1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoàng gia tiểu kiều phi - Ám Hương

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Hoàng gia tiểu kiều phi

      Tác giả: Ám hương

      Editor: ????

      Convert: gachuaonl

      Số chương: 233


      [​IMG]

      Nội dung:

      Xuyên việt là chuyến bay bắt buộc, có đường trở về.

      đại. khi xuyên việt thành tần phi trong hậu cung, Tô Tự Cẩm cảm thấy nghề nghiệp tần phi này rất khó khăn, nhiều nguy hiểm, lại thể ly dị. Bất cứ lúc nào cũng có thể bị giáng chức hoặc tệ nhất là ban cho cái chết.

      Quan trọng hơn nữa, nàng xuyên thành phi tần nhất trong hậu cung. Tuổi , người chưa nảy nở, có ưu thế để tranh thủ tình cảm lại còn có dung nhan như hoa như ngọc!

      đầu có hoàng hậu đầy quyền uy, dưới có quý phi được sủng ái trước mặt.

      Trái có Hiền phi khéo hiểu lòng người, phải có Mai Phi tài nghệ độc nhất vô nhị.

      Giờ xuyên thành phi tử nhất trong hậu cung, nàng phải làm sao có thể đảo ngược tình thế, bước lên đỉnh cao quyền lực!

      Mục tiêu của nàng, phải là hoàng hậu mà là thái hậu! ! !

      PS: Nữ chủ giảo hoạt, nam chủ quyền, vô sỉ.
      Liều mạng hành động, đùa giỡn thông minh.
      Tình chỉ là truyền thuyết.
      Hai kẻ kiêu ngạo chuyện đương!
      Last edited: 24/11/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 01: Bị lôi ra ngoài nghe tuyên chỉ!


      Cung điện rộng lớn yên tĩnh lạ thường. Chỉ có tiếng bước chân của các cung nhân cúi đầu vội vã qua lại. Trong đêm mùa hạ tối mịt, hoàng cung hùng tráng vĩ đại giữa ban ngày bỗng hóa ra hung dữ lạ lùng, giống như con mãnh thú thèm thuồng ngắm nhìn từng người trong mỗi góc cung.

      Ngoài sân phòng bên cạnh vọng đến tiếng khóc nức nở ngừng, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng cung nhân khẽ khàng xen vào khuyên giải.

      Trong phòng kế bên chỉ cách bức tường, Tô Tự Cẩm ngồi chỗ, hai tay siết chặt vào nhau, trong lòng bàn tay đọng mồ hôi lạnh.

      Rèm cửa màu hồng cánh sen bị đẩy ra, Vân Thường vội vã bước vào, nét mặt trắng xanh lo lắng, vẻ bệch bạc càng làm cho người khác cảm thấy khẩn trương.

      "Có nghe ngóng được gì ?" Tự Cẩm thấy Vân Thường vào khẽ thở phào nhõm, nhìn nàng hỏi.

      "Thưa tiểu chủ, nô tỳ hỏi được ràng, chỉ thăm dò được hình như Tôn thái nữ va chạm quý nhân nên mới bị phạt quỳ." Vân Thường cúi đầu đáp. Người bị phạt quỳ sáu canh giờ, lúc về là được cung nữ dìu bên cạnh. Quỳ lâu như thế, đầu gối đau chịu nổi, về phòng bắt đầu khóc. Vì thế các nàng ở bên cạnh, nghe tiếng khóc này đều cảm thấy vừa kinh vừa sợ lại cực kỳ thấm thía.

      Tự Cẩm nghe Vân Thường xong cũng dám gì. Quỳ sáu canh giờ, tổng cộng là mười hai giờ. Khó trách khóc thảm thiết như thế, chỉ sợ chân kia đều còn là của mình .

      người đại, biết vì sao nàng lại xuyên tới Vương Triều Đại Vực, nơi chưa từng nghe ai qua. Sau khi tỉnh lại chuyện thứ nhất nàng được biết là nàng, từ ngũ phẩm Tiểu Nghi bị giáng chức xuống vị trí thấp nhất Tiểu Y. Mới ngày hôm qua vị Tôn thái nữ ở phòng bên còn coi mình là trò cười, ngay trước mắt mình tỏ ra vênh vang đắc ý. Ngày hôm nay vị kia liền biến thành thế này.

      Nguyên chủ cũng vì bị giáng chức mà tức giận công tâm, đêm trở bệnh. người bị quý phi nương nương coi là cái đinh trong mắt bên thái y viện cũng thèm đến xem bệnh, có thuốc chữa. Nếu kiên trì người cũng chẳng còn. Sau đó nàng bi thảm bị xuyên vào này, trải qua cuộc đời đau khổ ở đây.

      Mấy chuyện xuyên qua có rất nhiều, nữ chính đại phát quyền uy, lật đổ áp bức, từ đó sống cuộc đời hạnh phúc mỹ mãn có vô số.

      Nhưng nàng xuyên đến chỗ này hơn nửa tháng mới biết, mấy chuyện đó đều là giả dối. Làm Tiểu Y đứng chót ở hoàng cung, đến chủ tử nương nương ở , ngay cả đối với mấy cung nhân thái giám hơi có quyền thế mấy chủ tử nhoi như các nàng đều phải nhìn nét mặt bọn họ sống qua ngày.

      Mà nàng là là lớp tú nữ mới tiến cung, cũng là nhất trong hoàng cung, cơ thể còn chưa phát triển. Chưa đến việc tranh thủ tình cảm, chỉ bằng việc nàng có nét mặt hơi giống quý phi mặt hoàng đế còn chưa thấy nàng cũng bị chết vì hành hạ. Nàng cũng biết cuộc sống sau này phải sống tiếp như thế nào.

      Phòng bên cạnh vẫn nghe thấy tiếng khóc nỉ non. Tự Cẩm cảm thấy rối bời, định kêu Vân Thường đóng chặt cửa sổ nghe thấy giọng lạnh lùng ở phòng bên " Ý chỉ của Hoàng hậu nương nương, Tôn thị tiếp chỉ."

      Tiếng vừa dứt lại nghe mấy tiếng động vọng đến qua cửa sổ mở rộng, tựa như vật gì bị kéo xuống đất.

      Nghe tới đó, mặt Tự Cẩm trắng bệch, ngay cả Vân Thường cũng run cả chân, suýt nữa té xuống đất.

      Tôn thái nữ bị lôi ra ngoài nghe tuyên chỉ!


      Chương 02: Trời, ngươi muốn sống phải ?



      Liên tiếp nửa tháng sau đó đều nghe thấy tiếng răn dạy mỗi ngày ở phòng bên cạnh. Chế độ phân biệt giai cấp tàn khốc phi nhân tính này khiến cho người mới bị xuyên tới Tô Tự Cẩm phải trốn mình giả chết trong phòng.

      Mặc kệ là kiếp trước ti vi hay là từ nghe kể chuyện về mấy xuyên việt đại triển thần uy nhất thống hậu cung giữa chốn hậu cung này, có bất cứ may mắn hay hy vọng nào khiến cho nàng thấy chút ánh sáng tương lai.

      Vân Thường cẩn thận vén rèm lặng lẽ vào, Tự Cẩm nghiêm trang chống cằm ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ, nghe tiếng động bèn quay lại nhìn nàng ta.

      "Tiểu chủ, nghe muốn đưa Tôn thái nữ ra ngoài. đáng thương, bị quỳ nửa tháng nên là chân hư, thể hầu hạ Hoàng thượng chỉ có thể chuyển ra ngoài ."

      Tự Cẩm run lên, "Cứ như vậy đưa ra ngoài, có ai quản sao?"

      Trừ mỗi ngày nghe Đại Phượng Hoàn Cung theo ý chỉ đến đây khiển trách Tôn thái nữ, Tự Cẩm thấy bất cứ vị chủ tử nào tới nhìn Tôn thái nữ cái, thậm chí ngay cả việc nàng làm gì sai cũng biết.

      Cứ thế liền bị đưa ra ngoài .

      Đưa ra ngoài kết cục là gì?

      Thông qua Đại cung nữ Vân Thường cho nàng biết quy tắc thông dụng trong cung, đưa ra ngoài chính là vứt tới chỗ ai biết nằm chờ chết.

      Nhiệm vụ của phi tần là gì?

      Đó là tận tâm tận lực chăm sóc Hoàng thượng.

      Phi tần thể hầu hạ Hoàng thượng chính là thất trách vô dụng. Nếu là người vô dụng ai còn muốn quản chuyện của ngươi.

      Trong cung chính là như thế, lạnh lẽo vô tình.

      Vân Thường nghe Tự Cẩm lẩm bẩm vội vàng : "Tiểu chủ, mấy lời này thể . Đại bên cạnh Hoàng hậu nương nương tự mình đến khiển trách trong hậu cung còn ai có thể quản việc này?"

      cũng đúng. Trong cung này người có quyền cao nhất là hoàng hậu. Hoàng hậu sai người đến khiển trách Tôn thái nữ, vậy nhất định là Tôn thái nữ phạm sai lầm. Nếu phạm sai lầm phải chịu phạt. Ngươi ra giải thích giùm hóa ra nghi ngờ hoàng hậu làm sai sao?

      Trời, ngươi muốn sống phải !

      So với Tôn thái nữ biết làm sai điều gì bị Phượng Hoàn Cung đến đây khiển trách nửa tháng, quỳ đến hư chân Tự Cẩm đột nhiên cảm giác chính mình may mắn.

      Nhắc đến nguyên chủ của cơ thể này cũng là người tội nghiệp. Vương Triều Đại Vực này úng là có tình người, con mới mười ba tuổi phải tham gia tuyển tú. Năm nay guyên chủ năm vừa tròn mười ba, do có nhan sắc nên bị đưa từ huyện phủ đến kinh thành dự tuyển. Lúc tham gia cung tuyển, thấy nét mặt nàng hơi giống quý phi nương nương rất được sủng ái, hoàng hậu vốn ghen ghét địch thủ bèn giữ nàng lại, hơn nữa liền phong làm Ngũ phẩm Tiểu Nghi.

      Ngũ phẩm Tiểu Nghi là vị trí nào chứ?

      Trong hậu cung phải ai cũng có thể Phượng Hoàn Cung thỉnh an, chỉ có ngũ phẩm trở lên mới có vinh hạnh đặc biệt này.

      Hoàng hậu ban vị trí này cho Tự Cẩm chứng minh suy đoán của nàng, chính là làm cho quý phi tức giận.

      Ngẫm lại mà xem, mỗi ngày quý phi đều phải thấy gương mặt giống nàng bên cạnh có biết bao nhiêu tức tối. nghĩ tới quý phi cũng phải là người dễ bị trêu chọc, vài ngày sau liền để cho Lý Chiêu Nghi bắt được sai lầm của nàng, sau đó tiện thể bẩm báo đến tai hoàng đế.

      Mặt hoàng đế còn chưa thấy từ Ngũ phẩm Tiểu Nghi biến thành Tiểu Y đứng chót.

      Cũng tốt, phải lộ diện trước mặt quý phi cũng bị ai chán ghét.

      Nếu trước đây Tự Cẩm còn cảm thấy công bằng sau khi thấy kết cục thê thảm của Tôn thái nữ, nàng đột nhiên cảm thấy quý phi nương nương là giơ cao đánh khẽ. Nếu quý phi cũng kêu người đến khiển trách nàng như thế, mỗi ngày bắt nàng quỳ nghe khuyên bảo đự đoán là hai chân này cũng hỏng luôn. Sau nửa tháng đưa mình ra ngoài, hai tháng sau cũng có thể im lặng mà chết .

      Sống sót sau tai nạn, Tự Cẩm nghĩ đến chuyện rất quan trọng. Trong tình hình khó khăn thế này, nàng làm thế nào mới có thể tìm được con đường sống sót trong hậu cung đây!

      Nàng muốn giống Tôn thái nữ, chưa hưởng qua ngày tốt lành nhận lấy kết cục thê lương như vậy.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 03: Quỳ hay quỳ?



      Ngày Tôn thái nữ bị đưa trời mưa to. Dù đóng chặt cửa sổ vẫn nghe tiếng Tôn thái nữ khóc ở phòng bên cạnh. Sau đó nghe thấy gì nữa. Theo tin tức Vân Thường nghe được Tôn thái nữ bị chặn miệng lôi .

      Vì chuyện này mà Tự Cẩm gặp ác mộng cả đêm. phải nàng nhát gan mà trong hậu cung này đáng sợ.

      Dù lớn hay cũng vẫn là chủ tử. Vậy mà bị đám nô tài lôi ra như vậy. có chút tôn nghiêm nào đành, chỉ e là mạng sống cũng giữ được.

      Phòng bên trở nên im ắng. có tiếng khóc của Tôn thái nữ, thế giới bỗng chốc an tĩnh lại. Chuyện này cũng khiến cho Tự Cẩm lần đầu tiên cảm giác được tương lai rất mong manh. Nàng đắc tội Lý Chiêu Nghi bị chuyển đến Y Lan Hiên. Dù tên Y Lan Hiên nghe rất hay nhưng bên trong phải là nơi tốt lành gì. Mùa hè nắng nóng, mùa đông lạnh lẽo. Ở đó cả người đều cảm thấy muốn mốc lên.

      Bị giáng xuống vị trí Tiểu Y, bên cạnh nàng cũng chỉ có hai nô tài hầu hạ. là cung nữ Vân Thường, người khác chính là thái giám Trần Đức An. Vân Thường và Trần Đức An là cung nhân vừa vào Nội Đình Phủ liền phân cho nàng. Trừ phi là nàng đuổi họ , nếu họ phải ở đây hầu hạ nàng cả đời. Hai người này trong cung cũng có hậu trường, nếu như có cũng theo nàng buồn chán thế này. Nhưng chính vì vậy mà ngược lại khiến bọn họ càng thêm trung thành.

      Bởi vì bọn họ biết , chỉ có Tự Cẩm có tương lai bọn họ mới có thể có tương lai.

      Mưa to ngày mới tạnh. Tự Cẩm có linh hồn trưởng thành nhưng thân thể mới mười ba tuổi, chính là lúc phát triển, lại có tư cách thỉnh an Hoàng hậu nương nương nên cứ ngủ đủ mới chịu dậy.

      Nhìn ra cửa sổ thấy Trần Đức An khoác áo tơi quét dọn ngoài sân. Vân Thường hỗ trợ bên cạnh. Hai người bận bịu chùi quét, giầy vạt áo đều vấy đầy bùn đất. Tự Cẩm vốn phải là kiều nữ của thời cổ đại mà là xuyên qua. Trong viện của nàng chỉ có ba người, dù nước mưa có ngập cả sân cũng chẳng có ai đến giúp hết.

      Nàng mặc quần áo rồi khoác áo ra. Vì vị phần nàng thấp cho nên đãi ngộ cũng thấp. Bình thường thể mặc quần áo đẹp, phải giữ lại chờ đến khi gặp chủ tử mới mặc. người nàng vẫn mặc bộ quần áo do người nhà nguyên chủ mang đến, chất vải phải là tốt lắm nhưng khá dày, còn có mũ trùm đầu, tóm lại cũng có thể che mưa.

      Thấy nàng ra , Vân Thường vội vàng đẩy nàng về "Tiểu chủ, người thể ra đây, chỗ này rất bẩn, sao có thể để người chịu cực khổ này, hai chúng ta làm lúc nữa là xong rồi."

      Trần Đức An cũng vội vàng lau mồ hôi, động tác trong tay lại nhanh thêm.

      Y Lan Hiên vốn cũng thấp đến thế nhưng sau khi tu sửa ngự hoa viên đường bên ngoài nâng lên. Vì thế ở bên trong này chỉ mưa cũng bị ngập, nếu dọn sân thông nước nước có chỗ chảy. Mưa còn rơi nhưng cũng . Kỳ thực, Tự Cẩm muốn xuống nước, tiết trời tháng năm tuy lạnh nhưng cũng phải mùa hè, đứng lâu trong nước tay chân đều lạnh như băng.

      Thấy Tự Cẩm kiên trì muốn giúp, hai người cũng ngăn được. Hơn nữa trời như muốn mưa to hơn. Nếu thông nước mực nước trong sân ngày càng dâng cao, sợ là chảy tràn cả vào phòng. Tuy vậy họ cũng dám để Tự Cẩm làm người quét dọn , chỉ nhờ nàng cầm chổi ra ngoài quét nước. Trần Đức An cầm xẻng cố hết sức đào bùn khai nước, đầu tóc quần áo Vân Thường đều ướt đẫm. Trần Đức An đào đến đâu, nàng ta liền xúc qua bên, toàn bộ sân đầy tràn ngập mùi bùn hôi hám.

      Mặc dù Tự Cẩm làm việc nhất nhưng tuổi nàng còn , sức khỏe tốt nên chỉ làm lúc là mồ hôi nhễ nhại. May sao vất vả của bọn họ cũng vô ích. Cuối cùng Trần Đức An cũng thông được đường nước, nước trong sân theo đó ào ào chảy ra ngoài.

      Ba người nhìn nhau, chắc vì đồng cam cộng khổ mà cười vang lên. Vân Thường ném xẻng xuống vội vàng : "Tiểu chủ, nô tỳ đỡ người vào thay quần áo. Trời lạnh quá, cẩn thận cảm lạnh được." Ngay cả thái y cũng mời được, nếu bị bệnh rắc rối to.

      Tay Tự Cẩm mỏi nhừ, vội vàng gật đầu. Ở ngoài này gió khẽ thổi qua, mưa rơi vào người cũng thoải mái chút nào.

      "Còn chỗ này giao cho nô tài bảo đảm quét dọn sạch , chủ tử mau vào ." Trần Đức An vội vàng vỗ ngực bảo đảm.

      chuyện trong tiếng mưa rơi tí tách đột nhiên nghe tiếng chân dồn dập về phía này. Nghe tiếng phải chỉ người. Ba người đứng trong sân sững sờ. Ngay lúc đó, cửa sân đóng bị đẩy ra. đoàn người vào.

      đầu là nam nhân cao lớn vững chãi, áo bào vàng sáng. Thái giám bên cạnh giơ cao dù, tiếng mưa rơi xuống dù nghe thánh thót.

      Tự Cẩm còn chưa phục hồi tinh thần Trần Đức An và Vân Thường cùng quỳ xuống. Lúc Vân Thường quỳ xuống còn khẽ kéo áo Tự Cẩm. Tự Cẩm nhìn màu sắc quần áo cũng biết người tới là ai. Nhưng nhìn dưới chân đầy nước bẩn, nàng mà quỳ xuống bộ quần áo này coi như xong.

      Quỳ hay quỳ đây?


      Chương 04: Vị kia mạo phạm Lý Chiêu Nghi

      Edit: Hương Cỏ



      Trong Y Lan Hiên chỉ có ba người hai người quỳ. Trong lòng Tự Cẩm gào thét phản đối nhưng nghĩ tới kết cục của Tôn thái nữ vẫn phải cắn răng quỳ xuống.

      Nước mưa trộn lẫn bùn. Dù chỗ Tự Cẩm quỳ nơi đọng ít nước nhất váy cũng bị ướt hết. Nước lạnh thấm vào da thịt nên càng thấy lạnh kinh khủng.

      "Đứng dậy ."

      Tiếng lạnh lùng từ đầu vọng xuống, sau đó bóng áo vàng lướt qua Tự Cẩm, vào Y Lan Hiên.

      Toàn bộ thái giám đằng sau lập tức theo hoàng đế vào hiên . Vân Thường vội vàng đứng dậy dìu chủ tử của mình đứng lên, khẽ : "Tiểu chủ, nô tỳ đỡ ngài trước đổi thân xiêm y." Cả người toàn bùn với nước thế này làm sao dám gặp mặt Hoàng đế? Hơn nữa giờ Hoàng thượng đột nhiên tới chỗ này dù vì bất cứ lý do gì cũng là cơ hội của tiểu chủ!

      So với Tự Cẩm, Vân Thường và Trần Đức An còn vui sướng hơn nhưng họ cố gắng kìm chế, thể để cho mấy người bên cạnh hoàng thượng nhìn ra.

      Dáng vẻ này của Tự Cẩm thể gặp thánh giá. Còn nữa, chỗ này mặc dù là nơi nàng ở nhưng cả hoàng cung này đều là của hoàng đế. Theo những kiến thức mà Vân Thường truyền lại cho nàng nếu hoàng đế vào phòng của nàng, nàng cũng thể tùy ý vào nếu được tuyên triệu.

      Phải chờ chỉ!

      Vân Thường vô cùng lo lắng đỡ Tự Cẩm thay quần áo. Trần Đức An cũng nhanh chóng tìm hiểu tin tức. theo hoàng đế đến chính là đại thái giám Quản Trường An. Trước mặt Quản Trường An, Trần Đức An đâu dám gì. Người muốn tìm là đồ đệ Quản Trường An - Đồng Ý.

      Đầu tiên Trần Đức An chạy về phòng mình thay quần áo bằng tốc độ nhanh nhất. ta chạy đến trước mặt Đồng Ý, gọi ca ca rất thân mật lấy lòng. Còn đưa hà bao cho Đồng Ý tỏ thành tâm, muốn hỏi xem vì lý do gì mà Hoàng thượng đột ngột giá lâm Y Lan Hiên.

      Đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu?

      Nếu là chuyện tốt dù trời có sập cũng là cơ hội tốt nhất. Nếu là chuyện xấu, ta nhắc nhở tiểu chủ, nhất định phải cẩn thận hơn, lung tung trước mặt hoàng thượng kẻo gặp họa.

      Đồng Ý nhìn sư phụ hầu hạ Hoàng thượng trong phòng, cân nhắc nặng hà bao trong tay áo rồi mới trả lời Trần Đức An.

      Trần Đức An cảm ơn rối rít rồi lại vội vàng chạy tới báo cho Tự Cẩm.

      Vân Thường giúp Tự Cẩm thay quần áo xong, ngồi ở trước gương đồng chải tóc cho nàng. Nghe Trần Đức An mới hiểu được, ra hoàng đế là đến đây tránh mưa. Chắc chắn Đồng Ý lộ ra ý đồ của hoàng đế, tại sao lại tới chỗ này tránh mưa. Nhưng chuyện này cũng liên quan đến Tự Cẩm. Đây chính là cơ hội tốt.

      Trần Đức An hận mình thể thay tiểu chủ đến trước mặt hoàng thượng tranh thủ tình cảm. Nếu lần này có thể làm cho Hoàng thượng nhớ kỹ tiểu chủ chỉ bằng dung nhan này của tiểu chủ sau này đâu còn phải lo lắng thể xoay người đổi vận?

      Trong hiên này chỉ có hai nô tài bọn họ, đủ người. Đồng Ý sai mấy người tới chẻ củi nấu nước. Trần Đức An thầm cáo lỗi rồi lại vội vàng chạy tới trước mặt Đồng Ý cười lấy lòng. Đừng chỉ coi Đồng Ý là đồ đệ của Quản công công. Chỉ cần nhân cơ hội thích hợp y nhắc đến chủ tử trước mặt Quản công công biết chừng có thay đổi lớn.

      Trong lúc đó, Hoàng thượng được Quản Trường An hầu hạ cũng thay bộ quần áo sạch . Tiểu thám giám đến đưa quần áo cho Hoàng thượng đứng ở cửa thở hồng hộc, cũng may là còn kịp. Nếu để cho Hoàng thượng mặc quần áo ướt sũng chính là bọn họ thất trách. Sau đó Quản công công nhất định kêu người đánh y vài roi để ghi nhớ lâu.

      Trà pha thơm lừng, Quản Trường An tự tay bưng vào, khẽ đặt bàn. Khóe mắt ta nhìn thấy Hoàng thượng chăm chú xem mấy đồ vật đặt bàn... Đó là cái gì?

      "Hoàng thượng, trà đến." Quản Trường An dám nhìn nữa, dâng trà lên rồi khom lưng lui sang bên cạnh.

      Tiêu Kỳ cũng nhìn Quản Trường An, lại hỏi: "Ai ở Y Lan Hiên?"

      Quản Trường An vừa hỏi bên ngoài, lúc này liền bẩm báo: "Bẩm hoàng thượng, vị này là tiểu chủ Tô Tiểu Y, năm nay mới tiến cung." Thấy hoàng đế có ấn tượng gì, dừng chút, ta lại thêm câu, "Trước đây Tô tiểu chủ mạo phạm Lý Chiêu Nghi."



      Chương 05: ta cũng thích gây chút khó khăn cho quý phi




      Trong phòng im ắng. Tiêu Kỳ nhíu mày, nhất thời cũng nhớ ra được người đắc tội Lý Chiêu Nghi là ai. Ngược lại có chút ấn tượng với Lý Chiêu Nghi.

      đại thái giám khéo hiểu lòng người, Quản Trường An nhìn Hoàng thượng nhíu mày biết Hoàng thượng nhớ gì chuyện đó. Hoàng thượng bận trăm công nghìn việc, nào có tinh thần mà nhớ mấy chuyện này.

      Bị Lý Chiêu Nghi giáng chức xuống Tiểu Y, tốt nhất cả cuộc đời đều xuất trước mặt hoàng thượng. Trước đây Quản Trường An cũng chưa từng thấy qua vị Tô tiểu chủ này. Dù ta biết chuyện kiện cáo này nhưng ai bảo Lý Chiêu Nghi được sủng ái hơn so với Tô Tiểu Y, vậy nàng phải chịu thiệt thôi.

      Có thể hôm nay vì tránh mưa mà Hoàng thượng rảnh rỗi ghé đến đây. Nhưng đó cũng là ông trời xếp đặt, chẳng liên quan gì đến Quản công công.

      Huống chi lúc ở sân nhìn thấy Tô Tiểu Y ta hiểu ngay lập tức vì sao nàng lại bị xếp ở chỗ này. Nét mặt, ánh mắt hơi giống quý phi, Lý Chiêu Nghi lại là tay sai của quý phi. Nghĩ đến vị quý phi nương nương cao ngạo kia, ha ha, trong mắt nàng làm gì có mấy kẻ nô tài như ta. ta cũng thích gây chút khó khăn cho quý phi vậy.
      .
      Hoàng đế gì, Quản Trường An cũng dám tự ý. Nhưng thấy đồ đệ của mình lấp ló ngoài rèm cửa, ta bèn định thần quyết định khẽ : "Hoàng thượng, Tô tiểu chủ chờ bên ngoài."

      Có thể làm đến chức đại tổng quản bên cạnh hoàng thượng, trong lòng Quản Trường An luôn có cân nhắc. ta bao giờ xấu bất kỳ chủ tử nào trước mặt hoàng thượng. Bây giờ giúp đỡ Tô tiểu chủ, sau này nếu nàng có thể thăng vị phần cũng coi như món nợ ân tình. Nếu nàng có phúc khí, Hoàng thượng đến bên cạnh mà cũng thể xoay người đáng để ta phí tâm tư.

      Tiêu Kỳ ngồi ở sập lớn, nhìn lướt qua mấy thứ đặt bàn, trong lòng cũng nhớ tới vị Tô Tiểu Y này rốt cục mắc lỗi gì, chỉ nhớ nàng bị là người có quy củ. biết khá tính cách Lý Chiêu Nghi, lại nhớ tới dáng người bé của Tô Tiểu Y, chủ tử cùng nô tài ra ngoài sân quét nước.

      "Truyền vào."

      "Vâng."

      Quản Trường An vội vàng vén rèm ra ngoài. Ngoài cửa Tự Cẩm vừa thay quần áo, trang điểm được Vân Thường dìu đứng chờ. Thấy Quản Trường An ra, Vân Thường vội vàng hành lễ, cẩn thận hỏi: "Công công, chủ tử chúng ta cần gặp Hoàng thượng lần, mong ngài giúp đỡ."

      Quản Trường An cười tủm tỉm : "Mời Tiểu chủ."

      Vân Thường để ý Quản Trường An trả lời, nàng ta nhìn chủ tử của mình đầy vui mừng, khẽ đẩy nàng.

      Trong lòng Tự Cẩm cũng hơi lo lắng. Nhìn khuôn mặt tươi cười của đại hồng nhân cạnh hoàng thượng, nàng cũng dám chắc. Hiên này tuy là của nàng nhưng có bốn thái giám đứng canh cổng, chưa đến mấy người lăng xăng chẻ củi nấu nước, người đứng chờ làm chân chạy việc ngoài kia. Chỉ nhìn thấy từng đấy người cũng khiến cho là ai cũng phải thắc thỏm vài phần.

      Nhất là nàng chứng kiến chuyện Tôn thái nữ, dù Tự Cẩm sợ đến vỡ gan cũng bị quy củ trong hoàng cung làm kinh sợ. Nàng hiểu vì sao Quản Trường An lại vui vẻ với nàng như vậy. Nhưng nàng biết Diêm vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi, nên gật đầu cảm tạ Quản Trường An "Làm phiền Quản công công."

      Quản Trường An tự mình vén rèm, mời Tự Cẩm vào. Vân Thường thể vào theo, chỉ dám đứng ngoài, trong lòng cầu thần bái phật mong ông trời phù hộ cho tiểu chủ thuận lợi trôi chảy, được lọt vào mắt xanh Hoàng đế, từ nay về sau có thể hưởng thái bình.
      Tôm Thỏ, PhongVythuyt thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6: Thế là bị ghét bỏ ư.

      Edit: Hương Cỏ



      Căn phòng này Tự Cẩm ở cũng khá lâu, chắc hẳn so với Hoàng đế vừa đến quen thuộc hơn nhiều. Nhưng biết có phải do đoàn tiểu thái giám đứng bên ngoài hay là long uy của hoàng đế quá lớn mà nàng vào phòng cũng có cảm giác đó là nhà của mình.

      Muốn khóc!

      Nàng biết Tiêu Kỳ. Vân Thường và Trần Đức An bên cạnh nàng cũng chỉ là nô tài thấp bé nhất trong cung, chỉ biết rất ít về hoàng đế. Họ chỉ biết là hoàng thượng là người rất nghiêm khắc, đặc biệt coi trọng quy củ.

      Chao ôi, nhìn lại lịch sử dưới năm nghìn năm biết, nếu hoàng đế có tính cách như vậy chắc chắn có nhiều thành tựu. Người kiểu này có nhu cầu cao với sắc đẹp, họ nhất là quyền lực.

      Tự Cẩm trước hết cầu nguyện cho mình, có nhan sắc cũng chưa chắc dùng được!

      Nàng bước, lưng thẳng, đầu cúi khẽ khàng vào phòng. Hai tay đặt bên hông, vững vàng khom người quỳ xuống nhưng vẫn bảo trì tư thế đẹp dễ dàng. Lần đầu tiên hành đại lễ với hoàng đế, "Nô tì thỉnh an Hoàng thượng"

      Tiêu Kỳ ngồi giường gần cửa sổ nhìn thấy thiếu nữ nhắn, nét ngây thơ còn in mặt nhưng cố tình giả làm cho mình già dặn hơn, nghiêm trang thỉnh an. Người này vừa được chải đầu trang điểm, so với thiếu nữ đầu bù tóc rối vừa thấy trong sân dễ nhìn hơn nhiều. nhìn lướt qua rồi cẩn thận nhìn kỹ lại, suy nghĩ đầu tiên xộc vào đầu là: khi nào mà hậu cung của trẫm lại tuyển đứa bé thế này!

      Cảm giác quỷ quái này khiến Tiêu Kỳ lát sau mới phục hồi tinh thần lại. Nhìn thấy Tự Cẩm còn nửa ngồi nửa quỳ nguyên xi chỗ đó. Chắc do tuổi còn , nàng có vẻ chịu đựng nổi, cả thân mình khẽ lung lay nhưng gương mặt nhắn vẫn cố gắng giữ trấn định...

      Tiêu Kỳ khẽ ho , "Đứng dậy ."

      Trong lòng Tự Cẩm thầm mắng. Nếu cho nàng đứng lên chắc nàng muốn té xuống đất. Buổi sáng chưa ăn cơm, lại làm việc lâu như thế, sức khỏe tiêu hao nghiêm trọng. Nếu được ăn no như bình thường nàng vẫn có thể đứng quỳ thêm chút nữa.

      "Tạ ơn Hoàng thượng." Tự Cẩm cắn răng đứng lên, tư thế nửa đứng nửa quỳ này rất khó chịu, đứng lát là tê hết chân.

      Tiêu Kỳ thấy trán trắng mịn như ngọc của Tự Cẩm lấm tấm mồ hôi, nét mặt căng thẳng khẩn trương. bé thế này sao có thể lưu lại trong cung. Làm như là con quỷ háo sắc, ngay cả đứa bé cũng tha.

      Nhìn mặt hoàng đế bỗng cau lại, Tự Cẩm cũng biết lý do, chỉ thấy tim đập nhanh khẩn trương, nàng có chọc tức đâu?

      Xét thấy mình chưa hiểu về tính tình của hoàng đế, lại là người tôn trọng quy củ. vóc dáng này còn chưa có điều kiện tranh thủ tình cảm, thân thể còn chưa phát triển, vẫn chỉ là đứa bé. Trong tình hình này, tranh sủng là hành vi ngu xuẩn, tốt nhất là ít ít làm.

      Quan trọng là chưa , chưa làm gì mà nét mặt đen như thế, trời ơi, tính tình vị hoàng đế này cũng là kỳ quặc!

      "Ngồi xuống ." Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm nơm nớp lo sợ, lẽ nào rất đáng sợ sao? Nhát gan như thế, ngồi cũng dám ngồi làm sao chọc giận Lý Chiêu Nghi nhỉ?

      Hoàng đế chợt nghiêm túc suy nghĩ.

      Cái mông được ngồi xuống, cả người đều cảm thấy thả lỏng. Quét sân bên ngoài lâu như vậy đau lưng, mỏi chân từ sớm. Lúc nãy lại đứng quỳ lâu như thế, dù tinh thần bên ngoài còn có vẻ thong dong nhưng người bằng sắt cũng chịu nổi.

      Quản Trường An bưng khay trà tới, đặt bình trà mới ngâm.

      Khay trà sơn đỏ thẫm, bình trà vẽ rồng vàng uốn lượn, ly trà tô rồng ngũ sắc và hương trà thơm ngào ngạt!

      Những thứ này đều phải đồ trong nhà của nàng. Hoàng đế đến chỗ tần phi, còn tự mình mang theo vật dụng hàng ngày! ! !

      Thế là bị ghét bỏ ư.
      Tôm Thỏ, PhongVythuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 07:: Hoàng đế cười kỳ lạ
      Edit: Hương Cỏ



      Tự Cẩm cảm giác mình bị tổn thương năng nề! ! !

      Dù vậy, lúc Quản Trường An bưng trà đến, nàng cũng dám ngồi đó mà vội vàng đứng dậy đỡ ly trà, khẽ đặt trước mặt Tiêu Kỳ, sau đó lại rón rén trở về ngồi chỗ cũ.

      Quản Trường An kinh ngạc nhìn khay trà trống trơn, dường như thể tin được Vị Tô Tiểu Y này tranh mất việc của mình!

      Tiêu Kỳ cũng bất ngờ liếc sang Tự Cẩm, thấy Quản Trường An đứng trời trồng như bị sét đánh, tức giận vì gặp mưa cũng vơi ít nhiều. cười khẽ, phất phất tay với Quản Trường An.

      Quản Trường An trong lòng thực cam tâm, nhưng nhìn thấy hoàng đế cười vui vẻ như vậy, lòng ta cũng thở phào cái. ta nghĩ tới lần đầu tiên bị người khác tranh mất phần, dù cho là Hoàng hậu hay quý phi cũng chưa từng giành việc trước mặt hoàng đế với ta.

      Hôm nay bị Tiểu Y đoạt danh tiếng, nhưng vì làm Hoàng thượng vui nên tính toán với nàng.

      Tự Cẩm cũng hiểu tình thế. Khi nãy, dù chủ tớ này điều gì, nhưng nàng thấy nét mặt Quảng Trường An tựa như bị ăn phải cục xương. Nàng chỉ có bưng ly trà thôi mà?

      Còn nữa, hoàng đế lại còn cười , cười cái … !

      Hoàng đế cười kỳ lạ.

      chủ tớ này đều rất khác thường, nàng xem nhiều chuyện tranh đấu trong hậu cung, nhưng hiểu nổi.

      Nàng chỉ bưng ly trà thôi mà.

      Ngoài cửa sổ vẫn thấy các cung nhân cầm dù chạy qua chạy lại. Đến giờ, Tự Cẩm biết họ bận làm gì rồi. Cũng biết hoàng đế tới chỗ hoàng hậu hay quý phi có tự mang vật dụng hàng ngày của mình hay .

      Ôi!

      Nàng hiểu nhiều về hoàng đế, cũng biết chuyện gì mới an toàn nhất. Nhưng nếu cứ ngồi đây im lặng thế này càng được. Nếu có cách nào đó khiến người ta gần gũi mà khó chịu mới là tốt nhất. Chuyện này cũng phải có kỹ năng.

      Tự Cẩm còn chưa được học kỹ năng này, giờ hết đường xoay sở.

      Cũng may ông trời gửi hoàng đế tới đây, nên rốt cuộc là nỡ làm nàng thất vọng. Ngay khi Tự Cẩm vắt hết trí óc ra để nghĩ xem tiếp cận hoàng đế như thế nào hoàng đế chợt hỏi "Đây là cái gì?"

      Kỳ hôm nay tâm trạng Tiêu Kỳ rất xấu, muốn gì hết. Nhưng nhìn thấy Tiểu phi tử của mình bị dọa mất mật, sắp khóc đến nơi, đành phải chủ động chuyện phá vỡ im lặng. cũng rất tò mò với mấy thứ bàn, thuận tiện đáng thương nàng mà thôi.

      Nghe Tiêu Kỳ hỏi, Tự Cẩm nhìn lên bàn. Vừa nhìn thấy giật cả mình. bàn đặt bộ cờ nhảy, là do hôm qua nhàn rỗi nàng rủ Vân Thường chơi. Bàn cờ này cải tiến để phù hợp với các quy tắc của cổ đại. Do đó, Vân Thường học rất nhanh. Hôm qua hai người chơi cả ngày mà chán, là trò chơi giết thời gian cực vui.

      Nhưng hôm qua chơi vui quá quên cất . Hoàng đế vừa hỏi, trong đầu Tự Cẩm xoay như chong chóng để tìm câu trả lời, ngoài miệng : "Là trò chơi nô tì trong lúc rảnh rỗi chơi để giết thời gian, dám khoe ở nơi thanh nhã."

      Nàng nghĩ có câu dám khoe ở nơi thanh nhã này hoàng đế hỏi tới, cũng dám nhắc đến nữa, nhiều sai nhiều.

      "Ồ? Trẫm chưa bao giờ thấy trò chơi như thế này, nàng chút xem nào." Tiêu Kỳ khá thú vị nhìn bàn cờ đơn sơ bàn... Hình như là đánh cờ phải?

      cũng dám chắc.

      Tự Cẩm tái mặt, nhưng cũng dám trả lời, chỉ có thể cố gắng hết sức miêu tả theo trí tưởng tượng của mình, đến những điểm thú vị nhất của trò chơi chắc là được chứ gì?

      "Bẩm hoàng thượng, đây gọi là cờ nhảy, kỳ chơi rất đơn giản. Chỉ cần đổ xúc xắc và chạy quân cờ. Thư sinh gặp thư viện phải đọc sách tới, đào phạm gặp tướng quân muốn chạy trốn giữ mạng phải lui, hòa thượng thấy chùa miếu vào miếu thắp hương tới, nếu đụng đường phải lui về phía sau, cuối cùng ai đến đích trước thắng."

      Trò chơi này đơn giản cũng đơn giản. Có phần may mắn, cũng phải tính toán xem thế nào có lợi nhất.

      Vân Thường chơi với nàng, 10 ván thua 8 ván, quá sảng khoái!


      Chương 08: Nàng rất thèm thịt



      Tự Cẩm vẫn cho rằng mình rất thông minh, ít nhất nàng có kiến thức của dưới năm nghìn năm lịch sử.

      Nhưng biết vì sao, lần đầu tiên đánh cờ, nàng thua hoàng đế 5 ván?

      Chuyện này khoa học chút nào.

      Nhìn Tự Cẩm cau mày nhăn trán, Tiêu Kỳ cười thích thú hạ quân cờ. Lại thắng.

      Tự Cẩm nghi ngờ thông minh của mình, trừng mắt nhìn Tiêu Kỳ, sao lại như vậy?

      Lúc ấy, tâm trạng Tiêu Kỳ đặc biệt vui vẻ. tức giận của tiêu tan dần dần. cho Tự Cẩm biết là cao thủ đổ xúc xắc. Muốn khống chế mấy nước là chuyện dễ như trở bàn tay. Thấy nàng nhíu mày như vậy, mặt đầy vẻ trăm mối như tơ vò rất thú vị.

      Quản Trường An rón rén tới nhìn thấy Tô Tiểu Y mày nhíu lại đến độ có thể kẹp chết con muỗi, Hoàng thượng ở đối diện cười như hoa đón gió xuân, trong lòng run lên. Quả nhiên ta coi thường Tô Tiểu Y.

      ta hầu hạ hoàng thượng vài chục năm, nhưng khi hoàng thượng tức giận ta cũng dám thở mạnh. Nhưng nhìn vẻ mặt Tô Tiểu Y hình như là biết gì cả.

      Chà chà, người ngốc có ngốc phúc.

      "Bẩm, Hoàng thượng ăn trưa ở đâu ạ?" Chỗ ở của Tô Tiểu Y quá . Để hoàng thượng ăn trưa ở đây quá thiệt thòi. Hơn nữa dựa theo tính cách của Hoàng thượng, khả năng là phải về Điện Sùng Minh. ta dám tự quyết đành phải đến xin ý chỉ.

      Tiêu Kỳ nhìn sắc trời. Bên ngoài trời đầy sương mù, tiếng mưa rơi tí tách qua cửa sổ vọng vào. Chỗ của Tô Tiểu Y dù khá hẹp nhưng được thu dọn rất sạch . Bình sứ trắng đặt bệ cửa sổ còn cắm mấy đóa hoa tươi. Lư hương lau bóng loáng đến độ có thể phản sáng, hương thơm lượn lờ. kệ đối diện đặt vài cuốn sách, xem ra là thường xuyên lật giở. Tuy đơn sơ nhưng ngược lại thêm vài phần cổ kính hàm súc.

      "Đặt ở trong này ."

      "Dạ."

      Quản Trường An lui ra ngoài, trong lòng hơi phức tạp nhìn Vân Thường đứng chờ ngoài cửa. Vị Tô Tiểu Y nhìn có vẻ hơi ngốc, nét mặt dịu dàng này, ở cùng hoàng thượng mà còn biết kêu cầu, chỉ lo nhìn chăm chăm vào bàn cờ. Nhưng hết lần này tới lần khác Hoàng thượng vẫn muốn ở lại dùng bữa. Chỗ ở rách nát thế này là ủy khuất Hoàng thượng.

      Trần Đức An cười tươi rói chào Quản Trường An. Miệng cười, tay kéo đầy nhiệt tình, cứ như Quản Trường An là người thân thất lạc bao nhiêu năm của ta. Chờ đến khi Quản Trường An hai chữ ăn trưa, Trần Đức An giống như nghe thấy tiếng thần phán, cười đến phát ngốc.

      Quản Trường An đá Trần Đức An cái, "Thất thần làm gì, còn mau làm việc."

      Trần Đức An bị đá phát để ý chút nào. Hoàng thượng ở lại ăn trưa là chuyện tốt, khẳng định tiểu chủ bọn họ lọt mắt xanh của Hoàng thượng.

      Quả là cây vạn tuế ra hoa, chuyện vui lớn đây.

      Từ lúc bị Lý Chiêu Nghi cáo trạng giáng chức đến Y Lan Hiên này, ta luôn cảm thấy còn hy vọng. Nhất là sau chuyện của Tôn thái nữ khiến ba chủ tớ bọn họ lúc nào cũng nơm nớp lo sợ .

      Ai ngờ còn có hôm nay!

      Trần Đức An ghi khắc trong lòng nhất định mình phải làm tốt chuyện này, khiến Hoàng thượng nhớ kỹ tiểu chủ nhà bọn họ. ta kéo Vân Thường nhanh chóng dọn dẹp phòng lần nữa, nhìn xem có chỗ nào chưa ổn. Trong này bày đồ ăn, do ngự thiện phòng sắp xếp, thể qua loa được.

      Phần lệ của Tiểu Y vốn rất ít. Tự Cẩm lại còn là người đắc tội Lý Chiêu Nghi bị giáng chức. Vì chuyện này mà phần lệ của nàng bị cắt xén càng nhiều. Giờ nhìn thấy bàn thức ăn đầy màu sắc hương vị, cả người lẫn mắt đều muốn tỏa sáng.

      Nàng rất thèm thịt!
      Tôm Thỏ, PhongVythuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :