Chương 2: Cậu cũng khá xinh đấy thôi! Ngày hôm sau, khi tôi vừa đến lớp, Bốn Mắt liền đưa cho tôi tờ giấy . tờ giấy đó ghi cách giải thích câu thành ngữ hôm qua tôi hỏi cậu ấy bằng tiếng kèm theo chú thích từ mới. Ở cuối còn viết: “ phải mình coi thường cậu mà là cậu nên với mình rằng cậu hiểu tiếng ”. Tôi ném ánh mắt hình viên đạn về phía Bốn Mắt rồi xé mẩu giấy khác viết: “Cậu đổ lỗi cho mình?” Cậu ấy xem xong viết tiếp vào đó: “Mình thích cãi nhau với con . Mình cũng biết mình sai ở đâu nhưng dù sao cũng xin lỗi cậu”. Tôi nhìn mấy dòng của cậu ấy, tâm trạng tự nhiên tốt hơn hẳn. Tôi biết tôi sai nhưng cái sĩ diện của đứa từng học giỏi tiếng nhất lớp cho phép tôi làm lành trước. Ai bảo cậu ấy làm tôi mất mặt chứ! Sau cùng tôi viết: “Xem như cậu có thành ý, bọn mình hòa!” Bốn Mắt cười cười : - ràng như vậy cậu hiểu chưa? Tôi nhìn cậu ấy, chỉ khẽ gật đầu. Ngày thứ hai của quá trình bắt đầu trở thành người lớn, tôi kết thúc chiến tranh với bạn cùng bàn. Cũng từ ngày thứ hai này, tôi bắt đầu cuộc chiến sống còn với môn văn. Chúng tôi gọi giáo dạy văn là Mặt Lạnh bởi lúc nào cũng giữ cái vẻ mặt lạnh lùng cùng giọng cứng như thép. Tôi còn nghi ngờ có phải dạy nhầm môn rồi hay . Mỗi lần Mặt Lạnh lướt danh sách lớp, chuẩn bị gọi bạn A xấu số nào đó trả lời câu hỏi của mình là tim tôi lại như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tuy cảm thấy hơi có lỗi với bạn A xấu số ấy nhưng tôi phải khẳng định rằng tôi vô cùng nhõm, thậm chí còn vui mừng ra mặt khi tên tôi lọt vào tầm mắt của . Sau nhiều lần như vậy, Bốn Mắt bảo tôi: - Cậu cứ như vậy làm sao mà tập trung vào bài học được! Tôi đáp: - Cùng lắm mình mượn vở cậu chép bài. - Ai mình cho cậu mượn, chú ý học ! Tôi lè lưỡi với Bốn Mắt. cho tôi mượn tôi tự lấy, ai bảo cậu ấy là bạn cùng bàn của tôi chứ! Tôi cũng biết từ khi nào mình lại dần thân thiết hơn với Bốn Mắt. Có lẽ mọi chuyện cứ theo thời gian tự nhiên mà như thế. Tôi nhớ là vào khoảng cuối tháng 9, tôi bắt đầu thấy Bốn Mắt nhìn về phía Hoa Khôi. Cứ như vậy suốt tuần, tôi kìm nổi tò mò mà hỏi cậu ấy: - Có phải cậu thích Hoa Khôi ? Cậu ấy lại hỏi ngược lại: - Sao cậu lại nghĩ như vậy? Tôi biết trả lời thế nào. Tôi sợ nếu ra Bốn Mắt lại nghĩ tôi để ý đến cậu ấy. Cái đồ độc mồm độc miệng ấy có khả năng còn ra điều đó ấy chứ! Những câu tương tự như thế mà để Lải Nhải nghe được chuyện , chuyện đùa vui cũng thành chuyện lớn của cả lớp mất. Tôi đành lấy lí do khác để lấp liếm: - Vì… vì… cậu ấy xinh! - Cậu cũng khá xinh đấy thôi! Tôi ngờ Bốn Mắt lại thèm nhìn tôi, thậm chí còn dùng cái giọng đều đều cứ như nhắc lại lời của người khác mà câu đó vậy. Trong lúc tôi còn bối rối vì lời nhận xét bất thình lình ấy cậu ấy chỉ về phía Hoa Khôi : - Cậu nhìn xem ở đó có phải có tổ chim ? Tôi ngước lên trần nhà, ở đó có gì đó có vẻ như tổ chim . ra cậu ấy nhìn Hoa Khôi mà là nhìn cái tổ chim kia. Tự nhiên tôi thấy mình buồn cười, thậm chí còn mặt dày quay sang hỏi cậu ấy: - Mình cũng khá xinh à? Bốn Mắt đẩy kính lên, nhìn tôi 2s rồi vứt cho tôi quyển vở ngữ văn chi chít chữ của cậu ấy: - Học , lát nữa Mặt Lạnh kiểm tra đấy. Tôi vừa hậm hực mở vở vừa càu nhàu: - Khen mình câu cậu giảm 1kg sao? Bốn Mắt đương nhiên thèm kiếm chuyện với tôi, chỉ chăm chăm đọc sách của mình. Tôi giả bộ lấy sách rồi khẽ liếc sang cậu ấy. Cậu ấy cười! Tôi biết cậu ấy cười vì câu của tôi hay vì cuốn sách “Các dạng bài tập toán nâng cao” có gì đó thú vị nữa.
Chương 3: Cuộc thi hát toàn trường Cuối tháng 10, trường tôi tổ chức thi hát nhằm tìm kiếm nhân tài cho cuộc thi toàn tỉnh. Thầy Bão Cát bảo lớp tôi hát song ca, ai có thể hát tự đứng lên ứng cử. Cuối cùng lại chẳng có ai tự cho rằng bản thân mình hát hay nên Hoa Khôi đề nghị mỗi bàn chuẩn bị bài, giờ sinh hoạt cuối tuần lần lượt lên hát. Tôi bị cái tin sét đánh ấy đánh thủng màng nhĩ. Hát song ca với Bốn Mắt? Nghĩ tôi còn chưa bao giờ dám nghĩ đến ấy! Ở nhà, mỗi lần khi tôi ngân nga chuẩn bị hát liền bị mẹ tôi nhét thứ đồ ăn gì đó vào miệng. Mẹ tôi còn thành tiếng, chỉ dùng khẩu hình làm thành câu: “Tốt nhất là con đừng hát”. Sau vài lần như vậy tôi chỉ dám cất giọng trong phòng thu - nhà tắm. Mẹ tôi nghe thấy mấy lần, cuối cùng cũng chịu nổi nữa mà gõ cửa bảo: “Đừng hát nữa, người ngoài nghe được lại tưởng con đọc thơ có nhịp điệu đấy!” Bây giờ lại bảo tôi hát trước mặt mọi người? Thà giết tôi cho xong! Tôi quay sang hỏi Bốn Mắt: - Cậu có biết hát ? - Cậu thấy có chuyện gì mà đây làm được ? Cậu sao? Gần đây tôi mới thấm câu đừng nhìn mặt mà bắt hình dong. Hình tượng Bốn Mắt khi lần đầu tôi nhìn thấy cậu ấy chính là: hiền hiền, ít , thư sinh. Còn hình tượng cậu ấy bây giờ chính là: độc mồm độc miệng và tự luyến. Tôi lè lưỡi với cậu ấy: - Cậu tự luyến vừa thôi! Cậu ấy cười thành tiếng: - Vậy chờ đây thể cho cậu xem. Tôi và Bốn Mắt chọn được bài hát. Bài cậu ấy biết tôi lại biết, trong khi bài tôi biết cậu ấy lại biết. Cuối cùng tôi đề nghị hát bài Bụi Phấn. Cậu ấy chê trẻ con nhưng cũng chẳng tìm được bài nào khá hơn. Lải Nhải và Dưa Hấu chọn bài hát cách mạng. Hai người đó hát hay nhưng nghe tổng thể vẫn còn tốt hơn tôi rất nhiều. Tôi và Bốn Mắt tập luyện gì cả, cậu ấy bảo đến lúc đấy cứ tùy hứng mà hát thôi. Giờ G cuối cùng cũng đến, tôi đánh tiếng trước với cậu ấy: - Cậu hát to lên chút, át giọng mình nhé! - Cậu phải thể tài năng của mình chứ. Bốn Mắt rồi kéo tôi lên trước cả lớp. Tôi hát lí nhí, hòa vào giọng cậu ấy nghe chẳng ra thể thống gì. Hoa Khôi bảo chúng tôi hát đơn từng câu, như thế mới biết được giọng từng người. Bốn Mắt nhìn tôi cười cười, tự tin cất giọng hát của mình. Cái đồ tự luyến ấy hóa ra hát hay . Đến cả thầy Bão Cát cũng nhìn cậu ấy bằng ánh mắt long lanh, như kiểu cuối cùng cũng tìm thấy nhân tài dật cứu rỗi 39 con người rồi vậy. Tôi nghe Bốn Mắt hát đến quên cả lượt của mình. Cho đến sau khi cậu ấy dừng lại 2s tôi mới giật mình, vô thức hát câu. Cái khí lắng đọng vừa rồi kết hợp với giọng hát của tôi biến thành tràng cười ngớt. Lải Nhải ngồi dưới vừa cười vừa : - Cậu rap đấy à? Lúc đó nếu nền nhà nứt ra vết, tôi thề là tôi chần chừ mà nhảy ngay xuống, rồi bịt kín nó lại để còn ai nhìn thấy tôi nữa. Bốn Mắt cũng cười, còn chế giễu tôi: - Cậu có thể tham gia cuộc thi đọc thơ đấy! Tôi lườm cậu ấy. Nếu tôi mà hát hay cậu ấy cũng có cơ hội thể ở đây đâu! Mọi người dù hát hay hay hay đều lần lượt cố gắng thể tài năng của mình. Cuối cùng chỉ còn mỗi Hoa Khôi chưa hát. Người ta thường bảo tiết mục hay nhất phải để dành đến cuối, quả đúng . Cậu ấy là người thứ hai khiến tôi nghe đến ngớ ngẩn. Bài hát quen thuộc qua giọng hát của Hoa Khôi lại trở lên ấm áp vô cùng. Tôi đúng là nhan sắc thể so sánh với cậu ấy, học lực thể so sánh với cậu ấy, đến hát cũng thể so sánh với cậu ấy. Thực ra tôi chẳng có gì có thể so sánh với cậu ấy cả! Liệu… có thể so sánh bạn cùng bàn ? Những điểm khác như ngoại hình, học lực tôi nhắc đến nhưng bạn cùng bàn của tôi về độ tự luyến đảm bảo ăn đứt bạn cùng bàn của cậu ấy! Có phải tôi nên tự hào về điều đó nhỉ? Cuối cùng sau 45’ cần đánh giá và phân tích, Bốn Mắt và Hoa Khôi được chọn làm đại diện lớp tham gia cuộc thi. Tôi giơ ngón tay cái lên rồi với cậu ấy: - Mình đây cũng khá tự hào về cậu đấy! Từ hôm đó Bốn Mắt lúc nào cũng phải ở lại tập văn nghệ đến muộn. Buổi sáng vừa đến lớp cằn nhằn: - Mệt chết được! Tôi nằm bò bàn nghe cậu ấy vậy vẫn đổi tư thế, chỉ quay đầu lại : - Sao thế? - Còn phải vì tập văn nghệ sao! – Cậu ấy nhăn nhó - Bao nhiêu người muốn hát cùng Hoa Khôi mà được kia kìa. - Chọn cậu có phải tốt hơn . Cậu ấy nhìn tôi, vừa lấy sách vừa . Tôi nghe thấy câu đó liền bật dậy hỏi : - Tại sao? - Vì chắc chắn bị loại nên cần tập luyện. Tôi tức giận lườm cậu ấy cái rồi thèm đếm xỉa gì nữa mà tiếp tục gục mặt xuống bàn. Cậu có biết cậu chọc vào nỗi đau của chị đây rồi ? Cuộc thi hát toàn trường diễn ra vào ngày mưa tầm tã, vậy mà hội trường vẫn chật kín người. Tôi nghi ngờ hơn nửa số người đó đến đây vì Hoa Khôi. Các thầy trường tôi đối với hoạt động tập thể lại vô cùng thoải mái nên có người thậm chí còn chuẩn bị hẳn băng rôn, khẩu hiệu, khí thế hừng hực. Nhưng trong số đó điều khiến tôi nổi da gà nhất chính là câu: «Hoa Khôi, muốn là mic của em!» Lớp tôi biểu diễn đầu tiên. Trước khi bắt đầu, Bốn Mắt tháo kính của cậu ấy đưa cho tôi rồi : - Mẹ mình bảo đeo kính đẹp trai hơn. Tôi nhận kính từ tay cậu ấy : - Bỏ kính ra sao chứ? - sao, mình cận 0.5, ở đó vẫn có thể nhìn thấy cậu. Cậu ấy xong chạy mất, tôi còn chưa kịp giải thích rằng tôi đâu có ý đến điều đó. Lải Nhải nhìn tôi bằng ánh mắt gian xảo, cười cười : - Hai người có gì mờ ám nha! Tôi đẩy tay cậu ấy: - Vớ vẩn, xem biểu diễn ! Bốn Mắt và Hoa Khôi người mặc sơ mi trắng quần âu, người mặc áo dài trắng khiến cả hai trông vô cùng hòa hợp, mà ngay cả đến giọng hát của họ cũng vô cùng hòa hợp. Tôi chưa bao giờ nghĩ bạn cùng bàn của mình lại có ngày đẹp trai như vậy, vả lại tôi cũng chưa bao giờ thực để ý đến vẻ ngoài của cậu ấy. Cuối cùng tôi cũng nhận ra, cậu ấy mắc bệnh tự luyến cũng là có nguyên nhân. Kết quả của cuộc thi được công bố ngay ngày hôm đó. Lớp tôi được chọn làm đại diện trường tham gia cuộc thi toàn tỉnh. Thầy Bão Cát bảo phải chuẩn bị tiết mục công phu hơn. Vì thế mà tôi được chọn vào đội múa phụ họa. Do thời gian gấp rút nên ngày nào chúng tôi cũng phải ở lại trường tập đến 7h tối mới được về. Lải Nhải lúc nào cũng than thở, tôi ngược lại cảm thấy cũng thú vị đấy chứ! Chương 4: Cậu còn lâu mới bằng chúng tôi! Từ ngày tập văn nghệ Bốn Mắt và Hoa Khôi thân thiết hơn hẳn. Ngày nào Hoa Khôi cũng xuống bàn tôi hỏi bài Bốn Mắt. Nhiều lần đến mức tôi nhường cả chỗ của mình cho cậu ấy để Bốn Mắt thuận tiện giảng bài. Dù sao cũng thể để cậu ấy cứ đứng mãi được. Dưa Hấu lại vì tôi mà bị Lải Nhải đuổi ra ngoài với đám con trai, tôi chưa chưa được về. Có khi tôi đếm đến 4 lần trong ngày Hoa Khôi chiếm dụng chỗ của tôi. Tôi tự hỏi cậu ấy học giỏi như vậy mà còn phải hỏi bài sao, vả lại trong lớp thiếu gì bạn nam học giỏi hơn Bốn Mắt. Có tiếng sét vang lên trong đầu tôi. Lẽ nào… lẽ nào…? Tôi lén quay xuống liếc hai người bọn họ. Bốn Mắt nhàng giảng giải rồi lại tranh luận với Hoa Khôi về câu hỏi trong đề thi đại học môn vật lí. Tôi trố mắt lên, đề thi đại học? Họ còn làm đến đề thi đại học rồi sao? Tôi cảm thấy mình là thành phần thấp cổ bé họng, ngày nào gặp quan lớn Hoa Khôi đường là ngày ấy phải cúi đầu hành lễ. Thực ra chỉ có mình tôi suy nghĩ cực đoan vậy thôi, Hoa Khôi chưa bao giờ tự cho mình là “quan lớn” cả. Ngược lại sau Lải Nhải, cậu ấy là người hòa đồng thứ hai mà tôi từng gặp. Nhưng những thứ cậu ấy với Bốn Mắt lại phải là thứ tôi cũng có thể cùng với bạn cùng bàn của mình. Giữa chúng tôi chỉ có đấu khẩu, đúng, ngoài đấu khẩu ra hình như hề có trao đổi bài, cũng hề có thứ gì khác. Tôi cảm giác cảnh hai người chụm đầu vào nhau đủ thứ từ công thức đến định luật cứ như bọn họ ở trong thế giới riêng được bao bọc bằng ti tỉ thứ mà tôi đến tên cũng chưa bao giờ nghe thấy. Đương nhiên, thế giới đó có tôi. Tôi cứ ngây ngốc nhìn như thế cho đến khi Bốn Mắt đột nhiên ngẩng đầu khiến tôi phải giả vờ rằng mình tìm sách tiếng . Cậu ấy thấy tôi cứ lật lật lại đống sách bàn chỉ tay: - Sách tiếng ở tay cậu kia kìa. Tôi vội vàng nhìn lại. Quả đúng , tôi cầm nó. Tôi cứ mải nghĩ đến hai người bọn họ, quên mất là mình học từ vựng tiếng . Bốn Mắt rồi tiếp tục quay lại với bài tập của mình, chẳng buồn để ý đến hành động quái lạ của tôi. Tôi nên vui hay nên buồn vì điều đó nhỉ? Lải Nhải bảo với tôi: - Cậu cẩn thận mất bạn cùng bàn đấy! - Cậu ấy có phải đồ của mình đâu. Tôi đáp mà nhìn Lải Nhải, chỉ cố gắng đọc thuộc hết mười lăm từ mới tiếng nhưng chúng lại chẳng vào đầu tôi chút nào. Buổi tối hôm đó tôi nằm mơ. Tôi mơ thấy mình học mười lăm từ mới tiếng . Nhưng học mãi, học mãi, học đến thế nào cũng thể thuộc được. Sau hồi yên tĩnh mặt giấy những chữ cái bắt đầu nhảy múa trước mắt tôi, xoay tôi như chong chóng, đẩy tôi cái rồi biến thành bốn từ Hoa, Khôi, Bốn, Mắt. Từ bốn từ đó lại nảy ra hình ảnh hai người cùng nhau giải bài tập trong đề thi đại học. Khi thấy tôi cứ mãi nhìn theo bọn họ, Bốn Mắt ngẩng đầu lên với tôi: - Cậu mãi mãi bao giờ đạt đến trình độ của bọn tôi đâu. Đến đó tôi tỉnh dậy. Đồng hồ hiển thị 2h sáng. Ác mộng, quả là ác mộng mà. Tại tôi cứ mãi suy nghĩ đến việc đó mà nó hành hạ cả giấc ngủ của tôi. Tôi là đứa trời đánh có thể đánh vào miếng ăn nhưng đừng có đánh vào giấc ngủ của tôi. Ấy thế mà từ lúc đó trở , tôi tài nào chợp mắt được. Tôi nghĩ gì cả, đầu óc cứ trống rỗng, mông lung. 5h giờ sáng, tôi bật dậy, vào đôi giày thể thao mới mua, quyết định chạy bộ vài vòng cho giải tỏa. Tuy nhiên cuối cùng lại chỉ chạy được vòng thở ra hơi. Cái gọi là thanh niên lười vận động là đây sao? Mẹ tôi còn tưởng tôi bắt đầu hiểu ra ý nghĩa của việc thể dục thể thao rồi cơ. Thậm chí còn bảo: - Nếu con sợ mệt có thể đến nhà văn hóa cùng tập dưỡng sinh Tôi nghe mẹ tôi mà suýt nữa phun cả nước uống ra ngoài. Trong mắt mẹ tôi, cơ thể tôi thành cơ thể của người già từ bao giờ vậy? Tôi chợt nảy ra ý tưởng. Tôi muốn học Karatedo. Bố tôi những phản đối ý kiến nhất thời đó mà còn gọi điện cho người bạn của bố, dạy karatedo ở gần nhà tôi, xin cho tôi chân. Tôi tự nhủ, tôi phải mang đai đen về để Bốn Mắt biết cậu ấy mới đạt được đến trình độ của tôi! Buổi sáng hôm đó, cơn buồn ngủ ập đến với tôi ngay khi tôi vừa ngồi xuống chỗ của mình. Bốn Mắt đến sau, thẳng tay vứt cặp xuống bàn phá tan giấc ngủ của tôi. Tôi rồi, có thể nào trời cũng đừng đánh khi tôi ngủ. Tôi bật dây hét lên: - Cậu làm sao thế hả? Có thấy người khác ngủ ?! Qua lớp kính tôi cũng có thể thấy cậu ấy trợn mắt lên nhìn tôi. Tôi cũng chẳng thèm để ý nữa, lại gục mặt xuống bàn ngủ. Tôi ngủ đến chẳng biết trời đất gì cho đến khi ai đó lay tôi dậy. Tôi theo thói quen đưa tay quệt lên miệng rồi mơ màng mở mắt. Cảnh tượng lớp học khiến tôi chết đứng. Mặt Lạnh đứng bục giảng lạnh lùng nhìn tôi, cả lớp đứng chào phải cố nhịn cười nhìn tôi. Mặt Lạnh : - Các em phải biết sắp xếp thời gian nghỉ ngơi và học tập cho tốt, đừng như bạn. Cả lớp tôi lúc đấy mới tranh nhau lặng lẽ cười. Đây là lần thứ hai trong tháng tôi muốn nền nhà nứt ra, muốn nó vỡ toang ra. Nhưng chúng tôi học ở tầng hai, cho dù nền nhà có vỡ tôi cũng chỉ rơi được xuống tầng mà thôi, lòng đất còn cách tôi lần nứt toác nữa. Tôi lúc đó còn tưởng Bốn Mắt nhân cơ hội này mà chê bai tôi, ngờ cậu ấy lại : - Đêm qua cậu ngủ được à? - Sao cậu biết? Đổi nghề làm thầy bói rồi à? - Thầy bói cái đầu cậu ấy! Mắt cậu thâm cả rồi kìa. Tôi vô thức đưa tay lên xoa xoa mắt. Cậu còn nữa sao? Tại cậu chứ tại ai. Tôi ước gì mình có thể hét lên với cậu ấy như thế. Lải Nhải nhân lúc Mặt Lạnh viết bài bảng quay xuống : - Có phải đêm qua nằm mơ thấy chàng đẹp trai nào ? Tôi vừa phản bác vừa xua tay đuổi cậu ấy: Có cậu nằm mơ thấy trai đẹp ấy!
Chương 5: Người lại là cậu ấy Buổi chiều hôm đó là buổi tập văn nghệ cuối cùng của chúng tôi. Ai cũng cố gắng làm tốt trong khi tôi lại chẳng thể tập đúng nhạc, đầu óc cứ quay mòng mòng. Cứ như vậy lặp lặp lại đến hơn chục lần, ai nấy đều mệt mỏi. Bốn Mắt và Hoa Khôi cũng hát đến khô cả họng. Còn tôi lại cảm thấy áy náy vô cùng. Bốn Mắt bảo tôi: - mình cậu làm lại xem nào. Tôi gì, chỉ lặng lẽ mở nhạc. Bốn Mắt lại mấy lần tôi vẫn múa được. Chim Sẻ thấy vậy liền : - Hay bọn mình đổi đội hình , múa 5 người thôi. Nếu cậu ấy cứ thế này ngày mai cũng thể biểu diễn được. Tôi cúi đầu, vẫn gì. Lải Nhải liền lên tiếng bênh vực: - Cậu bỏ là bỏ được à?! Tôi nghe thấy có vài người nữa đồng tình với Chim Sẻ. Chim Sẻ hỏi Hoa Khôi : - Cậu thấy thế nào? Hoa Khôi im lặng lúc rồi mới đáp: - Đội hình 5 người cũng sao, nhưng… - Mình đồng ý! Lải Nhải gắt lên, cậu ấy vẫn luôn đứng về phía tôi. Tôi nắm chặt tay lại. Sao ai hỏi ý kiến của tôi? Sao ai hỏi tôi có muốn tham gia ? Sao ai hỏi tôi rằng những ngày qua tôi nỗ lực tập luyện và thích nó thế nào? Mọi lời tranh luận cứ lần lượt nhảy vào tai tôi, đứng yên trong đó hoành hành khiến đầu tôi cứ nhói lên từng hồi. Cuối cùng Bốn Mắt tức giận ném quyển sách tay xuống đất : - Cậu có làm được ? làm được đừng có tham gia chứ! Cậu có biết bao nhiêu người vì cậu… Bốn Mắt đến đây dừng lại vì tôi khóc. Tôi biết cậu ấy thích gây với con , cũng thích nhìn thấy con khóc. Tôi quệt nước mắt : - Xin lỗi vì làm mất thời gian của mọi người. Tôi rồi quay lấy ba lô đeo lên vai. Lải Nhải kéo tay tôi: - Bây giờ có tập đội hình 5 người cũng kịp vì còn phải sắp xếp lại. Cậu ở lại , mình tập cùng cậu! Tôi nhìn Lải Nhải lắc đầu. Tôi tập luyện có ý nghĩa gì chứ. Bốn Mắt mắng tôi đến như vậy rồi… Tôi và Lải Nhải cứ người muốn , người giữ lại. Cứ dùng dằng mãi như thế cho đến khi Hoa Khôi lên tiếng: - Lải Nhải ở đây tập với cậu ấy nhé, bọn mình về trước đây. Chờ cho đến khi tất cả mọi người về hết, Lải Nhải kéo tôi ngồi bệt xuống sân trường : - Cậu chú ý nhạc chút là được, khó đâu! Có phải hôm nay bị ốm rồi ? Tôi đáp, thực ra tôi chỉ muốn khóc, khóc cho thỏa thích nhưng sau đó vẫn cố kìm nén lại. Tôi chưa bao giờ thấy Bốn Mắt khó chịu với tôi đến thế. Liệu có phải cậu ấy từ trước vẫn luôn thấy thoải mái với tôi ? Lải Nhải mở nhạc, múa lần cho tôi xem rồi bắt tôi tập theo. Cuối cùng tôi làm chỉ hai lần khớp được nhạc. Tập thêm bốn lần nữa đều rất tốt. Ngày mai cứ như vậy mọi chuyện ổn thôi. Nhà Lải Nhải cùng phía với nhà tôi nên chúng tôi mỗi người xe đạp, chạy song song nhau. Tôi gì, gió thổi vào mái tóc càng ngày càng ngắn của tôi khiến chúng rối tung lên. Lải Nhải an ủi tôi: - Bốn Mắt hiểu chuyện nên mới vậy thôi. Cậu đừng buồn. Tôi ngẩng mặt đón gió, ánh đèn đường hắt vào khiến tôi hơi lóa mắt, lát sau mới : - Cậu ấy cũng sai. Chỉ là người ra điều đó lại là cậu ấy. Lải Nhải nhìn tôi, suýt chút nữa đâm vào gốc cây nhưng lại bằng giọng chẳng mấy ngạc nhiên: - Cậu thích Bốn Mắt. Tôi đáp, mặc định thừa nhận. Tôi biết tại sao Lải Nhải có thể đoán ra tâm tư của mình nhưng tôi cũng có ý định giấu giếm cậu ấy. Buổi tối về nhà, tôi bị sốt , uống mấy viên thuốc rồi leo lên giường. Lần này dưới tác dụng của thuốc tôi mơ gì cả, ngủ mạch đến sáng. Nhà văn hóa tỉnh là địa điểm tổ chức cuộc thi năm nay. Tôi cùng với Lải Nhải bắt xe bus đến đó. Vừa đường tôi còn vừa nhẩm lại từng đoạn nhạc. Tôi muốn vì mình mà ảnh hưởng đến những người khác nhất là khi bọn họ cho tôi cơ hội. Khi chúng tôi đến mọi người cũng đến đủ. Hoa Khôi hỏi tôi: - Cậu có thể biểu diễn được ? Tôi lặng lẽ gật đầu. Khi quay sang vô tình chạm mắt Bốn Mắt liền vội vàng quay đầu . Trường tôi biểu diễn cuối cùng khiến tôi càng thêm căng thẳng, suýt chút nữa là xảy ra sai sót rồi. Cũng may mọi chuyện vẫn suôn sẻ. Kết quả cuộc thi cũng được công bố 30’ sau khi tiết mục của chúng tôi kết thúc. Trường tôi được giải nhì. Giải thưởng là tiền mặt cộng với thùng vở viết. Mọi người đều vui vẻ nhìn nhau, thỏa mãn công sức tập luyện bao ngày. Còn tôi, trong lòng cũng vui mừng nhưng sao cười nổi. Chúng tôi lần lượt rời hội trường ra về. Khi qua cánh cửa lớn, Bốn Mắt kéo tay tôi, vừa định gì đó nghe thấy tiếng Hoa Khôi gọi bên dưới. Cậu ấy cần phải giúp Hoa Khôi mang giải thưởng về trường. Tôi do dự mà quay mặt , chạy đến cạnh Lải Nhải. Toàn bộ phần thưởng đều thuộc về lớp tôi nên ngày hôm sau, Hoa Khôi dùng tiền thưởng mua đồ ăn liên hoan ngay tại lớp còn vở được chia đều cho tám người biểu diễn. Thầy Bão Cát nhờ chúng tôi mà được biểu dương trước hội đồng trường nên cười suốt cả buổi, lại còn giống như thường ngày, đem mọi chuyện mà phóng đại lên: - Các em mang vinh quang về cho trường chúng ta! Sau khi dọn dẹp hết đống vỏ bánh kẹo cùng nước ngọt, chúng tôi lần lượt ra về. Tôi về cuối cùng. Ra đến cửa thì thấy Bốn Mắt chờ tôi. Lầ̀n này cậu ấy cũng chưa kịp nói gì thì đã bị Hoa Khôi kéo nhận phần thưởng riêng của trường. Tôi chợt nghĩ, liệu có phải cậu ấy chờ tôi ? Liệu có phải cũng chỉ là tôi tự mình suy nghĩ vớ vẩn ? Biết đâu khi đó, cậu ấy chờ Hoa Khôi. Tin nhắn của Bốn Mắt cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi: "Cậu ở lại lớp chờ mình". Tôi lập tức nhắn lại: "Nếu có chuyện gì quan trọng thì để ngày mai ". Cậu ấy gửi lại vỏn vẹn ba chữ: "Chuyện quan trọng". Tôi do dự một hồi rồi cũng quyết ̣nh quay về lớp, ngồi đúng chỗ của mình. Khoảng 10' sau thì Bốn Mắt quay lại, ngồi bàn giáo viên. Tôi nhìn cậu ấy, cậu ấy nhìn tôi, chẳng ai biết nói gì với ai. Mãi sau khi tôi có ý ̣nh bỏ về cậu ấy mới lên tiếng: - Xin lỗi cậu! Tôi đứng hình mất mấy giây rồi dùng giọng bình thản nhất nói: - Mình sao. Dù sao cậu nói cũng đúng, mình làm ảnh hưởng đến mọi người, lẽ ra mình nên làm những việc mình cảm thấy chắc chắn. Bốn Mắ́t gãi đầu: - Mình thực sự có ý như vậy. Chỉ là...ừm... lúc đó mọi người nói cậu nhiều quá mình tự nhiên thấy bực Lần này tôi lại bị cậu ấy làm cho đứng hình, biết phải tiếp lời ra sao nữa. Cậu ấy cũng kém phần bối rối, vừa gãi đầu vừa cười cười: - Mình thật sự muốn nói với cậu như thế đâu. Hôm đó cậu khóc, mình... mình… Tôi tự nhiên thấy buồn cười. Bốn Mắt độc mồm độc miệng cũng có ngày phải nhún nhường trước tôi cơ đấy. Tôi muốn vênh mặt lên với cậu ấy: "Nể tinh bạn cùng bàn, chị tha cho chú" nhưng vẫn kiềm lại được, bình tĩnh nói: - Mình biết cậu thích cãi nhau với con gái, mình cũng thích cãi nhau với con trai. Mình giận gì cậu đâu, thật đấy! Bốn Mắt lại cười: - Cậu rồi đấy nhé. Đừng có xị cái mặt ra nữa. Đúng là bản chất con người thay đổi được mà. Tôi lườm cậu ấy rồi cầm cặp một mạch ra khỏi lớp. Một ngày đẹp trời trong quá trình trờ̉ thành người lớn của tôi, tôi lại một lần nữa kết thúc chiến tranh lạnh với bạn cùng bàn.
Chương 6: Doraemon Còn hai tuần nữa là chúng tôi bắt đầu kì thi học kì . Khi chỉ mới bắt đầu nhập học được tháng, bộ dạng uể oải của tôi luôn khiến Bốn Mắt ngứa mắt. Một tuần có 6 ngày đến trường thì 5 ngày rưỡi cậu ấy nói với tôi: "Còn mấy tháng nữa là thi rồi, cậu chịu học . Đến lúc điểm kém đừng có mà than thở". Lúc ấy tôi còn khinh bỉ nói cậu ấy là học trò cưng của thầy Bão Cát nên bị nhiễm luôn mấy câu của thầy. Lúc ấy tôi nghĩ, mấy tháng còn dài lắm. Giờ xem xét lại có lẽ nhiều lúc tôi nên nghe lời cậu ấy một chút. Bởi lẽ trong khi Hoa Khôi vẫn đều đặn cùng với Bốn Mắt ung dung "sống cuộc sống hai người bọn họ" thì tôi lại lao đầu vào ôn tập ngữ văn và vật lí. Sẽ chẳng có đề cương ôn tập nào cả. Câu cửa miệng của các thầy chính là: "Phần nào cũng quan trọng, cũng có thể có trong đề thi, các em đều phải chú ý ôn tập toàn bộ" rồi sau khi nhận được lời ca thán của học sinh ở bên dưới thì thản nhiên nói: "Sau mỗi bài học, các em về đọc sách lại thì khi ôn tập cũng chẳng khó khăn gì, là do các em chịu học thôi". Đúng, lẽ ra ngay từ đầu tôi nên học từng chút một. Bốn Mắt thường xuyên ném sang cho tôi quyển vở ghi chép của cậu ấy. Có lúc tôi nghĩ, có phải tôi là Nobita còn cậu ấy là Doraemon . Mỗi khi tôi gặp khó khăn gọi câu Bốn Mắt, hai câu Bốn Mắt, thậm chí còn khóc bù lu bù loa lên cậu ấy liền rút trong túi thần kì của mình ra món bảo bối có thể giúp đỡ tôi. Tuy nhiên Nobita luôn làm hỏng hoặc gậy ra tai hoạ từ những món bảo bối của Doraemon nhưng tôi ngược lại. Vở của Bốn Mắt được tôi giữ gìn rất cẩn thận, những trang bị cong mép, tôi cũng cố gắng vuốt lại cho thật phẳng. Nghĩ một hồi, tôi lôi điện thoại ra đổi tên cậu ấy trong danh bạ thành Doraemon, còn vừa nhìn điện thoại vừa cười ngây ngốc. - Doraemon là ai vậy? - phải việc của cậu! Bốn Mắt ngó vào điện thoại của tôi còn tôi bị giọng của cậu ấy làm cho giật mình nên vô thức nhảy cồ cồ lên nói như vậy rồi ôm điên thoại chạy mất, bỏ lại cậu ấy còn hiểu đầu cua tai nheo gì. Tôi thể để cậu ấy biết tôi coi cậu ấy là Doraemon của mình được. Một ngày trước kì thi, khi tôi đọc thuộc mấy bài thơ trong sách ngữ văn thì từ trong mũi tôi, máu chảy từng giọt, từng giọt thấm vào trang sách. Lải Nhải thấy tôi chảy máu thì kêu ầm lên. Bốn Mắt liền đẩy đầu tôi ngửa lên rồi lấy tay bịt mũi tôi, kéo đến phòng y tế. Thật ra trong lúc đó tôi cũng có phản ứng ngửa cổ, bịt mũi. Chỉ là Bốn Mắt quá nhanh làm hết tất cả, giống như mẹ tôi vậy. , cậu ấy ́ch thị là Doraemon của tôi. Ở phòng y tế, tôi được cho uống vitamin, mũi còn nhét một cục bông trông như hề. Số là tôi đã chăm chỉ ôn tập đến mức cơ thể chiu được nữa mà phải biểu tình. Tôi lén nhìn Bốn Mắt rửa tay. Lúc cậu ấy bịt mũi cho tôi máu đã dính đầy tay, dính cả vào áo khoác đồng phục. Tôi vì được uống vitamin, chẳng mấy chồc mà cảm thấy tốt hơn. Bốn Mắt cằn nhằn suốt cả đoạn đường chúng tôi về lớp học: - Chẳng phải đã nhắc cậu học từ lâu rồi sao, giờ lại thành cái bộ dạng này. Hôm nay mà có mình thì cậu còn thế nào nữa... Tôi phản bác cậu ấy, chỉ nói: - Áo cậu bẩn rồi, để mình mang về giặt. Bốn Mắt hình như lúc này mới để ý ba giọt máu tròn trịa áo của mình, nghe tôi vậy thì cởi ra, khoác lên người tôi rồi nói: - Đương nhiên cậu phải giặt sạch, những thế còn phải là ủi thơm tho. Tôi ́c đầu cậu ấy một cái: - Được voi còn đòi tiên ! Khi tôi vừa đến cửa lớp thì Lải Nhải đã xông lên dìu tôi. Tôi phải gạt tay cậu ấy ra nói: - Mình chỉ bị chảy máu cam thôi, sao cả, giờ ổn rồi. Bốn Mắt còn thêm vào: - Cậu ấy tàn tật được đâu! Buổi tối tôi nhận được tin nhắn của Lải Nhải: "Đừng học nữa, mình cũng ngủ đây. Học hành cũng phải chú ý đến sức khoẻ". Tôi gửi lại tin nhắn chúc cậu ấy ngủ ngon rồi đánh răng, tôi cũng phải ngủ sớm thôi. Khi tôi quay lại, cầm điện thoại lên thì thấy 3 cuộc gọi nhỡ của Bốn Mắt. Tôi ngay lập tức gọi lại cho cậu ấy. - Tưởng cậu ngủ rồi chứ - Bốn Mắt nói - Mình cũng ̣nh ngủ đây. Có việcc gì ? - Ờ... ừm... Chú ý sức khoẻ, mai thi tốt! Tôi ngây ra mấy giây. Cậu ấy quan tâm đến tôi sao? Tôi nhìn chiếc áo đồng phục được xả thơm tho, là phẳng phiu treo móc nói: - Áo của cậu mình giặt rồi, mai mang cho cậu. Mai thi tôt́! Tôi mang theo tâm trạng được Bốn Mắt quan tâm cả vào trong giấc ngủ. Lần này tôi mơ, chỉ là trước khi ngủ còn mấy lần nhìn lại danh sách cuộc gọi. 3 cuộc gọi nhỡ - Doraemon. Chương 7: Mình thích Bốn Mắt Cho dù đã ôn tập đến mức chảy máu mũi tôi vẫn làm bài tốt lắm. So đáp án với Bốn Mắt thì Toán đã sai 2 câu, Vât lí và Hoá làm trắc nghiệm lần lượt sai 20 và 10 câu. Duy nhất chỉ có tiếng sai 1 câu. Ngày cuối cùng, thi ngữ văn. Tôi buồn bã xách cặp ra khỏi phòng thi lại đụng trúng Bốn Mắt và Hoa Khôi. Họ thi cùng một phòng. Tâm trạng đã tốt, nhìn thấy hai người đó còn cảm thấy tồi tệ hơn nên tôi chỉ gật đầu một cái rồi qua. Một lát sau, Bốn Mắt chạy đến vỗ vai tôi: - Cậu làm bài thế nào? - Cậu nhìn mặt mình là biết rồi này, cần gì phải hỏi nữa. Bốn Mắt còn chưa nói tiếp, Lải Nhải ở sau vừa chạy đến vừa hét:"Thi xong rồi!", còn rủ chúng tôi cùng Dưa Hấu, Hoa Khôi và Em Bé buồi tối chơi cho khuây khỏa, vừa hay lại đúng dịp Giáng sinh. Tôi cũng phải ́nh chính lại rằng đối với kết quả thi nào cũng vậy, tôi chỉ buồn nhất thời, 1-2 ngày sau lại thấy được giải toả vì phải căng thẳng ôn tập, cũng chưa cần lo nghĩ đến điểm số, dù sao bài thi nộp rồi cũng chẳng thể làm lại được. Giờ có Lải Nhải, 1-2 ngày của tôi đã rút xuống còn 1-2 phút rồi. Tôi lục tung tủ quần áo cuối cùng cũng tìm thấy cái váy trắng mua hồi hè, khi mẹ tôi cho tôi quyền lựa chọn tất cả những thứ tôi thích ấy. Tôi khoác thêm bên ngoài cái áo dạ màu đỏ, khăn quàng cổ cũng màu đỏ nốt. Nhìn nhìn lại đúng là có khí giáng sinh mà. Tôi đến ̣a điểm hẹn từ sớm, ngồ̀i ghế gỗ chăng đầy đèn nháy, nhìn từng dòng người qua lại. Tôi còn nghĩ nế́u hôm nay chỉ có tôi và bốn mắt thì sao nhỉ? Sau đó lại bị chính suy nghĩ của mình làm cho xấu hổ. Cuối cùng thì mọi người cũng lần lượt đến: Dưa Hấu, Lải Nhải, Bốn Mắt, Em Bé rồi cuối cùng là Hoa Khôi. Hoa Khôi hôm nay mặc chiếc váy len ôm sát màu đỏ, bốt cao ̉ càng làm tôn lên làn da trắng bóc và vóc dáng thanh mảnh của cậu ấy. Tôi lén nhìn lại mình, kiểu gì trông cũng giống cục thịt. Bốn Mắt đã đổi kiểu tóc mới, nhìn từ xa tôi còn suýt nữa nhận ra cậu ấy. Vả lại từ sau lần biểu diễn văn nghệ, cậu ấy cũng đeo kính nữa. Đến Lải Nhải còn phải ghé tai tôi nói: - Bạn cùng bàn của cậu giờ thành hotboy rồi! Tôi có chút tự hào, tự hào vì bạn cùng bàn của mình được khen, ít ra xung quanh tôi cũng còn có điều gì đó có thẩm mỹ. Nhưng cậu ấy càng đẹp lên bao nhiêu, tôi càng cảm thấy cậu ấy và Hoa Khôi xứng đôi bấy nhiêu. Cậu ấy càng đẹp lên bao nhiêu, tôi lại càng cảm thấy mình giống như mấy diễn viên quần chúng trong phim cổ trang, nhan sắc có gì đáng nhắc đến, sau đó còn lâm vào cảnh loạn lạc bị thổ phỉ đao chém chết. Cả quá trình diễn xuất cũng vỏn vẹn chưa đầy 30s lại chỉ được máy quay lướt qua khi yên vị nằm dưới đất cùng với vũng máu. Đương nhiên, nam chính để ý đến tôi. Ai lại để ý đến cái xác chết chứ. Ngay cả bây giờ tôi thậm chí còn thấy cái áo da màu đen của Bốn Mắt lại rất hợp mắt với cái váy đỏ của Hoa Khôi. Chúng tôi dạo qua mấy con phố, khí giáng sinh tràn ngập khắp nơi. Tuy nhiên tình trạng hiên giờ luôn là Bốn Mắt và Hoa Khôi trước, sau đó đến tôi và Lải Nhải, cuối cùng là Em Bé và Dưa Hấu. Nhắc đến Em Bé tôi mới nhớ. Từ ngày nhập học đền giờ cậu ấy có sự thay đổi về chiều cao và cân nặng rõ rệt. Lải Nhải bảo giờ phải gọi cậu ấy là em lớn. Tôi tự hỏi liệu có phải con trai đến tầm này mới bắt đầu lớn ? Nhưng tôi chẳng thấy Bốn Mắt lớn lên tẹo nào, cái tôi đến là tính khí trẻ con của cậu ấy ấy, thậm chí nhiều lúc cậu ấy còn trẻ con hơn tôi. Đề nghị ăn pizza của Em Bé được tất cả mọi người nhiệt liệt hưởng ứng. Ăn xong chúng tôi kéo nhau đến nhà thờ nghe hát Giáng sinh. Tôi chăm chú nhìn dàn đồng ca cất lên tiếng hát. Những giai điệu đẹp! Tôi nghĩ nếu tôi có thể hát hay như họ, có phải người biểu diễn cùng Bốn Mắt là tôi ? Bốn Mắt thấy tôi nhìn chớp mắt tiến gần đến : - Cậu nghen tị với tài năng của họ đấy à? Tôi lườm cậu ấy, tính ra số lần tôi lườm cậu ấy tăng đến dương vô cùng rồi đấy. - Có cậu ghen tị ấy! Cậu ấy tiếp, chỉ cười rồi hát theo. Lần này tôi để ý đến những người hát kia nữa, trong mắt tôi chỉ có cậu ấy. Khi tôi còn mơ mơ hồ hồ thưởng thức giọng hát trầm ấm ấy Bốn Mắt quay lại, xoa đầu tôi : - Giáng sinh vui vẻ! Tôi lúc đó chưa kịp thu lại ánh mắt của mình, lại bị cậu ấy làm hành động như vậy mặt đỏ bừng, quên cả gạt bàn tay để đầu tôi kia, chỉ lắp bắp: - Ơ… ừm… Giáng sinh vui vẻ. - Đúng là cún con có khác, ngoan lắm! Cậu ấy xoa đầu tôi thêm lần nữa rồi nhìn tôi cười. Tôi đúng là đại ngốc, bị coi là cún con còn xấu hổ cái gì chứ. Tôi phản bác: - Có cậu là cún con ấy! - Từ giờ cậu là cún con. Bốn Mắt cười thành tiếng rồi quay sang chuyện với bọn Lải Nhải. Tôi thấy tim mình đập ngừng, cái tên Bốn Mắt đó chui vào tim tôi, gõ từng nhịp, từng nhịp mất rồi. Chúng tôi chơi bao búa kéo để chọn ra hai người mua nước cho cả hội. Cuối cùng Lải Nhải và Bốn Mắt thua cuộc, phải bỏ tiền túi ra mua. Tôi ngồi cùng với Hoa Khôi ghế gỗ cạnh đài phun nước. Hoa Khôi với tôi: - Cậu thấy Bốn Mắt là người như thế nào? Tôi giật mình quay sang nhìn cậu ấy. Mặt cậu ấy hơi đỏ. Tôi đáp: - Cậu ấy tuy độc mồm độc miệng nhưng rất tốt bụng. Hoa Khôi trả lời tôi, chỉ đăm chiêu suy nghĩ gì đó, mãi sau mới lên tiếng: - Mình thích Bốn Mắt. Chương 8 : Người duy nhất. Tôi cũng quá ngạc nhiên trước lời bộc bạch của Hoa Khôi. Chuyện đó tôi sớm đoán được, chỉ là tôi biết Bốn Mắt nghĩ thế nào về điều đó. Hay như lần trước, cậu ấy cũng chỉ chú ý về cái tổ chim đó thôi. Nhưng tôi lúc này lại biết phải với Hoa Khôi điều gì. Cậu ấy dường như cũng biết điều đó nên tiếp: - Mình thích Bốn Mắt từ khi cùng cậu ấy tham gia cuộc thi học sinh giỏi toán năm ngoái. Trước khi vào phòng thi mình bị mất đồ, hộp bút cũng mất luôn. Lúc đó chỉ còn 1 phút nữa là thi rồi, cũng kịp mua bút mới. Những người khác đều lợi dụng cơ hội đó mà loại đối thủ còn Bốn Mắt lại cho mình mượn cây bút của cậu ấy. Mình cũng ngờ bây giờ bọn mình lại học cùng lớp, lại còn được cùng nhau đứng sân khấu, cũng ngờ cậu ấy vẫn còn nhớ chuyện đó. Cậu ngồi gần cậu ấy, cậu xem cậu ấy thích ai chưa? Mình có cơ hội ? Sao Hoa Khôi lại hỏi tôi chuyện đó? Cậu ấy nghĩ tôi thích Bốn Mắt hay Bốn Mắt thích tôi? Có lẽ trong mắt cậu ấy, tôi tuyệt đối phải là đối thủ. Tuy nhiên, nếu là người có cơ hội chắc hẳn Hoa Khôi là người đầu tiên. Chẳng có ai có thể bỏ lỡ bạn xinh đẹp, thông minh, dịu dàng như thế. - Theo mình thấy Bốn Mắt chưa thích ai đâu, khúc gỗ như thế biết thích ai. Mình nghĩ cậu nhất định có cơ hội. Hoa Khôi lúc này mới cười tươi: - Cậu tốt, cảm ơn cậu. Cho đến khi mình với Bốn Mắt đây là bí mật giữa bọn mình nhé! - Ừ. Tôi cũng cười, nụ cười lòng. Nhiều lúc tôi còn nghĩ, nếu đối thủ của tôi là người đáng ghét tốt rồi, tôi có thể có cơ hội loại bỏ người đó, cũng có thể dễ dàng thích người đó. Tuy nhiên đối thủ của tôi lại là Hoa Khôi. Tôi chẳng bao giờ ghét bỏ cậu ấy được. Nếu phải lựa chọn việc tiếp và rút lui, tôi chọn việc rút lui. Tôi muốn dấn thân vào cuộc đấu mà tôi còn chưa nắm được 1% chiến thắng. Giống như Bốn Mắt từng cố ý : «Nếu làm được đừng có tham gia». Tôi, Dưa Hấu, Lải Nhải và Em Bé uống trà sữa bạc hà, chỉ có hai người còn lại uống cafe. Lẽ ra Hoa Khôi muốn uống cafe sữa nhưng Bốn Mắt lại mua nhầm về cafe đen giống cậu ấy. Có phải cố ý để hai người có đồ uống giống nhau vậy? Tôi thấy từ lúc tôi biết mình thích Bốn Mắt, trí tưởng tượng của tôi tăng lên đáng kể. Nhưng có ai dám chắc rằng những điều tôi tưởng tượng là đúng chứ? Khi Bốn Mắt có ý mua lại cho Hoa Khôi cốc cafe khác cậu ấy nhàng xua tay: - sao, mình cũng có thể uống cafe đen. Thực ra tôi đâu phải là dịu dàng nhưng những biểu như thế tôi lại thể làm trước mặt Bốn Mắt. Chúng tôi quen với việc đấu khẩu với nhau mất rồi. Lải Nhải nhìn hai người đó tình ý đầy mình kéo tôi ra góc : - Có phải Hoa Khôi thích Bốn Mắt nhỉ? Lải Nhải quả đúng là tinh ý, tuy nhiên tôi hứa với Hoa Khôi rồi, dù là Lải Nhải tôi cũng hé răng nửa lời. - Mình biết! - Người ta bảo nhất cự li, nhì tốc độ. Cậu có cự li, Hoa Khôi lại có tốc độ nhưng mà Hoa Khôi xuất sắc như thế, cậu định để người khác cướp Bốn Mắt à? - Cậu ấy có bao giờ là của mình đâu. Tôi rồi kéo Lải Nhải quay lại. Khi đồng hồ điểm 10h chúng tôi chia tay nhau quay về. Từ quảng trường về nhà tôi khá gần, lại cùng đường với Hoa Khôi và Bốn Mắt. Lải Nhải và hai người còn lại taxi. Tôi vẫn đằng sau bọn họ, nhưng cách khoảng khá xa. Họ gì, tôi hề nghe thấy, cũng muốn nghe thấy. lúc sau dường như cảm nhận được tồn tại của tôi, Bốn Mắt mới quay lại : - Cậu làm gì mà như rùa bò thế! Tôi gì, chỉ đưa tay ra hiệu cho cậu ấy trước. Đến nhà Hoa Khôi, tôi vẫn tít đằng sau, chỉ nhìn thấy cậu ấy vẫy vẫy tay với tôi rồi vào nhà. Bốn Mắt đứng đó chờ tôi, hai tay xoa vào nhau có vẻ rất lạnh. Tôi cũng thèm để ý đến cậu ấy, cứ thế trực tiếp lướt qua. Cậu ấy tiến lên song song với tôi. - Cậu làm sao thế? - Chẳng làm sao cả. – Tôi hờ hững đáp. Cậu ấy cũng chẳng gì, cứ lẳng lặng cạnh tôi. Nhà cậu ấy ở trước nhà tôi. Từ đó phải thêm hai con phố nữa rồi mới đến nhà tôi. Bốn Mắt : - Để mình đưa cậu về. Tôi lần này cũng gì, mặc nhiên để cậu ấy «đưa tôi về». Suốt quãng đường tôi cảm thấy dường như cậu ấy suy nghĩ chuyện gì đó, có lần giẫm phải chiếc lá khô đường cũng giật mình. Gần đến nhà tôi đột nhiên dừng lại : - Cậu thấy Hoa Khôi thế nào? Bốn Mắt vô cùng ngạc nhiên nhưng rồi cũng bình thản trả lời : - Xinh hơn cậu! Tôi bĩu môi, sau đó coi như thèm đấu khẩu với cậu ấy mà hỏi tiếp: - Còn gì nữa? - Học giỏi hơn cậu. - Còn gì nữa? - Dịu dàng hơn cậu. - Do đó… - Chẳng có do đó gì cả. Tôi thấy Bốn Mắt thở dài, hiếm khi cậu ấy lại thở dài như vậy. Tôi bị cậu ấy làm cho hụt phen liền : - Hết rồi? - Hết rồi? Cậu còn muốn mình gì nữa? - phải cậu biết Hoa Khôi thích cậu chứ? Lần này cậu ấy nhìn tôi còn ngạc nhiên hơn lần trước gấp mấy lần. Bị tôi đoán trúng tim đen rồi chứ gì. Tôi tiếp: - Mình thấy hai người rất hợp. Cậu đâu tìm được người thứ hai như Hoa Khôi chứ. - Cậu cũng là người duy nhất…. Bốn Mắt nhìn tôi, chỉ vừa ngửa đầu lên trời vừa . giây sau mới chữa lại: - Ý mình là mỗi người đều là duy nhất. Tôi giả bộ để ý đến lời cậu ấy, cũng cố suy nghĩ gì cả, chỉ : - Mình so với Hoa Khôi khác à nha. Mình thấy hai người thực rất hợp nhau. - Hôm nay Hoa Khôi cậu ấy thích mình. Tôi cảm giác như có tiếng sét rạch ngang, phá tan cái khí tĩnh lặng của buổi đêm. Mặc dù tôi biết chuyện này rồi đến ngày xảy ra nhưng ngờ nó lại nhanh đến vậy. Tôi cố giữ cho mình bình tĩnh hỏi cậu ấy: - Cậu trả lời thế nào? - Cậu ấy mình đừng trả lời ngay. Tôi còn muốn hỏi tiếp cậu ấy định trả lời thế nào nhưng lời muốn ra lại bị tôi nuốt lại. Bây giờ đến tiếng lá khô thỉnh thoảng bị gió thổi kêu loạt xoạt cũng khiến tôi cảm thấy thấy khó chịu. Tôi chỉ muốn giậm mạnh cho chúng bẹp dí xuống đường, in hằn lên mặt đường để cơn gió nào có thể cọ sát với chúng rồi tạo ra những thanh như thế nữa. Bốn Mắt hỏi tôi: - Nếu như mình và Hoa Khôi thành đôi sao chứ? - Cậu… cậu hỏi mình chuyện đó á? Mình… à… sao là sao chứ. Mình…mình cảm thấy Hoa Khôi rất quan tâm đến cậu. - Vậy cậu quan tâm đến mình à? Câu hỏi của cậu ấy khiến tôi lúng túng lại càng lúng túng hơn. - Mình đương nhiên quan tâm đến cậu vì cậu là bạn cùng bàn của mình, đúng rồi, giống như với Lải Nhải. Tôi cảm thấy câu trả lời đó vô cùng hợp tình hợp lí. Bốn Mắt gì, nhìn đồng hồ rồi xoa đầu tôi: - Muộn rồi, cậu về nhà . Cún con! Tôi gạt tay cậu ấy rồi chạy mạch về nhà, chẳng lần ngoái đầu lại.
Chương 9: Người quản lí Tin sét đánh Họp phụ huynh được thầy Bão Cát thông báo ngay ngày hôm sau khiến tôi chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến Bốn Mắt hay Hoa Khôi nữa. Kì vừa rồi tôi còn chưa biết kết quả, điểm số kèm xếp hạng lại chuyển trực tiếp đến tay phụ huynh thông qua lần họp này. Bốn Mắt chẳng hề bận tâm : - Còn chưa biết thế nào, cậu lo gì chứ! Phải rồi, cậu ấy là con ngoan, trò giỏi, có gì mà phải lo lắng? Bố tôi họp. Tôi ở nhà niệm đến biết bao nhiêu lần «Nam Mô A Di Đà Phật» rồi bố tôi mới về. Tôi nghe thấy bố thở dài với mẹ: - Thành tích cũng tạm ổn nhưng lại đứng ở top cuối của lớp. Lớp 2 còn có vài người có điểm số cao hơn, nếu cố gắng có thể bị chuyển xuống lớp dưới. - Giờ phải làm sao? – Mẹ tôi lo lắng - cũng hỏi thầy giáo rồi, nếu kì sau đạt được điểm tốt có thể ở lại. Tôi nghe đến đó bước tiếp được nữa, liền quay trở lại phòng mình, đóng chặt cửa, ngồi bó gối giường, đầu óc cũng dần trở lên mơ hồ. Điện thoại kêu, màn hình hiển thị dòng chữ Doraemon. Tôi vừa nhấc máy nghe thấy giọng vui vẻ của Bốn Mắt: - Thế nào, cậu có bị ăn đòn ? Tôi cũng chẳng hiểu sao lúc ấy mình lại khóc, khóc nức nở như đứa trẻ, mặc kệ cái tên khiến tôi tủi thân đến mức này có lẽ bối rồi ở đầu dây bên kia. Đến khi tôi ngừng khóc, cậu ấy vẫn tắt máy. Tôi nhìn điện thoại - 40’ rồi. Giọng tôi khản đặc: - Mình khóc cậu nghe gì chứ? Vui lắm à? - Xin lỗi cậu, mình biết… vừa nãy mẹ mình về… Tôi nghe đến đấy ngay lập tức tắt máy. Mẹ Bốn Mắt với cậu ấy? bạn cùng bàn của cậu ấy là đứa kém cỏi, học lực chỉ đứng cuối của lớp? Liệu có như phim truyền hình mà xin chuyển chỗ ngồi của cậu ấy ? Bốn Mắt gọi lại cho tôi mấy lần nhưng tôi đều nghe máy. Cuối cùng cậu ấy để lại tin nhắn chỉ có ba chữ: «Mình xin lỗi» Bữa tối, tôi ăn chẳng thấy ngon miệng. Bố gắp cho tôi cái đùi gà : - cần phải quá áp lực. Bố mẹ cần con phải học giỏi, chỉ cần trưởng thành khỏe mạnh như bây giờ là tốt rồi. Lớp 2 cũng có kém gì lớp 1 đâu chứ. Ăn , ăn nhiều vào mới có sức được. Tôi cố gắng khóc. Bố tôi là thế. Từ , khi có chuyện gì đó, tôi chỉ cần câu bố ơi thôi là bố tôi như siêu nhân ngay lập tức bay đến bên tôi. Bố tôi càng như vậy, tôi lại càng cảm thấy có lỗi, lại càng cảm thấy mình vô dụng. Có phải tôi khiến bố mẹ thất vọng rồi ? Nỗi bất an, lo lắng mơ hồ trước đây của tôi chính là điều này sao? Tối hôm đó, khi bình tâm lại tôi mới trả lời tin nhắn của Bốn Mắt. Tôi cứ bấm rồi lại xóa, bấm rồi lại xóa. Cuối cùng lại gửi tin hề liên quan: «Ngày mai bọn mình được nghỉ phải ?» Bốn Mắt lập tức nhắn lại: «Ừ, bọn mình được nghỉ tuần». Tôi viết: «Xin lỗi nhé, mình giận lây sang cậu» Cậu ấy lại trả lời: «Sáng mai, 8h cậu đến hiệu sách trung tâm với mình được ?» Tôi nhắn lại: «Được». «Vậy mình đến đón cậu» Sáng hôm sau tôi lục tung tủ quần áo để tìm những bộ đồ đẹp nhất như trước nữa, chỉ tùy tiện mặc bộ đơn giản. Bốn Mắt chở tôi chiếc xe đạp cũ của cậu ấy. Cậu ấy nó hơn 2 năm rồi, cũng có chút tình cảm nên muốn mua xe mới. Tôi cảm thấy nó vẫn còn chạy tốt lắm. Ít ra như xe của tôi, mỗi lần đạp đều rất mất sức. Suốt cả quãng đường chúng tôi gì với nhau cho đến khi Bốn Mắt dừng lại ở khu vui chơi. Tôi ngạc nhiên: - Chẳng phải cậu bọn mình đến hiệu sách sao? - Có chơi mới có học được chứ! Hôm nay cậu cứ chơi thoải mái ! Cậu ấy vừa vừa đến quầy mua vé. Sau đó còn kéo tay tôi. Chúng tôi qua cửa soát vé tiến vào khu vui chơi đầy màu sắc với những lâu đài hệt như trong truyện cổ tích. Ngày tôi cũng ước rằng mình là nàng công chúa xinh đẹp sống trong cung điện nguy nga, chờ đợi chàng hoàng tử của cuộc đời mình. Lớn thêm chút nữa tôi biết mình thể là công chúa. Tôi ước mình là Lọ Lem. Sau này tôi mới nhận ra, gia đình Lọ Lem là quý tộc, hơn nữa ấy lại là vô cùng xinh đẹp. Còn tôi, gia đình khá giả, bản thân tôi nhan sắc cũng chẳng có gì nổi bật vì thế có lẽ chàng hoàng tử cưỡi bạch mã bao giờ xuất trong cuộc đời tôi. Tôi cùng Bốn Mắt chơi cả buổi sáng cũng hết các trò trong khu vui chơi này. Thấy tôi khá mệt sau trò Thuyền hải tặc, cậu ấy dẫn tôi ngồi nghỉ ghế gỗ đối diện hồ, rồi mua hamburger và nước uống cho tôi. cốc trà sữa bạc hà. Tôi cũng biết cậu ấy vô tình mua hay biết tôi thích trà sữa vị bạc hà nữa. Nhưng dù lí do là gì, tôi cũng mặc định theo ý thứ hai. Bốn Mắt ăn phần giống hệt tôi. Tôi thắc mắc: - Mình tưởng cậu thích trà sữa? - giờ mình thích được sao? Tôi phản bác lại cậu ấy, thực ra tôi biết phải lại câu này như thế nào cho hợp lí, chỉ tập trung vào đồ ăn của mình. Bốn Mắt hôm nay hiểu sao lại dịu dàng với tôi như vậy, thậm chí còn tình nguyện vứt vỏ bánh và trà sữa cho tôi. Những ngày khác còn đùn đẩy cả rác của cậu ấy cho tôi ấy chứ. Tôi cảm thấy nước mắt của mình cũng có chút tác dụng. Cũng may hôm đó khóc đến mức như vậy cũng phải ở trước mặt cậu ấy. Tôi chính là khi khóc cả mắt và mũi đều sưng đỏ lên, rồi nước mắt nước mũi tèm lem trông rất xấu. Nếu Bốn Mắt mà nhìn thấy tôi như vậy đảm bảo ngày hôm sau nhất định năn nỉ xin thầy Bão Cát chuyển chỗ ngồi mất thôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình ngồi cùng bàn với ai khác ngoài cậu ấy. Tôi hỏi: - Cậu có muốn mình ở lại lớp ? Bốn Mắt cốc đầu tôi: - Cậu có bị ngốc ? Cậu là bạn cùng bàn của mình cơ mà! - Nhưng nếu thành tích tốt…. - có nhưng gì cả! Cậu ấy ngắt lời tôi rồi tiếp tục dẫn tôi chơi thêm mấy trò nữa. Khi chúng tôi ngang qua khu bắn súng, cậu ấy chỉ vào đống gấu bông rồi : - Cậu thích con gấu bông nào, mình bắn tặng cậu. Tôi nhìn lượt, sau đó chọn con gấu to nhất. Bốn Mắt đưa tiền cho người trông quầy, đổi lấy 10 lần bắn. Nếu trúng cả 10 lần mới được con gấu mà tôi chọn. Mỗi lần bắn cậu ấy đều ngắm rất lâu, rất kĩ, còn khoe với tôi rằng mình là xạ thủ của phố, được đám trẻ con vô cùng ngưỡng mộ. Cuối cùng kết quả của hành động tự luyến đó là cậu ấy bắn trượt hết. Tôi thậm chí còn thấy xấu hổ, vội vàng kéo cậu ấy tránh xa chỗ đó chút. Thấy tôi nhịn được cười Bốn Mắt còn cố chống chế: - Cái súng đó là đồ dởm đấy! Mình bắn giỏi mà, trước đây còn được gọi là cảnh sát xóm đấy! - Thế trước đây cậu bắn súng gì? - Súng cao su! Từ 10 năm trước rồi. Lần này tôi còn cười to hơn nữa. ngờ Bốn Mắt cũng có ngày bị tôi cười nhạo đến thế này! Tôi cứ cười như thế cho đến khi nhận ra cậu ấy thèm đấu khẩu lại tôi, ngược lại còn cứ chăm chăm nhìn tôi. Khi tôi ngừng cười cậu ấy mới thu lại ánh mắt : - Cậu chơi chán chưa? - Hả? Cậu mệt rồi à? – Tôi hơi đỏ mặt. - Mình hỏi cậu mà. - Nếu cậu mệt bọn mình về thôi. Tôi vô thức quay . Tôi thề là lúc đấy tôi hề giận cùng hề có ý gì khác. Trong khi đó, Bốn Mắt lại giữ tay tôi lại: - Cậu giận đấy à? Tôi phải lại rằng tôi hề giận gì cậu ấy cả, cậu ấy mới chịu tin. Chính tôi mới là người tưởng cậu ấy giận hay có vấn đề gì đó ấy. Tuy nhiên, tôi thắc mắc gì với cậu ấy cả, tôi phải tận hưởng dịu dàng hiếm có này chứ! Chúng tôi quyết định chơi thêm nữa mà quay về hiệu sách trung tâm. Bốn Mắt chọn cho tôi vài quyển sách tham khảo, đương nhiên người trả tiền là tôi. Khi đưa tôi về đến gần nhà, cậu ấy dừng lại : - Mình đưa cậu đến đây thôi, bố mẹ cậu lại nghĩ… Tôi biết cậu ấy định gì nên có chút hụt hẫng, nhưng cũng gật đầu, lẳng lặng xuống xe. được 2 bước Bốn Mắt gọi lại: - Ngày nào cũng phải báo cáo việc học của cậu với mình đấy! Tôi cười cười : - Cậu định quản lí mình đấy à? Buổi tối hôm đó, khi tôi nghiên cứu mấy công thức toán học nhận được tin nhắn của Bốn Mắt: «Mình ở dưới nhà cậu». Tôi vội vàng mở cửa sổ, đúng là cậu ấy đứng ở đó . Gần như ngay lập tức, tôi vứt sách vở ở đó, phi ngay xuống dưới. Bốn Mắt đưa cho tôi tờ giấy : - Thời gian biểu học tập của cậu. Tôi trợn tròn mắt: - Thế này làm gì có thời gian xem phim nữa! - Cậu có muốn ở lại lớp ? Tôi tiu nghỉu cúi đầu. Cậu ấy lại xoa đầu tôi: - Nếu cậu làm tốt có phần thưởng. Tôi nghe thấy phần thưởng lập tức hưng phấn lại. Quả thực rất giống cún con ve vẩy đuôi chạy quanh chủ nhân. Nhưng cho dù tôi có hỏi thế nào Bốn Mắt cũng hé răng lời về phần thưởng của cậu ấy. Tôi cũng tò mò nữa, vui vẻ dán thời gian biểu lên tường, còn vẽ thêm vài hình trái tim vào đó. Chữ Bốn Mắt đẹp nhưng rất ràng. Tôi cứ ngồi ngắm ngắm lại nó cho đến khi giật mình nhớ ra mình phải học bài. Tôi nhìn thời gian biểu, hôm nay là thứ hai, học toán. Vừa hay tôi cũng học toán. Tôi ôm quyển sách mới mua hôm nay, nhảy lên giường, tự rằng tôi và cậu ấy có thần giao cách cảm.