1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại - Trùng sinh] Hành trình cưng chiều thê tử - Kỳ Dung

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      hu hu tiep di ban oi

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆ Chương 6: Ta thích chàng

      Tình huống bây giờ và kiếp trước khác nhau trời vực, Tiêu Vãn trong lòng căng thẳng, nhíu chặt mày rậm, yên lặng chắn trước người Tạ Sơ Thần, che cặp đùi như ngọc lộ ra ngoài , đồng thời ngăn cách những cặp mắt thao láo chờ xem kịch vui .

      Hành động bảo vệ theo bản năng của lại khiến mọi người hiểu lầm, cho rằng Tiêu Vãn ngại mất mặt mới chặn trước người Tạ Sơ Thần , Tạ Sơ Thần càng nhận định Tiêu Vãn ngăn cản cho mình vào Tiêu gia, tủi thân nhìn chằm chằm lưng Tiêu Vãn.

      “Vãn Nhi, xảy ra chuyện gì?” giọng lạnh lùng bất thình lình vang lên, khiến toàn thân Tiêu Vãn cứng đờ, chỉ thấy ngườ đàn ông trung niên cùng lão bà tóc bạc phơ từ từ tới.

      Người đàn ông trung niên nhíu chặt chân mày, sau khi quan sát chung quanh, ánh mắt thâm trầm dừng lại người Tiêu Vãn và Tạ Sơ Thần trốn sau lưng .

      Người đàn ông trung niên chính là phụ thân Tiêu Vãn, Tiêu Ngọc Dung. Mà vị lão bà tóc bạc phơ kia là người quản lý dưới Tiêu gia mấy chục năm, danh tiếng lẫy lừng Trần lão thái thái .

      Tiêu Ngọc Dung và mẫu thân Trần lão thái thái đứng ngoài sảnh chờ, chờ mãi chờ mãi vẫn thấy bóng dáng Tiêu Vãn và Quý Thư Mặc đâu. Sau đó, bọn họ nghe người hầu lại, có vị tiểu thư mặc hỉ phục gây rối ở cửa sau. Tiêu Vãn giờ bận rộn giải quyết chuyện này, chỉ sợ bái đường trễ.

      Sắc mặt Tiêu Ngọc Dung càng lúc càng đen hơn, nhìn Tiêu Vãn bằng ánh mắt thất vọng pha chút tức giận, ông ta cực kỳ bất mãn với con trai, hiển nhiên cho rằng đây là nợ phong lưu của Tiêu Vãn.

      Cuối cùng cũng gặp được phụ thân, trống ngực Tiêu Vãn đập thình thịch, bất thình lình biết nên gì. Hốc mắt ầng ậng nước, nếu phải người vây xem quá nhiều, Tiêu Vãn muốn oà vào lòng Tiêu Ngọc Dung làm nũng trận.

      “Phụ thân... ” khịt khịt mũi, nghẹn ngào gọi tiếng.

      Chánh thất Tiêu Ngọc Dung sau khi Tiêu Vãn lâu bệnh chết rồi. Thương đứa sớm mồ côi mẹ, Tiêu Ngọc Dung hết lòng sủng ái đứa con trai này, nhất là khi còn bé, tròn vo, trắng nõn, mũm mĩm mềm mềm, cực kỳ đáng . Nhưng sau khi lớn lên, con trai ông càng ngày càng ngang bướng, hay ngỗ ngược cãi lời ông.

      Tiêu Thượng Thư hô mưa gọi gió quan trường, nhưng lại bất lực trước con trai bảo bối, thế nên sau khi lớn lên Tiêu Vãn trở thành tay phú nhị đại chơi bời lêu lổng, chuyện thích làm nhất chính là chống đối phụ thân.

      Vất vả lắm mới đợi được đến ngày con trai lấy vợ , còn cưới được đệ nhất tài nữ kinh thành, Tiêu Ngọc Dung nở mày nở mặt, cực kỳ vui vẻ! Nhưng ai biết, ngày đại hôn lại xảy ra chuyện như vậy! Chuyện này ông biết ăn sao với Quý gia đây!

      Tiêu Ngọc Dung vừa muốn nghiêm khắc trách mắng lại nhìn thấy bộ dạng Tiêu Vãn đáng thương, lửa giận vừa bùng lên lập tức bị thổi bay mất, đáy mắt dịu lại, ông ta nhìn Tạ Sơ Thần cái, suy tư nên xử lý vị tiểu nương đến bức hôn này như thế nào .

      Ông vừa muốn hạ lệnh đuổi khách Trần thái thái lại nhàn nhạt mở lời: “Vị tiểu thư này, mời theo lão bà này thay quần áo khác .”

      Lúc này, Tạ Sơ Thần mới hoảng hốt nhận ra mình áo quần xốc xếch, mặt lập tức đỏ lên, len lén liếc Tiêu Vãn. Thấy nhíu chặt chân mày, lòng nàng ấy khỏi hồi hộp.

      “Bà nội!”

      Ánh mắt sắc như dao bắn về phía Tiêu Vãn, ra hiệu biết điều câm mồm, sau đó lại chuyển sang thâm trầm nhìn qua Tạ Sơ Thần vẫn do dự nhúc nhích, Trần thái thái vuốt ve ngọc bội lúc nãy bà nhặt được dưới đất , chậm rãi cất lời: “Vãn Nhi, con nhất định phải để tiểu thư đây quay về trong bộ dạng này? Cổ chân của nàng ấy bị bỏng, kịp thời chữa trị, chỉ e...”

      Tạ Sơ Thần nhìn như được Tiêu gia giữ lại dưỡng thương, nhưng náo loạn như vậy , bị dán lên cái mác thê tử Tiêu Vãn.

      Tiêu Vãn mấp máy môi muốn ngăn cản, nhưng Tạ Sơ Thần biết nghĩ điều gì, mắt sáng lên, lập tức giả bộ ta đây thương tật trầm trọng, cả người ngã nghiêng theo sau Trần lão thái thái.

      Gần quan được ban lộc, cơ hội tốt như vậy, nàng ấy thể để những người khác đoạt mất...

      Suốt quá trình bái đường Tiêu Vãn như ngồi đống lửa. Tâm bay về phía Tạ Sơ Thần , biết nàng ấy bị thương có nghiêm trọng , biết tổ mẫu của có làm khó dễ nàng ấy hay .

      Tâm trạng phập phồng nay kéo dài hơn canh giờ, cho đến khi Vân Yên quay về báo với , Trần thái thái an bài cho Tạ Sơ Thần tiểu viện, mời đại phu đến xem xét vết thương nàng ấy, nghe đâu thương thế cũng đến nỗi nghiêm trọng lắm, lúc ấy tảng đá lớn trong lòng mới gỡ xuống, giọng hỏi thăm tình huống chi tiết, chỉ sợ Tạ Sơ Thần tủi thân.

      Vân Yên tới Tạ Sơ Thần gương mặt luôn lạnh nhạt như nước lại giật giật, trong lòng Tiêu Vãn khỏi giật mình: chẳng lẽ Vân Yên đối vời Tạ Sơ Thần... ?

      Trải qua biến cố kiếp trước , Tiêu Vãn cực kỳ cẩn thận và mẫn cảm với mọi chuyện . Nếu biết Vân Yên thám thính tin tức, mới vừa mở miệng mình là thư đồng của Tiêu Vãn, bị tiểu nha đầu điêu ngoa dùng giày đập đuổi ra cửa, chắc cười đến lộn ruột mất.

      Đồ đệ ưu tú của Mạnh Lão Tiên sinh, biệt danh giang hồ là Vô Hối Thần Tiên, võ công cái thế, tuấn phi phàm, chu đáo và quan tâm đến người khác, thiếu nữ 10 người gặp hết 8 người mơ tưởng làm vợ chàng, lại bị tiểu nha đầu hành hung như con đẻ, chuyện này ra sợ chẳng có ai tin tưởng.

      Vân Yên cúi đầu, nhìn như xuyên thấu vào trong thân thể mình, tiểu nha đầu kia quả điêu ngoa, ra tay cũng quá ác độc rồi, chắc hẳn bây giờ người toàn là dấu giày, nhớ tới nha đầu kia trước khi đóng sập cửa lại còn chua ngoa hét vào mặt , muốn đập rớt sạch bẩn thỉu trong đầu óc chủ tớ nhà , khóe miệng liền kéo ra nụ cười khổ.

      tại chẳng những là bị đập đến nhũn não, ngay cả người cũng biến thành bột rồi.

      Bất quá trông giống người ác ôn người gặp người ghét, tiểu nhân thấy là muốn đập vào mặt như vậy sao?

      Vân Yên ngẩng đầu nhìn thiếu gia nhà mình, nhíu mày : “Thiếu gia, người , chủ tớ chúng ta nhìn giống nhau sao?” Ý là về khoản đạo đức- khoản đạo đức đó. Hình như từ khi theo hầu Tiêu Vãn, mọi người đều đánh đồng với chủ tử. Làm như kho tàng tục ngữ dân gian còn câu gì ngoài câu “Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã” hay sao ấy.

      Tiêu Vãn nhất thời hiểu hết ý nghĩa trong câu của Vân Yên, ngây người lát, nhìn người bề ngoài thư đồng bên trong thị vệ, nghiêm túc : “Vân Yên, ta luôn coi cậu và Hoạ Hạ là huynh đệ thân thiết. Cậu có bao giờ thấy huynh đệ khác nhau chưa? Nếu khác nhau còn gọi là huynh đệ nữa.”

      Khóe miệng Vân Yên nhất thời co rút, gì mà nhìn thẳng lên trời.

      nghĩ người nên tẩy não phải , mà phải là Tiêu Vãn .

      Thiếu gia nhà càng ngày càng lạ!

      Nếu Tiêu Vãn biết những lời chan chứa tình cảm kỳ thị thân phận của mình bị Vân Yên xuyên tạc thành có bệnh thần kinh như thế, chắc muốn học theo hành động của Chiêu nhi, đạp vào bản mặt Vân Yên mấy trăm hiệp quá.

      Cơ thể ngồi đứng lên, nhìn thoáng qua tiểu viện của Tạ Sơ Thần, khóe miệng nâng lên chút ý cười dịu dàng, trong nháy mắt mặt mày nhiễm lên vầng sáng mênh mông rực rỡ.

      Tạ Sơ Thần sao! cũng yên tâm rồi!

      Vân Yên giật mình nhìn nụ cười ấm áp như ánh mặt trời của Tiêu Vãn, thiếu gia lại lên cơn gì nữa? Làm sao vừa mới nhăn mày đó thoắt cái lại trông giống như thiếu nữ lần đầu tiên biết ?

      . hiểu. Chỉ là... tại sao bộ măt em lối thoát đó lại hường về tiểu viện của Tạ tiểu thư?

      Di tình biệt luyến* à???

      *: người rồi, sau đó lại ko người đó nữa mà có tình mới. Ở VN mình gọi là có mới nới cũ.

      Còn ngây người, Tiêu Vãn giơ tay lên trước mặt quơ quơ, vui sướng : “ thôi! Tiếp tục làm phu quân tốt nào.”

      Khi câu này ánh mắt Tiêu Vãn nhìn chằm Quý Thư Mặc. Trong con ngươi lạnh lùng ngập tràn sát khí và hận thù cách nào che giấu được, hận thể lao vào bóp chết nàng ta ngay.

      Vân Yên hết xoa mắt lại đến xoa lỗ tai. đứng sát bên, nghe ràng thanh nghiến răng ken két của thiếu gia khi đối tốt với Quý tiểu thư.

      Chuyện của Tạ Sơ Thần chỉ là khúc nhạc dạo làm bận lòng người lâu, mọi người rất nhanh chuyển chú ý về phía vợ chồng son Tiêu Vãn và Quý Thư Mặc. Sau khi bái đường, Quý Thư Mặc được nha hoàn đỡ vào tân phòng, Tiêu Vãn ra ngoài đại sành tiếp khách, trong khí vui mừng, mọi người ồn ào càng ngừng mời rượu.

      Sau đó, dưới ánh mắt bỡn cợt của quan khách, Tiêu Vãn làm ra vẻ nôn nóng được vài bằng hữu chí cốt hộ tống vào động phòng.

      Nghe tiếng đẩy cửa, Quý Thư Mặc khẩn trương bỏ gói giấy chứa thứ bột trắng nhét vào trong tay áo, làm ra vẻ mặt lạnh nhạt ngồi xuống bàn, hai tay theo bản năng đan vào nhau. Nhất là khi ánh mắt Tiêu Vãn sáng quắc như có như đánh giá nàng ta nàng ta chột dạ thõng xuống đầu.

      “Thư Mặc...” Tiêu Vãn nỉ non, mắt hàm chứa ngàn vạn nhu tình .

      “Hôm nay, ta rất vui mừng.”

      Vui mừng trời cao cho cơ hội, cho sửa chữa những sai lầm.

      “Lấy được nàng, ta là có phúc ba đời. ”

      Bao chân tình đổi lấy Tiêu gia bị tịch thu gia sản chém cả nhà, ha ha...

      Thân thể nam nhân kề sát nàng ta, hương thơm ngát quen thuộc, ngay cả mùi son phấn của nữ nhân cũng thể nào bằng hoà với mùi rượu nồng nặc, làm cho thân thể nàng ta cứng ngắc như đá.

      “Thư Mặc, hôm nay... Nàng đẹp...” Tiêu Vãn khẽ lẩm bẩm , hơi thở nóng hừng hực phả vào gương mặt xinh đẹp của Quý Thư Mặc, ngón tay nhàng mò vào trong váy áo nàng ta từ từ dạo chơi khắp cơ thể, dục vọng nồng đậm trong mắt.

      Bất quá, là mĩ* độc xà!

      * mĩ tiếng Trung nghĩa là đẹp.

      Thấy Tiêu Vãn bắt đầu giở trò háo sắc, trống ngực Quý Thư Mặc đánh bùm bùm, nàng ta vội vàng cầm chiếc ly rượu bàn , đưa cho Tiêu Vãn: “Chúng ta còn chưa uống rượu giao bôi... ”

      “Đều nghe theo Thư Mặc .” Tiêu Vãn nhận ly rượu tay Quý Thư Mặc, nhưng uống liền, mà chằm chằm ánh mắt khẩn trương Quý Thư Mặc , ánh mắt như con hổ cao ngạo khinh bỉ loài báo chuyên vồ lén sau lưng kẻ khác càng khiến nàng ta hốt hoảng.

      Tiêu Vãn thầm cười lạnh. bỗng nhiên nhích ghế kề sát nàng ta. Quý Thư Mặc sợ hãi, theo bản năng quay mặt sang hướng khác, tránh ánh mắt Tiêu Vãn , càng tránh luôn vòng ôm mà nàng ta luôn chán ghét.

      Tay áo nhàng lướt qua bàn, thừa dịp Quý Thư Mặc để ý, Tiêu Vãn nhanh chóng tráo đổi hai ly rượu.

      Vì thế, chỉ sau ly rượu giao bôi , mỗ tân nương “Phù phù” tiếng, ngã bịch cái xuống đất.

      Nam tử cong môi cười, né người tránh rồi tỉnh bơ kiễng mũi chân chạm vào ngực nàng ta, nhìn như thể dùng tí xíu lực nào nhưng thực chất
      [​IMG]
      Phong Vũ Yên, Winter, thuyt7 others thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7: Ôn Nhu Để Nàng Biết



      Thích...

      Kiếp trước, Tiêu Vãn có thành kiến nàng ấy ăn trộm ngọc bội, vào Tiêu gia mưu đồ bất chính, luôn cười nhạo tình nàng ấy đối với chỉ là đồ rẻ mạt, càng – có – giá – trị, nhưng trải qua kiếp người, hiểu thân phận của nàng, càng tin tưởng, có lẽ là Tạ Sơ Thần lòng thích mình .

      Nhưng , nàng ấy biết là đứa con phá sản, chỉ biết ăn chơi phá hoại, suốt ngày nhong nhỏng trà đình tửu quán, sao còn thích như vậy? Chẳng lẽ, lúc đầu Tạ Sơ Thần phải bị cửa kẹp chính là bị lừa đá cho nên mới có những suy nghĩ trái người thường?

      “Trước đây chúng ta từng gặp qua sao?” Tiêu Vãn hỏi điều khó hiểu nhất.

      “Chuyện đó đương nhiên!” Tạ Sơ Thần ợ hơi, bất mãn chống nạnh, vẻ mặt dữ dằn , “Chúng ta gặp rất rất rất nhiều lần! Ba năm trước từng gặp! Chàng, chàng...”

      Vừa nghe Tạ Sơ Thần nhắc ba năm trước, Tiêu Vãn lập tức chột dạ. Ba năm trước... khoảng thời gian đó mình còn là tên khốn nạn thích chọc ghẹo mĩ nữ nhà lành mà! Chẳng lẽ ba năm trước Tạ Sơ Thần chính là đối tượng “chơi xong dong” ?

      Nhưng có khả năng nha, ba năm trước mình luôn tránh xa vị Tạ tiểu thư nổi tiếng điêu ngoa này mà!

      “Ba năm trước ta có ước hẹn với nàng chuyện gì hay ? Ngọc bội là ta đưa cho nàng? Hay là ta cứu nàng, nên nàng muốn lấy thân báo đáp?” Trước đây khi đeo đuổi mĩ nữ, Tiêu Vãn dùng đủ các loại mưu quỷ kế và chiêu hay dùng nhất chính là thuê vài người giả dạng côn đồ, diễn màn hùng cứu mĩ nhân.

      Vừa nhắc tới ngọc bội, Tạ Sơ Thần chau mày lại, cong môi lên : “Sơ Thần nhặt...” xong, cả người nàng ấy mềm nhũn như nước ngã vào người Tiêu Vãn.

      “Nóng quá...” Nàng ấy thở dốc, đôi mắt to lúng liếng mơ màng nhìn Tiêu Vãn, nàng ấy cảm thấy người khó chịu, đầu ngừng cọ qua cọ lại ngực , “Ưm… thoải mái quá…”

      Tiêu Vãn chết trân tại chỗ.

      Thấy Tiêu Vãn đẩy mình ra , Tạ Sơ Thần run rẩy vươn hai tay, ôm chặt Tiêu Vãn, tâm như đường mật giọng thầm: “Phu quân... Thiếp rất vui vẻ, rốt cuộc có thể gả cho chàng... Cứ như giấc chiêm bao. Thiếp rất sợ, sợ khi tỉnh lại, mộng đẹp còn... ” giọt nước mắt lăn dài má, rơi vào trong lồng ngực vững chãi của Tiêu Vãn.

      Tiêu Vãn nhìn bộ dạng lúc này của Tạ Sơ Thần tâm đau như dao cắt. vươn tay ôm chặt nàng ấy vào lòng “Đừng khóc…”.

      Đừng khóc... ?!

      Phu quân an ủi nàng?! Chàng bảo nàng đừng khóc?!

      Tạ Sơ Thần ngây ngô lẩm bẩm lại lời Tiêu Vãn vài lần, sợ mình tương tư quá sinh ra ảo ảnh, nàng lại duỗi tay, bàn tay bé cẩn thận sờ soạng khắp người Tiêu Vãn, xác định mình nằm mơ, hay là... thực...

      Sờ soạng năm lần bốn lượt, phát phu quân của nàng ấy có biến mất, nàng ấy hít hơi, tham lam hưởng thụ mùi hương nam tính đặt trưng của . Nàng ấy cao hứng rúc vào lòng Tiêu Vãn, giọng run run thể tin được : “Phu quân, chàng... ôm thiếp?!”

      “Ngoan ” Tiêu Vãn ôn nhu xoa xoa mái tóc dài óng mượt, sợ hãi dám nhìn vào mắt của Tạ Sơ Thần. sợ, sợ khi nhìn thấy vui sướng và tình ngập tràn trong mắt nàng ấy, tâm dao động, ... bất chấp tất cả giữ nàng ấy ở bên mình. quan tâm nàng ấy chịu uất ức gì. quan tâm đến việc nếu bảo vệ được Tiêu gia, Tạ Sơ Thần ... ...

      Nghĩ đến đây, Tiêu Vãn cảm thấy máu trong người đông cứng lại. Vòng tay siết chặt Tạ Sơ Thần hơn nữa.

      Trùng sinh trở lại, Tiêu Vãn cảm nhận sâu sắc hơn ai hết, đời này người thương nhất ngoài phụ thân ra chỉ có Tạ Sơ Thần. Đối với người dốc hết tâm can ra đối đãi với mình như vậy, ai có thể đành lòng nhìn nàng ấy bị mình liên luỵ chịu biết bao khổ sở.

      Nếu thất bại bảo vệ được Tiêu gia, bảo vệ được phụ thân, khó chịu, tự trách nhưng biết, đó là định mệnh, trốn thoát chạy xong, nhưng Tạ Sơ Thần khác. Hạnh phúc của nàng ấy nằm trong khả năng của .

      Tạ Sơ Thần chịu tổn thương đều là lỗi của Tiêu Vãn. Là do ích kỷ, ...

      Trong lúc Tiêu Vãn chìm trong suy tư Tạ Sơ Thần cũng rối rắm với hàng loạt dấu hỏi. Phu quân ôm nàng? Chàng đẩy nàng ra còn ôm nàng?

      Tạ Sơ Thần cảm thấy mình bồng bềnh những đám mây, nàng ấy tài nào tiếp nhận được này. Tiêu Vãn trước nay luôn chán ghét nàng ấy hôm nay rất dịu dàng, chàng ôm nàng ấy, còn an ủi nàng ấy, bảo nàng ây đừng khóc.

      Bên môi xuất nụ cười hạnh phúc.

      Phu quân, chàng chấp nhận thân phận của thiếp rồi phải !

      Tuy ngoài miệng chưa từng thốt ra lời nào oán thán nhưng Tạ Sơ Thần vẫn canh cánh trong lòng tình cảnh ban sáng. Đều là thê tử, nàng cũng muốn được như Quý Thư Mặc, được phu quân ôm vào lòng!

      Tạ Sơ Thần ngửa đầu, nhìn Tiêu Vãn cười ngây ngô, ngón tay khẽ vuốt môi : “Phu quân, môi chàng mềm, mềm mại còn hơn lụa nữa” Giọng nhu tình quyến rũ, đầu lưỡi khẽ lướt qua môi .

      Tiêu Vãn híp mắt, vô cùng ngạc nhiên và tức giận . Ai dạy Tạ Sơ Thần ?

      Nhưng có thời gian suy nghĩ lâu, lập tức như hổ đói vồ mồi, ngậm chặt lấy phiến lưỡi ướt át kia, cho nó cơ hội trốn tránh.

      Đầu lưỡi ngay lập tức tiến vào trong miệng , lướt qua răng nanh, lúc lưỡi tiến tới lại bất ngờ thu về.

      Mỗ nữ say rượu sau khi trộm hương bất mãn bĩu môi:“Quá đắng , ăn ngon...”

      Tiêu Vãn hóa đá tại chỗ.

      ngon?! Nàng ấy dám bảo “ngon cơm” ? Quả tự ái nam nhân của Tiêu Vãn bị đánh đòn trí mạng tổn thương nghiêm trọng.

      Tiêu Vãn nheo mắt, ôm lấy Tạ Sơ Thần ngồi đùi mình, bàn tay vén váy nàng ấy lên, để lộ ra chiếc quần con màu hồng phấn.

      Con thỏ nào đó sắp bị sói nuốt chửng còn hí hửng hối làm thịt nhanh, chớp chớp hai mắt lúng liếng, bộ dáng ngây thơ lại mị hoặc.“Phu quân...... chúng ta vào phòng làm nghi thức... ợ... động phòng, được ?”

      Tiêu Vãn nhếch môi, nụ cười tà ác mê người, vuốt ve vùng đất mê người được che chắn phía sau chiếc quần con, ngón tay chơi đùa trán mỗ nữ khờ “Nàng muốn động phòng? Được, chúng ta động phòng.” rồi hôn lên đôi môi mềm mại kia.

      Đôi mắt Tạ Sơ Thần say rượu mông lung. Cả người nàng ấy ngây ngất như mây.

      Phu quân muốn gì đây?

      Động phòng cái gì cơ? Động phòng... phải là phải vào phòng, cùng nhau nằm giường à?

      Trong mắt Tiêu Vãn lấp lánh ý cười. cho Tạ Sơ Thần thời gian suy nghĩ. Nụ hôn của cường thế bức người, đầu lưỡi đảo qua cái miệng nhắn, mút chặt lấy cái lưỡi thơm tho, thỉnh thoảng lại cắn phấn lưỡi...... Tạ Sơ Thần cảm thấy miệng lưỡi của mình tê dại, toàn thân run lên bần bật.

      Nóng quá... Nóng quá... Nàng ấy thở dốc, bàn tay đánh loạn xạ vào ngực Tiêu Vãn, nhưng bị giam giữ trong vòng ôm ấp, cánh môi thơm ngọt ngào bị chiếm đoạt, trong lúc kích động bàn tay vô tinh trượt xuống dục vọng phía dưới, nơi đó sớm trở nên cứng rắn, lộ ra thèm khát mãnh liệt.

      Hành động của càng châm ngòi dục vọng trong người Tiêu Vãn bộc phát. khẽ nguyền rủa tiếng, lý trí và dục vọng giao chiến mãnh liệt bên trong cơ thể.

      Xương quai xanh xinh đẹp, bầu ngực đầy đặn bên dưới chiếc yếm bằng tơ tằm thượng hạng hiển trước mắt . Tiêu Vãn miệng đắng lưỡi khô, bối rối quay mặt nơi khác, chỉ sợ mình làm ra việc thể cứu vãn. ( TiểuSongNgư kute: Tuột moi dưới con người ta hết trơn còn bày đặt xạo xạo)

      Biết rằng nàng ấy ở bên gặp rất nhiều nguy hiểm, nếu quan tâm đến nàng ấy càng phải tránh nàng ấy xa, thể gieo vào lòng nàng ấy hy vọng sau đó lại nhẫn tâm dập tắt nó.

      nên ôm tâm tình biến thái với Tạ Sơ Thần, càng được xuống tay với nàng ấy. thể làm hại nàng ấy.

      dễ làm khó, là nam nhân ai có thể cự tuyệt được dục vọng với người con mình bằng cả sinh mạng. Tiêu Vãn hô hấp thông, nơi nam tính trướng đau, dùng sức cắn cánh môi của nàng ấy phát tiết bất mãn.

      “A, phu quân... ” Nàng ấy phát ra tiếng ngâm nga. Toàn thân Tạ Sơ Thần nhũn ra, nàng ấy chỉ có thể vô lực vịn lấy .

      Thân thể của nàng ấy chưa bao giờ có cảm giác thế này, cứ như có ngọn lửa nóng hổi thiêu đốt, dưới bụng lại như có thứ gì đó từ trong cơ thể nàng chảy ra, từng đợt từng đợt nóng bỏng lan tràn khắp cơ thể, nàng thấp giọng nức nở: “Phu quân, chuyện gì xảy ra vậy, thiếp phải làm thế nào.... ”

      Hai tay Tạ Sơ Thần theo bản năng leo lên cổ Tiêu Vãn, muốn tìm chút cảm giác an toàn. Nàng biết mình bị làm sao, nhưng nàng tin tưởng, phu quân nhất định giúp nàng, nàng đem hy vọng đặt người .

      Tạ Sơ Thần kháng cự Tiêu Vãn thân mật, khi thân thể ấm áp của dán chặt vào người nàng ấy, ánh mắt mê ly mang theo tầng mong đợi.

      Tiêu Vãn bị ánh mắt nàng ấy hút hồn, thấn thể càng như bị thiêu đốt, hạ thân càng đau đớn, chỉ muốn chỉ muốn sớm giái thoát để đâm sâu vào nơi non mềm hấp dẫn kia, muốn làm cho nàng ấy phải khóc lên, rên rỉ cầu xin .

      Những hình ảnh trong Đông Cung Đồ lại hiển trước mắt . Sống động như vậy. Dâm mĩ lại mê người như vậy. tựa như ác ma kêu gào, như hớp mất hồn của .

      Mắt Tiêu Vãn lúc này quá mức nóng bỏng, dục vọng quá mức mãnh liệt, cúi đầu hôn ngấu nghiến cái cổ ngọc ngà, hôn đến nỗi cổ nàng ấy xuất dấu hôn ngân đậm, tay trái vào trong áo của nàng ấy, trực tiếp vo vê đôi nhũ hoa no đủ.

      Chiếc yếm của Tạ Sơ Thần bị Tiêu Vãn lột sạch, chỉ còn chiếc quần con, đôi nhũ no đủ, mềm như lụa hiển trước mặt Tiêu Vãn. Bàn tay ra sức vuốt ve bầu
      [​IMG]

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779


      Chương 8: Tối hôm qua là ngươi đưa ta về sao?



      Chiêu nhi vừa ra cửa vừa giọng làu bàu: CMN. Đêm hôm khuya khoắt , con cái nhà ai ăn no rửng mỡ có việc gì làm lại đến phòng người ta kêu với chả réo. Người tới tốt nhất có thành ý. Dám tới đây sinh , bà tổ con ông cháu cha bá bá thúc thúc bẻ răng móc mắt cào chín đời từ đường nhà mày xuống, cái biệt danh Chiêu Huệ hiển thánh nhân hữu vương* tặng cho bà bán cá ngoài thị tập lấy tiền lời.

      *: Người được đến chính xác là Nhị Lang Thần Dương Tiễn đấy ạ!

      “Cạch” tiếng, cửa lớn mở ra khe hở nho , Chiêu nhi nhô đầu ra, thấy người đứng trước cửa, lập tức sắc mặt lạnh tanh hai hàm răng nghiến vào nhau ken két :

      “Còn tưởng rằng là đại nhân vật nào, hóa ra là Vân công từ... ! ”

      Quỷ tha ma bắt . Chủ tớ nhà cầm tinh con cú hay sao, sao cứ khoái tuần tra phòng khuê nữ vào giờ linh thế nhỉ?

      Chiêu nhi vẻ mặt phòng bị nhìn , “Ngươi đến đây làm gì?“”

      Sách có câu: Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai*. Áng mây thối này đến đây, còn lựa lúc đêm hôm khuya khoắt khẳng định có chuyện gì tốt lành.

      *: chỉ người đến nhưng có ý tốt, nếu có ý tốt đến.

      Nhìn Vân Yên ôm đống to to, dài dài, trong lòng nàng ta có dự cảm xấu. Chẳng lẽ cái thứ tay chính là vũ khí xử đẹp mình và tiểu thư?

      Vân Yên cũng biết mình đường đột. xấu hổ bước lên trước hai bước, gượng gạo :

      “Xin lỗi, là tại hạ thất lễ, quấy rầy nương rồi!”

      “Xạo hoài. Ngươi có lễ bao giờ đâu mà đòi thất với chả bát. ” Chiêu nhi trề môi, chút thương tình dội thẳng nguyên gáo nước lạnh từ đỉnh đầu xuống người Vân Yên.

      Làm lơ gương mặt cố kìm nén lao vào nhai xương nàng rau ráu mình của người đối diện, Chiêu nhi tiếp tục hót trong đêm.

      “Rốt cục huynh đến đây có chuyện gì?” Trời biết đất biết toàn bộ gia đinh từng theo đuổi nàng ta đều biết, Chiêu nhi ghét nhất tên nào lằng nhà lằng nhằng. có mấy tên bị nàng ta sút phát chuyển địa điểm ăn cháo từ ngồi bàn hẳn hoi sang nằm dài giường chờ người đút vài tháng.

      Nàng cố lắm mới hét vào mặt : Có gì huynh mẹ nó cho xong để tôi còn vào phòng ngủ. Đứng đó lòng vòng hoài làm tôi đây phát mệt.

      là cái loài gì thế biết. Có biết trời tối nhiều muỗi lắm hả?

      Vân Yên nhìn chằm chằm cái đống lỉnh kỉnh tay mở miệng .

      “Đây là... đây là chăn của ta và tiểu đệ mượn được, nương cứ lấy mà dùng.”

      “Tưởng chuyện gì. Chỉ là đưa chăn vậy mà cũng vòng vo nãy giờ làm bổn nương đây cứ tưởng huynh thầm thương trộm nhớ tiểu thư nhà bổn nương, đứng đây lấp ló nhờ bổn nương đập tiểu thư bổn nương say giấc nồng dậy ra ngoài cho huynh tỏ tình chứ. ”

      “ .... ” Nụ cười khách sáo nở môi của ai đó tắt ngúm, sắc mặt xanh lét chỉ muốn cắt đứt tiếng cái con vật nào đó ngừng quang quác đỉnh đầu.

      Nhưng chuyện đời đâu có dễ như Vân công tử nhà chúng ta mong ước.

      Chiêu nhi vác mặt lên trời nhìn chị Hằng lắc đầu ngán ngẩm với hình tượng vô cùng vô cùng thục nữ của nàng ta, giọng lưỡi chua còn hơn giấm nguyên chất :

      “ Tôi huynh này, Vân công tử. ngờ huynh cũng biết chọn thời điểm tặng chăn ghê ha. Trưa nay lúc chủ tớ chúng tôi dọn vào, chưa biết có cắm cọc ở đây luôn , huynh mang chăn đến, tôi có thể hiểu, trưa huynh lo chơi tú lơ khơ rảnh, bổn nương trời sinh hoa nhường nguyệt thẹn chí khí ngất trời tâm tính tốt bụng từ bi bác ái sẵn sàng bỏ qua tội ác giết ngưởi gươm giáo này của huynh ”

      “ .... ”

      “Tối vẫn chẳng thấy cái bản mặt mo mặt mốc mật bánh bao bánh bèo bánh thập cẩm của huynh đâu, tôi vẫn nhịn. Nhưng huynh biết bây giờ là mấy giờ rồi hả? Đầu huynh có bị tuyết tháng chạp đông cứng hay khi sinh ra bị ai ác ý thế tàu hũ làm óc rồi? ”

      “ .... ”

      Tác giả có lời chen vào, vâng vâng thưa quý vị “ .... ” chính là ký hiệu thể nét mặt đơ như cây cơ của nguời nào đó. Được rồi. dùng hơi bị nhiều. Bây giờ chúng ta vào trọng điểm: Sắc mặt người nào đó xanh tới mức còn có thể xanh hơn được nữa rồi.

      “ Tôi có cần dập đầu huynh ba cái sau đó quỳ xuống lạy huynh bốn lạy, gào to ba tiếng Tạ công tử ban ơn ? ”

      “ .... ” Vân công tử dùng hết công phu nhẫn nại rèn luyện cả đời, ngăn mình bốc đồng lao vào bóp cổ người trước mặt.

      “ Bây giờ tốt rồi. Hay là để tôi lôi thiếu gia huynh và tiểu thư tôi dậy, bảo hai người đó tách nhau ra, cần phải ôm nhau nữa đâu, Vân công tử ôm chăn đến rồi nè. ”

      “.... ” Bây giờ tốt rồi. Đừng ai ngăn cản ta. Bổn công tử phải đại khai sát giới!!!

      Khuôn mặt tuấn tú đen kịt nhìn ra hình thù gì. Có lòng tốt đem chăn đến còn bị mắng xối xả, từng lãnh giáo ngang ngược của nàng ta có thể là “đanh đá vô địch thủ ”. Vốn dĩ định bỏ mặc hai chủ tử họ nhưng lại nghĩ, người ta dù gì cũng là nữ nhân yếu ớt, bây giờ là giao mùa, ban ngày nóng như đổ lửa, tối lạnh muốn đóng băng người, có chăn các nàng làm sao chịu nổi? Tuy ưa gì nàng ta, nhưng là nam tử hán trượng phu, lại là người luyện võ, phải lấy chữ nhẫn làm đầu. Nếu mọn so đo với tiểu nha đầu hiểu chuyện, đây chẳng phải là phụ tâm huyết bao năm dạy dỗ của sư phụ sao?

      Khoan . Hình như bỏ quên điều gì, nàng ta , ...

      “ Nhìn nhìn cái gì? Còn đem chăn vào?” Nhìn cũng biết chăn bông loại tốt, nặng cỡ mấy ký chứ ít à nha. là đàn ông, nhiệm vụ vĩ đại hại nhĩ này nhận lãnh ai nhận lãnh? Nàng à? Mơ .

      Tiểu thư có vòng ôm ấm áp, tất nhiên biết lạnh là gì. Còn Chiêu
      [​IMG]
      milktruyenky, Phong Vũ Yên, Winter6 others thích bài này.

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :