1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ nhi Lạc gia - Yên Nùng (137/289+33PN)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 160

      Cây trà thanh thúy tầng tầng lớp lớp, giống như màu sắc mỹ ngọc, ánh sáng chiếu xuống, gió thổi cái, cây trà kia nổi sóng tầng tầng, từ xanh nhạt đến xanh biếc, tầng lại tầng, như thấy được điểm cuối.

      "Nghi muội muội, ta nghe vườn trà Thúy Diệp này của muội có trà ngon bán, phải ?" Xuân Hoa nhìn những hái trà hái lá trà, trong lòng hết sức tò mò: "Ta cũng muốn hái trà, đến lúc đó muội mang trà ta hái làm thành lá trà, ta mang về."

      Dung Nhị phu nhân nở nụ cười: "Việc chế trà này nào có đơn giản như con nghĩ vậy? ngày làm xong, cũng quá nhanh rồi! Xuân Hoa, con nghĩ nhiều quá, muốn này muốn kia, cũng biết làm sao con lại có thể nghĩ ra nhiều chuyện như vậy nữa."

      Tương Nghi ở Xuân Hoa bên người, giữ tay của nàng lại: "Xuân Hoa tỷ tỷ, tỷ nghĩ hái trà ta cầm cái giỏ cho tỷ, chỉ là coi như tỷ hái ngày có lẽ cũng hái được cân đâu. Tỷ hái nhiều lá tươi mới trước, đến lúc đó ta bảo sư phó chế thành lá trà giúp tỷ, dùng lon đặt vào rồi gửi đến Giang Lăng cho tỷ."

      Hạ Hoa nghe cũng vui sướng hô lên: "Ta cũng muốn hái lá trà! Thu Hoa, chúng ta cùng , ba người hợp lực hái, có thể hái ra nhiều hơn."

      Liên Kiều vội vàng chạy như bay về cầm giỏ trúc, lâu lắm cầm ba cái tới: "Các vị tiểu thư, các ngươi phải coi chừng, hái nhiều chút là được."

      Dung đại phu nhân vội vàng bảo bà tử đuổi theo: "Mau mau nhanh, nhanh trông chừng bọn nó."

      Gia Mậu cất bước vào sâu trong vườn trà: "Con mang mấy vị muội muội hái trà."

      Tương Nghi ngẩn người ra đó —— ràng Gia Mậu né tránh nàng, vội vội vàng vàng ra như vậy, giống như sau lưng có quỷ đuổi theo . Nhìn bóng dáng đó càng lúc càng xa, Tương Nghi chỉ cảm thấy yết hầu như bị thứ gì chận lại, chữ cũng ra được.

      Là mình đuổi , nhưng lúc này mới phát khó chịu bao nhiêu. Tay Tương Nghi nắm khăn trong tay mình chặt, mờ mịt nhìn vườn trà trước mắt, bên con đường mòn thấy bóng người, chỉ có nhành trà xanh biếc đưa ra ngoài, mảnh rậm rạp.

      "Lạc đại tiểu thư, chúng ta có thể mấy câu tri kỉ ?" Tương Nghi miên man suy nghĩ, bên tai truyền đến giọng êm ái của Dung đại phu nhân: "Ngươi cần lo ngại, ta vốn có ác ý."

      Tương Nghi quay mặt lại, lúc này mới phát bên người chỉ còn Dung đại phu nhân đứng, Dung Nhị phu nhân kia biết nơi nào, có lẽ là yên tâm, theo Hạ Hoa rồi. Nàng tĩnh tâm, nhìn Liên Kiều dặn câu: "Liên Kiều, ngươi lại ra bên, ta và Dung đại phu nhân xong, tự nhiên gọi ngươi."

      Trong lòng Dung đại phu nhân có mấy phần tán thưởng, Lạc đại tiểu thư này vẫn thức thời, biết đuổi người làm trước, để cho bọn họ nghe rồi lắm mồm. Nàng nhìn Tương Nghi đứng trước mặt, có cao đến bả vai nàng, hết sức yểu điệu, vòng eo tinh tế, đôi tay thon dài đều đặn.

      "Lạc đại tiểu thư, ta muốn hỏi ngươi chuyện, nếu mạo phạm ngươi, xin đừng tức giận." Trong lòng Dung đại phu nhân mực nghi ngờ, vì sao Gia Mậu từ Hoa Dương trở lại hai ba tháng này mực buồn buồn vui, trong này nhất định có kỳ lạ.

      Lòng muốn tới Hoa Dương thăm vị Lạc đại tiểu thư này, kết quả trầm mặt về, bộ mọi người chớ gần thần sắc, cả Dương lão phu nhân tới Hoa Dương, lòng vẫn bình tĩnh như vậy, nụ cười thanh đạm.

      "Dung đại phu nhân, ngài là trưởng bối, có chuyện gì muốn hỏi làm vãn bối như ta trả lời, chỉ vần mở miệng hỏi cũng được." Tương Nghi nhàn nhạt cười tiếng: "Chỉ cần là Tương Nghi biết, nhất định tri vô bất ngôn ( biết ) ngôn vô bất tẫn (biết gì nấy)."

      " Được, chỉ phần thẳng thắn này của ngươi, ta cũng vòng vo." Ánh mắt Dung đại phu nhân sắc bén, nhìn chăm chú vào Tương Nghi: "Gia Mậu trở lại Giang Lăng, sao lại có vẻ vui? Giữa các ngươi xảy ra chuyện gì? Lạc đại tiểu thư, ta là người làm mẹ, quan tâm tâm trạng con mình nhất, xưa nay Gia Mậu là đứa bé phóng khoáng sáng sủa, mấy tháng này tính tình của thay đổi toàn bộ, làm cho nội tâm của ta cuống cuồng, tin tưởng ngươi cũng có thể thông cảm tâm trạng của ta."

      Tương Nghi có vài phần bất đắc dĩ, nàng căn bản biết mình nên mở miệng làm sao, chẳng lẽ nàng phải cho Dung đại phu nhân, nàng và Gia Mậu đều là người sống lại, đời trước bọn họ mến nhau mà chung chỗ, đời này nàng muốn rời khỏi Gia Mậu mà Gia Mậu lại muốn buông nàng ra?

      Những lời này ra khỏi miệng, chỉ sợ Dung đại phu nhân xem nàng như nghiệt, mời pháp sư tới thu hồn phách của nàng chưng. Tương Nghi nháy mắt cái, cẩn thận châm chước chọn lời, rất sợ có chỗ nào đúng: "Dung đại phu nhân, ta vô cùng cảm tạ Dung Đại thiếu gia từ Giang Lăng đến thăm ta, chẳng qua là ta cảm thấy được nhười trong nhà đồng ý chạy ra, như vậy tốt, cho nên ta khuyên trở về, sau này đừng tới Hoa Dương nữa, Dung Đại thiếu gia tức giận, vội vã chạy ."

      "Dung Đại thiếu gia?" Dung đại phu nhân cười ha ha: "Có cần phải kêu xa lạ như vậy? Ta nhớ hai năm trước ngươi là kêu Gia Mậu Gia Mậu mà?"

      "Dung đại phu nhân, hai năm trước là hai năm trước, giờ Tương Nghi sắp đầy chín tuổi rồi, sắp mười tuổi, sao còn có thể giống biết tránh hiềm nghi như khi còn bé?" Tương Nghi nhàn nhạt cười tiếng: "Tương Nghi cảm thấy, vẫn là kêu Dung Đại thiếu gia tương đối thích hợp."

      "A, ngươi sai, thoạt nhìn là hài tử biết chuyện." Dung đại phu nhân lại cẩn thận nhìn Tương Nghi, thấy nàng mi thanh mục tú, đôi mắt long lanh, đúng là hài tử tề chỉnh, chẳng qua
      [​IMG]

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 161: Trong hoàng cung lục đục với nhau

      khí vắng lặng, ánh nến sáng rọi, từ lư đồng hình thú mạ vàng trong phòng, sương mù màu trắng từng tia từng sợi.

      Bên tấm bình phong bên có đặt án kỉ bằng gỗ tử đàn, người đẹp mặc cung trang nửa quỳ bên, chậm rãi phẩm trà, nước trà mát lạnh rót vào trong chén, phát ra tiếng vang tích tích lịch lịch.

      "Nương nương." Tay nàng bưng chén dạ quang đứng lên, từ từ tới bên kia ghế tử đàn, dâng trà lên: "Trà búp Minh Tiền năm nay còn phải mấy ngày nữa mới phân chia xuống, giờ ngâm nước cho nương nương là đại hồng bào mà Hoàng thượng ban thưởng vào mùa xuân."

      ghế ngồi có tấm đệm dựa bằng lông ngân hồ, lông trắng mềm mại nhìn nhu hòa tỉ mỉ, đắp hoa phục màu tím, lộ ra vẻ cao quý khó . Phụ nhân kia ngồi ngay ngắn đệm dựa bạch hồ, nhìn quá bốn mươi tuổi, chẳng qua là mọi người đều biết rất , tháng trước Dung phi nương nương mới làm sinh thần năm mươi tuổi.

      "Đại hồng bào đại hồng bào thôi, Sương Thanh, buông trà xuống , giờ Bản cung muốn uống." Tay Dung phi nhàng vén tóc, đôi mắt lộ ra chút u buồn: "Mấy ngày nay khẩu vị bản cung tốt."

      "Nương nương, giờ ngài muốn gió có gió muốn mưa được mưa, còn có cái gì phiền não?" Sương Thanh đứng bên, cẩn thận từng li từng tí: "Giờ Hoàng thượng sủng ái Ngũ hoàng tử có thừa, các hoàng tử khác nhìn đều đến nóng mắt rồi."

      "Sủng ái có thừa có ích lợi gì?" Dung phi thở dài cái: "Càng là sủng ái có thừa lại chịu lập thành Thái tử, đây mới là điều Bản cung lo lắng nhất, huống chi còn có Vinh quý phi kia sinh lão Tam, chẳng lẽ được sủng ái ít hơn Ngũ hoàng tử sao? Bản cung biết ngươi muốn bản cung vui vẻ, nhưng cũng nên chuyện ràng."

      Sương Thanh cúi đầu, dám nữa, lúc này tình thế trong cung càng ngày càng ràng rồi.

      Năm trước Hoàng hậu nương nương quy thiên, hậu cung vô chủ, chủ tử có chút danh vọng trong cung, ánh mắt mỗi người đều là nhìn về cung Phượng Nghi. Từ năm ngoái Cung Phượng Nghi có người ở rồi, từ bên thành cung qua, chỉ cảm thấy mảnh thê lương, thành cung cỏ mọc đầy đất, nắng chiều xa xa chiếu tới, vắng lặng làm người ta hít thở thông.

      Hoàng Hậu con, điều này cho ít tần phi hy vọng.

      Đương kim Thánh thượng tổng cộng có sáu vị hoàng tử, được thương nhất là Tam hoàng tử do Vinh quý phi sinh và Ngũ hoàng tử do Dung phi nương nương sinh.

      Trong cung ít người so sánh hai vị nương nương này, từ gia thế, dĩ nhiên nhà Vinh quý phi cao hơn bậc, xuất thân của nàng là từ phủ Tiêu Quốc công, trong kinh có ít huân quý có quan hệ thông gia với phủ Tiêu Quốc công, cành lá đan chen, rút giây động rừng, thế lực thể khinh thường.

      Mà Dung phi nương nương mặc dù xuất thân Dung gia Giang Lăng, nhưng qua nhiều năm như vậy, Dung gia cách xa triều đình, cho dù còn có chút quan hệ cũ, nhưng thế lực cũng sánh được phủ Tiêu Quốc công như mặt trời ban trưa. Chẳng qua điều rất vi diệu là, mặc dù bề mặt sủng ái Hoàng đế ban cho Dung phi kịp Vinh quý phi, nhưng là lại để cho người ta cảm thấy cũng rất quan tâm Dung phi.

      Lúc mà Vinh quý phi còn là Vinh phi, từng khóc sướt mướt nháo muốn Hoàng thượng ban cho Dung phi tước hiệu khác: "Hoàng thượng, tước hiệu của nô tì và Dung phi có tự giống nhau, tránh khỏi làm xáo trộn, kính xin Hoàng thượng ngoài ra ban cho Dung phi tước hiệu khác mà."

      Hoàng thượng nhàn nhạt : "Trẫm tứ phong số hiệu cho ngươi thế nào?"

      Vinh phi kinh hoảng dứt, chữ Vinh này ngụ ý vinh hoa phú quý, sao có thể đổi? Chỉ có thể hậm hực bỏ qua, khi nàng ta lên tới Vinh quý phi, mới bỏ ý nghĩ này.

      Chỉ nhìn từ chuyện này, Hoàng thượng coi như là che chở Dung phi, cũng khá là quan tâm với trai nàng sinh, trời sinh Dung phi tính thanh đạm, thích tranh đấu cùng người, mấy năm nay luôn đàng hoàng ngây ngô trong Ánh Nguyệt cung của mình, ít có tranh chấp cùng người, Thất công chúa và Ngũ hoàng tử mà nàng sinh cũng tuân theo rồi tính cách của nàng, biết giấu tài, chưa bao giờ đắc tội với người, sống chung rất tốt với mấy vị hoàng tử công chúa khác.

      Trong cung ít người cũng nghị luận trong tối, mặc dù Vinh quý phi kiêu căng ngút trời, chừng Hoàng thượng cũng
      [​IMG]

      Mọi người có thời gian ghé qua mấy bộ ta ed ủng hộ nha

      Sủng phi của Nhiếp Chính vương:
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-sung-phi-cua-nhiep-chinh-vuong-nhuoc-thanh-ngon.28880/

      Huyết Phượng cung :
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-huyet-phuong-cung-cung-truong-nguyet.30040/

      Tà đế hậu tuyệt đế lãnh thế:
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-ta-de-yeu-hau-tuyet-de-lanh-the-quy-tich-do-do.29166/

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 162: Lão phu nhân mời khách tới

      Hoàng hôn dần dần buông xuống, lại là cảnh sắc ánh mặt trời nhuộm đỏ cả trời đất, trong nháy mắt phai nhạt xuống, sư tử bằng đá và cửa lớn màu đỏ của Dương phủ như hòa vào nhau, chỉ thấy bóng dáng đen thùi lùi.

      Người gác cổng nhón chân lấy hai ngọn đèn lồng treo cửa xuống, đưa hộp quẹt tới, đèn lồng màu đỏ kia thoắt cái sáng lên, hai luồng sáng màu vàng ấm chiếu thao nấc thang cẩm thạch, theo đèn lồng bị giơ lên cao, chỗ được ánh sáng chiếu cũng càng ngày càng nhiều, cửa lớn đỏ thắm của Dương phủ nhảy ra ngoài từ trong sương chiều màu tím nhạt, đinh hoa mai bằng đồng thau bên cũng có thể thấy ràng.

      Bảng hiệu cửa Dương phủ này vốn viết Ba chữ "Phủ công chúa ", nhưng chẳng biết tại sao chủ tử công chúa Phúc Thụy trong phủ này, tấu với Hoàng thượng, đổi bảng hiệu phủ công chúa: "Theo cách thức phủ công chúa, có ma ma giáo dưỡng, có ma ma quản , lời hành động đều bị các nàng ghi lại, quả thực thoải mái. Ta muốn sống cuộc sống tự do tự tại với Chi Hằng, muốn bị những quy củ hoàng gia này trói buộc, xin Hoàng thượng ban cho tấm bảng khác, viết hai chữ Dương phủ là được."

      Nếu là đổi người khác tấu lên như vậy, người trong kinh thành người này điên, nhưng Dương lão phu nhân sổ con lên, ai cũng khen ngợi: "Dương lão phu nhân quả nhiên là gương sáng của nữ tử, như vậy là lo nghĩ cho Uy Vũ đại tướng quân!"

      Xưa nay Dương lão phu nhân làm việc kinh thế hãi tục, chuyện làm thế nhân ghé mắt chỉ hai chuyện, cho nên mọi người cũng xem chuyện này thành chuyện ly kỳ: "Cho tới bây giờ Hoàng thượng luôn khoan hậu với công chúa Phúc Thụy, cầu của nàng chưa từng đồng ý, chắc chắn lần này phủ công chúa đổi tên."

      Quả nhiên ngoài dự đoán mọi người, Hoàng thượng lập tức vung bút lớn lên cái, tự mình viết hai chữ Dương phủ to, mang đến Ty Trân phường dùng gỗ lim tốt nhất làm thành bảng hiệu, in hai chữ này lên. Bảng hiệu ngự tứ treo lên cửa phủ, mặt Dương gia đúng là vẻ vang, các đại quan quý nhân trong kinh thành càng kính trọng Dương lão thái gia và Dương lão phu nhân thêm 3 phần.

      Hoàng hôn càng đậm, lúc này chỉ thấy chiếc xe ngựa chạy ra từ màu khói lửa bao la kia, trước xe ngựa phía chiếc đèn bão, theo vó ngựa vang dội mà ngừng chuyển động, chợt sáng chợt tắt trong hoàng hôn nơi này.

      Mấy người gác cổng nhìn xe ngựa kia ngừng cửa phủ ở nhà mình, cũng kỳ lạ: "Chẳng lẽ là công bộ Lâm thị lang tới? Vừa nãy Lưu ma ma mới ra ngoài thông báo."

      Đầy tớ càng xe nhảy xuống, đưa lên tấm thiếp, mọi người ghé vào nhìn cái dưới ánh sáng: "Quả nhiên là vậy." Vội vàng cười mở cửa bên cạnh ra t: "Mời Lâm đại nhân, lão phu nhân chờ ở Ngọc Thúy Đường."

      Lâm thị lang gật đầu cười, bước qua cửa, sau đó Lưu ma ma dẫn vào trong: "Mời Lâm đại nhân theo ta."

      Đường mòn quanh co như đến điểm cuối, cái vườn này cũng biết rốt cuộc lớn bao, Lâm thị lang thầm nghĩ trong lòng, quả nhiên là Hoàng thượng sủng ái công chúa nhất, từ tòa phủ đệ này có thể biết , hai.

      Hoàng thượng có bốn tỷ muội cùng cha khác mẹ, phủ công chúa cũng ở tây giao kinh thành, duy chỉ có cho vị muội muội có liên hệ máu mủ này là có phủ đệ Ngự đạo. Ngự đạo này, tập trung đại quan quý nhân kinh thành, quan chức chính nhị phẩm, vậy cũng đừng mơ chiếm chỗ ở chỗ này.

      Dương lão thái gia là quan nhất phẩm, ở Ngự đạo cũng dễ hiểu, chẳng qua là tòa nhà này cũng quá lớn rồi, kinh thành là hoàng thành đó, dưới chân thiên tử tấc đất tấc vàng, huân quý tầm thường làm sao có thể có cái nhà lớn như vậy? Cho dù có quyền thế, cũng chỉ có thể đến phía tây phía nam kinh thành mua tòa nhà lớn, hoặc là ngoại ô Kinh ngoài sửa biệt viện thôi. theo Lưu ma ma gần nửa khắc đồng hồ, lúc này mới thấy tường rào chủ viện, khiếp sợ trong lòng Lâm thị lang cần cũng biết.

      Trong Ngọc Thúy đường đèn đuốc sáng choang, từng hàng nến mỡ trâu đặt chỉnh tề giá nến, sáp trắng như tuyết chảy xuống, giá nến có khắc đủ dạng hoa văn khác nhau, có cả chim bay thú vật, còn có
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :