1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích nữ vô song - Bạch Sắc Hồ Điệp (98/316)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 121. Lo lắng
      Editor: trang bubble ^^


      Bùi Nguyên Ca vuốt cằm nhận lệnh: "Dạ! Chuyện xưa này của tiểu nữ là xem được từ quyển sách cổ, tên là 'Có hai khất cái (ăn mày) làm bạn’, ý đại khái là , trước kia có hai khất cái là bạn tốt, có gì giấu lẫn nhau, lại thân thiết như răng và môi, cũng ngẫu nhiên vấp mẻ. Có đôi khi hai người cũng tranh chấp, tức giận lẫn nhau, bắt đầu đánh nhau, khất cái giáp có thể đánh cho khất cái ất bầm dập mặt mũi. Trong cơn tức giận khất cái ất cũng có thể suýt đánh gãy chân khất cái giáp. Lúc hai bên phẫn nộ đều hận thể để đối phương tìm chết, lúc tỉnh táo lại, hai người lại hòa thuận như lúc ban đầu, vẫn cứ thân thiết giống như lúc trước."

      "Bạn tốt như vậy, cũng là thú vị." Hoàng đế gật đầu, hơi lộ ra ý cười.

      "Sau đó, khất cái giáp nhân duyên gặp lúc, tòng quân lập công, từng bước thăng chức, thành đại tướng quân, uy lên cao hiển hách. Khi ngẫu nhiên qua tòa thành trì, lại gặp được bạn tốt khất cái ất năm đó. Tuy rằng khất cái ất vẫn là khất cái, nhưng đại tướng quân có khinh bỉ, vẫn coi là bạn thâm giao như cũ, đưa vào phủ tướng quân, lời như quá khứ. Khất cái ất cũng xem là thành đại tướng quân, vẫn xem là khất cái giáp bạn tốt như cũ, lời hai bên kỵ. Kết quả có ngày, hai người lại bắt đầu cãi vã ầm ĩ, tiến tới đánh nhau, đại tướng quân phẫn nộ quát, ngươi tìm chết cho ta! Sau đó, đoàn hộ vệ vọt vào, kéo khất cái ất ra ngoài, loạn côn đánh chết."

      Kể xong chuyện xưa, Bùi Nguyên Ca giương mắt, lẳng lặng nhìn hoàng đế.

      Chợt nghe bên dưới, là chuyện xưa bình thản có gì lạ, nhưng hoàng đế lại có chút nhíu mày, hình như trầm tư cái gì, trong đôi mắt vốn thản nhiên mê mang lơ đãng chậm rãi tán , thay vào đó là ràng sâu thẳm từng có, cũng là bạn tốt, cũng là phương thức ở chung, trước sau lại có kết quả hoàn toàn trái ngược.

      Lúc cùng làm khất cái, hai người cũng là thân thể khoẻ mạnh, cho dù xảy ra tranh chấp, hai bên ra tay đánh nhau, đánh đến mức tàn nhẫn nữa, hai bên lại tức giận đối phương. Cho dù hận thể để đối phương tìm chết, nhưng mà ai cũng thể làm cho ai thế nào, bởi vì bọn họ có thực lực giống nhau, đợi cho tỉnh táo lại, còn có thể tiếp tục là bạn tốt; mà sau khi khất cái giáp trở thành đại tướng quân, tiền hô hậu ủng, thị vệ người hầu thành đàn, khi hai người lại phát sinh tranh chấp, tức giận khất cái ất, có sức mạnh mang tính áp đảo tuyệt đối, có thể làm cho khất cái ất chết , mà khất cái ất thể phản kháng loại sức mạnh này.

      Trước kia hai người đánh nhau hung ác nữa, tỉnh táo lại còn có thể làm bạn tốt.

      Nhưng tại khi khất cái giáp tức giận, khất cái ất chết, cho dù sau đó khất cái giáp bình tĩnh lại muốn hòa thuận với khất cái ất, cũng có khả năng rồi.

      Bởi vì khất cái giáp làm đại tướng quân, có quyền lợi sinh sát tuyệt đối trong tay với khất cái ất, hai bên phải ở vị trí sức mạnh ngang nhau.

      Khất cái giáp làm đại tướng quân có loại sức mạnh này, huống chi là hoàng đế?

      phần lớn thời gian đều là đủ êm tai, thậm chí là chói tai, hoàng đế như cũng tức giận, thậm chí có lúc mất lý trí, có được quyền lợi sinh sát trong tay lớn hơn so với đại tướng quân nữa, thậm chí, mạo phạm mặt rồng, bản thân chính là có thể xử chết với tội danh đại bất kính. Nếu Bùi Nguyên Ca vĩnh viễn với , có thể vĩnh viễn tức giận đến muốn giết nàng ? Hoặc là, cần giết, cho dù là trách phạt, hoặc là chỉ ghét cay ghét đắng, với Bùi Nguyên Ca mà , đều có thể là tai ương ngập đầu rồi. [].

      Bởi vì nàng cũng đủ sức mạnh, để bảo toàn mình, chống lại vị đế vương như .

      Người đều có tính tình, đều tham luyến sinh mạng...

      câu ngắn ngủn, cái chuyện xưa tầm thường vô vị, bao hàm bao nhiêu đạo lý suy nghĩ sâu xa lôi kéo người ta?

      Bị chuyện xưa đánh thức, hoàng đế ý thức ngay được bản thân mới vừa rồi luống cuống, có điều bởi vì Bùi Nguyên Ca đánh thức mịt mờ, cũng có cảm giác thích, nhưng ra lại thêm tầng nhận thức với trí tuệ nhạy bén của Bùi Nguyên Ca. Mới vừa rồi nhất thời luống cuống, ra lời như vậy, với lập trường của Bùi Nguyên Ca, chắc là rất khó tiếp, đáp ứng đúng, từ chối lại càng phải, may mà nàng thoáng qua có thể nghĩ đến chuyện xưa "Có hai khất làm bạn" như vậy, thông qua thâm ý trong chuyện xưa nhắc nhở .

      Suy nghĩ, hoàng đế lại hơi nở nụ cười.

      "Ý trong chuyện xưa của ngươi, là thể vĩnh viễn , vậy ngươi kể chuyện xưa này, chẳng phải vốn là ? Chẳng lẽ lại sợ trẫm dưới giận dữ, lệnh hộ vệ kéo ngươi ra ngoài loạn côn đánh chết sao?"

      Bùi Nguyên Ca đáp: "Hoàng thượng minh cơ trí, có thể lĩnh hội thâm ý trong đó, làm sao lại có thể trách phạt tiểu nữ?"

      "Câu này tiện thể lại là thế từ khen tặng lời dối." Hoàng đế thở dài.

      Biết hoàng đế tỉnh táo lại, Bùi Nguyên Ca hơi nhàng thở ra, mỉm cười : “Nếu Hoàng Thượng tin tưởng lời tiểu nữ , vậy phải ; nếu Hoàng Thượng tin tưởng tiểu nữ , vậy phải là lời dối. Kỳ , đều phải khó nghe đều là thẳng, dễ nghe cũng phải đều là xu nịnh a dua. giả giả, cũng phải là ở chỗ lời tiểu nữ , mà ở trong lòng Hoàng Thượng.”

      Ý tứ lời này, hình như là , nàng Hoàng đế minh cơ trí là xuất phát từ thiệt lòng.

      Khóe miệng Hoàng đế ý cười càng sâu, lắc đầu : “ là nha đầu xảo quyệt! Trẫm từng nghe rất nhiều lời a dua xu nịnh, là câu này của ngươi nghe được hài lòng nhất, biết vì sao ? Bởi vì bị ngươi vừa như vậy, trẫm suýt cảm thấy là ngươi cảm thấy trẫm minh cơ trí (sáng suốt nhìn ra trông rộng). Bùi Nguyên Ca, bản lĩnh rót mật vào tai của ngươi , dưới nhạy bén của ngươi!” Hơi trừng mắt liếc nàng cái, chuyển đề tài , “ chính , ngươi những thứ này cho trẫm muốn trẫm làm cái gì?”

      “Tiểu nữ mói vào cung đình, bên Thái hậu tiểu nữ vẫn có thể nêu ý kiến, nhưng bên Hoàng Hậu kia tiểu nữ ngoài tâm tay với.” Vẻ mặt Bùi Nguyên Ca khẽ ngưng lại, cũng thay đổi vẻ mặt chính , trầm tĩnh . Đây là nhược điểm lớn nhất của nàng, chỉ có nhạy bén tài trí, mưu toán tính kế, nhưng bởi vì cung đình to này có người nào có thể dùng, bởi vậy muốn làm những cí gì, nhất định là phải hợp tác với người khác, hoặc là Vũ Hoằng Mặc, hoặc là Hoàng đế, mà rước mắt chuyện này, đối tượng hợp tác tốt nhất đương nhiên là Hoàng đế.

      Nhưng mà, họa phúc là chỗ dựa lẫn nhau, nhược điểm này đồng thời cũng là chỗ dựa của nàng.

      Bởi vì khong có ngươi có thể dùng, phải hợp tác với người khác, có nhược điểm ràng này ở đây, dù cho nàng biểu ra thông minh tài trí xuất chúng cũng làm cho Hoàng đế cam thấy bị chịu uy hiếp, ít nhật trong khoảng thời gian ngắn nổi lên lòng phòng bị cảnh giới với nàng.

      Hoàng đế gật đầu: “Trẫm biết.”

      Ý những lời này, thể nghi ngờ là , chuyện bên Hoàng Hậu kia sắp xếp. Lấy phòng bị và địch ý của Hoàng đế với Thái hậu và Hoàng Hậu cùng với người trong dòng họ Diệp, có khả năng xếp vào cơ sở ngầm ở bên cạnh Hoàng Hậu, động tác lớn làm được, nhưng loại chuyện lời châm ngòi này có lẽ là dư dả. Nếu Hoàng đế đồng ý rồi, Bùi Nguyên Ca cũng yên tâm thoải mái thở ra.

      Vẫn nhìn kỹ Bùi Nguyên Ca Hoàng đế bỗng nhiên ngẫn ra, mắt hơi nhíu: “Ngươi là Bùi Nguyên Ca sao?”

      Bùi Nguyên Ca ngẩn ra, mờ mịt : “Tiểu nữ rỏ ý Hoàng Thượng.”

      “Nữ nhi của Bùi Chư Thành Bùi Nguyên Ca, năm nay phải là chỉ mười ba tuổi, ngươi cảm thấy giống mười ba tuổi sao?” Hoàng đế chăm chú hỏi, trước đó nghe nàng phân tích, hiến kế, vẻ mặt trầm tĩnh, đều làm cho người ta xem vẻ ngoài của nàng, chỉ nhớ kỹ ặp mắt trắng đen ràng cơ trí kia.

      tại cong chính , lại nhìn mặt của nàng, Hoàng đế đột nhiên nhớ tới, trước mắt này phải là chỉ có mười ba tuổi. Đứa mười ba tuổi, hoặc là trời sinh trí tuệ tinh tế nhanh nhạy, có thể nhận thấy được khác thường giữa Thái hậu và Hoàng Hậu, nhưng tiếp sau hiến kế sách cũng hoàn toàn trần trụi tâm cơ và mưu trí, cũng đủ từng trải và kinh nghiệm, làm sao có thể suy đoàn với lòng người sâu sắc như thế, “nhất châm kiến huyết” ( trúng tim đen)?

      “Trẫm nghe , ngươi ở Bùi phủ vồn trầm mặc tuân thủ kém cỏi, dung mạo tầm thường, rất ít ra khỏi viện, càng ít tiếp xúc với người ngoài, kết quả sau cơn bệnh nặng lại đột nhiên sáng rọi liễm diễm, chỉ dung mạo, còn có tâm kế như vậy. Tuy rằng trong dung mạo của ngươi quả thực có tính trẻ con, nhưng có thể có người trời sinh dung mạo ngây thơ, nhưng tâm cơ và mưu tính la che lấp được tuổi tác và từng trải.” Đôi mắt Hoàng đế híp lại, lẳng lặng , “Trẫm tuyệt đối tin tưởng, ngươi chính là mười ba tuổi dưỡng ở trong khuê phòng, Chẳng lẽ Bùi Chư Thành cũng chư từng nghi ngờ ngươi sao?”

      Trong lòng Bùi Nguyên Ca nhảy dựng, lại nghĩ tới Hoàng đế rất đối vời chuyện của nàng, cụng nghĩ tới Hoàng đế nhìn ra khác thường của nàng.

      “Hoàng Thượng, tiểu nữ biết, có vài lời chỉ bằng câu chữ thể làm người ta tin phục, nhưng, tiểu nữ là Bùi Nguyên Ca!” Bùi Nguyên Ca cúi đầu suy tư lúc lâu, mới chậm rãi ngẩn đầu, từng chữ từng chữ gắng sức nặng ngan cân, nhìn thẳng tắp về phía Hoàng đế.

      Cặp mắt kia, giống như trân châu đen từ trong băng tuyết bao vây xa xôi, sáng bóng u nhiên, nhưng mà, lại giống như mang thoe chân thành và dũng khí thẳng thắn, có chút sợ sệt, tô điểm giả tạo hoặc là lừa gạt. Có thể thẳng thắn như vậy nhìn ánh mắt , giống như cho thấy nàng tuyệt đối tự tinvà đúng lý hợp tình.. Hoàng đế trầm ngâm, tuy rằng trong đầu vẫn có rất nhiều nghi ngờ, nhưng hiểu sao trong lòng lại tin lời của nàng, tin tưởng nàng là Bùi Nguyên Ca!

      Có điều, cho dù nàng phải Bùi Nguyên Ca lại có cái gí quan trọng?

      quan trọng hơn là, nàng có thể hiến kế cho , cũng lấy thân là mồi đối phó Thái hậu và người Diệp thị! Hoàng đế trầm tư, : “Được rồi, ngươi có thể xuống, về sau có việc thông qua Triệu Lâm bẩm báo cho trẫm.”

      Đợi cho Bùi Nguyên Ca xa, nhìn th6n hình nàng yếu còn chưa nẩy nở, Hoàng đế hiểu sao lại nghĩ đến nàng kể chuyện xưa “Có hai khất làm bạn”. Quay đầu, đôi mắt dừng ở ánh hoa sen ban ngày bên cạnh người, ở dưới ánh mặt trời khô nóng, vừa thuần khiết trắng sạch giống như băng tuyết, trong lúc bỗng nhiên nghĩ tới vô số chuyện, thế nhưng hơi có chút bàng hoàng, lúc lâu mới gióng : “Trương Đức Hải, ngươi là khất ái giáp làm khất cái vui vẻ, hay là khất cái giáp làm tướng quân vui vẻ?”

      Trương Đức Hải muốn gợi lên tâm của , cười bồi : “Làm khất cái bụng ăn no, áo rách quần manh, có cái gì vui vẻ?”

      “Ngươi ngay cả Bùi Nguyên Ca cũng bằng, càng ngày càng dám lời .” Hoàng đế chậm rãi , bên trong ngôn ngữ lại tức giận, có chút ngơ ngẩn , “Tướng quân sinh hoạt thường ngày xa hoa, ra vào bao vây, nhưng trẫm đoán, chỉ cần là người có tâm, ngày nào đó cảm thấy, còn tốt bằng làm khất cái, tuy có khổ yếu đủ điều, trong lòng lại biết mình có bạn tốt có thể đánh nhau có thể hòa thuận..”

      Ánh mắt nhìn phía bầu trời xanh thẳm, mây trắng ở nơi rất xa, mơ hồ ra gương mặt quen thuộc lại xa lạ….

      Bùi Nguyên Ca xa rời mái đình hồ sen, chỉ cảm thấy áo lót gần như bị tiểu thướt đẫm mồ hôi, nhưng có Triệu Lâm ở bên, dám biểu lộ ra trong lòng như trút được gánh nặng. Tâm tư Hoàng đế trăm chuyển nháy mắt, hoặc vui hoặc giận hoàn toàn thể nào đoán, làm cho nàng rất hao phí tinh thần, tình hình vừa rồi lại làm cho nàng thêm gánh nặng lo lắng… Vừa nghĩ vừa tới, biết qua bao lâu, phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu gọi.

      “Bùi tư tiểu thư xin dừng bước.”
      Last edited by a moderator: 23/1/17

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 122. Thái hậu hộc máu (1)
      Editor: trang bubble ^^


      ở trong trầm tư, Bùi Nguyên Ca nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn về phía chỗ có tiếng , chỉ thấy mặc bộ áo ngắn thêu hoa văn bách điệp (trăm con bướm) nhiều màu làm đường viền vạt áo, dưới là váy xoè màu xanh đậm nhũ kim thêu cành hoa cỏ quấn quanh ngang eo, đầu cài trâm phượng vàng ròng khảm bảo châu ngọc rũ xuống, sau tai mang khuyên Minh Nguyệt, mặt mày như vẽ, mang theo tôn quý và khí thế trời sinh của hoàng thất quý tộc, lẳng lặng đứng ở cạnh giàn hoa tường vi, chốc lát làm cho đóa hoa kiều diễm ảm đạm phai mờ.

      Thấy người đến là Vũ Oản Yên, đôi mày thanh tú của Bùi Nguyên Ca thầm nhíu.

      Tuy rằng Bùi Chư Thành phong tỏa tin tức ở Bùi phủ, nhưng sau khi vào cung bao lâu, Bùi Nguyên Ca chợt nghe hôn của Vũ Oản Yên và Phó Quân Thịnh. Lúc này vị công chúa Oản Yên này gọi mình lại, có chuyện gì? Ngẫm lại vết xe đổ của Diệp Vấn Quân, tuy rằng vẻ mặt Vũ Oản Yên bình thản, Bùi Nguyên Ca vẫn thầm sinh ra cảnh giác, dịu dàng cúi người : "Tiểu nữ Bùi Nguyên Ca, gặp qua công chúa."

      Vũ Oản Yên mỉm cười, cất bước lại đây, vừa : "Bùi tứ tiểu thư cần đa lễ."

      Thấy hình như Vũ Oản Yên có ý chặn đường, Triệu Lâm đương nhiên cũng biết phò mã của vị công chúa Oản Yên này là Phó Quân Thịnh, từng là vị hôn phu của Bùi Nguyên Ca, vậy rất khó công chúa Oản Yên có ý tìm cớ hay . Vì thế vội xoay người cười làm lành : "Công chúa Oản Yên, nô tài phụng lệnh thái hậu nương nương, đến đây tìm Bùi tứ tiểu thư, dám đợi lâu, sợ thái hậu nương nương chờ sốt ruột, nếu có chỗ mạo phạm, lần khác nô tài đặc biệt bồi tội cho ngài?"

      Lại là lấy thái hậu ra, hy vọng Vũ Oản Yên có thể có điều kiêng kị.

      "Triệu công công đừng lấy hoàng tổ mẫu đến làm ta sợ, bản cung biết tại Bùi tứ tiểu thư là thịt đầu quả tim của hoàng tổ mẫu, ngay cả những tôn nhi tôn nữ (cháu trai cháu ) như chúng ta đều phải dựa vào. Nhưng bản cung tin, bản cung tìm người được hoàng tổ mẫu thích mấy câu, chẳng lẽ hoàng tổ mẫu còn có thể cho phép? Sợ là hoàng tổ mẫu cũng hy vọng Bùi tứ tiểu thư có thể ở chung hòa thuận với người trong cung đấy! Triệu công công cần lo lắng, như thế này nếu có chút phải, hoàng tổ mẫu tức giận, bản cung chịu trách nhiệm là được." Vũ Oản Yên dịu dàng cười , phỏng đoán hoàn toàn rời ** với tâm tư thái hậu.

      Triệu Lâm nhất thời cứng lưỡi, biết nên trả lời như thế nào.

      Vũ Oản Yên để ý đến , xoay người khoác lên cánh tay Bùi Nguyên Ca, tươi cười dễ gần: "Bùi tứ tiểu thư, lại theo bản cung đến chỗ ngồi bên kia, bản cung có vài lời muốn mình với ngươi." xong, lại cười với Triệu Lâm, "Triệu công công, bản cung đúng là ràng, là muốn mình với Bùi tứ tiểu thư, cho ngươi theo tới đây. Yên tâm, bản cung cũng phải hổ, chẳng lẽ còn có thể ăn Bùi tứ tiểu thư hay sao? Ngay tại trước bàn đá bên kia, ngươi nhìn xa xa, biết bản cung đúng là chưa từng khó xử Bùi tứ tiểu thư, nhưng cho theo lại đây!"

      xong, dặn dò cung nữ theo hầu của mình chờ ở tại chỗ, kéo Bùi Nguyên Ca qua.

      Trong lòng Tử Uyển Sở Quỳ lo lắng, có lòng muốn theo sau, lại bị cung nữ theo hầu của Vũ Oản Yên cản lại, lại tiếp xúc được Bùi Nguyên Ca lắc đầu híp mắt, ánh mắt bày tỏ nhắc nhở các nàng đừng hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể kiềm chế lại, đôi mắt nhìn chằm chằm bóng dáng hai người xa.

      Đây là chỗ hoang vắng u ở giàn chùm hoa tường vi quấn quanh, lúc mùa hoa tường vi nở rộ, từng đóa từng đóa lớn hoa tường vi tranh nhau nở rộ, đỏ chót, đỏ thẩm, hồng phấn, tím nhạt, đóa hoa dày đặc, tươi đẹp rực rỡ, mùi hoa nhàn nhạt bay bổng xa xăm ở trong mảnh trời yên tĩnh này, bươm bướm nhàng bay lượn, xông làm cho người sắp say.

      "Bùi tứ tiểu thư mời ngồi, cần gò bó." Vũ Oản Yên ngồi xuống trước, gật đầu hỏi thăm, "Ta cũng chỉ là có chuyện muốn hỏi thăm Bùi tứ tiểu thư mà thôi."

      Nhạy bén nhận ra giờ phút này Vũ Oản Yên tự xưng là "Ta" mà phải là "Bản cung", dường như cũng có địch ý. Trong lòng Bùi Nguyên Ca xoay chuyển đủ kiểu, nghiêng người ngồi xuống, kính cẩn : " biết Công chúa Oản Yên có chuyện gì hỏi ý kiến lẫn nhau, phàm là tiểu nữ có thể trả lời nhất định biết hết."

      "Bùi tứ tiểu thư là thông minh, ta còn chưa muốn hỏi cái gì, ngươi lời đến chặn ta trước." Vũ Oản Yên nhìn thấu suy nghĩ của nàng, cười nhạt, , "Ta muốn hỏi có gì thể trả lời, chỉ xem Bùi tứ tiểu thư có bằng lòng trả lời hay . Nếu muốn, ta cũng bức bách, nhưng... ." Dừng chút, vẻ mặt có chút mê mang, "Ta vẫn hy vọng Bùi tứ tiểu thư có thể trả lời ta, ta vô cùng cảm kích."

      Nghe lời của nàng có chút chân thành, cũng có ý lấy thế đè người, Bùi Nguyên Ca nghĩ chút, hỏi: "Công chúa muốn hỏi cái gì?"

      "Xem ta, nửa ngày đều vẫn chưa đến đề tài chính." Vũ Oản Yên có chút chua sót bật cười, buông ánh mắt xuống, vốn cảnh phồn hoa hưng thịnh giống như tôn vinh tan thành mây khói, chỉ còn dư lại sầu bi nhàn nhạt, "Ta muốn hỏi Bùi tứ tiểu thư chút, phủ Thọ Xương Bá là dạng chỗ gì? Tính tình của Thọ Xương Bá, phu nhân Thọ Xương Bá và thế tử Thọ Xương Bá là như thế nào? Theo lý thuyết, ta nên tới hỏi Bùi tứ tiểu thư câu này, chỉ là bây giờ ta có ai có thể hỏi."

      Bùi Nguyên Ca đoán được, Vũ Oản Yên tìm nàng, chắc là có liên quan tới phủ Thọ Xương Bá, lại nghĩ rằng nàng ấy lại hỏi nàng những thứ này.

      "Ngươi cảm thấy rất kỳ lạ có phải ? Nếu muốn biết, vì sao ta tự mình phái người hỏi thăm, lại muốn tới hỏi ngươi?" Vũ Oản Yên cười khổ , "Ở trong cung ta và mẫu phi nhìn như quang vinh rực rỡ, nhưng cho cùng cũng chỉ là quân cờ của Diệp gia mà thôi, chỉ có thể dựa vào Diệp gia. tại, mẫu phi sủng ái bình thường, ta định hôn còn là phủ Thọ Xương Bá mới được huân tước như vậy, nay lại là thanh danh như vậy... Đối với Diệp gia mà , giá trị lợi dụng của mẹ con chúng ta còn lớn. Sao bọn họ lại có thể lãng phí tâm lực ở người chúng ta? Nếu ta và mẫu phi muốn hỏi thăm chút liên quan tới chuyện quan trọng đối với Diệp gia, bọn họ chắc chắn hỗ trợ, nhưng tại hỏi thăm vị hôn phu tương lai của ta, ngoại trừ mẫu phi thiệt lòng lo lắng cho ta, người khác cũng để ý. Cho dù họ miễn cưỡng đồng ý, cũng tận tâm hết sức hỏi thăm, hơn phân nửa là qua loa cho xong. là như thế, còn bằng ta tới hỏi Bùi tứ tiểu thư càng tin cậy hơn."

      Còn chưa có được đáp án từ chỗ nàng, Vũ Oản Yên lại thản nhiên tình cảnh của mình trước, tỏ thành ý.

      Bùi Nguyên Ca đương nhiên cảm thương, nghiền ngẫm lời thiệt giả này, hỏi: "Công chúa chắc là biết, tiểu nữ và phủ Thọ Xương Bá kết xuống oán sâu, lấy chuyện phủ Thọ Xương Bá tới hỏi tiểu nữ, chẳng lẽ lại sợ tiểu nữ bởi vì hận thù cá nhân mà lời công bằng sao?"

      "Cho dù Bùi tứ tiểu thư lời công bằng, có thể khiến ngươi như vậy, cũng có thể nhìn sơ lượt nhân phẩm phủ Thọ Xương Bá. Lại , tình cảnh phủ Thọ Xương Bá có lẽ hơi đáng sợ, chuẩn bị tốt tâm lý tệ nhất, dù sao có lẽ cũng tốt hơn so với nghĩ rằng nơi đó rực rỡ gấm hoa, vào lại là rét cắt da cắt thịt chứ?" Vũ Oản Yên mỉm cười , trong tươi cười lại có vẻ rất chua sót, "Thực dám dấu diếm, hôn của ta với phủ Thọ Xương Bá định vào mùng ba tháng bảy. Chớp mắt còn bao nhiêu thời gian, nhưng trong lòng ta cũng có chút ngọn nguồn, thấp thỏm yên. Thân là nữ tử tự nhiên lo lắng nhân phẩm tài năng dũng khí của vị hôn phu tương lai, cha mẹ chồng đối nhân xử thế, dù sao con dâu cũng thể tự tại chiều chuộng so với con ở nhà. Ta nghĩ, đều là nữ tử, vậy Bùi tứ tiểu thư cũng có thể hiểu được loại lo lắng chờ gả này của ta chứ?"

      Nàng ấy thẳng thắn như vậy, lấy tình cảm động, Bùi Nguyên Ca lại tiện lừa gạt hay qua loa, ra vài lần mình gặp gỡ với mọi người phủ Thọ Xương Bá.

      Thoạt nhìn vị công chúa Oản Yên này có chút bình tĩnh thông minh, có quyết đoán, bởi vậy, trong lời Bùi Nguyên Ca vẫn chưa trộn lẫn thêm quan điểm của mình, chỉ từ góc độ người đứng xem, miêu tả lần lời cử chỉ của mọi người, cuối cùng còn : "Số lần tiểu nữ gặp gỡ với mọi người phủ Thọ Xương Bá cũng nhiều, cũng chỉ biết những thứ này, hy vọng có thể có ích lợi với công chúa. Mặt khác, dù sao công chúa cũng là công chúa, tiểu nữ nghĩ mọi người phủ Thọ Xương Bá cũng dám đối đãi vô lễ với người."

      Vũ Oản Yên gật gật đầu, : "Đa tạ Bùi tứ tiểu thư thẳng thắn cho biết, ta biết rồi."

      "Nếu Công chúa có chuyện khác, tiểu nữ cáo lui trước." Bùi Nguyên Ca , đứng dậy, phúc lễ muốn rời lại bị Vũ Oản Yên gọi lại.

      "Bùi tứ tiểu thư xin dừng bước!" Vũ Oản Yên vội hỏi, giữ chặt tay nàng làm cho nàng ngồi xuống, khẽ cười , "Bùi tứ tiểu thư thẳng thắn bẩm báo với ta như vậy, sao ta có thể báo đáp? Ta nghĩ Bùi tứ tiểu thư cũng hiếm lạ những thứ vàng bạc châu báu kia, ngoài ra, duy nhất ta có thể đáp tặng Bùi tứ tiểu thư, chỉ là hiểu biết của ta ở trong hoàng cung. Dụng ý của Thái hậu mến Bùi tứ tiểu thư, ta nghĩ chắc là Bùi tứ tiểu thư cũng biết, hiểu nhiều hơn về tình huống hoàng cung có ích hại với tương lai của Bùi tứ tiểu thư."

      tại quả Bùi Nguyên Ca rất cần hiểu nhiều hơn về tình huống hoàng cung, bản thân nghe thấy là phía, nếu có thể từ trong miệng người bên ngoài biết được cũng là biện pháp.

      Thấy Bùi Nguyên Ca im lặng ngồi xuống, đôi mắt chăm chú nhìn mình, Vũ Oản Yên chỉ biết là nàng đồng ý rồi.

      Sửa sang lại chút ý nghĩ, lúc này Vũ Oản Yên mới chậm rãi mở miệng.

      "Thái hậu và hoàng hậu tạm thời , Bùi tứ tiểu thư nhất định thường thấy, nhận thức có lẽ sâu hơn so với ta, nếu ta , chừng dối ngươi. Dưới hoàng hậu là tứ phi, Liễu quý phi là con của Liễu các lão trí sĩ, vừa vào cung có được ân sủng, từ tài tử mạch lên tới phi, lại bởi vì sinh ra hoàng tử được phong làm quý phi, hai mươi năm vinh sủng suy ở hậu cung. Thục phi mất sớm, cũng để lại con cái, Đức phi cũng mất sớm nhưng để lại Lục hoàng huynh. Chẳng qua, thân thể lục hoàng huynh ốm yếu, ru rú ở trong phòng, tương đương hình ở hoàng cung. Hiền phi lớn tuổi sắc suy (nhan sắc suy tàn), sớm thất sủng, cũng cần để ý."

      xong tứ phi, Vũ Oản Yên lại sơ lược về nữ tử phi vị, kế tiếp lại giảng giải từng người theo phân vị mà là chọn số nổi bật để .

      "Phi vị trở xuống, lúc này là Triệu Tiệp Dư được sủng ái nhất, nay lại có thai, địa vị vinh sủng càng cao hơn tầng. Triệu Tiệp Dư cũng phải là đãi tuyển vào cung, mà là Liễu quý phi nhìn thấy lần ở yến hội (tiệc), do dung mạo Triệu Tiệp Dư diễm lệ (xinh đẹp), vô cùng nổi bật, bèn triệu vào trong cung, vốn là muốn thêm cánh tay cho mình, ai biết Triệu Tiệp Dư theo mình được sủng ái, nàng ta càng ngày càng để Liễu quý phi vào mắt, đợi đến sau khi có mang long duệ càng tự cao tự đại, đừng Liễu quý phi, ngay cả hoàng hậu cũng để vào mắt. những vậy, Triệu Tiệp Dư chưa từng cảm kích Liễu quý phi bởi vì ơn tri ngộ, ngược lại càng thêm đối địch hơn so với hoàng hậu. Nhưng nàng ta có đầu óc đơn giản, châm ngòi hai ba câu gây chuyện, bởi vậy trong cung rất nhiều người cũng thích nàng ta."

      Bùi Nguyên Ca ngờ, ra Triệu Tiệp Dư lại là Liễu quý phi chọn trúng, trong lòng có chút kinh ngạc.

      Nếu như vậy... .

      Quả nhiên, Vũ Oản Yên tiếp tục : "Bởi vì Triệu Tiệp Dư trẻ tuổi mạo mỹ, lại lúc sủng, để ngăn cản Triệu Tiệp Dư, lúc này Liễu quý phi mới mở tiệc ngắm hoa, lựa chọn thứ nữ Ngô thị lang, phong làm tài tử, bây giờ ở bên phụ hoàng cũng rất được sủng ái. Mà Ngô tài tử xuất thân thứ nữ, lại quen làm thiếp đè thấp, chỉ Liễu quý phi mà nàng ta cũng vô cùng ân cần ở chỗ thái hậu, ở ngoài mặt nhân duyên khá tốt. Nhưng mà, ta cảm thấy Ngô tài tử này tâm cơ kín đáo, chừng còn khó đối phó hơn so với Triệu Tiệp Dư. Chỉ là, bây giờ nàng ta vẫn rất nghe lời Liễu quý phi, xưa nay Liễu quý phi cẩn thận kín đáo, có nàng áp chế, tạm thời chắc là Ngô tài tử gây ra chuyện được."

      Bùi Nguyên Ca gật đầu, dưới cái nhìn nàng, Liễu quý phi chín chắn hơn nhiều so với hoàng hậu, tiếp xúc vài lần, Liễu quý phi đều biểu dịu dàng dễ gần, đến là hay là giả, dù sao cũng dễ dàng làm cho người ta có cảm tình hơn so với hoàng hậu và thái hậu.

      "Bởi vì Triệu Tiệp Dư và Ngô tài tử liên tiếp được sủng ái, đều là do Liễu quý phi tiến cử, hoàng hậu có chút sốt ruột, cho nên mượn cơ hội đãi tuyển lần này, để vài cái tên nữ tử bị Diệp gia thu mua mượn sức vào cung lừa gạt sủng. Đám tú nữ chờ đãi tuyển này, trước sau đều khá được sủng ái, có điều, người nổi bật nhất là Tiễn Khiết Ngư con Tiễn thị lang Lại bộ đựơc phong làm tài nhân, người chính là Chương Văn Uyển con của ngự sử Chương Hiển Ngự Sử Đài được phong làm ngự nữ. . . Dung mạo Tiễn Khiết Ngư xinh đẹp nho nhã, am hiểu ca múa, Chương Văn Uyển cũng đều biết cầm kỳ thư họa, hơn nữa tinh thông gảy đàn. Có điều, chỗ lợi hại nhất của Chương Văn Uyển ở tài nghệ của nàng, mà ở chỗ sinh ra khóe miệng, ngàn linh trăm lợi (vô cùng linh lợi), vô cùng biết làm người ta vui vẻ, và lại tâm tư tinh tế nhạy cảm, lại quen đặt bẫy cho người ta, mượn đao giết người, bàn tâm kế có thể hơn nhiều so với Tiễn tài nhân.”

      Vũ Oản Yên xong, cười lạnh : “Các nàng tranh đấu với nhau, ta vốn muốn để ý tới, có điều Chương Văn Uyển này lại tính kế đến đầu ta và mẫu phi, xấu ở trước mặt Hoàng Hậu và Thái hậu, trong ngoài với mẫu phi ta lớn tuổi sắc suy lạu chỉ sinh ra vị công chúa…” tới đây, trong đôi mắt bỗng nhiên lên chút vẻ đau xót, dừng chút rồi tiếp tục , “Tính tình còn quá mức hoành hành kiêu ngạo, nay thất sủng. Vì cái này, hôm nay ta mới dạy dỗ nàng ta chút, cảnh cáo nàng ta sau này đừng có ý định bẫy mẫu phi ta nữa! Chỉ là, người này có thể duỗi có thể co, cho nên mới càng đáng sợ, ngươi phải cẩn thận với nàng ta mới được!”

      Bùi Nguyên Ca gật đầu : “Đa tạ công chúa Oản Yên cho biết.”

      “Đúng rồi, ta còn nghe chuyện, có phải Chương Văn Uyển này có liên quan với Bùi phủ các ngươi hay ?” Vũ Oản Yên hỏi, nghe xong lời giải thích của Bùi Nguyên Ca, mới gật mình , “ ra là mẻ đẻ Bùi Nguyên Vũ, là ruột Chương Văn Uyển. Khó tránh mà! Đúng rồi, chuyện chính, ta nghe là Chương Văn Uyển lời hay về Bùi Nguyên Vũ ở trước mặt Hoàng Hậu và Thái hậu, hơn nữa trong ngoài, dường như rất muốn đưa Bùi Nguyên Vũ tiến cung, dựa vào giúp lẫn nhau. , ta có chút khó hiểu, Chương Văn Uyển cũng là người thông minh, nên biết dung mạo Bùi Nguyên Vũ vừa thịnh, tâm kế lại rất sâu, chỉ sợ còn sâu hơn với Chương Văn Uyển, làm sao có thể muốn đưa Bùi Nguyên Vũ tiến cung chứ? Hơn nữa, ta còn nghe , lần này Bùi Nguyên Vũ vào cung, lúc đầu bị mẫu phi và Triệu Tiệp dư chèn ép, phụ hoàng đổi tên làm nhục. Nàng ta vốn phải nên trông cậy vào, sau đó lại dần dần bì đắp lại ở trước mặt phụ hoàng, trong đó tất nhiên có Thái hậu ra sức, nhưng ta nghe Chương Văn Uyển cũng thường lời hay về Bùi Nguyên Vũ ở trước mặt phụ hoàng.”

      Nhưng nguyên do trong đó, Vũ Oản Yên suy nghĩ rất lâu cũng nghĩ thông suốt được.

      Bùi Nguyên Ca cũng ngẩn ra, đôi mày thanh tú nhíu lại. Ở kiếp trước, Bùi Nguyên Vũ trúng cử được chọn, Chương Văn Uyển được tuyển, cũng từng cùng Chương phu nhân đến thăm viếng Chương Vân, nàng ở bên cạnh cũng từng gặp. Lúc này nàng chỉ cảm thấy này cười rất ngọt, chuyện giống như nước bắn lên băng ngọc, tí tách leng keng vô cùng dẽ nghe, nhưng ra có chút gần gũi với nàng ta. Sau đó, nàng gả về Giang Nam nên rất ít liên công chúaệ lại. tại suy nghĩ thêm, Chương Văn Uyển và Chương Vân là cháu, làm sao lại có thể gần gũi với nàng, hơn phân nửa là diễn trò, khó được chính là vẻ mặt chân thành, bản lĩnh ngụy trang dưới Bùi Nguyên Vũ.

      Mà kiếp này, Bùi Nguyên Vũ có thể vào cung là vì chúc thọ Thái hậu, cũng bởi vì nguyên do của Chương Văn Uyển.

      Chương Văn Uyển cũng ngu dốt, vốn là quan hệ chặt chẽ với Bùi Nguyên Vũ, nên có hiểu biết với tính tình của Bùi Nguyên Vũ, vì sao lại phải mượn sức Bùi Nguyên Vũ vào cung, dựng nên kẻ địch mạnh cho mình như vậy? Dù sao nàng cũng ngây thơ cho rằng có tầng quan hệ Chương Vân này nên nàng ta sáng tạo cơ công chúaội cho Bùi Nguyên Vũ,Bùi Nguyên Vũ mang ơn nàng ta, đối phó nàng ta chứ? Hay là , trong đó có nguyên do khác hoặc là… Giao dịch?

      Bùi Nguyên Ca chậm rãi suy nghĩ, trầm ngâm .

      Nhưng, có Vũ Oản Yên ở bên cạnh, Bùi Nguyên Ca cũng có sững sờ lâu lắm, lát bèn khôi phục bộ dáng trầm tĩnh, mỉm cười gật đầu : “Đa tạ công chúa Oản Yên cho biết những thứ này, tiểu nữ mới vào cung đình, hai mắt sờ soạng với tình hình trong cung, công chúa có thể báo cho biết những thứ này, làm cho tiểu nữ bớt rất nhiều nỗi khổ suy nghĩ công chúaỏi thăm.”

      Đương nhiên, dù sao Vũ Oản Yên cũng là con Hoa phi, cũng coi như người Diệp thị, ngược lại cũng thể hoàn toàn tin lời của nàng ấy.

      Còn phải tiếp xúc từng người để nghiêm chứng ở ngày sau, thể dễ dàng tin.

      Trong lòng do dự, Vũ Oản Yên hơi cắn răng, biết nên kiện kia hay . Lúc lâu Bùi Nguyên Ca cũng nghe được lời của nàng ấy, cho rằng nàng ấy xong, mắt thấy muốn đứng dậy rời . Vũ Oản Yên lại bỗng nhiên đứng dậy, cầm tay nàng chặt, rốt cuộc quyết định, : “Còn có việc, ta cũng muốn cho ngươi. Ngay vừa rồi, Diệp phu nhân, ta chỉ chính là mẫu thân (mẹ) của Diệp Vấn Khanh vào cung thăm Thái hậu, đưa bên bốn hộp nhân sâm ngàn năm cho Thái hậu bổ thân thể, ngoài ra còn có ít dược liệu bổ dưỡng bồi dưỡng người, đồ vật vừa ở ngay đó, đưa vào Huyên Huy cung.”

      ở trong cung đây vốn là chuyện bình thường, nhưng bộ dáng Vũ Oản Yên lại vô cùng khác thường, ánh mắt Bùi Nguyên Ca khẽ nghiêm lại, suy nghĩ về hàm ý trong đó.

      Nếu lời này ra miệng, Vũ Oản Yên lại có chúy nhàng thở ra, nhìn chăm chú vào đôi mắt Bùi Nguyên Ca, nhắc nhở: “Trong cung quản lí dược liệu vô cùng nghiêm ngặt, ngự dược giám đều là người của phụ hoàng, dù cho kẻ nào lấy thuốc, lấy loại dược liệu nào đều phải đăng ký từng cái, chút cũng thể gian lận. Cho nên, nếu muốn dược liệu có dược hiệu đặc biệt, nhất định phải tìm từ ngoài cung, người khác ta lắm, nhưng mà Diệp phu nhân cũng từng đưa dược liệu cho mẫu phi ta, bí mật mang theo dược liệu khác.”

      Lòng Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên hung hăng co rút gấp, mơ hồ đoán ra được gì đó.

      Thấy vẻ mặt của nàng, Vũ Oản Yên biết nàng hiểu được, khẽ : “Có lẽ là ta đa nghi, có lẽ dược liệu này phải chuẩn bị cho ngươi, nhưng vẫn cẩn thận là hết. Dù sao, Hoàng Hậu có Ngũ hoàng huynh, đó là hoàng tử chảy dòng máu Diệp gia, lại là đích trưởng, ta nghĩ, cho dù Thái hậu thích Hoàng Hậu lắm, nhưng tuyệt đối bảo vệ lợi ích của Ngũ hoàng huynh, cho những người khác xâm phạm, cho dù là người mà mình bắt bí trong tay, cũng chưa chắc tin cậy. phải Triệu Tiệp dư là vết xa đổ sao?”

      Trong lòng Bùi Nguyên Ca đập bịch bịch, nhưng bình tĩnh lại ngay: “Công chúng Oản Yên, vì sao ngươi muốn với ta những thứ này?”

      Phần đầu tình hình tần phi trong cung cũng thôi , dù sao tình hình cơ bản cũng có thể hỏi thăm ra, nhưng về chuyện Chương Văn Uyển xem như là bí mật riêng của Diệp gia. Mà tại, Vũ Oản Yên lại thẳng ra chuyện Diệp phu nhân bí mật mang dược liệu vào cung. Với trình độ nào đó mà , đây xem như là phản bội Diệp gia, hơn nữa để lộ những lời này với nàng, càng có ý bảo nàng phòng bị Thái hậu, lại tiếp vốn chính là làm trái ý Thái hậu, phá hư mưu tính của Thái hậu, thậm chí tổn hại lợi ích gia tộc Diệp thị.

      Nàng tin, Vũ Oản Yên chỉ mới vì gặp được đáng thương đồng tình của nàng, ra những lời này.

      Công chúa trong Thâm cung viện cao, cho dù có lòng đồng tình, có lòng thương hại, cũng có thể là ở dưới tình huống tổn hại lợi ích bản thân, nàng ấy thể duyên cớ liều lĩnh nguy hiểm phản bội gia tộc đến những lời này với Bùi Nguyên Ca nàng.

      Vũ Oản Yên cũng biết lời của mình gây ra ảnh hưởng, khẽ cắn môi, :” cho ngươi cũng sao. Vào sau khi mẫu phi sinh ra ta lâu, bị bỏ thuốc tuyệt dục, hoàn toàn có khả năng sinh con nữa. Người bỏ thuốc là Hoàng Hậu, ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu và Thái hậu đều biết, nhưng bỏ mặc. Cái gọi là tỷ muội ruột, ruột, thậm chí phụ mẫu thân sinh, cũng chỉ đến thế này! Đây là mấy ngày hôm trước ta nghe lén được từ chỗ Hoàng Hậu, ta dám cho mẫu phi biết, nhưng mà, ta còn ôm ấp tình thân và hy vọng gì đối với Diệp gia!”

      Nàng biết, mẫu phi và Hoàng Hậu tuy là chị em ruột, nhưng hòa thuận, biết ngoại tổ mẫu phụ ngoại tổ mẫu(ông bà ngoại) thiên vị Hoàng Hậu, nhưng mà, loại chuyện bỏ thuốc tuyệt dục này quá đáng lắm, vậy chẳng khác nào phá hủy điều hy vọng của mẫu phi! Đó là con giá ruột, cháu ruột của bọn họ, nhưng bọn họ cũng hề suy nghĩ cho mẫu phi! Từ trước, bọn họ có thể còn đặt ý định vào hôn của nàng, cho nên coi như hậu đãi (tiếp đãi nồng hậu) đối với mẫu phi, với nàng, nay nàng định hôn , còn giá trị lợi dụng gì, vì thế bên ngoài còn chưa ra, trong bụng có các loại manh mối lọt ra ngoài.

      ở trong mắt bọn họ, chỉ có lợi ích, chỉ có quyền thế, hoàn toàn có chút tình thân nào, cho tới bây giờ cũng chưa từng lo lắng cho nàng và mẫu phi!

      Người thân như vậy, cần dùng làm gì?

      “Có lẽ ngươi cho rằng, ta là vì hận thù cá nhân, cho nên những lời này với ngươi, muốn châm ngòi ngươi đáng nhau với Thái hậu và Hoàng Hậu, mượn đao giế người. Đương nhiên, ta phủ nhận, ta những lời này là có tâm tứ như vậy.” Vũ Oản Yên thản nhiên kiêng kị , “Nhưng mà, lời ta đều là lời , hơn nữa, từ trong lời ngươi mới rồi, ta cũng nghe ra được ngươi cũng giấu diếm với ta, cũng phải là dối, ta nhận phân tình này của ngươi; lại , có vế xe đổ của mẫu phi, ta muốn ngươi rơi vào cùng kết cục giống với mẫu phi ta!”

      Nàng và Bùi Nguyên Ca đều là ngươi thông minh, người thông minh chuyện cò chừng mực của người thông minh.

      Nếu tâm tư nàng ấy như vậy, tất cả đều là vì tốt cho Bùi Nguyên Ca, ngay cả nàng ấy cũng tin mình; lại thản nhiên ra tâm tư muốn mượn đao giết người như vậy, những lời này là , thương tiếc đối với Bùi Nguyên Ca, ngược lại càng dễ dàng lấy được tín nhiện của Bùi Nguyên Ca.

      “Dù như thế nào, đa tạ công chúa nhắc nhở, sau này công chúa xuất giá, nếu có cơ hội tiểu nữ báo đáp phần ân tình này cho Hoa phi nương nương.” Bùi Nguyên Ca lòng .

      Vũ Oản Yên nghe vậy mừng rỡ, nay nàng quan tâm duy nhất chính là mẹ ruột Hoa phi, nàng biết tính tình mẫu phi mình nóng nảy, dễ bị người châm ngòi, lại có cảnh giác với nhà mẹ đẻ, lòng dạ còn đơn giản. Trước kia có nàng ở bên cạnh nhắc nhở còn tốt. Vậy nàng vừa gả , hiển nhiên thể luôn hồi cung, lo lắng nhất chính là Hoa phi bị người khác châm ngòi, hoặc là hãm hại, làm ra chuyện tự hủy hoại. tại Bùi Nguyên Ca như vậy, cho thấy nàng ấy nghĩ biện pháp kéo Hoa phi cái khi ngàn cân treo sợi tóc.

      Bùi Nguyên Ca thông minh trầm tĩnh, càng hơn hẳn với mình, có hứa hẹn của nàng ấy, Vũ Oản Yên nhất thời an tâm hơn nhiều.

      “Như vậy, ta thay mẫu phi đa tạ Bùi tư tiểu thư.”

      Sau khi chia tay với Vũ Oản Yên, nghĩ lại theo như trong lời của nàng ấy, Bùi Nguyên Ca chậm rãi rơi vào trầm tư.

      Vừa rồi dáng vẻ lời của Vũ Oản Yên, có vẻ khá chân thành, theo như trong lời của nàng ấy chắc là có lời giả dối, giúp nàng ít, hơn nữa Vũ Oản Yên nhắc nhở nàng chuyện dược liệu, có thể bán cho nàng cái nhân tình lớn, trả lễ lại, nàng mới đồng ý giúp Hoa phi lần vào lúc ngàn cân treo sợi tóc. tại xem ra, sau khi về Huyên Huy cung, nàng phải cẩn thận chút, đặc biệt là chú ý ẩm thực (ăn uống). Có điều, dù sao nàng ở Huyên Huy cung, lại thể miễn cưỡng với Thái hậu được. Nếu Thái hậu bỏ thuốc ở trong trà bánh, muốn nhìn nàng ăn hoàn toàn thể từ chối, biện pháp tốt nhất, vẫn là nghĩ biện pháp loại trừ ý nghĩ này trong đầu Thái hậu.

      Vì hiểu được lý lẽ, lấy tình cảm động là được, Thái hậu tuyệt đối nghe, vậy chỉ có….
      Last edited by a moderator: 23/1/17

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 122 (2).
      Editor: trang bubble ^^


      Bùi Nguyên Ca suy nghĩ, Triệu Lâm bỗng nhiên cung kính hỏi: "Bùi tứ tiểu thư, chuyện ngài gặp được Công chúa Oản Yên, muốn cho thái hậu hay ?"

      Nghe vậy, Bùi Nguyên Ca nao nao.

      Triệu Lâm cười : "Mới vừa rồi công công Trương Đức Hải dặn dò nô tài, ở trong Huyên Huy cung, nô tài đều nghe Bùi tứ tiểu thư dặn dò hết thảy, tuỳ ý ngài sai khiến."

      Đây là đồng ý mới giành được vừa rồi do hiến kế cho hoàng đế, Bùi Nguyên Ca suy ngẫm thêm chút, nhân tiện : "Ngươi chỉ chỗ ngươi thấy cho thái hậu là được rồi." Chắc là Vũ Oản Yên biết Triệu Lâm là tâm phúc của hoàng đế, chỉ tưởng là người thái hậu, cho nên mới dẫn nàng ra xa, cho Triệu Lâm nghe được cụôc chuyện của bọn họ. Nếu sau khi Triệu Lâm trở về có bẩm báo chuyện này cho thái hậu, Vũ Oản Yên biết được, nhất định có thể đoán ra được, chỉ sợ là Triệu Lâm nghe lệnh của nàng, cũng phải là trung thành với thái hậu.

      Cứ như vậy, ngược lại bại lộ Triệu Lâm, bởi vậy vẫn là cho thái hậu để thỏa đáng.

      đường về suy nghĩ phải làm sao đối đáp vấn đề thuốc tuyệt dục, sau khi trở lại Huyên Huy cung, Triệu Lâm gặp thái hậu trước, quả nhiên thái hậu lập tức tuyên nàng, hỏi chuyện Vũ Oản Yên, lời Bùi Nguyên Ca ậm ờ, chỉ mơ hồ để lộ là có liên quan với hôn ước vốn có của nàng và phủ Thọ Xương Bá, tùy ý thái hậu suy đoán. Thái hậu cho rằng Vũ Oản Yên cảnh cáo hoặc là làm khó dễ Bùi Nguyên Ca, cũng để ý. Ai ngờ hai người chuyện, sắc mặt Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên tái nhợt té xỉu đất.

      Vội vàng mời thái y đến chẩn trị (khám và chữa bệnh), là thể nhược (cơ thể yếu) bị cảm nắng, viết ra thang thuốc giải nóng rời .

      Bởi vì Bùi Nguyên Ca mê man, chén thuốc tạm thời cũng có cách nào nuốt xuống, thái hậu dặn dò Tử Uyển Sở Quỳ chiếu cố Bùi Nguyên Ca tốt rồi rời . Tử Uyển Sở Quỳ lo âu đầy mặt, dốc lòng chăm sóc, thấy hô hấp Bùi Nguyên Ca dần có xu hướng bình thuận, mới thở phào nhàng. Vì để cho Bùi Nguyên Ca nghỉ ngơi tốt, Tử Uyển lôi kéo Sở Quỳ đến phòng ngoài, bỗng nhiên thở dài, buồn rầu lo lắng : "Sở Quỳ, ta rất lo lắng."

      Vẻ mặt Sở Quỳ khó hiểu: "Ngươi lo lắng cái gì?"

      "Ngươi là mới đến Tĩnh Xu trai sau này, cho nên biết. Khi còn bé tiểu thư từng bệnh nặng trận, bên trong hết sức yếu ớt, những năm nay ta lại ở bên cạnh tiểu thư, bên trong phủ là Chương di nương cầm quyền, bà ta dám công khai khắt khe tiểu thư, nhưng thầm sai khíên bọn nha hoàn cắt xén chiếm dụng phần lệ tiểu thư, hoàn toàn có bồi dưỡng. Bởi vậy mười năm qua, thân thể tiểu thư càng ngày càng suy yếu, sau đó lại bởi vì phủ Trấn Quốc Hầu từ hôn, bệnh nặng trận, lại gần như vét sạch. Hơn nữa, càng quan trọng hơn là... ." Tử Uyển bỗng nhiên ngừng miệng, cắn môi lời nào.

      Nghe nàng chuyện giống như ý muốn , Sở Quỳ cũng nhịn được bắt đầu lo âu: "Là cái gì vậy?"

      "Chuyện này là bí mật động trời với tiểu thư, nhưng ngươi nhất thiết thể cho người khác, hơn nữa thể để cho người Huyên Huy cung biết, bằng ... ." Tử Uyển có vẻ vô cùng yên, do dự quyết.

      Sở Quỳ thúc giục : "Rốt cuộc là chuyện gì, ngươi mau ! Chẳng lẽ ta còn có thể có hại với tiểu thư sao?"

      "Được rồi, vậy ta cho ngươi! Lúc ấy trận bệnh kia của tiểu thư tuy rằng nặng, nhưng nghiêm trọng hơn là, Chương di nương nhân cơ hội ám hại tiểu thư, bỏ mỹ nhân lệ ở trong chén thuốc của nàng. Đó là vật đại hàn, trang@dđlqđ@bubble editor đặc biệt tai hại với thân thể phụ nữ, có thể khiến cho cả đời phụ nữ thể sinh đẻ." Tử Uyển giọng , "Tuy rằng sau đó giải độc, nhưng mà tạo thành tổn hại. Thân thể tiểu thư vốn suy yếu, lại lúc ốm yếu chịu dược tính mạnh mẽ của mỹ nhân lệ, ta nghĩ, chỉ sợ cả đời này tiểu thư rất khó có thai. Ta dám tin tức này cho lão gia và tiểu thư, nhưng chuyện này đặt ở trong lòng của ta, rất khó chịu."

      xong, yếu ớt thở dài, vẻ mặt hết sức sầu lo ủ dột.

      Sở Quỳ cũng bị tin tức này doạ ngây người, vẻ mặt suy sụp, bỗng nhiên vội vàng : "Có thể là đại phu khám sai rồi hay ? Kỳ có nghiêm trọng như vậy!"

      "Ngươi biết cái gì? Tiểu thư trúng độc mỹ nhân lệ, là ta chẩn trị! Y thuật của ta là học từ phu nhân, cái khác dám , nhưng phân biệt nhận thức các loại dược, dược tính tương sinh tương khắc các loại, ta biết tuyệt đối ít hơn so với đại phu ngồi tại đường (tiệm thuốc)." Hình như Tử Uyển cảm thấy bị nghi ngờ, có chút tức giận , "Lúc trước cũng ai phát có mỹ nhân lệ pha lẫn trong chén thuốc của tiểu thư, là ta phát ra, chẳng lẽ đây còn chưa thể chứng minh sao? Những ngày gần đây, dược thiện của tiểu thư cũng đều là ta kê đơn thuốc hầm chưng, thân thể tiểu thư càng ngày càng tốt hơn, chẳng lẽ ngươi nhìn ra được sao?"

      "Nếu ngươi có thể sử dụng dược thiện bồi dưỡng cho tiểu thư, lẽ nào lại thể nghĩ biện pháp... ." Sở Quỳ gấp đến độ cũng sắp khóc.

      Tử Uyển thở dài sâu xa: "Ta là người chịu ân lớn của phu nhân, nếu có thể chữa khỏi cho tiểu thư, dù cho bảo ta lấy mạng đổi, ta cũng bằng lòng! Nhưng mà, những thứ này ai có khả năng đảo ngược... . cái khác, hôm nay chỉ là tiểu thư ở dưới ánh nắng lát, bị cảm nắng té xỉu, chính là bị mỹ nhân lệ tổn thương nguyên khí lúc trước, mới có thể suy yếu như thế. Ta nhìn ở trong mắt, đau ở trong lòng, lại nghĩ tới tương lai của tiểu thư, là rất khó vượt qua!"

      xong, gần như là rơi nước mắt xuống.

      Sở Quỳ đưa tay ôm lấy nàng, cùng rơi nước mắt với nàng.

      Nhưng rất nhanh, Tử Uyển lại lau nước mắt, đôi mắt trịnh trọng nhìn Sở Quỳ, : "Sở Quỳ, ngươi phải nhớ kỹ, ta những lời này với ngươi, ngươi thể cho bất kỳ kẻ nào biết, hơn nữa thể để cho người Huyên Huy cung biết, càng thể rơi vào trong tai thái hậu, biết ?"

      Dường như Sở Quỳ bị chuyện này hoảng sợ có chút choáng váng, ngơ ngác hỏi: "Vì sao?"

      "Ngươi ngốc à!" Tử Uyển chỉ chỉ trán của nàng, nhìn bốn phía, giọng vội vàng , "Con nối dòng kéo dài là chuyện hệ trọng cỡ nào, ngay cả gia đình bình thường cưới vợ cũng phải tìm kỹ người sinh đẻ, ai lại muốn lấy thể có thai? Huống chi là hoàng thất! Ta thấy hình như thái hậu có ý định muốn cho tiểu thư vào cung, nếu biết được, tiểu thư cả đời thể có thai, khẳng định đổi ý, thanh danh này vừa ra ngoài, sau này tiểu thư làm sao bây giờ?"

      Lúc này Sở Quỳ mới phản ứng lại, vội vàng gật đầu, kiên quyết : "Ngươi yên tâm, ta ai cũng !"

      Nhưng mà, dường như hai người cũng chú ý tới, bóng người chợt lặng lẽ lên ngoài cửa sổ.

      Chỉ chốc lát sau, lời này rơi vào trong tai Trương ma ma, bà lại tiếp tục chuyển lời cho thái hậu. Nghe vậy, chân mày thái hậu nhíu lại, : "Có loại chuyện này? Thân thể Bùi Nguyên Ca lại có thể cách nào có thai?"

      Trương ma ma gật đầu: "Hai nha đầu kia như thế."

      "Ai gia cũng nhớ tới, ngày ấy khi Lộ thái y chẩn trị cho Bùi Nguyên Ca, từng qua khi còn bé nàng ấy từng sinh trận bệnh nặng, bởi vậy bên trong suy yếu, có chứng bất túc (vô sinh). Cũng đến có người kê đơn dược thiện điều bổ cho Bùi Nguyên Ca, xem ra chính là nha hoàn gọi là Tử Uyển này, về điểm ấy, Tử Uyển kia lại láo." Thái hậu nhớ tới chuyện chút thời gian trước, đúng là có chút tin tưởng, "Hơn nữa, mỹ nhân lệ là tai hại với thân thể nữ tử, khiến cả đời khó có thể có thai, bên trong Bùi Nguyên Ca vốn là suy yếu, khi bệnh nặng lại bị di nương trong phủ động tay chân, bởi vậy làm hỏng gốc rễ cũng là có khả năng, ngược lại nha hoàn này phải là lời giả."

      Trong cung con nối dòng càng quan trọng hơn so với gia đình bình thường, vì vậy thái hậu biết rất ràng đối với dược liệu có thể khiến mang thai, biết lời Tử Uyển có sai.

      Lúc ấy Lộ thái y cũng từng , người kê đơn thuốc hầm chưng dược thiện điều dưỡng cho Bùi Nguyên Ca dùng liều thuốc rất tinh chuẩn, phải là cao thủ. Nếu chính là Tử Uyển này, vậy chẩn đoán của nàng ta, tám phần có sai, chỉ sợ Bùi Nguyên Ca thể có thai.

      "Nô tỳ cũng nghe , trước đó tiệc ngắm hoa của Liễu quý phi cũng mời vị Bùi tứ tiểu thư này, kết quả thân thể Bùi tứ tiểu thư suy yếu, dieenddafnleequysddoon nửa đường khoẻ, lúc ấy mới được. Như vậy xem ra, bên trong thân thể vị Bùi tứ tiểu thư này quả thực tốt lắm, suy yếu." Trương ma ma cũng , cũng càng thêm nghiệm chứng suy đoán của thái hậu.

      "Phái người hỏi thăm chuyện Bùi phủ, xem lúc Bùi Nguyên Ca bệnh nặng trước kia, bị người động tay động chân, bỏ mỹ nhân lệ hay ." Thái hậu dặn dò, chờ Trương ma ma sắp xếp xong người làm xuất cung, lại quay về , "Nếu chuỵên là như vậy, cũng cần ai gia ra tay, có thể cắt đứt hậu hoạn. Lại , nghe lời của hai nha đầu kia, hình như người gọi là Tử Uyển kia tinh thông dược lý, phân biệt dược nhận thức dược cũng rất tinh thông, nếu pha lẫn dược ở trong trà bánh canh thức ăn, bị nàng ta phát được lại cho Bùi Nguyên Ca, ngược lại tốt."

      tại bà lấy lòng Bùi Nguyên Ca, cho nàng đủ ngon ngọt, để cho nàng ham mê, cưỡng bức dụ dỗ, hai bút cùng vẽ, càng thêm xác định có thể khống chế nàng tranh sủng, nếu bị Bùi Nguyên Ca phát , bà bỏ thuốc tuyệt dục cho nàng, muốn cắt đứt mong đợi sinh đẻ của nàng, tuy rằng thân phận của Bùi Nguyên Ca và bà cách xa, ở trong cung cũng có căn cơ, có khả năng bất lợi với vị thái hậu như bà, nhưng dù sao chuyện quan hệ to lớn, khó đảm bảo dưới tuyệt vọng bí quá hoá liều, Bùi Nguyên Ca sinh lòng ý nghĩ gây ra rắc rối.

      Nếu Bùi Nguyên Ca quả bị di nương Bùi phủ làm hại, toàn toàn thể có thai, bà cần gì phải liều lĩnh nguy hiểm bại lộ, làm điều thừa?

      "Thái hậu nương nương phải!" Trương ma ma khen tặng , lại hỏi, "Vậy Bùi đại tiểu thư..."

      "Xuỳ, chỗ Bùi Nguyên Vũ, chờ lúc lại đưa canh bổ qua, thuận tiện thưởng nàng ta!" Thái hậu chút để ý , "Chỗ Nguyên Ca lại cần phải gấp gáp, dù sao tuổi còn , còn hai năm nữa mới có thể vào cung, chậm rãi thăm dò, chờ xác định lại quyết định sau. Bùi Nguyên Vũ sắp mười sáu tuổi, Phương Hoa thịnh, hoàn toàn có thể trực tiếp hầu hạ hoàng thượng, chén thuốc này tuyệt đối thể qua loa. Nhưng mà, năm nay đãi tuyển vừa qua khỏi, vào lúc này ai gia lại đưa mỹ nhân qua nữa, thanh danh dễ nghe, tạm thời qua đoạn thời gian nữa, thuận tiện nâng chút hứng thú của hoàng thượng với Bùi Nguyên Vũ !"

      Trương ma ma cười : "Thái hậu nương nương thánh minh!"

      Cứ như vậy, lúc bữa tối, Lưu Sương Lưu Nhứ lại mang về chén canh ngân nhĩ hạt sen từ trong phòng bếp của thái hậu, lúc qua Sương Nguyệt viện, vừa vặn gặp phải Tử Uyển ra từ trong viện, nhịn được khoe khoang : "Tử Uyển tỷ tỷ, ngài đây là lấy chén thuốc giải nóng cho Tứ tiểu thư phải ? khéo, ta là cũng lấy chén canh ngân nhĩ hạt sen này từ phòng bếp trở về, đây là thái hậu cố ý sai người hầm cách thuỷ chén ngân nhĩ hạt sen này cho đại tiểu thư, bên trong bỏ thêm rất nhiều dược liệu trân quý, là hôm nay người nhà mẹ đẻ thái hậu đến thăm thái hậu, cố ý đưa tới. ngờ trong chớp mắt thái hậu lại nhớ thương đại tiểu thư, sai người hầm cách thuỷ cả buổi chiều, vô cùng bổ dưỡng!"

      Ý ngoài lời , ai cũng nghe ra được.

      Người nhà mẹ đẻ Thái hậu đưa dược liệu trân quý tới cho thái hậu bổ thân mình, thái hậu lại thưởng cho Bùi Nguyên Vũ, còn cố ý hầm cách thuỷ tốt, có thể thấy được là coi trọng Bùi Nguyên Vũ.

      Tử Uyển lười đấu võ mồm với nàng ta, lạnh nhạt : "Vậy ngươi còn mau đưa cho đại tiểu thư, lúc này mè nheo gì ở đây?"

      có thấy ánh mắt hâm mộ của Tử Uyển, trong lòng Lưu Sương khó tránh khỏi có chút tiếc nuối. Lúc mới đầu tiến cung, thái hậu đặc biệt coi trọng đại tiểu thư, ngược lại tứ tiểu thư vốn được coi trọng bị quăng đến bên cạnh, kèm thêm ở Huyên Huy cung đám nha hoàn bên cạnh như các nàng cũng có thể diện hơn so với Tử Uyển Sở Quỳ, có thể là vô cùng hả hê. Chỉ tiếc, ngày vui ngắn chẳng tầy gang, cũng biết Bùi Nguyên Ca bỏ thuốc mê gì cho thái hậu, lại tranh đoạt sủng ái qua, cung nữ thái giám vốn xu nịnh a dua với Thải Tình viện, nay toàn chạy tới lấy lòng Sương Nguyệt viện.

      Loại tâm lý chênh lệch này, thể nghi ngờ là khó chịu, nghẹn lúc lâu ở trong lòng Lưu Sương, khó có được lúc này đại tiểu thư có canh bổ, tứ tiểu thư lại vì bị cảm nắng mà có. Dù sao Lưu Sương cũng cảm thấy là đại tiểu thư đè ép tứ tiểu thư cái đầu, kèm theo nha hoàn bên người như nàng đây dường như cũng vẻ vang hơn so với Tử Uyển, nhịn được tiếp tục khoe khoang : "Tử Uyển tỷ tỷ, nghe ngươi hiểu dược liệu lắm, bằng phân biệt cho ta chút trong canh này bỏ thêm dược liệu gì, trân quý như thế nào, cũng để cho ta có thêm kiến thức?"

      xong, mở chén canh ra, đưa tới trước mặt Tử Uyển.

      Ngửi được trong hương vị ngọt ngào ngon miệng, hình như pha lẫn mùi vị nhàn nhạt, trong lòng Tử Uyển hoảng sợ, mặt chút nào dấu diếm, tức giận : "Ta phải gấp gáp lấy chén thuốc giải nóng cho tứ tiểu thư, có thời gian chuyện phiếm với ngươi!" xong, xoay người về phía phòng bếp .

      Thấy bộ dáng này của nàng, rốt cụôc trong lòng Lưu Sương Lưu Nhứ cảm thấy thoải mái chút, mang chén canh về Thải Tình viện.

      Nghe là thái hậu cố ý hầm cách thuỷ cho nàng, Bùi Nguyên Vũ đặc biệt kinh hỉ (ngạc nhiên vui mừng), nàng còn lo lắng, thái hậu bị Bùi Nguyên Ca lấy lòng, để ý tới nàng, tại xem ra, ràng là vẫn nhớ tới nàng, lòng vốn lơ lửng rối loạn tùng phèo giữa trung nhất thời bình tĩnh lại, lúc này uống sạch cả chén canh ngân nhĩ hạt sen.

      Tin tức rơi vào trong tai sương nguyệt viện, Bùi Nguyên Ca tỉnh rồi lại cười .

      "Nô tỳ xác định, trong chén canh ngân nhĩ hạt sen kia quả thực pha lẫn dược liệu có thể khiến người ta vô sinh, có điều hương vị rất nhạt, dễ dàng nhận ra. Bởi vậy, nô tỳ đặc biệt cẩn thận kiểm tra qua toàn bộ chén thuốc và ẩm thực của tiểu thư, may mà bên tiểu thư có." Tử Uyển đổ cái gọi là chén thuốc kết thúc kia vào trong bồn hoa, lại lật đất lại, che lấp dấu vết, đột lên lò hương, xua tan mùi thuốc, lúc này mới tiếp tục giọng , "Xem ra, mưu kế của tiểu thư có hiệu quả, thái hậu nghĩ rằng thân thể tiểu thư bị bất túc, sợ là bỏ ý đồ này."

      ra là, cả kiện này đều là Bùi Nguyên Ca bố trí cái bẫy.

      Cái gọi là bị cảm nắng, chính là Tử Uyển phối trí dược liệu, khiến Bùi Nguyên Ca xuất bệnh trạng bị cảm nắng, cho thấy thân thể nàng quả thực rất suy yếu. Sau đó thông qua bị cảm nắng, lại dẫn ra Tử Uyển lo lắng, cố ý những lời này với Sở Quỳ. Bùi Nguyên Ca sớm đoán được, lòng thái hậu nghi ngờ nặng, mọi việc đều tìm tòi ngọn nguồn. Tuy rằng thái y cũng chẩn đoán nàng là bị cảm nắng, nhưng chừng thái hậu đa nghi, nghi ngờ nàng có tính kế gì đó, hơn nữa, cung nữ thái giám Sương Nguyệt viện lại cũng hầu hạ ở phòng, chỉ chừa Tử
      [​IMG]

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 123. Hoàng hậu phát điên (1)
      Editor: trang bubble ^^


      Đoàn sứ giả nghị hòa của Kinh quốc gặp chuyện ở trong Bát Phương quán, sau khi trải qua thương nghị ngày đêm, ngày hôm sau do phó sứ bèn cầu kiến hoàng đế vào lúc lâm triều. . .

      "Hoàng thượng Đại Hạ, tệ quốc cử tam hoàng tử và đại tướng quân Triệu Hoa Hiên đến đây nghị hòa, có thể thấy được thành ý nghị hòa của Kinh quốc ta. Nhưng mà, ngay tại kinh thành Đại Hạ, do hoàng thượng ngài sắp xếp cho chúng ta Ngô Đồng uyển trong Bát Phương quán, lại có thích khách bất kỳ lui tới, sau khi ám sát tam hoàng tử và đại tướng quân Triệu Hoa Hiên của tệ quốc nhanh nhẹn rời , đây là đạo lý thế nào? Vẫn xin hoàng thượng Đại Hạ cho chúng ta câu trả lời, bằng tệ quốc dốc hết lực lượng cả nước, cũng phải báo thù cho tam hoàng tử và đại tướng quân của tệ quốc!" Ngôn ngữ của phó sứ Kinh quốc như mềm mỏng, vẻ mặt kiêu căng, hùng hổ doạ người.

      Bọn họ cũng thầm đoán, thích khách này có lẽ là hoàng thất Đại Hạ phái tới, nhưng khổ nỗi có chứng cớ, dám .

      Nhưng dù như thế nào, vương triều Đại Hạ bảo vệ bất lực, đây là họ trốn thoát.

      Vẻ mặt Hoàng đế khó phân biệt vui giận, từ chối cho ý kiến : "Thượng thư Lễ bộ, đoàn sứ giả Kinh quốc được ngươi sắp xếp, ngươi có lời gì ?"

      "Thần khởi bẩm hoàng thượng, thần dựa theo lệ thường, sắp xếp đoàn sứ giả Kinh quốc ở viện Ngô Đồng uyển tốt nhất Bát Phương quán, cũng hiệp thương với thống lĩnh cấm vệ quân, bố trí cấm vệ quân bảo vệ an toàn của sứ giả Kinh quốc. Nhưng mà chính sứ tam hoàng tử Kinh quốc lại cầu thần dời cấm vệ quân , là do hộ vệ Kinh quốc là đủ bảo vệ an toàn của . Thần khuyên hết lời mấy lần, tam hoàng tử Kinh quốc cố ý nghe, thậm chí rút đao ra uy hiếp thần, nếu dời cấm vệ quân, dùng cấm vệ quân để luyện đao. Rơi vào đường cùng, thần chỉ có thể thuận theo ý tam hoàng tử Kinh quốc. quản lý cấm vệ quân, kèm theo nha hoàn đầy tớ nô tỳ, đầu bếp người ở linh tinh, đoàn sứ giả Kinh quốc đều cầu dời , do đoàn sứ giả Kinh quốc toàn quyền phụ trách, hoàn toàn phong tỏa Ngô Đồng uyển lại, ngay cả thần cũng cách nào tiến vào. Phó sứ đại nhân, ta có thể có sai sót?"

      Thượng thư Lễ bộ căm tức phó sứ Kinh quốc, vẻ mặt tức giận.

      "Này... ." Phó sứ Kinh quốc nhất thời có chút cứng lưỡi, tuy rằng trả lời, nhưng bộ dáng này cho thấy lời thượng thư lễ bộ có sai.

      "Hừ, các ngươi buộc vương triều Đại Hạ ta dời mọi người , được tự ý vào Ngô Đồng uyển bước, hoàn toàn cho vương triều Đại Hạ ta nhúng tay chuyện đoàn sứ giả Kinh quốc. tại xảy ra rắc rối, trách tội Vương triều Đại Hạ ta bảo vệ bất lợi, trang@dđlqđ@bubble editor đây là đạo lý gì? Chẳng lẽ các ngươi qua cho rằng Đại Hạ ta yếu đuối có thể bắt nạt, các ngươi có thể tùy ý vênh mặt hất hàm sai khiến sao?" Lúc này đến phiên lễ bộ thượng thư hùng hổ doạ người, "Phó sứ đại nhân, nếu bàn về trách nhiệm, ngươi mới nên là chiếm chỗ thứ nhất đấy?"

      Phó sứ Kinh quốc hiểu ra sao: "Có quan hệ gì với ta chứ?"

      "Đừng cho là Vương triều Đại Hạ ta đều là kẻ ngốc, lần này thống lĩnh hộ vệ theo đoàn sứ giả Kinh quốc, nghe là con rể của phó sứ đại nhân ngươi phải? Là ngươi khuyến khích tam hoàng tử cần nhận Vương triều Đại Hạ ta bảo vệ, mà cố ý muốn do hộ vệ theo để bảo vệ an toàn của đoàn sứ giả, mục đích là muốn cho con rể ngươi lộ diện ở trước mặt tam hoàng tử, đựơc công lao hộ giá đắc lực, dễ dàng thăng chức từng bước chứ gì?" Vẻ mặt thượng thư Lễ bộ khinh thường , "Có công lao là con rể ngươi, xảy ra rắc rối lại tìm Vương triều Đại Hạ chúng ta muốn , thiên hạ nào có chuyện tiện nghi như vậy?"

      "Ngươi hươu vượn!" Phó sứ Kinh quốc tức giận bất bình .

      Lần này thống lĩnh hộ vệ theo là con rể , nhưng đây là tay đại tướng quân Triệu Hoa Hiên đề bạt lên, thống lĩnh hộ vệ này cũng là Triệu Hoa Hiên đề cử. Về phần tam hoàng tử cố ý cầu Vương triều Đại Hạ sắp xếp toàn bộ người làm chuyển , đó là sợ Vương triều Đại Hạ có ý tốt, phái hộ vệ đến giám thị tình hình của bọn họ, hoặc là có đầy tớ giở trò ở ẩm thực hoặc là cái khác. ngờ tại lại bị Vương triều Đại Hạ bắt lấy cái này làm nhược điểm.

      Trong cơn tức giận, phó sứ Kinh quốc liếc mắt ra hiệu về phía người nào đó trong triều đình.

      Thượng thư Lại bộ Diệp Đức Trung lập tức bước ra khỏi hàng, bẩm tấu : "Khởi bẩm hoàng thượng, thần cho là việc này tuy sứ giả Kinh quốc có điều soi mói, nhưng lễ bộ thượng thư trông coi lễ nghi, có trách nhiệm tiếp đãi bảo vệ khách quý nước khác, phải làm theo lễ mà làm việc, phái người bảo vệ an toàn của đoàn sứ giả Kinh quốc. Chỉ vì vài câu đe dọa của sứ giả, lễ bộ thượng thư bèn để ý tới an nguy của sứ giả Kinh quốc. Nay xảy ra rắc rối, lễ bộ thượng thư có hiềm nghi thất trách."

      "Ngươi ——" Thượng thư lễ bộ tức giận đến đỏ mặt tía tai, chỉ vào Diệp Đức Trung tạm thời ra lời.

      Đúng lúc này, thượng thư hình bộ Bùi Chư Thành bỗng nhiên bước ra khỏi hàng, chậm rãi : "Diệp thượng thư, lời này của ngươi hay! Đúng lúc mấy ngày trước ta mới nhận vụ án, cáo trạng Triệu Vân Minh hữu bố chính sứ Tế Châu tham ô nhận hối lộ, hà khắc dân chúng. Theo ta tra xét, lúc ấy nên cắt cử làm hữu bố chính sứ Tế Châu vốn phải là Chu Kỷ Xương, nhưng mà, ngay tại lúc sắp nhậm chức đột nhiên có người tự xưng là hương thân (thân hào nông thôn) Tế Châu, thay bách tính vạn dân (muôn vàn dân chúng) Tế Châu thỉnh nguyện, muốn Chu Kỷ Xương nhậm chức quan Tế Châu, cầu Lại bộ thay đổi người được chọn. Vì thế, sau khi Lại bộ thảo luận, đổi do Triệu Vân Minh (bản gốc là Lý Vân Minh mà mình thấy thống nhất nên sửa giống ở ) tiếp nhận chức vụ hữu bố chính sứ Tế Châu."

      Trong lòng Diệp Đức Trung đột nhiên nhảy dựng, liền sợ ra mồ hôi lạnh cả người.

      Chuyện này vốn là vụ án rắc rối oanh động kinh thành, Chu Kỷ Xương vốn
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :