1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Thê tử của Tà vương

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trịnh Thị Thủy3797

      Trịnh Thị Thủy3797 New Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      17
      Thê tử của Tà Vương

      Tác giả : Quỹ Tích Đồ Đồ

      Thể loại : Xuyên , nữ cường, nam phúc hắc, gia đấu trạch đấu, báo thù đủ cả

      Số chương :

      Nguồn convert : Tàng thư viện

      Editor : Cung Trường Nguyệt cộng tác Trịnh Thị Thủy

      Email : [email protected]


      Giới thiệu :

      Thế nhân phỉ nhổ gọi nàng hai tiếng “Ách nữ”, phế tử biết quy củ.

      lần trùng hợp nhận thức thân nhân, cứ như vậy đường trải rộng bước tới.

      Ngươi ngừng đào hầm hãm hại ta, ta liền làm cho ngươi gà trộm được còn mất thêm nắm gạo.

      Ai có thể ngờ…

      Phía sau đôi mắt hoa đào bình tĩnh vô ba kia lại dấu lệ quang, ánh mắt cũng đủ làm người ta mao cốt tủng thiên đây.

      Nàng nhìn bề ngoài nhu nhược, lại làm việc cực đoan tàn nhẫn, nàng tâm ngoan thủ lạt vì mục đích chính mình mà từ thủ đoạn.

      Đợi đến khi nàng còn muốn che giấu bản thân nữa có hối cũng kịp…

      Nhưng là đến khi nam nhân tà mị cuồng vọng kia xuất , nàng như thế nào…thay đổi.

      tà mị cùng bừa bãi, gặp được nàng đồng dạng tàn nhẫn cùng kiêu ngạo, rốt cục là thắng nàng, hay là nàng trộm được tâm của ?

      * Đoạn ngắn :

      Nữ tử bị ghim người giá gỗ, chật vật đến cực điểm, vết thương cổ tay chảy xuống dòng máu đỏ tươi vô cùng chói mắt, gân mạch nàng gần như toàn bộ bị phế! Con ngươi đỏ tươi lãnh huyết đảo qua từng người từng người trước mặt nàng, đem từng khuôn mặt quen thuộc đáng ghê tởm khắc sâu vào trong tâm, chút phẫn nộ, tiếng kêu khóc…

      Ta muốn các ngươi, sống bằng chết, chịu hết mọi thống khổ gấp vạn lần thống khổ hôm nay ta trải qua!

      Con ngươi trầm đó làm người ta nhìn đến phát sợ, cả người nàng lạnh lẽo như Tu La vừa thoát ra khỏi địa ngục tăm tối.

      Cơn đau từ xương cốt cùng máu thịt càng kích thích toàn thân, đầu óc nàng càng thanh tỉnh, hồng quang theo ánh mắt tràn ra bốn phía.

      * Đoạn ngắn hai :

      “Ngươi là nữ nhân mà bản vương coi trọng, cho dù có chết cũng đừng mong chạy thoát.” Bạc môi của nam nhân nhất câu, tà tứ mà càn rỡ tuyên bố quyền sở hữu của mình.

      “Ngươi là nam nhân bổn tiểu thư coi trọng, nhất định sử dụng ngươi cả đời.” Đôi môi đỏ mọng của nàng bá đạo đáp lại .

      “Bổn vương vui vẻ chịu đựng a!” Cúi đầu cuồng bạo mà ôn nhu cắn lên đôi môi nàng.

      * Đọan ngắn ba:

      tự tay đem nàng đẩy vào địa ngục, lại đột nhiên phát tâm tư chính mình biết lúc nào cũng đặt người nàng rồi.

      “Ta thực hối hận!” Ánh mắt bi thương của dừng ở bóng hình xinh đẹp , “Ta thực ngươi! Ta nguyện cùng ngươi cả đời chung sống, dù ngươi muốn là chính giang sơn này!”

      Nàng ngồi bất động châm chọc nhìn , nâng tay kiềm chế bàn tay , lãnh khốc đáp lời : “Nếu bản vương phi muốn giang sơn này, phu quân bản vương phi thay ta đoạt đến!” Dưới sâu đôi mắt nàng là tận cùng giận, vô cùng hận : “Thù này của bản vương phi cùng điện hạ, bản vương phi từng chút từng chút tính.”

      * Đoạn ngắn bốn :

      cái oa nhi bốn tuổi tay cầm cái túi lớn, đôi mắt hoa đào tựa tiếu phi tiếu nhìn đám hắc y nhân trước mặt. ngón tay mũm mĩm đột nhiên chỉ về phía trước, nhu nhu : “Hôm nay liền để cho các ngươi thưởng thức chút mùi vị thịt người nha, toàn bộ giết sạch cho ta, người cũng để lại!”

      Dứt lời, hơn mười con sói lớn từ phía sau oa nhi lao ra, bộ mặt hung thần ác sát lướt về phía Hắc y nhân mà oa nhi vừa chỉ đến, nhất thời huyết tinh bay đầy trời.

      Oa nhi hồn nhiên đặt mông ngồi dưới đất, thân thủ ở trong túi lấy ra cái bánh bao nóng hổi, tròng mắt chớp nhìn về phía trước, hai tay nâng cái bánh bao lớn chậm rãi ăn.

      Oa, bánh bao quả thực là mĩ vị!

      PS :
      Ta có tài khoản rất nhiều diễn đàn và wep truyện nên mong các typer của nhà khác cần đem hố nhà ta nơi khác, nếu muốn ta tự làm typer cho hố của ta nhé, cám ơn mọi người

      Truyện được đăng duy nhất LQĐ và CQH thôi



    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      @Trịnh Thị Thủy3797 chào bạn, box edit chỉ dành cho truyện đăng độc quyền cung, bạn thông báo đăng LQD nữa mình chuyển topic sang sưu tầm, và bạn được nhận bất kỳ ưu đãi nào của cung dành cho editor cả. Thân!
      Haruka.Me0 thích bài này.

    3. Trịnh Thị Thủy3797

      Trịnh Thị Thủy3797 New Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      17
      thế tùy bạn v, sang box sưu tầm để typer lo, t chẳng lo nữa

    4. Trịnh Thị Thủy3797

      Trịnh Thị Thủy3797 New Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      17
      Chương 1 : Địch nhân

      chiếc xe Ferrari màu đỏ như máu chạy như bay đường lớn, tiếng ma sát giữa bánh xe với mặt đường vô cùng chói tai làm cho người ta run sợ.

      Chiếc Ferrari này chạy ra vùng ngoại ô, bên trong xe người người đều là tuấn nam mỹ nữ.

      Đêm lạnh như nước, người bình thường tiến vào mộng đẹp ngọt ngào hết rồi, nhưng những người này khác. Ferrari đến ngôi biệt thự lập ở ngoại ô mới dừng lại, cửa xe nhanh chóng được người mở ra, ngay lập tức sáu người có cả nam cả nữ đều vô cùng tuyệt sắc bước xuống, sắc mặt người nào đều bình tĩnh gợn sóng, khí chất ai sánh bằng, mà người họ còn tản mát ra loại khí thế làm cho người ta thần phục.

      tai mỗi người đều đeo viên kim cương được thiết kế vô cùng khéo léo, khi chiết xạ ánh sáng lòe lòe sáng lên, lại đeo tay trái chiếc nhẫn khác màu. Làm cho sáu người đều phát ra cỗ sắc thái vô cùng thần bí.

      “Tiểu thư, người tới!” nam tử trung niên là quản gia của biệt thự này chờ ở ngoài từ sớm, thời điểm ông ta nhìn thấy nữ tử bạch y đầu kia, biểu tình cứng ngắc khuôn mặt khó có dịp được buông lỏng, đáy mắt còn lên chút vui mừng, rất nhanh đưa mấy người vào trong biệt thự.

      Chẳng có ai ngờ được, môn chủ Sát môn làm cho hai giới hắc bạch đạo vừa nghe tên sợ mất mật là nữ tử mới hai mươi tuổi đầu như vậy. Bạch Dã thân bạch y, con ngươi sắc bén như chim ưng, lãnh khí người làm cho người dám tới gần. ngón tay đeo chiếc nhẫn màu máu, Bạch Dã ngồi ghế chủ vị, nhận quyển sách mà quản gia đưa tới, bên trong toàn bộ ghi hồ sơ bệnh án của người.

      “Tần thúc, vất vả!” Bạch Dã trả lại hồ sơ cho quản gia, thanh lạnh lùng nhưng dễ dàng nhận ra tia ôn hòa, “Ta chốc lát đến xem nàng.”
      Quản gia nghe vậy liền gật gật đầu, sau đó xoay người rời .

      Bạch Dã híp mắt, gật đầu với nam tử bên cạnh, đáy mắt che giấu sát khí : “Lưu Thủy, đem người mang vào!”

      Lưu Thủy xoay xoay chiếc nhẫn màu tím thẫm ngón tay mình, lập tức đứng dậy ra bên ngoài, rất nhanh liền trở về, trong tay dẫn theo gã nam tử. Vừa vào trong chút khách khí ném nam tử ra xa.

      Lưng nam tử kia đụng phải góc sofa hình lăng trụ, rất đau, cả người đều cuộn vào chỗ, thân mình kịch liệt run run, hình như là sợ hãi.

      “Ai cho ngươi lá gan dám giương oai ở Sát môn ta?” Hồng Y nữ tử nhíu mày tới gần nam tử, đế giày cao gót chút khách khí dẫm nát mu bàn tay đục ra cái lỗ thủng.

      “A…tha mạng, tha mạng!” Nam tử muốn đẩy ra giày cao gót của nữ tử, nhưng mà phí công vô ích.

      Bạch Dã ngồi ở ghế chủ vị nhìn hồng y nữ tử lắc đầu, “Lưu Vân, đừng vội manh động.”

      Hừ! Hồng y nữ tử chính là Lưu Vân, nàng khinh thường nhìn lướt qua nam tử dưới chân, rút ra gót giày, sắc mặt chán ghét đem máu dính ở đế giày lau sạch , lúc này mới ngồi trở lại vị trí của mình.

      “Ngươi chỉ cần thành thành ra những người tham dự vào chuyện này, ta có thể tha cho ngươi mạng.” Nữ tử bạch y trầm mặc hồi lâu rốt cục mở lời, khí thế giận mà uy làm cho người đối diện kinh hãi run sợ.
      Nam tử ôm bàn tay chảy máu của mình, cuộn chặt mình tại chỗ, vô cùng sợ hãi nữ tử trước mặt này, trong đầu ngàn xoay vạn chuyển dường như cố kỵ cái gì.

      “Ngươi cho là tại ngươi có tư cách bàn điều kiện với ta?” Nữ tử cười lạnh.

      Tâm run lên, mới vừa nghĩ như vậy cũng chưa có ra, đối phương vậy mà đoán ra ý đồ của . Nam tử quả thực sợ hãi, nhưng vẫn muốn suy tính kĩ càng hoàn cảnh tại của chính mình, tranh thủ cho mình con đường sống. Nam tử này bề ngoài tỏ ra nhát gan như chuột nhìn thấy mèo nhưng đáy mắt bình tĩnh kia vẫn bị Bạch Dã nhìn ra trong nháy mắt.

      Hai tay đặt đầu gối, Bạch Dã nhíu mày : “Ta cho ngươi cơ hội rồi!”

      Nghe vậy, tâm nam tử lại run lên lần nữa, loại cảm tốt cứ dâng lên từ trong đáy lòng, theo ánh mắt của Bạch Dã quay người nhìn lại, chỉ thấy gã hắc y nam tử ôm nữ tử từ bên ngoài vào, hai mắt nữ tử kia vô thần, sắc mặt bối rối.

      Nam tử kinh hãi, đột nhiên quay đầu trừng mắt nhìn Bạch Dã : “Ngươi rốt cục muốn làm gì, chuyện này liên quan gì đến nàng, nàng là vô tội!” Nam tử cơ hồ rống lớn.

      “Uy? Ngươi là Uy phải ? Uy, nơi này là chỗ nào? Ta rất sợ hãi, ngươi ở đâu rồi? Bọn họ là ai? Đây là địa phương nào?” Nữ tử vung tay, muốn bắt được cái gì phía trước nhưng lại cái gì cũng bắt được, nàng quả đúng là người mù.

      Lưu Vân đứng dậy đến trước mặt nữ tử kia, vung tay bắt lấy nàng, “Chậc, chậc… bảo dưỡng quả tốt đấy, da thịt trắng nõn mềm mại, nếu chạm vào cẩn thận cái chắc rất đau a!” Móng tay sơn đỏ của Lưu Vân vuốt ve vài đường khuôn mặt nữ tử.

      Nữ tử thất kinh, hoàn toàn sững sờ tại chỗ, thể tưởng tượng chuyện gì diễn ra.

      “Các ngươi đúng là vô sỉ! Nàng cái gì cũng biết, cái gì cũng biết! Buông nàng ra, nàng cái gì cũng biế!” Nam tử muốn đứng dậy, nhưng những vết thương người làm tiêu hao quá nhiều thể lực của .

      Nhìn toàn cảnh trước mặt, người nào trong phòng tỏ ra thương tiếc, ngón tay Lưu Vân ở người nữ tử khẽ động, thanh quần áo bị móng tay cắt xé nhất thời vang lên, cực kì chói tai.

      “A! Ngươi muốn làm gì! cần! Uy, cứu mạng, cứu mạng!” Nữ tử mù giãy dụa, nâng tay lên che chở chính mình, nhưng nàng há có thể thoát ra khỏi khống chế của Lưu Vân? Rất nhanh, quần áo người nữ nhân rách nát tả tơi, dáng người yểu điệu mảnh khảnh nháy mắt bị phô ra.

      “Vẫn muốn ?” Lưu Vân đem hai ngón tay đặt ở yếu hầu nữ tử, cặp mắt híp lại nhìn nam nhân nằm dưới mặt đất, “Tuy rằng nàng ta nhìn được, bất quá bộ dáng sai, vừa vặn có thể cấp các huynh đệ…”

      !” Lời của Lưu Vân còn chưa xong, nam tử chỉ cảm thấy yết hầu nghẹn ngào, nhổ ta bụng máu, đoán được đưa người giấu kỹ như vậy, Sát môn vẫn dễ dàng bắt được nàng. Nữ nhân thương nhất bị bắt, nếu còn cứng đầu, nhất định người của Sát môn tra tấn nàng sống bằng chết, thủ đoạn của Sát môn chưa bao giờ hoài nghi.

      Nam tử thu liễm sợ hãi mặt, mân miệng, cùng nam tử nhát gan như chuột kia quả thực như hai người khác nhau hoàn toàn.

      hổ là Biến Sắc Long!” Bạch Dã nhíu mày, tùy tiện gật đầu cái với Lưu Phong, « Lưu Phong, mang ghế đến. »

      Đồng thời, Lưu Vân cũng buông nữ tử kia ra, còn cầm lên khăn tử nhét kín miệng nàng.

      Nam tử gian nan ngồi ghế, cúi đầu, đè lại vết thương tay mình : « Sát chủ tuổi còn mà thủ đoạn hơn người, làm cho ta thể bội phục. » Nam tử cũng nhíu mày, nhìn nữ của mình té xỉu sopha thở dài nhõm hơi.

      Nguyên bản còn nghĩ mình có thể tránh được đuổi bắt của Sát môn, đúng là tự lừa mình dối người mà.

      « Ngươi muốn biết cái gì ? » Nam tử hít sâu hơi, nhìn thẳng bạch y nữ tử.

      Bạch Dã gật gật đầu, nàng thích những người thức thời như vậy, « Đem toàn bộ người tham dự ra lần ràng. » Những lời này cơ hồ là nàng rít ra từ kẽ răng, đủ để cho đối phương biết vị Sát chủ này có bao nhiêu phẫn nộ, « Thiếu người liền làm cho vị tình nhân của ngươi thiếu ngón tay, ngươi nên cân nhắc cho kĩ. » Bạch Dã đứng dậy bỏ lại câu như vậy, rồi xoay người rời .

      Thân mình nam tử run lên, gật gật đầu nhắm mắt lại.

      = = =

      Bạch Dã lên tầng ba của biệt thự, tầng ba chỉ có căn phòng duy nhất, nàng đẩy ra cửa phòng, trong phòng liền truyền ra tiếng máy móc đinh đinh . Bước chân tới chiếc giường cách cửa xa, đó chính là vị nữ tử trung niên, người nàng cắm vô số mạch theo dõi, quanh phòng cũng trang bị rất nhiều thiết bị theo dõi chữa bệnh.

      Nữ tử trung niên yên lặng nằm giường, khuôn mặt hiền lành, giống như người bình thường ngủ say, nhưng mà ai cũng biết nàng người thực vật, chỉ là người thực vật biết hô hấp.

      Khuôn mặt lạnh như băng cuối cùng vỡ tan, ánh mắt sắc bén kia lại trở nên ôn nhu, nhàng vuốt ve bàn tay lạnh băng của người đó, « Dì Liên, thực xin lỗi, là ta tới chậm. » Cơ bắp mặt chậm rãi lơi lỏng, thanh Bạch Dã nhu hòa rất nhiều, nàng tham luyến nhìn nữ tử nhắm chặt hai mắt, trong lòng cũng xuất những tia chua xót. Nữ tử ôn nhu kia cuối cùng vẫn giống như mẫu thân của nàng, bao giờ trở lại nữa, « Dì Liên, người yên tâm, những người dám làm hại người tuyệt đối buông tha dễ dàng. » Sát khí phát ra, thị huyết trong mắt nữ tử chợt lóe qua.

      Bạch Dã im lặng canh giữ bên cạnh giường, thanh đông đông của máy móc vang lên liên tục, cảm xúc nàng cũng dần bình phục xuống. Nhìn dụng cụ liên tục nhảy lên, Bạch Dã mân miệng, xoay người rời .

      Ra cửa, quả gia đợi từ lâu, nhìn thấy Bạch Dã ra cung kính gật đầu, « Tiểu thư, chiếu cố chính mình tốt, Dì Liên nếu biết rất đau lòng. »

      « Tần thúc yên tâm, ta tự có chừng mực. » Bạch Dã rời .

      Nhìn bóng lưng độc kia, quản gia chỉ biết lắc đầu thở dài, lại nhìn nữ nhân nằm yên trong căn phòng kia, trong mắt tràn ngập đau xót.

      = = =

      gian tràn ngợp vàng son, trong gian hôn ám của ngọn đèn có thể mơ hồ nhận ra hình dáng của rất nhiều người, cả nam nhân lẫn nữ nhân đều điên cuồng phát tiết chính mình ở đài, kỹ thuật nhảy xinh đẹp điêu luyện kia làm cho người ta nhìn lần liền lưu luyến muốn dứt ra.

      hoàng y nữ tử dần dần lui cách vũ đài, đôi chân dài tinh tế trắng nõn theo nhạc xung quanh lay động, làn váy ngắn che được hai cặp mông đẫy đà. Tránh thoát nam nhân dọc đường, nữ tử lảo đảo lên lầu hai.

      vào phòng vip lầu hai, khoảnh khắc đóng cửa lại mọi thanh ồn ào náo động bên ngoài đều bị ngăn cách, trong phòng có năm người ngồi, trong đó có vị trung niên nam tử vẫn nhìn nàng vô cùng chăm chú.

      « Làm cho ngươi đợi lâu. » Thanh ngọt ngào truyền đến, nữ tử cầm khăn mặt trong tay ném cho tùy tùng, rồi sau đó hào phóng ngồi thẳng vào trong lòng nam nhân. Mặc cho bàn tay an phận kia di động người mình, nữ tử có chán ghét mà lại cảm thấy vô cùng hưng phấn cùng kích động. Nữ tử nhếch lên khóe miệng, vừa hưởng thụ vừa quên quan sát sắc mặt mỗi người có trong phòng.

      Những người kia liếc nhìn nhau, tự giác đứng dậy rời . Nữ tử ôm lấy cổ trung niên nam tử, thanh ướt át kích thích giác quan của , nhưng mà biểu tình của nam tử cũng biến hóa lớn lắm.

      « Ngài hạ quyết định sao ? » Nữ tử nâng tay vẽ lòng vòng trong ngực nam tử, vô cùng khiêu khích, « Ngươi sợ chủ tử nhà ngươi trách phạt ? » Nữ tử cười tủm tỉm .

      Thân mình nháy mắt cứng đờ, theo đó rất nhanh trầm tĩnh lại, « Thời điểm ta lăn lộn giang hồ nàng còn chưa có sinh ra đâu, bắt ta phải nghe lệnh cái nữ oa tử, ta phi ! » Sắc mặt nam tử có chút khó coi, khẩu khí hỗn loạn mang nặng oán hận, hiển nhiên là nghĩ đến mối hận cũ lâu.

      Trung niên nam tử gỡ ra bàn tay an phận của nữ tử, đem nàng ném tới bên rồi đứng dậy rời .

      Nữ tử cười lạnh tiếng, lau vết máu nơi khóe miệng mình.
      « Hoàng tỷ, người này có thể tin tưởng sao ? » gã nam tử ở trong góc tối tiếng động ra, sắc mặt có chút lo lắng, nhanh chóng nâng thân mình nữ tử dậy.

      « Tin hay lại như thế nào ? » Hoàng y nữ tử hí mắt cười, đem mảnh vải cầm trong lòng bàn tay, khóe mắt xẹt qua ý cười quỷ dị, « Làm sao bây giờ ? Sát chủ của ta ? »

      Trong khẩu khí còn mang theo tia châm chọc.
      Cung Trường Nguyêt thích bài này.

    5. Trịnh Thị Thủy3797

      Trịnh Thị Thủy3797 New Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      17

      Chương 2 : Phản đồ

      “Tiểu thư, toàn bộ đều ở trong này!” Lưu Vân cầm phần danh sách đưa cho chủ tử nhà mình.

      Bạch Dã nhận danh sách kia, nhìn qua lượt, hơi hơi nhíu mi, “Chỉ có mấy người này?” Giọng nàng có chút tốt, cầm lấy cây bút khoanh khoanh vào tên của bốn người trong đó.

      “Hẳn là còn nữa, nhưng người này chỉ biết đến như vậy, có lẽ chúng ta có thể làm cho Hoàng Oanh xuống tay người này.” Lưu Vân nhìn cái tên đầu tiên trong danh sách .

      Bạch Dã ngẩng đầu, nhìn năm người đứng trước mặt, “Buổi tối ngày mai, ta hy vọng nhìn thấy những người này còn sống.”

      tiếng ‘ba’ lớn vang lên, vỗ mạnh danh sách lên mặt bàn, con ngươi lạnh thấu xương nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Những người này đều tham dự vào chuyện kia, nếu phải bọn họ, Dì Liên cũng trở thành người thực vật. Bạch Dã nắm chặt bàn tay, khóe miệng câu ra nụ cười thị huyết, muốn đối nghịch Sát môn của nàng, vậy phải tự có giác ngộ phải sống bằng chết.

      Lưu Vân thuận tay nhận lấy danh sách, năm người liếc nhìn nhau rồi xoay người rời . đêm nay nhất định bình tĩnh.

      Mệnh lệnh liên tiếp được tuyên bố mà ra, ai biết hòn đảo bí này chính là bản doanh của Sát môn lừng lẫy giang hồ.

      đêm này, toàn bộ thế giới dậy sóng, người trong danh sách kia trải rộng ở các nơi thế giới, nhưng mà cho dù họ có trốn lên Hỏa tinh (sao Hỏa), nếu bị Sát môn nhớ thương cũng tránh khỏi kiếp này.

      Danh sách trong tay Bạch Dã chỉ có bốn người, trong đó có ba cái tên bị gạch chéo, ý nghĩ là những người này biến mất trần gian này rồi. Còn lại duy nhất cái tên__Hoàng Oanh.

      Đột nhiên Hắc y nhân bao vây toàn bộ câu lạc bộ đêm, Dạch Dã cùng năm người thân tính vào bên trong, người bên trong loạn thành đống. Nàng lại làm như thấy gì thẳng lên lầu hai.

      Lưu Phong đá văng cánh cửa ra, vui cười trong phòng nháy mắt bị đình chỉ, đôi nam nữ dây dưa cùng nhau quay đầu nhìn lại, nữ tử cau mày, nhận ra người đến nhanh chóng thả lỏng người.

      Nàng chút hoang mang đứng dậy, để ý bản thân mình trần như nhộng, chậm rãi đến giường cầm quần áo tiêu sái mặc vào.

      “Sát chủ đến đúng là nhanh.” Nữ tử vuốt vuốt mái tóc dài của mình, mặt vẫn mang theo nụ cười thản nhiên, tựa hồ chút sợ hãi đám người đột nhiên xuất trước mặt.

      Nam tử cũng rất nhanh mặc quần áo chỉnh tề, cung kính đứng bên cạnh nữ tử, nhìn diện mạo của Bạch Dạ có chút kinh ngạc, nhưng cảm nhận được bên hông truyền đến đau đớn lập tức thu hồi thần trí.

      Bạch Dã nhíu mày, “Ngươi biết ta đến?” Đáy mắt lên chút nghi hoặc, nữ tử gọi là Hoàng Oanh này nàng biết, nhưng lại có cảm giác có chút quen thuộc.

      Hoàng Oanh cười châm chọc, “Liên Thành trở thành người thực vật, ngươi có thể dễ dàng buông tha ta?” đáy mắt Hoàng Oanh lên hận ý dày đặc.

      Mấy người Lưu Vân nghe khẩu khí của Hoàng Oanh cảnh giác trong lòng, nữ nhân này tuyệt đối đơn giản như trong tưởng tượng của họ.

      “Người đứng sau ngươi là ai?” Bạch Dã hoàn toàn bình tĩnh, nhìn đáy mắt Hoàng Oanh tràn đầy mưu kế gian trá nhưng nàng đều muốn ra tay.

      « Ngươi cho rằng ta ngoan ngoãn ra ? » Hoàng Oanh vuốt cằm, giống như lo lắng cái gì.

      « Nguyên lai là loại phản đồ nhà ngươi. » Đột nhiên Trúc Vũ từ phía sau ra, hung hăng trừng mắt nhìn Hoàng Oanh, nàng tại nhớ ra tại sao nhìn nữ nhân trước mắt lạ quen mắt như vậy, « ra là ngươi, Dạ Oanh ! »

      Hai chữ Dạ Oanh vừa ra, mọi người nhất loạt nhíu mày, Dạ Oanh lúc trước là tiền Sát chủ tuyển chọn ra, nhưng vì nàng phạm trọng tội mà bị trục xuất khỏi Sát môn. Bạch Dã nhớ ra tia tình ý, tha cho nàng mạng nhưng nghĩ đến đối phương lại lấy oán trả ơn.

      Bạch Dã nhớ ra hai chữ Dạ Oanh, ánh mắt thâm trầm, « Xem ra lúc trước nên hạ thủ lưu tình ! »

      Ánh mắt sắc bén đảo qua Hoàng Oanh, thân mình Hoàng Oanh run run, tay gắt gao năm chặt cánh tay nam tử bên cạnh mới miễn cưỡng bị khí thế của đối phương dọa đổ.

      « Mang người về ! » Bạch Dã xoay người rời , Lưu Vân muốn tự mình động thủ nhưng lại bị Hoàng Oanh đánh gãy.

      « Ta tự có thể ! » Hoàng Oanh xoay người, cười cười với nam nhân bên cạnh, rồi sau đó do dự đem chủy thủ chuẩn bị tốt đâm vào ngực , « Thực xin lỗi, ta tìm ngươi. »
      Ánh mắt nam nhân run lên, nhưng cũng khiếp sợ, đáy mắt tràn ngập ôn nhu, miệng hé ra lại hợp lại với Hoàng Oanh, « Ta chờ ngươi »

      Hoàng Oanh nhìn nam tử, đáy lòng cuồn cuộn từng đợt sóng, so với việc rơi vào trong tay Bạch Dã bằng nàng đưa trước đoạn đường__Yên tâm, ta nhất định báo thù cho ngươi ! Hoàng Oanh xoay người theo Lưu Vân rời .

      Trước khi , Lưu Phong nhíu mi nhìn thi thể nằm đất, có chút đăm chiêu.

      Dạ Oanh bị mang về đại bản danh, giam giữ bên trong địa lao, nơi này phải dùng cho người trọng yếu gì mà chính là dành riêng cho những phản đồ của Sát môn, những hình phạt bên trong đều làm người ta nghe ra sợ mất mật.

      Toàn thân Dạ Oanh đều bị dây xích khóa lại, hai tay hai chân bị khóa trực tiếp vách tường, người đều có rất nhiều vết thương dữ tơn, hô hấp nàng có chút dồn dập, cánh tay đau đến mức run rẩy.

      « hổ từng là người của Sát môn. » Bạch Dã thân bạch y đổi, cùng với nơi huyết tinh như vậy hoàn toàn tương xứng, khuôn mặt lạnh lùng lộ ra chút tươi cười, « Ngươi là trách lão nhân lúc trước đem vị trí môn chủ giao cho ngươi ? » câu này của nàng đánh trúng tâm tư của Dạ Oanh.

      Dạ Oanh ngẩng đầu lên, căm tức nhìn Bạch Dã, « Nếu có ngươi, ta chính là tân môn chủ của Sát môn, Dạ Oanh ta tự nhận so sánh với ngươi ta đều kém cạnh cái gì, từ ta tiếp nhận huấn luyện của Môn chủ, dựa vào cái gì ngươi vừa xuất liền đem tất cả giao cho ngươi ? Ngươi cho mình là ai ? » Dạ Oanh rất căm tức tiền Sát chủ.

      Bạch Dã lui về sau, hait ay khoanh trước ngực, nhìn Dạ Oanh từ xuống dưới lần, người này bộ dáng đều phát ra quyến rũ, khuôn mặt mỹ mạo kiều, nếu có chính mình quả nàng ta có thể làm tân Sát chủ, chỉ tiếc…

      « Muốn trách phải trách số mệnh ngươi tốt ! » Bạch Dã cười nhạo .

      Số mệnh ? Dạ Oánh đột nhiên cười lớn, « Làm cho Dạ Oanh ta nhận mệnh, nằm mơ ! » Bởi vì nàng động khí lực lớn, miệng vết thương người vỡ ra vô cùng đau đớn, Dạ Oanh thu liễm hành động của mình, nhìn Bạch Dã chằm chằm, « Ta mở to mắt ra nhìn, số mệnh ngươi có bao nhiêu tốt đẹp ! » Khẩu khí châm chọc cần cũng biết.

      Ra khỏi địa lao, thần sắc Bạch Dã chưa từng thay đổi, « Tử Sam, thăm dò những người tiếp xúc qua Dạ Oanh mấy năm nay. »

      Tử Sam lĩnh mệnh xoay người rời , Bạch Dã ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, buồn bực trong lòng nhất thời đều được trút hết, chính vì vậy mà nàng chú ý đến chiếc nhẫn ngón tay lên vệt hồng quang vô cùng quỷ dị.

      « Ngươi xác định Hoàng Oanh bị mang về đại bản doanh ? » Thanh trầm thấp vang lên, ở trong căn phòng trống rỗng vô cùng vang dội.

      « Đúng vậy, thuộc hạ tận mắt nhìn thấy Sát chủ cùng mấy tên đại tướng đem Hoàng Oanh bắt về. » Nam tử cúi đầu, cẩn thận hồi báo, « Hơn nữa lần này, Sát chủ tự tay động thủ. »
      Trung niên nam tử ngồi ghế dựa đưa lưng về phía bàn, tùy theo cười lên « Có ý tứ ! »

      Tinh quang đáy mắt chợt lóe, « Chuẩn bị hành động ! »
      Cung Trường Nguyêt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :