1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hộ tâm - Cửu Lộ Phi Hương (FULL Trọn Bộ)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 8

      Nhạn Hồi nhìn Thiên Diệu suốt đêm ngủ được, cuối cùng nàng cũng biết từ ngày đầu tiên mình bị người ta tính kế dắt , nàng cảm thấy mình là con trâu ngốc, bị người ta dắt mũi cả buổi.

      Cơn giận đầy bụng.

      Sáng nay sau khi cùng Thiên Diệu từ bên hồ về nàng bèn bò lên giường trùm chăn kín đầu, mặc kệ tất cả.

      Tiêu lão thái ngã bệnh, nằm giường dậy nổi, Thiên Diệu hầu hạ bên cạnh Tiêu lão thái, cũng mặc kệ nàng.

      Nhưng Nhạn Hồi rúc trong chăn lăn qua lăn lại ngủ được, trong đầu lặp lặp lại lời Thiên Diệu. Nhạn Hồi được Lăng Tiêu thu làm đồ đệ mang về núi Thần Tinh tu tiên cũng mười năm rồi, thời gian này nàng từng giết rất nhiều quái, từng thấy ít, cũng từng nghe vô số. Chủng loại kỳ lạ hiếm thấy nào cũng có.

      Nhưng nếu đến long…

      long hai mươi năm trước…

      Trong đầu Nhạn Hồi bỗng lóe tinh quang, trước đó ở bên hồ đầu óc hỗn loạn quá mức nên nàng nghĩ ra, giờ bình tĩnh nghĩ lại, nàng bỗng nhớ lại trước đây biết ở xó xỉnh nào đó từng nghe người ta , hai mươi năm trước, Quảng Hàn môn chủ và sư tổ Nhạn Hồi là Thanh Quảng chân nhân từng cùng nhau giết đại quái, còn về chân thân của quái đó, có người là rắn, có người là hồ ly, đồn đại rối rắm xác định, đến cuối cùng, có xảy ra chuyện này cũng ai chắc được.

      Thân phận của hai vị tiên nhân trong cuộc cao như vậy, đương nhiên ai dám tra hỏi họ, vậy là chuyện này chỉ lưu truyền dưới hình thức đồn đại giữa các tiểu đồ đệ.

      Có người Quảng Hàn môn chủ Tố Ảnh vốn bị quái lừa gạt, thương quái đó sâu sắc, sau đó phát tất cả chỉ là trò bịp bợm của quái, cuối cùng quyết tâm ra tay diệt trừ ma vì thiên hạ, có người sư tổ phái ta là Thanh Quảng chân nhân quan sát thiên tượng phát ma giáng thế, vậy nên liên thủ với Quảng Hàn môn chủ, chung tay diệt trừ ma. Trong đó còn xảy ra số chuyện hận tình thù khó , mức độ cẩu huyết hầu như sắp trở thành chuyện ba xu nơi phố chợ…

      Đúng rồi, ký ức trong đầu Nhạn Hồi bỗng nhiên trở nên ràng, nàng nhớ có ngày mấy sư tỷ sư đệ của nàng bàn về chuyện này, vừa khéo gặp sư tổ Thanh Quảng chân nhân đến thăm phòng các đệ tử, mấy sư tỷ kể sống động như , hoàn toàn phát sau lưng có người,

      Lúc đó Nhạn Hồi ở bên cạnh, chớp mắt nhìn Thanh Quảng chân nhân tuy tu đạo trăm năm nhưng vẫn còn trẻ trung, chụm đầu vào với mọi người cùng nghe kể chuyện như trẻ con.

      Nhưng khi nghe sư tỷ : “… Tố Ảnh môn chủ thấy sư tổ bị thương bèn nổi giận, vung chưởng về phía quái đáng hận kia, liều chết cứu được sư tổ.”

      Sư tổ trong cuộc sờ cằm: “Này… Tại sao sư tổ lại là người được cứu?”

      Sư tỷ hề quay đầu: “Trước đó sư tổ vì cứu Tố Ảnh môn chủ nên bị thương rồi mà!”

      Sư tổ gật đầu: “ ra là vậy.”

      Nhạn Hồi đứng bên cạnh nhìn mà khóe miệng giật giật, vừa hết đoạn đối thoại này, đám người nghe say sưa mới quay đầu, ngây người nhìn Thanh Quảng chân nhân đứng cười híp mắt sau lưng, ai nấy đều trợn mắt há miệng nên lời.

      Cảnh tượng lúc đó nào phải từ “tĩnh lặng” là có thể hình dung được, cuối cùng Lăng Tiêu phía sau lạnh mặt mắng: “ biết phép tắc.”

      Mọi người mới sực tỉnh, vội vã đứng dậy chắp tay hành lễ với sư tổ.

      Lúc đó Nhạn Hồi đứng cuối cùng, thấy Thanh Quảng chân nhân vội vàng với Lăng Tiêu: “Đừng đừng, ta nhận nhiều đồ đệ như vậy nhưng chỉ có con là nghiêm túc nhất, bọn chúng đáng như vậy con hung dữ quá làm gì. Sau này chúng sợ dám kể chuyện nữa sao, ta còn chưa nghe hết nữa mà.”

      Lăng Tiêu quanh năm thanh cao lãnh đạm lúc đó cũng chỉ biết ôm trán thở dài: “Sư phụ…”

      Đó là lần đầu tiên Nhạn Hồi nhìn thấy tôn giả của núi Thần Tinh ở khoảng cách gần như vậy, đó là sư phụ của Lăng Tiêu, người đứng đỉnh của cả giới tu đạo.

      Lúc đó Nhạn Hồi chỉ cảm thấy sau này làm người nhất định phải như Thanh Quảng chân nhân, thản nhiên tùy ý, đúng chừng đúng mực, hoảng sợ.

      Nhưng đáng tiếc là trước khi nàng trở thành người như vậy bị đuổi ra khỏi sư môn rồi…

      Suy nghĩ bay quá xa, Nhạn Hồi vội kéo thần trí quay lại.

      Sư tổ nàng Thanh Quảng chân nhân có Quảng Hàn môn chủ như trong lời đồn đại Nhạn Hồi biết, nhưng nàng biết Quảng Hàn môn chủ lại người. Chuyện này tuy được người trong cuộc xác nhận, nhưng lưu truyền rất rộng rãi trong giang hồ, những người có thể chứng minh giúp nhiều kể xiết.

      Đồn rằng trước đây Quảng Hàn môn chủ người bình thường tu tiên, sau này người đó chết , Quảng Hàn môn chủ bèn bế quan tu luyện, mãi đến khi núi Thần tinh mở đại hội tu đạo, Nhạn Hồi mới thấy Quảng Hàn môn chủ lộ mặt. Lúc đó bên cạnh bà ta còn có thiếu niên theo, rời bước.

      Có người đó là chuyển thế của người Quảng Hàn môn chủ .

      Nhưng thiên đạo luân hồi, chuyển thế của người nào phải tìm là tìm được dễ dàng như vậy, Nhạn Hồi cảm thấy có lẽ chỉ là tìm người hình dáng mặt mũi tương tự để làm thế thân thôi.

      Khoan

      Chẳng phải kéo tư tưởng lại sao, nàng nên nghĩ đến chuyện của long nữa, những lời đồn thổi kia sao lại cứ nối đuôi nhau xuất trong đầu là thế nào vậy…

      Nhạn Hồi vỗ đầu, sau đó đột nhiên phát rằng, về chuyện phải ứng phó với long thế nào, trong đầu nàng lại chẳng có manh mối gì cả…

      Mãi đến khi bị tiếng bụng kêu “ùng ục” đánh thức, Nhạn Hồi mới phát mình trùm đầu thiếp . Nàng chùi nước bọt, chui ra khỏi chăn, sau đó mở cửa xuống bếp lấy bánh bao ăn.

      Ra khỏi phòng, Nhạn Hồi nghe thấy trong phòng Tiêu lão thái truyền đến tiếng tụng niệm “Án ma ni bát mê hồng”, nàng thò đầu nhìn vào cửa sổ, bên giường bệnh của Tiêu lão thái có đạo sĩ mặc y phục lốc cốc leng keng niệm kinh: “Bệnh ma rút bệnh ma rút .”

      Nhạn Hồi nhìn rồi bĩu môi, chính vì đám lường gạt giả danh lừa kịp này nhan nhản khắp thế gian nên mới khiến danh tiếng của người tu đạo như nàng ngày xuống.

      Bên cạnh đạo sĩ còn có Châu thẩm bán nàng đến đây, Châu thẩm vỗ vai A Phúc : “Niệm kinh xong bà ngươi khỏi, niệm xong khỏi.”

      Thiên Diệu đứng bên cạnh nhìn Tiêu lão thái gì.

      Nhạn Hồi thấy khẽ cụp mắt, bông nhiên nàng kỳ quái cảm thấy rằng nàng có thể nghe thấy giọng , nàng có thể nghe thấy thầm , biết tên này là kẻ lường gạt giả danh lừa bịp, nhưng vẫn hi vọng như Châu thẩm , niệm xong khỏi.

      Mười năm bầu bạn, chắc quái này cũng lòng cảm kích bà lão.

      “Keng!” Đạo sĩ rung chuông, tựa như đánh thức Nhạn Hồi từ trong mộng, Nhạn Hồi vỗ vỗ lên mặt, kinh ngạc cảm thấy rằng từ sau khi xuống núi, nàng ngày càng kỳ quặc, tại sao phải phí tâm tư lĩnh hội suy nghĩ của quái hại nàng như vậy chứ.

      Nàng lắc lắc đầu, vào nhà bếp lấy hai cái bánh bao ăn sạch, rồi lại nổi nóng lấy thêm hai cái nữa.

      Dù sao cũng trúng chú thuật rồi, ăn phí, phải ăn, trút giận được nàng phải ăn cho lại.

      Khi Nhạn Hồi ăn đến sái quai hàm ra khỏi nhà bếp, đạo sĩ làm phép xong. Bà lão bệnh tật run lẩy bẩy để mặc Thiên Diệu dìu ra khỏi phòng tiễn đạo sĩ.

      “Đa… đa tạ đạo trưởng.”

      Nhạn Hồi im lặng bĩu môi.

      Bên kia đạo sĩ giả vờ giả vịt gật đầu, chắp tay cáo từ, vừa quay người liền nhìn thấy Nhạn Hồi còn đứng bên này gặm bánh bao. khắc sau, ánh mắt rơi cổ Nhạn Hồi.

      Ở đó Nhạn Hồi vẫn còn đeo mảnh trâm ngọc.

      Mắt đạo sĩ sáng lên, “Vị này là…” nhìn Nhạn Hồi hỏi Châu thẩm.

      Châu thẩm liếc nhìn Nhạn Hồi, vẫn còn ghi thù với nàng, “Ồ, cháu dâu Tiêu lão thái mua về cho cháu bà ấy đó.”

      Đạo sĩ gật đầu, “Ta thấy vị nương này tướng mạo rất tốt, chắc chắn là vượng phu, bà lão mua cháu dâu này được lắm.” Nghe khen, bà lão cười híp mắt.

      Châu thẩm bên cạnh hừ lạnh, “Tướng mạo tốt chứ tính tình tốt đâu.”

      Nhạn Hồi cười ha ha, tay siết thành quyền, muốn cho bà ta thưởng thức tính tình tốt của nàng lần nữa.

      “Là hỏa khí nặng, nhưng mảnh hàn ngọc cổ nương này điều tiết lại rồi.” Đạo sĩ nhìn chằm chằm mảnh ngọc cổ Nhạn Hồi, “Nếu có thể giao mảnh ngọc cho đạo sĩ ta làm phép, có lẽ có thể giúp bà lão sống thêm mười hai mươi năm cũng chừng đó.”

      Vừa dứt lời, cả tiểu viện trở nên yên lặng.

      Ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi mảnh ngọc Nhạn Hồi đeo ở cổ.

      Thấy vậy, ánh mắt Nhạn Hồi lạnh , nhìn đạo sĩ : “Ông dám đặt đôi mắt chó của ông lên mảnh ngọc này nữa thử xem?” Giọng điệu mang sát khí lạnh lẽo, “Hôm nay ta nhất định bắt ông bò ra.”

      Đối diện với ánh mắt Nhạn Hồi, đạo sĩ nuốt nước bọt.

      Châu thẩm bên cạnh bắt đầu hò hét: “Ôi chao! Nghe xem kìa! Lấy món đồ kéo dài tuổi thọ cho bà mình cũng chịu! Bất hiếu bị sét đánh đó!”

      Trong tiếng hô hào của Châu thẩm, Tiêu lão thái bắt đầu ho, sau đó nhìn Nhạn Hồi, run rẩy chìa tay ra, “Nha đầu, con cứu bà già này , ta còn muốn nhìn thấy chắt nữa mà…”

      Thiên Diệu vẫn cụp mắt dìu Tiêu lão thái bỗng nghiêng đầu, quay sang nhìn Nhạn Hồi.

      Nhưng Nhạn Hồi đứng đối diện với tất cả mọi người, sống lưng thẳng đứng, thần sắc hề dao động.

      Tựa như bất kỳ chất vấn sắc sảo, thậm chí là chỉ trích cũng khiến nàng mảy may thương tổn.

      “Các người trói buộc ta rồi còn muốn trói buộc hành động của ta nữa sao?”

      “Các người người bán ta, người mua ta, người coi ta như hàng hóa giao dịch, người coi ta như công cụ sinh sản, các người đều coi ta là người, tại sao ta lại phải coi các người là người, hôm nay khoan đạo sĩ này có bản lĩnh kéo dài tuổi thọ , cho dù ông ta có, nếu ta quyết định cứu bà đó là phẩm đức ta cao thượng, nếu ta muốn cứu bà cũng là chuyện đương nhiên.” Nhạn Hồi khẽ giương cằm, biểu có đôi chút khinh miệt, “Các người thô bỉ, ta vốn muốn cho các người xấu mặt, nhưng hôm nay các người ép ta ta thẳng ở đây luôn.”

      “Muốn chắt tự mà sinh , còn muốn hàn ngọc…” Nhạn Hồi hừ lạnh, “Tới đây mà cướp.”
      Snow, 13emap, susu2 others thích bài này.

    2. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 9

      Châu thẩm và đạo sĩ trong sân nghe thấy lời Nhạn Hồi đều ngẩn ra.

      Yên lặng duy trì rất lâu.

      Cuối cùng Châu thẩm bị tiếng ho nhịn được của Tiêu lão thái đánh thức thần trí, la lớn lên: “Ối ông trời ơi, con ranh này dám những lời như vậy, đúng là muốn tạo phản mà!” xong bà ta nguẩy mông tới phía trước mấy bước, “Hôm nay lão nương thay Tiêu lão thái xử lý con ranh…”

      Lời vẫn còn, Nhạn Hồi bật cười lạnh lẽo, nàng còn chưa chưa ra tay thấy Châu thẩm trẹo chân, tự mình ngã xuống đất, bà ta “Ối da” tiếng, tựa như bị sái chân, ngồi bệt dưới đất kêu la bò dậy được.

      Đôi mày Nhạn Hồi khẽ động, mắt liếc thấy có hòn đá trơn nhẳn lăn lông lốc sang bên.

      Nếu mụ buôn người này chạy tới trước mặt nàng giật đồ, nàng vốn định dạy cho bà ta bài học… nào ngờ lại bị hòn đá này chiếm tiên cơ.

      Nhạn Hồi đảo mắt nhìn sang Thiên Diệu, chỉ cụp mắt dìu Tiêu lão thái hoang mang biết làm sao, giống tên ngốc biết gì cả.

      Đạo sĩ giả kia định dìu Châu thẩm bị ngã dưới đất la oai oái, nhưng Nhạn Hồi giơ chân đá hòn đá trúng đầu gối ông ta, ông ta “Ối da” tiếng rồi ngã lăn ra, hợp với Châu thẩm thành đống.

      Nhạn Hồi khinh bỉ nhìn họ, “Ha ha, đạo trưởng có thể kéo dài tuổi thọ mười năm lợi hại lắm mà, bây giờ ông niệm chú chữa trị xương cốt cho ông và con mụ chanh chua này .”

      Châu thẩm mắng mỏ liên hồi.

      Đạo sĩ gì, chỉ thầm bò dậy, kéo Châu thẩm theo, miệng còn thấp giọng lẩm bẩm: “ , tiểu nương này dễ chọc đâu.”

      Nhìn hai người loạng choạng bước , Nhạn Hồi khinh bỉ hừ lạnh, quay đầu lại, thấy Thiên Diệu trong sân dìu Tiêu lão thái ho ngừng vào phòng, nhìn Nhạn Hồi lấy lần.

      Từ đầu đến cuối lời. Nhưng Nhạn Hồi thấy nơi từng đứng có cái hố .

      ra Nhạn Hồi cũng thầm kinh ngạc, nàng ngờ quái kia lại giúp nàng trong lúc này.

      Đến tối, hai người chung phòng, Thiên Diệu vẫn ngồi ngủ ở góc tường như cũ, nhắc đến chuyện ban sáng câu nào. Nhưng Nhạn Hồi nằm giường hồi lại nhịn được hỏi: “Hôm nay phát tên quái nhà ngươi cũng phải kẻ đạo lý nhỉ… Mặc dù ngươi thi chú trong bánh bao cho ta ăn.”

      Căn phòng chìm trong yên lặng.

      Biếtrõ bản tính trầm mặc của quái này, Nhạn Hồi cũng để tâm, chỉ giương mắt nhìn bóng tối trước mặt, hỏi: “Lúc xưa rốt cuộc ngươi vượt kiếp gì vậy, sao lại ra nông nỗi này?”

      Nhạn Hồi vẫn nghe thấy lời đáp, trong lúc nàng tưởng hôm nay phải yên lặng chìm vào giấc ngủ, bên kia bỗng truyền đến tiếng mỉa mai tự giễu, “Ta vượt được kiếp nhưng vượt nổi lòng người.”

      Nhạn Hồi buồn ngủ rũ rượinên còn tỉnh táo nghe kể chuyện, chỉ cuộn chăn lật người : “Hỏi ngươi ngươi cứ đơn giản thô bạo mà đáp là được rồi, giả vờ văn vẻ làm gì, buổi tối đúng là dễ xúc cảm…”

      “…”

      Chẳng bao lâu, giường truyền đến tiếng hít thở đều đều của nàng.

      “Đúng là vô tâm.”Theo gió từ cửa sổ thổi vào, giọng Thiên Diệu, tản mát trong màn đêm yên tĩnh.

      Ánh trăng xuyên qua cửa sổ rơi người , nhắm mắt nhìn vầng trăng sáng, trong đầu là tiếng chém giết ngày này qua tháng nọ xua mãi tan.

      Hôm sau, Nhạn Hồi theo Thiên Diệu ra ruộng làm việc, thương lượng với : “Hôm qua mệt quá chưa kịp , hôm nay ta thương lượng với ngươi chút, ngươi mình làm việc , ta điều tra chuyện Xà kia, dù sao ta cũng chạy đâu, ngươi cần coi chừng ta, như vậy có khi nhanh hơn.”

      xong, còn chưa đến ruộng nhà mình Nhạn Hồi thấy xa xa có người ngồi bờ ruộng.

      Y phục lụa trắng, dung nhan tinh tế, nhưng ánh mắt vẫn có mấy phần ngây ngốc như cũ.

      Là Tê Vân chân nhân.

      Sao bà ấy lại tìm đến đây?

      Nhạn Hồi chạy tới, khom xuống bên cạnh Tê Vân chân nhân: “Sao người lại mình chạy tới đây?” Sau khi biết Tê Vân chân nhân khác với trước kia, Nhạn Hồi chuyện với bà ta cũng thoải mái tự nhiên hơn nhiều.

      “Xà nhà người… đúng, nam nhân thọt chân kia đâu? quan tâm đến người như vậy, đâu thể nào thả người mình chạy ra đây?”

      Tê Vân chân nhân đáp lời nàng. Nhạn Hồi thoáng suy nghĩ: “Vừa khéo, con định tìm , con đưa người về nhé, người có nhớ đường về ?” Nhạn Hồi vừa vừa đưa tay dìu bà ta, nhưng nào ngờ tay vừa chạm vào cánh tay Tê Vân chân nhân, bà ta cứ như bị sét đánh, lập tức chộp lấy tay Nhạn Hồi.

      Nhạn Hồi giật mình: “Sao…”

      Nàng nhìn vào mắt Tê Vân chân nhân, thấy Tê Vân chân nhân trợn to mắt nhìn mình, đôi mắt đầy hoảng hốt, tựa như nhìn thấy thứ gì cực kỳ đáng sợ.

      Từ Nhạn Hồi được đám tiểu quỷ rèn luyện cho lá gan to hơn người thường rất nhiều, tuy nhiên nhìn thấy ánh mắt Tê Vân chân nhân kinh người như vậy, bất giác nàng cũng lạnh sống lưng.

      Bà ta há miệng.

      Nhạn Hồi thấy đôi môi hơi tái của bà ta run rẩy kịch liệt, tựa như có lời gì muốn , nhưng răng lại nghiến chặt, chặt đến nỗi khiến cả người bắt đầu run rẩy.

      “Người làm sao vậy…”

      Nhạn Hồi thấp thỏm bất an, chỉ cảm thấy tựa như Tê Vân chân nhân trúng tà.

      “Về…” Cuối cùng bà ta cũng nới lỏng răng, cố gắng nặn ra từ, “Về .” Lúc lời này, bà ta níu tay Nhạn Hồi càng chặt hơn, chặt đến mức khiến Nhạn Hồi tưởng bà ta muốn thấy xương ngón tay mình bị bẻ gãy hết.

      Nhưng ngoài cơn đau, Nhạn Hồi còn cảm giác có luồng khí lạnh từ tay Tê Vân chân nhân truyền tới, gặm nhấm mu bàn tay nàng từng chút từng chút

      Cánh tay còn lại bỗng bị siết chặt, có người kéo Nhạn Hồi về phía sau, trong lúc Nhạn Hồi loạng choạng thụt lùi đến sắp ngã, cuối cùng bàn tay bị Tê Vân chân nhân níu lấy cũng vùng ra được.

      Tê Vân chân nhân cũng bị sức mạnh này kéo thân hình vẹo , ngã bờ ruộng.

      Sau đó tựa như con búp bê vải mất sinh khí, hoàn toàn bất động.

      Nhạn Hồi vốn hề nhìn xem người kéo mình sau lưng là ai, chỉ ngây người nhìn Tê Vân chân nhân, lúc sau cũng chưa hồi thần. Nàng ôm bàn tay, mu bàn tay, có hàn khí kết thành băng sương dần dần tan chảy.

      Nhạn Hồi biết đây là pháp thuật gì…

      Thiên Diệu buông cánh tay Nhạn Hồi ra, đứng trước mặt nàng, lúc sau mới khom xuống đỡ Tê Vân chân nhân dưới ruộng lên.

      Tê Vân chân nhân nhắm nghiền mắt, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh. Hơi thở của bà ta mang theo hàn khí, vấn vít trong khí thành làn sương trắng, chầm chậm bay , có thể thấy trong người Tê Vân chân nhân rất lạnh.

      Nhạn Hồi biết pháp thuật gì khiến người ta trở thành như vậy.

      Là Sương Hoa thuật, khắp thiên hạ này, người có thể dùng thuật này đả thương Tê Vân chân nhân đến mức này, ngoài sư phụ tiền nhiệm Lăng Tiêu của nàng e là còn ai khác có bản lĩnh như vậy.

      Nghĩ đến đây, sắc mặt Nhạn Hồi liền trở nên khó coi.

      Nghĩ kĩ lại thời gian vừa khớp. Đại hội tu tiên của núi Thần Tinh ba tháng trước tuy đến hồi kết, nhưng chưa hoàn toàn kết thúc, phàm là những Chưởng môn tu đạo đều ở lại đến ngày cuối cùng.

      Nhưng Tê Vân chân nhân lại rời trước. Tiếp đó bà ta mất tích, tiếp đó nữa tất cả mọi người tìm kiếm khắp thiên hạ nhưng thấy…

      Hôm trước, khi Nhạn Hồi nhìn thấy cũng chỉ tưởng bà ta bị quái gì đó đả thương nên mới ra nông nỗi này.

      Nhưng giờ nhìn dáng vẻ này…

      Nhạn Hồi bất giác siết chặt mảnh ngọc cổ.

      Cho dù nàng nhắc nhở bản thân mình vạn lần rằng nàng còn là người của núi Thần Tinh, còn là đồ đệ của Lăng Tiêu, nhưng những chuyện liên quan đến Lăng Tiêu, đến núi Thần Tinh, nàng vẫn thể nào dõi theo, vì bao nhiêu năm nay nàng sống vì điều đó.

      chú ý bất tri bất giác đó hầu như trở thành những tình cảm nén nổi trong đời nàng.

      “Là Sương Hoa thuật.” Thiên Diệu , “Nghe Lăng Tiêu đạo trưởng của núi Thần Tinh tinh thông thuật này.” đảo mắt, hờ hững nhìn nhạn Hồi.

      phải sư phụ ta…” Nhạn Hồi cắn phải lưỡi, thoáng im lặng, “ phải Lăng Tiêu làm đâu.” Nàng , “Mấy năm trước sau khi Tiên tôn Thanh Quảng cư, Lăng Tiêu trở thành người chủ của núi Thần Tinh, vụ lớn trong môn phái đều do người quyết định, núi Thần Tinh ai ngầm thừa nhận người là Tiên tôn đời tiếp theo. Đại hội tu tiên mấy tháng trước là do người chủ trì, tất cả tiên nhân đều do người mời, thanh danh người thịnh, thời điểm đó Lăng Tiêu có lý do cũng ra tay với người cùng tu tiên như Tê Vân chân nhân…”

      “Hơn nữa, tuy Lăng Tiêu lạnh lùng, nhưng người… đả thương kẻ khác như vậy. Tóm lại, bên trong chắc chắn có hiểu lầm.” Đến cuối cùng, Nhạn Hồi chỉ .

      phải người.”

      Thiên Diệu thấy Nhạn Hồi như vậy cũng gì thêm.

      Trong lúc hai người im lặng, hồi tiếng động ma sát kỳ lạ dưới ruộng bỗng từ xa tức tốc tiến lại gần.

      Nhạn Hồi ngẩng đầu nhìn Thiên Diệu, hai người còn chưa gì, nhưng tựa như tâm ý tương thông, Thiên Diệu đẩy Tê Vân chân nhân hôn mê về phía Nhạn Hồi, Nhạn Hồi hai tay ôm lấy Tê Vân chân nhân, nàng ngã về phía sau, Thiên Diệu lui về phía sau, trong lúc hai người đều lui ra chừng thước, chỉ nghe “soạt” tiếng, cái đuôi rắn thô to bị tách đôi bỗng từ dưới đất quật lên.

      Nếu phải vừa rồi hai người tránh kịp thời, e bị đánh tung lên trung.

      Đuôi rắn huơ trong trung, bụi đất tung tóe.

      Nhạn Hồi ngã dưới đất ôm lấy Tê Vân chân nhân, còn chưa kịp bò dậy nghe xa xa truyền đến tiếng mắng mỏ the thé của phụ nhân: “Ban ngày ban mặt mà hất đất tung tóe làm gì vậy! Nhà ai có người chết muốn đào huyệt à!”

      Là Châu thẩm đứng lên từ đám ruộng khác.

      Trong lúc đối diện với quái, Nhạn Hồi hầu như vô thức hét lên tiếng: “Nằm xuống!”

      Nhưng tiếng hét này muộn, Châu thẩm đứng lên.

      Vào lúc này, thình lình bà ta nhìn thấy thân rắn to bằng thùng nước từ dưới đất ngóc lên, đầu rắn giương lên rồi cụp xuống, vừa khéo dừng trước mặt Châu thẩm, thè lưỡi xuyên qua bên tai Châu thẩm, mang theo gió tanh như muốn thổi tung đầu tóc hoa râm của bà ta.

      …” Châu thẩm há miệng, hít từng hơi từng hơi vào bụng, “ …” Còn chưa dứt lời, hai mắt bà ta trợn trắng, đờ người ngã về phía sau, hai chân đạp mấy cái rồi nằm bất động.

      kịp quan sát Châu thẩm rốt cuộc sống hay chết, đầu rắn ngoẹo sang nhìn Nhạn Hồi.

      Nhạn Hồi lập tức ôm Tê Vân chân nhân trước ngực như tấm bia: “Người vẫn còn sống đây! Bình tĩnh! Đừng nóng! Có gì từ từ !”
      Snow, 13emap, susu2 others thích bài này.

    3. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 10

      Nhạn Hồi còn chưa dứt lời, quái tựa như phát điên, hoàn toàn nghe nàng , bất chấp tất cả quật đuôi, cuốn Nhạn Hồi và Tê Vân chân nhân lên trung.

      Chiếc đuôi bị Nhạn Hồi chẻ làm hai kia giờ tựa như lại biến thành vũ khí mới của Xà , cái cuốn lấy Nhạn Hồi, cái cuốn lấy Tê Vân chân nhân.

      Lúc cái đuôi cuốn lấy Nhạn Hồi tung lên lưng chừng vứt nàng ra.

      Nhạn Hồi cả kinh, nhưng nàng giờ có chút nội tức, vốn thể nào bảo vệ bản thân, chỉ như con búp bê trong tay đứa trẻ, ngã mạnh xuống đất. Sau đó hôn mê bất tỉnh hồi.

      Nhạn Hồi mơ mơ màng màng ngẩng đầu dậy, phát Thiên Diệu tay chân lành lặn đứng bên cạnh, lặng lẽ nhìn Xà , cứ như người vừa bị vứt xuống chỉ là hòn đá, hề có cảm giác tồn tại.

      Nhạn Hồi túm tay áo , run rẩy đứng dậy: “Tên tiểu tử thối này…” Nàng mắng, “Sao đỡ ta.”

      Thiên Diệu liếc nhìn nàng, sau đó tránh ra bước để Nhạn Hồi tóm được : “Cứu là phẩm đức ta cao thượng, cứu cũng là chuyện đương nhiên.”

      Ông nội nó chứ…

      Nghe thấy câu quen thuộc này, Nhạn Hồi thầm mắng chửi , nhưng quái bên kia lại há to miệng xông đến muốn nuốt chửng nàng vào bụng.

      Nhạn Hồi hề do dự, tay đẩy Thiên Diệu, hai người ngã sang bên, cùng lúc tránh được công kích của Xà .

      “Ngươi nghe ta !” Nhạn Hồi bò dưới đất hét về phía quái, “Ta cần bảo vật đó nữa đâu! Ta chỉ muốn tìm ngươi lấy thuốc giải độc rắn thôi!”

      tưởng ta dễ gạt vậy sao, chắc chắn muốn thừa cơ đưa Tê Vân . Ta quyết cho phép người của núi Thần Tinh các người tổn hại nàng thêm chút nào nữa!” Xà nổi giận đùng đùng, “Hôm nay nhất định bắt bỏ mạng tại đây!”

      xong y lại há miệng cắn về phía nàng, Nhạn Hồi có nội tức, đành lăn lê bò toài trốn trốn lại bờ ruộng: “Ta đâu định đưa bà ấy ! Ta cũng còn là người của núi Thần Tinh nữa!” Nàng hét lên, “Tê Vân chân nhân chắc chắn cũng phải bị người của núi Thần Tinh đả thương!”

      “Tu vi của Tê Vân có ai biết, trong thiên hạ ngoài Lăng Tiêu đạo trưởng của núi Thần Tinh ngươi, còn ai có thể dùng Sương Hoa thuật đả thương Tê Vân đến mức này!”

      phải sư phụ ta!”

      Tựa như đạp phải chân đau, Nhạn Hồi bỗng dừng bước, trốn nữa mà quay người về phía sau, đối diện với Xà : “Đừng hòng ngậm máu phun người!”

      Nghe thấy giọng gần như vô thức của mình, Nhạn Hồi mới đột nhiên phát rằng, ra, cho dù bị đuổi khỏi sư môn, cho dù ra dứt khoát gọn gàng, cho dù đau lòng thất vọng với Lăng Tiêu, nhưng chỉ cần ngày nào đó, khắc nào đó, ở góc nào đó thế gian nghe được những lời lẽ phỉ báng sư phụ, nàng vẫn bất chấp tất cả mà đứng ra như trước, nàng cũng bằng lòng đánh cược tính mạng của mình vì danh dự của người đó.

      Nhìn chiếc lưỡi đỏ tươi của Xà đâm thẳng về phía tim mình, Nhạn Hồi tránh né, trong lúc mũi như có thể ngửi thấy mùi tanh trong miệng Xà , nàng thầm , mình ngốc .

      Mạng này của nàng tại sao có thể dễ dàng vì Lăng Tiêu mà giao ra như vậy.

      Nhưng nghĩ lại, Nhạn Hồi cảm thấy vì người đó mà giao ra tính mạng hình như cũng có gì là đáng hết…

      Hai ý nghĩ giao thoa chỉ trong khoảnh khắc, nhưng lưỡi của Xà sắp xuyên qua ngực Nhạn Hồi, trong lúc dầu sôi lửa bỏng, nàng chỉ cảm thấy trước mắt tối , cơ thể bị người ta ôm lấy.

      Trời đất xoay chuyển, Nhạn Hồi biết mình bị người ta ôm lăn bao nhiêu vòng, đến khi dừng lại chỉ biết ngây người nhìn bầu trời xanh thẳm, khẽ thất thần.

      Cơ thể đè người khiến nàng cảm thấy vô cùng nặng nề.

      Nhạn Hồi đưa tay, sờ được tấm lưng dinh dính của người đó.

      Là máu.

      “Tiểu… tử thối?” Nhạn Hồi bỗng cảm thấy đầu óc của mình đủ dùng, “Tại sao… Chẳng phải… cứu ta là đương nhiên sao…”

      Chờ lúc sau, Thiên Diệu mới có thể bò ra khỏi người nàng, chống người dậy.

      Đôi mắt xinh đẹp của nhìn nàng, bốn mắt giao nhau, Nhạn Hồi nhìn thấy mình vô cùng kinh ngạc trong đôi mắt đen bình thản gợn sóng của .

      giống như người mất cảm giác đau, giọng : “Phẩm đức ta cao thượng.” Cho dù thanh cố gắng duy trì bình ổn, nhưng Nhạn Hồi vẫn phát giác ra được giọng khẽ run.

      nhẫn nhịn đau đớn.

      Cho dù biết Thiên Diệu là quái cực kỳ giỏi nhẫn nhịn, nhưng thời này khắc này, nàng vẫn bất giác cảm thấy lòng se se lạnh.

      Rốt cuộc năm xưa long này gặp phải cảnh ngộ thế nào mới luyện thành bản tính như vậy. Hôm trước rốt cuộc đau đớn đến mức nào mới có thể khiến người như chống đỡ nổi.

      Cho dù giờ nàng biết chân thân của , nhưng bí người Nhạn Hồi vẫn thấy vơi chút nào.

      chỉ với nàng những chuyện muốn cho nàng biết.

      “Muốn cứu ta các ngươi cùng chết .” Xà hét lớn tiếng rồi nhào tới phía trước.

      Nhạn Hồi nghiến răng: “Con quái này đúng là hiếp người quá đáng!”

      Nhạn Hồi nổi cáu, đẩy Thiên Diệu tránh được lưỡi Xà thè ra, tức tốc chạy về phía trước mấy bước, chui xuống dưới người Xà , tiện tay nhặt chiếc liềm bên ruộng, như chim yến tung người lên cơ thể y.

      cơ thể ngừng vặn vẹo của Xà , nàng dang hai chân, thấy sắp bị Xà hất xuống bèn bất chấp tất cả tung người nhảy lên, chiếc liềm trong tay huơ trong trung, chém xuyên qua vảy Xà , lưỡi liềm cắm vào trong.

      ngửa lên trời rít lên đau đớn.

      Nhạn Hồi bò lên đuôi Xà , ôm lấy Tê Vân chân nhân vẫn bị y cuốn lấy, dốc hết sức lực toàn thân đạp lên đuôi Xà .

      Trong hỗn loạn, nàng ôm Tê Vân chân nhân vẫn hôn mê cùng lăn xuống đất.

      Gần như có thời gian để thở, Nhạn Hồi bóp cổ Tê Vân chân nhân, kéo bà ta ra đối diện với Xà : “Ngươi còn quậy phá nữa ta bẻ gãy cổ bà ấy!”

      tựa như bị khống chế trái tim, trong khoảnh khắc khí thế toàn thân yếu nhiều.

      “Trả Tê Vân cho ta.” Giọng y trầm thấp.

      Nhạn Hồi thầm xin lỗi với Tê Vân chân nhân, sau đó lạnh mặt : “Ta có ý tổn hại bà ấy, là tự ngươi nghe cho kĩ lời ta.”

      Cơ thể Xà xoắn lại, tựa như huy động sức mạnh toàn thân, hận thể lập tức nhào tới cắn chết Nhạn Hồi.

      Nhạn Hồi liếc về Thiên Diệu nằm dưới đất, máu lưng nhuộm đỏ khoảng đất bên dưới. Sắc mặt tái nhợt, Nhạn Hồi biết, nếu ai cứu , cơ thể con người gầy yếu này chống chọi được bao lâu nữa.

      “Những chuyện khác chúng ta gác lại .” Nhạn Hồi hất miệng về phía Thiên Diệu , “Ngươi nghĩ cách chữa lành vết thương cho tên kia trước , sau đó chúng ta bàn…” Nhạn Hồi bóp cổ Tê Vân chân nhân chặt hơn, “Chuyện thả người sau.”

      cuộn mình thè lưỡi hồi, cuối cùng toàn thân bốc khí trắng, biến thành hình người.

      nhìn Nhạn Hồi, cơ hồ nghiến răng về phía Thiên Diệu, tay ngưng tụ pháp lực, úp lên lưng Thiên Diệu.

      Tuy sắc mặt Thiên Diệu khá lên mấy, nhưng chốc sau, có thể ngồi dậy được. Nhạn Hồi gật đầu, lòng biết pháp tuy thể hoàn toàn chữa lành cho Thiên Diệu, nhưng giữ mạng trở ngại gì, Nhạn Hồi cảm thấy rất vừa ý, “Thiên Diệu.” Nàng gọi.

      Thần sắc Thiên Diệu khẽ động, quay đầu nhìn nàng, nghe thấy nàng gọi như gọi trẻ con, “Cử động được tới chỗ ta trước .” Nàng vẫy tay với , “Thiên Diệu?”

      lâu nghe thấy ai gọi tên mình như vậy, Thiên Diệu cụp mắt, im lặng tới bên cạnh Nhạn Hồi.

      nhìn Nhạn Hồi, “Trả Tê Vân cho ta.”

      Thấy Thiên Diệu tới sau lưng mình, lúc này Nhạn Hồi mới hoàn toàn yên tâm. Sau đó bóp cổ Tê Vân chân nhân, ung dung nhàn nhã nhìn Xà : “Ngươi chờ đó, giờ chúng ta chuyện hiểu lầm trước .”

      đen mặt, “ rành rành trước mắt, người đả thương Tê Vân chính là Lăng Tiêu đạo sĩ, còn có gì hiểu lầm nữa.”

      “Ngươi có thành ý.” Nhạn Hồi , “Bỏ thành kiến xuống trước ngươi mới có thể binh tĩnh ôn hòa chuyện với ta. giờ ngươi hãy xin lỗi ta vì lúc nãy vô lễ .”

      Sắc mặt Xà đen thui như bị hun khói.

      Nhạn Hồi nhướng mày, tay giật tóc Tê Vân chân nhân.

      Gần như ngay lập tức, Xà : “Xin lỗi…”

      Nhạn Hồi cong môi cười, “Được, vậy bây giờ chúng ta công bằng vô tư chuyện tử tế.” Nhạn Hồi tay siết cổ Tê Vân chân nhân, tay huơ về phía mảnh ruộng bị giẫm đạp còn hình dạng, “Tùy ý ngồi .”

      nghiến răng ngồi xuống.

      Nhạn Hồi đắc ý đến mức muốn rung đùi.

      Trước đây Lăng Tiêu luôn Nhạn Hồi hành liều lĩnh tùy tiện quá mức, có lúc thủ đoạn trừ mấy quang minh. Lúc ở núi Thần Tinh, Nhạn Hồi thường xuyên bị mắng, đôi khi còn bị phạt. Lúc bị phạt giam, nàng cũng thường nghĩ rằng có mình bỉ ổi lắm .

      Mãi đến giờ, Nhạn Hồi mới cảm thấy tính cách mình cổ hủ quân tử đúng là rất tốt lắm luôn.

      Khí độ quang minh gì đó đâu có đạt được hiệu quả cao như vậy.
      Snow, 13emap, susu2 others thích bài này.

    4. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 11

      Hai bên ngồi xuống, chẳng ai với ai lúc lâu lâu.

      Nhạn Hồi lên tiếng trước: “Chúng ta từ từ giải quyết nhé. Chuyện của Tê Vân chân nhân rốt cuộc là thế nào?”

      hừ lạnh, “Có gì mà giải quyết.” Qua lời , y vẫn coi Lăng Tiêu là chủ mưu đầu sỏ của chuyện này.

      Nhạn Hồi hít hơi sâu, nén giận, “Ta mặc kệ ngươi nghĩ thế nào, tóm lại ta phải làm nguồn cơn chuyện này, ngươi cho ta biết làm sao ngươi gặp được Tê Vân chân nhân , rồi làm sao ngươi bắt cóc Tê Vân chân nhân đến sơn thôn này được?”

      “Sao ta lại bắt cóc nàng chứ!” Xà tức tối cướp lời, giận dữ nhìn Nhạn Hồi, nhưng thấy Tê Vân chân nhân vẫn còn trong tay nàng bèn nén giận : “Ta gặp nàng ở biên giới của tộc.”

      Vừa dứt lời, Nhạn Hồi ngây ra, “Biên giới tộc? Biên giới nước Thanh Khâu?”

      Năm mươi năm trước, người tu đạo và tộc hỗn chiến ngừng, là Thanh Quảng chân nhân thống lĩnh chúng tiên chiến đấu với tộc, đẩy tộc về vùng Tây Nam xa xôi, dựng Trường Thiên kiếm ở biên giới nước Thanh Khâu, khiến quần sợ hãi, phân tộc và người tu đạo thành hai bờ chiến tuyến.

      Sau trận đó, ma quỷ quái ở Trung nguyên đại địa giảm hẳn. Nhưng vì linh khí ở Trung nguyên đại địa dồi dào hơn vùng Tây Nam xa xôi rất nhiều, nên vô số quái to gan vẫn mạo hiểm vượt qua biên giới, xâm nhập Trung nguyên.

      Bao nhiêu năm nay, những quái Nhạn Hồi từng tiếp xúc đa phần là quái như vậy.

      Thường ngày, những điều Nhạn Hồi thường nghe là đại quái này đại quái kia chạy đến chỗ chúng ta, nay bỗng nhiên nghe thấy có người tu đạo chạy đến vùng đất của quái, còn là người tu đạo như Tê Vân chân nhân nữa, Nhạn Hồi nén nổi kinh ngạc: “Tại sao Tê Vân chân nhân lại xuất ở đó? Lúc đó tình trạng bà ấy thế nào?”

      “Tình trạng thế nào à?” Xà nhìn Nhạn Hồi cười lạnh, “Tình trạng còn được như giờ nữa.” Y nhìn Tê Vân, trong mắt vẫn đong đầy thương xót, “Toàn thân lạnh cóng, sắc mặt tái nhợt, ngay cả lông mi cũng đóng băng. Vừa nhìn biết là trúng Sương Hoa thuật. Nội tức trong người hoàn toàn hỗn loạn.”

      Nhạn Hồi im lặng.

      “Ta gặp được nàng ấy nhưng dám đưa nàng ấy vào nước Thanh Khâu, nếu bị các quái khác phát nàng ấy chỉ có con đường chết. Tuy nhiên, thấy nàng ấy như vậy, ta biết nhất định là do người tu đạo ra tay, cũng dám đưa nàng ấy về môn phái,sợ có người lại làm hại nàng ấy. Vậy nên ta đành chọn núi Đồng La linh khí ít ỏi. Nơi này quái đến, người tu đạo cũng tìm đến nơi quê mùa hẻo lánh này, đây là nơi thân tốt nhất.”

      “Hàn khí người nàng ấy ngày càng nặng, ta nghe đại thế gia trong nhà cất giấu bảo vật có thể tiêu trừ hàn khí nên mới lấy trộm.” Xà lạnh lùng nhìn Nhạn Hồi: “Nếu biết dẫn dụ đồ sao chổi như ...”

      Nhạn Hồi tiện tay bốc nắm bùn bên bờ ruộng, “bốp” tiếng ném lên đầu Xà , “Ăn tử tế cho ta.”

      vuốt mặt, thầm nghiến răng, “Có bảo vật trợ giúp, bao lâu Tê Vântỉnh lại, nhưng ngờ sau khi nàng tỉnh táo lại mất hết trí nhớ, hệt như đứa trẻ. Ta đành giữ nàng ở đây, tìm cách phá giải.” Xà , “Những điều ta biết chỉ có vậy.”

      Nhạn Hồi : “Những điều ngươi vừa có gì giấu diếm chứ?”

      “Chuyện đến nước này, ta giấu gạt có ích gì chứ!” Xà nhìn Nhạn Hồi trầm tư, bổ sung thêm, “ đừng hòng đưa Tê Vân , ta nhất định để những kẻ tu đạo làm trò làm dáng như tổn hại nàng thêm chút nào nữa đâu!”

      Lời này của Xà kéo Nhạn Hồi ra khỏi suy tư, nàng nhướng mắt nhìn y: “Ồ, vậy ngươi đối với Tê Vân chân nhân lòng dạ hơn những kẻ tu đạo làm trò làm dáng như bọn ta à?” Nhạn Hồi khoanh tay, “ quái như ngươi tại sao lại tốt với Tê Vân chân nhân như vậy? Lẽ nào...” Nhạn Hồi nhíu mắt, “Nhân lúc Chân nhân biết thế ... Hử?”

      nghe vậy, mặt lập tức đỏ bừng: “Đen tối! Đầu óc đen tối! Ăn bừa bãi! Đúng là... đúng là...”

      “Ôi trời ơi, ngươi đúng là quái trong sáng nhỉ!” Giọng Nhạn Hồi bỡn cợt, “Ngươi Tê Vân chân nhân như vậy, giúp bà ấy như vậy mà sợ người trong tộc các ngươi biết được bài xích ngươi sao?”

      im lặng, cúi đầu: “ giúp nàng lẽ nào trơ mắt nhìn nàng chết sao? Chỉ là trước khi nghĩ đến những chuyện đó ta tự nhiên làm vậy rồi.”

      Nhạn Hồi vốn chỉ hỏi đùa, nhưng ngờ lại nhận được lời đáp nghiêm túc chân thành thâm tình đến vậy, nàng sờ mũi, đồng tình : “ giờ cục diện phức tạp như vậy, tiên nhau rất dễ trở thành bi kịch.”

      có thời gian nghĩ nhiều đến vậy.” Xà , “Ta chỉ muốn cứu nàng, có vậy thôi.”

      Nhạn Hồi gật đầu, bất giác khen: “Ngươi đúng là quái si tình tầm thường. Mong rằng sau này hai người được bình yên.”

      ngây ra, nhìn nàng: “Còn chúc phúc cho ta nữa... cũng là người tu đạo tầm thường”

      “Chuyện tình cảm chỉ cần đôi bên tình nguyện là được, mặc kệ là tiên hay , người ngoài như ta xen vào làm quái gì.”

      Hai người còn chưa xong, người vẫn luôn im lặng bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “ có kết quả tốt đâu.”

      Lời này khiến Nhạn Hồi và Xà đều im lặng. Hai người cùng quay đầu nhìn Thiên Diệu. Thiên Diệu chỉ nhìn Xà : “Bà ta là người tu đạo, là chủ phái, vai mang trọng trách, trừ là bản năng của bà ta. Nay bà ta mất hết ký ức, lại quên thân phận nên ngươi mới có thể an nhiên ở bên cạnh, nhưng nếu ngươi giúp bà ta tìm lại kí ức, ngày nào đó bà ta tỉnh lại, vì gánh vác trọng trách, chuyện đầu tiên bà ta làm là giết ngươi.”

      Lời này khiến bầu khí lạnh nhiều.

      lúc sau, Xà bất lực cười khổ: “Nếu nàng muốn giết... ta cũng còn cách nào, ai bảo ta đánh lại nàng.”

      Khóe miệng Thiên Diệu khẽ mím. Trước khi lên tiếng lại nghe Nhạn Hồi bên cạnh hỏi: “ có vẻ căm phẫn sục sôi quá nhỉ, ngươi từng trải qua chuyện như vậy sao?” Thiên Diệu im lặng, quay đầu nhìn nàng, thấy đôi mắt trong suốt của Nhạn Hồi chằm chằm nhìn , hiển ý: “Ta hiểu, biểu của ngươi rằng: lời như mũi tên xuyên qua tim ta.”

      Thiên Diệu: “...”

      Thiên Diệu lạnh lùng nhìn Nhạn Hồi, nàng lại chẳng hề phát giác, mở miệng định tiếp tục , nhưng lạnh lùng quát: “Im .” Dáng vẻ ràng bị chọc giận.

      Nhạn Hồi thấy như vậy lại bật cười vui vẻ: “Ta phát là thấy ngươi bị ta chọc giận, ta lại cảm thấy thành công lắm!”

      Thiên Diệu bất giác nghiến răng, trước khi phát tác, ánh mắt Nhạn Hồi đảo sang Xà , hỏi: “Vậy giờ sao, ngươi có tìm được cách giúp Tê Vân chân nhân khỏe lại chưa?”

      Nàng đeo bám chuyện ban nãy nữa, nếu còn nhắc, ràng cho thấy nam nhân mà lại tính toán so đo, chẳng ra gì. Vậy là cơn giận nghẹn lại trong ngực Thiên Diệu, phát ra, cũng nén xuống được.

      Thiên Diệu cảm thấy Nhạn Hồi hệt như đứa trẻ, xấc xược vô lối nhảy nhót đạp trúng chân đau của , sau đó dương dương đắc ý nghênh ngang bỏ , vốn cho thời gian để chuẩn bị phản kích…

      Đúng là bực mình…

      cũng bị lời Nhạn Hồi làm cho tỉnh táo lại, nghiêm mặt lắc đầu: “Sương Hoa thuật vô cùng lợi hại, ngay cả bảo vật kia cũng thể nào tiêu trừ thuật này. Ta muốn tìm vật cực nóng thế gian, nhưng có thể áp chế hàn khí của Sương Hoa thuật chỉ có tiên vật, những thứ đó nếu có tiên linh canh giữ cũng được giấu ở những nơi mật thế gian, ta cách nào tìm được, chỉ có thể kéo dài từng ngày…” Xà nhìn sang Tê Vân, vẻ mặt áy náy, “Bởi vậy mới khiến sức khỏe nàng ngày càng tệ hại.”

      Nhạn Hồi sờ cằm trầm tư.

      Vạn vật thế gian vốn chú trọng hai chữ “Cân bằng”, những thứ tồn tại khắp nơi thế gian đều là những thứ có thể giữ cân bằng, nhưng bất kể là cực lạnh hay cực nóng đều là trạng thái cực đoan, có thể dùng trạng thái như vậy để tồn tại trong trời đất, chắc chắn là vật hiếm có.

      Còn người tu luyện pháp thuật đến cảnh giới này lại càng hiếm hơn.

      Theo dáng vẻ của Tê Vân chân nhân, với suy đoán của người bình thường chắc chắn là do Lăng Tiêu ra tay, nhưng với thời gian mười năm làm sư đồ, Nhạn Hồi muốn tin Lăng Tiêu lại làm chuyện như vậy.

      Nay Tê Vân chân nhân vẫn ở nơi thôn quê hẻo lánh này chưa bị phát , nếu có ngày nào đó người của Tề Vân quan tìm đến, cả giới tu tiên còn long trời lở đất nữa. Cách có thể rửa sạch “oan khuất” của Lăng Tiêu chắc chỉ có khiến Tê Vân chân nhân tỉnh táo lại, tự mình làm sáng tỏ.

      Bởi vậy Nhạn Hồi nhất định phải giúp Xà việc này. Còn tám mươi tám lượng vàng và Trương mập… thôi để nhiệm vụ sau hẵng kiếm vậy.

      Nhưng vấn đề căn bản nhất giờ là…

      “Vật cực nóng à…” Nhạn Hồi lẩm bẩm, “Vật này đúng là dễ tìm đâu, ta chỉ biết ngọn núi lửa lớn ở biên giới giữa tộc Thanh Khâu và Trung nguyên thôi, nhưng trong núi lửa có cắm Trường Thiên kiếm uy hiếp tộc, đệ tử các đại môn phái luân phiên canh giữ, phòng vệ nghiêm ngặt, có khi ngươi còn chưa lại gần núi lửa bị chém chết rồi, còn ta lúc lại gần núi lửa chắc cũng bị chém chết luôn. Tới đó được đâu…”

      người ngồi dưới đất lại chìm vào im lặng.

      “Ta có thể trị khỏi cho ta.”

      giọng từ bên cạnh truyền tới.

      Nhạn Hồi quay đầu, Thiên Diệu liếc nhìn nàng rồi ánh mắt dừng người Xà , “Nhưng các người phải giúp ta việc trước.”

      Nhạn Hồi biết long này trông có vẻ trầm lặng ít , nhưng sau lưng thầm tính kế hết rồi, nàng từng chịu thiệt lần, bởi vậy bèn suy nghĩ lúc rồi mới lên tiếng: “Ngươi là việc gì trước .”

      “Sơn động giữa hồ vách núi sau lưng sơn thôn, trong đó có vật cực nóng các người cần, nhất định có thể áp chế được hàn khí của Sương Hoa thuật.”

      Mắt Xà rực sáng.

      Nhạn Hồi vẫn luôn nhíu mắt nhìn Thiên Diệu, “Ồ, là sơn động lần trước ngươi đưa ta tới đó à, chẳng phải ngươi trong đó có thứ gì của ngươi sao, chẳng lẽ ngươi muốn thừa cơ gạt bọn ta giúp ngươi lấy thứ đó ra để ngươi hồi phục pháp lực gì đó sao?”

      Thiên Diệu cười lạnh, “Nếu pháp lực của ta dễ dàng hồi phục như vậy cũng đến mức giờ vẫn còn ở đây.” nhìn Nhạn Hồi, chỉ nhìn Xà , “Vật giấu trong sơn động đúng là của ta, nhưng có thể cứu người ngươi muốn cứu cũng là . Ngươi cân nhắc .”

      Nhạn Hồi thầm liếc xéo , tên long này, lần nào cũng kêu người ta cân nhắc, nhưng trong lời nếu phải uy hiếp chí mạng cũng là cám dỗ chết người…

      Còn kêu người ta cân nhắc cái quái gì nữa.

      Gặp phải kẻ có tâm tư khúc khuỷu quanh co vòng vèo mấy đoạn như vậy đúng là bực mình!

      “Được.”

      Đúng như dự đoán, Xà kiên định gật đầu : “Ta theo ngươi lấy.”

      Nhạn Hồi thở dài: “Được rồi được rồi, ta theo.” Nàng liếc long, thầm nghĩ, tuy giờ tên long này trông vô cùng yếu đuối, nhưng chừng còn có mưu gì khác nữa, đến lúc đó nếu phát trong sơn động có manh mối gì đúng, dù nàng liều mạng này cũng để ra ngoài gây hại nhân gian.

      Nghe thấy lời Nhạn Hồi, Thiên Diệu cụp mắt, môi lẩm bẩm câu ai nghe : “ là tốt nhất.”
      13emap, 139tú cầu thích bài này.

    5. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 12

      Thiên Diệu và Xà hẹn sáng sớm ngày mai gặp nhau bên hồ.

      Chiều tối Nhạn Hồi và Thiên Diêu trở về tiểu viện. Thiên Diệu câu nào mình vào phòng Tiêu lão thái, ở bên bà đến nửa đêm mới về phòng mình.

      Nhạn Hồi tĩnh tọa giường, cố gắng tập hợp chút nội tức, đề phòng lỡ như ngày mai xảy ra tình huống gì ngoài ý muốn, nhưng đến khi nghe thấy tiếng Thiên Diệu mở cửa, nàng vẫn chẳng có thành quả gì.

      Nhạn Hồi mở mắt, chán nản thở dài, nghĩ đến thời gian vô dụng quá lâu của mình, nàng phiền não lăn lộn giường.

      Thiên Diệu làm như hề nhìn thấy, tới bên bàn rót ly trà uống hết.

      “Nội tức của ta! Tu vi của ta!” Nhạn Hồi gào khóc giường “Sao trở về, sao trở về!”

      Có lẽ tiếng gào khóc của nàng khiến ai đó bực bội, thế nên người đó liền chau mày liếc nàng, lên tiếng: “Ngũ hành của là Hỏa, độc rắn đại hàn đương nhiên khắc .” xong, đặt ly trà xuống, về phía góc tường như bình thường, dựa vào tường ngồi xuống, “Im miệng, yên lặng nghỉ ngơi .”

      Nhạn Hồi mở mắt, lật người dậy nhìn , “Sao hôm nay ngươi vẫn ngủ ở đó?”

      cũng nhìn nàng, vừa khéo ngọn lửa như hạt đậu bàn chiếu vào đôi mắt đen của , như thắp lên ánh sao, “Nếu sao?”

      Nhạn Hồi bĩu môi: “Nếu nể tình gương mặt xinh đẹp này của ngươi, giọng điệu đó đủ khiến ta đập nát mặt ngươi mấy trăm lần rồi.” Nàng đặt chân xuống giường, vừa mang giày vừa , “Tới đây, hôm nay ngươi ngủ giường.”

      Người có gương mặt xinh đẹp kia chau mày.

      Nhạn Hồi mang giày xong, thẳng tới góc tường, đứng trước mặt Thiên Diệu, từ cao nhìn phía dưới, “Sao, nhường giường cho ngươi ngủ cũng muốn à?”

      Đầu Thiên Diệu tựa vào tường, mắt vẫn nhắm, vẻ mặt lạnh nhạt buồn đón nhận, “ cần.”

      tiếng “bốp” nhàng truyền vào tai .

      mở mắt, thấy Nhạn Hồi chống tay vào tường, tay còn lại vừa cười ha ha vừa vỗ lên vai .

      Chỗ bị thương ban sáng bị Nhạn Hồi dùng lực đạo như có như đánh lên truyền tới cảm giác đau đớn. Nhưng cơn đau xác thịt này từ lâu còn khiến dao động, chỉ chau mày, “Đừng đụng vào ta.” Vì hai người ở trong tư thế gần nhau trong gang tấc, nghiêng đầu tránh, “Tránh xa ta ra.”

      “Ngươi ra vẻ e thẹn như vậy làm gì, cứ như sắp bị ai cưỡng bức vậy…” Nhạn Hồi chế giễu xong lại bày ra vẻ mặt vô tội, “Ta cũng đâu muốn đụng vào ngươi, có điều hôm nay ngươi vì cứu ta mà bị thương, như vậy ta nợ ân tình của ngươi, mà giờ ngươi vẫn ngủ ở góc tường, làm như ta ngược đãi ngươi vậy. Tuy bình thường ta hơi bá đạo thô lỗ chút, nhưng nội tâm ta vẫn là nương tốt, lương thiện chu đáo.Ta thích nợ ân tình của ai, cũng ngược đãi kẻ khác, trước khi vết thương lành ngươi cứ ngủ giường , ta cho phép đó.”

      Nhạn Hồi tiếp, “Mặc kệ ngươi có đồng ý , tóm lại tối nay góc tường này là của ta, nếu ngươi lên giường ngủ ta ẵm ngươi lên giường.”

      Tuy giọng điệu lưu manh nhưng vẻ mặt Nhạn Hồi vẫn nghiêm túc, Thiên Diệu nhìn nàng, lúc sau mới hỏi lại: “Rốt cuộc núi Thần Tinh dạy đệ tử thế nào vậy? theo bọn lưu manh tu đạo à?”

      Nhạn Hồi nhếch miệng cười, “Tính ta là vậy, nếu ngươi bất mãn nhịn .”

      “…”

      nhìn nàng lúc lâu, bỗng cảm thấy trong tình này cảnh này hình như cũng chỉ có thể như nàng , phải nhịn thôi.

      nhắm mắt, bình ổn cảm xúc hồi, sau đó mới đứng dậy.

      Nhạn Hồi cũng ngoan ngoãn lui lại mấy bước.

      Nhưng thấy Nhạn Hồi ngoan ngoãn, biết làm sao, lòng Thiên Diệu bỗng nảy sinh thôi thúc muốn đòi lại thua thiệt lúc tranh cãi ban nãy. Khi thôi thúc này dâng trào trong lòng, hầu như kìm được, buột miệng : “Thích chứng tỏ mình như vậy, mấy ai tu đạo tu tiên dung nạp được .” khựng lại, cảm thấy mình nên tính toán với tiểu nha đầu mà những lời độc ác cay nghiệt như thế, nhưng mà…

      Bình thường tiểu nha đầu này cũng độc ác và chẳng khách sáo gì với cho cam.

      Nghĩ đến điểm này, Thiên Diệu liếc Nhạn Hồi, “Chả trách bị đuổi ra, lúc trước ở trong phái tu đạo sống cũng chẳng vui vẻ gì đâu nhỉ.”

      Nghe thấy lời này, tuy khóe miệng Nhạn Hồi vẫn cười, nhưng mắt nhíu lại, “Phiền ngươi quan tâm.”

      Nhạn Hồi cười, nhưng dường như Thiên Diệu có thể nghe thấy tiếng nàng nghiến răng ken két. Khoảnh khắc này, bỗng hiểu ra rằng “Thấy người khác bị mình chọc giận cũng có cảm giác thành công...” mà Nhạn Hồi ban sáng là cảm giác thế nào.

      vừa ghét mình ấu trĩ, nhưng lại vừa kìm được, “Biết lúc trước sống chẳng ra làm sao ta cũng thoải mái hơn nhiều.”

      Liếc thấy Nhạn Hồi nghiến răng, khóe miệng Thiên Diệu khẽ nhếch lên, độ cong đến mức ngay cả cũng phát giác.

      Nhạn Hồi đương nhiên cũng thể nào đánh giá kĩ càng trạng thái tâm lý của Thiên Diệu, nhưng nàng hiểu cách đơn giản là, trong thời gian chung sống hết ngày này qua ngày khác, quái chết tiệt kia học được kĩ xảo mỉa mai người ta của nàng rồi!

      Nàng hận đến mức thầm nghiến răng, dù vậy mặt vẫn cố gượng cười, “Ha ha, cũng được.” Ổn định cảm xúc, tiếp: “Những kẻ muốn ăn tươi nuốt sống ta đều là những người ta ghét, còn những người thân thiết chưa từng có ai động sát tâm với ta.”

      Bước chân Thiên Diệu khựng lại, quay đầu nhìn nàng.

      Nhạn Hồi tránh né, nhìn thẳng vào .

      Bốn mắt giao nhau, hai người nhìn nhau lâu lâu, cuối cùng người ngồi ở góc tường, người giở chăn lên giường, ai nấy đều chẳng vui vẻ gì mà nhắm mắt ngủ.

      Đúng là bực mình.

      Đây là tâm trạng chung trước khi hai người ngủ.

      Sáng sớm hôm sau, đến thời gian hẹn với Xà , Nhạn Hồi và Thiên Diệu buồn ngó đến nhau, mạch tới hồ nước sau lưng sơn thôn.

      Chờ bờ chừng khắc Xà mới xuất , dắt theo Tê Vân chân nhân.

      “Đến muộn rồi, xin lỗi nhé.” Xà xin lỗi, “Ta nghĩ nghĩ lại, tạm thời vẫn phải đưa Tê Vân theo, hôm qua sau khi hàn khí giảm bớt nàng ấy vẫn luôn muốn ra ngoài, nếu có ai cản lại, ta sợ nàng ấy mình lạc… Haiz…” Xà kỳ quái nhìn Thiên Diệu và Nhạn Hồi, “Các người làm sao vậy… vì ta tới trễ nên các người giận sao?”

      Nhạn Hồi: “ có.”

      Thiên Diệu: “ thôi.”

      Hai người đồng thanh , tiếp đó mạnh ai nấy lên bè.

      sờ mũi rồi dắt Tê Vân chân nhân lên.

      Bè gỗ rẽ mặt nước hồ yên tĩnh, vạch ra từng đợt từng đợt sóng lăn tăn, Nhạn Hồi ngồi đối diện Tê Vân chân nhân, nàng vốn định để ý đếnai, nhưng ánh mắt Tê Vân chân nhân lại chằm chằm nhìn nàng. Chẳng bao lâu đột nhiên : “Nực cười.”

      Nhạn Hồi liếc Tê Vân chân nhân, “Con làm gì mà người cứ thấy con nực cười mãi vậy?”

      “Ngu xuẩn.”

      “Người lại nữa rồi phải ? Mắng con khiến người vui hay sao?”

      thể hiểu nổi.”

      “Rốt cuộc con làm gì chứ?”

      Thấy Nhạn Hồi bị mắng đến nổi cáu, Xà vội giấu Tê Vân chân nhân đằng sau, đến khi tầm mắt bị chắn lại, Tê Vân chân nhân cũng mắng mỏ nữa. Nhìn thấy Nhạn Hồi có vẻ bực bội, Xà dở khóc dở cười, “Cũng lạ , nàng ấy chưa bao giờ chuyện với ai, tại sao cứ thấy là lại mắng.”

      “Vậy tức là trách ta sao?” Nhạn Hồi xắn tay áo, “Ngươi tránh ra, để ta chuyện với bà ấy.”

      Nàng vừa xong, bè gỗ bỗng chạm vào hòn đá bên vách núi, thân bè khựng lại, Thiên Diệu thờ ơ cất tiếng, “Đến rồi.”

      Nàng quay đầu, chỗ này quả nhiên là sơn động lần trước họ đến.

      Bên trong đen kịt, nhìn thứ gì, nàng đưa tay sờ thử, kết giới vẫn còn.

      cũng đưa tay chạm vào kết giới, hiển nhiên có dùng pháp lực, y thăm dò kĩ càng, sau đó chau mày, “Kết giới này lợi hại quá.”

      Lúc này vì thân hình Xà nghiêng , khiến Tê Vân chân nhân đằng sau nhìn thấy Nhạn Hồi, vậy là bà ta lại lên tiếng: “Ngu muội.”

      Nhạn Hồi nghiến răng, siết chặt nắm đấm, “ hết chưa vậy!”

      Thiên Diệu hoàn toàn phớt lờ đối thoại của hai người, chỉ với Xà : “Có thể phá kết giới ?” Giọng hơi căng thẳng, cũng như lần trước, khi đến chỗ này, sắc mặt bắt đầu tái nhợt khó coi, trán dần lấm tấm mồ hôi lạnh.

      thử đặt tay lên kết giới, “Với pháp lực của ta vốn có cách nào, nhưng chỗ này hình như có trận pháp, mà trận pháp này lại do Thủy sinh ra, nếu ta dùng bảo vật khắc hàn, có lẽ phá giải được đôi chút.”

      Thiên Diệu gật đầu, “Thử .” Lời ngắn gọn phí chữ nào.

      Nhạn Hồi vẫn đấu mồm với Tê Vân chân nhân, nghe được câu này khẽ chau mày, “Khoan , vậy ở đây có đại trận pháp Ngũ hành phong ấn à? Lúc ta lên lớp từng nghe , phàm là những nơi có trận pháp này thế gian đều dùng để phong ấn những đại quái thể giết nổi.” Nhạn Hồi nheo mắt nhìn Thiên Diệu, “Chẳng phải ngươi lịch kiếp mới biến thành như vậy sao, tại sao ở đây lại có trận pháp phong ấn?”

      Thiên Diệu liếc nàng, “Lịch tình kiếp, được sao?”

      “Khoan chỗ này có đại quái , cho dù có…” Thiên Diệu cười lạnh, “Nếu thả quái đó ra cũng phải coi có bản lĩnh phá giải hoàn toàn kết giới này mới được.”

      gật đầu, “Đúng vậy, cho dù có thêm bảo vật, ta cũng chỉ có thể mở ra khe hở kết giới này cho các người vào.” Y chau mày bổ sung, “Ta phải ở đây canh chừng lối ra vào kết giới, để tránh các người có có về… Xem ra các người phải lấy đồ bên trong thôi.”

      Nhạn Hồi nhìn Thiên Diệu, hai người đều nhìn thấy bóng mình trong mắt đối phương.

      Nàng nghiến răng,nghĩ bụng theo trông chừng còn hơn để tự do, rồi cũng cúi đầu xông vào.

      ở cửa động nhắc nhở: “Sức mạnh của kết giới này ghê gớm hơn ta tưởng, ta sợ chỉ có thể cầm cự được ba canh giờ thôi, các người nhanh lên nhé.”

      Khoảnh khắc bước vào kết giới, bốn phía trở nên tối đen, ràng chỉ có bước, nhưng ngay cả ánh sáng bên ngoài cũng lọt vào được.

      Chuyện chỉ có ba canh giờ quan trọng như vậy, tại sao tên đó cho nàng biết trước khi bước vào đây…

      thôi.” Tiếng Thiên Diệu truyền tới từ phía trước, “Nghe bước chân ta mà .”

      hề do dự mà dấn bước, tựa như chắc chắn Nhạn Hồi tuyệt đối rút lui, nhất định theo về phía trước.

      Thực tế cũng đúng là như vậy. Trong tình trạng có chút pháp thuật người, có cách nào thăm dò, Nhạn Hồi đành nghe theo tiếng bước chân vào trong hang động tối om kia.

      Vì kể từ lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên này, giữa họ tựa như có ăn ý kỳ lạ.

      Hay có lẽ là… hiểu nhau cách kỳ lạ.
      HaYen, Snow, 13emap3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :