1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên Không] Dưỡng Nữ Thành Phi (PN) HOÀN

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆, Chương 45: Mặt trời mọc hướng Đông
      Edit: Khánh Linh



      Tịch Mân Sầm cùng vài vị đại thần tất cả đứng ở đầu hàng.

      Gió lạnh lồng lộng gào thét, quất tóc mọi người bay cuồn cuộn tán loạn. Các thị vệ tay luôn để chuôi kiếm nên hai tay lộ ra bên ngoài áo, bị gió thổi lạnh đến nổi da gà.

      Gió đỉnh núi rất lạnh, như muốn đông đá cả trời đất lại.

      Khuôn mặt nhắn của Mạn Duẫn đông lạnh muốn cứng ngắc cả lại.

      Trời tỏ dần, tầm nhìn của mọi người cũng theo đó mà dần dần xa hơn. Chân trời lúc này tràn ngập mây mù, mênh mông như bức nền để tôn vinh ánh sáng của vầng thái dương.

      Biển mây từ vàng nhạt chậm rãi chuyển sang màu da cam, cuối cùng nhuộm thành từng vệt giống như dòng sông lấp lánh. Từng đám mây thay đổi từ hồng tím sang màu sáng chỉ trong cái nháy mắt.

      Khi vầng thái dương lên, biển mây chung quanh trở nên trong dần, ánh sáng mặt trời từng tia từng tia xuyên thấu tầng mây.

      khó mà trách thi nhân thích việc miêu tả mặt trời mọc mặt trời lặn đến như vậy, bởi nó làm cho người người đều như lạc vào cảm xúc kỳ lạ, cái loại cảnh sắc xinh đẹp tự nhiên này làm cho người ta xao xuyến.

      Mạn Duẫn hoàn toàn đắm chìm trong thời khắc tuyệt đẹp này, đến khi nàng hoàn hồn lại, vầng thái dương bầu trời. Giống như đóa hoa phù dung sớm nở tối tàn, thời khắc mặt trời mọc mặt trời lặn động lòng người nhưng luôn ngắn ngủi như vậy.

      “Đẹp quá.” Mạn Duẫn tán thưởng.

      Tịch Mân Sầm gật đầu đồng ý, hiếm khi có được lần tĩnh lặng tâm trí để thưởng thức cảnh đẹp của đất trời như thế này.

      Tia nắng mặt trời chiếu xuống khiến cho người ta cảm thấy ấm áp. Loại cảm giác này giống như tồn tại của phụ vương đối với cuộc đời Mạn Duẫn.

      Ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt nhắn của Mạn Duẫn, hơi ấm dào dạt bao quanh như vuốt ve nàng.

      Mạn Duẫn thích cảm giác này, cười rộ lên.

      Toàn thân Sử Minh Phi đắm chìm giữa những tia sáng mặt trời, áo choàng thêu kim tuyến hình mặt trời phát sáng chói lóa như muốn đáp lại lời triệu hồi của thái dương vừa mọc ở phương đông kia.

      Dẫn dắt các vị thần tử, Sử Minh Phi đầu quỳ xuống mà hướng thái dương bái lạy.

      Đoàn người đông nghìn nghịt đồng loạt phủ phục đỉnh núi, chỉ có người duy nhất quỳ, đó là Cửu vương gia Tịch Mân Sầm. Mạn Duẫn bị ôm trong ngực, hiển nhiên cũng thể quỳ xuống.

      Toàn bộ Vọng Nhật Nhai được bao phủ trong sóng nắng vàng óng ánh, thần thánh mà trang nghiêm.

      Mạn Duẫn tin đời có thần thánh nào đó gì làm được, cũng tin mặt trời chiếu khắp trái đất, cho nên quỳ.

      “Phụ vương, sao người quỳ?” Mạn Duẫn hỏi.

      Tịch Mân Sầm phóng ánh mắt ra xa, nhìn vầng thái dương tỏa ánh sáng chói chang kia.

      “Phụ vương tin quỷ thần, chỉ tin ở chính mình.” ký thác hy vọng bản thân những thứ giả dối hư ảo, nếu muốn đoạt được hết thảy, chỉ khi chính mình lớn mạnh mới có thể nắm bắt được chặt.

      Chẳng lẽ chỉ cần chăm chăm dựa vào tín ngưỡng là có thể cần phải trả giá mà thu hoạch được điều mình muốn? Chuyện như vậy, hoàn toàn tồn tại.

      —— chỉ tin tưởng vào chính mình.

      Chỉ có dùng đôi tay của chính mình mới có thể tóm thu được tất cả những thứ mà muốn.

      Mà khi có được hết thảy rồi, chính lại phát sao mà những thứ đó vô cùng hư . tại, cái gì cũng chẳng muốn, chỉ thầm muốn giữ chặt đứa bé ôm trong lòng này thôi.

      “Mạn Duẫn cũng chỉ tin tưởng chính mình.”

      Nghênh đón xong tia sáng mặt trời đầu tiên, Sử Minh Phi hùng hồn tuyên bố quyết tâm hết sức mình để làm cho Nam Trụ quốc được quốc thái dân an.

      Công đức tích lũy mấy năm nay của Sử Minh Phi ở Nam Trụ đều được dân chúng hoan nghênh ủng hộ, dưới lãnh đạo của , Nam Trụ quốc tương lai lớn mạnh.

      Đến khi mặt trời chiếu sáng toàn bộ đỉnh Vọng Nhật Nhai, chúng đại thần mới phủi phủ hai đầu gối dính bùn đất mà đứng lên.

      “Hồi Kiền thành.”

      Sử Minh Phi hạ lệnh tiếng, mọi người lại ngồi lên xe ngựa.

      Lễ nghênh đón tia nắng mặt trời đầu tiên hoàn thành. Kế tiếp phải quay lại hoàng cung để đãi đại tiệc, chiêu cáo thiên hạ Tân Hoàng Đế đăng cơ (lên ngôi).

      Đường khá xa nên xe ngựa lấy tốc độ nhanh hơn, cố gắng quay về đến Kiền thành trước khi mặt trời lặn.
      Last edited by a moderator: 10/8/14
      Juuni, tiểu Viên Viên, dungcubi3 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      Tịch Mân Sầm ôm lấy Mạn Duẫn, tung người nhảy ra khỏi xe ngựa. Chu Phi Chu Dương mỗi tay túm cổ áo của vị đại thần, lôi họ ra ngoài.

      Vừa ra khỏi, xe ngựa bùm tiếng, bị đá đụng vào lăn xuống khe suối.

      Những xe ngựa còn nguyên bị hao tổn gì chỉ còn lại mấy chiếc. biết từ lúc nào, Sử Minh Phi cũng ra khỏi xe ngựa. Võ quan lúc này phát huy tác dụng của mình, vây bên ngoài và đẩy toàn bộ quan văn vào bên trong chỗ để bảo vệ.

      “Mỗi võ thần mang theo hai quan văn, cưỡi ngựa lao ra khỏi vùng nguy hiểm”. Sử Minh Phi lâm vào nguy hiểm nhưng loạn, hạ lệnh.

      Rất nhiều người theo, nếu xe ngựa của họ bị lật vào trong khe suối, chính họ cũng bị đá đè, những phần còn lại của chân tay bị đè cụt văng khắp nơi, máu tụ lại chảy xuống sườn dốc, nhiễm đỏ khoảnh dòng suối.

      Quan văn chưa từng thấy trường hợp máu chảy đầm đìa thành dòng như vậy, sợ đến nỗi hai mắt tròn xoe, khủng khiếp tột cùng.

      Thời gian vô cùng gấp gáp, số những con ngựa bị thương nhiều lắm. Mỗi vị quan võ tùy tiện kéo hai quan văn, thúc ngựa tránh đá lăn, chạy về hướng xuống núi.

      “Hoàng Thượng, xin ngài nên rời trước”. Các vị võ thần đều trăm miệng lời.

      Đến lúc này các vị đại thần mới hoàn hồn từ trong hoảng sợ, phụ họa: “Hoàng Thượng, van cầu ngài nên rời trước, mạng chúng lão thần bé đáng kể đâu.”

      Tiên hoàng vừa mới qua đời lâu, nếu Tân Hoàng lại ra tiếp, Nam Trụ quốc nhất định loạn. Cho dù có nước khác tiến vào thôn tính Nam Trụ cũng bị nội loạn dẫn đến tổn thất nguyên khí nặng nề.

      Đội ngũ trước là xe của các đại thần, đội ngũ phía sau là sứ giả các quốc gia. đống đá lăn xuống cản trở đường vừa vặn ngăn Sử Minh Phi và Tịch Mân Sầm ở hai bên.

      Sử Minh Phi bước lên mấy bước, nhảy lên đứng khối đá vừa lăn xuống, đúng lúc nhìn thấy Tịch Mân Sầm ôm Mạn Duẫn chạy lên phía đầu đội hình.

      Đảo con ngươi vòng, Sử Minh Phi nhìn về phía các đại thần Nam Trụ, : “Nhanh chóng lên ngựa, toàn bộ người ngựa rút lui.”

      Các vị đại thần nghe câu này liền cả kinh, nhưng bởi vì những hòn đá lăn xuống chất chồng lên nhau cao gần hai trượng (khoảng 6m), bọn họ lại đứng mặt đất nên hoàn toàn nhìn thấy được tình hình của đoàn người phía sau.

      vị quan văn khúm núm hỏi: “Hoàng Thượng, còn cứu đội ngũ sứ giả phía sau nữa ?”

      Vấn đề này khiến tất cả các vị đại thần nề hà tình huống nguy hiểm mà lâm vào trận tranh cãi.

      Sứ giả luôn liên quan mật thiết đến hòa thuận giữa hai quốc gia, nếu thấy chết mà cứu sợ là đưa đến phen chỉ trích nặng nề. Sứ giả tử vong ở Nam Trụ... sợ là Nam Trụ khó mà trốn tránh trách nhiệm.

      Mày kiếm Sử Minh Phi dựng lên: “Các ngươi cho là Trẫm muốn cứu sao? Đá lăn xuống đều là từ đỉnh núi lăn đến đằng sau kia, Trẫm nhìn thoáng qua rồi, chẳng thấy người nào còn sống cả!”

      “Cửu Vương Gia cũng may mắn thoát khỏi sao?” Nam tử đó là vị võ thần dũng, rong ruổi chiến trường biết bao lâu nay.

      “Nếu lúc này , đá cũng sắp lăn xuống tới phía trước này rồi! Trẫm chẳng thấy bóng dáng của Cửu vương Gia đâu cả.” Sử Minh Phi nhảy lên lưng ngựa, mím môi, suy nghĩ trong đầu biết bay đến đâu.

      Bùm tiếng long trời lở đất, đá lại lăn xuống thêm loạt nữa, đập chết mấy vị đại thần.

      Những đại thần còn muốn hỏi tiếp lập tức bị dọa đến run lên bần bật, dám gì nữa.

      Võ quan lập tức bắt lấy các quan văn, ra roi thúc ngựa chạy thoát theo hướng xuống núi.

      Trước khi rời , Sử Minh Phi quay đầu lại liếc mắt nhìn. Đá ngừng lăn xuống, mặt đất rung lắc theo từng đợt đá lăn. con đường xưa nay vốn bằng phẳng giờ trở nên lổn nhổn nhấp nhô hỗn loạn kinh khủng.

      Tay nắm roi ngựa căng thẳng vô cùng.

      Mặc dù trong lòng rất muốn cứu đứa bé kia, nhưng lại thể. Bởi vì nếu cứu nàng… tương đương với cứu Cửu Vương Gia.

      Cứu Cửu Vương Gia, đồng nghĩa với việc chắp tay dâng Nam Trụ quốc cho người ta. Vì Nam Trụ, quyết định cứu người này thể nào làm được.

      Ra roi quất ngựa, con ngựa nhanh chóng chạy như điên.

      Coi như là, Trẫm… xin lỗi ngươi thôi...
      Last edited by a moderator: 10/8/14
      Juuni, tiểu Viên Viên, dungcubi2 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆, Chương 47: Thoát hiểm như thế nào
      Edit: Kuto Béo
      Beta: Khánh Linh


      Trong cái nháy mắt kia khi Sử Minh Phi nhìn thấy Tịch Mân Sầm, Tịch Mân Sầm cũng nhìn thấy , thấy miệng đóng mở gì đó nhưng vì cự ly quá xa nên nghe thấy được là gì.

      Tịch Mân Sầm bảo vệ đứa bé trong ngực, trùm kín mặt mũi chân tay lộ ra chỗ nào. Đá vẫn ầm ầm lăn xuống, làm văng tiếp các hòn đá dọc đường xuống.

      khối đá bắn vào người Chu Dương, đau đến mức văng tục.

      Đám đá lăn xuống hề giảm mà ngược lại càng lúc càng nhiều. Ngẩng đầu nhìn lên bên cũng có thể mơ hồ thấy được có người đẩy đá xuống. Những người đó đều mặc áo giáp đen giống nhau, hiển nhiên là trải qua huấn luyện chặt chẽ.

      “Cứt , ai con mẹ nó muốn sống.” Chu Dương bị những hòn đá lăn dứt này khiến cho phải nhảy né tránh rất khổ sở.

      Chu Phi cũng thoải mái hơn chút nào, xách theo sức nặng của hai người đương nhiên việc né tránh xung quanh thể dễ dàng.

      “Đừng chạy theo hướng xuống núi, chúng ta lên sườn núi đối diện.” So với hai người, Tịch Mân Sầm thoải mái hơn rất nhiều.

      Bước chân vẫn như bay, giống như những thứ đá lăn này thể ngăn trở được bước của .

      Chu Phi vừa nghe hiểu ngay ý của Vương Gia, liền nhảy mấy bước về hướng khe suối phía dưới.

      Chu Dương đuổi sát theo phía sau.

      Trận công kích ngày hôm nay rất bất ngờ, nhất định là cái bẫy mà ai đó sắp đặt tỉ mỉ chặt chẽ sẵn từ trước. Đường xuống núi biết còn bao nhiêu tảng đá lăn chờ bọn họ. Có thể tránh được lúc này, thể tránh được cả đời. bằng lên sườn núi đối diện, có thể tránh được phạm vi công kích của những hòn đá lăn xuống.

      Trong trường hợp nguy hiểm hỗn loạn như vậy mà còn có thể nghĩ ra phương thức ứng phó, hổ là Cửu Vương gia dũng thần võ.

      Vạch khe hở của áo lông chồn, Mạn Duẫn nhìn thấy cảnh máu chảy thành sông ở sau lưng. Có vài người bị đá đè nửa thân dưới thể nhúc nhích được, máu và nước mắt chảy hỗn loạn, rên la đau đớn cầu cứu. Nhưng đội hình phía sau lúc này muốn tự cứu cũng phải là chuyện dễ dàng.

      Mạn Duẫn là người ích kỉ, nàng phải là thánh nhân nên hơi đâu mà trong tình huống liên quan đến an nguy của chính bản thân thế này mà lại để ý đến chuyện nên có lòng trắc cứu người.

      Hai cánh tay của Phụ Vương cường tráng mạnh mẽ khiến nàng cảm nhận được ấm áp, nhưng đồng thời cũng khiến nàng ý thức được mình là gánh nặng thế nào đối với phụ vương.

      Cứ mỗi lần đối đầu với nguy nan, luôn là phụ vương bảo vệ mình.

      “Ngươi phải là gánh nặng.”

      Như thể đọc được biểu mặt Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm ôm chặt đứa vào lòng, lập lại lần nữa: “Ngươi phải là gánh nặng, ngươi là nữ nhi ngoan của ta.”

      Lời mang khí thế mạnh mẽ khiến Mạn Duẫn cảm thấy như có dòng nước ấm chảy qua trong tim.

      “Phụ Vương, chúng ta phải chạy trối chết đó, người nên phân tâm.”

      Ngón tay cố ý chọc chọc vào lồng ngực cường tráng của phụ vương, giọng Mạn Duẫn mang theo ý cười.

      Chân mày Tịch Mân Sầm hơi nhíu lại, vẫn ngừng chạy như điên về hướng khe suối, vừa : “Ngươi đúng là vô lại.” Trong lời lộ ra chiều, cũng có ý trách phạt gì.

      Có thể làm cho phân tâm chẳng phải là tiểu nha đầu liều mạng nhà ngươi đó sao? Tình huống lúc này mà còn chọc chọc vào ngực , nếu như là lúc bình thường, cái động tác này còn có thể xem như là đùa giỡn, nên trách phạt nặng phen.

      “Như thế này vẫn chưa tính là chạy trối chết được.” Trường hợp lần này còn phải gọi những gì trải qua sa trường là sư phụ.

      Mũi chân điểm mặt những tảng đá giữa suối để mượn lực, chỉ trong vài bước nhảy, Tịch Mân Sầm đứng ở phía đối diện khe suối.

      Ngay cả Chu Dương Chu Phi cũng theo qua tới.

      “Lên .” tảng đá lăn ầm vào khe suối, bọt nước văng cao hơn hai thước.

      Tịch Mân Sầm nhanh chóng phân phó, tiếp tục ôm Mạn Duẫn chạy ngược lên núi. Chỉ có rừng cây rậm rạp núi mới có thể cung cấp chỗ thân.

      Nơi này vẫn còn chưa đủ an toàn, nếu kẻ địch cố ý muốn giết chết họ, địa thế nơi này tuyệt đối bất lợi cho bọn họ. Tịch Mân Sầm nhanh như cắt nhảy dọc theo vách núi, thân mình nhanh chóng dung nhập vào rừng cây bên .

      Những tảng đá ngừng ầm ầm lăn xuống, những kẻ còn ở đường mòn kia nghi ngờ gì nữa hẳn bị đập chết hết rồi, những chiếc xe bị phá tan hoang còn giữ được hình thù, máu tươi nhiễm đỏ cả sơn cốc, ngay cả lá cây cũng dày đặc những vết máu lấm tấm.

      Sườn núi bên này cây cối xanh ngắt um tùm, lá cây rậm rạp che khuất được hình bóng của mấy người bọn họ.

      Sau khi chạy cách đoạn thanh ầm ầm của đá lăn dần dần biến mất. Mọi người hơi an tâm, ngồi phịch xuống đất thở dốc.

      Bốn vị đại thần đều hoảng sợ đến mức mồ môi tuôn ướt đẫm cả lưng, đưa tay vỗ vỗ ngực, lòng vẫn còn sợ hãi, “Cửu Vương gia, chúng ta an toàn rồi chứ?”

      “An toàn?” Dường như cảm thấy câu hỏi này là buồn cười, thanh của Tịch Mân Sầm tràn đầy ý giễu cợt.

      Mạn Duẫn chui cái đầu ra từ trong tấm áo lông chồn, bàn tay trắng nõn non mềm bé chỉ hướng đỉnh núi đối diện: “Nếu như vậy cũng coi như là an toàn, tính mạng chúng ta nguy hiểm rồi.”

      sợ kẻ địch hung hãn, chỉ sợ chính mình khinh địch. Lúc hai phe đấu với nhau việc giữ vững cảnh giác là nhân tố quan trọng nhất.

      Bọn người đỉnh núi đối diện hiển nhiên phát được mấy người chạy trốn bên này, nên giương cung tên được chuẩn bị sẵn nhắm sang rừng cây bên này, chỉ cần bọn Mạn Duẫn bên này có bất kỳ động tĩnh gì lập tức bị vạn tiễn xuyên tim.

      Lưu đại nhân vẹt đám lá cây trước mặt để nhìn, thấy tình hình bên hướng đối diện liền sợ đến nỗi hai chân run lên. Rốt cuộc ai dám lập mưu giết hại sứ giả các quốc gia quy mô lớn thế này?

      đỉnh núi bên kia đứng đầy binh lính mặc áo giáp đen, toàn bộ giương căng cung sẵn sàng.

      Đột nhiên, mũi tên bắn sang hướng bên này, tiếng xé gió vun vút. Lưu đại nhân sợ đến mức lảo đảo ngã sấp xuống mặt sườn dốc.

      Tịch Mân Sầm hời hợt đưa ra hai ngón tay ra, vững vàng kẹp được mũi tên này, ngón tay búng cái, mũi tên liền bị ném ra ngoài.

      Tịch Mân Sầm hề thay đổi sắc mặt, có thể thấy được việc bắt được mũi tên kia hề tốn sức chút nào. Mạn Duẫn đưa mắt nhìn chằm chằm vào những ngón tay của phụ vương, thầm nhủ biết tóm lại bàn tay của phụ vương chứa bao nhiêu sức mạnh, chỉ cần tay mà cũng đón được mũi tên biết công phu cao đến bao nhiêu?

      “Địa thế của Thái Thất Sơn là núi thông với núi nên việc tìm đường xuống núi khó. Chúng ta phải mau chóng quay về Kiền Thành.” Mặc dù cây cối bên này sum suê, nhưng nếu kẻ địch muốn dồn bọn họ vào chỗ chết vẫn cực kỳ dễ dàng. Chỉ cần... mồi lửa.

      Mạn Duẫn và Tịch Mân Sầm cùng nghĩ tới trường hợp này. Kẻ địch sợ trở thành kẻ địch với các quốc gia khác, nên việc đốt ngọn núi càng có gì phải sợ cả.

      Nhân lúc bọn chúng còn chưa từ phía núi đối diện đuổi theo sang bên này, chạy trối chết mới là thượng sách.

      “Theo khe suối là có thể tìm được đường xuống núi.” Tịch Mân Sầm dẫn đầu nhảy ra.

      Bốn vị đại thần vừa định tự liền bị Chu Phi Chu Dương mỗi tay túm người nhắc .

      “Tốc độ các ngươi quá chậm.” Chu Phi cất tiếng giải thích.

      Chu Dương chỉ hừ hai tiếng, tỏ vẻ khinh thường.

      Mạn Duẫn xấu hổ nhìn đôi huynh đệ này, phương thức đả kích người đúng là... thẳng thắn.

      Nhưng Chu Phi vậy là , bốn vị này đại thần cho dù có thêm hai cái chân nữa cũng địch nổi với tốc độ của hai huynh đệ nhà . Dù sao giữa khinh công và chạy bộ thể chung cấp bậc được.

      Tịch Mân Sầm nhiều, chỉ lãnh đạo mấy người chạy nhanh về hướng xuống núi. Bọn họ phải tới được nơi an toàn trước khi kẻ địch chưa đuổi theo được tới bên này.
      Last edited by a moderator: 10/8/14
      Juuni, tiểu Viên Viên, dungcubi4 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆, Chương 48: Đốt lửa rừng cây
      #006600;']Edit: Kuto Béo
      #006600;']Beta: Khánh Linh


      Lẩn giữa đám cây cối chạy vài canh giờ, mấy người bọn họ hề buông lỏng khắc nào, đến lúc đói bụng hái chút trái cây rừng để ăn tạm cho đầy bụng.

      Trái cây vừa chua vừa chát rất khó ăn, Lưu đại nhân vừa mới cắn được miếng thấy chua đến nỗi muốn rớt cả hàm răng.

      Mà quay qua nhìn Mạn Duẫn chỉ mới tám tuổi cứ cắn từng miếng từng miếng , mày cũng nhíu mặt cũng nhăn lấy cái.

      Bốn vị đại thần hơi đỏ mặt, suốt khoảng thời gian mấy canh giờ này, biểu của đứa bé này so ra bình tĩnh hơn bọn nhiều. Sống đến từng tuổi này mà còn thong dong bằng đứa bé như thế, vị tiểu Quận Chúa này xem ra là khó lường đấy.

      Ấn tượng trong lòng đối với vị chủ nhân này từ từ thay đổi. Có lẽ Vương Gia thương đứa này là bởi vì nàng có chỗ hơn người.

      Gió thổi qua, từ trong rừng cây phát ra tiếng xàn xạt là lạ. Lỗ tai Tịch Mân Sầm bén nhạy, vừa nghe thấy vậy liền quay nhìn về phía sau.

      Tiếng lao xao càng lúc càng đến gần, giờ ngay cả Chu Phi Chu Dương cũng nghe thấy tiếng động, thần sắc vẻ hoảng hốt.

      Mạn Duẫn quay đầu lại nhìn rừng cây phía sau, nhưng bởi vì cách khá xa nên nhìn thấy được ánh lửa, chỉ có thể nhìn thấy khói dầy đặc cuồn cuộn bay lên bầu trời xanh trong phía .

      Rốt cuộc nhịn được nên phóng hỏa rồi sao?

      “Nhanh lên.” Tịch Mân Sầm chạy vài giờ nhưng hơi thở vẫn hề hổn hển, giọng vẫn lạnh lùng và vững vàng. Còn Chu Phi Chu Dương tuôn mồ hôi đầy đầu, hơi thở cũng vô cùng gấp gáp.

      Tốc độ của Tịch Mân Sầm vượt xa Chu Phi Chu Dương, nhưng suốt dọc đường vẫn luôn giữ khoảng cách 3-4m so với bọn họ.

      Thấy Chu Dương mệt mỏi mồ hôi đầm đìa, Tịch Mân Sầm tay túm áo Phỉ đại nhân, tay kia vẫn ôm chặt Mạn Duẫn chạy về phía trước, tốc độ vẫn giữ như cũ hề giảm bớt chút nào.

      Chu Dương cảm thấy cả người lập tức thoải mái hẳn lên, vội vàng giúp đại ca mình lôi kéo Lưu đại nhân, đuổi theo Vương Gia.

      Tốc độ ngọn lửa cháy lan cực nhanh. Mới vừa rồi mới chỉ có vài sợi khói trắng, bây giờ khói mù bay dày đặc đầy trời. Những cây đại thụ sườn núi này đa số mấy trăm năm, chỉ cần mồi lửa đốt gốc cây cả cánh rừng đều bị hủy diệt.

      Gió lớn bất chợt nổi lên, thế lửa càng lan tràn hung mãnh.

      mặt đất là cả lớp lá khô rụng dày, chỉ cần dính vào tia lửa ngay lập tức cháy điên cuồng.

      “Khụ khụ...” Chu Phi vừa há mồm sặc ngụm khói, “Chúng ta... Chúng ta xuống khe suối để tránh lửa thôi.”

      Sườn núi bên này thuận theo hướng gió, nên toàn bộ khói đặc đều cuồn cuộn cuốn về phía trước, cho dù bị chết cháy cũng bị sặc khói mà chết.

      Chu Dương mang vẻ mặt cấp bách chờ Vương Gia ra quyết định.

      được, điều bọn họ muốn chính là dùng lửa để ép chúng ta xuống núi.” Phía đối diện còn có biết bao nhiêu là mũi tên chờ bọn họ ló ra khỏi rừng. Mạn Duẫn mở miệng phủ quyết, khuôn mặt nhắn đầy nghiêm trang, trong con ngươi vẻ cứng cỏi, ngay cả Tịch Mân Sầm khi nhìn thấy cũng cảm thấy rung động. người có thể ở ngay bên bờ vực sống chết mà vẫn biểu được vẻ bình tĩnh như thế liệu có đứa bé con ?

      Chỉ cần vừa ló ra khỏi rừng cây khả năng bị biến thành con nhím rất cao. Cung tiễn trong tay bọn chúng phải chỉ để trang trí mà thôi đâu nhé.

      “Vậy... vậy bây giờ... làm thế nào?” Phỉ Đại nhân lau mồ hôi lạnh bên tai, nếu cứ tiếp tục dông dài mà ra quyết định, bọn họ chết là điều thể nghi ngờ.

      Mạn Duẫn cắn chặt răng, giờ phút này trừ việc cấp tốc chạy xuống núi, ra cũng còn biện pháp gì khác.

      Tịch Mân Sầm xiết chặt chân mày, : “Các ngươi còn có hơi sức mà chuyện, còn bằng dùng nó mà tiếp tục chạy xuống núi. Chẳng bao lâu... tự nhiên có người đến tiếp ứng.”

      Lời của Tịch Mân Sầm giống như cho mọi người liều thuốc an thần. Chu Phi Chu Dương vung cánh tay, chấn chỉnh tinh thần, lại tiếp tục tăng cao tốc độ như thấy được hy vọng ở cuối đường hầm.

      Mạn Duẫn ôm lấy cổ của phụ vương, thầm nhủ, chẳng lẽ thực có người tới tiếp ứng sao?

      Nếu như nơi này là Phong Yến quốc khẳng định có quân đội tới cứu giúp. Nhưng nơi này là Nam Trụ quốc à nha! Sử Minh Phi còn mong bọn họ chết kịp, làm sao phái người tới cứu bọn họ cho được?

      Hy vọng như thế, bé làm sao.

      Nhìn ra nỗi lo lắng của đứa bé, Tịch Mân Sầm vỗ sau lưng Mạn Duẫn, an ủi tiếng động, rồi kề miệng lại gần lỗ tai của nàng, giọng nhưng vẫn uy nghiêm: “Duẫn nhi, ngươi lại tin phụ vương đúng ?”

      Cho dù để cho việc xấu xảy ra chính bản thân , cũng để cho nàng bị bất cứ chuyện gì...

      Mạn Duẫn nhìn phụ vương, ánh mắt hàm chứa ý hỏi. Tịch Mân Sầm kề môi hôn trán Mạn Duẫn cái, trả lời bằng ánh mắt trấn an.

      Xúc cảm lạnh lẽo trán khiến Mạn Duẫn tỉnh táo lại. Hễ Phụ vương ra lời nào, xưa nay đều là nhất ngôn cửu đỉnh tứ mã nan truy, nếu như vậy nhất định là nắm chắc còn sống mà ra khỏi nơi này.

      Sơn cùng thuỷ tận tưởng rằng hết lối, nhiều khó khăn như vậy, bọn họ cũng vượt qua hết thảy, lần này nhất định cũng có thể vượt qua an toàn.

      Mạn Duẫn cười sáng lạn.

      Nếu có người tới tiếp ứng, tại bọn họ chỉ cần kéo dài thời gian, chờ viện binh tới là được.

      Phụ vương toàn thân cao thấp đều là mê lộ thể dò đoán, nam nhân này là người thâm tàng bất lộ*, Mạn Duẫn thể nhìn thấu được. (* thâm tàng bất lộ: tính tình, mưu kế giấu sâu để ai biết)

      ràng đối đầu với nguy nan trùng trùng nhưng vẫn có thể thề son sắt mà cam đoan tuyệt đối có cơ hội sống sót ra khỏi nơi này. Phụ vương giống như vị Thần linh thực tồn tại cõi đời này, chỉ đối với Phong Yến quốc, mà đối với Mạn Duẫn cũng vậy, giống như chỉ cần có tất cả mọi khổ nạn cũng có thể được giải quyết dễ dàng.

      Đội ngũ của Sử Minh Phi mới vừa xuống tới chân núi liền nhận được phong thư. Vừa mở ra nhìn thấy nội dung bên trong, Sử Minh Phi liền tức giận đến nỗi vo tờ giấy thành nắm. tức giận khiến cho gương mặt tuấn tú đỏ bừng như xung huyết.

      “Tần tướng quân, ngươi lập tức trở về điều động vạn cấm quân lên Thái Thất Sơn cứu đội ngũ sứ giả. Tất cả quan văn xuống ngựa, võ quan cùng Trẫm.” Ném cục giấy xuống đất, Sử Minh Phi ra roi, quay đầu ngựa chạy ngược về hướng lên núi.

      Các đại thần của Nam Trụ quốc vẻ mặt đầy kỳ quái nhìn bóng lưng Hoàng Thượng. Phong thư kia rốt cuộc viết cái gì mà khiến cho Hoàng Thượng mới vừa xuống núi lại để ý tánh mạng xông thẳng lên trở lại?

      Nhưng nhìn sắc mặt Hoàng Thượng mà đoán, đây tuyệt đối là chuyện lớn. Võ quan để quan văn xuống ngựa, sau đó nhanh chóng đuổi theo lên núi.

      Con ngựa phi nhanh như gió, lời khuyên của quan văn còn chưa kịp ra miệng chẳng còn thấy bóng dáng của Hoàng Thượng đâu.

      Trong đội ngũ Nam Trụ, tiểu thái giám thừa dịp các đại thần chú ý liền nhặt cục giấy lên, len lén mở ra. Khi thấy được nội dung ghi giấy, ái chà, chẳng trách Hoàng Thượng vội vã như thế, ra là bị uy hiếp...

      Hóa ra Cửu vương gia đoán được kiếp này từ sáng sớm.

      Bàn tay chậm rãi nắm chặt lại, tờ giấy từ từ biến thành mảnh vụn.

      ra nam nhân này luôn mạnh mẽ như thế, Hoàng Thượng tóm lại thể đấu lại .

      Khói mù càng lúc càng đặc, mấy người cũng bị sặc đến thở cũng thông, chỉ có Tịch Mân Sầm là giống như chẳng bị bất cứ ảnh hưởng gì. Liếc nhìn gương mặt sặc khói đỏ bừng của Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm ném Phỉ Đại nhân sang cho Chu Dương.

      Chu Dương tiếp được cách chuẩn xác.

      “Các ngươi trước.” xong, để ý tới ánh mắt sững sờ của những người còn lại, ôm Mạn Duẫn vọt ra khỏi rừng cây.

      Vừa ra khỏi rừng cây, tên bắn về phía hai người bay đầy trời. Nhìn những mũi tên phóng nhanh đến gần, tâm trạng Mạn Duẫn cực kỳ bình tĩnh.

      “Đừng sợ, phụ vương chắc chắn bảo vệ chu toàn cho ngươi.” Thân thể khẽ nhảy lùi ra sau, Tịch Mân Sầm tránh được các mũi tên.

      đỉnh núi đối diện đứng đầy những kẻ địch.

      Bởi vì hít vào quá nhiều khói, Mạn Duẫn câu cũng ra, đành phải dụi dụi vào ngực phụ vương, tia lo sợ.

      Tránh thoát vô số mũi tên, Tịch Mân Sầm xẹt xuống khe suối, hạ mũi chân xuống mấy tảng đá ngổn ngang giữa dòng, ống tay áo phất cái tạo cỗ khí cuồn cuộn bay ra, toàn bộ các mũi tên phóng tới bị phản chấn đẩy ngược trở về. Thừa dịp này, Tịch Mân Sầm kéo áo choàng của Mạn Duẫn ra, tung vòng đáp mặt suối.

      Khi kéo áo lên, áo choàng được nhúng nước ướt đẫm.

      Sau đó ngừng lại khắc nào, lại chạy ngược vào trong tán rừng um tùm. Hàng loạt những động tác này ra chỉ xảy ra trong vòng mấy giây.

      Tốc độ rất nhanh, như trận gió giật thoáng qua.

      Chu Phi Chu Dương chỉ cảm thấy như có trận cuồng phong thổi qua, nhìn lại thấy Vương Gia đứng sóng vai cùng bọn họ.

      Roẹt tiếng, áo choàng được xé rách thành mấy mảnh. Mạn Duẫn nhìn thấy trong tay phụ vương có bất kỳ loại vũ khí nào, thế mà vết xé áo choàng lại hết sức đều thẳng, chẳng thấy đó là do tiện tay xé ra chút nào.

      khối vải lành lạnh ẩm ướt được đắp lên miệng và mũi Mạn Duẫn.

      “Cố gắng hít ít khói thôi, kẻo tốt đối với thân thể.” Tịch Mân Sầm với Mạn Duẫn.

      Mạn Duẫn sửng sốt, phụ vương mạo hiểm, bất chấp những mũi tên được bắn đến hàng loạt kia mà ra ngoài thấm ướt áo choàng, chỉ vì để cho nàng ít phải hít vào chút khói cháy? Mạn Duẫn có tài đức gì mà có thể được phụ vương thương đến thế?

      Bốn vị đại thần nhận lấy những tấm vải ướt còn lại mà bịt miệng và mũi, lập tức cảm thấy việc hít thở dễ dàng hơn rất nhiều. Chu Phi và Chu Dương đều bận cả hai tay để nắm lấy cổ áo các vị đại thần, còn tay trống đâu mà nhận lấy mảnh vải ướt cho mình. Cuối cùng, khi bị Chu Dương trợn mắt, Lưu đại nhân rất thức thời đưa ra cái tay giúp bịt miệng mũi.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]

      Những động tác này làm liền mạch, vô cùng nhuần nhuyễn.

      Mạn Duẫn ở trong ngực phụ vương có cảm giác phi thường.

      Binh lính mặc hai loại khôi giáp màu sắc khác nhau hỗn chiến thành đoàn, đao kiếm va vào nhau chan chát. Cứ cách mỗi vài bước là có thể nhìn thấy được thi thể.

      “Đây là quân đội của nước nào?” Mạn Duẫn hỏi ra nỗi nghi vấn trong lòng.

      Màu sắc khôi giáp bất đồng, cũng có nghĩa là của cùng quốc gia.

      “Đều là binh sĩ của Nam Trụ quốc.” Tịch Mân Sầm đá bay tên lính mặc giáp đen giơ kiếm đánh tới, trong thanh mang theo chút băng hàn.

      Sử Minh Phi đứng cách đó xa, vung kiếm nhát chém đứt đầu vài tên lính, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Cửu vương gia lên đến đỉnh núi.

      “Phụ vương, người cái gì?” Sợ mình nghe lầm, Mạn Duẫn hỏi lại.

      “Binh sỹ mặc giáp xanh là cấm quân, binh sỹ mặc giáp đen chính là vạn quân hộ vệ đồn trú Thái Thất Sơn này.” Tịch Mân Sầm về phía Sử Minh Phi, chỉ cần nhàng phất ống tay áo là quạt bay những binh lính tới gần.

      Nội lực tạo thành cây roi bằng khí, quét qua nơi nào binh lính nơi ấy lập tức ngã xuống đất.

      Hóa ra binh lính cùng quốc gia, giờ lại đánh nhau như vậy là sao chứ? Tự giết lẫn nhau? Hay là phải trong triều đình Nam Trụ quốc xuất vấn đề. Cảm thấy khả năng này là lớn nhất, Mạn Duẫn cũng nhìn về phía Sử Minh Phi.

      Sử Minh Phi lộ ra nụ cười bất đắt dĩ, nhảy tung người, hai chân giang ra đạp bay hai tên lính giáp đen hai bên trái phải.

      Cơ hội để Tịch Mân Sầm ra tay rất ít, ít nhất Mạn Duẫn cũng phát phải sử dụng công phu vào lúc nào. Tịch Mân Sầm chỉ cần tùy ý phất áo bào cái là tạo ra luồng khí mạnh, luồng khí này sức mạnh cực lớn, có thể hất bay cả đá tảng.

      Mạn Duẫn có can đảm để thử uy lực thực của luồng khí này, nhưng chỉ cần nhìn hàng loạt binh lính té xuống đất co quắp cũng đoán được bảy tám phần.

      “Hoàng Thượng, Bổn vương cảm thấy... chúng ta cần đàm luận chút.” Tịch Mân Sầm đứng trụ vững vàng trước mặt Sử Minh Phi.

      Sử Minh Phi thu hồi kiếm, về phía , : “Trẫm cũng cảm thấy cần phải thảo luận, nhưng xin Cửu vương gia để Trẫm giải quyết đám phản quân này trước .” Quay đầu nhìn lại, hai quân chém giết lẫn nhau hỗn loạn phân địch ta.

      Sử Minh Phi cực kỳ bình tĩnh, giữa hai hàng lông mày lại có tia thất bại lẫn mấy phần nhận thua.

      Tịch Mân Sầm gật đầu, lui ra bước, hề có ý tham gia vào trận đánh này, chỉ đứng bên lãnh đạm nhìn xem. Sau khi mặt trời dần dần rơi xuống sau ngọn núi, sắc trời trở nên tối dần, ngọn núi bên kia lửa vẫn cháy điên cuồng như cuốn lấy cả trời đất, ánh lửa cao ngất trời chiếu sáng cả Thái Thất Sơn. Từng trận tiếng chém giết, đao kiếm va vào nhau loảng xoảng vang lên khắp nơi, phần còn lại của tay đứt chân cụt chỗ nào cũng có.

      “Phụ vương, sao lại chịu mang binh trở lại vậy?” Thối lui đến rìa đỉnh núi, Mạn Duẫn mới mở miệng hỏi.

      Điểm này làm Mạn Duẫn tò mò. Lúc đá tảng từng đống lăn xuống, nàng tận mắt nhìn thấy Sử Minh Phi ngoảnh mặt, mang theo đại thần Nam Trụ vội vã xuống núi, hoàn toàn màng đến sống chết của bọn họ. Thế mà bây giờ lại vòng trở lại? Nếu bỗng dưng lương tâm nổi lên muốn quay lại cứu người, Mạn Duẫn tin.

      Tịch Mân Sầm dường như nghĩ đến cái gì, lạnh lùng hừ tiếng.

      “Đừng tưởng rằng Sử Minh Phi là người tốt, có thể lên làm Hoàng đế Nam trụ mà trong tay dính chút máu tươi nào, làm sao có thể?” Tịch Mân Sầm đưa tay bắt được cổ của tên lính, vừa định cứ thế mà bóp gãy, nhưng lại cố kỵ đứa bé trong ngực sợ hãi nên chỉ vung tay ném kẻ đó ra ngoài. Đầu tên lính đánh vào tảng đá, vỡ toác chết tươi tại chỗ.

      “Trước khi lên núi, phụ vương phái thị vệ chờ dưới chân núi. Nếu chúng ta xuống núi, đưa cho Sử Minh Phi phong thơ.”

      khí đỉnh núi rất thoáng đãng. Vết ửng đỏ mặt Mạn Duẫn từ từ thối lui, điệu chuyện cũng khôi phục như bình thường.

      “Trong thơ viết cái gì?” Mà có thể khiến cho Sử Minh Phi mang người quay lại.

      Tịch Mân Sầm nhéo nhéo hai má đứa bé, rất mềm mại, rất xúc cảm.

      “Trong thơ viết: nếu Cửu vương gia có bất trắc gì, Phong Yến quốc liền y theo thỏa thuận lúc trước mà đưa quân đánh thẳng Kiền thành.” Tuy chỉ ngắn ngủn mấy câu nhưng đủ uy hiếp Sử Minh Phi vừa lên ngôi lâu còn ngồi chưa vững chỗ.

      Huống chi... Sử Minh Phi đồng ý cam kết, giờ phải thực . Đừng tưởng rằng đùa bỡn giả mù sa mưa mà có thể thoát được lời hứa lần trước.

      Mạn Duẫn hiểu ra, gật gật đầu. Vô luận là so về binh lực hay tài lực, Nam Trụ đều kém hơn Phong Yến quốc. Đặc biệt là thời điểm giao nhau giữa hai đời hoàng đế càng dễ dàng phạm sai lầm. Nếu Phong Yến quốc nhân cơ hội này mà đánh cho trận, căn cơ của Nam Trụ quốc cho dù có tốt hơn nữa cũng bị hủy diệt khó mà khôi phục lại được.
      Last edited by a moderator: 10/8/14
      Juuni, tiểu Viên Viên, Diệp Băng2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :