1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Phương Tây] The Dark Duet Series - C.J. Roberts (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Dian

      Dian Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,046
      CHƯƠNG 23.4

      ***​

      Khi Rafiq mở mắt, Caleb có thể thấy ngay ông ta sợ hãi. Caleb trói ông ta vào trong mấy chiếc ghế dài được đặt cạnh hồ bơi.

      Caleb cảm thấy trong lòng như chết , nhưng khao khát trả thù vẫn chưa dịu lại. chờ giây phút này cả đời rồi, và thể chối bỏ nó được.

      ngồi mặt đất cạnh Rafiq. Con dao của nằm hờ hững đầu gối và vẫn còn dính đầy máu của Jair. “Tối nay ông phải chết, người em. Tôi muốn ông biết điều đó,” Caleb thầm . “Tôi ra tay mau lẹ nếu ông cho tôi nghe ,” dừng lại, “hoặc tôi có thể dùng con dao này và luyện tập tất cả những gì ông dạy tôi về cách tra tấn.”

      “Caleb…” Giọng Rafiq run rẩy.

      “Đó phải tên tôi, Rafiq. Tôi nhớ tên của mình. Nó bị tước đoạt khỏi tôi,” Caleb đều đều. “Ông có biết tại sao ?” Caleb nhìn lên Rafiq, vẻ mặt khắc nghiệt.

      “Cậu muốn làm thế này đâu, Caleb,” Rafiq .

      ,” Caleb đáp và lắc đầu, “Tôi muốn làm thế này.” cầm dao lên và chọc vào đầu gối Rafiq.

      “DỪNG LẠI!” Rafiq hét lên. “Dừng lại!”

      Caleb đặt con dao trở lại đầu gối. “Tôi bao giờ muốn tổn hại ông, Rafiq. bao giờ! Nhưng ông phải trả giá cho những gì làm.”

      Cả người Rafiq run rẩy dữ dội. Mồ hôi bao phủ cơ thể ông ta. “Và cậu cho là ta làm gì?”

      “Tôi đưa ra các câu hỏi. Bắt đầu với câu quan trọng nhất: Chính ông đưa tôi tới chỗ Narweh đúng ?”

      Rafiq nhìn chăm chăm lúc lâu.

      Caleb cảm thấy nước mắt lăn dài xuống má mình và nhanh chóng chùi bằng mu bàn tay. hề biết mình khóc. quá lâu rồi còn khóc lóc nữa, và đột nhiên dường như thể ngừng được. hắng giọng, “ im lặng của ông phản bội ông, Rafiq. Tôi mong ông chối bay chối biến. Tôi suýt nữa giết Felipe vì dám gợi ý chuyện đó.”

      “Đó phải , Caleb. Felipe là kẻ dối trá,” Rafiq thào.

      Caleb nhắm mắt và lau mặt lần nữa. bất ngờ bật cười. “Ông muộn màng rồi. Và thiếu thuyết phục nữa. Nhưng cảm ơn, vì cố.”

      “Ta nuôi nấng cậu,” Rafiq khẩn nài.

      “Đúng vậy,” Caleb gật đầu. “Tôi nghĩ chính điều đó khiến phản bội của ông tồi tệ hơn nữa. Khi còn là cậu bé, tôi tôn sùng ông. Ông chính là vị cứu tinh của tôi.”

      “Ta đối xử tốt với cậu, Caleb. Ta cho cậu mọi điều trái tim cậu khao khát.” Có thành trong lời Rafiq .

      “Tôi luôn thắc mắc tại sao ông lại đến cứu tôi. Ban đầu, tôi tưởng ông thương xót vì những gì Narweh làm. Tôi tưởng ông cứu tôi vì thể cứu được em ông. Felipe kể với tôi ông giết bà ấy…và mẹ ông nữa. Có ?”

      Rafiq quay mặt . “Cậu hiểu những gì cậu đâu,” ông ta gay gắt .

      “Vậy giải thích cho tôi . Ông sắp phải chết rồi. Cất gánh nặng tâm hồn ,” Caleb lạnh lùng .

      Rafiq hít vào hơi sâu rồi chầm chậm thở ra. “Còn vợ và con ta? Chuyện gì xảy ra với họ?”

      Caleb chẳng cảm thấy gì cả. “Các con trai ông truy lùng tôi chứ?”

      “Chúng còn quá để làm thế, Caleb.”

      “Tôi chỉ mới cỡ tuổi chúng vào lần đầu tiên tôi giết người. Thậm chí còn hơn khi…” tiếp được nữa.

      “Chúng giống chúng ta. Hãy thề với ta cậu để chúng yên và ta kể cho cậu chuyện cậu muốn biết.” Rafiq quay đầu nhìn Caleb.

      gật đầu. “Tôi thề.”

      Rafiq cũng gật đầu. Lệ dâng đầy mắt ông ta. “Cảm ơn cậu, Caleb.” Rafiq chuyển hướng nhìn lên trần nhà. “Ta biết cậu tin ta, nhưng ta luôn ân hận về những gì xảy ra với cậu. Ta rất đau khổ và ta…ta cố bù đắp cho cậu.”

      Caleb cảm nhận được đợt nước mắt nóng hổi nhưng cố xoay sở để buông lời nhạo báng. “Cứ như có thứ gì có thể bù đắp cho những gì xảy ra với tôi vậy! Ông biết mà! Ông biết những chuyện chúng bắt tôi trải qua, cậu bé Mỹ đẹp đẽ mà mọi người gọi là Chó.” Caleb cầm dao lên, đâm vào đùi của Rafiq rồi xoắn lưỡi dao.

      “Caleb!” Rafiq hét lớn. “Làm ơn!”

      “Phải! Làm ơn! Tôi cũng từng van xin như thế. Tôi nhiều đến độ Narweh dùng từ đó để mà chế nhạo tôi.”

      “Ta cho cậu cơ hội báo thù!”

      “Báo thù bao giờ có thể xóa bỏ những gì xảy ra! phản bội của ông còn tệ hơn bất kì điều gì Narweh từng làm. Gã ta chưa bao giờ phản bội tôi. Gã cưỡng bức thể xác tôi, nhưng ông… Ông là người tôi thương.”

      Rafiq mê sảng vì đau và mất máu. “Khoya,” ông ta rền rĩ, “Ta xin lỗi.”

      “Quá muộn rồi, Rafiq. Rất, rất, muộn màng rồi.”

      Rafiq lắc đầu, “Vladek là con quái vật. hủy hoại A’noud dấu của ta. khiến con bé chống lại ta. Cha ta chết còn em ta lại mang thai đứa con hoang của Vladek! Ta quá mệt mỏi với phiền toái. Bọn ta gây gổ và mẹ ta can vào. Ta bao giờ có ý tổn hại họ. Họ là cuộc đời ta! Vladek cướp họ khỏi ta!”

      “Ông giết họ! Ông phải chịu trách nhiệm!” Caleb rút dao khỏi đùi Rafiq và lắng nghe ông ta than khóc. Caleb chưa từng thấy thấy Rafiq khóc, và việc đó gây ra nhiều cảm xúc mong đợi. muốn cảm thấy gì ngoài căm ghét, song lại thể.

      Caleb cũng từng làm nhiều chuyện. giết chóc và tra tấn. đẩy nhiều phụ nữ vào cuộc đời mà lên án Rafiq vì đẩy vào. Caleb chẳng tốt đẹp gì hơn Rafiq cả. xứng đáng với thứ gì tốt đẹp hơn. Caleb từng xin lỗi Livvie vì những gì làm. có ý thế , song lời xin lỗi thể bôi xóa những hành động của , cũng giống như Rafiq thể xóa quá khứ của ông ta vậy.

      Nếu Livvie có thể tha thứ, Caleb sẵn sàng thử.

      Caleb quỳ lên và đặt tay lên mặt Rafiq, xoay đầu ông ta về phía mình. Rafiq nhìn vào mắt và Caleb thấy được nỗi đau, có lẽ cả ăn năn nữa. Caleb cúi xuống và hôn lên hai má của Rafiq trước khi nhìn thẳng vào mắt ông ta. “Tôi tha thứ cho ông,” thầm.

      Rafiq mỉm cười yếu ớt và nhắm mắt lại.

      Caleb chầm chậm với tay ra sau lấy súng và bắn vào tim Rafiq.

      Sau đó, tắm rửa cho thân thể Rafiq. làm sạch các vết máu rồi băng bó vết thương của ông ta bằng vải bông. khóc khi quấn chặt cái xác lại.

      Vô cùng khó nhọc, mang ông ta về phía trong những khu vườn của Felipe rồi chôn cất người thân duy nhất từng có.
      Snow, meocontbmiumiu122 thích bài này.

    2. Dian

      Dian Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,046
      CHƯƠNG 24.1
      Ngày thứ 11: 5 giờ sáng

      “Em đau à?” Caleb thầm. Hàng lông mày vàng hoe của nhíu lại vẻ lo lắng. Tôi chưa bao giờ thấy thế này. Trông hạnh phúc, bình yên.

      Tôi với lên và vuốt ve gương mặt đẹp đẽ của . “Em ổn.”

      lau mắt cho tôi, “Vậy tại sao em lại khóc?”

      “Em biết,” Tôi đáp và tiếp tục lướt tay mặt . “Em nghĩ mình chỉ hạnh phúc thôi.”

      mỉm cười, “Phản ứng kì lạ đối với hạnh phúc nhỉ, nhưng sao.” cúi xuống và liếm giọt nước mắt của tôi.

      Tôi vặn vẹo, “ làm gì vậy?” Tôi bật cười.

      thấy tò mò,” thầm vẻ nghiêm túc.

      “Về cái gì?”

      “Liệu những giọt nước mắt hạnh phúc có vị giống với những giọt lệ buồn hay ,” đáp.

      Lời khiến tôi khóc dữ hơn. Tôi kiểm soát được chúng. Tôi quá choáng ngợp trước mọi chuyện. “Và?” tôi xoay sở hỏi.

      nghĩ chúng ngọt ngào hơn,” đáp rồi hôn tôi, “nhưng có thể đó chỉ là do gương mặt em thôi.” Chúng tôi bật cười vang rền.

      Tôi nghe thấy những giọng .

      Tôi ngồi bật dậy giường. Trong vài giây, tôi quên mất mình ở đâu. Căn phòng rất . Có chấn song các khung cửa sổ. Chiếc giường phải của Caleb.

      “Tôi thể quay lại sau ba tiếng nữa. Tôi cần chuyện với ấy ngay lập tức,” giọng đàn ông . thanh đó rất quen thuộc, nhưng tôi biết tại sao. Tôi gặp chút vấn đề trong việc nhận diện nó.

      Là Reed. Caleb có ở đây, nhớ ?

      Tôi cảm thấy nước mắt lăn dài xuống má mình và nghẽn lại nơi cổ họng. Giờ tôi tỉnh giấc. Tôi nhớ ra mình ở đâu. Tôi ở trong bệnh viện. Caleb mất rồi. Tôi lại độc trong bóng tối lần nữa.

      Mới vài giây trước thôi, tôi còn ôm Caleb trong tay. Chạm vào . Ngửi được . Nếm được da thịt trong miệng mình. Vậy mà bây giờ, ra . Tôi quên khuấy chuyện đó mất rồi.

      Nỗi đau của việc hồi tưởng khiến hơi thở như bị rút cạn, và tôi cố hít sâu vào. Khi tôi thở ra, thanh theo đó chính là nỗi thống khổ nguyên sơ nhất. vừa mới ở đây thôi mà. vừa mới ở trong vòng tay tôi, vậy mà tôi mất rồi.

      “Giúp tôi với! Làm ơn!” Tôi van xin. Tôi biết mình cầu khẩn ai nữa. Có lẽ là Chúa trời. Cũng có lẽ là quỷ dữ. Tôi chỉ muốn đau đớn biến mất thôi.

      Cửa phòng tôi bật mở.

      “Olivia?!” Reed gọi to.

      Tôi nhận thấy ta. Tôi quỳ gối, đầu ấn xuống giường và khóc nức nở. Nhắm nghiền hai mắt, tôi ra lệnh cho mình ngủ lại. Tôi muốn quay về với những giấc mơ, quay về với Caleb. Tôi thể thở được! Tôi thở được khi . Tôi muốn.

      “Có chuyện gì thế?” Reed gấp gáp hỏi, “ bị đau à? với tôi !”

      , , .

      “Đây là bệnh viện, Đặc vụ Reed! Làm ơn cất súng !” người phụ nữ .

      “Em , Caleb. Em ! Nếu có quan tâm đến em…làm ơn, đừng làm thế này! Làm ơn, đừng bỏ em. Em biết sống sao nếu thiếu . Đừng bắt em cố quay về là con người em còn biết đến nữa.”

      “Livvie…”

      !”

      Tôi thét lên trong đau khổ. Tôi kiềm chế được. Nếu có thể tôi làm rồi. Tôi biết họ quan sát mình. Tôi có thể cảm thấy ánh nhìn bỏng rát của họ lưng mình. Họ hiểu. ai hiểu cả. Tôi hoàn toàn đơn độc và đó là lỗi của Caleb.

      “Làm ơn,” Tôi van vỉ. “Làm ơn khiến nó dừng lại .”

      Ruiz” Reed thận trọng lên tiếng. “Livvie?”

      “Lùi lại , Đặc vụ Reed. tại ấy trong cơn suy sụp và có thể khiến bị thương nếu đến quá gần. Hãy chờ đến khi có cầu khác,” người phụ nữ .

      ấy làm tổn thương ai cả. Tôi thử vận may của mình,” Reed .

      “Thưa ngài –“

      ấy là nhân chứng trong vụ điều tra của cục, và tôi cần phải chuyện với ấy ngay bây giờ. Tôi muốn ấy bị tiêm thuốc an thần. Ra ngoài!” Reed hét lên và diện của ta bắt đầu thâm nhập qua màn sương mù đau khổ của tôi.

      Tôi cứ liên tục với bản thân phải hít thở. Tôi cứ liên tục tự nhắc rằng mình ở đây nhiều ngày rồi. Caleb ra nhiều ngày rồi. có ở đây. Tôi chưa bao giờ chạm được vào . Chưa bao giờ ôm .

      “Hãy sống vì , Mèo Con. Hãy là tất cả những gì em thể khi ở bên . Hãy đến trường. Gặp chàng trai bình thường và ta. Quên .”

      “Em thể!” Tôi hét lên giữa hư .

      Thở !

      Thở !

      Thở .

      Thở .

      Tôi nghe thấy tiếng cửa mở ra và đóng lại. Tôi tự hỏi liệu được ở mình chưa, song lại thể bắt mình nhìn lên. bàn tay ngập ngừng chạm vào lưng tôi và tôi sụt sùi.

      “Livvie?” Reed .

      ,” tôi nức nở.

      “Tôi… thể để thế này được,” ta . Dường như ta thấy thoải mái lắm.

      “Tôi ổn. Làm ơn, .”

      ổn. mớ hỗn loạn,” ta giận dữ .

      “Sao lại ở đây?” Tôi thào. chuyện với Reed kéo tôi khỏi giấc mơ và nỗi đau. Tôi chắc mình sẵn sàng. Tôi vẫn còn quá tê tái và chưa thể đối mặt với ta.

      có tiến triển trong vụ án của tôi. Tất cả diễn ra rất nhanh.”

      “Thế có nghĩa là sao hả Reed?” Tôi mệt mỏi hỏi.

      ta thở dài nặng nhọc, như thể gánh chịu sức nặng ghê gớm. Chuyện đó khiến tôi thấy tò mò. “Tôi đến…để nghe phần còn lại của câu chuyện.”

      Tim tôi bắt đầu tăng tốc. Vụ án có tiến triển, ta thế. Tôi biết Reed dối, nhưng về chuyện gì chứ?

      Caleb!

    3. Dian

      Dian Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,046
      CHƯƠNG 24.2
      Tôi ngồi bật dậy, váng vất mất giây trước khi Reed giữ tôi ngồi vững lại. Tôi túm lấy áo khoác của Reed và kéo ta lại gần. Tôi phát điên. Đôi tay Reed chộp lấy vai tôi và đẩy. Rất mạnh. Khi tôi ngã ra sau, ta nắm lấy bên cẳng tay tôi rồi nhanh chóng kéo tôi lên giường. Tôi chửi bới, quơ quào và đấm đá ta, nhưng trước khi tôi kịp nhận ra, ta ghim hai cánh tay tôi lên ngực rồi ngồi lên chân tôi.

      “Xuống khỏi người tôi!”

      “Bình tĩnh lại!”

      Lần đầu tiên kể từ khi Reed bước vào, tôi thực nhìn ta. ta thở hổn hển, mái tóc đen của ta là mớ hỗn loạn hệt như tình trạng của chiếc áo sơ-mi và áo khoác vậy.

      tìm ra xác của ấy à?” Tôi thào. Tôi biết mình làm gì nếu ta có nữa.

      “Cái gì? . !” Reed . Vẻ mặt chuyển từ giận dữ sang xót xa.

      Thông tin đó quả là nhõm, song tôi lại thể ngừng khóc được. Reed từ từ thả tôi ra, và tôi lăn người nằm nghiêng lại, quay lưng về phía ta. Reed xoa xoa lưng tôi, nhưng rồi hình như nhận ra việc mình làm nên rời . Tôi nghe thấy tiếng ta ngồi xuống ghế.

      “Có chuyện gì vậy?” Sau vài phút, ta hỏi.

      Tiếng sụt sịt của tôi lắng , và tôi đáp, “Ác mộng thôi. À , cũng phải. Phần duy nhất tồi tệ chính là tỉnh giấc và nhận ra…” Tôi tiếp được nữa.

      Reed im lặng lúc lâu. Tôi cũng im lặng. là giữa đêm, và diện của ta là điềm báo đen tối. Có gì đó xảy ra, và dù rất hiếu kì – tôi hề muốn biết.

      Cuối cùng, Reed hắng giọng, “Nếu mơ là như thế, vậy hãy để cho tôi tiếp tục ngủ,” ta thầm. Tôi ngạc nhiên khi ta biết Shakespeare. Reed là người đàn ông vô cùng thông minh.

      Tôi mỉm cười mặc cho nỗi buồn trong lòng, “Đêm Thứ Mười Hai, Sebastian những lời đó với Olivia.”

      “Tôi biết. Tôi học đến lớp mười mà,” ta . Nụ cười ta rất nhăn nhở.

      “Chẳng phải chuyện đó cách đây triệu năm rồi sao? Tôi ngạc nhiên khi vẫn còn nhớ đấy,” tôi thầm. Mặt tôi có cảm giác cứng ngắc do nước mắt khô lại, và tôi dám chắc mặt mình nhếch nhác lắm, nhưng cuối cùng tôi cũng bắt đầu thấy khá hơn chút. Những ý nghĩ cùng kí ức của mấy ngày vừa qua từ từ liên kết lại trong đầu tôi, và sáng suốt dần quay trở về. Tôi từng nghe rằng, thời gian chữa lành mọi vết thương, song nếu giấc mơ có thể kéo bạn lún sâu vào quá khứ, bạn thể nhớ được tại nữa, tôi chắc những vết thương của mình lành lại. Caleb sống trong những giấc mơ của tôi.

      “Tôi nhớ chút chút thôi, Ruiz,” Reed .

      Tôi lăn người nằm ngửa ra và nhìm đăm đăm lên trần nhà. Chiếc bóng đèn nhấp nháy trong phòng tôi được thay từ lâu, nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng rì rì, theo sau đó là: chớp-tắt-chớp-tắt-ro ro-chớp. “Sao lại ở đây hả Reed?” Tôi thào. Tôi tập trung vào trần nhà, tập trung vào hơi thở của mình, và cố chuẩn bị tinh thần đón nhận những gì sắp nghe.

      “Tôi rồi, là để nghe nốt câu chuyện của ,” ta rất nghiêm túc.

      “Đó phải lý do duy nhất, đúng ?”

      “Đúng. Đúng là phải.” ta hắng giọng lần nữa, “Cái tên James Cole có ý nghĩa gì với ?”

      Tôi thấy bối rối. “. Sao thế?”

      “Nó được đề xuất và tôi cần biết, thế thôi,” Reed . “ sao. Tôi đoán nó quan trọng.”

      hỏi nếu chuyện đó quan trọng, Reed.” ta gợi hứng thú trong tôi và tôi xoay sở ngồi dậy để có thể thấy mặt và đánh giá ta ràng hơn. Trông ta giống như ngủ nhiều ngày rồi vậy.

      Reed nghiêng người tới, hai cánh tay chống đầu gối. “Tôi đến để cho biết các cáo buộc chống lại bị xóa bỏ.” ta vội vàng , dứt khoát nhưng đầy hàm ý gì đó. “Khi được bác sĩ chẩn đoán là ổn, tôi được lệnh phải thẩm vấn . Kí thêm số giấy tờ là có thể rời khỏi đây hôm nay.”

      “Cái gì?!” Tôi thốt lên, tâm trí quay cuồng. Quả tin tức gây sốc với cơ thể tôi. Tôi vẫn chưa sẵn sàng rời . Tôi vẫn chưa sẵn sàng bắt đầu lại. Tôi vẫn chưa sẵn sàng chấp nhận rằng Caleb rồi và tôi phải đơn độc đối diện với thế giới.

      “Chúng tôi biết nơi buổi đấu giá diễn ra và cũng biết vài người tham dự,” ta . “Tôi ước có thể cho biết nhiều hơn, nhưng tôi được lệnh phải giữ kín thông tin. Tất cả những gì tôi có thể , đó là mọi chuyện kết thúc rồi, Livvie. được tự do. Và được an toàn. lấy lại được cuộc đời mình, và những nạn nhân khác cũng thế.”

      Nhịp tim tôi dường như rất chập choạng. Tôi thể để Reed rời khi chưa biết hết mọi chuyện được. Tôi cần ta phải hiểu. Thông tin, bằng chứng là điều kiện trao đổi duy nhất của tôi. Nếu ta cần nó, xem như tôi mất trắng. “L-làm sao biết nơi tổ chức đấu giá?” tôi điên cuồng hỏi.

      Reed nhìn tôi, “Sao lại hỏi thế?” ta hỏi, nheo mắt lại, “ còn gì chưa kể với tôi sao?”

      “Làm ơn , Reed. phải cho tôi những gì biết. Tôi móc hết ruột gan của mình ra cho suốt tuần tồi tệ vừa qua rồi. Làm ơn đừng giữ tôi trong bóng tối nữa. Tôi xứng đáng được biết mà!” Tôi van xin ta, nhưng lại hề thấy nhục nhã.

      “Vụ này phức tạp hơn nhiều so những gì người ta nghĩ, Ruiz à. Ở thời điểm này, nó vượt khỏi tầm tay tôi rồi. Sở Điều Tra Liên Bang ở Pakistan chấp nhận thành lập lực lượng đặc nhiệm chung.” Gương mặt Reed trở nên chua chát, “Ồ, nhưng tôi đảm bảo liên quan của mình được đề cập đến trong báo cáo!” Reed đứng dậy và bắt đầu lại lại. Cơn giận và chán nản của ta rất ràng, nhưng tôi hiểu nó đến từ đâu.

      “Thế có nghĩa là sao, Reed? Chuyện gì xảy ra khi họ bắt được hết tất cả?” Tôi muốn xuống khỏi giường và theo chân Reed trong khi ta lại lại trong căn phòng , nhưng tôi biết việc đó chỉ khiến ta thấy phiền phức và ta có thể chịu kể tôi nghe bất kì điều gì.

      “Còn tùy,” ta qua hàm răng nghiến chặt. ta đứng yên trong phút, ngẫm nghĩ gì đó. Khi quay về từ trong suy tưởng, ta nhìn tôi và tôi thấy được hối tiếc trong mắt ta. Tim tôi gần như ngừng đập.

    4. Dian

      Dian Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,046
      CHƯƠNG 24.3
      có phiên tòa nào cả,” Reed . ta lại bắt đầu lại, nắm tay đặt lên sau gáy. “Tôi biết thế nào chuyện cũng thế này. Tôi muốn tin, nhưng tôi biết. Tôi tranh cãi với sếp của mình suốt mấy giờ qua. có…” Reed dường như rất luống cuống. “ có rất nhiều lệnh bắt giữ, tôi chắc chắn đấy. Những người bị đem đấu giá nghi ngờ gì được đưa đến nơi trú , nhưng… có công lý được thực thi. phải kiểu mà những nạn nhân đó đáng được hưởng.”

      “Sao lại thế được?” Tôi nấc lên. “Sao có thể để chuyện đó xảy ra?”

      “Rafiq là sĩ quan cao cấp trong Quân Đội Pakistan, Livvie ạ. Chính phủ của ông ta cho phép vụ tai tiếng lọt ra ngoài. Họ đồng ý để cho chính phủ của ta tham gia vào cuộc đột kích với điều kiện giữ cho người của họ tránh khỏi vụ này. Khi cuộc hỗn loạn kết thúc, họ là người quyết định ai có mặt và ai có mặt, đó là cách vận hành của các tổ chức chính trị quốc tế.”

      Tôi cảm thấy như có ai đó vừa dùng đòn gỗ nặng đập vào ngực mình vậy. Lần thứ hai trong đời, tôi hiểu được khao khát báo thù của Caleb. Tôi có thể giết người. Tôi từng làm vậy và hề cảm thấy tồi tệ. Có số người đáng phải chết.

      Nước mắt ngừng tuôn rơi, gần như thấm ướt cả người tôi. Dù vậy nhưng tôi hề buồn. Tôi tràn ngập giận dữ mà lại chẳng có cách nào để xả ra. Chẳng có ai để giết, chẳng có vật gì để đấm đá và chẳng có nơi nào để .

      “Reed,” Tôi sụt sùi, “Tôi cần phải cho nghe chuyện này. Làm ơn, xin hãy cố gắng hiểu. Tôi cần giúp đỡ của .” Hai bàn tay tôi đan chặt vào nhau, và tôi giữ chúng sát lồng ngực đến độ có cảm giác ngón cái để lại vết bầm.

      Reed vuốt mặt bằng cả hai tay, “Làm ơn đừng với tôi chuyện có dính tới trách nhiệm, Ruiz. tại tôi thể làm gì hết, và nếu tôi phải bắt giữ trở lại, việc đó đặt dấu chấm hết khốn nạn cho ngày vốn dĩ rất khốn nạn đấy. Tất cả những gì tôi có chỉ là liêm chính thôi. Đừng buộc tôi phải chọn giữa nó và .”

      “Làm ơn mà Reed! Tôi phải kể nốt phần còn lại của câu chuyện cho ,” tôi van vỉ. Đó là phần quan trọng nhất, phần mà tôi giữ lại cho đến khi biết được mình có thể tin Reed. Chỉ mong là tôi quá muộn.

      “Tôi nghe hết toàn bộ những gì cần biết. công việc của tôi là điều tra các vụ việc ở biên giới. thoát khỏi các cáo buộc. Trách nhiệm của tôi là định vị nơi đấu giá – hết chuyện. Tôi làm xong việc của mình. Tôi đến là để cho biết được tự do rời , và tôi sẵn sàng lắng nghe phần còn lại của câu chuyện nếu việc đó khiến nhõm, nhưng nếu chỉ kéo thêm trách nhiệm về mình tôi nghe đâu. Vì nếu nghe, tôi phải nhúng tay vào. hiểu chưa?”

      Reed giận dữ, nhưng tôi chẳng quan tâm. Caleb quá quan trọng. hi sinh quá nhiều vì tôi, thậm chí đến độ bảo vệ tôi khỏi chính bản thân mình. Lẽ ra tôi theo đến bất kì đâu, làm bất kì chuyện gì cầu, song lại quan tâm đủ nhiều để cho phép tôi làm vậy. Theo những gì tôi biết, đến buổi đấu giá, cố giết cho được Vladek và rồi để bản thân bị giết trong quá trình đó. Đến lượt tôi cứu rồi.

      “Làm ơn,” tôi van nài, “ phải giúp ấy. Nếu bắt ấy, tôi biết ấy sống. thể biết được chuyện gì xảy ra nếu ấy ở Pakistan. Chính mà, Rafiq nắm rất nhiều quyền lực ở đó. Làm ơn! Xin , Reed! Hãy giúp ấy.”

      Reed đứng bất động như chết, nhưng lồng ngực vẫn điên cuồng nâng lên hạ xuống theo từng nhịp thở. “ với tôi rằng Caleb vẫn còn sống?” Reed rít lên.

      Tim tôi đập như chạy đua. “. Vẫn chưa chắc. Nhưng nếu ấy còn sống? có thể giúp ấy ?”

      “Chết tiệt , Livvie!” Reed đá chiếc ghế, “ dối tôi!”

      Có thể! Có thể tôi làm thế,” tôi nài nỉ. Tôi biết liệu ra mọi thứ dưới dạng giả thuyết có thay đối được gì , nhưng tôi phải thử. Tôi phải biết liệu Reed có thể giúp tôi . Tôi phải biết liệu ta có làm hay . “Tôi cần thời gian mà chẳng chịu cho tôi tí ti nào cả,” tôi bật khóc, “ bước vào đây, hỏi tôi đủ loại câu hỏi và gọi tôi là kẻ khủng bố chết giẫm. Tôi phải làm gì đây?”

      “Lẽ ra nên cho tôi ! Thỏa thuận là thế mà. kể cho tôi nghe và tôi giúp đỡ ,” Reed và tiếp tục lại lại.

      “Tôi có cho ! Tôi kể cho mọi điều muốn biết. Tôi giúp tìm ra buổi đấu giá, nhưng giờ ở đây – bảo tôi rằng có công lý! Thế ai mới là kẻ dối trá hả, Reed?” Tôi hét lớn.

      Reed quay lại và nhìn tôi trừng trừng. Trông ta có đủ mọi sắc thái: giận dữ, kiệt sức và buồn bã. Cuối cùng, ta quay và ngồi sụp xuống ghế.

      “Reed?” Tôi rón rén lại gần hơn.

      “Tôi làm được gì cả, Livvie. Đội đặc nhiệm lên đường rồi và FIA nắm quyền chỉ huy,” ta .

      Lời ta lặp lặp lại trong đầu tôi cho đến khi ý nghĩa ra: Tôi bao giờ gặp lại Caleb nữa. Tôi cảm thấy trong lòng chết . Trống rỗng. Hư . Bị mổ sống.

      “Phải…có cách nào đó chứ,” tôi khản giọng .

      Reed lắc đầu.

      Trong tâm trí, tôi có thể nghe tiếng mình hét lên. Tôi có thể nhìn thấy mình tự cào cấu da thịt và vò đầu bứt tóc. Trong thực tại, tôi bất động, có nước mắt, có la hét, có thịt da bị xé khỏi xương.

      Reed lặng thinh. ta thể giúp tôi. ai có thể cả.

      Suy nghĩ của tôi quay về với Caleb và những ngày cuối cùng ở bên nhau của chúng tôi.
      Snow, meocontbmiumiu122 thích bài này.

    5. Dian

      Dian Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,046
      CHƯƠNG 24.4

      ***​

      Caleb nhiều giờ rồi. Tôi ngồi sàn nhà, bên cạnh khẩu súng của , chờ đợi chuyện gì đó xảy ra, bất kì chuyện gì. Rất nhiều lần tôi nghĩ đến việc rời khỏi phòng và tìm , song vẫn cứ cố thuyết phục bản thân từ bỏ ý định. Caleb bảo phải đợi. Vậy là tôi đợi.

      Cảm giác sợ hãi bắt đầu trỗi dậy khi tôi thấy ánh sáng len lỏi qua những tấm màn. Mặt trời mọc mà Caleb vẫn chưa quay lại. Tôi thắc mắc biết Celia có trở lại , nhưng tôi ngờ rằng chuyện đó xảy ra. Cầu nối giữa chúng tôi bị thiêu rụi hoàn toàn rồi. Niềm an ủi duy nhất chính là biết rằng ấy giữ cho Felipe tổn hại tôi.

      Đột nhiên, có tiếng “thịch” rất lớn ở cửa, rồi tiếng nữa. Tim tôi gần như nhảy vọt lên họng, nhưng rồi tôi nhớ ra Caleb có gõ cửa hai lần. Tôi với tay lấy súng, chỉ để đề phòng.

      Tôi quan sát tay nắm cửa quay và khi cánh cửa mở toang, tôi gần như thể tiếp nhận được điều mình thấy. Caleb đứng ở ngưỡng cửa. Người phủ đầy bùn đất. Máu dính ở khắp nơi.

      “Caleb?” tôi xoay sở thào, nhưng vẫn chưa thể di chuyển.

      Caleb chịu rời khỏi ngưỡng cửa. chỉ đứng đó, hai mắt nhìn đăm đăm vào điểm xa xôi. Trông như vừa mới khóc xong. Đôi mắt xanh lam của đỏ ngầy và sưng húp. Có vết cắt trán Caleb và máu rỉ xuống mắt . hề chớp mắt.

      Ngay lập tức, tôi rơi lệ. Có chuyện gì đó rất khủng khiếp xảy ra. Điều gì đó vô cùng tồi tệ! Chầm chậm, tôi đứng lên. Chộp lấy chiếc sơ mi Caleb để lại, tôi tròng nó quá đầu. Chúng tôi phải và chuyện toát khỏi đây phải tùy thuộc vào tôi. Tôi lục lọi tìm kiếm chiếc quần dài, nhưng thay vào đó lại tìm thấy chiếc quần lót ống rộng của Caleb.

      Caleb vẫn hề di chuyển.

      “Caleb?” tôi thào và tiến lại gần hơn. Khuôn miệng hơi trễ xuống, như thể sắp khóc, nhưng rồi sau đó gương mặt lại quay trở về trạng thái như bị thôi miên. “ làm em sợ đấy, Caleb. Làm ơn, ,” tôi sụt sịt.

      Nước mắt rơi xuống từ đôi mắt mở to của .

      Tôi thể chịu nổi khi nhìn thấy đau đớn đến vậy mà biết lý do tại sao. Tôi lao tới và vòng hai cánh tay quanh người . “Xin , Caleb! Tỉnh lại mà!”

      Trọng lượng của đổ sụp lên tôi và chúng tôi ngã xuống. Khi tôi nằm ngửa sàn, Caleb kéo tôi lại gần và bật ra tiếng gào khóc đau đớn vào lồng ngực tôi. thanh đó khiến tôi hoảng loạn và tôi vòng hai cánh tay quanh , ôm chặt như ôm tôi vậy. Đó là tất cả những gì tôi có thể làm. Cả người rung lên và chấn động với những tiếng nức nở quặn thắt ruột gan. Tôi có cảm giác như con dao chôn chặt trong ruột mình và ai đó liên tục vặn xoắn nó. Điều duy nhất tôi có thể làm để phải thét lên đó là ôm lấy .

      Tay tôi run run khi vuốt mái tóc , “Suỵt, Caleb. Suỵt. sao rồi. Dù có là chuyện gì cũng ổn rồi.” Tôi sụt sùi khi ôm tôi chặt hơn nữa và cố vùi mình sâu hơn vào ngực tôi.

      Tóc cứng còng và khô rang – dính đầy đất cát.

      đào đất. Người dính đầy máu.

      “Yên nào, ,” Tôi thầm và tiếp tục vuốt tóc Caleb. gần như để tôi hít thở vì vòng ôm quá chặt. “Đây là máu của ai vậy?”

      Tôi cảm thấy lắc đầu, nhanh và giận dữ. vô tình thúc vào cằm tôi và tôi nhăn mặt. “Được rồi. sao. Em cần phải biết đâu.”

      Tôi bối rối biết làm sao để hiểu được . Người đàn ông trong vòng tay tôi phải Caleb, ấy chỉ là vỏ bọc của con người bình thường. Tôi có những nghi ngờ về việc máu người Caleb là của ai, nhưng tôi màng ra.

      giết người bạn duy nhất của mình. Vì tôi.

      Lồng ngực tôi rung lên vì những tiếng nức nở cố kiềm nén. Caleb cần tôi, và tôi thể giúp bằng cách suy sụp được. “Chúng ta phải thôi, Caleb,” tôi thầm. “Ở đây an toàn cho chúng ta đâu.”

      Caleb di chuyển rất nhanh. nhấc người khỏi lồng ngực tôi và giam giữ tôi bằng cơ thể mình. Trông rất hoang dại và ngay lập tức tôi biết mình nên kêu thét. Mắt rà khắp người tôi, nhanh chóng di chuyển từ mắt, đến miệng, đến cổ và cuối cùng là đến chân tôi. Tôi chắc có biết tôi là ai nữa.

      Những ngón tay tôi đau nhói do bị rứt khỏi tóc quá đột ngột. Còn rất nhiều lọn quấn vào tay tôi. hề động đậy, tôi dời mắt đến tay mình. Caleb nhìn theo mắt tôi và khi tôi chầm chậm nhấc tay lên, quan sát nó cách chăm chú. Tôi đặt những ngón tay lên vết thương đầu , lau vết máu. Nó cần được may lại. Caleb nhắm mắt lại và để tôi chạm vào .

      “Chúng ta phải . Xin thôi,” Tôi lặp lại. Hai mắt Caleb bừng mở và tập trung vào mặt tôi. Suốt nhiều giây liền, tất cả những gì làm chỉ là nhìn đăm đăm.

      “Của ,” thào.

      “Của ,” tôi .

      Caleb hạ miệng xuống miệng tôi dữ dội đến độ suýt nữa tôi đẩy ra. Thời điểm quả là tồi tệ. Mạng sống của chúng tôi trong vòng nguy hiểm. Nhưng Caleb cần tôi. cần được ở gần và tôi trao cho điều đó bởi tôi mắc nợ .
      Snow, myuyen, meocontb 1 thành viên khác thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :