1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trọng sinh cao môn đích nữ - Tần Giản

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      047-2 Gặp lại cặn bã nam nhân

      Tô phu nhân nhìn thấy nữ nhi của mình hai mắt đều đỏ lên, nhưng cũng chỉ có thể làm như thấy cười với Lâm thị: ”Ta từ sau khi xuất giá cũng nhiều năm rồi chưa trở lại kinh đô. Giang Nam mặc dù tốt nhưng chung quy cũng phải quê hương của ta, có lúc nào, ngay cả trong mộng ta cũng luôn nghĩ đến kinh đô. Năm trước đại bá khuyên lão gia, nhà ta chung quy cũng chỉ gia đình phú quý, chính là cứ giữ khư khư ý niệm này trong đầu thể dứt ra được, vì vậy lần này liền mang theo Ngọc Lâu lên kinh, muốn nó học tập thành tài”

      Lâm thị cười : ”Lời này sai, cũng nên trở lại sớm hơn rồi. Chỉ là phu nhân đừng quá khách khí, ta cho người thu dọn ba gian phòng khách bên ngoài, mấy người nhà phu nhân cứ ở tạm đây . Nhà ta mặc dù được phú quý như nhà phu nhân, nhưng tiếp đãi khách nhân cũng có gì khó khăn!”

      Bởi vì Âu Dương Noãn cũng chú tâm xem kịch, lại ngồi ở xa nên những lời hai người kia cũng thỉnh thoảng truyền đến tai nàng. Lúc này nàng bất giác cong khóe môi lên, Lâm thị như vậy đúng là quá lớn mật. Âu Dương gia từ khi nào đến phiên bà ta là đương gia làm chủ, lời cũng thương lượng cùng Lý thị quyết định như vậy. Chẳng lẽ bà ta xem như tổ mẫu còn? Quả nhiên nhìn thấy sắc mặt Lý thị nặng nề, trong ánh mắt mơ hồ có tia hàn ý.

      Tô phu nhân cười : ” dám làm phiền quý phủ. Chúng ta bao gồm các mama, nha đầu, nô tài từ xuống dưới cũng có bảy mươi tám người. sợ ngươi để ý, chỉ là phòng ở bình thường thực đủ. Ta muốn thỉnh Thị lang đại nhân lo lắng, thay ta mua tòa nhà, bao nhiêu tiền quan trọng, chỉ cần ở thoải mái là được rồi!” xong lại nhìn Lý thị : ”Lão thái thái, ngài xem như vậy có được hay ? Chúng ta cũng phải nhất thời mà đến kinh đô, tương lai còn muốn ở lại lâu dài!”

      Lý thị cười ôn hòa, thản nhiên : ”Tô phu nhân phải. Kinh đô là nơi phồn hoa tốt đẹp, chỉ sợ ngươi ở lại rồi lại muốn nữa!”

      Trữ thái quân mỉm cười chút, nhìn Lý thị : ”Ta thấy Tô phu nhân cũng là có ý này, muốn ở lại kinh đô an cư rồi!” Các phu nhân khác đều che miệng cười, trong ánh mắt đều là trào phúng. Kinh đô này tấc đất tấc vàng, nếu muốn ở đây cũng phải cứ nhiều tiền là được. Người nhiều tiền cũng phải xem là nhà có quyền thế hay , có quyền thế lại phải xem đến căn cơ tổ tiên. thương hộ như Tô gia, muốn ở đây an cư, chỉ sợ là si tâm vọng tưởng.

      Tô phu nhân biết đối phương cười nhạo mình, trong lòng cực kỳ tức giận nhưng mặt tuyệt nhiên để lộ nửa điểm, lại còn cười : ”Ngài phải, là ta kiến thức nông cạn. Chuyện mua nhà cũng vội, trước hết thuê được tòa nhà cũng là tốt rồi!” xong Tô Vân Nương bên cạnh đột nhiên cúi xuống bên tai hai câu.

      mặt Tô phu nhân cố tình làm ra vẻ ngạc nhiên: ”Ngọc Lâu muốn tới thỉnh an? Nó phải ở phòng khách bên ngoài sao?”

      Lúc này đây là thọ yến Lý thị, các nam nhân đều ở phòng khách phía trước, ngay cả bọn công tử Trấn quốc hầu phủ cũng vậy, lúc bày Tô Ngọc Lâu lại muốn chạy đến thỉnh an? Tâm tư mấy người Lâm thị thể ràng như vậy, Âu Dương Noãn khỏi cảm thán kiếp trước sao bản thân có thể dễ dàng rơi vào bẫy như vậy, để cho nhà người ta dễ dàng lợi dụng hãm hại như vậy?

      “Cái này chỉ sợ phù hợp cấp bậc lễ nghĩa! Nơi này toàn là nữ nhân gia quyến!” Tô phu nhân cố ý lộ ra thần sắc khó xử.

      Lâm thị cười : ”Để cho vào ! Ở đây cũng có người ngoài!” Rồi lại nhìn Lý thị : ”Tô công tử từ xa đến, nghe chư vị đều ở trong này nên muốn tiến vào thỉnh an!”

      Ánh mắt Âu Dương Noãn lưu chuyển, trong lòng có hàng trăm cái ý niệm trong đầu. Lý thị cười haha, trong mắt tràn ngập bất mãn nhưng mặt lại như cao hứng : ”Kêu đứa này vào !”

      Những người khác cũng cười rộ lên theo, chỉ có trong ánh mắt lão thái quân là lên tia lạnh sắc bén.

      Âu Dương Noãn khỏi nhàng thở dài hơi, Lâm thị sở tác sở vi như vậy chỉ sợ ngoại tổ mẫu sớm nhìn ra! Nàng khẽ cười : ”Tổ mẫu, nơi này vốn có người ngoài nhìn thấy cũng có gì trở ngại. Nhưng các tỷ tỷ ở hầu phủ, Liêu gia đều lớn, Tô công tử dù sao cũng là khách lạ, chỉ sợ…”

      Lý thị gật gật đầu : ”Cũng nên như vậy!” xong, nhìn Trương mama phân phó: ”Ngươi mời các tiểu thư ra ngồi phía sau bình phong !”

      Lâm thị vừa nghe, trong ánh mắt lộ ra thần sắc lo lắng, Tô phu nhân đột nhiên giữ chặt lấy tay bà ta vỗ như là trấn an. Âu Dương Noãn mỉm cười, xem ra Tô phu nhân này so với kế mẫu Lâm thị càng biết kìm nén thể ngoài mặt hơn.

      Phía sau bình phong là nơi nghỉ ngơi, mọi người phân công nhau ngồi chợt nghe gã sai vặt cất giọng hô to: ”Công tử Tô gia đến!”

      Âu Dương Khả vừa vặn ngồi ở bên rìa bình phong liền ghé qua khe hở nhìn ra ngoài. Các tiểu thư khác đều nín thở thanh tĩnh ngồi. Chỉ có Âu Dương Noãn mặt tươi cười, đáy mắt lại toát ra băng hàn nên lời.

      thanh như gió xuân xuyên qua bình phong đánh thẳng vào lòng người: ”Ngọc Lâu thỉnh an các vị trưởng bối!”

      thanh kia vẫn nhu hòa, nho nhã như trong dĩ vãng kiếp trước. Trong lòng Âu Dương Noãn bỗng nhiên nảy lên oán hận, đáy lòng phảng phất đau nhói, lạnh đến thấu xương…Nhưng mà, nàng khóc. Nước mắt này bởi vì chảy quá nhiều, sớm chai sạn hết rồi. Nàng, bao giờ lặp lại nữa, bao giờ vì mà rơi giọt nước mắt! Chuyện qua vĩnh viễn để nó qua , nàng từng luyến tiếc những ngày tháng hạnh phúc kia, từng có cơ hội đứng dậy! ! Tất cả chẳng qua là vở kịch, vở diễn làm nàng say mê trầm luân, vạn kiếp bất phục! Nàng sa vào ôn nhu của , để rồi thể nào thoát ra được! Loại ôn nhu này cuối cùng lại biến thành tàn khốc lạnh như băng làm nàng thương tích đầy mình! từng có bao nhiêu động tâm, thời điểm chết lại mang nhiều oán hận, hận thể hủy thiên diệt địa!

      Tô Ngọc Lâu! Tô Ngọc Lâu! Ngươi cũng biết ta hận thể ăn thịt uống máu ngươi, thế nhưng lại dám dâng lên tận cửa. Được! Được! là quá tốt!

      Tất cả mọi người đều bị tiếng nhu hòa bên ngoài hấp dẫn, ai cũng chú ý đến trong mắt Âu Dương Noãn có hồ sâu khủng khiếp, lạnh lùng đến đáng sợ!

      Âu Dươn Khả rất ít khi thấy người ngoài, bây giờ nhìn chằm chằm qua khe hở bình phong để nhìn bên ngoài. thiếu niên bước vào, mặc thân y phục màu đỏ sậm, đường viền được thêu chỉ vàng, bên ngoài khoác áo choàng da hồ tuyết trắng. đôi mắt tinh làm người ta say mê, lại thêm mặt mày tình, môi nếu đan chu. Tư thái tao nhã, thần thái phong lưu phóng khoáng, tiêu sái nên lời. Âu Dương Khả vừa nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ kia nhất thời bất động nhìn chăm chú như bị ai điểm huyệt.

      Thanh rất có hòa khí của Lý thị vang lên: ”Đứng lên ! Tô công tử từ đường xa tới đây chính là khách quý, nên ở phía trước uống nhiều thêm mấy chén!”

      Tô Ngọc Lâu bình tĩnh nhanh chậm đáp: ”Vâng, đa tạ ý tốt của lão phu nhân. Là do Ngọc Lâu nghe các vị phu nhân ở trong này nên đặc biệt muốn đến để thỉnh an!”

      Tô Ngọc Lâu xuất trước mặt các vị phu nhân gây nên trận xôn xao. Ai cũng đều nghĩ tới Tô gia này thế nhưng lại có công tử thiếu niên phong thái như vậy. Âu Dương Noãn rũ mắt xuống che lãnh ý trong mắt, so với dung mạo tuấn mỹ của Tô Ngọc Lâu trong ký ức của nàng bây giờ vẫn còn trẻ. Ai cũng nghĩ được là cố ý tiếp cận, lòng muông dạ thú!

      Bên ngoài vẫn còn hàn huyên, các tiểu thư bên trong lại đứng ngồi yên.

      Đợi hoài chịu nổi, Liêu tiểu thư là người đầu tiên nhịn được mà hỏi: ”Khả nhi, Tô công tử có bộ dáng như thế nào?”

      Âu Dương Khả vẫn còn ngẩn ngơ nhìn bên ngoài, lúc vẫn chưa định thần lại được. Âu Dương Noãn mỉm cười đón lấy ly trà từ tiểu nô hầu hạ trà nước, tự mình đưa cho Liêu tiểu thư, nàng giọng : ”Mời dùng trà…” Liêu thiểu thư lập tức tỉnh ngộ lại, bản thân là nữ tử khuê các lại ở trước mặt mọi người hỏi câu nên hỏi, nàng ta khỏi xấu hổ đến mặt đỏ bừng.

      thân váy áo xanh lục, diễm quang tỏa ra tứ phía, Kha tiểu thư xuất thân từ Lại bộ tư vụ phủ nũng nịu : ”Ở đây đều là người nhà, cũng cần phải quá để ý như vậy. Ta nghe vị Tô công tử này được gọi là Giang Nam mỹ nam tử đó!”

      “Đúng vậy! Đúng vậy!...” phòng oanh oanh yến yến cùng đồng ý.

      Tiểu thư Lại bộ lang trung hé miệng cười: ”Mỹ nam tử? Kinh đô này đâu ít mỹ nam tử, nổi danh nhất phải kể đến vị Minh quận vương kia. Đáng tiếc ngài ấy rất ít khi lộ diện, nếu còn biết khuynh đảo nữ tử trong thành này như thế nào!”

      “Sử tiểu thư từng gặp qua Minh quận vương sao?” vị tiểu thư trẻ tuổi hỏi.

      “Năm kia hiến tế có nhìn từ xa được lần, nhìn cũng lắm!” Trong ánh mắt Sử tiểu thư lộ ra loại thần thái như ảo mộng, dường như là nhớ tới điều gì đó, hai má đều đỏ hồng lên, tiếp theo lại kiềm chế mà thở dài hơi.

      “Haizzz, hôn của vị Minh quận vương kia dù sao cũng do bệ hạ làm chủ. Thiên kim gia tộc bình thường thể với đến được. Sử tỷ tỷ, tỷ vẫn đừng nên si tâm vọng tưởng a!” Lâm Nguyên Nhu thản nhiên nở nụ cười, trào phúng .

      “Ngươi vừa cái gì?” Sử tiểu thư cơ hồ muốn nhảy dựng lên, lại bị Âu Dương Noãn nhàng câu: ”Các vị tiểu thư, bình phong này rất mỏng, nếu kêu lên người bên ngoài nghe hết đấy!”

      Mọi người đều sửng sốt rồi lập tức tất cả đều trầm mặc xuống. Tô Ngọc Lâu bên ngoài biết lui ra từ khi nào. Âu Dương Khả trở về chỗ ngồi, Kha tiểu thư kiêng kỵ gì mà trực tiếp hỏi: ”Ngươi nhìn thấy vị Tô công tử này chưa? Tướng mạo thế nào?”

      Ai ai cũng lắng tai lên nghe, Âu Dương Khả vẫn có chút mất hồn mất vía, suy nghĩ chút liền đáp: ”Vô cùng tốt!”

      “Tốt là tốt như thế nào?” Kha tiểu thư vẫn truy vấn buông

      Âu Dương Khả lại lắc đầu : ”Khó diễn tả thành lời!” Mọi người lại dây dưa hồi, nhưng bất luận như thế nào Âu Dương Khả cũng .

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      047-3 Gặp lại cặn bã nam nhân

      Sau khi Tô Ngọc Lâu rời , các vị thiên kim lại trở về ngồi ở vị trí ban đầu xem diễn, lúc Âu Dương Noãn lại bắt đầu chút để ý đứng lên chợt nghe Lâm thị : ”Chúng ta ở bên này nghe diễn, cũng đừng bắt bọn trẻ ngồi cùng, để cho các nàng dạo trong vườn chút !”

      có ai tiếp lời, hơn nữa Âu Dương Noãn vẫn tao nhã ngồi ở chỗ kia, chỉ hơi hơi cười, hề có ý muốn rời . Lâm thị khỏi sốt ruột, nhìn Âu Dương Khả ra hiệu.

      Âu Dương Khả nhàng đứng lên, làm nũng với Lý thị: ”Tổ mẫu, con cũng muốn nghe diễn nữa, con nghĩ nên dạo trong vườn cho thoải mái!”

      Lý thị cười : ” ! cần theo chúng ta ngồi trong này, ta biết các ngươi thiếu nữ trẻ tuổi ngồi chỗ được lâu, thể nghe diễn y y nha nha kia!”

      Mọi người đều cười rộ lên, Lâm Nguyên Nhu cũng liền đứng lên, cao giọng : ”Lão thái quân, con cũng muốn !” Tiếp theo đại đa số các vị tiểu thư đều đứng lên tỏ vẻ muốn .

      Trữ lão thái quân gật đầu, hỏi Âu Dương Noãn bên: ”Noãn nhi, con cùng sao?”

      Âu Dương Noãn cười : ”Ngoại tổ mẫu, con thực muốn biết Triệu công tử có thể tự tay giết chết kẻ thù hay ! Con muốn ở lại xem diễn!” Trong lời giống như là thực rất muốn biết vậy.

      Mặt Lâm thị hơi hơi biến sắc, ánh mắt tình bất định nhìn Âu Dương Noãn.
      Khóe miệng Âu Dương Khả nhếch lên, lên ôm lấy cánh tay Âu Dương Noãn cười hỏi lão thái quân: ”Lão thái quân, tỷ tỷ là luyến tiếc muốn ở bên cạnh người, tỷ ấy mới là thích xem diễn kịch a! Người hãy câu để tỷ ấy cùng chúng ta dạo!”

      Lâm Nguyên Nhu cũng vội : ”Đúng vậy, đúng vậy! Vẫn là nên để Noãn nhi muội muội dẫn chúng ta , bằng chúng ta quen thuộc địa hình ở đây, lạc tốt lắm!”

      “Nếu như vậy, Noãn nhi, con cùng các vị tiểu thư ra ngoài dạo , cố gắng chiếu cố các nàng tốt!” Lý thị gật gật đầu, ôn nhu .

      Âu Dương Noãn tựa tiếu phi tiếu nhìn Âu Dương Khả thập phần đáng hoạt bát trước mặt. Âu Dương Khả bị nàng nhìn, chỉ cảm thấy da đầu khẽ run lên. Vừa rời khỏi tầm mắt các vị phu nhân tử chủ được mà liền buông lỏng tay.

      Đến vườn hoa, Âu Dương Khả đề nghị vào trong lương đình ngồi xuống. Các vị tiểu thư đều khách tùy ý chủ liền theo, chỉ có Lâm Nguyên Hinh là giữ chặt tay áo Âu Dương Noãn : ”Âu Dương Khả rất kỳ quái, muội vẫn nên đề phòng nàng ta!”

      câu nhắc nhở này chắc chắn là xuất phát từ chân thành. Âu Dương Noãn nhìn thoáng qua Lâm Nguyên Hinh, mặt vẫn thản nhiên cười : ”Hinh tỷ tỷ, tỷ yên tâm, muội tuyệt đối làm ngoại tổ mẫu lo lắng đâu!” Mặc kệ bọn họ có mục đích gì, nàng để cho bọn họ phải thành công dã tràng!

      Lương đình tám góc của Âu Dương phủ nằm núi giả, chúng vị tiểu thư đều được người nâng lên rồi đến lương đình ngồi xuống, hoa quả điểm tâm sớm được chuẩn bị tốt. Từ lương đình có thể nhìn thấy cảnh đẹp của toàn bộ hoa viên, nhìn cũng có chút thú vị. Đúng lúc này lại nghe tiếng ồn ào náo nhiệt cách đó xa, tiếng cười ngừng truyền đến, Sử tiểu thư đột nhiên kinh hô: ”Các người nhìn xem!”

      Sườn tây hoa viên thế nhưng lại bày bàn tiệc rượu, các công tử trẻ tuổi đều tùy ý ngồi. Hương rượu bàn bay bốn phía, tiếng cười truyền đến ngừng. Các tiểu thư ngồi đây nhìn thấy cảnh này đều có chút kinh hoảng. Âu Dương Noãn thản nhiên nhìn thoáng qua, mỉm cười : ”Sử tiểu thư cần kinh ngạc, phụ thân vì muốn khách nhân được vui vẻ nên trong hoa viên có để bàn tiệc. Chúng ta ở trong đình, phía dưới có nhóm nha đầu canh giữ, khách lạ vào được đâu!”

      Các vị tiểu thư nghe nàng như vậy mới yên tâm được chút. Hướng bên kia nhìn lại khoảng cách cỡ trăm bước, phía trước còn có tảng đá, đứng ở bên sườn là hai tên sai vặt, mà phía sau các vị công tử kia là hàng nha hoàn cầm cung tên. Âu Dương Noãn xa xa nhìn Âu Dương Tước bước lên phía trước, khỏi khẽ mỉm cười, bọn công tử hào môn tụ tập chỗ đều thích tổ chức trận đấu bắn tên. Tước nhi vẫn là đứa , kéo nổi cung tên sao?

      đứng chỉ có Âu Dương Tước, còn có con trai trưởng Trấn quốc hầu Lâm Chi Nhiễm, Lâm Chi Úc nhà Bộ binh thượng thư, Liêu Hạc Phong nhà Lại bộ thượng thư….Còn có vị đứng cuối cùng là Tô Ngọc Lâu.

      Tô Ngọc Lâu lơ đãng hướng lương đình nhìn cái. Mặc dù biết vị tiểu thư nào ở trong đình là Âu Dương Noãn, chỉ biết nàng nhất định ở trong đám nữ tử đó. Đối với , nắm được tâm tư của nương là việc dễ dàng. Nếu mẫu thân cố ý dặn dò phải tìm cách dụ dỗ vị đại tiểu thư Âu Dương phủ này, cũng nên làm tốt mới phải.

      Chính vào lúc này, cung tiễn của Liêu Hạc Phong bắn , mọi người đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Khóe môi Tô Ngọc Lâu cong lên mỉm cười bước lên. Nha hoàn theo sau lấy cung tên ra, tra vào dây cung thử thử sức giãn. mặt thoải mái tươi cười, kéo căng dây cung, chỉ nghe “chíu” tiếng mũi tên nhọn thẳng hướng tấm chắn bay đến. Lập tức thanh mũi tên nhọn xuyên qua tấm gỗ truyền đến. Mọi người ngưng mắt nhìn lại, là chính giữa hồng tâm.

      Các tiểu thư trong đình đều phát ra tiếng kinh hô, ai cũng thể tưởng tượng được công tử Tô gia lại có tài bắn cung cao siêu như vậy! Ánh mắt của mọi người tự chủ được mà dừng người , Âu Dương Khả còn say mê hơn thế nữa. Vốn Lâm thị bảo nàng ta mang Âu Dương Noãn tới đây là vì muốn nàng thấy được phong thái của Tô Ngọc Lâu, tạo điều kiện để mượn cơ hội gần gũi nàng. Thế nhưng giờ phút này Âu Dương Khả đem lời nhắc nhở của Lâm thị ném lên tận chín tầng mây.

      Âu Dương Noãn cùng Lâm Nguyên Hinh bên cạnh giọng chuyện, cũng thèm liếc mắt nhìn Tô Ngọc Lâu cái. lát sau Lâm Nguyên Hinh sáp lại câu: ”Noãn nhi muội muội, Tước nhi cũng muốn so tài bắn cung kìa!”

      Âu Dương Noãn lập tức ngẩng đầu nhìn hướng giữa sân, quả nhiên nhìn thấy Âu Dương Tước cầm theo cung tiễn bước lên, tựa hồ dùng hết khí lực kéo căng dây cung. Âu Dương Noãn chậm rãi đứng lên, tự chủ được mà bước đến gần, thầm nghĩ cung tiễn này đối với đứa là miễn cưỡng: ”Tước nhi nên cậy mạnh!”

      Đúng lúc này Âu Dương Tước buông dây cung, gã sai vặt thủ hộ tấm chắn lập tức thét lên chạy trốn tứ phía. Mũi tên này quả nhiên bắn trúng tấm bia chứ đừng gì đến hồng tâm, nếu gã nô tài kia trốn kịp chỉ sợ mũi tên bắn trúng rồi! Các công tử ai cũng cười lớn, tiếng cười trào phúng kiêng nể gì mà vang lên làm cho mặt Âu Dương Tước đều đỏ. Dù sao cũng chỉ là đứa trẻ mới mười tuổi, chưa từng chạm qua cung tên, lúc này liền muốn thử lần, nghĩ tới lại bị bọn họ cười nhạo như vậy!

      “Tỷ tỷ, nghĩ được tài bắn cung của ca ca lại kém như vậy!” Âu Dương Khả che miệng cười rộ lên.

      Âu Dương Noãn lại hết sức thản nhiên : ”Tước nhi vẫn còn , sức lực có hạn. Lần đầu tiên liền có thể bắn được cung tên là ta thấy kinh ngạc rồi!” Chỉ hy vọng vì chuyện này mà tổn thương lòng tự trọng là tốt rồi.

      Chính vào lúc này nam tử trẻ tuổi tới, nhận lấy cung tên từ Âu Dương Tước, mỉm cười : ”Biểu đệ, để ta thử lần!”

      “Là đại ca của ta!” Ánh mắt Lâm Nguyên Hinh sáng lên, mặt hết sức kinh ngạc.

      Lâm Chi Nhiễm? Trong lòng Âu Dương Noãn khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Trưởng tử Lâm Chi Nhiễm của đại cửu cửu là người có tâm khí cao ngạo, cùng tỷ đệ nàng cũng thân cận, làm sao có thể ra mặt giải vây thay Tước nhi.

      Tô Ngọc Lâu đến bên người Lâm Chi Nhiễm : ”Lâm công tử, huynh cũng có hứng thú với bắn tên sao?”

      Lâm Chi Nhiễm nhìn cười cười, chậm rãi : ”Cũng xem là xuất sắc, nhưng nếu ta cảm thấy hứng thú nhất định thắng!”

      Tươi cười mặt Tô Ngọc Lâu hoãn xuống: ”Ta cũng giống huynh. Nếu nhất định phải thắng chưa bao giờ thua. Lâm công tử khẳng định hôm nay có thể giành được hạng nhất?”

      Lâm Chi Nhiễm thản nhiên cười : ”Vậy phải xem bản lĩnh của các vị!”

      “Được! Nếu như vậy, hai người chúng ta tỷ thí phen!” Tô Ngọc Lâu chậm rãi , cánh tay hướng ra, phía sau liền có người dâng cung tên lên. nhanh chóng bắn ra, mũi tên thứ nhất vừa rời cung lại lấy ra mũi tên thứ hai bắn . Động tác nhanh như cắt, gọn gàng lưu loát, cũng cần tốn nhiều sức. Công phu nhanh trong nháy mắt, còn chưa đợi mọi người phản ứng hai mũi tên xé gió lao về phía tấm bia, trái phải cách nhau quá nửa phân, đồng thời trúng vào giữa hồng tâm.

      Nhóm công tử ai cũng sửng sốt rồi lập tức vỗ tay nhiệt liệt. Ở Đại Lịch chú trọng cả văn lẫn võ. Các đệ tử hào môn quyền quý đều chỉ dùi mài kinh thư mà còn luyện tập kỵ xạ. Tô Ngọc Lâu trời sinh tuấn mỹ như vậy, lại xuất thân từ thương hộ, mọi người đều nghĩ rằng chẳng qua chỉ là cái gối thêu hoa, lại nghĩ rằng lại có tài bắn cung thiện xạ như vậy. Thế gian ít có được mỹ nam tử nào như vậy. Lúc này ngay cả các tiểu thư trong đình viện cũng đều đứng lên xem tỷ thí, mặt đều tự chủ được mà lộ ra thần sắc quỷ dị. Trong nhất thời ánh mắt mọi người đều tập trung người Tô Ngọc Lâu.

      Chỉ có Âu Dương Noãn quay trở lại trong lương đình ngồi xuống, chậm rãi rót ly trà, Âu Dương Tước bắn xong tên những người khác nàng cũng để trong lòng. Ngược lại Lâm Nguyên Hinh lại rất khẩn trương nắm chặt khăn tay, Âu Dương Noãn liếc nàng ta cái, khẽ cười : ”Hinh tỷ tỷ lo lắng sao?”

      Lo lắng? Đương nhiên là lo lắng rồi! Tô Ngọc Lâu dù sao cũng chỉ là xuất thân từ thương hộ, đại ca Lâm Chi Nhiễm lại là công tử Hầu phủ, thân phận phải cao quý bình thường. Nếu như thua Tô Ngọc Lâu trước mặt mọi người chẳng phải thành trò cười cho toàn kinh đô sao?

      “Hinh biểu tỷ cần khẩn trương, tính tình của Nhiễm biểu ca phải tỷ hơn muội sao? Huynh ấy cược nếu nắm chắc phần thắng đâu!” Âu Dương Noãn mỉm cười trấn an đối phương nhưng trong lòng cũng nắm chắc mười phần. Tô Ngọc Lâu này nàng rất hiểu , đúng là người văn võ song toàn, cũng phải chỉ có động tác võ thuật đẹp mắt mà thôi. Lâm Chi Nhiễm sao? Nàng hiểu về con người này.

      Âu Dương Tước qua lại, ngẩng mặt nhìn vị biểu ca Lâm Chi Nhiễm cao hơn mình rất nhiều này mà có chút lo lắng : ”Biểu ca, hay là bỏ !”

      Lâm Chi Nhiễm cười , đôi mắt sắc bén khẽ nhếch lên. nhận lấy cung tiễn, vẻ mặt trở nên vô cùng trầm ổn, môi khẽ cong lên, cơ bắp toàn thân đều căng lên. Giờ phút này chỉ toát lên loại khí chất chỉ có công tử tôn quý mới có. loại hơi thở theo tản mát ra làm mọi người đều cảm thấy độ ấm của mặt trời cũng hạ dần xuống.

      Các tiểu thư trong lương đình cũng tập trung nhìn, khí an tĩnh dần dần trở nên lặng ngắt như tờ, ánh mắt mọi người đều tập trung người Lâm Chi Nhiễm, trong lòng bọn họ đều dâng lên loại cảm giác kỳ quái. Trận quyết đấu này đúng là khiến người ta phấn khích mà.

      Bỗng nhiên ánh sáng mũi tên chợt lóe, ‘Hưu’ tiếng, mũi tên nhanh chóng bay ra. đợi mọi người kịp phản ứng, Lâm Chi Nhiễm lại nhanh như sét đánh lấy mũi tên thứ hai theo sát mũi thứ nhất bay . Các tiểu thư hẹn mà cùng bước lên phía trước, có người còn cố gắng ghé vào lan can nhìn xuống.

      ‘Ba’ tiếng, tên của Tô Ngọc Lâu bị mũi tên của Lâm Chi Nhiễm xẻ làm đôi rơi xuống đất. Còn chưa đợi mọi người kịp kinh hô, mũi tên thứ hai thế như chẻ tre hạ xuống ngay mũi tên củ Tô Ngọc Lâu cắm chặt vào hồng tâm.
      màn này phải câu kỹ nghệ tinh diệu mà có thể diễn tả được! Mọi người tròn mắt nhìn mũi tên của Tô Ngọc Lâu bị chẻ làm hai mũi tên tiếp theo lại cũng chịu chung số phận. Muốn chẻ đôi mũi tên găm trúng hồng tâm cần rất nhiều lực đạo! Lâm Chi Nhiễm đúng là chỉ có tài năng bắn cung xuất chúng, mà ngay cả lực đạo cánh tay cũng phải mạnh bình thường. Mọi người hít ngụm lãnh khí, kinh ngạc nên lời. gian yên tĩnh tựa hồ như cây kim rơi xuống cũng nghe thấy được. khắc tiếp theo, như là có thủy triều quét qua, toàn bộ mọi người đều đứng lên vỗ tay, so với lúc nãy hưng phấn gấp trăm lần, nhiệt liệt gấp trăm lần.

      Các tiểu thư cũng đều đứng dậy vỗ tay. Lâm Nguyên Hinh vốn là tiểu thư khuê các, nhàn tĩnh ôn nhu nhưng cũng kích động, vẻ mặt đỏ bừng lôi kéo Âu Dương Noãn, lớn tiếng hô: ”Đại ca đúng là lợi hại! là lợi hại!”

      Nhóm tiểu thư như hoa như ngọc này đứng ở đây sớm có người chú ý tới, chẳng qua là làm bộ như biết mà thôi. Bây giờ phấn khích như vậy, nhất thời thu hút các thiếu niên bên kia quay đầu nhìn lại.

      Ánh mắt Âu Dương Noãn tự chủ được mà dừng lại người nam tử thân cẩm bào thêu viền tơ vàng kia. Tuổi còn rất ít nhưng thân hình lại cao lớn, dáng vẻ xuất chúng. Ở trong đám người kia quả là tỏa sáng. Như là cảm nhận được ánh mắt của nàng, nam tử kia quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt nàng. Đồng tử màu đen phản xạ ánh sáng, trong suốt như nhìn thấu tất cả, giống như khối bảo thạch màu đen vậy. Dung mạo chỉ có thể là hoàn mỹ, giống như là pho tượng được điêu khắc tinh xảo, mỗi phân đều rất hoàn hảo, như là tác phẩm nghệ thuật được thượng đế ưu ái tạo nên vậy. Qủa là làm cho người ta cảm thấy say mê, tự chủ được mà sinh ra ý niệm xấu hổ trong đầu.

      Âu Dương Noãn cũng né tránh, mỉm cười. Lâm Chi Nhiễm cũng tươi cười nhìn nàng, nụ cười đó dưới ánh mặt trời lại càng chói mắt hơn.

      Đúng lúc này nha hoàn chạy đến hồi bẩm lão gia mời các vị công tử ra phòng khách ẩm yến, bọn họ liền xoay người rời . Các tiểu thư trong lương đình thấy mấy người bọn họ di chuyển liền biết trận thi đấu này cứ thế hạ màn nên hứng trí cũng còn, lần lượt cáo từ rời .

      Âu Dương Noãn lại nhìn các nàng cười : ”Khả nhi, nếu mọi người đều muốn quay về muội dẫn các nàng trở về xem diễn !”

      Âu Dương Khả cổ quái nhìn chằm chằm nàng, Lâm Nguyên Hinh cũng thắc mắc hỏi: ”Noãn nhi, muội cùng sao?”

      Âu Dương Noãn khẽ lắc đầu, các vị tiểu thư nhìn xuống thấy tất cả đều rời , chỉ còn lại mình Âu Dương Tước liền biết là tỷ đệ nàng có chuyện cần nên gật đầu theo Âu Dương Khả.

      Âu Dương Khả còn muốn nhưng Lâm Nguyên Hinh vì muốn tỷ đệ Âu Dương Noãn có gian riêng nên cố ý thân thiết lôi kéo cánh tay nàng ta cùng nhau rời .

      Âu Dương Tước thò đầu ra khỏi phủng trụ cung, cung kia đối với là quá sức nhưng vẫn dùng tay trái giữ lấy, tay phải dùng sức lôi kéo dây cung. hít sâu mấy hơi, dùng sức đem dây cung bắn ra nhưng lại như lực bất tòng tâm.

      Âu Dương Noãn thấy vậy liền cảm thấy lo lắng.

      Âu Dương Tước lại thử sức rất nhiều lần, bởi vì dùng nhiều sức nên các ngón tay đều sưng đỏ hết lên.

      Âu Dương Noãn cứ đứng cách xa lẳng lặng nhìn, cũng có ý muốn tiến lên ngăn cản. trán Âu Dương Tước toàn là mồ hôi thế nhưng mặt tuyệt nhiên để lộ chút thần sắc uể oải nào, dùng sức bắn mũi tên thứ nhất nhưng đáng tiếc chưa kịp tới bia rơi xuống. Âu Dương Tước cắn chặt môi, khuỵu gối xuống, tựa hồ như muốn đem trọng tâm áp xuống, lần nữa kéo căng dây cung.

      Âu Dương Noãn tràn ngập lo lắng lại được lời, Âu Dương Tước kéo được nửa lại chịu nổi, chân bị trượt dây cung liền ‘sưu’ tiếng rồi lại hồi lại. Âu Dương Tước lẳng lặng nhìn, mặt hơi hơi buồn rầu, lại muốn thử thêm lần nữa.

      Âu Dương Noãn rốt cục cũng nhịn được nữa, nàng bước lên cướp lấy cây cung. Âu Dương Tước sửng sốt : ”Tỷ tỷ, sao tỷ lại ở đây?”

      Trong lòng Âu Dương Noãn thoáng đau, nhưng nàng vẫn : ”Tước nhi, cần miễn cưỡng bản thân như vậy!” Nàng bỏ lại cây cung, kéo tay qua, tay vì dùng sức quá độ mà đều sưng đỏ, phía đầu ngón tay còn có máu chảy ra. Âu Dương Noãn nén nước mắt, mỉm cười vỗ đầu : ”Tiểu tử ngốc, đau ?”

      Ánh mắt Âu Dương Tước thấp thoáng dưới lông mi đen nhánh, khẩn cầu : ”Tỷ, tỷ để ta thử lại lần nữa . Ta nhất định giỏi hơn cả biểu ca!”

      “Tước nhi, tỷ rồi, cần miễn cưỡng bản thân. Bắn cung tốt có gì xấu đâu?” Âu Dương Noãn giọng .

      Thế nhưng Âu Dương Tước lại kiên định lắc đầu, : ”Tỷ tỷ, ta nhất định có thể vượt qua được mọi người, ta tuyệt đối làm cho tỷ mất mặt, tỷ hãy tin ta!”

      Âu Dương Noãn nhìn trong ánh mắt đen nhánh kia tràn ngập kiên quyết, hé miệng muốn , cuối cùng chỉ nhắm mắt lại. Nàng vẫn luôn cảm thấy Tước nhi chỉ cần trở thành người nam nhân có tương lai hứa hẹn là được rồi, cần cái gì cũng phải làm tốt nhất, cũng cần phải là người luôn đứng thứ nhất. Huống hồ năm nay Tước nhi cũng chỉ mới mười tuổi mà thôi, chỉ là tiểu hài tử, nên tạo áp lực cho quá sớm. Nhưng nàng tựa hồ quên, đứa này luôn có loại bướng bỉnh kiêu ngạo, chuyện hôm nay đối với đả kích rất lớn…Là nàng xem rồi.

      “Tước nhi, tỷ tỷ tin tưởng đệ!” Âu Dương Noãn tươi cười

      “Ân! Tương lai ta muốn phong hầu bái tướng. Để cho tỷ tỷ làm nhất phẩm phu nhân, bọn tiểu nhân kia dám cười nhạo chúng ta, để tỷ cùng mẫu thân có thể hãnh diện vì ta. Tỷ tỷ, rồi tỷ thấy, ta nhất định có thể làm được!” Âu Dương Tước xong, lại tiếp tục kéo dây cung.

      Âu Dương Noãn đứng ra xa vài bước, yên lặng nhìn Âu Dương Tước kéo căng dây cung lần nữa. Phong hầu bái tướng, Nhất phẩm phu nhân! Tước nhi, đây là nguyện vọng của đệ sao? Đệ cũng biết tâm nguyện lớn nhất của tỷ chính là muốn đệ được sống hạnh phúc, danh lợi phú quý này có gì quan trọng chứ? Nếu như đệ muốn, tỷ tỷ có liều mạng cũng tranh giành cho đệ.

      “Âu Dương công tử vẫn còn ở đây luyện tập sao?” Đúng lúc này, nam tử trẻ tuổi từ trong bụi hoa bước ra.

      Tuấn mỹ tuyệt luân…dùng bốn từ này để hình dung Tô Ngọc Lâu đúng là rất chính xác. Thêm nữa lại còn văn võ song toàn, cầm kỳ thi họa có gì là tinh thông, nữ tử nào thấy cũng động tâm thôi. Lâm thị vì muốn nàng mắc bẫy, quả tốn ít tâm tư. Trong lòng Âu Dương Noãn khẽ cười lạnh.

      “Vị này là…” Ánh mắt dừng người Âu Dương Noãn, tươi cười ấm áp, ánh mắt vẻ mặt làm người ta say mê.

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      048-1 Đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu (Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau)


      “Đây là tỷ tỷ của ta!” Theo trực giác, Âu Dương Tước cũng thích vị Tô công tử này nên ít lời nhiều ý, ngay cả tên của Âu Dương Noãn cũng muốn ra.

      Tô Ngọc Lâu nhìn nhìn Âu Dương Noãn, chỉ cảm thấy nàng mặc dù tuổi còn nhưng mắt như thu thủy, mi tựa xuân sơn. Dung mạo ngôn ngữ văn chương bình thường cũng khó mà diễn tả được. ta khỏi mỉm cười : ”Đại tiểu thư, xin chào!”

      Trong ánh mắt như có ánh lửa ấm nóng bốc cháy. Âu Dương Noãn lại chỉ thản nhiên cười : ”Công tử cần đa lễ!”

      Âu Dương Tước nghe tỷ tỷ mình chuyện, chỉ cảm thấy có gì đó khác thường. cẩn thận nhìn lại, mặt Âu Dương Noãn vẫn ôn hòa như ngày thường, nhưng vẫn nhận ra được biến hóa nho . Biến hóa này chỉ đệ đệ thân thuộc như mới phát được. Âu Dương Tước thích vị công tử tuấn mỹ này quá thân cận với tỷ tỷ nên lạnh lùng : ”Tỷ tỷ, đệ muốn ra phòng khách, tỷ cũng trở về !”

      Âu Dương Noãn gật gật đầu, : ”Chắc tổ mẫu cũng tìm ta, đệ nhanh !” xong nàng hướng Tô Ngọc Lâu thản nhiên thi lễ rồi xoay người rời . Hồng Ngọc bước nhanh theo sau tiểu thư mình, cũng nhịn được mà quay đầu nhìn Tô Ngọc Lâu cái, thầm nghĩ vị công tử này đúng là tuấn mỹ, khó trách các vị tiểu thư hồi nãy lại đều kích động như vậy. Thế nhưng Âu Dương Noãn lại xoay người bước có nửa điểm lưu luyến.

      lâu sau khi Âu Dương Noãn rời , Tô Ngọc Lâu vẫn còn đứng đó, Âu Dương Tước nhàng ho khan tiếng, : ”Tô công tử, ngươi tới phòng khách sao?”

      Tô Ngọc Lâu sửng sốt, quay đầu nhìn Âu Dương Tước hờn giận cũng nhìn mình, mỉm cười, bộ dáng rất tự nhiên gật đầu cùng rời . Thế nhưng trong lòng lại rất ngạc nhiên, thiên kim tiểu thư bình thường nhìn thấy đều đỏ mặt ngượng ngùng. Còn vị đại tiểu thư Âu Dương gia này nửa điểm cũng để trong lòng, chẳng lẽ cố tình ra vẻ giả vờ lạnh nhạt là lạt mềm buộc chặt sao? Nghĩ vậy, trong lòng khỏi sinh ra hứng thú với nàng.

      Âu Dương Noãn rời rất xa, bàn tay vẫn luôn gắt gao nắm chặt trong tay áo mới chậm rãi buông ra, nhìn dưới ánh mặt trời mặt trong bàn tay bị móng tay đâm đến đỏ hồng. Hồng Ngọc kinh hô tiếng, : ”Đại tiểu thư, người làm sao vậy?”

      Âu Dương Noãn thản nhiên : ”Vừa rồi đứng lâu nên đầu có chút đau thôi, được để lộ ra ngoài!”

      Tại phòng khách Âu Dương gia, ngồi ở bàn trung tâm là Âu Dương Trì cùng bảy tám quan viên thân cận, các bàn còn lại là chư vị công tử. Tô Ngọc Lâu vừa mới ngồi xuống cùng mọi người ẩm yến. Những người khác ban đầu đều vì xuất thân gia thế nên đối với thân phận là con thương nhân như cũng có chút khinh miệt, nhưng vừa rồi được chứng kiến tài bắn tên của ý khinh thị kia cũng bất giác giảm vài phần. Nay bàn tiệc, mọi người tâm tồn thử ý ngừng kính rượu với . Tô Ngọc Lâu vẫn luôn mỉm cười ẩm hạ, thân thiết chuyện cùng mọi người, nửa điểm mới lạ cũng có, thành thạo lưu lại ấn tượng tốt với mọi người. Trong lời của mấy công tử này đều là thi từ văn vẻ, ti trúc cầm khúc rồi lại đến phong thổ các nơi…. Sản vật danh lam có gì là Tô Ngọc Lâu giỏi, có gì là biết, quả nhiên là văn võ song toàn làm người khác khâm phục. Các chư vị công tử còn ý tứ miệt thị nữa, chỉ có Lâm Chi Nhiễm là thái độ lạnh nhạt, chút cũng để ý đến.

      Lát sau, nha hoàn bước đến rót thêm rượu cho mọi người, biết chân tay long ngóng thế nào mà làm đổ hết lên tay áo Tô Ngọc Lâu, ta hơi hơi nhíu đầu lông mày. Âu Dương Tước cũng ngồi ở bàn này, là chủ nhân chung quy cũng nhịn được mà : ”Sao lại như vậy? Nha đầu ngươi đúng là cẩn thận mà!”

      Tiểu nha đầu kia tuổi còn , biết sai nên lập tức quỳ xuống, liên tục dập đầu nhận lỗi. Tô Ngọc Lâu dù sao cũng là làm khách ở nhà người ta nên cũng tốt nếu tức giận, đành : ”Bỏ !” Nhưng tay áo bị ướt mảng đúng là thoải mái.

      Tiểu nha đầu kia vội vàng : ”Mời công tử theo nô tỳ để nô tỳ thay người lau sạch chút!”

      Đối với người coi trọng dáng vẻ bên ngoài như Tô Ngọc Lâu, người mang theo mùi rượu nồng đậm đúng là thoải mái. Lúc này nghe nha đầu kia như vậy liền buông ly rượu đứng lên.

      Âu Dương Tước nhíu mày : ”Nhưng mà sắp đến thời điểm phụ thân ta kính rượu rồi!”

      Tô Ngọc Lâu trời sinh ưa sạch liền cười : ”Thời gian còn sớm, ta nhanh chóng quay lại, chậm trễ đâu!”

      Âu Dương Tước gật gật đầu, dặn nha hoàn kia: ”Đừng vào viện trong. Nếu cẩn thận đụng trúng tiểu thư nhà ai, ta tha cho ngươi!”

      Tiểu nha đầu sợ hãi gật đầu rồi dẫn Tô Ngọc Lâu . Âu Dương Tước thơ ngây cũng cảm thấy được có điều gì đúng. Nhưng Lâm Chi Nhiễm ngồi ở bàn bên kia ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Tô Ngọc Lâu…

      Tô Ngọc Lâu theo tiểu nha đầu kia qua phòng khách, qua hoa viên rồi dừng lại ở nơi tương đối hẻo lánh. Tiểu nha đầu để chờ trong sân còn mình vào phòng, rất nhanh bưng ra chậu nước ấm, sau đó giúp xắn tay áo lên rồi rửa sạch vết rượu. Cuối cùng lại lấy cái khăn bố cho lau khô, cười hì hì : ”Công tử, rất nhanh được rửa sạch! Công tử cần sốt ruột!”

      Sắc mặt Tô Ngọc Lâu có chút lạnh nhạt, chậm rãi : ”Tay chân ngươi nhanh nhẹn như vậy, sao có thể vô ý là đổ ly rượu lên người ta?”

      Nha đầu kia rất lanh lợi liền cười ngọt ngào : ”Theo như ý của công tử là do nô tỳ cố ý? Nô tỳ đâu có lá gan đó đâu?” xong lại nhìn Tô Ngọc Lâu cảm thán câu: ”Công tử là tuấn tú! Ta ở trong phủ này lâu như vậy cũng chưa từng thấy qua người nào được như ngài. là rất giống thiên nhân a!”

      Nàng ta năng ngọt ngào, trong mắt lại có ánh sáng khác thường lóe lên. Tâm trí Tô Ngọc Lâu bỗng nhiên nhảy lên, cảm thấy có cái gì đó đúng liền nắm lấy tiểu nha đầu, lạnh lùng : ”Là ai phái người tới? Ngươi cố ý dẫn ta đến đây làm gì?”

      Tiểu nha đầu giọng : ”Công tử, là đại phu nhân phân phó nô tỳ làm. Ngài đứng ở trong này chờ chút, hết thảy có phu nhân an bài tốt!”

      Tô Ngọc Lâu lạnh lùng cười, nhanh chóng đứng dậy muốn . Tiểu nha đầu thông minh liền đứng chắn trước mặt quơ quơ khối ngọc bội: ”Công tử nhận ra vật này chứ?”

      Tô Ngọc Lâu sửng sốt, lập tức nhận ra khối ngọc bội kia là đồ vật bên người Tô phu nhân. nhất thời đứng bất động, thanh lại lạnh lùng thêm vài phần: ”Phu nhân nhà người rốt cuộc là có ý gì?”

      Nàng ta cúi đầu, che tia sáng quỷ dị trong mắt : ”Công tử cứ chờ ở chỗ này là được. Cho dù phu nhân nhà ta muốn hại ngài, chẳng lẽ cả Tô phu nhân cũng muốn hại ngài hay sao? Tóm lại đây là chuyện tốt, nếu công tử bỏ lỡ chỉ sợ…tương lai hối hận!”



      Lúc Âu Dương Noãn trở về, đài diễn đến đoạn thứ sáu, đoạn con hát chính xướng lên ‘ con chim nhạn rơi xuống đất. Cúi đầu nhịn xuống thù huyết hồng, rồi có ngày là hùng đâm xuyên ngực kẻ thù!’

      Nàng đứng ở cửa nghe được câu này tự chủ được mà khẽ mỉm cười. Trữ lão thái quân thấy nàng quay lại rất cao hứng, lập tức ngoắc ngoắc nàng lại gần. Âu Dương Noãn mỉm cười bước đến, Trữ lão thái quân : ”Vừa rồi còn thấy Tước Nhi mà?”

      “Dạ, Ngoại tổ mẫu. Tước Nhi nhờ con thay nó vấn an người!” Âu Dương Noãn mỉm cười trả lời. Lý thị bên kia hướng bên này nhìn lại, chợt nghe Âu Dương Noãn : ”Đứa Tước nhi này đúng là ngốc. Nó muốn bắn cung tốt để làm quà chúc thọ tổ mẫu. Những người khác đều cả rồi mà nó vẫn cứ đứng ở hoa viên luyện tập, đến nỗi bàn tay cũng bị thương. Con nhìn mà thấy đau lòng!”

      Lý thị vừa nghe đến đó liền phân phó Trương mama đem thuốc mỡ đến: ”Ngươi đưa qua cho đại thiếu gia , phải tận mắt thấy dùng rồi mới được trở về!”

      Lâm thị ở bên nghe được, oán khí trong mắt nồng đậm khó có thể che đậy được. Con của đại tỷ được xem như tâm can bảo bối của Âu Dương gia, còn con trai của mình chưa được sinh ra bị gán ác danh Thiên sát tinh. Những chuyện này đều do Âu Dương Noãn mà ra, trong lòng bà ta thầm thề rằng, nhất định phải làm cho đối phương phải trả giá gấp nhiều lần!

      Tô phu nhân ngồi bên cạnh Lâm thị lặng lẽ : ”Muội lúc trước cũng , đại tiểu thư đúng là tiểu mỹ nhân a!”

      Đáy mắt Lâm thị xẹt qua tia lãnh ý, khách khí : ”Noãn nhi giống đại tỷ ta, dung mạo đúng là xuất chúng. Làm cho phu nhân chê cười rồi!”

      Tô phu nhân giọng : ”Sao lại vậy? những lời này khác gì coi ta là người ngoài đâu? Ta đưa ngọc bội đính ước cho muội, muội được thay đổi chủ ý a!” Tô phu nhân càng càng ra vẻ thân cận, nhất là khi cười khóe mắt cũng híp lại, quả nhiên là rất cao hứng.

      Tô phu nhân nhìn Âu Dương Noãn, đánh giá thêm lần nữa, thầm nghĩ bằng vào tài hoa của Tô Ngọc Lâu công danh trước sau gì cũng đạt được. Nếu bây giờ lại cưới được người con dâu xuất thân cao quý như vậy, tương lai Trấn quốc Hầu phủ cùng Lại Bộ Thị Lang ở trong triều cũng có thể thay Tô gia đỡ hai câu. Đến lúc đó tiền đồ của Tô Ngọc Lâu chẳng phải càng mở rộng hơn sao? Nghĩ như vậy ánh mắt bà ta càng sáng hơn.

      Lâm thị nhìn Tô phu nhân, đoán được trong lòng bà ta nghĩ gì khỏi thầm cười lạnh. Tô gia bất quá cũng chỉ là nhà thương nhân mà thôi, ngay cả khi phú quý có chạm trời các nhà quyền quý ở kinh đô cũng để vào mắt. Cho dù Tô Ngọc Lâu có công danh trong tay căn cơ cũng quá bé, Âu Dương Trì tuyệt đối đem đích trưởng nữ gả cho nhà như vậy. Lại càng đừng đến sau lưng còn có Trữ lão thái quân mưu kế thâm sâu kia nữa, bà ấy làm sao có thể đồng ý gả cháu ruột thịt cho thương hộ chứ? Nhưng nếu là Âu Dương Noãn toàn tâm toàn ý, chính mình muốn gả cho Tô Ngọc Lâu, vậy thể trách người khác được…Vốn là muốn đợi Âu Dương Noãn lớn thêm chút nữa mới ra tay nhưng tình hình này xem ra để nàng ở lại đây ngày đối với Lâm thị chính là họa lớn!

      Lâm thị nghĩ đến đây ho khan vài tiếng, nhìn Âu Dương Noãn : ”Noãn nhi, lại đây với mẫu thân!”

      Âu Dương Noãn thản nhiên nhìn bà ta cái, vừa muốn qua đột Trữ lão thái quân đột nhiên giữ chặt tay nàng lại. Âu Dương Noãn biết trong lòng ngoại tổ mẫu lo lắng Lâm thị có ý đồ gì khác, nhưng trước mắt mọi người bà ta vẫn là kế mẫu của mình, nếu cứ hững hờ như vậy truyền ra ngoài có lợi cho nàng cũng đệ đệ, cho nên Âu Dương Noãn vỗ tay trấn an Trữ lão thái quân. Xong nàng liền đứng dậy, tươi cười bước nhàng đến bên người Lâm thị.



      Mọi người có thời gian ghé qua mấy bộ ta ed ủng hộ nha

      Sủng phi của nhiếp chính vương:
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-sung-phi-cua-nhiep-chinh-vuong-nhuoc-thanh-ngon.28880/
      Huyết Phượng cung:
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-huyet-phuong-cung-cung-truong-nguyet.30040/
      Tà đế hậu : Tuyệt đế lãnh thê:
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-ta-de-yeu-hau-tuyet-de-lanh-the-quy-tich-do-do.29166/

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :