1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hộ tâm - Cửu Lộ Phi Hương (FULL Trọn Bộ)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      CHƯƠNG 4


      Nhạn Hồi mệt mỏi cả ngày, vốn dĩ ngủ rất ngon nhưng cuối cùng vẫn bị con gà trống gáy từ khi trời còn tối đen đánh thức. Nàng nhắm mắt, cố gắng lờ , nghĩ rằng nó gáy mãi cũng phải có lúc mệt, nhưng cũng như tối qua, con gà trống kia khi gáy cứ ngừng nghỉ mà gáy suốt nửa đêm.

      Sáng sớm, Nhạn Hồi mắt thâm đen ngồi dậy giường. Nàng lại lần nữa kiên định giữ nguyên ý nghĩ ban đầu, cho dù có cũng phải giết con gà này rồi mới .

      Lúc Nhạn Hồi thức dậy, A Phúc ngủ bên góc tường cũng đứng dậy, phủi phủi y phục, bước tới đứng bên giường, cắn rách ngón tay chà máu lên nệm.

      Nhạn Hồi nhìn hành động của , nhướng mày, “Còn muốn lừa bà lão nữa, người cũng tốt với bà ấy quá nhỉ, coi mình là cháu người ta à.”

      A Phúc hoàn toàn để ý đến lời châm chọc của nàng, “Xong rồi ra ăn cơm, bớt phí lời lại.”

      Nhạn Hồi bĩu môi, “Lúc nào ngươi mới đưa ta lấy bảo vật.”

      “Lúc làm đưa .”

      Nhạn Hồi gật đầu, lòng đột nhiên có cảm giác kỳ quái, nhưng nàng lại ra được tại sao lại kỳ quái. Nàng chưa kịp nghĩ kĩ bà lão vào phòng, cười híp mắt bước lại sờ Nhạn Hồi: “Nha đầu làm ầm ĩ à?”

      Khi nào lấy được bảo vật là nàng ngay, nên buồn lung tung với bà lão, chỉ gật đầu ừ tiếng rồi ra ngoài. Lúc quay đầu đóng cửa, Nhạn Hồi thấy bà lão giường, vừa sờ chăn vừa đưa mũi xuống ngửi.

      Nhạn Hồi vừa buồn nôn vừa ngượng ngùng, vội đóng cửa ngay.

      Nàng đột nhiên cảm thấy may mắn vì người bị bắt đến đây phải là nương nào khác. Ít ra nàng còn có cách thoát thân, nếu là người khác, e là cả đời bị chà đạp ở đây.

      Ăn cơm xong, A Phúc vác cuốc làm việc, đưa Nhạn Hồi theo như hẹn.

      Sau khi xác nhận Nhạn Hồi và A Phúc làm xong chuyện cần làm, bà lão ràng yên tâm hơn về Nhạn Hồi rất nhiều, lo lắng nữa mà để họ cùng nhau. Có lẽ trong mắt Tiêu lão thái, trinh tiết chính là vận mệnh cả đời của nữ nhân, trao nó cho ai mạng của nữ nhân ấy là của người đó.

      Đối với chuyện Xà nhập thân A Phúc, nhất thời Nhạn Hồi được rốt cuộc là tốt hay xấu.
      Sau khi A Phúc cầm cuốc tới ruộng, bèn đưa Nhạn Hồi vòng vèo ra khỏi thôn.

      Nhạn Hồi vẫn luôn chú ý nhớ đường, nhưng đến nơi nàng mới phát con đường này phải là đường xuống núi mà thông đến cái hồ lớn sau thôn. Nguồn nước hồ chắc từ con sông hôm đó cuốn nàng từ núi xuống.

      Nhạn Hồi nhìn A Phúc thạo việc quen đường tìm được chiếc bè gỗ bên hồ, sau đó gọi nàng: “Lên .”

      Nhạn Hồi nhìn hồ nước mênh mông, lại nhìn nước tràn lên bè gỗ, nàng tu luyện pháp thuật hệ Hỏa, trời sinh ghét nước.Mấy ngày trước bị lửa trong tim thiêu đốt bỏng rát, trượt chân nên mới đâm đầu xuống nước, bây giờ nàng nhìn thấy hồ nước lớn như vậy…

      tại nàng có pháp thuật, lại là con vịt biết bơi.

      Nhạn Hồi hít hơi sâu, ổn định tinh thần thấy người bè chìa tay ra.

      Ngước đầu nhìn lên, thiếu niên gầy ốm đứng nhìn nàng, biểu tuy vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng lại chìa bàn tay ra giúp nàng.

      Nhạn Hồi thoáng ngẩn người rồi nắm lấy bàn tay chìa ra. dùng sức kéo nàng lên, sau đó nhanh chóng buông tay ra chèo.

      này khinh ghét nàng nhưng lại giúp nàng, tính tình kỳ quái

      Chèo được khắc, Nhạn Hồi nhìn thấy vách núi thẳng đứng, dưới vách núi bị cây cối che lại có hang động mật màu đen. Nếu A Phúc chèo đến ngoài cửa động, Nhạn Hồi phát được nơi này.

      “Biết tìm chỗ giấu nhỉ.” Nhạn Hồi lẩm bẩm, nàng định bước lên khỏi bè gỗ về phía cửa động, nhưng chân lại bị bức tường vô hình chặn lại trong trung.

      Nhạn Hồi đá đá vào “bức tường” ấy, quay đầu nhìn A Phúc, “Người còn bày kết giới nữa à?”

      Lúc quay đầu nhìn, Nhạn Hồi phát sắc mặt A Phúc hơi khó coi, bèn híp mắt xem xét kĩ càng, thấy khóe môi tái nhợt, tia máu trong mắt dần dần nhiều thêm, dường như trong người khó chịu lắm. Nhưng thần sắc lại có gì thay đổi, vẫn lạnh lùng như cũ, tựa như hề quan tâm đến cơ thể mình, ngay cả đau đớn cũng màng.

      vào được sao?” cau mày, “Thử lại xem.”

      Nhạn Hồi làm theo, giơ chân đạp mạnh lên kết giới, cước này mạnh đến nỗi đẩy bè gỗ khoảng xa, nhưng vẫn vào được.

      A Phúc mím môi, thần sắc khá nặng nề, “Biết vẽ pháp trận , lấy máu dẫn…”

      Nhạn Hồi tức giận, quay đầu nhìn , “Kết giới ngươi bày ra ngươi tự mở chẳng phải xong rồi sao?”

      A Phúc thoáng im lặng, “Thuật linh hỏa của đốt hết pháp lực khắp người ta, ta còn sức mở nó nữa.”

      hồi… ra cũng pháp thuật. nhưng mà nghĩ cũng phải, nếu hôm qua sao lại lấy công phu ngoại gia đấu với nàng chứ… Biết được điều này, Nhạn Hồi cũng yên lòng hơn, gạt nữa mà rụt vai : “Trùng hợp nhỉ, độc rắn của ngươi cũng khiến nội tức của ta tản mát hết, ta cũng có pháp lực.”

      Hai người nhìn nhau lâu lâu.

      Nhạn Hồi ôm đầu ngồi xuống, vẻ mặt đau khổ: “Phát tài sao mà khó vậy… ta chỉ muốn thuê Trương mập thôi mà…

      Bè gỗ dừng trước cửa động hồi, Nhạn Hồi cảm thấy gió xung quanh lay động, A Phúc chống bè gỗ chèo về, sắc mặt tái đến cực độ, nhưng giọng điệu vẫn bình ổn như cũ: “ giờ chỉ còn cách đợi thêm ít ngày, chờ độc tính trong người trừ hết rồi lại đến thử xem.”

      Nhạn Hồi ngồi xổm nhìn , “Vừa nãy ta muốn hỏi, có phải trong người ngươi có bệnh gì ?”

      Cuối cùng A Phúc cũng quay đầu nhìn nàng: “ có.”

      Tuy vậy, nhưng làm sao Nhạn Hồi có thể tin được. Giọng điệu kiên định dường ấy, nếu bịt mắt lại có khi nàng tin lời .

      Nhưng nếu khoe sức như vậy nàng cũng coi như mình bị bịt mắt cho xong. Dù sao cũng chỉ là tên quái, bèo nước gặp nhau, nàng cũng có tư cách gì để so đo giả những chuyện đó.

      Quay về ruộng, A Phúc bắt đầu làm việc, Nhạn Hồi ngồi xổm bờ ruộng nhìn.

      Bắt nàng đợi cũng sao, nàng sợ tiêu tốn thời gian, vì bây giờ nàng cũng bị trục xuất khỏi sư môn, là người rất rảnh rỗi, chẳng có gì cả, chỉ có thời gian là nhiều. Trông chùng tê quái này, sau này lấy được bảo vật đem về đổi tiền thưởng, nàng cũng được coi như là người rảnh rỗi giàu có.

      “Bốp!”

      hòn đá rơi trúng người A Phúc.

      Nhạn Hồi ngẩn ra, nom thấy mấy đứa trẻ vui cười chạy tới, nhảy nhót dưới ruộng, “A Phúc ngốc A Phúc ngốc, A Phúc ngốc cưới hổ cái!”

      A Phúc nhìn bọn chúng, động đậy, trong lúc Nhạn Hồi còn lo có khi nào Xà này ăn thịt mấy đứa trẻ , đám trẻ ấy ném bùn đá rào rào lên người A Phúc, vẫn đứng đó, phủi phủi y phục mình.

      Nhạn Hồi nhìn đến ngây người, Xà … là kẻ dễ ăn hiếp vậy sao?

      Nàng nghĩ, bỗng nhiên đứa trẻ nhặt viên bùn, vung tay ném tới, “bốp”, bùn dính đầy mặt Nhạn Hồi.

      “Hổ cái hổ cái, hổ cái lấy thằng ngốc.”

      Nhạn Hồi nghiến răng, trán nổi gân xanh. Nàng vuốt mặt, đứng phắt dậy, bắt đầu xắn tay áo.

      Nàng vừa xắn tay áo vừa cười: “Vui nhỉ, chúng ta cùng chơi nhé.”

      Bọn trẻ nghe Nhạn Hồi vậy vẫn cười, nàng vốc nắm bùn dưới đất, vung tay “xoẹt”, ném viên bùn như ném viên pháo, đập mạnh lên ngực đứa trẻ làm ầm ĩ nhất, khiến nó ngồi bệt xuống đất ngây người.

      Mấy đứa trẻ còn lại cũng ngẩn ra.

      Đến khi cảm thấy đau, nó há miệng khóc òa lên.

      Nhạn Hồi bóp khớp tay kêu “răng rắc”, cười lộ ra hàm răng trắng muốt: “Nào, tỷ tỷ chơi với các đệ nữa nhé.” Nhìn thấy mặt Nhạn Hồi, mấy đứa trẻ cứ như thấy ma, lập tức sợ hãi đến lăn lê bò toài, vội vã chạy về nhà.

      “Đến đây rồi vẫn phải xử lý những chuyện này.” Thấy mấy đứa trẻ chạy xa, Nhạn Hồi vừa phủi bùn mặt, vừa tức tối lẩm bẩm, “Xem ra trẻ con trong thiên hạ đều xấu xa như nhau, phân biệt có tu tiên hay .”

      Vừa phủi bùn Nhạn Hồi vừa quay đầu, thấy A Phúc nghiêng đầu nhìn mình.
      Nhạn Hồi nhìn từ xuống dưới, muôn phần khinh ghét, “ quái mà để mặc trẻ con ăn hiếp, ngươi là kỳ lạ.”

      A Phúc quay đầu lạnh lùng đáp: “Kẻ tu đạo mà lấy bùn đá ném nhau với trẻ con lẽ nào kỳ lạ?” xong liền quay đầu , sửa lại khoảng đất bị bọn trẻ đạp bừa, “Về thôi.”

      xong tự nhiên trèo lên bờ ruộng về nhà.

      Nhạn Hồi nhìn theo bóng , có cảm giác hài hòa kỳ lạ ập tới…

      Tối đó Nhạn Hồi tĩnh tọa trong phòng, nàng muốn tìm cách lưu chuyển nội tức trong người mình, nhưng cố gắng cả buổi mà trong người vẫn trống , lúc mở mắt ra đêm khuya, cảm thấy chán nản và vô cùng bất an vì còn pháp lực.

      Nhạn Hồi đè nén cảm giác thất bại trong lòng, định ngủ bỗng phát trong phòng có chút hơi thở nào của A Phúc.

      Lẽ nào ban đêm Xà này ra ngoài hút tinh khí người ta…

      Tiếng “rào rào” vang lên, Nhạn Hồi hiếu kỳ tới cửa sổ đẩy cửa nhìn, dưới ánh trăng sáng lung linh, thiếu niên trong sân thân trần dội nước giếng tắm. Đêm lạnh, nước giếng lạnh vậy mà chẳng màng, nước giếng lạnh băng dội từ xuống người nhưng rùng mình lấy lần.

      Qua mấy ngày tiếp xúc, Nhạn Hồi ngày càng cảm thấy người này cứ như hòn đá, tựa như tất cả đau đớn khó chịu bên ngoài đều thể đả động đến được. Nhưng phải hòn đá, bởi vậy chỉ có thể là gồng mình nhẫn nhịn mà thôi.

      người giỏi nhẫn nhịn như vậy, nghĩ thôi cũng cảm thấy đáng sợ…

      thùng nước giếng đổ xuống, nước lạnh chảy qua mặt, cổ, ngực, bụng , sau đó…

      quay lưng.

      Mặt nghiêng nghiêng, tuy còn niên thiếu nhưng đường nét gương mặt gần như hoàn mỹ, chiếc cằm cong cong vương những hạt nước lóng lánh, đôi mắt đen in bóng trăng lạnh lẽo nhìn Nhạn Hồi, thần sắc lạnh nhạt đè nén mấy phần tứ giận.

      Thẹn quá hóa giận.

      ra cũng có chuyện nhịn được.

      Nhạn Hồi nuốt nước bọt, trách mắng: “Aiz, sao ngươi… lại tắm trong sân vậy?”

      nên đóng cửa sổ trước sao?”

      “Ồ.”

      Nhạn Hồi đóng cửa sổ, nhưng vẫn đứng bất động trước cửa.

      Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy cơ thể nam nhân, tuy là thiếu niên, nhưng những gì nên có, đều có ràng đầy đủ hết cả…

      “Tách”, giọt máu lên ngực Nhạn Hồi.

      Nhạn Hồi vội bịt mũi, nằm lên giường, nhưng khoảnh khắc này đây Nhạn Hồi thể thừa nhận, có lúc Tử Nguyệt mắng nàng cũng đúng lắm, nàng là người phàm tục, phàm tục và dục vọng phù phiếm trong lòng nàng quá mãnh liệt.

      Tu đạo cũng thay đổi được bản tính của nàng.

      Sao lại trách nàng?

      Tại tự nhiên tắm trong sân mà!
      Snow, 13emap, 1392 others thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      CHƯƠNG 5

      Đêm, đỉnh núi, mặt đất trắng xóa, vầng trăng lớn đến kinh người treo đỉnh đầu chiếu sáng tuyết trắng đầy núi, tựa như giữa trời đất có trận pháp nhốt nàng bên trong.

      Nhạn Hồi nằm dưới đất, cảm nhận được cái lạnh thấu xương như muốn len lỏi vào tận trái tim nàng.

      Nàng nhìn hoa tuyết bay mặt, sau khi tiếp xúc với da thịt nàng liền tan thành nước, chảy xuống từng giọt.
      “Tại sao…””

      Nàng nghe thấy mình hỏi, nhưng kỳ lạ là biết mình hỏi gì, nàng quay đầu, nhìn thấy bóng người mờ mờ ảo ảo, sau lưng bóng người đó là mắt trăng khổng lồ. Trong ánh sáng ngược, dù nhìn thấy khuôn mặt người đó như thế nào, nhưng nàng thấy ràng người đó nâng trường kiếm.

      Đồng tử Nhạn Hồi co lại.

      Mũi kiếm cắm xuống!

      Nhạn Hồi cảm thấy tim mình co thắt, cơn đau mãnh liệt khiến toàn thân nàng run rẩy, sau đó…

      “Cục cục tác!”

      Nàng tỉnh dậy.

      Trước mắt tối đen, trong khí vẫn còn mùi củi quanh năm tan của căn nhà thôn dã. Tim nàng vẫn đập điên cuồng, mồ hôi đầy đầu gần như ướt đẫm tóc mai.

      Nàng thất thần ôm ngực, ở đó tựa như vẫn còn cảm giác kim châm mãnh liệt khiến nàng cảm thấy đau đớn.

      Cơn ác mộng này quá chân thực, chân thực cứ như hôm qua nàng nếm trải cảm giác hoảng loạn này. Băng tuyết đầy núi, mặt trăng khổng lồ, còn có bóng người mờ ảo đó, Nhạn Hồi nhíu mày, giờ nhớ lại, cảm thấy bóng người này có mấy phần quen thuộc, nàng nghĩ rồi lại nghĩ, nhưng trước sau vẫn thể nào liên tưởng bóng người đó với người nàng từng quen biết.

      Nghĩ lúc, Nhạn Hồi bỗng sực tỉnh, cảm thấy mình khôi hài, giấc mộng mà lại tưởng .

      Nhạn Hồi bĩu môi quay người định ngủ tiếp.

      Nhưng nàng quên bén mất, gà bên ngoài khi gáy… dừng lại.

      Nhạn Hồi nhẫn nhịn, siết nắm đấm trong chăn, ba ngày rồi… nàng được ngủ yên giấc nào. Trước đó nghĩ mình chẳng ở tiểu viện nhà nông này bao lâu, nhưng với tình trạng giờ, chắc cũng thời gian nữa nàng mới hồi phục nội tức, nếu diệt con gà này…

      Đúng là đại họa!

      Nắng sớm trong sân vẫn chưa ấm lắm, mấy con gà vẫn kêu quang quác trong nhà Tiêu lão thái sáng nay bỗng im bặt.

      Lúc Tiêu lão thái bước ra khỏi phòng mình, ngửi thấy mùi kỳ lạ, tựa như lông trụng nước sôi: “A Phúc, A Phúc?” Bà gọi. Vậy là A Phúc cũng từ trong phòng bước ra, thấy Nhạn Hồi trong sân, bước chân A Phúc khựng lại, thần sắc ràng khó coi thêm mấy phần.

      “Đây là mùi gì?” Tiêu lão thái hỏi.

      “Ta giết mấy con gà rồi.” A Phúc chưa kịp gì, Nhạn Hồi vừa vớt gà trong nồi ra gọn gàng vặt lông, vừa đáp ngay, “ trụng nước sôi vặt lông, hôm nay ta hầm nồi canh gà lớn, ta từng học nấu ăn chỗ Trương mập, thành vấn đề đâu.”

      giết gà rồi?” Tiêu lão thái run giọng hỏi, “Giết hết rồi sao?”

      Nhạn Hồi quay đầu nhìn chuồng gà trống , “Đúng vậy, giết hết rồi, vốn chỉ định giết con gà trống, nhưng ngờ lúc gà trống kêu hai con gà mái cũng kêu theo, nên tiện tay giết luôn. Nồi canh gà này ăn cũng được lâu lắm đó.” Nhạn Hồi vừa vừa liếm miệng.

      Nào ngờ bên này nàng vừa dứt lời, Tiêu lão thái bên kia kêu lên: “Ối trời!Ối trời!”

      Nhạn Hồi kinh ngạc quay đầu, tưởng bà lão tự ngã, nhưng nào ngờ bà lão tự ngồi xuống đất, A Phúc bên cạnh vội dìu bà ta lên.

      “Ôi ông trời ơi, giết hết rồi…”

      Nhạn Hồi nhìn đến ngây người: “Làm sao vậy chứ…” Nàng hoàn toàn hiểu nổi, chẳng qua chỉ có ba con gà thôi mà… sao mà lại bi ai đến mức này chứ…

      “Gà mái để đẻ trứng mà, giờ phải làm sao đây, phải làm sao đây!” Đôi mắt đục ngầu của Tiêu lão thái chảy ra nước mắt, khóc vô cùng đau lòng.

      Nhạn Hồi nhìn con gà trong tay: “Ấy… ra cũng chỉ có hai con… đâu đẻ được bao nhiêu trứng, dù sao gà cũng già rồi, phải giết thôi…”

      Tiêu lão thái khóc đau lòng tột độ. Nhạn Hồi gãi đầu: “Thôi con gà này để cho bà với cháu bà ăn thịt nhé, ta… uống canh thôi?”

      “Im !”

      A Phúc quát. Nhạn Hồi bị quát ngẩn ra, nhíu mày hỏi: “Ngươi la hét cái gì?”

      bước tới phía trước mấy bước, giật lại con gà trong tay Nhạn Hồi, trừng mắt nhìn nàng, lạnh giọng mắng: “ biết gì đừng bừa.”

      Thái độ của chọc Nhạn Hồi giận đến suýt phì cười: “Người biết à? Chẳng qua là giết mấy con gà thôi mà! Có gì to tát đâu.”

      A Phúc nhìn nàng nữa, quay người cầm con gà chết đưa cho Tiêu lão thái, an ủi bà: “Nội, đừng đau lòng nữa.”

      Nhạn Hồi đứng bên cạnh, cảm giác như mình là kẻ côn đồ ức hiếp người già yếu, hoành hành ngang ngược, nhưng thực tế là, nàng chỉ giết có ba con gà xấu miệng thôi mà. Nàng mấp máy miệng: “Chỉ có mấy con gà thôi mà! Các người đợi đó!”

      Nàng xắn tay áo ra khỏi sân.

      Biết nàng , Tiêu lão thái vội đẩy A Phúc, “Cản nó lại, cản nó lại. Đưa về đây.”

      A Phúc im lặng nhìn Tiêu lão thái lú, “Nội, con dìu nội vào phòng trước .”

      Nhạn Hồi mạch lên núi, núi Đồng La tuy linh khí ít ỏi, nhưng động vật hoang dã cũng có được mấy con. Nàng bắt ít gà rừng về lấp đầy chuồng gà là được chứ gì.

      Dọc đường Nhạn Hồi gặp mấy thôn dân, ánh mắt của mọi người đều vô thức dừng người nàng, sau đó thấy nàng lên núi mới thôi nhìn nàng nữa. Vì tất cả thôn dân ở đây đều tin chắc rằng, ai có thể ra khỏi ngọn núi to đầy cỏ dại phía sau.

      Nhạn Hồi lên núi, tìm trong rừng lúc, tổng cộng bắt được hai con gà rừng, nàng nắm hai con gà trong tay, định bắt con thứ ba, bỗng cây cỏ bên cạnh lay động, Nhạn Hồi quanh năm được huấn luyện ứng phó với quái lập tức đề phòng.

      Nàng nghiêng người, lui về sau bước, làm tư thế phòng ngự, nhìn chăm chăm về phía đó, cây cỏ sột soạt hổi, nam nhân áo vải thô từ trong đó bước ra.

      Nam nhân đó nhìn Nhạn Hồi lấy lần, xuyên qua bụi cậy về phía thôn làng, chân y khập khà khập khiễng khó nhọc bước từng bước .

      Nhạn Hồi dõi theo rất lâu, ánh mắt rơi chân y, mày nhíu lại.

      Thôn làng núi Đồng La lớn, người trong thôn đều quen biết nhau, trong đêm người cả thôn đều biết A Phúc nhà họ Tiêu lấy nương tử, ai cũng giữ thái độ “phụ trách” nhìn nàng mấy lần, nhưng người này…

      Nhạn Hồi suy nghĩ, bên kia truyền đến tiếng bước chân, nàng ngước đầu nhìn lên, A Phúc chầm chậm tới.

      Thấy con gà rừng Nhạn Hồi nắm trong tay, nhướng mày: “Động tác của cũng nhanh quá nhỉ.”

      “Người tìm được ta cũng nhanh quá nhỉ.” Nhạn Hồi đưa gà trong tay cho : “Cầm lấy, ta bắt thêm ba bốn con nữa lấp đầy chuồng gà rách kia.”

      A Phúc từ chối, đón lấy gà trong tay Nhạn Hồi rồi sau nàng. Nhạn Hồi vừa thờ ơ bước vừa nhìn cảnh sắc ở xa xa, đến bụi cỏ hỗn loạn, cây cối đổ gãy, nàng dừng bước: “Hôm đó chúng ta đánh trận cũng ghê gớm lắm nhỉ.”

      A Phúc quay đầu nhìn xung quanh, Nhạn Hồi nhìn , chỉ đảo mắt rồi vui vẻ chạy về phía: “Ối, kiếm gỗ đào của ta!”

      Nhạn Hồi nhặt kiếm gỗ đào lên hươ mấy cái, sau đó chỉ vào A Phúc : “Tính ta cứng rắn, dễ nổi nóng, ghét nhất là bị người ta dạy đời, lúc trước ngoài sư phụ ta, những kẻ dạy đời ta đều có kết cuộc tốt. Ngươi hãy nhớ lấy, lần này thôi, sau này ngươi còn dám dạy đời ta nữa coi chừng bổn nương như hôm đó, dùng kiếm này đâm vào tim ngươi.”

      A Phúc hừ lạnh: “ thanh kiếm gỗ đào nhoi, vết thương ngoài da có gì mà sợ.”

      Ánh mắt Nhạn Hồi sầm xuống, nàng thu lại kiếm, dùng ngón tay vuốt lên lưỡi kiếm, “Nhưng ta nhớ lúc đó ngươi kêu đau thảm thiết lắm mà.”

      A Phúc để ý đến Nhạn Hồi nữa mà nhìn về phía, hất cằm ra hiệu, “Gà rừng.”

      Nhạn Hồi vội vàng nhào tới bắt gà ngày lập tức.

      Đến khi bắt được sáu con gà rừng, hai người mới nghỉ tay trở về nhà, thấy Nhạn Hồi bắt gà về, Tiêu lão thái cũng giận nữa, tối đó ăn canh gà rồi ai về phòng nấy ngủ.

      Nhạn Hồi nằm giường nhưng nhắm mắt, nghe hơi thở đều đặn của A Phúc ở góc tường truyền tới, nàng chầm chậm sắp xếp suy nghĩ.

      Mấy ngày nay nàng luôn cảm thấy người A Phúc có khí tức hài hòa kỳ quái nào đó, cuối cùng nàng cũng biết kỳ quái ở đâu rồi.

      Nếu Xà nhập thân A Phúc, quái mới đến sao lại quen thuộc với tất cả hành động thường ngày của A Phúc, chèo bè gỗ tới sơn động vách núi đá, vác cuốc xuống ruộng làm việc, đối phó với đám trẻ quậy phá, tức giận vì nàng giết gà khiến Tiêu lão thái đau lòng, giọng an ủi lúc Tiêu lão thái buồn bã. Đây hoàn toàn phải là những chuyện quái nhập thân người lánh nạn làm.

      quen thuộc những chuyện này đến mức tựa như dùng thân phận A Phúc sống mười mấy năm nay.

      Nhạn Hồi bao giờ quên, hôm đó lúc đánh nhau với Xà nàng đâm lên đuôi , nàng còn bị cái đuôi chẻ làm hai đó đánh máu me đầy mặt. nhưng hôm qua nàng gạt A Phúc rằng “đâm vào tim” mà hề phản bác, có thể thấy trước đây cũng như vậy, thuận theo lời nàng tiếp, tương kế tựu kế, lừa nàng đây mà.

      Nhạn Hồi chắc chắn chuyện A Phúc phải là Xà , nhưng nàng lấy làm lạ là, nếu A Phúc phải Xà vậy trong người A Phúc rốt cuộc là quái gì? Tại sao phải gạt nàng, bên trong sơn động đưa nàng đến rốt cuộc có thứ gì, mục đích của là gì…

      Càng nghĩ Nhạn Hồi cảm thấy thiếu niên này đầy bí .

      Nhưng ngoài thiếu niên này còn có Xà nữa. Rốt cuộc nó đâu, bảo vật rốt cuộc ở đâu.

      Xem ra muốn lấy được tám mươi tám lượng vàng, nàng phải bỏ công sức điều tra thêm nữa, trong sơn thôn này ít chuyện…

      Nhạn Hồi thở dài, thể lần nữa cảm thán, muốn nửa đời cò lại được ăn ngon sao mà khó quá vậy.
      Snow, 13emap, susu3 others thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      CHƯƠNG 6

      Những ngày chờ nội tức hồi phục, sáng nào Nhạn Hồi cũng cảm thấy buồn chán.

      Còn tại sao buổi sáng mới buồn chán...

      Vì mỗi đêm Nhạn Hồi đều mơ ác mộng vô cùng kỳ quái, nàng nhìn thấy mấy mặt trăng khổng lồ và ngọn núi tuyết, trận pháp khép chặt giữa trời đất. Còn có bóng người mờ ảo nhưng lại khiến nàng cảm thấy quen thuộc đến lạ thường.

      Mỗi đêm đều là giấc mộng này, có lúc nàng cảm thấy mình nhìn gương mặt người trong mộng, nhưng tỉnh lại, chuyện trong mộng tựa như bị gió thổi , vù vù biến mất, chỉ để lại gương mặt mơ hồ, khiến nàng khó hiểu.

      Lẽ nào trong thôn này có thứ gì sạch lại tìm đến nàng, báo mộng cho nàng?

      Nhưng nếu như vậy, tại sao người nằm dưới đất bị giết trong mộng lại là nàng chứ...

      hiểu.

      Kể từ lúc tới đây, Nhạn Hồi phát có quá nhiều chuyện nàng hiểu.

      Mấy hôm nay ngày nào nàng cũng tìm cách điều tra nam nhân thọt chân đó, nhưng lần nào định rời khỏi A Phúc đều luôn bị thầm cản lại.

      Sau khi Nhạn Hồi biết người này phải là Xà mà có thân phận khác, nàng khó tránh có vài phần nghi kị , dám biểu lộ nàng phát ra điều gì. Nàng cũng tương kế tựu kế, xem người này rốt cuộc muốn nàng làm gì.

      thôi.”

      Thấy A Phúc vác cuốc đứng ngoài sân, Nhạn Hồi ngáp dài rồi xách nước và bánh bao về phía .

      Nhưng nhiều ngày qua, A Phúc giống như tiểu tử nhà nông cưới được thê tử, mỗi ngày ra ruộng làm việc, chỉ khác ở chỗ dắt theo nàng.

      “Nội, con đây.” A Phúc quay lại chào Tiêu lão thái ngồi trong sân, Tiêu lão thái yếu ớt gật đầu.

      Nhạn Hồi cũng quay đầu nhìn Tiêu lão thái, nàng nhìn thấy hơi thở phả ra từ miệng Tiêu lão thái dần dần lên sắc xám. Nhạn Hồi rất quen thuộc với màu sắc này, mỗi lần có thứ sạch bay đến, nàng thấy màu sắc này quanh người chúng.

      Khí tức quanh người Tiêu lão thái còn mỏng, có điều chẳng bao lâu nữa, màu sắc người bà ta cũng đậm dần, cuối cùng biến thành màu đen như những cái bóng bay tới kia. Đến lúc đó, mệnh số của bà ta cũng hết.

      Nhạn Hồi quay đầu, nhìn theo bóng A Phúc, qua mấy ngày tiếp xúc, nàng biết A Phúc lòng quan tâm Tiêu lão thái, Nhạn Hồi đoán được tính tình bị chuyện gì mài dũa mà trở nên trầm lặng nhẫn nhịn như vậy, nhưng nghĩ cũng biết, tóm lại chắc phải là chuyện hạnh phúc gì, còn giờ, cuộc đời của A Phúc từng trải qua bất hạnh kia lại lần nữa đối diện với đau khổ mất mát...

      Tuy là tên thần bí, có lẽ còn có mưu với nàng, nhưng sống cũng dễ dàng gì. Nhạn Hồi vừa vừa nghĩ, nghĩ mãi nghĩ mãi, rồi thở dài.

      A Phúc quay đầu nhìn nàng, Nhạn Hồi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của , sau đó nghiêm túc : “Năm cái bánh bao hôm nay, ngươi ăn ba, ta ăn hai cũng được.”

      A Phúc: “...”

      tránh nhìn Nhạn Hồi, dường như có chút khinh ghét, “ thích ăn bao nhiêu ăn.”

      Nhạn Hồi mấp máy môi, định cho biết là đối với nàng, nhường cái bánh bao là quyết định nặng nề dường nào, nhưng vừa khéo trước mặt là con đường rẽ ngang, ánh mắt Nhạn Hồi vô tình nhìn thấy bóng nữ nhân đứng bên đám ruộng xa xa.

      Nàng ngẩn ra, bước chân khựng lại, kìm được “A” lên tiếng.

      Mắt A Phúc ngưng tụ tinh quang, tức tốc nhìn theo ánh mắt Nhạn Hồi.

      Chỉ thấy bên đó là nữ nhân mặc y phục lụa trắng hoàn toàn phù hợp với khí làng quê, bà ta đứng giữa đường, thôn dân lùa trâu ngang qua cũng nhường, cứ đờ người đứng giữa đường, đôi mắt ngơ ngác nhìn về phương xa.

      “Sao bà ấy lại...”

      Nhạn Hồi nhìn bà ta rồi về phía đó, A Phúc đưa tay ngăn lại nhưng ngăn được.

      chau mày bước theo.

      Nhạn Hồi chạy mạch đến trước mặt nữ nhân đó, xem xét bà ta hồi: “Tê Vân chân nhân?”

      Nữ nhân đáp, ông lão bên cạnh kêu lên: “Ối dào, Chân nhân với chả Chân nhân, mau kêu ta tránh ra để con trâu già này qua nào.”

      Nhạn Hồi sực tỉnh, kéo nữ nhân sang bên cạnh mấy bước, chờ ông lão lùa trâu rồi, nàng lại xem xét bà ta thêm lần nữa.

      Y phục của tiên nhân áo trắng vốn nhuốm bụi trần, nhưng ở thôn quê khó tránh dính bùn đất, khiến bà ta trông càng hồn xiêu phách lạc, thần sắc ngơ ngác, cứ như nghe thấy tiếng người bên cạnh, nhìn thấy vật bên cạnh, chỉ ngờ ngờ nghệch nghệch nhìn mây trắng ở phương xa, biết nhìn cái gì.

      Nhạn Hồi cau mày.

      Tê Vân chân nhân này phải là người tu tiên bình thường, bà ta là Chưởng giáo chân nhân của Tề Vân quan núi Vân Đài, trong mắt người tu tiên, bà ta và sư phụ tiền nhiệm Lăng Tiêu của nàng cùng nổi danh là Thánh giả đại thừa.

      Ba tháng trước, sau khi Tê Vân chân nhân tham dự đại hội tiên môn ở núi Thần Tinh, lâu sau mất tích, người của cả Tề Vân quan và núi Thần Tinh đều khắp thiên hạ tìm kiếm, nhưng trước sau vẫn tìm được tung tích, lúc đó còn có người đoán rằng có lẽ Tê Vân chân nhân bị vật hãm hại.

      Cả giới tu đạo vì vậy mà căng thẳng đến giờ. Ai ngờ được rằng Tê Vân chân nhân lại xuất ở sơn thôn này...

      “Chân nhân?” Nhạn Hồi cất tiếng gọi, nhưng khiến ánh mắt bà ta quay lại khắc nào, “Chân nhân có nhớ con , con là Nhạn Hồi núi Thần Tinh...”

      “Đồ ngốc.”

      Nhạn Hồi ngẩn ra: “Hả...”

      Đôi mắt đen của Tê Vân chân nhân chuyển động, ánh mắt rơi người nàng, Nhạn Hồi ho mấy tiếng: “À...Chân nhân, con là Nhạn Hồi đệ tử của Lăng Tiêu núi Thần Tinh đây, tuy giờ còn như vậy nữa, nhưng mà con...”

      “Vô sỉ.”

      Khoé miệng Nhạn Hồi giật giật: “Bởi vậy, giờ con còn là...”

      “Ngu tả nổi.”

      Gân xanh trán Nhạn Hồi giật giật, A Phúc thấy vậy bước tới trước người nàng cản lại, nàng bèn lách qua người : “ ai được cản ta! Ta phải cho bà biết thế nào là phép lịch đối nhân xử thế!”

      Bỗng nhiên bên kia đường truyền đến tiếng gọi của nam nhân: “A Vân!”

      Nhạn Hồi xoay đầu nhìn sang, thấy nam nhân khập khà khập khiễng bên kia đường vội vàng tới.

      Nhạn Hồi nhướng mày, tốt lắm, ngờ lại là tên thọt nàng gặp núi hôm đó.

      Tiếng gọi của người này khiến Tê Vân chân nhân cử động, bà ta quay mặt về hướng nam nhân chạy đến, ánh mắt nam nhân lướt qua mặt A Phúc, lại liếc sang nhìn Nhạn Hồi. Sau đó gì mà đến dìu Tê Vân chân nhân, “A Vân, sao nàng lại đến đây?”

      “Khăn của chàng rơi mất rồi.” Giọng Tê Vân chân nhân đều đều, khiến người nghe cảm giác được đôi chút ngây dại, “Ta muốn lấy cho chàng, nhưng lại lạc đường, khăn cũng mất rồi.” Bà ta cúi đầu, “Xin lỗi.”

      Nam nhân này dường như rất cảm động, khoé môi cong lên nụ cười, giọng an ủi: “ sao, ta đưa nàng về nhà.”

      xong, thèm nhìn Nhạn Hồi lấy lần, đưa Tê Vân chân nhân về phía bên kia đường.

      Nhạn Hồi cũng ngăn cản, nàng chỉ khoanh tay, ngón tay trái gõ lên cánh tay phải, ánh mắt trầm tư.

      Tê Vân chân nhân thần trí tỉnh táo, dáng vẻ ngây dại và ... Xà sao...

      Nếu quan hệ của họ như bề ngoài nàng nhìn thấy, vậy Nhạn Hồi có thể lý giải tại sao Xà lại trộm bảo vật gia truyền nhà người ta, tại sao để đuôi bị chẻ làm hai cũng giao bảo vật gia truyền ra.

      lại, tất cả đều vì .

      Nhưng vấn đề là rốt cuộc tại sao Tê Vân chân nhân lại trở nên như vậy? Tuy từng gặp bà ta vô số lần, nhưng Nhạn Hồi biết, đó là người bản tính thanh cao, cho dù ngây dại tính tình cũng thay đổi đến mức vừa mở miệng là mắng người như vậy chứ...

      Hơn nữa, kẻ khiến Tê Vân chân nhân trở nên ngây ngây dại dại là Xà trăm năm ngay cả nàng cũng đánh lại kia sao?

      Có đánh chết nàng cũng tin.

      Nhạn Hồi cảm thấy những chuyện xảy ra trong sơn thôn này ngày càng trở nên vô cùng phức tạp.

      Nhưng mà giờ Nhạn Hồi vẫn còn vấn đề quan trọng hơn muốn hỏi A Phúc: “Vừa rồi tại sao ngươi cản ta xử lý bà ta?”

      A Phúc liếc nàng: “Ta cảm thấy bà ta cũng đúng lắm.”

      “...”

      Tiểu tử này tuy bình thường im lặng ít , nhưng lúc độc miệng lại chẳng chịu thua kém ai. Nhạn Hồi nheo mắt nhìn lúc, sau đó khẽ nhíu mắt, lại nhìn kĩ mắt thêm lần nữa: “Tiểu tinh, người có biết người vừa nãy là ai ?”

      “Tê Vân chân nhân của Tề Vân quan.”

      “Ồ, ngươi cũng biết nhỉ.”

      “Thánh giả đại thừa, đường nhiên có nghe đến.” A Phúc vừa vác cuốc về phía ruộng, “Đừng lề mề nữa, làm việc trễ giờ đó.”

      “Ờ.” Nhạn Hồi cũng nhắm mắt theo sau, sau đó ngoẹo đầu xem xét , “Ngươi có biết tại sao Tê Vân chân nhân lại đến thôn các người, rồi làm sao lại trở thành như vậy ?”

      A Phúc dừng bước. Nhạn Hồi cũng dừng theo. Hai người đối diện, bốn mắt nhìn nhau.

      Đôi mắt đẹp của A Phúc khẽ nhíu: “ nghi ngờ là ta à?”

      Nhạn Hồi cong mắt cười hề uy hiếp. Nếu quái trong người A Phúc mất hết pháp lực phải do thuật linh hoả của nàng tạo thành, vậy pháp lực biến mất nhất định có nguyên nhân khác.

      “Ta có gì đâu.”

      phải ta.” A Phúc cứng nhắc vứt lại câu, giải thích gì thêm mà quay người mất.

      Nhạn Hồi bĩu môi, lấy bánh bao trong tay nải ra bắt đầu ăn: “Hỏi thôi mà, làm gì mà nóng nảy vậy.”

      Ăn tối xong, Nhạn Hồi cảm thấy ở trong phòng buồn bèn trèo lên nóc nhà ngắm sao, nhưng hôm nay trăng tròn, mặt trăng qúa sáng khiến ánh sao đầy trời bị lu mờ. Nàng nhìn vầng trăng ở chân trời, bỗng nhiên nhớ lại mặt trăng to bất thường trong mộng. Nhất thời, tựa như như ảo giác, Nhạn Hồi cảm thấy tim mình như bị thứ gì đó đè nén, ngột ngạt khó thở.

      Nàng ngồi dậy, xoa xoa ngực, vừa định về phòng ngủ thấy A Phúc trong phòng bên dưới nghiêng nghiêng ngả ngả ra.

      Đúng vậy, nghiêng nghiêng ngả ngả cứ như trúng tà...

      quái này mắc bệnh gì vậy...

      Nhạn Hồi nhìn thấy loạng choạng chạy vàp nhà củi, ôm bó củi ra, sau đó lại loạng choạng chạy ra khỏi sân, cả quá trình trông rất khó nhọc, nhưng làm vô cùng yên tĩnh, cứ như thạo việc quen đường.

      Nhạn Hồi thầm hiếu kỳ, nhảy xuống mái nhà theo .

      Ánh trăng lung linh, soi bóng dáng hắnn độc bước về phía hồ, đến nơi trống trải có cây cỏ đặt củi xuống, run rẩy lấy hoả tập* ra, cố gắng nhóm lửa.

      Khoảng khắc khi ánh lửa thắp sáng, Nhạn Hồi nhìn thấy mồ hôi đầy đầu, còn gương mặt tái đến cực độ.

      làm gì đây... Sao cứ như tiến hành nghi thức của tà giáo vậy...

      Nhạn Hồi đầy ắp hiếu kỳ, A Phúc bên kia biết là sợ hãi hay là thế nào, bỗng nhiên cơ thể ngã tới phía trước, que củi vừa đốt rơi xuống đất tắt ngấm.

      Dường như còn sức lực bò dậy mà cuộn mình đất, răng nghiến chặt, tựa như nhẫn nhịn cơn đau kinh người.

      Rốt cuộc là đau đớn gì mà có thể khiến người bình thường có phản ứng với đau đớn, lại khó chịu như vậy...

      Nàng bước tới phía trước, gọi: “Ê”, rồi khom xuống nhìn mặt A Phúc, sau đó lấy hoả tập trong tay , vốn định giúp đốt lửa, nhưng ngờ nàng vừa chạm vào mu bàn tay , bỗng chụp lấy tay nàng.

      “Cái...”

      Sau đó Nhạn Hồi cảm thấy lưng mình đau nhói, nàng bổ nhào xuống đất, tiếp đó môi nóng lên, quái khoác vỏ bọc thiếu niên xinh đẹp này cắn mút miệng nàng...

      1.Hoả tập: dụng cụ nhóm lửa.
      Snow, 13emap, susu5 others thích bài này.

    4. Bạch Thần Quân 1312

      Bạch Thần Quân 1312 Well-Known Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      755
      Oa cám ơn cậu type sách nhé :-* :-*

    5. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 7

      Nhạn Hồi gần như hoảng sợ nhìn kẻ người mình, mắt sắp biến thành mắt gà chọi.

      hồi lâu sau, nàng bừng tỉnh trong kinh hãi tột độ, răng nghiến chặt, cơ thể bắt đầu giãy giụa, nhưng Nhạn Hồi ngờ sức A Phúc lại mạnh như vậy, ôm nàng trong lòng siết chặt, sức lực của thiếu niên ốm yếu này tựa như tóm được cọng rơm cứu mạng, khiến phản kháng của nàng trở nên bất lực.

      Nhưng cũng trong lúc nàng gắng sức giãy giụa, răng bỗng dưng cắn mạnh lên môi nàng, Nhạn Hồi chỉ cảm thấy cơn đau mãnh liệt, sau đó răng môi toàn mùi máu.

      “Đau!” Cổ họng Nhạn Hồi phát ra tiếng kêu ràng.

      Nhưng sau khi tiếp xúc với mùi máu tanh, A Phúc tựa như bị kích động, răng buông lỏng, hút mạnh vết thương môi Nhạn Hồi, cũng chính vì vậy, hành động cắn của biến thành nụ hôn cuồng nhiệt.

      Tuy chỉ mút chút máu, nhưng đủ khiến Nhạn Hồi nổi giận đùng đùng, cắn cái nàng coi như bị chó gặm cho xong, nhưng đây là tình huống gì chứ hả!

      Cho dù là lợi dụng cũng phải là nàng lợi dụng kẻ khác chứ!

      Tên tiểu tử thối này…

      Nhạn Hồi cong hai gối, dốc hết sức lực toàn thân thúc lên bụng , khiến A Phúc bật dậy, sau đó đấm thêm quyền khiến choáng váng trong phút chốc, đầu vẹo sang bên.

      Nhạn Hồi nhân cơ hội này vội vàng lật mình bò ra khỏi người .

      Nhưng nàng chưa kịp ổn định thân hình chạy , bị A Phúc thình lình nắm lấy thắt lưng, siết chặt eo nàng.

      Nhạn Hồi dừng lại, quay đầu nhìn .

      quỳ dưới đất, tay ôm ngực, tay tóm chặt thắt lưng nàng, khớp ngón tay dùng sức đến trắng bệch, toàn thân run rẩy, đau đớn cực độ vẫn bao trùm lấy , nhưng thần trí dường như tỉnh táo hơn ban nãy đôi chút.

      “Đừng …”

      Nhạn Hồi trấn định nhìn , mắt hơi thâm đen: “Ngươi kéo thắt lưng ta câu này, nếu ta từ chối ngươi ngươi lột thắt lưng ta, để ta mông trần quay về à…”

      “…”

      Tuy vậy nhưng cuối cùng Nhạn Hồi cũng bất động, A Phúc quỳ lê tới nửa bước, dừng trước người nàng, sau đó ôm chặt eo nàng, tựa như lúc nãy, ghìm chặt lấy nàng. Nhưng cũng tựa như tên ăn mày cầu xin thần minh giúp đỡ, chịu buông bỏ hi vọng cuối cùng.

      Mặt áp lên bụng nàng, thân hình kề sát người nàng, cảm nhận hơi ấm của nàng, lắng nghe tiếng tim đập trong cơ thể nàng.

      Cái ôm quá chặt, xung quanh quá yên tĩnh, Nhạn Hồi cũng có thể cảm nhận được đau đớn của , toàn thân run rẩy, cổ họng phát ra tiếng thều thào vì áp chế nổi đau đớn.

      “Ở lại bên cạnh ta.”

      Cho dù Nhạn Hồi thừa nhận, nhưng đích thực nàng là người chịu mềm chịu cứng. Thời này khắc này, đích thực nàng cũng có cách nào giơ chân đá thiếu niên xinh đẹp này rồi chạy mất. Vậy là khoảng đất trống bên hồ yên lặng hồi lâu, Nhạn Hồi đánh lên đầu : “... Ngươi siết mông ta đau quá… tiểu tử thối.”

      Hai người cứ vậy đến suốt nửa đêm, đến khi mặt trăng dần dần mất tích, cơn run rẩy của A Phúc mới từ từ dịu lại.

      Nhạn Hồi hỏi : “Ngươi đỡ chưa?”

      A Phúc đáp, nàng cảm thấy eo lỏng ra, là A Phúc buông tay, tựa như dùng hết tất cả sức lực, cơ thể mềm nẫu, ngất xỉu dưới đất.

      Nhạn Hồi nghe tiếng nước hồ vỗ lên bờ, nhìn gương mặt đầy mồ hôi của thở dài: “Lần này nể tình mỗi ngày ngươi nhường ta ăn ba cái bánh bao ta mới rủ lòng giúp ngươi đó.”

      xong, nàng nhóm lửa đống củi ôm tới bên hồ.

      Đến khi lửa cháy mạnh, cuối cùng A Phúc cũng động đậy rồi tỉnh lại. Vừa nghiêng đầu là có thể nhìn thấy gương mặt Nhạn Hồi. Ánh lửa chiếu rọi khiến gương mặt nàng càng linh động hơn bình thường, miệng nàng hơi sưng đỏ, ràng là vì ban nãy mút quá mạnh.

      Trong miệng vẫn còn lưu lại mùi máu của nàng.

      Máu của nàng…

      Tim nóng lên, thể nhắm mắt, ổn định tâm thần…

      lúc sau, A Phúc ngồi dậy.

      Nhạn Hồi quay đầu nhìn : “Tỉnh rồi à.” Nàng vứt que củi cuối cùng trong tay vào đống lửa, lên tiếng: “Giải thích .” Nhạn Hồi khoanh tay mỉm cười, dáng vẻ vô hại, “Nếu giải thích thuyết phục ta để dành lửa giận trong bụng đập ngươi đó. Tiểu xà tinh.”

      A Phúc phủi phủi tay áo mình, giả vờ nữa mà thản nhiên : “Ta phải Xà .”

      Nghe thấy câu đầu tiên này, Nhạn Hồi yên lòng hơn nhiều, dám dũng cảm thừa nhận thân phận của mình, vạch trần lời dối của mình lúc trước, vậy những lời tiếp theo ít ra đa phần cũng đáng tin.

      “Ta tên Thiên Diệu.”

      “Thiên Diệu.” Nhạn Hồi gọi , thấy khoảnh khắc đảo mắt nhìn nàng, ánh mắt có thần hơn bình thường đôi chút. Lúc trước, khi Lăng Tiêu dạy Nhạn Hồi từng với nàng rằng, tên của mỗi quái đều có niệm lực, kể từ lúc chúng sinh ra cái tên đó là lời nguyền theo chúng cả đời. Biết tên của chúng tức là có nhiều khả năng làm tổn thương chúng hơn.

      Nếu chịu thành khai tên mình ra, vậy những lời tiếp theo càng đáng tin hơn chút nữa.

      Nhạn Hồi gật đầu, khoanh tay tiếp tục chờ đợi.

      “Ta là long ngàn năm.”

      Nhạn Hồi vẫn khoanh tay, nhưng ánh mắt nhìn Thiên Diệu có mấy phần ngây ngẩn. Sau khi phân tích xong ý nghĩa của mấy chữ này trong đầu, Nhạn Hồi lập tức nảy sinh thôi thúc bôi dầu dưới chân chạy cho nhanh.

      … long! Rồng! Sinh vật trong truyền thuyết đó!

      Còn ngàn năm nữa chứ!

      Rồng tu ngàn năm là có thể phi thăng từ lâu rồi chứ! Rời khỏi thế gian này từ lâu rồi chứ! Phải đạt đến trình độ tiểu quỷ muốn câu hồn cũng phải hỏi có đồng ý từ lâu rồi chứ!

      Tám mươi tám lượng vàng? Nuôi mấy chục tên Trương mập? Phát tài nửa đời còn lại?

      So với mạng sống, những thứ này có – là – gì – đâu!

      Nhạn Hồi nuốt nước bọt, miệng cứng đờ: “Ờ... Hả?” Nàng cố gắng trấn định, nhướng mắt ra vẻ để tâm nhưng khóe mắt vẫn co giật mấy cái, “Nghe… ra, cũng ghê… ghê gớm quá nhỉ.”

      Thiên Diệu chỉ nhàn nhạt nhìn nàng. Mãi đến khi vẻ điềm nhiên gượng gạo của Nhạn Hồi giả vờ được nữa, nàng gần như sắp sụp đổ hỏi : “Ngươi là rồng sao? Loại trong truyền thuyết đó sao? Loại thêu y phục Hoàng đế đó sao?”

      “Phải.”

      Nhạn Hồi bỗng cảm thấy chắc đêm nay bên hồ gió nhiều quá, khiến đầu nàng hơi đau. Nàng xoa xoa huyệt Thái dương: “Nếu… Ta là nếu, nếu ta tin, ngươi có thể dùng cách nào mà cần giết ta để chứng minh cho ta thấy ?”

      Nghe Nhạn Hồi vậy, Thiên Diệu khẽ cụp mí mắt, ánh lửa khiến đôi mắt đen của đỏ rực: “ có.” , “Ta có cách nào để chứng minh cho thấy.”

      Nhạn Hồi xem xét : “Cho ta xem vảy hay sừng rồng cũng được sao?”

      Thiên Diệu nhìn nàng, im lặng .

      Thấy thần sắc như vậy, Nhạn Hồi mới nhớ lại chuyện người có pháp lực.

      Nhạn Hồi cũng ngây ra nhìn hồi, sắc môi vẫn tái nhợt như cũ, tựa như trong cơ thể vẫn còn đau đớn lan tỏa, nhất thời nỗi sợ hãi của nàng cũng vơi bớt dần.

      Cũng đúng, kẻ im lặng ít này xưa nay vẫn tuân theo nguyên tắc “Có thể động thủ động khẩu” mà, nếu có bản lĩnh giết nàng, vậy hôm họ “động phòng” ngông cuồng tự đại giết nàng lúc cưỡi lên người nàng rồi.

      Hà tất phải chờ đến hôm nay.

      Sau khi cảm xúc sợ hãi rút , lòng Nhạn Hồi lại ngập tràn nghi hoặc: “Chẳng phải rồng nên ngao du thiên hạ, thấy đầu thấy đuôi sao… Sao ngươi lại ở nơi quê mùa hoang vu này, còn… biến thành như vậy nữa.”

      Ánh mắt Thiên Diệu rơi đống lửa: “Hai mươi năm trước, ta gặp đại kiếp trong đời. Pháp lực mất hết, gần như diệt vong giữa trời đất. Mười năm trước, gặp được cơ duyên trùng hợp, nhập vào cơ thể thiếu niên thôn dã này. Được Tiêu lão thái nuôi nấng, sống tạm bợ đến nay.”

      khai tình cụ thể, nhưng mấy câu này đủ để giải quyết vấn đề của Nhạn Hồi ban nãy.

      Nhạn Hồi “Ờ” tiếng, trong đầu lóe lên cảm giác kỳ quái, nhưng nàng kịp bắt lấy.

      Nàng hỏi tiếp: “Còn tối nay ngươi làm sao vậy?”

      Thiên Diệu khựng lại rồi kể tiếp: “Ta vượt qua đại kiếp, vẫn luôn bị thương nặng, mười năm nay, mỗi đêm trăng tròn đau đớn khó chịu.” đảo mắt, ánh mắt lướt qua môi Nhạn Hồi, “Khí huyết trong cơ thể người tu tiên có thể làm ta dễ chịu.”

      Biết thân phận của quái này, lại nghe vậy, Nhạn Hồi nào còn tâm tư để ý đến chuyện mình bị người ta lợi dụng hay làm nhục, trong đầu nàng chỉ xây dựng liên hệ rằng máu mình có thể khiến dễ chịu.

      Sau đó Nhạn Hồi tái mặt.

      giữ nàng bên cạnh ra là vì đề phòng chuyện này!

      giờ nàng là người tu tiên có pháp lực, há chẳng phải giống như dâng bữa ngon tới miệng sao. Lần này chỉ cắn vào miệng, lần sau nếu cắn vào cổ chắc nàng phải phơi xác tại đây luôn rồi.

      Nhạn Hồi cố trấn tĩnh khều khều ngọn lửa, với mình rằng tuy giờ nàng mất hết pháp lực, nhưng tên này cũng đâu còn! Tuy công phu ngoại gia của nhỉnh hơn nàng chút, nhưng hai chân chưa chắc chạy nhanh hơn nàng đâu!

      Nhạn Hồi gật đầu: “Nếu vậy… tình ràng, trời cũng sắp sáng rồi, chúng ta về trước .”

      Nhạn Hồi đứng lên, nhưng Thiên Diệu động đậy.

      ngẩng đầu nhìn nàng: “Ta có chuyện muốn nhờ giúp.”

      Nhạn Hồi nghiêng đầu nhìn : “Chuyện gì?”

      Thiên Diệu chỉ tay: “Sơn động lần trước ta đưa , trong đó có bảo vật bị Xà trộm mất, nhưng có thứ có thể chế ngự đau đớn người trong đêm trăng tròn.” , “Ta muốn giúp ta lấy thứ đó ra.”

      “Ở đó có kết giới, ta có pháp lực, ta vào được, làm được.” Nhạn Hồi nghĩ ngợi từ chối ngay.

      Giúp loại quái này, nàng uống thuốc nhiều quá rồi sao…

      “Ta có thể giúp tìm lại pháp thuật, hôm qua gặp tên Xà thọt chân chắc trong lòng cũng biết rồi.” Thiên Diệu cũng buồn chán khều khều đống lửa, “Còn nữa…” Thiên Diệu nhìn nàng, giọng điệu thần sắc hầu như thay đổi so với lúc trước, vẫn lãnh đạm tựa gió tuyết đỉnh núi: “Tuy ta có pháp lực, nhưng nếu ta cho biết, trong bánh bao ăn mỗi ngày bị ta thi triển chú thuật…”

      Nhạn Hồi ngây người.

      “Chú thuật mạnh, nhưng cũng được thời gian rồi, thêm vào đó mỗi ngày ăn rất nhiều, đến nay nếu ngày ăn, có khi …” Thiên Diệu đảo mắt, “Nổ tung mà chết.”

      Mắt Nhạn Hồi dần trợn to, trừng trừng nhìn , vẻ mặt dám tin.

      Thiên Diệu ngẩng đầu nhìn nàng, ánh lửa nóng bỏng thêm chút hơi ấm nào cho màu mắt , giọng điệu lạnh lẽo, khóe miệng cong lên, mang theo nụ cười lạnh đầy ác ý: “ cân nhắc lại .”

      ! Ra!

      Uổng cho nàng vừa nãy còn nể mặt mỗi ngày cho nàng ăn nhiều bánh bao mà bỏ lại nữa chứ! ra dám giở trò với nàng! giờ nghĩ lại, lần đầu tiên gặp mặt ân cần đút bánh bao cho nàng, nhất định là lúc đó bắt đầu tính kế nàng rồi!

      Tên quái khốn kiếp gian manh xảo quyệt này! Tên giun ngàn năm có chịu đau đớn cũng đáng kiếp này! Tên… tên…

      Nhạn Hồi siết tay kêu răng rắc, nhưng lúc sau, Nhạn Hồi hít hơi sâu, nén được cơn giận, buông tay ra.

      Nàng từ nhìn xuống Thiên Diệu: “Được, giờ chúng ta đều có pháp lực, tuy ta bị ngươi khống chế nhưng ngươi cũng dám giết ta.”

      Nàng nhìn Thiên Diệu chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi cười: “ giờ chúng ta cứ bày hàng – từ - từ - mà – chơi!”

      Cuối cùng Thiên Diệu cũng đứng dậy, tựa như hoàn toàn vùi lấp đau đớn trong người. ngước mắt, trong đôi mắt quá đỗi xinh đẹp cũng in bóng Nhạn Hồi: “Trời sáng rồi.” , “Về thôi.”

      Về? Về được đâu.

      Thù này lớn rồi đó.
      HaYen, Snow, 13emap3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :