1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ Đại, Np, Sủng] Tiết gia tiểu nương tử - Tiếu Giai Nhân - 18+ [HOÀN+EBOOK]

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mingyu

      mingyu Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      3,922
      CHƯƠNG 51
      --oOo--


      Đầu tháng bảy Lâm thị lên thị trấn giao sản phẩm thêu thùa, trước khi bà ấy quyết định đến nhà cháu trai mình chuyến.

      Từ lúc trong nhà có thêm con dâu, Lâm thị và Xuân Hạnh đến chơi thường xuyên hơn, mối quan hệ giữa hai nhà cũng tốt hơn xưa, Tiết Tùng và Tiết Thụ khách khí với bà nữa, từ xa gọi tiếng nhị thẩm, rồi tiếp tục cắm cúi làm việc.

      Diệp Nha đón tiếp nồng nhiệt, mời bà vào phòng ngồi, đem mấy món đồ nàng thêu mấy ngày nay ra.

      Đây là lần đầu tiên Lâm thị nhìn thấy sản phẩm của cháu dâu, vừa nhìn thích, ánh mắt sáng lên: “Cái này, cái này nữa, cái nào cũng thêu rất đẹp. Còn đẹp hơn cả món đồ thêu đẹp nhất trong cửa tiệm, biết bán được bao nhiêu đây?” Lúc đầu bà cảm thấy kỹ năng thêu thùa của Xuân Hạnh tiến bộ lắm rồi, ngờ rằng, nếu so với Diệp Nha, trình độ thêu thùa của khuê nữ nhà mình chỉ như tay mơ mới vào nghề, cùng lắm cũng chỉ đánh lừa được những người nông dân am hiểu.

      Nhắc tới việc thêu thùa, Diệp Nha có chút ngượng ngùng, nhớ trước đây sư phụ cũng từng định giá các sản phẩm của nàng, mới dè dặt : “Hầu bao và khăn tay có lẽ bán được , hai lượng. Áo gối được chừng bốn lượng. Nhưng số vải này là do chưởng quầy đưa cho con, nếu có thể chia năm-năm cũng rất tốt rồi, nhưng có lẽ ít nhất cũng bị chia thành bốn-sáu, nếu chưởng quỹ chịu, nhị thẩm người hãy với họ thử so sánh với chỗ khác rồi hãy định giá.” Đây là do nàng bán ở thị trấn , nếu là ở thành phủ phồn hoa, chắc chắn giá cao hơn, nàng tin tưởng chưởng quỹ biết nhìn hàng, ép giá nàng.

      Lâm thị giật mình mở to hai mắt, giọng có chút run run: “ như con, có nghĩa là chỉ bằng ba thứ này, con kiếm được ba lượng bạc?”Trời ơi, bà cực khổ thêu cái khăn tay chỉ có thể kiếm được hai văn tiền, vậy mà cháu dâu có thể dễ dàng kiếm hơn năm trăm văn tiền. Vậy nếu mỗi ngày đều thêu như vậy, tháng có thể kiếm được biết bao nhiêu tiền!

      Diệp Nha ngượng ngùng gật đầu, lại vội vàng giải thích: “Con chậm chạp, cả tháng cũng chỉ thêu được ba thứ này, mỗi thứ hai cái. Nếu khéo tay, năm sáu ngày có thể thêu được bao gối rồi, nhị thẩm người đừng hâm mộ con, con thấy Xuân Hạnh rất khéo tay, sau này lâu ngày muội ấy làm quen tay rồi, chắc chắn làm tốt hơn con.”

      Nghe Diệp Nha như thế, dù Lâm thị có lạnh lùng, cũng ức chế được khóe miệng khẽ giương lên, kéo tay Diệp Nha khen nức nở: “Lão nhị lấy được người vợ đảm như con đúng là phúc khí tám đời của nó, cả nhà ta cũng được hưởng lây may mắn của nó này. Được rồi, con chờ , nhị thẩm nhất định đưa ba lượng bạc cho con! Đúng rồi, tháng này con định thêu cái gì? Cần bao nhiêu vải?” Bà và chưởng quỹ quen biết mười năm, bà rất có lòng tin có thể lấy được giá tốt.

      Diệp Nha suy nghĩ chút, : “Bao gối, khăn tay, hầu bao, mỗi thứ hai cái ạ!” Mấy món lớn kiếm được nhiều hơn chút, nhưng hơi khó may, và mất thời gian hơn.

      Chừng đó cũng kiếm được sáu lượng bạc rồi, Lâm thị khen ngợi gật đầu, lấy đồ xong, tinh thần phấn chấn rời khỏi.

      Đến khi bà ấy trở về, cả nhà Diệp Nha dùng cơm trưa, Lâm thị khen ngợi Diệp Nha trước mặt hai huynh đệ Tiết Tùng, “...Chưởng quỹ còn , Diệp Nha thêu rất đẹp, ông ấy chỉ giữ tạm lượng bạc làm thế chấp, sau này con lại đến giao hàng, ông ấy tính tiền công lần luôn, còn nếu con muốn có thể thêu đồ lớn hơn tí, giá cả thương lượng! Lão đại, nhà các con quả nhặt được bảo vật mà, nương tử lão nhị giỏi như vậy, sau này những chuyện nặng nhọc, việc tưới tiêu làm đồng này nọ, các con hãy tự làm , tuyệt đối đừng làm nàng mệt mỏi.” xong để lại hai lượng bạc và bao vải thượng hạng, để ý lời mời gọi của ba người, thẳng về nhà, ở lại dùng cơm.

      Tiễn Lâm thị xong, bầu khí trong phòng lập tức trở nên kỳ lạ.

      Tiết Thụ nằm giường chơi đùa với xấp vải bóng loáng, rất tò mò nương tử mỗi ngày ngồi giường may quần áo thôi cũng có thể kiếm được nhiều tiền như vậy. Còn đắt hơn cả chim trĩ, và đại ca ca bắt được.

      Tiết Tùng ngồi giường nhìn tiểu nữ nhân trốn bên cạnh Tiết Thụ, trầm giọng hỏi nàng: “Mấy bữa nay muội vẫn trốn trong phòng ra khỏi cửa, chính là để thêu mấy thứ này sao?”

      Giọng của quá lạnh, mơ hồ còn mang theo tức giận, Diệp Nha cúi dầu dám nhìn , giọng : “Cũng phải luôn thêu thùa, chỉ là sau khi ăn xong rảnh rỗi mới thêu vài đường.”

      Nàng thực rất rảnh mà, từ khi té xỉu tới giờ, Tiết Tùng cho nàng làm bất cứ việc gì, việc đồng áng thế nào cũng chịu để nàng phụ giúp, có lần nàng bạo gan cố nài nỉ, liền bị uy hiếp muốn ôm nàng, làm hại nàng chạy trối chết, dám... năn nỉ nữa. Lúc xây nhà, nàng muốn chạy tới giúp khiên tảng đá , cũng bị nghiêm mặt, đành chạy về, cả nghĩa vụ nàng dâu phải giặt quần áo, rửa chén cũng bị Tiết Thụ dành dàm, việc duy nhất bọn họ cho nàng làm chính là nấu cơm. Diệp Nha thậm chí cảm thấy, nếu phải nàng nấu ngon hơn Tiết Thụ, sợ rằng cũng cho nàng nấu cơm. ngày hai ngày... ngày nào cũng nhàn rỗi như vậy, chẳng lẽ nàng thể tìm chút chuyện cho bản thân làm?

      Tiết Tùng lẳng lặng nhìn nàng, ở trong lòng thầm tính toán chút, cuối cùng lạnh lùng : “Chúng ta xây nhà cộng hết lại cũng chưa dùng tới năm lượng, như vậy trong nhà còn dư hơn ba mươi hai lượng, sau mùa thu ta mua thêm hai mẩu đất, sau này cố gắng trồng trọt, cũng đủ ăn. Bình thường chúng ta cũng tiêu xài bao nhiêu, sau này ta và nhị đệ lên núi săn thú, kiếm thêm được bao nhiêu cứ để dành. Hàng năm kiếm được mấy lượng bạc, đủ xài rồi, cần muội làm việc nữa, lát nữa liền đem trả mấy thứ này cho nhị thẩm .”

      Diệp Nha cắn môi, ngẩng đầu nhìn : “Đại ca, muội phải vì kiếm tiền, bây giờ muội rảnh rỗi lắm, sẵn như thế, tiện tay thêu mấy thứ có sao đâu?”

      Tiết Tùng nhìn sang chỗ khác: “Thêu thùa hại mắt lắm, nếu muội có việc gì làm tìm Xuân Hạnh tán gẫu .”

      ra là lo lắng cho ánh mắt của nàng, Diệp Nha nhịn cười được, giọng cũng nhu hòa hơn: “Đại ca, huynh yên tâm, muội để bản thân mệt mỏi đâu.”

      Tiết Tùng gì, lấy tay sờ sờ mấy tấm vải bóng Tiết Thụ cầm: “Sao lại nhiều như vậy?”

      Diệp Nha cố nén mới lộ ra thần sắc khác thường, mềm giọng : “Hết thảy chỉ có hai xấp vải, đâu có nhiều đâu?”

      Tiết Tùng để ý nàng, cầm xấp vải, đứng dậy bỏ : “Hai xấp vải, vậy phải làm trong hai tháng, xấp vải này ta giữ dùm muội, tháng sau trả cho muội.” xấp vải cũng đủ nàng giết thời gian rồi.

      Diệp Nha vội vàng đuổi theo, “Đại ca, sao huynh có thể như vậy, nhị thẩm với chưởng quỹ rồi, huynh...”

      đến phân nửa liền im bặt, bởi vì nam nhân mạnh xoay người lại, giang hai cánh tay với nàng.

      Lại trò này!

      Diệp Nha tức giận trừng mắt , dỗi trở về phòng.

      Nhìn rèm cửa đung đưa, trong lòng Tiết Tùng hơi động, nếu nàng kiếm được tiền, vậy phải mua thêm vài thứ cho nàng, chờ xây xong nhà, mua hết lần.

      Gian phòng mới của Tiết gia dần xây xong, chu vi vòng xung quanh cũng đắp thành tường đá cao. Lúc trò chuyện phiếm với các phụ nhân trong làng, Lâm thị luôn miệng khen Diệp Nha hiền lành, giỏi việc, tiếng lành càng đồn càng xa. Nghe được nàng chỉ cần thêu cái khăn cũng kiếm được năm trăm văn tiền, rất nhiều người thường so sánh nàng với Hạ Hoa. Cuối cùng rút ra được kết luận là, nương tử Tiết Thụ chẳng những đẹp hơn Hạ Hoa, ngay cả việc thêu thùa cũng tốt hơn Hạ Hoa, nếu phải nàng có phu quân, chỉ sợ thay thế Hạ Hoa, trở thành nương được thích nhất làng. Người trong làng còn , từ sau khi Tiết Thụ cưới thê tử, ba huynh đệ làm ăn khắm khá hơn hẳn, có thể mua đất xây nhà, cuộc sống càng ngày càng tốt, chứng tỏ thê tử Tiết Thụ là số vượng phu, phúc tinh của Tiết gia.

      Mấy lời đồn này dần dần truyền vào tai nương Hạ Hoa, cũng truyền đến tai Hạ Hoa.

      Trong lòng Hạ Hoa thấy hơi khó chịu, trước đây tất cả mọi người đều khen nàng, nàng cũng thấy gì, thậm chí có chút bực mình, những phụ nhân nhàn rỗi thường xuyên chỉ trỏ bình phẩm nàng từ đầu đến chân. Nhưng bây giờ, danh tiếng của nàng đột nhiên hạ thấp bởi người cố ý phá hoại chuyện của nàng và Tiết Tùng, nàng thấy rất bực bội. Tuy nhiên, vừa nghĩ tới Diệp Nha gả cho tên ngốc Tiết Thụ kia, nàng liền thấy bình thường lại, dù đối phương khéo tay thế nào, đời này của nàng ta định rồi, ngoại trừ việc mỗi ngày nàng ta có thể thấy Tiết Tùng làm cho nàng đố kỵ, những thứ khác, nàng ta đều thua nàng. Ít nhất, nàng có Tiết Tùng thích, mà nàng ta chỉ có kẻ ngu ngốc để ý.

      Diệp Nha biết gì về những lời đồn bên ngoài. Bởi vì mỗi ngày ngoài việc thỉnh thoảng trò chuyện tán gẫu với Xuân Hạnh, nàng rất ít khi ra cửa, mỗi ngày đối mặt với hai huynh đệ Tiết Tùng, có lúc bị người khi dễ, có lúc lại khi dễ người, đến giờ cơm nghe Tiết Bách kể chút chuyện thú vị trong sách, ngày trôi qua rất vui vẻ và yên bình.

      Bất tri bất giác đến cuối tháng bảy, gian phòng mới gần như xây xong rồi. Cả nhà bắt đầu chuyển vào phòng mới, trước khi chuyển đồ, Tiết Tùng lên thị trấn chuyến, đẩy về rất nhiều thứ. Có chiếu mới, vải bông xốp mềm mại đủ màu sắc xinh đẹp, còn mua hai con heo con mập mạp ở chợ, luôn miệng kêu éc éc.

      Tiết Tùng bảo Tiết Thụ bắt heo vào chuồng, còn ôm đống đồ mới mua vào phòng tây mới, trải chiếu dùm Diệp Nha, nhìn mặt đất rộng rãi : “Ta còn mua rương đồ gia dụng mới cho muội, ngày mai chuyển tới, những đồ cũ cứ để ở góc kia, đừng dọn ra.”

      Phải tốn biết bao nhiêu tiền, Diệp Nha đành lòng xài nhiều tiền như vậy, nhịn được hỏi : “Phòng đông cũng mua đồ mới sao?”

      có, ta với tam đệ xài cái nào cũng được, hơn nữa, những thứ đó vốn nên là của muội.” Tiết Tùng có dụng ý riêng, muốn để nàng có cơ hội than phiền, lập tức chỉ vào đống vải bông giường : “Muội phải rảnh rỗi có việc gì để làm sao? Vậy may trước cho muội với nhị đệ chăn bông mới , chăn cũ quá mỏng, phải thay cái mới. Đúng rồi, hết hè, trời bắt đầu chuyển lạnh, muội hãy may thêm cho mình mấy bộ xiêm y thu đông dự bị. Còn nữa, được chỉ lo ở trong phòng thêu thùa, hai con heo đều dựa vào muội chăm sóc, cẩn thận đừng để chúng chết.”

      Câu cuối cùng ràng là trêu đùa nàng, Diệp Nha hiểu, hóa ra nàng kiếm được bao nhiều tiền, huynh ấy liền mua cho nàng bấy nhiêu! Còn cho phép nàng kiếm thêm nữa chứ!

      “Đại ca, thêu chút thực mệt đâu, muội...”

      mệt? Vậy mấy hôm trước sao muội lại dậy trễ?”

      Mấy hôm trước?

      Diệp Nha nhất thời thấy nóng mặt, cúi đầu vò tay áo dám tiếp. Đêm đó, đêm đó Tiết Thụ dày vò nàng hai lần, lúc trời sắp sáng lại nháo nàng lần nữa, nàng cẩn thận ngủ quên lúc, đành phải dối là thêu thùa mệt mỏi quá, nghĩ tới là “lấy đá đập chân mình”.

      Thấy dáng vẻ thẹn thùng nghe lời của nàng, Tiết Tùng ngồi yên, sãi bước ra ngoài.

      Diệp Nha thở ra, sờ sờ khuôn mặt nóng bừng của mình, ngồi lên giường bắt đầu thu dọn đồ đạc, từ đống vải bông bên trong lăn ra hộp , mùi thơm thoang thoảng xông vào chóp mũi, nàng ngạc nhiên mở ra, phải là son môi sao?

      xong rồi, mặt nàng dường như sắp nóng cháy rồi...

      Hôm sau, ba rương đồ Tiết Tùng đặt mua đều chuyển tới, ba huynh đệ đẩy vào, dời tất cả đồ đạc vào phòng mới.

      Hai ngày sau, theo tập tục của làng, bọn họ mời nhị thúc qua đây ăn tân gia nhà mới.

      Tuy nhiên, ngờ buổi trưa, Lâm thị mang tới tin cực kỳ ngoài ý muốn, cha mẹ Hạ Hoa chủ động từ hôn.

      Diệp Nha giật mình, tính chút, ngày mai là ngày Hạ Hoa xuất giá rồi, tại sao đột nhiên lại...

      Nhưng buổi tối nàng lập tức biết, bởi vì cha mẹ Hạ Hoa tìm tới cửa, mặt còn đen hơn cả đáy nồi.


      --------------------------------------------------------------------

      /--*Tác giả ra suy nghĩ của mình:--*/

      Tặng cho mọi người tiểu kịch trường bồi tội:

      Tương lai ngày nào đó, cả ba huynh đệ tranh nhau ăn thịt.

      Bảo bối rất đau đầu: Ba người đấu với nhau , ai thắng ta theo người đó.

      Lão đại muốn so sức mạnh, lão nhị muốn so hái hoa, lão tam lại muốn so làm thơ tình, cạnh tranh đến trời tối, vẫn có kết quả.

      Cuối cùng lão tam : Hay chúng ta ra ngoài đánh trận !

      Lão đại và lão nhị mắt sáng rực, tranh nhau chạy ra ngoài, luận đánh nhau, chắc chắn trong hai người họ thắng, tam đệ đừng hòng mơ tưởng.

      Chờ bọn ra ngoài hết, lão tam bình tĩnh ung dung ra khóa cửa lại, vừa cởi áo tháo dây lưng, vừa xoay người : Bảo bối, ta tới đây...
      Last edited: 9/11/16

    2. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Hahahaha...cái tiểu kịch lên phúc hắc của lão tam. Nghe phòng xây xong, lão đại đc ăn thịt. Trông ngóng.

    3. nước mắt của quỷ

      nước mắt của quỷ Well-Known Member

      Bài viết:
      216
      Được thích:
      323
      Ôi đừng HH vó thai rồi đổ lên đầu đại ca nha
      Đóa Quỳnh Trắngmingyu thích bài này.

    4. mingyu

      mingyu Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      3,922
      @nước mắt của quỷ bingo! đoán trúng rồi!
      Đến giờ ta vẫn hiểu sao Hạ Hoa có thể nhận sai người, chỉ có thể chứng minh điều, Hạ Hoa chẳng biết gì về đại ca cả, chắc chỉ toàn ôm mộng đơn phương sáu năm mà sống.
      Sắp tới đoạn cao trào dẫn đến ngày ăn thịt của đại ca rồi. Các nàng hãy kiên nhẫn thêm chút nữa thôi :yoyo17:

    5. mingyu

      mingyu Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      3,922
      CHƯƠNG 52

      --oOo--

      Phụ thân Hạ Hoa rất phẫn nộ.

      Mắt thấy chuyện tốt sắp thành, tự nhiên Hạ Hoa lại đúng lúc hôn mê bất tỉnh, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Khuê nữ từ được bọn họ cưng chiều nuôi nấng, thân thể luôn khỏe mạnh, êm đẹp sao lại hôn mê? Hay là do thời gian trước ăn uống thất thường nên sinh bệnh? Ông vô cùng lo lắng mời Tôn đại phu tới bắt mạch cho nữ nhi, vừa có kết quả, ra là có tin vui!

      nương chờ gả có tin vui! Đến nay ông vẫn nhớ nét mặt trợn mắt há miệng của Tôn đại phu!

      Ông vô cùng lo lắng sợ hãi, khẩn cầu Tôn đại phu giữ bí mật dùm mình. Ông cùng thê tử ngủ cả đêm, nghĩ hết các loại biện pháp, cuối cùng quyết định phá thai cho nữ nhi, thậm chí còn nghĩ ra vô số cách che giấu, giúp nữ nhi thuận lợi vượt qua đêm động phòng hoa chúc,trở thành di nương của Tiền phủ.

      Tuy nhiên, Hạ Hoa muốn, giống với thỏa hiệp dễ dãi lúc trước, lúc này nàng giơ kéo dí sát vào cổ, uy hiếp bọn họ, là để yên cho nàng mang theo hài tử gả cho Tiết Tùng, còn xác hai mạng, khiến nương nàng suýt chút tức chết.

      Đây là “con hư tại mẹ” phải ? Mẹ nó, đúng là “con hư tại mẹ” mà! Ông hận thể cước đá chết khuê nữ biết xấu hổ, biết liêm sỉ, chung chạ bừa bãi với nam nhân như Hạ Hoa!

      Nhưng ông vừa giơ chân lên, bị thê tử ôm eo rồi...

      Kế tiếp, nếu từ hôn, sính lễ Tiền gia, chỉ tính tiền mừng tới năm trăm lượng bạc, chứ đừng nhắc tới còn có nào là tơ lụa thượng hạng, vòng vàng trang sức nữa! Miếng thịt béo bở dâng lên tới miệng còn phải nhổ ra, có biết ông nhức nhối đến mức nào ! Nhưng, điều làm ông hộc máu nhất là, mặt mũi gia đình chắc chắn mất hết, bất kể che giấu thế nào, đột nhiên từ hôn, người trong làng nhất định suy đoán lung tung, giả sử mấy ngày nữa Hạ Hoa gả cho Tiết Tùng, lại càng phải chứng thực mọi chuyện sao? Có kẻ ngu mới đoán ra chuyện cẩu thả trong đó!

      Nhưng chẳng lẽ chỉ vì sợ bị mọi người phát giác, mà bỏ mặc nữ nhi tự sát, hay chờ thời gian nữa để bụng to ra?

      Tất cả những việc tồi tệ này, đều do tên vô liêm sỉ Tiết Tùng gây ra, cho nên vừa bước vào cửa nhà mới xây của Tiết gia, ông liền muốn đạp Tiết Tùng!

      Tiết gia rất ít khi có người tới chơi, bình thường chỉ có người nhà nhị thúc. Vì vậy ban đêm nghe thấy tiếng gõ cửa, Diệp Nha cho rằng nhà nhị thúc có việc gấp, cũng lôi kéo Tiết Thụ ra đón. Vừa mở cửa, trông thấy phụ mẫu của Hạ Hoa, bốn người giật mình nhìn nhau, chờ nàng và Tiết Thụ lấy lại tinh thần, phụ thân Hạ Hoa nổi giận đùng đùng tiến vào, hai người họ còn cách nào đâu?

      Tiết Tùng phản ứng rất nhanh, xoay người theo, lạnh lùng : “Hai vị tới...”

      Còn chưa dứt lời, phụ thân Hạ Hoa hung hãn giơ chân muốn đá , Tiết Tùng nghĩ tới ông ta đột nhiên lại động thủ, trong lúc kinh ngạc cũng tránh kịp nữa.

      Nhưng cuối cùng vẫn bị đá trúng.

      Nếu hỏi người Tiết Thụ ghét nhất là ai, tuyệt đối trả lời là phụ thân Hạ Hoa. Nhà Hạ Hoa có vườn trái cây, khi còn bé Tiết Thụ thường thấy hai ba đứa nhóc thừa dịp buổi trưa trời nắng gay gắt, len lén chạy tới ngoài vườn trái cây, hái mấy quả táo xanh nhánh cây vươn ra bên ngoài. Thấy nhiều lần như vậy, miệng cũng thèm ăn, bắt chước người ta hái trộm, hái được hai trái, muốn hái thêm trái cho... tam đệ, đúng lúc bị phụ thân Hạ Hoa phát , trực tiếp xách về nhà chửi mắng trận, đại ca bồi thường tiền mà ông ta vẫn mắng ngừng nghỉ. Về sau nữa, chính là đêm kia, hai người này dám hợp sức mắng đại ca, Tiết Thụ biết đại ca giận bao nhiêu, nhưng thấy tam đệ tức giận đến phát run.

      Bây giờ người ghét nhất xông vào nhà , Tiết Thụ mặc dù phản ứng chậm hơn Tiết Tùng chút, nhưng lại là người vọt tới nhanh nhất, muốn kéo phụ thân Hạ Hoa ra. Ngay lúc ông ta vừa nhấc chân, tay chụp được tay đối phương, Tiết Thụ thấy ông ta muốn đá đại ca, chút suy nghĩ liền dùng hết sức đẩy cái, làm ông ta ngã chống vó xuống đất.

      Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người đều hóa đá.

      Phụ thân Hạ Hoa bị té mắt nổ đom đóm, may mà té ngu người. Chờ ông hết hoa mắt chóng mặt, lập tức giọng răn dạy thê tử gào khóc câm miệng, nhờ bà đỡ dậy, cũng quan tâm Tiết Thụ, trừng mắt mắng Tiết Tùng: “Ngươi được lắm Tiết Tùng, trước kia ta coi ngươi là kẻ thức thời, biết tự mình hiểu lấy, ngờ rằng ngươi cũng là tên khốn kiếp, , chúng ta vào nhà , hôm nay ta nhất định phải tính sổ với ngươi!”

      “Ta cho các ngươi vào nhà của ta!” Tiết Thụ chạy đến phía trước, giang tay ngăn bọn họ lại.

      “A Thụ!” Diệp Nha tiến lên, kéo Tiết Thụ qua bên, phụ mẫu Hạ Hoa khí thế hung hãn, ít nhất phải biết bọn họ đến vì chuyện gì.

      Thực ra trong lòng nàng vô cùng bất an, buổi trưa nghe tin Hạ Hoa từ hôn, bây giờ lại thấy cha mẹ nàng ta nổi giận đùng đùng tìm tới đây, nàng cảm thấy hai chuyện này nhất định có liên quan. Nữ tử từ hôn, đơn giản chỉ có vài lý do như, Hạ Hoa đột nhiên kiên quyết muốn gả, hoặc là nàng ta... Diệp Nha lắc đầu, dám suy nghĩ tiếp.

      Điều Diệp Nha nghĩ tới, Tiết Tùng và Tiết Bách đương nhiên cũng nghĩ được. Tiết Tùng mặt trầm như nước, Tiết Bách ngăn trước người phụ thân Hạ Hoa, cười lạnh : “Ông có chuyện gì cứ ở đây, nhà của chúng ta đơn sơ, dám tiếp đãi hai vị, mắc công làm ô uế xiêm y của hai vị.”

      Phụ thân Hạ Hoa nghe thấy Tiết Bách châm chọc, cắn răng : “Ngươi nghĩ rằng chúng ta muốn tới đây sao? Ta khinh! Tiết Tùng, ngươi làm gì, chính ngươi biết ! Ngày hôm nay nếu ngươi cho ta câu trả lời thỏa đáng, ta thà rằng phá bỏ nghiệt chủng trong bụng Hạ Hoa, nuôi nó cả đời, cũng đời nào gả nó cho ngươi!” Đừng tưởng rằng gạo nấu thành cơm ông nghe theo cửa hôn này, hừ, nếu Tiết gia xuất ra trăm lượng bạc, ông gả khuê nữ.

      Ý của lời này rất ràng, Tiết Tùng nhíu mày, thoáng nhìn về phía Diệp Nha, nhưng nàng trốn sau lưng Tiết Thụ, trông thấy nàng.

      “Ta nghĩ hai người tìm nhầm người, ta chưa từng chạm qua Hạ Hoa, hài tử trong bụng nàng ta liên quan đến ta.” Sợ phụ thân Hạ Hoa nghe , Tiết Tùng tới trước mặt ông ta, bình tĩnh trầm ổn từng lời . cho hai người bọn họ nghe, cũng cho nàng nghe.

      Nghe như thế, trái tim co rút đau đớn của Diệp Nha thoáng thả lỏng, cười bản thân lo lắng vô ích, vốn dĩ thích Hạ Hoa, sao có thể làm loại chuyện vô sỉ đó? Nàng biết vì sao chỉ nghe mấy câu đơn giản như thế tin , nàng chỉ biết điều, nàng tin tưởng , cần bất cứ bằng chứng nào cũng nguyện ý tin .

      Diệp Nha tin, nhưng phụ thân Hạ Hoa lại tin, tiến lên nắm cổ áo Tiết Tùng: “Tên súc sinh nhà ngươi dám làm mà dám nhận? Ta cho ngươi biết, chính miệng Hạ Hoa cho chúng ta, ngươi đừng hòng trốn tránh!”

      Tiết Tùng tránh khỏi tay ông ta, chân mày càng nhíu chặt, nếu trước đây chỉ cảm thấy Hạ Hoa rất phiền phức, bây giờ vô cùng chán ghét nàng ta. “Ta có chạm vào nàng ta tức là có, nếu nàng ta kiên trì người đó là ta, ta cũng còn cách nào, nhưng ta chịu trách nhiệm những thứ mình làm, hai người trở về , về hỏi nàng ta...”

      “Hừ, trừ ngươi ra, còn có thể là ai? Trong làng này, có người nào biết nữ nhi của ta thích ngươi? Đáng thương cho khuê nữ ngốc nhà ta, nó thà rằng cắt cổ tự tử cũng muốn gả cho nam nhân thối nát như ngươi. Nhưng còn ngươi sao, việc mình làm cũng dám nhận. Ta tạo nghiệt gì chứ!” Nương Hạ Hoa ngồi bệt xuống đất khóc lóc om sòm, che mặt khóc lớn, tiếng khóc cực lực nhẫn nại nhưng liên tục gào thét như thế, rất dễ khiến người nghe cảm thấy bực bội.

      Nữ nhân khóc lóc om sòm, nam nhân tiện nhúng tay, Diệp Nha đành vòng qua Tiết Thụ, muốn đỡ nương Hạ Hoa đứng lên, khuyên nhủ: “Thẩm, đại ca của ta gần đây đều bộn rộn việc xây nhà, rất ít khi ra ngoài, Hạ Hoa tỷ có phải nhận lầm người...”

      Nương Hạ Hoa bỗng ngẩng đầu, dùng hết sức đẩy Diệp Nha ra: “Hừ, ngươi năng bậy bạ gì vậy, chuyện như vậy, Hạ Hoa có thể nhận lầm người sao? Ngươi cũng là nữ nhân, ngươi...”

      “Câm miệng!”

      Tiết Bách kiềm chế được nữa, lửa giận trong lòng cháy ngùn ngụt, che khuất ba người Tiết Tùng, chất vấn người đàn bà nổi điên mặt đất: “Hai người luôn miệng việc này là do đại ca của ta làm, vậy có bằng chứng ? Hay chỉ bằng hai ba câu của nàng ta nghe theo răm rắp? bằng chứng, hai người dựa vào cái gì tìm tới đây? Ta cho hai người biết, mỗi đêm đại ca của ta đều ngủ trong nhà, căn bản thể gặp nàng ta. Nếu có thời gian rảnh rỗi tát nước bẩn lên người đại ca ta, bằng trở về hỏi khuê nữ nhà mình . Rốt cuộc nàng ta bị cưỡng ép hay tự nguyện, nếu bị người ta cưỡng ép, ta đáng thương cho nàng ta, nhưng nàng ta cũng thể vu hãm đại ca ta như thế, còn nếu là nàng ta cam tâm tình nguyện, ta càng cảm thấy nàng ta đáng thương, đến cả người thân mình là ai cũng biết!”

      Hạ Hoa, nữ nhân tự cao tự đại kia, sớm chịu đựng đủ rồi, có trời mới biết làm sao nàng ta thất thân, nhưng người làm việc đó chắc chắn phải đại ca, nàng ta còn vọng tưởng có thể gả tới đây, định coi đại ca là thằng ngốc đùa giỡn sao!

      Lời của Tiết Bách cực kỳ khó nghe, phụ thân Hạ Hoa tức giận tới mức run run, chỉ vào mũi mắng: “Mệt ngươi còn là người đọc sách, lại...”

      “Ta đọc sách, nhưng đại ca của ta bị người ta vu oan, ta đương nhiên phải ra mặt giúp huynh ấy. Ta ngược lại phải hỏi hai người làm cha mẹ như thế nào, khuê nữ sắp gả , còn có thể phát sinh gièm pha lớn như vậy! Được rồi, bớt nhảm , chuyện trong nhà các người liên quan tới chúng ta, bây giờ các người ngay, bằng nếu làm lớn chuyện này, để tất cả mọi người cùng biết, xem ai chịu thiệt.”

      Phụ mẫu Hạ Hoa sợ ngây người, nếu việc này truyền ra, danh tiếng Hạ Hoa bị hủy sạch!

      Nương Hạ Hoa che ngực, từng chuỗi nước mắt chảy xuống, xem tình hình này, Tiết gia là ăn mềm ăn cứng, nghĩ đến nữ nhi ngốc của mình, bà đành hạ thấp tư thế: “Tiết Tùng ơi Tiết Tùng, trong bụng Hạ Hoa có hài tử của ngươi, phải ngươi thích nó sao? hai câu mềm mỏng cũng được sao, tình đến nông nổi này, chỉ cần ngươi nhận sai, chẳng lẽ chúng ta còn có thể ngăn cản để nó gả cho ngươi hay sao?”

      Phụ thân Hạ Hoa giật giật khóe môi, nắm chặt tay nghiêng đầu sang chỗ khác.

      Tiết Tùng ngăn lại Tiết Bách còn muốn tiếp, giọng rất bình tĩnh: “Hai vị hãy ngẫm lại, nếu ta thực thích Hạ Hoa, việc đến nước này, nàng ta cũng từ hôn, ta cần gì phải cự tuyệt nữa? Ta chạm vào nàng, hai vị hãy về hỏi lại nàng ta !” Tiếp tục cãi nhau cũng giải quyết được vấn đề, bằng bình tĩnh ràng, đều là người cùng làng, cần gì phải... vì chuyện có bằng chứng mà kết thành thù oán.

      Tới giờ khắc này, phụ mẫu Hạ Hoa rốt cũng cuộc nhận ra có điểm đúng. Đúng vậy, nếu như là Tiết Tùng làm, có lý do gì phải phủ nhận cả! Coi như hận bọn họ năm đó khinh thường nhạo báng , nhưng bộ dáng và phẩm tính của Hạ Hoa rất tốt, trong bụng còn có hài tử, có nam nhân nào ngu ngốc cự tuyệt?

      Suy nghĩ ràng, hai người ngơ ngác nhìn nhau lúc lâu, mặt mày xám xịt rời khỏi.

      Tiết Tùng đóng cửa lại, xoay người thấy ba người còn đứng tại chỗ nhìn , khỏi bực mình : “Ta thực có chạm vào nàng ta!” Cho tới bây giờ đều chưa từng chạm qua.

      Tiết Bách liếc mắt Diệp Nha, khẽ cười : “Ai biết huynh có làm ? A, đệ nhớ rồi, huynh còn nhớ ngày huynh cùng nhị ca đẩy gỗ về, sau bữa cơm chiều huynh dạo lúc, đệ cũng biết huynh về lúc nào, đại ca, chẳng lẽ huynh thực ...”

      “Tam đệ!” Lần đầu tiên Tiết Tùng sinh ra xúc động muốn đánh Tiết Bách trận.

      “Ha ha, có người thẹn quá thành giận, đệ trước nhé, nhị ca nhị tẩu, hai người bảo trọng.” Tiết Bách cười gian vài tiếng, trốn về phòng trước.

      Diệp Nha cũng cúi đầu cười trộm, gì, kéo tay Tiết Thụ, muốn về phòng cùng .

      Nhưng động tác cúi đầu của nàng lúc này, trong mắt Tiết Tùng chỉ có ... hàm nghĩa, đó chính là nàng có thể hiểu lầm giữa và Hạ Hoa có cẩu thả, Tiết Tùng chút suy nghĩ tiến lên chắn trước mặt hai người, giọng với Tiết Thụ: “Nhị đệ, đệ vào phòng trước , ta có lời muốn với đệ muội, xong nhanh thôi.”

      Ánh mắt Tiết Thụ hiểu nhìn : “ cái gì chứ... Hừ, huynh chỉ biết trừng mắt đệ. Huynh nhanh lên !” đến phân nửa lườm đại ca cái, thở phì phò về phòng.

      Diệp Nha muốn theo, nhưng bị người nào đó bá đạo chặn lại.

      “Đệ muội, đêm đó ta chỉ dạo bờ sông lúc rồi về, muội đừng nghe tam đệ bậy.” Tiết Tùng gấp gáp giải thích, Tiết Bách ở nhà, cũng dám chuyện riêng với nàng quá lâu.

      “Muội biết.” Diệp Nha cúi đầu , nàng đương nhiên tin .

      Tiết Tùng thoáng yên tâm, nhưng lại thấy câu trả lời ngắn gọn chỉ vẻn vẹn hai chữ của nàng giống như miễn cưỡng trả lời cho có, khỏi hỏi tiếp: “Muội tin tưởng lời của ta?”

      “Ừ.” Diệp Nha lại trả lời tiếng, nhấc chân về phòng bếp, bây giờ nàng thấy rất thẹn thùng, Tiết Thụ và Tiết Bách đều ở nhà đó.

      Bây giờ chỉ còn có chữ!

      Tiết Tùng vừa thả lỏng đôi chút, giờ lại thấy bất an hơn, theo sát phía sau nàng, cố gắng tìm kiếm chứng cớ chứng minh đêm đó trở về rất sớm, A, bỗng nhiên, sực nhớ tới việc, chạy nhanh thừa dịp nàng chưa kịp bước vào phòng tây, trước: “Đệ muội, ta có chứng cớ!”

      “Hả? Chứng cớ gì?” Diệp Nha thấy nét mặt nghiêm túc như vậy, trái lại có chút tò mò.

      Chống lại đôi mắt thủy linh của nàng, Tiết Tùng đột nhiên thể mở miệng, cực nhanh nhìn nơi khác: “Quên , muội tin ta là được rồi, mau ngủ !” xong nhanh rời khỏi, đóng cửa phòng bếp, thổi tắt ngọn nến, sau đó trở về phòng đông. Diệp Nha còn mờ mịt đứng ở cửa, buồn bực chuyện chỉ được phân nửa, nàng tò mò chứng cớ của là gì, bất quá, chưa đứng được bao lâu bị Tiết Thụ kéo vào phòng.

      Bên kia Tiết Tùng nằm dài giường, tim vẫn còn đập kịch liệt, dường như trở về đêm đó, đứng dưới mái hiên, nàng ở trong phòng đứt quảng gọi tên nhị đệ, tiếng kêu yếu ớt mang theo chút làm nũng, tựa như cọng lông vũ, gãi vào lòng ...
      Last edited: 14/11/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :