt được tiểu quỷ, nhưng cũng kết oán với Tử Nguyệt từ đó.

      Sau chuyện đó Lăng Tiêu hỏi nàng tại sao lại đối xử với Tử Nguyệt như vậy, nàng ấp úng hồi, mãi đến khi Lăng Tiêu nghiêm mặt, nàng mới hoảng hốt kể chuyện mình có thể nhìn thấy ma quỷ.

      Từ khi còn rất nàng biết khả năng dị thường này của mình được ai ưa thích, thậm chí còn bị người ta coi là quái, nàng sợ sư phụ đuổi nàng , nhưng cuối cùng Lăng Tiêu làm vậy.

      Lăng Tiêu lật tìm rất nhiều sách, luyện rất nhiều bùa chú, cuối cùng vẽ cho nàng đạo bùa đeo người, từ đó những ngày tháng sau này của nàng mới bớt nhiều phiền phức…

      Nếu có Lăng Tiêu đến lúc này, nghĩ cũng biết cuộc sống của nàng bi thảm dường nào…

      Nàng có khả năng dị thường phiền phức này là vì chiếc vảy hộ tâm trong tim nàng.

      Nhạn Hồi sờ lên ngực, ngẩng đầu nhìn Thiên Diệu. Hai người lặng thinh lâu lâu, lên tiếng phá vỡ im lặng: “Xin lỗi.”

      Nhạn Hồi ngây người, sau đó cúi đầu thấp giọng : “Ngươi xin lỗi gì chứ.”

      ra đích thực cũng trách được Thiên Diệu, chắc ai hơn hi vọng vảy hộ tâm bao giờ rời khỏi ngực mình, huống hồ vảy hộ tâm đó tuy khiến nàng có năng lực phiền phức này, nhưng ít ra cũng cho nàng được sống tiếp.

      có gì quan trọng hơn được sống, Nhạn Hồi biết đạo lý này.

      ra ta vẫn nên cảm ơn ngươi. Nhưng mà…” Nhạn Hồi , “Bất kể ngọn nguồn của chúng ta sâu đến đâu, ta cũng thể tiếp tục giúp ngươi được nữa.”

      Thiên Diệu lẳng lặng nhìn nàng. Đôi mắt trong suốt phản chiếu bóng dáng Nhạn Hồi, nhưng quá đỗi ràng khiến nàng loáng thoáng ngượng ngùng khi tiếp xúc với ánh mắt .

      Nhạn Hồi quay đầu, “Tối qua cứu ngươi coi như báo đáp ân tình ngươi cho ta ăn cho ta ngủ trong thời gian qua, phía trước nhân khí nặng như vậy, chắc là cách thành trấn cũng xa nữa. Các tiên môn lớn luôn có đệ tử canh giữ ở đó, quái dám xấc xược vô lối. giờ tuy người ngươi có long khí, nhưng đa phần các đệ tử tiên môn đều biết đó là gì. Ngươi mang cơ thể con người lại chắc gặp nhiều khó khăn lắm đâu, chỉ cần cẩn thận đừng để gặp tình nhân cũ xui xẻo của ngươi là được.”

      Nhạn Hồi tiếp: “Chúng ta từ biệt tại đây .”

      Thiên Diệu há miệng, định Nhạn Hồi thở dài, bất ngờ đưa tay đánh vào gáy .

      Thiên Diệu liền nằm đờ đất.

      ra nếu chuyện thông suốt được ta cũng muốn ra tay đâu, nhưng ngươi bám lấy ta như vậy, ta cũng còn cách nào. Vậy nhé! Đừng trách ta.” Nhạn Hồi kéo Thiên Diệu vào góc trong miếu hoang, dùng cỏ khô che lại.

      “Ta đây, tạm biệt.”

      xong, nàng chần chừ thêm nữa, khập khiễng lê chân ra khỏi miếu hoang.

      Nàng thể ở bên cạnh Thiên Diệu được, ở bên cạnh người bị bóng đè như nàng, chừng càng gặp nhiều phiền phức hơn, thế nên ai đường nấy tốt hơn cho cả hai người.

      Tối đó, cuối cùng Nhạn Hồi cũng lê chân đến được tiểu trấn gần nhất. Nàng nghe ngóng được trong trấn có viên ngoại giàu có, suốt ngày hà hiếp thôn dân, hoành hành bá đạo. Sau khi biết tồn tại của nhân vật này, Nhạn Hồi rất vừa ý, hề do dự chạy tới hậu viện nhà ông ta, chọn mấy bộ áo đẹp mặc vào, cũng tiện tay lấy ít ngân lượng.

      Nàng tìm khách điếm, gọi đại phu tới thay thuốc băng bó cho chân bị thương của mình.

      Mãi đến khi trăng lên, cuối cùng cũng làm xong.

      Nàng tắm rửa rồi nằm lên giường.

      Lúc này bóng trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, ánh sáng lung lay đong đưa mặt đất.

      Nhạn Hồi mãi chẳng thể nào nhắm mắt.

      Theo lẽ thường, những đêm như vậy nàng nghĩ, nếu đêm nay ngủ lại bị bóng đè phải làm sao, ngày mai ai gọi sao nàng thức dậy được…

      Nhưng đêm nay, Nhạn Hồi lo nghĩ đến những chuyện đó.

      Tâm trí của nàng bất giác bay xa. Nàng kìm được suy nghĩ, giờ chắc là huyệt đạo của Thiên Diệu được giải? Chắc là có thể tự do hoạt động? Có quái nào tìm thấy ?

      Nếu quái tìm thấy , Nhạn Hồi thử tính thời gian, với tốc độ của Thiên Diệu phải đến sáng mai mới tới nơi này. Sáng sớm mai nội tức của nàng ắt cũng hồi phục phần, đến lúc đó nàng lại mua thanh kiếm vừa tay, ngự kiếm bay xa là có thể hoàn toàn bỏ rơi .

      Tim khẽ nhói đau khiến Nhạn Hồi vô cùng khó chịu. Nàng biết dây là cơn đau do huyết thệ mình lập mang đến. Nàng phản bội lời thề của mình, tuy chỉ là lời thề bừa trong cơn say, nhưng phản bội vẫn là phản bội, chịu trừng phạt cũng đáng thôi.

      Có điều chẳng bao lâu nữa, chờ pháp lực của nàng hoàn toàn hồi phục, phá giải huyết thệ này là chuyện dễ như trở bàn tay, đến lúc đó nàng có thể tạm biệt cuộc sống chật vật trong thời gian này rồi. Tương lai là cuộc sống tự do tự tại ngao du giang hồ mà nàng luôn hướng tới…

      suy nghĩ miên man, bỗng nhiên Nhạn Hồi lại cảm thấy tim đau nhói, lần này còn mạnh mẽ hơn cơn đau ỉ dai dẳng ban nãy, khiến cơ thể nàng bất giác run lên.

      Nhạn Hồi nghiến răng trấn áp cơn đau.

      Nàng nghiêng người, xoa xoa ngực mình, với mình là quen rồi ổn thôi. Nhưng chốc sau, cơn đau buốt đến tận tim, đau đến mức khiến Nhạn Hồi bất giác co người lại.

      Nàng suýt xoa hít mấy hơi lạnh.

      Nhắm mắt cố ép mình ngủ, nhưng kỳ lạ là trong khoảnh khắc nhắm mắt, nàng bỗng nhìn thấy rừng cây đổ bóng lung lay dưới ánh trăng.

      Nhạn Hồi mở mắt, tim lại nhói đau. Lần này cần nhắm mắt, trong đầu nàng cũng nhìn thấy bóng cây chao đảo, trong hình ảnh ngừng lung lay còn có bóng quái lướt qua.

      Thiên Diệu!

      Nàng nhìn thấy Thiên Diệu.

      Nhạn Hồi ngồi bật dậy.

      Là Thiên Diệu hoảng hốt trốn chạy, bị quái phát rồi!

      Nhạn Hồi nghiến răng, lý trí khuyên nàng nên tìm , nên cứu , hôm nay nàng bỏ phải có quyết tâm bỏ mặc sống chết của .

      Nhưng cơn đau ở tim ngày càng mãnh liệt.

      Nàng nên mặc kệ .

      Nàng càng dây dưa với càng khó thoát thân.

      Trong đầu nàng hiển hình ảnh, Thiên Diệu đột ngột ngã sóng xoài dưới đất, quái theo sau nhanh chóng nhào tới, chộp lấy vai . Thiên Diệu dựa vào linh hoạt của cơ thể lăn tròn dưới đất, xoay tay rút đao của quái đâm vào ngực nó.

      Máu của quái nhuộm đầy người nhưng hề do dự, bò dậy tiếp tục về phía trước.

      Đối với người chỉ có cơ thể con người và sức mạnh của thiếu niên, như vậy lợi hại lắm rồi. Nhưng lúc này, số quái sau lưng có dùng mười ngón tay đếm cũng xuể tiến đến gần kề…

      Cuối cùng Nhạn Hồi nghiến răng, nhịn được mắng to: “Mẹ nó!”

      Nàng trở mình ngồi dậy, lấy kiếm gỗ đào trang trí treo tường khách điếm, sau đó kéo cửa sổ ra, ngay cả áo ngoài cũng chưa cột chặt ngự kiếm bay thẳng về hướng nàng cảm nhận được nguy hiểm.

      Thiên Diệu hoảng hốt chạy dưới ánh trăng vằng vặc, chạy rất nhanh dám ngừng nghỉ, sắc mặt lẽ ra phải đỏ hồng vì vận động lúc này lại tái nhợt, sức lực tiêu hao quá nhiều khiến cả miệng đầy mùi máu tanh.

      Dù vậy sắc mặt vẫn hoảng loạn, trong đầu vẫn lý trí phân tích khả năng trốn thoát khỏi nơi này.

      giết quái, người nhuốm đầy máu, mùi tanh của máu quái quá nặng, cho dù chạy nhanh dường nào cũng bỏ được đám quái kia, cho dù có nước cũng thể hoàn toàn che lấp được mùi máu tanh nhức mũi này.

      Phải làm sao đây…

      Thiên Diệu cố gắng nghĩ cách, nhưng bất kể nghĩ thế nào, cuối cùng cũng cảm thấy chỉ có con đường chết mà thôi.

      Trừ khi ông trời thương xót, nếu có chút mảy may cơ hội sống sót nào cả, còn cách nào khác.

      Nhưng ông trời xưa nay luôn bủn xỉn trong việc ban ơn huệ cho

      Gió sau lưng ập đến, Thiên Diệu nghiêng người muốn tránh, nhưng luồng gió này lại vô cùng mạnh mẽ, hất ngã xuống, nhếch nhác lăn mấy vòng dưới đất, mãi đến khi đâm vào gốc cây to mới dừng lại.

      Thiên Diệu há miệng ho, ngụm máu trong miệng trào ra rơi áo .

      cúi đầu, nhìn bóng cây lay dưới ánh trăng, đột nhiên tựa như cảm thấy ánh trăng chiếu mặt đất thành mảng trắng sáng.

      Bóng người màu đen từng bước từng bước lại gần , sát khí thấu xương, thời gian như quay ngược về hai mươi năm trước. Lần đầu tiên trong đời thối chí nản lòng, sức chống cự nhìn người trước mặt giơ kiếm chĩa vào mình.

      Nghĩ đến cảnh tượng đó, Thiên Diệu bật cười thành tiếng.

      ra vận mệnh của chính là thế này đây.

      Cho dù có giãy giụa thế nào, cuối cùng cũng biến thành hồn sống chết lang thang trong thế gian mênh mông này.

      Nếu giãy giụa cũng vô ích, chi bằng cứ chấp nhận vận mệnh như vậy

      Bóng quái nâng đại đao.

      Thiên Diệu nhếch khóe môi cười lạnh, nhắm mắt buồn nhìn vận mệnh của mình lấy lần. Tựa như rơi vào tuyệt vọng còn sâu thẳm hơn bóng tối…

      Đao phong mãnh liệt, khoảnh khắc đao chém xuống gần như thổi tung tóc Thiên Diệu. Nhưng cũng trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, thình lình phát ra tiếng “keng” to, tựa như sấm dậy giữa đất bằng nổ bên tai .

      Ánh trăng lạnh lẽo trước mặt bị bóng người chắn lại.

      Hơi thở hơi quen thuộc tràn vào hốc mũi.

      Thiên Diệu bừng mở mắt, trông thấy nữ nhân ốm yếu chắn trước người mình thay đỡ đại đao sát khí mãnh liệt kia.

      Nơi kiếm gỗ đào và lưỡi đao tiếp xúc có hào quang của pháp thuật xoay chuyển, nghe thấy nữ nhân trước mặt mình khó nhọc nhưng kiên định : “Hôm nay ta bảo vệ mạng sống của người này.”

      Thiên Diệu ngẩng đầu nhìn nàng đến thất thần, đồng tử đen phản chiếu ánh sáng.

      “Các ngươi thu dọn tìm đường về phủ .” Nàng khẽ hét lên, hất quái cơ bắp đầy mình văng ra ba trượng.

      Kiếm gỗ đào múa trong trung, nữ nhân ấy dùng tư thế bảo vệ chắn trước mặt , bóng lưng thẳng tắp, tựa như cuối cùng ông trời cũng gật đầu…

      Bố thí ơn huệ cho
      13emap, Snow, 139 1 thành viên khác thích bài này.

    3. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 25

      Nhạn Hồi nghiêng mặt liếc nhìn Thiên Diệu: “Còn sống ?”

      Ánh trăng lấp loáng mặt Nhạn Hồi, khiến bên mặt nàng sáng , Thiên Diệu nhìn đồng tử in bóng trăng của nàng, nhất thời thất thần quên đáp.

      Nhạn Hồi chau mày, dùng kiếm gỗ đào đánh “bốp” lên trán Thiên Diệu, khiến ngây ra, giọng đầy khinh khi vang lên: “Ngươi chết rồi ta chẳng buồn cứu nữa đâu.”

      Thiên Diệu ngây ngốc lúc rồi mới ôm chỗ trán bị đánh đau, bật cười khe khẽ.

      Nhạn Hồi chau mày, “Cười cái gì, bị đánh đến ngốc luôn rồi sao?”

      Thiên Diệu ôm trán cười, “Đúng là lần đầu gặp người như .”

      ràng rồi, nhưng lại bất chấp an nguy mà quay lại, cứu trong lúc tuyệt vọng nguy nan…

      ràng nàng làm chuyện khiến chấn động, nhưng nàng lại chẳng hề hay biết.

      “Phí lời quá.” Nhạn Hồi quay đầu, nhìn quái đầu trâu bị nàng đánh văng ra ba trượng, đòn vừa rồi nàng hề tiếc pháp lực, nên quái đầu trâu kia vẫn váng vất lắc lư đầu.

      Trong rừng rậm tối đen sau lưng quái đầu trâu còn có mấy bóng đen khác thò đầu quan sát họ. Có điều sợ sức mạnh đòn vừa rồi của Nhạn Hồi nên dám tùy tiện tiến lên. Nhưng ở xa hơn, cây cỏ phát ra tiếng sột soạt, ràng còn có quái mai phục, chờ thời cơ hành động.

      Bốn bề đều là khí mang đậm sát khí, Nhạn Hồi nắm chặt kiếm gỗ đào trong tay, vẻ mặt nghiêm nghị.

      Mấy ngày nay bôn ba mệt nhọc, pháp lực của nàng tuy hồi phục nhưng ra còn lại bao nhiêu, dùng đối phó với quái cũng được, nhưng nếu bị vây đánh sợ là chống chọi được bao lâu.

      Kế sách duy nhất là giở trò, để đám quái này biết khó mà lui.

      Nhạn Hồi ổn định tâm thần, khí tụ đan điền, cất tiếng to: “Ta là người của núi Thần Tinh, đám quái các ngươi dám làm xằng làm bậy ở Trung nguyên đại địa, chán sống rồi sao?”

      Danh hiệu của núi Thần Tinh có uy lực nhất định đối với quái, bỗng chốc cây cỏ trong rừng rào rào dứt bên tai, khiến khí trong đêm càng thêm căng thẳng kỳ dị.

      Nhạn Hồi ngưng tụ pháp lực dưới chân, bước lên bước, pháp trận lửa lan tỏa dưới chân nàng, chỉ trong tích tắc truyền ra ngoài năm trượng. vòng tròn khổng lồ lan tới chân đám quái, pháp trận lửa bừng sáng hơn cả ánh trăng, soi dáng vẻ của chúng.

      Đưa mắt nhìn, trong vòng năm trượng quanh Nhạn Hồi có ít nhất hai mươi quái đứng, mặt mũi cơ thể muôn hình vạn trạng kỳ quái rất đáng sợ.

      quái bị Nhạn Hồi bó buộc trong pháp trận đều vô cùng hoảng hốt, rần rần muốn chạy trốn, nhưng pháp trận lửa dán chân chúng lại, khiến chúng thể cử động.

      Ánh mắt Nhạn Hồi lần lượt lướt qua mặt chúng, nhìn thấy tất cả các quái đều sợ hãi run rẩy, nàng nén khí tức, thấp giọng hét lên: “Cút hết cho ta!”

      Cùng lúc này, pháp trận bùng nổ, hất bay tất cả các quái ra xa.

      Các quái được thoát thân lập tức bỏ chạy tán loạn, trong rừng sột soạt hồi. Chỉ trong chốc lát, khí bốn bề trong rừng cây lắng xuống.

      Ánh trăng vẫn lặng lẽ chiếu mặt đất, nhưng khí kỳ dị bên cạnh còn nữa.

      Nhạn Hồi lại đứng yên đến mãi đến khi xung quanh còn động tĩnhmới thở phào hơi, bất chấp hình tượng ngồi bệch xuống đất.

      Nàng xoa ngực, “Tình cảnh này mà xuất thêm mấy lần nữa chắc phải tổn thọ mất thôi, bị bóng đè còn thoải mái hơn nhiều.” Nàng thở dốc, quay đầu nhìn Thiên Diệu, thấy vẫn đề phòng ngồi dựa vào gốc cây, Nhạn Hồi xua tay, “Được rồi, quái tạm thời bị dọa hết rồi, chúng ta cũng nhanh lên, tránh để chúng phát có điều đúng rồi quay lại.”

      Nhạn Hồi xong định đứng dậy.

      Nhưng Thiên Diệu bỗng dưng : “Đừng cử động.”

      Thân hình nàng khựng lại, đột nhiên nghe tiếng “soạt” xé khí từ xa bay đến, mũi tên bay lướt qua bên tai nàng.

      Nhạn Hồi ngây người, thấy chỗ mũi tên lướt qua trong trung còn sót lại đạo tiên khí như có như , nhưng khí tức này trong sạch như khí tức hàng ngày Nhạn Hồi cảm nhận được ở núi Thần Tinh, mà giống như là...

      “Tu tà.” Thiên Diệu lạnh lùng lên tiếng, Nhạn Hồi nghe hai chữ này chỉ muốn ngẩng đầu lên trời thở dài.

      Trong quá trình tu đạo, người tẩu hỏa nhập ma hoặc tâm địa bất chính tu luyện bàng môn tả đạo, người tu đạo như vậy bị giới tu tiên gọi là tu tà.Những người này tâm tính bất ổn, thích giết chóc, có khuynh hướng thích cướp đoạt tu vi của người khác hơn là tự mình tu đạo.

      So với người tu đạo truyền thống, hành động của họ giống quái hơn, thậm chí cả quái cũng bằng.

      hết chưa vậy.” Nhạn Hồi thở dài, tất cả pháp lực của nàng vừa rồi dùng để hù dọa quái.Lần này gặp kẻ tu tà, hơn nữa còn là kẻ giỏi che giấu khí tức, địch trong tối nàng ngoài sáng, tình thế rất rất rất bất lợi...

      “Nhạn Hồi.” Thiên Diệu khẽ gọi sau lưng nàng, “Tới đây.”

      Nhạn Hồi quay đầu, thấy khóe môi tái nhợt của vẫn còn vết máu chưa chùi sạch, nàng chau mày, “Ngươi muốn trăn trối à?” Tuy vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn lui lại ngồi xổm bên cạnh .

      Nàng ngồi cách đoạn, Thiên Diệu thoáng im lặng rồi lại : “Đưa tai lại gần đây chút.”

      Nhạn Hồi y lời đưa tai lại gần , nhưng ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn rừng cây trước mặt. Mũi tên từ phía trước tới, người đó chắc chắn ở phía trước, đáng tiếc giờ nàng có pháp lực, vận dụng được năm giác quan, hoàn toàn phát giác được vị trí của y...

      Thiên Diệu nhìn tai Nhạn Hồi vẫn cách nửa người, đành phảichồm người tới, áp sát bên tai nàng, lúc biết môi mình sắp chạm vào vành tai nàng, mới dùng thanh cực thấp : “ thu khí tức lại rồi.”

      Nhạn Hồi vốn cũng thầm suy nghĩ, hoàn toàn ngờ Thiên Diệu lại gần mình đến vậy, gần đến mức hơi nóng phả ra khiến tai nàng ngứa ngáy, gần như đó chỉ là phản xạ, nàng cảm thấy tim mình thắt lại, da mặt nóng lên, trong phút chốc, ngay cả gai ốc người cũng nổi lên theo hơi thở của .

      Nàng lập tức lui ra chút, ngây người nhìn .

      Nhưng lúc này ánh mắt lại sáng ngời, vẻ mặt nghiêm túc, khiến câu “Sao ngươi lại trêu ta” của Nhạn Hồi vòng mấy lần trong miệng mà thể thốt ra.

      Tình này cảnh này, Thiên Diệu đứng đắn như vậy, Nhạn Hồi đành thầm mắng sao trong đầu mình đầy rẫy những suy nghĩ dung tục của thế nhân – Ai bảo ngoài thân phận, giọng dáng vẻ của tiểu tử này đều là kiểu nàng thích chứ...

      Nàng hắng giọng, cố gắng đặt tâm tư vào chính , “Ta nhìn ra được.”

      Thấy Nhạn Hồi lại lui ra xa chút, Thiên Diệu chau mày, “Kề tai lại đây.”

      Đích thực nên kề tai vào, lỡ như bị tên tu tà kia nghe được lời họ, vậy chẳng phải đại hay sao...

      Thế là Nhạn Hồi phải khắc phục chướng ngại tâm lý của mình, kề tai mình bên môi Thiên Diệu.

      Thiên Diệu nghiêm túc hỏi: “Trong cơ thể còn bao nhiêu nội tức có thể dùng được.”

      Nàng hắng giọng đáp: “Cơ bản là có, có cũng chỉ đủ đốt lửa thôi.”

      Thiên Diệu thoáng trầm ngâm, tiếp tục : “ nghe ta , tên này vẫn luôn trốn trong chỗ tối dám ra tay, mãi đến giờ cũng chỉ dùng ám tiễn đánh lén chúng ta, có thể thấy y pháp thuật cao, chỉ cần có thể nhìn thấy y, với sức có lẽ dựa vào công phu ngoại gia cũng khống chế được y.”

      Câu này kéo tâm thần bay lơ lửng của Nhạn Hồi trở lại xuống đất, nàng chăm chú nhìn rừng cây ở xa xa, chau mày, “Nhưng giờ nội tức của ta đủ, thể nào khiến năm giác quan nhạy bén hơn, thể nhìn thấy y.”

      “Ta dạy tâm pháp, vận chuyển vòng trong người.”

      Nhạn Hồi ngây người, tích tắc nghe tiếng Thiên Diệu đọc tâm pháp bên tai. Nàng lập tức tập trung lắng nghe, làm theo theo tâm pháp , chầm chậm vận chuyển nội tức trong người.

      Kẻ tu tà trong chỗ tối tựa như phát giác được có điều đúng, lại mũi tên nữa xé khí bay đến.

      Thiên Diệu vừa hết chữ cuối cùng, tiện tay nhặt hòn đá dưới đất, đánh vào mũi tên bay đến trong trung, mũi tên lập tức lệch hướng, cắm “phập” vào gốc cây to sau lưng y.

      Thiên Diệu nhìn hướng của đuôi mũi tên, với Nhạn Hồi điều tức xong: “ tập trung nhìn hướng Tây Bắc.”

      Nhạn Hồi chăm chú nhìn, tức kinh ngạc đờ người trước cảnh mình thấy, trước mắt nàng sáng tựa như ban ngày, cây cỏ trong rừng rất ràng, người trốn sau gốc cây càng thể che thân, “Y trốn cây.”

      Nàng khe khẽ , “Khoảng cách hơi xa... Khoan .”

      Nhạn Hồi nhìn về phía xa hơn, sau đó chau mày, “Bọn quái kia quay lại rồi.”

      Thiên Diệu chau mày, “Mấy con?”

      nhiều, bốn năm con.” Nhạn Hồi quay đầu, nhìn y phục của Thiên Diệu rồi hề do dự giơ tay cởi cả áo trong áo ngoài ra, “Mùi người ngươi quá nặng.”

      Thiên Diệu khẽ ngơ ngác trước hành động lột áo của Nhạn Hồi, nhưng nghe thấy lời này, đành ngây người để mặc Nhạn Hồi cởi, sau đó nàng vứt áo ngoài khoác lỏng lẻo người mình cho .

      “Cách đây ba dặm có con sông chảy về hướng thành trấn. Chúng ta chạy về phía đó.” Nhạn Hồi quay đầu nhìn, “Kẻ tu tà cũng phát quái quay lại, y chạy về hướng Tây rồi, cần phí tâm đối phó với y, hành động của y dẫn dụ chú ý của quái. Chúng ta nhân lúc này chạy mau .”

      Thiên Diệu gật đầu, để mặc Nhạn Hồi dìu mình dậy, hai người khập khiễng về phía con sông.

      Ánh trăng trời vẫn thê lương, hai người chạy dưới mặt đất vẫn vô cùng thảm hại.

      Tiếng hít thở nặng nề vội vàng xen lẫn hoảng hốt nồng đậm trong đêm, nhưng khi Thiên Diệu quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt kiên nghị của Nhạn Hồi lại hề cảm thấy tuyệt vọng, tựa như dù trong hoàn cảnh bi thảm hơn bây giờ, nàng vẫn có thể đứng dậy, sao trước hết thảy mọi khổ đau...

      Tựa vào cơ thể Nhạn Hồi, Thiên Diệu cảm thấy ấm áp...

      Ấm áp đến tận tim...

      “Nhảy xuống!” Nhạn Hồi vừa hô vừa kéo Thiên Diệu nhảy xuống sông, trong chấn động của dòng nước nàng vẫn buông tay, cố sức kéo , theo dòng nước chảy bơi về phía trước.

      Vô cùng liều lĩnh...

      Thiên Diệu nhìn gương mặt Nhạn Hồi trong sóng nước dập dềnh, cảm thấy đầu ngày càng nặng, ngày càng nặng, sau đó ngất .

      Nhạn Hồi gắng sức bơi, đột nhiên cảm thấy người mình ôm chìm xuống, nàng ngây người, hoảng hốt kéo Thiên Diệu lên, thấy ai đó nhắm mắt ngất bèn tức tối đánh vào đầu , “Sớm ngất muộn ngất, lại thêm phiền phức cho ta ngay lúc này!”
      13emap, Snow, susu2 others thích bài này.

    4. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 26

      Lúc Thiên Diệu tỉnh lại, phát mình nằm chiếc giường mềm mại.

      lâu ngủ chiếc giường vừa mềm vừa ấm thế này, ngây người hồi lâu, đến tận khi giọng Nhạn Hồi bên ngoài truyền vào khiến sực tỉnh.

      “Ta muốn ba phần thịt kho trứng, nhất định phải cho nhiều nhiều thịt.”

      “Dạ được.”

      “Khách quan có muốn gọi thêm canh và rau ?”

      cần, có rượu ngon đem cho ta bình .”

      Tiểu nhị đáp lời rồi lộc cộc xuống lầu.

      Thiên Diệu cựa quậy muốn ngồi dậy, nhưng vừa cử động, ngực truyền tới cơn đau kịch liệt, lại bất lực nằm xuống. Nghe thấy động tĩnh của , Nhạn Hồi liền bước tới bên cạnh.

      Nàng liếc nhìn Thiên Diệu, “Đừng khoe sức nữa, ta thăm dò thử rồi, ngươi bị va đập dẫn đến nội thương. Ngoan ngoãn nằm mấy ngày .”

      cần Nhạn Hồi Thiên Diệu cũng biết, lúc bị quái lực lưỡng kia đánh ngã vào gốc cây phát giác mình bị thương , đến nỗi khiến còn sức giãy giụa. Có điều quen nhẫn nhịn đau đớn, mãi đến khi nhảy xuống sông, đau đớn vượt quá khả năng chịu đựng nên mới ngất .

      đáp mà sang chuyện khác: “Người tu tiên tu đạo mà chẳng hề kiêng rượu kiêng thịt, sợ ảnh hưởng đến việc tu hành sao?”

      Nhạn Hồi liếc xéo, “Còn dám chê bai nữa.” Nàng hậm hực , “Nếu phải bình thường nhờ ta ăn nhiều uống nhiều, ngươi tưởng ta có thể kéo kẻ như xác chết tới được trấn này à?”

      Thiên Diệu cử động đầu, thấy vai mình có cảm giác nhức mỏi như từng bị lôi kéo, với nàng: “Đúng là kéo .” Giọng điệu hề nghi ngờ mà là khẳng định.

      Đúng là nàng kéo, mà còn suýt chút kéo rách quần

      Nhạn Hồi hắng giọng, quay đầu ngồi xuống bên bàn uống trà.

      Trong phòng yên tĩnh hồi lâu, cuối cùng Thiên Diệu phá vỡ yên lặng: “Chẳng phải mặc kệ ta sao?”

      “Ta cũng muốn mặc kệ ngươi lắm.” Nàng bĩu môi, “Nhưng khổ nỗi ta là nương vừa xinh đẹp vừa chính nghĩa và lương thiện, làm sao cho phép quái giết người trước mặt ta…”

      Thiên Diệu chau mày ngắt lời nàng, “ nhìn thấy ta?”

      “Vảy hộ tâm của ngươi khiến ta nhìn thấy ngươi.”

      “Ờ.” Thiên Diệu khẽ cụp mắt, đồng tử sâu thẳm biết nghĩ gì.

      Nhạn Hồi cũng để tâm việc ngắt lời, chỉ lo phần mình: “Vì nhìn thấy, nên thân là người tu tiên bao nhiêu năm nay, ta ngăn nổi lương tâm mình, đành phải cứu ngươi thôi.”

      Nàng rất nhàng dửng dưng, dáng vẻ cứ như đùa, nhưng ai cũng biết, cảnh tượng hôm qua, nếu nàng đến có khả năng rất lớn là chết chung với .

      Nhưng nàng vẫn đến.

      Thiên Diệu nhắm mắt. Ánh trăng kéo dài bóng Nhạn Hồi mặt đất.

      “Nếu quay lại cứu ta, vậy được nữa đâu.”

      Nhạn Hồi buông ly trà, “Ai được, chân ở người ta, ta muốn , đâu cũng được, chỉ là giờ thấy ngươi tội nghiệp…” Nàng khựng lại, “Nếu ngươi bị người tu đạo truy sát ta mặc kệ, nhưng ngươi rơi vào tay quái ta nhìn nổi nữa. Ngươi nghe đây, lương tâm của ta chỉ giới hạn trong việc bảo vệ ngươi bị quái bức hiếp thôi.”

      Thiên Diệu quay đầu nhìn nàng, nghe nửa câu sau của nàng, hỏi: “ định bảo vệ ta thế nào?”

      “Ta có hảo bằng hữu, chỗ ấy có ít bảo vật quý hiếm, có khi có thứ che giấu được khí tức người ngươi, để đám quái kia ngửi được mùi của chiếc bánh thơm này.”

      Thiên Diệu gật đầu, “Đúng là rất cần thiết. Bằng hữu của ở cách đây bao xa?”

      “Ở ngay thành Vĩnh Châu cách tiểu trấn này xa.”

      “Ngày mai vào thành .”

      Nhạn Hồi liếc , “Thôi , với cơ thể thương tật của ngươi hãy yên tâm ngoan ngoãn dưỡng thương trong khách điếm này ít ngày trước , để khỏi đường dằn xóc lại trọng thương ta trị cho ngươi đâu đó.” đến đây, Nhạn Hồi như bỗng nhớ ra điều gì, lấy giấy bút bên cạnh viết hai chữ “Giấy nợ”: “Thân thân chứ nợ vẫn phải tính ràng đó nhé. Từ hôm qua đến bây giờ, chi phí trị bệnh cho ngươi, chi phí phòng trọ, chi phí thuốc thang… phải tính cho ngươi hết…”

      “Bây giờ ngươi có tiền cũng sao, lỡ như ngày nào đó phát đạt sao. Ta lấy nhiều đâu, trả đủ cho ta là được rồi, à, còn phải tính tiền lời nữa…” Nàng vừa vừa chìa ngón tay bắt đầu tính.

      Dáng vẻ này còn nghiêm túc chăm chú hơn hôm qua cứu nữa.

      Thiên Diệu nhìn nàng mấy lần, sau đó thể nhìn thẳng nữa mà quay đầu , nhắm mắt giả vờ ngủ.

      Tối đó Nhạn Hồi trải chăn trong góc phòng, nguyên nhân có gì khác, đương nhiên là để tiết kiệm tiền.

      Nàng làm ầm ĩ, Thiên Diệu cũng để mặc nàng.

      Nhưng ngủ đến nửa đêm, Thiên Diệu khát nước thức giấc, nhịn hồi, cuối cùng vẫn phải lên tiếng: “Nhạn Hồi.”

      nghe thấy tiếng trả lời. tưởng Nhạn Hồi ngủ say nên ho húng hắng, nhưng Nhạn Hồi vẫn tỉnh, Thiên Diệu bất giác nhớ lại cảnh hôm nàng bị bóng đè trong miếu hoang. khẽ chau mày, sau đó nhịn cơn đau ở ngực, đứng dậy chậm rãi dịch về góc Nhạn Hồi ngủ.

      Nhìn thấy Nhạn Hồi, quả nhiên đầu nàng đầy mồ hôi, đồng tử xoay chuyển trong đôi mắt nhắm nghiền. bèn lay nàng.

      Nhạn Hồi bừng mở mắt, so với lần trước, lần này trấn tĩnh hơn nhiều, nàng ngồi bật dậy, chỉ nằm thở dốc đoạn, sau đó đập xuống đất tức tối : “Ngày nào cũng tới vậy! Có thôi !”

      Ánh mắt Nhạn Hồi rơi người Thiên Diệu, “Ngươi có tâm pháp trừ ma gì , dạy ta , tâm pháp hôm đó ngươi dạy ta cũng có ích lắm đó.”

      có vảy hộ tâm của ta, ta dạy tâm pháp của ta đương nhiên rất có ích.” Thiên Diệu , “Có điều ta biết tâm pháp trừ ma, chưa bao giờ xuất phiền phức này.”

      Nhạn Hồi bất lực thở dài, “Thôi, ngươi về ngủ .”

      Suốt nửa đêm còn lại, Nhạn Hồi trơ mắt ngồi đến khi trời sáng.

      Hôm sau nàng buồn ngủ rũ rượi, miễn cưỡng tới trưa ngủ lúc, cũng dám ngủ quá say. Nhưng đến tối, nàng buồn ngủ chịu được, đành ngồi dựa vào tường ngủ.

      hề nghi ngờ, cũng như tối qua, Nhạn Hồi lại bị bóng đè.

      Lúc bị Thiên Diệu lay tỉnh lần nữa, nàng nổi trận lôi đình, lớn tiếng mắng: “Chuyện của ta đâu quyết định được, ngày nào cũng tới đè ta làm gì!”

      Thiên Diệu nghe vậy khẽ nhướng mày, “Con ma này là người quen cũ của sao?”

      Sắc mặt Nhạn Hồi thoáng khó coi, nàng quệt mồ hôi trán, sau đó im lặng hồi mới : “Trước đây biết, tối nay ta cứ ầm ĩ bên tai ta nên cũng biết rồi…”

      Thiên Diệu nhìn nàng, chờ nàng tiếp.

      Nhạn Hồi liếc , lòng cảm thấy chuyện này rất dài, vốn định kể cho nghe, nhưng nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, nghĩ rằng nếu có ai trò chuyện chẳng mấy chốc nàng ngủ mất.

      Nàng thở dài, “ ra trước đây ta cũng từng đè ta…”

      ra nữ quỷ này đúng là người quen cũ của Nhạn Hồi. Chuyện nàng bị đuổi ra khỏi núi Thần Tinh cũng có chút liên quan tới nữ quỷ này.

      Hai tháng trước, lúc đó đại hội tu tiên của núi Thần Tinh vừa kết thúc chưa bao lâu, các đệ tử trở lại công việc thường ngày. Nhạn Hồi cũng như lúc trước, lên lớp mỗi sáng, luyện công, tĩnh tọa, thỉnh thoảng cãi vã với các sư tỷ rồi chọc giận nhau. Ngày tháng cũng cứ vậy mà bình lặng trôi qua.

      Mãi đến buổi tối nào đó, Nhạn Hồi bỗng nhiên bị bóng đè.

      ra về mặt ý nghĩa , đó cũng phải là bóng đè, vì nữ quỷ kia đè nàng đến mức cử động được như lần này, nàng ta chỉ xuất trong mơ của Nhạn Hồi, sau đó lải nhải với nàng rằng: “Cứu con ta, cứu con ta, cứu con ta .”

      Nhạn Hồi phớt lờ nàng ta suốt hai ngày.

      Nhưng nguyên tắc xử của nàng xưa nay là bất quá tam, đến ngày thứ ba nàng bèn nổi giận.

      Sau khi bị đánh thức, nàng nén giận ra khỏi phòng, tới nơi người, vẽ trận pháp gọi nữ quỷ đó ra.

      Nàng với nữ quỷ: “Ta biết là ai, cũng biết con là ai, thể vì ta có thể nhìn thấy ma quỷ mà tùy tiện chạy vào trong mơ của ta, quấy nhiễu cuộc sống của ta, làm vậy là đúng.”

      Nữ quỷ mặc áo trắng, chiếc đuôi hồ ly màu trắng phe phẩy phía sau, nhìn khí tức chắc là Hồ ba đuôi vừa chết lâu.

      Hồ càng nhiều đuôi càng lợi hại, giờ ở Thanh Khâu, tộc cầm đầu các quái hùng cư phương là tộc Cửu vỹ hồ. Nghe thủ lĩnh là đại Cửu vỹ hồ sắp thành tiên, Nhạn Hồi chưa từng gặp, cũng có hứng thú với họ. Nàng với Hồ : “ quái, tuy là quái chết, nhưng cả gan đến núi Thần Tinh làm càn coi như cũng có chút cá tính, ta thu đâu, mau đầu thai .”

      Hồ ba đuôi , vẻ mặt ai oán nhìn nàng, bắt đầu kể chuyện của mình: “Con ta bị người của núi Thần Tinh các người bắt mất, nhốt đỉnh Tâm Túc, giúp ta cứu nó được , cứu nó , nó còn lắm.”

      “Nghe cũng tội nghiệp lắm.” Thiên Diệu chen lời, “Nhưng theo luận điệu cứu là phẩm đức cao thượng, cứu là chuyện đương nhiên của , chắc có cảm xúc gì đâu nhỉ.”

      Nhạn Hồi liếc xéo : “Ngươi có biết ta nhận được bao nhiêu cầu xin vô lý từ những u hồn này rồi ? Có kẻ nghe tội nghiệp nhưng thực chất là lừa đảo, có kẻ thậm chí còn bịa ra chuyện để ngươi giúp, khi ngươi giúp rồi phát mục đích của nó là giết ngươi, sau đó mượn xác hoàn hồn.”

      “…”

      “Bởi vậy, mỗi lần nghe những chuyện này, đương nhiên ta nảy sinh nghi ngờ.” Nhạn Hồi bĩu môi, “Hơn nữa lúc đó ta giúp ta còn có nguyên nhân…”

      Thiên Diệu nhìn nàng. Nhạn Hồi ngồi xếp bằng chuyện với y như lúc trước cùng các sư tỷ tụ lại tám chuyện với nhau, “Ngươi biết núi Thần Tinh có hai mươi tám đỉnh phải .”

      “Ờ, đặt theo tên Nhị thập bát tú trời, hợp thành trận pháp thiên nhiên, khiến núi Thần Tinh dồi dào linh khí hơn những vùng đất lành khác.”

      Nhạn Hồi gật đầu, “ sai, mỗi đỉnh của núi Thần Tinh do sư thúc phụ trách trông coi, còn đỉnh Tâm Túc Hồ ba đuôi kia là do Lăng Phi…” Nhạn Hồi khựng lại, vẻ mặt có chút khinh bỉ, “Lăng Phi là đại mỹ nhân mặt lạnh nổi tiếng của núi Thần Tinh ta, chuyện ta sư phụ ta cả núi Thần Tinh đều biết.” Nhạn Hồi , “Bởi vậy ta thích ta.”

      Thiên Diệu nhìn nàng, nghe thấy giọng đầy vẻ bất cần, “Nguyên nhân rất đơn giản, vì ta ghen ghét.”

      im lặng.

      Nhạn Hồi sư phụ nàng, chuyện này Thiên Diệu cũng đoán ra được đại khái trong những lúc hai người tiếp xúc với nhau, nhưng nghe nàng thẳng thắn như vậy, cũng bất giác kinh ngạc.

      Nhưng cùng với kinh ngạc, chợt phát , hình như có cũng có chút ý nghĩ chống đối chuyện này, mà kỳ quái là biết tại sao mình lại có ý nghĩ chống đối như vậy.

      Có lẽ vì… giữa sư đồ, đừng là trong mắt người tu tiên đây là tội ác, mà ngay cả trong số tộc cũng cho phép chuyện này xảy ra. Họ cho rằng đây là phần của luân thường đạo lý, bất khả xâm phạm.

      Thiên Diệu im lặng.

      Nhạn Hồi tiếp tục : “Nhưng ta cũng thích ta, chắc là… cũng vì ghen ghét. Đúng rồi, ra có khi ngươi biết Lăng Phi cũng chừng.” Nhạn Hồi nhìn Thiên Diệu, “Trước khi ta vào núi Thần Tinh còn có tên là Tố Nga. ta là muội muội ruột của Tố Ảnh chân nhân Quảng Hàn môn.”

      Thiên Diệu ngây người, im lặng lâu, giọng se lạnh, “Ta biết.”

      Vì Tố Ảnh chưa bao giờ cho biết, bên cạnh nàng ta có những ai thân thiết.
      13emap, Snow, susu2 others thích bài này.

    5. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 27

      “Nghe Quảng Hàn môn tu hành rất cực khổ. Phụ mẫu của tỷ muội họ đều còn, Tố Ảnh phải quản lý vụ trong môn phái, thể lo cho muội muội nên đưa Tố Nga tới núi Thần Tinh, bái làm môn hạ của Thanh Quảng chân nhân…” Nhạn Hồi tiếp tục kể chuyện Lăng Phi, Thiên Diệu bên cạnh vẻ mặt vô cảm nghe đến đây bèn ngắt lời nàng: “Vậy Hồ kia sao?”

      Nhạn Hồi biết muốn nghe chuyện này nên nữa, nàng tiếp tục kể chuyện Hồ .

      “Vừa nãy đích thực ngươi cũng đúng, tối đó ta từ chối thỉnh cầu của Hồ . Nhưng ta , mấy ngày tiếp theo đêm nào cũng xuất trong mơ của ta, lúc khóc lóc, lúc lại cầu xin ta, cuối cùng rốt cuộc ta cũng chịu nổi giày vò của ta…”

      Thiên Diệu nhướng mày, “ giúp ta đòi người sao?”

      Nhạn Hồi liếc , “Ta được sao?” Nàng tiếp, “ quan hệ giữa ta và Lăng Phi vốn tốt, chỉ thân phận của con Hồ thôi. Sở dĩ con ta ở núi Thần Tinh, chỉ có thể là do bị đệ tử núi Thần Tinh coi như quái bắt về. Nó bị nhốt trong nhà lao giam giữ quái, đệ tử tu tiên như ta mà lại đòi Lăng Phi thả quái sao? Họ tưởng ta bị điên đó.”

      Thiên Diệu gật đầu, “ ra hành cũng có lúc nhớ đem theo đầu óc.”

      “…”

      Nhạn Hồi đương nhiên ngốc như Thiên Diệu chê bai.

      Hồ ba đuôi kia muốn Nhạn Hồi thả con mình, lúc nàng chưa đồng ý bắt đầu để ý thời gian nghỉ ngơi, thay ca của các đệ tử đỉnh Tâm Túc từ lúc nào rồi, đến khi bị Hồ giày vò buộc phải nhận lời, nàng nắm trình tự và thời gian thay ca của các đệ tử trông coi nhà lao giam quái của Lăng Phi.

      Tuy Nhạn Hồi nhập môn trễ, nhưng lại học rất nhanh, nàng vốn là người xuất sắc nhất trong các đệ tử đời này.

      Sau khi biết thời gian thay ca, chỉ cần dịch dung chút, Nhạn Hồi dễ dàng trà trộn vào nhà lao của đỉnh Tâm Túc trong khoảng thời gian ấy.

      Thế nhưng, lúc thả quái lại xảy ra sơ sót.

      Lăng Tiêu cũng từng bắt quái về giam, Nhạn Hồi cũng từng trông coi nhà lao giam quái. Nàng vốn tưởng nhà lao của đỉnh Tâm Túc khác gì với nhà lao nàng từng trông coi, mỗi quái động, khóa bằng song sắt, treo ổ khóa sắt to, bên dán mấy phong ấn.

      Nhưng lúc Nhạn Hồi bước vào nhà lao của đỉnh Tâm Túc bèn kinh ngạc đờ người, khí bên trong đục ngầu, vừa nóng bức vừa ngột ngạt, nàng vốn tưởng nơi này là vậy, nhưng lúc nhìn thấy nhà lao hẹp nhốt gần hai mươi quái, Nhạn Hồi lập tức hiểu ra tại sao nơi này lại bức bối đến vậy.

      Vì nơi này quá đỗi chật chội, lại nhốt đến đống quái, mặt chúng đều đỏ bừng đến bất thường, tựa như khí đủ thở.

      Lúc Nhạn Hồi mặc y phục của đệ tử núi Thần Tinh bước vào, các quái đều sợ hãi nhìn nàng, gắng sức rụt vào góc nhà giam. Những đôi mắt đủ các màu sắc kỳ lạ nhìn nàng, vẻ mặt biết làm sao.

      Tất cả các quái trông đều rất tuổi, đoán chừng chúng chỉ chừng mười bốn mười lăm tuổi của quái thôi. Nhạn Hồi nghe chúng do Lăng Phi và mấy sư thúc các núi khác chia nhau bắt.

      Xem ra sau khi bắt về, họ chia các quái lớn giam riêng.

      Nhưng kỳ quái là… quái bị bắt ở đây toàn là Hồ .

      Nhạn Hồi chau mày đứng trước cửa nhà lao hồi, chỉ trong lúc ấy thôi, có tiểu nữ sợ hãi bật khóc.

      Ánh mắt nàng dừng người nó, bên cạnh có thiếu niên quái mặc áo vải thô lập tức đứng ra chắn cho tiểu nữ , thiếu niên nhìn Nhạn hồi, ánh mắt thù hận: “Các ngươi lại muốn làm gì nữa?”

      Nhạn hồi nhướng mày, giải thích mà hỏi thẳng: “Ai là Bạch Hiểu Lộ?”

      ai đáp. Ngoài thiếu niên thù hận kia, tất cả đều sợ hãi run cầm cập.

      Nhạn hồi thở dài, lần này phiền phức rồi. Nếu nàng thả con Hồ , chắc chắn phải mở cửa nhà lao, trong đây lại có đám quái bị giam thế này, nàng thể mở cửa nhà lao mà chỉ thả con, các quái khác đâu có ngốc, nhất định cũng thừa cơ trốn chạy.

      Nàng thể mình đến cứu người, nhưng nếu chỉ kêu lên như vậy, bọn chúng đương nhiên tưởng nàng muốn bất lợi với chúng, trừ khi Bạch Hiểu Lộ là kẻ ngốc, nếu sao lại tự mình đứng ra.

      Suy nghĩ lúc, Nhạn Hồi gãi đầu, đành phải uy hiếp, “ tự mình đứng ra ta bắt bừa vài con ma thế mạng đó nhé.” ai muốn chết, nhất định có người chỉ ra Bạch Hiểu Lộ, Nhạn Hồi nghĩ vậy.

      Nhưng nàng ngờ, chưa dứt câu thiếu niên quái kia lên tiếng: “Ngươi đừng ở đây hù dọa, ta theo ngươi là được rồi.”

      Nhạn Hồi lườm nó, hít hơi, tiểu tử thối cướp lời làm gì, tỏ vẻ hùng làm gì, đúng là rách việc.

      “Ngươi mở cửa , ta theo ngươi, muốn chém muốn giết tùy ngươi.”

      “Ai cần ngươi theo ta chứ.” Nhạn Hồi vứt cho nó ánh mắt khinh bỉ, lòng nàng thầm nghĩ, đám quái này đều còn , người có sát khí, cũng nguy hiểm bao nhiêu, hơn nữa thả đám tiểu quái này ra làm rối loạn tầm mắt của đệ tử đỉnh Tâm Túc cũng tiện cho nàng chút nữa đưa Bạch Hiểu Lộ

      Nghĩ đến đây, Nhạn Hồi bèn thở dài lẩm bẩm: “Được rồi được rồi, dù sao cũng làm chuyện này rồi, ngại ầm ĩ thêm chút nữa.”

      Nàng nhìn đám quái trong nhà lao, “ phải ta đến hại các ngươi đâu.” xong nàng đưa tay xé phong ấn dán nhà lao xuống, sau đó vung chưởng đập nát khóa sắt cửa, đứng chặn ở cửa : “Ai là Bạch Hiểu Lộ, ra ta thả hết các ngươi .”

      Đến nước này, cho dù thiếu niên kia có tỏ vẻ hùng chăng nữa cũng vô ích, vì ánh mắt các quái tự nhiên đều tập trung người Bạch Hiểu Lộ.

      Nhìn bé toàn thân run lẩy bẩy, Nhạn Hồi thở phào, tránh khỏi cửa nhà lao: “ hết .”

      Nghe thấy ba chữ này, tất cả quái vẫn còn hơi do dự. Có tiểu nữ nóng lòng chạy trốn vừa bước về phía cửa mấy bước, thiếu niên áo vải kia lập tức : “Đừng tin ta, có gian trá.”

      Nhạn Hồi liếc nó, cũng giải thích, nhưng tiểu nữ dù sao cũng rất muốn rời khỏi nơi này, nghiến răng quyết tâm chui đầu ra khỏi cửa, Nhạn Hồi cản, để mặc nó chạy ra.

      Nàng khoanh tay dựa vào tường, dáng vẻ bỡn cợt, “Các ngươi à?”

      Vừa dứt lời, các quái ùn ùn chui ra khỏi cửa nhà lao, chẳng mấy chốc có đệ tử đỉnh Tâm Túc bên ngoài phát quái trốn thoát, thế là chó sủa gà kêu ầm ĩ.

      Rất nhanh, nhà lao chỉ còn lại thiếu niên và Bạch Hiểu Lộ ngơ ngác.

      Nhạn Hồi bước vào nhà lao, buồn nhìn thiếu niên, ngồi xổm trước mặt Bạch Hiểu Lộ, nhìn bé còn run rẩy, xoa xoa đầu nó.

      Nghĩ lại bé đáng thế này nhưng mất mẹ, tuy là quái, nhưng Nhạn Hồi vẫn có chút bùi ngùi: “Mẹ ngươi báo mộng nhờ ta cứu ngươi, theo ta .”

      Bạch Hiểu Lộ ngẩng đầu nhìn nàng: “Mẹ? Nhưng mẹ còn nữa mà.”

      Nhạn Hồi thấy bên cạnh mình có khí đen tụ lại, nàng biết là Hồ ba đuôi đến bèn ngó sang bên cạnh, nhìn Hồ ba đuôi vẫn luôn kể lể chuyện của mình lúc này ngắm con , mắt ướt đẫm, môi run, vẻ mặt buồn bã phức tạp nên lời.

      Nàng thở dài, kéo Bạch Hiểu Lộ dậy: “ còn thời gian nữa, ta đưa ngươi ra khỏi núi Thần Tinh rồi tính.”

      Nhạn Hồi đưa Bạch Hiểu Lộ ra khỏi nhà lao, nhưng thiếu niên áo vải vẫn còn đứng bên trong, lúc nàng sắp ra ngoài, nó bỗng chắn trước mặt nàng, chăm chăm nhìn nàng nghiêm túc hỏi: “Ngươi là người tu đạo, tại sao lại giúp quái?”

      Thiếu niên kia thấp hơn nàng cái đầu, Nhạn Hồi nghe câu hỏi này bèn cười cười, dáng vẻ bỡn cợt véo má nó, véo xong lại nhìn vào mắt nó : “Đó là vì ngươi vẫn chưa hiểu thế nào gọi là nữ nhân dịu dàng như nước.”

      Nàng buông tay ra đẩy nó sang bên cạnh: “Đừng cản đường, tỷ tỷ còn bận.”

      Thiếu niên kinh ngạc sờ mặt mình rồi nhìn nàng, sau đó tai dần dần đỏ bừng, tiếng nào nhìn Nhạn Hồi đưa Bạch Hiểu Lộ xa.

      Thiên Diệu nghe đến đây, liếc nhìn Nhạn Hồi vẫn dương dương tự đắc, thầm uống hớp trà.

      “Sức quyến rũ của ta cũng lớn , chỉ véo mặt vậy thôi bắt được trái tim của thiếu niên quái.” Nhạn Hồi cảm thấy rất kiêu ngạo.

      Giọng Thiêu Diệu bình thản, “Người ta chỉ thay đỏ mặt vì hành động biết xấu hổ kia thôi.”

      Nhạn Hồi im lặng, liếc nhìn : “Miệng ngươi sao ngày càng chua cay vậy? Ban đêm lén uống nước ớt à?”

      Thiên Diệu lại uống ngụm trà, “Sau đó sao, đưa con Hồ trốn khỏi núi Thần Tinh?”

      Nhạn Hồi bĩu môi, “ đường bị mấy đệ tử của đỉnh Tâm Túc phát , nhưng dựa vào cơ trí của ta vẫn gạt được họ, ta bày trò để họ hướng khác tìm quái, sau đó đưa Bạch Hiểu Lộ .”

      bất ngờ nhướng mày, “ vậy thành công cứu con của Hồ kia ra, nhưng tại sao giờ Hồ này lại tìm ?”

      có…” Nhạn Hồi thở dài, nghi ngờ xen lẫn khổ não tiếp, “Lúc đó tuy ta đưa Bạch Hiểu Lộ ra khỏi núi Thần Tinh, nhưng sau đó… nó chạy quá chậm nên lại bị bắt về.”

      “Bởi vậy mà Hồ muốn cứu con ta lần nữa sao?”

      “Chắc là vậy đó, nhưng bây giờ ta thể quay về núi Thần Tinh được nữa, thêm vào đó Hồ này chỉ gào khóc ầm ĩ trong mơ, ta hoàn toàn nghe được ta gì.” Nhạn Hồi xoa xoa mi tâm, “Huống hồ, lần này cảm giác lệ khí người ta còn nặng hơn lần trước, có vẻ như dần dần biến thành ác quỷ…”

      Thiên Diệu nghe vậy thoáng im lặng.

      Nhạn Hồi tiếp tục : “Các quái bị giam yên ổn đỉnh Tâm Túc, bỗng nhiên toàn bộ chạy hết, Lăng Phi chưởng quản đỉnh Tâm Túc đương nhiên phải điều tra ràng chuyện này, sau đó cứ tra, tra mãi rồi tra ra ta. Mấy đệ tử ta gặp lúc đưa Bạch Hiểu Lộ chạy trốn chỉ ra hôm đó đích thực ta từng xuất đỉnh Tâm Túc, sau đó họ… ép cung Bạch Hiểu Lộ, cuối cùng lộ ra ta.”

      “Vậy là bị trục xuất à?”

      Nhạn Hồi bĩu môi lắc đầu: “Chỉ thả mấy quái thôi sư phụ đuổi ta đâu, từ trước đến giờ ta gây họa còn nhiều hơn vậy nữa.”

      “Ồ, vậy tại sao?”

      Nhạn Hồi tựa đầu vào tường nhớ lại, sau đó cười ngọt ngào : “À, chắc vì ta đập Lăng Phi.” Nàng nhếch môi cười lộ ra chiếc răng khểnh, trông có chút tà ác, “Đập lắm.”

      “…”
      13emap, Snow, susu2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :