1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng Phi Đường - Đinh Đông Nhất (Full 116C - đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      A Thái tử chắc phải kìm nén mấy tháng nữa. Mấy chương này ngọt quá :yoyo19:
      Ngân Nhi thích bài này.

    2. OliveHD

      OliveHD New Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      19
      Hóng con của 2 chị quá
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 47

      Lâm Tam Tư lơ mơ hiểu lời của , lắc đầu đáp: “Hậu quả gì?”

      “Đêm qua ta miễn cưỡng nhịn hôm rồi.” Hoắc Dực nheo mắt, ánh mắt thoáng nụ cười khiến Lâm Tam Tư khẽ co người lại, “Giờ lại bị nàng sờ soạng như vậy, nàng ta phải làm sao đây?”

      Lâm Tam Tư dừng lại động tác, mặt đỏ bừng lên, tuy ở cùng nhau khoảng thời gian rồi, nhưng mỗi lần nghe mấy lời ràng như thế của Hoắc Dực, nàng vẫn cảm thấy xấu hổ.Lâm Tam Tư lén nhìn Hoắc Dực cái, khỏi lo lắng nuốt nước bọt, vẻ mặt tái nhợt giải thích: “Là do ta chú ý…”

      “Chuyện đó ta có thể hiểu.” Hoắc Dực chăm chú nhìn nàng, hỏi tiếp: “Nhưng bây giờ ta phải làm sao?”

      Lâm Tam Tư bị làm khó, đáp: “Điện hạ…”

      Nhìn bộ dạng của Lâm Tam Tư, Hoắc Dực liền gian xảo cười : “Sáng nay ta cho mời Hoa đại phu đến…”

      “Gặp Hoa đại phu sao?” Lâm Tam Tư nhìn từ đầu đến chân Hoắc Dực, khẩn trương : “Điện hạ bị thương ở đâu phải ?”

      Hoắc Dực lắc đầu: “Hoa đại phu với ta, nàng mang thai bốn tháng rồi, thời điểm này chỉ cần chú ý chút có vấn đề gì.”

      đến đây rồi người ngốc đến mấy cũng hiểu được, huống chi là Lâm Tam Tư, người chung giường chung gối với Hoắc Dực trong thời gian dài, nghe xong nàng liền cắn môi cúi thấp đầu : “Hoa đại phu là…Lợi hại…Hmm…Ngay cả chuyện này cũng biết…”

      Hoắc Dực đương nhiên cho nàng chuyển chủ đề, “Cho nên, nàng phải chịu trách nhiệm với hành động vừa rồi của mình.”

      Lâm Tam Tư đỏ mặt, nàng thề là lúc nãy nàng có suy nghĩ gì cả, chỉ là lúc ôm theo thói quen cấu thôi, giống như cảm giác được nắm bóp cái phao vậy.

      Mặc dù chủ quan mà Lâm Tam Tư hề muốn trêu chọc Hoắc Dực, nhưng thực tế nàng làm được chuyện này cách rất hoàn mỹ, cho nên chẳng còn mặt mũi nào mà giải thích nữa cả. “Được thôi.”

      Mới vừa dứt lời, Lâm Tam Tư liền cảm thấy hai chân bị nâng lên, cả người bị Hoắc Dực bế, nàng bối rối vòng tay ôm lấy cổ , nhìn nụ cười xấu xa của , có ý tốt nhắc nhở: “Điện hạ, là ban ngày…”

      “Ban ngày sao?” Hoắc Dực cau mày, khí phách cao ngạo, “ lẽ ta còn phải chọn đúng thời gian sao?”

      Cũng hẳn vậy, chẳng qua Lâm Tam Tư nghĩ dù sao cũng là ban ngày, để người ta bắt gặp hay.

      Tựa như đoán được suy nghĩ của Lâm Tam Tư, Hoắc Dực : “Thư phòng của ta nếu chưa được ta cho phép, trừ nàng ra có ai dám vào?”

      Lâm Tam Tư nghĩ cũng đúng, từ khi nàng mới vào đây, Dung bà bà với nàng thư phòng là cấm địa của phủ thái tử, thể dễ dàng tiến vào.Nghĩ vậy nên Lâm Tam Tư cũng thêm nữa, tùy ý để Hoắc Dực ôm nàng vào gian trong.Giường ở trong này lớn lắm, dành để Hoắc Dực mỗi khi đọc sách mệt vào nghỉ ngơi, lúc này có việc đột xuất nên Hoắc Dực cũng chẳng quan tâm lớn , nhưng trong lòng suy tính đến việc cho người đổi lại cái giường lớn hơn rồi.

      Hai người ngủ đến quá trưa mới rời giường, Lý tẩu và Bách Hợp cứ loanh quanh trong bếp, mãi mà thấy cửa thư phòng mở, hai người lại dám gõ cửa, nên cứ lại lại giữa nhà bếp và thư phòng biết bao nhiêu lần rồi, lúc này mới thấy Hoắc Dực ôm Lâm Tam Tư ra ngoài.

      “Điện hạ, Lâm nương, cơm chuẩn bị xong rồi.” Lý tẩu và Bách Hợp vội vàng ra nghênh đón, hành lễ rồi : “Có dùng bữa luôn bây giờ ạ?”

      Hoắc Dực hờ hững gật đầu, Lâm Tam Tư ở trong ngực Hoắc Dực : “Lý tẩu và Bách Hợp đợi lâu rồi đúng , hai người cũng ăn , cần hầu hạ ta và điện hạ đâu.”

      Lý tẩu và Bách Hợp nghe xong liền liếc mắt nhìn nhau, hai người đều biết là Lâm Tam Tư rất quý các nàng, nhưng thái tử điện hạ lại ở đây, sao mà các nàng dám chứ? Với lại, đối với các nàng chuyện hầu hạ hai vị chủ tử ăn cơm là chuyện rất vui vẻ!

      Song quả là bọn họ đợi lâu quá nên lúc này cũng có hơi đói rồi.

      Lý tẩu : “Chúng nô tỳ đói bụng, điện hạ và Lâm nương cứ dùng bữa trước .”

      Lâm Tam Tư nhìn Lý tẩu và Bách Hợp, biết là các nàng sợ Hoắc Dực trách phạt, liền nhìn Hoắc Dực cái, tay bé khẽ vặn vẹo trong lòng bàn tay .

      Hoắc Dực thấy nàng nháy mắt với mình, liền lạnh nhạt lên tiếng: “Sau này các ngươi cứ nghe nàng, hôm nay cần các ngươi hầu hạ.”

      Lâm Tam Tư biết vì sao khi nghe được lời này của Hoắc Dực lại có cảm giác như cáo mượn oai hùm vậy.

      có ai hầu hạ Hoắc Dực và Lâm Tam Tư vẫn dùng bữa rất ngon lành, vừa vừa cười, rất nhanh ăn xong, hai người trở về Thanh Lan các.

      Hoắc Dực nhìn hai con chim trong lồng, hỏi xem Lâm Tam Tư có thích hay mà chỉ quan sát chút, nhìn màu sắc đúng là chim họa mi thượng hạng, xem ra Tống Cảnh Ngưỡng cũng đến nỗi quá ngu ngốc.

      Lâm Tam Tư thể lên tiếng cảm ơn, dù sao người ta cũng là có ý tốt, vì nàng nên mới mua nó về, “Cảm ơn điện hạ, hai con họa mi này rất đẹp.”

      Hoắc Dực dường như cũng để ý lắm, chỉ “Ừ” cái rồi vào phòng trước.

      Hoắc Dực chợp mắt ở Thanh Lan các chút, còn Lâm Tam Tư sáng dậy muộn, trước giờ cơm trưa cũng ngủ thêm giấc rồi, lo lắng tối ngủ được nên ngủ trưa nữa.Hoắc Dực nằm nghỉ giường cũng cần nàng hầu hạ, nên Lâm Tam Tư liền ngồi ở phòng ngoài chọn vải để may y phục cho hài tử.

      Tính ra còn khoảng hơn năm tháng là hài tử ra đời rồi, mặc dù đây là lần đầu nàng làm mẹ, nhưng cũng biết chuẩn bị y phục cho hài tử, tuy vậy vẫn còn chút vấn đề mà nàng chú ý đến.Bách Hợp cũng chỉ hiểu biết nửa vời giống nàng, nên còn cách nào khác là gọi Lý tẩu tới rồi cùng nhau bàn bạc.

      Hai người chọn loại vải thượng hạng vừa thoải mái vừa thoáng khí, chỗ vải này cũng đủ để may mười bộ rồi, chỗ còn lại nàng để cho Bách Hợp cất vào kho.Hai người làm đột nhiên Lý tẩu : “ nương có muốn may mấy cái yếm lớn hơn chút ?”

      Lâm Tam Tư nghe xong liền cúi xuống nhìn ngực mình, mặc dù nàng có sắc đẹp hơn người, nhưng người chỗ nào cần đầy đặn rất đầy đặn, ví như bộ ngực căng tròn này, khiến cho nàng cảm thấy vô cùng tự tin.

      Kể từ sau khi mang thai, nàng ăn uống kiêng khem gì nên lên cân ít, ngực cũng nở nang hơn trước, mấy cái yếm cũ đúng là nên thay rồi, nhưng nàng lại biết phải may cỡ nào.

      “Lý tẩu, ngươi xem yếm của ta phải may rộng lên mấy cỡ mới vừa?”

      Lý tẩu nhìn ngực Lâm Tam Tư, vì y phục nàng mặc bó sát người, lại còn có hai lớp áo nên Lý tẩu nhìn . “Nô tỳ nhìn ra, hay là để nô tỳ đo giúp nương được ?”

      “Được, chúng ta vào phòng trong .” Lâm Tam Tư xong liền muốn đứng lên.

      “Tăng thêm hai số.”

      giọng nam trầm thấp mới ngủ dậy vang lên, dọa Lâm Tam Tư và Lý tẩu giật bắn mình, nhất là Lý tẩu, lúc nàng vào đây đâu có biết là thái tử điện hạ nghỉ ngơi ở bên trong, nếu sớm biết nàng chuyện cái yếm với Lâm nương rồi.

      Lâm Tam Tư có chút khiếp sợ : “Tăng hai số có đủ ?” Nàng cảm thấy nơi đó dạo này nở nang rất hung mãnh!

      “Đủ.” Hoắc Dực nhanh chóng đáp lại.

      Lâm Tam Tư vẫn còn hơi nghi ngờ, Lý tẩu phản ứng nhanh hơn, nàng là người từng trải, đương nhiên hiểu được nguyên nhân, thái tử điện hạ và Lâm nương khi ở chung với nhau, tay của điện hạ chính là thước đo tốt nhất, nào cần đến nàng phải đo chứ!

      “Nô tỳ biết rồi, để nô tỳ may.” Lý tẩu xong liền tươi cười lui xuống.

      Lâm Tam Tư đứng bên ngoài, xoay người thấy Hoắc Dực rời giường, vốn là hai gian cách nhau cánh cửa, nhưng Lâm Tam Tư muốn để cho thoáng nên mở to cửa ra, dùng hạt trân châu xâu lại để làm cái che, vừa đẹp mắt lại vừa thoáng mát.

      Hoắc Dực từ từ bước ra, mọi người hay nữ nhân lúc mới ngủ dậy nhìn rất xinh đẹp, lúc này Lâm Tam Tư cảm thấy nam nhân cũng thua kém chút nào.Lúc này Hoắc Dực thân tuyết trắng lộ ra khí chất lạnh lùng của , ánh mắt sâu thẳm, môi mỏng căng bóng, làm Lâm Tam Tư ngắm đến ngây cả người.

      “Điện hạ tỉnh sao tiếng?” Lâm Tam Tư mỉm cười, cố ý nhíu mày : “Còn nghe trộm chúng ta chuyện.”

      “Ta nghe trộm.” Hoắc Dực tới trước mặt Lâm Tam Tư, đưa tay vuốt ve chóp mũi nàng, sủng nịch : “Mà là do nàng ngốc quá làm ta tỉnh dậy.”

      Lâm Tam Tư khó hiểu hỏi: “Tại sao?”

      Hoắc Dực thầm thở dài, cười : “Đồ lót của mình mà nàng cũng kích cỡ sao?”

      “Ta vốn vẫn biết mà.” Lâm Tam Tư lúng túng giải thích: “Chỉ vì gần đây đột nhiên tăng cân nhiều quá, lại chưa đo lại nên ta mới chắc…”

      Hoắc Dực nhíu mày, “Y phục nàng mặc bây giờ có gì khác với trước đây ?”

      Lâm Tam Tư hiểu sao Hoắc Dực lại hỏi kỳ vậy, liền cúi đầu nhìn chút, thấy có gì khác biệt hết. “ khác gì mà, chỉ mới hơn thôi, là đồ mới may mà thợ may đưa tới.”

      Hoắc Dực toát mồ hôi lạnh, : “Lớn hơn số so với trước đây.”

      “Hả?” Lâm Tam Tư thể tin được, “Ta lên cân nhiều vậy sao? phải đâu, thợ may chưa từng đo lại cho ta mà!”

      Hoắc Dực mím môi, hết nổi với ngốc nghếch của nàng. “Chính ta bảo với ông ấy tăng lên số.”

      “Chẳng trách mà vậy!” Lâm Tam Tư lúc này mới hiểu, “Bảo sao ta lên cân như vậy mà y phục mặc vào vẫn cử động thoải mái như thế được!”

      Hoắc Dực nhìn Lâm Tam Tư, cảm thấy cả trái tim như rỉ máu…
      Last edited: 12/8/17

    4. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 48

      Hoắc Dực đứng trước mặt Lâm Tam Tư, ánh mắt nhìn ra tâm tình, chỉ có đôi lông mày nhíu lại thể ra rằng muốn tiếp tục chủ đề này nữa. “Y phục của hài tử thế nào rồi?”

      Lâm Tam Tư đem bản vẽ của nàng đưa cho Hoắc Dực xem, “Điện hạ xem xem kiểu dáng này có được ?”

      Hoắc Dực nhận lấy tờ giấy, lướt qua cái, khỏi có phần kinh ngạc, tuy những nữ nhân xuất thân là tiểu thư khuê các đều rất tinh thông cầm kỳ thi họa, nhưng bức vẽ của Lâm Tam Tư lại có phần khác biệt, chưa từng nhìn thấy qua, “Nàng từng học vẽ tranh sao?”

      Bất luận là trước hay sau khi xuyên việc Lâm Tam Tư thích làm nhất chính là vẽ tranh, trước khi xuyên nàng từng học khóa phác họa rồi, sau khi xuyên đều ở trong phòng có việc gì làm, nên nàng hầu như đều giết thời gian cho việc vẽ tranh, vì vậy mà chất lượng các bức vẽ của nàng hề tệ, còn mang chút hơi hướng của thời đại nữa.

      Lâm Tam Tư rất hiểu phản ứng của Hoắc Dực, : “Cha ta từng mời thầy về dạy ta, vị sư phụ này từng sống thời gian ở ngoại quốc nên nét vẽ rất khác biệt so với nước chúng ta.”

      ra là vậy.” Hoắc Dực gật đầu, đem giấy trả lại cho Lâm Tam Tư, “Cứ làm theo bản vẽ này .”

      Lâm Tam Tư nở nụ cười, nàng vốn có ý định trưng cầu ý kiến của Hoắc Dực về vấn đề y phục của hài tử, vì nàng nghĩ Hoắc Dực bận rộn như vậy chắc chẳng quan tâm đến mấy chuyện này đâu, nhưng tại Hoắc Dực chỉ tham dự vào, mà còn đồng ý với ý tưởng của nàng nữa, nàng đương nhiên là vô cùng cao hứng.

      “Vâng.”

      Hoắc Dực chuyện với Lâm Tam Tư trong Thanh Lan các lúc, lại ăn thêm chút điểm tâm Lý tẩu đưa tới, trời dần tối, vốn định đưa Lâm Tam Tư dạo lại thấy Tống Cảnh Ngưỡng vội vã chạy tới.

      “Điện hạ, thuộc hạ có chuyện muốn bẩm báo.” Tống Cảnh Ngưỡng đứng ngoài cửa .

      Hoắc Dực lạnh nhạt liếc cái: “ .”

      Tống Cảnh Ngưỡng nhìn lên thấy Hoắc Dực cầm đồ may vá của Lâm Tam Tư nét mặt trở nên rất kỳ quái, bộ dạng muốn lại thôi, cắn răng : “Thuộc hạ có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.”

      Chân mày của Hoắc Dực khẽ nhăn lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tống Cảnh Ngưỡng, làm Tống Cảnh Ngưỡng sợ run cả chân, dám nhìn lại.

      Lâm Tam Tư nghe vậy liền đặt đồ trong tay xuống rồi nhìn Tống Cảnh Ngưỡng, trong lòng cũng đoán được hẳn là có chuyện rất khẩn cấp nhưng tiện với nàng, liền đưa tay kéo vạt áo người bên cạnh, dịu dàng : “Điện hạ, nếu có chuyện quan trọng chàng , chàng ở đây ta cũng may được quần áo.”

      Khí lạnh toát ra từ người Hoắc Dực vì câu của nàng mà giảm rất nhiều, ánh mắt thờ ơ liếc Tống Cảnh Ngưỡng cái rồi đứng dậy lướt qua ra ngoài.

      Tống Cảnh Ngưỡng rùng mình cái, cảm kích cười với Lâm Tam Tư rồi xoay người đằng sau Hoắc Dực.

      Hoắc Dực dẫn Tống Cảnh Ngưỡng về phía thư phòng, Lâm Tam Tư trong lòng khỏi suy nghĩ, Tống thị vệ này bình thường luôn rất tùy tiện, chuyện cần giữ ý, nhưng hôm nay lại làm sao vậy? Rốt cục là chuyện quan trọng đến đâu mà thể cho nàng biết?

      Tống Cảnh Ngưỡng theo sau Hoắc Dực, nhìn bóng lưng của , trong lòng khỏi kêu khổ, vừa rồi ở trước mặt Lâm tiểu thư, cố ý giấu diếm là vì đoán chắc chuyện này điện hạ cũng muốn để cho Lâm tiểu thư biết.Nhưng vấn đề bây giờ là điện hạ vẫn chưa biết muốn gì, rất sợ là điện hạ trách chuyện bé xé ra to!

      Đến thư phòng, sắc mặt của Hoắc Dực còn lạnh hơn so với bình thường: “!”

      Tống Cảnh Ngưỡng lập tức đáp: “Điện hạ, công chúa nhà Hồ tới.”

      Hoắc Dực phản ứng rất thờ ơ, : “Là chuyện này?”

      Tống Cảnh Ngưỡng hoảng hốt, chẳng lẽ chuyện này còn quan trọng sao? “Vâng.”

      Hoắc Dực liếc Tống Cảnh Ngưỡng cái, : “Có phải ngươi quá rảnh rỗi có việc gì làm ?”

      “Dạ?” Tống Cảnh Ngưỡng phản ứng kịp, sau khi hiểu được ý của Hoắc Dực mới vội vàng đáp: “Sau khi thuộc hạ xác định nàng ta tới kinh thành, sớm đến gặp rồi khuyên nàng ta trở về, nhưng nàng ta chịu, mực muốn gặp ngài cho bằng được.”

      Ánh mắt của Hoắc Dực trở nên u tối, dáng vẻ kiên nhẫn hỏi: “Vì sao?”

      Tống Cảnh Ngưỡng nhìn Hoắc Dực, thầm nghĩ ngài biết rất là công chúa nhà Hồ thích ngài nên mới đuổi đến kinh thành, còn cố ý hỏi nữa, liền cúi thấp đầu lúng túng : “Còn phải bởi vì thích ngài…”

      Hoắc Dực nheo mắt lại, dáng vẻ lãnh khốc thấy chút nhu tình: “Ta gặp.”

      Tống Cảnh Ngưỡng lắc đầu, dũng cảm lên tiếng khuyên nhủ: “Điện hạ, ngài cứ trốn tránh như vậy cũng phải là cách…”

      Hoắc Dực nheo mắt nhìn thẳng Tống Cảnh Ngưỡng, dọa vội vàng ngậm miệng, hai hàm răng run rẩy va vào nhau. “Điện hạ…thuộc hạ là… là…Công chúa nhà Hồ cứ bám mãi tha như vậy, quá mất mặt rồi!”

      Hoắc Dực xua tay, “Người là do ngươi cứu, ngươi tự nghĩ cách giải quyết .”

      Tống Cảnh Ngưỡng mặt như đưa đám, “Nhưng nàng ta thích điện hạ…Còn muốn gả cho ngài…”

      Hoắc Dực nghe xong, ánh mắt liền trở nên sắc bén, : “Ta thích người này, hạn cho ngươi trong vòng ba ngày phải giải quyết xong, nếu ngươi cũng nhận hậu quả giống như Hà Tất Kỳ.”

      Tống Cảnh Ngưỡng vẫn còn muốn : “Điện hạ…”

      Hoắc Dực mất hết kiên nhẫn, : “Ngươi lại muốn cò kè mặc cả?”

      Tống Cảnh Ngưỡng sợ hãi nuốt lời định trở về, “Thuộc hạ biết.” Trong lòng vẫn thể hiểu nổi, thấy công chúa nhà Hồ kia tệ mà, dáng vẻ xinh đẹp, tính tình ngay thẳng, mà nam nhân tam thê tứ thiếp là bình thường, huống hồ người còn là thái tử điện hạ, sớm muộn gì cũng có hậu cung ba ngàn, giờ thêm mỹ nữ nữa có gì là thể chứ?!

      Hoắc Dực hờ hững nhìn ra chỗ khác, hỏi: “Chuyện của An vương thế nào rồi?”

      bị Hoắc Dực nhìn nên Tống Cảnh Ngưỡng thoải mái hơn rất nhiều, “Hồi điện hạ, thuộc hạ tra ra có quan hệ với người nước Tần, thuộc hạ cho người theo dõi người liên lạc, chờ điện hạ ra lệnh, thuộc hạ có thể lập tức bắt giữ người này.”

      “Chuyện này được nóng vội, tránh bứt dây động rừng.” Hoắc Dực cầm bút viết chữ nhẫn ra giấy, cười : “Ta thích thả sợi dây dài câu con cá lớn.”

      Tống Cảnh Ngưỡng trầm tư chút, : “Điện hạ nhắm đến Ninh vương?”

      Hoắc Dực : “ ra suy nghĩ của ngươi .”

      “Thuộc hạ nghĩ là, trong kinh thành người thân cận nhất với An vương cũng chỉ có Ninh vương, huống hồ gần đây An vương phi vẫn ở Ninh phủ, việc này chắc hẳn chứa bí mật muốn cho người khác biết, với lại Ninh vương vốn cũng phải là đèn cạn dầu.” Tống Cảnh Ngưỡng nghĩ, từng quen biết với Ninh vương, mặc dù thích người này, nhưng lại bị ấn tượng bởi si tình của Ninh vương, khỏi cảm thấy đáng tiếc, “Đời này Ninh vương luôn cẩn thận, ngờ lại bại trong tay hai nữ nhân, đúng là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả (ý chỉ người trước, kẻ sau ai bằng).”

      Hoắc Dực đạm mạc cười: “Sao vậy? Dường như ngươi rất cảm động với chuyện này?”

      “Thuộc hạ nào có…” Nhìn ánh mắt hiểm của Hoắc Dực, Tống Cảnh Ngưỡng vội : “Hôm nay thuộc hạ chỉ có ý niệm trong đầu, đó chính là đưa công chúa nhà Hồ kia trở về.”

      Hoắc Dực gật đầu, cuối cùng cũng khen ngợi Tống Cảnh Ngưỡng câu: “Rất tốt.”
      Last edited: 19/6/17

    5. OliveHD

      OliveHD New Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      19
      :034::034::034:
      Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :