1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng Phi Đường - Đinh Đông Nhất (Full 116C - đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      tò mò chuyện quá khứ của Ninh Vương wa , si tình wa đỗi, nhưng như vậy ko công bằng với những ng pn bên cạnh ah,:yoyo59::yoyo59::yoyo59::yoyo59:
      Ngân Nhi thích bài này.

    2. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      tội nghiệp bạn ninh vương phi, ngta ăn ốc lại bắt m đổ vỏ mà lại k cãi đc
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 53

      Lâm Tam Tư được Hoắc Dực ôm đùi , vì khoảng cách gần nên Hoắc Dực có thể nhìn thấy góc mặt nghiêng thanh lệ của nàng, lông mi dài rất nét, đôi mắt trong suốt, môi mím chặt, lông mày thanh tú lúc này hơi chau lại.

      Trong phòng đốt lò sưởi nên rất ấm áp, hai người cứ yên lặng ôm lấy nhau như vậy, nhưng cũng hề cảm thấy thời gian trôi nhanh.

      Hoắc Dực nhíu mày, : “Nàng muốn giúp nàng ta sao?”

      Lâm Tam Tư bị Hoắc Dực ra suy nghĩ nên hơi xấu hổ, chỉ cắn môi , đôi mắt chớp chớp, đạo lý đền ơn đáp nghĩa nàng đương nhiên rất , chẳng qua tại đến thân nàng cũng khó bảo toàn, nên có cách nào để đền ơn người ta.Dù vậy lúc này Ninh vương phi có khả năng bị oan, nếu bị đuổi ra khỏi phủ đời này của nàng ấy coi như hết.

      Nếu có thể, Lâm Tam Tư nguyện ý giúp nàng!

      Hoắc Dực bị ánh mắt bất lực của Lâm Tam Tư làm cho lòng vừa mềm vừa đau, thầm thở dài, tay đặt bên hông nàng khẽ nắm chặt, nhưng vì bụng nàng to nên dám dùng lực quá mạnh, “Nếu nàng muốn giúp có gì khó đâu? Ta…”

      Hoắc Dực còn chưa xong Lâm Tam Tư đưa tay che miệng lại, bàn tay bé phủ lên mặt , khiến Hoắc Dực khỏi cầm lấy tay nàng rồi hôn .

      Lâm Tam Tư ngước lên nhìn Hoắc Dực, nhàng : “Ta biết điện hạ muốn đối tốt với ta, nhưng điện hạ đừng nên vì ta mà mạo hiểm.Mặc dù ta là phận nữ nhi, ngày nào cũng ở trong nhà, nhưng cũng biết tình thế tại của điện hạ khó khăn hơn bất kì kẻ nào khác, huống hồ chuyện này còn liên quan đến Ninh vương.” Lâm Tam Tư cười , “Điện hạ cũng cần lo lắng cho ta đâu, mặc dù ta muốn giúp Ninh vương phi, nhưng cũng biết chuyện gì nên làm và nên làm.Chuyện này của Ninh vương phi tuyệt đối thể để người của phủ thái tử ra mặt, nhưng cha ta có quen biết với nhiều lão bằng hữu và cả phụ thân của Ninh vương phi nữa, có lẽ có thể thông qua ông ấy để tới giúp Ninh vương phi, nhưng chuyện này sau, trước mắt việc quan trọng là phải tìm ra được chân tướng việc.”

      Hoắc Dực nhìn dáng vẻ chân thành của nàng, khỏi véo mũi nàng, : “Được, ta nghe theo nàng.”

      “Tạ ơn điện hạ.” Lâm Tam Tư xong liền vòng tay ôm cổ Hoắc Dực, nhất thời mùi hương thơm ngát vây quanh mũi Hoắc Dực.Mặc dù nàng mang thai lớn tháng rồi nhưng dáng người vẫn thấy mập, chỉ có gương mặt là hồng hào hơn trước, người có thêm chút thịt, bộ ngực cũng đầy đặn hơn.Hoắc Dực tự chủ được mà đưa mắt nhìn xuống ngực nàng, đôi mắt khỏi híp lại.

      Hoa đại phu dặn là mấy tháng cuối tương đối nguy hiểm, vì để ảnh hưởng đến thai nhi nên cần tránh chuyện chăn gối, cho nên tháng Hoắc Dực chạm vào Lâm Tam Tư rồi.Lúc này nàng lại làm ổ trong ngực , mùi hương của nàng khiến cho run lên, khát vọng lập tức trỗi dậy, ánh mắt sáng rực nhìn Lâm Tam Tư.

      Lâm Tam Tư nghĩ nhiều như vậy, nàng ngẩng đầu lên từ trong ngực Hoắc Dực, thấy căng thẳng khỏi lên tiếng hỏi: “Điện hạ làm sao vậy?”

      Hoắc Dực đưa tay véo hai má bầu bĩnh của nàng, tự giễu : “Ta luyện cách tĩnh tâm.”

      Lâm Tam Tư khẽ giật mình, dáng vẻ nghịch ngợm đáng khuấy động tâm tư vốn sôi trào của Hoắc Dực, nàng cắn môi nhàng : “Vậy điện hạ luyện tập đến đâu rồi?”

      Hoắc Dực nhìn Lâm Tam Tư, trong giọng lộ ra kìm nén: “ đến giai đoạn thống khổ nhất rồi.”

      Lâm Tam Tư bật cười, nàng buông cổ Hoắc Dực ra, muốn từ đùi đứng dậy, “Vậy điện hạ cứ từ từ luyện , ta xem Bách Hợp và Lý tẩu chuẩn bị đến đâu rồi.”

      Hoắc Dực lại nhanh chóng ôm chặt nàng, ranh mãnh : “ có nàng ở đây ta luyện thế nào?”

      Lâm Tam Tư cầm lấy quyển sách bàn đưa cho Hoắc Dực: “Hay là điện hạ cầm sách luyện !”

      Hoắc Dực thèm nhìn quyển sách kia, ánh mắt chỉ khóa chặt lấy Lâm Tam Tư, thừa dịp nàng chú ý liền cúi xuống hôn: “Hôm nay luyện nữa, ăn chút vậy.”

      Lâm Tam Tư muốn cự tuyệt nhưng còn kịp rồi: “Điện hạ…Ưm…”

      Hai người môi lưỡi dây dưa lâu, mãi đến khi Hoắc Dực cảm thấy hài lòng mới chịu buông Lâm Tam Tư ra, thấy gương mặt đỏ hồng và đôi môi ướt át của nàng, : “Ăn là việc tốt, ngày nào cũng phải làm biết chưa?”

      Hai người ôm ấp trong phòng lúc, bên ngoài tuyết rơi ngày dày, Bách Hợp và Lý tẩu sớm chuẩn bị xong xuôi đứng ở ngoài cửa, yên lặng chờ phân phó.

      Hoắc Dực ôm chặt Lâm Tam Tư ra cửa, Bách Hợp lập tức tới đem áo lông chồn màu trắng mặc cho Lâm Tam Tư, Lý tẩu đưa đệm sưởi tay cho nàng, : “Chúng nô tỳ đặt mấy lò sưởi trong xe ngựa rồi, bên ngoài tuy lạnh nhưng trong xe rất ấm, điện hạ và nương mau vào trong .”

      Hoắc Dực gật đầu rồi bế Lâm Tam Tư lên xe.

      Vì trước đó xe ngựa vòng để mở đường, nên mặc dù tuyết rơi dày nhưng xe vẫn rất êm, chút xóc nảy cũng có.Mặc dù vậy, dọc đường Hoắc Dực vẫn ôm Lâm Tam Tư đùi, muốn nàng gặp phải bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào.

      Chỗ ngồi bên trong xe được trải thảm lông cừu dày, ngồi lên rất thoải mái, nhưng chân của Hoắc Dực ngồi lên còn êm hơn cả thảm lông cừu, thỉnh thoảng Lâm Tam Tư lại giơ tay duỗi người, Hoắc Dực cho là nàng mỏi nên lại đổi tư thế ôm nàng.Tóm lại, đường này Lâm Tam Tư ngồi rất dễ chịu, hề cảm thấy mệt nhọc chút nào.

      Đến nơi, Hoắc Dực xuống xe trước rồi quay lại đỡ nàng xuống.Lâm Tam Tư khẽ kinh ngạc, nàng tưởng Hoắc Dực muốn cầm tay dắt nàng, ngờ lại giơ hai tay ra làm động tác ôm.

      “Hơi cao, để ta bế nàng xuống.” Ngữ điệu của Hoắc Dực cho phép nàng từ chối, từng bông tuyết rơi xuống đầu và vai , càng làm tăng thêm khí chất lạnh lùng và cao quý.

      Lâm Tam Tư cảm thấy hơi xấu hổ, tuy ở trong phủ hai người cũng thường xuyên ôm ôm ấp ấp, nhưng cũng chỉ có Bách Hợp và Lý tẩu ở đó thôi, bị các nàng nhìn thấy, Lâm Tam Tư cũng dần quen rồi!

      ra lúc ban đầu, Lâm Tam Tư cũng chưa thích ứng được, vì dù gì chuyện ôm hôn cũng có phần riêng tư, lúc có Bách Hợp và Lý tẩu ở đó, nàng vẫn có chút lúng túng, nhưng Hoắc Dực lại hề đắn đo chút nào, lúc muốn ôm nàng hôn nàng, dù đó là ở đâu, có ở trước mặt ai cũng chẳng quan tâm.Sau Lâm Tam Tư phải ra đóng cửa lại mỗi lần muốn thân mật, mà Bách Hợp và Lý tẩu cũng tinh ý hơn, vừa thấy khí giữa điện hạ và Tam Tư thay đổi là tìm lý do để rời .

      giờ ở đại sảnh có nhiều người như vậy, để Hoắc Dực bế nàng xuống hay lắm đâu.

      Lâm Tam Tư khó xử : “Điện hạ, ở đây nhiều người lắm!”

      “Vậy sao?” Hoắc Dực khẽ hất cằm, ánh mắt u trầm và giọng lạnh lẽo khiến cho người ta có cách nào phản bác, cả người toát ra khí lạnh như băng, làm Lâm Tam Tư nhìn cũng hơi sợ. “Ta ôm nữ nhân của ta có gì mà phải sợ?”

      Lâm Tam Tư cười : “Vậy điện hạ ôm ta chắc nha, ta nặng lắm đấy.”

      Bởi vì đứng xe ngựa mấy câu, nên khi Hoắc Dực vững vàng ôm lấy Lâm Tam Tư, lúc mặt dán mặt, có thể cảm nhận được gương mặt mềm mại của nàng hơi lạnh, trong lòng khỏi vô cùng đau lòng, lập tức cởi bỏ áo choàng đen người mình ra rồi choàng lên người Lâm Tam Tư, lần nữa bế nàng lên rồi bước nhanh vào nhà.

      Hai hàng người đằng trước đứng đón Hoắc Dực tuy phải là quan viên triều đình, nhưng tất cả đều là binh tướng trung thành theo Hoắc Dực Nhiều năm.Trong mắt bọn họ điện hạ là người ham mê nữ sắc, bất kỳ nữ nhân nào cho dù có là tiên nữ trời cũng thể lọt vào được mắt xanh của điện hạ, nhưng vừa rồi…Là bọn họ bị hoa mắt sao? Nữ tử xinh đẹp vừa mới từ trong xe bước ra kia, được điện hạ dịu dàng bế vào trong nhà rồi!

      Mọi người vì khiếp sợ nên đứng ngây ra như phỗng, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Hoắc Dực và Lâm Tam Tư.

      Lâm Tam Tư cảm giác được ánh mắt của mọi người nhìn về phía nàng, tay khỏi nhàng nắm lấy ngực áo Hoắc Dực, : “Điện hạ làm vậy, sợ rằng ta biến thành tội nhân mất.”

      Hoắc Dực nghe xong đột nhiên dừng bước, ánh mắt thâm trầm quét qua lượt đám người kia, tầm nhìn lạnh lẽo như thanh kiếm lập tức làm cho cả đám sợ hãi cứng người, vội vàng cúi đầu xuống, trong lòng có phần vui đến muốn khóc, : “Điện hạ cuối cùng cũng phải mình đơn trong phòng nữa rồi, đúng là trời xanh có mắt!”

      Hoắc Dực lúc này mới thỏa mãn thu hồi ánh mắt, thương nhìn người trong lòng, : “Thế được chưa?”

      Lâm Tam Tư le lưỡi, ảo não : “Hay là điện hạ để ta xuống đây , dáng vẻ của chàng vừa nãy dọa người, chàng càng dọa bọn họ, bọn họ lại càng ghét ta hơn thôi.”

      “Bọn họ đều là người cũ theo ta nhiều năm rồi.” Hoắc Dực cười , sau lại hậm hừ: “Nàng nhìn ra là bọn họ mừng như điên hay sao?”

      nhìn ra.” Lâm Tam Tư cắn môi lắc đầu, : “Ta chỉ thấy, bọn họ nhìn ta như thể ta là sinh vật lạ vậy.”

      “Bởi vì bọn tò mò muốn biết nữ nhân của ta trông như thế nào thôi.”

      Lâm Tam Tư nghe xong liền đỏ mặt, khẽ vặn vẹo uốn éo trong ngực Hoắc Dực.Hoắc Dực ôm nàng hề phải dùng sức chút nào, dáng vẻ vô cùng nhàng thoải mái.

      “Còn có thể nhìn thế nào nữa, phải đều là hai con mắt cái miệng thôi sao!”

      “Trong mắt ta, nàng hề giống với những nữ nhân khác.” Giọng của Hoắc Dực bỗng trở nên dịu dàng, môi khẽ mỉm cười khiến cho người ta nhìn mà hồn bay phách lạc.

      Lâm Tam Tư lập tức hứng thú : “Vậy điện hạ xem, ta có chỗ nào mà giống?”

      Hoắc Dực cúi đầu hôn lên môi nàng, đáp: “Chỗ nào cũng giống.”

      “Ta biết rồi.” Lâm Tam Tư đảo mắt, nghiêm túc nhìn Hoắc Dực, cười : “ ra điện hạ coi ta là người ngoại tộc hả?”

      “Ngoại tộc?” Hoắc Dực nhíu mày, buồn cười : “Ta nghĩ rằng cả đời này ta thua trong tay người ngoại tộc.”

      “Ta cũng nghĩ rằng ta thua trong tay điện hạ.” Lâm Tam Tư lúc xong mà đến chính nàng cũng ngờ là mình trả lời như vậy, mặt khỏi đỏ bừng lên, vội vàng quay đầu , tránh né dám nhìn vào mắt Hoắc Dực.

      Hoắc Dực cũng đùa nàng nữa, chỉ hơi nhếch môi cười, thể ra tâm trạng vô cùng tốt của mình lúc này.

      Hoắc Dực bế Lâm Tam Tư vào cửa chính, vừa mới đặt chân xuống đất, Lâm Tam Tư muốn phủi hết tuyết người Hoắc Dực , “Điện hạ lại cởi cả áo choàng của mình cho ta mặc, nếu bị cảm lạnh biết sao bây giờ?”

      Hoắc Dực nhàng cầm tay nàng, dắt nàng ngồi xuống giường: “Nàng nghỉ chút , rồi ta dẫn nàng ra ngoài chút.”

      lúc chuyện Bách Hợp và Lý tẩu mang trà và điểm tâm tới, bên cạnh các nàng còn có tiểu nương khoảng mười mấy tuổi, nhìn rất lanh lợi và đáng .
      Last edited: 19/6/17
      minhminhanhngoc, amandatruc, noair59 others thích bài này.

    4. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 54

      Lâm Tam Tư ngoan ngoãn để Hoắc Dực bế ngồi lên giường, giường tuy , nhưng bụng của nàng cũng lớn rồi, ngồi thấy hơi mỏi lưng.Hoắc Dực thấy nàng khẽ cau mày, bàn tay vẫn đặt bên hông nàng.Lý tẩu lúc này mới đột nhiên nhớ ra là mình quên lấy đệm dựa trong xe ngựa xuống.

      “Là nô tỳ sơ sót, quên mang đệm dựa vào, nô tỳ lấy ngay, Lâm nương hãy chờ chút.” Dứt lời liền xoay người lấy đệm dựa.

      Bách Hợp tới muốn giúp Hoắc Dực nhưng Hoắc Dực lại lắc đầu từ chối, thấy tiểu thư được thái tử điện hạ chiếu cố tốt, Bách Hợp cực kỳ vui mừng, liền lui về phía sau bước, đứng yên chỗ chờ phân phó.

      “Điện hạ, chàng cũng ngồi xuống .” Lâm Tam Tư ngẩng lên nhìn Hoắc Dực, nghĩ đến từ lúc xuất phủ vẫn luôn tỉ mỉ chăm sóc cho nàng, khỏi cười : “Ta yếu ớt đến vậy đâu, cần chàng đỡ.”

      Hoắc Dực nghe vậy liền đưa tay vuốt đầu mũi nàng, : “Nàng biết đấy thôi, ta dẫn nàng ra ngoài thế này, Hoa đại phu hề tán thành.”

      Lâm Tam Tư rũ mắt xuống, nàng mang thai cũng sắp mười tháng rồi, Hoa đại phu lo nàng bị động thai nên luôn dặn nàng nên ra ngoài.Nàng tuy ngoài miệng đáp ứng, nhưng trong lòng lại như vậy, Nam Dạ quốc lâu lắm rồi có tuyết rơi, nên nàng mới muốn ngắm tuyết đến vậy, nếu bỏ lỡ dịp này biết còn phải đợi đến bao giờ.

      “Điện hạ đừng lo, chàng chăm sóc ta rất tốt, chàng xem, bây giờ phải ta rất ổn đó sao!”

      Hoắc Dực mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm dường như phát ra chút tia sáng.Lâm Tam Tư ngẩng đầu lên vừa lúc thấy cảnh này, trong phút chốc liền kinh ngạc đến thất thần.

      Lý tẩu cầm đệm dựa đặt sau lưng Lâm Tam Tư, lúc này Hoắc Dực mới buông tay ra, thấy nàng vặn vẹo eo, thoải mái tựa vào đệm êm, mới hài lòng ngồi xuống cùng nàng.

      Lý tẩu và Bách Hợp thấy Hoắc Dực và Lâm Tam Tư đều phân phó chuyện gì, nghĩ hai người khó khăn lắm mới ra ngoài được chuyến, muốn quấy rầy bọn họ, liền liếc nhìn nhau cái rồi rời khỏi phòng.

      Lâm Tam Tư đột nhiên nhớ Hoắc Dực sau khi ăn cơm vẫn chưa uống nước, liền : “Điện hạ, để ta pha cho chàng chén trà.”

      Lý tẩu và Bách Hợp sớm quen với việc để cho Lâm Tam Tư pha trà cho điện hạ.Cho nên lúc nãy khi ở trong phòng, tuy hai người có việc gì làm, nhưng cũng pha trà cho Hoắc Dực.

      Hoắc Dực nhìn bụng Lâm Tam Tư, nhíu mày : “Để ta tự làm.”

      Lâm Tam Tư lại đáp: “Điện hạ quá nuông chiều ta rồi! Nếu ngay cả chuyện như pha trà mà ta cũng được làm, vậy sau này ta còn biết làm gì đây!”

      Hoắc Dực nghe vậy khỏi cười : “Nếu ta vẫn cho phép nàng làm nàng có nghe ?”

      Lâm Tam Tư cố ý nghiêng đầu, đáp: “ nghe.”

      “Nếu vậy …” Hoắc Dực nhướn mày , “Ta cũng còn cách nào.”

      Lâm Tam Tư khẽ cười, nhìn xung quanh trong phòng lượt, quả nhiên thấy bên cạnh bếp lò có đặt cái ấm , liền : “Ta bảo Bách Hợp lấy tuyết để đun nước rồi, dùng nước tuyết để pha trà, mùi vị rất khác đó!” Dứt lời liền từ giường đứng dậy.

      Hoắc Dực cũng đứng dậy đỡ hông nàng, giọng điệu cực kỳ chiều: “ phục nàng có nhiều sáng kiến kỳ lạ như vậy.”

      Lâm Tam Tư nghiêng đầu, cắn môi nhìn Hoắc Dực: “Vậy điện hạ có nguyện ý uống ?”

      Hoắc Dực cúi đầu, dịu dàng ghé vào tai nàng : “Trà mà nàng pha, ta muốn uống cả đời.”

      Lâm Tam Tư cảm thấy lòng mềm nhũn, hơi ngửa đầu liền nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười của Hoắc Dực, hiểu tại sao mà nàng lại đột nhiên kiễng chân, đưa tay vòng lên cổ Hoắc Dực, mạnh mẽ hôn lên môi .

      Hoắc Dực: “…”

      Chủ động như vậy sao?

      Hoắc Dực bị hành động bất thình lình của nàng làm ngẩn cả người, nhưng phản ứng lại rất nhanh, môi khẽ nhếch lên độ cong mị hoặc, nhanh chóng ôm Lâm Tam Tư chặt trong ngực, bao trùm cái miệng mềm mại của nàng, thoải mái hôn mút.

      Lâm Tam Tư vốn chỉ muốn hôn cái thôi, nhưng ngờ Hoắc Dực lại nghĩ vậy, cứ hôn mãi chịu dứt ra, triền miên mút lấy cái lưỡi thơm mềm của nàng.

      “Điện hạ…Ưm…Được rồi…”

      “Ta được mới là được.”

      “Vậy…Phải…Đến…Bao giờ…”

      “Bao giờ mà ta cho là đủ.”

      “Vậy…Điện hạ cảm thấy…Bao giờ…Mới đủ?”

      “Vấn đề này là vẫn chưa nghĩ ra, để ta vừa hôn vừa nghĩ.”

      “Ưm…”

      Lâm Tam Tư cũng biết là hôn bao lâu, chỉ biết là thời gian mà nàng phối hợp được với Hoắc Dực trở nên ngày dài.Trước đây chỉ hôn chút là nàng thở được, tại hai ba mươi phút cũng thành vấn đề.Hoắc Dực cực kỳ hài lòng đối với việc này, mặc dù kỹ thuật hôn của nàng có gì tiến bộ, nhưng thời gian hôn luyện rất tốt, đợi thời gian nữa, tin rằng kỹ thuật hôn của Lâm Tam Tư nhất định tăng mạnh.

      Mãi đến khi chân của Lâm Tam Tư cẩn thận đạp phải cái ấm bên cạnh bếp lò làm cái ấm rơi xuống đất, mới thức tỉnh được hai người say mê ôm hôn nhau.

      Hoắc Dực lập tức bế Lâm Tam Tư lên, lông mày nhăn chặt lại, nghiêm giọng : “Nàng bị bỏng ở đâu rồi?”

      Lâm Tam Tư vẫn còn hơi mơ màng, ánh mắt mông lung, đôi môi mềm hơi nhếch lên, : “ bị bỏng chỗ nào hết…”

      Hoắc Dực nghe thế mới yên lòng, chợt thấy chân mình hơi đau, ra là nước trong ấm giội lên đùi rồi, may là nước mới đun chưa được bao lâu nên nóng lắm, lúc này e là chỉ là hơi đau nữa rồi.

      “Nàng ngoan ngoãn ngồi ở đây .” Hoắc Dực lần nữa bế Lâm Tam Tư xuống giường, còn mình ngồi ra chỗ khác, muốn bỏ chỗ nước bị thấm vào trong giày.

      Lâm Tam Tư thấy ống quần và giày của Hoắc Dực đều bị ướt, liền sợ hãi kêu lên: “Điện hạ bị nước sôi giội lên chân rồi sao?”

      Hoắc Dực nhàn nhạt liếc nhìn nàng: “Ta sao.”

      “Sao lại sao được!” Lâm Tam Tư mặc kệ việc Hoắc Dực cho phép nàng lại, vội vàng tới bên cạnh : “Đó là nước đun mà, chắc chắn là rất nóng!”

      Hoắc Dực khỏi cười : “Chúng ta vào đây được bao lâu rồi?”

      “Chắc khoảng mười phút.”

      “Bách Hợp lấy nước nên vào muộn hơn, cũng vừa mới đặt lò để đun, nên tất nhiên là nước chưa nóng lắm.”

      Lâm Tam Tư nghe Hoắc Dực phân tích cũng cảm thấy là nước trong ấm nóng lắm, nhưng nàng vẫn yên lòng, nhàng tháo giày cho Hoắc Dực, vén ống quần lên, thấy bàn chân và bắp chân hơi đỏ chút, nàng liền tìm thuốc mỡ thoa cho , xác nhận có gì đáng ngại mới : “Sau này cho phép điện hạ xem bản thân như vậy.”

      Hoắc Dực nghe xong liền ôm Lâm Tam Tư vào lòng, mặt dán lên mái tóc đen dài của nàng, : “Lo lắng cho ta sao?”

      Lâm Tam Tư đỏ mặt, cắn môi : “Ừm.”

      Hoắc Dực hôn lên tóc nàng, dịu dàng : “Tam Tư, ta để cho nàng phải lo lắng nữa.”

      ***

      Lý tẩu và Bách Hợp ở trong phòng bếp làm chút điểm tâm, cắt hoa quả rồi bưng vào trong phòng.

      Lâm Tam Tư nhìn thấy theo sau Lý tẩu là tiểu nương có búi tóc tròn đầu, da trắng, người hơi gầy, ánh mắt bé nhìn nàng có phần sợ hãi. biết có phải vì mang thai hay mà Lâm Tam Tư bỗng tràn đầy tình thương của người mẹ, cứ trông thấy tiểu hài tử là rất thích, lập tức lên tiếng hỏi.

      “Ngươi tên là gì?” Giọng của Lâm Tam Tư rất dịu dàng dễ nghe, khiến cho Hoắc Dực ngồi bên cạnh cũng phải quay sang nhìn nàng cái.

      Hoắc Dực khẽ híp mắt, thường ngày nàng còn chẳng chuyện dịu dàng như thế với bao giờ! Lâm Tam Tư quay sang mỉm cười với , Hoắc Dực nghĩ mình việc gì phải ghen với đứa trẻ cả, huống hồ lại còn là , nghĩ vậy liền đứng dậy ra khỏi phòng.

      Tiểu nương dường như dám chuyện với người lạ, nghe vậy liền nhìn Lý tẩu cái, thấy Lý tẩu gật đầu, bé mới giọng đáp: “Nô tỳ tên Tú Nha.”

      “Tú Nha.” Lâm Tam Tư khẽ nhẩm lại lần, cười : “Ngươi mấy tuổi rồi?”

      Tú Nha cúi thấp đầu, đáp: “Chín tuổi rồi.”

      “Mới chín tuổi mà xinh đẹp như vậy rồi sao!” Lâm Tam Tư rất có duyên với trẻ con, vì nàng biết những lời mà trẻ con thích nghe.Lâm Tam Tư vẫy tay với Tú Nha, : “Đến đây với ta, để ta nhìn cái có được ?”

      Tú Nha lại quay sang nhìn Lý tẩu, Lý tẩu cười : “Mau .”

      Tú Nha có vẻ rất căng thẳng, nhưng thái độ dịu dàng của Lâm Tam Tư khiến cho bé rất muốn gần gũi nàng, trong lòng do dự chút rồi mới về phía Lâm Tam Tư.

      Đến gần, Lâm Tam Tư mới nhận thấy Tú Nha rất xinh đẹp, hai mắt to tròn, lông mi dài, đôi môi hồng, là mỹ nhân từ trong trứng rồi.

      Lâm Tam Tư vô cùng thích Tú Nha, liền nhàng nắm tay bé, tay của trẻ con nên rất mềm mại. “Tú Nha, cho ta nghe ngươi cầm trong tay cái gì vậy?”

      Lâm Tam Tư vừa hỏi, mọi người liền chú ý đến bàn tay trái nắm chặt của Tú Nha, thấy vật trong tay bé là vật gì, chỉ biết là nó có màu hồng rất đẹp.

      Tú Nha biết mình giấu được, liền mở lòng bàn tay ra, tượng gỗ nằm gọn trong tay bé.Tú Nha đỏ mặt : “Là tượng người gỗ mẹ làm cho nô tỳ, nô tỳ luôn mang theo bên mình.”

      “Đẹp quá, mẹ của ngươi là khéo tay.” Lâm Tam Tư nhìn tượng gỗ, : “Mẹ ngươi cũng ở đây sao?”

      “Đúng ạ!” Tú Nha xong liền nhìn sang Lý tẩu.

      Lâm Tam Tư nhìn theo tầm mắt Tú Nha, lập tức lấy làm kinh hãi, mẹ của Tú Nha là Lý tẩu sao? Sao nàng chưa từng nghe Lý tẩu nhắc tới chuyện này?

      Lý tẩu hơi ngây người, sau đó lại vội cười : “Tú Nha, nương mới bảo đầu bếp nấu canh, con vào bếp xem giúp nương là bọn họ làm xong chưa.”

      “Vâng ạ!”

      Tú Nha đáp lời, sau đó hành lễ với Lâm Tam Tư rồi chạy .Lý tẩu nhìn bóng lưng bé, khẽ gọi: “Chậm chút chậm chút, cẩn thận té ngã đấy.”

      “Con biết rồi, nương.”

      Lý tẩu thấy Tú Nha rời , lúc này mới tiến lên hai bước, chậm rãi : “Lâm nương, ra Tú Nha phải là con ruột của nô tỳ.”
      Last edited: 19/6/17
      minhminhanhngoc, amandatruc, noair64 others thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 55

      Thái độ của Lý tẩu vừa rồi khiến cho Lâm Tam Tư cảm thấy có tình, nhưng lúc ấy có Tú Nha ở đây nên nàng tiện hỏi, bây giờ nghe Lý tẩu vậy nàng mới hỏi: “Tú Nha là do Lý tẩu nhận nuôi sao?”

      “Xem như là vậy.” Lý tẩu mỉm cười, ánh mắt có phần thương xót. “Có thể coi như nô tỳ và đứa Tú Nha này có duyên với nhau.”

      Lý tẩu thở dài, tiếp: “Đó là chuyện của chín năm trước, nô tỳ quyết định từ chồng, còn mặt mũi nào về nhà gặp mẹ đẻ, mình nơi nương tựa sống trong kinh thành.Lâm nương người biết đâu, phận nữ nhân khi bỏ chồng cũng giống như làm ra chuyện tày đình vậy, nơi nào cũng bị người ta chỉ chỏ đâm sau lưng.Nô tỳ tính tình nóng nảy, sao chịu được chuyện này, liền cùng người ta ầm ĩ trận, bọn họ đông người, thấy nô tỳ hung hăng mắng chửi liền xúm lại đánh nô tỳ, đến bây giờ cánh tay phải của nô tỳ vẫn còn lưu lại vết sẹo do bị họ đánh.”

      Lý tẩu từ từ kể lại mọi chuyện, nhưng gương mặt vẫn rất bình thản, có thể là vì quá lâu rồi nên còn cảm xúc gì nữa, nhưng Lâm Tam Tư nghe xong vẫn cảm thấy mũi hơi cay cay.

      “Nô tỳ lúc đó thể chịu đựng nổi nữa, chỉ muốn tìm chỗ người cho thanh thản, sau lại đến nơi này, vốn định tìm tới cái chết, ngờ lại phát ra đứa trẻ con bị người ta vứt bỏ.” Lý tẩu nhớ lại, lần đầu tiên gặp Tú Nha, thân thể xíu của bé được quấn gọn trong chăn, khi đó thời tiết cũng giống như bây giờ, nên môi của Tú Nha cũng thâm tím cả lại. “Nô tỳ có con cái, nên vừa gặp đứa bé mềm lòng ngay, cuối cùng mang Tú Nha về nuôi.”

      “Vậy sao Tú Nha lại ở đây? Ngươi đưa bé cùng mình sao?”

      “Vốn nô tỳ vẫn ở cùng Tú Nha, nhưng khi bị đuổi khỏi phủ, nô tỳ liền đem Tú Nha đến đây.Nơi này nhiều người có học thức, Tú Nha đến đây còn có thể học được vài thứ, vẫn tốt hơn nhiều so với việc theo nô tỳ.”

      Lâm Tam Tư nghe vậy liền nhìn xung quanh lượt, lúc nãy bước vào nàng chỉ cảm thấy nơi này được bày biện có phần tao nhã hơn, nhưng giờ nhìn kỹ thấy đúng là ở đây rất khác biệt so với những nơi khác, ngay cả những chậu cây cũng được lựa chọn cách rất tỉ mỉ.

      “Lý tẩu, đây là đâu vậy?”

      Lý tẩu ra phía sau Lâm Tam Tư, giúp nàng chỉnh lại góc áo, : “Là Tứ Phương Sơn, chúng ta bây giờ ở giữa sườn núi.”

      “Tứ Phương Sơn.” Lâm Tam Tư nhẩm lại lần, nghĩ chút rồi giật mình : “Là nơi mà tổ tiên Nam Dạ sinh ra sao?”

      Lý tẩu cười đáp: “Đúng vậy!”

      Lâm Tam Tư khỏi nhíu mày, nơi ngắm tuyết đẹp nhất ở kinh thành hẳn là phải ở Thái Nguyên Sơn phía đông mới đúng, sao Hoắc Dực lại đưa nàng đến Tây Phương Sơn này?

      suy nghĩ Tú Nha chậm rãi vào, trong tay còn cầm thứ gì đó, nhìn thấy Lâm Tam Tư liền đưa tới, : “Tiểu thư, cái này điện hạ đưa cho người!”

      Lâm Tam Tư thấy trong tay Tú Nha cầm cái đĩa thủy tinh, trong đĩa có mấy cánh hoa hồ điệp, nhận lấy cái đĩa Tú Nha đưa tới, nàng khỏi buồn cười, hoa hồ điệp mang ý nghĩa nhớ thương và chờ đợi, xem ra điện hạ muốn nàng qua đó rồi! Nghĩ vậy liền : “Điện hạ ở đâu?”

      Tú Nha chỉ ra phía hậu viện: “Điện hạ ở hậu viện ạ!”

      Lâm Tam Tư dịu dàng cười : “Vậy chúng ta cùng đến hậu viện !”

      Bách Hợp và Lý tẩu vội vàng mặc thêm áo cho nàng, sau đó dắt nàng ra hậu viện.Khoảng cách giữa hậu viện và tiền viện gần, muốn tới phải mất thời gian ngắn, cũng may trong phủ khắp nơi đều là cảnh đẹp, vừa vừa thưởng thức nên cũng cảm thấy đường dài.

      tới cổng vào hậu viện, từ xa nàng nhìn thấy hình bóng lặng yên đứng dưới đình lục giác, thân áo trắng như tuyết, sườn mặt tuấn lãnh, cằm khẽ nâng lên tạo thành đường cong hoàn mỹ.Cho dù sống chung với nhau lâu rồi, nhưng Lâm Tam Tư cảm thấy gương mặt kia nàng có ngắm mãi cũng thấy đủ, chỉ trong tức khắc có thể khiến nàng trầm mê. “Điện hạ.”

      Hoắc Dực nghe vậy liền xoay người lại, cười với Lâm Tam Tư, : “Qua đây.”

      “Nơi này giống chốn bồng lai tiên cảnh, làm ta ngắm đến quên cả thời gian.”

      Hoắc Dực tới nắm tay Lâm Tam Tư, nhận ra mặc dù nàng có đệm sưởi tay, nhưng tay nàng vẫn hơi bị lạnh, khỏi khép chặt áo choàng của nàng lại, đem tay nàng bọc gọn trong tay .

      “Lạnh ?”

      Lâm Tam Tư lắc đầu, “ lạnh, vừa rồi đường tới đây, ta trông thấy tuyết nên mới kìm nổi mà cầm nắm lên nghịch, bây giờ tay mới lạnh như vậy, lát là hết ngay thôi.”

      Hoắc Dực nhàng gỡ tuyết tóc nàng, thương : “Tam Tư của ta từ khi nào trở nên đáng tinh nghịch như vậy rồi hả?”

      Vì đứng gần nhau nên Lâm Tam Tư có thể nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Hoắc Dực, nàng đáp: “Ta vẫn luôn như thế mà, điện hạ nhận ra sao?”

      Hoắc Dực : “Bây giờ ta mới nhận ra, liệu có còn kịp ?”

      Lâm Tam Tư cong môi : “Miễn cưỡng cho qua.”

      Hoắc Dực nâng cằm nàng lên, cúi xuống hôn lên môi nàng: “Nàng đối với ta cũng nghiêm khắc như vậy à?”

      Lâm Tam Tư cười đáp: “Ta đối xử bình đẳng mà!”

      Hoắc Dực bất mãn : “Gì cơ?” Mắt híp lại, lộ ra nguy hiểm, Lâm Tam Tư bèn vội ôm chặt rồi dán mặt vào ngực Hoắc Dực, cảm nhận tiếng tim đập và hơi thở của , nhu hòa : “Điện hạ là trường hợp đặc biệt, nằm trong phạm vi đối xử bình đẳng của ta.”

      Hoắc Dực nghe xong liền bật cười, sủng ái cọ lên mũi Lâm Tam Tư, : “Cái miệng của nàng càng ngày càng biết ăn rồi.”

      Lâm Tam Tư nhìn Hoắc Dực cười, trong lòng bỗng thấy hơi kinh sợ, hồi lâu sau mới đáp lại: “Còn phải là do ta học từ điện hạ sao.”

      “Thế sao nàng học cả những cái khác từ ta ?”

      Lâm Tam Tư hiểu ý Hoắc Dực, liền ngẩng đầu lên nhìn , ánh mắt trong suốt đẹp hơn bất cứ thứ gì thế gian này, khiến cho lòng Hoắc Dực mềm nhũn.

      Nàng hỏi: “Học cái gì cơ?”

      “Cái này.” Hoắc Dực lần nữa hôn lên môi Lâm Tam Tư, nhanh gọn đến mức khiến Lâm Tam Tư thể cự tuyệt.Nàng vừa nhiệt tình đáp lại, vừa ôm chặt lấy Hoắc Dực, hoàn toàn đắm chìm trong nụ hôn, quên mất là bên cạnh cửa vẫn còn có người khác đứng ở đó.

      Lý tẩu và Bách Hợp đứng bên ngoài cửa hậu viện, đối với cảnh này sớm nhìn quen rồi, nhưng lo Lâm Tam Tư xấu hổ nên Lý tẩu liền ngoắc tay với Bách Hợp, hai người ra chỗ chơi tuyết, để lại Hoắc Dực và Lâm Tam Tư ở bên trong ôm hôn nhau.

      Hoắc Dực triền miên hôn lúc rồi mới chậm rãi dừng lại, xem ra sau khi luyện tập mấy ngày, kỹ thuật của Lâm Tam Tư có tiến bộ rất lớn, lúc này cái lưỡi của nàng còn ở bên trong miệng khiêu khích, len lỏi mọi ngóc ngách…

      Sắp kìm chế được nữa rồi!!!

      Hoắc Dực đột ngột buông Lâm Tam Tư ra, ánh mắt tràn ngập dục vọng, lúc nhìn vào đôi môi căng bóng đỏ mọng của nàng, phải cố gắng quay mặt nhìn ra chỗ khác.

      Lâm Tam Tư hiểu nổi, liền nghiêng đầu nhìn Hoắc Dực, thấy sắc mặt tốt lắm liền lo lắng : “Điện hạ…Có phải là ta…Cắn phải…Lưỡi của chàng rồi đúng ?”

      Đôi môi ướt át kia lại xuất trước mặt Hoắc Dực, nàng lại còn khẽ cắn cái, khiến cho càng thể kìm nén được.Hoắc Dực híp mắt lại, lần nữa quay lưng . “ phải.”

      “Vậy sao tự nhiên chàng lại dừng lại vậy?” Lâm Tam Tư nghiêm túc suy nghĩ, tiếc nuối : “Ta cảm thấy vừa rồi là lần ta phát huy tốt nhất, dừng lại như vậy đáng tiếc quá…”

      Hoắc Dực cảm giác máu người mình bị lời của Lâm Tam Tư thiêu đốt hết rồi, cũng kìm chế nữa, liền tay kéo Lâm Tam Tư vào lòng, cuồng phong bạo vũ hôn nàng, hôn đến lúc hai chân nàng nhũn ra, mềm yếu ngã vào lòng mới chịu thôi.

      Hoắc Dực sau khi hôn đủ rồi, liền ôm Lâm Tam Tư ngồi ở đình lục giác, ghế sớm được đặt đệm lông, ngồi lên vừa ấm vừa thoải mái.

      Lâm Tam Tư tựa vào vai Hoắc Dực, vừa ngắm cảnh tuyết núi vừa : “Điện hạ…Kiểu hôn vừa rồi, khi nào rảnh chàng dạy cho ta …”

      Hoắc Dực nhìn Lâm Tam Tư: “Nàng thích sao?”

      “Ừm.” Lâm Tam Tư cúi đầu, ngượng đỏ cả mặt, lí nhí : “…Thích lắm…”

      Ánh mắt Hoắc Dực khẽ chứa nụ cười, nhướn mày : “Sư phụ nhất định dạy cho nàng.”

      Hai người sau khi ngắm tuyết xong, Hoắc Dực liền ôm Lâm Tam Tư về. người nam nhân trung niên chạy tới hành lễ với Hoắc Dực, : “Điện hạ, người và Lâm nương hãy ở bên trong lát .”

      Hoắc Dực có phần nghi ngờ, thờ ơ : “Có chuyện gì?”

      Nam nhân trung niên tên là Dương Kiệt, nghe thế liền thấy hơi căng thẳng, đáp: “Bên ngoài có nam tử trẻ tuổi đòi vào tìm người.”

      Ánh mắt Hoắc Dực vốn nhu hòa bỗng trở nên rét lạnh, : “Ta giao nơi này cho các ngươi xử lý, vậy mà ngay cả chút chuyện này cũng giải quyết được?”

      Trời rét căm căm nhưng trán Dương Kiệt lại toát mồ hôi. “Hồi điện hạ, thuộc hạ vốn định đuổi , nhưng tay có cầm lệnh bài xuất nhập của Ninh vương phủ.”

      Hoắc Dực nghe vậy khỏi cau mày: “Ngươi nhìn kỹ chưa?”

      “Thuộc hạ nhìn rất ràng, đúng là lệnh bài của Ninh vương phủ.” Dương Kiệt vẫn cúi thấp đầu, tầm mắt chỉ trông thấy được bàn chân của hai vị chủ tử, ngay cả bắp chân cũng thấy. “Thuộc hạ sai người đứng cản ở bên ngoài vì nghi ngờ đây là người Ninh vương điều đến để thăm dò, cho nên mong điện hạ hãy ở bên trong chờ chút, thuộc hạ nhất định giải quyết tốt việc này.”

      Hoắc Dực suy nghĩ chút, cho dù Ninh vương có nghi ngờ nơi này có liên quan đến , cũng thể trắng trợn sai người đến điều tra như vậy được, huống hồ còn mang theo cả lệnh bài của Ninh vương phủ, phải là tự chui đầu vào rọ hay sao? E là chuyện này liên quan gì đến Ninh vương, kể cả như vậy cũng thể dễ dàng lộ diện ở nơi này, tránh cho người ta hiểu lầm.

      cơn gió thổi tới, làm góc áo choàng của Lâm Tam Tư bị bay lên, cảm thấy hơi lạnh.Hoắc Dực liền ôm chặt nàng hơn, : “Ta đưa nàng vào nhà.” Dứt lời liền phân phó Dương Kiệt: “Cho ta vào, ta muốn xem xem muốn chơi trò gì.”

      “Thuộc hạ tuân lệnh.”

      Dương Kiệt nhận lệnh rồi mau chóng chạy ra ngoài.
      ---
      Ngân Nhi: Tam Tư tỷ, biết cách hôn của thái tử điện hạ có gì đặc biệt mà lại khiến chị muốn học vậy :050: Em muốn thử lần :th_4:
      Last edited: 19/6/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :