1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Đích nữ nhị tiểu thư - Tình Đa Đa (Chương 61.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 66: Vương bài hộ mệnh

      Editor: Quỳnh ỉn


      Mà Vân Hạ Ca ngu dốt biết tính toán bên trong của Vân Lãnh Ca, nàng ta thiếu đầu óc tính cách dễ nổi giận cũng trở thành con dao sắc tay nàng ta, biết có tác dụng lập tức ?

      Hôm nay cho dù đại sư xuất xuất , Vân Lãnh Ca cũng có thể dễ dàng giải quyết phiền toái này, nhưng mà quá chút có chút rắc rối hơn chút, hơn nữa cuối cùng chỉ có thể lấy được chút máu của Nhị di nương, còn xa mới có thể đạt được kết cục trong tưởng tượng của nàng, cho nên đại sư xuất chỉ làm phá vỡ thân phận của Tuệ Vân, mà khi chuyện bị bại lộ, Tuệ Vân vì muốn tự bảo vệ mình, nhất định lật lọng đổ trách nhiệm lên người Nhị di nương, xuất tình huống chó cắn chó, chân tướng nổi mặt nước, tất cả lời dối đều tự sụp đổ.

      Mà nàng từ đầu đến cuối đều hoàn hảo sắm vai người bị hại đứng xem, tuyệt khiến lão phu nhân hoài nghi và kiêng kỵ gì.

      Trận diễn này, kết thúc, nàng vạch trần mưu của Nhị di nương, nhưng nàng chỉ đẩy cái nho sau lưng thôi.

      Chỉ cần ngươi nắm chắc tính cách và tâm tư của người, vậy ngươi có thể khống chế nàng, dẫn dắt nàng tự mình con đường tốt trải từ trước.

      chuyện duy nhất nằm ngoài dự đoán của Vân Lãnh Ca, là Vân Bá Nghị sinh ra chút chân tình với Nhị di nương, và tính toán cao ngất trong lòng của Vân Xuân Ca.

      “Vị tiểu thư này, tiểu tăng và các người có quen biết gì nhau, tiểu tăng là người xuất gia, tiền bạc là cặn bã, làm sao có thể thông đồng làm bậy với các ngươi?” Thấy Vân Hạ Ca run rẩy ra giao dịch giữa bọn họ, Tuệ Vân giống như bị sét đánh, trước mắt mảnh đen tối, thân thể cao lớn suýt chút nữa cắm đầu ngã quỵ, lại cam lòng muốn ra sức trận, tức giận .

      “Đủ.” Lão phu nhân đứng ở bên sớm tức giận, trong miệng thở hổn hển, mặt đầy tức giận : “Có phải từng người các ngươi đều ăn gan báo rồi phải , là muốn ép Tướng phủ gà chó yên các ngươi mới an tâm sao?”

      “Phượng Ngô, vì sao phải làm như vậy?” Vân Bá Nghị , vì sao Nhị di nương luôn luôn dịu dàng hiểu lễ nghĩa, gần đây lại liên tiếp phạm sai lầm, baao giờ thậm chí vì muốn trừ bỏ Vân Lãnh Ca, còn mua chuộc ngoại nhân đến làm Vu Cổ thuật, cái này mà truyền ra ngoài, nhất định mất đầu.

      Tam di nương thở dài, : “Đúng vậy Vạn tỷ tỷ, trước đây lão phu nhân trách phạt tỷ, cũng là bởi vì tỷ làm sai chuyện, sao lại có thể oán hận nguyền rủa nàng như vậy?”

      Mỗi chữ mỗi câu của nàng đều cường điệu oán hận nguyền rửa, bởi vì chuyện xấu nữ đích nữ , lớn cũng phải là lớn, chỉ thua kém nguyền rửa Tướng gia và lão phu nhân, lớn mật!

      phải di nương, di nương phải loại người độc ác như vậy, nhất định là người bị oan.” Vân Xuân Ca tức giận quay đầu lại .

      Vân Lãnh Ca thản nhiên : “Đại tỷ, ở đây có rất nhiều người, muốn chối cũng được, mới vừa rồi Nhị
      [​IMG]
      Nhiên Nhiên, thuyt, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 66.2: Vương bài hộ mệnh

      Editor: Quỳnh ỉn


      Vân Bá Nghị vừa buồn vừa vui, nếu lúc khác nghe thấy tin mang thai này, cực kỳ cao hứng, nhưng mà lúc này Nhị di nương mua chuộc ngoại nhân hãm hại Vân Lãnh Ca, lại bị tra ra dùng vu cổ nguyền rủa mình và lão phu nhân, nữ nhân rắn rết như vậy sinh ra con nối dõi của , mẫu thân thất đức tâm ngoan, còn có năng lực xa được sao?

      Đại sư Phổ thế tự và người của Tả tướng phủ ở trong này, tất phải xử lý chuyện này công bằng, thể công bằng được, nhưng Nhị di nương lại hoài thai đứa của , dù thế nào cũng thể ném cốt nhục thân sinh của mình nuôi lớn ở am ni được.

      “Nhị di nương ở trong Tích Ngô uyển dưỡng thân mình, ngày thường được ra khỏi viện bước, chờ đến khi bình an sinh đứa ra, lập tức đưa đến Thanh Liên am.” Vân Bá Nghị gian nan ra quyết định, nhưng so lợi ích của mình với của Tướng phủ, chút tình cảm đối với Nhị di nương cũng coi là đáng kể gì.

      “Phụ thân, mẫu thân mang thai, sao người còn vô tình như thế, đưa nàng đến am ni .” Tâm Vân Hạ Ca vừa bay tới mây, cho rằng hôm nay di nương có thai tất cả mọi chuyện cũ đều được bỏ qua, nhưng nghĩ tới trong phút chốc lại bị rơi xuống dưới bùn dơ bẩn, phụ thân vẫn kiên trì đuổi người đến am ni , chỉ khác là muộn mấy tháng thôi.

      “Câm miệng, ta còn chưa có phạt ngươi đâu, ngươi dám mạnh miệng, người đâu, kéo tam tiểu thư xuống đánh ba mươi trượng.” Lão phu nhân thấy Nhị di nương được giữ lại thể ngăn cản, tâm tình buồn bực, nghĩ tới Vân Hạ Ca cũng đồng lõa nguyền rủa nàng, trước mắt còn dám cuồng ngôn loạn ngữ, nhất thời tức giận .

      Mắt Vân Hạ Ca đầy lửa giận, cuồng loạn kêu lên: “Vân Lãnh Ca mới là người phía sau, tổ mẫu ngươi giáo huấn nàng, hay là người lớn tuổi nên hồ đồ rồi sao?”

      Vân Lãnh Ca khẽ lắc đầu, bên môi nở nụ cười lạnh nhạt, đều mẫu này nữ đấy, Vân Hạ Ca học được chút tiến thối thỏa đáng nào Nhị di nương, tính toán từng bước, ngược lại học được mười phần tâm ngoan thủ lạt của nàng ta, nếu Nhị di nương chuyển dời hết thương Vân Hạ Ca lên người Vân Xuân Ca, cục diện hôm nay cũng hoàn toàn khác hẳn rồi.

      “Phản, phản rồi.” Lão phu nhân nổi trận lôi đình, liều lĩnh xông lên tát Vân Hạ Ca cái, cái tát này có khí lực rất lớn, đánh cho cả khuôn mặt của nàng ta lệch hẳn sang bên.

      Vân Hạ Ca thất thần chút, sau đó giận tới cực điểm, tóc tai bù xù quan tâm, kêu to: “Nên đánh phải là tiểu tiện nhân Vân Lãnh Ca kia mới đúng, dựa vào cái gì đứa mồ côi nương lại chiếm vị trí dòng chính nữ, ta có chỗ nào bằng nàng, cả đám các ngươi đều là người mù.”

      Nhị di nương bị lời hỗn loạn của Vân Hạ Ca dọa cho mất hồn, nàng vừa mới từ trong nguy hiểm bước ra, vốn còn chưa hết hoảng sợ, nhìn nữ nhi giống như phụ nữ điên ngỗ nghịch với lão phu nhân, còn ra những nhiều bất hiếu như vậy, nàng mang thai chịu nổi kinh hách quá độ, trợn mắt cái, trước mắt liền tối sầm lại, thân mình mềm nhũn, ngất , đầu có lực dựa vào ghế.

      Sắc mặt Vân Bá Nghị đỏ bừng vì tức giận, dùng ánh mắt xa lạ nhìn Vân Hạ Ca, giống như là nữ nhi lần đầu tiên nhìn thấy người xa lạ, cho tới bây giờ cũng nghĩ tới, nữ nhi bên ngoài nhu thuận dịu dàng hiểu chuyện, tâm cơ sau lưng lại tàng độc như vậy, cũng bởi vì nàng luôn luôn oán hận thân phận dòng chính nữ của Lãnh Ca,
      [​IMG]



      Chương 67: Tiếp xúc thân mật.

      Editor: Búnn.


      Bên trong thư phòng Tả Vương phủ, sắc trời sớm chuyển thành màu đen nhánh, hai người Lâm Tập Phong vừa mới bước vào cửa phủ liền được người làm báo rằng tướng gia ở trong thư phòng chờ .

      Lâm Tập Phong bất đắc dĩ lắc hai miếng ngọc, yên lặng vẩy sạch nước người , nghiêng đầu : "Tiểu muội, tổ phụ thương biểu muội đó, muội ăn giấm sao?"

      Lâm Thư Hàn liếc mắt nhìn , ba ca ca của nàng, ai cũng tuấn bất phàm, năm ngoái Đại ca, Nhị ca tham gia kỳ thi mùa xuân, chia ra đoạt được Võ Trạng Nguyên và Văn Bảng Nhãn, được bệ hạ bổ nhiệm làm Phòng quân tướng quân và Độc học sĩ Nội Các, hai nhi tử của Tả tướng phủ đều đỗ cao, lại được bổ nhiệm vào chức vị quan trọng, khắp nơi trong kinh thành đều tán dương Lâm Phủ biết cách dạy con, bồi dưỡng được nhân tài trăm dặm mới tìm được người, phụ thân cũng rất vui mừng.

      Chỉ có Tam ca, ngày thường luôn cười híp mắt, dung mạo của Tam ca tốt nhất trong ba ca ca, dáng vẻ luôn giống như thèm để ý, nhưng lại là người có tâm cơ sâu nhất, ngay cả phụ thân cũng nhìn thấu suy nghĩ chân nhất của . làm việc gì cũng dựa vào sở thích, cố tình làm bậy, ở kinh đô nổi danh là tài tử phong lưu.

      "Biểu tỷ đối với ta khá tốt, ta ăn loại giấm kia, tổ phụ thương biểu tỷ, ta vui mừng còn chưa hết đâu." Lâm Thư Hàn liếc mắt nhìn gương mặt cười như cười của Tam ca, le lưỡi cái.

      Lâm Tập Phong ở bên cạnh liếc nàng cái, thấy mặt nàng tràn đấy vẻ ân cần cùng quan tâm đối với Vân Lãnh Ca, mắt hoa đào hẹp ngưng lại, mặc dù thoạt nhìn dáng vẻ của tiểu muội có vẻ ngây thơ chân chất, rành thế , nhưng nội tâm cũng là người khôn khéo tỉ mỉ, nếu tiểu nữ tử yếu đuối như nàng, có bản lĩnh làm sao có thể xử lý mọi việc trong hậu viện tướng phủ gọn gàng ngăn nắp được, nội tâm hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài thuần chân của nàng, ngờ mới vài ngày, Vân Lãnh Ca có thể chính phục được thực tâm của tiểu muội , rốt cuộc nàng cho tiểu muội thuốc mê hồn gì?

      Xuyên qua hành lang dài, hai người thẳng tới thư phòng bên trong của tổ phụ.

      Đẩy cửa ra, thấy phụ thân, đại ca, nhị ca đều ở đây, ngay cả Vô Ích đại sư cũng ngồi bên trong thư phòng cười híp mắt nhàn nhã thưởng trà, Lâm Tập Phong liếc cái, lão hòa thượng này, phải mình thuê xe ngựa đưa rồi sao, tại sao bước chắn của còn nhanh hơn, tới chỗ tổ phụ trước cả mình thế này.

      "Tổ phụ,phụ thân gọi chúng ta tới đây có chuyện gì sao?" Dung mạo Lâm Thư Hàn xinh đẹp, giống như tiểu hài tử lại gần lôi kéo cánh tay của Lâm Hải Bác, cười : "Vừa rồi tam ca tổ phụ thích biểu tỷ thích Hàn Nhi nữa đó!"

      Lúc xử lý chính nàng năng thận trọng, cách dùng từ cũng thận trọng, phải lúc đối mặt với người thân của mình mới có thể biểu lộ tính tình giống như tiểu hài tử, hết sức dính người, hai mắt to sáng ngay cả ánh sao cũng sánh kịp, lúc nhắc tới Vân Lãnh trong mắt cũng là ấm áp.

      Lâm Tập Phong nổi đóa, cánh tay vẩy quạt cứng đờ, trừng mắt muôi muội sợ thiên hạ loạn, phải mình chỉ mấy lời dò xét nàng thôi sao, ở trước mặt báo thù được, đảo mắt liền thêm dầu đổ lửa tố cáo trước mặt tổ phụ nghiêm khắc nhất.

      "Tam ca của ngươi là tên hỗn tiểu tử, đừng để ý đến , Hàn Nhi và Lãnh Ca đều là bảo bối đầu quả tim của phụ thân đấy." Lâm Viễn Hàng khẽ cười .

      "Nhi tử của ngươi là hỗn tiểu tử, ngươi cũng khá hơn bao nhiêu." Lâm Bác Hải mười phần tinh khí mắng, ngay cả trước mặt nữ nhi của cũng giữ cho chút mặt mũi nào.

      Lâm Viễn Hàng vội vàng cười khan hai tiếng, vội vàng đổi đề tài: "Lãnh Ca có khỏe ?"

      "Người kia có gì tốt chứ?" Lâm Tập Phong vào, ngay cả nước cũng kịp uống, ở nơi này bị mã bất đình đề(1), chưa kể đến chuyện tổ phụ phụ thân coi là người trong suốt, trong lời của phụ thân hề che dấu quan tâm cùng thương tiếc đối với Vân Lãnh Ca, khiến , đại nam nhân nghe xong cũng ăn dấm chua, khẩu khí chua chát : "Biểu muội thông tuệ ai bằng, chỉ có cái lũ ngốc Vân phủ kia bị nàng nắm mũi dẫn thôi."

      "Này, tên hỗn tiểu tử nhà ngươi gì đấy." Lâm Hải Bác khẽ quát tiếng, trợn mắt liếc nhìn vẻ chua như dấm toát ra người Lâm Tập Phong, cả giận : "Biểu muội ngươi mình khổ sở ở Vân phủ lớn lên nơi nương tựa, Tuệ Tâm lại sớm, những người hám lợi kia cũng khi dễ nàng, ngươi là ca ca, đau lòng thôi, còn học nữ tử nhà người ta trình giành tình nhân, uổng công là nam nhi thân bảy thước."

      Tròng mắt đen lúng láy của Lâm Tập Phong ngừng lại, có chút ủy khuất, nhưng còn chưa kịp biện bạch đôi câu, Lâm Thư Hàn liền nghĩa phẫn điền ưng(2) mở miệng : "Tổ phụ rất đúng, phải hôm nay người nhìn thấy, Hữu tướng phủ có ai lòng đối tốt với biểu tỷ, nếu lần này phải nàng bị buộc có cách nào, nhờ chúng ta hỗ trợ." xong lời cuối cùng, nghĩ đến tình cảnh ai thương của Vân Lãnh Ca ở tướng phủ, vành mắt Lâm Thư Hàn mờ .

      (2) lòng đầy căm phẫn

      Lâm Tập Phong thấy người dùng ánh mắt khi dễ nhìn mình, có chút ngạc nhiên, lấy tay che trán, thở dài : "Tính tình biểu muội ngày thường trời vực, tính tình bền bỉ, xử cũng cực kỳ chu đáo, mọi thứ mưu lược kém con chút nào, vậy có gì mà lo lắng."

      Mặc dù như vậy, nhưng cuối cùng vẫn cặn kẽ những chuyện xảy ra hôm nay lần.

      Lâm Hải Bác tức giận, ánh mắt sắc lạnh, cau chặt chân mày, giữa hai hàng lông mày tạo thành rãnh sâu, vô cùng ràng, thấy tôn nữ tôn tử đều ở đây, đè nén tức giận : "Tên hỗn trướng Vân Bá Nghị kia, năm đó khéo lừa gạt Tuệ Tâm, nạp Vạn Phượng Ngô trong bụng đầy suy nghĩ xấu xa, lúc sinh nở hại nữ nhi vô tội của ta, Tuệ Tâm qua đời nhiều năm như vậy, nàng vẫn nhiều lần hạ độc đối với Lãnh Ca như vậy, là hỗn trướng."

      "Lâm lão đầu, ngươi cần phải lo lắng vì cháu của ngươi, dung mạo nàng phú quý, mặc dù đời này ít khó hăn, nhưng có hi vọng, phúc khí vẫn còn ở phía sau đấy." Vô Ích Đại sư thản nhiên tưởng thức sắc mặt biến đổi đủ sắc màu của Lâm Hải Bác, trong lòng mừng rỡ, lâu thấy Lâm lão đầu ra sắc mặt hỉ nộ ái ố như vậy, thấy tức giận đến râu mép vểnh hẳn lên, mới đặt ly trà xuống, thản nhiên mở miệng.

      "Người khác coi ngươi là đại sư mà cung phụng, ta cũng tin ngươi sử dụng thuyết pháp sáo rỗng có thể hồ lộng
      [​IMG]

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 68: Quân vương thăm dò

      Editor: La Na


      Liên lãnh uyển.

      Vân Lãnh ca buồn ngủ mở mắt nhập nhèm ra, Vận Nhi chờ từ sớm, nghe thấy giường có động tĩnh lập tức xốc màn che, thấy tiểu thư vặn eo bẻ cổ, cười hỏi: “Tiểu thư, trời vẫn còn sớm, chi bằng tiểu thư ngủ thêm lát?”

      được, hôm nay còn có việc nữa.” Gi ọng Vân Lãnh Ca vì vừa ngủ dậy nên có vẻ còn lười biếng, mang theo chút khàn khàn.

      “Lão phu nhân bảo hôm nay tiểu thư cần tới thỉnh an đâu ạ.” Vận Nhi cầm váy vân yên tán hoa như ý đến cho Vân Lãnh Cat hay, rồi .

      “À.” Vân Lãnh Ca thở dài, bất đắc dĩ , “Nhất thời hồ đồ dẫn đến tai họa.”

      Vận Nhi khó hiểu, có điều thấy bộ dáng định giải thích của tiểu thư dám mở miệng hỏi.

      Sau khi Vân Lãnh Ca rửa mặt xong, Ngâm Cầm bưng đồ ăn sáng tới.

      “Tiểu thư, Vân ma ma vừa đến truyền lời bảo thái hậu triệu kiến, gọi tiểu thư lập tức vào cung.” Vân Lãnh Ca vừa ăn sáng xong, Lục Thủy tiến lên bẩm báo, “Ma ma kề cạnh thái hậu chờ ở Phúc Thọ đường rồi ạ.”

      “Trang điểm .” Tròng mắt Vân Lãnh Ca ngưng lại, nhàng mở miệng.

      “Tiểu thư, hậu cung trọng địa, mình tiểu thư tiến cung, nô tỳ hơi lo lắng.” Vận Nhi cài sơ phát nhìn tiểu thư qua gương đồng, thấy nàng mặt mày trầm tĩnh, mặt hề có chút lo lắng.

      “Chỉ là hỏi chuyện bình thường thôi, ta lại chẳng làm gì sai, có gì mà lo lắng chứ?” Lý do sớm chuẩn bị xong, với Mộ Dung Diệp có bất kì quan hệ gì, đáng vì dối, thái hậu chắc chắn nghi ngờ.

      Hoàng thượng kiêng kị Mộ Dung Diệp, nhưng vì mình là nữ tử nên phải tránh né, nàng cho rằng hoàng thượng bảo hoàng hậu triệu kiến mình, ngờ lại là thái hậu.

      Hoàng hậu ra tay phải danh chính ngôn thuận hơn sao? Dù sao ngày yến hội đó tốt xấu gì cũng từng có chút duyên phận, thái hậu, nữ nhân tôn quý nhất Đông dương, hơn nữa hoàng thượng lại phải là nhi tử thân sinh của bà, việc bỏ qua hoàng hậu mà triệu kiến nàng, nàng biết trong việc này có ý nghĩ kín đáo gì .

      Ra khỏi tiểu viện, Vân Lãnh Ca dẫn theo Vận Nhi trực tiếp đến Phúc Thọ đường.

      “Nhị tỷ phải tiến cung rồi.” Đáy mắt Vân Lãnh Ca hơi trầm, nhìn chớp mắt từ từ tới, đột nhiên Vân Thu Ca từ lương đình xa tới, thoáng lời hâm mộ ra.

      “Ừ, lần này tứ muội có muốn năn nỉ ta dẫn muội tiến cung ?” Vân Lãnh Ca mang chút cảm tình, thẳng suy nghĩ của nàng.

      Nụ cười yếu ớt của Vân Thu Ca cứng đờ, nụ cười gượng gạo dùng được, che mặt : “Nhị tỷ, tỷ gì thế, muội muội ta chỉ lo lắng cho tỷ thôi, lễ nghi hoàng cung nhiều đến đáng sợ, nếu như tỷ cần thận đụng phải vị quý nhân nào đó, Tướng phủ cũng bị liên lụy ấy mà.”

      Vân Lãnh Ca thẳng vậy rồi, nàng thể mặt dày mà năn nỉ nữa, dù sao nhị di nương tong, trong tướng phủ ngoại trừ mẫu thân ra, ai còn tư cách để phụ thân phù chính? Đến lúc đó mình cũng là nữ nhi dòng chính, còn sợ
      [​IMG]

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 68: Quân vương thăm dò

      Editor: La Na


      Liên lãnh uyển.

      Vân Lãnh ca buồn ngủ mở mắt nhập nhèm ra, Vận Nhi chờ từ sớm, nghe thấy giường có động tĩnh lập tức xốc màn che, thấy tiểu thư vặn eo bẻ cổ, cười hỏi: “Tiểu thư, trời vẫn còn sớm, chi bằng tiểu thư ngủ thêm lát?”

      được, hôm nay còn có việc nữa.” Gi ọng Vân Lãnh Ca vì vừa ngủ dậy nên có vẻ còn lười biếng, mang theo chút khàn khàn.

      “Lão phu nhân bảo hôm nay tiểu thư cần tới thỉnh an đâu ạ.” Vận Nhi cầm váy vân yên tán hoa như ý đến cho Vân Lãnh Cat hay, rồi .

      “À.” Vân Lãnh Ca thở dài, bất đắc dĩ , “Nhất thời hồ đồ dẫn đến tai họa.”

      Vận Nhi khó hiểu, có điều thấy bộ dáng định giải thích của tiểu thư dám mở miệng hỏi.

      Sau khi Vân Lãnh Ca rửa mặt xong, Ngâm Cầm bưng đồ ăn sáng tới.

      “Tiểu thư, Vân ma ma vừa đến truyền lời bảo thái hậu triệu kiến, gọi tiểu thư lập tức vào cung.” Vân Lãnh Ca vừa ăn sáng xong, Lục Thủy tiến lên bẩm báo, “Ma ma kề cạnh thái hậu chờ ở Phúc Thọ đường rồi ạ.”

      “Trang điểm .” Tròng mắt Vân Lãnh Ca ngưng lại, nhàng mở miệng.

      “Tiểu thư, hậu cung trọng địa, mình tiểu thư tiến cung, nô tỳ hơi lo lắng.” Vận Nhi cài sơ phát nhìn tiểu thư qua gương đồng, thấy nàng mặt mày trầm tĩnh, mặt hề có chút lo lắng.

      “Chỉ là hỏi chuyện bình thường thôi, ta lại chẳng làm gì sai, có gì mà lo lắng chứ?” Lý do sớm chuẩn bị xong, với Mộ Dung Diệp có bất kì quan hệ gì, đáng vì dối, thái hậu chắc chắn nghi ngờ.

      Hoàng thượng kiêng kị Mộ Dung Diệp, nhưng vì mình là nữ tử nên phải tránh né, nàng cho rằng hoàng thượng bảo hoàng hậu triệu kiến mình, ngờ lại là thái hậu.

      Hoàng hậu ra tay phải danh chính ngôn thuận hơn sao? Dù sao ngày yến hội đó tốt xấu gì cũng từng có chút duyên phận, thái hậu, nữ nhân tôn quý nhất Đông dương, hơn nữa hoàng thượng lại phải là nhi tử thân sinh của bà, việc bỏ qua hoàng hậu mà triệu kiến nàng, nàng biết trong việc này có ý nghĩ kín đáo gì .

      Ra khỏi tiểu viện, Vân Lãnh Ca dẫn theo Vận Nhi trực tiếp đến Phúc Thọ đường.

      “Nhị tỷ phải tiến cung rồi.” Đáy mắt Vân Lãnh Ca hơi trầm, nhìn chớp mắt từ từ tới, đột nhiên Vân Thu Ca từ lương đình xa tới, thoáng lời hâm mộ ra.

      “Ừ, lần này tứ muội có muốn năn nỉ ta dẫn muội tiến cung ?” Vân Lãnh Ca mang chút cảm tình, thẳng suy nghĩ của nàng.

      Nụ cười yếu ớt của Vân Thu Ca cứng đờ, nụ cười gượng gạo dùng được, che mặt : “Nhị tỷ, tỷ gì thế, muội muội ta chỉ lo lắng cho tỷ thôi, lễ nghi hoàng cung nhiều đến đáng sợ, nếu như tỷ cần thận đụng phải vị quý nhân nào đó, Tướng phủ cũng bị liên lụy ấy mà.”

      Vân Lãnh Ca thẳng vậy rồi, nàng thể mặt dày mà năn nỉ nữa, dù sao nhị di nương tong, trong tướng phủ ngoại trừ mẫu thân ra, ai còn tư cách để phụ thân phù chính? Đến lúc đó mình cũng là nữ nhi dòng chính, còn sợ
      [​IMG]



      Nhận ủy thác phải hết lòng làm việc cho người, Vân Lãnh Ca thầm thở dài hơi, may mà thái hậu đứng về phía Mộ Dung Diệp.

      Đột nhiên Vân Lãnh Ca liên tưởng đến bối cảnh thân phận của Mộ Dung Diệp, tổ phụ của chính là đại công thần khai quốc, từng theo Thủy tổ hoàng đế đánh nam dẹp bắc nhiều năm ròng, lập được công lao hiển hách hẳng hà sa số, cùng Bắc Nguyệt, Nam Tinh, tam quốc phân thiên hạ, lãnh thổ tài nguyên bất phân dưới, tất cả nắm giữ giang sơn. (???!) Thượng Quan thị đăng cơ làm đế, thần tử có công phong hầu đương nhiên chơi, phong Mộ Dung thị là Dị tính vương (Vương khác họ), thừa tước vĩnh viễn, về sau hoàng ân càng mênh mông cuồn cuộn, lúc ấy hoàng đế tứ hôn công chúa tuổi nhất là Hòa Nhạc công chúa gả vào Mộ Dung vương phủ làm vương phi, đó chính là mẫu thân của Mộ Dung Diệp.

      Hòa Nhạc công chúa và Thủy Tổ hoàng đế phải huynh đệ ruôt thị, đương kim thái hậu lại thích cháu , hẳn là Mộ Dung Diệp gọi bà ấy là bà ngoại.

      Sau khi Hòa Nhạc công chúa sinh hạ Mộ Dung Diệp rời bỏ nhân gian, phụ vương của tức Mộ Dung Chấn chính là vị nam tử chí tình chí nghĩa trong truyền thuyết, lòng thâm tình với Hòa Nhạc công chúa, vừa vì hàng năm đều phải đóng quân tại tuyến đầu biên giới, vừa đành lòng để thê tử độc thủ phòng (ý là đành lòng để thê tử mới cưới phải mình quạnh quẽ) nên đến nay vẫn độc, Mộ Dung Diệp luyện binh tại biên cương, Mộ Dung Chấn vì để Đông Dương bị nước khác xâm phạm, ông đóng quân tại giao tuyến biên cương với Bắc Nguyện quốc, con nối dõi ở Mộ Dung vương phủ ít đến thảm thương, phụ tử hai người hàng năm thể gặp nhau, vương phủ ở kinh thành dường như chỉ để trang trí, lần này Mộ Dung Diệp trở về mới gọi là có chủ nhân chân chính.

      Thái hậu và hoàng đế cùng thuyền? Vân Lãnh Ca rủ mắt bình tĩnh, tâm tư trong phút chốc lăn lộn vài phen, liên hệ suy nghĩ lại với nhau, Thái hậu và hoàng hậu phải mẫu tử thân sinh, ngược lại thiên tử kiêng kị Mộ Dung Diệp qua lại thân mật với nhau, quan hệ máu mủ là , đối lập như vậy, bản thân mình tùy tiện vào, như khiêu vũ mũi dao, cẩn thận chút bị bên trong đó rat ay diệt trừ.

      Du Nhiên công chúa và Hạ Yên Nhi chủ động dụ dỗ rốt cuộc là do hoàng đế bày mưu tính kế hay là các nàng đối với Mộ Dung Diệp trong lòng có chủ chủ động lao vào? Thái hậu dùng miệng Quế ma ma tự mình với mình chuyện này, là vì Mộ Dung Diệp hay là vì hoàng đế? Ngày yến hội đó, về sau tại sao hoàng đế lại rời khỏi bữa tiệc, rốt cuộc trong này có bao nhiêu tình?

      Vân Lãnh Ca thầm lo sợ, sau lưng toát ra tầng mồ hôi lạnh, thể nghĩ sâu hơn nữa được, những điều này đều là bí mật cung đình, biết càng nhiều chết càng nhanh.

      đường chuyện, rất nhanh đến hoàng cung, xuống xe ngựa, Vân Lãnh Ca sau lưng Quế ma ma, vào đại môn màu đỏ thẩm, bên tai vang lên tiếng cửa cung đóng lại, hiểu sao trong lòng lại sợ thêm phần, mồ hôi sau lưng bị gió thổi khô, gió thổi vù vù sau lưng đến rét run.

      vào Từ Ninh cung của thái hậu, Quế ma ma trực tiếp dẫn Vân Lãnh Ca vào.

      Vân Lãnh Ca lại giật mình, bẩm báo trực tiếp dẫn người vào, cho thấy thái hậu sớm chờ mình, vốn tưởng rằng miệng lưỡi vài cậu, giờ bây giờ ngay cả thái hậu cũng trịnh trọng như
      [​IMG]
      thienbinh2388, Nhiên Nhiênthuyt thích bài này.

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chuơng 69.1: Thích ?

      Edit: Quỳnh ỉn

      Nàng như vậy ra là rất phiêu lưu, tâm tư Đế vương là thứ khó dò nhất, khó đảm bảo hiểu mưu mô của mình, vừa rồi cố ý tạm dừng chút thể quá lâu, càng lâu làm mất công sức (thời cơ), nếu gậy ông đập lưng ông, nhưng cũng thể ra cách ung dung, biểu cảm mặt lại khác hẳn ý tứ trong lời , quá mực giả dối, giống như chuẩn bị từ trước.

      Vẻ mặt thờ ơ của Hoàng đế lập tức tan , kinh ngạc mặt hề biến mất, tuy là khác gì với suy đoán của , nhưng lời Vân Lãnh Ca thể nghi ngờ vẫn khiến cho khiếp sợ, Thái hậu chuẩn bị bưng trà nghe vậy cũng cả kinh, tay run lên, cốc trà bị nghiêng , nước trà chảy ra xung quanh, khiến cho mặt bàn ướt thành mảng, kinh ngạc liều mạng cắn môi nhìn Vân Lãnh Ca, biểu cảm mặt thể tiếp nhận.

      "Ngươi ? Sao Diệp nhi lại thích nam tử? Nếu ngươi dám phỉ báng có lý do, ai gia chặt đầu ngươi." Hoàng đế còn chưa mở miệng, Thái hậu vội vàng đập mạnh tay lên bàn cái, bỗng nhiêu đứng dậy, lạnh lùng với Vân Lãnh Ca quỳ.

      Mộ Dung vương phủ chỉ còn lại mình Diệp nhi, hàng năm đều ở biên cương bán mạng vì nước, đến bây giờ trong phủ đều có thê thiếp, nếu thích nam nhân, vậy hương khói của Mộ Dung vương phủ còn kéo dài được sao? Nàng thể khiến Hòa Nhạc mất sớm thất vọng.

      Vân Lãnh Ca nhìn sắc mặt sốt ruột của Thái hậu, trong lòng hiểu , nàng gật đầu, sợ là Mộ Dung Diệp muốn diễn chân , nên ngay cả Thái hậu cũng chưa báo tình bên trong.

      "Thần nữ hễ biết là , nếu đánh chết thần nữ cũng thể , Mộ Dung thế tử cảnh cáo thần nữ, nhưng diếm Hoàng thượng và Thái hậu hỏi thần nữ dám giấu diếm, xin tha thứ cho thần nữ tội bất đẵc dĩ." Thân mình Vân Lãnh Ca càng run lơi hại hơn, mặt mảnh thê luơng, như đóa hoa bị bão táp vùi dập, run rẩy ổn định.

      Tin tức này giống như sấm dậy giữa đất bằng, ngay cả Hoàng thượng cũng sửng sốt nửa ngày, Mộ Dung Diệp sớm trưởng thành lại chậm chạp chịu cưới thê nạp thiếp, lấy cớ từ chối khác lắm với Mộ Dung vương, đơn giản chính là hàng năm ở kinh thành, biên cương lại là nơi bần hàn lạnh léo, đành lòng mang theo thê tử chịu khổ cùng .

      Lần này lấy lý do giữ ở lại kinh thành, chính là vì muốn chậm rãi lợi dụng cớ này để thu hồi binh quyền trong tay , hơn nữa còn muốn thực theo cách của Thủy tổ Hoàng đế, làm đám hỏi giữa Hoàng thất và Vương phủ, tuy rằng người Mộ Dung Diệp cũng có huyết mạch của hoàng thất, nhưng Công chúa Hòa Nhạc qua đời lâu, mấu chốt ràng buộc nhất mất hiệu lực, vì vậy phải lựa chọn người trong cung thành thân với Mộ Dung Diệp, duy trì quan hệ hòa bình, thú nhất quốc Công chúa, giống như gông xiềng vững chắc mặc người , khắp nơi phải chịu hạn chế, thân bất do kỷ, mình cũng có thể bắt đầu từ nội bộ, dần dần lấy mất quyền lực Mộ Dung vương phủ, thu hồi lại binh quyền.

      Nhưng Vân Lãnh Ca Mộ Dung Diệp thích nam nhân, làm cho người ta kinh ngạc, Đông Dương thiếu nam nhân đoạn tụ, nhưng đều nuôi dưỡng nam sủng trong đáy lòng, bên ngoài vẫn lấy vợ sinh con, kéo con nối dòng, thích nữ tử? Hay là cố ý diễn trò? giờ Mộ Dung chỉ còn mầm rễ là Mộ Dung Diệp, chẳng lẽ sợ chặt đứt nhành huyết mạch này?

      "Vân nhị tiểu thư, việc này cũng thể ăn bừa bãi, nếu như trẫm điều tra là do ngươi hư cấu, chính là tội khi quân, coi rẻ hoàng thất, tội Mộ Dung thế tử, với tội danh như vậy, nữ tử nho như ngươi cũng gánh nổi được đâu." Con ngươi đen của Hoàng đế gắt gao nhìn chằm chằm Vân Lãnh Ca, muốn qua nét mặt của nàng để bắt giữ tia khác thường, nhưng mặt của nàng, ngoài trừ sợ hãi còn có chút mơ hồ nhận mệnh, còn gì khác.

      Vì sao lại nhận mệnh? Nàng bán đứng Mộ Dung Diệp, cho nên sợ hãi về sau bị trả thù sao? Hoàng đế nhìn chăm chú vào vẻ quật cường cứng cỏi mặt Vân Lãnh Ca, khó nhìn ra trong vẻ kiêu ngạo trong lòng, nữ tử có khí khái như vậy, nếu phải bị buộc vào bước đường cùng, chắc chắn mạo hiểm tính mạng ra bí mật kinh thiên động địa như vậy.

      "Bệ hạ, thần nữ chỉ là khêu nữ nho , bình thường chỉ biết thêu hoa đánh đàn qua ngày, nếu phải bị bắt, thần nữ tình nguyện ngày đó mình nhìn thấy cái gì, nhưng bệ hạ hỏi thần nữ, thần nữ dám giấu diếm, cũng muốn bởi vì bản thân mình hồ đồ, mà liên lụy đến mọi người, nhưng bệ hạ cảm thấy thần nữ có tội, xin ban thưởng cho cái chết, nhưng xin đừng vì sai lầm của thần nữ giáng tội cho người của Tướng phủ." Vân Lãnh Ca dập đầu xuống đất, giọng khàn khàn kiệt sức .

      Nghe ra ý tứ lòng muốn chết trong lời của nàng, tâm cứng rắn như ngọc trai của Hoàng đế cũng có chút dung động, việc này vốn có liên quan gì đến nàng, nhưng cẩn thận thấy được Mộ Dung Diệp ám muội, bản thân bị bức bách phen, trong lòng nhất định an ổn, giờ này khắc này, Hoàng đế tin lời của Vân Lãnh Ca năm phần.

      "Vân nhị tiểu thư chuyện bé xé ra to, trẫm chỉ thuận miệng hỏi chút thôi, việc riêng tư của Mộ Dung thế tử người ngoài như trẫm sao có thể tham vào, chỉ là chuyện này khó tin, khiến trẫm trong lúc nhất thời thể tin được thôi." Hoàng đế đột nhiên nở nụ cười, khuôn mặt tuấn càng phát sáng rực rỡ, ôn hòa : "Ngươi thế tử uy hiếp ngươi, tiếp đó đưa ngươi trở về yến hội, đường có rời ? Có lẽ Thế tử chỉ đùa với Vân tiểu thư chút thôi."

      Vân Lãnh Ca vẫn quỳ ở mặt đất, trán chạm mặt sàn băng lạnh, khiến cho suy nghĩ trong đầu nàng bị kích thích càng thêm ràng, đôi mắt giảo hoạt chợt lóe lên, miệng cung kính nhưng vẫn mạng theo tia nghẹn ngào : "Đây phải là vui đùa, thần nữ tận mắt nhìn thấy sao có thể là giả, nhưng thần nữ là người hiểu nặng , vốn giữ chuyện này ở trong lòng cả đời để bảo vệ tính mạng, cũng dám đắc tội với Mộ Dung thế tử." Lắc lắc đầu, giống như chân thành mở miệng : "Vì thế tử sợ thần nữ đáp ứng trước mặt, sau lưng lại giở thủ đoạn, nên mới đường đưa ta trở lại yến hội, đường từng rời , ánh mắt lạnh lùng khiến trong lòng thần nữ cảm thấy bồn chồn lo lắng."

      Vân Lãnh Ca thấy dù sao cũng phải mở miệng, nghe Hoàng thượng có ý trách tội nàng, lời thành khẩn ra những gì nàng nhìn thấy thiếu chữ, Thái hậu tức giận thở hổn hển, oán hận trừng mắt nhìn Vân Lãnh Ca, nếu phải bận tâm Hoàng thượng còn ở bên cạnh, chỉ sợ bà lập tức muốn kéo nàng xuống chất vấn rồi.

      "Người Mộ Dung thế tử ôm ấp, ngươi có thể nhận ra ? Diện mạo thế nào?" Hoàng đế khẽ cười, hỏi.

      "Thần nữ biết, dung mạo cũng tính là tuyệt sắc, thanh tú có thừa, tuấn mỹ đủ, khác xa trời bực so với thế tử." Vân Lãnh Ca lại lắc đầu, đơn giản.

      Chương 69.2: Thích ?

      Editor: Quỳnh ỉn

      Hoàng đế từ lúc biết Mộ Dung Diệp có long dương chi hảo chỉ hơi kinh sợ, nghe xong lời Vân Lãnh Ca , chỉ hời hợt nhướng mày, ngón tay thon dài đặt ở bàn trà, tùy ý lúc có lúc gõ mặt bàn.

      Tiếng động nặng nề ngừng vang lên, nhưng loại tiếng động đồng nhất này lại giống như tiếng trống hung hăng đánh vào trong lòng người, ngay cả Vân Lãnh Ca trước khi tiến cung chuẩn bị tốt lúc này cũng khỏi chột dạ.

      Nàng tự tin nắm chắc mọi chuyện, nhưng tâm tư Hoàng đế sao lại có thể dễ dàng để người ta suy đoán ra như vậy? Cũng biết tin bao nhiêu?

      Đối với chuyện Yên Nhi và Du Nhiên công chúa ngày đó dụ dỗ mê hoặc Mộ Dung Diệp, Vân Lãnh Ca rất tò mò, Yên Nhi ưu tú hơn so với tỷ tỷ tốt mã dẻ cùi kia của nàng, Du Nhiên công chúa lại có thân phận tôn quý, hai nữ tử được trời ưu ái cùng chấp bút, cũng thể thể bắt được Mộ Dung Diệp, biết Hoàng đế có tin đoạn tụ hay , dù sao mình cảm thấy có thể tin.

      “Ừ, hôm nay lời Vân nhị tiểu thư , trẫm nghe chút liền thôi, mẫu hậu ngài cũng giống vậy chứ?” Hoàng đế đột nhiên mở miệng, đôi mắt u ám, thâm thúy khó dò.

      Yến hội hôm nay là vì Mộ Dung Diệp, cho dù Vân Lãnh Ca như thế nào, cũng thể nghi ngờ là đắc tội, nhưng là thiên tử, cửu ngũ chí tôn, Vân Lãnh Ca chính là nữ nhi thần tử, tuyệt đối vì xu nịnh Thái hậu mà dối quân vương, Thái hậu và Hoàng đế, cũng phải là nàng có tội, Thái hậu hữu danh vô thực, cùng Hoàng đế thao túng vận mệnh quốc gia, đương nhiên nàng biết nên lựa chọn thế nào.

      Kết quả đúng như sở liệu, Vân Lãnh Ca lựa chọn quy phục , cũng là ngỗ nghích với Thái hậu, Thái hậu nhất định tìm cơ hội nhắm vào nàng, vốn chiếm được manh mối mình muốn, lưu lại Vân Lãnh Ca cho Thái hậu xử lý, cũng coi như là an ủi, Thái hậu giận lây sang nàng, nhưng người nhà của Tả Hữu tướng ở đằng kia, đơn giản chỉ cần tùy tiện lôi nàng ra đánh vài đại bản, nhưng trong đầu ra khuôn mặt của nàng, lại có chút đành lòng.

      Thái hậu áp chế tức giận trong lòng với Vân Lãnh Ca, lại nghe thấy Hoàng đế chút tiếng động tạo áp lực cho bà, ý tại lời chính là muốn bà hôm nay làm kẻ điếc, cái gì cũng nghe thấy, lửa giận vừa tắt lại lần nữa nổi lên, nhưng người chuyện là Hoàng đế, cho dù bà bất mãn thế nào cũng thể , chỉ có thể phụ họa theo: “Hoàng đế đúng lắm, hôm nay cái gì ai gia cũng nghe thấy, hình tượng người mù kẻ điếc này rất hợp với lão ba như ai gia.”

      Đối với lời châm chọc của Thái hậu, Hoàng đế làm như nghe thấy, chỉ ôn tồn : “Mẫu hậu có tâm.”

      xong, liền hô tiếng ra cửa: “Người đâu, đưa Vân nhị tiểu thư xuất cung.”

      Thái giám bên người Hoàng đế tiến vào, hành lễ, với Vân Lãnh Ca quỳ: “Vân nhị tiểu thư theo nô tài xuất cung .”

      Tâm tình Vân Lãnh Ca khẽ động, hôm nay là hai bên đều phải người, những lời lừa đối này, chỉ cần cố tình là nàng có thể bị khởi tội.

      “Thần nữ khấu tạ đại ân của Thái hậu nương nương, đại ân của bệ hạ, thần nữ cáo lui.” Vân Lãnh Ca lại dập đầu, đứng dậy cúi đầu chậm rãi lui ra ngoài.

      “Hình như mẫu hậu có chút mệt mỏi, sớm nghỉ ngơi, nhi tử cũng xin cáo lui.” Hoàng đế thấy bóng dáng Vân Lãnh Ca biến mất, dời mắt đến khuôn mặt tức giận của Thái hậu, mỉm cười .

      “Hoàng đế thong thả.” Thái hậu gật đầu, có lệ .

      Thấy Hoàng đế và cung nhân bên người rời , thân mình Thái hậu mềm nhũng, giống như mất hết sức lực, thân thể mệt mỏi tùy ý dựa vào ghế, mặt tái xanh, câu.

      “Ngoại tổ mẫu tức giận?” Đột nhiên trong điện vang lên giọng nam nhân thuần hậu, vừa dứt lời, rèm cửa bị vén lên, Mộ Dung Diệp thân hoa bào màu tím dạt dào ý cười đến, phất phất tay với cung nhân hầu hạ bên trong điện.

      Trong phòng chỉ còn lại hai người Mộ Dung Diệp và Thái hậu, người khóe miệng cong cong, vô cùng tuấn mỹ. người lửa giận thiêu đốt, vô cùng tức giận.

      “Diệp nhi, ngươi cho ta biết, có phải người thích nam nhân ?” Thái hậu ngồi thẳng lưng, con ngươi nén tức giận nhìn về phía Mộ Dung Diệp tới, cũng quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi.

      “Ngoại tổ mẫu, chẳng lẽ người lại tin những lời ta để Vân Lãnh Ca ? Ngoại nhân tin tưởng chẳng có gì lạ, người là ngoại tổ mẫu của ta, ngoại tôn có ham mê đoạn tụ hay , người còn chưa hiểu ?” Mộ Dung Diệp bật cười, nghe được trong giọng của Thái hậu để lộ ra quan tâm với , trong lòng ấm áp, mặt mang theo vẻ trêu đùa tới ngồi xuống.

      Thân mẫu của Công chúa Hòa Nhạc và Hoàng đế là huynh muội khác mẹ, cũng nên gọi tiếng cậu, nhưng Mộ Dung Diệp thẳng thắn gọi là ngoại nhân, Thái hậu cũng thèm để ý, chỉ lo lắng cho định hướng tính tình của , thấy phủ nhận mình thích nam nhân, Thái hậu thở phào nhõm, tức giận nghẹn hồi lâu lập tức trở thành hư , đối với chân tướng mọi chuyện cũng hiểu trong lòng, trong mắt mang theo oán trách, vẻ mặt đỏ ửng : “Ngươi đứa này, cùng Vân tiểu thư liên hợp diễn trò cũng với ta tiếng, nhìn lời khẩn thiết của Vân tiểu thư, biểu cảm thành khẩn, vừa rồi ta bị nàng làm cho hồ đồ.”

      Thấy ngoại tổ mẫu nhắc tới con mèo này, nơi sâu nhất trong đáy mắt Mộ Dung Diệp nổi lên tầng ý cười mỏng manh, nghĩ tới, Vân Lãnh Ca ngoài mồm miệng lanh lợi thua những người khác, mà ngay cả diễn trờ cũng giả khó tìm, tốt hơn nhiều so với kết cục ban đầu mà muốn, ra nàng tính là ba hoa chích chòe, lời giản dị hoa mĩ, nội dung cũng quá chau chuốt, khiến cho người nghe tìm thấy khẽ hở, nàng nghĩ Hoàng đế vốn nhiều tính nghi ngờ, cố ý lưu lại sơ hở kia, chờ bị nắm bắt.

      Đế vương là người đa nghi, bình thường có việc gì cũng muốn bắt bóng bắt gió, nếu Vân Lãnh Ca kể lể lưu loát, chuyện này giống như là luyện tập tốt từ trước, giống như diễn viên diễn kịch bản đầy đủ chuyện xưa, hoàn toàn chút sức thuyết phục.

      Lúc con mèo đó nịnh nọt khuất phục nhìn đáng thương, nhưng dù như vậy, nàng cũng đáng .

      “Ngoại tôn cũng muốn bị tiếp tục nhét thêm vài cái cơ sở ngầm.” Mộ Dung Diệp cười sáng láng, vẻ mặt sáng như bạch ngọc, tay chống cằm đặt ở bàn, đôi mắt rủ xuống, đáy mắt thoáng lên chút châm chọc, miễn cưỡng .

      “Ta chỉ có nữ nhi thân sinh, vì giang sơn của Đông Dương quốc đến tính mạng cũng cần, ngươi là hài nhi duy nhất của Hòa Nhạc, ai gia tuyệt đối cho phép Hoàng đế đánh chỉ ý lên người ngươi.” Trong mắt Thái hậu lên vẻ tưởng niệm, sắc mặt rời rạc, dứt lời, tự chủ xiết chặt tay thành quyền, giọng tàn nhẫn.

      Mộ Dung Diệp ngoảnh mặt làm ngơ, khóe miệng khẽ cong lên, mơ hồ lộ ra tươi cười, trong mắt tìm ra thần sắc phức tạp lắng đọng, im lặng lên tiếng, lúc sau cười khẽ: “Ngoại tổ mẫu, ngoại tôn chẳng phải tổ phụ, có tâm trách trời thương dân của , quân bất nhân, thần tử dĩ nhiên là bất nghĩa rồi.”

      Cảm thấy lời sâu sa của Diệp nhi, Thái hậu nhắm mắt thở dài tiếng, khí trong điện nhất thời giống như trong hầm băng, lạnh lẻo tỏa ra tứ phía.

      Khúc mắc của Diệp nhi bị chôn qua lâu, nhất thời có thể giải được sao?

      “Hoàng đế dường như rất ưu ái và thưởng thức Vân nhị tiểu thư?” Thái hậu thấy khí nhưng động, đè nén làm cho người ta thở nổi, nên muốn tìm đề tài để giảm bớt cảm xúc nặng nề của hai người, bỗng nhiên nghĩ đến lúc Hoàng đế gây áp lực cho mình vì Vân Lãnh Ca, nhìn thoáng qua thần sắc ủ rũ của Mộ Dung Diệp, chậm rãi .

      Thái hậu vừa dứt lời, khí lạnh người Mộ Dung Diệp đột nhiên tăng thêm, chậm rãi thu lại đôi mắt, hai tay nắm chặt thành quyền cứng đờ, trịnh trọng : “Người ?”

      Nhìn ra vẻ nghiêm cẩn mặt Mộ Dung Diệp, Thái hậu hoài nghi, cho hẳn chỉ đúng lúc cảm thấy hứng thú người bên cạnh Hoàng đế, liền giải thích: “Tính tình của Hoàng đế phải ngươi biết, tính toán thiệt hơn, lạnh bạc, chuyện vì lợi ích của bản thân mà mổ gà lấy chứng còn thiếu sao? Có lẽ phá lệ vì Vân Lãnh Ca tạo áp lực cho ta, chính là hi vọng ta mượn việc này xử phạt nàng, cái này phải là ưu ái gọi là cái gì?”

      Mộ Dung Diệp lạnh lùng, tươi cười mặt biến mất, cau mày, đột nhiên ngồi thẳng người, bàn tay to vỗ mạnh cái lên bàn, tức giận : “ dám.” Hai chữ này, gần như từ trong kẽ răng xuất ra.

      Thái hậu trợn mắt há mồm nhìn ly trà vỡ thành nhiều mảnh rơi mặt đất, ý nghĩ lóe lên trong đầu, hé mắt nhìn khuôn mặt giận dữ của Mộ Dung Diệp, kinh ngạc hỏi: “Diệp nhi, hay là ngươi thích vị Vân nhị tiểu thư này?”

      Nghe vậy, Mộ Dung Diệp sửng sốt lắt, ánh mắt tự nhiên lóe sáng, đối phương ảo não trước hành động mới vừa nhất thời trong tình thế cấp bạch chú ý lực khống chế phá hỏng cái bàn của mình, có chút chật vật che lấp : “Ngoại tổ mẫu, người nghĩ nhiều quá, ta mới hồi kinh vài ngày, sao có thể thích nữ tử?”

      Thái hậu ngồi ở vị trí cao mím môi lắc đầu, đồng ý : “Xem ra đứa này ở chung tốt lắm, tệ, lần này chẳng những đặc biệt khiến Vân nhị tiểu thư làm chứng giúp người, đây chính là chuyện liên quan đến sống chết, ngươi lại nguyện ý với nàng, vừa nghe thấy Hoàng đế ưu ái nàng, ngươi bình thường có năng lực tự chủ rất tốt, lại kiềm chế được lực đạo, ngươi còn ngươi thích nàng?”

      Thấy Thái hậu tâm tư của , phân tích có lý hợp tình, trong lòng Mộ Dung Diệp nhảy dựng, có khả năng, và Vân Lãnh Ca mới gặp mặt vài lần sao có thể thích nàng? Tối hôm đó hôn môi dĩ nhiên khiến động tâm, nhưng đây chỉ là ngoài ý muốn thôi, bất kỳ nam nhân đối mặt với tuyệt đại giai nhân như Vân Lãnh Ca, đều động tâm, nhưng cũng có nghĩa là thích.

      “Ngoại tổ mẫu, nàng giúp ta, ta quan tâm nàng là chuyện bình thường, người đừng tò mò.” Mộ Dung Diệp khẽ nhíu mày, kiên quyết thừa nhận mình thích Vân Lãnh Ca.

      “Vân nhị tiểu thư là người thông tuệ, dung mạo tuyệt sắc, tâm tư linh hoạt, lần này vì che lấp cho ngươi mà đánh bạc với cả tính mạng của mình, ngươi thích nàng cũng là thói thường của con người thôi.” xong, Thái hậu mỉm cười, trong đôi mắt lên chút khôn khéo, tầm mắt nhìn Mộ Dung Diệp càng lộ ra vẻ trêu chọc.
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :