1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sống lại sinh em bé - Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 10:

      Buổi tối hai người vẫn ngủ cùng nhau như trước, vừa bắt đầu Triệu Ngạn Kiều còn cảm thấy có chút được tự nhiên, nhưng qua hơn tuần lễ cũng thành thói quen. biết có phải do ảo giác hay , cảm thấy Tần Dịch Hoan lúc ngủ còn bá đạo như trước nữa, ít nhất mỗi sáng khi thức dậy chăn vẫn còn ở người .

      Triệu Ngạn Kiều người này, tâm tư rất ngay thẳng, chẳng qua cũng là vì hoàn cảnh ép buộc. có cha mẹ bên cạnh ở bên ngoài sinh sống luôn phòng bị nhiều hơn mấy phần, nếu bị bán lúc nào cũng biết, sau khi sống lại, biết có phải do mang thai hay là bỏ xuống được mọi thứ liên quan đến quá khứ, còn suy nghĩ nặng nề giống như trong quá khứ nữa, vậy nên mặc dù xảy ra chuyện kinh hãi thế tục như vậy, buổi tối vẫn có thể ngủ ngon.

      Thế nhưng tối hôm đó, Triệu Ngạn Kiều lại ngủ được, cảm giác mất ngủ rất là khó chịu, huống chi trong lòng còn cất giấu những chuyện thể giải quyết. lại dám trở mình, chỉ có thể co lại thành đoàn chống đỡ những suy nghĩ cấp bách trong lòng, nhưng mà càng đè nén ngược lại càng thể kiềm chế được. Đến cuối cùng, Triệu Ngạn Kiều gần như là cắn răng chịu đựng trong thời gian dài.

      ra Tần Dịch Hoan có ngủ sâu, mặc dù vừa rồi biểu rất bình tĩnh, nhưng chỉ có mình biết, ra tim của sớm đập loạn nhịp. biết Triệu Ngạn Kiều hiểu lời của vừa rồi như thế nào, có suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ là đột nhiên muốn ra rồi, bây giờ lại bắt đầu xoắt xuýt với phản ứng của .

      Lúc Triệu Ngạn Kiều trở mình lần đầu tiên, phát , nhưng có quay lại, người nào ngủ cũng động đậy, nhưng khi lật trái lật phải nhiều lần, rốt cuộc Tần Dịch Hoan cũng cảm thấy bình thường, mọi lần Triệu Ngạn Kiều lên giường rất nhanh sau đó liền ngủ say, lần này là thế nào?

      sao chứ?” cầm tay của , nâng nửa người phía lên mở đèn ở đầu giường, mặc dù ánh đèn vàng ấm áp làm chói mắt, nhưng vẫn khiến cho Triệu Ngạn Kiều trong khoảng thời gian ngắn thể thích ứng. giơ cánh tay lên che kín mắt, cũng che luôn vẻ mặt của mình, thanh có chút khàn: “ có gì.” Vừa vừa định tắt đèn.

      Nhưng Tần Dịch Hoan cũng chiều theo ý của , bắt lấy tay che ở mặt, chống lại ánh mắt của , lấy thanh quyết thỏa hiệp hỏi lại lần nữa: “Rốt cuộc là thế nào? Có phải bụng thoải mái hay ?”

      việc gì, ngủ !” Triệu Ngạn Kiều ho khan tiếng, nghiêng thân thể, muốn đối mặt với Tần Dịch Hoan, mặt có chút phát sốt. Muốn mở miệng thế nào đây? Quá mất mặt rồi, có thể kiên trì, nhất định có thể kiên trì đến ngày mai!

      “Triệu Ngạn Kiều!” Tần Dịch Hoan bị ngoan cố chọc giận, cứng rắn lật lại thân thể của , tay chống đỡ bên người bên nhìn xuống mắt : “ mau!”

      “Cái đó… có chuyện gì…” Ánh mắt của Triệu Ngạn Kiều có chút mơ hồ, cả tai cũng nhuộm màu hồng nhàn nhạt, Tần Dịch Hoan cách rất gần, cho nên thấy rất ràng vẻ mặt của thay đổi, trong lòng có chút kinh ngạc, đây… Là có chuyện gì khó sao?

      “Tôi… Tôi chỉ là muốn ăn cái gì đó.” Hai tay Triệu Ngạn Kiều nắm chặt ra giường phía dưới, khuôn mặt rũ xuống, chút cũng dám nhìn Tần Dịch Hoan, giống như đứa bé làm sai chuyện, trong lòng Tần Dịch Hoan rất vui, chưa từng thấy có vẻ mặt như vậy đấy! “Muốn ăn phải phòng bếp!” thu hết mọi cử động của vào đáy mắt, nhưng mặt vẫn rất bình tĩnh.

      “Trong phòng bếp có …” Thanh của Triệu Ngạn Kiều ngày càng thấp, cái đầu cũng rúc vào trong chăn, xem ra cực kỳ bối rối rồi.

      Hóa ra là như vậy! Tần Dịch Hoan mỉm cười, hình như từng nghe phụ nữ mang thai thường đột nhiên thèm ăn gì đó, xem ra là a! Trong mắt của lên chút vui vẻ, nhìn Triệu Ngạn Kiều giống như hận thể lập tức tìm cái lỗ chui vào. “Vậy muốn ăn cái gì?”

      “Đậu hủ thối.” Triệu Ngạn Kiều khẽ cắn môi rốt cuộc ra mấy chữ này. Xong rồi xong rồi, người đàn ông này nhất định cười nhạo ! Triệu Ngạn Kiều nhắm chặt mắt lại nhìn Tần Dịch Hoan nữa, gương mặt đỏ lên giống như bị lửa đốt, ở dưới ánh đèn nhàng nhìn đặc biệt động lòng người, Tần Dịch Hoan nhìn thấy hận thể cắn cái.

      Người phụ nữ này xấu hổ? Ý cười trong ánh mắt Tần Dịch Hoan ngày càng nhiều, nhưng sợ da mặt mỏng nên cười ra tiếng, chẳng qua trong giọng chứa đầy ý cười làm thế nào cũng che dấu hết, “Vì sao đột nhiên muốn ăn … Khụ khụ, đậu hủ thối?”

      ra Tần Dịch Hoan cũng phải cố ý cười nhạo , chỉ là tò mò vì sao nửa đêm lại thèm ăn thứ này, nhưng nghe vào tai Triệu Ngạn Kiều chính là muốn làm mất mặt, muốn chê cười !

      “Ngủ ! Phiền chết!” Triệu Ngạn Kiều đẩy Tần Dịch Hoan cái, giả vờ kiên nhẫn, nghĩ tới, bộ dáng này của giống như chú mèo nuốt nước miếng nhìn về miếng cá nhưng lại sợ chủ nhân dám tiến lên, Tần Dịch Hoan nhìn vậy tim cũng mềm nhũn, nhưng vẫn nhịn được cảm thấy thú vị muốn trêu chọc : “ , tiểu Kiều, dù sao cũng ngủ được rồi. Rốt cuộc vì sao lại muốn ăn đậu hủ thối, hả?”

      Khóe mắt Tần Dịch Hoan hơi nhếch lên, con ngươi xinh đẹp dưới ánh đèn lung linh, sóng nước lâng lâng, mang theo chút quyến rũ, Triệu Ngạn Kiều liên tục trốn tránh, cuối cùng chỉ có thể đầu hàng: “Tôi, hôm nay ở đường tôi thấy đậu hủ thối, cho nên, cho nên muốn ăn.”

      “Vậy tại sao ở đường về ăn luôn?”

      “Lúc đó muốn ăn mà!”

      Rốt cuộc Tần Dịch Hoan nhịn được mà phốc xuy tiếng bật cười, bây giờ làm nũng với sao? nghĩ tới tối nay lại có bất ngờ ngoài ý muốn, Tần Dịch Hoan đứng dậy cầm lấy quần áo bên cạnh mặc vào, động tác cực kỳ nhanh nhẹn, đợi đến lúc Triệu Ngạn Kiều kịp phản ứng xuống dưới giường.

      “Tần Dịch Hoan, làm gì thế?”

      mua đậu hủ thối!” Tần Dịch Hoan cười với , lúc sững sờ liền mở cửa ra khỏi phòng ngủ.

      mua đậu hủ thối! vất vả Triệu Ngạn Kiều mới tiêu hóa xong tin tức này, làm sao có thể? trễ thế này, mua đậu hủ thối ở đâu được? cắn cắn môi, nằm cũng được nữa, liền dứt khoát ngồi dậy, nhớ lại nụ cười sảng khoái của lúc gần , nhiệt độ mặt vừa mới giảm xuống liền trở lại. Chưa từng có người đối xử tốt với như vậy, chỉ vì câu của quản thời gian địa điểm thỏa mãn nguyện vọng của .

      Kể từ khi bị trai đuổi ra khỏi nhà, hiểu ở thế giới này, ai đáng để tin tưởng, cũng có người đối xử tốt với nữa, chỉ có thể tự cố gắng để bản thân có chỗ đứng trong xã hội này. cần đồng tình, cần ấm áp, cần tình , là Triệu Ngạn Kiều, là Triệu Ngạn Kiều liều mạng vô địch gì thắng nổi. dùng vẻ ngoài cứng rắn để che dấu, dùng mặt nạ để đối diện với mọi người, cho bất kì người nào có cơ hội hiểu được nội tâm của .

      Thời điểm ở mình, cũng từng lén hâm mộ những thứ tình cuồng nhiệt kia, hâm mộ những có người thương. Nhưng hạnh phúc như vậy chỉ trong chốc lát, những gì quá mãnh liệt thường lâu dài. Giống như thành ngữ vậy! Nước chảy đá mòn, tình cảm mãnh liệt như vậy làm sao kéo dài cả đời đây! Cho nên tình nguyện muốn nếm trải, hạnh phúc bao nhiêu dễ đau khổ bấy nhiêu.

      Nhưng mà, Triệu Ngạn Kiều đưa tay trái đặt lên ngực, tại sao tự nhiên tim lại đập nhanh như vậy, tại sao cảm động lại ngừng kéo đến như thế này? Chẳng qua chỉ có sáu chữ: “Tôi mua đậu hủ thối”. Lại khiến cho bức tường trong lòng nàng cả đời dựng lên ầm ầm sụp đổ. Tần Dịch Hoan, trong lòng nhàng lặp lại ba chữ này, lâu vẫn thể bình tĩnh lại.

      gần nửa đêm, phần lớn cửa hàng đường đóng cửa, may mắn, gần nhà của họ có cửa hàng tiện lợi kinh doanh hai bốn giờ. Tần Dịch Hoan lục lọi của buổi giữa đống dưa muối tương ớt rốt cuộc cũng tìm thấy chai đậu hủ, ra biết Triệu Ngạn Kiều muốn ăn là đậu hủ thối, nhưng mà tại có món này, chỉ có thể dùng chai này để thay thế.

      Tần Dịch Hoan vội vàng tính tiền rồi chạy về nhà, nhớ tới người phụ nữ ở nhà thèm đậu hủ đến nỗi ngủ được liền cảm thấy buồn cười.

      là tự nhiên lại ngại, muốn ăn cái gì cứ với , mua là được. mặt Tần Dịch Hoan tràn đầy ý cười mang đậu hủ về nhà, vừa mở cửa, Triệu Ngạn Kiều ngồi ngẩn người ở giường, nghe tiếng mở cửa mấy giây sau mới kịp phản ứng, chớp chớp mắt to nhìn , giống như con mèo ngây thơ. Bỗng Tần Dịch Hoan lưu luyến vẻ mặt này của ! Bước nhanh tới mép giường vuốt tóc của : “ mua về rồi, bây giờ có bán đậu hủ thối, chỉ có như vậy, chờ, tôi hâm nóng cho ăn, nếu ngon.”

      “Cái đó… Tần Dịch Hoan…” khi sắp ra khỏi cửa Triệu Ngạn Kiều liền gọi lại.

      “Làm sao vậy?”

      “Để tự tôi làm, cần , ngủ .” vừa vừa nhảy xuống giường tới bên cạnh đẩy về phía trong phòng ngủ.

      Tần Dịch Hoan dở khóc dở cười nhìn Triệu Ngạn Kiều, rốt cuộc người phụ nữ này làm sao càng lớn tính khí càng khác biệt như vậy a! Nhìn khuôn mặt quật cường này chút, liền thể cự tuyệt được: “Được rồi, để , tôi đưa cái chai.”

      Đêm đó, Triệu Ngạn Kiều ngụm cơm ngụm đậu hủ ăn vui vẻ, Tần Dịch Hoan nhìn mà trợn mắt há mồm, Triệu Ngạn Kiều cầm phần chao còn dư lại có chút ngượng ngùng, ấp úng : “Cái đó… Cảm, cảm ơn … Nấc, rất, ăn ngon.”

      “Ngày mai lại mua cho .” Tần Dịch Hoan vươn tay lấy chao bỏ vào trong bát, kéo Triệu Ngạn Kiều ngồi ở ghế dậy: “ đánh răng, rồi ngủ.”

      “Được.” Triệu Ngạn Kiều gật đầu cái, ngoan ngoãn vào phòng tắm. Lúc đánh răng chợt nghĩ, phải là ta ghét bỏ mùi người mình đấy chứ? Thảo nào bỗng nhiên chu đáo như vậy! Trong lòng Triệu Ngạn Kiều có chút bi thương, ngay cả đánh răng cũng còn nhanh nhẹn.

      Tần Dịch Hoan nằm ngửa mặt ở giường, bỗng nhiên cảm thấy tâm tình rất tốt, nếu cứ trải qua cả đời như vậy cũng tồi. sờ cằm nhìn Triệu Ngạn Kiều tới, ánh mắt hơi cong lên.

      Quả nhiên, đối với phụ nữ phải nhàng, Tần Dịch Hoan tự cho là tìm được bí quyết theo đuổi vợ , lại biết, điều mong muốn Triệu Ngạn Kiều hiểu cùng cái Triệu Ngạn Kiều hiểu được hoàn toàn liên quan đến nhau.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 11:


      Hôm sau, khi Tần Dịch Hoan tan tầm về quả nhiên mua chao, biết giữ thế nào mà lúc Triệu Ngạn Kiều nhận lấy vẫn còn nóng hôi hổi. ra , trải qua đêm hôm qua, muốn ăn chao nữa, nhưng vì muốn làm trái ý nên đành miễn cưỡng ăn vài miếng dưới ánh mắt nóng rực của . Nhưng ngờ vừa dừng lại bắt đầu buồn nôn, vốn muốn chịu đựng, sau lại chịu được, cuối cùng vẫn chạy vào nhà tắm nôn hết ra mới cảm thấy dạ dày dễ chịu hơn chút.

      Tần Dịch Hoan liên tục vỗ lưng cho thuận khí, muốn mở miệng giảng đạo chút nhưng khi thấy khuôn mặt nhắn trắng bệch của liền mềm lòng.

      Triệu Ngạn Kiều rất ngượng ngùng song làm nũng, chỉ có thể dùng cách của mình để bày tỏ áy náy. Mỗi bữa đều làm vài món mà Tần Dịch Hoan thích ăn, thậm chí còn là âu phục giúp , nghiễm nhiên hòa vào nhân vật người vợ của Tần Dịch Hoan.

      Tần Dịch Hoan bị làm cho dở khóc dở cười, lại thương vất vả vì phải kéo lê cái thân hình nặng nề, chỉ có thể gắng sức phụ tay, cũng lưu ý đến những món thích ăn ở bàn cơm, dựa theo khẩu vị của mà mua đồ về nhà.

      Mấy hôm trước, mẹ Tần đưa qua đống thuốc bổ lớn, để cho Triệu Ngạn Kiều bồi bổ thân thể, rồi dặn dò Triệu Ngạn Kiều hồi mới chịu về, để lại mình trợn mắt nhìn đống thuốc bổ đó. Mấy thứ này toàn là đại bổ thôi, tuy là phụ nữ có thai nhưng cũng đâu cần ăn quá nhiều thế chứ! Chỉ là vài thứ có hạn sử dụng rất ngắn, nhất định phải ăn hết trong vòng mấy ngày, đương nhiên là bỏ được, chỉ có thể đánh chủ ý lên người Tần Dịch Hoan.

      Vì vậy, buổi tối mấy ngày sau đó, đều lấy lý do lo lắng cho thân thể khỏe mạnh của , giám sát uống hết ít nhất là chén thuốc bổ. Ban đầu Tần Dịch Hoan biết đó là cái gì, chỉ cảm thấy ngon, song lại nỡ lãng phí thành quả lao động của đành nhắm mắt uống tiếp.

      Nhưng là, vài ngày sau, Tần Dịch Hoan phát mình bị chảy máu mũi bất thường, từ đến lớn số lần bị chảy máu mũi chỉ đếm gọn trong bàn tay, mà mấy ngày nay, máu mũi lại như là vô tận, động chút là chảy xuống.

      Mà quan trọng nhất là, mỗi ngày, giấc ngủ buổi tối đều biến thành giày vò, nằm ở bên cạnh, cơ thể mềm mại thơm ngát kề sát vào , mùi hương dịu mát cứ chui thẳng vào mũi , là người đàn ông ở độ tuổi sung sức, sao có thể chịu được lực hấp dẫn như vậy chứ?

      Nhưng lại thể để phát ra, chỉ có thể liên tục kìm nén. Mấy ngày trôi qua, Tần Dịch Hoan thấy khổ sở thể tả, lúc nào tinh lực dư thừa trong cơ thể cũng kêu gào, lại tìm được chỗ nào để giải phóng. Thậm chí còn cảm thấy dòng máu của mình nóng hơn bình thường, rất có khả năng chưng chín toàn thân .

      Thân thể của đương nhiên vô duyên vô cớ mà biến thành như vậy, tạm thời Tần Dịch Hoan vẫn chưa tìm ra nguyên nhân chính xác. Nhưng, vào buổi tối, lúc Triệu Ngạn Kiều lại bê cho chén to thứ gọi là "Đồ có lợi cho cơ thể", cuối cùng hiểu ra, đây chính là đầu sỏ gây nên chuyện.

      Tần Dịch Hoan nhìn ánh mắt lấp lánh của Triệu Ngạn Kiều, đôi con ngươi xoay tròn, chợt nảy ra kế.

      Mấy hôm trước, vì đề phòng bản thân nhịn được làm ra chuyện gì đó, Tần Dịch Hoan đều ra ngoài chạy vài vòng vào sáng sớm. Tuy được sinh ra trong gia đình phú quý, song lại bị nhiễm thói xấu của con em nhà giàu. Có lẽ, điều đó cũng có chút quan hệ với việc mất cha từ sớm.

      rất thương mẹ, khi còn tuổi tự mình ra sức gánh vác, dĩ nhiên là có suy nghĩ sống phóng túng rồi. Ở độ tuổi đẹp nhất, chưa từng đương, hưởng thụ, đến khi xong việc rốt cuộc lại tìm được những tình cảm mãnh liệt của năm tháng xanh tươi nữa.

      Sau khi nghĩ ra cách, Tần Dịch Hoan ra ngoài chạy bộ vào sáng sớm nữa, cũng uống hết thuốc bổ, thậm chí Triệu Ngạn Kiều đưa bao nhiêu uống bấy nhiêu, ai đến cũng chối từ. Rốt cuộc, vào ngày nào đó đạt được nguyện vọng: chảy máu mũi ở trước mặt Triệu Ngạn Kiều!

      Triệu Ngạn Kiều hoảng sợ, vừa pha nước ấm vừa lau máu cho , trong lòng vô cùng tự trách. Tần Dịch Hoan ngẩng đầu hưởng thụ phục vụ của Triệu Ngạn Kiều, trong lòng sướng ngất ngây. Bàn tay nhắn mảnh khảnh của lúc ấn lúc trước mặt , Tần Dịch Hoan nhìn mà nuốt nước bọt, hận thể lập tức bắt được hôn cho .

      Chỉ là, mặc dù trong lòng suy nghĩ tứ tung, mặt lại rất bình tĩnh, chỉ nắm chặt tay của Triệu Ngạn Kiều, : "Đừng lo lắng, sao." Dĩ nhiên là phải nắm lấy cơ hội tốt như vậy rồi! Tần Dịch Hoan nghĩ sâu tính kỹ, híp mắt giống như hồ ly trộm được gà.

      "Có phải quá bổ rồi ?" Triệu Ngạn Kiều bị màn máu mũi chảy ra mãnh liệt này dọa sợ, kéo tay Tần Dịch Hoan ấn ngồi xuống ghế, lo lắng nhìn : "Hay là bệnh viện khám ?"

      biết nhiều lắm về phương diện này, kiếp trước cũng chưa có cơ hội tiếp xúc với những thứ quý giá, chỉ là vẫn hiểu được đạo lý 'hay quá hóa dở'. Nghĩ như vậy, trong lòng liền càng thêm lo lắng, nếu như xảy ra chuyện gì lương tâm day dứt cả đời mất.

      khom người cúi đầu nhìn , khuôn mặt nhắn kề sát , trong đôi mắt to trắng đen ràng tràn đầy quan tâm, trán lấm tấm mồ hôi. biết có phải liên quan đến việc ra ngoài thường xuyên hay mà làn da
      [​IMG]
      Chris, Phong Vũ Yên, Hoa vô ngữ5 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 12:


      "Em. . . . . ." Tần Dịch Hoan trợn to hai mắt, dám tin chỉ vào laptop, "Làm sao em có thể mở ra được vậy?"

      dĩ nhiên có thể mở ra rồi, mật mã là do cài, chỉ là, vì sao Tần Dịch Hoan lại có phản ứng này? Chẳng lẽ chỉ là ngẫu nhiên thôi hả? Nhưng thế giới này có chuyện trùng hợp như vậy sao?

      "Rất đơn giản." Triệu Ngạn Kiều sắp xếp lại suy nghĩ rồi nhàn nhạt đáp câu. Nhìn phản ứng của Tần Dịch Hoan giống như diễn trò song bản thân cũng thể khinh thường, binh đến tướng chặn, có gì đáng sợ cả.

      Huống chi, hơi hạ mắt, ở chung nhiều ngày như vậy, còn như chim sợ cành cong giống ban đầu nữa. Tuy rằng Tần Dịch Hoan thích , thậm chí còn chán ghét, nhưng là đối xử tệ bạc với . liều lĩnh muốn tình cảm của người ta giống như nguyên chủ của thân thể này, chỉ cầu có tổ ấm thanh nhàn, để cho có thể nghỉ ngơi, có thể tị nạn là tốt rồi.

      Mà thái độ của Tần Dịch Hoan đối với người ở chung như cũng khá tốt, như vậy là đủ rồi, nhặt được đời này, cần oanh oanh liệt liệt, chỉ cần an tĩnh qua hết cả đời này là được.

      Về phần tình , đời trước cũng chưa có đồ vật này, huống chi là đời này. sớm nhìn thấu, bây giờ, nguyện vọng lớn nhất của là nuôi nấng cục cưng cho tốt.

      "Đơn giản?" Trong mắt Tần Dịch Hoan lướt qua tia sáng, vươn tay bê cái laptop đặt đùi Triệu Ngạn Kiều lên, thờ ơ : "Tiểu Kiều thông thạo máy tính như vậy, kỳ là có thể đến công ty chúng ta làm việc." Ngón tay của linh hoạt lướt bàn phím, cặp tài liệu chưa cài đặt mật mã kia như hoa lê gặp được mưa xuân, nhàng nở rộ trong tay .

      "À? Là nhà thiết kế sao?" cúi đầu, xem từng mẫu trang phục được thiết kế tỉ mỉ, giống như lầm bầm lại như chuyện với Triệu Ngạn Kiều.

      Đồ mà mình luôn tâm tâm niệm niệm ở trước mặt, lại chỉ có thể xem mà thể động vào. Triệu Ngạn Kiều miễn cưỡng ép kích động muốn giành lấy laptop của mình xuống, đè chặt tay của Tần Dịch Hoan, : " nên tùy tiện động vào đồ của người khác."

      Tần Dịch Hoan nghiêng đầu cười với , khóe môi vẽ ra độ cong tuyệt mỹ, " sao, nếu đưa vào trong tay liền chứng minh họ quan tâm đến những thứ này."

      "Tần Dịch Hoan!" Triệu Ngạn Kiều hơi cao giọng, trong đôi mắt to đen bóng chứa tức giận, gắt gao nắm lấy ngón tay của Tần Dịch Hoan, ngăn cản tiếp tục lật xem: " có biết làm như vậy là tôn trọng người khuất hay ?"

      Tần Dịch Hoan gì, vẫn duy trì tư thế cũ, nhìn chằm chằm khiến Triệu Ngạn Kiều càng lúc càng chột dạ, thậm chí dám đối diện với nữa. Đôi mắt phượng đen láy híp lại khẽ đảo qua, giống như có thể nhìn tất cả, giống như bất kỳ kẻ nào ở trước mặt cũng thể che giấu dù chỉ chút.

      "Tiểu Kiều." Tần Dịch Hoan đặt laptop sang bên cạnh, nắm ngược lại tay , nhích gần về bên , "Cho tới bây giờ vẫn chưa ai là chủ nhân của cái laptop này." xong, dứt khoát đứng dậy vào phòng ngủ, lưu lại Triệu Ngạn Kiều ngơ ngác ngồi ở ghế sofa, tay siết chặt vạt áo, lòng bàn tay đầy mồ hôi.

      Tần Dịch Hoan vừa tháo caravat vừa nghĩ tới phản ứng của Triệu Ngạn Kiều, có lẽ là quá nóng lòng, nên cho chút thời gian để giảm xóc, nhưng muốn nhẫn nại nữa. Trong khoảnh khắc thấy thoải mái mở máy lên, lập tức nhận ra điều bất thường, cho nên mới phải buông lời dò xét, thậm chí còn vô lý động đến đồ riêng tư của người khác. Chỉ là, thành công rồi, câu đố vẫn luôn tồn tại ở trong lòng, tối nay rốt cuộc nhận được đáp án, từ nay về sau cần tiếp tục bó tay bó chân nữa, chỉ cần làm theo tâm ý
      [​IMG]
      Chris, milktruyenky, Phong Vũ Yên7 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 13


      Tần Dịch Hoan cũng có hứng thú quá lớn với quá khứ của , điều này làm cho Triệu Ngạn Kiều thở phào hơi, còn chưa chuẩn bị tốt để nhớ lại tất cả những ký ức tồi tệ đó. Có lẽ, về sau với vào thời điểm thích hợp còn bây giờ chưa thể ra miệng được.

      Tần Dịch Hoan hỏi thẳng Triệu Ngạn Kiều mật mã của máy, hôm sau liền cho Mạnh Đình. Nhìn dáng vẻ cảm động đến rơi nước mắt của Mạnh Đình khỏi có chút buồn cười, biết là bạn bè như thế nào mới có thể khiến để ý như vậy.

      Lúc Mạnh Đình , Tần Dịch Hoan còn hỏi thêm câu, sau khi biết được chủ nhân của laptop này họ Triệu sắc mặt rất kỳ quái, rất lâu chưa tan . Xem ra bất kỳ chuyện gì xảy ra cũng phải là vô căn cứ, trước đây cũng là họ Triệu, cho nên sau khi chết mới có thể sống lại thân thể của Triệu Ngạn Kiều.

      Chỉ có điều, nếu là bạn của bạn của Mạnh Đình, như vậy chắc quá lớn tuổi, chừng còn chưa có bạn trai hay chồng nữa. Nghĩ như vậy, Tần Dịch Hoan liền vui vẻ hẳn lên, hơn nữa nhìn bộ dạng của Triệu Ngạn Kiều hình như là chẳng có gì vướng bận, nếu sớm chạy tìm người rồi, sao có thể ở nhà mỗi ngày giống như bây giờ chứ!

      ra, nếu như Tần Dịch Hoan muốn biết thân phận trước kia của Triệu Ngạn Kiều chỉ cần mấy giờ là có thể tra ràng, nhưng muốn điều tra về trước. Lúc nào mới nguyện ý mở trái tim ra, cho biết, đó mới là kết quả mong muốn.

      Kể từ sau khi chuyện ràng, quan hệ của hai người càng xích lại gần nhau, còn xuất những lời lạnh nhạt như lúc ban đầu nữa. Chỉ là, Triệu Ngạn Kiều rất phiền não với những hành động 'quá mức' thường xuyên của Tần Dịch Hoan. có ghét mà là biết nên ứng phó thế nào, chưa từng chuyện đương, đương nhiên cũng hiểu cách thức chung đụng giữa những người nhau.

      Ở nhà, lúc rảnh rỗi hoặc là buổi tối ngủ, Tần Dịch Hoan luôn thích tập kích bất ngờ, đầu óc của Triệu Ngạn Kiều chỉ biết thiết kế, là dùng để kiếm tiền, cho tới bây giờ cũng chưa từng chia phần nào cho việc đương, cho nên có vẻ luôn rất cứng ngắc với thân mật của Tần Dịch Hoan.

      ra, vẫn chưa chuẩn bị tốt để đặt toàn bộ tình cảm của mình vào người đàn ông, huống chi ở góc nào đó trong lòng còn cất giấu khuôn mặt tươi cười ấm áp nữa. Nhưng đó là chuyện quá khứ rồi, có dũng khí gặp gỡ lần nữa, hơn nữa, còn là vợ hợp pháp của Tần Dịch Hoan, nếu có gì bất ngờ xảy ra đó chính là sống cả đời, dĩ nhiên phải chung sống tốt, mặc dù còn chưa học được cách làm người vợ tốt. Song nóng vội quá làm được gì, bọn họ còn có nhiều thời gian để từ từ tiếp xúc.

      Triệu Ngạn Kiều từng muốn gọi điện thoại cho Chu Tiểu Mạch, dù sao bây giờ Tần Dịch Hoan cũng biết hết rồi, cần lén lén lút lút che giấu quá khứ của mình nữa. Nhưng ngẫm kỹ lại cảm thấy ổn, bây giờ Chu Tiểu Mạch vất vả lắm mới thoát ra khỏi nỗi bi thương vì chết, nếu ra tình hình thực tế cuộc sống của ấy bị rối loạn. Huống chi, tại mang thai nên làm việc gì cũng dễ dàng, hay là chờ sinh xong cục cưng rồi tìm Chu Tiểu Mạch tốt hơn, đến lúc đó còn có thể để ấy nhận con nuôi.

      Thời tiết càng lạnh hơn, cây liễu bên đường tàn lụi chỉ còn lại cành khô, mùa đông lạnh lẽo bất tri bất giác xua mùa thu êm dịu. Số lần Triệu Ngạn Kiều ra ngoài cũng theo đó mà giảm bớt, nếu như là việc quan trọng tuyệt đối ra ngoài, có cũng bọc mình kỹ, đúng là tiến vào trạng thái đông sớm hơn bất kỳ kẻ nào.

      sợ cẩn thận bị cảm, cho nên luôn thời thời khắc khắc đề phòng. Mỗi lần Tần Dịch Hoan cùng ra ngoài, đều thích sờ sờ vòng lông mềm mại mũ của . Mấy ngày trước, mua bộ quần áo lông thỏ, xúc cảm rất tốt, Tần Dịch Hoan hết việc làm liền túm chặt bộ quần áo của mà chà đạp. Triệu Ngạn Kiều dở khóc dở cười với hành động của lại rất bất đắc dĩ, chỉ có thể nhịn đau nhìn bứt từng nhúm lông thỏ ra, ai bảo tiền là của người ta chứ.

      Hơn nữa, mấy ngày nay, trong lòng còn có chuyện, sao có thể quản được. Mấy ngày nữa chính là sinh nhật của mẹ Tần, nhưng biết nên tặng quà gì,
      [​IMG]
      Chris, sanone2112, milktruyenky9 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 14:


      Giọng của quá , tạp ở bên ngoài lại quá lớn, Tần Dịch Hoan hoàn toàn nghe cái gì, vì vậy liền hỏi lại lần nữa: "Tiểu Kiều, em thích kiểu xe đó à? Nếu em thích chúng ta đổi xe."

      Tinh thần của Triệu Ngạn Kiều có chút hoảng hốt, trong lúc nhất thời chưa thể hiểu hết ý tứ của , sợ sệt lâu mới lắc lắc đầu: " thích, tôi chỉ xem chút thôi."

      Tần Dịch Hoan cảm thấy thái độ của có chút kỳ quái, nhưng hề suy nghĩ nhiều, chỉ coi như bất chợt nổi hứng, vì vậy liền hỏi nữa.

      Suốt đường, Triệu Ngạn Kiều khá im ắng, sau khi hai người về nhà, liền trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, còn Tần Dịch Hoan xem tivi ở phòng khách. Triệu Ngạn Kiều ngồi giường lâu, vẻ mặt có chút lo âu, dường như hạ quyết tâm, dùng sức cắn môi dưới, giống như là muốn dùng đau đớn buộc bản thân suy nghĩ ràng hơn. Cho đến khi sắc môi trở nên đỏ tươi ướt át, mới đột ngột đứng lên, cầm lấy bộ quần áo chống phóng xạ ở giường mặc vào người, tới trước bàn máy vi tính, mở máy vi tính lên.

      Khởi động máy y như tên trộm, run rẩy gõ ba chữ liền ra đống lớn kết quả. mở lần lượt từng cái, tỉ mỉ xem, song càng xem càng thất vọng, hề có chút tin tức mà muốn tìm, gần như là hết hy vọng mở tới trang quan trọng cuối cùng, nhưng trong nháy mắt giống như bị sững lại, động cũng dám động, chỉ sợ hình ảnh trước mắt đột nhiên biến mất.

      Đó là đoạn videoclip, vừa mở lên nhân vật hoạt hình phản diện nhảy ra, vừa nhảy vừa hát sinh nhật vui vẻ. Thiết kế rất đơn giản, ngay cả đường cong người nhân vật cũng chưa được xử lý tốt, nhạc nền chỉ có bài hát sinh nhật, nhưng đôi mắt Triệu Ngạn Kiều lại ươn ướt rồi.

      Ngón tay chịu khống chế vuốt màn hình máy vi tính, di động theo nhân vật, cho đến khi nhân vật biến mất, màn hình xuất dòng chữ lớn: Chúc Chu Tiểu Mạch sinh nhật vui vẻ! Ký tên: Chu Thần Cốc và Triệu Ngạn Kiều.

      Đây là hồi năm thứ 3 đại học, vào sinh nhật của Chu Tiểu Mạch, ấy cần phụ giúp thiết kế hình ảnh hoạt hoạ, lúc ấy Triệu Ngạn Kiều hề biết muốn dùng nó để làm gì, lúc ấy thời gian eo hẹp gấp gáp, cho nên vội vã vẽ nhân vật rồi gửi cho Chu Thần Cốc.

      Trong tiệc sinh nhật của Chu Tiểu Mạch, cũng gì, cho đến khi tàn tiệc, mới thần thần bí bí kéo và Chu Tiểu Mạch đến trước máy vi tính, cho các xem đoạn video này.

      nhớ lúc ấy Chu Tiểu Mạch vô cùng vui mừng, còn len lén xuống lầu cầm mấy chai rượu đỏ lên, say về. vốn muốn uống rượu, sợ mình uống nhiều quá vô tình tiết lộ hết mọi bí mật ở trong lòng. Song lại nỡ phá hỏng niềm vui của Chu Tiểu Mạch, chỉ có thể nhấp nhấp chút.

      Đến cuối cùng, Chu Tiểu Mạch uống say, có hình tượng tựa vào vai , lén lút bên tai : "Tiểu, tiểu Kiều, mình cảm thấy được mình, mình có ý với cậu đó, hắc hắc."

      Triệu Ngạn Kiều kinh hãi, suýt chút nữa làm rơi ly rượu trong tay, nghiêng đầu nhìn về phía Chu Thần Cốc, khéo là cũng nghiêng đầu qua. Đôi mắt ấy dịu dàng sâu thẳm mà yên tĩnh, giống như nhân ngư của màn đêm, ràng hề làm gì cả, chỉ nhìn người ta như vậy, cũng vô cùng mê hoặc lòng người.

      Triệu Ngạn Kiều vội vàng cúi đầu,
      [​IMG]
      Chris, milktruyenky, Phong Vũ Yên7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :