1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Siêu mẫu - Hồ Ly Xù Lông (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      4.1 Hợp tác lần đầu . . .

      Edit: babynhox

      Từ lúc tối đen đến rạng sáng, Tĩnh An cũng có ngủ, mở to mắt, vẻ mặt trống rỗng nhìn màn hình máy tính trước mắt.

      màn hình là đài truyền hình nào đó phát tin việc Tĩnh An tông xe vào hơn tháng trước.

      Tĩnh An biết mình xem tin tức này bao lâu, hình như là xem từ lúc mình trở về từ buổi chụp ảnh tới bây giờ.

      chính xác hơn là ngẩn người cho tới bây giờ.

      nhớ, ban đầu từ bệnh viện trở về cái nhà này, khoảnh khắc mở cửa sợ hãi cỡ nào.

      Cá căn phòng là hình, tường, trần nhà, đất... Khắp nơi đều là người kia nhếch mi cười yếu ớt hoặc vẫy chào hỏi thăm hoặc mặc đồ hóa trang hoặc...

      Người kia...

      Tiêu. Mạc. Phàm.

      Hướng vào trong phòng là những thứ áp phích, hình ảnh được cắt bỏ từ tạp chí hoặc báo chí, chính là lúc Tĩnh An còn là Đan Ninh, có cuốn album gốc quý giá, đủ để khiến người hâm Tiêu Mạc Phàm kích thích điên cuồng.

      Trong album này, cất giấu những tấm ảnh riêng tư của và Tiêu Mạc Phàm, những hình kia Tiêu Mạc Phàm có dáng vẻ ngôi sao, cười lên khuôn mặt lưu chuyển rực rỡ giống như thiếu niên bướng bỉnh.

      Ngày đó, trở thành Tĩnh An cười điên cuồng, xé nát từng tấm từng tấm ảnh trong phòng, cho đến khi móng tay nứt ra, cho đến khi đầu ngón tay rách da bật máu, vẫn tiếp tục vừa cười vừa xé ảnh.

      Chẳng qua là nụ cười này, biết có giống như cảnh diễn TV , so với khóc còn khó coi nhìn...

      Nhìn độ phủ sóng mạng, vuốt khuôn mặt bây giờ của mình, mặc dù có thân thể xinh đẹp như Đan Ninh, lại có cảm giác đoan trang thời thượng hơn.

      nghĩ tới...

      Cái thân thể xa lạ này, ra chủ nhân của nó cũng là đồng cảnh ngộ với Đan Ninh .

      Ngay ban đầu sau khi mình thông qua tin giải trí nghe tin ấy làm vậy cũng ngạc nhiên sợ hãi, đồng tình người mẫu nữ tuổi này, cũng cảm thán đời này cũng có người giống như mình, nghe tin Tiêu Mạc Phàm kết hôn bị đả kích đến thương tích đầy mình như vậy.

      Chỉ có điều, ấy lựa chọn dùng tánh mạng phát tiết phẫn nộ của ấy.

      Mà mình, cũng là lựa chọn chán nản rời khỏi.

      Nhưng vậy như thế nào, kết quả cuối cùng, phải bọn họ cũng vì ta mà chết sao?

      Chẳng qua là, may mắn hơn ấy chút...

      Ông trời cho mượn thân thể của ấy dùng, sống lại cuộc sống mới.

      **************

      Bởi vì chuyện bị loại khỏi buổi chụp ảnh quần áo mùa đông, thái độ Trần Sâm đối với Tĩnh An càng ác liệt hơn.

      Dường như là muốn kết thúc hợp đồng với Tĩnh An, để cho Tĩnh An mình tự sinh tự diệt.

      Đến nỗi những ngày qua, có sắp xếp công việc Tĩnh An chỉ có thể mình ở nhà chờ đợi.

      Đối với hành động coi thường của Trần Sâm, tĩnh an có thể bất mãn.

      Trong mấy ngày này, , phải là từ sau khi Đan Ninh sống lại vào thân phận Tĩnh An, ngoài lúc ăn cơm và ngủ ra nhất định phải chờ đợi, mỗi ngày đều rất bận, bận rộn ngại phiền toái vào trong căn phòng bày ra các loại tư thế, vẻ mặt, sau đó sửa chữa từng chút từng chút khuyết điểm trong đó.

      Đối với chuyện này có thái độ rất nghiêm túc, cho phép các bộ phận như chân, phần eo, và phần cổ của mình xoay được tự nhiên, thậm chí tỉ mỉ đến ngay cả gót chân, cùi chỏ, cổ tay và các khớp nối xương lộ ra cũng đều phải điều chỉnh thích hợp.

      Ngoài trừ cái này, Tĩnh An còn luyện tập các loại thần thái bên ngoài, chân giày cao gót dày cộm nặng nề đầu đội quyển sách giữ thăng bằng qua lại trong phòng.

      Cũng may là, phòng dưới lầu cũng có khách vào ở trọ, nếu cách tốt trong tòa nhà ai có thể chịu được tiếng 'cạch cạch' ngừng trần nhà.

      Mặc dù ở trong mắt người khác Tĩnh An ngày ngày làm những chuyện này có hơi biến thái điên cuồng.

      Nhưng Tĩnh An biết, cần trong thời gian ngắn nhất lấy lại những kỹ năng người mẫu mà từng vứt bỏ, hơn nữa phải làm đến trình độ hoàn mỹ hơn.

      Có lúc Tĩnh An nghĩ, nếu như Đan Ninh lúc 18 tuổi đến 21 tuổi có loại tập trung tinh thần say mê như bây giờ, chừng mình cũng có thể đến thành phố nổi tiếng thời thượng từ sớm, phát huy tài hoa của mình đấu trường quốc tế, như vậy, có lẽ, ... gặp gỡ Tiêu Mạc Phàm.

      Hôm nay Tĩnh An, kết thúc nhiệm vụ mà mình sắp xếp sớm chút.

      ngồi trước máy vi tính, xem tin tức mạng về công ty người mẫu Tinh Quang trở thành đại diện 'FAINT SCENT'.

      Về việc đại diện 'FAINT SCENT' lần này cũng rất thú vị, mặc dù xác định là Tinh Quang, lại để cho người mẫu nào của Tinh Quang đại diện.

      Mà ý tứ của Tình càng thú vị hơn, lại đem cơ hội đại diện cho tất cả người mẫu nữ dưới tay Tinh Quang, cho dù là sơ cấp giống như Tĩnh An cũng có thể tham gia giành lấy cơ hội đại diện này.

      Mặc dù hiểu cấp của Tình Quang là có ý gì.

      Nhưng Tĩnh An cũng ngây thơ cho rằng Tinh Quang dễ dàng đem cơ hội đại diện cho người mẫu chút tên tuổi như vậy, cho dù là có thực lực này.

      Mà có lúc loại thực lực có quyền này lai cách xa thực tế với người có chỗ dựa.

      Con ngươi Tĩnh An ảm đạm, nhưng cũng biết bây giờ mình thiếu chính là cơ hội.

      Mà cơ hội này, nếu chờ người khác cho, bằng mình chủ động giành lấy.

      Cho dù cơ hội này là bé như thế .

      Tĩnh An gọi điện thoại cho Trần Sâm.

      ra ý mình muốn tham gia giành đại diện 'FAINT SCENT' lần này ra.

      Đúng như dự đoán làm cho Trần Sâm chê cười.

      "Nếu như em sợ mất mặt, tôi lại có gì để . Vừa đúng lúc bây giờ tôi ở trong công ty, giúp em báo tên đăng ký." Trần Sâm chưa , Tĩnh An là người mẫu nữ duy nhất dưới tay ta chủ động cầu tham gia chọn người.

      Tinh thần can đảm, nhưng cũng ngu muội buồn cười.

      Chẳng lẽ cho là mình có thể thành công giành được cơ hội đại diện "FAINT SCENT"?

      Sau khi cúp điện thoại, trong mắt Trần Sâm chỉ có đùa cợt.
      Tôm Thỏ, Hale205, Thpd4 others thích bài này.

    2. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      o ko bietnam chinh la ai nhi

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 4.2

      *************

      Ngày thử vai chọn người đó, Tĩnh An dày công ăn mặc lần.

      bộ quần áo liền ngang ngực, mặc dù phải là nhãn hiệu tốt gì, nhưng kiểu dáng cũng đủ đơn giản sáng láng, mặc thân người mét bảy mươi tám của Tĩnh An, trong đơn giản thiếu cao quý thanh nhã.

      Cổ, là trong các vị trí đường cong tuyệt đẹp mà người mẫu có thể bày ra, cho nên Tĩnh An liền đeo bất kỳ dây chuyền vật dụng gì.

      Nhìn vào gương cười cười, trong gương giơ tay lên, đầu ngón tay êm ái xẹt qua cái cổ thon dài trắng sáng của mình, tiếp tục dọc theo đường cong xương quai xanh khợi cảm khiêu khích người khác.

      Lúc này Tĩnh An thu ánh mắt cười yếu ớt, giữa cao quý thanh nhã trung tản ra loại xinh đẹp mị hấp dẫn lòng người.

      Người như vậy, giống như là siêu mẫu trực tiếp từ sàn diễn chữ T bước xuống .

      Trần Sâm há miệng, ngu si sững sờ nhìn Tĩnh An từng bước đến gần ta.

      Vốn là Trần Sâm có ý định đón Tĩnh An thử vai, phải biết hôm nay ta còn phải sắp xếp số người mẫu dưới tay tham gia mấy sàn diễn loại .

      Nhưng khi lái xe đến gần nơi ở của Tĩnh An nghĩ đến người mẫu biết tự lương sức duy nhất dưới tay ta, Trần Sâm thở dài. Cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Tĩnh An, là mình thuận đường đón đến công ty người mẫu Tinh Quang.

      "Làm phiền ."

      Cho đến khi mở miệng Trần Sâm mới lấy lại tinh thần, ánh mắt lúng túng né tránh xuống dưới.

      ta chỉ là gật đầu với Tĩnh An cái, liền xoay người ngồi vào trong xe.

      Chờ Tĩnh An cũng ngồi lên xe, Trần Sâm khởi động xe.

      xe khoảng 10 phút, Trần Sâm đưa Tĩnh An đến cửa công ty.

      "Thử vai là ở lầu 20... Cố gắng lên."

      Sau khi xuống xe, nhìn xe chạy cách xa.

      Trong mắt Tĩnh An thoáng qua chút ấm áp, hình như người này nhớ từng qua là thuận đường mới đưa mình tới công ty.

      Trần Sâm, quả nhiên vẫn là Trần Sâm trong trí nhớ của tôi.

      Khi Tĩnh An tới tầng hai mươi của công ty bên ngoài phòng phỏng vấn đám người đẹp rực rỡ như mây.

      Trong đám người, Tĩnh An cũng ngoài ý mà thấy được mấy khuôn mặt quen thuộc, trong đó cũng bao gồm cặp người mẫu sinh đôi xinh đẹp và người mẫu tên Vũ An.

      Hình như thứ tự cuộc thử vai người mẫu là sắp xếp theo thời gian báo danh trước sau, Tĩnh An cầm trong tay thẻ mã số của mình từ tay nhân viên công tác, số 24, đối với trăm người ở chỗ này coi là sớm.

      Tĩnh An tựa vào vách tường cạnh cửa, lẳng lặng nhìn những người mẫu vào sau đó lâu lại mang khuôn mặt ủ rũ ra .

      Trong số mười người mẫu vào trước có Vũ An.

      Mà lúc Vũ An ra cũng nhìn Tĩnh An mỉm cười.

      "Chúng ta lại gặp nhau." Vũ An lên phía trước chào hỏi, sắc mặt tốt lắm.

      "Thử vai thuận lợi sao ?" Giọng của Tĩnh An ấm áp, có quan tâm chân .

      Cũng cho là mình bị cười nhạo, Vũ An nhìn người mẫu mới bị loại ra khỏi buổi chụp ảnh lần trước này, bỗng có cảm tình tốt.

      "Có Al¬va bắt bẻ lời ác độc ở đó, đúng là dễ chịu." Vũ An lắc đầu cái, "Quên , dù sao tôi nghe cơ hội đại diện lần này, dương như ý của cấp cũng là muốn giao cho Lý Na, loại người mẫu liên quan như chúng ta cũng chỉ là tới thử vận may chút thôi."

      Ở nơi Vũ An thấy được, tay của Tĩnh An ràng run lên, "... là, Lý Na cũng tới tham gia thử vai này sao?" đến cuối cùng tự chủ tăng tốc độ .

      "Làm sao có thể!" Vũ An khó hiểu nhìn Tĩnh An cái, "Loại người mẫu như ấy chỉ cần ở nhà chờ thông báo là được, tới nơi này thử vai, phải là hạ thấp giá trị con người sao."

      Tĩnh An nhíu mày cái, cái gì nữa.

      Mà đúng lúc này, nhân viên công tác gọi số của Tĩnh An .

      Chỗ thử vai là căn phòng chụp ảnh.

      Tĩnh An mở cửa vào ánh mắt đầu tiền nhìn thấy được Alva ngồi ở sau bàn làm việc được bố trí tạm thời.

      Al¬va chống cằm, nhìn Tĩnh An mà cười ngớt, ăn mặc thanh mát vóc người xinh đẹp hề dư thừa , giống như nụ hoa hồng, vô cùng muốn bày ra phong thái tài hoa của mình.

      "Chúng ta lại gặp mặt, em người mẫu." Al¬va trêu .

      Hôm nay lần thứ hai nghe được "Chúng ta lại gặp mặt" , khóe miệng Tĩnh An nhếch , "Chào , Al¬va."

      Còn tưởng rằng nhiếp ảnh gia phụ trách buổi chụp ảnh thử vai lần này là Al¬va, lại nghĩ rằng ta chỉ là ngồi ở vị trí phụ trách bình luận.

      "Ơ, nhiếp ảnh gia lớn Al¬va của chúng ta cũng chủ động chào hỏi, đây đúng là chuyện hiếm lạ." Đường Du khoanh tay trước ngực ngồi ở phía bên phải Alva, nghiêng dựa vào bên cạnh bàn, vẻ mặt xem kịch vui, "Thế nào, coi trọng người ta?"

      Al¬va chỉ nhếch mi, nghiêng người tới, mập mờ câu ở bên tai Đường Du: "Bởi vì ấy chính là vũ khí bí mật tôi làm cho Đượng Dự trở về, thế nào cũng phải thân thiết với người ta chút chứ?"

      Cười lui người ra, Al¬va coi thường Đường Du bên cạnh bỗng trở nên ngây ngô, với Tĩnh An: "Tốt lắm, tiếp theo vào dưới đèn chiếu chụp vài tấm hình , chú ý, sản phẩm đại diện lần này của chúng ta chính là nước hoa."

      Tĩnh An lễ phép khiêm tốn gật gật đầu, lúc này mới xoay người tới bối cảnh phía dưới ánh đèn.

      Nhưng khoảnh khắc ánh mắt chuyển qua, nhìn thấy người đàn ông kia.

      Đó là người đàn ông rất trẻ tuổi, ánh mắt thâm thúy sắc bén, môi mỏng mà lạnh nhạt, đường nét mặt sáng sủa ràng.

      Mặc dù người đàn ông nhìn thẳng vào có hơi nhăn cặp lông mày đẹp, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên đường cong, nhưng Tĩnh An lại thấy trong mắt là dịu dàng.

      Đây là người đàn ông tuấn, vừa lạnh lùng, vừa dịu dàng . Tĩnh An định nghĩa như vậy.

      "Cậu ta là nhiếp ảnh gia của em." Đúng lúc Al¬va lên tiếng, câu đơn giản lại như che gì cái gì.

      có tên nhiếp ảnh gia, cần chỉ nhìn cũng lộ ra loại khí chất thần bí.

      "Đối với buổi chụp ảnh này, em muốn biểu cái gì?" Người đàn ông trẻ tuổi hơi cúi đầu, ngón tay dài giống như thương lại như trêu chọc chạm vào máy chụp ảnh, hỏi.

      Nước hoa "FAINT SCENT", vẫn luôn truyền bá mùi vị gợi cảm mê người.

      Cứ thế cầu ngôi sao đại diện nước hoa "FAINT SCENT" đều phải cho thấy sức quyến rũ gợi cảm của bản thân.

      Gợi cảm mà dung tục, vốn là ban đầu Tĩnh An muốn biểu ý này.

      Nhưng nhìn người đàn ông, bỗng nhoẻn miệng cười, "Em muốn biểu đạt ra....thần bí."

      Thần bí, so với gợi cảm hấp dẫn ánh mắt và ham muốn của mọi người hơn.
      Tôm Thỏ, Hale205, Thpd3 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      5. ấy, là ai? . . .
      Edit : babynhox

      Thần bí sao? Con ngươi của người đàn ông chợt ánh sáng .

      "Hi vọng em để cho tôi thất vọng."

      Tĩnh An cười gật đầu cái, về phía dưới ánh đèn chiếu.

      Lúc này Tĩnh An nóng vội, nhìn vị trí đèn máy chụp ảnh và ván phản chiếu ánh sáng, vài bước vào bên trong bối cảnh màu trắng như dạo, rồi sau đó như tìm được vị trí hài lòng, đưa tay làm cho mái tóc ngắn màu đen của mình hơi rối loạn, nghiêng người nằm xuống, đưa hai mắt nhìn vào ống kính.

      Trong màn ảnh, nghiêng hơn nửa người, tay trái xuyên qua mái tóc đen nhánh ở trán, cùi chỏ chống mặt đất, thảnh thơi mà nâng nửa người của mình.

      Nhìn tư thế như lười biếng, đường cong khuôn mặt nhàng, đôi mắt màu nâu lại lạnh lùng sác bén nhìn thẳng phía trước, dường như chỉ ánh mắt đung đưa liền lộ ra cử chỉ động lòng người.

      Cái gì là thần bí? Có lẽ chính là trong hai tròng mắt của này làm người ta nhìn rồi lại tự kìm hãm được lay động hồn phách muốn vào tìm kiếm.

      Người đàn ông trẻ tuổi giơ máy ảnh lên, vẻ mặt gợi lên ý cười , ngón trỏ dừng ở nút bấm cửa chớp gián đoạn mà lần lượt đè xuống, bắt lấy từng khoảnh khắc xinh đẹp.

      Sau khi theo người đàn ông vào buổi chụp ảnh, Tĩnh An hoặc nằm hoặc đứng chạm đất lại bày ra rất nhiều tư thế .

      Trong thời gian này, người đàn ông trẻ tuổi làm nhiếp ảnh gia vẫn duy trì im lặng, lại thấy có ý kiến gì đối với những bức ảnh của Tĩnh An, cũng có bất kỳ từ ngữ tốt nào.

      Có thể người này vẫn ngừng ấn nút cửa chớp, rồi lại im lặng khác thường làm cho trong lòng Tĩnh An có chút nghi ngờ.

      Mặc dù đối với biểu của mình rất hài lòng, nhưng lại có chút lo lắng có phải buổi chụp ảnh kéo dài là vì mình cách nào đạt được cầu của người đàn ông trẻ tuổi này .

      Buổi chụp ảnh giống như vĩnh viễn hết, cho đến tiếng ca ngợi hơi có vẻ kích động vang lên, mới cắt đứt ngón tay của người đàn ông muốn ấn nút lần nửa.

      Sau khi Al¬va kìm lòng được câu "Per¬fect", ngượng ngùng sờ sờ lỗ mũi của mình, liếc mắt nhìn bạn tốt cúi đầu nhìn máy chụp hình, giống như đắm chìm trong thế giới của mình, đáy mắt u ám vẻ mặt phức tạp

      Rồi sau đó ta quay đầu, cười với Tĩnh Ab: "Em người mẫu xinh đẹp, làm phiền em sau khi rời khỏi với nhân viên công tác bên ngoài tiếng là chúng tôi hơi mệt chút, cần nghỉ ngơi lát, để cho bọn họ sắp xếp những người thử vai phía sau nghỉ ngơi chút ." Đồng thời cũng có ý là buổi chụp ảnh của Tĩnh An kết thúc.

      Mới thử vai hai mươi mấy người mẫu, liền mệt mỏi?

      Tĩnh An nhìn Alva biết từ lúc nào từ bàn làm việc tới chỗ của , cảm thấy biết gì.

      Nhưng mỉm cười xoay người rời .

      Trước khi ra phòng chụp ảnh, Tĩnh An cũng hỏi thành tích buổi chụp ảnh hôm nay như thế nào.

      phải là dám, cũng phải là ngượng ngùng.

      Chẳng qua là biết số quyết định phải là có thể ảnh hưởng đến. Hỏi nhiều, cũng có chút ý nghĩa nào, có lúc càng tự rước lấy nhục hơn.

      *************

      " ấy... Là ai?" Giống nhau bị hấp dẫn, mà Đường Du từ sau bàn làm việc ra có vẻ hơi ngây ngốc hỏi Alva bên cạnh, " ấy...và người kia có quan hệ như thế nào?"

      Al¬va lắc đầu cái: "Theo tôi được biết, ấy mới vào Tinh Quang chưa được nửa năm, mà trước khi Đan Ninh chết căn bản là bọn họ thể có cơ hội gặp mặt."

      "Vậy trước khi vào Tinh Quang..." Đường Du vẫn còn nghi ngờ.

      "Lúc ấy tốt nghiệp tiểu học cha mẹ bị tai nạn xe cộ, mà dường như ấy cũng có họ hàng gì." Al¬va cau mày, có chút xác định, "Những thứ này là lý lịch sơ lược khi ấy vào Tinh Quang, mà tôi cho là khi đó bọn họ gặp nhau."

      "Nhưng... Tại sao có thể có hai người giống nhau."

      Trong trí nhớ, lần duy nhất này chính mắt nhìn thấy hình ảnh của Đan Ninh chồng lên hình ảnh trong buổi chụp ảnh vừa nảy, làm sống lưng Đường Du nổi lên loại lạnh lẽo.

      Nghe được lời như vậy, Al¬va cũng trầm mặc lại.

      "Bọn họ... giống nhau."

      Mà trong khí kỳ quái này, người đàn ông trẻ tuổi vẫn giữ trạng thái im lặng kia cũng bỗng nhiên mở miệng, dẫn tới ánh mắt kinh ngạc của hai người kia.

      Al¬va há miệng muốn phản bác nhưng trong nháy mắt ý thức được, so với người đàn ông này hiểu biết của mình đối với Đan Ninh coi là cái gì.

      Tròng mắt u ám, Al¬va cười, chẳng qua là trong nụ cười này, cất giấu khổ sở ai hiểu ngoài chính mình, "Nếu Đường Dự như vậy, chúng ta còn rối rắm cái gì. Có lẽ cái này gọi là giống nhau Tĩnh An là người có tư chất người mẫu trời sinh, hơn nữa còn là tư chất làm cho người ta ghen tỵ."

      "Cho bọn chị xem kết quả chụp ảnh chút, chừng trong hình này có cảm giác giống nhau." Đường Du cảm thấy ý nghĩ này của mình rất là chính xác, "Ngay cả tư chất trời cho cực cao người kia cũng cần phải có kinh nghiệm trong nghề ba năm mới được, tôi cũng tin người mẫu mới vào nghề có thể chụp ra được thần thái say mê của người kia, ngay cả Lý Na rất nổi tiếng lúc này cũng bằng nửa người kia!"

      Lời của Đường Du làm Al¬va có chút biết nên khóc hay cười, nhớ tới lúc Đan Ninh vẫn còn, mỗi lần Đường Du nhắc tới người này gương mặt đều khinh bỉ, lời thường đeo ở khóe miệng chính là "Ngay cả kể đần còn thông minh hơn người kia, người như vậy cũng có người đối với ấy u mê tỉnh ngộ!"

      Mà người u mê tỉnh ngộ ngoài em trai thân của Đường Du là Đường Dự, còn có mối tình đầu của Đường Du.

      Nhưng mà chừng tình cảm ở trong lòng Đường Du đối với người nọ căn bản phải chán ghét và khinh bỉ như ấy , nếu , lúc này tại sao lại bảo vệ người kia như vậy, thẳng trong giới ai có thể đuổi kịp người kia.

      Lúc Đường Du chuyện Đường Dự có nhìn về phía ấy, mà là đưa tầm mắt dừng lại ở đèn chiếu, chỗ Tĩnh An mới vừa tạo dáng.

      Nhưng nếu như Đường Du có thể thấy lúc ấy chuyện đáy mắt Đường Dự chợt lóe cương quyết rồi biến mất, như vậy, lúc ấy chuyện kia liền tuyệt đối thể nào tràn đầy lòng tin như vậy.

      Đưa số liệu chuyển vào trong máy vi tính, Đường Dự liền ngồi vào bên, có nhìn lại hình mà mình vừa chụp.

      Nhìn trước máy vi tính, hai người xem hình càng kinh ngạc.

      Đường Dự chỉ kéo kéo khóe miệng, có nhiều lời.

      Những bức hình kia mang đến rung động, lại rất hiểu .

      Hình màn hình, sau hồi tuần hoàn, lại dừng ở bức hình ban đầu kia.

      Trong hình, nằm nghiêng, đôi mắt đẹp, thu hút lòng người.

      "Xem ra vào buổi chụp ảnh lần trước, ấy che giấu ít thực lực." Có lẽ là bởi vì biết mình phải nhân vật chính của buổi chụp ảnh quần áo mùa đông sang trọng, cho nên cố ý giảm bớt tồn tại của mình, để phối hợp vào buổi chụp ảnh.

      Hiểu biết nặng như vậy, ngược lại giống người mẫu mới vào nghề.

      Nhưng , lại hết lần này tới lần khác chỉ là người mẫu hạng C mới vào nghề chưa tới nửa năm. Al¬va vuốt vuốt huyệt hai bên, giống như muốn làm tiêu tan suy nghĩ rối loạn trong đầu.

      "Từ tấm hình này cậu nhìn ra điều gì?" Lúc này, Đường Du bỗng quay đầu hỏi Al¬va, trong giọng có nghiêm túc, ", tôi phải là muốn hỏi cậu từ tấm hình này có thấy bộ dạng của Đan Ninh hay , đơn giản là tôi chỉ muốn về tấm hình này."

      Alva ngẩn người, nhìn Tĩnh An trong tấm hình lần nửa, "Vam¬pire, Vampire dạo chơi trong bóng đêm ở thế giới phương Tây, khoác áo khoác tao nhã tà mị, lại giấu màu máu nguy hiểm." Al¬va dừng chút, lại tiếp tục mở miệng "Nhưng thể phủ nhận, mặc dù nguy hiểm hơn, tôi cũng cam nguyện bị ấy thu hút."

      "Mà tôi lại cảm thấy đây là người con xinh đẹp cao quý nhuộm chút men say mới từ tiệc rượu trở về, giữa lười biếng là cao quý lịch , dịu dàng thể so sánh lại vừa kiêu căng lạnh nhạt."

      Đường Du vừa chuyện, hô hấp có chút nặng nề, "Al¬va, There are a thou-sand Ham¬lets in a thou¬sand peo¬ple' s eyes. (Trong mắt ngàn người ngàn Hamlet)*, chẳng lẽ những lời này của Shakespeare cũng khộng đại diện cho loại thần bí."

      *: Danh ngôn của Shakepeare, ý cùng việc nhưng mỗi người cách nghĩ riêng.

      "Mà ấy làm được." Đường Du tựa lưng vào ghế ngồi, có chút mờ mịt, "Đường Dự, bọn họ... Quả giống nhau."

      Câu của Đường Du, Al¬va và Đường Dự cũng nghe ý nghĩa trong đó.

      "So với hình của Đan Ninh trong buổi chụp ảnh, trong hình Tĩnh An biểu đạt tình cảm tỉ mỉ phong phú hơn." Mà những thứ biến đổi tình cảm nhặt như thế nào này mà lúc Đan Ninh 21 tuổi hay là Tĩnh An 18 tuổi có thể thông thạo, mà dung nhập vào trong đó... Nhưng thực tế lại ra ràng trước mặt, đối với cái này, Al¬va cũng chỉ có thể cảm thán, "Đường Du, Tinh Quang của chị đào được thiên tài."

      "Cũng khó trách nhiếp ảnh gia có tài năng ma quỷ Đường Dự lại ấn chụp ngừng như ma đuổi như vậy." Al¬va nhạo báng.

      Đường Dự ngước mắt, nhàn nhạt nhìn thoáng qua Al¬va cùng với Đường Du, cất giọng trong trẻo lạnh lùng: "Buổi chụp ảnh tiếp tục do Lý Tường phụ trách, mà Đường Du, tin tưởng chị biết lựa chọn của em."

      Sau khi dứt lời, Đường Dự liền đứng dậy tính rời phòng chụp ảnh.

      "Này, nên sai khiến người khác như vậy, Đường Dự! 23 người mẫu trước Tĩnh An đều do tôi phụ trách chụp ảnh, tại sao cậu chỉ chụp người đó thong thả rời khỏi, mà tôi còn phải ở lại chứ!" Al¬va ràng ở ranh giới nổi nóng, "Buổi thử vai chọn người này chính là ý của cậu, cái này cũng được nhưng tại sao chịu khổ vĩnh viễn đều là tôi..."

      Đối với gầm thét oán trách của Alva, Đường Du tập mãi thành thói quen nhún nhún vai.

      Mà Đường Dự, càng trực tiếp coi thường tiếng ồn phía sau lưng hơn, lạnh nhạt ra khỏi phong chụp ảnh.

      Sau khi Đường Dự ra khỏi phòng chụp ảnh vẻ mặt uất ức của Alva đột nhiên đổi lại bộ dáng quần là áo lượt vẻ mặt cười đùa, híp mắt, hơi có ý tốt hỏi Đường Du, " Đường xinh đẹp, chị đoán, lúc này em trai thân của chị là muốn đâu đây?"

      Khóe miệng tràn ra nụ cười lúm đồng tiền, khóe mắt Đường Du cũng mang theo chút ý đùa vui vẻ, "Tôi chỉ biết là, Al¬va thân , thời gian nghỉ ngơi của chúng ta cũng nên kết thúc."

      "Phía sau còn dưới 100 người chờ cậu chụp ảnh đấy." Đường Du lật lật tài liệu người mẫu trong tay, bổ sung
      Tôm Thỏ, Hale205, Thpd3 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      6. Hợp tác vui vẻ . . .

      Edit : babynhox
      sân thượng tòa công ty Tinh Quang có vườn hoa xinh , chiếm lấy góc sân thượng.

      Mà cái chỗ này, chính là nơi Đường Dự muốn đến nhất.

      Ở trong trí nhớ của Đường Dự, mô hình vườn hoa này vẫn luôn là chỗ yên tĩnh bí mật, rất ít người đến đây, càng đừng là buổi trưa nơi này rất nóng.

      Huống chi trong mấy năm này, trừ mình còn thỉnh thoảng đến chỗ này ngồi còn ai còn nhớ vườn hoa từ từ tan hoang này.

      Nhưng, ánh mắt Đường Dự hơi tự giễu, bất ngờ nhìn thấy bóng lưng màu đen ngơ ngác thoáng ở ngoài vườn hoa.

      Là người mẫu tên Tĩnh An kia.

      Lông mi dày đậm mắt Đường Dự run rẩy, cụp xuống che giấu vẻ mặt khó lường của lúc này.

      Trước đó, làm người ta ấn tượng sâu sắc trong buổi chụp ảnh, trái ngược với thán phục của Lý Tường và Đường Du, khuôn mặt Đường Dự vẫn bình tĩnh, vô cùng trầm tĩnh.

      thực tế, đối với biểu của này, phải là Đường Dự ngạc nhiên, càng bằng là... Nghi ngờ.

      Nhưng những thứ nghi ngờ này của , liền có ý định cho những người khác nghe.

      hành động cử chỉ của Tĩnh An từ lúc vào ống kính, bao gồm động tác nhìn về đèn máy ảnh và tấm ánh sáng phản chiếu cùng cho tới lúc cố ý điều chỉnh vị trí và dùng tư thế đứng hoặc nằm bày ra dáng chụp.

      chút nào khiến Đường Dự cảm thấy...

      Người con này, hiểu được làm như thế nào để tìm kiếm vị trí ánh sáng thích hợp cho mỗi tạo dánh của mình, hơn nửa còn hiểu được làm như thế nào để cho trong màn ảnh lộ ra góc độ xấu của mình.

      Lần chụp ảnh này.

      Lần đầu tiên, để cho nhiếp ảnh gia Đường Dự cảm thấy phải là mình khống chế ống kính trong tay.

      Nhìn về như mất hồn cách đó xa, Đường Dự chần chờ chút, cuối cùng vẫn tới.

      "Sao em lại ở đây?"

      Sau lưng bỗng có tiếng , làm cho Tĩnh An có chuẩn bị hơi hoảng sợ, mặc dù giọng này nghe rất là dễ nghe... Có chút quen thuộc.

      Nở nụ cười, Tĩnh An xoay người, hai tròng mắt đúng lúc chạm vào đáy mắt đen bóng sâu xa của người đàn ông.

      "Là ?" Đối với người xuất , Tĩnh An có chút bất ngờ, nhưng cũng chỉ là bất ngờ thôi, "Tôi chỉ là muốn hóng mát chút, vừa đúng lúc tới nơi này."

      Tĩnh An lễ phép trả lời câu hỏi của người đàn ông, nhưng cũng hiểu vì sao giọng điệu người đàn ông này đối với chuyện mình xuất ở đây có chút...kỳ quái ra được?

      Trong thời tiết nóng bức này, chạy đến sân thượng hóng mát?

      Đường Dự ngoắc ngoắc khóe miệng, nhìn bất cứ lúc nào cũng nghĩ muốn rời khỏi, "Nếu như việc gì, cùng dạo chuyện với tôi ."

      Dưới ánh mặt trời, người đàn ông vừa chuyện nhìn như có chút lạnh nhạt nhưng đường nét mặt lại phủ lên cảm giác ấm áp mờ nhạt.

      Tĩnh An tìm kiếm ngôn ngữ định rời khỏi, rất kinh ngạc sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền che giấu dưới mỉm cười: "Đây là vinh hạnh của tôi."

      Đúng vậy, đây là vinh hạnh cũng là... Cơ hội của .

      Bởi vì dù đến giờ cũng còn biết tên của người đàn ông trẻ tuổi này, nhưng Tĩnh An cũng có thể biết người đàn ông này tuyệt đối đơn giản.

      Thử hỏi đại diện "FAINT SCENT" quan trọng như vậy, lúc thử vai có Alva ở đó sao có thể lại tìm nhiếp ảnh gia khác tới phụ trách buổi chụp ảnh, trừ phi, nhiếp ảnh gia này... Ở trong giới thời thượng có địa vị cao hơn Alva

      Hơn nữa, lúc này, theo lý thuyết người đàn ông này nên ở phòng chụp ảnh tiếp tục vì chụp hình người mẫu thử vai, nhưng , lại xuất ở nơi này, hơn nữa định dạo chuyện với mình, đây là đại biểu cái gì?

      Tĩnh An có chút thấp thỏm, mà thấp thỏm nhiều hơn cũng là bởi vì kích động.

      **************

      "Mấy năm trước, nơi này còn bố trí rất nhiều bồn hoa, càng giống vườn hoa hơn so với bây giờ." Ánh mắt Đường Dự xuyên qua vai , rơi vào vùng mặt đất nhìn có vẻ dơ dáy bẩn thỉu, "Tôi nhớ còn có vài gốc cây nhớ tên, nhưng là thực vật trưởng thành rất tươi tốt."

      "Đáng tiếc, đây đều là chuyện mấy năm trước." Đường Dự liếc nhìn Tĩnh An, vẻ mặt có chút hoảng hốt giống như còn đắm chìm trong trí nhớ của mình, "Nếu như em gặp qua, có thể cho tôi biết tên nó."

      Đúng vậy, mấy chậu cây tươi tốt biết được người nào sắp xếp lại với nhau, cành lá dài rộng rãi ngược lại xanh um tươi tốt vô cùng.

      Nhưng mình biết tên của bọn nó là gì.

      Có lẽ là bởi vì cũng có kỷ niệm đối với vườn hoa này, hình tượng Tĩnh An trong lòng Đường Dự êm dịu mấy phần.

      "Khi đó, tôi còn chưa vào Tinh Quang." Cười lắc đầu cái, Tĩnh An trả lời "Hơn nữa mặc dù tôi thấy, cũng nhất định là biết tên của bọn nó."

      Nghe được trả lời như vậy, Đường Dự có lập tức chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn , ánh mặt trời bắn thẳng đến mặt vẻ mặt mơ hồ .

      Sau lúc im lặng, lúc Tĩnh An cho là người trước mắt muốn kết thúc cuộc chuyện này Đường Dự lại từ từ mà , nhưng lần này lời mà Tĩnh An nghe được lại hiểu.

      "Năm ngoái tôi chỉ tới nơi này lần, năm nay, tôi cho là tôi tới nơi này nửa..." Giọng trong trẻo lạnh lùng của người đàn ông, chậm rãi đến nhưng lại làm cho trong lòng Tĩnh An khỏi buồn phiền, "Nhưng tôi lại tới hai lần, tháng trước và tại."

      "Tôi nghĩ, có số việc chỉ là chính tôi cho là mình thèm để ý thôi." Đường Dự tiếp tục lời ý nghĩa của , "Đánh mất cuối cùng cũng là đánh mất, mà tôi có cơ hội đền bù tiếc nuối."

      Tĩnh An cảm thấy cặp mắt kia nhìn thẳng , giống như xuyên thấu qua để nhìn cái gì đó.

      thể phủ nhận, lúc này người đàn ông trẻ tuổi được cho người xa lạ đứng ở trước mặt , làm có chút rợn cả tóc gáy.

      "Vậy là đáng tiếc."

      Có mấy lời muốn liền dừng, dò hỏi quá nhiều luôn tốt. Huống chi mình còn trong vòng luẩn quẩn của giới giải trí.

      Nghe nhiều, nghĩ nhiều, nhiều, mắc lỗi nhiều. Cho nên Tĩnh An có liền lên tiếng hỏi người đàn ông vấn đề hiểu trong lòng mình, mặc dù có loại cảm giác kỳ lạ là người đàn ông này cố ý cho nghe.

      Khách sáo đáp lời, nghe vào trong tai Đường Dự, lại cảm thấy hơi muốn cười.

      Người này, chừng, ngoài mặt ràng nhìn như tự nhiên hào phóng, dịu dàng lễ độ, thực tế lại rất cẩn thận, lạnh lùng xa cách.

      Nhưng cho dù suy đoán của mình có chính xác hay ... Lần này, đều muốn bỏ lỡ nữa.

      Môi mỏng của Đường Dự luôn luôn lạnh nhạt, dâng lên nụ cười vui vẻ chân thành.

      Bộ dàng cười lên, đúng là... Câu người.

      Khó trách bộ dáng người đàn ông nhìn như dạng lạnh như băng ăn cẩn thận, nếu là thỉnh thoảng mỉm cười, ai còn bình tĩnh được hả ?

      Tĩnh An thấy thế có chút đờ đẫn, sau khi phản ứng kịp, lúc người đàn ông nhìn càng vui vẻ hơn làm rất là lúng túng.

      "Tĩnh An."

      nghe được tên của mình từ trong miệng người đàn ông gọi ra, có phập phồng, giọng trong trẻo lạnh lùng lại có chút nhiệt độ nắng ấm.

      "Tôi là Đường dự." Đường Dự .

      "Ách, chào , Đường tiên sinh."Người đàn ông bỗng tự giới thiệu mình, làm cho Tĩnh An phản ứng có chút vội vàng.

      "Gọi tôi là Đường Dự được rồi." Đường Dự vẫn cong môi mỏng đẹp đẽ của , mắt nhuộm ý cười, cũng dời tầm mắt khỏi Tĩnh An, "Em trước , tôi muốn ở lại chút."

      "Vậy tôi trước." Xem ra rốt cục có thể kết thúc cuộc chuyện kỳ quái này, Tĩnh An gật đầu cái, chậm trễ chút nào mà qua người Đường Dự.

      Nhưng, lúc thoáng qua, Tĩnh An kinh ngạc mở to mắt.

      Có chút dám tin có chút nghi ngờ xoay người, bốn mắt nhìn nhau, há miệng, " mới vừa..."

      Nhìn ánh mắt giữa ngạc nhiên che giấu vui mừng của kia, Đường Dự cười lặp lại lời trước lần nửa: "Tĩnh An, hợp tác vui vẻ." Đồng thời vươn tay.

      Hợp tác vui vẻ? !

      Nếu như có đoán sai...

      Dời tầm mắt dừng lại ở giữa bọn họ, bàn tay kia là các đột xương ngón tay ràng , Tĩnh An nhịn được đáy lòng kích động nở nụ cười vui sướng, sáng rực.

      "Hợp tác vui vẻ." Tĩnh An vươn tay của mình ra, cầm tay của người đàn ông.

      Hai bàn tay thon dài đẹp mắt giống nhau, vào giờ phút này quấn quanh lại với nhau chặc.

      Sau đó Tĩnh An rời khỏi sân thượng, mà Đường Dự tự mình ở lại lẳng lặng nhìn vườn hoa vườn hoa tan hoang trước mắt, trong mắt lạnh nhạt mơ hồ loáng thoáng nhớ nhung.

      Dường như trước mắt Đường Dựt ừ từ dâng lên làn hơi nước mỏng, cách hơi nước mơ hồ nhìn thấy thân thể duyên dáng của trẻ bước qua từng bước theo tiết tấu như khi bước sàn diễn, dáng vẻ tao nhã mê hoặc người ta.
      Tôm Thỏ, Hale205, Thpd3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :