1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại - Trùng sinh] Cuộc sống hạnh phúc của tiểu nương tử - Ngư Mông

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 42



      Tim Đỗ Thu Nương như muốn vọt lên tới cổ họng. Ngay cả Trương Bác Hưng cũng kinh hãi, cau mày hỏi, “Sao yên lành thái tử lại tới Quốc Tử Giám? Ta để ta đưa Trường An tới dượng lại cứ cho!”

      “Tình hình cụ thể muội cũng biết! Tướng công phái người hỏi thăm tin tức rồi!” Diêu thị vừa thở gấp vừa , “Sức khỏe phụ thân được tốt, mẫu thân đừng để phụ thân biết!”

      học ngày đầu tiên gặp phải chuyện phiền phức như vậy! Đánh thái tử là tội khi quân phạm thượng, theo luật phải chém đầu!

      “Ta tới Quốc Tử Giám hỏi thăm thử xem sao!” Trương Bác Hưng thở dài tiếng, vội vàng chạy .

      Mãi đến hoàng hôn, Trương Bác Hưng mới trở lại, biết được đầu đuôi câu chuyện từ miệng Từ Văn Nguyên.

      ra, hôm nay lúc Phạm Trường An đến lớp phu tử giảng về ‘quân tử chỉ cái nghĩa, cái lợi’. Phu tử cho rằng tất cả lưu dân tràn vào kinh thành sau đợt thiên tai vừa rồi đều là bạo dân. Lúc đầu Phạm Trường An cũng ráng yên tĩnh lắng nghe, nhưng về sau thấy mấy thư sinh bên cạnh đều gật đầu đồng ý, thậm chí còn có người oán trách lưu dân gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống bình thường của dân chúng trong kinh thành. Lúc này, Phạm Trường An nhịn nổi nữa, lập tức đứng dậy chỉ ra những chỗ sai trong lập luận của phu tử.

      Trong phòng có dưới mười người, phu tử bị thư sinh mới xuất lai lịch phản bác ngay giữa lớp, cảm thấy rất sượng mặt, bắt đầu lý luận với Phạm Trường An. Hai người cứ bên đây câu bên kia câu. Về sau, những thư sinh còn lại cũng bắt đầu gia nhập ‘cuộc chiến’. Phạm Trường An chút hoang mang, có sách mách có chứng đàng hoàng, mình cãi nhau với cả đám người, vẫn khiến bọn họ cứng họng.

      Duy chỉ có người là quyết tranh luận với Phạm Trường An tới cùng. Hai người ước chừng hơn canh giờ, vẫn khó định thắng thua. Hai người đều trẻ tuổi phấn chấn bồng bột, nhất là người kia, giọng điệu rất phách lối, động miệng xong bắt đầu quay sang động tay, từ tranh luận thăng cấp thành đấu võ.

      Phạm Trường An tập võ nhiều năm nhưng luôn dám sử dụng, sợ vô ý tổn thương người có võ, nay khó khăn lắm mới được dịp đối phương ra tay trước, lại vừa nhìn biết là có võ công. Nên thoải mái mà đánh, qua khoảng mười chiêu, Phạm Trường An dùng cùi chỏ đè đối phương nằm xuống đất, đặt mông ngồi lên ngực người ta, vỗ vỗ mặt người kia hỏi “, có phục ?”

      Lúc này, bỗng nhiên Từ Văn Nguyên xuất trước cửa phòng học, nhìn Phạm Trường An với ánh mắt kinh dị.

      Cho tới lúc bị giam, Phạm Trường An mới biết: xong đời, đánh thái tử!

      Đỗ Thu Nương nghe xong, chậm rãi thở phào hơi, sao đâu! Trường An nhanh trở lại thôi!” xong, Đỗ Thu Nương mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của Trương Bác Hưng, tự mình sa vào trong ký ức đời trước.


      ‘Phạm Tử Chính khẩu chiến quần nho ở Quốc Tử Giám!’ Đời trước nàng nghe nghe lại biết bao nhiêu lần giai thoại này, có lẽ phần lớn quá trình là do người kể chuyện tự soạn, nhưng kết cục câu chuyện nàng vẫn nhớ rất ràng.

      Đây là khởi đầu cho con đường làm quan của Phạm Tử Chính, cũng chính nhờ trận khẩu chiến này mà Phạm Tử Chính mới đứng vững gót chân trong đám nho sinh.

      Còn khúc đánh nhau với thái tử….. Đỗ Thu Nương vẫn luôn nghĩ đó là lời đồn đãi thêm thắt của dân chúng cho thêm phần gay cấn mà thôi, ai lại dám liều mạng đánh nhi tử của hoàng đế chứ?! Đến nay nàng mới biết kẻ ngu như vậy vẫn tồn tại đời, mà còn là tướng công của nàng!

      Ngày hôm sau, Trương Bác Hưng lại nhận được tin, thái tử xin hoàng thượng tha cho Phạm Trường An, người biết có tội, và Phạm Trường An chỉ là so võ công chút cho vui thôi phải đánh nhau . Chi tiết quá trình Trương Bác Hưng , chỉ biết cuối cùng Phạm Trường An được thả ra.

      Đỗ Thu Nương thấy Phạm Trường An chút tổn hại nào đứng trước mặt với vẻ tội nghiệp khuôn mặt nghiêm túc suýt bị phá vỡ. Ban đêm, lúc thực nghĩa vụ tạo người, nàng vừa hung hăng véo tay , vừa mắng, “Tên ngốc này, chàng có mắt à? Cả thái tử cũng dám đánh!”

      Phạm Trường An gào tiếng, gãi gãi đầu biện minh, “Ta nghe trong Quốc Tử Giám, chỗ ngồi được xếp theo địa vị cao thấp, tự nhiên thái tử lại ngồi ở cuối lớp với ta, ta cứ nghĩ dù gì ta cũng là nhi tử của thừa tướng vậy người này hẳn là có thân phận cao lắm…. Nào ngờ, hiếm được lần cáo mượn oai hùm, lại đụng phải thái tử, xui xẻo quá!”

      Đỗ Thu Nương nhìn bộ dáng ngây ngô nửa nửa đùa của Phạm Trường An, chỉ biết than: tên ngốc nhà nàng quả là được sao may mắn chiếu vào mới may mắn thoát chết. đôn Để bảo đảm, nàng buộc ngoài ‘tam tòng tứ đức’ phải tăng thêm ‘đức’ nữa là ‘biết tự bảo vệ bản thân’, thành ra giới luật của Phạm Trường An từ ‘tam tòng tứ đức’ thành ‘tam tòng ngũ đức’.

      Sau trận náo loạn với thái tử, cuộc sống của Phạm Trường An bỗng trở nên bận rộn hẳn, chưa thi được cái chức ‘người hầu của thái tử’, mỗi ngày phải tới Quốc Tử Giám học , còn có nhiệm vụ vòng vòng với thái tử.

      Thái tử phụng mệnh hoàng thượng biên soạn cuốn ‘Sử ký Đại Tề’, ghi lại những dã sử từ thời thượng cổ tới nay, nhằm nhắc nhở giáo dục người đời sau. Ban đầu thái tử vốn chỉ muốn cho Phạm Trường An được mở mang tầm mắt, nào ngờ trong lúc chuyện với các quan viên biên soạn, mấy quan viên này đều khen Phạm Trường An là nhân tài hiếm có.... Thành ra đến tháng sau, Phạm Trường An phụng chỉ gia nhập vào đội ngũ biên soạn ‘Sử ký Đại Tề’.

      Phạm
      [​IMG]


      Mọi người có thời gian ghé qua mấy bộ ta ed ủng hộ nha

      Sủng phi của nhiếp chính vương:
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-sung-phi-cua-nhiep-chinh-vuong-nhuoc-thanh-ngon.28880/
      Huyết Phượng cung:
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-huyet-phuong-cung-cung-truong-nguyet.30040/
      Tà đế hậu : Tuyệt đế lãnh thê:
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-ta-de-yeu-hau-tuyet-de-lanh-the-quy-tich-do-do.29166/
      hoadaoanh, thienbinh2388thuyt thích bài này.

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 43

      Các năm trước, thi Hương luôn là các tỉnh các châu tự chấm tự chọn thí sinh đậu, nhưng sau vụ án ở Kiến Châu, nhằm tránh xảy ra chuyện tương tự triều đình quyết định sau khi các tỉnh các châu yết bảng xong, phải gởi các bài được chọn về kinh thành cho Lễ bộ kiểm tra lại xem trong số những người đậu có ai chép bài của nhau hay, văn vẻ hợp .

      Vốn Phạm Trường An đạt Giải Nguyên ở kinh thành, nhưng trong lúc kiểm tra bài lại lòi ra chuyện hết sức phiền phức.

      Thi Hương tổng cộng ba phần, phần đầu là khảo sát năng lực hiểu biết về lịch sử của thí sinh, Phạm Trường An tham gia biên soạn ‘Sử ký Đại tề’ tất nhiên học được ít kiến thức về lịch sử, dễ dàng đối phó với loại đề này. Điều ngờ là ở Kiến Châu lại có bài thi được Giải Nguyên cũng giống bài Phạm Trường An như đúc từ chữ viết đến tư tưởng, văn phong có hai của .

      Nếu do thái tử đặt hai bài thi ở trước mặt cho Phạm Trường An tự xem, Phạm Trường An cũng thể tin, đời lại có chuyện trùng hợp tới mức đó. Lúc này nhờ thái tử đứng ra bảo đảm, mới đè chuyện này xuống được, vốn thái tử muốn tới Kiến Châu gọi vị Giải Nguyên kia về kinh hỏi cho ràng, nhưng người còn chưa phái , vị thí sinh kia có lẽ là do vô cùng phấn khích khi biết đậu Giải Nguyên trầm mê tửu sắc mấy ngày liên tục, rốt cuộc đột tử trong nhà, biến thành chết có đối chứng.

      Chuyện tuy ảnh hưởng đến Giải Nguyên của Phạm Trường An, nhưng vẫn khiến vui về kể cho Đỗ Thu Nương nghe xem như chuyện thần kì. Nghe xong, tuy ngoài mặt Đỗ Thu Nương vẫn thản nhiên như , nhưng trong lòng bắt đầu lo sợ yên.

      Đời trước Trương Nguyên Bảo đậu Cử nhân, nhà họ Trương mặc dù phải rất giàu có, cũng mở tiệc ăn mừng ba ngày ba đêm. Trước khi thi Hội, rất nhiều thôn dân tới tặng quà nịnh bợ. Phạm Trường An đậu Giải Nguyên cũng có rất nhiều người đưa thiệp xin gặp, nhưng mục đích lại là để thấy mặt Phạm thừa tướng. Vì vậy lấy cớ muốn chuyên tâm ôn thi Hội, từ chối hết.

      Phạm Trường An vui vẻ phải xã giao. Đỗ Thu Nương lại khổ vì phải theo Lý thị giao lưu với các phu nhân quyền quý, mỗi lần nghe chúc mừng lại phải cười hàm súc, được quá lố cũng được quá yếu ớt. Lý thị tuy rất hài lòng với biểu của Đỗ Thu Nương, nhưng nàng lại cảm thấy mình mệt sắp chết rồi.

      ngày kia Đỗ Thu Nương lấy cớ thăm Phạm lão thái thái để trốn trước khi khách khứa tới.

      “An ca nhi cưới được con đúng là phúc đức mấy đời của nó!” Sắc mặt Phạm lão thái thái hồng hào hơn xưa nhiều, biết Phạm Trường An đậu Giải Nguyên, vui mừng , “Phu nhân biết An ca nhi có tiền đồ như vậy cũng có thể mỉm cười dưới suối vàng. Giờ hai đứa sinh hài tử béo tròn nữa bà lão ta dù phải chết sớm vài năm cũng thấy đáng!”

      Câu này đâm trúng vào chỗ đau nhức trong lòng Đỗ Thu Nương. Nàng cố ý tìm Lâm Nguyên Tu hỏi cách cho dễ có thai, nào ngờ Lâm Nguyên Tu nàng lúc từng rơi xuống nước, thể chất thiên về hàn, e rằng hơi khó thụ thai.

      Đỗ Thu Nương tuy biết kinh nguyệt của nàng đều, có lẽ ảnh hưởng tới việc thụ thai, nhưng nghe chính miệng Lâm Nguyên Tu vẫn khiến nàng vô cùng đau khổ. Tuy Phạm Trường An để ý lắm, nhưng ‘bất hiếu có ba việc, trong đó nặng
      [​IMG]

      Mọi người có thời gian ghé qua mấy bộ ta ed ủng hộ nha

      Sủng phi của Nhiếp Chính vương:
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-sung-phi-cua-nhiep-chinh-vuong-nhuoc-thanh-ngon.28880/

      Huyết Phượng cung :
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-huyet-phuong-cung-cung-truong-nguyet.30040/

      Tà đế hậu tuyệt đế lãnh thế:
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-ta-de-yeu-hau-tuyet-de-lanh-the-quy-tich-do-do.29166/
      hoadaoanh, thuytthienbinh2388 thích bài này.

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 44


      Đỗ Thu Nương vội vàng lui về sau bước, Trương Nguyên Bảo lại bắt lấy hai chân nàng, mắt sáng rực, “Thu Nương tốt của ta, nàng biết trong lòng ta chỉ có mình nàng thôi mà! Đời trước chúng ta là phu thê tình thâm, ta nhất thời hồ đồ mới phạm vào chuyện phong lưu, nhưng trong lòng ta vẫn chỉ có nàng thôi. Nàng nhất định là rất hận ta, mới chịu gả cho tên ngốc Phạm Trường An kia. Tên ngốc kia có gì tốt chứ…. Nếu nàng nhớ chuyện đời trước, hẳn là biết lâu nữa nhà họ Phạm suy tàn, Phạm Trường An che chở được nàng nữa. bằng, hai ta hợp tác ! Mọi việc thuận lợi rồi chỉ tiền tài, mà phu thê chúng ta còn có thể trở thành người đứng những kẻ khác. Nàng tin ta lần ! Ta nhất dịnh đối xử tốt với nàng!”

      Đỗ Thu Nương vừa thấy bộ dáng nịnh nọt của Trương Nguyên Bảo hết sức buồn nôn, nghe được hai chữ ‘phu thê’ càng thêm muốn nhấc chân đạp chết ngay cho rồi, nhưng Trương Nguyên Bảo lâu nữa nhà họ Phạm suy tàn’, nàng lại chần chờ, tuy nàng nhớ hết chuyện tương lai, nhưng đời trước, quả là sau khi Phạm thừa tướng chết, nhà họ Phạm lâm vào hỗn loạn khoảng thời gian, nhưng hề tới mức ‘suy tàn’. Những lời này của Trương Nguyên Bảo rốt cuộc có ý gì?

      Trương Nguyên Bảo thấy Đỗ Thu Nương lộ vẻ mặt chần chờ, cho là nàng dao động, bèn thăm dò, “Nếu nhà họ Phạm bị xử trảm và tịch thu gia sản, chắc chắn Phạm Trường An cũng trốn thoát, nàng xinh đẹp ngời ngời như vậy mắc gì phải thủ tiết cho chứ?”

      Đỗ Thu Nương ngẩn người hồi lâu mới ngập ngừng , “Trương Nguyên Bảo, lúc ta gả cho Phạm Trường An hề biết lai lịch của , đời trước ta gả cho ngươi, những chuyện ta biết đều do ngươi cho ta nghe. Nhà họ Phạm…. Tại sao lại bị tịch thu gia sản? giờ nhà họ Đỗ ta có tổng cộng gần mười người, bị liên lụy phải làm sao? Phụ thân Phạm Trường An là thừa tướng, sao có thể suy tàn là suy tàn chứ?”

      Trương Nguyên Bảo đợi lâu mới thấy nàng chịu mở miệng, mừng trong lòng, vội đáp, “Ta vừa hứa đối xử tốt với nàng, sao có thể lừa nàng chứ! Thư sinh kia viết rất là tương lai nhà họ Phạm bị tịch thu gia sản và chém đầu cả nhà! Nếu mắc gì ta lại tìm Tả thừa tướng mà tìm Hữu thừa tướng chứ?”

      Trương Nguyên Bảo thấy Đỗ Thu Nương vẫn còn nghi ngờ, bèn lật cuốn sổ kia ra, nhét vào tay nàng “Nàng tự mình nhìn , xem ta có lừa nàng ?”

      Trương Nguyên Bảo tuy vậy, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm Đỗ Thu Nương như muốn đục thủng lỗ người nàng. Đỗ Thu Nương thèm nhìn cuốn sổ, nhét lại vào tay Trương Nguyên Bảo mắng, “Trương Nguyên Bảo! Ngươi được lắm! Vừa rồi, ràng ta ta biết chữ, ngươi còn cầm cuốn sổ này tới thử ta? Nếu ngươi thực có thành ý làm như vậy rồi!” Dứt lời, nàng nhấc chân tỏ vẻ muốn . Trương Nguyên Bảo vội kéo nàng lại, xin lỗi, “Ta gấp quá, sợ nàng tin nên mới quên mất!”

      Lúc này Trương Nguyên Bảo mới hoàn toàn tin là Đỗ Thu Nương biết chữ.

      Chắc chắn là con người ai cũng đều có tò mò với chuyện tương lai. Trương Nguyên Bảo cho rằng nếu Đỗ Thu Nương biết chữ, đối mặt với cuốn sổ này nhất định động lòng, liếc nhìn thử. Nhưng qua mấy lần thăm dò, nàng cũng nhìn cuốn sổ, nhưng mặt là tò mò khát vọng muốn biết và vẻ thất vọng mơ hồ, hơn là sợ hãi khi đọc được nội dung trong đó. Đỗ Thu Nương nổi tiếng thẳng tính, hận nhất bị người khác lừa, nên vừa rồi mới đưa quyển Kinh thi bình thường để thử. Nhìn nó mà nàng vẫn hề tỏ vẻ gì kỳ lạ, nếu do nàng che giấu quá tốt, đúng là biết chữ .

      Dù là tình huống nào trong hai cái đối với , kết quả đều giống nhau.

      Chẳng hiểu sao Trương Nguyên Bảo lại thấy vẻ mặt Đỗ Thu Nương khi tức giận lại đẹp hơn bình thường nhiều. thầm than câu, ‘Phạm Trường An phí của trời!’ rồi tiếp tục hát cho xong vở tuồng soạn sẵn, “Thu Nương, vừa rồi ta hung với nàng là ta đúng! Nhưng tất cả chỉ là do cứ nghĩ tới việc nàng vốn phải là thê tử của ta, nay lại gả cho tên ngốc kia, cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu. Ta cam tâm….. Dù nàng hận ta hay oán trách ta, rốt cuộc nàng vẫn là thê tử của ta, nếu trời cao cho nàng cơ hội sống lại, và để ta biết chuyện kiếp trước, vậy hãy để ta được bù đắp cho nàng! Dù nàng biết tương lai xảy ra chuyện gì cũng sao! Chỉ cần ở bên cạnh ta là được! Ngày nào còn Trương Nguyên Bảo ta ngày đó Đỗ Thu Nương nàng vẫn còn sống trong phú quý!”

      Đỗ Thu Nương im lặng nghe lời, chỉ đến cuối cùng mới nước mắt rưng rưng, giống như bị cảm động, vẻ mặt cực kỳ phức tạp.

      Trương Nguyên Bảo tiếp tục thở dài , “Nàng cũng mệt rồi, để ta sai người đưa nàng nghỉ. Những chuyện còn lại, ngày khác chúng ta bàn tiếp!” Dứt lời, vỗ tay cái, trong căn phòng cũ nát bống xuất đám người, tất cả đều mặc trang phục người làm, còn kính cẩn gọi Trương Nguyên Bảo là ‘thiếu gia’. Bọn họ muốn chào Đỗ Thu Nương Trương Nguyên Bảo khoát tay “Dẫn Đỗ tiểu thư về phòng ! Nhớ hầu hạ cho cẩn thận đó!”

      Phòng tuy cũ nát, nhưng đồ dùng vẫn còn khá tốt. Đỗ Thu Nương chỉ liếc mắt vòng, có tâm tình xem nữa. Nàng biết Trương Nguyên Bảo diễn trò, nhưng nàng cũng giống . diễ',n.đàn/lê,q.ưuý,đôn Hôm nay phải xem trong hai người ai diễn hơn thôi. Từ khi Trương Nguyên Bảo đọc ít chuyện tương lai cho nàng nghe, nàng biết mình còn đường sống. Đầu tiên là uy hiếp, tiếp theo là dụ dỗ bằng lợi ích, sau đó là nỗi khổ da thịt, các biện pháp đều được thử hết. Nàng chỉ có thể giả bộ như biết chữ, kéo dài chút thời gian. Nàng tin chắc Trương Nguyên Bảo vẫn chưa chiếm được vật muốn, nếu cũng phải dùng khổ nhục kế như vậy.

      Đỗ Thu Nương nhìn bầu trời qua khung cửa sổ hồi lâu, cuối cùng nằm vật lên bàn khóc ròng, “Cái tên Phạm Trường An chết bầm này, ngươi hại ta thảm như vậy! Nguyên Bảo…. Nguyên Bảo….” Tuy ngoài miệng mắn chửi, nhưng trong lòng nàng rất nhớ tới tên
      [​IMG]
      thienbinh2388thuyt thích bài này.

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 45



      Đỗ Thu Nương nhìn mặt nha hoàn kia, phát nha hoàn rất thanh tú! Da trắng như tuyết, mày liễu quyến rũ, mắt long lanh tình! Hồi lâu sau, Đỗ Thu Nương há hốc mồm ngơ ngác “Huynh…. Huynh….”

      Trương Bác Hưng vừa thẹn vừa cáu, lại sợ bị người khác nhìn ra sơ hở, đành nhắm mắt diễn tiếp, lập tức quỳ xuống, vội vàng , “Hôm nay nô tỳ mới được phái tới hầu hạ tiểu thư, tay chân còn vụng về, xin tiểu thư bao dung, nô tỳ, nô tỳ hề cố ý!”

      Tiếng này, giọng điệu này….

      Trương Bác Hưng ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đẹp đong đầy nước, dáng vẻ như hoa lê đẫm mưa, dù là nữ nhân nhìn thấy cũng đành lòng chứ chi là nam nhân.

      Đỗ Thu Nương hoảng thần lúc, khi thấy Trương Bác Hưng cau mày nhắc nhở, mới sực tỉnh, trong lòng vừa chua xót vừa có cảm giác an tâm hơn hẳn, sợ người khác nhìn ra sơ hở, bèn tát vào mặt Trương Bác Hưng cái, mắng “Tiện tỳ! Tay chân vụng về như vậy ta giữ ngươi lại có ích gì? Chủ nhân của ngươi bắt nạt ta , cả ngươi cũng muốn bò lên đầu lên cổ ta hả? Rốt cuộc đây là cái nơi quái quỷ gì, bốn phía đều là tường đồng vách sắt cao ngút trời, các ngươi bay vào hay sao? Ta muốn ra ngoài, muốn về nhà!”

      Trong mắt người khác Đỗ Thu Nương phát điên giận cá chém thớt lên người ‘tiểu nha hoàn’ tội nghiệp. Vì vậy mấy nha hoàn bên cạnh đều nhìn ‘tiểu nha hoàn xui xẻo’ với ánh mắt đồng tình, bị mụ điên kia đánh vẫn dám rên tiếng.

      Duy chỉ có Trương Bác Hưng là hiểu những điều Đỗ Thu Nương muốn . Thứ nhất, Trương Nguyên Bảo bắt ép nàng cái gì đó. Thứ hai, chỗ này rất kỳ lạ, khắp nơi đều là tường cao. Thứ ba, nếu tường đồng vách sắt vậy bọn họ vào bằng cách nào? Thứ tư, nàng…. Rất nhớ Phạm Trường An, muốn trở lại bên cạnh .

      Trương Bác Hưng định đáp lại, Trương Nguyên Bảo bỗng nhiên xuất , đành phải cúi thấp đầu xuống.

      Trương Nguyên Bảo đến bên cạnh Đỗ Thu Nương dỗ dành, “Sao tự nhiên lại tức dữ vậy? Đừng nháo, là ta đúng, nên thử nàng….”

      Trương Nguyên Bảo chuyện với Đỗ Thu Nương, nhưng ánh mắt dính chặt lên người Trương Bác Hưng. Vừa rồi nhìn từ xa, cảm thấy dáng dấp nha đầu này rất khá, càng lại gần càng dời mắt được, phiền nỗi Đỗ Thu Nương còn bên cạnh, đành phải nhịn, , “Bọn nô tài thích dạy dỗ vài câu là được, tại sao phải khóc?” Dứt lời, vươn tay muốn lau nước mắt mặt Đỗ Thu Nương. Nàng nghiêng người né , khiến tay Trương Nguyên Bảo rơi vào khoảng . cũng giận, tiếp, “Bên ngoài gió lớn, chúng ta vào nhà trước rồi tiếp!”

      Đến khi Đỗ Thu Nương và Trương Nguyên Bảo xa, Trương Bác Hưng mới dám ngẩng đầu lên. Nhưng ngay trong khoảng khắc đó, Trương Nguyên Bảo lại quay đầu nhìn ‘tiểu nha hoàn xinh đẹp’ với ánh mắt đầy ý.

      “Hừ!” Trương Bác Hưng nổi da gà đầy người, thầm than: chắc kiếp trước làm chuyện có lỗi với Phạm Trường An nên kiếp này phải trả nợ. Trước giờ, hận nhất là bị người khác giống nữ tử, giờ lại phải giả nữ để cứu thê tử bảo bối của Phạm Trường An. Cứ nhớ lại ánh mắt háo sắc của Trương Nguyên Bảo là Trương Bác Hưng lại có xúc động lăng trì Trương Nguyên Bảo dưới trăm lần! Thuận tiện nguyền rủa luôn Phạm Trường An.

      Trương Bác Hưng gãi gãi đầu, nghĩ: làm huynh đệ, giúp Phạm Trường An tiếc cả mạng sống, nhưng Phạm Trường An lại vì lão bà mà đâm hai đao vào tim hề do dự! Khốn kiếp! Đồ của nữ nhân ôm sát quá, muốn xé nát khỏi bận luôn cho rồi!

      Bộ dáng này của , ngàn vạn thể cho người khác thấy…. Trương Bác Hưng tỉnh táo nhủ thầm.

      Trương Bác Hưng quyết định tìm hiểu địa hình xung quanh, cúi đầu bước bị ma ma quản lý gọi lại, Đỗ tiểu thư kêu vào phòng, dặn phải lanh lẹ chút, dù bị ấm ức cũng ráng mà nhịn.

      Trương Bác Hưng thấy ánh mắt lo lắng của ma ma, cảm giác giống như Đỗ Thu Nương sắp lột da tới nơi. Trương Bác Hưng thầm than tiếng: cái danh hung hãn của Đỗ Thu Nương quả lan rất xa, những vậy còn ăn rất sâu vào trong suy nghĩ của mọi người rồi.

      Trương Bác Hưng vừa vào cửa, Đỗ Thu Nương quất roi, mắng, “Tiện nhân kia, ngươi ăn mặc lả lướt như vậy muốn quyến rũ ai hả?”

      Trương Bác Hưng cảm thấy người vô cùng đau xót, suýt nữa rên ra tiếng bằng giọng . May mắn Đỗ Thu Nương kịp thời che miệng lại, rồi tự “A” tiếng vô cùng thê lương. Sau đó nàng chỉ chỉ tay ra ngoài cửa sổ, chỉ chốc lát quả có bóng Trương Nguyên Bảo lướt qua, còn giả bộ ho khan hai tiếng.

      Trương Nguyên Bảo nhìn xuyên qua lớp giấy dán cửa sổ, chỉ thấy Đỗ Thu Nương ra sức vung roi, còn tiểu nha đầu kêu rên cách yếu ớt, tiếng rên càng ngày càng dần. Vừa rồi thấy nha hoàn kia dáng dấp quyến rũ, muốn thông đồng, nhanh chóng cởi hết đồ của nàng ta ra tận tình âu yếm, nay đành thầm tiếc nha đầu này xui xẻo, chọc phải ả nữ nhân đanh đá nổi tiếng, tự đẩy mình vào miệng cọp. Vì việc lớn trước mắt Trương Nguyên Bảo đành nén tật háo sắc xuống, lại ho khan hai tiếng, vọng vào, “Thu Nương, dạy dỗ nha hoàn cũng phải chú ý thân thể, đừng để mình bị mệt!” Mấy lời này biết là lo lắng cho Đỗ Thu Nương hay là ‘tiểu nha hoàn đây’.

      Hai người nhìn nhau cái, Trương
      [​IMG]
      hoadaoanh, thienbinh2388thuyt thích bài này.

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 46



      Giờ phút này giai nhân đứng đưa lưng về phía Trương Nguyên Bảo, áo ngoài rớt ra để lộ bả vai, mơ hồ thấy được làn da trắng nõn có rất nhiều vết hằn đỏ, khiến người ta nhịn được muốn tiến sờ cái. Trương Nguyên Bảo đứng yên tại chỗ ngắm. Giai nhân bỗng quay đầu lại, giật mình vội kéo áo lên, kinh hô, “Công tử, sao ngài lại ở đây?”

      Trương Nguyên Bảo chỉ mới được ngắm xíu sao đủ thỏa mãn, thấy giai nhân kinh sợ, lại càng thấy trong người khô nóng hơn, vội tiến lên cười , “Ta nghe quản gia nàng bị thương, nên vội tới đưa chút thuốc cho nàng bôi.” Dứt lời, tay sờ lên tay Trương Bác Hưng.

      Trương Bác Hưng vội vàng lui bước thẹn thùng , “Công tử đối xử với hạ nhân là tốt!”

      Trương Bác Hưng vừa vừa thầm hận thể phủi sạch chỗ vừa bị Trương Nguyên Bảo sờ vào. Lúc Trương Bác Hưng ngẩng đầu lên, thấy mắt Trương Nguyên Bảo sáng tới mức dọa người, háo sắc lồ lộ. Nhưng vẫn cố tỏ vẻ là công tử nho nhã dịu dàng, cười tiếng, rồi áy náy , “Đỗ nương tính tình tốt, mấy ngày tới nàng chớ xuất chọc giận nàng ta nữa! Ta thay nàng ta nhận lỗi với nàng vậy. Ta thấy nàng khó mà bôi thuốc lên lưng được, thôi để ta bôi giùm cho….”

      “Việc này…. được đâu!” ‘Tiểu nha hoàn’ thẹn thùng . Trương Nguyên Bảo lại tiến thêm bước, “ nương đừng sợ, ta phải là người xấu đâu!”

      Trương Bác Hưng nghe xong, thầm xì tiếng khinh miệt, câu mào đầu bọn háo sắc lừa gạt mấy tiểu nương nhà lành hay chẳng phải là câu này sao?

      Trương Bác Hưng thấy Trương Nguyên Bảo muốn động tay động chân, bèn tránh trái né phải lung tung. Nhưng như vậy lại càng kích thích ý muốn chinh phục của Trương Nguyên Bảo, cho rằng ‘tiểu nha hoàn’ muốn lạt mềm buộc chặt. Mới đầu còn dụ giúp nàng bôi thuốc, sau khi bị cự tuyệt lại ba hoa về tương lai xa xôi, dùng lợi để dụ dỗ.

      Thấy tiểu nha hoàn quyết chịu, Trương Nguyên Bảo lại càng muốn bắt vào tay hơn. Chẳng hiểu sao hôm nay cứ thấy trong người khô nóng hơn bình thường nhiều, cả vật đó cũng hưng phấn đặc biệt nhanh. Lúc này Trương Nguyên Bảo trong trạng thái hành động nhanh hơn suy nghĩ, lúc nhận ra mình làm gì tay bắt lấy vạt áo của giai nhân, “Mỹ nhân à, ta rất thích nàng! Lần đầu tiên thấy nàng nhìn chớp mắt! Ngày mai ta với Đại công tử tặng nàng cho ta…. Ta thương nàng suốt đời….”

      Lúc này, Trương Nguyên Bảo cảm thấy tiểu nha hoàn trước mắt chẳng khác gì tiên nữ trời, nếu chiếm được, sống nổi. Trong người như có ngọn lửa phừng cháy, làm chuyện đó cách nào dập lửa được. Tiểu nha hoàn lại còn cười duyên mê hoặc , khiến càng mê muội hơn.

      Đợi đến khi kịp phản ứng giai nhân cởi áo tháo thắt lưng, mảng da thịt trắng như tuyết xuất trước mặt , còn có mùi cơ thể thơm ngát. Lúc này, bỗng phát nhất định là uống hơi nhiều ở chỗ Đỗ Thu Nương, say rồi, nên mới cách nào thấy mặt giai nhân được, nhưng khát vọng nguyên thủy trong cơ thể khiến muốn càng nhiều hơn….

      Trong phòng dần truyền ra từng hồi rên rỉ xen kẽ tiếng thở dốc, càng ngày càng to. Nhóm người đứng canh trước cửa phòng theo lệnh Trương Nguyên Bảo đều nghe thấy.

      Bọn họ nhìn nhau, thầm mắng: tên khốn Trương Nguyên Bảo kia vốn còn thấp hèn hơn bọn , biết vì sao có được thuật biết trước chuyện tương lai, bỗng chốc trở thành nghĩa tử của Tả thừa tướng, từ đó cáo mượn oai hùm, thành chủ tử bọn . Lúc này ở trong đó chơi đùa mỹ nhân, bọn lại phải đứng ngoài cửa uống gió suông.

      cam lòng!

      đầu là hán tử mặt đầy râu tên Triệu Cửu, biết Trương Nguyên Bảo làm trò gì bèn hô hào mấy người còn lại vào phòng uống chút rượu cho ấm người. Mấy người còn lại hưởng ứng, kéo nhau hết, được nửa đường cả bọn gặp Đỗ Thu Nương. Triệu Cửu thấy mặt nàng hầm hầm đầy sát khí, mấy người Trương Nguyên Bảo phái giám thị nàng đều sợ hãi cách khoảng.

      Triệu Cửu bèn kéo người trong đó hỏi , “Có chuyện gì à?”

      nãi nãi này cứ la hét đòi gặp Trương công tử, tới phòng Trương công tử lại thấy người, bèn phát điên ném đồ lung tung, thấy cái gì quý là ném cái đó! Vừa rồi còn chắc chắn Trương công tử kiếm con hồ ly tinh kia, ồn ào muốn tới bắt gian! Nữ nhân hung hãn như vậy quả là hiếm thấy!”

      Triệu Cửu nghe xong cười ha hả , “Chúng ta ở trong cái hành cung vắng vẻ này, đường chín cong mười quẹo, người bình thường muốn trốn cũng dễ chứ đừng người luôn bị giám thị cả ngày! Họ Trương kia tự nhận ả điên này là biểu muội thân ái của , bày trò giận dỗi liếc mắt đưa tình, làm hại mấy huynh đệ chúng ta ngủ ngon giấc! Các ngươi cũng theo bọn ta vào phòng uống rượu cho ấm người , kệ họ!”

      Mấy người nghe cũng có lý, bèn quyết định chỉ để hai người trông coi Đỗ Thu Nương, còn lại đều nhập bọn uống rượu hết.

      Đỗ Thu Nương đến trước phòng của nha hoàn kia, nghe thấy tiếng động bên trong, lập tức giận dữ đá văng cửa phòng vọt vào. Hai kẻ được phân ở lại canh chừng nàng là Tần

      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :