Học bá trọng sinh - Đào Cách

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. babylove1314

      babylove1314 New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      24
      Học bá trọng sinh.

      Tác giả: Đào Cách.

      Thể loại: Trọng sinh, đại, thanh xuân vườn trường.

      Edit+Beta: Tuyệt Thế Bảo Bảo.

      Convert: Củ Lạc (tangthuvien)

      Số chương: 84

      Tình trạng bản chính: Hoàn.

      Tình trạng edit: bò~

      Nhân vật chính: Ôn Nhất Dương, Lộ Kiều Hiên.


      Văn án:


      Nếu nhân sinh có thể quay lại lần....

      Bởi vì lúc học cấp hai cố gắng mà thế hệ học bá trở thành học tra. Ôn Nhất Dương bất ngờ quay trở lại thời điểm trước kì thi cấp ba, vì muốn mình phải hối hận, đời này muốn dụng tâm học tập, lại trở về làm học bá.

      (BB: “Học bá” là chỉ những học sinh học giỏi, đa tài. Và ngược lại, chính là “học tra”.)
      Đầu tiên là như nguyện thi được vào trường trường cấp ba đứng đầu trong thành phố, sau đó tiến vào lớp chọn của trường, tham gia CLB, quét ngang cuộc thi Danh Tác Văn Học....

      Nhưng mà lúc rốt cục ở đại học trở thành học bá, bất ngờ phát ra...Di, bên cạnh như thế nào mạc danh kì diệu lại xuất học thần cứ liều chết quấn lấy ?!

      sớm có trong kế hoạch nha!!!

      Nếu nhân sinh quay lại, chỉ hy vọng chính mình phải hối tiếc...

      Học thần: Dám trêu vào phải phụ trách!

      Học bá: Chính là bổn nương muốn a! Có bản lĩnh làm cho ta phụ trách !

      Học thần: ....

      Học bá: Lăn!!!


      (Cũng biết nên spoil thế nào nữa? Truyện chỉ đơn giản là kể lại quãng thời gian cố gắng học tập và phấn đấu trở thành học bá của nữ chính. Còn nam chính chính là học thần, vì từ là thiên tài, đạt được mọi thứ quá dễ dàng nên dường như có hứng thú với cái gì, lên lớp luôn ngủ nhưng vẫn có thể thi đứng nhất, ở nhà cũng chịu học hành gì cả luôn trốn chơi điện tử, bị ông nội bắt được là bị phạt dùng bút lông chép thi thư, cho nên cũng luyện được thân thư pháp rất tốt...gặp nữ chính lần đầu tiên trong cuộc thi văn học dành cho học sinh cấp hai của thành phố, nhưng mà nhớ diện mạo của , chỉ nhớ tên thôi. Ở kiếp trước sau khi nữ chính lên đại học cũng có duyên phận kha khá với nam chính, nhưng vì tự ti nên bỏ lỡ. Kiếp này gặp nam chính sớm hơn, học cùng cấp ba, cùng lớp, cùng bàn. Rồi bị nam chính quấn chặt thể thích. Hì hì. Nam chính gia thế tốt, đẹp trai, học giỏi, thể thao tốt,...nhưng mà người cũng ai thập toàn thập mĩ, cậu cũng có những sở đoản của mình. Nam chính ngay từ đầu đối với nữ chính rất tốt, sau biết mình thích nữ chính nữ chính đâu cậu theo đó, tóm lại là quấn chặt lấy tha. Rất rất đáng cũng rất ngây thơ á!!! Còn các nhân vật phụ có chính diện cũng có phản diện, nhưng mà dù là nhân vật phản diện cũng quá xấu, dù gì cũng mới là học sinh, mình thấy như thế là rất hợp lý. Cuối cùng đọc xong truyện này mình rất rất muốn trở lại thời học sinh trở lại kia. Vô cùng hoài niệm a!!!)

      Địa chỉ email: [email protected]

      BB: Đại khái là mình post chương mới vào chủ nhật hàng tuần. Còn bao nhiêu chương phải xem mình có bao nhiêu thời gian rảnh nữa. Nhưng mình cố gắng hoàn truyện này trong thời gian sớm nhất. Vì đây là lần đầu tiên mình edit truyện cho nên có gì thiếu sót, mong các bạn thông cảm nhé! Thân!
      Mục lục:

      Chương 1
      Chương 2 Chương 3
      Chương 4 Chương 5 Chương 6
      Chương 7
      Chương 8 Chương 9 Chương 10
      Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15
      Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21
      Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28
      Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36
      Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45
      Chương 46
      Chương 47 Chương 48
      Chương 49 Chương 50 Chương 51
      Chương 51 Chương 53 Chương 54 Chương 55
      Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60
      Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66
      Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73
      Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81
      Chương 82 Chương 83 Chương 84
      Last edited: 20/11/16
      nguyet_lmhngocthach thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      @babylove1314 chào bạn, mình là mod box này. Đầu tiên, đây là lần đầu bạn post truyện ở cung, cảm phiền bạn đọc quy định dành cho editor dưới chữ ký mình để cho chúng ta dễ làm việc.

      Thứ hai, bạn canh giữa hết phần tác giả, thể loại... văn án dùm mình, thêm link facebook, mail bạn thường dùng vào đấy (bắt buộc nhé).

      Thứ ba, bìa truyện bên mình phụ trách, bạn cứ việc edit ko cần lo lắng.

      Thứ tư, bạn làm mục lục truyện để reader dễ dõi, đây là link hướng dẫn https://cungquanghang.com/threads/huong-dan-tao-muc-luc-trong-truyen-cho-editor.22886/

      Thứ năm, nếu bạn muốn up hình lên diễn đàn, bạn tham khảo link này https://cungquanghang.com/threads/huong-dan-su-dung-upload-anh-cua-forum.22890/

      Thứ sáu, truyện được post riêng, duy nhất diễn đàn mới đc hưởng các ưu đãi của cung dành cho editor, bạn nhé! Nếu post thêm ở nơi thứ 2 bất kỳ, đc hưởng j cả.

      Thứ bảy, bạn chuyển thẳng thuần việt luôn, trường cấp 3, hiểu tại sao, ta - nàng sang xưng hô đại. Thích ý loạn chuyển cùng xã đoàn? Là gì bạn, bạn nào ko đọc convert ko hiểu đâu. Đừng hễ tí là hán việt rồi chú thích, mất hết mood bạn à, chuyển thẳng luôn, vì những từ này quá thông dụng, mình chỉ chú thích thành ngữ, điển cố, những thứ cần thiết thui.

      Cuối cùng, nếu có gì hiểu bạn có thể inbox hỏi mình.
      Last edited: 7/11/16
      babylove1314 thích bài này.

    3. babylove1314

      babylove1314 New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      24
      Chương 1: Nếu nhân sinh quay lại lần nữa...

      Edit+Beta: Nhất Thế Bảo Bảo.

      Chiếc xe buýt cũ kĩ chạy trong màn mưa xối xả, nước bắn tung tóe những nơi nó qua.

      Những giọt mưa lộp bộp đánh vào cửa kính xe, những giọt nước trong suốt như ngọc trai dần dần ngưng tụ, đợi lúc lực bám thể chịu nổi sức nặng liền bắt đầu trượt xuống, mặt cửa kính trong suốt tạo thành những đường thủy ngân dài, cuối cùng lại biến mất dưới cửa sổ tựa như mưa sao băng biến mất ở phía chân trời.

      Bầu trời ngoài cửa sổ lúc này ảm đạm, sau nhiều ngày nóng bức, thành phố C cuối cùng nghênh đón được đợt mưa to, sau khi mưa rơi lúc, hơi nóng bắt đầu bay lên, có thế tinh tường thấy mặt đường quanh quẩn tầng sương mỏng. Mặc dù ở bên trong xe nhưng vẫn mơ hồ cảm thấy được oi bức ẩm ướt bên ngoài, làm cho tâm tình mọi người khỏi chán nản.

      Bên trong xe buýt bất quá chỉ đến mười hành khách, phần lớn là im lặng nhắm mắt nghỉ ngơi hoặc là chăm chú nhìn di động trọng tay. Cả gian chút tiếng người, chỉ có tiếng động cơ vận hành của chiếc xe ầm ầm vang lên.

      Cuối xe góc bên phải có người phụ nữ ngồi, mặc bộ quần áo màu đen, dưới chân đôi giày thể thao màu trắng hơi ố vàng.

      Lúc này ngẩn ngơ nhìn cảnh đường phố vút qua như ngựa phi ngoài cửa sổ, đầu tóc dài xõa tung có chút hỗn độn phân tán bả vai, dưới tóc mái là chiếc kính cận dày cộp, phía sau chiếc kính cận là đôi con ngươi đen bóng chút thần thái, giống như mắt của tượng đất, mảnh đen kịt, thấy chút sức sống.

      Bởi vì thường xuyên bước ra ngoài, sắc mặt của có chút tái nhợt, giống như bệnh nhân lâu năm nằm giường bệnh vậy, mặt tia hồng nhuận cũng có. người phụ nữ có sức sống, dù đặt ở giữa ngã tư đường sầm uất cũng chỉ có số ít người để ý đến, giống như du hồn thuộc về thế giới này, chỉ có thể ở góc u nhìn nhân sinh trôi qua.

      Ngay tại lúc chuyển động, xe buýt đột nhiên dừng lại, đến điểm dừng của . Cửa xe từ từ mở ra, vẫn chưa hoàn hồn, tận đến lúc tiếng quát tháo của người lái xe buýt truyền đến, giống như giật mình tỉnh lại, có chút lảo đảo chạy về phía cửa xe, trước khi xuống xe quên cám ơn người lái xe, lại đổi lấy cái nhìn lạnh lùng của đối phương.

      mang ô, xuống xe liền bị mưa xối lên, làm cho thể chạy vội vào đến bên dưới hiên khách sạn ở gần đó trú mưa. có chút mờ mịt nhìn bốn phía, lát sau mới xác định được mục tiêu mình hướng đến, thế là đầu trần dưới mưa chạy đến tới nhà hàng được trang hoàng theo phong cách cổ xưa dừng lại.

      Ngoài cửa, người đàn ông cầm chiếc ô màu đen đứng, nhận ra ta, đó là đồng học có chút nghịch ngợm học cấp 2 cùng , vì thế chậm rãi đến trước mặt người nọ, dưới cái nhìn nghi hoặc của đối phương, có chút xấu hổ vẫy vẫy tay, "Ách...này."

      Đối phương sửng sốt chút rồi nhíu mày tựa hồ tự hỏi là ai, còn chờ ta hỏi, trước bước : "Ách...Mình là Ôn Nhất Dương."

      Nghe vậy, người đàn ông tựa hồ bị vô cùng kinh hãi, híp mắt từ xuống dưới đánh giá người phụ nữ trước mặt.

      Người phụ nữ thân áo phông đen cùng quần đen tầm thường, thân hình có chút mập mạp, mái tóc xõa tung bị dính nước mưa càng rối loạn, khuôn mặt tái nhợt là chiếc kính mắt nặng trịch, nhìn ra được là bị cận thị nặng, đôi môi hề có chút huyết sắc lúc này lộ ra nụ cười xấu hổ, làm cho khuôn mặt trở nên cực kì cứng ngắc.

      Tuy rằng biến hóa lớn, nhưng người đàn ông vẫn có thể mơ hồ theo ngũ quan của nàng nhìn thấy bóng dáng của Ôn Nhất Dương năm đó, ta có chút xác định : "Này... là Ôn Nhất Dương?" phải là chị hay em gì đó của Ôn Nhất Dương sao....

      Ôn Nhất Dương cứng ngắc cười, : "Mình đúng là Ôn Nhất Dương, lâu gặp a, Phương Vũ!"

      Nghe thấy đối phương hô lên chính xác tên mình, mày người đàn ông nhảy dựng, rốt cục có chút thất vọng phải thừa nhận là Ôn Nhất Dương, ta kéo kéo khóe môi, "Ha hả...Cậu thay đổi nhiều đó! là khó có thể nhận ra!"

      Há lại chỉ nhận ra, căn bản giống như hai người!

      Ôn Nhất Dương cười khan vài tiếng, tiếp.

      Phương Vũ thấy thế vội vàng chỉ về phía trong nhà hàng, "Mau vào thôi, lô 205 lầu hai, hơn phân nửa đồng học đều tới rồi, mình ở lại để chỉ đường."

      Ôn Nhất Dương gật gật đầu, chậm rãi vào bên trong nhà hàng.

      Phía sau Phương Vũ nhìn theo bóng dáng của , nhịn được thổn thức, đều năm tháng là cây đao, quả nhiên là như vậy! Từng là nữ thần trường cấp hai Bắc Tâm nay biến thành người phụ nữ mập mạp lôi thôi a! ta còn có thể tin tưởng cái gì chứ!

      Ôn Nhất Dương chiếu theo lời của Phương Vũ lên lầu hai tới cửa ghế lô 205, còn chưa đẩy cửa ra mơ hồ nghe thấy tiếng cười đùa phát ra từ bên trong, cúi đầu đứng ở ngoài cửa, trái tim nhảy loạn, mặt có chút buồn bã.

      Trước khi đến đây nghĩ, so với lúc ở cấp hai biến hóa lớn như vậy, bạn học cũ liệu có nhận ra ? Trải qua phản ứng vừa rồi của Phương Vũ, cười khổ tiếng, liền có đáp án.

      Nguyên lai nhận ra a...

      Chính lúc này, cửa ghế lô đột nhiên mở ra từ bên trong, Ôn Nhất Dương ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy khuê mật từ thời cấp hai cho đến bây giờ của , Bạch Tình Hoa. Bạch Tình Hoa vừa nhìn thấy hai mắt liền sáng lên, hưng phấn hô to: "Dương Dương, mau đến đây a!"

      Lại quay đầu vào trong ghế lô hô to: "Các bạn, Nhất Dương của chúng ta tới rồi!"

      xong bên trong ghế lô liền truyền ra từng trận thanh hưng phấn, "Nga nga nga nga, Nhất Dương đến a!"

      "Nữ thần Bắc Tâm chúng ta đến!"

      "Đừng chặn đường, đừng ngăn cản ta xem nữ thần!"

      đám người kích động chạy đến cửa ghế lô ngó ra ngoài nhìn, ngoại trừ thấy người phụ nữ mập mạp đeo kính, ăn mặc lôi thôi ai cũng nhìn thấy, vì thế có người nghi hoặc: " Bạch Tình Hoa, phải là Nhất Dương đến sao? Người đâu?"

      Bạch Tình Hoa chưởng đánh vào gáy người nọ, chỉ vào Ôn Nhất Dương đứng ở cửa hung ác : " phải người đây sao? Mắt của cậu có vấn đề à?"

      Người nọ kinh ngạc mắt đều mau trừng ra, nhịn được : "Đây là Ôn Nhất Dương? Làm sao có thể chứ!"

      Ôn Nhất Dương cười đến cứng ngắc, yếu ớt : "Ách...Mọi người, lâu gặp!"

      Mọi người vừa nghe thấy giọng có chút quen thuộc, sợ hãi đánh giá cao thấp Ôn Nhất Dương lần, mới thể tin được : "Ách...Nhất Dương lâu gặp."

      Ôn Nhất Dương cảm nhận thấy ánh mắt hoài nghi của mọi người người mình đảo qua đảo lại, tựa như bị chiếc dao sắc bén cứa vào, phá lệ khó chịu. May mắn là Bạch Tình Hoa trước khi vì xấu hổ và giận dữ chạy trối chết giải vây giúp , lôi kéo tay vảo bên trong, : "Đừng đứng ngốc ở đó, mau vào ! Mà sao người lạnh như vây? Mắc mưa sao?"

      Ôn Nhất Dương cười gượng : "Ừ, mình quên mang ô."

      Còn đứng bên ngoài cửa chúng đồng học còn chưa có phục hổi tinh thần, mắt vẫn dán vào người Ôn Nhất Dương.

      Kỳ cũng thể trách mọi người nhận ra, dù sao Ôn Nhất Dương bây giờ so với Ôn Nhất Dương hồi cấp hai khác biệt lớn. Ôn Nhất Dương hồi cấp hai là có mái tóc xinh đẹp, trời sinh phải khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn mà là khuôn mặt trứng ngỗng có chút bầu bĩnh trẻ con, so với tóc dài phiêu dật mái tóc ngắn càng hợp với khuôn mặt của hơn, mà cũng xác thực để tóc ngắn, còn nguyên nhân sâu xa ra là tính cách lười để ý tóc tai của , cho nên trong nhận thức của những người học cùng cấp hai với Ôn Nhất Dương, chính là hình tượng Ôn Nhất Dương tóc ngắn nhàng, hào phóng mà mất ngọt ngào.

      Mà hồi cấp hai Ôn Nhất Dương cũng bị cận thị, bởi vậy mang kính mắt, cá tình sáng sủa như ánh mặt trời, nụ cười ấm áp làm cho người ta có cảm giác như tắm gió xuân, mà giống tại thân khí chất u ám, tuy lúc cấp hai tính là gầy, nhưng thân hình cân xứng, mà lúc này ...Chính là quần áo rộng thùng thình cũng khó che giấu được thân hình mập mạp, ngược lại càng làm cho có cảm giác mập hơn.

      Mà Ôn Nhất Dương được mọi người tôn xưng là nữ thần Bắc Tâm phải bởi vì ngoại hình xinh đẹp, thức tế, trong lớp tên Lô Toa Toa bộ dạng cực kì xinh đẹp, mặt mũi sắc xảo giống khuôn mặt của học sinh trung học còn vương nét trẻ con, ngược lại thành thục mà mất thanh thuần.

      Ôn Nhất Dương thể so với ấy về độ xinh đẹp, nhưng lại có được khí chất khó mà có được, ấm áp, sạch , thực dễ dàng làm người ta có thiện cảm, hơn nữa học rất giỏi, chưa từng giờ lọt khỏi top 20 của trường, top 3 trong lớp, người lại đa tài, viết văn hay, khiêu vũ khá.

      so với bằng hữu cùng tuổi thành thục hơn, tâm tư tinh tế, lại có tinh thần trách nhiệm, phải người lãnh đạo tuyệt vời, cho nên ban tám của Bắc Tâm lúc ấy đều coi là người đứng đầu, nữ sinh sùng bái , nam sinh ái mộ , ở trong trường nhân duyên vô cùng tốt, là nhân vật phong vân của Bắc Tâm cũng ngoa. Lại như vậy sáng rực rỡ như ánh mặt trời, được người người tán tụng, mọi người vây quanh, ai lại nghĩ được nhiểu năm sau lại thành cái dạng này, tinh nguyệt thất huy, minh châu ảm đạm!

      (BB: “Ban” chính là lớp, như là Việt Nam là lớp A1, A2..B1,B2..gì đó, nhưng mà ở đây lại là ban , ban hai,...nếu dịch là lớp , lớp hai.. rất dễ nhầm lẫn cho nên mình để nguyên nhé! Các bạn chỉ cần hiểu nó tương tự như kí hiệu để phân lớp trong khối là được.Ở đây có thể hiểu là nữ chính học lớp A8 .)

      Trong ghế lô đặt hai cái bàn tròn lớn, bàn ngồi đầy mười hai người, Bạch Tình Hoa người hôm nay hẳn là toàn bộ đến, nhiều nhất là hai mươi người.

      Ôn Nhất Dương cố gắng xem ánh mắt tìm tòi nghiên cứu hướng về phía , theo thói quen tính đến góc khuất ngồi xuống, đầu cũng cúi xuống, như là muốn đem cả người mình giấu .

      Tuy rằng chung quanh ồn ào, nhưng mà vẫn có vài lời ra tiếng vào như thanh lợi kiếm ràng trực tiếp hung hăng đâm vào tai .

      "Đó là Ôn Nhất Dương? thể nào, nhìn ra nha!"

      "Đúng vậy, ấy như thế nào so với cấp hai khác nhiều như vậy?"

      "Tuy rằng, ân, hình tượng giống trước kia, nhưng người ta là học bá, lại cần dựa vào khuôn mặt kiếm cơm."

      "Nghe thành tích ấy thi tốt nghiệp cấp ba được tốt..."

      " hay giả?"

      "Ân, nghe thi vào trường cao đẳng tốt, đại học lại càng cần ..."

      Mỗi câu của bọn họ, Ôn Nhất Dương liền cúi đầu thấp hơn, nội tâm chua xót, sớm biết như vậy đến đây, lại còn ôn hy vọng muốn nhìn xem thái độ của các bạn học cũ...Được rồi, kỳ muốn nhìn xem có ai vui sướng khi nhìn thấy thảm như vậy , kết quả lại duyên cớ để người ta chê cười mình.

      nếu là Ôn Nhất Dương khi ở cấp hai khẳng định có ý nghĩ này. Đó cũng là đương nhiên, khi đó Ôn Nhất Dương giống như là trời sinh là để mọi người chú ý, tự tin chói mắt, tự nhiên khỏi tâm cao khí ngạo, ánh mắt nhìn về tương lai sáng lạn, chứ phải như bây giờ sợ hãi, rụt rè, ánh mắt thiển cận.

      suy nghĩ miên man, đạo thanh trong veo đột nhiên vang lên, vai bị vỗ cái, "Này, Nhất Dương, lâu gặp!"

      Ôn Nhất Dương ngẩng đầu lên, liền chống lại con ngươi đen bóng như mặc ngọc tỏa ra ánh sáng mê người.

      Người tới đầu tóc màu nâu thắm hơi xoăn, khuôn mặt nhắn trắng nõn trong suốt giống như gốm sứ thượng đẳng, nhẵn nhụi bóng loáng. mặt trang điểm trang nhã, ngũ quan càng sắc nét, môi đỏ mọng kiểu diễm. Kia đôi mắt sáng người câu nhân giờ phút này mang ý cười, trong chớp mắt lại như ánh sáng rực rỡ lên, làm cho người ta thất thần.

      Đây là đại mĩ nữ nổi tiếng lớp , Lô Toa Toa.

      Lô Toa Toa cười : "Như thế nào lại ngồi mình?"

      Ôn Nhất Dương kéo kéo khóe miệng, gợi lên nụ cười cứng ngắc.

      Lô Toa Toa thấy thế như là muốn cái gì, lại đột nhiên có người gọi , "Lô Toa Toa, nghe cậu thi đỗ nghiên cứu sinh đại học A đúng ?"

      Lô Toa Toa quay đầu lại, khóe môi mang theo nụ cười yếu ớt, : "Ân, nghiên cứu sinh tài chính đại học A"

      Người nọ nghe vậy liền chúc mừng, "Oa chúc mừng a, bạn chúng ta thế mà sinh ra sinh viên đại học A!"

      "Oa, đại học A, Lô Toa Toa lợi hại, học bá a!"

      "Quá mạnh mẽ! Sở nghiên cứu tài chính đại học A nghe thi rất khó đó!"

      Lô Toa Toa nghe vậy chỉ cười nhạt : " có, may mắn mà thôi!"

      "Oa, nữ thần khiêm tốn quá rồi!"

      Mọi người liên tiếp nghị luận. Kỳ , thành tích cấp hai của Lô Toa Toa tính là đặc biệt tốt, thi cấp ba cũng vào được trường trọng điểm, chính là ấy cố gắng học tập, ba năm cấp 3 chưa bao giờ rớt xuống khỏi top 5 trong lớp, tuy thi được vào trường ở nguyện vọng , nhưng đạt nguyện vong hai là hệ tài chính, sau này lại thi nghiên cứu sinh đại học A, từ đó liền có danh hào là sinh viên đại học A.

      là trái ngược mà!

      Ôn Nhất Dương cười khổ, tương phản như vậy, vốn là nắm giữ những quân bài tốt, nghĩ tới đánh lại thất bại thảm hại, chỉ có thể vô tri vô giác, được ngày nào hay ngày ấy, mà lại oán ai được, chỉ có thể tự trách mình.

      May mắn mọi người thấy Ôn Nhất Dương ngồi ở góc, cũng chuyện, quanh thân khí áp cực thấp, liền có ai cùng chuyện. bữa cơm chấm dứt, Ôn Nhất Dương được mấy câu, ngay cả các bạn học cũ cũng nghe.

      Bữa tiệc kết thúc, Bạch Tình Hoa lôi kéo tay : "Mọi người muốn KTV, cùng ?"

      Ôn Nhất Dương rút tay bị Bạch Tình Hoa ôm trong lòng ra, cự tuyệt : " được, mọi người thôi, mình về trước!" xong cũng chờ Bạch Tình Hoa trả lời, liền dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người quay đầu rời .

      Bên ngoài mưa bé hơn, Ôn Nhất Dương mình đừng ở trạm chờ xe buýt, trong cơn mưa đêm của chốn thành thị phồn hoa, thân ảnh có vẻ phá lệ đơn. Xe buýt đến, thất thần bước lên xe, tiếp theo liền theo thói quen xuống vị trí góc khuất ngồi xuống, ngẩn người nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.

      Xe chậm rãi chuyển động, dần dần rời xa trung tâm thành phố náo nhiệt lại cùng hợp với .

      Ôn Nhất Dương nhìn ngoài cửa sổ, nhớ tới chuyện vừa rồi, trừ bỏ trong lòng chua xót cùng tự tị, càng nhiều hơn chính là hối hận, hối hận lúc trước đủ cố gắng, chịu kiên trì, từng là thiên chi kiêu nữ Ôn Nhất Dương, sớm ở dưới những chuyện được như ý muốn liên tiếp xảy ra mà bị mài mòn chỉ còn cái xác trống rỗng.

      nhịn được nghĩ, nếu nhân sinh có thể quay lại lần nữa, nhất định để cho mình phải hối hận.

      Nếu nhân sinh có thể quay lại....

      Đúng lúc này, xe buýt đột nhiên phanh gấp, lốp xe ma sát mặt đường tạo ra thanh chói tai, tiếp theo đó là tiếng va chạm nặng nề, xung lượng cường đại đột nhiên đánh úp đến, khiến cho Ôn Nhất Dương thể khống chế cơ thể mà hướng cửa kính xe hung hăng đập vào, thân xe nghiêng, bên tai truyền đến tiếng thủy tinh vỡ, đầu óc của Ôn Nhất Dương có chút choáng vàng khi bị va đập, hoảng hốt mở mắt ra, lại nhìn thấy đầy trời mảnh vỡ thủy tinh hướng bay tới...

      Ý thức nhất thời chìm vào mảnh tối đen.

      biết qua bao lâu, Ôn Nhất Dương cảm thấy có người gọi mình, liền nghiêng tai lắng nghe, chợt nghe thấy thanh cao vút của , "Ôn Nhất Dương!"

      Ôn Nhất Dương đột nhiên bừng tỉnh, mở to mắt ra liền nhìn thấy khuê mật của Bạch Tình Hoa.

      Bạch Tình Hoa cau mày, thoạt nhìn có chút vui : "Ôn Nhất Dương, mi ngủ rất ngon nhỉ? Ta kêu vài lần rồi đó!"

      Ôn Nhất Dương sửng sốt, phát chính mình lúc này ghé vào bàn, chậm rãi ngồi thẳng dậy, nghe thấy thanh cười đùa ồn ào xung quanh mình, liền theo bản năng nhìn bốn phía, liền thấy... đám mặc đồng phục học sinh ở trong phòng học chạy trốn vui đùa ầm ĩ.

      sửng sốt, có chút tình huống hỏi: "Này, đây là chỗ nào?"

      Bạch Tình Hoa trở mình xem thường nhìn , "Mi ngủ đến ngu người luôn à? Nơi này là lớp chúng ta."

      Lớp chúng ta...phòng học?

      Ôn Nhất Dương hoảng sợ, đột nhiên quạy đầu lại nhìn Bạch Tình Hoa, chỉ thấy ấy lúc này mặc đồng phục, khoanh tay đứng ở bên cạnh bàn . Khuôn mặt vẫn thế chỉ là so với vừa rồi nhìn thấy ở lúc họp lớp ....non nớt hơn?

      Ôn Nhất Dương có chút luống cuống, dám tin nhìn xung quanh, lơ đãng thấy ở góc bàn có đặt chiếc gương, soi vào liền thấy, bên trong gương là khuôn mặt trắng nõn hồng nộn, ngũ quan ôn nhã thanh lệ, còn ánh mắt mang theo u ám, mà là tương phản, mang theo hơi thở thanh xuân cùng ánh mặt trời....

      Này, này ràng là bộ dáng của hồi cấp hai mà!
      Last edited: 11/11/16

    4. babylove1314

      babylove1314 New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      24
      Chương 2: Trọng sinh.

      Edit+Beta: Tuyệt Thế Bảo Bảo.

      Ôn Nhất Dương vô cùng kinh hãi, có chút vô thố cúi đầu nhìn bộ dạng của mình, phát mặc đồng phục của trường: áo sơ mi màu xanh nhạt, dưới áo sơ mi là chiếc váy dài màu lam thẫm, chân đôi giầy thể thao được giặt trắng như tuyết cùng đôi tất dài đến mắt cá chân.

      Đây chính xác là đồng phục của trường cấp hai Bắc Tâm!

      cảm thấy đầu óc có chút choáng váng. Mới vừa rồi phải xe buýt sao? Sau đó xe buýt gặp tai nạn nên bị lật, ấn tượng cuối cùng của màn mảnh vỡ thủy tinh bay về phía , sau đó hình như ngất , tỉnh lại...liền thành bộ dạng này.

      Bạch Tình Hoa đứng ở bên cạnh thấy ngây người, liền hươ hươ tay trước mặt , nhíu mày hỏi: "Làm sao vậy? Sao lại phát ngốc rồi!"

      Ôn Nhất Dương lăng lăng nhìn Bạch Tình Hoa, thần sắc mờ mịt. ngây người lát, đột nhiên nâng tay lên nhéo mặt mình cái, đau đớn nháy mắt đánh úp lại, khiến cho đầu óc hỗn loạn của khôi phục tỉnh táo, nhận thấy xung quanh mình hết thảy đều chân , lại choáng váng...

      Này, này thế nhưng phải là mơ? Thế nhưng tại sao lại ở chỗ này?

      Lấy kinh nghiệm nhiều năm đọc tiểu thuyết, Ôn Nhất Dương lập tức nghĩ tới hai chữ "trọng sinh". Tuy rằng cảm thấy khó tin, nhưng mà hết thảy đều cho biết thể tin. trọng sinh?

      Tuy hiểu được tại sao, nhưng mà sau khi thông suốt điểm này, Ôn Nhất Dương cảm thấy kinh hoảng nữa, mà trong lòng yên lặng cảm thấy may mắn.

      muốn cơ hội để làm lại lần nữa, vì thế ông trời liền ban cho , điều này làm cho trở tay kịp nhưng mà lập tức vui sướng. Trong lòng chân thành cảm tạ ông trời minh, trời xanh có mắt.

      Mà Bạch Tình Hoa nhìn Ôn Nhất Dương lúc ngây ngẩn nhéo mặt chính mình, rồi lại vui vẻ nở nụ cười, phản ứng vô cùng quỷ dị nhịn được nắm bả vai Ôn Nhất Dương lắc lắc, "Dương Dương, rốt cuộc mi làm sao vậy? Có phải là ngủ chưa tỉnh ? Vẫn ở trong mộng? Bị mộng du sao?"

      Ôn Nhất Dương bị Bạch Tình Hoa lắc đến choáng váng, vội vàng đứng lên kéo tay ấy ra, : " có gì! có gì! Đúng rồi, mi tìm ta có việc gì?"

      Bạch Tình Hoa a tiếng rồi : "Lão đại bảo ta cùng mi đến văn phòng tìm thầy ấy."

      "Lão đại" trong miệng ấy chính là chủ nhiệm ban tám của bọn họ Lý lão sư, Lý lão sư là thầy giáo dạy địa lý, tính cách ôn hòa nhưng đối với phương diện quản lý học sinh rất độc đáo, ít nhất tất cả học sinh trong lớp Ôn Nhất Dương đều rất phục và rất nghe lời thầy ấy.

      Lúc trước biết ai nghịch ngợm gọi thầy ấy là Lão đại, dù sao sau đó toàn bộ học sinh trong ban đều có thói quen gọi thầy ấy như vậy, thậm chí còn "thanh danh lan xa", ngay cả các lớp khác cũng gọi như thế.

      Lý lão sư là người rất quan trọng đối với Ôn Nhất Dương, là người ảnh hưởng tới cực kì sâu sắc. cảm thấy rất may mắn khi ở cấp hai có thể gặp người thầy vĩ đại như vậy.

      Lớp cấp hai của tình cảm rất tốt, mặc dù lên cấp ba nhưng nghỉ đông và nghỉ hè đều họp lớp, Lý lão sư nhiều lần đến tham dự, nhưng hiểu vì sao, sau khi lên đại học những buổi họp lớp nhìn thấy thầy ấy đến nữa.

      Có lẽ...có lẽ là bởi vì sau đại học Ôn Nhất Dương cũng thường tham gia họp lớp chăng....

      Ôn Nhất Dương nghi hoặc : "Lão đại gọi chúng ta lên có chuyện gì?"

      Bạch Tình Hoa nhún nhún vai : "Ai mà biết được, chúng ta thôi!"

      Ôn Nhất Dương gật đầu nở nụ cười, Bạch Tình Hoa vô cùng thân thiết kéo cánh tay lôi . Hai người vừa vừa cười ra khỏi phòng học, hướng văn phòng của Lý lão sư đến, dọc đường gặp rất nhiều khuôn mặt bạn học quen thuộc, đám thân thiện hướng chào hỏi.

      Ôn Nhất Dương đột nhiên cảm thán, cùng các bạn cảm tình rất tốt, học cùng nhau ba năm sau đó ra trường, mỗi người ngả, có người thậm chí chưa từng gặp lại, hơn nữa sau đại học, Ôn Nhất Dương sớm còn là ánh nắng mặt trời lúc trước, ngược lại tự ti, thích cười, muốn các bạn trước kia nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình cho nên cơ hồ hoàn toàn tách rời những bạn học hồi cấp hai, cẩn thận đem mình giấu , trốn tránh. Cũng khó trách trong buổi họp lớp tất cả mọi người đều nhận ra .

      Ôn Nhất Dương lúc này mới giật mình nhớ tới, chình mình ở cấp hai là nhiệt tình cuộc sống, cũng cười, hiểu tại sao sau này lại biến thành như vậy...

      Ôn Nhất Dương cùng Bạch Tình Hoa ngoan ngoãn đứng ở trước cửa văn phòng để mở hô "Báo cáo!", Lý lão sư ngồi ở bàn làm việc liền vẫy tay để các vào.

      "Tìm hai em tới vì việc này." Lý lão sư đưa tư liệu cho các , : " Các em chắc hẳn nghe qua bộ giáo dục năm nay thí điểm phương án "Đa nguyên nhập học" ?"

      Ôn Nhất Dương cùng Bạch Tình Hoa gật gật đầu.

      "Đa nguyên nhập học" là phương án mới, đầu tháng ba vừa rồi bộ giáo dục đưa ra nhằm vào học sinh cấp hai chuẩn bị thi cấp ba, bên trong cung cấp cách học lên mới là "Miễn phí nhập học", cái gọi là "miễn phí nhập học" tên như ý nghĩa đó là cần tham gia cuộc thi liền có thể trực tiếp lên cấp ba, chủ yếu là do trường mà học sinh học cấp hai đề cử, mà học sinh được để cử được thi vào trường khác.

      Các trường cấp hai thành phố C đều phối hợp với bộ giáo dục đưa lên danh sách học sinh tham gia "miễn phí nhập học", nhưng cơ hội này ai cũng muốn có, nên vì để công bằng....cũng để duy trì tố chất của các học sinh, các trường cấp ba có quyền đề ra các điều kiện để tuyển học sinh. Ví dụ như trường cấp đứng đầu thành phố C, trường cấp ba trực thuộc đại học A đề ra điều kiện chỉ có học sinh cả ba năm học tất cả các môn học đều 90 điểm mới có tư cách được đề cử, mà hai trường cao trung xếp song song xếp hạng hai thành phố C là trường nam sinh Nhất Trung và trường nữ sinh Nhất Nữ chỉ cần trong ba năm học 2/3 tổng số môn học 90 điểm được phép đề cử.

      (BB: Ở TQ học cấp hai chỉ có 3 năm, từ lớp 6 đến lớp 9. Mà sau này mình gọi trường cấp ba trực thuộc đại học A là A phụ nhé! Các bạn chú ý!)

      Năm đó Ôn Nhất Dương cũng tham gia, nhưng đủ điều kiện xin vào A phụ cuối cùng xin vào trường Nhất Nữ.

      Khi đó vì lười biếng, cảm thấy cần cố sức tham gia thi cấp ba tại sao có mà làm, hơn nữa trường Nhất Nữ tốt xấu cũng là trong những trường trọng điểm, hẳn là kém nhiều so với A phụ, thế là liền trực tiếp lợi dụng phương pháp "Miễn phí nhập học" này để lên cấp ba.

      Tuy rằng sau này vẫn tham gia thi cấp ba, trước cuộc thi hai tháng cũng ôn bài, nhưng khi thi ngoài ý muốn điểm thi được chỉ kém điểm vào A phụ 8 điểm.

      Cơ hồ ngay lúc nhận được điểm thi liền hối hận, dù Nhất Nữ và A phụ đều là trường trọng điểm, nhưng A phụ dùng những tài nguyên nội bộ của trường đại học A để giảng dạy, này trường Nhất Nữ làm sao có thể so được.

      Hơn nữa A phụ nam nữ đều dạy, chỉ điểm này hơn hẳn trường Nhất Trung dạy toàn nam sinh hay trường Nhất Nữ dạy toàn nữ sinh, lại càng đại học A học bá khắp nơi, còn có mĩ nam a!

      Ôn Nhất Dương biết lúc đó não để ở đâu, như thế nào vì nhàn rỗi nhất thời mà buông tha trường học tuyệt vời như vậy?

      Trước khi vào học ở Nhất Nữ hối hận, khi vào học trong đó càng hối hận.

      Chỉ cần nghĩ đến ba năm buồn chán học ở đó, nếu lần này còn đáp ứng tham gia dự tuyển nữa đập đầu vào đậu hũ chết cho rồi.

      Lý lão sư tiếp: "Hai em tuy đủ điều kiện để xin vào A phụ, nhưng mà đủ điều kiện để vào trường Nhất Nữ, hai em cũng đừng vội vàng quyết định, trở về bàn bạc cùng cha mẹ, nếu muốn tham gia thứ hai mang hồ sơ nộp cho thầy."

      ra khỏi phòng, Bạch Tình Hoa nhìn Ôn Nhất Dương : "Thế nào, Dương Dương? Mi có xin hay ? Nếu xin cần thi cấp ba nữa."

      Ôn Nhất Dương cũng vội vàng trả lời, lúc sau mới : " biết nữa, ta còn phải nghĩ lại ."

      Bạch Tình Hoa lại : "Còn nghĩ cái gì nữa? Nghe năm nay Nhất Nữ công bố tuyển rất nhiều học sinh, ba ta có hỏi qua hiệu trưởng, hiệu trưởng học sinh có 2/3 trong tổng số các môn học 90 điểm nhất định có thể đậu."

      Ba của Bạch Tình Hoa là hội trưởng hội phụ huynh, cùng hiệu trưởng Bắc Tâm quan hệ rất tốt, thường thường hẹn nhau ăn hoặc đánh cầu lông, cũng từ hiệu trưởng biết được nhiều tin tức.

      Bắc Tâm chỉ là trường học quy mô nên học sinh cũng nhiều, khóa nhiều nhất là năm trăm học sinh, mà người đạt thành tích 2/3 tổng số môn học đạt 90 điểm khoảng chừng 15 người, cho nên đề cử lên Nhất Trung cùng Nhất Nữ tỷ lệ đỗ là rất cao.

      thực tế, lúc trước Bạch Tình Hoa cùng Ôn Nhất Dương đều xin vào trường Nhất Nữ, hai người đều muốn tốn nhiều khí lực đểu chuẩn bị thi cấp ba, lúc ấy cũng có mục tiêu lớn gì để theo đuổi, ví dụ như nhất định phải thi vào trường cấp ba nổi danh nhất, A phụ, cho nên liền sớm xin vào Nhất Nữ, trước khi thi cấp ba hai tháng, hai người còn đắc ý chơi đùa như hai kẻ điên.

      Nhưng làm cho người khác khó chấp nhận được chính là, thành tích thi cấp ba của hai kẻ điên này thế mà đứng đầu lớp.

      Bạch Tình Hoa thứ nhất, Ôn Nhất Dương thứ hai.

      giờ nhớ đến, Ôn Nhất Dương cảm thấy đời trước chính mình ỷ lại thiên tư hơn người chút liền được chăng hay chớ a...

      Ôn Nhất Dương : "Cho nên mi quyết định xin? Thi chừng đỗ sao?"

      Bạch Tình Hoa bĩu môi : "Có thể ! Ta dám cược, nếu lỡ ta thi ngay cả Nhất Nữ cũng vào được làm sao?"

      Ôn Nhất Dương trầm mặc hồi, đột nhiên : " Cũng có khả năng đủ điểm vào A phụ."

      thực tế, đời trước điểm của Bạch Tình Hoa hoàn toàn đủ để đỗ vào A phụ, còn nhớ vẻ mặt suy sụp của ấy lúc đó, vừa cầm vai Ôn Nhất Dương lắc lắc vừa rống: "Ta có phải hay bị rút não, trường học có nhiều mĩ nam như vậy chọn, lại bày đặt chọn trường toàn nữ sinh làm cho mình chịu khổ a!"

      Chỉ có thể , trong cuộc sống, mỗi lần lựa chọn là giống như lần đánh cược, bởi vì chúng ta biết trước được tương lai, cho nên khi phải lựa chọn phải cẩn thận, còn nếu lựa chọn phải chấp nhận nó.

      Bởi vì đời này có thuốc chữa hối hận.

      Bạch Tình Hoa nghe vậy cực kì khinh bỉ, : "Ai biết? Dù sao ta cũng phải vào A phụ thể!"

      Ôn Nhất Dương do dự có nên cho ấy điểm thi cấp ba của ấy đủ để đỗ A phụ , bất quá ý niệm này vừa xuất trong đầu liền ngay lập tức bị chính phủ quyết, trước Bạch Tình Hoa tin tưởng, cho dù ấy có tin cũng có thể bởi vì trước kết quả mà làm xáo trộn tình phát triển phía sau, dù sao Bạch Tình Hoa trước có thể thi điểm cao như vậy là do ấy có lo lắng, nên dù đối mặt với cuộc thi cũng có chút gì khẩn trương, mới có thể phát huy toàn bộ thực lực của mình.

      có biện pháp, chỉ có thể cố gắng từ từ thuyết phục ấy, nếu thực được nữa đó là vận mệnh của mỗi người rồi!

      Ôn Nhất Dương cùng Bạch Tình Hoa cùng nhau về lớp, liền nhìn thấy đám người vây quanh bàn học của Ôn Nhất Dương, trong đó nam đồng học cầm trong tay tờ giấy, lớn tiếng đọc diễn cảm, " Thiến Thiến cả kinh , ngươi đừng lại đây! Vương tủ mặt mang theo nụ cười tà, tới gần nàng, , ta tới gần làm sao có thể hôn nàng a....Thiến Thiến , ai cho phép ngươi hôn ta, ngươi, ngươi đừng đến gần, ta la to đó! Vương tủ tà tứ cười, , nàng cứ việc la lớn, xem ai đến cứu nàng, nơi này chính là địa bàn của ta, ta cũng tin ai dám ngăn cản bổn vương tử! Thiến Thiến , người khinh người quá đáng, ngô ngô..."

      Ôn Nhất Dương thấy thế trừng lớn mắt, cái quỷ gì a!

      Bạch Tình Hoa cười đến đau cả bụng, : "Khâu Khải Thừa, cậu lại làm trò gì a?"

      Nam sinh tên Khâu Khải Thừa nghe vậy vô tội giơ giơ tay, cười xấu xa : " biết a, đây chính là Ôn đại tác gia của chúng ta viết, cậu hẳn nên hỏi Ôn tác gia mới đúng chứ!"

      Này Ôn tác gia ràng là Ôn Nhất Dương, trong bọn họ ngoài nàng còn có ai mang họ Ôn chứ!

      Ôn Nhất Dương nhìn nam sinh mày rậm, mắt to, mặt mang nụ cười xấu xa đứng cách xa kia, lập tức liền nhớ ra cậu ta là ai, Khâu Khải Thừa, kẻ dở hơi kiêm tiểu hài tử xấu xa của lớp bọn họ, thích đùa dai, thích giật tóc nữ sinh, thậm chí còn từng dẫn đám nam sinh ngây thơ trong lớp kéo tuột đai an toàn áo con của các bạn nữ, cuối cùng bị Ôn Nhất Dương hung hăng sửa chữa trận.

      Ôn Nhất Dương sửng sốt lúc lâu mới nhớ ra thứ Khâu Khải Thừa đọc là cái gì. Ham mê nhất của hồi cấp hai là viết tiểu thuyết, khi đó cũng có máy tính, cho nên viết ra trang giấy rời, rồi sau đó đóng thành quyển, chia sẻ với những bạn nữ có quan hệ tốt. Khi đó trừ bỏ giờ toán, lý, hóa cơ hồ thời gian các môn khác đều dành để viết tiểu thuyết, nhất là lúc học môn ngữ văn, nhưng mà cố tình ngữ văn của tốt, cơ hồ mỗi lần thi đều là đứng đầu lớp, cho nên giáo ngữ văn liền mắt nhắm mắt mở tùy ý làm gì làm.

      Khi đó hành văn còn chưa thành thục, tiểu nữ sinh thích đề tài cũng gì ngoài xoay quanh nam thần, vương tử, quý công tử...nội dung chính là biểu tâm tính của sắc nữ, Khâu Khải Thừa liền đùa dai đem thứ viết đọc mọi người nghe.

      Ôn Nhất Dương nhớ đến đoạn sau mặt liền đỏ lên, nhanh tới xông lên đoạt lấy tờ giấy trong tay Khâu Khải Thừa, nhân tiện hung tợn trừng mắt nhìn cái, trừng đến nỗi đối phương phải chạy giơ tay đầu hàng, "Được rồi, được rồi, đọc, đọc nữa, mình quay về chỗ đây!"

      Mọi người cười đùa rồi rời khỏi bản của , Ôn Nhất Dương cảm thấy vừa tức vừa xấu hổ, chỉ vì lúc này cảm thấy những gì mình viết nhiều năm sau đọc lại khó coi, cũng hiểu được lúc đó mình nghĩ cái gì, mời vừa rồi mấy câu Khâu Khải Thừa lớn tiếng đọc kia rốt cuộc là cái quỷ gì a!

      Quả nhiên mở ra, ở phía là tên truyện được viết lớn, quả thực là dám nhìn thẳng...

      Vương tử ác ma, xin hãy buông tha ta!...Đây đến cuối cùng là cái gì a!
      nguyet_lmhDunghyt97 thích bài này.

    5. babylove1314

      babylove1314 New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      24
      Chương 3: Phạm Huyền Duệ

      Edit+Beta: Tuyệt Thế Bảo Bảo

      Sau khi hỏi Bạch Tình Hoa, Ôn Nhất Dương mới biết được ra là còn tiết ngữ văn nữa.

      "Đúng rồi, hôm này là thứ mấy?"

      Bạch Tình Hoa mở to mắt : "Thứ năm a, làm ơn, Dương Dương, mi có phải ngủ đến ngu người rồi ?"

      Ôn Nhất Dương cười hắc hắc mấy tiếng, " có, đột nhiên quên mất thôi!"

      vốn còn muốn hỏi hôm nay là ngày mấy tháng mấy nữa cơ...

      Trong ánh mắt hồ nghi của Bạch Tình Hoa, Ôn Nhất Dương bình tĩnh quay đầu mở sách ngữ văn ra, thấy ngoài mấy trang đầu có vài vết bút bi, cơ bản đều sạch , ngay cả vở ghi cũng chỉ có vài chữ ít ỏi.

      Ôn Nhất Dương cảm thấy có chút xấu hổ, hồi sơ trung mỗi lần đến tiết ngữ văn chỉ lo viết mấy tiểu thuyết linh tinh, căn bản là nghe giáo giảng bài, liền ngay cả ghi chép bài cũng lười.

      Song tại cầm quyển sách giáo khoa ngữ văn dày cộp, đột nhiên cảm thấy là hoài niệm. giáo dạy ngữ văn lớp bọn có sở thích tự mình làm tài liệu tổng hợp kiến thức cho học sinh, rồi sau đó mang phân phát, theo đó mà giao bài tập cho bọn họ, trước mỗi giờ học có người kiểm tra bài tập, ai mà làm bị bắt chép phạt.

      Khi đó thỉnh thoáng Ôn Nhất Dương cũng làm biếng, nhưng mà thân là học sinh tiểu biểu môn ngữ văn, thay giáo kiểm tra các bạn khác, còn chính mình ...Dù sao giáo cũng hoài nghi làm.

      Việc bao che cho mấy bạn cũng thường xuyên xảy ra, còn đặc biệt thích bắt lỗi mấy nam sinh nghịch ngợm, thích gây trong lớp.

      Đột nhiên nhớ tới đám nam sinh xấu xa kia bị bắt được làm bài tập, ở trước mặt mọi người nghe giáo quở trách, xử phạt, sắc mặt ai oán, liền nhịn được cười khẽ.

      nghĩ ngợi, cửa lớp truyền đến từng đạo thanh giày cao gót gõ mặt đất cộp cộp, Ôn Nhất Dương ngẩng đầu lên, thấy người phụ nữ tầm 30 tuổi, thân hình nhắn mặc chiếc váy đen liền áo đứng bục giảng, đó chính là giáo ngữ văn cấp 2 của , Trần lão sư.

      Trần lão sư tuy lớp dạy rất nghiêm khắc, nhưng mà ở phương diện cá nhân đối đãi với học sinh vô cùng tốt, chưa bao giờ keo kiệt khen thưởng học sinh, tuy đối với các học sinh tiến bộ vẫn nghiêm khắc đôn đốc nhưng cũng ngay trước mặt cổ vũ, khích lệ.

      Ôn Nhất Dương rất thích ấy, bởi vì ấy thích viết văn theo khuôn sáo, mà Ôn Nhất Dương cũng thích phát huy sức tưởng tượng của mình, viết theo suy nghĩ của mình, Trần lão sư đối với suy nghĩ này của luôn luôn ủng hộ, thậm chí ấy còn từng đưa ra cho rất nhiều ý tưởng tuyệt vời, hồi đầu cấp hai Ôn Nhất Dương dưới hướng dẫn của ấy đoạt được giải quán quân trong cuộc thi viết văn của thành phố C dành cho học sinh cấp hai.

      Viết văn vui vẻ nhất là gặp được người tri kỷ như Bá Nhạc, ở điểm này, sau khi lên cấp ba Ôn Nhất Dương lại càng sâu sắc cảm nhận được.

      Môn ngữ văn ở cấp ba của Ôn Nhất Dương là do thầy giáo họ Thái giảng dạy, thầy ấy luôn thích ở lớp giảng giải đống đạo lý thực tế, bởi vậy học sinh lớp tặng cho thầy ấy biệt danh là "Thoại lao đế". (vua tào lao)

      Lối hành văn của Thái lão sư rất bảo thủ, tương đối thích cách viết văn theo khung sườn có sẵn, mà văn phong của Ôn Nhất Dương lại tương đối linh hoạt, lớn mật làm thầy ấy thích, thậm chí còn cầu chiếu theo ý tưởng của thầy ấy mà sửa lại. Mỗi lần như vậy, Ôn Nhất Dương lại cảm thấy tức kinh khủng nhưng mà thể làm gì khác. Sau vài lần, bài văn của được thầy giáo công nhận liền mất tin tưởng đối với năng lực của chính mình, cuộc thi viết văn thành phố C dành cho học sinh cấp ba cũng chưa từng tham gia.

      Lúc này nhìn Trần lão sư đứng bục giảng giáo huấn nam đồng học nghịch ngợm, cảm thấy chính mình đúng là chấp nhận nổi, thời gian học chịu học cho tốt mà chỉ lo làm chuyện riêng của mình.

      Đều nghiêm túc học tập chính là tôn trọng thầy giáo của mình. Ôn Nhất Dương quyết định về sau các tiết ngữ văn nghiêm túc nghe giảng, tuyệt đối viết đống lung tung gì đó nữa!

      tiết học rất nhanh liền qua , toàn bộ tiết học Ôn Nhất Dương đều chuyên chú nghe giảng, ngừng ghi chép, liền ngay cả Trần lão sư cũng nhịn được nhìn nhiều hơn vài lần, cuối cùng vui mừng nở nụ cười.

      Chuông báo tan học vang lên, có mấy học sinh trước khi tan học 5 phút cất sách vở, nhanh như chớp chạy ra khỏi phòng học, thân ảnh rất nhanh biên mất trong tầm mắt, những học sinh còn lại cười , vui đùa ầm ĩ.

      Ai, đây chính là tuổi trẻ a!

      Ôn Nhất Dương cúi đầu nhìn những gì vừa mới ghi lại, ghi chép của Trần lão sư luôn luôn vô cùng tỉ mỉ, số lượng cũng vô cùng nhiều, tiết có thể phải ba lần xóa bảng mới đủ để ấy viết, cho nên phần lớn học sinh chỉ chép qua loa, đúng là có bao nhiêu người chép đầy đủ.

      Lúc này Bạch Tình Hoa thu dọn xong sách vở cùng với Lô Toa Toa tới, cúi đầu nhìn những gì Ôn Nhất Dương ghi chép vô cùng ngạc nhiên, nhịn được : "Dương Dương, mi thế nhưng mà lại ghi bài! phải trước kia trọng tiết mi luôn viết tiểu thuyết đó sao?"

      Ôn Nhất Dương ngẩng đầu lên, : "Ân, ta quyết định bỏ loại thói hư tật xấu này, từ nay về sau tích cực học tập."

      Bạch Tình Hoa nghe vậy bộ dáng như nhìn thấy quỷ, đến trước mặt Ôn Nhất Dương, đập tay lên mặt bàn, : "Ta , mi hôm nay là rất kì quái nha!" xong liền ngẩng đầu nhìn Lô Toa Toa, " Toa toa, mình với cậu, cậu ấy hôm nay rất quái lạ! Sau tiết tiếng cậu ấy ngủ giấc tỉnh lại, ngẩn người cười, ngay cả hôm nay là thứ mấy cũng nhớ, cậu xem có phải cậu ấy ngủ đến choáng váng rồi ?"

      Lô Toa Toa nghe vậy cười : "Dương Dương, có phải cậu ngủ mơ thấy soái ca, sau đó bị câu hồn mất rồi?"

      Ôn Nhất Dương: "..... nương à, cậu rất đơn thuần."

      Bạch Tình Hoa: "....Chuyện cười này chút cũng buồn cười a!"

      Lô Toa Toa: " Ha ha!"

      Thấy Ôn Nhất Dương ghi chép xong hơn nữa còn định viết tiếp gì đó, Lô Toa Toa đột nhiên nghi hoặc : "Dương Dương, cậu phải hôm nay phải học thêm sao? Như thế nào lại thu sách vở chậm như vậy?"

      Ôn Nhất Dương nghe vậy thân thể đột nhiên cứng đờ, sau đó ngẩng đầu lên lăng lăng nhìn Lô Toa Toa, "Mình hôm nay có buổi học thêm sao?"

      Bạch Tình Hoa nghe vậy vẻ mặt "Cậu xem , cậu ấy lại vậy rồ!" nhìn Lô Toa Toa, mà Lô Toa Toa mở to hai mắt : "Đúng vậy, hôm nay là thứ 6, phải cậu có buổi học thêm tối thứ 5 sao?"

      Ôn Nhất Dương sửng sốt lúc mới nhớ tới, đúng vậy, hồi cấp 2 xác thực học thêm toán, bất quá là thứ mấy quên mất rồi, may mà Lô Toa Toa nhắc nhở .

      hỏi: "Bây giờ mấy giờ rồi?"

      Lô Toa Toa cúi đầu nhìn đồng hồ, trả lời: "Năm rưỡi."

      Xong rồi, lớp toán hình như bắt đầu lúc 6h a!

      Ôn Nhất Dương vội vàng thu dọn sách vở, sau đó chạy như điên ra khỏi phòng học, trước khi biến mất bỏ lại câu: "Mình kịp giờ rồi, trước nhé!"

      Phía sau Bạch Tình Hoa nhìn thân ảnh của Ôn Nhất Dương biến mất ở cửa, lẩm bẩm : "Cậu ấy hôm nay rất lạ a..."

      Bên cạnh Lô Toa Toa trừng mắt : " cậu ấy bị soái ca trong mơ câu hồn rồi mà."

      Bạch Tình Hoa: "....."

      Ôn Nhất Dương cuối cùng vẫn đến kịp, gần 6 giờ, chưa thấy giáo viên đến mở hộp cơm sườn vừa mua ở dưới lầu ra, híp mắt hạnh phúc hít hơi, đúng vậy, đúng là hương vị này!

      Từ khi học đại học phải rời thành phố C, Ôn Nhất Dương lâu lắm rồi còn được ăn món cơm sườn ngon như vậy nữa!

      vừa ăn cơm vừa bên đem tài liệu về "Miễn phí nhập học" từ bên trong cặp sách lấy ra xem, trừ bỏ thông tin về bên ngoài còn có thêm kết qua học tập ba năm của .

      Kỳ phải thuộc loại học sinh chịu khó cố gắng, bình thường về nhà là theo mẹ ngồi xem phim Hàn Quốc, khi ngồi lên bàn học là viết tiểu thuyết, có lẽ là có chút thông mình nên cho dù bình thường cố gắng, chỉ cần trước kì thi tuần bắt đầu ôn là có thể nằm trong top 3 của lớp.

      Bất quá cách học này mà dùng để cạnh tranh với nơi tập trung những học sinh xuất sắc trong Nhất Nữ, chỉ có 4 chữ để hình dung: Vô cùng thê thảm!

      Thông minh mà vẫn lấy làm kiêu ngạo từ trước đến này đột nhiên bị hung hăng đánh tan, cho dù thế nào học sinh vốn tự nhận là xuất sắc cũng thể chấp nhận, có người vì vậy mà hăng hái tiến về phía trước, chỉ vì muốn duy trì ánh hào quang, muốn kiêu ngạo của mình bị thế nhân nghi ngờ, mà cũng có người lần lượt gặp phải thất bại bắt đầu nghi ngờ chính mình, lại thủy chung chịu chấp nhận , cho nên dậy nổi, mặt sống trong quá khứ huy hoàng của mình, mặt trốn tránh thực.

      Mà loại người phía sau chính là Ôn Nhất Dương.

      Còn bây giờ sống lại, hết thảy sai lầm có thể sửa chữa, Ôn Nhất Dương muốn tiếp tục giẫm lên vết xe đổ nữa, muốn tiếp tục lại kiêu ngạo, như rồng leo, làm như mèo mửa nữa, thề, từ nay về sau làm mọi việc đến nơi đến chốn, cố gắng phấn đấu!

      miên man nghĩ ngợi đỉnh đầu đột nhiên bị bóng đen che phủ, Ôn Nhất Dương vừa mới phục hồi tinh thần liền thấy cánh tay rắn chắc đặt cốc đồ uống lên bàn mình, giọng nam trầm thấp vang lên đỉnh đầu , "Này, vừa mua quá nhiều đồ uống, trà sữa thơm ngon mát lạnh đấy, cho cậu uống."

      Ôn Nhất Dương quay đầu lại, chỉ thấy nam sinh cao lớn đến vị trí phía sau ngồi xuống, ngũ quan đoan chính, mặt mày sắc nét, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh. Chỉ thấy cậu ta mặc đồng phục cùng với đồng phục Bắc Tâm hoàn toàn khác biệt, áo sơ mi trắng, quần dài màu xám tro, ngực trái áo được thêu phù hiệu rất tinh xảo, Ôn Nhất Dương nhớ mang máng đó là phù hiệu trường tư nhân của thành phố C, gọi là gì ấy nhỉ?

      Đúng rồi, là trường trung học Tư Luân!

      (Edit: Trường trung học đây là gồm cả cấp hai và cấp ba)

      Trường trung học Tư Luân ở thành phố C là trường học tư nhân theo Thiên Chúa giáo, bên trong chia thành khối trung học cơ sở và khối trung học phổ thông, học phí ở đó vô cùng cao, lúc trước Ôn Nhất Dương cũng tham gia cuộc thi tuyển vào đây, tuy rằng đỗ, nhưng bởi vì học phí quá cao, cuối cùng liền chọn trường công gần nhà, trường cấp hai Bắc Tâm.

      Trường trung học Tư Luân hầu như toàn bộ là học sinh xuất thân giàu có, Ôn Nhất Dương chỉ được xem là học sinh bình thường trong mắt trường học quý tộc này mà thôi.

      Nam sinh mặc đồng phục trung học Tư Luân mặt mang theo nụ cười lưu manh, nhìn : "Cậu như vậy nhìn mình, có phải rốt cục phát hiên ra mị lực của đại soái ca này rồi ?"

      Này ngữ điệu có chút quen thuộc a...Ôn Nhất Dương híp mắt nhìn lên phù hiệu áo cậu ta, đó có thêu tên, rốt cục cũng nhớ ra cậu ta là ai.

      Vì thế lạnh lùng cười : "Phạm Huyền Duệ, đùa cũng tồi a!"

      Đối phương nghe vậy bĩu môi, dừng chút rồi lập tức cười : "Ai, Ôn Nhất Dương, cậu gần đây cùng Phương Trừng thế nào rồi?"

      Ôn Nhất Dương sửng sốt chút: "Phương Trừng? Mình cùng cậu ta làm sao?"

      xong, cảm thấy có loại dự cảm xấu, hơn nữa cảm giác này con đặc biệt quen thuộc...Ngay sau đó liền thấy Phạm Huyền Duệ vẻ mặt mờ ám hướng chớp chớp mắt vài cái, cười : " cần giả vờ, phải hai người kết giao đó sao?"

      Ôn Nhất Dương nghe vậy nháy mắt đen mặt.

      Phương Trừng là nam đồng học ban chín trường Bắc Tâm, ba cậu ta cùng ba là bạn hồi trung học, cảm tình rất tốt, nghe còn kết bái huynh đệ nữa cơ.

      Bất quá trước khi lên cấp hai, Ôn Nhất Dương và Phương Trừng đều biết nhau, thẳng đến cấp hai trường học phân tổ học tập, dựa theo thành tích đem học sinh các lớp chia làm tổ A và tổ B, rồi quy định tiết toán, lý hóa và phải học cùng các bạn trong tổ.

      Lúc ấy ban bảy, ban tám, ban chín là cùng chia tổ, Ôn Nhất Dương cùng Phương Trừng cùng là tổ A, khi học lại ngồi cạnh nhau, tiếp xúc nhiều dần dần cả hai trở nên quen thuộc, sau lại phát lão ba của hai người là bạn tốt, quan hệ hai nhà lúc này lại càng trở nên thân thiết hơn.

      Trừ bỏ Bạch Tình Hoa, Phương Trừng là người bạn duy nhất Ôn Nhất Dương còn liên lạc sau khi lên đại học, có thể là "nam khuê mật" của .

      Tuy rằng cảm thấy quan hệ giữa với Phương Trừng chỉ là quan hệ bạn bè đơn thuần, nhưng ở thời kì trưởng thành, khi những đứa trẻ tràn ngập tò mò cùng ảo tưởng mãnh liệt về tình , những chàng trai, mặc kệ quan hệ của họ có đơn thuần cỡ nào chỉ cần hơi thân thiết chút là các bạn học cho rằng họ có mờ ám.

      Lúc trước Bạch Tình Hoa cùng Lô Toa Toa cũng là cảm thấy được Phương Trừng thích , còn từng làm trò hành lang ngăn Phương Trừng lại, lớn tiếng : "Phương Trừng, có phải cậu thích Nhất Dương nhà mình đúng ? Cậu cũng đừng có giải thích, giải thích chính là che giấu! Hỏa nhãn kim tinh của mình sớm nhìn rồi!"

      Cuối cùng huyên nào đến mức Phương Trừng thẹn quá thành giận, vài ngày liền thèm để ý đến Ôn Nhất Dương, cuối cùng vẫn là Ôn Nhất Dương chủ động giải thích với cậu ta mới có thể giải quyết được việc này,

      Lúc ấy cũng vô cùng buồn bực, đây cũng phải là lỗi của , rốt cuộc áy náy với Phương Trừng cái lông gì a!

      Hơn nữa Phương Trừng tức cái gì chứ?

      Sau lại chuyện này hiểu vì sao để tên bạn thân từ đến lớn của Phương Trừng, Phạm Huyền Duệ, biết được. Lúc lần đầu tiên Ôn Nhất Dương đến lớp toán nhìn gặp cậu ta, mặt cậu ta mang nụ cười vô sỉ, hướng về phía : "Cậu chính là Ôn Nhất Dương? Bạn của Trừng ca?".

      Mặc kệ bao nhiêu lần cường điệu giải thích với Phương Trừng chỉ là bạn, Phạm Huyền Duệ vẫn như trước cố chấp mà khăng khăng suy nghĩ của mình, thậm chí còn : "Cho dù hai người bây giờ phải về sau phải. Mình đời này nhất định phải nhìn thấy hai người thành đôi!"

      Ôn Nhất Dương nghe vậy cảm thấy muốn sụp đổ, thiếu chút nữa quỳ xuống lạy cậu ta, đại ca, đến cuối cùng ngài kiên trì vì cái gì a!

      Mà dù cho "scandal" giữa và Phương Trừng qua lâu, nhưng Phạm Huyền Duệ mỗi lần vừa thấy là lại nhắc lần, chính là lúc đầu còn thấy phiền, sau liền miễn dịch, mỗi khi nghe cậu ta liền cười lạnh đáp lại câu: "Nhàm chán!"

      Kỳ quan hệ của với Phạm Huyền Duệ cũng tệ, tuy rằng cậu ta là học sinh trường quý tộc, gia cảnh cũng tồi, nhưng chưa bao giờ ở trước mặt khoe khoang, có tính tình kiêu ngạo của mấy công tử nhà giàu, cũng giống với những nam sinh nổi danh cùng thời trong trường trung học Tư Luân, chưa từng dùng giàu có của nhà mình để khoe khoang, vui đùa người khác.

      Song biết từ lúc nào quan hệ giữa hai người dần dần trở nên xa lạ. Ôn Nhất Dương cũng nhớ rốt cuộc là vì tự ti nên xa cách Phạm Huyền Duệ hay là Phạm Huyền Duệ chủ động cắt đứt liên lạc với nữa...
      Last edited: 11/11/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :