1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ác nhân thành đôi - Quỷ Quỷ mộng du (Điền Văn, Nữ Cường, Sạch, Cực Sủng) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Ngố242

      Ngọc Ngố242 New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      3
      tr sắp hoàn chưa mng ơi

    2. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 167: Có rất nhiều người nguyện ra sức vì


      Văn thần võ tướng tách ra làm hai, người người đều so với hôm qua an phận hơn rất nhiều, thái độ cũng rất thành .


      Có người trước là gương, cần gì bọn họ cũng biết Bạch công tử dám ra tay, hơn nữa con chút do dự đưa chân đá cái mũ quan của bọn họ xuống.


      Nếu là hoàng tử khác, bọn họ còn có thể liên hợp lại ức chế, nhưng đối mặt với Bạch công tử, bọn họ quả thực dám, bởi vì bọn họ còn nắm chắc.


      Lăn lộn trong quan trường nhiều năm ai mà chả thành tinh, trong tình huống ngay cả nửa điểm nắm chắc cũng có bọn họ tuyệt mạo hiểm rồi phải cởi xuống mũ quan.


      Bộ hộ thương thư Lâm Tri ở vị trí này mười năm, tóc hoa râm, mặt lúc nào cũng trầm như ai nợ , nhất là khi lấy ra số tiền lớn từ , nhưng nhờ có người như vậy, mới có thể giúp hoàng đế quản được cái ngân khố kia, khiến Đại Chu miễn cưỡng đứng trong thời đại thịnh thế.


      Lúc này, tất cả mọi người dám lên tiếng, lại chút nào cố kị, bước ra khỏi hàng : “Thần quản tốt người, hai người của bộ hộ bị bãi chức, lại trong lúc thời điểm cần dùng người, mong công tử cho thần hai người.”


      Bạch Chiêm nhớ trong bảy người bị bãi chức, quan lớn nhất chính là Hộ bộ tả hữu thị lang, “ kéo cấp dưới lên được?”


      “Tư lịch đủ, năng lực làm việc còn phải mài hai năm.”


      “Ôn Đức, đem phần danh sách kia cho .”


      Ôn Đức khom người, đưa phần sổ con đến trước mặt Lâm Tri.


      Lâm Tri tiếp nhận, mở ra nhìn, bên trong tất cả đều là tên người, phía sau tên cùng viết kỹ càng người này xuất thân ở đâu, quen thuộc cái gì, có tính xấu nào, thích hợp với chức vị gì.


      Nếu tất cả tư liệu này đều là


      “Có người nào hợp ý Bộ hộ đại nhân?”


      Lâm Tri hoàn hồn, áp chế nghi vấn muốn hỏi, quyển sổ này là ai làm, chút do dự : “Có, xin cho lão thần chọn lọc.”


      Bạch Chiêm lại nhìn về phía những người khác, “Ta sớm , Đại Chu lo có người dùng. Nếu ai cần cái mũ quan đầu kia, chỉ cần đến Phụng Dương điện báo với Ôn đức tiếng, Ôn Đức.”


      “Có lão nô.”


      “Năm người còn thiếu. Ngươi cứ lấy từ đó bổ khuyết qua.”


      “Vâng, công tử.” Cung tiễn công tử rồi , Ôn Đức mới đứng thẳng thắt lưng, đừng nhìn công tử giống như mọi chuyện đều quan tâm, ra ánh mặt người vô cùng lơi hại, cho nên, chỉ có Lâm thượng thư mới là người duy nhất có quyền lực chọn người cho mình.


      Lâm Tri hiển nhiên cũng minh bạch điểm này, mặt mặc dù chút biến hóa, nhưng trong mắt lại gợn lên sóng , đến gần Ôn Đức giọng hỏi, “Ôn công công, quyển sổ này là ai làm? Tư liệu bên trong toàn bộ là ?”


      Ôn Đức cũng gạt thanh thậm chí có chút lớn, để mọi người chung quanh đều có thể nghe được, “Hồi thượng thư đại nhân, là Trang tiểu thư kiến nghị, công tử phân phó thủ hạ của ngài cùng vệ làm, tuyệt đối là .”


      Trang tiểu thư là người phương nào bọn họ đều biết, ai có thể đoán được nương gia nhưng phương diện này lại có quyền lợi chuyện, có thể thấy được, Bạch công tử đối với nàng mảnh cuồng dại chỉ là đồn đãi.


      “Lão phu cảm thấy biện pháp này có thể áp dụng liệt kê sổ sách.”


      “Vâng, ý của thượng thư đại nhân lão nô bẩm báo cho hoàng thượng.”


      Lâm Tri nghe được ra ngụ ý, mặt rốt cục hiên lên ý mừng, “Hoàng thượng tình? Độc đều giải sao?”


      “Nhọc thượng thư đại nhân lo lắng, hoàng thượng quả tỉnh dậy, độc cũng giải, nhưng mà Trang tiểu thư hoàng thượng thể lao lực quá sức, trong khoảng thời gian ngắn thể quản , về sau có việc gì cứ bẩm báo cho công tử là được.”


      xong lời này, Ôn Đức cũng có những người khác cơ hội đặt câu hỏi, thi lễ với mọi người xong liền khom người rời .


      Chúng đại thần hai mặt nhìn nhau, ý của hoàng thượng, chẳng lẽ là…


      “Lâm đại nhân, ngài thấy thế nào?”


      Lâm Tri đem sổ tay vắt chéo sau lưng, Mang theo nhàn nhạt trào phúng quét vòng, đem sắc mặt mọi người nhìn ở trong mắt. “Ai ngồi được lên vị trí kia, người đó chính là hoàng thượng, cũng là người chúng ta phải trung thành, quản nhiều làm gì, quản hơn nữa các ngươi cũng thể định đoạt, chuyện gấp, cáo từ.”


      Lúc này, Ôn Đức trở về hầu hạ bên người hoàng thượng.


      Bạch Chiêm vừa trở về liền kéo Trang Thư Tình rời dùng điểm tâm sáng, người đến thỉnh an cũng nhanh chóng rời , Chu Tri Sâm mang theo toàn ra rời cung, nhưng hoàng hậu lại bị giữ lại.



      Trải qua sinh tử hoạn nạn, đế hậu ràng càng thêm thân cận, mọi người đều nhìn ở trong mắt, hoàng hậu phải loại người khiến người khác chướng mắt, trải qua việc này sau cũng ai dám lên tiếng.


      “Xong nhanh như vậy?” Hoàng đế dựa vào giường chống người nửa ngồi dậy, tinh thần cũng tốt hơn chút.


      Ôn Đức xác nhận, cũng trách được hoàng thượng lại hỏi như thế, trong dĩ vãng mỗi lần hoàng thượng nghị đều mất ít nhất hai canh giờ có đôi khi còn có được kết quả như vậy, đẩy đến đẩy , kéo tới tháng cũng chưa xong.


      Công tử tuyệt cho phép chuyện này phát sinh, cần công tử , chỉ cần là người biết quan sát sắc mặt là có thể đoán được ràng.


      Hoàng đế cũng suy nghĩ cẩn thận nguyên do trong đó, hừ cười tiếng, mang theo chút vui sướng khi người gặp họa, “Nên để bọn họ chịu chút giáo huấn, đừng tưởng rằng Chiêm Nhi nhàng như trẫm.”


      Ôn Đức từ trong tay áo lấy ra phần sổ sách đưa đến trước mặt hoàng thượng mở ra cho xem, “Đây là cuốn sổ công tử nghe theo kiến nghị của Trang tiểu thử mà viết ra, lão thần sao lại bản, Hộ bộ thượng thư cũng biện pháp này vô cùng tốt, có thể dùng để thống kê nhiều thứ.”


      Nhìn ra được là vội vàng sao lại, chữ viết rất ngoáy, hoàng đế chỉ lật xem hai trang liền để xuống, như có đăm chiêu , “ “Là Trang Thư Tình đề nghị?”


      “Vâng, lúc đó lão nô ở đó, chính tai nghe được.”


      “Quả là nương thông minh, lá gan cũng lớn.”


      Hoàng hậu lưng chén thuốc đến, cười dịu dàng , “Nếu như nàng lớn gan, nô tì cũng còn ai có thể được hoàng thượng nhắc tới, hoàng thượng, nên uống thuốc.”


      Hoàng thượng ngửi thấy mùi thuốc, trong miệng liền thấy đắng, nhưng dám uống, mệnh chung quy là của mình.


      hơi uống xong hoàng thượng liền ngậm vào mứt quả hoàng hậu đưa tới, run rẩy , “Thanh Dương Tử tên kia phải lại tăng lượng hoàng liên lên chứ, sao lại đắng như vậy.”


      “Thuốc đáng dã tật.” Nhìn ra hoàng thượng có chuyến muốn với Ôn Đức, hoàng hậu đem đĩa mứt quả để vào trong tay , cầm bát lui ra ngoài.


      “Trẫm thế nhưng vắng vẻ hoàng hậu nhiều năm.” Hoàng đế tự giễu, “Để sủng người muốn lấy tính mạng mình.”


      “Gặp chuyện mới có thể biết ai tốt ai xấu.” Ôn Đức dám nhiều lời trong chuyện này, đổi đề tài : “Công tử để lão nô từ trong này tuyển ra năm người thay vào chỗ trống kia,lão nô dám làm chủ, vẫn là mong hoàng thượng định đoạt.”


      tin ngươi mới dám giao việc này cho ngươi, ngươi xem rồi tự mình tuyển , ngươi luôn muốn trộn lẫn với triều thần, còn có thể thiên vị ai được, huống chi những người này thiếu người xuất thân thế gia, dùng bọn họ cụng tốt.”


      Ôn Đức sao đám nhận chuyện này, tròng mắt vừa chuyển liền có chú ý, “Lão nô cảm thấy bằng để Trang tiểu thư tuyển ánh mắt nàng độc đáo, có thể nhìn được những phương diện người khác nhìn thấy.”


      "Ý kiến hay." Hoàng đế vốn có tâm muốn nhìn xem vị nương này có bao nhiêu bản lĩnh, ý niệm này vẫn luôn đảo qua đầu từ đêm qua, tại nghe được lời này của Ôn Đức dĩ nhiên là muốn để nàng đề nghị, ý niệm này liền càng lúc càng sâu, cảm thấy bản thân lúc tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử.


      “Ôn Đức, tại người mau tìm nàng, để nàng chọn ra năm người.” Cơ thể bây giờ đúng là vô cùng suy yếu, suy nghĩ chút chuyện như vậy mà muốn mệt đến hôn mê, nếu Chiêm Nhi rời , Đại Chu nên giao cho ai?
      hargane187, Layla06, tart_trung34 others thích bài này.

    3. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 168: Giám quốc?


      Vận khí của Ôn Đức tệ, Bạch Chiêm lúc này ở đây, dứt khoát cũng khách khí, trực tiếp mục đích đến.


      Trang Thư Tình có chút trầm tư, “Ôn công công, có phải tìm lầm người rồi ? Việc này ta sao có thể tự ý định đoạt?”


      Ôn Đức cẩn thận đáp lời, “Thân thể hoàng thượng ngài cũng biết, vừa rồi chỉ mới suy nghĩ chút mà mệt đến thiếp , ý hoàng thượng là mời ngài giúp đỡ chọn lựa, ngài cũng là người soạn ra ,chắc chắn biết ai là người thích hợp.”


      Trang Thư Tình cũng nghĩ nhiều, ngay cả muốn chỉ cố kế vị cũng ra, coi trọng nàng chắc cũng vì nể mặt Chỉ Cố .


      Về chuyện này…


      Nhìn những con số bàn, Trang Thư Tình cảm thấy người đại, thả vào trong xã hội phong kiến tự tìm tòi lăn lộn chắc cũng có chút tác dụng của đại.


      Thấy nàng bắt đầu lật xem, Ôn Đức vội càng đến trước mặt nàng, “Đây là năm chức quan còn thiếu.”


      Trang Thư Tình nhìn lướt qua, trong lòng có tình toán.


      mực chờ đến khi Trang Thư Tình tuyển xong năm người Bạch Chiêm vẫn chưa có trở về, Ôn Đức phải người lắm miệng, nhưng vẫn nhịn được hỏi câu, “Công tử xuất cung?”


      “Ừm, mấy ngày sau phải , nên hôm nay bắt đầu chuẩn bị.” Trang Thư Tình thu liễm tươi cười, nàng thể theo, lúc này thể giúp thu thập hành lý, trong lòng sao có thể dễ chịu, nhưng nàng được ở lại trong cung, so với nàng, Thanh Dương Tử theo Chỉ Cố mới có thể giúp đỡ được cho chàng ấy, theo phương diện của Thanh Dương Tử, cái gì nàng cũng hiểu, có tác dụng gì. Nghĩ tới cái này, Trang Thư Tình lại thở dài, đứng lên : “Tình thời gian cũng đến lúc phải thay nước, ta và Ôn công cùng qua .”


      Ôn Đức khom người đứng ở bên chờ nàng trước.


      Tư thế này của khiến trong lòng Trang Thư Tình có chút cảm giác bất an, kỳ thực nàng vô cùng muốn để Chỉ Cố ngồi lên vị trí này, cho dù chàng ấy khỏe mạnh trở về nàng cũng đồng ý.


      Nàng muốn trở thành hoàng hậu tiếp theo, như vậy rất đáng buồn.


      Lúc đổi nước biển hoàng để liền tỉnh lại, ngủ chút, tinh thần khôi phục ít.


      Khó có khi Chiêm Nhi ở đây, hoàng đế muốn mình trò chuyện với nàng, thấy nàng bận rộn xong mới mở miệng lưu người lại.


      Ôn Đức chuyển cái ghế đến bên giường, khoảng cách gần cũng xa.


      “May mắn có ngươi, bằng mệnh này của trẫm sơ là sớm còn.”


      phải công sức của mình thần nữ, tuy nhiên công của thần, cũng ” Lần trước gặp mặt ở kinh đô, cảm nhận Trang Thư Tình đối với hoàng đế là nam nhân cao cao tại thượng, nhưng bởi vì lần này là bệnh nhân nàng cứu về nên cũng còn cảm giác kính ngưỡng từ xa, chuyện cũng trở nên tự nhiên hơn rất nhiều.


      Trải qua sinh tử, bước khỏi bóng tối băng lãnh, hoàng đế càng nhìn càng thích Thư Tình, nghe thấy nàng vậy, ý cười liền tràn ra đầy mặt.


      Nhờ Ôn Đức giúp đỡ ngồi dậy, hoàng đế lúc này giống như lão nhân tuổi già sức yếu, trang thư Tình thể cảm thán độc này thực bá đạo, lúc trước nuôi năm là có thể khỏe được tám phần là đề cao. Có chút di chứng thể loại bỏ, ví dụ như hoàng đế có thêm chứng choáng đầu và tinh thần thể hao tổn quá sức.


      Đây là Thanh Dương Tử với nàng.


      Vì vậy, ngôi vị hoàng đế này, phải thay người.


      Nghĩ như vậy, Trang Thư Tình nhịn được thở dài trong lòng, chỉ cần Chỉ Cố có thể còn sống trờ về, nàng phải thể thoái nhượng, nàng trở thành vị hoàng hậu chỉ biết nhẫn nhịn, cũng sống ủy khuất cầu toàn.


      “Trầm nhìn ra được, ngươi cũng hy vọng Chiêm nhi kế vị, có phải cũng muốn trở thành người ủy khuất như hoàng hậu?”


      “Trang Thư tình kinh ngạc ngẩng đầu, cần phải gì, ánh mắt liền biểu đạt ý tưởng của nàng, ‘ ra ngài cũng biết ngài bạc đãi hoàng hậu’


      “Ngươi đúng sợ trẫm.” Hoàng đế nhịn được cười khẽ.” Đúng vậy, trẫm tại biết trẫm bạc đãi hoàng hậu. Nhưng Chiêm Nhi giống, trầm ngay từ đầu biết quý trọng người bên gối, nhưng trong mắt Chiêm Nhi chỉ có mình ngươi.”


      “Ta tin nhân tâm, người thay đổi, ta cũng có kiên nhẫn cũng ba ngàn giai lệ tranh đoạt nam nhân, người nhìn , bằng khả năng của ta có thể cứu được vài người, học y giống như bơi ngược dòng nước, tiến lên lùi lại, tâm giống như cưỡi ngựa bình nguyên, ta muốn để bản thân biến thành người như vậy, sống cả đời như vậy, rất có ý nghĩa, ta rất quý trọng cánh chim của mình, cũng sợ hãi bản thân trở nên ngu muội như vậy.”


      Trang Thư tình nhìn xung quanh Nghi Thiền điện, nơi tôn quý nhất Đại Chu, mà người giường này, là nam nhân tôn quý nhất Đại chu.


      Nhưng cũng từng hấp hối, người có thể tin được chỉ có vị thái giám bên người, trong bảy người con trai, bốn người muốn lấy mạng , thời điểm nguy nan chỉ có mình hoàng hậu liều mình chăm sóc, cung phi thấy bóng dáng người, dù là tại, cũng chỉ có thể suy yếu như vị lão nhân chuẩn bị an bày hậu .


      Hoàng đế, dứt bỏ mọi thứ để ngồi vững ngôi vị, nàng sao có thể nhẫn tâm khiến Chỉ Cố tính tình thanh lãnh tự do tự tại ngồi lên vị trí đó.


      “Phải làm cung phi, trong lòng chỉ chứa được người nam nhân, trong mắt chỉ có thể chứa được lợi ích, vì nhi tử của mình mà tranh thủ càng nhiều, thứ các nàng từ học được chính là cái này, trong mắt trong lòng cũng chỉ có thể chất chứa được như vậy, ta phải, ta từng nhìn thấy thiên địa rộng lớn, từng sống tự do thoải mái tại cái nơi cách xa hoàng quyền, muốn bản thân ta sống qua những ngày như vậy, ta chịu được.”


      Hoàng đế lắng nghe, thậm chí ý cười trong mắt cũng suy giảm nửa phần.


      nghĩ là Trang Thư Tình lại có suy nghĩ như vậy, nếu nàng nghĩ, nàng muốn, nàng nhìn giống như những nữ tử bình thường, Chiêm Nhi kiên trì theo đuổi nàng, nàng cũng có lá gan làm nhưng chuyện kinh thế hãi tục như vậy.


      Mạng của , cũng là nàng cứu về.


      kế vị, vậy giám quốc sao?”


      “Giám quốc?” Trang Thư Tình sửng sốt, hề hiểu được ý nghĩ của từ này, giám quốc với kế vị có gì khác nhau?


      “Đúng, giám quốc.” Hoàng đế từ dưới gối đầu lấy ra mấy tờ giấy, “Đây là những người trong hoàng thất trẫm cảm thấy có tư cách kế vị nhất, các người từ trong này chọn ra người rồi bồi dưỡng, khi nào có thể gánh vác được đất nước rồi trọng trách của các ngươi có thể miễn, như thế nào?”


      Trang Thư Tình biết nên gì cho phải, đờ đẫn cầm lấy lật mấy trang, tổng cộng có ba tờ, tờ là tên, phía sau ghi quan hệ ràng.


      Đợi chút…


      Trang Thư Tình ngơ ngác hỏi, “Vì sao lại là ‘các ngươi’? Cái này có quan hệ gì với ta sao? Hoàng thượng, lời này phải ngài nên cho Chỉ Cố sao?”


      “Trẫm cảm thấy, nếu ngươi gật đầu, Chiêm Nhi thèm nhận.”


      “Vì sao lại là ta?” Trang Thư Tình hoàn toàn quên mất người trước mắt là hoàng đế, đem khoai lang nóng phỏng tay kia ném xuống đất, lúc này, nàng có chút tức giận.


      Nàng cảm thấy người nàng cố sức cứu về lại hề mang trong lòng chút cảm ơn nào, chỉ vậy, còn có ý đồ đánh chủ ý lên nàng, muốn thông qua nàng để kiềm chế Chỉ Cố, lương tâm bị chó ăn rồi sao?


      Đúng rồi, hoàng gia có tình, chí có giang sơn, sao nàng lại quên rồi.


      “Ngồi xuống.” Hoàng đế có chút đau đầu, đám này sao tì khí đều lớn như vậy.


      Trang Thư Tình chỉ đành xoay xoay vặn vặn ngồi lại, khi nghĩ đến hoàng gia có tình nàng mới nhớ lại, người này là hoàng thượng.


      “Thư Tình.” Hoàng đế thay đổi xương hô, “Trẫm bây giờ sống được mấy năm, trước khi chết cũng phải đem giang sơn liệt tổ liệt tông gây dựng này giao lại cho người thân tín mới có thể an tâm nhắm mắt, tính tình Chiêm Nhi trẫm hiểu , cũng bởi vì hiểu nên mới chậm chạp dám giao Đại Chu cho , dám trực tiếp phong là hoàng tử.”


      Thấy nàng vẫn cứng đầu như trước, giống như tiểu nữ nhi cáu kỉnh với trưởng bối, trong lòng nhất thời liền mềm mại, “Trẫm lần đầu thấy là khi mẫu thân qua đời, phụng mệnh Linh Lung đến truyền tin cho trẫm, trong thư Linh Lung cho trẫm, tính tình Chiêm Nhi có chỗ thiếu hụt, có năng lực xác nhận được thị phi, làm việc chỉ nhìn xem có thuận mắt nay , đây là kết quả nàng nuôi dưỡng nhiều năm mới có, nhiều năm nàng liên hệ với trẫm, sau khi chết mới nguyện ý giao phó cho trẫm cũng vì lo lắng Chiêm Nhi, muốn nhờ trẫm chiếu cố chút.”


      “Chiêm Nhi phải người có nhiều dã tâm, hơn nữa trời sinh có khả năng khiến người phục tùng, những người đó còn là người bản lĩnh. Chuyện gì cũng có thể thay sắp xếp chuyện thỏa đáng, mấy năm qua cũng có thể tìm cho chút chuyện để giải sầu. chút cũng cần đến ta.”


      Hoàng đế lắc đầu cười khẽ, tiếp tục : “Đem Đại Chu giao cho có tốt cũng có xấu. Tốt tất nhiên là có thể trừ bỏ chút quan viên ngồi ăn bám, để con thuyền Đại Chu có thể từ từ tu bổ lại những nơi bị rỉ nước, về phần xấu, tình tình kia của ngươi cũng biết, quá mức cầu toàn, trong thời gian ngắn tốt, nhưng về lâu dài, cũng có khả năng trở thành bạo quân, cũng may có ngươi, tại ngươi chính là người dẫn đường cho , tựa như mẫu thân năm đó, mặc kệ là kế vị cũng tốt, giám quốc cũng tốt, điều kiện tiên quyết là phải có ngươi đồng ý, ngươi phải ở bên người , bằng , cho dù trẫm chết trước mặt , cũng gật đầu.”


      Trang Thư Tình nghe vậy sửng sốt, theo bản năng bao che khuyết điểm: “Ngài phải lừa ta đấy chứ? Chỉ Cố vẫn tốt lắm, sao có thể biết phân biết thị phi? chỉ giết người nên giết, nhưng cũng lạm giết, ở Hội Nguyên Phủ cũng có người từng chọc giận nhưng cũng lấy mạng bọn họ.”


      “Bởi vì ngươi là đại phu, tay ngươi cứu người, cần ngươi cũng bị ngươi ảnh hưởng, muốn trở thành sát nhân, sợ ngươi vui.”


      Là như vậy sao? Đầu Trang Thư Tình có chút loạn, nhất thời trả lời.


      Hoàng đế chịu dựng buồn ngủ tiếp tục thuyết phục, “Thư Tình, trẫm đối với các ngươi cầu gì khác, nếu như nguyện ý kế vị, vậy Đại Chu chính là của các ngươi, nếu muốn, vậy giám quốc, bất luận các ngươi muốn thế nào, trẫm cũng tùy các ngươi.”


      Lời đến như vậy, cơ hồi cũng coi như ủy khuất để cầu toàn, lão nhân lại ăn khép nép với nàng như vậy sao nàng có thể hạ ngoan tâm, nhưng nàng cũng cảm thấy bản thân đáng thương vô cùng, vẻ mặt đau khổ níu kéo, “ phải còn người khác sao? Tam hoàng tử cũng sai.”


      Ôn Đức nhìn già trẻ chuyện, nhanh chóng quay đầu , mặt vẫn có kìm chế tươi cười.



      được, lão tam có thể làm tướng, nhưng hoàng đế còn kém chút, hơn nữa cũng có nhiều người trợ lực như Chiêm Nhi, quan của Đại Chu đều bị trẫm nuôi hỏng rồi, lão tam áp chế được bọn họ, chỉ áp chế được, chừng còn bị cản tay.”


      Trang Thư Tình đứng dậy bỏ chạy, rất nhanh lại quay lại trong tầm mắt hoàng đế và Ôn Đức, nhìn nhìn bình nước, phát vẫn còn đầy sau liền trực tiếp rút kim ra, “Buổi chiều còn phải thay nước, chỗ xanh tím ở cổ tay phải dùng nước ấm lau qua.”


      "Thư Tình..."


      Bước chân Trang Thư Tình dừng lại chút, “Ta thể quyết định, nhưng số lời ta chuyển cáo cho Chỉ Cố.”


      Thấy người chạy xa, hoàng đế nhìn về phía Ôn Đức, “Bị dọa chạy?”


      “Lão nô cũng nhìn được.” Ôn Đức cố nhịn cười, “Trang tiểu thư cũng phải người thấy chút ưu việt liền hận thể đem toàn bộ bỏ vào túi mình.”


      “Cũng bởi vì nàng phải nên trẫm mới an tâm, trẫm cũng muốn Đại Chu xuất nữ hoàng, bằng tính tình kia của Chiêm Nhi, nếu Thư Tình thực có tâm tư, ngươi cho là giúp nàng?”


      Ôn Đức nghĩ, giang sơn và nụ cười của mỹ nhân, công tử chắc chắn do dự chọn cái thứ hai.


      “Chiêm Nhi phải Tây Vực, vì Chiêm Nhi, nàng gật đầu.”


      Ôn Đức vẫn luôn có nghi vấn muốn chứng thực, kinh thanh : “Hoàng thượng, ngài là muốn…”

      “Có gì thể, trừ nàng, còn ai có thể gánh được trọng trách này? Lão tam? Nếu tính để kế vị tuyệt thể để giám quốc, dã tâm của con người thể trêu vào, trừ , còn có ai? Đại Chu nỏ mạnh hết đà.”


      Trong mắt hoàng đế lộ vẻ thâm trầm bi ai, phải hôn quân, cả đời tận tụy ổn trọng, nhưng mà mặc kệ làm gì cũng thể khiến Đại Chu khôi phục cường thịnh lại như trước, hơn nữa này càng sa sút.


      Chỉ có thể rằng, năng lực của đủ.


      Hi vọng của Đại Chu đều đặt lên người Chiêm Nhi muốn Chiêm Nhi tiếp nhận cục diện rối rắm này, chỉ có thể tìm cách đột phá từ chỗ Trang Thư Tình, lợi dụng tâm tư lương thiện của nàng, cùng với mềm lòng với trưởng giả.


      Hoàng đế cười khổ, là vô sỉ, nhưng , thể nghĩ được biện pháp tốt hơn.


      Bạch Chiêm vừa trở về liền nhìn thấy người trong lòng thẫn thờ như người mất hồn, cũng hỏi, chỉ ngồi xuống bên cạnh, ôm Trang Thư Tình vào trong lòng.


      Cảm giác được có người bao lấy mình, Trang Thư Tình sờ sờ, “Xiêm y sao lại ẩm như vậy? Tóc cũng thế… Trời mưa?”


      "Mưa ." xong ,Bạch Chiêm từ bên người lấy ra cái hộp, bên trong còn có mấy vật được gói bằng giấy thấm dầu, “Trần Nguyên cái này ăn ngon.”


      Bên trong là con bồ câu nướng, lớn, vừa mở ra mùi thơm liền xông vào mũi.


      Trang Thư Tình nhất thời liền cảm thấy đói bụng, mấy ngày nay ăn được tốt lắm, còn bị ép buộc , nàng còn cảm thấy quần áo rộng ra vòng.


      Đổi lại tư thế ngồi ổn trong lòng Bạch chiêm, Trang Thư Tình xé bên đùi đưa đến miệng Chỉ Cố, nhìn ăn, nàng cũng cắn miếng, mỗi người miếng ăn hết.


      “Thích ?”


      “Rất được.” cắn xong miếng cuối, Trang Thư Tình gật đầu, “Trần quản gia làm chức vị này rất tốt.”


      Trong mắt Bạch chiêm mang theo ý cười, “Sau này lại cho người mua.”


      “Ngày mai , ngày mai muốn ăn.” Những thứ này dù ăn ngon cũng thể ăn nhiều, dạ dày tốt, Trang Thư Tình cầm khăn lau miệng cho .


      “Quyết định khi nào ?”


      “Ngày sau.”


      Ngày sau sao, Trang Thu& Tình dựa vào người Bạch Chiêm thở dài, “ muốn với chàng.”


      “Vậy theo ta.”


      Người sao có thể tùy hứng như vậy? Nàng sống thêm đời cũng sống tùy ý được như .


      Dựa vào lồng ngực ấp ám, Trang Thư Tình đem lời hoàng đế cho , “Ta thấy cũng còn đường nào khác.”
      hargane187, Layla06, tart_trung33 others thích bài này.

    4. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 169: Giám quốc! (2)


      Bạch Chiêm vỗ lưng nàng, “Mềm lòng?”


      Trang Thư Tình khẽ lắc đầu, “Chỉ là cảm thấy ngài ấy rất đáng thương, sinh nhiều nhi tử như vậy có lợi ích gì, mỗi người vì lợi ích riêng, ai đáng tin cậy.”


      ràng là mềm lòng, Bạch Chiêm tựa cằm đỉnh đầu nàng, phụ thân có chủ ý của , trong lòng, nguyện ý thúc đẩy chuyện này.


      phải Tây Vực, phải chuyện chỉ đơn giản như vậy, mà mục đích là phải giải quyết vấn đề thân thể của , biết phải bao lâu mới có thể trở về, hoặc là, thể trở về.


      Hữu Phong tại có thể tự do làm theo ý thích của nàng ấy, nhưng vì mà nàng phải đứng trước đầu sóng ngọn gió, tuy rằng chắc chắn lưu lại đủ người để bảo vệ nàng, nhưng chỉ cần Hữu Phong có thể nắm quyền, đem tất cả mọi thứ nắm trong tay, đó mới là đảm bảo lớn nhất.


      Về phần nếu như Hưu Phong luyến tiếc muốn trao quyền lực lại…Vậy để nàng ngồi ở vị trí kia có làm sao?


      Trang Thư Tình nếu biết được suy nghĩ của lúc này chắc chắn liếc xéo nhìn , tuy rằng nàng có dã tâm, nhưng dã tâm của nàng từ trước đến giờ vẫn phải ở đây.


      “Nàng nhiều ngày chưa nghĩ ngơi, nghỉ lát .”


      Đoán muốn gặp hoàng đế, Trang Thư Tình ngoan ngoãn lên giường, vốn muốn ngủ, nhưng vừa đặt lưng giường chưa đợi Bạch Chiêm rời chìm vào mộng.


      Bạch Chiêm ngồi ở bên giường, thấy nàng ngủ sâu mới rời , “Hướng Tả.”


      “Có thuộc hạ.”


      “Màng vài người đến đây bảo vệ tốt nơi này.”


      “Vâng.”


      Hoàng đế nhìn thấy đến trong mắt hề có chút nào ngoài ý muốn, Trang Thư Tình phải người nhẫn tâm như đứa con trai này của , nhưng lời của nàng, Chiêm Nhi đều nghe lọt.


      “Là tới hưng sư vấn tội hay là muốn đưa tin tốt?”


      Vẻ mặt Bạch chiêm tự nhiên ngồi xuống bên giường, “Ôn Đức, giữ cửa.”


      Ôn Đức liếc mắt nhìn hoàng thượng sau đó khom người lui ra, đến cửa liền tập chung tinh thần canh gác.


      Hoàng đế ngồi thẳng người, chờ chuyện.


      “Biết ta muốn rời nên chuyện này cho Hữu Phong, ý ngài là muốn để Hữu Phong giám quốc?”


      “Biết là gạt được con.” Hoàng đế gật đầu, “Đúng là ta có suy nghĩ này, con đồng ý sao?”


      , nếu Hưu Phòng có thể giám quốc, Ta liền nhận lời ngài, sau khi trở về tạm thời quản lý cục diện rối rắm này.”


      Hoàng đế vui vẻ trong lòng nhưng mặt lại hiển, “Con tin rằng nàng có bản lĩnh giám quốc?”


      “Nàng có bao nhiêu bản lĩnh ngài nhìn mới biết được.”


      sợ nàng bị triều thần cản tay, bị người khi dễ?” Hoàng đế nheo mắt nhìn , “Giám quốc cũng phải chuyện dễ dàng, hướng chi nàng còn họ Chu, thân phận cũng phải thê tử của ngươi, con dâu của ta, danh chính ngôn thuận.”


      “Ta chỉ biết sau khi rời , những người còn lại của Bạch phủ, hoàn toàn do nàng điều khiển.” Bạch Chiêm cúi đầu nhìn vài lọn tóc của mình, “Ngài cũng biết người của Bạch phủ cũng phải chỉ có cái danh.”


      “Bao nhiêu?”


      “Chuyện này ngài cần biết.” Bản thân Bạch Chiêm kì thực cũng số lượng là bao nhiêu, liền qua loa trả lời, “Để nàng cầm quyền người nào có thể khi dễ nàng, chúng ta hứa, cho dù ta chưa về, nàng cũng thay ta giữ lời.”


      Hoàng đế nhìn tóc trắng đầu Bạch Chiêm cũng ít hơn bao nhiêu, trong lòng liền cảm thấy chua xót, đến cùng, ít chỗ tóc này vì mà trắng .


      nên mấy lời may này, sao lại về được? Cho dù ngươi đau lòng lão phu ta người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh cũng phải nghĩ thay Thư Tình, ta thấy nàng cũng là đứa cố chấp, ngươi nhẫn tâm để nàng sống như vậy cả đời?”


      Bạch Chiêm trầm mặc hồi, sau đó đông cứng đổi đề tài, “Ngày sau , ngày mai phải sắp xếp tình ổn thỏa, chuyện của Chu Tri Đức và Chử gia thể để nàng làm, ngày mai lập tức liền giải quyết xong.”


      Hoàng đế lúc này cảm thấy bản thân thua thiệt Bạch Chiêm quá nhiều, sao có thể đáp ứng, “Chìa khóa khố phòng Ôn Đức giữ, Ngươi tìm xem người nào có thể dùng được giao cho. Chiêm Nhi, dù thế nào cũng phải trở về.”


      “Con .” Cũng biết là đáp ứng vế trước hay sau, nhưng hoàng đế cũng dám hỏi nhiều, dặn dò vài lời sau cũng chống đỡ nỗi, nữa liền ngủ mất.


      Bạch Chiêm nhìn hồi mới tiến lên nâng người nằm xuống, vén chăn xong rồi mới rời .


      Ngày kế, đám quần thần rốt cuộc gặp được hoàng thượng, ít người nghĩ hoàng quyền đổi chủ, hoàng thượng cũng chỉ là bị giam lỏng, ngời người đều xám xịt, đầu dám ngẩng lên.


      Trong phòng , trừ hoàng đế giường còn có Ôn Đức, tam hoàng tử Chu tri Sâm, lục hoàng tử Chu Tri Tiếu cùng với hoàng hậu ít khi lộ diện, và cả Bạch Chiêm Trang Thư Tình.


      “Tình huống của trẫm các người cũng thấy được, ngăn gọn, từ khoảng khắc này, Chiêm Nhi và Trang Thư Tình cùng nhau giám quốc.”


      “Hoàng thượng…” Hơn hai mươi văn thần võ tướng bị triệu đến kinh hô ra tiếng, công tử giám quốc bọn họ có thể chấp nhận, mấy ngày nay phải đều là công tử quản sao? Nhưng Trang Thư Tình giám quốc! nữ nhân, nữ nhân biết làm cái gì?


      Cho dù y thuật nàng thần thông quản đại nhưng dù sao cũng chỉ là đại phu!


      “Ý trẫm quyết, các ngươi có ý kiến?”


      Có ý kiến? Đúng nhiên là có ý kiến! Nhưng đợi bọn họ biểu đạt, Bạch Chiêm tỏa ra sát ý, “Có ý kiến cũng phải nuốt vào cho ta.”


      Trang Thư Tình lại còn trong hốt hoảng, chuyện này Chỉ Cố chưa từng thương lượng với nàng!


      Nàng giám quốc? Nàng giám kiểu gì? Dùng dao mổ sao?


      Hoàng đế vừa lòng nhìn đám người câm như hên dám hó hé lời nào, trong dĩ vãng, nhưng người này hề thành như vậy, “Chuyện khác nữa là về Chử gia mưu nghịch, tịch thu tài sản sau đó trảm, việc này giao cho hình bộ nghiêm tra, những người có liên quan, nghiêm trị theo luật.”


      Nghỉ ngơi lát, hoàng đế lại : “Ngũ hoàng tử Chu Tri Đức, Lương quý phi Chủ thị, trảm, lập tức hành quyết!”


      Cả phòng đều yên tĩnh.


      người nào có thể nghĩ rằng, lần này hoàng thượng lại hạ quyết tâm lớn như vậy.


      “Các ngươi có ý kiến?”


      “Thần dám.” Lâm Tri dẫn đầu mọi người đáp lại, so với hoàng thượng ôn nhu của dĩ vãng, càng cảm thấy hoàng thượng như vậy có vẻ tốt hơn, có số người, vốn nên lưu.


      Những người khác phản ứng kịp, đều quỳ xuống tâu dám.


      Hoàng đế nhìn đám người quỳ dưới đất lắc đầu, cuộc sống vốn như vậy, trước kia dễ chuyện bọn họ chỉ biết được tấc lại muốn tiến thêm thước, dễ chuyện nữa ngược lại mới có thể hai là hai.


      “Thân thể trẫm tốt, về sau lời của Trang Thư Tình cũng là ý của trẫm, xuống .”


      “Tuân chỉ.”


      Đám người nối đuôi nhau ra cửa, lục tục có người phải ứng lại lời của hoàng thượng, vì sao là Trang Thư Tình mà phải công tử?


      Nhưng mà bây giờ để bọn họ quay trở lại bọn họ cũng dám.


      Trong phòng, trang Thư Tình túm chặt Bạch Chiêm hỏi, “Đây là ý gì?”


      Bạch chiêm kéo nàng về phòng, Cửa vừa đóng nàng liền bị người ôm vào lòng, “Phải làm như vậy nàng mới bị quản chế, Hữu Phong, tại khác với trước kia.”


      Hơn nữa còn vô cùng khác, ngày mai phải rời khỏi, nếu an bày hết thảy bất lợi đối với nàng, trước khi mọi chuyện khiến bất an về nàng đều phải được loại bỏ, như vậy mới an tâm, Trang Thư Tình lập tức hiểu ý , trong lòng lại càng thêm chua xót, nàng muốn chàng cứ , có chàng ta cũng chết được, chỉ bằng ân cứu mạng của nàng với hoàng đế nàng an toàn, nàng cũng phải ngu ngốc ngồi chịu chết. Huống chi nàng có mãnh thú bảo hộ, tuyệt đối có thể bảo vệ mình.


      Nhưng nàng biết vì sao lo lắng, bởi vì biết nên mới nên lời.


      Đấu với tên hồ ly nay nàng có đến phần thắng, vì vậy cũng chỉ có thể mặc đem quyền lực cao nhất đưa cho mình, thể để người khác cao hơn nàng.


      Nàng có thể cự tuyệt phần dụng tâm này của Chỉ Cố sao?


      Trang Thư Tình cười khổ, , nàng thể, cho dù song song với phần dụng tâm này là trách nhiệm vô cùng lớn.


      “ta biết, ta canh giữ nơi này chờ chàng trở về.”


      ngày này, hai người cũng tiếp tục xuất . người nào nhắc nhở, Thanh Dương tử tự giác tiếp nhận trách nhiệm chăm sóc hoàng đế.


      Hoàng đế phái Ôn Đức và tất cả mọi người trong phòng ra ngoài, hỏi người lấy máu đầu ngón tay , “Trẫm còn có thể sống được bao lâu?”


      Thanh Dương Tử nhướng mày, “ngài muốn nghe lời ?”


      “Đương nhiên.”


      Lấy xong máu, Thanh dương tử mới : “Tuy rằng độc này tổn hại tuổi thọ của ngài, nhưng qua tay ta điều dưỡng ta có thể giúp ngài giữ nguyên tuổi thọ vốn có, nhưng nếu lại hao tổn tinh thần, vượt qua hai năm.”


      Hoàng đế nghe xong, trầm mặc lúc lâu, đột nhiên cười . “Theo nhi tử hưởng niềm vui gia đình, chuyện này trước đây ta chưa từng dám nghĩ đến. Bây giờ có thể danh chính ngôn thuận, tốt, rất tốt.”


      Thanh Dương Tử nhún vai.


      “Lời này thể với người khác.”


      “Vậy được, ta thể dấu giếm công tử bất kỳ chuyện gì, Trang tiểu thư coi như là nửa sư phụ của ta, ta cũng thể giấu.”


      “Hai người bọn họ sao.” Nghĩ đến vừa cứng rắn nhét chuyện vào tay Trang Thư Tình, hoàng đế cười, “ cho nàng cũng đúng lúc, để nàng thương tiếc trẫm cái lão nhân sắp bước vào quỷ môn quan này, thể để nàng làm việc mà cam nguyện.”


      Thanh Dương tử mặc kệ, “Nếu Trang tiểu thư đáp ứng, ngài sợ là nên lo lắng nàng đoạt quyền, hoàng thượng, chúng ta phải người kinh thành hiểu quy củ, nhưng Trang tiểu thư là nửa sư phụ của ta, ngài cũng thể thừa dịp chúng ta ở đây mà khi dễ nàng, coi chừng trở về công tử tìm ngài tính sổ.”


      Hoàng đế bật cười lắc đầu, còn cần bọn họ trở về, bằng tính tình kia của Trang Thư Tình, chịu thiệt mới là đám người kia.


      Hôm Bạch Chiêm rời , trời lớt phớt mưa.


      Mưa lớn nhưng lại dai dẳng dứt.


      Trang Thư Tình nhịn được mở miệng lưu người lại, “Đợi mưa tạnh rồi lại , đợi chút cũng sao.”


      sớm về sớm.” Bạch Chiêm nhận lấy ô che mưa Trần Nguyên đưa cho , “Hướng Tả, Tam Tử, bảo hộ nàng chu toàn.”


      Hai người theo công tử nhiều năm, đây là lần đầu tiên công tử ra lệnh cho bọn họ mà như phó thác, điều này khiến trong lòng bọn họ có chút khó chịu, “Công tử yên tâm, cho dù mất mạng thuộc hạ cũng bảo hộ tiểu thư chu toàn.”


      Ôn Đức cũng : “Công tử yên tâm, lão nô cũng hầu hạ Trang tiểu thư ổn thỏa.”


      Trang Thư Tình nghe được nhưng lời này, kéo tay áo : “Ta chiếu cố tốt bản thân, chàng cũng vậy, nhất định phải máu chóng trị xong bệnh rồi trở về.”


      xong, hốc mắt nàng liền đỏ, “Ta có thể cứu nhiều người, nhiều bệnh như vậy nhưng vì sao lại thể cứu được chàng?”


      Lúc này, Trang Thư Tình mới nhận thức được, Chỉ Cố khả năng thể trở về, chuyến này, có thể là chia ly mãi mãi.


      Nghĩ như vậy, bàn tay Trang Thư Tình dùng sức nắm chặt lại đến phát đau, chỉ hận thể bỏ qua hết mọi thứ theo đến Tây Vực, đem người đặt dưới mí mắt của mình, sống hay chết đều ở cùng nhau.


      Chứ phải là xa cách, sống hay chết cũng biết, chỉ có thể chờ đợi.


      Loại cảm giác này, mới nghĩ thôi nàng cũng chịu nổi.


      Gắt gao túm lấy tay áo, thanh Trang Thư Tình mang theo van nài, “Chỉ Cố, đáp ứng ta, nhất định phải trở về, được để ta lại mình, đáp ứng ta.”


      “Ta trở về.” Nhìn thấy được lưu luyến trong mắt nàng, Bạch Chiêm cố gắng nhớ kỹ khuôn mắt này, biểu tình này, “Ta trở về, chờ ta.”
      hargane187, Layla06, tart_trung33 others thích bài này.

    5. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 170: Lui hay lui


      Trang Thư Tình đưa người ra khỏi nghi thiền điện liền dừng bước.


      Bạch Chiêm mực qua đầu.


      Người khỏi tầm mắt, tâm, giường như cũng còn.


      “Gió lớn, Trang tiểu thư trở về phòng thôi.”


      Trang Thư tình quay đầu, đập vào mắt đều là những giương mặt buồn bã.


      Chỉ Cố chỉ dẫn theo tám người theo, trong đó có hai người nàng biết là Trần Nguyên và Thanh Dương Tử, những người khác, đều để lại cho nàng.


      :Hướng Tả, người phái người trở về dọn dẹp chút, đêm này chúng ta xuất cung.”


      Mấy ngày nay hai người đều nghĩ ngơi ở nghi thiên điện, chuyện gấp cần xử lý nên có gì đáng trách, nhưng lúc này Chỉ Cố có, nàng ở trong cung có chút kỳ quái.


      Chuyện này nàng vẫn hiểu.


      “Vâng.” Hướng Tả ở bên người nàng : “Củng cần đặc biệt chuẩn bị gì, công tử sớm phân phó, trong phủ cũng chuẩn bị thỏa đáng, ngài tùy thời có thể trở vê, tỷ muội Nam Châu và Bảo Châu hẳn là nhận được tin tức.”


      “Các nàng mấy ngày nay hẳn là dễ chịu.” Ngày đó nàng phái hai người làm việc, sau đó nàng ra ngoài rồi liền xảy ra chuyện, hai người bọn họ biết là tự trách bao lâu, cho dù các nàng biết là có các nàng ở cũng tác dụng gì.


      “Liễu Tri Quỳnh có phải cũng đến đây hay ?”


      Hướng Tả cười, “Vâng, Liễu tiểu thư và Hạ Trân Hạ Mạn đều đến.”


      Y quán phải làm sao? Đóng cửa?


      Như là biết suy nghĩ trong lòng nàng, Hướng Tả tiếp tục : “Y quán có hai vị đại phu, sau khi các nàng rời lại mời đến hai vị nữa, đóng cửa.”


      Trang Thư tình an lòng, cũng hỏi thăm là ai chọn đại phu, đại phu được mời đến là ai.


      Nàng vẫn luôn nhận định Hội Nguyên Phủ là quê hương nàng ở thế giới này, về sau, nàng vẫn ở đó đến già, chỉ cần y quán mở, hàng tháng đều có tiền tiêu phải lo lắng gì. Nàng vào trong ngồi, trong đầu suy nghĩ, nơi đó vẫn luôn là y quán Cùng Tế cùng nàng, y quán duy nhất.


      Trong lòng thất lạc, hôm nay Trang Thư Tình lời nào, nàng cũng biết trạng thái của mình tốt, lúc thay nước muối có nhờ Chu Tề đến hỗ trợ, hoàng thượng thấy nàng như vậy cũng trêu chọc nàng.


      ngày này tất cả mọi người hẹn đều để cho nàng gian yên tĩnh, có làm phiền gì đến nàng, sau khi chuyện của hoàng thượng xong nàng liền cáo lui xuất cung.


      Trước khi hồi phủ, nàng Đổng gia trước.


      Đổng Minh Dương mấy ngày nay xin nghỉ ở nhà, có dù người Đổng gia cũng gặp, cho dù là ai chuyển lời cũng được.


      miên man suy nghĩ liền thấy Mạnh bá tiến vào, cho rằng thay ai chuyện, Đổng Minh Đức liền trầm mặt.


      “Lão gia, biểu tiểu thư đến.”


      “Thư Tình?” Đổng Minh Dương vội đứng dậy, “Người đâu?”


      “Tiểu nhân mang người đến phòng khách.”


      Đổng Minh Dương vừa ra ngoài vừa phân phó, “ gọi phu nhân, công tử và tiểu thư qua.”


      “Vâng.”


      Đây vẫn là lần đầu tiên sau vài ngày biến động qua Đổng Minh Dương nhìn thấy Thư Tình, vố n rất cao hứng, nhưng nhìn thấy nàng lông mày liền nhăn lại, “Đều hoàng cung là nơi tôn quý nhất đời, con vẫn luôn ở trong cung nhưng sao lại gầy nhiều như vậy? Gió lớn hơn nữa sợ là bị thổi mất.”


      “Trong cung tuy phú quý nhưng những người đó đều hậu hạ hoàng thượng chứ phải cháu , tam cữu, ngài mời con bữa cơm .”


      “Nha đầu này…” Đổng Minh Dương biết gì cho phải, cho dù tất cả mọi người chỉ lo cho hoàng thượng chắc chắn vẫn có Bạch công tử chiếu cố nàng, còn có thể gầy thành như vậy chỉ có thể là mấy ngày nay sống thoải mái.


      Nhìn thời gian, Đổng Minh Dương phân phó : “Mạnh bá, ngươi phòng bếp phân phó tiếng, đồ ăn thanh đạm chút.”


      “Vâng.”


      Đuổi hết những người liên quan trong phòng, Đổng Minh Dương ngồi xuống bên cạnh nàng hỏi, “Sao có tinh thần như vậy? Bạch công tử đâu?”


      Tây Vực rồi.”


      Đổng Minh Dương cả kinh, “Sao bây giờ là ? Có chiến ?”


      “Có chiến cũng chưa đến Tây Vực.” Trang Thư Tình lắc đầu, “Cữu cữu đừng hỏi, Tin tức này thể để những người khác biết, để bọn họ tưởng rằng ở lại kinh đô , bằng sợ là có số người sinh ra tâm tư khác”


      Đổng Minh Dương tất nhiên tiếp tục truy vấn, “Nghe được tin tức hoàng thượng được cứu, sao?”


      “Vâng, giải được độc, nhưng mà trong khòng thời gian ngắn chưa thể khôi phục, tam cữu, ta nghe trong khoảng thời gian này cữu cữu vẫn luôn ở nhà, có người an phận sao?”


      “Ta bất quá chỉ là quan tam phẩm, cũng có quan hệ gì nhiều, mấy vị nhị phẩm nhất phẩm đều tươi cười đến chỗ ta tin tức, ta nhìn bọn họ cả người liền được tự nhiên, lên triều cũng cảm thấy kỳ quái, vì vậy dứt khoát xin nghĩ, dù sao chức quan này của ta cũng phải phải ta thể, về phần thu chi của Đổng gia.” Đổng Minh Dương cười lạnh, “Lúc trước có công cứu hoàng thượng, hoàng thượng chưa thưởng, bọn họ liền nhớ thương, người đến đều xếp thành hàng, cũng phải vì bọn họ, đều do hậu bối bọn họ làm việc tốt, nếu Đổng gia còn như trước kia tốt rồi.”


      Trang thư Tình cầm chém trà uống ngụm, nàng giống như sợ lạnh nên cầm chém trà nóng chịu buông xuống, “Tam cữu, chuyện của Đổng gia ta nguyên bản có tư cách gì, nhưng lúc này tình huống có chút đặc thù… Cữu cữu hẳn là nghe , hoàng thượng giao cho ta quyền giám quốc.”


      “Là ?”


      , là cho ta và Chỉ Cố, chỉ là lúc đó mọi người đều biết xác định phải Tây Vực, vì vậy, quyền giám quốc này, ngay từ đầu là giao cho ta, biết bọn họ coi trọng ta điểm nào.”


      Đồng Minh Dương biết phải cái gì, cũng bởi vì tin tức này lan truyền trong kinh nên số người Đổng gia càng thêm an phận.


      “Tam cữu, quyền giám quốc này phải vĩnh viễn, chỉ là tạm thời, hoàng thượng muốn Chỉ Cố kế vị, nhưng bằng hiểu biết của ta với Chỉ Cố, có lẽ hứa hẹn làm người giúp đỡ quản lý kinh đô mấy năm, nhưng tuyệt đối ngồi suốt đời, ý của ta là, tam cữu ngài nên Hội Nguyên Phủ cũng với ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu đoạn thời gian,lúc ta rời ngài hãy trở về.”


      “Đến lúc đó, mặc kệ là ta hay người kia còn tại thế hay ngài cũng nhất định được trọng dụng, ngược lại, tại dù ngài có cố sức bao nhiêu cũng bị người ta coi thường, ngài có bản lĩnh như ai tin tưởng, bọn họ chỉ cho rằng, cữu cữu có thể được trọng dụng là bởi vì ta, điều này bất lợi với tam cữu, còn bằng bây giờ rút lui cách lưu loát để đổi lại ưu việt càng lớn về sau, đương nhiên, ta chỉ đưa ra liến nghị, cụ thể phải làm như thế nào, vẫn là do tam cữu quyết định.”


      sao còn phải suy nghĩ, có đề nghị nào càng thích hợp hơn của Thư Tình, nhìn như hy sinh, nhưng thực chất lại là ngủ đông, đợi đến khi Thư Tình thành công lui về mới là thời điểm dốc lực, đến lúc đó, còn có ai có thể kiềm chế phát triển của Đổng gia? Hoàng gia đồng ý để nữ tử khác họ giám quốc, có thể thấy được là bị ép đến nước sơn cùng thủy tận, nàng có thể được ưu việt lớn như vậy, chỉ cần qua ai khó khăn này, dưới tình huống này chính là Trang gia được lợi, hoàng thượng chèn ép ái cũng phải là Đổng gia !


      cũng phải lại, Trang Thư Tình vẫn suy nghĩ cho Đổng gia.


      “Tốt, cữu cữu nghe con, chúng ta đến Hội Nguyên Phũ, kinh đô ở đây con cứu yên tâm giải quyết, cần cố kị bất kỳ ai. Ai dám khiến con khó xử, con liền cắt chức , cần cố kị ta, người thực lòng giao hảo với Đổng gia là ai, trong lòng tam cữu biết.”


      “Con biết, tam cữu.”


      Lưu thị đứng bên ngoài hồi, nghe bên trong ngừng chuyện mới mang đôi nhi nữ vào, Đổng Hiểu Linh trực tiếp lướt qua nàng chạy tới Trang Thư Tình, “Biểu tỷ, tỷ tới rồi.”


      Ấn tượng của Trang thư Tình đối với vị biểu muội này vô cùng tốt, vội vàng giang hai tay ôm lấy người, “ chút, chút, thân thể này của ta chống nổi con thỏ tinh nghịch này, biểu muội, có phải muội nên giảm cân hay , thắt lưng này, sợ là gả ra được.”


      Đổng Hiểu Linh vặn vẹo trong lòng nàng, mặt có chút chột dạ, nàng cũng cảm giác được bản thân mấy ngày nay mập lên ít. Quần áo đều chật rất nhiều, nhưng mà ngoài miệng thể thừa nhận, “Ngươi ta làm gì có béo, biểu tỷ, ngài lâu rồi gặp nên mới thấy vậy.”


      Lưu thị kéo người ra, dùng sức ấn trán nàng : “Nha đầu này con còn dám dối, đừng tưởng rằng mấy ngày nay ta bận rộn liền coi như ta nhìn ra được.”


      “Biểu muội.” Đổng Hiểu Thực tiến lên chào hỏi, sau đó đứng ở phía sau phụ thân.


      Nàng lúc này cấp bách cầu gia tộc trợ giúp để tranh thủ quyền lực triều đình, cũng cho người đồn ra ngoài, người giám quốc là Trang Thư Tình. Lúc này, việc đầu tiên nàng làm khi ra khỏi cung là đến Đổng gia, chỉ cho bọn họ biết phải làm thế nào trong lúc này.


      Trong phòng ngoại trừ Đổng Hiểu Linh ra, lòng của ba người đều cảm thấy có chút nóng lên.


      “Tiếp theo con muốn vào cung hay…”


      , về sau con cũng ở trong cung mà ở Bạch phủ, nếu muốn tìm con cứ cho người đến Bạch phủ nhắn lại là được, bây giờ người ở nơi đó đều do con điều khiển.”


      Đổng Minh Dương gật đầu, “Như vậy tốt, Bạch phủ cách nơi này cũng xa, nếu muốn ăn cơm mình ở lại đây ăn cơm tối rồi trở về.”


      Lưu thị tuy rằng hiểu vì sao lại người nhưng cũng : “Đúng vậy, mình ăn cơm ngon, cứ ở nơi này ăn .”


      “Nếu như có lời nào khó nghe.”


      chuyện, Mạnh Bá sắc mặt khó coi tiến vào, đầu tiên là liếc mắt nhìn Trang Thư Tình sau đó mới bẩm báo, “Lão gia, Thúc lão gia lại tới nữa, là…”


      Trang Thư tình liền hiểu, “Muốn gặp ta?”


      “Vâng.”


      gặp, với , muốn chiếm ưu việt từ ta, trước phải nhớ kỹ bản thân họ Đổng.”


      “Vâng.” Mạnh Bá đứng thẳng thắt lưng, nghe xong lời của nàng trong lòng liền cự kỳ thoải mái.


      Nhưng người khi có tâm tư cho tời bây giờ vẫn phải dễ đối phó như vậy, nhưng mà Trang Thư Tình cũng ngờ tới, người kia thế nhưng dám cậy già lên mặt lập tức xống tới.


      Đổng Minh Dương dù thích người này nhưng lúc này thể trầm mặt đứng dậy, “Chú, ngài muốn làm gì?”


      Trong mắt lão nhân dường như nhìn thấy , ánh mắt hoàn toàn dừng lại người Trang thư Tình, cho dù nàng hề có ý muốn tiến lên đón , “Khó có được cơ hội gặp Thư Tình, nếu gặp thể có chuyện chỉ gặp lần, Đổng gia khó có được nhân vật lợi hại như vậy.”


      Trang Thư Tình tựa tiếu phi tiểu nhìn , “Ta họ Trang, họ Đổng.”


      “Là người nhà, đều là người nhà, đây là nhà ngoại của con, trong người con có nữa huyết thống.”


      “Chú!”


      “Tam cữu, con đói bụng.”


      Đổng Minh Dương nhìn về phía mình, hồi sau mới gật đầu, “Đồ ăn làm xong, chúng ta ăn trước.”


      Trang thư Tình đứng dậy, có chút nhịn được nhìn lão nhân : “Ta chảy nửa máu của Đổng gia nhưng có nghĩa là ta có quan hệ gì với ngài, ngài đại khái là muốn hiểu, chỉ cần người Đổng gia gây chuyện quá đáng cơ bản là thể sống quá chật vật, ngài đến đây cầu xin ta thay vì nên chú ý quản tốt tiểu bối trong nhà, người có thể dùng ta dùng, cần ta mở miệng, cũng có người họ Đổng mà xem trọng hai phần, điều kiện tiên quyết là, đừng để cho ta có cơ hội chặt dứt đường sống của các ngươi, ta kỳ thực cũng thích loại bà con thân thích chỉ mang đến cho ta mấy thứ phiền toái kiểu cạp váy ăn bám, dù chết, ta cũng tiếc, ngài sao? Cảm thấy tiếc sao?”
      hargane187, Layla06, tart_trung39 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :