1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thiên Hạ Đệ Nhất Phu - Mạc Phong

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 14:
      Edit: Lam Phượng Hoàng
      Cảm nhận được kiếm khí của Thanh Long, Dung Ức lập tức nhắm mắt tập trung tinh thần, để hơi thở của mình và kiếm khí tương ứng, từ đó xác định được vị trí của Thanh Long.

      Kỳ quái. Dung Ức mở mắt ra, nhìn trái ngó phải, phát bên cạnh, trừ Tần Mộ Chi nằm thảng cẳng, có những người khác. Nhưng ràng nàng cảm nhận được Thanh Long ở chung quanh mình, nơi rất gần rất gần.

      Dung Ức khó hiểu nhìn về phía Tần Mộ Chi, phát mặt vẫn dịu dàng ấm áp như ngọc, tay tấc sắt, đừng Thanh Long, ngay cả thanh kiếm gỗ cũng có.

      Dung Ức lại nhắm mắt, vẫn có thể cảm nhận được kiếm khí mãnh liệt như cũ, mãnh liệt đủ để nàng lập tức triệu hồi (gọi) đến.

      Đúng rồi, chỉ cần Thanh Long ra khỏi vỏ, có thể biết kẻ trộm Thanh Long là ai, từ đó rửa sạch oan khuất cho Phó Thừa Phong.

      Dung Ức cảm thấy vui mừng, lập tức vận khí triệu hồi Thanh Long, nhưng lúc này nàng phát kiếm khí của Thanh Long yếu bớt, càng ngày càng yếu.

      Dung Ức lập tức mở mắt ra, phát biết Tần Mộ Chi rời khi nào.

      "Tần công tử đâu?" Dung Ức hỏi gã sai vặt.

      "Thân thể Tần công tử khoẻ, về phòng nghỉ tạm."

      Hay cho thân thể khoẻ! Lúc nào , lại nhè ngay lúc nàng triệu hồi Thanh Long mà rời . Dung Ức hoài nghi Tần Mộ Chi chính là kẻ đánh cắp Thanh Long, bắt cóc Vân Nghê, nhưng nghĩ đến có võ công, vả lại hôm tỷ võ, ràng bị nàng ném bị thương. Nàng phủ định loại ý tưởng này.

      Thôi. Mặc kệ là ai đánh cắp Thanh Long, cũng là chuyện quan trọng nhất. tại quan trọng nhất là cứu Phó Thừa Phong.

      Giờ phút này Dung Ức cảm nhận được kiếm khí của Thanh Long yếu , thể thầm gọi đến quang minh chính đại mà gọi. Việc này có nghĩa là nàng bị bại lộ thân phận.

      Bại lộ thân phận, cứu Phó Thừa Phong. Cái nào quan trọng hơn?

      Dung Ức cơ hồ hề tự hỏi liền lựa chọn đáp án sau.

      *

      Phó Thừa Phong lấy địch nhiều mất ưu thế, lại còn phải xuống tay lưu tình, thể ra đòn sát thủ, điều này khiến dần dần lực bất tòng tâm. Cứ dây dưa như thế, thể lực tiêu tốn hầu như còn, trở thành cá nằm thớt. Trong tình thế này, chỉ có thể ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.

      Chủ ý định, Phó Thừa Phong tung kiếm ngang trời đẩy lui kẻ địch quanh mình, tiếp theo dưới chân bay về phía Dung Ức, lại bị Vân Hận Đông chặn đường.

      Vân Hận Đông vung kiếm rống giận: "Phó Thừa Phong, hôm nay ngươi đừng mơ có thể rời khỏi Nhật Nguyệt sơn trang, trừ phi bước qua xác của lão phu!"

      Phó Thừa Phong nghe vậy, khuôn mặt lạnh lùng bỗng nhiên trở nên nhu hòa, khóe miệng cong lên mấy nụ cười nhạo, trường kiếm chỉ xuống đất, cười to : "Dù phải bước qua xác của lão, hôm nay ta cũng phải rời khỏi Nhật Nguyệt sơn trang!"

      Phó Thừa Phong vốn muốn gây nên chuyện gì, nay cứ rời trước, đợi sau khi điều tra ràng chân tướng lại đến giải thích với Vân Hận Đông. dự đoán được ông ta lại phân phải trái như thế. Điều này khiến trong lòng Phó Thừa Phong luôn tâm cao khí ngạo lập tức dâng lên ngọn lửa tên, mất ý muốn giải thích, cũng muốn điều tra cái chết của Vân Nghê. Chết cũng chết, có quan hệ gì với chứ?

      Phó Thừa Phong bay lên đứng đền thờ có khắc bốn chữ to 'Sáng cùng Nhật Nguyệt', từ cao nhìn xuống mọi người, rút kiếm cười : "Phó Thừa Phong ta, từ khi xuất đạo (tu luyện thành tài, rời khỏi môn phái) tới nay chưa bao giờ giết người, lúc này vì các vị mà phá sát giới, sau này cũng đỡ phải tay chân với các người, đánh thoải mái." xong, hai tay cầm kiếm sử dụng chiêu thứ năm trong Đoạn Thiên kiếm pháp - 'Vạn kiếm xuyên tim', kiếm khí phát ra, như vạn thanh trường kiếm đồng loạt đánh về phía kẻ địch.

      Đoạn Thiên kiếm tổng cộng có mười chiêu, bắt đầu từ chiêu thứ năm là chiêu kiếm giết người. Từ khi Phó Thừa Phong xuống núi ra giang hồ tới nay, luôn nghiêm cẩn tuân theo mệnh lệnh của sư phụ, gây nghiệp chướng, chưa bao giờ dùng tới chiêu thứ năm trở lên.

      Mọi người ở đây đều ngoại lệ, bị chiêu 'Vạn kiếm xuyên tim' này của Phó Thừa Phong gây thương tích, đều rút lui ba bước, hoảng sợ nhìn Đoạn Thiên kiếm trong tay Phó Thừa Phong, lòng còn sợ hãi.

      Đó là thanh kiếm ai có thể tránh.

      Giờ khắc này mọi người bỗng nhiên hiểu được, hai chữ 'Thiên nhai' trong 'Đoạn kiếm thiên nhai' phải là chỉ bản lĩnh tìm người của Phó Thừa Phong, mà là bản lĩnh giết người. Nếu muốn giết người, dù cho đối phương có đến chân trời góc biển, cũng trốn thoát Đoạn Thiên kiếm của .

      Vân Hận Đông bỗng nhiên có loại dự cảm, khi Phó Thừa Phong phá sát giới, liền trở thành Sở Trường Ca thứ hai, trở nên giỏi hơn toàn bộ võ lâm, thần thánh thể xâm phạm, Phật cản giết Phật, Thần cản giết Thần.

      thể khiến võ lâm xuất Sở Trường Ca thứ hai, tuyệt đối thể!

      Vì sứ mệnh của minh chủ võ lâm, Vân Hận Đông tạm thời buông bỏ ân oán cá nhân, với Phó Thừa Phong: "Ngươi ."

      Phó Thừa Phong kinh ngạc, : " phải trang chủ muốn Phó mỗ nợ máu trả bằng máu sao?"

      "Giết ngươi, cũng khiến Nghê Nhi sống lại. Ta muốn lại tạo sát nghiệt." Vân Hận Đông .

      Lí do thoái thác của Vân Hận Đông, Phó Thừa Phong đương nhiên tin, bất quá có thể giết người mà rời khỏi được nơi này, có lý do cự tuyệt. Về phần vì sao Vân Hận Đông đột nhiên thay đổi chủ ý, đây phải chuyện cần quan tâm.

      Phó Thừa Phong nhảy xuống khỏi đền thờ, vươn cánh tay kéo Dung Ức cuốn vào trong lòng, dưới chân nhún, theo gió mà .

      "Này, đợi chút, đợi chút... Bây giờ ta thể rời khỏi Nhật Nguyệt sơn trang." Dung Ức ở trong lòng Phó Thừa Phong gọi lung tung.

      Phó Thừa Phong làm như nghe thấy, vận khí tăng tốc, đảo mắt đưa nàng đến gò đất ngoài Nhật Nguyệt sơn trang.

      "Bọn họ nhận định nàng là đồng đảng của ta, theo ta, nàng cho là Tần Mộ Chi có thể bảo vệ được nàng sao?" Phó Thừa Phong buông Dung Ức ra, quá cao hứng .

      "Đương nhiên ta trông cậy vào con hồ ly già Tần Mộ Chi kia. Ta thể rời khỏi Nhật Nguyệt sơn trang, vì vừa rồi ta cảm nhận được kiếm của ta ở đó." Dung Ức càng mất hứng. vất vả mới tìm được vết tích của Thanh Long, lại bị chặt đứt manh mối.

      Phó Thừa Phong nghe vậy "Vì sao nàng sớm?"

      "Ta biết người giang hồ các ngươi tự nhiên lại thiện lương như vậy! khắc trước còn thù sâu như biển, giây tiếp theo liền cười xóa oán thù. Ta trở tay kịp." Vẻ mặt Dung Ức vô tội. Nàng vừa rồi vốn muốn triệu hồi Thanh Long, chợt nghe muốn ‘đại khai sát giới’, tò mò rốt cuộc tính bắt đầu chém giết ai, vì thế dừng lại xem cuộc chiến. Ai ngờ chưa có người chết, Vân Hận Đông lại dừng tay trước.

      Phó Thừa Phong đối với việc Dung Ức già mồm át lẽ phải cảm thấy thực bất đắc dĩ, thở dài hơi, : "Nàng cho ta biết kiếm ở trong tay ai, ta thay nàng đòi lại."

      "Ta cũng biết ở trong tay ai, bất quá ta có thể cảm nhận được, nó ở Nhật Nguyệt sơn trang." Dừng chút, Dung Ức lại : "Ta hoài nghi là Tần Mộ Chi, bởi vì khi ta cảm nhận được kiếm khí, biên người chỉ có mình . Sau đó lại rời , kiếm khí cũng theo đó mà dần yếu bớt."

      " thể nào. Tần Mộ Chi có võ công."

      "Ta cũng nghĩ như vậy." Dung Ức thất bại thở dài hơi, : "Chỉ có thể lại chuyến đến Nhật Nguyệt sơn trang."

      "Nàng ở đây, ta thay nàng."

      "Nhưng ngươi biết kiếm ở đâu mà."

      "Việc này..." Phó Thừa Phong khó xử suy nghĩ chút, : "Đến khách sạn trước, chờ sau khi trời tối lại ."

      "Vì sao phải đợi trời tối? Chẳng lẽ ngươi sợ chết?" Dung Ức nháy mắt mấy cái, nàng nhớ người nào đó vừa rồi khi muốn đại khai sát giới hò hét rất khí thế nha, sao chỉ chớp mắt liền sợ run tay run chân?

      Phó Thừa Phong cốc mạnh nàng cái, : " bậy bạ gì đó. Đương nhiên ta sợ chết. Ta là sợ nàng có nguy hiểm. Tuy rằng Vân Hận Đông thả chúng ta , nhưng ta còn chưa làm dụng ý của , lỡ như đột nhiên thay đổi chủ ý, ta sợ ra tay vô tình tổn thương nàng."

      Dung Ức nghe vậy ấm áp trong lòng, hé miệng, : "Vậy chờ sau khi trời tối lại ."

      Kỳ Dung Ức thực lo lắng sau khi trời tối, Thanh Long còn ở Nhật Nguyệt sơn trang, nhưng trước mắt, an toàn quan trọng nhất, Phó Thừa Phong thay nàng suy nghĩ, nàng cũng muốn suy nghĩ thay . Chính mình học nghệ tinh, lỡ như đến lúc đó tìm thấy Thanh Long, chỉ liên lụy .

      *

      Đêm trăng mờ gió lộng, là ngày giết người phóng hỏa.

      Dung Ức mặc y phục dạ hành bị Phó Thừa Phong võ nghệ cao cường cũng mặc y phục dạ hành ôm vào trong ngực. Thân thể hai người kề sát, hô hấp giao hòa, khiến tâm Dung Ức khỏi thất thường, trong lòng bỗng nhiên xuất ý tưởng hoang đường —— lừa Phó Thừa Phong về cung làm Phò mã. Tuy rằng trừ phong lưu và diện mạo tuấn mỹ, có bản lĩnh gì đứng đầu thiên hạ, nhưng mà... việc này cần bàn bạc lại. Cha mẹ cầu nàng phải tìm phu quân đứng đầu thiên hạ. Hơn nữa, phong lưu nhất cũng là đứng nhất đó thôi.

      *y phục dạ hành: bộ đồ đen đêm, ai xem phim cổ đại đều biết nhỉ ^^

      "Cảm nhận được kiếm của nàng sao?" Phó Thừa Phong thấp giọng hỏi.

      Hơi thở ấm áp khiến trong lòng Dung Ức đột nhiên rối loạn, tim đập thình thịch. ", có." Dung Ức chột dạ . thực tế căn bản nàng quên việc tìm kiếm.

      "Có phải người trộm kiếm rời khỏi Nhật Nguyệt sơn trang ." Phó Thừa Phong .

      "Cũng có thể."

      Phó Thừa Phong nhíu mày, cúi đầu nhìn về phía Dung Ức ở trong lòng, : "Nàng tập trung."

      Dung Ức ngẩng đầu mạnh, lập tức lại mặt đỏ cúi đầu, : "Nào có. cảm thụ được thôi."

      Mỹ nhân trong ngực, sao có thể loạn? Lúc trước Phó Thừa Phong cực khắc chế nội tâm ** mới bảo trì bình tĩnh, giờ phút này nhìn thấy Dung Ức xấu hổ thôi, xúc động nào đó trong cơ thể bắt đầu ngo ngoe trổi dậy.

      "Khụ." Phó Thừa Phong ho tiếng, : "Nếu nàng thực cảm thụ được, chúng ta trở về . Trời tối như vậy, nên ngồi xổm ở nóc nhà hứng gió đêm."

      Vì sao lời này nghe qua giống '** khắc đáng giá ngàn vàng, cái gì cũng làm, rất đáng tiếc ' ..."Vậy nên làm gì?" Dung Ức đỏ mặt hỏi.

      "Ngủ ngon." Phó Thừa Phong đáp.

      "..."

      Dung Ức tự vứt bỏ ý tưởng nên có trong đầu, nhắm mắt tập trung tinh thần, cảm thụ hơi thở của Thanh Long.

      khắc qua , cái gì Dung Ức cũng cảm nhận được.

      " có ở đây." Dung Ức thở dài hơi, : "Chúng ta vẫn nên trở về ngủ ngon thôi."

      *

      Trở lại khách sạn, Dung Ức trằn trọc khó ngủ, trong đầu chốc lát là Thanh Long, chốc lát là Phó Thừa Phong, chốc lát lại là Vân Nghê.

      Phó Thừa Phong người bắt Vân Nghê là sư huynh đồng môn của , mà người nọ sử dụng vũ khí là Thanh Long, cách khác, người đánh cắp Thanh Long hẳn là sư huynh của Phó Thừa Phong.

      Nếu người nọ là sư huynh của Phó Thừa Phong, như vậy ban ngày khi mang Thanh Long xuất ở Nhật Nguyệt sơn trang, Phó Thừa Phong thể biết.

      ràng Phó Thừa Phong làm gì với Vân Nghê, vì sao Vân nghê lại dối rằng Phó Thừa Phong và nàng tâm đầu ý hợp? Còn bịa đặt rằng Phó Thừa Phong hủy trong sạch của nàng.

      Vân Nghê luôn luôn thanh cao, nàng phải loại người như vậy, trừ phi... Phó Thừa Phong hứa hẹn gì với nàng.

      Dung Ức liên tục lắc đầu, nàng tin tưởng nhân phẩm của Phó Thừa Phong.

      Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

      Trong đầu Dung Ức ngừng nghĩ đến Thanh Long, sư huynh của Phó Thừa Phong, Vân Nghê, ba việc này cứ liên tục xoay chuyển trong đầu, muốn tìm kiếm điểm đột phá.

      Đột nhiên, ý nghĩ lóe lên, Dung Ức bật ngồi dậy, khẽ hô tiếng: "Thuật dịch dung!"

      Cùng lúc đó, thanh lười biếng từ xà nhà truyền đến, "Cũng ngu ngốc."

      "Ai?!" Dung Ức giương mắt nhìn lại, chỉ thấy nam tử tà mị ngồi xà nhà, cười như cười nhìn nàng. Mà trong tay , đúng là Thanh Long!
      Mai Trinh, Halong-ngoc, B.Cat3 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 15: Bao dưỡng
      Edit: Lam Phượng Hoàng
      Dung Ức lập tức quát to tiếng: "Thanh Long ra khỏi vỏ!"

      Trong khoảnh khắc, con rồng lớn bay ra từ vỏ kiếm, mũi đao bóng kiếm, hào quang vạn trượng, đốt sáng cả căn phòng tối đen.

      Dung Ức nâng tay cầm Thanh Long, thanh lạnh lùng : "Ta ngu ngốc, ngươi lại rất đần. Trộm Thanh Long của ta mà nhanh chóng bỏ trốn mất dạng, lại chạy đến tìm cái chết."

      "Ngươi có thể khống chế Thanh Long?" Đối phương hiển nhiên dự đoán được với võ học tu vi của Dung Ức lại có thể khống chế Thanh Long, ngạc nhiên sợ hãi nhảy xuống từ xà nhà.

      "Thực ngoài ý muốn sao? Thanh Long vốn là do ngươi trộm của ta. Nếu ta thể khống chế nó, ngươi nghĩ rằng cả ngày ta mang theo nó là ngại hành lý của mình chưa đủ nhiều sao?"

      "Ta nghĩ như vậy."

      "..." Dung Ức nắm chặt Thanh Long, : "Ngươi là ai? Vì sao biết nơi ta giấu Thanh Long? Tới nơi này làm gì?"

      "Ngươi hỏi hơi nhiều vấn đề như vậy, ta phải trả lời thế nào đây?"

      "Nằm trả lời!" Dung Ức hét lớn tiếng, đẩy Thanh Long ra xuất chiêu ‘Phượng tại cửu thiên’ (phụng hoàng tầng mây thứ chín). Lập tức, Thanh Long biến thành con phượng hoàng lửa, cuốn lấy thân thể đối phương.

      "A ——" Người nọ thống khổ quát to tiếng, hai đấm nắm chặt, muốn vận khí ép lui Thanh Long, lại vô ích.

      Dung Ức đắc ý nở nụ cười, : " tại ngươi có thể trả lời câu hỏi của ta, từng bước từng bước chậm rãi mà trả lời."

      Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Phó Thừa Phong đột nhiên phá cửa mà vào, hét lên tiếng: "Ức Nhi, mau dừng tay."

      "Ngươi mà đến trễ chút, ta bị người này hại chết." Dung Ức cười hì hì chạy về phía Phó Thừa Phong.

      Phó Thừa Phong dở khóc dở cười, "Cảnh tượng tại tuyệt giống nàng sắp bị người hại chết. Ngược lại, có người sắp bị nàng hại chết."

      Dung Ức le lưỡi, : " trộm Thanh Long, đáng đời!"

      "Nể mặt ta, thu hồi Thanh Long trước ." Phó Thừa Phong .

      "Vì sao ngươi phải giúp ?"

      Phó Thừa Phong cực muốn, nhìn người nọ liếc mắt cái, : " là sư huynh của ta, Du Thiên Cách."

      "Ta biết là sư huynh của ngươi. Thanh Long ở tay , đương nhiên là sư huynh của ngươi. Ta hỏi là, hư như vậy, dịch dung thành bộ dáng của ngươi, hủy trong sạch của Vân Nghê, hại ngươi bị võ lâm đồng đạo hiểu lầm, vì sao ngươi còn giúp ?"

      Phó Thừa Phong kinh ngạc, "Nàng đoán được?"

      Dung Ức gật đầu: "Vừa nghĩ thông."

      Phó Thừa Phong: " quả thực tội ác tày trời, nhưng đồng môn tương tàn (giết hại lẫn nhau), ta thể thấy chết mà cứu. Cha nàng cũng cho phép nàng làm như vậy."

      Dung Ức: "Vì sao?"

      Phó Thừa Phong nhìn Dung Ức sâu, liếc mắt cái, : "Đồng môn tương tàn."

      Dung Ức vội vàng thu hồi Thanh Long, : "Ngươi biết thân phận của ta?"

      "Giờ phút này, Thanh Long ở trong tay nàng, thân phận của nàng còn khó đoán. đời này trừ cha nàng ra, chỉ sợ cũng chỉ có nàng có thể khống chế Thanh Long." Phó Thừa Phong .

      " phải cũng có thể sao?" Dung Ức chỉ vào 'Sư thúc mới' - Du Thiên Cách, .

      Phó Thừa Phong: " thể. Thanh Long ở tay chỉ là thanh kiếm bình thường, khác gì thanh sắt gỉ, chỉ ở trong tay nàng mới có thể  phát huy uy lực thần thú của nó."

      Dung Ức có chút hiểu được gật gật đầu, : "Khó trách vừa rồi ta có thể dễ dàng đoạt lại Thanh Long như vậy."

      "Học nghệ tinh, đến nữ nhi cũng có thể thoải mái chế ngự chúng ta, càng đừng đến bản nhân. Chúng ta vẫn nên về Linh sơn ngủ ngon thôi." Du Thiên Cách cam chịu .

      Phó Thừa Phong lạnh lẽo liếc cái, : "Người bị chế ngự là ngươi, phải chúng ta. Ngươi hại chết con của minh chủ võ lâm, trái với lời thề ' tạo sát nghiệt', xác thực hẳn là nên về Linh sơn thỉnh tội với sư phụ."

      Du Thiên Cách: "Ta chỉ là đùa chút với ngươi thôi. nghĩ tới nữ nhân kia lại luẩn quẩn trong lòng."

      Phó Thừa Phong: "Ngươi hủy trong sạch của nàng."

      Du Thiên Cách: "Đó là ngoài ý muốn. Mỹ nhân chủ động thương nhung nhớ, sao lại phải cự tuyệt chứ?"

      "Ngươi, ngươi hạ lưu! Ngươi dịch dung thành Phó Thừa Phong, Vân Nghê nghĩ ngươi là Phó Thừa Phong, đương nhiên ... thương nhung nhớ với ngươi!" Dung Ức tức giận đến hận thể lại đâm kiếm. dám hủy thứ quý giá nhất của nữ nhân lại còn dễ dàng là ngoài ý muốn.

      Du Thiên Cách đồng ý lắc đầu, : "Tiểu nha đầu. Ta là sư thúc của ngươi, ngươi thể vậy với ta."

      "Cha ta thừa nhận loại sư đệ như ngươi!"

      Du Thiên Cách thờ ơ nhíu mày, : "Tùy ngươi vậy."

      "Ta đề nghị ngươi về Linh sơn ." Phó Thừa Phong lạnh lùng , "Nếu , ta nhờ người đưa tro cốt của ngươi về."

      "Ngươi giết ta được." Vẻ mặt Du Thiên Cách sợ hãi.

      "Ta xác thực giết được ngươi, nhưng nàng có thể. Chỉ cần ta câu 'Mặc kệ sống chết của ngươi', nàng liền chấm dứt mạng ngươi."

      Du Thiên Cách nhìn Thanh Long trong tay Dung Ức, thần sắc khẽ chuyển, : "Sư môn có dạy, đồng môn tương tàn."

      Dung Ức hừ lạnh : "Cha ta phải người theo khuôn phép cũ, hơn nữa ông ấy rất thương ta. Ta muốn ai chết, người đó phải lập tức chết . Nếu ngươi tin, có thể thử lần."

      Du Thiên Cách tin tưởng Dung Ức. Sở Trường Ca phải người theo khuôn phép cũ, người nào nhìn vừa mắt tuyệt xuống tay lưu tình. Thực hiển nhiên, Sở Trường Ca cũng có đủ lý do nhìn vừa mắt.

      Nghĩ đến đây, Du Thiên Cách vươn vai ưỡn thắt lưng, : "Giang hồ này ta thực chơi chán rồi." Dứt lời, nhảy cửa sổ mà .

      Dung Ức hừ lạnh tiếng với bóng dáng rời của , : "Sư phụ của ngươi sao lại có thể thu nhận đồ đệ như vậy."

      "Là Thái sư phụ của nàng." Phó Thừa Phong sửa đúng.

      "Ặc." Dung Ức xấu hổ cười cười, : "Việc đó…, ta muốn ngủ."

      "Nàng gọi ta tiếng 'Sư thúc' trước." Phó Thừa Phong cười đến vô cùng ác liệt.

      "Ngủ!" Dung Ức mạnh mẽ đẩy Phó Thừa Phong ra khỏi phòng, 'rầm' cái, đóng chặt cửa phòng, thầm : "Ta thèm gọi ngươi là sư thúc đâu!"

      Phó Thừa Phong nhìn cửa phòng đóng chặt ung dung cười cười, : " muốn để ta nghe được chỉ nên nghĩ trong lòng, lỗ tai của ta rất thính."

      Dung Ức đỏ mặt, giận dữ mắng: "Lỗ tai chó!"

      "Chó thính mũi."

      "..."

      *

      Dung Ức phát , từ sau khi Phó Thừa Phong biết thân phận của nàng, ánh mắt nhìn nàng liền đặc biệt quái dị, thường muốn lại thôi, mở miệng lại ngưng, khiến nàng hết sức bực bội.

      hôm, mặt Phó Thừa Phong lại xuất biểu đó, Dung Ức gì buông bát đũa, : "Ta tha tội cho ngươi, mau."

      Khóe miệng Phó Thừa Phong nhăn lại, : "Tạ chủ long ân, thảo dân có gì muốn ."

      "Phì ——" Dung Ức bật cười, : "Có gì ngươi cứ việc thẳng, ta thực tức giận."

      Phó Thừa Phong thản nhiên: "Ta thực có gì muốn ."

      " ta ăn cơm."

      "Kỳ cha nàng sớm bị trục xuất khỏi sư môn, nghiêm khắc mà , ta và ông ấy cũng phải là sư huynh đệ."

      "Cho nên?"

      "Cho nên chúng ta vẫn ngang hàng, cho dù làm gì cũng đều có thể."

      Mặt Dung Ức đỏ lên, : "Ngươi bậy gì vậy!"

      "Là nàng bảo ta ." Ánh mắt Phó Thừa Phong thập phần vô tội.

      Dung Ức im lặng hỏi gì, dùng loại ánh mắt kỳ quái nhìn nàng ba ngày, vì muốn biểu đạt giữa bọn họ tồn tại chướng ngại gì? "Ta mặc kệ là ngang hàng hay là tiền bối. Cha mẹ ta cũng quản."

      "Cha mẹ nàng còn có thể quản nàng kết giao bằng hữu?"

      "Đương nhiên phải. Ý ta là chồng..." Bỗng nhiên, Dung Ức phát vẻ mặt Phó Thừa Phong đắc ý nhìn nàng, cái loại đắc ý tận mắt nhìn con cá chậm rãi mắc câu.

      Người này lại gài bẫy nàng!

      "Phó Thừa Phong, ngươi ăn no rãnh rỗi có chuyện gì làm đúng ?!" Dung Ức hét to.

      Phó Thừa Phong nghĩ nghĩ, : " nhé, đúng."

      "..."

      Nhìn thấy Phó Thừa Phong nửa nửa giả nhắc tới, Dung Ức phát ba ngày nay cuộc sống của quả chẳng khác gì heo, ăn xong ngủ tỉnh ngủ lại ăn, chẳng làm việc gì.

      "Ngươi có việc gì để làm sao?" Dung Ức hỏi.

      " có."

      "..." Dung Ức liếc mắt xem thường, : "Ngươi cảm thấy cả ngày làm gì thực lãng phí thời gian sao?"

      " phải cả ngày ta có việc gì, trong năm có tháng ta kiếm tiền." Phó Thừa Phong .

      "Mười tháng còn lại?"

      "Rảnh rỗi."

      "..."

      tháng kiếm tiền cho cả năm. khiến người ta giận sôi.

      Dung Ức xới ngụm cơm, ăn hết, lại hỏi: "Việc ngươi thường làm lúc rảnh rỗi là gì?"

      Phó Thừa Phong quỷ dị liếc nhìn nàng cái, : "Nàng nên ép ta."

      "..." Đáp án nhất định thực đáng đánh đòn. Dung Ức cần lý do để khinh bỉ . "Ta tha tội cho ngươi." Dung Ức thập phần rộng lượng .

      "Dạo thanh lâu." Phó Thừa Phong đáp.

      Quả nhiên thực đáng đánh đòn, thực khiến người ta khinh thường! Vẻ mặt Dung Ức đen thui, nghiến răng nghiến lợi : "Đừng với ta trừ tháng đó, ngươi đều dạo thanh lâu!"

      "Chỉ dạo thanh lâu có năm tháng rưỡi."

      "Năm tháng rưỡi còn lại sao?"

      "Chờ dạo thanh lâu."

      "... Dạo thanh lâu cũng cần chờ?" phải có tiền là có thể sao?

      "Nàng cho là mỗi ngày đầu bài ( nương đẹp nhất, đắt giá nhất thanh lâu) đều có thời gian lật danh thiếp của nàng?" Khi những lời này, mặt Phó Thừa Phong mang theo vẻ thập phần khinh bỉ, cái kiểu 'Nàng thực kém hiểu biết'.

      Dung Ức cười ngất. Lật danh thiếp? Mỗi ngày đều chờ đầu bài lật danh thiếp giống như chờ đợi hoàng đế sủng hạnh?

      "Vậy sao hai ngày nay ngươi lại dạo thanh lâu?" Dung Ức có chút cam chịu .

      Phó Thừa Phong nghe vậy ánh mắt lóe lóe, : "Hai ngày nay rảnh."

      "Vội kiếm tiền?" Nàng thấy ra khỏi cửa mà, chẳng lẽ cái gọi là kiếm tiền chính là nghề nghiệp ban đêm trăng mờ gió lộng vào nhà cướp của?

      "Vội ở cùng nàng."

      Khinh thường mặt Dung Ức nháy mắt đọng lại, tiếp theo vặn vẹo thành ba phần xấu hổ bảy phần vui sướng, mười phần phấn khích.

      "Việc kia…, bao dưỡng đầu bài tốn bao nhiêu tiền?" Dung Ức hơi xấu hổ hỏi.

      Phó Thừa Phong nhíu mày, : "Nàng muốn làm gì?"

      "Bao dưỡng đầu bài tặng cho ngươi, để ngươi tiết kiệm năm tháng rưỡi chờ dạo thanh lâu." Dung Ức trả lời chi tiết.

      Phó Thừa Phong nhất thời cảm thấy đầu bay qua đám quạ đen, nén giận hỏi: "Sau đó sao?"

      "Để ta bao dưỡng."

      "..." Nha đầu kia quả nhiên khiến thất vọng, vẫn tiếp tục duy trì phong cách cho người sợ chết ngừng, giáng sét làm chết khiếp.

      "Ngươi nên nghĩ nhiều. Ta chỉ bao dưỡng ngươi làm người hầu cho ta. Người hầu, ngươi biết ? Văn hoa chút gọi là thư đồng, thông tục chút gọi là nô bộc."

      "..." Lời này sao nghe quen tai vậy nhỉ?

      "Ra giá . Rẻ, ta trực tiếp bao dưỡng nửa đời sau của ngươi. Nếu quá đắt, vậy phải chờ khi ngươi xuống giá mới bao dưỡng."

      Nhất thời, vạch đen bay loạn trán Phó Thừa Phong, run run hỏi: "Xuống giá là có ý gì?"

      "Chính là khi ngươi thiếu tay gãy chân, hoặc là còn trẻ mà suy sắc, tiêu thụ giá thấp."

      "... Ta có thể lựa chọn bán ?"

      Dung Ức suy tư lát, lắc đầu thập phần nghiêm túc : " được. Thứ ta muốn, thể dùng."

      "Nàng muốn dùng ta?" Lúc này Phó Thừa Phong thực ngổn ngang, lời nào giọng cũng run.

      "Đúng vậy. Rời nhà lâu như vậy, bên cạnh có người để sai bảo, thực quen."

      "..." ra là dùng như vậy, là suy nghĩ nhiều.

      Trong lòng Phó Thừa Phong tự khinh bỉ chính mình vạn lần.
      thuyt, Anhdva, Mai Trinh5 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 16:
      Edit: Lam Phượng Hoàng
      " , rốt cuộc bình thường ngươi làm gì?" Dung Ức căn bản tin chuyện dạo thanh lâu của Phó Thừa Phong.

      "Bình thường, ta thường trốn chạy kẻ thù đuổi giết."

      "..." Dung Ức xoa trán, : " phải ngươi chưa bao giờ giết người sao? Sao lại có kẻ thù?"

      Phó Thừa Phong: "Cũng bởi vì chưa bao giờ giết người, nên kẻ thù mới nhiều. Nếu giết người, đâu còn ai đến trả thù nữa."

      Dung Ức: "Vì sao?"

      Phó Thừa Phong: "Bởi vì đều chết."

      "..." Dung Ức phát , trong số việc thủ đoạn của Phó Thừa Phong tương tự phụ hoàng đại nhân cách thần kỳ.

      Thấy Dung Ức gì, Phó Thừa Phong lại : "Cho nên kỳ kẻ thù của cha nàng cũng nhiều, người có thù với ông ấy, kẻ muốn báo thù đều chết, tất cả những người sống sót đều muốn báo thù. Ta đề nghị nàng nên nghiêm túc tự suy nghĩ chút nguyên nhân chân chính ông ấy cho nàng dùng họ 'Sở' ra giang hồ."

      "Ý ngươi là, sở dĩ cha ta cho ta dùng họ 'Sở' ra giang hồ, nguyên nhân chân chính là sợ ta làm mất mặt ông ấy sao?" Dung Ức mang vẻ bị thương .

      Phó Thừa Phong vội vàng phủi sạch trách nhiệm, : "Cái gì ta cũng chưa ."

      "Aizzz ——" Dung Ức thở dài hơi sâu, : "Kỳ ta cũng từng hoài nghi như vậy, nhưng sau đó lại bị ta phủ định."

      Phó Thừa Phong: "Lý do phủ định là gì?"

      Dung Ức: "Làm người phải lạc quan."

      "..." là lý do tốt chê vào đâu được.

      " nhàm chán." Dung Ức uống ngụm nước, : "Chúng ta dạo thanh lâu ."

      "..." Phó Thừa Phong hối hận về vấn đề thanh lâu. "Nữ nhân thể dạo thanh lâu." .

      Dung Ức nháy mắt mấy cái, khó hiểu hỏi: "Vì sao?"

      Phó Thừa Phong: "Lãng phí tiền. Nàng thể làm gì."

      "Ai ta thể làm gì? Ta có thể bao dưỡng đầu bài, rất nhiều đầu bài, bóp vai cho ta, đấm lưng cho ta, quạt cho ta."

      "... Đầu bài chỉ có ."

      "Vậy người xếp thứ hai thứ ba."

      "..."

      Cuối cùng, Dung Ức đến thanh lâu, túm Phó Thừa Phong cùng .

      Phó Thừa Phong sai, trong năm xác thực có năm tháng rưỡi ở thanh lâu —— tránh né kẻ thù đuổi giết. Đây cũng phải do sợ chết, là, thể giết người lại thể bị người giết, cái loại đánh nhau rất ý nghĩa này, bằng cứ tránh ở thanh lâu uống trà nghe hát.

      "Vì sao ở thanh lâu sinh ra xung đột với người khác?" Dung Ức mặt 'Dạo' thanh lâu mặt hỏi.

      Phó Thừa Phong nhắm mắt theo đuôi theo sau Dung Ức, rất có phong thái tiểu thái giám theo bên cạnh hầu hạ, dắt lừa thuê cho Lão Phật Gia. Lão Phật Gia đặt câu hỏi, tiểu thái giám lập tức đáp: "Bởi vì sau khi nam nhân đến thanh lâu có rất nhiều chuyện phải làm, để ý đến việc đánh nhau."

      "..." Dung Ức lườm cái, : " ."

      "Bởi vì thanh lâu do Vân Tứ nương mở cho phép phát sinh xung đột vũ lực." Phó Thừa Phong thành đáp.

      Trải qua mấy ngày, Phó Thừa Phong phát vấn đề thực ác liệt, Dung Ức có thể dễ dàng vạch trần lời dối của , mặc kệ có vẻ thành thực bao nhiêu, nàng đều có thể liếc mắt cái liền nhận ra. Là nàng rất thông minh hay là rất dễ bị nhìn thấu?

      Dung Ức giống như nhìn thấu nghi hoặc trong lòng Phó Thừa Phong, ồn ào ra oai: "Ta rất hiểu ngươi."

      Trong lòng Phó Thừa Phong ấm áp, đây chính là thứ luôn truy tìm! nữ nhân hiểu .

      "Nàng xác định nàng hiểu ta rất ?" Phó Thừa Phong cười từ từ hỏi, ánh mắt lại trói chặt đôi mắt của Dung Ức, giống như muốn chứng thực điều gì.

      Dung Ức nhướng mày suy tư giây lát, lắc đầu : " nhé, xác định."

      cỗ cảm giác mất mát đánh mạnh vào lòng, Phó Thừa Phong nghiêng đầu đặt tầm mắt lên người mỹ nữ đứng bên cạnh, mà ánh mắt cũng thu được đáp án gì.

      "Ta hiểu vì sao mấy ngày nay ngươi làm việc gì." Dung Ức lại .

      Phó Thừa Phong nhíu mày, "Nàng cho rằng mấy ngày nay ta làm gì?"

      Dung Ức vốn muốn gật đầu, chợt thấy mặt lộ ra vẻ vui, liền nhìn sâu vào , gật đầu cũng lắc đầu.

      Phó Thừa Phong cũng nhìn nàng, sâu, mang theo vẻ phức tạp. Sau lúc lâu, cong môi cười, : "Quả nhiên là nàng còn hiểu ta chưa đủ." Dứt lời, sải bước lên lầu, quăng cho tú bà thỏi bạc, muốn hai nương bồi* rượu.

      *bồi: ý là cùng, giúp đỡ; ví như bồi rượu là rót rượu và cùng uống rượu; từ này còn dùng kèm với nhiều từ khác, và cũng mang nghĩa tương đương.

      Dung Ức kinh ngạc nhìn lên lầu, tất cả trong đầu đều là tươi cười vừa rồi của . Tươi cười mặt đó, ràng vẫn thoải mái trước sau như , nhưng Dung Ức lại nhìn thấy trong đó nhuốm vẻ đơn.

      Nàng sai sao?

      Giống như, quả có hơi nặng.

      Nàng nghĩ phải người dễ giận như vậy, cũng nghĩ rằng, lại tức giận.

      Quả nhiên nàng còn chưa hiểu đủ.

      Nhận biết được điều này, khiến Dung Ức cảm thấy thực mất mát, tiện tay ném cho tú bà tấm ngân phiếu, : "Hai đầu bài, bồi rượu." Dứt lời, lên lầu tìm Phó Thừa Phong.

      Tú bà cầm tờ ngân phiếu trị giá ngàn lượng trong tay, ước chừng ngơ ngốc nửa khắc mới hồi phục tinh thần, lập tức vui vẻ gọi đầu bài.

      *

      Dạo thanh lâu có ý nghĩa, thực có ý nghĩa.

      Đầu bài gì chứ, bóp vai cũng biết.

      Dung Ức nóng nảy đuổi hai đầu bài lui ra, sau đó lại đuổi hai nương Phó Thừa Phong gọi , đóng cửa lại, ngồi đối diện Phó Thừa Phong.

      "Cái kia..." Hai tay Dung Ức đan chéo đặt bàn, cúi đầu ra vẻ nhận sai, rối rắm lâu trong chốc lát, : "Thực xin lỗi."

      Phó Thừa Phong giương mắt, hỏi: "Thực xin lỗi cái gì?"

      " nên chọc ngươi tức giận."

      "Có biết nàng chọc gì ta ?"

      " biết."

      "..."

      "Nhưng ta biết ngươi tức giận, còn biết ngươi giận là vì ta. Dù sao, chỉ cần ngươi giận ta, thế nào cũng được."

      Phó Thừa Phong nghe vậy bỗng nhiên cười ngả ngớn, : "Thế nào cũng được?"

      Dung Ức lập tức ngửi được mùi vị mưu, người liền ngã về sau mấy độ, cảnh giác : " thể... thể quá phận. Tốt nhất là ngươi nên lựa chọn đền tiền, như vậy đều tốt cho cả hai chúng ta."

      "..." Phó Thừa Phong tự động xem câu sau cực kỳ phá hư khí của nàng kia, mập mờ: "Nàng biết mà."

      Dung Ức lắc đầu, : "Ta biết, thực biết. Ngươi thẳng thắn ." Người này cười khiến cả người nàng nổi hết da gà rồi.

      "Nam nhân đến thanh lâu, bình thường làm gì?" Phó Thừa Phong bắt đầu chỉ dẫn cho Dung Ức đối mặt với .

      "Uống rượu? Nghe hát?"

      "Sau khi uống rượu, nghe hát?"

      "Uống rượu xong, nghe hát xong..." Dung Ức bỗng nhiên tỉnh ngộ, vội vàng đứng lên, : "Ta gọi hai nương vừa rồi quay lại!"

      "..."

      Dung Ức: " hài lòng? Vậy ta gọi đầu bài! Dù sao cũng thanh toán tiền, thể công mà có lợi cho tú bà."

      "..."

      Phó Thừa Phong nghiêm mặt đen túm nàng nào đó về, nhấn vào trong ngực, có chút ác liệt : "Cái loại son phấn thô tục đó, ta chướng mắt."

      "Chẳng lẽ ngươi muốn tuyệt đại giai nhân? Việc này rất khó khăn đó!"

      "..." Trong đầu nha đầu kia rốt cuộc chứa cái gì! Phó Thừa Phong thở dài hơi, : " phải trước mắt rồi sao?"

      Dung Ức nháy mắt mấy cái, chỉ vào chính mình, : "Ta?"

      "Ừ hừ."

      "Phó Thừa Phong, mắt ngươi mù sao! Như ta mà cũng có thể tính là tuyệt đại giai nhân sao?" Vẻ mặt dám nhận tâng bốc, Dung Ức .

      Phó Thừa Phong xoa trán, biết trong đầu nàng chứa gì rồi, là nước.

      Thấy bộ dáng Phó Thừa Phong hết sức tốn hơi, khó mà giải thích, lúc này Dung Ức mới ý thức được chính mình làm trò cười, ngượng ngùng cắn môi cười rộ lên, hì hì : "Cám ơn khích lệ nha."

      "..." Tuyệt đối là nước, cả đầu đều ngập nước!

      *

      Quá trình thực nhấp nhô, kết quả thực tròn vẹn.

      Khi khỏi thanh lâu, Dung Ức và Phó Thừa Phong tiêu tan hiềm khích lúc trước, hòa thuận như lúc ban đầu.

      Bất quá phải tất cả ân oán đều có thể cười xóa hết oán thù. Ví dụ như mối thù về nỗi nhục của nữ nhi.

      Khi Dung Ức và Phó Thừa Phong trở lại khách điếm, được báo là bọn họ phải thu dọn đồ đạt rời , về phần nguyên nhân, .

      Sau đó Dung Ức và Phó Thừa Phong lại tìm vài khách điếm khác, đều bị cự tuyệt. Nguyên nhân đuổi bọn họ giống như khách điếm kia, .

      Dung Ức và Phó Thừa Phong cũng ngốc, chỉ ngốc mà còn thông minh tuyệt đỉnh, rất nhanh liền hiểu được là bút tích của ai. Trong thôn trấn này, nửa sản nghiệp đều thuộc về Nhật Nguyệt sơn trang, trừ Vân Hận Đông, nghĩ ra lý do thứ hai hay người thứ hai có năng lực giết bọn họ.

      "Nhà ta có tiền trang ở đây, chúng ta đến ngân hàng tư nhân ở." Dung Ức tức giận .

      "Quên . Vân Hận Đông nhịn ba ngày mới bắt đầu động tác, tính là rất độ lượng rồi. Tuy Vân Nghê chết phải do ta trực tiếp gây nên, nhưng cũng gây ra vì ta. Du Thiên Cách là theo ta mà vào Nhật Nguyệt sơn trang."

      "Ngươi nên tự trách. chừng Du Thiên Cách là theo ta mà đến. biết được Thanh Long giấu ở nơi nào, vậy hẳn là theo dõi ta lâu rồi." Dung Ức .

      Phó Thừa Phong nhìn Dung Ức liếc mắt cái, : "Có chuyện ta vẫn chưa với nàng. Người đánh cắp Thanh Long bị chôn dưới tàng cây cũng phải là Du Thiên Cách. Thanh Long là do nhặt được đường đến Nhật Nguyệt sơn trang."

      "Hả?" Dung Ức trợn mắt há hốc mồm, lời này sao mà nghe như là dễ dàng nhặt được đồng tiền vậy.

      " dối với ta. Hơn nữa cũng cần thiết phải đánh cắp Thanh Long. Ta và nhận lệnh của sư phụ là cướp Thanh Long từ trong tay cha nàng, phải là đoạt được từ trong tay cha nàng, cách nào khác cũng có ý nghĩa, cũng cần thiểt." Phó Thừa Phong giải thích.

      Dung Ức bỗng nhiên tỉnh ngộ, khó trách mấy ngày nay Phó Thừa Phong chưa từng muốn cướp Thanh Long từ tay nàng. ra mục đích của phải là đoạt được Thanh Long, mà là cướp Thanh Long từ trong tay phụ hoàng đại nhân, hay cách khác, là tranh cao thấp cùng phụ hoàng đại nhân.

      Dung Ức lập tức bị nhận thức này dọa đổ mồ hôi lạnh, vô cùng nghiêm túc nhìn về phía Phó Thừa Phong, : "Ngươi đánh thắng cha ta đâu."

      "Đánh thắng cũng muốn đánh." Phó Thừa Phong cố chấp.

      Dung Ức nhíu mày, "Lỡ như bị ông ấy giết sao?"

      Phó Thừa Phong nghe vậy nghĩ nghĩ, : "Vậy cầu xin nàng, vào ngày lễ, ngày tết đốt thêm cho ta chút tiền giấy."

      "Ngươi!" Dung Ức bị thái độ thờ ơ của Phó Thừa Phong chọc giận đến ẩm ướt đôi mắt.

      Phó Thừa Phong thấy thế chìu sờ sờ đầu nàng, trấn an: "Yên tâm, ta để chính mình chết trước nàng."

      "Ngươi rủa ta chết trước ngươi sao!" Dung Ức vừa khóc vừa cười.

      "Chết trước ta tốt sao? Ta có thể đốt tiền vàng mã cho nàng, rất nhiều rất nhiều tiền giấy, khiến nàng trở thành người 'giàu nhất Địa phủ '."

      "Cơ hội này tặng cho ngươi . Ta trẻ tuổi hơn ngươi, khẳng định sống lâu hơn ngươi."

      "..." Được rồi. Đây là tổn thương sâu sắc. Thực đúng là được sinh ra sớm hơn nàng.

      Hai người ngươi lời ta câu, biết từ lúc nào ra đến ngoài thành. Lúc đó, mặt trời sớm khuất sau núi, cũng may ánh trăng tệ, bộ trong đêm cũng dễ dàng.

      "Mấy ngày nay ngươi vẫn thầm điều tra kẻ đánh cắp Thanh Long được chôn dưới tàng cây, phải ?" Dung Ức nhìn vầng trăng tròn cao hỏi.

      "Ừ. Lại bị nàng làm gì."

      "Ai bảo ngươi mang ta theo. Đáng đời!" Dung Ức ngửa đầu trừng liếc mắt cái.

      Phó Thừa Phong cười ha ha, : "Ừ, đáng đời ta."

      "Hừ!" Dung Ức đặc biệt ném ra tiếng 'Hừ' lớn, lại hỏi: "Điều tra được gì ?"

      "Ta hoài nghi việc Vân Nghê chết có kỳ quái." Phó Thừa Phong .

      Dung Ức kinh ngạc, : "Kỳ quái gì? Chẳng lẽ ngươi hoài nghi Vân Nghê tự sát mà là bị người mưu sát?"

      Phó Thừa Phong lắc đầu, "Ta hoài nghi nàng ta vẫn chưa chết."

      Lời còn chưa dứt, chỉ thấy trong rừng cây phía trước đột nhiên nhảy ra mười người áo đen che mặt, người cầm đầu cười u ám, : "Đáng tiếc ngươi vĩnh viễn cũng thể biết được chân tướng."
      thuyt, Anhdva, Mai Trinh5 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 17:
      Edit: Lam Phượng Hoàng
      Phó Thừa Phong nghe vậy cười to mấy tiếng, : "Ta đề nghị với ngươi, nên dễ dàng 'Vĩnh viễn', bởi vì khi ngươi phát 'Vĩnh viễn' với ngươi mà có ý nghĩa là chấm dứt, ngươi thống hận từ này."

      "Hừ! Khẩu khí lớn! Đều Đoạn Thiên kiếm của Phó Thừa Phong ai có thể tránh, ta muốn xem, rốt cuộc nhanh tới mức nào." Kẻ cầm đầu .

      Phó Thừa Phong: "Tốt nhất ngươi nên cảm thấy hứng thú với kiếm của ta. Kẻ trước đây cảm thấy hứng thú với kiếm của ta, ai chết, nhưng cũng ai sống."

      chết sống. Khó trách giết người mà cũng có kẻ thù. Dung Ức yên lặng lui về phía sau vài bước, yếu nhược : "Ta làm ảnh hưởng ngươi phát huy."

      Phó Thừa Phong hết ý kiến lắc lắc đầu, : "Nha đầu nàng đó, gặp nguy hiểm luôn chạy trốn nhanh nhất. Nàng sợ sau này ta cũng làm giống nàng sao, chạy trốn mình ném nàng lo?"

      "Ngươi là người tốt, ngươi thấy chết mà cứu." Dung Ức vô cùng đáng thương .

      "..." Hai chữ 'Người tốt' này thực trầm trọng.

      Phó Thừa Phong nửa bất đắc dĩ nửa chiều cười cười, : " tại xem như ta hiểu được vì sao cha mẹ nàng yên tâm để nàng lưu lạc giang hồ mình."

      "Vì sao?" Vấn đề này ngay cả tự bản thân Dung Ức cũng hiểu được. Nàng từng hoài nghi phụ hoàng đại nhân có phái người thầm bảo hộ nàng, sau đó nàng lại bị Liễu Nhất Đao bắt cóc, nàng mới nhận thấy chính mình là ở truồng chạy rông.

      "Bởi vì nàng để mình chịu chút thiệt thòi gì." Trong giọng của Phó Thừa Phong mang theo chút kiêu ngạo.

      Dung Ức cười hắc hắc, : "Bình thường thôi."

      "..." Nàng đúng là tuyệt khiêm tốn.

      Thấy vẻ mặt Phó Thừa Phong như bị sét đánh, Dung Ức ngượng ngùng vuốt vuốt tóc đen bên tai, : "Ngươi yên tâm, nếu ngươi bất hạnh gặp nạn, ta nhất định giúp ngươi nhặt xác trước, sau đó lại chạy."

      "... Đa tạ nàng mạo hiểm sinh mệnh chịu nguy hiểm thay ta nhặt xác. Trước giờ có vinh hoa phú quý, sau khi chết ta muốn an táng lớn. Nàng có thể thỏa mãn nguyện vọng này của ta ?"

      "Ngươi yên tâm, ta tận lực tranh thủ lấy lễ đế vương an táng cho ngươi." Dung Ức mang vẻ mặt 'Chuyện này nằm trong túi ta'.

      Khóe miệng Phó Thừa Phong hơi hơi rút rút, nhàng vung ra chưởng đẩy Dung Ức hoàn hảo tổn hao gì lùi ra sau mười thước đứng trước đại thụ, sau đó rút kiếm.

      Dung Ức chưa tỉnh hồn tựa vào thân cây, trái tim thiếu chút nữa nhảy ra.

      Hù chết nàng! Vừa rồi còn tưởng rằng Phó Thừa Phong thẹn quá thành giận tính chưởng đánh chết nàng.

      Phó Thừa Phong quay đầu nhìn Dung Ức liếc mắt cái, cao hứng, cái liếc mắt này khiến hồn nàng run run chút, : "Ngoan ngoãn đứng đó ." Dung Ức gật đầu mạnh, ngoan ngoãn, nàng nhất định ngoan ngoãn.

      Cùng lúc đó, bọn người áo đen bịt mặt chờ hết kiên nhẫn, thấy Phó Thừa Phong rút kiếm, cũng rút kiếm vây đánh. Phó Thừa Phong cười lạnh tiếng, : "Các ngươi nên may mắn vì hôm nay ta muốn giết người." Dứt lời, nâng kiếm lên. Bên kia đánh tới trời đất tối sầm, bên đây đứng xem hứng trí bừng bừng.

      Mỗi khi Phó Thừa Phong đâm kẻ địch kiếm, Dung Ức liền ủng hộ hét lên tiếng, tinh thần hết sức phấn chấn. Tiếc nuối duy nhất là, nơi này có ghế Thái sư (ghế bành, ghế dựa) thoải mái cùng trà Long Tĩnh thượng hạng. Cái này so với gươm đao đánh chém giả trong hát tuồng đẹp mắt hơn nhiều!

      Dung Ức xem vui chết được, cổ chợt cảm thấy lạnh, sống lưng nhất thời liên tục rùng mình, tóc gáy cả người đều dựng thẳng.

      "Cái đó, đại hiệp, kiếm của ngươi để lộn chỗ rồi." Dung Ức dùng khóe mắt liếc người uy hiếp nàng.

      Đối phương để ý tới Dung Ức, mà nhìn về phía Phó Thừa Phong : "Phó Thừa Phong, nếu muốn nàng chết, liền ngoan ngoãn giơ tay chịu trói."

      Kiếm trong tay Phó Thừa Phong đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn về phía người uy hiếp Dung Ức, lạnh lùng : "Muốn sống liền lập tức cút cho ta!"

      "Ha ha. tại nữ nhân của ngươi ở trong tay ta, ta chết, nàng chôn theo ta. đường xuống suối vàng có mỹ nữ làm bạn, cũng là chuyện phong lưu."

      "Cái đó, đại hiệp, ngươi nghĩ sai rồi, ta phải là nữ nhân của , ta là kẻ thù của . Ngươi xem, bị người vây đánh, ta chỉ giúp tay, còn ở bên cạnh ủng hộ, chuyện như vậy có thù sâu hận lớn làm được đâu." Dung Ức đặc biệt tỉnh táo .

      "Câm miệng! Ai mà biết Phó Thừa Phong luôn lại mình, bên người chưa từng mang theo nữ nhân. Hôm nay lại cùng ngươi ra ra vào vào như bóng với hình, nếu ngươi phải là nữ nhân của , ta liền tự đâm hai mắt."

      "Ngươi có thể tự đâm hai mắt. Bất quá trước đó ngươi có thể dời cây đao hay ? Ta sợ sau khi ngươi mù mắt, lỡ như cẩn thận, khiến ta đổ máu." Dung Ức .

      "Ngươi phải là nữ nhân của ?"

      " phải." Giọng Dung Ức hết sức thành khẩn, : "Chuyện này ra rất xấu hổ. ra ta cùng với chính là có thù đội trời chung, đáng tiếc tài nghệ của ta bằng người, ta đành phải hy sinh sắc đẹp làm bạn bên người , đợi thời cơ đến lại xuống tay với . tin ngươi hỏi đồng bọn của ngươi xem, vừa rồi ta còn suy nghĩ làm cách nào để nhặt xác thay ."

      "Ta tin."

      "Đại hiệp, ngươi thể vì tin ta liền gác đao lên cổ ta nha! Ngươi nhìn vẻ mặt chút xem, lạnh lùng bình tĩnh như vậy, giống như phản ứng nên có khi nữ nhân của mình bị người uy hiếp sao? Ta cũng ra toàn bộ dụng tâm hiểm ác của ta rồi, ngươi còn muốn ta làm sao nữa? Như ngươi vậy quá trượng nghĩa!"

      ". . . . . ."

      Dung Ức: "Ngươi tin ta, ta cũng hết cách. Bất quá trước khi ngươi giết ta, ta còn có bí mật cuối cùng phải cho ngươi."

      "Bí mật gì?"

      "Ta thể giết ngươi."

      Lời còn chưa dứt, con rồng từ bên hông Dung Ức bay ra, trong nháy mắt xuyên qua trái tim của kẻ địch. Dung Ức cầm Thanh Long, bất đắc dĩ thở dài hơi, : "Thanh Long ra khỏi vỏ, nhất định phải thấy máu. Ngươi truyền cho nó tín hiệu nguy hiểm quá mãnh liệt, giết chết ngươi là bản năng của nó, ngay cả ta cũng ngăn cản được. Chỉ có thể trách ngươi khăng khăng mực, chịu buông ta ra."

      Đây là lần đầu tiên Dung Ức giết người, mặc dù phải do nàng tự mình ra tay, nhưng cũng khác biệt. Nàng thể ngăn cản Thanh Long, là nàng vô năng.

      Dung Ức buồn buồn tới bên người Phó Thừa Phong, giống như con mèo con bị thương. Nhìn người khác giết người và thấy mình giết người, cảm giác kém quá nhiều. Dù kẻ bị giết là người xấu, là người uy hiếp tánh mạng của nàng, lòng nàng cũng mang áy náy. Phó Thừa Phong kéo Dung Ức vào trong ngực, trong con ngươi sâu thẳm như có ánh sao lạnh lẽo, ánh sáng phát ra khiến người ta lạnh sống lưng dựng tóc gáy.

      "Nhắm mắt lại." Phó Thừa Phong dịu dàng .

      "Ngươi có thể cần. . . . . ."

      "Nghe lời."

      Lời của Dung Ức mới đến nửa liền bị Phó Thừa Phong cắt đứt. Dung Ức biết Phó Thừa Phong làm như vậy là vì tốt cho nàng, những người này nhìn thấy nàng sử dụng Thanh Long, nhất định phải chết. Nếu , có nhiều người hơn chết dưới Thanh Long kiếm.

      Dung Ức nhắm mắt lại, chợt hiểu vì sao phụ hoàng đại nhân cho nàng tiết lộ thân phận của mình trước bất kỳ ai. Bởi vì khi thân phận của nàng ra ánh sáng, có vô số người mơ ước Thanh Long tới khiêu khích, đến lúc đó, nàng vẫn chưa thể hoàn toàn nắm Thanh Long trong tay hai tay nhuộm đầy máu tươi. Phụ hoàng của nàng luôn luôn như thế, thà mình bị chém giết ngập trời, cũng nguyện cho vợ con dính vào giọt máu tanh.

      Dung Ức đột nhiên cảm thấy ánh sáng trắng thoáng qua, mọi nơi liền yên tĩnh, tiếp theo là thanh binh khí rơi xuống đất. Dung Ức dám mở mắt ra, gắt gao túm chặt cánh tay Phó Thừa Phong. Phó Thừa Phong ôm ngang lấy nàng, vận dụng khinh công nhanh chóng rời khỏi cái nơi tràn đầy chém giết này. Dung Ức nép vào lồng ngực Phó Thừa Phong, vừa cảm nhận tiếng tim Phó Thừa Phong đập, vừa cảm nhận tiếng gió lạnh ào ào qua.

      biết qua bao lâu, Phó Thừa Phong dừng lại, : "Có thể mở mắt rồi." Dung Ức mở mắt ra, cùng bốn mắt nhìn nhau.

      "Sau này nên lại dùng Thanh Long, chuyện giết người, để mình ta làm." Phó Thừa Phong nhìn chằm chằm ánh mắt nàng, từng câu từng chữ.

      Dung Ức cảm nhận được Phó Thừa Phong có biến hóa, loại biến hóa được nhưng lại hết sức ràng. Nàng nhìn ánh mắt của , lúng ta lúng túng gật đầu, đột nhiên mắt ướt đẫm. biết là vui, hay là buồn.

      Đêm đó Dung Ức và Phó Thừa Phong ngủ trong ngôi miếu cũ rách nát ngoài đồng. cho chính xác là Phó Thừa Phong ngủ trong ngôi miếu đổ nát ngoài đồng, mà Dung Ức ngủ trong ngực .

      Ngày hôm sau, khi Dung Ức tỉnh lại từ trong ngực Phó Thừa Phong, hận thể khiến mình lập tức vô hình. lúng túng mà! Nàng lại ngủ thiếp trong ngực ! Dung Ức mặt phỉ nhổ mình mặt thưởng thức mỹ nam. Nàng phát quả dáng dấp Phó Thừa Phong vô cùng tuấn, tuyệt phụ danh tiếng mỹ nam đứng đầu thiên hạ của .

      Đột nhiên, lông mi Phó Thừa Phong lay động. Dung Ức lập tức nhắm mắt lại theo bản năng, giả chết. Dung Ức giả bộ lại giả bộ, giả bộ đến độ sắp hít thở thông, lại nghe Phó Thừa Phong cười : "Giả bộ ngủ cũng nên ngừng thở."

      Dung Ức quýnh quáng, sạo: "Ta giả bộ chết! Người chết thể có hô hấp, vậy khoa học."

      Phó Thừa Phong mỉm cười, : "Người chết lên tiếng rất khoa học sao?"

      ". . . . . ."

      Dung Ức mở mắt ra, lập tức sang chuyện khác, cũng là trước chặn người: "Ngươi háo sắc, quỷ háo sắc. ràng thừa dịp ta ngủ mà ăn đậu hủ ta! Nhanh buông ta ra!"

      đám quạ to bay qua. Khóe miệng Phó Thừa Phong rút mạnh, : "Nàng nhìn kỹ tư thế của hai chúng ta chút, là nàng ‘mạnh mẽ’ níu lên người ta, phải là ta ôm nàng."

      Dung Ức nhìn chút, phát quả là mình ôm chặt hông của , mà tay cầm Đoạn Thiên kiếm, tay khoác lên người nàng để ngừa quần áo tụt xuống. Quá, mất, mặt, rồi! Khiến Dung Ức càng thêm có đất dung thân, dám nhìn thẳng hai tròng mắt Phó Thừa Phong, chính là, nàng cảm thấy cảm giác ôm hông của tốt vô cùng!

      "Trước đây nàng xem sạch ta, sau đó lại ôm chầm lấy ta. Nếu còn muốn chịu trách nhiệm với ta, ta cũng chỉ có thể lấy cái chết mà thể trong sạch." Phó Thừa Phong buồn bã .

      "Cái này. . . . . ." Dung Ức kẽo cà kẽo kẹt vặn vẹo cổ né tránh tầm mắt của , bây giờ còn mặt mũi nào mà đối mặt.

      Thấy bộ dạng Dung Ức như rùa rút đầu, Phó Thừa Phong thở dài sâu hơi, : "Cho ta ít tiền cũng được!"

      Dung Ức lập tức mừng rỡ, : "Rốt cục ngươi nghĩ thông suốt chuyện dùng tiền giải quyết là tốt đối với cả hai ta rồi sao?"

      ". . . . . . Ừ. Nghĩ thông suốt. Dù sao nàng và ta có thù đợi trời chung, cưỡng cầu ở cùng nhau tương đương với hành hạ lẫn nhau." Phó Thừa Phong nghiêm trang .

      Dung Ức nhìn trời, có thể đừng nhắc tới việc này ?

      "Lại , rốt cuộc ta làm chuyện gì có lỗi với nàng, lại khiến nàng đội trời chung với ta?"

      ". . . . . ."

      Dung Ức trừng cái, : "Ta ghen tỵ ngươi."

      "Ghen tỵ ta cái gì?"

      "Võ công cao hơn ta, bộ dạng đẹp hơn ta, mê hoặc lớn hơn ta." Dung Ức tức giận .

      Phó Thừa Phong nghe vậy nhíu mày suy nghĩ chút, : "Loại tâm trạng ghen tỵ này rất u, phù hợp với khí chất lương thiện của nàng, ta đề nghị nàng nên lựa chọn ái mộ."

      ". . . . . ." Cái này là bán mình sao? Nàng cũng thừa nhận sức mê hoặc của lớn, còn cứ vậy mà thêm vào. Rất rất có phẩm hạnh!

      ------ Đôi lời với người xa lạ ------

      In-tờ-nết đột nhiên chết, cập nhật bằng máy đánh chữ. Nếu như xuất vấn đề chữ nghĩa loạn xạ linh tinh, xin lượng thứ.

      Lam Phượng Hoàng: bản convert chỉ có 1 trang word, phần tiếng Trung còn lại hề xuống dòng lần nào, tất cả đều do ta tự chủ trương, đọc thấy kì quái thông cảm nhá ^^
      thuyt, Anhdva, Halong-ngoc4 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 18: Hủy hình tượng của Phó Thừa Phong
      Edit: Lam Phượng Hoàng
      "Chúng ta đâu tiếp đây?" Dung Ức hỏi Phó Thừa Phong.

      "Về Nhật Nguyệt sơn trang." Phó Thừa Phong .

      Dung Ức kinh ngạc thôi, muốn kêu lên: "Vì sao phải về đó?" Sau đó liền hiểu được, đợi Phó Thừa Phong trả lời, nàng liền tiếp tục : "Ngươi muốn điều tra xem Vân Nghê có còn nhân thế à?"

      "Ừ." Phó Thừa Phong gật đầu, : "Thay vì bị động chờ kẻ địch đâm dao sau lưng, bằng chủ động ra trận đối mặt đón địch."

      Dung Ức bĩu môi, : "Ngươi xác định chuyện này có liên quan đến ngươi?"

      "Ta nghĩ ra lý do khiến chuyện này có liên quan đến ta. Nàng nghĩ sao?" Phó Thừa Phong .

      Dung Ức lắc đầu, thở dài hơi, : "Ta nghĩ Vân Hận Đông là người dối trá như thế, ngoài mặt thả chúng ta rời hề truy cứu trách nhiệm, lại ngầm đẩy chúng ta ra khỏi thành, nửa đường thiết kế mai phục đưa chúng ta vào chỗ chết. Rất hiểm!"

      mặt Phó Thừa Phong cũng tràn đầy bất đắc dĩ, : "Ta cũng ngờ."

      "Cái loại người ra vẻ đạo mạo đó, lại được đề cử là minh chủ võ lâm. Người giang hồ các ngươi rất có mắt." Dung Ức mang vẻ hèn mọn .

      Phó Thừa Phong gì, nhắc nhở: "Nàng cũng mắng luôn cả ta vào."

      "Ta biết."

      "Vậy mà nàng còn mắng?"

      "Ta nghĩ ra lý do nên mắng luôn cả ngươi."

      "... Nha đầu nàng đó, càng ngày càng kiêu ngạo."

      "Hắc hắc."

      Phó Thừa Phong cốc nàng cái mạnh, : "Trong thành có khách điếm nguyện ý tiếp nhận chúng ta, thanh lâu và miếu đổ nát, nàng chọn ."

      "Đương nhiên là chọn thanh lâu. Ở miếu đổ nát giống như chịu tội, vừa bẩn vừa lộn xộn, còn an toàn. Tuy rằng ở thanh lâu có tổn hại danh dự, bất quá, ít nhất có thể ăn no ngủ ấm."

      "..." hổ là nữ nhi của Mộ Dung Vân Thư, thực tế đến nổi khiến người khác giận sôi.

      "Bất quá ta còn có lựa chọn thứ ba." Dung Ức cười tủm tỉm .

      Phó Thừa Phong nhướng mày, : "Nàng muốn ở ngân hàng tư nhân của nhà nàng?"

      "Đương nhiên phải. Ở ngân hàng tư nhân rất rêu rao, thực dễ bị người phát thân phận."

      " ra lý trí vẫn còn khoẻ mạnh."

      "..." Dung Ức lườm cái, : "Ta lựa chọn thứ ba chính là nhà gỗ của Liễu Nhất Đao. Nhà gỗ đó ở trong rừng sâu phía sau núi Nhật Nguyệt sơn trang, cách Nhật Nguyệt sơn trang khá gần rất dễ tìm hiểu tin tức, hơn nữa lại bí , dễ bị người phát ."

      Mắt Phó Thừa Phong nhất thời sáng ngời, : "Ý kiến hay."

      "Bất quá còn có vấn đề. nay Liễu Nhất Đao nghĩ ngươi hại chết Vân Nghê, đội trời chung với ngươi, nhất định muốn chúng ta đến ở nhà gỗ của ."

      Mày kiếm của Phó Thừa Phong nhíu lại, nhún nhún vai : "Ta có là muốn trưng cầu ý kiến của sao?"

      "Chiếm nhà dân là phạm pháp."

      "Chuyện phạm pháp ta làm ít, nhiều thêm việc tính là nhiều."

      "..."

      *

      Khi Dung Ức cùng Phó Thừa Phong bước vào nhà gỗ, Liễu Nhất Đao ở trong phòng, bàn bày hai chén trà, trong đó có chén vẫn còn đầy hơn phân nửa. Phó Thừa Phong giơ tay sờ sờ chén trà, : "Còn ấm."

      Dung Ức cầm lấy chén trà đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, : "Đây là búp trà Minh Tiền (trà hái lúc sáng sớm) Long Tĩnh thượng hạng. Ta nhớ lần trước bị Liễu Nhất Đao bắt tới đây, nơi này chỉ có trà bình thường nhất được bán ở chợ."

      "Nàng biết thưởng thức trà? Ta nhớ lúc trước khi bảo nàng pha trà, nàng pha ước chừng canh giờ, kết quả còn pha được." Đối với việc phẩm vị của Dung Ức đột nhiên tăng lên, Phó Thừa Phong cảm thấy thực ngoài ý muốn.

      "Thưởng thức trà và pha trà là hai chuyện khác nhau. Ai quy định biết thưởng thức trà liền nhất định phải biết pha trà? Vẫn luôn là người khác pha trà cho ta uống, ta làm sao hiểu được cách pha trà." Dung Ức cho là đúng.

      " như vậy đó là lần đầu nàng pha trà?" Phó Thừa Phong hỏi.

      "Ừ hừ."

      "Sớm biết như thế, lúc trước cho dù thế nào cũng phải thử ngụm." Phó Thừa Phong là tiếc nuối .

      "Ngươi cần cảm thấy tiếc nuối. Ta nếm rồi, rất khó uống."

      "Dù khó uống hơn nữa đó dù sao cũng là ly trà đầu tiên nàng pha. Ta bỏ lỡ lần đầu tiên nàng chuyện, lần đầu tiên nàng bước , tại ngay cả ly trà đầu tiên nàng pha ta cũng bỏ lỡ. Aizzz, ta hối tiếc cả đời." Phó Thừa Phong trương ra bộ dạng bóp cổ tay thở dài. ( là cha chị chắc :p)

      "..."

      Lần đầu tiên chuyện, lần đầu tiên bước ? nghĩ mình là cha nàng sao!

      Dung Ức lườm cái, kéo đề tài vòng về vấn đề chính, : "Liễu Nhất Đao là người thô tục, thể nào đột nhiên lại muốn học đòi văn vẻ đổi loại trà đắt hơn hai mươi lần bình thường. Trừ ra, nơi này nhất định còn có người khác."

      "Ta cũng nghĩ như nàng. Hơn nữa, ta có thể kết luận người khác ở trong ngôi nhà này là nữ nhân." Phó Thừa Phong .

      "Vì sao ngươi có thể kết luận là nữ nhân?"

      Phó Thừa Phong cực ngả ngớn cười cười, : "Chẳng lẽ nàng quên, trong năm có gần nửa năm ta ở thanh lâu sao."

      "Cho nên ngươi luyện bản lãnh chưa tận mắt nhìn thấy người cũng có thể phán đoán giới tính của đối phương?" Dung Ức khẽ cười .

      "Có thể như vậy. Nàng suy nghĩ cẩn thận chút, thấy trong phòng tràn ngập mùi vị nữ nhân." Khi chuyện, Phó Thừa Phong nhắm mắt lại vươn dài mũi làm ra vẻ hưởng thụ.

      Dung Ức đá cước, : " đứng đắn! Mùi son phấn là mùi son phấn, cái gì mà mùi vị nữ nhân chứ."

      Phó Thừa Phong nhảy lui làm ra vẻ sợ hãi, : "Ức Nhi càng ngày nàng càng hung hãn. Cứ tiếp tục như vậy, nàng biến thành người đàn bà đanh đá."

      Ức... Nhi...

      Dung Ức run rẩy, cả người nổi da gà, : "Người đàn bà đanh đá cũng có gì tốt."

      "Người đàn bà đanh đá tìm được phu quân đứng đầu thiên hạ đâu."

      "Vậy đoạt lấy. Dù sao ta cũng là người đàn bà đanh đá." Dung Ức trương ra vẻ mặt 'Ta là người đàn bà đanh đá, ta sợ ai'.

      Phó Thừa Phong gì, phát da mặt của nàng này càng ngày càng dày. Chỉ sợ ngay cả Đoạn Thiên kiếm của cũng cắt đứt.

      Lúc này ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Phó Thừa Phong lập tức ôm lấy Dung Ức nhảy lên xà nhà.

      Rất nhanh, nha hoàn cầm theo cặp lồng cơm vào nhà gỗ, phía sau là thư sinh mặt trắng. Thư sinh mặt trắng như ngựa quen đường cũ ngồi xuống trước bàn, nha hoàn lập tức đặt cặp lồng cơm lên bàn, thay rót đầy trà.

      "Ngươi trở về ." Thư sinh mặt trắng xua tay .

      "Dạ, nô tỳ cáo lui."

      Sau khi nha hoàn rời , thư sinh mặt trắng liền lẳng lặng uống trà, lại thường ngẩng đầu liếc mắt nhìn ngoài cửa cái, giống như chờ đợi ai đó.

      lát sau, từ xa có nam nhân áo xanh đến, cõng cây đao lớn.

      Là Liễu Nhất Đao! Dung Ức vội vàng nháy mắt với Phó Thừa Phong. Phó Thừa Phong nhàng gật đầu, ý bảo nàng nên kích động. Liễu Nhất Đao cũng nổi danh giang hồ như , võ công thể khinh thường.

      Thấy Liễu Nhất Đao xuất , mặt thư sinh mặt trắng lộ ra vài phần kích động, hỏi: "Nghe được gì ?"

      "Bọn họ ra khỏi thành." Liễu Nhất Đao , vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, dường như muốn tiếp tục tiếp.

      Thư sinh mặt trắng thấy thế cũng lạnh mặt xuống, : "Ngươi đổi ý sao?"

      Liễu Nhất Đao nắm chặt đao, được lời.

      "Nếu ngươi đổi ý, ta liền rời ." Dứt lời, thư sinh mặt trắng liền muốn bỏ .

      "Chớ ." Liễu Nhất Đao vung tay giữ nàng lại.

      Lúc này, tránh xà nhà nhìn lén, Dung Ức ngoài ý muốn phát tay thư sinh mặt trắng kia trắng noãn khác thường, giống tay nam nhân. Hay thư sinh mặt trắng này là nữ phẫn nam trang? Nhưng ràng có hầu kết, hơn nữa đôi tay kia vô cùng thon dài, lớn hơn so với tay của nữ tử bình thường rất nhiều.

      Phó Thừa Phong cũng phát chi tiết này, nhíu mày, tiếp tục quan sát tình hình phía dưới.

      Thư sinh mặt trắng hung hăng hất tay Liễu Nhất Đao ra, : "Ngươi muốn giúp ta, giữ ta lại làm gì?"

      "Ta chưa giúp."

      "Nhưng sớm muộn gì ngươi cũng hối hận."

      "Ta... Ta ."

      "Ngươi thề ."

      Liễu Nhất Đao nghe vậy do dự chút, cuối cùng cũng thốt ra hứa hẹn: "Ta thề, tuyệt hối hận."

      "Có những lời này của ngươi, ta an tâm." Thư sinh mặt trắng bị Liễu Nhất Đao lấy lòng, mặt lộ ra mấy phần tươi cười, lần nữa ngồi lại ghế, : " tiếp . Sau khi bọn họ ra khỏi thành, xảy ra chuyện gì."

      Liễu Nhất Đao: "Vân Hận Đông phái người nửa đường chặn giết, nhưng chưa thành công, người được phái đều chết dưới Đoạn Thiên kiếm của Phó Thừa Phong."

      "Hay! rất hay!" Thư sinh mặt trắng cười to vài tiếng, : "Ngươi tận mắt nhìn thấy những người đó bị Phó Thừa Phong dùng Đoạn Thiên kiếm giết chết?"

      Liễu Nhất Đao: "Tận mắt nhìn thấy."

      Dung Ức kinh hãi, nếu tối hôm qua Liễu Nhất Đao nhìn thấy trận chiến đẫm máu kia, như vậy nhất định biết Thanh Long ở trong tay nàng. Nhưng vì sao kể với thư sinh mặt trắng?

      Lúc này, thư sinh mặt trắng lại hỏi: "Nữ nhân theo bên cạnh sao? Có lai lịch gì?"

      Liễu Nhất Đao: " kẻ vô danh tiểu tốt, có lai lịch gì."

      Thư sinh mặt trắng biến sắc, : "Vô danh tiểu tốt thể nào theo bên cạnh Phó Thừa Phong được. Thân phận càng thần bí, càng phải đề phòng. Ngươi lại điều tra, ta tin tưởng bọn rất nhanh lại vào thành."

      Liễu Nhất Đao gật đầu, xoay người rời .

      "Đợi chút." Thư sinh mặt trắng cười ha ha, : " cần ngươi lập tức thăm dò. Ăn cơm trước . Ta bảo phòng bếp làm thịt kho tàu cho ngươi ăn tối, đến nếm thử ."

      Lạnh lùng nghiêm nghị mặt Liễu Nhất Đao nhất thời lộ ra mấy phần vui sướng, cái loại vui sướng hèn mọn.

      Dung Ức càng xem càng hồ đồ, rốt cuộc là Liễu Nhất Đao hướng về ai đây?

      Sau khi thư sinh mặt trắng cùng Liễu Nhất Đao cơm nước xong, liền vội vàng rời . Liễu Nhất Đao đứng trước cửa nhìn theo nơi rời lâu, mới lạnh lùng : "Bước ra."

      Dung Ức nhìn về phía Phó Thừa Phong, bị phát ?

      " sớm bị phát ." Phó Thừa Phong mỉm cười, ôm Dung Ức nhanh nhẹn nhảy xuống đất.

      Dung Ức yên lặng thở dài, : "Đừng người giang hồ các ngươi đều rất thính tai nha."

      "Nha đầu nàng đó, sao lại cứ thích nhất là mắng cả đám vậy." Phó Thừa Phong cốc lên trán nàng hai cái.

      Dung Ức xoay cổ né tránh, đúng lý hợp tình : "Bởi vì đây phải là trường hợp cá biệt mà." Dứt lời, Dung Ức quay đầu hỏi Liễu Nhất Đao: "Nếu ngươi sớm phát chúng ta, vì sao vạch trần?"

      Liễu Nhất Đao thèm để ý tới Dung Ức, trực tiếp với Phó Thừa Phong: "Người hại chết Vân Nghê phải là ngươi."

      " cao hứng là ngươi hồ đồ giống Vân Hận Đông." Phó Thừa Phong vô cùng vui mừng . Bất quá Liễu Nhất Đao lại thêm câu khiến vui nổi.

      "Ta muốn nhìn thấy ngươi." Liễu Nhất Đao tàn khốc .

      Phó Thừa Phong cười ngất, "Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta rất muốn nhìn thấy ngươi sao?" cũng cảm thấy quá hài lòng về người này.

      "Đây là nhà gỗ là của ta." Liễu Nhất Đao nhắc nhở người nào đó cần trợn mắt dối.

      "Đúng, nhà gỗ là của ngươi, cho nên ta thể gặp ngươi. Ta đến là mượn nhà gỗ." Phó Thừa Phong .

      Dung Ức nháy mắt mấy cái, yếu nhược : " phải là đoạt sao? Sao lại biến thành mượn?"

      Phó Thừa Phong điên cuồng đổ mồ hôi, nha đầu kia từ khi nào tận lực lui về sau phá hủy hình tượng của ?
      thuyt, Anhdva, Mai Trinh4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :