1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên không + Bán trọng sinh] SỦNG PHI - Triêm Y 177/456

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 130: Giải đố

      Edit: Linh Sờ Tinh


      Mọi người thấ thái độ của Mộ Tịch Dao ai cũng lo sợ bất an.

      Nếu lần này bắt được thủ phạm, khiến Trắc phi thấy như ý, liệu Trắc phi có giận cá chém thớt, khiến người khác chịu tội ? Bây giờ điện hạ có nhà, Hách Liên Chính phi biết có đè áp được ngạo khí của Trắc phi ?


      Nhất là người ̣nh hi sinh nha hoàn để bảo toàn thân phận, lúc này vô cùng lo lắng. Kế hoạch bị loạn, tin tức bị ngăn , nha hoàn lại thể giết. Tiếp theo phải làm thế nào để thoát khỏi thủ đoạn của Mộ thị ? Điểm khả nghi nhất là tờ giấy kia, tại sao nàng ta lại có được, hay là lúc trước mình bỏ lỡ cái gì? Ân Cơ mới vừa biến mất tại sao nàng lại biết được bí danh này?


      Sau khi chuyện sảy ra đã còn nhận được tin tức từ bên kia nữa, chẳng lẽ Ân Cơ bị bắt? Nghĩ đến đây, sau lung thị bỗng nhiên lạnh toát. Các nàng đều là quân cờ đắc lực nhất của chủ thượng, tuy quá mức thân quen, nhưng cũng biết chút bí mật của đối phương. Nêu Ân Cơ bị bắt… với thủ đoạn hung ác của Lục điện hạ, thực dám tưởng tượng kết cục của mình sẽ như thế nào.


      “Hôm nay các ngươi cũng mệt mỏi rồi. Ngày mai sẽ đơn giản hơn nhiều. Chỉ cần cho tất cả nha hoàn sai vặt trong phủ đến, để đại quản sự mời đến kiểm tra chút là được”. Mộ Tịch Dao nhìn tờ giấy bàn, cười bí hiểm.

      “Ân Cơ quả nhiên rất cẩn thận, giấy bút viết thư đều rất bình thường. Chỉ đáng tiếc là người đưa tin lại quá chủ quan, vô ý để lại chút dấu vết, nhưng chỉ cần như vậy cũng đủ để tìm ra hung phạm rồi”.


      “Được rồi, hôm nay đến đây thôi, đều về . Các ngươi về trước , ba nha hoàn kia giao cho Điền tổng quản trông giữ , qua ngày mai, nếu có tội đương nhiên được thả về tiếp tục hầu hạ các ngươi”.

      Sau khi đuổi người , Mộ Tịch Dao gọi Vệ Chân đến cẩn thận dặn dò.

      “Sai ám vệ theo dõi nhất cử nhất động của các nàng, gặp ai, nói gì, tất cả đều ghi lại, được để sót bất cứ điều gì”.

      Đến giờ thì Vệ Chân hiểu thủ đoạn của Dao chủ tử, thầm than một câu xảo trá! Đây rõ ràng là kế tâm lý! Tờ giấy kia rất bình thường , bên lại càng sạch , hề có bất cứ sơ hở nào như Dao chủ tử nói .


      Dao chủ tử khiến cho tờ giấy trở nên quan trọng như thế, mà lại cho vào tráp khóa trước mặt mọi người , thái độ cực kỳ thận trọng. Người kian nhìn thấy tuy còn nghi ngờ nhưng lại càng thêm do dự . Hơn nữa nha hoàn hầu hạ bên mình lại bị chủ tử giam giữ, trong lòng có quỷ, chắc chắn tối nay sẽ yên, thậm chí còn ngủ nổi.


      Dao chủ tử muốn tay bắt được mật thám giấu trong phủ mà ngay cả ám vệ cũng tìm ra được ư. Ý nghĩ này là xảo diệu. Là nữ nhân được điện hạ coi trọng, quả nhiên chẳng khác gì điện hạ, người thường thể so sánh được.


      Đúng như Vệ Chân dự đoán, sau khi bốn người kia trở về, ngoài An thị thoát hiềm nghi, ba người còn lại đều tự mình bận rộn, sai người này khiến kẻ kia làm hết việc này đến việc khác.


      Sáng sớm hôm sau, Vệ Chân hớn hở trình lên tin tức ám vệ canh giữ suốt đêm.


      Mộ Tịch Dao xem báo cáo , hài lòng gật đầu. Như thế này mới đúng chứ! mất ba ngày diễn kịch rồi, hồ ly có giảo hoạt đến đâu thì cuối cùng cũng lộ đuôi.


      Nhưng mấy người còn lại cũng bớt lo , nhìn xem bọn họ đều làm những chuyện gì thế này! Chậc chậc, may mà mình phải là Chính phi, nếu sẽ tức chết . Mình đủ nhẫn nại để quản những chuyện này, nhưng mà tay có nhược điểm của bọn họ thì cứ giữ lại, biết đâu có thể có lúc cần dùng đến .


      ngờ lần bắt phản tặc này lại có thêm thu hoạch ngoài ý muốn, sớm biết chỉ cần đơn giản thế là có thể moi ra nhiều tin tức như vậy, mình nên sớm ép buộc toàn bộ hậu viện vòng mới đúng. Đáng tiếc bây giờ gì cũng muộn, ai bảo mục tiêu của mình đã quá ràng, tay chân lại quá nhanh, nếu biết thế thì chẳng làm.


      “Nếu đã vậy , lại cho thêm mồi lửa nữa”. Mộ Tịch Dao cười đến vô cùng xinh đẹp, giao cho Vệ Chân làm một việc gian trá vô cùng.


      Tục ngữ , đưa phật thì đưa đến Tây thiên, mình tra ra phản tặc, đương nhiên sẽ đạp phải vài cái gai khác, sau đó phải chuẩn bị thêm chút . Hơn nữa, nếu người kia phải có tật giật mình, vẽ vời thêm chuyện, chiêu này của mình cũng có tác dụng . Đây chính là tự làm bậy , nhân nào quả đấy, ai cũng biết .


      Vệ Chân nghe Mộ Tịch Dao dặn dò , ánh mắt trở nên khác thường, nhìn Mộ Tịch Dao cũng thêm kính sợ.


      Đầu óc Dao chủ tử quả nhiên thật tốt, may là ngoài việc thích gây ầm ĩ chút, thì tâm tình rất tốt, phải là loại thích hại người. Nếu đám nữ nhân ở hậu viện sớm còn được mấy người.


      “Chủ tử, thuộc hạ có chút nghi hoặc, biết có nên hỏi hay ?”. Lúc bên điện hạ dám hỏi nhiều , giờ bên Dao chủ tử dễ chuyện hơn .

      Mộ Tịch Dao ngừng bàn tay nghịch bồn hoa lại, khẽ nhếch cằm, ý nói cần khách sáo cứ việc mở miệng.

      Triệu ma ma thấy động tác này của chủ tử, thật vừa mắt. Những quy củ hạu viện ràng chủ tử có thể làm rất tốt, thế nhưng người lại cứ thích tùy ý, ở trước mặt người ngoài cũng biết chú ý một chút. Động tác vừa rồi nào phải hành động của quý nữ thế gia nên có? Rõ ràng đậm chất phố phường. Điện hạ cũng là, sủng chủ tử , khiến cho chủ tử càng ngày càng có quy củ. Nếu sau này tiểu chủ tử học theo biết làm sao chứ?

      Vệ Chân quen đối với việc Mộ Tịch Dao giữ quy củ , nên hắn coi như phát nàng có cử chỉ phù hợp.

      “Ngày ấy thuộc hạ được điện hạ phái phủ công chúa “đổi” chim ruồi. Sau đó thì điện hạ rời phủ và thuận lợi mang chủ tử về. Chuyện này là sao vậy? Trước đó chúng thuộc hạ cũng cố gắng hết sức để tìm người, nhưng hề có tiến triển”. Vệ Chân nghẹn khuất, đặc biệt khi nhắc tới từ “đổi” kia, vẻ mặt giấu được vẻ khó xử.

      Nghĩ tới kiện kia, Vệ Chân cảm thấy có chút thể diện nào. Sau đó, ám vệ lại thua bởi con “chim ruồi” chưa từng nghe danh, làm canh cánh trong lòng lâu.

      Mộ Tịch Dao nghe nói xong, có chút sửng sốt, “Các ngươi tìm chim ruồi vàng? phải là Sếu má đỏ Cao Sơn ư?”

      Tông Chính Lâm tìm loại Sếu má đỏ Cao Sơn lại tìm loại chim rồi hiếm hoi ngay cả nàng cũng chưa từng nhìn thấy. Là vì sao?

      Vệ Chân bị Mộ Tịch Dao hỏi mà trợn mắt, lẽ lại đúng như những gì hắn nghĩ?

      “Chủ tử, Sếu má đỏ Cao Sơn cũng được?”

      “Đương nhiên là được. Hôm đó người ta có một chiếc túi thơm, bên trong có Hồng hoa ( tên một vị thuốc trong đông y,còn có tên khác là Rum. Có tác dụng hạ huyết áp,máu mỡ, tăng cường khả năng miễn dịch, chống viêm , nó còn là vị thuốc trong bài thuống giúp chị em chúng mình giảm đau bụng kinh, và còn rất nhiều tác dụng, có thể tham khảo ở http://suckhoethoidai.vn/co/hong-hoa-vi-thuoc-hoat-huyet-thong-kinh-ja0d.html )

      , đây là thứ mà Sếu má đỏ Cao Sơn thích nhất.Mặc dù Chim Ruồi Kim Quang cũng cực kỳ nhạy cảm với Hồng hoa, nhưng mà Hồng hoa là loại cây lá và hoa gần như liền sát, trong hoa có lá. Chim ruồi chẳng qua chỉ là loài chim thích những thứ liền kề, lẫn vào trong nhau thôi”.


      Sếu má đỏ Cao Sơn chỉ dễ tìm, còn có phản ứng càng nhanh hơn với mùi mà nàng để lại.


      Mộ Tịch Dao nửa nửa giả giải thích với Vệ Chân . Ngày đó nàng phải dùng túi hương liệu, mà là gian mà nàng suýt nữa đã bỏ quên, trong gian kia có mấy vị thuốc phối . Hương liệu tầm thường sao có thể để lại mùi hương lâu như vậy, huống hồ còn đòi để đến tận ngày thứ hai mới lần theo mùi mà đến?


      Lần đầu tiên đối phó với thích khách của Đại hoàng tử phái tới, nàng dùng mê dược trong gian. Đáng tiếc về sau phải tiến cung, rất nhiều dược liệu đều là vật cấm trong nội cung, thể dùng được, Mộ Tịch Dao liền thể dùng gian . Đến ngày ấy gần như bị đến cảnh sơn cùng thủy tận , nàng mới nhớ tới còn mấy loại dược liệu có thể dùng trong gian.


      có cách tự cứu, chỉ thiếu cách thể đem tin tức của mình truyền ra ngoài. Vừa hay, ngày ấy Tông Chính Lâm cho gã sai vặt thiên điện tìm Tông Chính Minh, đường gặp nha hoàn bên người Mạc Oản Thanh, là quân cờ Mộ Tịch Dao sớm đặt trong phủ Ngũ hoàng tử.


      Hai người ở Tiền viện tìm Ngũ điện hạ , vô tình lại gặp đám người bắt Mộ Tịch Dao ở rừng trúc. Thấy hai gã tặc nhân rất đề phòng, Mộ Tịch Dao dám mạo hiểm kêu cứu, sợ bọn chúng chó cùng rứt giậu lôi nàng cùng chết. Chỉ có thể lúc nhân lúc hai nhóm người đến gần nhau, mạo hiểm ném dược liệu kia lên người nha hoàn, sau đó lại dùng ánh mắt ngừng nhìn về phía vạt áo .


      Sợ nha hoàn kia phát điểm khác thường, Mộ Tịch Dao còn vờ phát giận. Chanh chua, cao giọng quát gã sai vặt kia để đèn lồng sát vào vạt váy nàng, nói lúc về kiểm tra kỹ, nếu làm hỏng quần áo quý giá của nàng, nàng tìm Ngũ hoàng tử phi đòi lại công đạo.


      Hai gã tặc nhân thấy nàng gây khó dễ, vốn tưởng nàng muốn mượn cơ hội gây chuyện, định phát hỏa, thấy nàng hừ lạnh tiếng rồi vênh váo tự đắc rời trước. Vừa còn vừa đau lòng vuốt vạt áo, váy là loại chất liệu quý mà Lục điện hạ cố ý tìm về, nàng thực giận khi tự nhiên bị kẻ khác làm bẩn .


      Chuyện Mộ Tịch Dao làm ầm ỹ chỉ vì chiêc váy áo trong mắt tặc nhân chẳng qua chỉ là tính nũng nịu của đám đàn bà để ý quần áo mà nam nhân mua tặng . Nhưng đối với Mộ Tịch Dao lại là cơ hội cứu mạng.


      Nhìn thấy lúc nha hoàn kia thỉnh tội, trong ánh mắt lóe sáng rồi biến mất rất nhanh, Mộ Tịch Dao cực kỳ vừa lòng. hổ là hạt giống nàng tỉ mỉ lựa chọn, vừ nói đã hiểu, quả nhiên phụ sự hy vọng của nàng.


      Nghĩ đến nha hoàn kia , Mộ Tịch Dao càng vui mừng. Chờ sau khi Ân Cơ sa lưới, bên Mộ Tịch Đình chắc cũng sẽ thanh tịnh. Tìm cơ hội đưa nha đầu kia ra ngoài, , cho nàng một tiền đố tốt, hoặc là thay hình đổi dạng, để cho nàng ấy vào phủ làm quản sự như tỷ tỷ Xuân Lan của nàng cũng tệ.


      Tâm tư Mộ Tịch Dao suy nghĩ miên man, trong khi đó vẻ mặt của Vệ Chân thì như khóc tang, dáng vẻ ủy khuất, khiến chon gay cả Mộ Tịch Dao thất thần cũng chịu nổi mà hỏi, “Vệ đại nhân sao vậy?”. Đã giải thích rõ cho ngươi mà ngươi lại thương tâm như thế là làm sao?


      “Điện hạ, điện hạ sai nô tài đến phủ Tứ công chúa đoạt chim ruồi. Đơn giản vì Sếu má đỏ Cao Sơn ngụ ý điềm xấu, là chim quả phụ”.


      Mộ Tịch Dao bị nghẹn đỏ bừng mặt, Tông Chính Lâm thật là, có giận dỗi cũng phải lý do tử tế một chút có được ?

      Chỉ là con sếu mà thôi, cần lấy nó để lien tưởng đến mình có được ? Hơn nữa, quả phụ sao? Đại boss còn sờ sờ ra đó, chẳng lẽ mình còn dám tái giá hay sao?.


      Mộ Tịch Dao oán hận trừng Vệ Chân cái. Chuyện đáng xấu hổ như thế ,nếu sau này nàng còn nghe thấy thì cứ chuẩn bị để bị xử ! Lục điện hạ tự mình già mồm cãi láo thôi , còn chăng biết cách dạy dỗ thị vệ cho tốt.

      Mộ Tịch Dao thấy tỏ vẻ xấu hổ khi đoạt chim của phủ công chúa , bỗng nhiên lại có ý nghĩ xấu.

      “Nếu Vệ đại nhân lại ra ngoài chuyến? Thiếp rất tiếc mấy vạn lượng ngân phiếu của điện hạ . Ngươi có thể đòi tiền về cho thiếp ? Còn con chim kia, nó bay mất chắc cũng sao đâu nhỉ?”

      Ai kêu ngươi lải nhải chuyện con chim phá đám kia rồi giả vờ u buồn trước mặt ta, cho ngươi suy sụp đến chết

      Vệ Chân bị Mộ Tịch Dao dọa sợ, lung tung hai câu rồi lập tức cáo lui. Người này còn hung ác hơn cả Điện hạ, tiền muốn đưa mà còn muốn tham ô chim ruồi. Hai vị này là… quá xứng đôi.


      “Chủ tử, có thư của điện hạ”. Vệ Chân vừa mới thoát thân, bị phong thư khẩn cấp của điện hạ khiến hắn quay ngược trở lại.

      Mộ Tịch Dao thấy dáng vẻ cảnh giác của hắn, cười mắng , “ , mau , cứ như có ai thực dám bức ngươi đòi nợ hay sao?”

      Vệ Chân đưa xong thư, chân như bôi mỡ, vèo tiếng nhảy thấy bóng dáng.
      minhhanhng, Sweet you, levuong18 others thích bài này.

    2. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      là bà chị chứ còn có ai bắt nạt vệ chân nữa, làm ngta sợ hết hồn mà còn làm như hiền lành lắm k bằng
      Linh Sờ Tinh thích bài này.

    3. Halong-ngoc

      Halong-ngoc Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      57
      Có thư kìa, nhanh nhanh cho xem nội dung bạn mình ơi. Tò mò quá =D
      Linh Sờ Tinh thích bài này.

    4. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 131: Thư nhà

      Edit: Linh Sờ Tinh

      Mở thư ra, lối chữ cứng cáp mang hơi thở bá đạo của Tông Chính Lâm liền đập vào mắt.


      “Kiều Kiều, thấy chữ như thấy người. đến sông Vị Thủy đột nhiên nhớ Kiều Kiều từng , cá bạc sông Vị Thủy là đệ nhất thiên hạ. Ta liền cố ý sai ngư dân địa phương bắt ít, nuôi nấng đưa về Thịnh Kinh để Kiều Kiều nếm chút thức ăn tươi mới”.


      Mộ Tịch Dao sáng mắt , khóe môi nhếch lên, đường cong khóe môi càng ngày càng lớn. Boss quá khách sáo, nhớ cả một câu chuyện cười nàng kể. Chỉ vì mấy con cá bạc mà còn phải phái người đặc biệt bảo dưỡng , như thế có phải là quá xa xỉ ? Trong lòng Mộ Tịch Dao thầm tính toán chi phí dọc đường . Đúng vậy, phụ nữ là loại người già mồm cãi láo, được lợi nhưng vẫn còn giả vờ đau lòng tiếc tiền.


      “Thư của Kiều Kiều khiến bản điện hạ cảm thấy rất an ủi. Nếu thư có thể viết tỉ mỉ hơn thì càng tốt hơn nữa . Nếu như tưởng nhớ ta thì cứ nói ra cần ngượng ngùng. Bản điện chờ thư tỏ tâm tình của Kiều Kiều”.


      Mộ Tịch Dao thấy biết xấu hổ giục mình gửi thư, đúng là tác phong của boss. Cẩn thận xem rõ ý tứ của hắn một chút, nàng cảm thấy hình như mình sẽ bị buộc làm việc: viết thư cho đại boss , nhưng nội dung chính của bức thư nhất định phải chủ yếu nói tới “từ khi biệt ly, lúc nào là nhớ hắn”, hơn nữa từ ngữ phải chân thành tha thiết, tình cảm phong phú. Nội dung được dưới ngàn chữ, chưa kể những dấu chấm câu.


      Đúng nhỉ? Boss đại nhân cầu nàng viết văn tình cảm, còn phải chăm chỉ giao bài tập, nếu thì vị đại gia như hắn sẽ vui khi phải chờ đợi.


      Viết văn tình cảm có vẻ hơi khó … Mộ Tịch Dao vân vê bức thư tay cân nhắc vài lần. Nếu thì trong mỗi cuối bức thư đều thêm đôi lời thâm tình, liệu có được nhỉ?


      Thôi , đều tại đại boss lấy việc công làm việc riêng. Nếu làm gì có chuyện ba ngày hai phong thư? Tần suất này… boss ơi, người vẫn nên nhanh chóng đến Thục Trung , thiếp bề bộn nhiều việc, còn phải lo chuyện nhà, còn mang đứa , chuẩn bị sinh , mỗi ngày còn phải giải mã ghi nhật ký… cuộc sống như thế này ,sao mà ngày càng quỷ dị vậy?


      Mộ Tịch Dao dẫn theo Huệ Lan đến thư phòng chăm chú hồi cho đại boss, càng viết càng thấy khó khăn. Nàng ghét nhất là viết văn, đầu óc đủ dùng…


      Cuối cùng cái đầu nhiều quỷ kế của nàng cũng tìm ra giải pháp, kêu Quế ma ma ôm Thành Khánh tới.

      “Thành Khánh ngoan nhất, có nhớ phụ thân ?” Mộ Tịch Dao dụ dỗ bé như sói sám dụ dỗ em bé vậy.


      Triệu ma ma vừa nghe vậy , lập tức đề cao cảnh giác, “Chủ tử, điện hạ xa rồi. Ngài muốn mang tiểu chủ tử tìm người sao? Chuyện này tuyệt đối được! Chưa nhắc đến cái bụng của ngài , tiểu chủ tử bây giờ cũng chịu nổi việc ngồi xe ngựa oi bức chút gió, nếu bị bệnh sởi, còn phải chịu tội hơn nữa…”


      Mộ Tịch Dao chẳng qua chỉ câu, lại nhận được một trận khuyên bảo từ Triệu ma ma . Làm nàng dở khóc dở cười. Chẳng lẽ mình là người hiểu chuyện đến thế sao, mỗi việc ở nhà an ổn dưỡng thai chờ sinh còn thôi mà chẳng lẽ ai cũng cảm thấy nàng đứng ngồi yên?


      “Ma ma, ngài gì thế? Ngài nghĩ lung tung quá rồi. Thiếp chẳng qua chỉ là muốn cho Thành Khánh viết vài nét bút gửi cho cha bé thôi ?” điều này đảm bảo tình cảm đủ thâm tình, dào dạt, chân thành tha thiết. Bánh bao bây giờ chính là một tấm lòng son, Lục điện hạ sao có thể ghét bỏ?


      Mọi người ai nấy đều đanh mặt, nhìn Trắc phi kiên trì dùng bút mực bôi đen tay và chân của tiểu chủ tử, sau đó ấn chúng lên giấy Tuyên Thành, mỗi tờ ấn một cái. Dấu ấn kia là đen nổi nền giấy trắng, ngoài ra, còn có dòng chữ mà Trắc phi dùng chữ đánh dấu “ Bàn tay bé của Thành Khánh”, “ Bàn chân của Thành Khánh”.


      Mặc Lan thấy chủ tử bịp bợp nghịch ngợm, mặt như phát sốt. Trước ki Điện hạ trước còn dặn dò chủ tử phải thường xuyên gửi thư, bây giờ chủ tử giao mấy tờ giấy viết thư như thế này… Được rồi, bức thư mà trong đó chỉ có nửa trang chữ là do chủ tử viết. Còn lại hai trang giấy khác, đều là dấu tay dấu chân của tiểu chủ tử.


      Chủ tử, ngài nhàn hạ như vậy sợ sau này khi điện hạ trở về sẽ tìm ngài ư?


      Thành Khánh bị Mộ Tịch Dao chỉ đạo chơi đùa vui vẻ, ấn mấy cái là hết một xấp giấy , bàn tay nhỏ dính đầy mực đưa lên mấy cái , lập tức trở thành em bé mặt đen.


      Lúc đầu Mộ Tịch Dao còn nhìn rất vui vẻ, sau đó đột nhiên phát ánh mắt của những người hầu hạ xung quanh đều có vẻ u oán. Vẻ mặt kia, ràng là oán giận nàng thương tiếc bánh bao , có dáng vẻ mà người làm mẹ nên có.


      Nhanh chóng sửa lại dáng vẻ, Mộ Tịch Dao giả bộ phất tay,”Mau mau đem đứa bé nghịch ngợm này rửa ráy sạch . Đứa này, vừa chơi là chơi đến nghiện, quên mất mình là người của phủ hoàng tử”. Nghe vậy, đám người Triệu ma ma vội ôm người , chỉ còn lại hai đóa hoa lan ở lại hầu hạ nàng.


      Chủ tử thật xấu , thế mà lại đem lỗi đẩy lên người tiểu chủ tử ! Tiểu chủ tử còn chưa đầy tuổi, phải chịu tiếng xấu thay mẫu thân, nếu điện hạ biết chủ tử bắt nạt con của thế này, đương nhiên là lại có chuyện để nói rồi.


      “Huệ Lan, cất những trang giấy này . Mỗi lần gửi thư cho điện hạ đều nhét thêm hai tờ vào, nhớ kỹ ”. Có như thế thì Lục điện hạ lúc nào cũng có thể tiếp xúc với con , như vậy cũng coi như là có được niềm vui khi được tham dự vào quá trình nuôi dưỡng con. Nàng cũng cần vắt óc để viết cho đủ độ dài thư như cầu, ý tưởng này quá tuyệt vời.


      Mộ Tịch Dao đắc ý khi giải quyết được việc khó khăn, lại ngờ rằng mấy ngày sau, Lục điện hạ ra quyết định trừng phạt.

      *****

      “Chủ tử, sao ngài nghỉ chút ? Sau buổi trưa Trắc phi tới để thẩm vấn nghi can trước mặt ngài. Nếu tinh thần tốt, khó tránh người khác nhảm, ngài bị Trắc phi đè ép tới mức sắc mặt khó coi”. Bích Lan bên quạt, bên khuyên Hách Liên Mẫn Mẫn vào phòng nghỉ ngơi chút.


      sao, chỉ là hôm qua ngủ ít thôi”. Ngày ấy sau khi trở về từ phủ Hách Liên gia, nàng bèn thỉnh gặp Tông Chính Lâm, nhưng được cho hay điện hạ ở Tiền viện mà dùng cơm bên chỗ Trắc phi. vất vả đợi qua giờ cơm, cho người mời thì lại nghe điện hạ mang Trắc phi đến tiền viện chuẩn bị hành lý.


      Chuyện này vốn nên do Chính thất làm, lại bị Mộ Tịch Dao vượt mặt, khiến trong lòng nàng thoải mái lâu. Huống hồ nàng có việc muốn cầu điện hạ, sao có thể mở miệng trước mặt Mộ thị được? Như thế chỉ là mất mặt trước nàng ta, mà còn chứng minh mình có kiến thức đạo lý, chẳng phải mình sẽ càng thêm hèn mọn hơn sao? Trong lúc vợ chồng thương lượng, sao có thể để người ngoài chen chân vào. Mặc dù là có việc phải cầu người chăng nữa thì cũng chỉ có mình điện hạ có thể thấy dáng vẻ nàng cúi đầu mà thôi.


      Vì thế chuyện cứ kéo dài, mãi đến sáng sớm ngày tiễn điện hạ rời kinh, cũng tìm được cơ hội thích hợp để với điện hạ tiếng. Nếu cứ thế này, sớm muộn gì Hách Liên cũng phái người đến hỏi.


      “Chủ tử lo lắng chuyện lão gia vẫn có chút tin tức?” Vẫn là Phùng ma ma hiểu tâm nàng, chủ động hỏi.


      “Lão nô nghe điện hạ hôm nay gửi thư về phủ, còn…” Hơi do dự, nhưng mà biết cũng sẽ giấu diếm nổi nên , “Cũng đưa thư cho bên Đan Như Uyển. Nghe , Trắc phi thỉnh thoảng cũng có đưa thư cho đại quản để cùng gửi theo báo cáo tin tức trong phủ cho điện hạ. Chuyện này cũng phải lần đầu. Trước kia điện hạ mang Tô Trắc phi rời phủ, nàng ta cũng từng gửi hai phong thư qua”.


      Vẻ mặt Hách Liên Mẫn Mẫn tỏ vẻ thể tin nổi, trợn mắt, “Điện hạ thật sự đồng ý để nàng gửi thư riêng cùng với công văn ?”. Chuyện này chính là làm hỏng gia pháp tổ tông. Nữ tử làm sao có thể quấy nhiễu chính của phu quân?


      “Chủ tử, người xem, điện hạ đồng ý Trắc phi làm thế, việc của ngài quan trọng hơn việc nàng ta muốn tranh thủ tình cảm nhiều. Sao học nàng ta phen, viết thư hỏi việc này, cũng khánh cho ngài thẹn thùng mở miệng được.”


      Lúc đầu Hách Liên Mẫn Mẫn muốn, cảm thấy mất vẻ chính thất. Nhưng về sau khi nghe thấy Phùng ma ma nhắc đến Hách Liên Uy Nhi mới thể buông xuống, viết thư cho Tông Chính Lâm.

      Vì vậy, mấy ngày sau Lục điện hạ thu được hai bức thư nhà do hai nữ nhân gửi. Chỉ có điều sự đối lập giữa hai bức thư… là làm tức giận nghiến răng nghiến lợi.
      minhhanhng, Sweet you, Phong Vũ Yên16 others thích bài này.

    5. nganha123

      nganha123 New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      6
      Đọc cv 2 lần rùi và ta cũng theo dõi bên NTL nhưng rất đón chào nàng edit bởi quả văn phong dễ hiểu, mượt mà. Đây là bộ truyện ta kết nhất dù có bàn tay vàng nhưng rất logic. MTD bước đường sủng phi đầy thuyết phục chứ ko mơ hồ như vài truyện khác. Tính cách 2 nhân vật chính cũng như diễn biến cảm xúc rất phù hợp ko gượng ép hơn nữa tình tiết lãng mạn hấp dẫn đọc mà rung rinh tim luôn. Nàng cố gắng lấp hố trọn vẹn nhé, ủng hộ nàng.:038:
      AELITA, lady TrầnLinh Sờ Tinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :