1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Kẻ lập mưu - Tổng Công Đại Nhân (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 25:

      Edit: Thơ

      Rốt cuộc cũng được phép vào nhà, ba người nhà họ Diệp nhìn nhau vài lần, chậm rãi bước vào.

      Lệ Tịnh Lương giống những người khác, thích mời người giúp việc, cho dù là nhân viên làm theo giờ cũng chỉ đến đây trong thời gian nhất định, phải rời trước khi trở về, như vậy khiến cho biệt thự to lớn có vẻ rất lạnh lẽo.

      Đây là lần đầu tiên Diệp Minh Tâm đến nhà , lần trước tới đưa cơm cho cũng là do nhân viên làm theo giờ nhận, được phép bước vào vì thế nên lần này ta nhìn rất chăm chú.

      Sau khi nhìn khắp xung quanh, Diệp Minh Tâm hỏi Lệ Tịnh Lương: "Sao mời người giúp việc, chuyện gì cũng tự mình làm phải rất mệt sao?"

      Lệ Tịnh Lương hề liếc mắt nhìn ta cái, trực tiếp ngồi sofa ở phòng khách, giơ tay chỉ về sofa phía đối diện ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống.

      Lương Ngâm kéo tay con lại, tiếng động ra hiệu cho ta cần nhiều. Diệp Minh Tâm thể làm gì khác hơn là mím mím môi, theo mẹ ngồi xuống.

      Diệp Hân ngồi đối diện với Lệ Tinh Lương, so với ông chủ Lệ thanh thản tùy ý bất luận là vẻ mặt hay cách ăn mặt của Diệp Hân đều rất đoan chính, nghiêm túc.

      Lệ Tịnh Lương như suy ngẫm nhìn người đàn ông trung niên có ít giá trị với mình, mặc dù ở cái tuổi này như Diệp Hân nhìn qua vẫn rất phong độ, hơn nữa trong chuyện làm ăn, ông ta thực quyết đoán và tài năng tồi, có thể dẫm ngưỡi phụ nữ của mình là đạt được vị trí này cũng có gì bất ngờ.

      Người lên tiếng trước vẫn làm Diệp Hân, bởi vì hày hôm nay mang theo mục đích bảo vệ hôn nhân của con và Lệ Tịnh Lương mà đến nên khi ông chuyện vẫn khỏi có hơi nhún nhường.

      "Tịnh Lương, hôm nay là sinh nhận của cậu, tại sao lại chúc mừng chút? Ở nhà mình khỏi quá quạnh rồi." Diệp Hân hòa ái .

      Lệ Tịnh Lương đâu có ở nhà mình? Người ở cùng ở khúc quanh của lầu hai nghe lén đây, Hạ Tuyền khinh thường hừ tiếng.

      Lệ Tịnh Lương chậm rãi thả tay áo sơ mi hơi kéo lên xuống, chậm rãi cài khuy ở cổ tay áo làm từ đá quý màu lam vào, mi mắt hơi rủ xuống, ôn nhã : "Có lẽ Diệp tổng biết, tôi chưa bao giờ tổ chức sinh nhật."

      Lần này chỉ là Diệp Hân, ngay cả Diệp Minh Tâm và Lương Ngâm cũng rất kinh ngạc.

      Diệp Minh tâm nhịn được, hỏi : "Tại sao tổ chức?"

      Lúc này Lệ Tịnh Lương mới đưa mắt liếc nhìn ta, thể , ông chủ Lệ đúng là mỹ nam khó gặp. Vóc người cao gầy dong dỏng, khuôn mặt tuấn tú mà lạnh lùng như ngọc hơn nữa cả người toát ra khí chất của người bày mưu tính kế, khống chế tất cả, rất khó khiến cho người ta động lòng.

      Tuy rằng lúc đầu Diệp Minh Tâm vẫn chưa tiếp xúc nhiều với nhưng trong thời gian đính hôn ngắn cũng thích người đan ồng này.

      Ngưỡng mộ người mạnh là bệnh chung của mỗi người phụ nữ, cho dù là Hạ Tuyền nghe lén ở lầu hai cũng khỏi có tâm lý này.

      Thực ra Hạ Tuyền cũng rất tò mò hại sao Lệ Tịnh Lương tổ chức sinh nhật, ông chủ của cũng nhanh chóng giải đáp nghi hoặc này.

      "Diệp tổng, là như vậy."

      là là vấn đề do Diệp Minh Tâm hỏi những lại trả lời Diệp Hân, thâm ý của những lời này, tất cả mọi người đều rất ràng.

      "Bởi vì mẹ của tôi khi sinh tôi vì khó sinh mà chết, vì thế tôi và cha liền quyết định sau này cũng tổ chức sinh nhật của tôi." Ngón tay trắng nõn như ngọc của đẩy gọng kính gác chiếc mũi cao thẳng, con ngươi sâu thằng mang đầy vẻ khiêm tốn, : " biết người khác nghĩ thế nào, chí ít chúng tôi cho rằng là người đàn ông đương nhiên phải tôn kính và đối xử tử tế với người phụ nữ trải qua nỗi đau sinh nở."

      Lời này, có thể người vô tâm nhưng người nghe lại hữu ý.

      Năm đó Diệp Minh Tâm vẫn là đứa trẻ cũng khúc mắc trong đó vì thế chỉ hiểu ý nghĩa mặt chữ nhưng Diệp Hân và Lương Ngân lại như vậy. Đối với người mẹ Khang Vũ của Hạ Tuyền, bọn họ mắc nợ mà thể nào bù đắp nổi.

      Dù sao Diệp Hân cũng là người lão luyện, cho dù trong lòng có vô vàn suy nghĩ những mặt vẫn hề thay đổi, vẫn dùng giọng ôn hòa : "Lệnh tôn(*) đúng là người có tình, biết gần đây Lệ lão tiên sinh bận rộn việc gì?"

      (*) Lệnh tôn: cách gọi cha của người khác cách lịch , tôn trọng.

      Lệ Tịnh Lương mỉm cười giống như lời của ông ta đúng như mong muốn, dùng giọng gần như trêu chọc : "Cha của tôi đem theo ảnh của mẹ tôi du lịch khắp thế giới."

      Vẻ mặt Lương Ngâm biến hóa thất thường, dường như sợ bị người khác nhìn ra đầu mỗi, chậm rãi cúi đầu.

      Vẻ mặt của Diệp Hân cứng lại, khóe miệng dương lên, trầm thấp nặng nề : "Tôi rất kinh phục tình cảm của Lệ lão tiên sinh và phu nhân."

      Lệ Tịnh Lương bày ra vẻ mặt sợ hãi vì được thích: "Diệp tổng quá khen rồi, gia phụ(*) vẫn luôn giáo dục tôi làm người đàn ông có trách nhiệm, vợ chết rồi lại tái giá hay là đối xử tốt với vợ và con đều là chuyện mà người nhà họ Lệ thể làm.

      (*) Gia phụ: cách gọi cha mình cách tôn kính, trang trọng.

      Hạ Tuyền ở lầu hai biết hình dung tâm tình của mình thế nào rồi.

      Người khác nghe hiều như rất ràng, Lệ Tịnh Lương những câu này với Diệp Hân đều là vì . Trước đây thể tự tin rằng Lệ Tịnh Lương có bao nhiêu tình cảm với , nhưng bây giờ, cảm thấy lời thích rất đáng tin.

      Dù sao thương nhiên chưa bao giờ nguyện ý đối địch cách ràng với người này chứ đừng đến chê cười trực tiếp, đánh rắn động cỏ như vậy.

      Lệ Tịnh Lương còn muốn nuốt trọng công ty giải trí Hoa Hạ nữa đấy, tại chỉ hủy bỏ hôn ước mà còn dùng thái độ như vậy đối xử với Diệp Hân, trong lòng Hạ Tuyền có chua xót, áy náy cùng với niềm hạnh phúc biến thái cùng tồn tại.

      Diệp Hân là người thông minh, lúc này liền cảm giác được có lẽ Lệ Tịnh Lương biết điều gì đó rồi. Ông chậm rãi vắt chéo hai chân, mặt đổi sắc dừng trước mặt người đàn ông trẻ tuổi kia, lúc ông bằng tuổi còn chưa có được thành tựu như vậy, so với ông, vị hậu bối này còn có năng lực lớn hơn.

      Đương nhiên điều này cũng tránh khỏi việc có xuất thân tốt, được tiếp nhận nền giáo dục tiên tiến, có tài nguyên và ngân sách lớn nhất, những thứ này, trước kia ông đều có.

      Mắt thấy Diệp Hân suy nghĩ số chuyện, Lệ Tịnh Lương cũng cho đối phương thời gian suy nghĩ quá dài, chuyển đề tài, : " tới trưởng bối, cha của Diệp phu nhân cũng là trưởng bối, Lương lão tiên sinh gần đây làm gì?"

      Nhìn như dò hỏi cách khách khí nhưng lại khiến cho Lương Ngâm kinh hãi. Bà ta do dự lát mới cần thận mở miệng.

      "Cha của ta tuổi tác , sau khi về hưu chỉ an dưỡng tuổi già."

      Nghe thấy lời của vợ, Diệp Hân hơn nhếch miệng hài lòng, phản ứng như vậy khiến cho Lương Ngâm hơi yên tâm.

      .... Nhìn xem, lời thực êm tai, còn về hưu sao? ràng chính là bị ép
      [​IMG]
      Phong nguyet, Tuyết Liên, dhtt2 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 26:

      Editor: Tiểu Ốc

      Lệ Tịnh Lương là loại đàn ông chỉ yên lặng trả giá mà cần hồi đáp sao? Đáp án hiển nhiên là .

      Tiễn bước ba người nhà họ Diệp, ông chủ Lệ thong thả ung dung vào trong biệt thự, Hạ Tuyền ngồi ở ghế sô pha suy nghĩ về chuyện kia, nên hề nhận ra đến gần, chờ đến khi phát ra đứng ở trước mặt , mặt treo nụ cười mê người khó lường, đôi môi mỏng gợi lên loại cảm giác bạc tình lạnh lẽo.

      " làm em sợ muốn chết." Hạ Tuyền vỗ vỗ ngực, "Lúc nào bước cũng phát tiếng động."

      Lệ Tịnh Lương đứng thẳng thản nhiên nhìn xuống : "Là do em suy nghĩ quá chăm chú nên mới nghe thấy."

      "...... sao?" Hạ Tuyền đứng dậy, lại phát ra vẫn phải ngửa đầu lên nhìn như vậy, có chút đau cổ khẽ vuốt cái gáy, "Hôm nay cảm ơn , nhưng cũng cần phải trắng trợn ra mặt giúp em như vậy chứ."

      mặt Lệ Tịnh Lương nở nụ cười, tiêu sái ngồi xuống, cánh tay khoác lên lưng ghế sofa, ngón tay với các khớp xương ràng cũng khẽ gõ nhịp.

      "Ừ, rất tự biết mình biết ta."

      Hạ Tuyền liếc cái.

      "Mấy ngày nữa cho em tham dự buổi họp báo." rất bình tĩnh, giống như là bàn luận về thời tiết ngày mai như thế nào vậy, căn bản phải là tin tức để cho người phụ nữ có thai tham dự buổi họp báo, "Em hãy chuẩn bị tâm lý chút, suy nghĩ xem nên làm như thế nào để vạch trần người cha bằng cầm thú kia."

      Nửa sau của câu hấp dẫn chú ý của Hạ Tuyền, mặt lập tức trầm xuống bình tĩnh hỏi: " định chủ động ra tay sao."

      " vẫn luôn rất chủ động." Lệ Tịnh Lương xong liền đứng dậy, chiếc quần tây màu đen càng làm nổi bật đôi chân thon dài thẳng tắp của hơn, xoay người, để lại bóng lưng tuấn bất phàm, "Đừng khiến cho thất vọng." Dứt lời, lập tức nhấc chân lên lầu.

      Chỉ cần suy nghĩ về những chuyện xảy ra sau đó thôi cũng đủ để khiến mỗi sợi dây thần kinh của Hạ Tuyền trở nên kích động rồi, đâu cần phải chuẩn bị chứ, lặp lặp lại những lời đó trong lòng ngàn vạn lần rồi, chỉ luôn chờ cơ hội để có thể quang minh chính đại thông báo cho cả thế giới này biết thôi, rốt cuộc bây giờ cơ hội này tới rồi, quả hưng phấn đến nỗi ngủ cũng yên.

      mình hưng phấn dẫn tới với việc người gặp họa chính là Lệ tiên sinh vẫn bị bệnh. Lệ tiên sinh ngủ sâu, bất kỳ động tĩnh nào trong đêm khuya đều có thể đánh thức , cả đêm Hạ Tuyền trằn trọc trở mình, lúc đối mặt với , lúc đưa lưng về phía , mặc dù nhắm hai mắt, hô hấp cũng đều đặn, nhưng sớm bị đánh thức rồi.

      "Em mấy tháng rồi."

      Trong bóng tối chợt vang lên giọng trầm thấp khàn khàn của người đàn ông, Hạ Tuyền hiểu ý tứ của , nhưng vẫn dịu dàng trả lời: "Sắp 5 tháng rồi, sao còn chưa ngủ? Là em đánh thức à? xin lỗi, em cử động nữa."

      "Muộn rồi."

      Sau khi hai chữ trầm thấp mà đầy từ tính này được ra, người đàn ông lập tức thèm che giấu hành vi ái muội của mình nữa, Hạ Tuyền gần như thở nổi, cảm giác toàn thân mất tự chủ, còn biết xấu hổ mà tiến sát lại gần , nghênh đón động tác của .

      Hóa ra hỏi mang thai bao nhiêu tháng là để xác định xem có thể làm chuyện này hay chưa.

      Đêm còn rất dài, hai người có tâm trạng để ngủ quấn quýt lấy nhau.

      Trong những ngày sau đó, Hạ Tuyền luôn chú ý tới từng tin tức , vì chỉ sợ bản thân bỏ qua thông tin quan trọng nào đó.

      có như dự đoán, các diễn đàn website rất nhanh liền có những người đăng bài viết kiểu dạng "Theo như người biết chuyện ", những bài viết này có liên quan đến nguyên nhân xuất đầu lộ diện.

      Thời gian trôi qua lâu như vậy rồi, nhưng mọi người vẫn luôn suy đoán rốt cuộc đột nhiên rút lui nghỉ ngơi năm là bởi vì mắc bệnh hay là vì mang thai, nhưng điều mọi người tuyệt đối ngờ tới chính là, bài viết này lại cho họ biết rằng, lý do dừng mọi hoạt động giải trí lại, là bởi vì bị công ty đóng băng!

      nữ diễn viên ràng vẫn nổi tiếng, còn nắm giữ trong tay hợp đồng đóng phim với đạo diễn tầm quốc tế, tại sao có thể bị đóng băng như vậy được?

      Lý luận của bài viết này vô cùng ràng, đó là bởi vì nữ diễn viên danh tính X này có mối quan hệ thể cho ai biết với ông chủ lớn của công ty.

      Bài viết tới đó là kết thúc, để lại cho người ta cảm giác rất thần bí, cũng tuyên bố với bên ngoài rằng, chân tướng của việc được giải đáp vào hai ngày tới, khi đó mọi người rồi biết, rốt cuộc nữ diễn viên danh tính X này có quan hệ gì với ông chủ của công ty.

      bài viết mang theo ý tứ ám chỉ vô cùng ràng như vậy rất khó để khiến cho người ta suy nghĩ lung tung, tất cả mọi người đều suy đoán có phải Hạ Tuyền léng phéng với Diệp Hân hay . Liệu chân tướng có phải là Diệp Hân bao nuôi ở bên ngoài, nên hôm nay đóng băng là bởi vì muốn bị trong nhà phát ra, hay là bởi vì mang thai đứa bé của ông, cho nên mới che giấu để dưỡng thai?

      Dù sao Diệp tổng cũng chỉ có con , có con trai, vì muốn gia sản lớn như thế trở thành của hồi môn tặng cho người khác, cho nên nếu có làm như vậy cũng rất có thể.

      Hạ Tuyền đó, bề ngoài xinh đẹp như vậy, lại còn có nhiều xì căng đan, nhìn cũng giống như là loại người có thể làm ra chuyện đó.

      Trong lúc nhất thời, dân cư mạng lập tức ngừng chửi rủa Hạ Tuyền, thậm chí có rất nhiều người hâm mộ của cũng trở thành anti-fan.

      Nhìn những bài viết kia, rồi lại nhìn những dòng bình luận khó coi mạng, Hạ Tuyền nhếch mép mỉm cười, hết sức khinh miệt.

      Có lẽ ngay cả người đàn ông khi đối mặt với những câu bình luận này cũng phải cười trừ, điều này chứng tỏ rằng nội tâm của mạnh mẽ hơn so trước trước rất nhiều.

      Hạ Tuyền rất ràng, những bài viết này nhất định là do Lệ Tịnh Lương sắp xếp cho người đăng lên, đánh vào phương diện mạng xã hội, bây giờ phải nhìn xem công ty Hoa Hạ tiếp chiến như thế nào .

      Nhưng mà thời gian hai ngày này quá ngắn, căn bản đủ để bọn họ truy tìm tài khoản của người đăng bài. Coi như bọn họ có tìm được chăng nữa, chỉ sợ cũng có cách nào nào để thuyết phục người đó giữ mồm giữ miệng.

      Hơn nữa điều kiện mà ông ta đưa ra, làm sao có thể hấp dẫn như ông chủ Lệ được? nhất định tìm ra được nhược điểm của người đó.

      Mấy ngày nay Hạ Tuyền hề thấy mặt Lệ Tịnh Lương, sắp xếp cho buổi họp báo. nghĩ, chắc phải khi nào đến buổi họp báo mới được gặp rồi.

      Thời gian hai ngày thanh thản trôi qua, tài khoản kia đúng hẹn đăng lên bài biết, nội dung của bài viết tiết lộ toàn bộ chuyện cũ của Hạ Tuyền, Diệp Hân và Khang Vũ cùng với người vợ tại của ông ta là Lương Ngâm, thậm chí ngay cả vấn đề ngoài lề là chuyện ông ta luôn cho rằng Diệp Minh Tâm là con ruột của mình nhưng ra là con nuôi cũng bị lôi ra ngoài ánh sáng.

      Tin tức này vừa được tung ra rất nhanh chiếm đóng trang đầu của các cuốn tạp chí báo lớn, từ khóa được tìm kiếm nhiều nhất mạng xã hội cũng là tất cả tên của những người trong cuộc, các chuyện cũ vốn sớm bị lãng quên của công ty và những người khác cũng dần nổi lên mặt nước, đống người chen lách hết vào chỗ giống như là tiến hành cuộc hỗn chiến.

      Hạ Tuyền vốn là mục tiêu công
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 27:

      Edit: Thơ
      Nếu như tất cả mọi chuyện đều có thể như mình mong đợi quá tốt rồi, nhưng thực tế ông trời luôn thích đùa giỡn người cả ở lúc mấu chốt.

      Hai mươi phút trước khi cuộc họp báo của Hạ Tuyền bắt đầu, tất cả truyền thông đều nhận được tin nhắn. Diệp Minh Tâm thông qua công ty giải trí Hoa Hạ đăng bài viết, xem như là đáp lại nghi vẫn ta có phải là con ruột của cha mình hay mạng internet.

      Hạ Tuyền lập tức nhìn thấy bài viết này vì Ôn Minh Hạo trực tiếp gửi bài viết này đến điện thoại của .

      Điện thoại của Lệ Tịnh Lương cũng đồng thời vang lên báo tin nhắn cùng với điện thoại của Hạ Tuyền. Bọn họ ở trong phòng, người ở bên ngoài, cùng cầm điện thoại lên đọc. Bài viết đó quả thực khiến cho người ta cảm thấy khó chịu.

      Trong bài viết, Diệp Minh Tâm đau lòng khiển trách Hạ Tuyền tìm mọi cách để tiếp cận ta, nhúng tay vào tình cảm giữa ta và chồng chưa cưới, cướp chồng chưa cưới của ta, thậm chí còn lén lút mang thai. nay ở bên ngoài, những tin tức liên quan đến cha ta Diệp Hân chỉ là thủ đoạn che dấu của chủ tịch tập đoàn AR Lệ Tịnh Lượng. Hạ Tuyền căn bản phải con của Diệp Hân, ta mới là con ruột duy nhất của Diệp Hân.

      Bên trong bài viết này hề nhắc đến chuyện gì liên quan đến Khang Vũ, hành văn mượt mà lưu loát miêu tả Diệp Minh Tâm trở thành người phụ nữ đáng thương bị vứt bỏ. Thủ đoạn khiến người ta đồng tình như vậy, nhìn mà chán ghét.

      Sau khi Hứa Cách Phỉ xem xong bài viết này liền lập ức chạy vào phòng chờ tìm Hạ Tuyền, lúc đó Hạ Tuyền cũng vừa trang điểm xong, đốt mặt với sốt sắng của Hứa Cách Phỉ, chỉ nở nụ cười bình thản.

      "Đừng lo lắng, bài viết này viết tồi, vừa nhìn biết là sản phẩm của phòng quan hệ xã hội của công ty, nhà họ Diệp bắt đầu phản kích, đây là chuyện tốt, lo gì chứ?"

      "Em lo sao? lúc nữa em ra ngoài, đám phòng viên kia nhất định bám tha vào cái bụng của em, lúc đó em phải làm sao?"

      Hạ Tuyền suy nghĩ chút, nhìn mình trong gương, qua hồi lâu mới : "Thực ra những chuyện này nên hỏi em."

      "Vậy phải hỏi ai?" Hứa Cách Phỉ nhíu mày lại.

      Hạ Tuyền đứng dậy, sửa sang lại đồ trang sức của mình: "Chị nên hỏi Lệ Tịnh Lương, những chuyện này là do ấy sắp xếp, chắc chắn là ấy cũng nhìn thấy bài viết này rồi, ấy nên đưa ra quyết định."

      Hứa Cách Phỉ im lặng , yên tĩnh nhìn ra ngoài hội trường tổ chức buổi họp báo, Mã Nghĩ phía sau , hơi lo lắng nhìn vẻ mặt của .

      Lệ Tịnh Lương đứng ở góc khuất mà truyền thông thể nhìn thấy, mặt thay đổi nhìn đến gần.

      Sắp tới trước mặt truyền thông, Hạ Tuyền híp mắt nhìn về phía Lệ Tịnh Lương, đôi mắt hoa đào lộ ra tia tình cảm, dựa vào trí thông minh của Lệ Tịnh Lương, đương nhiên là hiểu được ý tứ của .

      Lệ Tịnh Lương đương nhiên thấy được bài viết, truyền thông cũng đến, nếu như lúc này hủy bỏ buổi họp báo lại có vẻ là Hạ Tuyền chột dạ. Nếu như thể hủy bỏ cũng chỉ có thể suy nghĩ làm thế nào để chặn miệng truyền thông, nghĩ ra lý do hoàn hảo để giải quyết vấn đề đứa bé.

      nay nghĩ được hai phương án giải quyết. , đẩy người ra tự nhận mình là cha của đứa bé. Hai, để cho bỏ đứa bé, phủ nhận chuyện mang thai, như vậy có vấn đều gì hết.

      Hiển nhiên là phương án thứ hai được vị Hạ Tuyền kiên quyết phản đối. Phương án thứ nhất biết nên tìm ai tới, tìm ai cũng yên lòng.

      Thực ra cũng có lựa chọn thứ ba, đó chính là ra nhận đứa bé là của , có tự tin là có thể dùng tài ăn xuất sắc của mình để chặn miệng truyền thông. Nhưng mà.... có ra hay , đây là quyết định khó nhất của .

      Trong nháy mắt khi Hạ Tuyền lên khán đài, tất cả đèn flash của phóng viên đều sáng lên. sớm quen với những thức này, cho dù sáng ngừng nhấp nháy cũng hề chớp mắt.

      vững vàng ngồi xuống vị trí trung tâm hội trường, mặt biến sắc nhìn đám phóng viên bên dưới, dường như chưa từng nhìn thấy bài viết kia.

      Hứa Cách Phỉ cầm mic bước lên trước, sau khi phần giới thiệu mở màn tuyên bố Hạ Tuyền có thể bắt đầu chuyện.

      Chỉnh lại mic chút, Hạ Tuyền ôn hòa mở miệng : "Chào các bạn phóng viên, rất vui vì mọi người có thể gác lại trăm công nghìn việc, nể mặt tôi mà đến tham gia buổi họp báo này, cám ơn mọi người." đứng dây cúi người sâu. Bởi vì thợ trang điểm cố ý che dấu nên tạm thời vẫn nhìn ra bụng có vẫn đề gì.

      Sau khi ngồi xuống, Hạ Tuyền im lặng lát rồi mới mở miệng lần nữa, bình tĩnh rằng: "Mấy ngày trước, mạng xuất số tin tức liên quan đến tôi cùng với Diệp tổng, Tổng giám đốc công ty giải trí Hoa Hạ, hôm nay tổ chức buổi họp báo này chính là muốn về chuyện này."

      Nghe thấy dứt khoát thẳng vào vấn đề như vậy, các phóng viên có vẻ rất kích động, bọn họ ngừng ấn máy ảnh, buông tha bất kì biến hóa nào mặt .

      "Tin tưởng mọi người đều tò mò về bức ảnh được lưu truyền mạng, nghi ngờ bên là tôi và Diệp tổng. Thực đó chính là chúng tôi, mà tôi...." Hơi ngừng lại, lộ ra vẻ mặt tự giễu: "Tuy rằng điều này nghe có vẻ vô lý nhưng thực tôi là con ruột của ông ấy." Hạ Tuyền đưa tay ra, Mã Nghĩ lập tức đưa tập tài liệu đến, đó là thứ Lệ Tịnh Lương giao cho , hoàn toàn nghi ngờ độ tin cậy của nó.

      "Đây là kết quả giám định ở bệnh viện nhân dân Giang Thành, nếu như mọi người còn nghi ngờ chuyện tôi là con ruột của Diệp tổng có thể cầu tôi đưa tài liệu này để chứng minh." Hạ Tuyền xong, để kết quả giám định lên bàn.

      Ba người nhà họ Diệp xem truyền hình trực tiếp thấy lấy kết quả giám định ra để chứng minh trong lòng đều kinh ngạc. Lương Ngâm nhìn về phía chồng, trong mắt mang theo oán giận.

      Diệp Hân bưng cốc uống trà, suy tư nghĩ mình bị người khác chui chỗ trống lúc nào, khả năn duy nhất chính là bên cạnh ông ta có người của Lệ Tịnh Lương.

      "Tôi bước vào giới giải trí cũng gần năm năm rồi, vẫn dùng thân phận nhi. Thực ra từ nhất nhiều năm trước, con chủ tịch tập đoàn Khang Thị, Khang Vũ chính là mẹ của tôi. Lúc mẹ sinh ra tôi, Diệp Hân và mẹ tôi vẫn ở cùng nhau. Nhưng, năm tôi tám tuổi, Diệp Hân bỏ rơi mẹ con tôi, kết hôn cùng thiên kim của tập đoàn Lương Thị, Lương Ngâm. Thân thể của mẹ tôi vốn tốt, bao lâu sau liền qua đời, công ty của ông ngoại cũng vì bị Diệp Hân cướp mất rất nhiều khách hàng mà nhanh chóng sụp đổ, mấy tháng sau ông ngoại của tôi cũng rời khỏi nhân thế."

      Lệ Tịnh Lương đứng dưới đài nghe Hạ Tuyền ràn hết chuyện cũ ra, ít nhiều cũng hơi bất ngờ. Đúng là ngờ lại có thể kể hết quá khứ và cả mục đích báo của mình ra, tại ngoài cùng nhau lập mưu ra tất cả giới truyền thông cũng đều biết rồi.

      Đúng là vở kịch lớn mở đầu năm mới.

      "Có phải là có chút nực cười hay ?" xong quá khứ bị mẹ kế vứt bỏ, Hạ Tuyền bắt đầu đến mình bây giờ: "Giống như rất nhiều người nghĩ đến, tôi thực phải người tốt, tôi từng cố gắng quyến rũ chồng chưa cưới của Diệp tiểu thư, tôi trở
      [​IMG]
      Tuyết Liên, dhttTrâu thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 28:

      Editor: Tiểu Ốc

      Hạ Tuyền chưa trở về chỗ ở của Lệ Tịnh Lương, đây là điều mà bản thân Lệ Tịnh Lương phát ra khi về nhà vào buổi tối.

      Trong nhà thiếu rất nhiều bộ quần áo của , cái rương màu hồng trong phòng cất quần áo thuộc về cũng thấy đâu nữa, mặt bàn có mẩu giấy bị chiếc bình hoa đè lên, phía viết câu: Ra khỏi nước mấy ngày, đừng nhớ.

      nhớ mấy ngày trước có đề cập tới chuyện muốn xuất ngoại, hình như là người từng giúp đỡ thời học có chuyện vui nào đó, muốn mời tham dự. Lúc đó cho phép, nhưng mà hiển nhiên rằng tiểu hồ ly này thể nào nghe lời rồi, vậy mà lại dám lén lén lút lút rời cơ chứ.

      Lệ Tịnh Lương tới ban công, nhìn màn đêm chìm trong ngày mùa đông lạnh lẽo, chút để ý cởi nút cổ áo sơ mi ra, khi thu tay lại làn môi thuận tiện hít hơi thuốc, gõ gõ tro thuốc lá sang bên, đôi môi lạnh bạc phả ra làn khói mù mịt.

      Cùng bị mất ngủ giống chính là Diệp Hân bị Hạ Tuyền hạ cho cú. Đêm rất khuya rồi, nhưng ông vẫn hề về nhà mà ở lại công ty, ông muốn trở về để nghe lời càu nhàu của Lương Ngâm, càng muốn nhìn thấy vẻ mặt cam lòng và uất ức của Diệp Minh Tâm.

      mặt bàn chính là tấm áp-phích của bộ phim mà Hạ Tuyền đóng vai chính, mặc dù được trang điểm rất đậm, nhưng vẫn thể ngăn cản được ông nhìn ra nét giống nhau giữa và Khang Vũ - người vợ trước của ông, phải là ông chưa từng nghi ngờ, chỉ là ông ngờ rằng đứa bé kia vẫn còn sống, hơn nữa còn sống tốt như vậy.

      Nhưng điều khiến cho ông càng ngờ tới chính là, đứa bé kia lại chính là con ruột thịt của ông.

      ra ông cũng còn nhớ vào cái năm rời bỏ Khang Vũ đó đứa bé kia cái gì, nhưng ông vẫn còn nhớ rằng đứa bé kia chạy vài con phố để đuổi theo xe của ông. phải là chưa từng nghĩ tới việc bước xuống đỡ dậy, ngăn cản , nhưng cứ nghĩ đến việc có lẽ vợ mình phản bội mình, lại nghĩ đến việc đứa bé kia có thể phải là ruột thịt của mình, tám năm nay mình đều nuôi con của thằng khác, bị cắm sừng nhiều năm như vậy mà lại hề hay biết, trong lòng ông ta liền tràn đầy phẫn nộ.

      Kết quả cứ như vậy, rời bỏ họ, từ đó hoàn toàn bật vô tín, cho đến khi nhận được tin Khang Vũ qua đời.

      Khang Vũ là mối tình đầu của Diệp Hân, bọn họ từng vô cùng nhau, cuộc sống sau khi cưới cũng rất hạnh phúc, ông cũng rất cẩn trọng khi làm việc cho bố vợ, nhưng chuyện xảu ra vào năm Hạ Tuyền tám tuổi ấy hoàn toàn phá vỡ cuộc sống của bọn họ.

      Từ từ uống hớp trà, Diệp Hân rũ mắt liếc nhìn tấm ảnh gia đình đặt ở bàn, phía là Lương Ngâm, Diệp Minh Tâm còn có ông, ba người bọn họ cũng sống cùng nhau rất nhiều năm, thậm chí còn vượt qua cả quãng thời gian ông sống chung với Khang Vũ, nhưng cho tới bây giờ ông vẫn luôn cảm thấy như có bức tường ngăn cản giữa hai người bọn họ. Ông luôn nghĩ ra được đây là vì cái gì, nhưng bây giờ ông biết rồi.

      Nếu như Hạ Tuyền là con ruột của ông, vậy điều này đồng nghĩa với việc ông trách lầm Khang Vũ. nhớ tới chuyện Hạ Tuyền bị mất tích, cùng với những hành động, việc làm của Lương Ngâm, trong lòng chợt bộc phát cỗ tức giận, phun ra, nuốt trôi.

      "Lệ Tịnh Lương, tôi phải cảm ơn cậu......" Giống như tự , Diệp Hân thầm.

      Khi máy bay hạ cánh ở Fiji là hơn giờ đêm.

      Hạ Tuyền bước xuống từ máy bay, theo phía sau là Vân Nhược Châu dù có làm thế nào cũng chịu dứt ra.

      "Bản thân cũng có buổi quảng cáo phải quay ở bên này, đúng là trùng hợp, thuận đường." Vân Nhược Châu ngừng lặp lại những lời này ở phía sau .

      Hạ Tuyền bất đắc dĩ đẩy kính râm cái: "Tôi biết rồi, đừng có lặp lại nữa, tôi đuổi là được rồi chứ gì."

      Vân Nhược Châu cười tiếng, nhận lấy rương hành lý của : "Em mang thai, cầm giúp em."

      Hạ Tuyền cũng kiểu cách, gật đầu cái rồi giao cái rương cho , lấy điện thoại di động ra liên lạc với người mà muốn gặp ở nơi này.

      Bất tri bất giác trôi qua lâu như vậy rồi, người đàn ông từng nuôi dưỡng và cho học nay cũng bốn mươi tuổi rồi. Vẫn còn nhớ năm đó khi ở độ tuổi thiếu nữ mộng mơ, sinh ra loại tình cảm phù hợp luân thường đạo lý với vị ân nhân của mình, mặc dù viết vô số lá thư tình cho vị uncle(chú) này, nhưng cuối cùng vẫn thành đá chìm đáy giếng. nghĩ, phải cảm ơn đối phương coi thường mình, vì nếu cho tới bây giờ, gần như có thể khẳng định rằng mình hối hận cả đời.

      Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Hạ Tuyền vừa nhận điện thoại vừa tìm kiếm gương mặt quen thuộc trong đám người vừa : "Chú Niếp, cháu đến rồi, chú ở đâu vậy?"

      Đầu dây bên kia điện thoại truyền tới giọng nam ôn hòa chững chạc, đối phương trầm thấp : "Cháu nhìn về phía bên trái."

      Hạ Tuyền vừa nhìn về phía bên
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 29:

      Hạ Tuyền xoay người muốn chạy, tiếc rằng Lệ Tịnh Lương chân dài bước lớn, chỉ cần bước dài là có thể đuổi kịp bắt lấy cổ tay của , hai người cứ gặp nhau ở trong khách sạn tại Fiji vào rạng sáng như vậy, đưa lưng về phía , bị kéo vào trong ngực, cười như cười ở bên tai .... .......

      "Còn muốn chạy sao?"

      Vượt qua trăm sông ngàn núi, gặp nhau ở nơi đất khách quê người này, Hạ Tuyền phí công thuyết phục mình rằng đây chỉ là trùng hợp. rất ràng rằng Lệ Tịnh Lương đến tìm , bất luận xuất phát từ mục đích gì nhưng có thể xác định tâm ý của .

      Ngoái đầu nhìn lại, Hạ Tuyền hờ hững mà xa cách nhìn nhưng khi đôi mắt hoa đáo của hơi nheo lại mỉm cười lại toát ra vẻ quyến rũ mà chính cũng nhận ra, đôi môi kiều diễm ướt át ở gần như vậy, nếu như đây phải là đại sảnh khách sạn, chỉ sợ sớm....

      " buông tay ra." Hạ Tuyền mở miệng ra lời vô tình: "Vừa muốn ngựa chạy nhanh lại muốn ngựa ăn cỏ, Lệ tiên sinh là biết buôn bán." thử tránh thoát khỏi tay , có lẽ là do lo lắng cho cái bụng của nên Lệ Tịnh Lương dùng nhiều sức, vừa giãy cái có thể tránh thoát.

      Lệ Tịnh Lương đứng thẳng người, phủi những hạt bụi tồn tại áo khoác, ánh mắt nghiêng nghiêng, dáng vẻ cao ngạo thanh lãnh kia thực vô cùng gợi cảm.

      "Em xem, người phụ nữ mang thai năm tháng, vào lúc sáng sớm 5 giờ ra ngoài là muốn làm chuyện gì đây?"

      Câu hỏi này ràng chính là , bòng gió như vậy rất vui sao? Hạ Tuyền mở miệng muốn phản bác nhưng giám đốc khách sạn lại tới, theo ông chính là nhân viên tiếp tân vừa gọi ông. Giám đốc dùng vốn tiếng Trung sứt sẹo của mình : "Ông chủ muốn ở trong phòng nào? Tôi cho người đưa hành lý của ngài tới đó trước."

      Hả? Tại sao giám đốc của khách sạn lại gọi là ông chủ? Chẳng lẽ chỉ là xưng hô theo lễ phép? đúng, thấy ông ấy gọi Nhiếp Chính là ông chủ nha.

      Hạ Tuyền suy nghĩ, nhất thời chú ý động tác của Lệ Tịnh Lương, cho đến khi Lệ Tịnh Lương ôm ngang lên mới giật mình.

      " làm cái gì vậy!" kinh sợ nhìn chằm chằm vào , ôm chặt cổ của , chỉ sợ ngã từ trong lòng xuống động thai khí.

      Lệ Tịnh Lương an an ổn ổn ôm , đôi mắt phượng thon dài khẽ lướt qua bên, bình thản : "Đưa đến phòng của ấy là được."

      __ Tiếng lưu loát, còn là giọng tiêu chuẩn thực giải vây cho vị giám đốc giỏi tiếng Trung kia.

      Người kia thở phào nhõm, vội cho người đưa hành lý của Lệ Tịnh Lương đến gian phòng của Hạ Tuyền, Hạ Tuyền : "Đó là phòng của tôi, ta muốn vào phải có đồng ý của tôi chứ?"

      Giám đốc khách sạn nhìn cách khó hiểu, gương mặt như , xin chậm chút, tôi nghe hiểu.

      Hạ Tuyền ... .... phục rồi.

      Lệ Tịnh Lương cứ ôm như vậy vào trong thang máy, chờ cửa thang máy đóng lại mới thả xuống.

      Chân vừa đặt xuống đấy, Hạ Tuyền lập tức dùng sức véo cánh tay của Lệ Tịnh Lương, thuận tiện lùi về sau bước, cách rất xa. Có lẽ là muốn trừng nhưng cuối cùng ánh mắt lại phong tình vạn chủng, vô cùng quyền rũ người khác.

      Haizz, đôi mắt hoa đào quyến rũ này.

      Lệ Tịnh Lương rời mắt chỗ khác, tránh né ánh mắt của . , ai cũng thể phủ nhận vẻ bề ngoài trời sinh bất phàm của ông chủ Lệ. Lúc cười uy nghi nghiêm túc, lúc mìm cười phong lưu thoải mái, khí chất cao quý. Chỉ cần đứng ở nơi đó cũng có thể khiến cho người ta cảm thấy muốn nhìn lại dám nhìn.

      May là thang máy sắp tới tầng có phòng của , trong lòng có quyết định, vì thế cần phí lời với Lệ Tịnh Lương, lập tức nhấc chân bước ra ngoài, khi đến gian phòng nhàng gõ cửa. Nhìn động tác này của biết rằng đây phải phòng của .

      Quả nhiên nhanh chóng mở miệng : "Nếu ông chủ Lệ thích phòng của tôi tôi cho là được, đôi có thể chen chúc cùng với người khác."

      lễ phép nở nụ cười, khi cửa phòng mở ra gương mặt đong đầy ý cười hướng về người bên trong phòng.

      "Chú Nhiếp, chủ dậy sớm vậy?"

      Thực ra Nhiếp Chính sớm tỉnh rồi, ra ngoài chạy vòng, vừa trở về tắm rửa thay quần áo xong. Ông gật đầu chào Hạ Tuyền trước sau đó nhìn về phía sau , ánh mắt mang theo chút nghi vấn.

      Hạ Tuyền bày ra dáng vẻ ưu sầu: "Chú Nhiếp, cháu thực có cách nào mới đến quấy rầy chú, chủ xem , cháu ở bên ngoài có người, bên trong lại có người, nhiều đàn ông cũng có chỗ ở, thể làm gì khác hơn là tặng phòng của mình cho ấy. Trước khi cháu đăng ký căn phòng khác có thể cho cháu nghỉ ngơi ở trong này chút được ?"

      Đương nhiên là Nhiếp Chính cự tuyệt, nghiêng người nhường đường cho Hạ Tuyền, nhưng là sao Lệ Tịnh Lương có thể để cho ngủ nhờ phòng người đàn ông khác chứ? Mặc dù người đàn ông kia ngoài bốn mươi tuổi.

      "Nhiếp tổng, rất vui được găp ông."

      tay Lệ Tịnh Lương cầm lấy tay Hạ Tuyền, ánh mắt xa xăm tùy ý nhìn vào Nhiếp Chính, con mắt thâm sâu mang theo tia sắc bén.

      Nhiếp Chính mỉm cười : "Có thể gặp được Lệ tiên sinh ở đât, tôi mới là người có phúc."

      "Hai người quen biết sao?" Hạ Tuyền chen miệng .

      Lệ Tịnh Lương nghiền ngẫm nhìn : " thân bằng em."

      Lời này ra tại sao lại mang theo vị chua vậy?

      Chính Lệ Tịnh Lương cũng hơi nhíu mày, muốn sửa lại nhưng biết làm thế nào cho tốt nên cuối cùng vẫn im lặng.

      "Ông chủ tập đoàn AR, muốn quen cũng khó." Tuy lời khen tặng nhưng mặt Nhiếp Chính lại tia sùng bái, ông lạnh nhạt : " phải là cháu mệt mỏi sao? vào nghỉ ngơi ."

      Hạ Tuyền muốn thoát khỏi Lệ Tịnh Lương nhưng lần này làm thế nào cũng thành công, bất đắc dĩ, thể làm gì khác hơn là từ bỏ.

      "Quên , chú Nhiếp, chú nghỉ ngơi trước , cháu về phòng là được."

      Nhìn hơi nhụt trí, Nhiếp Chính suy tư hồi, : "Lệ tiên sinh là gì của cháu?"

      Vấn đề này thực đúng ý của người nào đó, trước khi Hạ Tuyền mở miệng ngoái đầu lại : "Tôi là người đàn ông của ấy." Hơi cúi đầu đưa mắt nhìn bụng của , bổ sung : "Là cha của đứa bé."

      Hạ Tuyền đau đầu ấn thái dương, nếu như những lời này trong buổi họp báo nhất định mừng muốn khóc, nhưng bây giờ còn có tác dụng gì chứ? Trong mắt tất cả mọi người, là người phụ nữ của Vân Nhược Châu.

      Đối với tuyên bố của ông chủ Lệ, Nhiếp Chính chỉ hơi vuốt cằm,
      [​IMG]
      Phong nguyet, Tuyết Liên, duyenktn12 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :