1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thê điều lệnh - Vụ Thỉ Dực (Cập nhật chương 56/227)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cacmons

      cacmons Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      1,718
      Chương 15

      Chuyển ngữ: Cacmons

      Khúc Liễm ngẩn ngơ cầm ngọc bội, khó hiểu nhìn cậu, vô thức hỏi:

      - Công tử có ý gì?

      Suy nghĩ trong đầu lại chuyển nhanh, theo hàm ý trong lời của cậu, mình từng gặp cậu ta sao? Nhưng nếu từng gặp, thiếu niên xinh đẹp như vậy, lý nào nàng lại có ấn tượng gì.

      Trong lúc nàng còn tự hỏi, trong mắt thiếu niên kia có điều gì đó lướt qua, rồi nhanh chóng lại khôi phục nét ôn hòa nhã nhặn, như mặc ngọc thượng hạng, thầm lặng tỏa ra ánh sáng dịu dàng, là người đẹp nhưng chói mắt, khiến người khác vì vậy mà ưa thích, cực kỳ vui mắt vui tai (nguyên văn: thưởng tâm duyệt mục).

      Cậu ta trả lời, chỉ là sau khi nhét huyết ngọc cho nàng xong, bèn lấy mấy con vật mà nàng xếp bằng lá cây tử đằng lúc nãy, nhìn nàng lần nữa rồi xoay người mất.

      Chờ cậu ta rồi, Bích Xuân vốn ngây ngốc mà nhìn rốt cuộc cũng phản ứng lại được, vô cùng căng thẳng.

      Tuy rằng diện mạo của thiếu niên kia rất đẹp, nhưng dù sao nữa vẫn là nam nhân, sao có thể đứng như sắp dán vào người tiểu thư nhà nàng ta thế được, thậm chí còn buộc người ta phải nhận đồ mình tặng nữa? Vừa rồi nàng ta cũng muốn ngăn cản, nhưng chỉ ánh mắt cậu ta liếc sang, ràng là đôi mắt dịu dàng đến thế, nhưng ánh mắt sao lại rất sắc bén, làm nàng như ngừng thở trong nháy mắt. Chỉ do dự trong khoảnh khắc thế thôi, mà tiểu thư nhà nàng ta bị cậu ta nhét cho khối ngọc bội rồi.

      - Tiểu thư...

      Khúc Liễm buồn để ý tới Bích Xuân, giờ nàng buồn bực nghĩ xem có nên đuổi theo trả ngọc bội này lại cho thiếu niên kia , tuy rằng lời cậu ta ám chỉ rất , nhưng Khúc Liễm sinh sống ở thế giới này cũng mười mấy năm, biết quy tắc của nó, rất bất công với phụ nữ, chỉ cần sai bước vạn kiếp bất phục, cho nên từ trước đến nay nàng vẫn luôn rất mực cẩn trọng.

      Thế nhưng, thiếu niên kia quá nhanh, nàng vô thức đuổi theo, thò đầu ra khỏi tường hoa mà nhìn thử, thấy cậu ta rất xa đến nơi bọn Chúc Liên, nếu nàng vẫn mạo muội đuổi theo, chẳng phải là cho người ta biết chuyện lúc nãy ư?

      Cái này gọi là tư tương thụ thụ chăng?

      Nhất thời Khúc Liễm hơi chần chừ, rồi chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu ta hòa vào nhóm người Chúc Liên, sau khi chọn mấy chậu hoa liền sai hai gã sai vặt ôm mất.

      Khúc Liễm chán nản.

      Đây là ép nàng phải nhận mà, tình hình này nếu bị người có tâm thấy được thành tư tương thụ thụ , từ bé đến lớn, Quý thị ngừng nhắc nhắc lại bên tai nàng điều này, khiến nàng dù thích, nhưng cũng ghi tạc trong lòng, luôn cẩn thận trong hành vi.

      Vì vậy, Khúc Liễm còn cách nào, đành với Bích Xuân:

      - Việc xảy ra hôm nay đừng với ai khác.

      Bích Xuân tự hiểu chuyện lợi hại trong đó, chẳng qua vẫn có phần do dự, lại nghe Khúc Liễm .

      - Ta tự mình với tỷ tỷ, ngươi đừng gì là được.

      Bích Xuân cuối cùng cũng yên tâm.

      Nàng ta hơi sợ Khúc Thấm, đặc biệt là sau khi Khúc Thấm khỏi cơn bệnh nặng, cư xử trưởng thành hơn ít, hơn nữa còn rất đỗi khôn ngoan, người ở Thu Uyển cư ít ai dám giở trò trước mặt vị nhị tiểu thư này. Lần này Khúc Thấm căn dặn lại, thế mà lại xảy ra chuyện này, nếu sau này Khúc Thấm biết được, chắc tha cho nàng ta.

      Khúc Liễm quan sát ngọc bội kia, phẩm chất của mảnh ngọc bội này có chút tầm thường, nếu nàng đoán sai, đây chắc là huyết ngọc khắc quý hiếm, vả lại nghe đồn loại huyết ngọc này cực kỳ có lợi cho con người, màu sắc hơi thẫm, hẳn là vật tùy thân của cậu ta. mặt của ngọc bội khắc hình con chim ưng tung cánh, mặt còn lại khắc hai chữ theo lối chữ triện rồng bay phượng múa: Huyên Hòa.

      Lúc nãy, ở chỗ Chúc lão thái quân, nàng nghe được người thiếu niên kia cũng gọi cậu ta thế này, vậy hai chữ này chắc là tên tự của cậu ta rồi.

      Vật này khỏi quá riêng tư .

      Khúc Liễm hơi xấu hổ, cảm thấy nó cực kỳ bỏng tay, rất muốn đem trả lại người ta cho xong.

      - Tiểu thư, tiểu nha hoàn kia lại đến kìa!

      Nghe Bích Xuân nhắc nhở, Khúc Liễm nhanh tay cất ngọc bội vào túi tiền trong tay áo, sau đó điềm nhiên xoay người đối diện với nàng ta.

      Vẻ mặt tiểu nha hoàn rất vui sướng, cười :

      - Khúc tiểu thư, đại thiếu gia và mấy vị công tử chọn được hoa đẹp xong rồi, người cần phải tránh tại nơi này nữa đâu.

      Khúc Liễm bình tĩnh dời bước, sau khi ra khỏi tường hoa, bèn quay lại nơi nàng vừa ngồi.

      Tiểu nha hoàn rất lanh lợi mà đổi bình trà nóng mang về.

      Dù ngoài mặt Khúc Liễm bình thản, nhưng giờ có lòng dạ nào mà ngắm hoa nữa, bắt đầu bối rối yên.

      Suy đoán lúc trước bởi chuyện vừa xảy ra, mà có thay đổi.

      Thiếu niên kia ràng quen biết tỷ tỷ, mà biết nàng mới đúng. Có lẽ, tỷ tỷ chú ý đến cậu ta, thực ra phải vì cậu ta có quan hệ gì với tỷ ấy, mà là vì có quan hệ đến nàng.

      Nghĩ vậy,Khúc Liễm biến sắc.

      Từ bé đến lớn, tỷ tỷ này vẫn luôn giống như tiểu đại nhân, chăm sóc cho nàng và đệ đệ, chu toàn trách nhiệm của tỷ tỷ, đặc biệt khi phụ thân mất sớm, mẫu thân lại là người nhờ cậy được, tỷ tỷ bảy tuổi khi ấy, như người lớn, dù cùng mẹ, nhưng tình cảm ba tỷ đệ họ tốt hơn những gia đình khác rất nhiều.

      Từ sau khi phát tỷ tỷ là người trọng sinh, Khúc Liễm vẫn lén quan sát, thấy rằng dù có trọng sinh, tình cảm của tỷ tỷ đối với nàng và Khúc Loan cũng có thay đổi gì lớn, ngay cả khúc mắc đối với mẫu thân cũng vậy, vẫn là tỷ ấy, chỉ là nhiều hơn phần bi thương từng trải mà thôi.

      Vì vậy, dựa vào quý của tỷ tỷ đối với nàng, nếu thiếu niên kia có quan hệ lớn với mình, cũng khó hiểu sao tỷ ấy lại quan tâm đến cậu ta thế.

      Đoán được điều này, sắc mặc Khúc Liễm rối rắm hẳn, suýt vỡ cả đầu.

      Bỗng dưng cảm thấy, biết mình có tỷ tỷ trọng sinh, ra cũng hẳn là chuyện vui vẻ gì, chí ít bây giờ nàng nhịn được lo lắng lung tung.

      Trong lúc nàng còn mải nghĩ ngợi, Chúc Gia về rồi.

      ***********************************************************

      Ra khỏi nhà kính lâu, Chu Lang mượn cớ kéo Kỷ Lẫm đến góc gặng hỏi.

      - , ngươi có ý định gì mà lại giựt giây Chúc Liên đến nhà kính chọn hoa?

      Loại việc thế này trực tiếp dặn kẻ dưới tiếng là được, cần gì bọn họ phải tự mình làm? khỏi có chút hưng sư động chúng , thế nhưng Kỷ Lẫm lại ở bên bâng quơ vào vài câu, chút dấu vết mà xúi giục.

      Chu Lang đúng là kẻ có đầu óc, thế nhưng và Kỷ Lẫm từ cùng nhau lớn lên, ăn ít thiệt thòi trong tay cậu ta, dĩ nhiên là phải có loại trực giác như động vật.

      Sắc mặt Kỷ Lẫm ôn hòa, nhã nhặn :

      - Ngươi nghĩ nhiều rồi, chẳng qua ta nghe nhà kính Chúc gia có trồng rất nhiều hoa thơm cỏ lạ, có tiếng ở phủ Thường châu, muốn đến xem cho biết thêm thôi mà.

      xong, ngón tay lơ đãng xẹt qua tay áo, bên trong có mấy con vật xếp bằng lá cây.

      Chạm đến con vật bằng lá kia, trong mắt nén nổi ý cười ấm áp.

      Chu Lang hơi nghi ngờ nhìn cậu, ràng hề tin.

      Ai ai cũng Kỷ Huyên Hòa tao nhã ra sao, tuấn tú tài giỏi thế nào, ngay cả Hoàng thượng cũng hết sức tán thưởng cậu ta, từng khen như có minh châu soi rọi, vừa có học thức vừa có bề ngoài. Nhưng cùng tên này từ bé cùng nhau lớn lên, ăn vô số thiệt thòi trong tay cậu ta, sao lại biết thằng nhãi này là tên nham hiểm khoác lớp da quân tử như ngọc chứ?

      Kỷ Huyên Hòa chưa bao giờ làm chuyện vô nghĩa.

      Vì vậy, ngay cả chuyện đột nhiên đến phủ Thường châu, hẳn phải có thâm ý sâu xa nào đó, chứ chỉ giống như lời ngoài mặt, là phụng lệnh Thục Nghi công chúa đến mừng thọ Chúc lão thái quân, chỉ là tạm thời tra ra được mà thôi.

      Kỷ Lẫm thấy ta mực tin, bèn tự kiểm điểm bản thân có phải bình thường mình bắt nạt ta quá mức rồi , làm cho người ta như chim sợ cành cong vậy. Nhưng vẫn ôn hòa lên tiếng:

      - Được rồi, nếu bị ngươi phát , ta luôn vậy, ra ta đến phủ Thường châu, là để xem người.

      - Là ai vậy?

      Chu Lang nén nổi hưng phấn.

      - Đừng có với ta là Chúc lão thái quân đấy nhé?

      - phải đâu.

      Kỷ Lẫm rất thân thiết:

      - Bây giờ thể cho ngươi biết được, đợi khi nào quay về kinh, nếu như... Đến lúc đó với ngươi.

      xong, trong đôi mắt như mặc ngọc lóe lên tia u ám.

      Chu Lang nghe xong, nhất thời hơi ngập ngừng, nhịn được mà hỏi:

      - Huyên Hòa, ngươi với ta, phải chăng... Người kia lại làm gì à?

      - Đương nhiên phải.

      Chu Lang mực tin, nhưng hỏi đến cùng nữa, vỗ vai cậu, rồi cùng .

    2. cacmons

      cacmons Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      1,718
      Chương 16

      Chuyển ngữ: Cacmons

      Vì suy đoán vừa có được, tâm Khúc Liễm rối loạn như mớ bòng bong (nguyên văn: tâm loạn như ma), thấy tâm trạng của Chúc Gia cũng tốt lắm, bèn cười với nàng ấy:

      - Gia tỷ tỷ, mọi việc xong hết rồi sao?

      Chúc Gia hơi áy náy :

      - Chỉ là chút việc thôi, cũng xong rồi.

      Rồi lại cười hỏi:

      - Liễm muội muội có thích chậu hoa nào ? Nếu thích chậu nào , ngày mai tỷ cho người đưa đến Khúc gia cho muội ngắm.

      Thấy nàng muốn thêm, Khúc Liễm cũng truy cùng hỏi tận nữa, trông Chúc gia rực rỡ gấm hoa, quang vinh sáng lạn thế thôi, nhưng vì người trong gia tộc rất đông, bề trong nhà rất nhiều, nhiều người cùng ở nơi, phát sinh lắm mâu thuẫn, ngoài mặt khác trong lòng lại khác, nhưng vì có người có bối phận cao là Chúc lão thái quân trấn giữ, mới trầm trọng thêm, mọi người chẳng qua thường mắt nhắm mắt mở mà thôi, đơn giản như Khúc gia.

      Chúc Gia thấy nàng bĩu môi, trong lòng thấy hơi khó hiểu, lại nhìn chậu cúc tím kia, cười gượng :

      - Giờ nuôi được hai chậu cúc tím, nhưng đều được người khác dặn trước hết rồi, để trồng thêm ít chậu nữa, rồi tỷ tặng chậu cho muội ngắm nhé!

      Bấy giờ Khúc Liễm mới nở nụ cười, chân thành cảm ơn nàng ấy.

      Hai người lại ngồi trò chuyện lát, trong lúc đó Khúc Liễm thầm dò la thân phận những khách nhân đến mừng thọ Chúc lão thái quân , dẫn đến người hai thiếu niên kia, giả vờ làm tiểu nương ưa hiếu kỳ mà thôi.

      Bề ngoài Khúc Liễm xinh xắn, lại thêm nàng cố tình ra vẻ, nên Chúc Gia nghi ngờ gì.

      - Người muội nhắc đến hẳn là Chu công tử và Kỷ công tử à?

      Chúc Gia cũng có chút hiểu biết.

      - Tỷ cũng chưa từng gặp họ, nhưng theo lời hạ nhân, hẳn đúng là họ, ngờ rằng họ đến chúc thọ tổ mẫu lại đúng lúc gặp bọn muội, là có duyên.

      Sau khi nghe xong, Khúc Liễm biết ngay Chúc Gia cũng biết gì hơn.

      Hai người kia toàn thân tỏa ra khí phái phú cũng quý, lại đến từ kinh thành, thân phận chắc là cần phải bàn. Mà họ chỉ đến mừng thọ Chúc lão thái quân, cũng bái phỏng Chúc lão thái quân thôi, Chúc gia là gia đình gia giáo, chắc dâng nương trong nhà lên trước mặt họ, nếu ra thể thống gì nữa.

      Vì vậy, dù Khúc Liễm hơi thất vọng với việc Chúc Gia biết gì, nhưng cũng hiểu được đạo lý bên trong.

      Có nha hoàn nhanh chóng đến nhắc họ, yến tiệc sắp bắt đầu.

      Chúc Gia nghe xong, bèn cùng Khúc Liễm đến phòng khách nơi thiết yến.

      Còn chưa tới nơi, thấy bọn Khúc Thấm và Chúc Kiêm đứng chờ hành lang bên ngoài phòng khách.

      Tính tình Chúc Kiêm vẫn hoạt bát đổi, vui vẻ trò chuyện với Khúc Thấm, gần đó còn có hai nương trẻ tuổi khác, mỉm cười nghe Chúc Kiêm huyên thuyên.

      Khúc Thấm hơi mất tập trung, ánh mắt vẫn luôn nhìn ra ngoài, mãi đến khi thấy Khúc Liễm và Chúc Gia đến, mới nở nụ cười nhàn nhạt.

      Khúc Liễm vừa trông thấy tỷ tỷ, tâm trạng kích động hẳn, suýt nhịn được mà hỏi chuyện thiếu niên tặng huyết ngọc kia. Nhưng hoàn cảnh bây giờ phải là nơi thích hợp, Khúc Liễm chỉ đành dằn xuống, nhưng vẫn hơi buồn bực, làm khuôn mặt của nàng hơi ửng đỏ, ánh mắt ngập nước, khuôn mặt như đóa hoa chớm nở, vô cùng xinh đẹp đáng thương.

      Trong lòng Khúc Thấm căng thẳng, vội hỏi:

      - Muội sao vậy?

      Khúc Liễm liếc tỷ ấy cái, ủ rũ :

      - sao đâu.

      Chỉ là sắc mặt thêm phần đáng thương.

      Lòng Khúc Thấm khẽ động.

      Chúc Gia nhịn được trêu:

      - A Thấm đây là lo ta chăm sóc muội muội được tốt sao?

      Khúc Thấm bước lên kéo tay muội muội, thầm liếc mắt quan sát nàng, cười :

      - Làm gì có chuyện đó chứ? Tính tình A Gia đáng tin cậy hơn A Kiêm nhiều, đương nhiên ta rất yên tâm.

      lo là lo những kẻ háo sắc lông bông kia kìa, hôm nay đông người đến mừng thọ Chúc lão thái quân như vậy, nếu lỡ có ai va chạm với muội muội nguy.

      - Ôi kìa, các muội về rồi, vừa lúc có thể vào nhập tiệc luôn.

      Chúc Kiêm cũng cười rạng rỡ .

      Hai thiếu nữ gần đó thấy giọng điệu giữa họ rất thân thiết, biết ngay quan hệ hai nhà Khúc Chúc rất tốt, nhịn được hâm mộ, thiếu nữ mặc bộ bối tử hải đường mẫu đơn đỏ trong đó cười :

      - Tình cảm các ngươi tốt đó, A Kiêm, A Gia, A Thấm và Liễm muội muội cũng rất thân, hèn gì có thể trò chuyện với nhau mãi thế.

      Hai này là thiên kim nhà Trần tri phủ, hôm nay theo mẹ đến chúc thọ Chúc lão thái quân.

      Khúc Thấm cười nhạt, gì.

      Khúc Liễm đảm nhiệm đứng cạnh mỉm cười, có tỷ tỷ phía trước, nàng thường cần chủ động làm gì cả.

      Chúc Kiêm lại nắm tay Khúc Thấm, cười :

      - Hai nhà chúng tôi thân thiết, chơi với nhau từ đến lớn, đương nhiên phải thế rồi.

      Chúc Gia thấy tỷ tỷ chuyện quá kỳ cục, sợ tỷ ấy lại thêm gì nữa, ngay cả chuyện trong nhà cũng ra luôn, đến khi đó lại bị mẫu thân rầy, vội cướp lời:

      - Ma ma giục kìa, chúng ta còn nhanh chân vào trong thôi.

      Mọi người ngoảnh đầu lại nhìn, mới thấy ma ma hầu hạ trong phòng khách đến mời họ vào, thôi trò chuyện nữa.

      Đây là nơi thết đãi nữ quyến, sau khi vào phòng khách, có thể thấy toàn là các vị phu nhân, Khúc Liễm nhanh chóng tìm được chính xác mẫu thân trong đám người, bà ngồi cạnh Khúc đại thái thái, so với Khúc đại thái thái đầy tươi cười trò chuyện với người bên cạnh, khí thoải mái, Quý thị có phần trầm lặng, người khác hỏi bà mới trả lời, nếu ai hỏi đến, bà bèn ngồi yên tại chỗ, cũng biết mở chuyện với người khác, vài lần như vậy, cũng ai để ý đến Quý thị nữa, để bà đơn ngồi đó, trông hơi tội nghiệp.

      Quý thị cũng để tâm, bà vốn là người giỏi giao tiếp, mấy năm nay vì ở góa mà ít khi ra cửa, khả năng giao tiếp càng lúc càng tệ.

      Khúc Thấm cũng thấy được, nếu ở kiếp trước, còn giận bà biết tranh giành, nhưng bây giờ, lại hết sức bao dung.

      Quý thị giỏi cũng sao, còn có mấy đứa con các nàng, sau này luôn che chở cho bà.

      Hơn nữa giờ, cũng cần Quý thị khéo léo ra mặt làm gì.

      Khúc Liễm chờ các vị nương chưa lấy chồng đến, ngồi cùng đều là cac vị nương trạc tuổi nhau, vậy cũng quá gò bó.

      Sau khi náo nhiệt ăn xong yến tiệc, mọi người cùng dời bước đến Bích Đào viện xem hí.

      Vì mời được Đức ban đến diễn, nữ quyến nơi đây đều rất thích, vừa ngồi xuống tiếng trống khai mạc cũng vang lên, bầu khí sàn diễn cũng tạm thay đổi, vốn dĩ rất ồn ào dần yên tĩnh lại, mọi người bắt đầu tập trung tinh thần xem diễn.

      Khúc Liễm đưa mắt nhìn quanh các nương tập trung xem diễn, lại dần lơ đãng, nghĩ về thân phận của thiếu niên tặng huyết ngọc cho mình.

      Nàng sợ huyết ngọc bị người khác phát , giữ chặt tay áo của mình, khẽ động tay là có thể chạm đến, tâm trạng càng rối bời.

      Nàng đoán được thiếu niên kia sau này là gì của mình, lấy hiểu biết của nàng về thế giới này, chắc cũng ngoài mấy trường hợp sau, thứ nhất là họ hàng, thứ hai là có quan hệ thông gia, thứ ba là quan hệ gia tộc, thứ tư là nam bằng hữu hay chồng chẳng hạn, nhưng thời đại này tồn tại cái gọi là tình bạn nam nữ, nên chắc chỉ có thể là chồng thôi.

      Nghĩ đến cái thứ tư là cái có khả năng nhất, da đầu Khúc Liễm như sắp nứt ra tức khắc.

      Nàng khỏi ngoái nhìn Khúc Thấm.

      Sau đó nàng ngạc nhiên phát , Khúc Thấm và Chúc Kiêm chuẩn bị khỏi.

      - Tỷ tỷ, các tỷ sắp đâu vậy?

      Nàng vội giơ tay kéo tay áo Khúc Thấm, vẻ mặt đáng thương, như Khúc Thấm sắp vứt bỏ nàng vậy.

      Khúc Thấm thấy nàng rốt cuộc cũng còn mất hồn ngồi ngẩn ra nữa, khỏi phì cười, thương lượng:

      - Tỷ và A Kiêm muốn vệ sinh, muội cứ ngồi ngốc ở đây tiếp .

      Ý là bảo nàng tiếp tục ngẩn người ngồi đây xem hí khúc ư?

      Lúc nàng hoàn hồn nhận ra đây đúng là cơ hội, thấy hai người mất rồi.

      Khúc Liễm hơi động tâm, cũng muốn cùng họ.

      Nàng có dự cảm, hai người này chắc chỉ đơn giản là vệ sinh. Nhìn vào thân phận trọng sinh của tỷ tỷ, nếu làm gì là có lỗi với khả năng biết trước của tỷ ấy, nên nhất định là họ làm chuyện gì đó.

      Nếu là ai khác, Khúc Liễm còn hơi lo lắng, nhưng đây lại là tỷ tỷ xưa nay biết chừng mực, luôn tính toán mọi việc trước trong đầu, e là muốn nhân ngày sinh nhật của Chúc lão thái quân mưu chuyện gì. Nếu nắm chắc chín phần thành công mọi việc, tỷ ấy làm đâu. nay lại có bàn tay vàng trọng sinh, chắc là muốn làm chút chuyện.

      muốn nhìn cái a.

      Vừa nghĩ vậy, lát sau, Khúc Liễm bèn đứng dậy, giọng với Chúc Gia và hai vị tiểu thư Trần gia:

      - Muội vệ sinh nha...

      Giọng điệu của nàng hơi xấu hổ, giọng ôn nhu tinh tế, vẻ rất ngại ngùng, mấy nương đều nở nụ cười thiện ý.

      - Ừ, muội .

      Khúc Liễm cười e lệ rồi .

      Vừa rời khỏi lâu, nụ cười ngượng ngùng mặt biến mất, sau đó hỏi nha hoàn phục vụ ở viện Bích Đào, biết bọn Khúc Thấm ra phía sau, nàng cũng lén lút theo.

      Nơi bọn Khúc Thấm đến chính là hoa viên Chúc gia.

      Vừa rồi lúc đến đây Khúc Liễm có xem kỹ đường , hơn nữa trước đó nàng từng đến Chúc gia, biết rất đường trong hoa viên, nhanh chóng đến nguyệt môn, vào trong cửa này, lại vòng qua hòn non bộ, là đến hoa viên Chúc gia rồi.

      Khách nhân giờ đều đến viện Bích Đào xem hí, trong hoa viên còn nhộn nhịp như buổi sáng nữa.

      Khúc Liễm quan sát, nhanh chóng tìm được nơi thích hợp nhìn trộm trong hòn non bộ, rồi bắt đầu ló đầu ra nhìn quanh, nhanh chóng thấy mọi chuyện trong hoa viên, nhịn được mà che miệng.

      Tỷ tỷ của nàng giờ ngồi trong chiếc đình giữa hồ trong vườn hoa, hình như cho cá ăn, mà Chúc Kiêm trò chuyện với thiếu niên bên bờ hồ.

      Thị lực của Khúc Liễm rất tốt, có thể thấy người trò chuyện với Chúc Kiêm là Chu công tử lúc nãy đến chúc thọ Chúc lão thái quân.

      Chuyện này có ý gì?

      lẽ thực ra tỷ tỷ làm bà mai, định tác hợp Chu công tử và Chúc Kiêm? Hay kiếp trước, Chu công tử và Chúc Kiêm có duyên với nhau, nên kiếp này tạo cơ hội cho họ gặp mặt?

      Khúc Liễm lại nhìn quanh, phát vẫn có nha hoàn bà tử ở lại, chỉ là đứng hơi xa, cũng phải là chỉ có nam quả nữ, trong lòng có mấy phần thả lỏng.

      Chẳng qua là thả lỏng quá sớm mà thôi.

      Ngay sau đó, bàn tay đột ngột ôm eo nàng, trong lúc nàng sợ hãi suýt thét lên, bàn tay ấm áp bụm miệng nàng lại, đồng thời cơ thể của nàng cũng rơi vào cái ôm ấm áp của người khác.

    3. cacmons

      cacmons Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      1,718
      Hehe có ai đó sắp đc chấm mút!:058:
      Thiệt là tà ác , thiệt là tà ác mà, mới là thiếu niên 14 tuổi thui đó nhoa, lớn rồi ko biết đến mức nào nữa!:037::037::037::037:
      ~ Sắc nữ trông thịt~
      Last edited: 5/11/16

    4. cacmons

      cacmons Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      1,718
      Chương 17:

      Chuyển ngữ: Cacmons

      Ôm eo, bịt miệng, kéo .

      Ba hành động thực lưu loát, khiến Khúc Liễm căn bản là kịp phản ứng, bị người ta kéo vào hang động trong hòn non bộ.

      Ánh sáng trong sơn động rất lờ mờ, hơn nữa còn hơi ẩm, hơi lạnh thấm tận vào lòng nàng, trái tim đập nhanh vì sợ hãi như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, trong nháy mắt rất nhiều tin tức các thiếu nữ vị thành niên bị hiếp dâm ở kiếp trước nhảy ra trong đầu, trong lòng nàng căng thẳng vô cùng, nhất thời hơi hoang mang, Bích Xuân vẫn theo nàng đâu rồi?

      Bích Xuân làm sao mà cảnh báo tiếng nào vậy?

      Người ôm nàng từ phía sau rất cao, hầu như giam cả người nàng vùi trong lồng ngực của , hơn nữa sức lực cũng rất mạnh, hơi thở xa lạ và sức lực nam tính kia làm nàng giãy dụa.

      - Nếu khôn hồn đừng nhúc nhích.

      Giọng réo rắt như châu như ngọc vang lên bên tai, làm nàng cứng đờ trong nháy mắt.

      phải là ảo giác của nàng, thanh vốn dĩ vẫn cho là rất êm tai, lúc này tràn ngập tà ác, như tiếng đàn ngọc tinh khiết bị thứ tà ác ô nhiễm.

      Thấy nàng từ từ thôi vùng vẫy, người nọ rốt cuộc buông tay vẫn che miệng nàng xuống, chẳng qua vẫn thả cánh tay ôm eo nàng ra, mà giữ tư thế này, xoay người nàng lại.

      Sau khi tầm mắt quen với bóng tối mờ mịt trong sơn động, Khúc Liễm mới nhìn thiếu niên ôm eo nàng, giam nàng vào trong ngực , cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm, chìm trong bóng tối, như có mũi nhọn kỳ lạ bên trong, làm lưng nàng phát lạnh, tay chân cũng có chút run rẩy - có thể là vì sơn động này quá u lạnh lẽo chăng?

      - Ngươi...

      Khúc Liễm hơi kinh nghi bất định (tạm dịch: vừa ngạc nhiên, nghi ngờ vừa sợ hãi) nhìn , dĩ nhiên nhận ra đây chính là thiếu niên vài lần có duyên gặp gỡ kia.

      - Ngươi muốn làm gì?

      - Hả, đối với tiểu nha đầu như muội, tất nhiên là làm gì cả.

      Giọng của cậu ta khe khẽ mà dịu dàng, như tiếng đàn ngọc vang lên, nhưng ngón tay xẹt qua má nàng kia lại khiến nỗi bất an dâng nên trong nàng, thanh thờ ơ (nguyên văn: mạn bất kinh tâm) bức nàng thấy khó chịu.

      Nếu biết nàng chỉ là tiểu nha đầu, lại còn thả nàng ra?

      Thế nhưng, khi cánh tay vẫn còn vòng qua eo nàng kia làm nàng có cách nào chuyển động, dù rất sốt ruột, Khúc Liễm nhanh chóng tỉnh táo lại.

      Nàng vẫn còn nhớ nụ cười vui vẻ của cậu ta dành cho nàng ở bức tường tử đằng, đẹp như hoàng tử lương thiện trong truyện cổ tích, tuy rằng sau đó ép nàng phải nhận huyết ngọc đáng ngờ, nhưng coi như cũng có chút bình thường, giống bây giờ, dù sao vẫn mang đến cho nàng cảm giác rất kỳ lạ.

      Hoặc là do ánh sáng trong sơn động này quá mờ, khiến nàng sinh ra ảo giác rồi.

      - Vậy huynh có thể thả ta ra được ?

      Khúc Liễm giọng .

      Tay cậu ta cẩn thận mơn trớn gương mặt của nàng, dường như đo đạc gì đó, làm xong hết, mới chậm rãi lên tiếng:

      - Được.

      Sức lực giữ eo nàng còn nữa, Khúc Liễm chưa kịp mừng thầm, cổ tay bị cậu ta bắt được, nắm chặt tay nàng.

      Lần đầu tiên trong đời nắm tay nam sinh xa lạ, sắc mặt Khúc Liễm hơi ửng đỏ, cảm giác này khó mà diễn tả bằng lời, mối nguy mơ hồ làm nàng phản ứng lại buông tay cậu ta ra, mà cho tay vào trong áo lấy miếng huyết ngọc đưa cho cậu ta.

      Cậu cúi đầu, nhìn huyết ngọc nàng đưa, sắc mặt khó lường.

      - Vật này rất quý giá, ta thể giữ được, trả huynh này.

      Sau đó vờ như có chuyện gì mà rút tay ra, lại :

      - Ta ra ngoài hơi lâu, giờ phải về, xin công tử cứ tự nhiên.

      Ngay khi nàng định rời khỏi, lần nữa bị người ta kéo lại.

      - Đừng gấp.

      Thanh của cậu ta rất êm dịu, mang theo ý cười.

      - Lúc nãy muội làm gì vậy? Nhìn trộm ư?

      Da mặt Khúc Liễm khẽ run rẩy, đúng là nàng nhìn trộm, nhưng bị người khác thẳng ra, dù da mặt nàng có dày cũng hơi nhịn được. May mà nàng dằn xuống, điềm nhiên :

      - phải, ta chỉ đến tìm tỷ tỷ thôi.

      Sau khi nghe xong, cậu ta thế mà lại nở nụ cười, lại kéo nàng vào lòng, vòng tay ôm eo nàng, đối diện với nàng, cúi đầu cười :

      - dối, tiểu bại hoại ngoài miệng toàn dối thôi.

      Khúc Liễm:

      -...

      Bộ rất quen thuộc với nàng hay sao hả? Nàng sợ lắm đó! >___<

      Hơn nữa từ khi nào mà nàng trở thành tiểu bại hoại thích dối rồi?

      - ra ta...

      Giọng bị ngọn tay ấm áp đặt môi ngăn lại.

      Trong lòng Khúc Liễm trầm xuống, nhịn được hơi nổi cáu.

      Nàng sao mà lại bị kéo vào đây giằng co với chứ? Nếu phải - nếu phải vì những quy củ quỷ quái kia, cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, nàng sớm truy hô gọi người đến rồi! Chuyện này dù thế nào cũng là con chịu thiệt đó nha! Thế nhưng nếu nàng thực gọi người đến, chỉ kiếp này của nàng đừng mong an ổn mà còn làm hổ thẹn cả các nương Khúc gia nữa.

      Trong sơn động tạm thời rất yên lặng.

      Mãi đến khi cằm của nàng bị bàn tay nâng lên, làm nàng thể ngẩng mặt lên, phát người nọ cúi đầu dùng ánh mắt sạch mà khó lường nhìn nàng, ấm áp như ánh mặt trời trong những dịp gặp gỡ trước đây, mà trái lại khiến lòng người phát lạnh.

      Đây là ánh mắt lý trí đến mức gần như lạnh lùng mà quan sát.

      Sau đó, lúc nàng trừng , bàn tay phủ lên mí mắt của nàng, tiếp đó chợt nghe giọng gần như thầm của cậu ta:

      - Muội cũng vẫn giống như khi đó...

      Thừa dịp tâm trạng cậu ta buông lỏng, Khúc Liễm đột ngột bộc phát sức mạnh, dùng sức đẩy ,rồi xách váy chạy như con thỏ , chỉ vì bước là sắp ra khỏi sơn động, khi thấy bóng người màu tím nhạt ở cửa động, càng chạy nhanh hơn.

      - Bích Xuân!

      Khúc Liễm thấy Bích Xuân bị thiếu nữ mặc trang phục nha hoàn đè lại trong hòn non bộ cách đó xa, cuống quít kêu lên.

      Sắc mặt Bích Xuân nôn nóng, khi trông thấy nàng, mắt sáng lên, vùng khỏi tay nàng kia, chạy qua chỗ Khúc Liễm. Vừa đến gần nàng, bị Khúc Liễm ôm chặt, hai chủ tớ chạy như điên về phía nguyệt môn, như có ác quỷ đuổi theo phía sau.

      Trước khi , nàng ngoảnh đầu, vừa trông, chỉ thấy tỷ tỷ trong đình giữa hồ xa xa đằng kia chưa và Chúc Kiêm, Chu thiếu gia kia mất, mà còn có thể thấy cậu thiếu niên đứng ở cửa sơn động nhìn ra xa, ánh dương chiếu người cậu ta, vốn là thiếu niên đẹp đẽ ấm áp như ánh mặt trời tháng ba, nhưng lại có phần trầm, như khối ngọc tinh khiết mà lạnh lẽo, toàn thân tràn đầy khí chất lạnh lùng.

      Quả thực như phân ra làm hai người.

      Lẽ nào, cậu ta có huynh đệ song sinh có tính cách hoàn toàn khác biệt với cậu ta ư?

      Chạy khỏi nguyệt môn rồi, lại vội đoạn, Khúc Liễm cuối cùng dừng chân.

      Bích Xuân thở dốc, hai mắt đỏ lên, lệ nóng doanh tròng, dáng vẻ sắp khóc đến nơi.

      - Ngươi đừng khóc nha! phải mọi vẫn bình an đây sao?

      Khúc Liễm vội lấy khăn lau mặt cho nàng ta.

      Bích Xuân che mặt, nghẹn ngào đến mức :

      - Tiểu thư à, lần sau đừng làm vậy nữa, chúng ta đến nhà người ta làm khách, khách nhân hôm nay đến Chúc gia lại đông, nhiều người nhiều miệng, chẳng biết được gây ra chuyện gì đâu. Nếu người gặp chút bất trắc nào, nhị tiểu thư trách tội xuống, nô tỳ bị bán khỏi Khúc gia mất.

      Khúc Liễm sờ đầu, trái tim vẫn còn đập thình thịch, thấy điệu bộ của Bích Xuân, hơi áy náy mà :

      - Ta cũng ngờ xảy ra chuyện này, phải bảo ngươi canh chừng rồi sao? Sao có người đến cũng với ta tiếng nào thế?

      Bích Xuân vặn khăn, oan ức :

      - Nô tỳ chưa kịp phản ứng, bị nha hoàn kia bịt miệng, làm sao kêu lên được chứ.

      Nàng ta khi ấy cũng sắp bị hù chết được chưa? Đặc biệt là khi thấy cậu thiếu niên kia qua, da đầu Bích Xuân như sắp nổ tung, muốn cảnh báo cũng được, sức lực nha hoàn kia rất lớn, kéo nàng ta lại làm nàng ta biết làm sao, muốn gọi người, lại sợ kêu được người đến thanh danh Khúc Liễm cũng bị hủy, suýt khiến nàng ta gấp đến độ òa khóc.

      Khúc Liễm mếu máo, reo lên:

      - Tên kia nhất định là có mưu từ trước rồi.

      Bích Xuân liên tục gật đầu, lần đầu tiên cảm thấy người có diện mạo xinh đẹp cũng chưa chắc là chuyện tốt, mà có khi là nguồn gốc của tội ác cũng chừng? Nghĩ vậy, lại lo âu mà nhìn Khúc Liễm từ xuống dưới:

      - Người sao chứ?

      - Có thể bị gì chứ?

      Khúc Liễm buồn bực mà nhìn nàng ta, nàng mới 12 tuổi thôi có được chưa? Nghe Chúc Gia , cậu ta cũng mới chỉ 14 tuổi, bé 12 tuổi và cậu thiếu niên 14 tuổi có thể xảy ra chuyện gì chứ? là chẳng ra làm sao.

      Nhưng nàng nhanh chóng nghĩ lại:

      - Ít nhất ta phải trả huyết ngọc này lại cho .

      Bích Xuân nghe xong, hiểu rằng làm vậy là tốt nhất, bao giờ lo lắng việc khối huyết ngọc kia bị người khác phát bất lợi cho nương nhà nàng ta nữa. Tâm trạng chợt tốt hẳn, Bích Xuân liền hỏi:

      - Vậy người còn tìm nhị tiểu thư nữa ?

      Khúc Liễm thở dài, hơi buồn chán vô vị :

      - nữa.

      Chu công tử kia cũng rồi, cũng xem được gì, ngược lại có khi còn khiến Khúc Thấm nghi ngờ, còn bằng ngoan ngoãn về viện Bích Đào xem hí.

      Cảnh cáo Bích Xuân được việc này ra ngoài xong, hai người chỉnh sửa lại trang phục và đầu tóc, thoạt nhìn có khác biệt gì lớn, rồi cùng về viện Bích Đào.

      Thế nhưng vừa trở lại viện Bích Đào, ngồi còn chưa nóng mông, nha hoàn đến dâng lên cái hộp .

      Khi Bích Xuân và Khúc Liễm thấy khuôn mặt của nàng ta, tức khắc kinh hãi.

    5. cacmons

      cacmons Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      1,718
      Chương 18

      Chuyển ngữ: Cacmons

      Dung mạo nha hoàn cầm hộp đến cũng phải là rất đẹp, nhiều nhất chỉ được coi là thanh tú động lòng người mà thôi, chỉ có điều làn da trắng nõn mịn màng vô cùng, mặt nở nụ cười đúng mực, thân thiết tự nhiên, khí chất hào phóng dịu dàng, làm người khác cảm thấy hết sức thoải mái.

      Nhưng giờ nàng ta có cười có đẹp đến mức nào chăng nữa, Khúc Liễm cũng thấy đẹp chút nào, mà trái lại là rất kinh hãi.

      Bởi vì đây chính là nha hoàn đè Bích Xuân lại ở chỗ hòn non bộ kia, để nàng ta cảnh báo cho Khúc Liễm.

      Mà bây giờ nàng ta cầm chiếc hộp gỗ đàn hương đến trước mặt nàng.

      Nghĩ đến vật bên trong đó, da đầu Khúc Liễm run lên.

      Nha hoàn này chắc là người hầu hạ cho thiếu niên kia, nàng ta xuất nơi đây, cần nghĩ cũng biết trong hộp được đưa tới này chứa cái gì. Nhưng mà, làm sao cậu ta dám sai nha hoàn đem đồ đưa tới đây chứ? Chẳng lẽ cậu ta biết ở đây có rất nhiều vị trưởng bối ư? Trước mắt bao người, nếu như làm đây là nam nữ trao tình, hết thảy thanh danh của nàng cũng coi như xong rồi.

      Khúc Liễm cần nhìn, cũng biết hành động của nha hoàn này gây chú ý của những người xung quanh.

      Khúc Gia hơi ngạc nhiên hỏi:

      - Đây là gì thế?

      Trong lòng hơi nghi hoặc, nàng ta chưa từng gặp qua nha hoàn này, cũng biết là hạ nhân của ai trong viện, mặc dù dung mạo xuất chúng, nhưng khí chất này, chắc phải là nha hoàn nhị đẳng tam đẳng.

      Nha hoàn kia lại cười :

      - Bẩm tiểu thư, đây là vật Khúc tiểu thư vô ý đáng rơi lúc nãy, nô tỳ nhặt được, nên đem sang đây trả lại ạ.

      Sau đó hành lễ với Khúc Liễm, tươi cười :

      - Nếu gặp Khúc tiểu thư, đương nhiên là phải trả lại đồ cho người rồi.

      Khúc Liễm nghiêm mặt.

      Còn cần phải xem sắc mặt ư? Người ta muốn mà vẫn kiên quyết nhét vào tay, đây là loại đạo lý gì? Hơn nữa giờ còn biến thành nàng để đồ vật lung tung. phải nghe đồn rằng huyết ngọc này quý báu lắm sao? Vì cái lông gì mà cậu ta lại hào phóng tặng nàng, có vẻ gì là tiếc nuối vậy.

      Khúc Liễm muốn nhận.

      Nhưng ở nơi đông người, nếu nàng lại phủ nhận, biết nha hoàn này gây ra chuyện gì, rất rối rắm.

      Lúc bấy giờ, Trần tiểu thư tiến đến cười hỏi:

      - Khúc muội muội đánh rơi đồ, chẳng hay là mất vật gì vậy?

      Khúc Tịch ngồi đằng xa cũng hơi tò mò, cười :

      - Tứ tỷ sao mà đánh rơi đồ được chứ? Tỷ ấy cũng phải là người hay quên trước quên sau, hay là do Bích Xuân?

      Bích Xuân khổ sở trong lòng, nàng ta thà là chính mình làm rơi đồ còn hơn.

      Khúc Liễm liếc Trần tiểu thư, sắc mặt đổi rồi lại đổi, hơi ngại ngùng cười :

      - Cũng phải cái gì đáng giá đâu, may mà được vị tỷ tỷ này trả lại.

      Cuối cùng cũng phải đưa tay ra nhận chiếc hộp gỗ đàn hương kia, rồi cũng thèm nhìn mà giao cho Bích Xuân, lại cười với nha hoàn đem nó đến:

      - Lần này rất cảm tạ tỷ tỷ, chẳng hay phải xưng hô với tỷ tỷ thế nào?

      Nha hoàn kia cười dịu dàng, hành lễ, cười :

      - Nô tỳ tên gọi là Cung Tâm.

      đem vật hoàn chủ, nha hoàn kia xin cáo từ.

      Rất nhiều người xung quanh đều thấy được màn này, biết rằng đúng là Khúc Liễm đánh rơi đồ, bị nha hoàn nhặt được đem trả, chứ ra có chuyện gì đáng ngờ lắm, bèn quay đầu lại xem hí.

      Khúc Liễm thầm lau mồ hôi, đưa mắt ra hiệu với Bích Xuân, để nàng giấu kĩ cái hộp kia, làm sao cũng đừng cho người khác thấy được trong đó chứa cái gì.

      Chúc Gia bỗng dưng giọng thốt lên tiếng, với Khúc Liễm:

      - Tỷ nhớ ra rồi, Cung Tâm này chẳng phải nha hoàn mà Kỷ công tử mang đến viện Chỉ Tầm sao?

      Thảo nào khí thế của Cung Tâm này rất khác biệt, đại nha hoàn hầu hạ bên cạnh công tử nhà vương tôn quý tộc, làm việc đúng là miễn bàn, ổn trọng hào phóng, ôn hòa đúng mực.

      Chúc Gia tuy là chưa thấy qua diện mạo hai vị công tử trẻ tuổi từ kinh thành đến chúc thọ Chúc lão thái quân, nhưng theo lời hạ nhân bẩm lại với mẫu thân ngược lại nghe đầy cả lỗ tai, giờ mới nhớ lại Cung Tâm này chính là trong số các nha hoàn theo Kỷ công tử mà đến.

      - Kỷ công tử ư?

      Tỷ muội Trần gia tò mò nhìn nàng ta.

      Chúc Gia tránh được phen giải thích cho họ, tiếc là bản thân nàng ấy cũng chưa gặp Kỷ công tử kia, nên chỉ giải thích sơ sơ ít, nhưng nghe vào tai tỷ muội Trần gia, lại thành vị Kỷ công tử và Chu công tử kia, chắc là quý nhân đến từ kinh thành, nên thể thân phận cho họ biết được.

      Khúc Liễm thờ ơ nghe, hôm nay còn chưa hết mà có nhiều chuyện xảy ra làm nàng bổ não đến đau cả đầu, giờ chỉ muốn được về nhà thôi.

      để tâm mà xem hí, chẳng biết qua bao lâu, Khúc Thấm và Chúc Kiêm rốt cuộc về.

      Họ khỏi bị mọi người trêu ghẹo, hỏi bọn họ mất tăm lâu vậy, là trốn đến chỗ nào chơi.

      Chúc Kiêm cười hì hì :

      - Diễn hí chỉ có mấy tuồng hát tới hát lui, có gì mà xem đâu, nên ta và A Thấm cùng hoa viên xem cá thôi.

      Rồi chớp mắt tiếp:

      - Ngồi đợi trong này cũng có gì tán gẫu, bằng đến phòng ta xem đồ chơi , lúc trước ta được tặng cái máy guồng nước rất thú vị...

      Rồi lại đắc ý giới thiệu bảo vật thích, lòng dạ của mấy vị nương ngồi đây đều bị nàng ấy câu mất.

      Khúc Liễm nhìn nhìn Chúc Kiêm, nương này như đại tỷ ngốc, dáng người cao ráo có lồi có lõm, thấy có gì khác thường, như ban nãy chỉ xem cá vậy - ừ, hoặc có lẽ trong lòng nàng ấy chỉ thực muốn xem cá, việc vị Chu công tử kia xuất chỉ là ngoài ý muốn, đáng nhắc đến. Rồi lại nhìn Khúc Thấm, người này lại còn bình tĩnh hơn, vẻ chuyện gì cũng làm, vân đạm phong khinh.

      Trong lòng Khúc Liễm như có con mèo cào, rất muốn chui vào đầu tỷ tỷ, xem trong ấy có những ký ức gì.

      Rốt cuộc thiếu niên họ Kỷ lập dị kia có quan hệ gì với nàng? Ngàn vạn lần đừng là loại thứ tư nha...

      - Sao vậy?

      Khúc Thấm ngoảnh đầu, thấy ánh mắt dường như có phần hơi u oán của muội muội, trong lòng khẽ động, chẳng lẽ trong lúc rời , có ai bắt nạt muội muội sao?

      Nghĩ vậy, tầm mắt của thầm lướt qua tỷ muội Trần gia.

      Bởi vì phụ thân mất sớm, kiếp trước hai tỷ muội họ bị ít người khinh rẻ, đặc biệt là sau khi vào kinh, tình hình ngày càng nghiêm trọng hơn.

      Khúc Liễm đương nhiên lắc đầu, tuyệt đối thể đem chuyện xảy ra trong sơn động hôm nay với tỷ ấy được, bằng nhất định tỷ ấy rất tức giận đó.

      Ở Chúc gia cả ngày, mãi đến lúc chạng vạng, khách khứa mới ồn ào xin ra về.

      Mấy tỷ muội Khúc gia cũng theo chân trưởng bối rời .

      Khi về đến nhà, Khúc Thấm gọi Khúc Loan đến, hỏi nó gặp phải những ai trong viện của Chúc gia hôm nay, Quý thị và Khúc Liễm ngồi cạnh lắng nghe.

      Tuy tuổi tác Khúc Loan còn , nhưng là người chững chạc, nhất cử nhất động đều rất có quy củ, cần người khác phải lo lắng, lập tức cười :

      - Mọi người cần lo lắng, sau khi đệ theo bọn Trạch ca chúc thọ Chúc lão thái quân xong, vẫn luôn ở ngoài ngoại viện, có mấy vị thế huynh Chúc gia ở đó nữa. ra gặp được rất nhiều người, nhưng vì tuổi đệ còn , người ta cũng hỏi đến nhiều lắm, chỉ có điều là sau khi biết tên phụ thân chúng ta rồi, mới nhiều lời hơn chút ít.

      Ngập ngừng, Khúc Loan tiếp:

      - Đại tỷ, Nhị tỷ, hôm nay đệ gặp vị bằng hữu đồng khoa của phụ thân lúc người cón sống, nghe ông ấy , lúc phụ thân còn sống khỏe mạnh, khi nhậm chức Tri phủ Lưu châu có vị phụ tá, nhưng vì sau khi phụ thân mất, vị tiên sinh kia cũng về quê, nên cũng biết hoàn cảnh bây giờ ra sao nữa.

      Chân mày Khúc Thấm nhảy lên, vội hỏi:

      - Đệ có hỏi tên vị tiên sinh theo phụ thân năm đó là gì ?

      - Điều này đệ cũng biết, nhưng nếu cho người hỏi thăm, ắt có thể hỏi ra.

      Khúc Loan thở dài:

      - Có lẽ vị tiên sinh kia cũng là người học rộng tài cao, mới có thể theo phụ thân nhậm chức, nếu có thể tìm được ngài ấy...

      Khúc Liễm nghe xong, hiểu được hàm ý của đệ đệ, e là mong vị tiên sinh kia về dạy bảo cho nó. Mà người nhắc nhở cho Khúc Loan, e cũng là người có lòng tốt, muốn độc đinh (con trai duy nhất) của Khúc Vĩ phải con đường gian nan, mong có người tài năng bên cạnh chỉ bảo cho nó vậy.

      Nhưng đệ đệ , cả Khúc Thấm hình như cũng có ý định riêng với vị phụ tá kia.

      chuyện xong, thấy sắc trời sắp tối, sau khi tiễn Quý thị về Đào An cư, ba tỷ đệ tự mình trở về viện nghỉ ngơi.

      Khúc Liễm lại bám đuôi tỷ tỷ vào phòng ngủ của tỷ ấy.

      - A Liễm, sao vậy?

      Khúc Liễm hơi khó hiểu nhìn muội muội.

      Trong lòng Khúc Liễm hơi xấu hổ, làm sao mà mở miệng được bây giờ, chẳng lẽ hỏi tỷ ấy, có thể cho nàng biết, Kỷ công tử mà tỷ đặc biệt chú ý lúc chúc thọ Chúc lão thái quân kia, sau này có quan hệ gì với nàng sao? Tuy nàng cũng cho là nương chưa lấy chồng mà hỏi loại chuyện này có gì đúng, nhưng e là khiến tỷ tỷ biết nàng đoán ra những gì tỷ ấy trải qua.

      Nếu là Khúc Thấm trước kia, Khúc Liễm tuy cũng gọi tỷ tỷ, nhưng cho là bản thân kiếp trước dù gì cũng sống được 16 năm, tâm hồn cũng trưởng thành hơn, cũng có phần chiều chuộng dịu dàng với vị tỷ tỷ này, nhưng từ khi biết Khúc Thấm còn có kiếp trước, hơn nữa tuổi tâm lý còn lớn hơn mình, việc từng trải cũng nhiều hơn về sau, Khúc Liễm khỏi có phần ỷ lại tỷ ấy, cam tâm tình nguyện mà xem nàng ấy là tỷ tỷ của mình.

      Vì lẽ đó, hiểu Khúc Thấm là người hiếu thắng, muốn bị người khác biết chuyện tỷ ấy trọng sinh, Khúc Liễm đương nhiên cũng khơi lại vết sẹo ấy. Nhưng nếu ra lời, làm sao mà hỏi được đây?

      Khúc Thấm thấy nàng muốn lại thôi, dáng vẻ rụt rè có chút đáng thương, trong lòng mềm nhũn, liền kéo nàng ngồi giường tháp cạnh cửa sổ, ôn nhu hỏi:

      - A Liễm sao vậy? Có chuyện gì muốn với tỷ sao? Đừng sợ nhé, tỷ tỷ giúp muội.

      Nghe giọng đầy thương quan tâm của tỷ ấy, Khúc Liễm cảm động đến mức có vì tỷ ấy mà máu chảy đầu rơi cũng từ.

      Quả nhiên là dù có trọng sinh, tỷ tỷ vẫn là tốt nhất.

      Trong lòng quyết định, Khúc Liễm :

      - Tỷ tỷ, hôm nay lúc muội ngắm hoa trong nhà kính Chúc gia, gặp phải Kỷ công tử.

      Khúc Liễm cúi đầu, chần chừ rồi tiếp:

      - Cậu ta tự tay tặng muội khối huyết ngọc, là trước đây từng hứa tặng cho muội, nhưng muội chưa từng gặp qua cậu ta...

      xong, lại liếc mắt nhìn tỷ tỷ, dường như sợ tỷ ấy tức giận

      Khúc Thấm rất sửng sốt, kiếp trước khi họ đến Chúc gia mừng thọ Chúc lão thái quân, đâu có xảy ra chuyện này.

      Kỷ Lẫm kia, lẽ nào từng gặp muội muội ở phủ Thường châu, nên sau này mới kiên quyết muốn kết hôn với muội muội như vậy?

      Đúng rồi, nếu Kỷ Lẫm chưa từng gặp muội muội trước đó, rồi đem lòng mến, sau này cũng nhất quyết phản đối giải trừ hôn ước này như thế.

      Nhưng kiếp trước có việc này, chẳng lẽ vì mình trọng sinh, nên mới có số việc thay đổi sao?

      Khúc Thấm gì, Khúc Liễm tố cáo với tỷ ấy, vì biết rằng tỷ ấy là người trọng sinh, muốn thăm dò thực hư từ tỷ ấy, bằng ngậm miệng chuyện này, coi như chưa từng xảy ra là được. Nhưng Khúc Liễm thể hết suy nghĩ của mình với tỷ tỷ được, Khúc Thấm hiểu được đâu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :