1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

TƯƠNG QUÝ PHI TRUYỆN - Tô Tiểu Lương (C189/189)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 150: Hai lần gặp gỡ
      Bình Ninh nhanh chóng thoát ra khỏi lòng người kia. Đám người rốt cục cũng ổn định. Lệ Đồng đỡ Bình Ninh. Tô Ngạn Hạo cũng kịp chạy đến " sao chứ?"

      Bình Ninh lắc đầu. Ngẩng đầu nhìn, người kia bị nàng đụng phải, trước ngực lẫn sau lưng đều dính kẹo đường của nàng. tay nàng sao, chỉ còn dư lại cây que .

      Bình Ninh nhấc mặt nạ, có lỗi nhìn nam tử cao lớn đeo mặt nạ trước mặt " xin lỗi, làm dơ y phục của ngươi."

      Thanh trầm thấp từ phía sau chiếc mặt nạ truyền đến " có việc gì."

      Bình Ninh còn có chút kinh hồn chưa định. Mới vừa rồi nếu phải kéo mình phen bản thân ngã bẹp xuống đường rồi. Xem hai khối đường dính áo người nọ, Bình Ninh ngượng ngùng "Cái kia, cám ơn ngươi vì giúp ta. Y phục của ngươi bị dơ rồi, có muốn đổi bộ khác , ta bồi thường bạc cho ngươi."

      xong Bình Ninh quay sang đòi Tô Ngạn Hạo túi tiền to.

      Người nọ khoát tay áo, liếc nhìn Tô Ngạn Hạo phía sau Bình Ninh cái " cần, có vấn đề gì!"

      Bình Ninh cứ mãi cảm tạ. Phía trước bọn Tô Ngạn Quân chờ mãi sốt ruột nên cũng lại đây tìm bọn họ.

      Người xuống cuối phố rất nhiều, bị bọn họ lôi kéo , Bình Ninb quay đầu tìm người mang mặt nạ kia, còn thấy bóng dáng. . .

      Cuối phố ngày càng nhiều người, Bình Ninh bị Nhị ca Tô Ngạn Quân hộ ở bên người, tay cầm mặt nạ. đài cách đó xa, trò hay sắp bắt đầu.

      Tiếng hoan hô rất nhiều. Đó là thi phú đài. Hằng năm nhiều thanh niên tài tuấn đến đây thi tài xem học thức ai uyên thâm hơn, lại thi ngâm thơ đối câu, cũng có so tài về hiểu biết với lịch sử Đại Thiên, đều phân nhóm thi, người lên đài cũng ít.

      Bình Ninh vỗ bả vai Tô Ngạn Hạo cái "Ngươi có thi ?"

      Tô Ngạn Hạo lắc đầu " thi, ta xem là được rồi. Mấy người này còn phải tử trong thư viện so tài đến ngoài đây sao, chúng ta xem náo nhiệt thôi."

      bao lâu, người lên đài đều là từ thư viện đến. Bình Ninh và Lệ Đồng thấp giọng vài câu, hai tỷ muội cười, ngẩng đầu lại là đổi đám người khác..

      Ngay sau đó, người chủ trì huơ quạt gọi mọi người im lặng, ra vẻ thần bí "Mọi người còn nhớ năm trước thi phú đài, lôi chủ là ai ?"

      Mọi người đồng thanh hô cái tên. Người chủ trì vỗ quạt "Đúng!" Sau đó lại ra vẻ thần bí "Vậy các ngươi có biết năm nay Nam Phong thư viện phái ai ra đại diện ?"

      Bên dưới mọi người phối hợp hỏi là ai vậy. Người chủ trì thu quạt, chủ vào thiếu niên lên đài "Đại biểu năm nay của Nam Phong thư viện, Cố đại thiếu gia Cố Trường Hành."

      Đó là thiếu niên chừng mười bốn mười lăm, thân áo choàng trắng, mặt tuấn lãng mang chút ý cười ôn hòa, nhìn người chủ trì kia, lại nhìn qua lôi chủ năm trước.

      Thanh người chủ trì vang lên "Các ngươi có biết phụ thân của Cố đại thiếu gia, Cố quốc công cũng từng là lôi chủ thi phú đài này?"

      Cũng là chuyện mười mấy năm cề trước, người chủ trì vậy, bên dưới lại được dịp ồ lên. Đó là Cố tộc trưởng tử nhà Bình vương phi, khi còn trẻ rất được tiên hoàng trọng dụng ban phong hào quốc công, thân phận hề tầm thường.

      Bình Ninh giây lát giật mình như vậy, nhìn thiếu niên cười ấm áp kia, kéo y phục Tô Ngạn Hạo "Đường đệ, đó phải là biểu ca của ngươi sao?"

      Tô Ngạn Hạo cũng chú ý đến nàng thất thần, gật gật đầu "Đúng vậy. Biểu ca nhất định có thể làm lôi chủ. Năm ngoái là do biểu ca tham gia." Trong lời còn lộ ra kiêu ngạo. Cố gia đích trưởng tử này, theo lời mẫu phi so với cữu cữu năm đó còn ưu tú hơn rất nhiều.

      Bình Ninh cúi đầu, cảm thấy gò má có chút hơi nóng, đúng là cảm giác kỳ lạ.

      Lại ngẩng đầu lên, hai người kia bắt đầu tỉ thí. Như lời Tô Ngạn Hạo , có gì khó khăn, Cố Trường Hành thắng, đạt được danh hiệu lôi chủ, mọi người hoan hô nhiệt liệt. Bình Ninh thấy có chút ầm ĩ. Tô Ngạn Quân liền dẫn theo bọn họ sang trà lâu bên cạnh. Từ phía nhìn xuống, cảnh phố xá lại là phen cảnh trí khác.

      Bình Ninh nhìn thoáng qua đài thi phú, nay biểu diễn tạp kĩ. Xung quanh vẫn rất nhiều người đứng xem.

      Phía cầu thang truyền đến loạt tiếng bước chân, Tô Ngạn Hạo đứng lên "Đến rồi." Bình Ninh ngó qua, Cố Trường Hành và vài bằng hữu trong thư viện đến cửa.

      Lại gần xem ít, Bình Ninh cảm thấy Ngâm Hoan thẩm thẩm xinh đẹp, Hạo nhi nhìn cũng đẹp, thế nào vị này của Cố gia cũng đẹp mắt.

      Cảm giác khẽ nóng hai gò má lại tới, Bình Ninh quay đầu, lại vừa đúng tần mắt Lệ Đồng. Lệ Đồng giọng hỏi Tỷ tỷ, sao mặt ngươi có chút đỏ?"

      Bình Ninh ho "Do nóng quá." xong dịch lại gần phía cửa sổ, đợi gió lạnh thổi vào mới thoải mái ít.

      Cố Trường Hành ngồi xuống. Vài người là cũng độ tuổi với Tô Ngạn Quân, chốc lát liền tán gẫu sôi nổi.

      Bình Ninh mỗi lần quay sang nhìn thấy lại cảm thấy là lạ, muốn tiếp tục ngồi đây, kêu Lệ Đồng cùng xuống phố dạo.

      Vài thị vệ xuống theo các nàng. Bình Ninh cầm theo gói tiền to của Tô Ngạn Hạo, lôi kéo Lệ Đồng mua đò ăn vặt.

      Lễ hội đến cuối ngày, đồ ăn bán càng nhiều, đều là thứ ngày thường trong cung thấy. Bình Ninh trả tiền cho chủ quán, tiếp nhận khoai lang nướng, rồi lại đẩy vào tay thị vệ. Tay bị nóng liền chụp lấy lỗ tai, để thị vệ bóc khoai cho mình.

      Vài thị vệ kia ngày thường đều ra ngoài theo hoàng thượng. Nay loại chuyện lột vỏ khoai cho công chúa như này làm vẫn bình tĩnh, như đây là nhiệm vụ bình thường. Hai ba lượt, khoai được lột vỏ xong. Thị vệ kia còn cẩn thận từ trong lòng lấy ra miếng vải bọc bên ngoài củ khoai, đưa cho Bình Ninh " Tiểu thư nếu thấy tiện, có thể quay lại trà lâu hỏi mượn chưởng quầy cái thìa."

      Bình Ninh lắc đầu, nàng cũng muốn quay về trà lâu. Vừa rồi nhìn Cố Trường Hành cảm giác kì quái muốn chết.

      Đưa khoai về phía Lệ Động "Nào, cắn miếng!"

      Lệ Động mặt đỏ bừng nghiêm túc "Ăn ngon. Nhị tỷ, ngươi cũng ăn ."

      Bình Ninh cắn miếng, ngồm ngoàm "Năm ngoái ta cũng ăn qua rồi. Hồi cung có Tôn ma ma Ngự thiện phòng sai người làm. Nhưng hương vị giống, vẫn là ở đây ngon hơn."

      Hai người dạo dưới phố hồi lại mua thêm ít đồ chơi. Thời điểm đến đầu đường, Bình Ninh thấy bên góc kia ngồi mấy đứa . Từ xa nhìn qua chỉ thấy bọn chúng đứng lên, kiễng chân nhìn về phía quán ăn bên kia đường.

      bao lây sau tiểu nhị từ tròn quán ra, trong tay bưng xô. quản bên kia có người hay , hất hết thứ trong xô về cái góc trong ngõ đó. Mấy đứa kia liền ngó về cái góc tiểu nhị đổ, theo ánh đèn lồng nhanh chóng nhặt vài thứ lên nhét vội vào mồm.

      Bình Ninh ý thức được cứ bước từng bước đến gần. Nhìn thấy mấy đứa cổ họng đầy đồ nhưng vẫn ngừng nhét thêm. Trong đó có đứa vừa nhặt cơm thừa đồ cặn bỏ vào cái túi phía trước, tay vừa ngừng nhét vào miệng mình.

      Bọn họ rất bẩn, từng người từng người đều gầy.

      cảm giác chua xót xông lên mũi, ánh mắt đau xót, say đó nước mắt tựng động tuôn ra.

      Bình Ninh cảm thấy những đồ ăn ngon trước đó cùng bánh nướng áp chảo tay vô vị. Nàng quay đầu nhìn thị vệ, nhét vào tay gói tiền to " , mua bánh bao. Càng nhiều càng tốt."

      Thị vệ kia rất nhanh đến quầy bánh bao mua gói đầy bánh bao quay về. Bình Ninh về hướng bọn họ. Nghe tiếng bước chân tới gần, vài đứa lập tức quay đầu, bảo vệ vài thứ kia nơi góc tường đó. Trong đó còn có đứa hung án nhìn Bình Ninh và những người sau nàng, hô lớn "Chúng ta đến trước!" xong, lại nắm nắm đồ bên cạnh nhét vào miệng.

      Thị vệ tiến lên bảo vệ Bình Ninh sợ mấy tên ăn mày kia làm nàng bị thương. Bình Ninh ý bảo cần ngăn cản, đưa tay bảo thị vệ lấy gói bánh bao ra, đưa cho đứa cảnh giác kia "Cái này cho các ngươi."

      Tránh ở phía sau lưng nam hài kia là tiểu nương gầy guộc nhân. Nàng nhút nhát tiến lên xem cái gì trong gói, kéo tay nam hài kia "Ca ca, là bánh bao, rất nhiều bánh bao!"

      "Ngươi muốn làm gì?" Nam hài kia nhanh chóng kéo muội muội về sau lưng. "Cho ta bánh bao ta cũng đem muội muội bán cho các ngươi. Ngươi !"

      Bình Ninh nghe lời như vậy thấy xót xa vì cuộc sống khổ sở của bọn "Ta cần muội muội ngươi, bánh bao đó là cho các ngươi ăn." Vừa rồi nàng còn thấy nhét đồ thừa vào túi. vậy ở chỗ khác còn có người chờ mang đồ ăn về.

      Bánh bao sạch thơm tho so với mấy cái đồ ăn thừa, cái nào thu hút chú ý hơn. Mấy đứa đều đưa mắt thèm, chỉ có đứa lớn kia vẫn đầy cảnh giác nhìn Bình Ninh "Ngươi đem bánh bao cho chúng ta, muốn chúng ta làm gì cho ngươi?"

      Bình Ninh tính lắc đầu, thị vệ phía sau mở miệng "Đem bánh bao mang , sau này tiểu thư có việc muốn ngươi hỗ trợ tự khắc tìm ngươi."

      Đứa kia đứng lên, tay xoa xoa vào quần áo cũng rất bẩn rồi nhận lấy gói bánh bao từ tay thị vệ. nặng, mở ra là nhiều bánh bao nóng hầm hập.

      "Ta gọi là Đồng tử, rất quen thuộc vùng này. Nếu tiểu thư có việc cứ tùy tiện kéo tên ăn mày biết ta." xong kéo theo muội muội và vài tên ăn mày chạy nhanh vào ngõ khuất, biến mất trong bóng đêm.

      Bình Ninh cúi đầu nhìn cơm thừa rượu cặn cái, quay đầu qua hỏi thị vệ kia "Công chúa, nếu vậy, tên ăn mày kia nhận bánh bao đâu. Trong Lâm An thành ít tin tức là lấy từ đám ăn mày, cũng phải trả bọn họ ít thù lao. Bánh bao của công chúa coi như thù lao trả trước."

      Đứa kia cũng sợ nếu nhận bánh bao bị bắt lại hay là đem tiểu co nương kia , cho nên mới chạy nhanh như vậy.

      Bình Ninh than tiếng " thôi." Đoàn người quay về hướng trà lâu.

      bao lâu, đầu ngõ này xuất hai người. người nhìn bọn Bình Ninh xa, phân phó người khác " xem vài đứa ăn mày kia ở tại đâu!"
      tart_trung, SiAm, dhtt3 others thích bài này.

    2. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 151: Hôn của công chúa
      Trong lòng vẫn thương xót cho những đứa ăn mày kia nên khi trở lại trà lâu, lực chú ý của Bình Ninh với Cố Trường Hành thấp rất nhiều, đôi khi nghe bọn Nhị ca chuyện cười cái, ngồi sát lại cửa sổ, lại cúi đầu xem náo nhiệt phố.

      Giờ hợi hồi cung, Bình Ninh ghé qua chỗ Tương Như Nhân báo bình an. Tương Như Nhân thấy nàng rầu rĩ, bảo nàng ngồi xuống bên giường "Thế nào, chơi vui sao?"

      Bình Ninh lắc đầu "Chơi rất vui." Bình Ninh dừng chút, rồi ngẩng đầu nhìn Tương Như Nhân "Mẫu phi, ta ở phố thấy được vài đứa ăn mày trong ngõ hẻm, bọn chúng ăn cơm thừa trong tiểu lâu đổ ra, còn sợ bị người khâc giành mất."

      "Sau đó ta sai bọn A Đống mua rất nhiều bánh bao cho bọn chúng."

      Tương Như Nhân dịu dàng xoa đầu nàng "Vậy vì sao ngươi còn thấy vui?"

      Bình Ninh há miệng, nửa ngày, lẩm bẩm "Mẫu phi, bởi vì nhi thần biết nhi thần chỉ có thể giúp những người mình thấy. đời này người đáng thương rất nhiều, nhi thần dù thương cảm họ cũng thể giúp được hết. Thế nên trong lòng có chút khổ sở."

      mặt Tương Như Nhân lên vui mừng, nữ nhi trưởng thành a. Nàng hiểu nên mù quáng bố thí tất cả những người mình thương xót, cũng biết đời này người như thế ngàn ngàn vạn vạn, chẳng thể giúp được hết.

      Tuy rằng trưởng thành như vậy khiến trong lòng nàng buồn rầu và khổ sở, nhưng đó là quá trình tất yếu phải trải qua.

      Tương Như Nhân ôm chầm nàng "Mẫu phi có đôi khi cũng thấy khổ sở."

      Bình Ninh ngửa đầu nhìn nàng, Tương Như Nhân cười "Lúc mẫu phi còn rất có nuôi con chim sơn ca. Nhưng được nhiêu ngày nó chết ở trong lồng. Lúc đó mẫu pho rất đau khổ, hận thể cứu vớt chim sơn ca khắp thiên hạ để chúng nó đều cần chết."

      Tựa như cảm thấy mẫu phi mà mình luôn sùng kính lúc cũng có lúc ngây ngô như vậy. Bình Nịn cởi giày, muốn chui vào chăn cùng nàng, tựa vào trong lòng nàng "Sau đó sao?"

      "Sau này trưởng thành mẫu phi vì dân chúng mà đau khổ mỗi khi thiên tai lũ lụt, tuyết rơi trường kì, dân chạy nạn phải trôi dạt khắp nơi."

      Tương Như Nhân cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu "Nhưng sau đó mẫu phi hiểu , dù khổ sở đến đâu, mẫu phi cũng có khả năng đảo điên càng khôn, chỉ có thể hỗ trợ."

      Bình Ninh gật đầu "Vì thế như mẫu phi kể, hàng năm Tương gia đều tổ chức cứu tế tặng lương thực. Đây là chuyện có đủ khả năng."

      "Bình Ninh của chúng ta trưởng thành rồi!" Tương Như Nhân vuốt ve gương mặt nàng "Bình Ninh của chúng ta là đại nương thiện lương và hiểu chuyện. Qua vài năm nữa là phải lập gia đình rồi."

      Nghe được hai chữ thành thân, Bình Ninh ngượng ngùng trốn thoát khỏi lòng nàng, mặt ửng hồng "Ta gả, ta muốn luôn ở cạnh mẫu phi." xong còn rúc đầu vào longg nàng che giấu khuôn mặt ửng hồng.

      Tương Như Nhân bật cười "Đến lúc đó trong lòng có đối tượng, mẫu phi muốn giữ ngươi cũng giữ được."

      Bình Ninh kêu la gả. Gò má ngày càng nóng lên, người trong lòng, nàng thèm có.

      Đến giờ ngủ, Bình Ninh mặt còn hơi nóng nóng, rửa mặt qua rồi chui vào chăn, nằm nhìn đỉnh giường. Ngày thường đặt lưng liền ngủ, nay nằm mãi lại ngủ được.

      Xoay mình vào gần bên trong giường. Bình Ninh nghĩ lại tất cả chuyện hôm nay ở hội đèn lồng. Bắt đầu từ chuyện ở gần cuối đường đụng phải người kia khiến lưng và ngực đều dính kẹo đường của nàng trông buồn cười, đến khoai lang nướng thơm nức mũi, đến vài đứa ăn mày đáng thương.

      Chậm rãi nàng cũng buồn ngủ, trong mơ màng nàng còn nghĩ đến Cố Trường Hành thong dong lạnh nhạt thi phú đài kia. Nhớ được ràng bộ dạng của . Bình Ninh dần chìm vào giấc ngủ, vào mộng. . .

      Tháng hai, xuân về hoa nở, thưu của Dung nhi cũng về đến. theo Bình vương gia đến nhiều bộ lạc. Trong thư viết, người dân các bộ lạc rất thân thiện. Chỉ có phía ngoài vùng ngư long hỗn tạp người khó gần gũi chút, vào sâu trong lãnh thổ phía nam, mọi người đều rất hiền lành ôn hòa.

      Tương Như Nhân có thể thấy được bọn họ chuyến này thành công. Cuối thư Dung nhi còn quên hỏi thăm chút đến đệ đệ mới đầy tháng khi xuất môn nay như thế nào.

      Đem thư bỏ vào hộp. Trạm nhi ở bên cạnh bị bỏ quên lâu, bất mãn nắm lấy cánh tay Tương Như Nhân lay động, muốn nâng người dậy.

      Tiểu hài tử xương đùi còn yếu nên đứng sớm, ôm Trạm nhi đứng lên "Để nương ôm ngươi dậy."

      Trạm nhi ôm cổ Tương Như Nhân, ngoái đầu ngó ra ngoài phòng ý muốn ra ngoài. Tương Như Nhân giao cho dưỡng nương " vòng trong viện, đừng để nắm lá cây này nọ."

      Dưỡng nương ôn Trạm nhi ra ngoài, thế này Tương Như Nhân mới mở ra phong thư khác, là Nhin tẩu viết cho nàng.

      Tổ gia Tương gia dù ở Lâm An thành nhưng cũng cách xa. Năm trước tang tổ phụ xong, chỉ có Nhị ca và Nhị tẩu ở lại Tương gia, phụ thân, Nhị thúc và Đại ca đều quay về tổ trạch giữ đạo hiếu.

      Nàng nếu như muốn về Tương gia tế bái, thế nào cũng phải đợi năm sau, khi phụ thân khởi phục.

      tại trong triều đình, Tương gia cơ bản là lui ra, vị trí của Nhị ca nặng cũng , khiến người chú ý. Bên cạnh đó nếu là muốn ra tay với Nhị ca còn có Trình gia ở đó. ra nàng cảm thấy lui ra vài năm như vầy cũng là chuyện tốt. thời Triệu gia nổi bật nhất trong triều, chuyện Triệu tiểu nghi để thái hậu bảo vệ Triệu gia, trong lòng hoàng thượng có nhiều bất mãn, sớm muộn gì cũng bộc phát ra. Vài năm giữ đạo hiếu này có thể giúp Tương gia tránh đầu sóng ngọn gió.

      Đốt cháy thư, Thanh Đông bưng chén thuốc vào đặt ở bên. Tương Như Nhân nhướng mày. Thanb Đông mở miệng trước "Nương nương, thái y ngài sinh Lục hoàng tử thân mình hao hụt lớn, vẫn phải uống thuốc."

      Tương Như Nhân thở dài hơi, buồn khổ uống xong chén thuốc, ăn miếng mứt quả. Bên ngoài Phùng Áng tiến vào báo Thục phi đến.

      Tương Như Nhân sai Phùng Áng nhanh chóng mời người vào. Thục phi vào, cười "Ta là đến lẩm bẩm phiền ngươi đây."

      " cái gì vậy." Tương Như Nhân cười cười " phải là đến hỏi thăm người sao!"

      Đính hôn với công chúa Lệ Vân là tiểu công tử Quốc công phủ Phương gia. ra cũng là duyên phận, tiểu công tử Phương gia là theo quân doan, dưới trướng phụ thân Thục phi. Nhưng bây giờ đọc tên hỏi Nghiêm đô thống về đại nam nhân khẳng định là chẳng được cái gì. tại tiểu công tử Phương gia là thuộc hạ dưới trướng Bình vương gia. Vì thế Thục phi có nhờ Tương Như Nhân hỏi thăm qua Bình vương phi.

      "Ta luôn là phản ứng chậm nửa nhịp. Hôn định rồi, qua lâu như vậy với đến nhờ ngươi hỏi thăm." Thục phi cũng có chút ngượng ngùng.

      "Ngươi nếu đến ta cũng qua. Quốc công phủ tuy nhiều quy củ nhưng mấy đứa lớn thành thân xong đều tự ra ngoài lập phủ sống riêng. Mỗi tháng mới về thăm lão tổ tông lần nên cũng rất tự do." Tương Như Nhân cười nhìn nàng " vậy là ngươi hiểu. Về phần Phương gia tiểu công tử, ở trong quân doanh là người cần cù thà, công danh tệ, tại là Tá lĩnh. Ấn tượng của Bình vương gia đối với cũng tốt, có chí tiến thủ, là người thông minh."

      "Là người có thể chuyện là tốt rồi. Ở cùng với Lệ Vân buồn chán." Thục phi nghe gật gật đầu .

      "Buồn cái gì, tiểu phu thê có lạc thú của tiểu phu thê. Ngươi còn bận tâm làm gì!" Tương Như Nhân chế nhạo nàng. Thục phi cười đáp "Ngươi đừng cười ta, đợi hôn Bình Ninh định rồi, ta nhìn xem ngươi so với ai cũng đều gấp hơn."

      "Cái này là còn lâu." Tương Như Nhân cười ha ha "Quốc công phủ tuy rằng gia nghiệp lớn nhưng gia tộc lại có cái quy củ ra rất hay. Nàng dâu cưới vào phủ, sau bảy năm sinh được hài tử mới cho nạp thiếp." Hôn này là Hoàng thượng tuyển cho Lệ Vân. ra cũng là tuyển tệ.

      Thục phi cũng cười "Đúng vậy, có mấy chuyện vụn vặt này đó, ngày qua cũng an ổn hơn."

      Hai người tán gẫu thêm chuyện hôn của Lệ Vân. Khoảng cách còn năm nữa, phủ công chúa cũng ban, tại cải tạo sửa chữa.

      Nửa canh giờ sau, Thục phi cáo từ. Tương Như Nhân sai Phùng Áng tiễn Thục phi ra ngoài. Tương Như Nhân cũng ra ngoài phòng. Mặt trời ban trưa, ánh nắng ấm áp.

      Đầu tháng ba còn có đua ngựa, mấy hôm trước Bình Ninh còn nhắc tới, có thi đấu nhất định náo nhiệt.

      Cách đó xa dưỡng nương cũng ôm Trạm nhi quay về. Ra ngoài dạo vòng, tâm trạng Trạm nhi rất tốt. Nhìn thấy Tương Như Nhân đứng kia đưa tay vẫy vẫy, mặt toàn là cười.

      Tương Như Nhân bước ra hành lang đón lấy Trạm nhi. tươi cười, tay vừa vẫy vẫy giờ nhét thẳng vào miệng.

      Tương Như Nhân ôm vào trong, lấy tay ra. Hứa ma ma mang cháo lên. Mới ngửi thấy mùi hương, Trạm nhi liền nhoài người khỏi nàng hướng phía bàn kia, nhìn chằm chằm bát cháo, ánh mắt rời.

      Tương Như Nhân đưa tay che kín mắt . Trạm nhi hít hít mũi, đưa tay dồn sức đẩy tay nàng ra, chỉ bát cháo bàn, hướng về phía nàng ý bảo "A!"

      "Ngồi xuống." Cầm lấy thìa tẩm tẩm nước ấm. Trạm nhi ăn thêm được tháng. Tuột xuống khỏi lòng Tương Như Nhân, ngoan ngoãn ngồi tại kia, chờ Tương Như Nhân cầm bát lên vội vàng há miệng.

      Tương Như Nhân dở khóc dở cười. Phải thừa nhận thôi. Hứa ma ma nàng lúc cũng là đứa háu ăn. Sinh ba đứa đều y như nàng. Đưa tay nhéo nhéo mũi Trạm nhi "Ngươi nếu sinh vào nhà bình thường, phải là ăn cho người ta mạt luôn sao."

      sao hiểu được, vẫn nhìn chằm chằm bât kia, thúc giục Trạm nhi nhanh chóng đút .

      Từng muỗng từng muỗng, cháo nhuyễn cần nhai ăn rất nhanh. Tương Như Nhân vừa đút xong, bên này vừa múc còn thổi, bên kia há miệng hối thúc. Nhanh chóng ăn hết cả chén, Trạm nhi còn chưa có ý ngưng, rướn cổ nhìn vào trong chén thấy còn, quay qua nhìn phía bên bàn cũng có thêm. Trạm nhi tiến tới bên người Tương Như Nhân, ngáp cái, mắt nhập nhèm buồn ngủ.

      Để dưỡng nương ôm ngủ. Thanh Đông mang thực hộp vào. đến ngọ thiện, Tương Như Nhân vẫn chưa dùng bữa.

      Vừa dùng bữa xong, Tương Như Nhân tính ngủ trưa phía Cảnh Nhân cung phái người tới là Hoàng hậu thỉnh nàng qua lát.

      Đổi qua thân quần áo, lúc đến Cảnh Nhân cung Đức phi và Thục phi đều ở đó. Đợi nàng ngồi xuống, Hoàng hậu liền về hoạt động đua ngựa mùa xuân năm nay trong cung tổ chức.

      "Năm nay dài hơn chút, có thêm săn bắt. Có điều mấy ngày này Ngũ hoàng tử sức khỏe tốt, gió lớn nên nổi sởi. Tứ công cháu cũng bị phong hàn, hôm qua còn sốt trận. Hai hài tử như vậy, trong cung vụ lại nhiều, bản cung thoát nổi thân. Chuyện đua ngựa này, nên an bày bản cung cũng an bày thỏa đáng, giao cho quý phi chủ quản, Đức phi và Thục phi hỗ trợ. Các ngươi thấy sao? "
      tart_trung, SiAm, lehanh4 others thích bài này.

    3. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 152: Lại hồi trò hay

      Hoàng hậu cung vụ bận rộn, vốn vài người Tương Như Nhân là nên giúp nàng phân ưu, huống chi là chính miệng đề xuất. Chẳng lẽ danh hiệu Quý phi và Đức phi, Thục phi là chỉ để đó cho người ta xem sao.

      Tương Như Nhân tiếp nhận tập trong tay cung nữ, lật vài cái. Quả cái gì nên chuẩn bị cũng chuẩn bị thỏa đáng. Hoàng hậu phụ trách chỉ là phía trong cung, do có phi tần, hoàng tử và công chúa tham gia, là do hoàng hậu an bày. Còn thế gia ở bên ngoài tham gia đều là do Lễ bộ sắp xếp. Thế nên việc cũng nhiều, chỉ là vụn vặt.

      "Ngũ hoàng tử từ đầu xuân đến nay luôn khỏe, nếu đến cuối tháng vẫn chưa tốt, hoạt động đua ngựa này bản cung . Mấy người các ngươi đều nhìn là được." Hoàng hậu nhìn các nàng rồi .

      Ra khỏi Cảnh Nhân cung, Tương Như Nhân nhìn hai người kia "Hay là chỗ ta ngồi chút, thương lượng chuyện này? "

      Đức phi gật đầu "Cũng được."

      Ba người về Chiêu Dương cung, Hứa ma ma chuẩn bị trà. Thục phi chưa xem xong tập kia, Đức phi quăng thẳng tập lên bàn, giọng có chút bất đắc dĩ "Ta còn muốn lấy cớ để khỏi . Ai ngờ bị Hoàng hậu mở lời trước."

      Tương Như Nhân nở nụ cười "Hoàng hậu nếu giao cho chúng ta cũng thể để hỗn loạn. Ta xem qua, cái gì nên chuẩn bị cũng am bày ổn thỏa. Chúng ta nhìn chút, còn lại là Lễ bộ xử lí rồi."

      Thế này Đức phi mới cầm tập lên xem, nhìn mạch từ xuoonag dưới, hừ "Hoàng gia săn bắn, phi tần náo nhiệt cái gì."

      tập là viết danh sách người tham gia các mục gồm mục săn bắn và cưỡi ngựa. mục săn bắn thế mà cũng có tên vài phi tần. Trong mắt Đức phi đây là muốn nổi bật, xem ra là nhàn rỗi quá."

      Tương Như Nhân đại khái nhìn lướt qua "Thục phi, trong cưỡi ngựa và săn bắt, quan trọng nhấy vẫn là ngựa có đạt cầu hay . Để phòng tình huống ngoài ý muốn, ta thấy nên xem xét kĩ lại phía phòng ngựa hơn nữa." Lúc còn là trắc phi chẳng phải từng nếm qua chuyện này, chẳng qua người bị hại là nàng xảy ra chuyện gì. Lần này người bị hại là người khác, nhưng truy cứu chức trách phải là đến trêm đầu vài người các nàng sao.

      Thục phi gật gật đầu. Ba ngươi phân chia việc rồi giải tán. . .

      Ngày mười hai tháng ba, thời tiết tươi đẹp, tại trường săn ngoại ô Lâm An thành tổ chức hoạt động đua ngựa. Thời điểm mấy người Tương Như Nhân đến, tiếng người cười ồn ào. Trường đua và khu vực săn bắn đưa phân chia ràng. Như hoàng hậu ở lại cung chăm sóc Ngũ hoàng tử nên đến.

      Lều dựng xong. Ngoại trừ lều của hoàng thượng và hoàng hậu lều của Tương Như Nhân ở vị trí cao nhất, sau đó là Đức phi, Thục phi và các phi tần theo phân phi cao xuống thấp. Số lượng cũng nhiều.

      bên là lều của các công chúa và các thế gia tiểu thư. Bên còn lại là lều của các hoàng tử và thế gia thiếu gia.

      Săn bắn diễn ra vào ngày hôm sau nên hôm nay người đến chưa phải là đông nhất.

      Cũng giống như năm trước, thi đua ngựa có gì thay đổi. Đó là nguyên nhân Đức phi muốn . Ngồi xem hai lần đầu còn thấy thú vị. Nhưng nhiều năm đều nhìn nhìn lại như vậy sao có thể còn hứng thú.

      Nhưng các phi tần vừa tiến cung rất có hứng thú, thế nên cũng có đến hơn chục người tham gia. Tương Như Nhân nhìn qua danh sách lượt. Rất nhanh các phi tần ngồi bên dưới vài người thay y phục cưỡi ngựa.

      Tuổi trẻ mặc trang phục cưỡi ngựa vào thêm phần khí. Vài người lần lượt bước ra so tài cưỡi ngựa.

      bao lâu, Phùng Áng đến bên cạnh vài câu với Tương Như Nhân. Tầm mắt nàng đảo qua nhóm người chuẩn bị bước ra sân, thêm vài phần lãnh ý, phân phó mấy câu. Phùng Áng lập tức rời .

      lát sau, tổ này thi xong, tổ sáu người khác chờ mã phu dắt ngựa đến.

      Phùng Áng lại quay về bên cạnh Tương Như Nhân, thấp người hồi báo "Nương nương, người trói lại."

      Tương Như Nhân gật đầu, tầm mắt hướng về mấy phi tần lên ngựa kia, tập trung nhiều hơn về phía Liên tần "Đợi xem thôi."

      thanh xuất phát vang lên, sáu con ngựa hướng về phía trước mà chạy. Bắt đầu rơi vào thế hạ phong, Liên tần nắm chặt dây cương, mặt mày khẩn trương. Khi nhìn thấy đống cỏ khô chỗ ngoặt trước mặt ngày càng gần, tay cầm dây cương của Liên tần đổ càng nhiều mồ hôi. Ngay cả hô hấp cũng dồn dập hơn, mở to mắt nhìn chằm chằm đống cỏ. Đợi lát nữa ngựa ngã xuống quăng mình lên đống cỏ kia.

      Nhưng ngựa chạy quá rồi mà vẫn thấy ngã. Liên tần liền thấy kì quặc, phải lo thỏa đáng? Sao bây giờ ngựa lại té ngã? Chẳng lẽ nàng bị nhầm.

      Trong đầu mãi miên man suy nghĩ, ngựa của Liên tần càng tụt lại sau. Liên tần ngẩng lên nhìn phía trước, chắc nàng nhầm rồi. Trong mã phòng thủ vệ sâm nghiêm, căn bản có cơ hội xuống tay.

      Nghĩ vậy, trong lòng nàng thấy an tam hơn. Chỉ còn cách đích khoảng gần, nghĩ phải chạy nhanh hơn chút, hai chân vừa kẹp vào bụng ngựa, miệng định hét lên tiếng 'giá' ngựa chạy bỗng ngã sập xuống, quăng cả người nàng ra ngoài, va vào rào ngăn bên đường đua, lăn vài vòng đập vào thân cây phượng mới dừng lại.

      màn này xảy ra khiến người ngồi xem đều hoảng sợ.

      Ngựa kia sau khi quăng Liên tần ngã sụp xuống như bị gãy chân, nằm hấp hối. Còn Liên tần sau khi hét lên tiếng chói tai còn phản ứng gì nữa.

      Mấy người Tương Như Nhân đều đứng lên, phái người qua xem. Thời điểm nâng Liên tần quay lại đây mất ý thức, gò má bị nhành cây quẹt rách đường sâu, máu chảy đầm đìa, nhìn qua rất đáng sợ.

      việc phát sinh quá đột ngột, cơ hồ là điểm dấu hiệu đều có. Ngựa chạy yên lành bỗng ngã xuống quăng người ra ngoài. Tương Như Nhân nghiêm mặt nhìn Liên tần mất ý thức, lớn tiếng phân phó "Bao vây mã phòng, người có liên can đều bắt lại đưa thẩm vấn. Nâng Liên tần đến lều thái y."

      Phùng Áng tức khắc sai người nâng Liên tần . Có mã phu lập tức kiểm tra con ngựa kia. Mấy vị phi tần khác vừa xuống ngựa còn chưa hết hoảng hồn, nhìn về phía Liên tần, đáng sợ.

      "Tại sao lại như vậy. Trước đó ta sai người kiểm tra lại lần mã phòng, xác nhận có vấn đề gì." Thục phi cũng là tin được. Tất cả ngựa đưa ra thi đều được qua kiểm tra kĩ lưỡng, hễ có chút bị thương đều bị loại. hề có ngoại lệ.

      " tất nhiên là do người ta tự cố ý." Đức phi nhìn phía Liên tần chút đồng cảm, thấy Thục phi khó hiểu thẳng "Bằng , ngươi coi sao có thể lại ra việc như vậy."

      phải do các nàng sơ sẩy, vậy tất là do có người cố ý làm việc này.

      "Xem ra thi đưa ngựa tạm thời dừng lại. Ta qua xem Liên tần, các ngươi cứ ở lại đây. Có việc gì còn kịp xử lý." Tương Như Nhân thu hồi lại tầm mắt nhìn con ngựa kia, mang theo hai người Thanh Đông và Tử Hạ lều của thái y. Đến trước lều, Tương Như Nhân phân phó Tử Hạ "Phái người với Trần công công tình để bẩm báo kịp thời với hoàng thượng, tránh người nắm ."

      Tử Hạ rời .

      Tương Như Nhân dẫn theo Thanh Đông vào lều. Hai thái y giúp Liên tần xử lí vết thương, thoa thuốc, tiến hành băng bó.

      Bị thương là gò má phải, gò má trái cũng bị bầm tím, tay da cũng bị xước. Xương cốt sao nhưng lúc đập vào rào chắn bị thương đến nội tạng. Quan trọng nhất vẫn là vết thương gò má kia, cơ hồ là bị hủy dung rồi.

      Đúng là ngoan tâm, xuống tay được với cả người nhà mình. Liên gia này chiêu dùng đến hai lần, biết chán sao? Lần đầu là đối với nàng. Lần này có phải muốn lợi dụng Liên tần vu cáo Tương quý phi nàng ỷ chức quyền, bày kế đả thương người khác.

      Tương Như Nhân cho tới bây giờ vẫn luôn nhớ thương hại mà hoàng hậu gây ra, mà Triệu gia gây ra và cả Liên gia gây ra cho mình.

      Cùng vinh cùng nhục, phía sau Hoàng hậu chỉ có hai nhà Triệu, Liên mà còn có mấy nhà lớn . Vì thế nàng ngừng để ý. Liên tầm có thể sai người vào mã phòng sắp xếp, Tương Như Nhân nàng cũng có thể tương kế tựu kế bẫy lại nàng, thế nên địa điểm ngã ngựa mới bị thay đổi.

      Tương Như Nhân nhìn về phía thái y "Vết thương mặt có thể hồi phục ?"

      Thái y kia lắc đầu "Thậm chí rách tới khóe mắt, dài thêm chút mắt cũng bị hỏng luôn rồi."

      Tương Như Nhân gật đầu ra khỏi lều thái y. Phía mã phòng, Phùng Áng dẫn theo đội thị vệ bao vây lại. Tương Như Nhân nhoẻn miệng cười. Liên gia này, để xem Thái hậu còn bảo vệ thế nào. . .

      Tô Khiêm Dương biết được tin liền cho người lại đây đưa người về điều tra. Tương Như Nhân tất nhiên thỉnh tội cùng Hình bộ, giao việc bên này lại cho Đức phi và Thục phi.

      bao lâu, Hoàng hậu ở lại cung chăn sóc Ngũ hoàng tử cũng chạy qua.

      Liên tần còn hôn mê nên được đưa hậu đường. Hình bộ thượng thư khai đường thẩm vấn. Đầu tiên được đưa ra là tên mã phu kia.

      Năm đó Tương Như Nhân bị hại, Liên gia vòng vo để động tay với nàng. tại Hình bộ thẩm tra, truy xa truy gần cũng đến.

      Tương Như Nhân muốn hoài nghi là Liên gia có bao lớn tự tin. Năm đó dùng biện pháp này. tại vẫn dùng biện pháp này. Lần trước còn vòng vo qua vài nhà mới tra tới Liên gia, lần này lại buồn cười là thân thích của tiểu thiếp ở Liên gia.

      Cũng biết Hình bộ thượng thư có phải cố ý hay , tra xét về cái thân thích này . Toàn bộ 'công tích vĩ đại' gì của thân thích các di nương thiếp thất gì ở Liên gia đều bị lôi ra hết.

      Liên gia còn chưa kịp lấy chuyện Liên tần bị thương để đổ lỗi lên đầu Tương Như Nhân bị người ta phanh phui chuyện nhà, thế còn chả tốt đẹp gì. Lát sau Liên đại nhân cũng bị gọi tới, sau khi nghe Hình bộ thượng thư xong cảm thấy bản mặt già nua của mình như là bị áp dưới đáy nồi phỏng muốn cháy luôn rồi.

      Sau đó Hình bộ thượng thư lại tra tới Lễ bộ. Lục ra được trong Lễ bộ phụ trách chuyện đua ngựa săn bắn lần này hai tên quan viên có quan hệ với Liên gia.

      Lại thẩm vấn thêm hồi, còn chưa kịp đổ tội, Hình bộ thượng thư có thể trực tiếp kết luận:

      Liên gia muốn nhân cơ hội này khiến Liên tần bị thương giá họa cho Tương quý phi. nàng quan báo tư thù, phụ tín nhiệm của hoàng hậu. Lợi dụng chức quyền cho người trong mã phòng động tay động chân hại Liên tần.

      Vốn là thẩm vấn mất mấy ngày mới xong. Nay chỉ nhoáng cái hai canh giờ buổi trưa tra xong rồi.

      Hình bộ thượng thư đưa ra cả chứng cứ, nhân chứng khiến Liên gia trở tay kịp, kịp đợi cứu viện chuyển mình. Tương Như Nhân nhìn Hình bộ thượng thư kể từng tội ở kia, quay đầu nhìn thoáng qua hậu đường.

      Hoàng thượng rốt cuộc là đợi cơ hồi này bao lâu. . .
      tart_trung, SiAm, lehanh6 others thích bài này.

    4. Lệ Vô Ưu

      Lệ Vô Ưu New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      7
      Haha, xem ra hoàng thượng phải cảm ơn đám người này, tìm cơ hội xử lý mấy người này tự động dâng nộp lên, hoàng hậu đúng là càng lúc càng sai đường rồi.

    5. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 153: Mùa xuân lại săn bắn
      Nhắc tới người ghi thù dai, hoàng thượng cũng là người. Từng chuyện từng chuyện Liên gia làm Tô Khiêm Dương đều nhớ kĩ, đợi đến lúc gom khối tính sổ.

      Còn , cơ hội tới. Tô Khiêm Dương sao có thể buông tha.

      Hình bộ thượng thư luận tội chỉ chuyện đua ngựa lần này. Xa chút chuyện mười năm trước cũng có, gần chút, tất cả chuyện có liên quan đến Liên gia gồm Liên gia nhị thiếu gia, tam thiếu gia, Liên đại nhân cung thân thích bên ngoài mấy vị di nương, lăm lăm đủ loại đến khoảng hai mươi tội.

      Đừng Hoàng hậu nghe xong có phản ứng gì. Tương Như Nhân nghe Hình bộ liệt kê xong cũng thấy kinh ngạc. Từ lớn đến đều lục ra hết, là muốn tính sổ lần.

      Hình bộ thượng thư nhìn Liên đại nhân "Liên đại nhân, ngươi có nhận tội?"

      Liêm đại nhân quỳ gối tại kia. Cái gì, chuyện mười năm trước, chính cũng quên, còn phải để Hình bộ nhắc đến mới nhớ tới đây.

      "Thần, thần oan uổng a." Nửa ngày, Liên đại nhân hô.

      Đừng xem thường người ở Hình bộ. Hình bộ thượng thư nếu luận tội cũng mang hết chứng cớ lên đến khiến Liên đại nhân á khẩu thể chống chế.


      là á khẩu trả lời được vì có vài chuyện bản thân Liên đại nhân còn nhớ . Đợi trong đầu lục ra đến. Hình bộ thượng thư lại kể ra đến tội tiếp theo, gọi lên nhân chứng vật chứng khác.

      Mà Hình bộ thượng thư này xử ân tuyệt diệu ở chỗ cũng chi chăm chăm kể tội Liên gia. Có những chỗ ràng có liên quan đến Triệu gia, cũng chỉ đến phía Liên gia, luận Liên đại nhân đắc tội, khiến hoàng hậu muốn mở miệng cũng chen vào được.

      Thẩm vấn đến hồi sau, Liên đại nhân ánh mắt cầu cứu nhìn về Hoàng hậu. Lúc này Hoàng hậu mới có cơ hội lên tiếng "Lam đại nhân, nhiều chuyện như vậy phải tiến hành thẩm tra xử lí mới đúng."

      "Chứng cớ vô cùng xác thực. Thần phụng chỉ thẩm án, nếu hoàng hậu nương nương có gì nghi ngờ có thể nêu lên. Nhưng àn này hôm nay phải thẩm xong." Hình bộ thượng thư cung kính trả lời. Ý nhận tội nhận, muốn cũng phải nhận.

      Hoàng hậu sắc mặt trầm xuống. Sau chuyện của Triệu tiểu nghi, nàng cảnh cáo cữu cữu nhưng vẫn chịu nghe, sau còn tính chuyện Liên tần này. Muốn hại người hại đến còn đem mạng liên lụy vào. thế còn để hoàng thượng nắm nhiều nhược điểm như vậy. Vừa nghe Hình bộ thượng thư biết là có chuẩn bị trước. Hoàng thượng đây là chỉ chờ thơi cơ để kéo Liên gia xuống mà thôi.

      Nàng đương nhiên thể trơ mắt nhìn việc này xảy ra, ngước lên nhìn Hình bộ thượng thư "Nhiều tông tội như vậy, dù muốn định luận cũng phải trải qua tam thẩm lục tư, có khả năng trong ngày mà kết án. Hơn nữa chuyện Lam đại nhân cũng có cái từ chục năm trước, cần thời gian kiểm chứng. Làm trong ngày, quá mức nực cười."

      "Vậy hoàng hậu cảm thấy án này nên cần nhiều ngày?" Bồng nhiên phía hậu đường truyền tới thanh của Tô Khiêm Dương. xuất ở cửa hậu đường, ra bên trải Hình bộ thượng thư, đưa mắt nhìn mọi người, ánh mắt dừng người hoàng hậu "Có phải là để chuyện cần đem xóa xóa, chuyện nào ép được ém xuống rồi mới khai đường thẩm vấn hay ?"

      Hoàng hậu đứng dậy quỳ xuống "Thần thiếp phải có ý này. Chỉ là thần thiếp thấy vội vàng như thế có thứ tra , lỡ phán sai tốt."

      Tô Khiêm Dương ngồi xuống, thản nhiên "Ngươi yên tâm, sai đâu." Việc này thu thập lâu như vậy sao có thể sai. Mấy năm nay chỉ sợ Liên gia phạm sai, chứ từng lỗi từng lỗi đều được ghi nhận lại, càng ngày càng nhiều, đều rất ràng.

      Sau đó Tô Khiêm Dương nhìn về phía Liên đại nhân quỳ mặt đất "Liên ái khanh, ngươi xem có phải những thứ kia là trẫm hiểu lầm ngươi?"

      "Thần oan uổng a, hoàng thượng. Này đó. . . " Liên đại nhân lập tức kêu oan, ý thức được hoàng thượng níu chặt phái xử tội "Thần đối với hoàng thượng luôn trung thành và tận tâm. Những việc này thần đều biết."

      "Việc nhà quản xong, tự nhiên việc công làm cũng tốt." Tô Khiêm Dương lạnh lùng nhìn "Liên đại nhân, nhiều tội như vậy ngươi muốn bắt đầu tính từ đâu. bằng từ chuyện gần nhất, cấu kết với Liên tần mua chuộc 2 vị quan Lễ bộ để tiện cho người vào mã phòng động tay chân với ngựa của Liên tần, từ đó vu tội cho Tương quý phi. Thế nào? Hay là ngươi muốn với trẫm Liêm tần là chán sống nên muốn tự tìm đường chết chăng?"

      Liên đại nhân cũng nghĩ hoàng thượng lại tra nhanh như vậy, giống như chỉ chờ bọn họ nhảy xuống hố. tại hoàng thượng luận tội, thể cãi lại.

      Tô Khiêm Dương lại nhìn "Lại đên nửa năm trước, Triệu tiểu nghi kê đơn Lục hoàng tử, nơi cung cấp bột thuốc Liên đại nhân có ấn tượng gì ?"

      Liêm đại nhân lau mồ hôi trán "Thần biết."

      " năm trước Trần gia trang thu hoạch ít. Liên tộc trưởng tử sai người thi thuế, đánh chết nhà bảy mạng người. Dân chúng trong trang cáo trạng lên quan phủ. Liên gia ngươi còn dám cậy thế hiếp người bắt Trần gia trang người lại đền bạc vì lí do gì, đánh người tốn sức, thu bạc."

      năm trước, hai năm trước, ba năm trước đây, bình quân mỗi năm đều hai kiện. Tô Khiêm Dượng chậm rãi liệt kê cho nghe những chuyện như vậy Liên gia gây ra, từng chuyện từng chuyện."

      Nhìn Liên đại nhân sắc mặt tái nhợt, Tô Khiêm Dương trực tiếp đứng lên với Hình bộ thượng thư "Chứng cứ vô cùng xác thực. Lam đại nhân, viết xong giấy nhận tội để điểm chỉ ."


      Đây là ngay cả cơ hội phản bác cuối cùng cũng cho. Hoàng hậu đứng lên theo "Hoàng thượng, dù muốn kết tội cũng nên vội vàng như thế."

      Tô Khiêm Dương quay đầu nhìn nàng, mặt mang ý cười nhưng lạnh lẽo "Làm sao có thể vội vàng. Chứng cứ này đó Lam đại chuẩn bị phải ngày ngày hai. tại Liên tần bị trọng thương còn nhốt trong đại lao sợ là quá tra tấn nàng. Lam đại nhân, an bày cho nàng gian khác điều kiện tốt hơn chút để nàng dưỡng thương. Chờ nàng tỉnh, cái gì nên thẩm vấn hỏi cho . Hoàng hậu, Liên gia cũng là ngoại tổ gia của ngươi, mấy năm nay để bọn họ làm xằng làm bậy bại hoại đến thanh danh của ngươi và thái tử như vậy, thể nuông chiều."

      Hình bộ thượng thư đem thư nhận tội đặt trước mặt Liên đại nhân "Liên đại nhân, đồng ý ."

      Liên đại nhân run run bắt tay vào làm, sao có thể xuống đây, quay ngươi trực tiếp hướng Tô Khiêm Dương, vẻ mặt kích động "Hoàng thượng, thần là quan nhị phẩm, nếu muốn định tội cũng phải khai đường công thẩm. Làm như vầy chẳng phải hoàng thượng là bức thần nhận tội sao. Thần phục!"

      "Làm càn!" Tô Khiêm Dương chán ghét nhìn vẻ mặt đột nhiên bộ dáng trung trinh lẫm liệt, lạnh giọng phân phó "Lam đại nhân, còn mau tiến hành. Đem những người có liên quan đều nhốt lại. có lệnh của trẫm ai được thăm nom. Người thái hậu phái đến cũng được. Kẻ nào ngoan cố bắt giam."

      Tầm mắt Tô Khiêm Dương đảo qua Hoàng hậu, hai tay chắp phía sau lưng, rời khỏi Hình bộ.

      Bên này Liên đại nhân dưới áp chế của hai thị vệ trực tiếp điểm chỉ lên thư nhận tội.

      Thị vệ thả lỏng Liên đại nhân ra. ngồi sững mặt đất nhìn thư nhận tội điểm dấu tay củ mình, vẻ mặt thể tin.

      Từ khi đến đây bất quá mới hai canh giờ mang lên mình hai mươi mấy tông tội. Hoangg thượng đây là muốn nhổ tận gốc Liên gia.

      Liêm đại nhân quay đầu nhìn Hoàng hậu, thanh run run "Hoàng hậu nương nương, ngài phải làm chủ cho vi thần, làm chủ cho Liên gia... "

      Hoàng hậu đứng tại kia, nhìn bộ dáng này của cữu cữu, là giữ hay là buông. Nhất thời lâm vào lưỡng nan. . .

      Hình bộ thẩm tra ra sao, trường săn cũng bị ảnh hưởng. Ngoại trừ đua ngựa bị tạm dừng. Ngày hôm sau thi săn bắn vẫn tiến hành như thường.

      Vốn hôm nay hoàng hậu đến nhưng tại ôm bệnh ở lại trong cung. Tương Như Nhân biết tại Hoàng hậu cũng còn tâm tư nào để đến đây xem náo nhiệt gì, chắc hẳn đau đầu tìm cách giúp đưa những người Liên gia trong đại lao kia ra. . .

      Nhưng phía Hình bộ kia hai ngày nay người đến dù nhiều nhưng ai vào được. Hoàng thượng hạ chỉ, ai cũng chuẩn cho gặp người Liên gia.

      Lần này, ai ra mặt cũng . . .


      Trong trường săn, Tương Như Nhân nhìn Bình Ninh mặc trang phục cưỡi ngựa đến, đưa tay vuốt nếp nhăn vai cho nàng. Trang phục cưỡi ngựa này từ tháng trước làm xong. Bình Ninh đeo giỏ đựng mũi tên phía sau lưng, nhận cung tên từ cung nữ bên cạnh, quay đầu với Tương Như Nhân "Mẫu phi, đệ đệ có mặt, lần này ta săn thay phần của ."

      "Đừng xa đường đệ ngươi." Tườn Như Nhân vỗ trán nàng "Cũng nên so đo với người khác."

      Bình Ninh liên tục gật đầu, đáp ứng nhưng trong lòng lại nghĩ vậy. thể so vậy sao còn gọi là săn bắn được, phải tranh đoạt con mồi mới thú vị.

      Tương Như Nhân thấy vẻ mặt nàng là biết nghe vào. Nhìn nàng lên ngựa bộ dáng oai hùng, so với Tương Như Nhân năm đó hơn vài phần khí.

      Hoàng thượng sớm mang theo các đại thần tiến vào rừng. Phía sau chỉ còn lại đám tuổi , chuẩn bị thỏa đáng. Đằng trước có nhóm thần tử trẻ dẫn bọn họ tiến vào rừng. Sau khi tiến vào tự động chia ra, ở khu vực của mình săn bắn. Luôn có thị vệ theo sau để đảm bảo an toàn.


      Đảo mắt lại đám người tiến vào rừng làm kinh động những chim chóc vừa đậu lại bay lên đầy trời, để lại đoàn người ngựa.

      Tài cưỡi ngựa bắn cung của Bình Ninh tệ. Ở Thái học viện nàng thích học nhất là cái này, đối với văn vẻ nàng có hứng thú.


      Nàng cùng Tô Ngạn Hạo nhóm. Phía sau còn có Tứ hoàng tử Tô Ngạn Trường lần đầu ra ngoài theo. Nhóm ba người cũng nhiều, ngựa chậm rãi trong rừng. hồi, Bình Ninh rút mũi tên từ bao tên ra đặt lên cung. Tô Ngạn Hạo bên thở dài, đưa tay vé nhành cây ra. Trong bụi cỏ phía trước có con thỏ lông xám lộ ra nửa cái mông, lay động lay động.

      Chưa đợi nàng nhắm, bỗng phía trước trận tiếng lá cây xào xạc. Con thỏ kia nghe được động tĩnh, lập tức trốn mất, con mồi chạy rồi.


      Bình Ninh tức mình đưa thẳng tên ngắm về phía thanh kia phát ra.


      Vài vị thế gia đệ tử xuất , lưng đều đeo cung tên. Trong đó vị tay cầm con thỏ, thu hoạch cũng rất nhanh.


      Bình Ninh khách khí "Các ngươi động tĩnh lớn như vậy dọa con mồi của bản công chúa chạy mất."


      Bình Ninh độ tuổi này lại thêm thân trang điểm tránh khỏi thu hút ánh mắt của vài vị thế gia đệ tử. ở phía trước người có vẻ tính tình ổn, nhìn mũi tên Bình Ninh, cười ôn hòa "Là chúng ta biết. Hay là để chúng ta săn lại bù cho công chúa?"

      "Ai cần của các ngươi." Bình Ninh thu lại cung tên trực tiếp xuống ngựa, phía sau có thị vệ tiến lên dắt ngựa cho nàng. Bình Ninh nhìn vài người bọn họ, hừ tiếng "Bản công chúa tự săn."

      xong sâu vào trong.

      Tô Ngạn Hạo và Tô Ngạn Trường vội xuống ngựa theo sau. Phía sau bốn năm tên kia hai mặt nhìn nhau xong, cũng theo. Bình Ninh quản phía sau bao người theo, tự mình tiến về trước.

      Bỗng bước chân chậm lại, vòng qua thân cây ngồi xuống trong bụi cỏ. Bình Ninh đẩy lá cây trước mặt ra, qua khe hở nhìn được khoảng trống phía trước có con nai hoa mai ngây ngô gặm cỏ, thi thoảng mới ngẩng đầu nhìn xung quanh chút, tính cảnh giác cao.


      Bình Ninh nghe động từ phía sau, quay đầu nhìn đám người vừa theo kịp, ai lại dọa con mồi của bản công chúa chạy mất, mũi tên này hầu người đó.

      Vài người nhàng ngồi thấp xuống. Bình Ninh kéo cung tên, đứng dậy nhắm thẳng con nai kia, hô hấp cũng gấp theo vài phần.

      Nhắm, buông tay.


      Ngay tại khoảnh khắc tên Bình Ninh bắn ra, tại hướng khác cũng có mũi tên được bắn đến. Ngay sau đó, hai mũi tên cũng trúng con nai hoa mai.
      tart_trung, SiAm, lehanh3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :