1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Đông Xưởng Tướng Công - Lạc Bút Xuy Ngữ (Update 75)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Chương 66: Từng bước từng bước sợ hãi.
      Editor: Jun

      Thời gian trôi qua, Lam Ngữ Tư ngồi đến xương sống thắt lưng cũng đau, chậm rãi đánh giá trang trí trong phòng.

      Phía Bắc của Noãn các là chiếc giường, giường gỗ phủ khăn gấm thêu hình hồ lô, giường có màn Hồng Trù tơ vàng; giường được làm bằng gỗ đàn hương ăn nhập khăn phủ giường, , giường có chăn gấm thêu Mẫu đơn cùng muôn loài hoa khác.

      Noãn các và gian phía đông lấy tượng gỗ khắc hoa cúc làm ngăn cách, trần được thiết kế tráng lệ mang theo chút thanh nhã, đa số đò gỗ đàn hương cũng được khảm trai và phủ nước sơn. Giang đông dựa vào cửa sổ có giường sưởi, hai bên án có khắc hoa văn hoa cúc tinh xảo, khắp trần nơi nơi đều được chạm khắc tỉ mỉ.

      Sườn đông của gian Đông dựa vào tường hé ra nước sơn khảm trai xinh đẹp, đó đính đôi ngà voi bảo tháp. tường treo nhiều bức họa, án có cái huân lô.

      nhìn tới đầy thấy cung nữ vào, khom người :"Phu nhân xin theo tiểu nhân, quý phi ở Tây Noãn Các triệu kiến."

      Lam Ngữ Tư nuốt ngụm nước bọt, bất an đứng lên, theo cung nữ kia ra khỏi Đông Noãn các.

      Bên trong cung Nghênh Khánh trang hoàng tinh xảo hoa lệ. Phía sau gian chính vẫn đặt tượng gỗ điêu khắc hoa cúc lê thất tiên nữ chơi đùa, trước đó có tòa núi , phía trước là tấm bình phong đặt tượng điêu khắc gỗ khảm Kim Đồng ngọc nữ kính tâm, trước tấm bình phong thiết ngai vàng.

      vào gian thứ hai phía tây, có bàn gỗ tốt khảm trai, hai bên trần có trămphù điêu khảm trai, phía dưới có Tử Đàn Khảm khảm trai. sạp có mỹ nhân đẹp như hoa nằm, bên cạnh có người cung nữ bưng huân hương, hương nhè bay tới chóp mũi.

      Cặp mắt mỹ nhân kia khép hờ, vô cùng an tĩnh, đeo dày cửu thiên tiên nữ, lại như hoa thần thích ý bỡn cợt, là chưa cần làm say lòng người, gì có thể đẹp bằng.

      Mỹ nhân đó là Vạn quý phi, Vạn quý phi chậm rãi mở mắt, nhìn Lam Ngữ Tư quỳ trong phòng, sau khi đợi làm lễ mới mở miệng đỏ thắm cười như cười :"Mau, đừng đa lễ, Sơ Xuân, dọn chỗ."

      Cung nữ bên cạnh Vạn quý phi tên gọi "Sơ Xuân" nâng Lam Ngữ Tư dậy ngồi vào cái ghế thêu .

      Lam Ngữ Tư làm xong lễ liền cúi đầu gì, trước kia cũng học ít quy củ cung đình, sau này cho rằng với chức quan của Dịch Khinh Hàn phải dùng đến, cho nên học cũng tập trung lắm, lúc này cảm thấy xấu hổ.

      "Ngẩng đầu lên để bản cung nhìn xem." Giọng Vạn quý phi rất dịu dàng, giọng ngân nga thanh thúy như tiếng chim hoàng oanh.

      Lam Ngữ Tư chậm rãi ngẩng đầu, vẫn dám nhìn thẳng vị quý phi vượt mặt hoàng hậu trong truyền thuyết này.

      "Ồ ra là mỹ nhân, bản cung vừa nhìn thích." Vạn quý phi cười như cười :"Sau khi Huyên Nhu lâu rồi có ai trò chuyện cùng bản cung."

      Huyên Nhu là khuê danh của Vương phu nhân, có thể thấy quan hệ hai người coi như là thân thiết.

      "Dân phụ sợ hãi, đa tạ nương nương."Lam Ngữ Tư lựa chọn từ ngữ lại quỳ xuống .

      " cần phải sợ, ngươi cũng chưa có lỡ lời." Vạn quý phi ăn viên bánh ngọt, xem như để thanh thanh cổ họng sau giấc ngủ trưa.

      Thấy bộ dáng nàng lười biếng chắc là vừa mới ngủ trưa dậy. Làm quý phi cũng rất tốt, tự mình có thể tùy ý nghỉ ngơi, cần phải để ý tới cảm giác của người khác, cho dù người nọ phải đợi mình canh giờ.

      "Dân phụ ngu dốt, nương nương khen trật rồi." Lam Ngữ Tư vừa mới ngồi xong lại vừa muốn quỳ, lại bị Sơ Xuân nâng dậy.

      "Ha ha ha, Huyên Nhu tính tình ngươi hiền hòa, ta lại thấy là câu nệ quá." Vạn quý phi sang chuyện khác, hỏi:" Gần đây Huyên Nhu có khỏe , có liên lạc với ngươi ."

      Tâm tư Lam Ngữ Tư trăm chuyển, ý thức được quan hệ của Vương phu nhân và Vạn quý phi đương nhiên giống bình thường, như vậy mình thể ra có giao hảo với Vương phu nhân đương nhiên cũng có lợi. Nhưng mà lại thể quá tốt, nếu Vạn quý phi cảm thấy mình bị so sánh nhất định mất hứng. Bởi vậy :"Nhận được phong thư của tỷ tỷ, tất cả đều ổn, nghĩ muốn sớm hồi cung."

      Vạn quý phi nhận được nhiều phong thư của Vương phu nhân, thấy Lam Ngữ Tư chỉ nhận được phong cảm thấy thoải mái hơn, tiếp:"Bản thân nhiều lần gửi thư nàng ấy yên tâm, hai năm nữa cho Vương Thủ trở về. Đến lúc đó có thể cùng nhau chuyện rồi."

      mặt Vạn quý phi lên vẻ vui mừng, nghĩ đến Vương phu nhân cảm xúc rất tốt. Cũng khó trách, tính tình Vương phu nhân cũng thảo, Lam Ngữ Tư nghĩ vậy.

      "Biết vì sao bản cung thích Tây Noãn Các ?" Vạn quý phi bỗng nhiên ngừng cười, cúi đầu hỏi.

      Trong lòng Lam Ngữ Tư run rẩy trận, mặt lại càng thêm kính cẩn:"Dân phụ biết."

      Vạn quý phi cũng nghĩ có được đáp án, chậm rãi từng chữ:"Bởi vì xứng với thân phận của bản cung, phía đông là vị trí cho hoàng hậu, thể trụ ở Đông cung, bản cung cũng dám vọng tưởng Noãn các đông thứ gian!"

      Lam Ngữ Tư nghe xong vội vàng :"Nương nương, đây là cớ gì?! Nương nương đức hạnh nhiều mặt, hoàng hậu bệnh nặng thống lĩnh hậu cung, sớm là mẫu nghi thiên hạ." Loại việc ngược gió lớn ngờ tới này, cho dù trước mặt ngô hoàng hậu được sủng kia mọi người cũng dám . Lam Ngữ Tư chính là kẻ có cốt khí, lại muốn gây thêm phiền toái cho Dịch Khinh Hàn, bởi vậy hạ quyết tâm hầu hạ tốt Vạn quý phi.

      " sao?" Vạn quý phi cười bỡn cợt, nghĩ là vừa rồi câu kia chỉ là chỉ hươu bảo ngựa mà thôi.

      " ạ, Vương tỷ tỷ cũng thường xuyên nhắc tới nương nương, hôm nay biết nương nương triệu kiến, dân phụ mừng đến suýt nữa quên mặc áo choàng." Lam Ngữ Tư rơi vào hoàn cảnh này chừa cơ hội mà ve vuốt.

      Quả nhiên Huyên Nhu sai, ngươi đúng là người thú vị, so với Lục phu nhân kia thú vị hơn nhiều." Khi Vạn quý phi đến Lục phu nhân giọng lạnh xuống, Lam Ngữ Tư nghe xong tâm liền khẩn trương.

      " Sau này thường đến trò chuyện cùng bản cung, hôm nay cũng còn sớm, ngươi thăm Lục phu nhân rồi liền ra khỏi cung hồi phủ ." Vạn quý phi xong lại giải thích:"Bản cung cảm thấy phiền muộn liền triệu kiến Lục phu nhân tới, ai ngờ kẻ đó là cái hũ nút, nay nơi khác nghỉ ngơi, ngươi xem ."

      Vạn quý phi xong liền nằm lại sạp ấm, nhìn tới ánh mắt kinh ngạc của Lam Ngữ Tư, chậm rãi nhắm mắt lại.

      Lam Ngữ Tư hành lễ, tâm kinh hoảng theo Sơ Xuân ra ngoài. Vạn quý phi triệu Lục phu nhân tiến cung! Lam Ngữ Tư có dự cảm ổn, nghĩ Lục phu nhân sợ là dữ nhiều lành ít. Lục phu nhân kia từ lần sai trước phát điên, Vạn quý phi phái người thử nhiều lần, bây giờ còn triệu vào cung, biết là có dụng ý gì!

      Lam Ngữ Tư rồi, Vạn Đốc từ sau bình phong chậm rãi ra, bất mãn :"Muội muội, đây là ý gì!"

      Bộ dáng Vạn quý phi cho là đúng, thở dài :"Khi nào đại ca mới có thể ổn thỏa chút, nàng là nữ tử có giá trị lợi dụng , vì sao lại muốn đoạt lấy!"

      "Hừ! Phản đồ như thế trừ sợ là được!" Vạn Đốc tức giận đến đỏ mặt tía tai, cuối cùng cũng cố nuốt lại cơn tức.

      Vạn quý phi giận thèm tranh cãi, trợn mắt rồi liếc cái, :"Sổ sách đều vào tay Hạ Minh, huống hồ cho dù đến tay vạn tuế ta cũng có thể chắc chắn bảo vệ huynh, huynh sợ gì! Nhưng chớ có làm chuyện vô ích!" Trước kia Vương phu nhân từng qua về Lam Ngữ Tư với Vạn quý phi, Vạn quý phi khỏi thiên vị ít. Huống hồ Vạn Đốc và Vạn quý phi là cùng cha khác mẹ, Vạn quý phi là thứ nữ, từ ít lần phải chịu đựng thân mẫu của Vạn Đốc, tuy nhìn như quan hệ bình thường nhưng trắng ra cũng là lợi dụng nhau mà thôi.

      Vạn Đốc cần Vạn quý phi thổi gió bên tai hoàng thượng, Vạn quý phi cần thủ hạ của Vạn Đốc làm việc, trừ phi có lợi với bản thân bằng cũng làm việc cho đối phương mà có mục đích.

      Vạn Đốc nghe xong vẫn đồng ý, nhìn theo hướng Lam Ngữ Tư rời mắt lộ ra hung quang. Mới vừa rồi ở Noãn các nghe thấy Vạn quý phi cho người truyền Lam Ngữ Tư vội vàng trốn sau bình phong. Nếu cũng đến đây thiếu được kéo trở về, vì thế lại ngồi xuống chuyện cùng Vạn quý phi.

      Lam Ngữ Tư theo Sơ Xuân ra khỏi Ngênh Khánh cung, đường hai chân cũng xoắn cả vào nhau, mãi cho đến khi vào chỗ hẻo lánh, Lam Ngữ Tư càng càng sợ, hai chân run rẩy.

      Sơ Xuân quay người lại, Lam Ngữ Tư tiến lên, cởi vòng tay bằng san hô chạm rồng và mẫu đơn ra, nhét vào trong tay nàng ta rồi :"Đa tạ tỷ tỷ dẫn đường, tỷ tỷ nhiều năm vất vả như thế, vòng tay là ý thành kính." Trong lòng Lam Ngữ Tư lo lắng, sợ được nhìn thấy ánh mặt trời, hoặc là bị giết người diệt khẩu, bởi vậy tuyệt vọng cái gì cũng thử.

      Sơ Xuân gặp chuyện này thành quen, cười :"Phu nhân cần phải lo lắng, chỉ xem lát rồi hồi phủ." xong nhưng cũng khách khí mà thu vòng tay lại tiếp tục .

      Lam Ngữ Tư nghe xong liền yên lòng, theo Sơ Xuân xuyên qua vài cái cửa cung, thẳng tới chỗ rách nát, cỏ dại khô quắt đổ rạp, biết bao lâu chưa có được dọn dẹp.

      "Con ngoan, ăn ngon, ăn ngon, ăn rồi mau lớn." Giọng quen thuộc khàn khàn vang lên.

      Lam Ngữ Tữ vào cửa, chỉ thấy phụ nhân đầu tóc rối bù ôm bọc tã lót, ngồi ở trước cái cửa duy nhất cũ nát, nhìn kĩ đúng là Lục phu nhân. Bây giờ Lục phu nhân gầy đến da bọc xương, đứa trẻ sơ sinh trong lòng cũng khô vàng nhăn nheo, nhắm mắt khóc nức nở.

      Che mũi lùi lại phía sau, Lam Ngữ Tư ngửi thấy mùi thối kinh khủng, Lục phu nhân kia vẫn tập trung đút cho đứa trẻ, làm bộ dục đứa trẻ mở miệng. Trẻ mới sinh khóc nức nở, Lục phu nhân vẫn đem cái thứ màu đen đen thối hoắc kia đến miệng đứa bé.

      Lam Ngữ Tư đây là điên hay giả điên, chỉ cảm thấy áy náy vô cùng, nếu phải ngày ấy mình nhất thời tức giận có lẽ nàng ấy cũng phát điên. Lam Ngữ Tư càng thêm bất an, dám lộ ra điều bất thường, Sơ Xuân nhìn hai người sau đó lui ra. Lục phu nhân kia nhìn thấy Lam Ngữ Tư ánh mắt lập tức lộ hung quang, như điên đứng dậy ôm đứa bé tớ hướng Lam Ngữ Tư.

      Lam Ngữ Tư thấy thế toan bỏ trốn, nhưng lại bị nàng ta xô ngã dưới đất, mắt thấy Lục phu nhân dần hướng lại gần bị Xuân Thủ ngăn lại. Lam Ngữ Tư sợ đến mức biết là hay ngồi, chạy cuống quýt bất chấp Đông Tây Nam Bắc, nghĩ tới càng chạy xa càng an toàn.

      Lam Ngữ Tư hoang mang rối loạn chạy như điên, vẫn như trước thấy bóng dáng ai, biết là ảo giác hay thực tế có tiếng động, Lam Ngữ Tư chỉ nghe thấy phía sau kẻ điên kia càng ngày càng gần, thấy còn sức nữa liền trốn vào cái nũi giả cũ nát.

      Thấy có bóng ai, Lam Ngữ Tư xác định là nhìn nhầm, muốn quay đầu lại lại ngờ có bàn tay bịt kín miệng, ngay sau đó liền nghe thấy có người :"Đừng kêu! Đừng quay đầu! Ta thương tổn ngươi!"
      Last edited: 12/11/16

    2. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Chương 67: Tính trẻ con chưa hết

      Chương này biết tại sao lại có gì chỉ có cái tiêu đề. Tuần này mình vừa yếu lại vừa bận nên làm hai chương mà thôi, tuần sau mình làm bù , là 4 chương nhé!
      Last edited: 7/11/16
      mailinh, Phong nguyetsusu thích bài này.

    3. Phong nguyet

      Phong nguyet New Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      12
      biết là ai đây .
      Dothuydung thích bài này.

    4. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Chương 67: Vẫn còn là đứa trẻ
      Editor: Jun

      Lam Ngữ Tư cả kinh dám nhúc nhích, biết hoàng cung là chỗ bẩn thỉu nhất đời, chuyện ngoài ý muốn nào cũng có thể xảy ra, nếu muốn bị giết người diệt khẩu đừng có nghe cũng đừng có nhìn.

      Tiếng bước chân của Sơ Xuân càng ngày càng tới gần, qua trước hòn núi giả, Lam Ngữ Tư do dự có nên xông ra hay , suy nghĩ lúc vẫn dám hành động.

      Nghĩ là thoát được Lục phu nhân, Sơ Xuân mới ra ngoài tìm kiếm Lam Ngữ Tư. Sau khi đợi nàng xa, người phía sau mới buông lỏng tay, giọng thanh thúy:"Ngươi trước , chớ quay đầu lại."

      Lam Ngữ Tư thấy có ý hại mình lập tức đứng dậy muốn chạy ra, ai ngờ làn váy lại bị người phía sau dẫm lên, Lam Ngữ Tư lảo đảo, người sau lưng bị làn váy kéo nên cũng đứng vững. Lam Ngữ Tư lảo đảo sắp ngã, vươn cánh tay ra sau rồi ngã ngửa ra, người sau lưng cũng đứng vững, rốt cục ngã ghé người nàng.

      Bốn mắt nhìn nhau, Lam Ngữ Tư tinh tường thấy người đó là thiếu niên còn non nới, ít hơn mình vài tuổi, như con nai hoảng hồn chừng lớn mắt.

      "Á! Con mắt ta bị cát bay vào rồi, tại sao lại nhìn cái gì thế này!" Lam Ngữ Tư thấy mặt sợ bị diệt khẩu nên cuống cuồng bịa ra cái cớ.

      "Ta thực thấy cái gì hết." Lam Ngữ Tư vẫn nhắm mắt mà .

      "Người là người phương nào? giống như người trong cung." Giọng của thiếu niên thanh thúy, giống với người đại gian đại ác.

      "Ta là ta, ta được triệu vào cung, trước đây chưa bao giờ vào cung, sau này cũng vào cung nữa." Lam Ngữ Tư nơm nợp lo sợ :"Ta có thể, có thể được chưa?"

      "Ngươi là người ngoài cung? Ngoài cung là cái gì?" Thiếu niên kia lập tức dời chú ý, đầy tò mò hỏi.

      Nhắm mắt tiếp cũng được việc gì, mình cũng thấy được diện mạo của , nếu có ác ý giả bộ tiếp cũng rất giả, vì vậy nàng mở mắt ra :"Ngoài cung? thể bằng trong hoàng cung được, ở đây nguy nga lộng lẫy."

      "Ngươi với người khác là gặp ta ?" Ánh mắt thiếu niên kia trong suốt, như con nau, cũng giống như con ngựa .

      "Đương nhiên rồi, ta biết ngươi, ta cũng có bệnh hay quên, hôm nay ta thấy bất cứ cái gì." Lam Ngữ Tư chỉ còn kém giơ tay lên trời mà thề.

      "Ta chỉ biết ngươi tốt giống như bọn họ. Ngươi đừng sợ, ta dẫn ngươi chơi." Thiếu niên kia xong kéo tay Lam Ngữ Tư đến tòa tháp cao ba tầng hình bát giác.

      Bốn phía xung quanh đều có người, biết lai lịch của thiếu niên này , Lam Ngữ Tư cũng dám giãy dụa, liền bước thụt lùi sau vài bước theo lên tháp. Tháp này lâu năm, phần lớn gạch đá đều tróc ra, toát lên vẻ thê lương, tịch.

      "Ngươi vào cung nữa sao?" Thiếu niên hỏi.

      " , ta, ta cũng sắp rời kinh rồi, cả đời này cũng vào nữa." Giọng Lam Ngữ Tư thành khẩn.

      Thiếu niên kia phảng phất chút mất mác, cũng phảng phất an tâm, kéo Lam Ngữ Tư dựa vào ường, :" cho ta biết chút chuyện ngoài cung , được ?"

      Lam Ngữ Tư do dự, :"Ta, ta phải trở về rồi, bị phát mất."

      "Đừng sợ, ai biết nơi này hết, chỉ có minh ta biết. Ngươi sợ tỷ tỷ kia sao? Nàng cũng muốn bắt ngươi à?" Thiếu niền liền vọt hỏi:"Ta cũng sợ, bọn họ được để tỷ tỷ kia thấy, cũng được để người của tỷ tỷ trong cung thấy, bắt ta, cho ta chơi nữa."

      Lam Ngữ Tư nghe ra ý tứ của thiếu niên, xem ra Van quý phi có cùng phe với người này, liền phụ họa:"Đúng, ta sợ nàng tìm thấy ta hại ta."

      "Nàng ấy cũng hại ta, cho nên ta đều phải tránh, chỉ có thể chơi lén lút." Tâm trí của thiếu niên tương xứng với tuổi, như những đứa trẻ trong gia đình khác đến tuổi này tính tinh ranh cũng là cái bộ dáng tiểu đại nhân, nhưng thiếu niên này vẫn là dáng dấp đứa trẻ. phải là sinh ra đầu óc thiếu hụt mà là do khi lớn lên chưa từng tiếp xúc với nhiều người, vẫn chỉ sống trong hoàn cảnh vui đùa giản đơn.

      "Tại sao nàng phải hại ngươi?" Lam Ngữ Tư thấy thiếu niên rất đơn thuần nên thử hỏi.

      "Ta cũng lắm, chung là các tỷ tỷ bá bá cũng bảo ta ra chơi, ta liền vụng trộm chơi mình, ai cũng tìm được ta, hì hì." Thiếu niên đến đây vô cùng tự hào:" ai quen thuộc trong cung này hơn ta, người nào ra vào cánh cửa, cánh cửa đó thông tới đâu, tường viện nào có mấy cái chuồng chó, ta đều biết hết. Ngươi đừng sợ, đợi tới trời tối ta bí mật dẫn ngươi ra ngoài, tỷ tỷ trong cung chắc chắn thấy."

      "Đa tạ." Lam Ngữ Tư vừa mới muốn Sơ Xuân tìm được, lúc này cũng tiện sửa lại. Vì vậy hành động tùy theo hoàn cảnh vậy.

      "Ngươi có biết sửa cây cung ? Có thể giúp ta sửa nó , bá bá có thời gian." Thiếu niên ấy từ trong góc phòng lấy ta chạc cây có cái dây bị đứt, lòng tràn đầy mong chờ nhìn Lam Ngữ Tư.

      Lam Ngữ Tư nhận lấy cây cung, chẳng biết tại sao liền sửa xong nó. Mình là nữ hài tử mà có thể sửa loại đồ vật này, Lam Ngữ Tư khỏi cảm thấy kì lạ.

      "Đa tạ, ta quấn sợ dây luôn chắc, hì hì." Vẻ mặt thiếu niên ngây thơ có đồ chơi bộ dạng vô cùng thỏa mãn.

      "Bá bá của ngươi là những ai?" Nam nhân trong cung đều na ná nhau, Lam Ngữ Tư khỏi tỏ mò mà hỏi.

      "Ai cơ? Bọn họ là công công, đúng rồi." Thiếu niên để tâm .

      "Ngươi tên là gì?" Lam Ngữ Tư hỏi.

      "Tên sao? Ta là Châu Tử, trân châu bảo châu." Sắc mặt thiếu niên bình thường, giống như dối.

      "Cha mẹ của ngươi đâu?" Lam Ngữ Tư biết nên hỏi nhiều nhưng vẫn nhịn được.

      "Tỷ tỷ à, ta cho tỷ biết đâu, bá bá , phải chờ tới thời điểm nguy cấp mới có thể ra." Thiếu niên nghe xong dừng tay, có chút ngượng ngùng .

      hài tử trời sinh đơn thuần, Lam Ngữ Tư cũng tiện thêm gì nữa, nhưng trong lòng vẫn có chút hoài nghi. Trước kia Dịch Khinh Hàn từng với nàng ở trong cung có thấy thiếu niên thần bí, Dịch Khinh Hàn và Lam Ngữ Tư đều có lòng nghi ngờ. Châu Tử? Chủ tử?

      Thiếu niên kia nghịch nghịch cây cung, hướng về phía vách tường thử chút, vui đến quên hết tất cả, quay lại với Lam Ngữ Tư:"Nếu tỷ tỷ có thể thường tới đây chơi tốt quá, tiếc..." Trong mắt thiếu niên có tia nỡ, cũng có tia quấn quýt. Coi như là hài tử đơn thuần, chỉ sợ cũng là bị mỗi ngày công công đều dặn dò cẩn thận thể tiết lộ thân phận. Lam Ngữ Tư dù muốn tới nhưng nếu còn có cơ hội tiến cung khó bảo toàn chuyện của tiết lộ ra ngoài, sợ rằng thiếu niên khó xử chính là điểm này.

      "Sợ rằng, thể nào, ta lại có cơ hội tiến cung nữa rồi. Ngươi có thể tìm những người khác chơi cùng, có thể tìm bá bá của ngươi." Lam Ngữ Tư muốn vào cung.

      "Ta chỉ biết có mỗi bá bá, chưa từng thấy qua người nào khác, ta muốn tìm người quen biết chơi cùng." Vẻ mặt Châu Tử chờ mong.

      Lam Ngữ Tư nghe xong động lòng trắc , nếu như thể để Vạn quý phi thấy chỉ sợ là hoàng tử. hoàng tử, chỉ có thể độc chơi đùa trong tường cung cao ngất, chỉ có thể trốn sau núi giả, chỉ có thể chơi đùa với cây cung thô sơ này. Nếu ngày kia, được tự do sợ là muốn khắp đất trời, sợ là muốn chơi đùa như những người bình thường khác.

      Hai người cùng chơi lúc sắc trời dần tối, thiếu niên kéo Lam Ngữ Tư ra tháp đá, lòng vòng loanh quanh qua vài tòa tường cung.

      "Có vẻ ngươi rất quen đường." Lam Ngữ Tư khỏi cảm thán, sợ là người ở cả đời trong cung cũng thể quen thuộc trong cung như thế, cho dù thiếu niên này nhắm mắt cũng có thể ra ngoài.

      "Ha ha, ngày ngày ta đều chơi ở chỗ này, ta giúp tỷ xuyên qua chuồng chó ra ngoài." Châu Tử xong liền kéo tay nàng.

      Lam Ngữ Tư vội vã từ chối, :"Hay là đưa ta đến nơi có nhiều người , có nhiều người ta sợ tỷ tỷ mà ngươi nữa." Đùa chứ, vào cung, sống thấy ngươi chết thấy xác, nếu nguyên nhân mà xuất cung, vậy cách cái chết bao xa, cho nên vẫn nên đường chính mà xuất cung.

      Châu Tử nghe xong cảm thấy vô cùng có lý, lại đưa Lam Ngữ Tư rẽ trái rẽ phải mấy tường cung, chỉ vào cánh cửa, :"Tỷ ra ngoài , ta thể tới đó, bá bá ta được qua cánh cửa kia."

      Ở cùng lâu như vậy, Lam Ngữ Tư bị tính tình đơn tuần của thiếu niên ảnh hưởng, huống hồ ngày xưa oán cũng thù, cũng hy vọng gặp phải chuyện may, liền đẩy vào trong góc sau hòn núi giả, :"Ta tự ra, ngươi mau trở về thôi, chớ để người khác thấy. Ta chưa từng thấy ngươi, ngươi cũng chưa từng thấy ta, cẩn thận nhé."

      "Tỷ tỷ, tỷ tốt." Châu Tử cười lộ hàm răng, xua xua tay với Lam Ngữ Tư.

      Đôi mắt trong suốt như thấy đáy, ánh mắt mong đợi, giọng vang mãi, Lam Ngữ Tư đột nhiên có chút đành lòng, liền quyết tâm quay đầu ra cửa cung. Đỡ ván cửa quay đầu lại nhìn, Châu Tử còn ở sau hòn núi giả nhìn nàng, tràn đầy nỡ và chờ mong.

      Lam Ngữ Tư làm bộ lảo đảo ra, thấy công công liền nhào tới... Rốt cục Sơ Xuân tìm được Lam Ngữ Tư, nghe nàng kể xong, tin là Lam Ngữ Tư bị dọa đến hoảng quá mà chạy thục mạng rồi biết ngất ở nơi nào, sau khi tỉnh lại mới loạn và gặp công công đây.

      Sơ Xuân đưa Lam Ngữ Tư ra ngoài cung, rồi trở lại phục mệnh.

      Lam Ngữ Tư chưa hoàn hồn trở về phủ, Dịch An vội vàng phủ Hạ Minh báo bình an. chỉ đêm này Lam Ngữ Tư mất ngủ mà Dịch Khinh Hàn cũng gặp phải phiền phức.

      Đội ngũ ngừng lại, khi tới chân núi Bình Lãng, con đường duy nhất qua núi bị chắn ngang bởi mấy đoạn thân cây, như là từ núi lăn xuống.Dịch Khinh Hàn ngẩng đầu lên nhìn, núi có cây to mọc san sát, nếu mai phục tới tám trăm người cũng thành vấn đề. Cúi đầu nhìn, đoạn rễ và thân cây dài ngắn đều, mặc dù phải do người cưa đứt nhưng cũng thể bị nhổ tới tận rễ như vậy.

      Đội ngũ có cách nào tiếp tục tiến lên, Dịch Khinh Hàn ra lệnh đứng tại chỗ đợi lệnh, cho người dọc sườn núi tra xét tỉ mỉ. cũng vội loại bỏ trở ngại, nếu như kẻ xấu cố ý như vậy thìngười có tác dụng lại vừa vô cùng nguy hiểm.

      Sứ thần nơm nớp lo sợ tới, nhìn Dịch Khinh Hàn, như nhìn tia hy vọng duy nhất, :"Dịch đại nhân, chuyện này..."

      " đáng ngại, đại nhân cứ quay vào trong xe nghỉ tạm , tối nay ở lại đây nghỉ tạm." Cho dù ngay lúc này quét sạch đoạn cây cũng sợ là quá nửa đêm.

      Sứ thần yên tâm xoay người chợt nghe thấy có người hô to từ xa xa:"Dịch đại nhân xong! xong rồi!"

      Người nọ chính là người được Dịch Khinh Hàn phái tra xét con đường phía trước, lúc này sợ run lập cập ra lời, quỳ bên chân Dịch Khinh Hàn ngừng run rẩy.

      Dịch Khinh Hàn giơchân lên đạp người nọ ngã xuông đất, mắng:"Đại nhân nhà ngươi rất khỏe mạnh, ta làm sao hả!"

      Người nọ cũng thèm để ý, lăn tới ôm chân Dịch Khinh Hàn :"Có, có, có quái thú!"

      Dịch Khinh Hàn và sứ thần đều sững người, men theo thanh giương mắt nhìn phía trước đều sửng sốt ngay tại chỗ.
      susuwindlove_9693 thích bài này.

    5. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Chương 68: Tương kế tựu kế.
      Editor: Jun

      Dịch Khinh Hàn cùng sứ thần sững sờ đứng giữa đường, mắt thấy ngọn núi phía trước có môt quái vật chầm chậm tới. Cái mũi rất dài, đôi tai to như cái quạt, bốn cái chân to như cái cột đình, phát ra tiếng kêu điếc tai, vài đại gia hỏa da dày thịt béo.

      Sứ thần sớm sợ tới mức chân cứng đờ, Dịch Khinh Hàn gọi người đỡ vào trong xe. Dịch Khinh Hàn nhớ trong sách viết đây là động vật chỉ có ở An Nam, tên là "voi". Loại động vật này vào tiền triều cũng từng xuất , phần lớn là vật hiếm lạ để tiến cống, bởi vậy người bình thường chưa từng thấy qua.

      Trong sách viết loài động vật này có tốc độ nhanh nhưng sức lực lại vô cùng lớn, chỉ cái mũi thôi cũng có thể nhổ bật rễ cổ thụ bám rễ lâu năm, nhìn thấy mấy gốc cổ thụ bật rễ kia hẳn là do chúng gây nên.

      Phân phó đội ngũ mau lui về phía sau, Dịch Khinh Hàn nhìn từ xa lại thấy có người ngồi mình voi, liền tiến về phía trước rồi bước linh hoạt nhảy lên lưng voi.

      Đao chém tới tới người còn chưa phục hồi tinh thần kia. Dịch Khinh Hàn ghì người kia dưới chân, nhất thời đàn voi có đầu đàn, dừng lại bước lên mà chỉ đứng tại chỗ gào thét.

      Dịch Khinh Hàn xem xét người có vẻ là đầu lĩnh, liền tiến lên đánh nhau, người nọ xem ra cũng có chút năng lực, sử dụng hai thanh chùy ít nhất cũng phải mấy trăm cân giao chiến cùng Dịch Khinh Hàn.

      Mặc dù dũng mãnh nhưng chung quy cũng phải là đối thủ của Dịch Khinh Hàn, hai ba chiêu liền thất thủ.

      "Ngươi là người phương nào?" Dịch Khinh Hàn nhìn mấy đại gia hỏa này, nghe thấy tiếng gầm rú điếc tai tức giận đó có chỗ xả.

      "Người Hán các ngươi có câu "Thắng làm vua thua làm giặc", còn nhiều lời làm gì!" Người nọ xem ra lại cũng có chút dũng khí, dứt lời nháy mắt ra dấu với hạ nhân ở phía xa xa ý bảo mang thêm voi chạy tới tương trợ.

      "Thứ nhất, "Thắng làm vua thua làm giặc, tiếng Hán của ngươi cũng khá tốt đấy; thứ hai, chớ làm chuyện gì vô ích, trả lời thành , trước khi con vật của ngươi tới ta bẻ gãy cổ của ngươi trước!" Dịch Khinh Hàn dùng sức dưới chân, người nọ liền kêu la cầu xin tha thứ.

      "Ta là người An Nam, chiếm núi vì vương ngăn cản khách thương như các ngươi, nếu thả ta chúng ta nước sông phạm nước giếng, xóa bỏ, nếu ở phía trước còn có người của ta gây phiền toái các ngươi!" Người nọ đảo mắt .

      Dịch Khinh Hàn lại dùng thêm sức dưới chân, chỉ nghe thấy tiếng xương khớp, máu tươi từ khóe miệng chảy ra.

      "Chiếm núi vì vương? Hừ, gã sơn tặc mà còn có thể xưng là "ta..." sao?" Dịch Khinh Hàn thu lại nụ cười, mặt nghiêm lại:"Đừng để cho ta nhìn thấy lần nữa, bản quan có nhiều tính nhẫn nại đâu!"

      Người nọ sợ hãi, vội vàng :"Bổn vương là vương tử An Nam, ngươi, ngươi to gan!"

      "Hừ! Ta được triều đình phái tới tuyên chỉ sắc phong cho An Nam quốc, chưa sắc phong, tại sao lại có vương tử!" Dịch Khinh Hàn hét lớn.

      ", ta mới chính là vương tử, là Thiên triều che giấu. Nghịch tặc hành thích vua tạo phản, ta trốn thoát được, Thiên đình thể tin nghịch tặc kia, ta mới là vương tử." Người An Nam quốc kia cố gắng mấy lời nghe lắm...

      Dịch Khinh Hàn thu chân, ra vẻ trầm tư, hỏi:"Hả, tại sao các ngươi phái người tới nước ta cầu viện? Còn nữa, chẳng lẽ vạn tuế cũng phái người điều tra lại giải oan cho ngươi!"

      Vương tử kia bụm miệng đứng lên, để ý cả người đầy bụi bẩn, chật vật chịu nổi, :"Đại thần trung trực đều bị giết, lão thần chạy thoát cũng biết là có thể bình an đến kinh thành hay , ta..."

      Dịch Khinh Hàn vẫy vẫy tay, người Đông Xưởng liền trói vương tử kia lại.

      "Nếu thực có oan tình thấy bản quan phải vui mừng mới phải, sao lại tập kích ta!" Dịch Khinh Hàn nghiêm mặt hỏi.

      "Các ngươi là người được phái sắc phong, còn có gì ! Cho dù biết chân tướng, cũng sợ là giống với người lần trước tới bị nghịch tặc kia hối lộ." Hai cánh tay Vương tử giãy dụa, bất đắc dĩ bị người bắt chéo hai tay sau lưng thể động đậy.

      "Chỉ là nơi chật hẹp bé, cho dù là hối lộ có thể là cái bảo bối gì, bản quan chướng mắt." Dịch Khinh Hàn lộ vẻ khinh thường, chắp tay sau lưng đến trước mặt vương tử kia, hai cánh tay liền vươn ra bẻ hai cánh tay của .

      Vương tử kia kêu to oai oái ngừng, Dịch Khinh Hàn nhận lấy cái khăn tay:"Nếu như thực có oan tình ta bẩm báo chi tiết, nhưng bản quan cũng tin ngươi dễ dàng, lần này mang theo ngươi cùng. Ngươi dịch dung ở bên người ta, luôn theo sát bản quan. Nếu dám lừa gạt ta bản quan lập tức bóp chết ngươi!"

      Vương tư kia đau tới nỗi đầu đổ mồ hôi lạnh, Dịch Khinh Hàn vậy nhưng thấy gật đầu liền vươn hai tay tới hai cánh tay .

      "Nếu là..." Vương tử kia suy nghĩ chặp muốn lại thôi.

      Lúc này sứ thần sớm tỉnh táo, là người Giản Thanh Giai phái tới, sớm bày mưu tính kế tốt để hoàn thành việc sắc phong, lúc này nghe thấy Dịch Khinh Hàn và vương tử kia chuyện cảm thấy ổn, bước tới phía trước nhắc nhở:"Dịch đại nhân, chớ vội tin người này, chúng ta mang theo Hoàng mệnh thể để lỡ đại !"

      "Ta theo Hoàng mệnh còn ngươi theo mệnh lệnh của ai!" Dịch Khinh Hàn đột nhiên lạnh lùng nhìn chằm chằm sứ thần.

      "Bản quan, bản quan đương nhiên cũng..." Sứ thần kia chợt thấy ổn liền ủ rũ.

      "Họ Giản phái ngươi tới, họ Giản bị ai sai khiến!" Tuy Khánh Nguyên đế biết chuyện Giản Thanh Giai nhận hối lộ của người An Nam, nhưng Đông Xưởng sớm nhận được tin tức.

      ", Dịch đại nhân, phải đâu." Sứ thần kia nhìn trái nhìn phải, cuống quýt lén tìm người Giản Thanh Giai an bài, nhưng thấy Dịch Khinh Hàn cười lãnh, xách cổ lên.

      "Đừng nhìn nữa, sớm bị ta giải quyết rồi." Dịch Khinh Hàn cười xong tay dùng sức, sứ thần kia tay chân dãy dụa hồi rồi chết ngay tức khắc.

      Vương tử kia sợ tới mức còn nhận thức, nhìn người trước mặt mà mắt chữ o mồm chữ a. Dịch Khinh Hàn thu tay lại, hai tay chà sát như để rũ bụ bẩn.

      "Người này nghe lời, giữ lại chỉ vướng bận. Yên tâm , nếu ngươi thực là vương tử, tân nhậm kia là nghịch tặc ta nhất định bẩm báo chi tiết, cũng là công lao lớn phải !" Nhìn sứ thần kia mà xong, Dịch Khinh Hàn liền quay đầu nhìn vương tử kia. Biết băn khoăn của , bình tĩnh tiếp:"Nếu ngươi là vương tử sao hết, vào hang cọp thi đành mãi mãi ở núi làm thổ phỉ đại vương vậy!"

      Vương tử nghe xong hùng tâm trỗi dậy, thấy Dịch Khinh Hàn giết chết sứ thần phản đối điều tra liền băn khoăn nữa, chuẩn bị theo .

      Dịch Khinh Hàn để vương tư kia dịch dung thành sứ thần, đoàn người tiếp tục tới An Nam quốc.

      Dọc đường , vương tư kia biểu bản thân chính là hậu duệ Vương gia quý tộc, toàn bộ tình hình An Nam cho Dịch Khinh Hàn nghe.

      Rốt cục vẫn là người trẻ tuổi, mặc dù khắc chế tận lực ra bố trí phòng thành nhưng vẫn vô tình để lộ biên giới An Nam có mấy chỗ hiểm yếu dễ thủ khó công.

      "Nghe lời ngươi là như vương tộc, khiến bản quan thấy người An Nam đều quyết đoán." Dịch Khinh Hàn thường thêm vào hai câu cổ vũ hoặc hoài nghi.

      Vương tử kia bắt đầu vui mừng chờ đợi người Khanh Nguyên trở thành chỗ dựa cho mình, tưởng tượng bộ dáng của nghịch tặc. Dịch Khinh Hàn khẽ nhíu mày, vương tử này nhiều lắm cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi, nếu phải do biến cố lớn vẫn còn hưởng cuộc sống cẩm y ngọc thực, như bản thân mình, nếu phải trong nhà xảy ra biến cố chỉ sợ lúc này chính là cái kẻ lêu lổng khắp nơi ăn chơi trác táng. Mang theo nỗi nhớ Lam Ngữ Tư, mang theo mật lệnh của Khánh Nguyên đế, Dịch Khinh Hàn tiến vào An Nam, tiến vào tương lai.

      ______________________________________________________________

      Mấy ngày nay, Lam Ngữ Tư thường cảm thấy yên lòng, thời tiết ấm áp hơn, mọi người đều cởi bỏ áo khoác dày cộm, thay vào đó là trang phục nhàng, nhưng tâm tình của nàng càng ngày càng trở nên nặng nề.

      Dịch Khinh Hàn vẫn gửi thư, đều do phiên dịch đem tới, nhưng mấy phong thư gần nhất Lam Ngữ Tư phát hồi toàn là râu ông nọ cắm cằm bà kia. Ví dụ như Lam Ngữ Tư gửi thư hỏi dọc đường có gì mới mẻ Dịch Khinh Hàn hồi thời tiết ấm áp. Nếu Lam Ngữ Tư gửi thư kể chuyện ban đêm ngủ ngon Dịch Khinh Hàn hồi lại đường gặp mưa to, đúng lúc có thể nghỉ ngơi hồi phục mấy ngày.

      Như thế vài lần, Lam Ngữ Tư cảm thấy chắc là quên hỏi cho ràng rành mạch, nhưng sau vài lần vẫn như thế, nàng liền bất an, giống như là Dịch Khinh Hàn chưa bao giờ đọc qua thư của mình cho nên mới hồi chẳng ra sao như vậy.

      Ngày hôm đó, Lam Ngữ Tư vẫn như thường lệ phơi nắng ở Noãn các liền nghe người ta báo con nuôi con dâu của Hạ Minh nhũ danh Minh Ngọc Hạ phu nhân tới thăm phủ, Lam Ngữ Tư dám chậm trễ liền sửa sang lượt rồi đem người tới đón tiếp.

      "Tỷ tỷ, người xem hôm nay tuy ấm áp hơn nhưng gió bắc vẫn thổi mạnh. Ta vốn nên hỏi thăm sớm nhưng là sợ rằng tỷ mệt mỏi nên thôi." Lam Ngữ Tư lời khách sáo.

      "Xem muội muội kìa, ta và ngươi cũng phải lần đầu gặp mặt, cũng coi như là hợp ý, cũng đừng khách sáo như vậy. Sớm nay ta dâng hương, trở về thành ngang qua phủ ngươi nên tiện vào thăm. Dịch đại nhân có trong kinh thành, phu nhân dặn ta tới trò chuyện cùng ngươi, ngươi chê ta phiền là tốt lắm rồi." Minh Ngọc cười rồi liền ngồi xuống, đánh giá trang trí trong phòng.

      "Phòng muội trông thoải mái, mọi thứ đều rất trang trọng." Minh Ngọc nâng mặt lên nhìn Lam Ngữ Tư bằng đôi mắt đen láy:" Dịch đại nhân có ở quý phủ muội muội có ngủ được ?"

      Lam Ngữ Tư ngượng ngùng thấp đầu đáp:"Tỷ tỷ chê cười muội."

      "Ta có chê cười muội đâu, ta chỉ quan tâm muội thôi." Minh Ngọc buông chén trà xuống, đoan trang nâng cằm Lam Ngữ Tư lên. Đầu tiên thấy khuôn mặt ngây thơ, muốn lại nhịn xuống, chỉ vài câu vô thưởng vô phạt rồi hồi phủ.

      Lam Ngữ Tư ứng phó xong với Minh Ngọc lại có người tới, chưa bao giờ thấy qua người này, phu nhân của Trịnh thiên hộ Trịnh Thông. Năm trước mới tới kinh thành đoàn tụ với phu quân, nhưng chưa có cơ hội gặp mặt Lam Ngữ Tư.

      Lam Ngữ Tư đắc tội nổi nên lại thay quần áo ra gặp khách. Lần đầu Trịnh phu nhân tới chơi cũng chỉ ngồi chốc lát rồi cáo từ, nhưng ra chưa được cái gì chỉ mấy ngày hôm nay thời tiết ấm áp linh tinh, Lam Ngữ Tư cứ cảm thấy có chút khác thường, nhưng được là khác thường ở chỗ nào, người rồi liền gọi Dịch An đến hỏi.

      "Dịch tổng quản, hôm nay liên tiếp có hai người đến đây, ta cảm thấy cũng phải dịp gì đặc biệt, dường như..." Lam Ngữ Tư do dự chọn lựa từ ngữ rồi tiếp tục :"Bên ngoài nghe ngóng được tin tức gì ?"

      Dịch An cũng phái người chú ý chung quanh nhưng chưa phát được điều gì khác thường.

      "Hôm nay có mấy phong thư lão gia hồi , ta thấy hợp lý lắm, là phiên dịch của Đông Xưởng tự mình mang thư tới sao?" Lam Ngữ Tư hỏi.

      Dịch An dừng chút, đành phải giúp Dịch Khinh Hàn an ủi Lam Ngữ Tư, cũng có gì lạ, chắc là Dịch Khinh Hàn đường xa mệt nhọc, hồi có chút hợp lý cũng có thể có. biết, Dịch Khinh Hàn ở bên ngoài sao có thể lúc nào cũng viết thư hồi , huống hồ lần này là mang theo mật lênh của Khánh Nguyên đế, càng thể bại lộ vị trí của bản thân, cho nên trước khi viết tập thư an bài Dịch An cứ cách khoảng thời gian đưa cho Lam Ngữ Tư xem phong để tránh nàng miên mang suy nghĩ lo lắng cho mình.

      Dịch Khinh Hàn chỉ có thể có lòng mà thể , Lam Ngữ Tư nhạy cảm phát thích hợp, Dịch An thể giấu diếm nàng.

      Hỏi ra được gì, tâm trang Lam Ngữ Tư nặng nề ngủ, ngủ đến nửa đêm nghe thấy Tùy Yên vội vàng gọi mình bên ngoài cửa:"Phu nhân, phu nhân mau tỉnh."

      Lam Ngữ Tư dụi mắt ngồi dậy, chỉ nghe thấy Tùy Yên thét lên:"Phu nhân mau dậy thôi, có rất nhiều quan binh, rất nhiều, Vạn quý phi phái người triệu người tiến cung."
      mailinh, susuwindlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :