1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Sủng Thiên Kiều - Nhược Bàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 11: Cầu đảm bảo (hạ)
      Edit: Bông Ngố

      Cố Thiền chút cũng động, đứng im tại chỗ, chăm chú tìm chút tin tức của Hàn Thác phía dưới.

      Thời khắc Hàn Thác nhảy xuống, nàng thấy như tim mình bị vật gì đó đánh mạnh, liên tục đập “bùm bụp” “bùm bụp” ngừng.

      Cố Thiền áp hai bàn tay vào trái tim mình, nàng có thể cảm nhận được từng nhịp đập của nó, mạnh mẽ như đánh vào lòng bàn tay nàng, dường như lực tiếp theo nhảy ra khỏi lồng ngực. Nàng thậm chí còn cảm nhận được dòng máu trong toàn cơ thể dồn toàn lực chảy, chỉ hướng về nơi đó.

      Cũng biết qua bao lâu, có lẽ dài như canh giờ, hoặc có khi ngắn chỉ thời gian khắc.

      Trong mắt Cố Thiền, toàn bộ tâm tư đặt vào chỗ giao nối giữa sợi dây thừng và đám mây mù, cho đến khi đoạn dây gắn chuông bạc vang lên, hình bóng Hàn Thác xuất , nàng mới như sống lại.

      Hàn Thác nắm lấy sợi dây thừng leo lên, thân thủ nhanh nhẹn, động tác gọn gàng.

      Mặt trời lặn xuống như được ôm trọn bởi tầng mây, lộ ra tia sáng vạn trượng, khiến cho như thần tiên hạ phàm.

      Mọi căng thẳng như được giãn ra, Cố Thiền liền rơi lệ.
      Hàn Thác đưa Lâm Tu cái giỏ sau lưng, bên trong đầy ắp mảng tím tím của cỏ Long Giản.

      “Sao vậy?” giọng hỏi,” Ta chẳng phải vẫn tốt sao, khóc cái gì?”

      Vừa , lấy tay lau lệ mắt nàng, tay dính bụi bẩn, khi lau lệ cho nàng, khiến cho khuôn mặt trắng nõn của nàng cũng lưu lại vệt đen.

      Cố Thiền biết, Hàn Thác thầm cười trộm, cố tình lau xuống mấy lần.

      “Hàn Thác.... Vương gia...” nàng nắm chặt vạt váy, thầm nên câu, tim cứ vậy mà đập ngừng.

      “Tốt rồi, tốt rồi, sao rồi...” Hàn Thác dỗ dành Cố Thiền, khéo léo quay sang bên, chặn trước đám đông, vòng tay ôm nàng, siết chặt lúc, sau đó cẩn thận kéo ra khăn tay để lau cho gương mặt lấm bẩn như chú mèo của nàng.

      Tầm mắt Cố Thiền rơi bờ vai trái rộng lớn của Hàn Thác, để thuận tiện hành động, bỏ áo choàng, chỉ mặc cái cẩm bào thanh sắc, vì vậy có thể thấy những vết máu dính quần áo, màu đỏ tươi mới, mà phạm vi cũng ngày càng lan rộng.

      Nàng cao giọng hô: “Vương gia, ngài bị thương rồi....”

      Hàn Thác quay đầu nhìn qua, cười : “ Có lẽ do dùng lực quá mạnh, đáng ngại, quay về đắp ít thuốc trị thương là được.”

      Giọng điệu của cực kì nhàng, xem ra vết thương đáng ngại.

      Bọn đường lên núi hết hơn nửa canh giờ, xuống núi sợ cũng nhanh hơn, lãng phí nhiều thời gian, máu cũng chảy tận rồi.

      Cố Thiền nào có thể trơ mắt đứng nhìn bộ dạng lo cho bản thân mình của , gọi Lâm Tu lập tức băng vết thương cho Hàn Thác.

      “Vương gia bị thương, sao lại còn tự mình xuống vậy?”

      đường xuống, Cố Thiền nhịn được bèn hỏi.

      Hàn Thác đáp:” Cỏ Long Giản có thể trị ôn dịch, trừ nạn cho dân chúng phủ Hà Gian, về tình về lý, người nào có năng lực cũng đều nên xuất phần”.

      Thanh của trầm ổn vang vang từ đỉnh đầu nàng truyền tới. Đạo lý này đúng, Cố Thiền nguyện tin rằng Hàn Thác là kẻ biết thương tiếc chúng sinh, chăm lo cho bách tính, nhưng lại , đường đường là Tĩnh vương gia, Tam hoàng tử điện hạ, để bản thân gặp nguy hiểm, hộ vệ của cũng đều ở đây, sao phái bọn họ , thân thủ bọn họ chắc cũng kém gì , phải sao?
      “Nếu như ta tự mình mang cỏ Long Giản trở về, nàng nguyện ý thay đổi tâm ý, đồng ý gả cho ta chứ?”
      Cố Thiền đột nhiên nhớ ra lời Hàn Thác trước khi xuống núi, lúc đó nàng nghĩ ngợi gì, thậm chí còn quên luôn sau đó.

      Đồng ý ? Nàng tự hỏi mình.

      Sau khi thân mình của Hàn Thác biến mất sau đám mây mù, trong đầu nàng cũng loạn mảnh rất nhiều ý niệm.

      Bội phục dũng cảm, cũng lo an toàn của , sợ nhìn gặp phải nguy hiểm, thể trở lại được.

      Hàn Thác thực ra có thể làm hoàng đế, trong mấy năm tới, còn đánh thắng nhiều trận, bảo vệ biên cương và bách tính. Nếu như có mệnh hệ gì, Cố Thiền thấy áy náy, liên quan, cũng vì nàng mà cải biến vận mệnh mình.

      Trong chớp mắt kia, Cố Thiền nhớ lại đêm mùa hạ dài nóng nực đó ở kiếp trước, nếu trước đó Hàn Thác chết rồi, có lẽ gì là tốt. Nếu như Hàn Thác chết tại đây, vậy biểu ca bị soán ngôi, dì cũng chịu nhục.

      thù hận, ác ý này rất nhanh biến mất, khi Hàn Thác cuối cùng bình an vô trở về, vui mừng của Cố Thiền là xuất phát từ nội tâm.

      Nàng hi vọng bình an vô sống tiếp.

      Cố Thiền từng nghe phụ thân qua số việc Hàn Khải làm sau khi lên ngôi, quả thực xứng với ngôi vị. Kiếp trước nàng vẫn luôn sợ Hàn Thác, thể cam tâm tình nguyện làm Hoàng hậu của , nhưng cũng biết Hàn Thác có thể thành công soán ngôi, trừ năng lực bản thân , vẫn là do Hàn Khải bị mất nhân tâm. Từ xưa có câu: Có được nhân tâm có thiên hạ. Cố Thiền cho rằng bản thân mình với Hàn Thác đứng đối lập, là do Ninh Thái hậu và Hàn Khải là người thân của nàng, thuần túy xuất ra cảm tình.

      Thế nhưng, cho dù như vậy, nàng vẫn muốn lấy Hàn Thác thêm lần nữa.

      “Tại sao Vương gia muốn lấy ta?”. Cố Thiền hỏi.

      Nàng muốn biết nguyên nhân Hà Thác trong đêm lại muốn cải biến tâm ý, ví như bình thường xem bệnh, dùng đúng thuốc, mới có biện pháp khuyên từ bỏ mong muốn này.

      Cánh tay trái Hàn Thác vẫn luôn đặt eo Cố Thiền, bảo hộ nàng khỏi ngã ngựa. Lúc này, nghe nàng hỏi, cánh tay thêm chút lực, thân thể nàng lui lại phía sau, nhè dựa vào lồng ngực .

      tại thay đổi chủ ý, đồng ý gả cho ta rồi sao?” Hàn Thác đáp hỏi ngược lại.

      Hôm qua Cố Thiền cự tuyệt lần, lần này càng tiện lại: “ Suốt đoạn đường , vương gia giúp đỡ thần nữ quá nhiều, đây coi như là ân huệ, thần nữ biết nên báo đáp ngài thế nào.”

      Hàn Thác cười : “ Nàng cảm thấy bản thân nên làm gì?”.

      kề bên tai nàng , thậm chí nàng còn cảm nhận được từng hơi thở nóng ấm của , mà làn môi lạnh lẽo của cũng gần như chạm vào vành tai đông cứng của nàng.
      Cố Thiền thất kinh đáp, trái tim mới bình phục được chưa lâu lại đập lên mãnh liệt.

      Hàn Thác ngồi sau, tuy nhìn thấy được vẻ mặt của nàng, nhưng lại có thể cảm nhận được lo lắng cùng cự tuyệt của nàng.

      “Được rồi, ta chỉ đùa với nàng chút thôi.” cười to đáp.

      Cố Thiền cũng thấy được vẻ mặt của Hàn Thác, chỉ có thể dựa vào lời để cảm nhận, cười thoải mái như thế chắc chắn phát giận, nàng cũng cười, toàn thân cũng như được thả lỏng.
      thanh của Hàn Thác lại vang lên: “Chỉ là, bổn vương trước nay chưa giúp qua ai, nhất định phải lấy được báo đáp của nàng, đợi bổn vương nghĩ kỹ cần nàng làm gì, với nàng.”
      Last edited: 12/7/16

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 12: Nỗi lo từ mẫu
      Edit: Bông Ngố


      Chính phòng Ngô Đồng viện, Ninh thị ngả lưng vào thành giường, người đắp chiếc chăn dày, đầu để cái khăn màu đỏ nên trông càng nhợt nhạt.

      Nàng chỉ hơi nhợt nhạt, nghĩ kỹ có lẽ do quá mệt mỏi trong thời gian chuẩn bị cho năm mới, tuy vẫn khỏe, nhưng đất U Châu xa xôi, cách Kinh sư nàng từng sống ba mươi mấy năm ắt có khác biệt, cơ thể có lẽ bị ảnh hưởng do hợp phong thủy.

      Vốn muốn tĩnh dưỡng vài ngày đáng ngại, thế nhưng trong nhà luôn có đôi nam nữ vẫn luôn làm cho bà an tâm.


      Đêm 15 tháng Giêng đó, Ninh thị phân phó đầu bếp hầm nồi bánh trôi, đợi bọn trẻ xem hoa đăng về ăn khuya. Ai biết đợi mãi thấy người đâu, qua nửa đêm lại thấy Bích Lạc khóc lóc trở lại, lúc này mới biết đứa con trai bảo bối Cố Thiền mất tích.

      Cố Cảnh Ngô phái người truy lùng đến nơi Cố Thiền xuất cuối cùng, nào ngờ gặp phải vị lão bản kia nhận tiền của Cố Phong, hứa giữ im lặng, thế nhưng trụ được khỏi uy hiếp thẩm tra, cuối cùng mới ra .

      Biết được ra là Cố Phong với Cố Thiền giở trò quỷ, vợ chồng Cố Cảnh Ngô mới yên tâm chút, chỉ cần phải Cố Thiền gặp phải lừa đảo là được. Cố Phong tuổi còn nhưng dù gì cũng là nam nhi, từ bái sư học võ, có chăm lo cho Cố Thiền xảy ra chuyện gì lớn.

      Nhưng, Hộ vệ Cố gia vẫn ngày đêm ra khỏi thành truy đuổi.

      Người đuổi kịp, nhưng chỉ có mình Cố Phong.

      Cố Phong lập tức kể tình trước đó từng chi tiết, Ninh thị nghe xong hai mắt liền nhắm chặt, ngất , đến khi tỉnh lại mắt hai hàng lệ, cơm trà trôi, nằm giường dậy nổi.

      Đại phu xem xong cũng chỉ do bị quá kích động, là tâm bệnh.

      Đêm ngày 17, hộ vệ thân tín Lý Vũ Thành của Tĩnh vương gia đến thăm hỏi, thông báo Cố gia rằng Cố Thiền vẫn bình an vô , hơn nữa Tĩnh vương gia tự mình đưa về tận nhà, mong mọi người đừng lo lắng.

      Lời này chính là tâm dược, là tin tốt truyền đến, bệnh tình của Ninh thị dần dần hồi phục.

      Mấy vị đại phu trước sau đổi mấy vị đều chẩn được nguyên nhân, toàn bộ đều khai thuốc bồi dưỡng thân thể.

      May thay, hôm trước Lý Vũ Thành gửi tới tin tức của Cố Thiền, hôm sau Ninh thị liền có khí sắc trở lại.

      “Phu nhân, ngài uống thuốc , tiểu thư hai ngày nữa về đến nhà rồi, phu nhân đừng lo lắng nữa”, Đại nha hoàn của Ninh thị nhanh nhẹn tay bưng bát thuốc, tay cầm thìa thổi bớt nóng, vừa đút thuốc vừa khuyên.


      Trịnh thị vừa lúc đến đầu giường bên rèm gấm thêu hoa muốn cùng Ninh thị thương lượng về bữa tối cũng khuyên: “ Phu nhân, chị em Thiền nhi ngoan ngoãn hiểu chuyện, lần này cũng là vì ngài mới rời nhà đấy sao, nếu như nàng ý về nhà mà thấy ngài bênh nặng hơn, càng đau lòng”.

      Ninh thị bệnh, ăn gì cũng có khẩu vị, nhiều ngày nay toàn dựa vào tài nghệ nấu nướng của Trịnh thị mới ăn được thêm chút ít.

      Trinh thị xét ra cũng phải nô tài chính thức của Cố gia, Ninh thị đối với bà ta rộng lượng, chưa lâu liền cho bà ta ngồi.

      Đồng dạng cũng làm mẹ, lời khuyên của Trịnh thị nghe lọt tai hơn nương Xảo Nguyệt mới 17 tuổi chưa chồng.

      Ninh thị cứ vậy mà uống thuốc, thần sắc như cũ nhàn nhạt: “Ta phải là lo an toàn của nó”.

      Tĩnh vương gia có tiếng tăm, lại có thị vệ tháp tùng, an toàn là điều phải nghĩ.

      Nhưng Cố Thiền đường đều cùng với ....

      Ninh thị trước giờ hề lo lắng về hôn của nữ nhi. Luận về gia thế, Ninh Quốc Công phủ là hoàng thân quốc thích, Vĩnh Chiêu hầu phủ cũng là có thế lực, Cố Cảnh Ngô được Nguyên Hòa đế trọng dụng, tiền đồ vô lượng. Luận nhân phẩm tướng mạo, Cố Thiền cũng giống với bất kỳ nương bình thường nào.

      Phu thê Cố Cảnh Ngô hai người cũng thương lượng qua, đợi nữ nhi 15 tuổi trưởng thành mới định thân, phải chọn nam thiếu niên nhân phẩm tài mạo xuất chúng, tính tình của phụ mẫu cũng nên thuận hòa. Tốt nhất là môn đăng hộ đối, nếu được, cũng nên quá cao, bà còn muốn giữ Cố Thiền thêm hơn 2 năm nữa, đến 18 tuổi mới gả .

      Nhưng mắt thấy nếu như việc này truyền ra ngoài, Cố Thiền sợ rằng chỉ lấy được Tĩnh vương gia.

      Trịnh thị từng làm nô tỳ cho thế gia đại gia tộc, tuy rằng thế gia kia sa sút, nhưng quy định cũng thiếu, ngay lập tức liền hiểu được lo lắng của Ninh thị: “Chuyện này cần gấp, chị em Thiền nhi mới tý tuổi. Mà xem lại, Tĩnh vương gia phải chị em gì đó với biểu ca sao, phải người ngoài.”

      Vẫn còn câu Trịnh thị chưa , trong mắt bà Tĩnh vương gia là hình mẫu trượng phu tốt người người nên chọn.

      Con trai hoàng đế, xuất thân khỏi phải bàn. Vừa có thể xuất chinh thiện chiến, vừa có năng lực dựa vào gia thế. về tướng mạo, chưa gặp qua, nhưng nữ nhân của hoàng đế đương nhiên là đẹp, sinh trai nhất định cũng kém, lại nam tử phải chỉ dựa vào tướng mạo có tuấn tú hay .
      Có thể gả cho người như vậy, là phúc mấy đời, vui còn kịp, lo lắng cái gì chứ?

      Trịnh thị chỉ biết , mà biết hai.

      Chuyện Ninh thị phát rầu, chính là chỗ mà Trịnh thị biết, đây là chuyện cũ của đế hậu.

      Ninh hoàng hậu là Nguyên phi của Nguyên Hòa đế, khi bọn họ thành thân Nguyên Hòa đế vẫn là Thái tử, vốn phu thê ân ái, hai đứa con trai đầu của Nguyên Hòa đế đều do Ninh hoàng hậu sinh ra. Ai ngờ tới sau đó Nguyên Hòa đế thay cha dẹp nước Hợp Đài Hãn, cứ thế từ Cáp Mật Vệ mang về người phụ nữ hoài thai, muốn lập làm Trắc phi.

      Trước đó, Nguyên Hòa đế cũng có thiếp phòng, nhưng đều có chiếu thư, tuy Trắc phi cũng là thiếp, vào hoàng gia với ngọc ấn chính là như nhau.

      Sau này, nữ nhân kia khó sinh mà chết, con trai vẫn sống, tại là Tĩnh vương gia Hàn Thác, con trai thứ 3 của Nguyên Hòa đế, cũng là người con trai đầu tiên của Nguyên Hòa đế với nữ nhân khác mà phải Ninh hoàng hậu sinh ra.

      Các con trai của Ninh hoàng hậu ngày lớn dần, Nguyên Hòa đế sau khi đăng cơ lập Nhị hoàng tử Hàn Lỗi làm Thái tử.

      Ninh hoàng hậu luôn luôn thích Hàn Thác, lúc đầu là do mẫu thân , sau đó, do dần dần nhìn Hàn Thác lớn lên, càng hoàn toàn bởi vì quá xuất sắc, khiến Ninh hoàng hậu kiêng dè.

      Thái tử nhu nhược nhiều bênh mà Hàn Thác từ lập nhiều chiến công, tiếng vang dần lớn mạnh. Thái tử chỉ hơn Hàn Thác hai tuổi, Ninh hoàng hậu sinh con trai thứ ba, thất hoàng tử Hàn Khải lại hơn Hàn Thác 10 tuổi. Ninh hoàng hậu lo Nguyên Hòa đế vì Hàn Thác mà có ý phế Thái tử nhưng cũng lo Thái tử thân thể trụ nổi, Hàn Khải tuy là đích tử nhưng cũng tranh nổi công danh hiển hách của Hàn Thác.

      Trong tâm Ninh hoàng hậu, mẹ của Hàn Thác đoạt trượng phu của bà, bà quyết để cho Hàn Thác lại tranh hoàng vị của con bà. Lâu dần, Hàn Thác trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong tim Ninh hoàng hậu.

      Ninh thị đương nhiên hiểu tâm tư của tỷ tỷ mình, cho nên bà muốn kết thân với Hàn Thác, muốn đối nghịch với Ninh hoàng hậu, hai là muốn nữ nhi bước chân vào hoàng gia.

      Chỉ là Trịnh thị là người ngoài, những lời này với bà ta hợp.


      *
      Cố Thiền tối đó sau khi về đến nhà, vừa vào cửa việc đầu tiên là mời Tiêu Hạc Niên xem mạch cho Ninh thị.

      Tiêu Hạc Niên xem xong mạch tượng, tỉ mỉ hỏi Ninh thị tình trạng phát bệnh, lấy ra ngân trâm đâm vào đầu ngón tay lấy ra ít máu tươi, phân chia bỏ vào năm bình sứ Thanh hoa, lại bỏ vào mỗi bình phấn thuốc các màu khác nhau, dùng móng giả chia vào trong bát. Sau đó, an tĩnh ngồi trước bàn, xem mấy cái bát đến xuất thần.

      Thần sắc trịnh trọng, người bên cạnh thấy hoài nghi nhưng cũng dám đánh tiếng làm phiền.

      Cả phòng tĩnh lặng lâu tầm hai tuần trà, Tiêu Hạc Nhiên mới thở ra tiếng, mở miệng đáp: ” Quả nhiên như vậy, phu nhân phải sinh bệnh, mà trúng phải độc của Nam Hải kỳ hoa”.
      Men theo lời của Tiêu Hạc Niên, trong đêm đại hôm ở kiếp trước Hàn Thác cũng từng bên tại nàng qua:

      “ Tiêu Hạc Niên nàng trúng độc của Nam Hải kỳ hoa....”

    3. chjchj1001

      chjchj1001 Active Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      117
      hay quá, đúng đoạn hay bị cắt :-((

    4. Sương đêm

      Sương đêm Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      69
      truyện hay quá hóng chương mới :yoyo51:

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 13: Lo lắng
      Edit: Bông Ngố
      Beta: Bảo Ngân​


      Cố Thiền chấn kinh.

      Năm năm này, từ U Châu đến kinh thành xa xôi, nàng với mẫu thân làm sao lại cùng trúng loại độc này?

      Là ai hạ độc mẹ con nàng?

      Tiêu Hạc Niên còn giải thích, thanh đều đều, gấp vội : “Loại hoa này tên là Tu La, sinh trưởng vùng Nam Hải nước Xiêm La. Cánh hoa đen nhánh, nhụy hoa mang sắc đỏ, trong thần thoại Xiêm La rằng hoa này danh xưng ba mặt xanh đen, bụng phát ra lửa như của A Tu La Vương. Hoa trông cực kỳ đẹp nhưng lại có nghiệt dị thường, độc tính lớn. Người trúng độc hoa này, lúc đầu cơ thể như thiếu lực mất sức lực, sau đó thành suy ngược, cùng với trạng thái đau đầu buồn nôn, trông như mang thai, mạch tượng bình thường nên rất khó chẩn ra, cuối cùng trị được mà chết.

      Trong phòng tất cả mọi người đều chấn kinh. chỉ Cố Thiền, đến cả quan nhị phẩm thái thái sống trong nhung lụa cũng chưa hề nghe qua loại kỳ hoa của hải ngoại này.

      Cố Cảnh Ngô lúc này cực kỳ lo lắng và quan tâm đến thê tử, hỏi: “ Tiên sinh có cách nào giải độc ?”

      Tiêu Hạc Niên gật đầu đáp: “Cố đại nhân yên tâm, lão phu nghiệm ra tự nhiên có cách giải độc. Phu nhân trúng độc còn nông, chưa xâm nhập vào nội tạng, giải trừ khó cũng để lại di chứng.”

      “ Vẫn mong tiên sinh quan tâm nhiều hơn, nếu cần bất cứ chuyện gì tiên sinh cứ , Cố mỗ tự mình xuất lực hoàn thành.” Cố Cảnh Ngô quá coi trọng lời của các vị thần y khác, chỉ ôm chút hi vọng, nhưng Tiêu Hạc Niên lời chân , vừa xuất thủ chẩn ra bệnh, lại qua cầu rút ván(1), nên đối với xem trọng hơn mấy phần, ngôn từ cũng càng khách khí.
      Tiêu Hạc Niên đáp: “Đương nhiên cần nhiều phiền phức, ta viết đơn thuốc, đại nhân phái người tìm sau đó sắc lên, thuốc này sáng tối dùng lần, chỉ là sau khi dùng thuốc cứ ba ngày cần lấy máu lần, lúc đó phu nhân rất đau đớn.”

      sao”, Ninh thị đáp, “ta chịu được, tạ ơn Tiêu đại phu”.

      Tiêu Hạc Niên chắp tay đáp: “Hành nghề y trị bệnh là thiên chức của lão phu, phu nhân cần đa lễ.” , mắt liếc qua Cố Thiền, lại đáp: “Phu nhân nếu muốn cảm tạ, nên hướng Tĩnh vương gia mới phải.”
      Vốn dĩ lời này có gì kỳ quái, nhưng với mắt thần của Tiêu Hạc Niên khỏi khiến Ninh thị lo lắng trong lòng.

      Tiêu Hạc Niên với Cố Thiền cùng nhau trở về, ắt biết chuyện Tĩnh vương gia hộ tống nữ nhi, cớ sao lại đặc biệt nhắc đến, tại sao lại nhìn nữ nhi như vậy? Lẽ nào có chuyện gì mà các nàng biết?

      Ninh thị muốn hỏi, nhìn lướt xem lượt trong phòng: ba cha con Cố Cảnh Ngô, có cả Xảo Nguyệt và hai đại nha đầu thân tín. Tuy đều là người của mình nhưng đông người nhiều miệng, lúc này ra chẳng phải hại nữ nhi sao, nàng bèn đánh ý cứu viện tới trượng phu.

      Cố Cảnh Ngô hiểu ý thê tử, lập tức mở miệng đáp: “Tiên sinh đúng, Cố mỗ tự mình hướng vương gia cảm tạ.”

      là vương gia, chỉ với có mặt của , ân tình này coi như đặt trọn vào toàn thể Cố gia, Cố Thiền càng khó thoát khỏi liên hệ.

      Cố Thiền tập trung lo lắng, để ý đến ý tứ của người khác, tất nhiên càng để ý việc mình đánh tan tràng bão tố nho kia mà cất tiếng hỏi: “Tiêu tiên sinh có thể tra giúp mẹ ta như thế nào mà trúng độc này ?”

      Tiêu Hạc Niên và Cố Thiền cũng coi là quen biết, liền giấu giếm, cười đáp: “Tiểu thư nên đến hỏi ta.”

      xong, nhìn lượt các đồ đạc trong phòng, vuốt chòm râu đáp: “Nhắc tới trúng độc cũng chỉ có hai đường: là qua ăn uống, cánh hoa, phấn hoa, rễ cây có độc; còn lại là ngửi phải. Bản thân hương hoa có độc nhưng nếu trộn lẫn với loại hương khác, khiến người ngửi trúng độc. Độc trong thức ăn bộc phát nhanh còn qua hương thơm phải ngửi liên tục tầm 1 tháng mới phát tác. Phu nhân bệnh tình còn , trong phòng cũng sử dụng huân hương, xem ra độc là do thực phẩm truyền vào. Thế nhưng, vùng trung thổ trồng được hoa Tu La, lão phu cũng là hồi trẻ đến Nam Hải du ngoạn gặp qua mới biết, cho nên nguồn gốc hẳn là từ thương nhân hoặc thuyền thông thương với Nam Hải.”

      Cố Cảnh Ngô lập tức ra lệnh tra soát phòng của tất cả các hạ nhân, thậm chí phòng của giáo của Cố Thiền - Vân Úy phu nhân cũng bỏ qua, đặc biệt là 2 phòng bếp.

      Trong giờ, toàn viện lộn xộn, y phục đầy đất, loạn thành đàn.

      Cố Cảnh Ngô tiếp tục cho lục soát đến nửa đêm nhưng cũng đem lại kết quả gì.

      Ông nhớ thê tử lần đầu phát bệnh là lúc năm mới, được các gia đình tôn quý thành U Châu mời, lẽ nào là lúc đó.....

      Bọn họ mới đến U Châu quá 1 tháng, luôn lấy thiện làm gốc mà đối nhân xử thế, cũng kết oán gì ai, sao lại có người muốn hại đến tính mạng của thê tử? làm thế nào có thể soát nhà của các gia đình tôn quý đó?

      Ông cũng đau buồn quá lâu, biện pháp hẳn có, trước mắt điều tra trong nhà có ai khả nghi, cuộc sống coi như an tâm, những cái khác đành đợi, cơ hội tự nhiên ắt đến.


      ***
      Cố Cảnh Ngô lệnh hạ nhân trong tiền viện sắp xếp phòng riêng cho Tiêu Hạc Niên, còn phái hai tên sai vặt giúp .

      Thần y được đãi ngộ, nương mời thần y lại bị chịu phạt.

      Cố Thiền bị nhốt tại Phật đường phía Tây Ngô Đồng viện, quay mặt vào tường suy nghĩ, quỳ đến khi bình minh.

      Đây được coi là , Cố Phong ngày đó khi bị tìm về, Cố Cảnh Ngô liền dùng gia pháp, lấy cây roi mây to bằng ba ngón tay đánh 20 cái, da thịt sưng vù, đến giờ mới kết vẩy.

      Đến khi Cố Thiền về nhà, cách mấy ngày, cũng còn tức giận nhiều, hơn nữa đó lại là kiều nữ nhi, Cố Cảnh Ngô muốn ra tay.

      Cố Phong lại cảm thấy phụ thân nhẫn tâm, ngược lại, cảm thấy mình bị phạt còn quá , chủ động đến Phật đường cùng quỳ bên cạnh Cố Thiền.

      tuy vẫn còn là thanh niên dễ kích động, nhưng suy cho cùng vẫn là đứa trẻ ngoan, tự mình nhận mọi trách nhiệm việc lần này. Là đưa ra chủ ý, là chuẩn bị tốt mọi thứ, cũng là điều khiển xe ngựa. May thay Cố Thiền bình an vô , nếu hại cả đời nàng.

      “Ê, Đồng Lâm, ngươi cần nghỉ ? Dù sao cha cũng muốn phạt ngươi.” Cố Thiền quỳ được hai khắc, hai chân tê dần, đổi tư thế ngồi đệm cói, đồng thời hỏi dò Cố Phong.

      “Đừng quản ta, là ta tự phạt mình.” Cố Phong cứng đầu .

      Cố Phong từ được dạy, nam tử là trời, cần bảo hộ nữ nhi. 13 tuổi, tự nhận mình thông minh, lại làm mất tỷ tỷ, làm mẹ bệnh nặng, trong lòng thấy tội lỗi, muốn chịu thêm nhiều khổ mới thấy bình tâm.

      Con người thuở thiếu niên chịu nhiều thất bại thực ra có cái tốt, từ nay về sau làm chuyện gì, biết rằng nếu còn giữ tính hiếu thắng có hậu quả như hôm nay, càng thêm thận trọng.

      Đương nhiên, đây là sau này.

      Trước mắt, Cố Thiền kéo tay áo , giọng hỏi: “ Đồng Lâm, vết thương của ngươi sao rồi? cần nghỉ sao?”

      Cố Phong hất tay nàng ra: “ đừng quản ta mà.”

      Cố Thiền tìm tư thế thoải mái ngồi xuống, tay ôm gối, tay chống cằm, đột nhiên nghe tiếng “cót két”, cửa đằng sau liền mở.

      Nàng cho rằng phụ thân tới kiểm tra, liền nhanh chóng quỳ lại.

      Bước chân chầm chậm lại gần, Cố Thiền thoáng trông thấy góc áo bào xanh với cạnh mép giầy, mạnh mẽ quay đầu, đáp: “Nhị ca, ngươi sao lại làm cái trò dọa người vậy?”.

      Người đến đích thị là con trưởng Cố Tùng của Cố Cảnh Ngô và Ninh thị. năm nay 16 tuổi, thân dài thước cao, mày rộng eo , choàng áo vải thô xanh biếc khiến trông ngọc thụ lâm phong(2), nho nhã bất phàm, là bản sao hồi trẻ của Cố Cảnh Ngô.
      Cố Tùng liền quay mặt lại, nghiêm giọng đáp: “Đừng phí tâm tư , sợ ta vào sao. Ngươi mau quỳ cho tốt, ai đồng ý cho ngươi ngồi xuống, phải phạt quỳ sao, lẽ nào ta nghe nhầm? Cha phạt ngươi ngồi?”.
      Hóa ra Cố Thiền sau khi nhìn kỹ là liền hồi phục tư thế ngồi thoải mái, chỉ tay vào hộp thức ăn hồng hồng tay , cười đáp:” Nhị ca, ngươi là đến thay cha giám sát ta sao, tại sao còn mang theo hộp thức ăn?”

      Cố Tùng mặt đổi sắc, vẫn giọng điệu cũ đáp: “ Cha phạt ngươi quỳ, phạt ngươi được ăn đêm. Mau quỳ cho tốt, có mà ăn...”

      đến cùng, lại cũng nhịn được cười, mang hộp thức ăn đến chỗ Cố Thiền.

      Cố Thiền bỏ nắp đậy ra, bên trong

      3 tầng thức ăn chia làm các loại bánh táo, giao bạch măng, canh chua thịt bò, còn có hai bát cơm, vừa nhìn liền biết là tay nghề của Trịnh thị.

      Nàng đoán rất đúng, Cố Tùng chính là giấu cha mẹ lén lút đưa cơm cho đệ đệ và muội muội, thể quá phô trương bảo tiểu bếp Trương Lạc ở Ngô Đồng viện, chỉ có thể phân phó đầu bếp của tiền viện chuẩn bị.

      Cố Thiền bày biện các mọi ăn xong xuôi, kéo tay áo gọi Cố Phong ăn cơm, nhưng thập phần cứng đầu, nhất định động. Cố Thiền dùng thìa múc cơm, dùng đũa gắp thịt bò, ít giao bạch phối hợp cùng cơm rồi đưa lên miệng Cố Phong.

      Cố Phong nhùng nhằng nổi với nàng, mở miệng ăn hết, cũng đói meo, cuối cùng cũng chịu nổi cám dỗ của mùi thức ăn, tuy vẫn phải quỳ, nhưng vẫn liền chén hết bát cơm.
      Cố Tùng cũng tìm cái đệm cói ngồi xuống, tùy ý tán gẫu với Cố Thiền về mọi tình khi nàng rời nhà .

      Cố Thiền cũng có tâm trạng ăn năn, nàng đạt được điều mong muốn, mẫu thân chết, nhà ly tán, đây là kết quả tốt nhất trong lòng nàng, dù trời sập cũng sánh được với chuyện này.

      ****
      Ba ngày sau, Ninh thị lấy máu lần đầu, cảm thấy tinh thần tốt hơn trước rất nhiều, do vậy liền gọi Cố Thiền vào, cho tất cả các nha hoàn lui ra, chỉ lưu lại hai mẹ con nàng.

      “Xán Xán, mẹ có chút chuyện muốn hỏi con, con đừng sợ, chỉ cần cho mẹ biết là được. Con với Tĩnh vương gia đường phát sinh những chuyện gì?”

      Mẫu thân hỏi , Cố Thiền lại nghe hiểu, phát sinh rất nhiều chuyện nhưng đều thể , cho nên nàng đáp: “ có, mẹ, chỉ là đường hộ tống con thôi, con đều viết trong thư rồi.”

      Ninh thị vừa trông mặt Cố Thiền ửng đỏ liền biết nàng , bèn đổi phương pháp: “ Ta cùng cha con thương lượng qua, nhưng vẫn muốn hỏi ý kiến của con. Xán Xán, con muốn gả cho Tĩnh vương ?”
      ---------------------------

      (1): vong ơn bội nghĩa
      (2): kiêu hùng, có khí chất chánh nghĩa chánh nhân

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :