1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng Phi Đường - Đinh Đông Nhất (Full 116C - đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 49

      Năm ngày sau Hoắc Dực trở về kinh, cả kinh thành vốn yên bình lúc này trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết, dân chúng xếp hàng dài đứng hai bên đường, muốn được nhìn thấy thái tử điện hạ chiến thắng trở về.

      Bên ngoài phủ thái tử khua chiêng gõ trống, còn bên trong phủ gió êm sóng lặng, Lâm Tam Tư thấy ồn ào quá nên bảo Bách Hợp ra đóng cổng lại, an vị ngồi trong phòng may xiêm y, bàn bày giỏ đồ may vá và đĩa trái cây Bách Hợp mới bưng tới.Sau khi mang thai nàng ăn rất nhiều trái cây, giờ da mặt căng mềm như có thể bấm ra nước rồi.

      Lúc Hoắc Dực vào nhà, liền thấy Lâm Tam Tư ngồi yên lặng khâu vá dưới cửa sổ, ánh mắt nàng trong suốt gợn sóng, lông mi dài khe run, phần gò má bị bóng râm che khuất.

      Hoắc Dực tới ôm Lâm Tam Tư vào lòng, cúi đầu : “Bên ngoài náo nhiệt như vậy, sao nàng ra xem chút ?”

      Lâm Tam Tư sợ kim đâm vào người Hoắc Dực nên liền bỏ đồ trong tay vào rổ, xoay người tựa vào ngực Hoắc Dực, cười : “Chàng còn được! Bên ngoài náo nhiệt như vậy là vì ai hả?”

      Hoắc Dực xem thường nhíu mày: “Ta xem trọng mấy thứ đó.”

      “Vậy điện hạ coi trọng cái gì?”

      Hoắc Dực lộ ra nụ cười bí hiểm, mắt nhìn chăm chú Lâm Tam Tư, véo gương mặt bầu bĩnh của nàng, : “Nàng tra khảo ta đấy à?”

      Lâm Tam Tư cười đáp: “Ta nào dám…”

      Hoắc Dực thu hồi ánh mắt, coi trọng điều gì nhất ư? Khi còn bé người thích nhất chính là mẫu phi, lớn hơn chút muốn lấy được thương của phụ hoàng, trưởng thành nhắm đến ngôi vị thái tử, còn hôm nay…điều coi trọng nhất chính là cái người vừa xinh đẹp vừa có nụ cười tươi ở trong ngực này!

      Hoắc Dực mỉm cười, cưng chiều điểm lên đầu mũi Lâm Tam Tư, : “Buổi trưa nàng ăn ít, ta và nàng vào vườn dạo chút .”

      Lâm Tam Tư gật đầu rồi lại hỏi: “Điện hạ, chàng trở về kinh được mấy ngày rồi mà cần vào triều sao?”

      Hoắc Dực nghe vậy liền híp mắt lại, đáp: “Ngày mai ta .”

      “Vậy sáng mai điện hạ ăn sáng rồi mới đúng ?”

      “Ừ.”

      “Điện hạ muốn ăn gì?”

      Hoắc Dực dường như đoán ra được suy nghĩ của Lâm Tam Tư, liền : “Chuyện đó Lý tẩu chuẩn bị, nàng cần quan tâm.”

      Ý định của nàng bị Hoắc Dực phát ra rồi, Lâm Tam Tư thể làm gì khác là ngoan ngoãn nghe lời, cúi đầu : “…Ta biết rồi.”

      Sáng hôm sau Hoắc Dực vào cung, dặn Lý tẩu và Bách Hợp được đánh thức Lâm Tam Tư, cứ để cho nàng ngủ đến lúc tự tỉnh.Lâm Tam Tư quả nhiên cũng phụ quan tâm của Hoắc Dực, ngủ đến lúc mặt trời lên cao mới miễn cưỡng tỉnh lại.

      Tuy nhiên phải là nàng tự tỉnh, mà là bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức.

      “Bách Hợp, bên ngoài có chuyện gì vậy? Sao ầm thế?” Thấy Bách Hợp vào, Lâm Tam Tư hỏi.

      Bách Hợp ngờ là Lâm Tam Tư tỉnh, sau khi bước vào liền nhíu chặt mày, tay bưng đĩa trái cây cũng hơi nghiêng vẹo. “ biết là có chuyện gì mà từ sáng sớm có người canh giữ ở cổng lớn rồi, lúc này lại càng nhiều người hơn, nô tỳ vừa mới nhìn qua khe cửa thấy đông nghịt đám, chắc cũng phải ba bốn mươi người.”

      Lâm Tam Tư xốc chăn muốn xuống giường, Bách Hợp thấy thế liền vội vàng để đĩa trái cây xuống, chạy tới đỡ nàng. “ biết mấy người kia là ai, chen chúc ở cửa muốn làm gì…”

      Lâm Tam Tư nghĩ chút rồi : “Điện hạ lâm triều rồi sao?”

      Bách Hợp gật đầu đáp: “Vâng, từ sớm rồi.”

      “Bây giờ điện hạ hẳn hạ triều rồi, chắc sắp về thôi.” Lâm Tam Tư ngó ra bên ngoài, ánh mắt trong suốt lộ ra thần sắc, vừa mừng lại vừa lo, “Chờ mà xem, lát nữa còn nhiều người hơn cơ!”

      Bách Hợp cau mày hiểu nổi: “ thể nào, cổng kia quanh năm mở, đứng chặn ở đó để làm gì.”

      Lâm Tam Tư chỉ cười đáp, Hoắc Dực bị cấm túc ở phủ thái tử hai năm, cũng nhiều lần lan truyền tin ngôi vị thái tử sắp bị đổi chủ, ban đầu còn có bộ phận đại thần để tâm đến chuyện của Hoắc Dực, nhưng sau đó mãi mà thấy có chút biến chuyển gì.Lâu dần, phủ thái tử vốn đông đúc trở nên vắng vẻ hoang tàn, mọi người dần dần quên mất huy hoàng của phủ thái tử, người tên Hoắc Dực cũng theo đó mà biến mất trong tâm trí của mỗi người.

      Nhưng lần này Hoắc Dực đột ngột phụng mệnh hoàng thượng đánh trận, dẹp yên được quân nhà Hồ, trả lại bình yên cho biên cương, lập được công lớn.Cho nên có người đoán rằng điện hạ lần này được giải trừ lệnh cấm và giành lại những quyền vốn thuộc về .

      Vì vậy hôm nay mấy người kia theo thói quen đến đứng trước cổng phủ thái tử cũng phải điều gì lạ.

      biết trong số bọn họ, có bao nhiêu người là lòng thần phục Hoắc Dực, bao nhiêu người là kẻ tiểu nhân mượn gió bẻ măng? Thêm nữa, có những người nào từng tham gia vào việc hãm hại cha nàng?

      Lâm Tam Tư lắc đầu, cố gắng suy nghĩ nữa, : “Bách Hợp, Lý tẩu nấu xong canh hạt sen chưa?”

      Bách Hợp che miệng cười : “Chuyện tiểu thư phân phó sao Lý tẩu có thể quên được, nấu xong rồi, điện hạ trở về là có thể uống ngay.”

      Bách Hợp hầu hạ Lâm Tam Tư rửa mặt, lại ăn chút điểm tâm, đoán chừng thời gian cũng còn nhiều, Lâm Tam Tư liền : “ thôi, chúng ta ra ngoài đón điện hạ.”

      “Vâng.”

      Bách Hợp vào lấy từ rương quần áo cái áo choàng màu đỏ tươi, giúp Lâm Tam Tư mặc vào, “Gió thổi mạnh lắm, tiểu thư đừng để bị cảm lạnh.”

      Lâm Tam Tư vì ở trong nhà suốt nên biết là bên ngoài gió thổi mạnh, lúc này ra cửa mới thấy lá cây bị gió thổi rơi đầy sân, liền cười : “Gió bắt đầu thổi mạnh rồi.” Ngừng lúc lại : “Lấy cho ta cái áo choàng xanh trong rương của điện hạ.”

      “Dạ.” Bách Hợp gật đầu rồi quay vào phòng lấy, lúc ra thấy Lâm Tam Tư cúi đầu đá lá cây, khỏi bật cười: “Sáng sớm nô tỳ dậy thấy lá rơi đầy sân rồi, cùng Lý tẩu quét lần, thế mà bây giờ lại thế này.” Bách Hợp nghĩ tới thái tử lát nữa trở về mà thấy sân đầy lá cây thế này chắc chắn sắc mặt rất khó coi, liền : “Tiểu thư, để nô tỳ quét sân cho sạch .”

      Lam Tam Tư cũng nghĩ đến điều này, Hoắc Dực từ trong cung về chắc tâm trạng cũng được tốt lắm, thể để chàng bức bối thêm được, liền gật đầu : “Được.”

      Sau khi quét sạch sân trước của Thanh Lan các xong, hai người mới cùng nhau tới đại môn.

      lúc sau, Hoắc Dực vừa tới cổng đại môn được mở ra, Lâm Tam Tư đưa mắt nhìn, trong lòng liền hiểu ra ngay, lệnh cấm của Hoắc Dực được giải trừ rồi.

      Hoắc Dực lạnh lùng lướt qua trước mặt các quan viên, tựa như xung quanh hề có ai, khiến cho mấy tên muốn nịnh bợ có phần lúng túng.

      Cả đám lên tiếng khen ngợi: “Chúc mừng điện hạ, chúc mừng điện hạ.”

      Hoắc Dực nghe vậy dừng bước, chậm rãi quay người, vóc dáng cao lớn đứng giữa đám đại thần càng làm nổi bật lên khí chất lạnh lùng khác người, khẽ nhếch môi, mắt nhìn vào người vừa , ánh mắt lạnh như băng khiến người ta dám nhìn thẳng. “Chuyện vui gì vậy?”

      Đại thần kia bị câu hỏi của điện hạ làm cho thụ sủng nhược kinh, hồn nhiên để ý đến lạnh lẽo trong thanh của Hoắc Dực, đáp: “Điện hạ tiêu diệt được Hồ nhân, là người có công lớn nhất của Nam Dạ quốc, hoàng thượng những giải trừ lệnh cấm mà còn dành tặng điện hạ nhiều lời khen ngợi, là rất đáng mừng!”

      Hoắc Dực nhìn vị đại thần kia, hồi lâu sau vẫn đáp lại, mãi đến khi người kia trở nên hoảng loạn, mới thờ ơ thu hồi tầm mắt, lướt qua mọi người lượt rồi : “Hôm nay ta mệt rồi, thứ cho ta thể tiếp các ngươi, mời trở về.”

      Vẻ thất vọng của mọi người đều nét mặt, Hoắc Dực cũng chẳng rảnh mà để ý, lập tức xoay người vào bên trong, cánh cổng lớn cũng đóng lại ngay sau đó.

      Lúc cửa còn chưa đóng, Lâm Tam Tư tranh thủ nhìn đám quan viên bên ngoài, có vài người nàng biết, có người hoàn toàn xa lạ, có người có ấn tượng rất sâu sắc, tầm mắt của nàng nặng nề lướt qua bọn họ, cảm xúc trong lòng khống chế được mà cuộn trào, đến cả Bách Hợp đỡ nàng cũng cảm thấy khác thường.

      “Tiểu thư sao vậy?” Bách Hợp hiểu chuyện nên trong lòng rất lo lắng.

      Lâm Tam Tư nghe Bách Hợp gọi mới hồi phục được tinh thần, cười đáp: “Ta sao?”

      Bách Hợp định hỏi thêm Lâm Tam Tư đẩy tay nàng ra rồi ra đại môn đón thái tử điện hạ.

      “Điện hạ.” Lâm Tam Tư lúc ở Ninh vương phủ chỉ là nha hoàn làm trong phòng giặt đồ, vào phủ thái tử cũng lấy thân phận nha hoàn để vào hầu hạ Hoắc Dực, y phục nàng mặc khác biệt lắm so với nha hoàn, trái lại còn có phần khiêm tốn hơn.Nhưng hôm nay nàng lại cố ý đánh lớp phấn mỏng, mặc cái váy xanh nhạt làm tôn lên dung nhan kiều diễm như hoa sen mới nở, thân hình duyên dáng khiến người ta nhìn mà kinh ngạc. “Trở về rồi.”

      Hoắc Dực thấy Lâm Tam Tư về phía , liền mỉm cười rồi bước nhanh tới chỗ nàng.

      cầm lấy tay Lâm Tam Tư, dịu dàng : “Sao nàng lại ra đây?”

      Lâm Tam Tư ngẩng mặt lên, từ khoảng cách gần, nàng có thể nhìn thấy ánh mắt ấm áp của Hoắc Dực. “Gió thổi lạnh, điện hạ lại mang theo áo choàng, nên ta tới đưa cho chàng.”

      Lâm Tam Tư muốn kiễng chân lên mặc áo cho Hoắc Dực Hoắc Dực nhanh chóng khom lưng xuống cho cao bằng nàng, Lâm Tam Tư thấy thế liền mím môi cười, dịu dàng mặc áo choàng cho Hoắc Dực, lúc mặc xong liền bị ôm chặt vào lòng.

      Tống Cảnh Ngưỡng đứng phía xa thấy thế kinh ngạc muốn rớt cằm, cúi đầu nhìn cái áo choàng nâu trong tay, lông mày khỏi nhíu chặt lại.Lúc ở trong hoàng cung ra đưa áo cho điện hạ, thế mà điện hạ lại thèm nhận, hoàn toàn thờ ơ ý tốt của !

      Tống Cảnh Ngưỡng buồn bực thôi, là do hiểu ý của điện hạ sao? Có phải là điện hạ muốn đổi cái áo màu khác, hay là muốn chủ động mặc áo cho điện hạ?

      Nam nhân lại mặc áo cho nam nhân? Việc này hay lắm đâu…
      Last edited: 19/6/17
      minhminhanhngoc, amandatruc, noair66 others thích bài này.

    2. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Đến giờ A Tống vẫn FA là phải, ngây thơ quá thể :yoyo36:chắc tại ở lâu vs a Hà quá ấy mà! *Chẹp chẹp*

    3. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      sao t cg nghi a Tống với a Hà wa ah
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. OliveHD

      OliveHD New Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      19
      a Tống hồn nhiên quá
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      các nàg đều chuẩn >o< a ấy k hiểu phong tình nên cứ fa thôi
      Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :