1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thê tử ngốc - Phượng Vân (C55)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 41:

      Sáng sớm hôm sau, hai người giống như có ước hẹn trước mà cùng nhau mở mắt, thấy được lẫn nhau. Sau khi nhìn nhau mỉm cười, Khâu Minh Thông nhéo nhéo cái mũi của Khâu Tiểu Ninh: "Tiểu trư lười, chúng ta nên thức dậy kính trà cho cha mẹ." Nếu nương biết được người cưới là Ninh nhi, biết nháo loạn ra chuyện gì nữa.

      Tuy rằng thực thích Khâu Minh Thông nhưng Khâu Tiểu Ninh còn có chút được tự nhiên, khẽ xoay thân mình, vừa đỏ mặt ra vừa : "Ngươi, ngươi rời giường trước ..." Nàng cũng muốn mặc quần áo dưới ánh nhìn chăm chú của ca ca!

      Cảm nhận được cử động của nàng, Khâu Minh Thông lại xúc động nhưng nghĩ lại tối hôm qua mình có chút ngông cuồng đòi hỏi nên cũng dám có động tác gì. Nghe Khâu Tiểu Ninh ngượng ngùng đuổi khéo mình, liền cười cười bước ra khỏi màn. là ngốc mà, có chỗ nào người nàng mà chưa xem qua chứ.

      Khâu Tiểu Ninh vừa đỏ mặt mà thay quần áo, chuẩn bị đứng dậy nhìn thấy ở đầu giường có tấm khăn trắng, mặt khăn có nhiều vết đỏ hồng, liền sáng tỏ hết. Vén màn lên nhìn thấy ánh mắt của Khâu Minh Thông: “Ngươi…” đại nam nhân mà ngay cả những việc này cũng nghĩ đến.

      Vẻ mặt Khâu Tiểu Ninh thể ràng ý nghĩ của nàng, từ cùng nàng lớn lên, Khâu Minh Thông làm sao có thể nhìn ra, chỉ cười hỏi: “Nương tử, thay quần áo xong rồi sao?” Về sau nha đầu này thể làm chuyện xấu được rồi nếu nhất định bị lộ. “A!” Khâu Tiểu Ninh nghe vậy mới ngây ngốc mà cúi đầu, Khâu Minh Thông còn chưa mặc áo khiến mặt nàng đỏ lên.

      Hai người chuẩn bị trong chốc lát, cuối cùng cũng ổn thỏa. Khi vừa tới cửa, Khâu Minh Thông liền nắm lấy bàn tay của Khâu Tiểu Ninh, : “Ninh nhi, đừng sợ, mọi chuyện có ta ở đây.” chính là trượng phu của Ninh nhi, sau này cùng Ninh nhi đối mặt với mọi chuyện.

      "Được." Khâu Tiểu Ninh gật gật đầu, nàng tin tưởng ca ca.

      Hai người mới ra khỏi cửa thấy Chi Hồng chờ ở cửa, vừa hành lễ vừa : " gia, tiểu thư, nô tỳ hầu hai người đến nhà chính." Lão gia nhà nàng dặn nếu Viên thị dám lời khó xử cho tiểu thư nàng cũng có thể khách khí nữa. tại tiểu thư mang danh là nữ nhi Phó gia, ai dám tùy tiện khi dễ nàng.

      Khâu Tiểu Ninh cũng thêm gì nữa, dụng tâm của nghĩa phụ dành cho nàng, nàng hiểu. Khâu Minh Thông nhìn nhìn Chi Hồng, cũng thêm gì, chỉ là có chút lo lắng nha đầu kia miệng lưỡi nhất định nhượng bộ người khác, có lẽ nương và nhị đệ cũng chỉ lợi hại bằng phần của nàng ấy.

      Ở nhà chính, Viên thị hưng phấn đến thể ngủ yên, liền lôi kéo Khâu Minh Thông ngồi cùng bà. Khâu Khải Chính vừa uống trà vừa nghe Viên thị ồn ào: “Chủ nhà, ngươi thử xem tiểu thư Phó gia có bộ dạng như thế nào? Có thể xứng đôi với Thông nhi của chúng ta ? Bất quá Phó gia đúng là quá giàu có, quả ta bị danh sách đồ cưới dọa sợ, nếu...” Viên thị thèm đỏ mắt những đồ cưới này, bên trong còn có vài thứ mà cả đời này bà chưa từng thấy qua. Bất quá, nếu con dâu là người hiếu thuận cần bà mà cũng nên biết giao mấy thứ này cho bà trông giữ. Nếu là bất hiếu bà liền cố gắng chờ đến khi Thông nhi đạt danh hiệu trạng nguyên, đến lúc đó bà liền nạp thông phòng thiếp thất cho Thông nhi.

      “Nếu xứng sao, ngươi còn dám đuổi khuê nữ nhà người ta? Đừng quên hôn nhân này là do ngươi dùng trăm phương nghìn kế mà cầu mong tới, đừng có những cái ý nghĩ xấu xa nữa, cẩn thận tương lai bị báo ứng.” Viên thị gì ông cũng mặc kệ, mấy chục tuổi rồi mà còn nhìn chằm chằm đồ cưới của người khác, ra đúng là dọa người.

      “Hừ..”. Viên thị cúi đầu hừ tiếng. Nếu nhờ bà, khuê nữ của Phó gia có thể gả vào Khâu gia sao, có thể gả cho Thông nhi sao? phải nàng ta nên cảm tạ bà sao? Tại sao đến miệng phu quân lại đổi ngược như thế?

      Lúc này, Khâu Minh Thông dẫn Khâu Tiểu Ninh đến nhà chính, Viên thị ngẩng đầu, gương mặt vốn là cười vui vẻ lập tức xụ xuống, hét to: “Khâu Tiểu Ninh, tại sao lại là ngươi?” Ai có thể giải thích cho bà rốt cuộc đây là chuyện gì ? Thông nhi của bà phải lấy phượng hoàng sao? Sao tự nhiên lại biến thành chim trĩ? Nhất định là do Khâu Tiểu Ninh sử dụng thủ đoạn lừa gạt hôn này.

      “Khụ, được rồi, đừng làm mất lễ nghi trước mặt bọn .” Khâu Khải Chính “khụ” tiếng, ý bảo Viên thị đừng nhiều lời. Nếu cứ để cho bà la lối như vậy, mọi người tưởng Khâu gia bọn họ có chuyện kì quái.

      “Lễ nghi cái gì nữa, ràng chúng ta cưới cho Thông nhi là tiểu thư của Phó gia, tại sao lại là nha đầu chết tiệt này.” xong cón hung hăng trừng mắt với Khâu Tiểu Ninh, miệng cũng dừng lại: “Ngươi cút ra khỏi nhà cho ta, đừng để cho ta thấy ngươi, ngay cả ca ca của mình cũng dám dùng thủ đoạn quyến rũ.”

      "Nương..." Khâu Minh Thông gọi tiếng, nhưng vừa gọi xong liền bị Chi Hồng lên tiếng chặn ngang, nàng ấy tiến lên : "Khâu phu nhân, ngươi lại dám mắng tiểu thư nhà ta như vậy. Lão gia nhà ta , toàn bộ Khâu phủ nếu ai làm cho tiểu thư nhà ta thoải mái hoặc chướng mắt tiểu thư nhà ta cho phép dẫn theo tiểu thư và chuyển đồ cưới về nhà mẹ đẻ. Nga, còn có chuyện ta quên , lão gia nhà ta còn , sau khi tiểu thư hồi phủ qua lại với các người nữa, ha... Khâu đại thiếu gia cũng đừng mong được tham gia khoa khảo ." Viên thị này cư nhiên lại tiểu thư nhà nàng như vậy, khiến nàng tức chết.

      "Ngươi... Ngươi..." Viên thị bị Chi Hồng làm cho tức giận, há miệng nửa ngày cũng cứ “Ngươi, ngươi..” ngừng.

      "Ngươi cái gì mà ngươi? Ta cho bà, sao bà hỏi thăm thử xem lão gia nhà ta ở Hoàng thành này còn sợ ai. tại tiểu thư là đứa duy nhất của lão gia, gả đến Khâu gia của các người chính là chịu ủy khuất." Bình thường nàng quen nhìn Viên thị như thế, ham món lợi để ý đến lợi, hại sau đó, lại luôn cảm thấy toàn thế giới này đều thiếu nợ bà ta, điểm này thực khiến cho người ta chán ghét. Bà ta nghĩ mình là Nữ oa vá trời (*)? Hay vẫn là người thích hồi tưởng quá khứ? Năm đó cứu tiểu thư mạng liền cảm thấy tiểu thư nên trả cho bà mạng?

      (*) tích xưa: Cộng Công đụng gãy cột trời, nước của thiên hà rơi xuống trần gây ngập lụt, Nữ Oa thấy cảnh lầm than, tìm kiếm đá ngũ sắc, luyện thạch đắp trời.

      “Nương, người cứ tiếp tục nháo nữa ! Cùng lắm lần này ta khảo khoa cử nữa, mỗi ngày ở nhà ngẩn ngơ.” Khâu Minh Thông thể trách nương của mình được, chỉ đành dùng phương pháp khác.

      Đến lúc này Viên thị mới hiểu được, Khâu Tiểu Ninh còn là nha đầu ở Khâu gia tùy bà đánh, tùy bà mắng nữa, bây giờ nàng ta là tiểu thư trong gia phả Phó gia. Thấy Phó tiên sinh đưa nha hoàn sai vặt như vậy cho Khâu Tiểu Ninh, Viên thị cũng có cách nào. Trong lòng điều chỉnh tốt rồi mới cười : “Gặp lại đứa này nên đùa chút thôi, các ngươi cần biểu như vậy, ha ha... Hôm nay là ngày quan trọng, vẫn nên mau kính trà !” đời này bà mong đợi nhiều nhất là con trai lớn thi được Trạng nguyên, nếu nay cả khoa cử cũng thể khảo làm sao có thể được Trạng nguyên! Vì tương lai, dù là Khâu Tiểu Ninh bà cũng nhịn.

      “Cho dù như vậy, ở trước mặt mọi người, mời người thu hồi những lời vừa rồi, bằng ta dẫn tiểu thư rời .” Chi Hồng tuyệt đối chịu nhượng bộ, nàng biết nếu lần đầu tiên này để cho Viên thị mơ mơ hồ hồ bỏ qua những ngày sau của tiểu thư nhất định dễ chịu.

      “Ngươi tính toán cái gì, bất quá chỉ là hạ nhân, nơi này có chỗ cho ngươi chuyện sao?” Khâu Minh Trí thấy Khâu Tiểu Ninh trở thành tiểu thư, lại muốn thấy Chi Hồng cả vú lấp miệng em, liền châm chọc.

      “Ta đúng là nô tỳ, nhưng chỉ là nô tỳ của mình tiểu thư, đối với các người … Hừ…” Lão gia dặn nàng phải chiếu cố tiểu thư, cho nên ngoài tiểu thư nàng cần để ý người khác, nàng sợ.

      Khâu Tiểu Ninh cũng đứng yên, giúp đỡ cho Viên thị. Nàng hiểu tính cách của Viên thị, nếu lần này nàng thuận theo bà về sau còn nhiều lần khác. Biện pháp tốt nhất đó là ra đòn tâm lý khiến cho nương sợ Phó gia, như vậy sau này Khâu gia mới có thể bình yên, nếu bà ấy nháo ngất trời. Suy nghĩ của Khâu Tiểu Ninh cũng chính là suy nghĩ của Khâu Minh Thông, cho nên cũng lên tiếng.

      Thấy Chi Hồng chịu lùi nửa bước, Khâu Tiểu Ninh và Khâu Minh Thông cũng có ý muốn đỡ cho bà. Cắn chặt răng, cười : "Ninh nhi, nương sai rồi, còn được sao? Ngươi tha thứ cho nương !" Nha đầu chết tiệt kia, ngày nào đó ta làm cho ngươi xem.

      “Chinh mình phải nhớ kĩ, đừng nuốt lời, sau này đối với tiểu thư nhà ta thể khó nghe như thế, nếu , hừ…” Chi Hồng thấy đạt được mục đích còn quên cảnh cáo tiếng.

      “Được rồi, đừng chuyện nữa, mau uống ly trà con dâu rồi dùng bữa.” Thấy thế Khâu Khải Chính mới chậm rì rì , tâm tư của Phó Uyên vẫn giống năm đó. Như vậy tuy đối với Viên thị có chút quá mức nhưng bà ấy hẳn là yên phận chút.

      Khâu Tiểu Ninh nghe vậy mới quy củ cầm ấm trà bàn rót ra hai tách, đưa cho Khâu Minh Thông mỗi người cầm tách, quỳ trước mặt Khâu Khải Chính, cùng nhau : “Cha, mời người uống trà.” Khâu Khải Chính cười cầm hai bao lì xì đưa cho mỗi người cái, mới : “Được, đều đứng lên ! Về sau các con là vợ chồng phải hòa thuận.” Hai đứa này cuối cùng cũng đến được với nhau, người làm cha như ông cũng có thể yên tâm được nửa rồi.

      "Cảm ơn cha." Khâu Tiểu Ninh thấy gương mặt Khâu Khải Chính có vài nếp nhăn trong lòng liền có cảm giác đau ê ẩm, có được người cha nuôi dưỡng như vậy, nàng tu luyện bao nhiêu phúc khí.

      Khâu Minh Thông đỡ Khâu Tiểu Ninh đứng lên, lại rót hai tách trà, cầm tách quỳ trước mặt Viên thị, cùng nhau : "Nương, mời người uống trà."

      Viên thị cười có chút khó coi, bất quá vẫn lấy ra hai bao lì xì đỏ đưa cho Khâu Minh Thông, : "Được, đều đứng lên !" Nếu muốn bà những lời như vợ chồng hoà thuận được. tại bà chỉ muốn Thông nhi hưu(*) Khâu Tiểu Ninh ngay, đứa bé mồ côi như thế làm sao có thể xứng đôi với Thông nhi của bà. Sau này bà nhất định phải cưới nhiều thông phòng, thiếp thất cho Thông nhi.

      (*)hưu: bỏ.

      “Cảm ơn nương.” Khâu Minh Thông cũng bất đắc dĩ, đưa cho Khâu Tiểu Ninh bao lì xì, : “Ninh nhi, nương là mong chúng ta được đầu bạc răng long cùng nhau.” Nương rất cố chấp, nhưng thân phận Ninh nhi còn là dưỡng nữ(*) của Khâu gia nữa rồi. Trong lòng Viên thị phun ra máu, Thông nhi cố ý chọc giận bà sao? tại lại giúp đỡ cho tiểu tiện nhân Khâu Tiểu Ninh.

      Ngước mặt chuẩn bị mở miệng liền nhìn thấy Chi Hồng cười cười, rất thức thời mà ngậm miệng. Phó tiên sinh làm sao mà tìm ra quái vật như vậy? Nếu Viên thị biết quái vật trong lòng bà trở thành con dâu tương lai chắc nghĩ biện pháp bóp chết quái vật này ngay.

      (*)dưỡng nữ: con nuôi.

      Khâu Minh Thông và Khâu Tiểu Ninh đến trước mặt Khâu Minh Trí, hai người đến trước mặt đương nhiên phải kính trà mà là làm theo tập tục tặng lễ vật cho . Khâu Tiểu Ninh lấy ra lễ vật chuẩn bị tốt từ trước, đưa cho Khâu Minh Trí, trong mắt lên tia đùa dai, : “Nhị đệ, đây là lễ vật tẩu tử chuẩn bị cho ngươi, hy vọng là ngươi thích.” Ngươi nha, bình thường hay khi dễ ta, bây giờ ta là đại tẩu, chẳng phải trưởng tẩu như mẹ hay sao! Khâu Minh Thông cúi đầu lấy tay che che miệng, nha đầu này đúng là... . .

      Khâu Minh Trí nghẹn đỏ mặt, thô lỗ nhận lấy lễ vật từ tay Khâu Tiểu Ninh, cũng có tâm tư cảm ơn liền xoay mặt . Khâu Tiểu Ninh cũng chẳng tức giận, dù sao nàng cũng đạt được mục đích của chính mình, về sau dù có nguyện ý hay nhị ca, , nhị đệ cũng phải gọi nàng tiếng “Đại tẩu.”

      Khâu Minh Thông khẽ nắm bàn tay Khâu Tiểu Ninh, bây giờ là gan càng lúc càng lớn rồi.

      Khâu Khải Chính nhìn đứa con thứ hai nhiều năm bị người ta đến nghẹn đỏ mặt như vậy, cũng chỉ cười cười chút rồi : “Đều ngồi xuống ăn cơm ! Đồ ăn đều nguội hết rồi.”

      [Tác giả ra suy nghĩ của mình: cuối cùng theo trong nhà trở lại, hắc hắc, bình thường càng văn ha. . . .

      Thân nhóm, ôm cái... ...]
      Minhang, thuytkittynacy thích bài này.

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      CHƯƠNG 42:

      Dùng cơm xong vừa trở lại phòng Khâu Tiểu Ninh liền nhịn được mà ha ha nở nụ cười lớn. Nàng lớn như vậy rồi lần đầu tiên mới có thể khiến cho Khâu Minh Trí bại thảm hại như vậy. Khâu Minh Thông từ phía sau ôm lấy nàng, hỏi: "Làm chuyện xấu liền vui vẻ như vậy sao? ổn, ta phải trừng phạt ngươi."
      Khâu Tiểu Ninh nhìn lướt qua gương đồng, vừa vặn nhìn đến biểu tình đứng đắn của Khâu Minh Thông liền đỏ mặt, đẩy ra : " cần, ta cũng gì sai, tại ta chính là đại tẩu của mà." Người ca ca này, là...

      Nhìn thấy gương mặt Khâu Tiểu Ninh đỏ ửng đến mang tai, Khâu Minh Thông liền cười ra tiếng, : “Ninh nhi, ta còn chưa trừng phạt ngươi như thế nào, ngươi khẩn trương làm gì? , ngươi muốn đâu?” Nếu phải vì lo lắng Ninh nhi xấu hổ dám gặp người, lúc này muốn ôm Ninh nhi lên giường.

      " thèm nghe ngươi nữa, ta…, ta muốn ra ngoài chút!" Khâu Tiểu Ninh chỉ hận thể tìm cái hang động mà chui vào, vì sao nàng nghĩ cái gì ca ca đều biết hết? Hơi dùng lực chút Khâu Minh Thông sợ làm đau nàng, chỉ đành buông tay. Nàng vừa chạy được hai bước liền bị Khâu Minh Thông giữ chặt lại, chỉ nghe : "Ninh nhi, ca ca phạt ngươi mài mực cho ta."

      Mặc dù tân hôn nhưng cũng biết phải chuẩn bị khảo khoa cử , học tập thể lơ là được. Lúc này Khâu Tiểu Ninh mới dừng động tác, ngoan ngoãn giúp mài mực.

      Khâu Minh Thông cầm bút lông sàn sạt viết giấy, nét chữ mạnh mẽ hữu lực, dường như trở thành phong thái độc nhất. Khâu Tiểu Ninh nhìn cẩn thận, để mỗi nét, mỗi chữ đều thu vào đáy lòng của nàng, khắc sâu ghi nhớ. Hương của hoa quế trong viện như có như truyền vào trong phòng, Khâu Tiểu Ninh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy những nhành hoa quế vừa nở liền thản nhiên cười, như vậy, tốt.

      ~~~pct~~~

      Trong hoàng cung, Hiên Viên Minh Nhật đặt tay mà cảm nhận ngực đập có chút nhanh, nhìn nhìn ngoài cửa sổ, biết nhất định là muội muội trải qua những chuyện vui vẻ cho nên mới cảm nhận được như vậy. Mười tám năm trôi qua quá nhanh! biết muội muội dùng phương thức kì diệu gì để xuất trước mắt và cha nương? Muội muối có giống hay , hay là gống cha hoặc nương? Có giống như lời quốc sư , nàng tìm được chân mệnh thiên tử của nàng sao?

      Tô Mộ Tịch bưng chén canh hạt sen canh bước vào, nhàng long án trước mặt Hiên Viên Minh Nhật. Dù chỉ phát ra tiếng vang nhưng vẫn khiến cho Hiên Viên Minh Nhật phục hồi tinh thần, vừa nhìn thấy Tô Mộ Tịch liền : "Nương, sao người lại đến đây?"

      Xoa xoa đầu Hiên Viên Minh Nhật, Tô Mộ Tịch từ ái cười, : "Biết con xử lý chính vất vả nương mới đem cho con canh hạt sen. Tứ tỉnh còn vấn đề cần giải quyết sao?" Đứa này từ thông minh, những công việc này làm từ trước tới nay, nhưng cũng cho người làm mẹ như nàng quá bận tâm về .

      "Đều giải quyết xong, nương cần lo lắng." Hiên Viên Minh Nhật vừa đáp vừa múc canh hạt sen. Ăn rất ngon, vừa vào miệng liền như thấm vào tận đáy lòng, biết muội muội của có thể ăn canh hạt sen mà nương tự tay hầm hay ...

      "Minh Nhật, lúc nương vào thấy con ngồi ngẩn người, nghĩ cái gì?" Tô Mộ Tịch còn có chút lo lắng, cất tiếng hỏi.

      "Nương, có gì, có lẽ lúc đó con hơi mệt, nghỉ ngơi chút sao." Hiên Viên Minh Nhật cúi đầu, dám nhìn vào mắt Tô Mộ Tịch. Nương luôn luôn thấu , nếu nhìn thấy ánh mắt của tất nhiên biết dối. Nhưng trước khi tìm được muội muội thực dám nhắc đến chuyện của muội muội, sợ nương nhớ tới mà thương tâm, đau lòng.

      "Vậy nương về trước, con hãy nghỉ ngơi cho tốt. Đúng rồi, ngày mai dành ra chút thời gian đến Giang Nam tìm hiểu !”Minh Nhật, đứa này cũng sắp mười tám tuổi rồi, chính là lúc nên tổ chúc đại hôn. Thời gian này thỉnh thoảng lại có thê tử của các đại thần tiến cung, những lời khách sáo, nếu phải là nhìn chằm chằm hậu cung chính là nhìn chằm chằm vị trí phi tử. ra nàng hy vọng hậu cung ít người chút, sạch , dù sao Hiên Viên hoàng triều cũng cần dựa vào đám hỏi kết thân để củng cố địa vị.

      "Nương, con biết." Hiên Viên Minh Nhật gật gật đầu, cũng nên Giang Nam chuyến, cũng sắp quên mất bộ dáng tiểu nha đầu kia rồi. Còn nhớ năm đó nhìn thấy nàng ấy vẫn còn là tiểu thịt viên mập mạp đáng .

      Tô Mộ Tịch rời khỏi ngự thư phòng, trong lòng có chút thương cảm, nhìn Hán Ngữ- cung nữ tiến cung của nàng, hỏi: "Hán ngữ, ngươi thử xem, Minh Nguyệt nhà ta có trưởng thành chưa? Có bị người khác khi dễ hay ?" Minh Nhật có chút thông minh quá mức, nàng chỉ lo lắng đứa Minh Nguyệt kia cũng đơn thuần như cha của nàng. Tính tình như vậy, ở bên ngoài nếu có người che chở biết phải chịu bao nhiêu khổ. Nhưng nàng biết sốt ruột cũng được gì, mấy năm nay nàng tập hợp toàn bộ ám vệ của Hiên Viên hoàng triều nhưng vẫn tìm được đứa kia.

      “Tiều thư, Quốc sư đại nhân chắc chắn rằng mười tám năm tất nhiên là gạt tiểu thư, người thả lỏng tâm tư chút, chừng công chúa thoáng cái xuất trước mặt người.” Tiểu thư mười mấy năm lo lắng nóng ruột nóng gan vì công chúa, dù người ở nơi tốt nhất của Thần hi cung đủ cho vài người ở. Tiểu thư muốn thương hoàng thượng, muốn thương bảo hộ công chúa, cho dù biết công chúa và hoàng thượng đều bình an vô nhưng tâm tư cũng đánh rơi khi lạc mất công chúa...

      “Ngươi nha, càng ngày càng biết chuyện. Bất quá ngươi cũng đừng tiến cung mỗi ngày nữa, giờ vị kia của ngươi mỗi khi nhìn thấy ta cũng dám bày ra sắc mặt cho ta xem rồi.” Hán Ngữ thành thân với Thư Minh mười mấy năm rồi những vẫn thay đổi tính tình, cứ như cũ ngày ngày tiến cung.

      “Tiểu thư, nếu phải do người buộc nô tỳ thành thân cả đời này của nô tỳ chỉ muốn hầu hạ bên cạnh người.” Hán Ngữ cười cười vừa lên đỡ lấy Tô Mộ Tịch.
      “Ngươi đúng là có phúc mà hưởng.” Đời này của Hán Ngữ cũng xem như tìm được điểm tựa của cả cuộc đời, Thư Minh đối xử với Hán Ngữ rất tốt.

      “Tiểu thư, người có phúc mà hưởng chính là người.” Nàng cùng tiểu thư trải qua tới hôm nay, nàng biết nếu ngày nào công chúa còn chưa trở về ngày đó tiểu thư liền thể an tâm. Mấy năm nay, ngày mùng , mười lăm, ba mươi, tiểu thư đều niệm Phật. Dù tiểu thư nhưng nàng hiểu, tiểu thư cầu phúc bình an cho công chúa. Nỗi khổ tâm của tiểu thư chỉ là hy vọng công chúa mỗi ngày đều thuận lợi mà vượt qua, tương lai cũng mong được gặp lại ái nữ mà mình luôn thương nhớ.

      “Ngươi ngốc nghếch cái gì vậy, ta như thế này mà còn được gọi là hưởng phúc sao.” Nếu như so sánh với kiếp trước chính là nơi là thiên giới, nơi là vực sâu. giờ, nàng chỉ hy vọng nữ nhi của nàng có thể trở về bên cạnh nàng. Nếu được như nàng mong muốn sau này dù lão thiên gia có muốn đày nàng xuống mười tám tầng địa ngục, nàng cũng nguyện ý.

      Hán Ngữ cũng biết gì, lúc này chỉ có thể mau mau đưa tiểu thư về Thần Hi cung, chỉ cần tiểu thư nhìn thấy gia có biện pháp vui vẻ lên.

      ~~~pct~~~

      Khâu gia, sau ngày thành thân của Khâu Minh Thông và Khâu Tiểu Ninh.
      Bởi vì bao lâu nữa Khâu Minh Thông khảo khoa cử nên tiệm bánh bao của Khâu gia chỉ mở cửa buổi sáng, qua buổi sáng liền đúng giờ đóng cửa. Mà người gói bành bao lại nhiều thêm người, Chi Hồng, Viên thị cũng cảm thấy thoải mái hơn. Viên thị này nếu có việc gì làm đầu óc liền trở nên bình thường, hay làm những chuyện để khiến cho Khâu Tiểu Ninh phải khó xử nhưng đều bị Chi Hông ngăn cản. Điều này khiến cho Viên thi rất buồn bực, lập tức muốn khi dễ người khác.

      Từ đó về sau có chuyện gì Viên thị liền kêu Chi Hồng làm, Chi Hồng cũng tức giận, chỉ cần khi dễ tiểu thư nhà nàng nàng làm cái gì cũng được. Vừa mới nghĩ, bên ngoài liền vang lên tiếng đập cửa, ràng Viên thị có thể tự mình mở cửa nhưng bà cố tình làm, chỉ đừng ngoài phòng bếp mà kêu lớn: “Chi Hồng, mau mở cửa.” Hừ, muốn đầu với bà sao, cho người mệt chết luôn. Hôm nay bà nghe giọng điệu của nàng ta có chút nghẹn khuất, cho ta động đến Khâu Tiểu Ninh, chẳng lẽ ta còn động đến ngươi được sao!

      Chi Hồng buông cái bát rửa xuống, xoa xoa tay tạp dề, đáp lại: “ biết, ta liền. Tiểu thư, người cứ rửa từ từ, nô tỳ nhanh chóng trở lại phụ.” Đối với việc tiểu thư còn muốn làm việc nhà Chi Hồng thực đồng ý, nhưng ai có thể thay đổi tiểu thư được, nàng cũng thêm cái gì nữa mà chỉ có thể cố gắng giúp đỡ tiểu thư nhiều thêm chút.

      “Ngươi , việc này ta làm được mà.” Những việc trong quán như thế này lúc trước nàng đều làm. Khâu Tiểu Ninh nhớ tới sắp đến lễ “lại mặt” với nghĩa phụ, nàng có nên tự mình làm ít bánh bao mang đến cho nghĩa phụ ?
      Chi Hồng ra cửa lớn, vừa mở cửa ra cỗ mùi vị mạnh mẽ xông đến, Chi Hồng ngẩng đầu, phải cố gắng ngửa đầu ra mới nhìn hết người có chút cao lớn quá mức này, toàn thân người này râu, tóc lộn xộn, thân thể rắn chắc. Thấy người bẩn như người hoang dã, Chi Hồng nghĩ đến ăn xin, hai lời liền để đứng đó mà quay người vào phòng bếp, cầm vài cái bánh bột ngô còn lại đến trước mặt : “Thế nào, như vậy chắc đủ ăn mà! Nếu đủ ăn rồi nhanh .” xong Chi Hồng còn phất phất tay.

      Dã nam nhân nhìn nhìn cái bánh trong tay mình, cuối cùng mới lấy lại chút tinh thần, nhìn Chi Hồng xa lạ hỏi: “Ngươi là ai? Sao ngươi lại ở chỗ này?” chắc chắn mình sai nhà, nơi này đúng là nhà của .

      “Hắc, ta ngươi này, rất…” Chi Hồng chuẩn bị giảng đạo lý với dã nam nhân.

      “Ai vậy? Nha đầu ngươi vô dụng, mở cửa thôi cũng hết nửa ngày!” Viên thị ồn ào ra, vừa đến cửa liền chán ghét nhìn dã nam nhân, che che mũi: “Ngươi là heo sao, nhìn thấy loại khất cái này còn mau đuổi ?” Vừa còn vừa cầm cái chổi, chuẩn bị đuổi người.

      Trong mắt dã nam nhân lên thất vọng và phẫn nộ, nhưng do mặt đều bị râu tóc che hết nên ai thấy được. Viên thị cầm cái chổi xua vài cái mà dã nam nhân vẫn bất động, chuẩn bị rời . lúc Viên thị biết làm sao Khâu Tiểu Ninh từ phòng bếp ra, hỏi: “Nương, Chi Hồng, xảy ra chuyện gì?” Nàng trong phòng bếp vẫn còn nghe thanh ngoài đây.

      “Có người ăn xin đến trước cửa, ta muốn đuổi , những người như thế khiến việc buôn bán của chúng ta trở nên xui xẻo.” Viên thị quay lại, khó có khi nhiều như vậy với Khâu Tiểu Ninh, bà tức.

      Lúc này Khâu Tiểu Ninh mới nhìn ra cửa thấy dã nam nhân cao lớn, vừa nhìn qua sao Khâu Tiểu Ninh lại cảm thấy dã nam nhân này có chút quen thuộc? Cẩn thận nghĩ nghĩ, có chút chắc mà gọi: “Tam… ca…” Người này là tam ca sao?

      Dã nam nhân gật gật đầu, bước qua Chi Hồng, đến trước mặt Viên thị quỳ xuống: “Nương, Duệ nhi trở về.” ngờ rằng sau mười mấy năm về, nương của mình cũng nhận ra mình nữa. Quỳ xong Khâu Minh Duệ liền đứng lên, đến trước mặt Khâu Tiểu Ninh mà : “Muội muội, tam ca trở về.” Dọc theo đường vẫn nghe mọi người muội muội gả cho đại ca, việc này để lát nữa hỏi lại sau! Còn về phần Chi Hồng bên cạnh hoàn toàn bị Khâu Minh Duệ bỏ qua bên, người này mặc dù có thiện tâm nhưng tính tình thực tốt.

      câu này khiến cho Viên thị muốn tìm cái động mà trốn vào, bà ngay cả con ruột của chính mình cũng nhận ra được. Sửng sốt lúc mới phục hồi tinh thần, cười cười có chút miễn cưỡng mới : “Duệ nhi về, mau, mau vào phòng …” Vốn là Viên thị muốn tiến lên xem xét Khâu Minh Duệ cách tinh tế nhưng mùi vị người thực tốt, làm cho Viên thị sắp chịu nổi. Bà cảm thấy thực kỳ quái, con của bà bao lâu tắm rửa mới thành bộ như thế này? Có phải con của bà và sư phụ đều ở trong sơn động hay ?

      Thấy Viên thị như vậy, Khâu Minh Duệ cũng cảm thấy có gì kỳ quái. Khâu Tiểu Ninh có chút kích động, giữ chặt tay của Khâu Minh Duệ mà vui vẻ : “Tam ca, cuối cùng ngươi ũng trở về rồi. Chi Hồng, mau mau nấu nước đổ vào thùng rồi đem nước đến phòng tam ca . Tam ca, ngươi trở về phòng rồi ta mau gọi cha và đại ca tới.” Thấy tam ca như vậy, nhất định là ngày đêm kiên trì chạy về nhà mới như vậy.

      “Cảm ơn, đại tẩu.” Gương mặt đầy râu tóc cười cười, ngờ đại ca thành thân với muội muội.

      Lúc này Khâu Tiểu Ninh vui vẻ vì Khâu Minh Duệ trở về, cũng chú ý gọi tiếng “Đại tẩu.”
      Minhang, thuytkittynacy thích bài này.

    3. kittynacy

      kittynacy New Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      10
      Bó chiếu với bà Viên thị này luôn. Con mình mà nhìn ra:051:
      Cung Trường Nguyêt thích bài này.

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      CHƯƠNG 43

      Nghe Khâu Tiểu Ninh lại là Khâu Minh Duệ trở về, Khâu Minh Thông liền chạy vào phòng Khâu Minh Duệ, nhìn thấy dã nam nhân hề ngần ngại mà chạy lên ôm chầm lấy : “Tam đệ, ngươi trở về rồi, mười mấy năm đại ca gặp lại ngươi.” Mấy năm này, tam đệ của cao hơn rồi.

      “Đại ca...” Khâu Minh Duệ vừa đẩy đẩy Khâu Minh Thông vừa gọi.

      “Ân, lúc nãy cha ra ngoài, nếu người biết ngươi về chắc chắn rất cao hứng.” Cha luôn nhắc tam đệ vẫn chưa uống rượu mừng của mà.

      "Đại ca, chúc mừng ngươi. Bất quá ngươi có thể cách xa ta chút được , lúc này người ta thực rất bẩn." Vừa nhớ tới bộ dáng vừa rồi của Viên thị, Khâu Minh Duệ vẫn luôn cảm thấy bị thương, nương của vẫn chưa nhận ra .

      Khâu Minh Thông vươn tay xoa đầu Khâu Minh Duệ, cười : "Yên tâm, nếu như ngươi vừa mới bước ra từ hố phân đại ca cũng ghét bỏ ngươi, ngươi phải là đệ đệ của ta sao!" ra tính tình chuyện của tam đệ có thay đổi chút, biết võ công tiến bộ như thế nào? Sang năm chính là hội thi Võ trạng nguyên rồi.

      "Ân." nhiều năm về nhà, lần thứ hai Khâu Minh Duệ cảm thấy ấm áp.

      A Trung và A Dũng bưng thùng nước vào phòng rồi hành lễ, : "Tam thiếu gia, ngài tắm rửa !" Đặt quần áo mà tiểu thư chuẩn bị trước rồi hai người mới xoay người lui xuống. Khâu Minh Duệ nhìn nhìn quần áo bàn, hỏi Khâu Minh Thông: "Đại ca, đây là quần áo của ngươi sao?" Nếu là quần áo của đại ca sợ là mặc hơi ngắn chút.

      “Là của ngươi, Ninh nhi hỏi cha về số đo thân của ngươi, đây là làm riêng cho ngươi.” Những ngày Ninh nhi ở Phó phủ, đều làm giúp người trong nhà mỗi người bộ quần áo, ngay cả Khâu Minh Duệ chưa trở về cũng có phần.

      “Cảm ơn đại tẩu giúp ta.” Khâu Minh Thông và Khâu Minh Duệ nhìn nhau cười cười, người có đại ca tốt, người có thê tử tốt.

      Sau lúc, người nhà đều ngồi vào bàn dùng cơm trưa, Viên thị tỏ ra thương nhớ Khâu Minh Duệ. Dù có phải hay Khâu Minh Duệ cũng gật gật đầu, tỏ vẻ biết, chuyện với Viên thị rất ít, chỉ vùi đầu ăn cơm. Khâu Minh Thông và Khâu Tiểu Ninh liếc mắt với nhau cái, đều hiểu là Khâu Minh Duệ rất đói, cũng gì mà chỉ gắp nhiều thức ăn vào bát của .

      Khâu Khải Chính thu hết mọi chuyện vào đáy mắt, đối với thê tử của mình cũng biết gì cho phải, tuổi càng lớn mắt nhìn lại càng tốt, còn bằng bọn . mình Viên thị trong chốc lát liền nhận thấy bàn yên tĩnh, lúc này mới ngậm miệng.

      Đêm đến, ba huynh đệ ngồi trong hậu viện, Khâu Minh Duệ hỏi: “Ca, năm nay phải khảo khoa cử, ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần?” Đại ca thông minh như vậy nhất định để mình thua.

      “Cố gắng, ta cố gắng hết mình! Đúng rồi, tam đệ, ngươi với ta để báo danh khảo Võ trạng nguyên !” Khảo Võ trạng nguyên giống như Văn trạng nguyên, chỉ cần có võ công và gia thế trong sạch đều có thể tham gia, tam đệ hoàn toàn phù hợp với điều kiện.

      "Đúng vậy đúng vậy, nếu trong nhà có thể có Văn - Võ trạng nguyên chính là tổ tiên trong nhà cũng cảm thấy nở mày nở mặt." Đối với huynh đệ, Khâu Minh Trí hoàn toàn tin tưởng ủng hộ, cho nên dù hai người đều tham gia khoa khảo cũng cảm thấy ghen tị.

      "Được..." Khảo xong rồi ra biên quan cũng muộn, dù sao đều là ra sức vì nước, từ nơi nào bắt đầu cũng được.

      Rất nhanh tới cuối năm, những lời đồn đãi về Khâu gia cũng ngừng lại, mọi người đều vội vàng chuẩn bị cho năm mới, đâu ai còn thời gian bát quái. Biết năm mới mà nháo loạn tốt, Viên thị cũng yên tĩnh hơn, nếu như mở đầu năm tuổi này như ý mà ảnh hưởng tới việc khảo khoa cử của Thông nhi tốt.

      Qua năm cũ, Khâu Tiểu Ninh lại trở về phòng trước đây, chen chúc trong phòng với Chi Hồng , nàng sợ quấy rầy tới Khâu Minh Thông. Đối với việc này, Khâu Minh Thông cũng có chút bất đắc dĩ, chưa bao giờ là người “nước tới chân mới nhảy”, bất quá Khâu Tiểu Ninh muốn cũng có biện pháp gì, hàng đêm chỉ có thể ôm chăn, người độ mà ngủ.

      Rất nhanh, chỉ còn hai ngày nữa là khoa khảo, Khâu Tiểu Ninh làm ít túi hương để nâng cao tinh thần, Khâu Minh Thông thấy ánh mắt của nàng đều có chút đỏ, giữ chặt tay nàng mà : “Ninh nhi, đừng làm nữa, cái này đủ rồi. Lại , có tâm ý của ngươi, ta nhất định dốc hết toàn lực.” Nha đầu này, biết gì cho tốt.

      được, ca ca, qua tết Đoan ngọ (mùng 5 tháng 5), trường thi chắc chắn có ít muỗi, thể để cho chúng nó nhiễu loạn suy nghĩ của ca ca.” Bình thường nàng ngồi thêu ở trong sân ít muỗi, đừng tới trường thi.
      “Ninh nhi, ngươi là chuẩn bị để ta bị huân hương làm ngất luôn sao?” Khâu Minh Thông cười , chỉ cần Ninh nhi gặp chuyện của đều tự rối loạn. Bất quá, chính là thích nàng như vậy, chính là đau lòng nàng như vậy, kéo nàng đến ngồi xuống bên giường, lấy ra thuốc dán xoa loạn lòng bàn tay của nàng, sau khi xức thuốc xong rồi Khâu Minh Thông mới : “ cho phép của ta được sử dụng kim chỉ nữa, cũng đừng ngây ngốc chờ ở cửa trường thi, khi nào khảo xong ta lập tức trở về, có nghe ?” Nếu , nhất định nha đầu này chuẩn bị ngày ngày đến cửa trường thi mà chờ.

      Khâu Tiểu Ninh cúi đầu, cắn cắn môi, qua hồi lâu mới gật gật đầu "Ân" tiếng. Ca ca cũng đáng ghét, sao nàng nghĩ cái gì cũng đều ra?
      Chi Hồng vốn chuẩn bị vào nhà lại thấy gia và tiểu thư như vậy, làm sao nàng có thể vào mà phá vỡ bầu khí này được chứ. Lúc này, Khâu Minh Duệ bước nhanh vào tìm Khâu Minh Thông, vừa bước vào cửa liền bị Chi Hồng nhanh chóng kéo lại: "Ngươi chờ lát rồi hãy vào, đừng nhiễu động gia và tiểu thư." xong còn lôi kéo về phía ngược lại trong viện.

      Khâu Minh Duệ có chút hồ đồ, để Chi Hồng kéo đến bên ngoài, đứng ở ngoài viện rồi Khâu Minh Duệ mới buồn bực nhìn nhìn tay chính mình, lại liếc mắt nhìn nhìn Chi Hồng cái. Trong lòng thực hiểu, vừa rồi bị làm sao vậy? ràng còn thực thanh tỉnh, sau bị nha đầu kia nắm lấy liền thất thần.

      rút tay về Chi Hồng cũng chẳng để ý, dù sao nàng cũng đạt được mục đích của mình.

      Hai ngày này nhanh chòng trôi qua, sáng sớm, mọi người Khâu gia đều thức dậy sớm. Lúc này, Khâu Tiểu Ninh thu thập mọi thứ cho Khâu Minh Thông tốt, hai người từ trong phòng ra. bàn có những mòn ăn may mắn, đây là do Viên thị và Chi Hồng thức dậy sớm làm. Mọi người trong nhà đều ngồi xuốn, Khâu Khải Chính bắt đầu trước tiên, : “Thông nhi, cố gắng hết sức là tốt rồi, đừng để chính mình bị áp lực.” Toàn bộ thí sinh của Hiên Viên Hoàng triều đều thi, muốn đạt danh Trạng nguyên cũng đơn giản như vậy, nên thêm áp lực cho Thông nhi.

      “Cha, con biết.” Khâu Minh Thông cầm chén lên, uống ngụm nước trà đặc mà Khâu Tiểu Ninh chuẩn bị.

      Khâu Khải Chính vừa ngồi xuống Viên thị liền với Khâu Minh Thông: “Thông nhi, ngươi phải dốc hết toàn lực, nhất định phải vì Khâu gia chúng ta mà mang công danh về, để tổ tông Khâu gia đều nở mặt, để mọi người phố đều thấy ngươi là người vĩ đại.” Nếu bọn họ lại lời ra tiếng vào, đồn đãi đủ thứ.
      “Nương, con biết.” Mặc dù quá để tâm những lời của mẫu thân nhưng ở trước mặt mọi người, Khâu Minh Thông vẫn giữ mặt mũi cho bà.

      "Đại ca, ta tin tưởng ngươi." Khâu Minh Trí chỉ câu như vậy. Khâu Minh Thông gật gật đầu : "Nhị đệ, đại ca mấy ngày này, ngươi cũng thu liễm tính tình chút, đừng rắc rối với đại tẩu của ngươi, làm cho ta dù ở trường thi cũng bị phân tâm." Nhị đệ và Ninh nhi chỉ cần việc cũng có thể tạo ra rắc rối, Ninh nhi luôn hòa hảo với nhị đệ, nhưng nhị đệ lại giống như có cừu oàn với Ninh nhi, luôn thích khi dễ nàng.

      "Đại ca, ngươi yên tâm, ta cáu kỉnh như vậy." chỉ là hiểu rốt cuộc Khâu Tiểu Ninh tốt ở chỗ nào mà có thể làm cho đại ca thương nàng như mạng. Người mà đại ca cưới nên là người như Khâu Tiểu Ninh. Nhưng đại ca cũng như vậy, làm đại ca phân tấm.

      Khâu Minh Duệ bưng ly rượu lên, chỉ : “Đại ca, ta chờ ngươi trở về.” Bất luận là đại ca thi đạt hay đạt, vẫn luôn là đại ca của . Khâu Minh Duệ đứng yên bên cạnh đại ca của mình, Khâu Minh Thông nâng tay vỗ vỗ vai , lời của Khâu Minh Duệ, Khâu Minh Thông hiểu được.

      Khâu Tiểu Ninh vẫn luôn chuyện, chỉ yên lặng gắp thức ăn cho Khâu Minh Thông. ra giờ phút này trong lòng nàng có chút phức tạp, nàng hy vọng ca ca thi đạt, hoàn thành được lý tưởng và khát vọng của chính mình. Nhưng lại lo lắng thi đạt Trạng nguyên, sau khi đạt Trạng nguyên chắc chắn có rất nhiều dụ hoặc, nàng sợ ca ca lạc đường trong đó mà quên mất lý tưởng của chính mình. Nhưng trong chốc lát này, nàng chỉ biết nàng phải làm thê tử tốt, phải vui vẻ cùng với ca ca đến trường thi.

      Sau khi ăn cơm xong mọi người đều chuẩn bị để cùng Khâu Minh Thông đến trường thi. Đến cửa lớn, Khâu Minh Thông ngừng lại: “Cha, nương, hai người cần lặn lội xa, ta vẫn biết đường đến trường thi.” vẫn là muốn đến trường thi mình.

      Viên thị vừa nghe thấy liền muốn trả lời nhưng Khâu Khải Chính lên tiếng trước: “Vậy con ! Nhớ, thi xong quay về nhà, mọi người chờ con ở nhà.” Thông nhi cũng phải là đứa trẻ ba tuổi, cần bọn họ làm bạn như vậy. Khâu Minh Thông gật gật đầu: “Cha, Thông nhi biết, mọi người vào nhà ! Thông nhi muốn chuyện với Ninh nhi chút.”

      Sau khi mọi người theo sau Khâu Khải Chính vào, Khâu Tiểu Ninh cúi đầu nhìn nhìn mũi chân của mình, nàng biết nên gì với ca ca mới tốt. Khâu Minh Thông kéo tay nàng, : "Ninh nhi, ta thi mấy ngày này ngươi cần lo lắng, nghe nương chút, có chuyện gì chờ sau khi ta về rồi . Còn có khi ta ở nhà ngươi cũng đừng quá lo lắng, nếu làm sai lời dặn này chờ ta trở về phạt sau." Nha đầu này, luôn làm cho yên lòng.

      " biết, ông cụ non." Khâu Tiểu Ninh bĩu bĩu môi, cứ cảm thấy ca ca càng ngày càng lải nhải. Nàng lấy túi hương làm tốt đưa cho Khâu Minh Thông, : "Ca ca mọi chuyện nên cẩn thận, về phần ta ngươi cần lo lắng, ta tự chăm sóc mình tốt." Vốn là nàng muốn làm cho ca ca chút lương khô hay cái gì đó để ăn nhưng trường thi lại cho phép mang những thứ này vào. Cũng biết là tại trường thi có gì ăn được ? Nếu ca ca ăn ngon có phải ảnh hưởng đến suy nghĩ hay .

      “Đây chính là do ngươi , nếu như ta về lại thấy ngươi có chuyện gì phạt ngươi.” xong, thấy xung quanh có người mới cúi đầu hôn lên môi Khâu Tiểu Ninh cái: “Ninh nhi, ngươi mau mau vào nhà , ca ca .” rồi xoay người .

      Khâu Tiểu Ninh đứng tại chỗ nhìn theo hướng Khâu Minh Thông rời , trong lòng thầm cầu nguyện: Hy vọng ca ca có thể thi đạt Trạng nguyên, sau khi thi Trạng nguyên được Hoàng thượng thưởng thức tài năng, có thể làm nhiều chuyện vì nước vì dân.

      qua vài ngày, ra cũng lâu, nhưng ra lại như rất lâu, Khâu Tiểu Ninh, thậm chí là toàn bộ người trong Khâu gì đếu là sống ngày như năm, lo lắng biết Khâu Minh Thông ở trường thi như thế nào.

      ~~~pct~~~

      Ở trường thi,Khâu Minh Thông nhìn nhìn đề thi trong tay, thản nhiên cười cười. Người ra đề mục này cũng là cao nhân, nếu là người chỉ biết đọc sách chắc chắn đạt. Đây phải là câu hỏi mà người đọc sách bình thường có thể trả lời, nhưng Khâu Minh Thông rất tự tin, đề này có thể trả lời tốt.
      Minhangthuyt thích bài này.

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      CHƯƠNG 44"

      Thời gian cứ như vậy trôi qua vài ngày, cầm bài thi tự mình giao tận tay cho Tô thừa tướng xong mới tính là hoàn thành. Thấy Khâu Minh Thông đến nộp bài thi, Tô Hoành Xan nhíu nhíu mày nhìn rồi cười ra tiếng, : “Tiểu tử, người đừng để cho ta thấy vọng,” Tiểu tử này là nguyện liệu tốt, nếu được mài dũa tốt nhất định có thể là người giúp đỡ tốt nhất cho Hoàng thượng, đến ngày tiểu tử này thành công đó chính là ngày ông có thể bỏ xuống trọng trách này.

      “Nhọc lòng Tô thừa tướng, Minh Thông nhất định cố gắng. Nhưng sao đến công việc thu bài thi này thừa tướng ngài cũng làm, có phải là dùng sức lớn cho việc nhặt hay ?” Trong ấn tượng của , thừa tướng hẳn là phải bề bộn nhiều việc, sao đến tay vị thừa tướng này lại thích ý đến như vậy? Tuy là những người trúng khoa khảo có thể được trọng dụng, nhưng bình thường đều là khoảng nhiều năm sau đó! Nhất là những hàn môn đệ tử(*) như bọn họ. Vậy vì sao lại điều động thừa tướng đến? Nhớ tới chuyện lần trước dự tuyển, có số việc được miêu tả sinh động.

      (*) đệ tử hàn môn: thư sinh nghèo.

      "Hắc hắc, chuyện này ai biết." Tiểu tử, tương lai sau này ngươi ngồi vào địa vị cao tất hiểu.

      ra tới cổng lớn của trường thi, toàn Khâu gia lập tức tới trước mặt Khâu Minh Thông. Viên thị khẩn cấp hỏi: "Con, thi thế nào rồi? Thi thế nào?" Thông nhi có thể được đề cử hay chỉ xem lúc này thôi, lần tới lại phải chờ ba năm sau nữa.

      Khâu Minh Thông còn chưa trả lời, Khâu Khải Chính nhìn thấy lôi thôi, bộ dáng mỏi mệt, đau lòng đứa con mới : “Đừng hỏi, để cho Thông nhi mau chóng về nhà nghỉ ngơi.” nhiều ngày ở trường thi, luôn phải chú ý bài trong tay, ăn ngon ngủ yên, những người ra đều có tinh thần tốt.

      “Ca ca, uống chút nước canh !” Khâu Tiểu Ninh lập tức lấy ra ống trúc đưa cho Khâu Minh Thông.

      Về đến nhà, Khâu Minh Thông cũng còn khí lực tắm rửa, nằm lên giường liền ngủ. Trong lúc ngủ mơ, Khâu Minh Thông thấy giấc mộng rất dài, mơ thấy lúc Ninh nhi còn , mơ thấy từng muốn lấy Ninh nhi làm vợ. Cũng mơ thấy thầm tự hứa với lòng tìm thấy phụ mẫu cho Ninh nhi, bây giờ có phải là gần đến lúc đó rồi hay ? biết phụ mẫu Ninh nhi là người như thế nào? Còn nhớ nàng hay ? Có nghĩ đến nàng hay ? Hay là có đứa khác mà quên mất Ninh nhi? Nếu là như vậy nhất định để Ninh nhi gặp bọn họ.

      Mà trong mơ, còn có giấc mộng hoàn toàn khác. mơ thấy Ninh nhi cũng đến Hàn phủ làm tỳ nữa nhưng nàng có về nhà mà lại trở thành thiếp của Hàn Thiếu Quân. Người muội muội mà thương, sao có thể để nàng làm thiếp của người khác, muốn xông vào Hàn phủ dẫn Ninh nhi ra, nhưng lúc đó sợ Ninh nhi chịu cho nên dùng kế bức Hàn Thiếu Quân lập ra lời thề, được khiến cho Ninh nhi ở Hàn phủ chịu ủy khuất, lúc nàng muốn có thể tự do rời khỏi Hàn phủ.

      Nhưng sau đó, trận lửa lớn, khiến cho Ninh nhi táng thân tại Hàn phủ lạnh như băng. Khi đó cũng muốn điên rồi, Ninh nhi chết, mới hiểu được chính mình thương muội muội như thế nào, sau đó lại từ miệng nương và nhị đệ mà biết được Ninh nhi cư nhiên phải là muội muội ruột của . Tại khắc kia, ở trong mộng cảm giác được, nghĩ muốn cùng Ninh nhi ra . Tất cả những điều đó, hẳn phải là , Khâu Minh Thông vừa kinh hoảng vừa sợ mà tỉnh dậy từ trong ác mộng.

      "Ca ca, ngươi làm sao vậy?" Khâu Tiểu Ninh thấy Khâu Minh Thông ngủ an ổn, ngủ mà còn luôn gọi tên của nàng, toát mồ hôi lạnh như là rất khó chịu, nàng liền lấy mước đến giúp lau mồ hôi.

      Thanh của Khâu Tiểu Ninh thức tỉnh Khâu Minh Thông, tay ôm lấy Khâu Tiểu Ninh vào trong lòng, miệng ngừng gọi: "Ninh nhi... Ninh nhi... Ninh nhi..." tốt, vừa rồi tất cả đều là giấc mộng. Ninh nhi sợ đau như vậy, nếu như ... Khâu Minh Thông dám nghĩ lại.

      "Ca ca, Ninh nhi ở đây... Ninh nhi ở đây..." Rốt cuộc ca ca mơ thấy cái gì?
      lúc lâu sau Khâu Minh Thông mới bình tĩnh lại, rầu rĩ : “Ninh nhi, sau này được phép đến Hàn phủ mình nữa, nếu có chuyện gì nhất định phải để ta cùng.” Ngọn lửa kia, giống như căn bệnh trong lòng của Khâu Minh Thông, bởi vì lửa rất chân , chân đến mức làm cho Khâu Minh Thông nghĩ rằng chuyện này thực xảy ra.

      “Được, Ninh nhi nghe lời ngươi.” Hàn phủ, trừ khi Thiếu Khanh xuất giá, nếu nàng bước vào đó lần nào nữa. Lấy lại tinh thần, Khâu Tiểu Ninh mới : “Ca ca, ngươi ngủ ngày đêm rồi, nếu ngươi mệt chúng ta đến gặp để cha nương đừng lo lắng.” Lúc ca ca ở trường thi hình như có ngủ, lúc này ngủ giấc dài như trư(*).

      (*)trư: heo. (Mắng ấy mà)

      “Được... Việc này cũng gấp, chuyện gấp đó là ta nhiều ngày chưa thân cận cùng tiểu thê tử.” xong Khâu Minh Thông còn bày ra vẻ mặt muốn khinh bạc Khâu Tiểu Ninh. Khâu Tiểu Ninh tay che lấy khuôn mặt đỏ bừng né tránh , hờn dỗi : “ cần, Tử Hằng(*) bẩn.”

      (*)Tử Hằng: tên tự của Khâu Minh Thông.

      “Tiểu thê tử của ta lại chê ta bẩn.” xong Khâu Minh Thông còn bày ra bộ dạng sắp khóc nức nở lên. Khâu Tiểu Ninh vui vẻ, cười như hoa nở, bất quá cười xong liền lui ra: “Ca ca, ngươi mau chuẩn bị !” Nàng mới dám tiếp tục đùa với ca ca, đợi chút nữa để nương biết được lại trách nàng.

      “Được, biết.” Là nên gặp cha nương, nếu bọn họ chắc lo lắng.
      Lúc Chi Hồng dọn xong đồ ăn sáng, người nhà cũng đông đủ, ngồi xuống cạnh nhau.Viên thị vừa mới ngồi xuống liền vội vàng hỏi: “Thông nhi, cho nương nghe xem ngươi thi thế nào? Có nắm chắc hay ?” Tối hôm qua bà ngủ ngon cũng chỉ vì việc này. Thông nhi có chí hướng cao, chắc để thất bại như vậy.

      “Có nắm chắc.” Chỉ cần bài thi bị lộ cho dù đạt Trạng nguyên cũng có thể đạt Bảng nhãn hay Thám hoa. Viên thị nghe vậy mới nhàng thở ra, Khâu Khải Chính lại có chút sầu lo, khoa khảo bây giờ vẫn còn chút tệ nạn, đôi khi Quan chủ khảo còn gây ra vấn đề lớn. Nghĩ nghĩ, vẫn hỏi: “Thông nhi, Quan chủ khảo lần này là ai? Bài thi là do đại nhân nào thu?” Bây giờ Hoàng thượng dù cơ trí nhưng tuổi vẫn hơi , có rất nhiều vấn đề còn chưa biết tới.
      “Cha yên tâm, quan chủ khảo là Tô thừa tướng mà người thu bài thi cũng chính là thừa tướng. Đương kim thánh thượng rất xem trọng khoa khảo lần này.” Tô gia trở thành những người cao quý thể chọc tới ở Hiên viên hoàng triều, căn bản là cần lợi dụng chuyện khoa khảo này. Hơn nữa Tô gia có thể từ dưới thời cầm quyền của tiên hoàng mà toàn gia bình an đến bây giờ, định là phải những người tham tài bất nghĩa.

      Khâu Khải Chính nghe vậy mới nhàng thở ra, Tô gia, nhất định đánh mất mặt mũi của quan gia.

      Khâu Minh Duệ nghĩ nghĩ, mới hỏi: “Đại ca, ngươi có biết cuộc thi Võ trạng nguyên là do ai chủ khảo ?” Tuy sân đấu, võ công là hết nhưng nếu có tiểu nhân sử dụng ám khí vẫn khó mà phòng bị. Như vậy quan giám thị ở phía sau của trường thi nhất định rất quan trọng.

      “Là Tô tướng quân.” Mặc dù mấy ngày nay chuyên tâm cho cuộc thi nhưng những việc nên nghe cũng quên. Nghe vậy Khâu Minh Duệ cũng gật gật đầu, yên tâm. Mặc dù Tô tướng quân dẫn binh nhiều năm nhưng nghe võ công ở Hoàng thành này vẫn số số hai, hơn nữa người này còn rất cương trực, ghét việc xua nịnh.

      Khâu Tiểu Ninh cúi đầu gắp những món ăn mà Khâu Minh Thông thích vào bát của , nàng biết mấy ngày nay ở trường thi Khâu Minh Thông nhất định được dùng bữa tốt. Gắp viên bánh bao nho vào bát của Khâu Minh Thông, Khâu Minh Thông nhìn nhìn bánh bao rồi cười : “Minh Thông đều cảm ơn Ninh nhi.” Ninh nhi của chỉ lo lắng cho , loại cảm giác này chân mà tốt đẹp. Ăn xong bánh bao lại gắp cái khác vào bát của Khâu Tiểu Ninh: “Ninh nhi, ngươi cũng mau ăn , đừng chỉ lo cho ta.”

      Khâu Khải Chính nhìn thấy thản nhiên cười cười, xem ra những gì ông làm là đúng. Ngược lại, Viên thị vờ cúi đầu ăn nhưng trong mắt lại ánh lên lửa giận, nha đầu chết tiệt kia lại giả mù sa sương(*) gắp thức ăn cho Thông nhi, những món kia cách Thông nhi gần như vậy, nàng ta nhiều chuyện. Hừ, chỉ cần có tin tức Thông nhi trúng Trạng nguyên, bà lập tức thu xếp chuyện nạp thiếp cho Thông nhi. Khâu Minh Trí cũng có tâm tư tương tự với Viên thi, nhưng trong mắt Khâu Minh Duệ lại lên ánh nhìn hâm mộ thản nhiên, theo bản năng nhìn về phía Chi Hồng đứng sau Khâu Tiểu Ninh. Ánh mắt chạm phải ánh nhìn của Chi Hồng nhanh chóng thu về, khó hiểu, nha đầu hung dữ kia có gì cho nhìn?

      (*)giả mù sa sương: giả vờ để dụ người khác.

      Mọi người trong nhà vừa buông đũa nhìn thấy Phó Uyên từ ngoài vào, Khâu Khải Chính vừa nhìn thấy liền kéo ngồi xuống, Khâu Tiểu Ninh và Khâu Minh Thông bước nhanh lên trước hành lễ, cùng gọi : “Nghĩa phụ.” Phó Uyên giọng hỏi: “Thông nhi thi như thế nào?” Xem bộ dáng thoải mái của đứa này, nhất định là thi tệ.

      “Nhọc lòng quan tâm của nghĩa phụ, thi coi như là tệ.” Lúc ở trước mặt Phó Uyên, Khâu Minh Thông vẫn dám mình nắm chắc mười phần, nếu khiến cho nghĩa phụ nghĩ người tự phụ tốt.

      Phó Uyên nghe vậy mới gật gật đầu, lại ngồi chút cùng Khâu Khải Chính vào phòng trong. Khâu Tiểu Ninh biết nhất định là nghĩa phụ có chuyện muốn thương lượng với cha, thực tế, nàng cảm thấy nghĩa phụ có thể chịu đựng đến bây giờ là nhẫn nại cực hạn. Nàng từng vào phòng của nghĩa phụ ở Phó phủ, bên trong, tường tất cả đều treo những bức họa của nữ tử, mà người nữ tử kia cha từng cho nàng xem qua. người xinh đẹp như vậy, được nghĩa phụ thương cũng phải là chuyện kì quái.

      Mặc dù nàng rất luyến tiếc nghĩa phụ nhưng nàng có quyền khiến cho nghĩa phụ sống sót theo ý muốn của nàng. Hơn nữa, nàng biết, nếu người mình thương chết bản thân còn sống như vậy là chuyện thống khổ đến cỡ nào, nàng đành lòng nhìn thấy nghĩa phụ sống mãi như vậy. Bộ dạng Khâu Tiểu Ninh suy nghĩ lung tung, Khâu Minh Thông nhìn hết vào mắt, cầm lấy tay nàng mà an ủi: “Ninh nhi, mỗi người đều có duyên phận mà chúng ta thể cưỡng cầu được. Việc mà chúng ta có thể làm là nhớ kỹ về nghĩa phụ.” Lúc chuyện về Phó thúc, từng nghe cha kể qua. Khi đó nghĩ, thực lời hứa với nhau như vậy đời này, trong lòng của Phó thúc nhất định thể chứa đựng bất kì nữ nhân nào nữa. Nếu biết chết tuyệt đối sống mình.

      Từ trong phòng ra, sắc mặt Phó Uyên lạnh lùng lại mang theo chút ý cười mà Khâu Khải Chính chỉ lắc lắc đầu lời nào. Người này quả khiến vô cùng khó xử, sau khi cưới bài vị của muội muội về, Phó Uyên tuyệt đối sống tiếp nữa. hai người ngồi lúc, Khâu Khải Chính mới : “Ninh nhi, ngươi có bằng lòng kế thừa tất cả Phó phủ hay ?” dạy Ninh nhi, nàng nhất định tham tài bất nghĩa.

      Khâu Tiểu Ninh sửng sốt chút, lập tức lắc đầu: “Về tình về lý Phó phủ này Ninh nhi thể kế thừa. Đời này có thể được nghĩa phụ giúp đỡ cũng đủ để Ninh nhi cảm kích cả đời.” Nếu phải nhờ có nghĩa phụ nàng làm sao có khả năng gã cho ca ca dễ dàng như vậy, phần ân tình này nàng nhớ kỹ cả đời.

      “Phó Uyên, ngươi nghe thấy ? cần đem củ khoai nóng phỏng tay Phó phủ này ném vào tay Ninh nhi.” tìm Phó Uyên, đầu tiên là để hoàn thành di nguyện năm đó của muội muội, hai là vì giúp Ninh nhi và Thông nhi, phải ham bất cứ thứ gì của Phó gia.

      Phó Uyên gật gật đầu, trong lòng mong Ninh nhi có thể tiếp quản tất cả Phó gia. Như vậy, cũng giống như dành tất cả những gì làm được lúc còn sống, giao cho người có liên hệ với Khải Nếu. Nhưng bây giờ có lẽ mục đích này thể hoàn thành.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :