1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại] Khuynh thế sủng thê - Hàn Võ Ký (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Khuynh thế sủng thê

      Tên gốc: Hàn Vũ Ký寒武记

      Tên trong bản convert :Hàn Võ Ký

      Converter: Anrea96

      Nguồn convert: Wattpad

      Editor: Tiếu Khuynh Vũ


      [​IMG]

      Giới thiệu :

      Kiếp trước, Tư Đồ Doanh Tụ dịu dàng lương thiện, hiền lương thục đức, chờ đợi vị hôn phu của mình mười năm, đến cuối cùng, lại bị người khác hãm hại, dây xích leng keng mà vào ngục tối.Vì bảo vệ trong sạch, nàng từ Bạch Tháp cao trăm trượng của Đông Nguyên quốc nhảy xuống, chết thảm trước mặt mọi người.

      Bất ngờ sống lại, nhặt thêm được cái mạng, Tư Đồ Doanh Tụ quyết chí: bao nhiêu hiền lương thục đức, bao nhiêu dịu dàng lương thiện, đều quăng hết , tỷ sống lại ngự tỷ, tỷ là nữ hùng, tỷ tự hào!

      Thế nhưng, ngự tỷ trùng sinh vừa lập chí muốn lên đỉnh cao lại bị tên nam nhân cấm dục, muộn tao, phúc hắc, lạnh lùng cảng đường phá hỏng.

      [Muộn tao = dân dễ bị kích động, lúc nào cũng lạnh tanh]

      Tư Đồ Doanh Tụ: "Tỷ vội hái hoa! phiền ngươi nhường đường!"

      Ai đó liếc xéo nàng bằng con mắt: "Ngươi muốn hái hoa? Sư phụ ngươi biết ?...."

      Tư Đồ Doanh Tụ: "...."

      Tư Đồ Doanh Tụ: "Muộn tao là bệnh, phải trị! "

      Ai đó lại tiếp tục liếc xéo nàng: "Bản tính lạnh lùng ăn sâu vào máu, có thuốc chữa, ngươi cứ để cho trời quyết định ...."

      Tư Đồ Doanh Tụ: "....Ai là trời ?"

      Ai đó: "....Sư phụ ngươi."

      tóm lại, mỗi nam nhân cấm dục, muộn tao, phúc hắc, lạnh lùng đều là vì chưa gặp phải nữ nhân làm điên đảo.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 1: Vào ngục

      Đông Nguyên quốc, Vĩnh Xương 57 năm, ngày mùng 2 tháng 9.

      Hôm đó vào cuối thu, khí mát mẻ, bầu trời trong xanh.

      Kinh thành Đông Nguyên quốc rộn ràng náo nhiệt, mộc tê thả hương thơm bay theo gió, đóa hoa mộc tê màu vàng sậm nở như vô cùng vui vẻ.

      [Mộc tê: Người Giang Nam gọi cây quế là mộc tê]

      ---Giờ Thìn--- [tám giờ sáng]

      Bốn người cùng nâng cỗ kiệu màu lam vội vàng giữa kinh thành phồn hoa, hai tiểu nha hoàn mặc y phục màu xanh trái phải theo cỗ kiệu.

      "Nhanh lên ! Nhanh lên ! Mộ Dung đại tướng quân muốn nhìn thấy tiểu thư nhà ta ngay bây giờ " Thanh y tiểu nha hoàn ngừng thúc giục kiệu phu "Đại tiểu thư của chúng ta là vị hôn thê của Mộ Dung đại tướng quân, nếu như trễ, các ngươi có gánh trách nhiệm nổi ?"

      Kiệu phu luôn miệng "vâng", bước chân cũng nhanh hơn.

      Tư Đồ Doanh Tụ ngồi ngay ngắn trong kiệu nhàng thở dài, với tiểu nha hoàn bên ngoài "Thải Cần, đừng nữa.Bây giờ đường cái, ngươi hô to gọi như vậy giống cái gì chứ ?"

      Nha hoàn Thải Cần chỉ tiếc rèn sắt thành thép, trừng mắt với cỗ kiệu trút giận "Đại tiểu thư, người chờ đợi Mộ Dung tướng quân mười năm rồi, ủy khuất mười năm, lại thêm nghe phải ít nhiều những lời hay, chẳng lẽ bây giờ chút tức giận cũng có ? Cuối cùng cũng đến lúc hãnh diện, người còn giấu làm gì nữa ?"

      [Chỉ tiếc rèn sắt thành thép: cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn]

      Tư Đồ Doanh Tụ nhíu mày, thản nhiên : "Ta ủy khuất, nếu như muốn cưới ta cũng gả, có gì mà ủy khuất ?"

      "Cũng thể như vậy...." Thanh y nha hoàn Thải Cần nghe đại tiểu thư như vậy liền muốn sửa lại cách nhìn nhận việc của đại tiểu thư cách đúng đắn hơn.

      Đúng lúc này--

      "Dừng lại ! Người bên trong cỗ kiệu đó là Tư Đồ Doanh Tụ của Tư Đồ phủ !" tiếng hét to từ cỗ kiệu ở ngã tư phía trước truyền đến.

      Kiệu phu đột nhiên dừng bước làm cho Tư Đồ Doanh Tụ trong kiệu đầu óc choáng váng.

      Nàng vội vàng bắt lấy lan can của kiệu, chân mày càng nhíu chặt hơn.

      đám nam nhân mặc y phục màu xanh, quần áo sờn cũ qua sử dụng nhưng lại được đính trang sức bằng kim lọai tinh xảo, hùng hổ tràn đến, bao vây kín cỗ kiệu .

      "Phi...Phi Ngư vệ ? !" Bốn kiệu phu sợ đến mức cả người đều run, hẹn mà cùng buông cỗ kiệu, ôm đầu ngồi xổm mặt đất.

      Thải Cần cũng rất giật mình, lấy tay che miệng, dựa vào cỗ kiệu, thấp thỏm : "Đại...Đại tiểu thư, là...Là Phi Ngư vệ !"

      Tư Đồ Doanh Tụ vén màn kiệu lên, nhìn về phía đám người Phi Ngư vệ: "Chúng ta có chút chuyện phải rời thành, làm phiền các vị nhường đường chút ."

      "Nhường đường ? Từ trước đến giờ chưa có ai dám bảo Phi Ngư vệ chúng ta nhường đường !" Nam tử cầm đầu kiêu ngạo , nhìn thoáng qua nàng chút sau đó quay đầu, vung tay "Chính là nàng ta, Tư Đồ Doanh Tụ, có người kiện ngươi là nữ tặc Kim Yến Tử! Chúng ta vừa mới từ ngoài thành tìm được tang chứng, ngươi trốn thoát đâu !-bắt lại cho ta !"

      Phi Ngư vệ là người của Hoàng đế bệ hạ Đông Nguyên quốc, phối hợp với Ngự Sử đài theo dõi bá quan trong triều.

      Thế nhưng Tư Đồ Doanh Tụ biết, Hoàng đế gần đây bệnh nặng, thể vào triều, ra chỉ triệu Hoàng thái tôn ngao du ở Giang Nam về kinh.

      [Hoàng thái tôn: Cháu nội Hoàng đế được chọn làm người nối ngôi gọi là Hoàng thái tôn]

      Nàng nâng mắt, nhìn về phía thủ lĩnh của Phi Ngư vệ.

      Dưới hàng lông mi dài , đen đặc, là đôi mắt phân trắng đen, lưu quang lóe sáng mà nhìn , đôi mắt ấy đen như đêm dài nhưng lại vô cùng trong suốt, làm cho người ta muốn nhìn sâu vào, nên lời, quyến rũ nhân tâm, khiến cho người khác chỉ hận thể lún sâu vào bên trong.

      Thủ lĩnh của Phi Ngư vệ ngẩn ra.

      Tư Đồ Doanh Tụ hạ mắt, bình tĩnh : "Có phải là có hiểu lầm hay ? Cứ coi như ta là nữ tặc chăng nữa cũng đến lượt Phi Ngư vệ truy nã nhỉ ? Theo như luật pháp của Đông Nguyên quốc, Phi Ngư vệ là thủ hạ dưới tay của Hoàng thượng, phối hợp với Ngự Sử đài theo dõi bá quan trong triều.-Doanh Tụ là dân, phải quan."

      " vậy tức là ngươi thừa nhận ngươi là nữ tặc ? !--Vậy sai rồi. Mang !" Thủ lĩnh của Phi Ngư vệ thấy Tư Đồ Doanh Tụ hạ mắt, trở lại dáng vẻ bình thường, khí phách đoạt nhân tâm vừa rồi biến mất chừa lại ít vết tích, trong lòng có chút rạo rực, thầm nghĩ mình hoa mắt, quát lớn lên tiếng sau đó bước lên nắm cánh tay của Tư Đồ Doanh Tụ mà kéo ra bên ngoài.

      Tư Đồ Doanh Tụ bị kéo ra khỏi cỗ kiệu, lảo đảo vài bước, thiếu chút nữa té ngã mặt đất.

      Nàng dùng tay chống vào đất đứng lên, nhìn thủ lĩnh của Phi Ngư vệ chút, lạnh nhạt : "Tự ta có thể , phiền ngươi nhọc sức".

      "Đại tiểu thư" Thải Cần và Thải Tang sợ đến mức hai hàm răng va vào nhau cầm cập, ngây ngốc nhìn Tư Đồ Doanh Tụ bị bắt .

      Tư Đồ Doanh Tụ quay đầu lại nhìn các nàng chút, sau đó dùng mắt ra ám hiệu bảo các nàng chạy mau.

      Thải Cần cùng Thải Tang lặng lẽ xoay người, len lỏi vào dòng người náo nhiệt.

      Người của Phi Ngư vệ nhìn bóng lưng của hai nha hoàn chút, hỏi thủ lĩnh : "Bên kia chạy hai người".

      " có việc gì, chỉ là hai tiểu nha hoàn mà thôi, cùng với chúng ta có quan hệ" Thủ lĩnh Phi Ngư vệ quan tâm, : "Trở về".

      ---Giờ Tỵ--- [mười giờ sáng]

      Thải Cần trở lại Tư Đồ phủ khóc lóc, năn nỉ: "Lão gia, phu nhân, nhị tiểu thư, nhị vị thiếu gia, đại tiểu thư bị Phi Ngư vệ bắt , van cầu các người mau nghĩ cách cứu nàng !"

      [Mọi người chú ý chỗ "Nhị tiểu thư" và "Nhị VỊ thiếu gia" nhé !]

      "Bị Phi Ngư vệ bắt ? Nó nó nó...rốt cuộc nó làm chuyện gì chứ hả ?" Cha của Tư Đồ Doanh Tụ-Tư Đồ Kiện Nhân lập tức cả kinh nhảy dựng, vọt đến trước mặt Thải Cần hỏi.

      Tư Đồ gia là thương nhân lớn, làm thương nhân, quan trọng nhất phải biết dĩ hòa vi quý, kết giao bạn bè khắp nơi, càng phải tuân thủ quy tắc : "Dân được đấu với quan, được tranh tài phú với quan".

      [Dĩ hòa vi quý: lấy hòa hợp với nhau làm trọng ( mọi người hãy hỏi gg để biết hơn nhé!) ]

      Tư Đồ Kiện Nhân là nam tử trung niên vừa tròn 40 tuổi, thân hình cao lớn, ngũ quan tuấn, chỉ là chưa được hoàn mỹ, từ mắt, mặt lúc nào cũng mang miếng bịt mắt màu đen, nhìn có chút dọa người.

      "Lão gia, tại phải là lúc chuyện này ! Ngài mau tìm người cứu Doanh Tụ !" Tư Đồ phu nhân-Trương thị khổ sở cầu xin.

      "Đại tỷ phải là ra ngoài thành đón đại tỷ phu sao ?" Nhị tiểu thư Tư Đồ Phủ-Tư Đồ Ám Hương kinh ngạc hỏi: "Tại sao lại bị Phi Ngư vệ bắt ?"

      Thải Cần khóc :"Chúng ta đường rời thành, chẳng biết tại sao lại bị Phi Ngư vệ chặng đường, còn tiểu thư là...Là nữ tặc Kim Yến Tử !"

      "Đại tỷ tuyệt đối phải là nữ phi tặc ! Chắc chắc là có sai lầm gì rồi !"Tư Đồ Ám Hương trảm đinh chặt sắt , "Cha, đại tỷ phu giờ đánh thắng trận, hôm nay khải hoàn trở về, cha mau cầu đại tỷ phu ! Chỉ có đại tỷ phu mới có thể cứu đại tỷ !"

      [Trảm đinh chặt sắt: vô cùng chắc chắn]

      Nhị tiểu thư Tư Đồ Ám Hương phải là con ruột của Tư Đồ Kiện Nhân mà là con riêng của phu nhân Trương thị.

      Nàng tám tuổi theo Trương thị gả tới phủ Tư Đồ, Tư Đồ Doanh Tụ có xem thường nàng, coi nàng như muội muội ruột mà đối đãi.

      Hai tỷ muội tình cảm luôn rất tốt.

      ---Giờ Mùi---[ Hai giờ chiều ]

      Tư Đồ Doanh Tụ bị Phi Ngư vệ bắt đến ngục giam Bạch Tháp ở phía Đông của Đông Nguyên quốc.

      Kinh thành của Đông Nguyên quốc ở gần biển, Bạch Tháp lại vô cùng gần mặt biển phía đông.

      Tòa Bạch Tháp lịch sử này rất già, hình như còn có trước Đông Nguyên quốc, cao đến trăm trượng, trắng nõn như tuyết, cùng hòa với màu sắc xanh thẳm của đại dương, sừng sững giữa biển nước mênh mông.

      Thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp, thế nhưng đây lại là nhà giam của Đông Nguyên quốc, dùng để giam giữ những kẻ cực hung ác, phạm nhân có tội tày trời.

      Chỉ cần bị nhốt vào Bạch Tháp, dù có mọc cánh cũng khó mà thoát, tù phạm lợi hại đến cỡ nào cũng đều chỉ có thể ngoan ngoãn ở bên trong chờ chết.

      Tư Đồ Doanh Tụ ngẩng đầu nhìn Bạch Tháp cao ngất trong mây, nheo mắt.--Nàng có tài đức gì ? Có tư cách gì mà được tiến vào ngục giam Bạch Tháp ?.
      Huỳnh Thượng Hỷ, TrâuPhongVy thích bài này.

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 2: Trùng sinh

      ---Giờ Thân--- [4 giờ chiều]

      Nha hoàn Thải Tang có về Tư Đồ phủ, sau khi cùng Thải Cần thương lượng, quyết định chia ra làm việc.

      Thải Cần về Tư Đồ phủ báo tin, Thải Tang đến nhà ngoại của Tư Đồ Doanh Tụ-Trầm gia, cầu cứu.

      Lão gia của nhà họ Trầm vừa mới từ chức đại thừa tướng của Đông Nguyên quốc.Trầm gia là nhà làm quan, ở trong triều có rất nhiều bạn cũ.

      Chỉ là Trầm gia cùng Tư Đồ phủ quan hệ được tốt, Thải Tang gõ cửa, người làm căn bản để ý đến nàng.

      [Đáng lí ra phải để là Tư Đồ gia, nhưng ta nghĩ gia hoài bị lặp từ hay nên dùng từ "phủ" như trong bản convert]

      Nàng đứng ở trước cửa Trầm gia chờ rất lâu mới thấy được có người mở cửa.

      nữ tử yếu đuối, thân hình nhắn, cầm quạt tròn che mặt, nhìn nàng, hỏi: "Thải Tang, ngươi ở bên cạnh Tụ Tụ, chạy đến đây làm cái gì ?"

      "Trầm nhị tiểu thư, gặp được Ngài tốt quá !" Thải Tang gấp đến sắp khóc, "Ngài mau cứu đại tiểu thư của chúng ta !"

      Nữ tử này chính là con vợ cả của Trầm gia, nhị tiểu thư Trầm Ngộ Nhạc, cũng là bạn thân của Tư Đồ Doanh Tụ.

      "Xảy ra chuyện gì ?" Trầm Ngộ Nhạc buông quạt tròn, hạ giọng hỏi.

      Thải Tang vội vàng đem mọi chuyện kể ra.

      "Phi Ngư vệ ? !" Trầm Ngộ Nhạc cảm nhận được tính nghiêm trọng của việc, "Bây giờ ta tìm cha cùng tổ phụ !"

      Ngoại viện của Trầm gia trong ngoài đều rất thanh tĩnh, đại thừa tướng vừa từ chức-Trầm Hữu Hành cùng với tân đại thừa tướng Tạ Đông Ly vui vẻ uống rượu ở Từ An Đường.

      "Tổ phụ ! Tổ phụ ! Doanh Tụ bị Phi Ngư vệ bắt , người mau tìm người tới cứu nàng !" Trầm Ngộ Nhạc để ý đến cản trở của lính gác cửa, bạo dạng xông vào Từ An Đường.

      Trầm Hữu Hành buông ly rượu, vui : "Ngộ Nhạc, những quy tắc lễ nghi của con đâu mất hết rồi ? Đây là phòng của ta, còn có khách quý, con lỗ mãng xông tới, biết sai hay chưa ?

      Trầm Ngộ Nhạc thở gấp, : "Tổ phụ, Người có thể phạt con, thế nhưng bây giờ có chuyện lớn, Doanh Tụ biểu tỷ bị Phi Ngư vệ bắt , chuyện này, bình thường, tổ phụ nhất định phải ....."

      "Phi Ngư vệ ?" Tạ Đông Ly ngồi bên cạnh Trầm Hữu Hành nhíu nhíu mày, "Phi Ngư vệ là thuộc hạ trực tiếp dưới quyền của hoàng thượng, giám thị bá quan, vị Doanh Tụ nương này là....?"

      quả chưa có nghe qua Đông Nguyên quốc có nữ tử làm quan.

      Trầm Hữu Hành vuốt râu, khó xử : "Lão phu về hưu, chuyện của triều đình thể xen vào." xong, ông nhìn về phía tân đại thừa tướng Tạ Đông Ly.

      Tạ Đông Ly đứng lên, "Để ta xem thử.Theo như ta biết, Hoàng đế bệ hạ gần đây bệnh nặng, phải nằm giường dưỡng sức, có gặp qua bất kì ai.Phi Ngư vệ này, là nhận được chỉ dụ từ đâu chứ ? "

      ---Giờ Dậu---[ Sáu giờ chiều ]

      "Kẽo Kẹt"

      Tầng cao nhất của ngục giam Bạch Tháp, phòng giam đơn, cửa lớn đột nhiên bị đẩy ra ngay sau đó liền đóng lại.

      Mấy nam nhân người to lớn thô kệch, toàn thân bốc mùi hôi tanh, cười dữ tợn xông vào.

      "Ha ha, nơi này đúng là có tiểu nữ nhi, mùi vị quả tệ, hương thơm lan tỏa, đợi các huynh đệ lấy sức lực tốt liền chơi cho thỏa thích.Chúng ta ở đây cũng năm trời, đương nhiên chưa có hưởng qua tư vị nữ nhân, ca ca ta ngay cả trong mộng cũng đều muốn !" nam nhân nhìn Tư Đồ Doanh Tụ ôm đầu gối ngồi ở góc tường cười ha ha.

      Tư Đồ Doanh Tụ chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ba nam nhân trước mặt, trong lòng trầm xuống.

      Xong rồi, có lẽ nàng trốn thoát....

      Tư Đồ Doanh Tụ đỡ tường đứng lên, hạ giọng : "Các ngươi vào bằng cách nào ? Nơi đây là ngục giam, các ngươi sợ ta la lên tiếng ngục tốt tới sao ? "

      "A--? Ha ha ha ha ha ! " Ba nam nhân kia ngạc nhiên, cười đến đau cả bụng.

      "Các huynh đệ nghe ? đúng là đứa con nít !--chỗ này có ngục tốt đó! Nàng chẳng lẽ biết, ba người chúng ta có thể vào ...chính là "ngục tốt" sao ?

      Tư Đồ Doanh Tụ nhân lúc bọn họ cười đến ngặt nghẽo, dùng sức đem cái ghế bên cạnh ném về phía trước, sau đó đến chỗ cầu thang gần nhất, nhanh chóng chạy lên .

      Buổi chiều, vào thời điểm nàng vừa bị nhốt, tình cờ thấy được cái cầu thang này, biết được đó có cánh cửa , biết dẫn đến đâu.

      "A ? Nàng ấy chạy lên rồi ?" nam nhân dừng cười, dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc để nhìn bóng lưng của Tư Đồ Doanh Tụ chạy lên .

      "Ha ha, chạy lên rồi ? Rất tốt, ở phong cảnh càng đẹp, ba người chúng ta có thể nhìn ràng hơn ..... "

      Tư Đồ Doanh Tụ chạy đến cầu thang cao nhất, dùng tay đẩy cái, cánh cửa nghe lời mở ra.

      tia nắng chiều chiếu vào.

      Tư Đồ Doanh Tụ vừa trèo lên, nhìn thấy khung cảnh ở đây, trái tim nhất thời rớt thẳng xuống vực thẳm.

      ra, chỗ cao nhất của ngục giam Bạch Tháp là sân thượng.

      Nàng đứng ở sân thượng, thậm chí có thể nhìn thấy ánh mặt trời vào buổi chiều ở phía đối diện, có cảm giác như chỗ nàng đứng ở chỗ cao ngang mặt trời vậy.

      Ba nam nhân kia cười quái dị, theo nàng lên đến sân thượng.

      "Ồ ! nơi này quả rất tốt, rộng rãi, còn sáng sủa nữa, nhất định rất thoải mái...Nam tử cầm đầu qua phía Tư Đồ Doanh Tụ.

      Tư Đồ Doanh Tụ cũng nhịn được nữa, run rẩy : "Ngươi dám ! Ngoại tổ phụ của ta là đại thừa tướng Trầm Hữu Hành ! Vị hôn phu của ta là đại tướng quân Mộ Dung Trường Thanh ! Các ngươi dám đụng đến ta, bọn họ nhất định bắt các ngươi chết tử tế ! "

      "Chết tử tế sao ?"-- nương, ta nghĩ ngươi hiểu lầm rồi.Chúng ta ở đây, ai là bị phán cực hình." Nam tử cầm đầu sờ sờ lỗ tai, khinh thường chỉ vào nam tử đứng đằng sau phía bên trái: ", bị phán chém eo." Lại chỉ vào nam tử đứng đằng sau phía bên phải : ", bị phán ngũ mã phanh thây.Ta, bị phán lăng trì.--Ngươi thử coi, còn có cái chết nào thảm hơn chúng ta ? Hơn nữa còn có ngươi giúp chúng ta thỏa mãn cầu, chỉ cần chúng ta chơi đùa với ngươi chút có thể ung dung mà chết, phải chịu khổ hình !"

      Tư Đồ Doanh Tụ biết, bị phán trọng hình như vậy, những người này nhất định là vô cùng tàn bạo, phạm vào những tội ác rất nghiêm trọng.

      Cư nhiên lại dùng tới những kẻ độc ác như vậy để đối phó nàng, người sau lưng này, nhất định là hận nàng tận xương, muốn dùng biện pháp thê thảm nhất để tra tấn nàng, chẳng những muốn nàng chết mà còn muốn nàng thân bại danh liệt, cho dù sau đó nàng có được giải oan, người nhà của nàng cũng thể ngẩng đầu lên nổi...

      Chỉ thoáng, Tư Đồ Doanh Tụ quyết ý phải chết.

      Có điều, nam nhân cầm đầu hình như nhìn thấu suy nghĩ trong đầu nàng, chậm rãi : "Muốn chết ? Cho dù chết, chúng ta cũng bỏ qua cho ngươi.Xác chết của ngươi là thứ cho bọn ta tiêu khiển, sau đó chúng ta đem nó trần trụi treo ngược chỗ cao nhất của ngục giam Bạch Tháp, khiến cho tất cả mọi người trong kinh thành đều nhìn được, ha ha ha ha...."

      Tư Đồ Doanh Tụ cười lạnh, "Muốn lấy xác chết của ta ? Như vậy liền trông đợi vào bản lãnh của các ngươi thôi !" xong, nàng dùng tay, vịn vào bức tường thấp bằng nửa người ở sau lưng, buông mình nhảy xuống.

      Ngục giam Bạch Tháp cao đến trăm trượng, nơi cao nhất còn có thể xuyên qua mây trắng.

      Tư Đồ Doanh Tụ mặc bộ y phục màu đỏ như lửa, giống Hỏa Phượng Hoàng, từ chỗ cao nhất của Bạch Tháp nhảy xuống.

      .....

      "Doanh Tụ !"

      "Doanh Tụ !"

      "Đại tỷ !"

      Tạ Đông Ly, Trầm Ngộ Nhạc, Mộ Dung Trường Thanh và Tư Đồ Ám Hương từ ba hướng chạy đến, vừa đúng lúc thấy được Tư Đồ Doanh Tụ thân đỏ thẫm thả người nhảy xuống !

      Bọn họ chạy nhanh đến, nhưng là chậm bước.

      Nàng rơi xuống ngay trước mặt bọn họ, máu đỏ tươi như hoa Mạn Đà La, giống hoa Bỉ Ngạn mạnh mẽ nở rộ.

      Váy dài màu khói trắng chậm rãi phủ xuống, che máu khuôn mặt của nàng.

      Tư Đồ Ám Hương như người điên nhào qua, quỳ trước mặt nàng mà gào khóc.

      Trầm Ngộ Nhạc chạy chậm hơn bước, lao đến lấy tay của Tư Đồ Ám Hương ra, cũng khóc lớn.

      .....

      Tư Đồ Doanh Tụ chỉ cảm thấy cả người bẫng, sau đó rơi vào trong nước. đỉnh đầu bỗng nhiên có hào quang lấp lánh, như có ánh đèn chiếu qua.

      Nàng mở to mắt, thấy thằng bé tuấn tú bế nàng, dùng ánh mắt lưu luyến rời nhìn nàng, tung mạnh nàng lên !

      Tư Đồ Doanh Tụ vô cùng khiếp sợ, ngơ ngác nhìn gương mặt quen thuộc kia, gương mặt mà nàng mơ hằng đêm trong suốt mười năm qua !

      Đó là đệ đệ của nàng, đệ đệ ruột thịt của nàng, tiểu Lỗi, Tư Đồ Thần Lỗi !

      Thế nhưng đệ đệ của nàng phải mười năm trước ở Giang Nam dời nhà đến kinh thành, rơi xuống nước chết đuối sao ?!--hơn nữa đem hi vọng của nàng chìm sâu xuống đáy sông...

      Nó như thế nào lại xuất ?

      Tư Đồ Doanh Tụ trong đầu hỗn loạn, cần biết bây giờ là lúc nào, theo bản năng nắm chặt tay đệ đệ, chịu buông ra, cùng lúc đó cũng ngừng thở, lòng bàn chân ngừng đạp, cùng với đệ đệ nổi lên mặt nước.

      Đệ Đệ, tỷ biết bơi, để tỷ cứu ngươi !
      Huỳnh Thượng Hỷ, TrâuPhongVy thích bài này.

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 3: Tỷ đệ

      Tư Đồ Doanh Tụ cố sức lôi tay đệ đệ, từ dưới đáy nước ngoi lên.

      Đỉnh đầu y như đêm đó, rất nhiều sao, trời còn có nàng tiên ánh trăng cong , mặt nước bốc hơi dày đặc sương mù, đối diện chính là nơi mà bọn họ phải ngày đêm từ Giang Nam cưỡi ngựa mới đến được lâu thuyền.

      [Lâu thuyền: thuyền có lầu]

      Thuyền có hai tầng lầu, là chiếc thuyền lớn mà Tư Đồ Kiện Nhân, cha nàng mua.

      Vào ban ngày có người lái thuyền làm nhiệm vụ lái thuyền, buổi tối dừng ở nơi nào đó gần bờ.

      Bởi vì là thuyền lớn, nước ngập vào lại tương đối cao, thể dựa vào những địa điểm có nước cạn.

      Tư Đồ Doanh Tụ vừa đạp nước, vừa quay đầu nhìn tình hình chung quanh.

      " Doanh Tụ !"

      " Đại tiểu thư !"

      " Tiểu Lỗi !"

      "Đại thiếu gia !"

      Từ lâu thuyền bên kia truyền đến từng trận kêu gào, thế nhưng vị trí của hai tỷ đệ bọn họ là phía bên trái của lâu thuyền, mà thanh kia, là truyền đến từ phía trước của lâu thuyền.

      Tư Đồ Doanh Tụ nhắm chặt mắt, hít hơi sâu.

      Nửa đêm, nước sông hơi lạnh khiến nàng tỉnh táo lại.

      Nàng nhớ, nàng hình thư là nhảy xuống ngục giam Bạch Tháp, trùng sinh về mười năm trước ?

      Quả là ngoài ý muốn nhặt về được cái mạng...

      Đôi mắt Tư Đồ Doanh Tụ rưng rưng, nhìn đệ đệ tiểu Lỗi bên cạnh nàng.

      có giãy giụa, chỉ là mỉm cười nhìn tỷ tỷ của mình, dáng vẻ toàn tâm toàn ý tin cậy.

      " Đệ đệ, tỷ cứu ngươi lên " Tư Đồ Doanh Tụ thấp giọng , cánh tay quạt nước, bơi đến sau lưng đệ đệ, duỗi hai tay ôm lấy nó, " Ngươi đừng di chuyển, tỷ tỷ bỏ lại ngươi ".

      Tư Đồ Thần Lỗi có di chuyển, hoàn toàn thả lỏng rúc vào lòng của Tư Đồ Doanh Tụ.

      Trong giờ phút này, Tư Đồ Doanh Tụ vô cùng cảm ơn sư phụ dạy bơi ở kinh thành trong kiếp trước...

      Nàng vô số lần hối hận, tại sao kẻ chết phải là nàng ?

      Nàng tại sao đem đệ đệ đẩy lên ? Lại để cho đệ đệ đẩy lên mặt nước ?

      Tại sao nàng biết bơi ? !

      Ngay tại thời điểm nàng khổ sở đến sống bằng chết, người thần bí đeo mặt nạ màu bạc đến Phật đường mà nàng xây vì đệ đệ, với nàng : " Ngươi cần phải học bơi, ta dạy cho ngươi !"

      Tư Đồ Doanh Tụ vào lúc đó chỉ nghĩ : Nếu ta biết bơi có thể cứu được đệ đệ...

      Và như vậy, người mang mặt nạ bạc thần bí kia cứ thế trở thành sư phụ dạy bơi cho nàng.

      Kiếp trước nàng học bơi lội, chẳng qua là vì quá áy náy, muốn làm việc gì đó, nếu nàng cắn rứt đến sống yên.

      Nàng cũng chưa từng nghĩ tới, kiếp trước nàng học bơi lội, ngờ lại có chỗ để dùng...

      Nàng ôm đệ đệ, nhanh chóng bơi đến lâu thuyền trước mặt.

      "Doanh Tụ ! Ta thấy được Doanh Tụ rồi !" Kế mẫu của bọn họ, Trương thị, phát ra thanh kinh hỉ.

      [Kinh hỉ: Kinh ngạc, vui mừng]

      "Tiểu Lỗi thiếu gia ! còn có Tiểu Lỗi thiếu gia !" thanh này là từ vú nuôi của Tư Đồ Thần Lỗi phát ra.

      Tư Đồ Doanh Tụ ngẩng đầu.

      Lâu thuyền mờ nhạt dưới ngọn đèn, khi thấy những người thuyền y phục so với mười năm trước giống nhau như đúc, nàng mới thực tin tưởng mình trùng sinh về mười năm trước.

      Kiếp trước diễn ra đủ mọi tình, cứ như ngày hôm qua.

      Kiếp này, nàng cuối cùng cũng có cơ hội bù đắp lại những tiếc nuối của kiếp trước.

      Tư Đồ Doanh Tụ mỉm cười với những người thân lâu thuyền, hươu tay, cất giọng : " Ta và đệ đệ ở đây !"

      thuyền, người cứu hộ nhảy xuống, rất nhanh bơi đến bên cạnh Tư Đồ Doanh Tụ và Tư Đồ Thần Lỗi, muốn giúp bọn họ đến lâu thuyền.

      Tư Đồ Doanh Tụ ôm đệ đệ, hướng phía lâu thuyền mà bơi vụt qua, kỹ thuật bơi của nàng so với người cứu hộ quanh năm ở nước, kiếm sống với thuyền còn giỏi hơn.

      Người cứu hộ kinh ngạc nhìn tiểu nương ôm lấy đệ đệ, hề tốn nhiều sức lực, hướng phía lâu thuyền bơi đến

      Rất nhanh đến kế bên thuyền, người thuyền liền kéo hai tỷ đệ bọn họ lên.

      Trương thị lập tức đem đến hai tấm chăn mỏng, cái bọc lên người Tư Đồ Doanh Tụ, cái còn lại bao lấy người của Tư Đồ Thần Lỗi.

      Tư Đồ Thần Lỗi nắm chặt tay của Tư Đồ Doanh Tụ, chịu buông ra.

      " có việc gì, đệ đệ, sao cả.Ngươi cùng tỷ vào trong thay y phục, sau đó uống chén canh gừng làm nóng người, như vậy tốt sao ?

      Tư Đồ Thần Lỗi gì, chỉ nhìn nàng cười.

      Cha của bọn họ, Tư Đồ Kiện ở bên cạnh thở dài tiếng, :"Mau vào trong , phí lời cùng nó làm cái gì? dù sao nó nghe cũng hiểu..."

      "Đệ đệ có thể hiểu được" Tư Đồ Doanh Tụ theo bản năng phản bác lại lời của Tư Đồ Kiện Nhân câu "Đệ đệ có thể hiểu được".

      Mẹ nàng sanh Tiểu Lỗi đúng lúc khó sinh, não của Tiểu Lỗi chờ ra trong khoảng thời gian quá dài, đến lúc ra đời lại rất lâu vẫn chưa thể thở.

      Mẹ nàng chỉ kịp thời nhìn Tiểu Lỗi chút, sau đó liền đem Tiểu Lỗi giao vào trong tay Doanh Tụ mới bốn tuổi "Tụ Tụ, ngươi phải chăm lo cho đệ tốt..." xong liền buông tay, rời xa cõi trần.

      Mà Tiểu Lỗi bốn, năm tuổi rồi, vẫn chưa biết gì ngoại trừ gọi "tỷ tỷ", cái gì cũng chịu , thứ gì cũng học được.

      Mọi người đều cho rằng Tiểu Lỗi là ngốc tử.

      Ngay cả Tư Đồ Doanh Tụ cũng từng cho rằng, đệ đệ Tiểu Lỗi là ngốc tử, nghe hiểu người khác cái gì.

      Thế nhưng, vào đêm hôm nay ở kiếp trước, nàng cùng Tiểu Lỗi đồng thời rơi xuống nước, Tiểu Lỗi lại dùng hết sức đem nàng đẩy lên , lúc này nàng mới phát , bản thân mình chẳng những sai mà còn sai rất lớn.

      Đệ đệ nàng, phải là ngốc tử, chưa bao giờ.....

      Tư Đồ Doanh Tụ nâng mắt, Nhìn Tư Đồ Kiện Nhân chút.Ánh mắt kia giống như những vì sao lấp lánh trời, làm cho Tư Đồ Kiện Nhân tự chủ được quay đầu, dám đối diện nhìn nàng.

      Ôm chặt bả vai gầy yếu của Tư Đồ Thần Lỗi, Tư Đồ Doanh Tụ dắt tay tiểu đệ vào trong khoang thuyền.

      Nơi này khắc rất sâu trong trí nhớ nàng, bởi vậy dù qua mười năm nàng vẫn nhớ , nàng và Tiểu Lỗi về hướng nào.

      "Đệ đệ, ngươi cùng Triệu vú nuôi thay y phục khô ráo, tỷ tỷ cũng qua bên kia thay xiêm y, thay xong liền đến tìm ngươi, được ?"

      Tư Đồ Thần Lỗi nhìn nàng cười, gì, thế nhưng lại buông lỏng tay của nàng ra.

      Tư Đồ Doanh Tụ nhìn tiểu đệ, gật gật đầu, vào khoang của chính mình.

      Nơi này là khuê phòng của nàng lâu thuyền vào mười năm trước.

      Nhà nàng là nhà giàu có, khoang phòng thuyền cũng phải bố trí giống khuê phòng của nàng, còn có cái gương lớn cao bằng nửa người, là cha nàng Tư Đồ Kiện Nhân bỏ ra khoảng vàng lớn mua từ Ba Tư về.

      Nhìn bóng người trong gương, Tư Đồ Doanh Tụ phát , nàng quả trở về mười năm trước, thời điểm nàng mười hai tuổi.

      Thân thể cao gầy, hai gò má tái nhợt, mái tóc đen như hải tảo rối tung lên ở sau lưng, chỉ có đôi mắt lúc đóng lúc mở dường như tỏa ra khí lạnh là lộ vẻ khác biệt.

      [Hải tảo: Tảo biển, rong biển]

      Tư Đồ Doanh Tụ đến phía sau bình phong, kêu lên :"Thải Tang, đem xiêm y đến cho ta"

      "Dạ, đại tiểu thư " Trước tấm bình phong truyền đến thanh non nớt của Thải Tang.

      Tư Đồ Doanh Tụ im lặng, từ phía sau tấm bình phong nhón chân, thấy Thải Tang vừa thấp vừa lùn ục ịch mang mấy bộ xiêm y bước nhanh đến.

      ....Thải Tang mười năm trước, chính là cái dáng vẻ lùn lùn mập mập này.So với tiểu nha hoàn xinh đẹp đẫy đà của mười năm sau, quả là khác nhau đến trăm tám chục độ.

      Tư Đồ Doanh Tụ tiếp nhận xiêm y, rất nhanh thay xong, từ phía sau bình phong ra, còn chưa kịp nghe thấy đệ đệ ở khoang bên kia khóc la.

      Tư Đồ Doanh Tụ vội vàng đẩy cửa khoang chạy ra ngoài.
      Huỳnh Thượng HỷPhongVy thích bài này.

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 4: Phân biệt thuốc

      "Tiểu Lỗi ! Tiểu Lỗi ! có chuyện gì ?" Tư Đồ Doanh Tụ nhanh chóng đẩy cửa khoang của Tư Đồ Thần Lỗi, đến bên giường nó.

      Tư Đồ Thần Lỗi ngồi ở giường, ôm chặt hai chân, đầu chôn sâu vào đầu gối.

      nha hoàn ngồi xổm mặt đất nhặt những mảnh sứ trắng do cái chén vỡ ra, nha hoàn khác nửa quỳ ở bên giường, với Tư Đồ Thần Lỗi: "Đại thiếu gia, tay ngài có bị thương ? Cho nô tỳ xem xem, nô tỳ giúp ngài băng bó..."

      "Tiểu Lỗi" Tư Đồ Doanh Tụ ngồi vào giường, nhàng gọi tiếng, thanh của nàng mềm mại nhu hòa, như là dải lụa đẹp đẽ.

      Tư Đồ Thần Lỗi ngẩng đầu nhanh, "Tỷ...Tỷ..." Nó buông hai tay ôm chặt đầu gối, sợ sệt bò về phía Doanh Tụ, ngồi vào trong lòng nàng, ôm chặt hai cánh tay của nàng.

      Từng tiếng kêu ngớt vang lên.

      tại, Tư Đồ Thần Lỗi bốn, năm tuổi cũng chỉ biết gọi hai chữ "Tỷ tỷ", nó biết chữ, biết mặc quần áo, ngay cả tự ăn cơm cũng biết, những người ở Tư Đồ Phủ đối với nó vô cùng thất vọng.

      "...Đáng tiếc, ra là ngốc tử"

      "Đúng vậy, ôi, Trầm phu nhân xuất thân là con nhà có học, cửa nhà Trầm gia cho ra biết bao nhiêu là Tiến Sĩ, Trạng Nguyên, Bảng Nhãn cùng Thám Hoa, các nương của Trầm gia sinh hài tử cũng toàn thông minh lanh lợi, tại sao Trầm phu nhân gả đến Tư Đồ Phủ của chúng ta, liền sinh ra ngốc tử ?"

      "Ha ha, chừng Trầm gia biết Trầm phu nhân này có tật cho nên mới gả đến Tư Đồ Phủ.Ngươi nghĩ , Trầm gia mấy đời làm quan, ở trong triều chức vị nhiều đếm xuể, cha của Trầm phu nhân lại là đương triều đại thừa tướng !--Tư Đồ Phủ này? bất quá cũng chỉ là buôn bán .Sĩ nông công thương, thương xếp cuối cùng ! Nếu phải Trầm phu nhân này có tật, như thế nào lại gả đến Tư Đồ Phủ này ? !.

      [Sĩ nông công thương: Sĩ là tầng lớp trí thức, có học. Nông là nông dân. Công là công nhân. Thương là người buôn bán, kinh doanh.]

      "Đúng vậy, cái người Tư Đồ Kiện Nhân này, tuy rằng bộ dạng cũng có phần tuấn tú, thế nhưng từ mắt, cả đời thể làm quan.Nếu phải cưới được đích nữ của Trầm đại thừa tướng, việc buôn bán của làm sao có thể phát triển đến như vậy !--Là thương gia lớn nhất Đông Nguyên ! chà chà Tư Đồ gia quả là có phúc của mấy đời tổ tiên để lại..."

      Bởi vì bệnh của Tư Đồ Thần Lỗi, mẹ của hai tỷ đệ bọn họ là Trầm Vịnh Khiết bị người đời lên án, sau khi chết, thanh danh liền bị thế nhân bôi nhọ.

      Tư Đồ Doanh Tụ khi đó mới tám, chín tuổi, nghe được những lời này, tuy rằng vô cùng tức giận, thế nhưng mẫu thân từ dạy dỗ nàng rất tốt khiến nàng có cách nào ra những lời độc ác cùng với những người này tranh cãi, nàng chỉ có thể cố nhẫn nhịn, bảo vệ đệ đệ tốt, vì đệ đệ mà cố gắng làm cho hai người vươn lên bầu trời, để người ngoài chửi rủa, làm cho đệ đệ ngốc có thể sống tốt...

      Nàng cho rằng đệ đệ quả là ngốc tử.

      Thẳng đến năm mà Tư Đồ Thần Lỗi tám tuổi, bọn họ đường dọn nhà từ Giang Nam đến kinh thành, hai tỷ đệ vô tình rơi xuống nước, vào thời điểm nàng được đệ đệ đẩy lên, lúc đó mới bừng tỉnh đại ngộ, Tiểu Lỗi, đệ đệ của nàng, tuyệt đối phải là kẻ ngốc!

      Tư Đồ Doanh Tụ xoay người, ôm chặt lấy đôi vai gầy yếu của đệ đệ, giọng với : "Ngoan, ngoan, có việc gì, có việc gì. phải chỉ vỡ cái bát thôi sao? có việc gì, có việc gì, tỷ tỷ ở đây..."

      Tư Đồ Thần Lỗi rốt cuộc cũng ngừng run rẩy, nó rúc vào trong lòng Tư Đồ Doanh Tụ, thỉnh thoảng nức nở hai tiếng.

      Tư Đồ Doanh Tụ quay đầu hỏi hai nha hoàn : " xảy ra chuyện gì ? Tại sao lại vỡ bát ?

      Nha hoàn nhặt những mảnh vỡ dưới đất vội vàng quỳ xuống : "Đại tiểu thư, nô tỳ cho đại thiếu gia uống canh gừng, đại thiếu gia vừa uống ngụm phun ra ngoài, nô tỳ cầm chắc, liền để bát rơi xuống đất.Là nô tỳ có lỗi, xin đại tiểu thư trừng phạt !"

      có vì Tư Đồ Thần Lỗi biết chuyện mà đem cái sai đổ lên đầu Tư Đồ Thần Lỗi, là nha hoàn có lương tâm tốt.

      Tư Đồ Doanh Tụ ngưng mắt nhìn nàng, loáng thoáng nhớ, lúc bọn họ vừa đến kinh thành, đem nàng bán .

      Bởi vì Tiểu Lỗi chết đường đến kinh thành, những người theo hầu nó đều bị bán hết, người nào được đưa đến Tư Đồ Phủ ở kinh thành.

      Tư Đồ Doanh Tụ khi đó cũng chỉ mới mười hai tuổi, bởi vì cái chết của đệ đệ mà luôn tự trách, căn bản có để ý đến bất kì ai.

      Nàng đắm chìm suy nghĩ, nếu phải nhờ vị sư phụ thần bí kia, nàng căn bản là thể như bây giờ...

      Tư Đồ Doanh Tụ mỉm cười đứng dậy, đem tiểu nha hoàn kia nâng lên, hỏi hai nha hoàn trong phòng : "Các ngươi tên gọi là gì ?"

      Nha hoàn nhặt những mảnh vỡ dưới đất : " Nô tỳ là Tiểu Đào"

      Nha hoàn nửa quỳ ở bên giường an ủi Tu Đồ Thần Lỗi :"Nô tỳ là Tiểu Hạnh"

      Tư Đồ Doanh Tụ nhịn được mỉn cười.--Tên này rất tốt, đào và hạnh đều là hoa quả mà Tiểu Lỗi thích ăn...

      "Tiểu Đào, bưng chén canh gừng qua đây, ta đút Tiểu Lỗi uống " Tư Đồ Doanh Tụ phân phó.

      Nha hoàn tên Tiểu Đào thấy Tư Đồ Doanh Tụ có trách phạt nàng, vô cùng cảm kích, vội vàng : "Đại tiểu thư, nô tỳ ngay !" xong liền nhanh chóng chạy ra khỏi khoang thuyền.

      Tư Đồ Doanh Tụ ở trong phòng nhìn sơ chút, hỏi nha hoàn Tiểu Hạnh : " Triệu vú nuôi đâu ?"

      Tư Đồ Thần Lỗi từ khi ra đời, luôn ở bên Triệu vú nuôi, mà Triệu vú nuôi này là khi mẫu thân còn sống cố tìm ra vú nuôi tốt cho Tiểu Lỗi, Tư Đồ Doanh Tụ vô cùng tin tưởng nàng.

      Nha hoàn Tiểu Hạnh vội : " Triệu vú nuôi ở bên ngoài nấu canh gừng"

      Tư Đồ Doanh Tụ gật gật đầu, xoay người ngồi vào giường, vuốt ve khuôn mặt nhắn của Tư Đồ Thần Lỗi, cảm thấy có chút lạnh, chậm rãi mỉm cười, : " Tiểu Lỗi, uống chút canh gừng, thân thể liền ấm áp, bị bệnh "

      Tư Đồ Thần Lỗi sững sờ nhìn nàng, ánh mắt có chút lạc lỏng lại có chút dại ra, xác thực là hài tử bất thường.

      Thế nhưng cho dù thế nào, Tư Đồ Doanh Tụ tuyệt đối chấp nhận cho rằng đệ đệ của mình là kẻ ngốc.

      Người ngu ngốc, chủ động cứu người khác, lại càng như Tiểu Lỗi, đem hi vọng sống sót của mình trao cho người khác.

      "Đại tiểu thư, canh gừng đến " Tiểu Đào rất cẩn thận dùng khay bưng chén canh gừng bước vào.

      Tư Đồ Doanh Tụ cầm lấy cái bát trắng, thổi thổi, sau đó theo thói quen nếm thử.

      Cái này là thói quen có từ kiếp trước, vào thời điểm nàng đút thước cho các đệ đệ, muội muội của kế mẫu đều nếm thử, để tránh bọn họ bị nóng.

      Sau khi nếm thử, Tư Đồ Doanh Tụ giật mình.

      Nàng hơi nhíu mày, cúi đầu nhìn cái bát trắng tay.

      Canh gừng màu đỏ sậm trong bát, mùi của gừng vô cùng nồng nặc, còn cho thêm lượng đường đỏ, làm tăng vị ngọt, vị ngọt kia lại quá nặng, thậm chí che hai loại mùi vị nhè khác thường.

      Mùi vị nồng nặc như vậy, người bình thường căn bản thể nếm ra hai loại vị nhè kia, thế nhưng Tư Đồ Doanh Tụ khác.

      Sư phụ thần bí của nàng ở kiếp trước, chỉ dạy nàng nửa năm, trọng điểm là dạy hai chuyện.

      là bơi lội.

      cái khác, là phân biệt thuốc.

      Lại vừa khéo, đầu lưỡi của Tư Đồ Doanh Tụ đặc biệt nhạy, những mùi vị mà người bình thường thể nếm ra, nàng đều có thể nhận thấy.

      Người sư phụ kia chưa từng khen ngợi nàng, thế nhưng vì việc này, thoáng khen ngợi "...Vị giác linh mẫn."

      Nàng nhớ hai loại mùi vị này.

      loại là long đảm, loại là sài hồ.

      Long đảm và sài hồ đều vô cùng đắng, nhưng do cho lượng lớn đường đỏ vào để che dấu, người thường nhận ra.

      Long đảm cùng sài hồ đều là những thứ dày vò, làm cho người khác đau đớn, thường xuyên ăn nó làm cho thận nước rơi xuống, nam nhân căn bản chính là bị tổn thương, coi như là nam tử trưởng thành, cũng suy yếu đến cùng cực.


      Mọi người có thời gian ghé qua mấy bộ ta ed ủng hộ nha

      Sủng phi của nhiếp chính vương:
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-sung-phi-cua-nhiep-chinh-vuong-nhuoc-thanh-ngon.28880/
      Huyết Phượng cung:
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-huyet-phuong-cung-cung-truong-nguyet.30040/
      Tà đế hậu : Tuyệt đế lãnh thê:
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-ta-de-yeu-hau-tuyet-de-lanh-the-quy-tich-do-do.29166/

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :