1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bùi Sơ Ảnh - Lục Xu (Full +4PN)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. smilykid08

      smilykid08 New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      0
      sao ko có c15 vậy nhỉ?

    2. pikonn

      pikonn New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      0
      thiếu mất chương 15 rồi

    3. béo xinh

      béo xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      342
      Được thích:
      342
      Truyện hay quá. Thanks bạn nhé. Câu chuyện về tình cảm rất cảm động. Hóng hóng

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 18

      Cố Diễn Trạch tự mình lái xe đến bệnh viện đón Sơ Ảnh.

      Ánh mắt sợ sệt của khiến chợt thất áp lực. Nhưng rồi nghĩ, chỉ cần còn ở bên cạnh chưa hết hy vọng, chưa hết hy vọng bao giờ từ bỏ.

      Trước khi đón , có gặp Hàng Vĩnh Tịch.

      Hàng Vĩnh Tịch : “Sơ Ảnh là tốt, rất may mắn cưới được ấy”.

      “Tôi cũng nghĩ thế”.

      Thấy dang vẻ tự tin của Cố Diễn Trạch, Hàng Vĩnh Tịch đột nhiên cười: “Lần đầu tiên gặp Sơ Ảnh, tôi biết đây là có nhiều tâm . ấy xinh đẹp và bí , như cái bẫy đầy cám dỗ, chỉ cần lỡ sa chân vào là thể đứng dậy nổi”.

      Cố Diễn Trạch nhướn mày: “ rơi vào chưa?”.

      Hàng Vĩnh Tịch ngẫm nghĩ lát, nhưng tìm được câu trả lời, bèn : “ rơi vào cái bẫy đó rồi hãy mang lại hạnh phúc cho ấy”.

      “Đó là mục tiêu của tôi từ lần đầu tiên nhìn thấy Sơ Ảnh”.



      “Hôm nay làm à?”. Thấy Cố Diễn Trạch theo mình vào nhà, Sơ Ảnh hỏi.

      “Hôm nay nghỉ”.

      “Ừm”.

      Hai người rất lâu rồi ở bên nhau như vậy, chỉ đơn giản ngồi bên nhau đợi thời gian trôi.

      thuê bộ phim”. Cố Diễn Trạch chợt lên tiếng, xong, bỏ đĩa vào đầu máy.

      Bùi Sơ Ảnh ngờ lại thuê bộ phim này, đây là bộ phim Yên Chi Khấu, trong các tác phẩm đầu tiên của diễn viên Trương Quốc Vinh.

      Bùi Sơ Ảnh hiểu được, vì sao lại quyết định chọn bộ phim này. Hai người yên lặng ngồi xem. Mãi đến khi kết thúc, Cố Diễn Trạch mới lên tiếng: “Quan điểm về giá trị khác nhau tạo nên những cuộc đời giống nhau”.

      Sơ Ảnh nhìn : “Chỉ là vấn đề quan điểm về giá trị thôi ư? Như Hoa thích ta như vậy nhưng ta lại phụ bạc ấy”.

      “Thế nào mới là phụ bạc? Cũng làm theo ấy, uống thuốc phiện tự tử hay sao? Để trở thành câu chuyện tình lưu truyền hậu thế ư?”.

      “Nhưng còn tốt hơn là để Như Hoa nhìn thấy ta tại. Tuyệt vọng như thế thà lúc đầu đến tìm ta còn hơn”.

      “Vì sao tuyệt vọng? Chẳng lẽ vì bị người khác phản đối mà tìm đến cái chết? Tự sát để kháng nghị? Nếu hai người họ cùng nhau nỗ lực, biết đâu trở thành đôi vợ chồng hạnh phúc”.

      Nghe hai chữ “tự sát”, Sơ Ảnh run lên, gì thêm.

      “Sơ Ảnh, chỉ là bộ phim mà thôi”. Cố Diễn Trạch trấn an , “Quan điểm của mỗi người về tình là khác nhau thế nên họ mới có những lựa chọn giống nhau”.

      cứ cảm thấy còn điều gì muốn , nhưng đợi mãi thấy mở miệng.

      Cố Diễn Trạch im lặng hồi lâu, rốt cuộc hỏi: “Trong phòng em có cái hộp, đựng gì thế?”.

      có gì cả”.

      “Thế ư?”. Cố Diễn Trạch làm bộ tin: “Sao em giấu kĩ thế?”.

      thấy trong phim hay có mấy cái hộp cất giữ sách quý dạy cách trường sinh bất lão à? Thực ra bên trong chẳng có gì hết. Chỉ là trò bịp bợm để thu hút người xem mà thôi”.

      Cố Diễn Trạch cười: “Phim làm thế để thu hút người xem, còn em muốn thu hút ai?”.

      Sơ Ảnh mím môi . Quả nhiên thể đối đáp được với người này. Đột nhiên nghĩ, giờ quan hệ giữa họ rốt cuộc là thế nào?

      , cũng .

      Cố Diễn Trạch bật cười thích thú, nghiêng đầu nhìn : “ nhớ ra người bạn của từng , nếu ngày , ấy nhất định làm mọi chuyện để ấy được hạnh phúc”.

      Sơ Ảnh chợt cảm thấy tóc gáy như dựng cả lên: “ ấy là ai”.

      em cũng biết”. Cố Diễn Trạch ngừng chút: “Mấy năm trước ấy qua đời trong vụ tai nạn xe”.

      làm như nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của , tiếp: “Người như ấy rất ít phải ? được ấy nhất định là người may mắn. ấy bao giờ oán giận, mà chỉ chúc phúc cho đó. Vậy nên, nghĩ, đó nhất định phải sống hạnh phúc”.

      Sơ Ảnh muốn nghe tiếp: “Em tắm đây”.

      Cố Diễn Trạch căng thẳng, vội vàng theo . Dường như sau lần đó, trong lòng hình thành nỗi ám ảnh với phòng tắm.

      Sơ Ảnh có thể cảm nhận được khác lạ của : “Em đảm bảo, em ra nhanh thôi”.

      Cố Diễn Trạch ngây người.

      Sơ Ảnh ra Cố Diễn Trạch cũng tắm xong, tóc ướt nhèm bù xù như con nhím khiến buồn cười.

      Cố Diễn Trạch : “Em mới ra viện, nên ngủ sớm ”.

      Thấy xong vẫn đứng yên, Sơ Ảnh nhíu mày. vào phòng ngủ phát cũng theo: “ vào làm gì?”.

      hơi sững người lát nhưng hề tức giận: “Em là vợ , là chồng em, vào phòng ngủ có gì bất thường à?”.

      Sơ Ảnh biết cố tình hay nghĩ vậy. Rất nhanh, nhận ra có khả năng diễn xuất thiên bẩm, ngay cả vẻ mặt vô tội cũng rất giống.

      Cố Diễn Trạch ôm , giãy giụa chút, liền cảnh cáo: “Nằm im, nếu trước được xảy ra chuyện gì đâu đấy”.

      Thế là Sơ Ảnh đành phải ngoan ngoãn nằm im. Đêm đó, ngủ rất ngon.

      Sáng sớm mở mắt ra, phát mình cuộn tròn trong lòng người đàn ông bên cạnh. Bình thường dậy khá sớm, hôm nay sao vẫn còn chưa tỉnh. Nhưng Sơ Ảnh định gọi , cũng luyến tiếc muốn rời khỏi .

      Từ sau hôm đó, còn gặp lại cơn ác mộng kia nữa. Cố Diễn Trạch làm đúng giờ về nhà, ở nhà chờ , cuộc sống của hai người quay lại quãng thời gian vừa mới kết hôn.

      Yên ổn và ấm áp.

      Mãi đến ngày…

      Sáng dậy, Cố Diễn Trạch làm Sơ Ảnh vẫn chưa tỉnh, chiều về tới nhà, phát còn ngủ.

      lấy làm lạ.

      “Tiểu Ảnh, dậy em”.

      trở mình cái, buồn để ý tới .

      “Ngốc, sáng rồi, dậy thôi!”. Thực ra trời sắp tối đen rồi. sờ trán , hề sốt.

      Sơ Ảnh kéo chăn chùm lên đầu.

      Cố Diễn Trạch tới lôi chăn ra khỏi người . Sơ Ảnh kéo lại, hai người giằng co lúc.

      “Sao để cho người ta sống yên ổn thế?”. trách móc.

      “Ai bảo em giả vờ ngủ”.

      “Giả vờ đâu mà giả vờ. đánh thức em đấy chứ!”.

      “Thế em còn mau dậy ”.

      Sơ Ảnh phụng phịu nhìn : “Làm điểm tâm hay bữa trưa?”.

      “Bữa tối!”.

      Lúc nấu ăn, Cố Diễn Trạch đứng bên cạnh quan sát: “Nghe , phụ nữ vào bếp nhiều, da rất xấu. Sao da em vẫn đẹp như thế?”.

      “Vì người ta mua đồ nấu nướng đều là hàng bình thường. Còn mua toàn đồ cao cấp, hại đến da”.

      “Giờ em biết có nhiều tiền cũng rất tốt rồi phải ?”.

      “Ừm, giờ biết vì sao em chịu lấy rồi phải ?”.

      “…”.

      Ngồi ăn cơm, Cố Diễn Trạch kinh ngạc nhìn : “Em đói lắm à?”.

      “Em ngủ từ sáng đến giờ, ba bữa gộp làm . Như thế là tiết kiệm cơm nhà lắm rồi đấy”.

      Cố Diễn Trạch há hốc mồm: “Hay là viện khám”.

      Ăn mấy miếng, Sơ Ảnh mới vỡ lẽ: “ muốn làm gì?”.

      Cố Diễn Trạch cúi đầu thầm bên tai hai câu khiến hai má đỏ ửng: “ tự tin mình có thể…”, ngậm miệng tiếp.

      Cố Diễn Trạch cười gian xảo: “Lần đầu tiên mua sổ xố liền trúng thưởng!”.

      Quả nhiên, mọi chuyện diễn ra như dự liệu.

      Bác sĩ tươi cười với họ: “Chúc mừng chị chuẩn bị lên chức bố mẹ”.

      Cố Diễn Trạch hí hửng nắm tay : “ bảo mà!”.

      Sơ Ảnh gạt tay : “Em chưa từng muốn sinh con”.

      chợt ngồi xổm trước mặt , : “Con , con có người mẹ rất nhẫn tâm, vừa mới biết có con cần con nữa! Sau này nếu có hận hận mẹ con…”.

      “Em cần con bao giờ?”.

      “Thế tốt rồi. Chúng ta cần đứa con này!”. Cố Diễn Trạch đứng dậy kéo tay .

      “…”.

      Biết tin con dâu mang thai, La Hinh ngày nào cũng chạy qua nhà họ hai lần, nhìn Sơ Ảnh uống hết canh bồi bổ mới chịu về. Vợ chồng bà còn cầu Cố Diễn Trạch và Sơ Ảnh chuyển về biệt thự, nhưng dưới ánh mắt ra hiệu của Sơ Ảnh, Cố Diễn Trạch lại lần nữa sắm vai kẻ xấu. Cuối cùng, họ vẫn ở căn hộ riêng.

      Hôm nay, Cố Diễn Trạch vừa ngủ dậy liền nhìn thấy Sơ Ảnh mở to hai mắt nhìn trần nhà.

      cũng ngửa đầu nhìn lên: “Trần nhà nở hoa à?”.

      Sơ Ảnh nhíu mày. Cố Diễn Trạch thấy vậy, định hỏi thấy khó chịu ở đâu nghe : “Em gặp ác mộng”.

      hốt hoảng ngồi dậy, giọng hỏi: “Ác mộng gì?”.

      có vẻ hơi cáu kỉnh: “Thấy cả thế giới này toàn là trẻ con khóc”.

      Cố Diễn Trạch thở phào hơi: “Em yên tâm ! Người phụ nữ từng sinh nhiều nhất thế giới cũng chỉ có mười lăm đứa con thôi. Dù thế nào cũng sinh được đầy cả thế giới đâu”.

      Sơ Ảnh mím môi nhìn chồng: “Dạo này lên mạng xem những gì thế? Mấy thứ này hả?”.

      . thấy những trường hợp sinh nhiều con lúc đều là thụ tinh ống nghiệm. Con chúng ta …”.

      Còn chưa hết, Cố Diễn Trạch bị Sơ Ảnh nhào vào đánh rồi cắn. định đẩy ra nhưng lại sợ đụng phải bụng .

      sai gì đâu?”.

      tức giận : “ sai gì hết”.

      “Thế sao em lại đánh ?”.

      “Ai em đánh ? Đây là con đòi đánh! Em chỉ làm theo cầu của nó mà thôi”.

      “Em lừa ai chứ! Con mới được hai tháng, có được đâu!”.

      “Đây là linh cảm của người mẹ”.

      “Thế con có nhớ bố nó ?”.

      “Con hề nhớ bố”. Sơ Ảnh nằm xuống, cười khúc khích.

      Cố Diễn Trạch ngồi dậy, bất đắc dĩ : “Thế em bảo con mau chóng ra , đừng độc chiếm mẹ nữa”.

      có cái tư tưởng kì quái gì thế?”.

      “Tư tưởng rất bình thường mà!”. Cố Diễn Trạch nghiêm túc .

      Vừa biết có thai, Sơ Ảnh liền xin thôi việc ở bệnh viện. Mỗi ngày chỉ ở nhà xem phim, làm cơm, thỉnh thoảng lên mạng chat với Mây Bồng Bềnh Trôi. Nhưng cảm thấy có lẽ giờ hai người còn duyên như trước nữa, thời gian online cùng lúc rất ít. Có điều, ta vẫn kiên nhẫn lắng nghe chuyện của , biết sống tốt, gửi cái biểu tượng mặt cười.

      Sơ Ảnh cảm thấy cuộc sống như tại khiến vô cùng hài lòng.

      Mấy ngày nay, Cố Diễn Trạch về nhà khá muộn, tinh thần uể oải, thậm chí còn nghĩ, để rửa bát là tội lỗi.

      “Dạo này bận lắm à?”.

      ”.

      mà về muộn như thế?!

      Cố Diễn Trạch từ trong bếp ra, thấy Sơ Ảnh nằm nghiêng sofa, hai chân cũng co lên, cảm thấy dây thần kinh của mình căng ra. Sao trước giờ phát có thói quen này?

      Ngồi ra ngồi, nằm chẳng ra nằm.

      “Mấy hôm nữa vợ chồng mình về Xuyên Nhiên chuyến nhé!”.

      Sơ Ảnh giảm lượng ti vi: “Làm gì?”.

      “Biết em mang thai, bố mẹ bảo chúng ta về còn gì?”.

      “Ừm”.

      Lúc Cố Diễn Trạch bàn giao công việc, Mạc Khả thấy sếp mặt mày hớn hở, cũng đoán được mọi chuyện êm đẹp. cả lòng, tâm trạng sếp thoải mái mới dễ sống.

      “Nghe sếp sắp được lên chức?”.

      Cố Diễn Trạch nheo mắt: “Tới chúc mừng tôi hả?”.

      . Tôi đến lĩnh thưởng!”.

      “Ờ, đề nghị đến nỗi. Tôi giao hạng mục ngoại ô cho rồi đấy, hàng ngày nhớ qua đó giám sát, nếu họ lại cho rằng chúng ta quan tâm tới họ. Tôi tin trước khi tôi về, nhất định hoàn thành”. xong, Cố Diễn Trạch hí ha hí hửng ra khỏi văn phòng.

      Mạc Khả ngây như phỗng, chỉ còn biết oán thán ông sếp của mình tàn nhẫn.

      Cố Diễn Trạch phát ra Sơ Ảnh ngủ rất nhiều, đồng thời hề có tượng ốm nghén hay nôn mửa như trong ti vi hay .

      Ở Xuyên Nhiên vài ngày mà béo ra trông thấy. Cố Diễn Trạch quan sát từ xuống dưới, cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Đây đều là công chăm sóc của Quách Tuệ.

      “Sơ Ảnh, mình vào thành phố mua đồ ”.

      Ngày nào cũng ở nhà đến phát ngấy, vì thế, Sơ Ảnh hề do dự, lập tức theo Cố Diễn Trạch. Nhưng hoàn toàn ngờ, lại đưa mình tới nơi khác.

      Sơ Ảnh lùi lại theo bản năng, Cố Diễn Trạch nắm lấy tay .

      ngẩng lên nhìn vào mắt , đột nhiên có dũng khí tiếp. Hai người đến trước mộ Tưởng Phương Vũ, Cố Diễn Trạch ngồi xuống, tươi cười với bức ảnh gắn tấm bia: “Chúng ta từng giao hẹn, ai có người phải giới thiệu cho nhau biết. Giờ em đưa Sơ Ảnh đến gặp rồi đây, tuy rằng có hơi muộn chút”.

      đứng dậy, nhìn : “Đây là người bạn thân nhất của ”.

      hề có hai chữ “ từng”, bởi vì xưa nay vẫn vậy.

      Sơ Ảnh lặng im nhìn . Cố Diễn Trạch nắm chặt tay , nhìn xuống chiếc nhẫn đeo ngón áp út của , hôn lên đó.

      tròn mắt nhìn quỳ gối trước mặt mình.

      “Bùi Sơ Ảnh, em có bằng lòng ở bên Cố Diễn Trạch trọn đời ?”.

      Sơ Ảnh nhíu mày nhìn vẻ mặt kiên định của , rồi lại nhìn về phía bức ảnh Tưởng Phương Vũ mỉm cười, cuối cùng mở miệng: “Em đồng ý”.

      Cố Diễn Trạch đứng dậy, ôm vào lòng.

      Vũ, có thấy ? Chúng em mãi mãi ở bên nhau, mãi mãi hạnh phúc, giống như điều mong muốn.

      Tin ở em, em nhất định khiến ấy hạnh phúc.

      Chúng ta đều hạnh phúc.

      Cố Diễn Trạch và Sơ Ảnh cúi đầu trước mộ của Tưởng Phương Vũ ba lễ.

      Sau đó, nắm chặt tay .

      Ánh mặt trời chiếu tới bóng lưng của đôi vợ chồng nắm chặt tay nhau bước , để lại mặt đất hai cái bóng dài kề sát rời.
      nhudaoemchen thích bài này.

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Cố Diễn Trạch: người mà tôi có lỗi nhiều nhất

      Hôm ấy, Cố Diễn Trạch ra ngoài uống rượu với mấy người bạn, Mạc Khả làm trợ lí cũng phải theo tiếp khách với sếp. Họ đều lần lượt bước chân vào nấm mồ hôn nhân, thế nhưng mỗi lần tụ tập đều về những chuyện trước hôn nhân, nào là các bạn cũ ra sao, trước khi kết hôn làm những chuyện gì…

      Lần này, họ đổi hình thức khác cho mới mẻ, người này hỏi, người kia trả lời thành , nếu phải uống rượu.

      Mạc Khả thấy cả đám người kia đều nhăng cuộc, ba hoa khoác lác. Thế mà người duy nhất bị phạt rượu lại là giám đốc của . có thể đặt cược bằng việc lấy chồng của mình mà đảm bảo rằng, Cố Diễn Trạch đều là , nhưng ai thèm tin .

      Thực ra cũng thể trách họ, nếu là họ, cũng tin đâu.

      Câu mà Cố Diễn Trạch bị hỏi là: “Ai là người mà có lỗi nhiều nhất?”.

      Cố Diễn Trạch : “Con trai tôi”.

      Thế là, bị đám người kia ép uống rượu.

      Ai cũng biết Cố Diễn Trạch là người bố tốt. Mỗi ngày xong việc ở công ty, liền về nhà chăm sóc con, thậm chí, hễ Sơ Ảnh tức giận dọa đánh con là đều đứng ra ngăn cản.

      Việc này khiến Sơ Ảnh vô cùng buồn bực. Người ta bảo, bố và mẹ, người sắm vai hiền, người sắm vai ác. còn chưa suy nghĩ kĩ bị ông chồng quý hóa của mình đẩy cho vai ác.

      Vì thế khi có người hỏi Cố Minh Thanh: “Con thích mẹ hay thích bố?”, thằng bé liền đáp: “Bố”.

      Sơ Ảnh vô cùng bất mãn, đáng tiếc, kháng nghị vô hiệu.

      Hôm nay, Cố Diễn Trạch vừa về tới nhà liền nghe thấy Sơ Ảnh mắng con: “Ngồi trong lớp học mà còn giật tóc bạn , con học ai thế hả?”.

      Cố Minh Thanh nghe thấy tiếng mở cửa, biết mình sắp được cứu, bèn chạy ra phòng khách gọi to: “Bố!”.

      “Có chuyện gì mà mắng con trai thế?”. Cố Diễn Trạch an ủi con trai.

      “Hôm nay giáo viên chủ nhiệm nó trêu bạn trong lớp đến phát khóc”.

      “Ừm”. Cố Diễn Trạch gật đầu: “Minh Thanh may, gặp phải bạn học thích mách lẻo”.

      Bùi Sơ Ảnh: “…”.

      Thấy bà xã mình tức giận vào phòng, đóng cửa huỵch cái, Cố Diễn Trạch mới quay sang nhìn con trai: “Giáo viên báo về nhà con phải tìm giáo viên trút giận chứ? Sao lại về nhà trút giận lên mẹ con?”.

      “Bố, nam tử hán đại trượng phu nên nghe phụ nữ! Bố quá chiều mẹ rồi! có khí phách đàn ông!”.

      “Ừ, đúng là như thế! Lần sau bảo mẹ con mang roi ra đánh, bố đứng bên cạnh hỗ trợ!”.

      Cố Minh Thanh vội : “Con xin lỗi mẹ!”.

      “Con trai ngoan!”.



      Cố Diễn Trạch nhìn theo con trai, biết đó là người mà có lỗi nhiều nhất. Năm đó, khi Sơ Ảnh sinh con, cơ thể rất yếu. Bác sĩ hỏi : “Nếu xảy ra tình huống nguy kịch bảo vệ mẹ hay con?”.

      “Đương nhiên là mẹ!”. gắt lên với bác sĩ như thế.

      Sau đó, nghe thấy tiếng kêu đau đớn của trong phòng sinh, nghĩ, nếu có đứa con này, phải chịu cực khổ như thế. Tại thời điểm phải đưa ra lựa chọn, do dự mà từ bỏ con mình.

      Vậy nên, sâu trong lòng, vẫn cảm thấy mình có lỗi với con trai nhiều nhất.

      bao giờ đưa nó vào vị trí ưu tiên số .

      sắm vai ông bố hiền từ, chẳng qua là vì hổ thẹn.



      Cố Diễn Trạch vào phòng ngủ, nằm bên cạnh vợ: “Sơ Ảnh…”.

      “Ừm?”.

      gì thêm, cúi xuống hôn .

      Sơ Ảnh vẫn chưa hết choáng váng, nhìn đầy nghi hoặc: “… Sao có quy luật như thế?”.

      “Ừ”. thành : “Đều ở kì an toàn của em”.

      Mặt nóng ran, sao lại nhớ hơn cả như thế?

      “Vì sao? muốn cho Tiểu Thanh đứa em à?”.

      Cố Diễn Trạch lại hôn : “Vợ , chúng ta phải hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, thực kế hoạch hóa gia đình…”.

      “Thế à…”.

      gì thêm, cũng cho mở miệng…

      Thực ra, đấy phải là lí do. chỉ muốn trải qua cái cảm giác ngột thở kia lần nữa mà thôi.

      Dù chỉ có 0,01% nguy hiểm, cũng muốn phải nếm trải nữa. có thể cần con, nhưng thể mất .
      midnight, stbn, nhudao2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :