1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Dung Ngữ Thư Niên - Thanh Hải Cầm Thiên Nga-92

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ATranh

      ATranh New Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      14
      cách hành văn hay quá nàng ạ, đúng kiểu loạn thế thời chiến quốc, ủng hộ editor dài dài nha

    2. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Ta chính thức lên sàn nhé, văn phong có thể hơi khác tí so với những chương trước nhưng có thể hiểu được. Ta post đều do còn vướng 2 bộ kia, các nàng thông cảm nhé.

      85. Lâu thuyền (thuyền có lầu)

      Thanh niên thấy Ngô Kiểu, dường như bất ngờ, vẻ mặt cường ngạnh trong khoảnh khắc thay đổi hình dạng.

      “A Kiểu......” có chút do dự.

      Ngô Kiểu trừng mắt .

      Thanh niên vẻ mặt cam lòng, lát, thu kiếm vào vỏ,“BOANG” tiếng, có vẻ tức giận chưa tiêu.

      Ngô Kiểu lại nhìn quân sĩ chung quanh, ánh mắt sắc bén.

      Các quân sĩ cũng đều thu hồi binh khí.

      Cuối cùng, nàng kín đáo nhìn Bùi Tiềm.

      Bùi Tiềm vẫn chưa động đao, đứng ở chỗ cũ thay đổi động tác.

      “Biểu huynh có chút hiểu lầm, đụng phải tướng quân, xin hãy khoan dung độ lượng đừng trách tội.”

      “Ai cần khoan dung độ lượng......” Thanh niên lập tức , nhưng bị Ngô Kiểu phóng ánh mắt như đao bay tới, lập tức dừng lại.

      Vẻ mặt thay đổi ngừng,“Hừ” tiếng, quay đầu ngựa lại đá bụng ngựa. Lại là loạt thanh hỗn độn, đám người vây xem đều nhao nhao nhường đường, thanh niên phi ngựa chạy .

      Sắc mặt Ngô Kiểu phức tạp, chuyển hướng sang Bùi Tiềm.

      “Đa tạ nữ quân.” Bùi Tiềm nhìn nàng vái chào.

      Má Ngô Kiểu phiếm hồng, có chút xấu hổ:“Tướng quân cần đa lễ.” Dứt lời, lại nhìn về phía ta,“Nghe , Phó phu nhân cũng nghiệp thành?”

      “Đúng vậy.” Bùi Tiềm đáp.

      Ngô Kiểu mỉm cười:“Như thế rất tốt, ta đây lo có người làm bạn, xe của phu nhân có thể đồng hànhcùng ta, được ?”

      Ta kinh ngạc, nhìn về phía Bùi Tiềm, mặt cũng vô cùng kinh ngạc.

      “Nữ quân,” Bùi Tiềm trầm ngâm, : “Phó phu nhân là người Ngụy thị, cùng nữ quân đồng hành, chỉ sợ......”

      sao.” Ngô Kiểu vội ,“Lần trước chiêu đãi chu toàn, khiến Phó phu nhân bị thương, lòng ta thấy hổ thẹn. Nay Nghiệp Thành, đường có rất nhiều điều tiện, mà có ta theo, cùng phu nhân đồng hành cũng tiện chiếu cố lẫn nhau.” Dứt lời, nàng nhìn ta, mỉm cười,“Phu nhân nghĩ như thế nào?”

      Ta nhìn nàng, mím môi, giọng :“Ý tốt của nữ quân, từ chối bất kính.”

      “Vậy quyết định như thế nhé.” Ngô Kiểu vẻ mặt ôn hoà, nhìn về phía Bùi Tiềm, mặt mày đều là ý cười.

      Tùy tùng đuổi binh lính vây xem, mọi người lần nữa vội vàng chuẩn bị xuất phát.

      “Ta phân công vài binh lính theo nàng, nếu như có chuyện, ta lập tức tới ngay”.Đợi ta ngồi lên xe ngựa, Bùi Tiềm tới, với ta.

      Ta gật đầu, trong lòng bình tĩnh:“vâng.”

      “Lâm Sùng kia là người phương nào?” Công Dương Quế ở bên nhìn, nhanh chậm hỏi.

      “Lâm Sùng chính là bà con của Ngô thị.” Bùi Tiềm ,“Ở dưới trướng chủ công đảm nhiệm chức phó tướng, hôm qua mới đến Uyển Thành, cũng cùng Nghiệp Thành.”

      Công Dương Quế giống như cười mà phải cười: " dường như thích ngươi."


      Bùi Tiềm liếc nhìn cái, khóe miệng lộ ra cười khổ, có trả lời.


      Con đường Nghiệp Thành cũng khó khăn, ra khỏi Uyển Thành, hơn mười dặm đến bờ sông, chỉ thấy hơn mười chiếc thuyền lớn xếp thành hàng. Nam Phương nước chảy tung hoành, nghe binh lính , có thể bằng đường thủy thẳng đến Nghiệp Thành.


      Tin tức này có tốt có xấu. Chỗ tốt là, hôm nay nước lớn sóng , ngồi thuyền lớn so với xe ngựa an ổn hơn, ta cần phải lo lắng lắc lư quá mạnh; chỗ xấu là, Ngô Kiểu cùng ta ngồi chung thuyền.


      Ta mặc dù đáp ứng cùng Ngô Kiểu đồng hành, nhưng lên thuyền toàn bộ đều là địa bàn của nàng ta, ta có gan này. Trước khi lên thuyền, ta uyển chuyển nói ta muốn chung thuyền với mọi người, muốn tách ra. ngờ, Ngô Kiểu hiền hoà cười cười, cho phép A Nguyên và binh lính Bùi Tiềm phái tới cùng lên thuyền.


      Quả tất cả đều là ý tốt sao?


      lúc ta hồ nghi, Thôi Dĩnhbỗng nhiên vào.


      cưỡi ngựa, đùi tàn phế mang theo vòng dây da kiên cố. Hai mắt ta tỏa sáng, đó chính là Ngụy An làm yên ngựa cho .

      Nhìn Ngụy An, nhìn Thôi Dĩnh, lại nhìn yên ngựa kia, có chút sửng sốt.


      "Mỗ nghe thuyền này chở quá nhiều người, đặc biệt đến mời tứ công tử đến ngồi cùng thuyền với mỗ." tao nhã .


      Ta nhìn , ý nghĩa.


      "Tạ ý tốt của công tử, Tứ thúc và thiếp cùng thuyền." Ta từ chối .


      Thôi Dĩnhcười cười, lại nhìn Ngụy An, chỉ chỉ mặt sông: "Tứ công tử, có nhìn thấy lầu thuyền kia ?"


      Ngụy An cũng nhìn lại. Chỉ thấy cách đó xa, chiếc thuyền lớn chậm rãi lái tới. Phía có lầu, lại có ba tầng.


      "Tứ công tử có còn nhớ , năm trước ở Sơn Dương, ta và ngươi từng qua cự hạm lâu thuyền? Thuyền kia là dựa theo phương pháp nghị luận ngày đó kiến tạo, tứ công tử có nguyện đánh giá ?"


      Đôi mắt Ngụy An tỏa sáng, trả lời mà quay sangnhìn ta.


      Ta cảm thấy được thái dương mơ hồ phình to.


      "Tứ thúc thể tách ra khỏi bọn ta." Ta lập lại, nhìn Ngụy An.


      Ánh mắt Ngụy An có chút ảm đạm, chuyển hướng Thôi Dĩnh: "Ta ."


      Thôi Dĩnh há miệng, muốn tiếp, bỗng nhiên vang lên tiếng của Ngô Kiểu:"Đó chính là lâu thuyền quân sư kiến tạo sao?" thuyền lớn, Ngô Kiểu tới, nhìn sang lâu thuyền, vừa nhìn về phía Thôi Dĩnh, cười nhạt chậm rãi : "Nghe qua quân sư tài cao, ta muốn lên lâu thuyền đánh giá, chẳng biết có được ?"


      sông gió lớn, hai hàng lâu thuyền mạnh mẽ rẽ nước, thanh như nổi trống, thân thuyền to lớn chậm rãi rời khỏi bờ.


      Ta đứng ở khoang thuyền lầu hai, cửa sổ mở ra, cảnh trí ven sông và bóng người boong thuyền nhìn phát là thấy hết. Bên trong đám người và binh lính, bắt mắt nhất chính là Thôi Dĩnhvà Ngụy An.


      Thôi Dĩnhngồi xe đẩy, dường như giải thích với Ngụy An chỗ mạn thuyền, Ngụy An đứng ở bên cạnh, nhìn bộ dáng kia, dường như vẫn trầm mặc.


      A Nguyên cầm đệm lót ở boong thuyền trong khoang thuyền, ta ngồi ở phía , liếc liếc Ngô Kiểu bên kia.


      ngờ, nàng ta cũng nhìn ta.


      "Còn có tấm đệm để ngồi sao?" Nàng ta hỏi thị nữ bên cạnh.


      Thị nữ gật đầu: "Có."

      "Mang tới đây." Ngô Kiểu .

      Đợi đệm giường mang tới, Ngô Kiểu cũng vào khoang thuyền, bảo thị nữ trải đối diện chỗ ta, ngồi xuống.


      Trong phòng im lặng.


      Ta muốn dời ánh mắt chỗ khác, Ngô Kiểu mở miệng : "Ngươi dẫn theo ít người nhỉ."


      Ánh mắt của nàng nhìn ba người đứng phía dưới boong thuyền, Vi Giao và Hoàng thúc chuyện cùng binh lính canh gác, Công Dương Quế ôm cánh tay dựa vào bên, dường như ngắm phong cảnh.


      "Ra vội vàng, đều là vài người quen thuộc." Ta .


      " sao." Ngô Kiểu cười cười, "người nào cũng dùng bảo kiếm, Ngụy thị quả đại tài."


      Ta biết nàng ta chỉ là Công Dương Quế, cũng giải thích, mỉm cười : "Nữ quân quá khen."


      Ngô Kiểu lại : "Còn có vị tứ công tử kia. Ta nghe con trai Thừa Tướng đều là nhân trung long phượng, ra thợ mộc cũng xem nhưbản lãnh."


      Lời này mang theo đâm chọc, ta cũng tức giận, bình tâm tĩnh khí: "Tứ thúc tâm tư khéo léo, từng ở Hoài Dương mũi tên bắn chết Lương Hànhcon trai của Lương sung, có lẽ nữ quân cũng từng nghe ."


      Ngô Kiểu cho là đúng, ngược lại : "Phu nhân nhìn lâu thuyền này như thế nào?"


      "Rất tốt." Ta .


      Ngô Kiểu cười cười: "Huynh trưởng ta cũng muốn tạo lâu thuyền, đáng tiếc chiến liên tiếp nổ ra, thuyền tượng cũng bận giúp được, cũng có đám người Thôi quân sư tương trợ."


      Ta hiểu những thứ này, : "vậy à."


      "Phu nhân có biết lâu thuyền dùng làm gì ?" Ngô Kiểu lại , nhìn chằm chằm vào ta, "Lâu thuyền đánh đâu thắng đó, xông tới, ném đá, vận binh, chính là dùng lâu thuyền ném thuốc nổ vào Ngụy doanh, lần hành động tấn công tiêu diệt thủy trại Ngụy quân ."


      Lời như vậy có chút khí thế, ta linh cảm lời này còn chưa hết, cũng tiếp.


      "Phu nhân lo lắng cho phu quân của ngươi sao?" Quả nhiên, lời Ngô Kiểu xoay chuyển.


      Lòng ta có chút giật giật.


      "Phu thê kết tóc, sao có thể lo lắng để ý." Ta .


      "Kết tóc?" Lông mày Ngô Kiểu nhíu lại, ung dung , "Cuộc chiến này, Quý Uyên công tử cũng ở trong đó. Phu nhân nếu như thấy và Đại công tử chém giết, biết giúp ai?"


      "BA~" tiếng, bên cạnh A Nguyên lỡ tay làm rơi túi nước, nàng vội vã nhặt lên, áy náy nhìn chút ta.


      Ta thầm bình ổn tâm trạng, thản nhiên với Ngô Kiểu: "Đây là việc riêng của thiếp, liên quan đến nữ quân."


      Ngô Kiểu trào phúng nhìn ta chút, nhặt lên miếng mứt hoa quả, xoay đầu chỗ khác.

      Ta cách nào thích được người này, nhưng hiển nhiên, nàng ta cũng thích ta.


      Ngồi được bao lâu, nàng ta đứng dậy ra ngoài. Nhưng lúc ta cho rằng nàng ta khinh thường ngồi khoang thuyền với ta bao lâu sau nàng ta lại đến.


      "Người đâu, mang chăn nệm tới đây." Nàng ta nhìn cũng nhìn ta, "Ta muốn ngủ."


      Đường Nghiệp Thành có thể thuận buồm xuôi gió, thuyền chống đỡ đêm, ngày thứ hai vừa được nửa ngày vào khu vực Nghiệp Thành.


      Dọc theo con đường này, Ngô Kiểu có làm khó ta, với ta cũng được mấy câu. Nhưng mà có chút rất kỳ quái, nàng ràng thích ta, lại để cho ta ở chung khoang thuyền.


      thuyền sinh hoạt đơn điệu, ngoại trừ ngồi chút, chút, ta làm được nhiều nhất là chính là chống cửa sổ nhìn cảnh sông ở xa xa. Mà mỗi khi ta quay đầu lại, đều có thể mơ hồ phát Ngô Kiểu nhìn ta.


      "Phu nhân." A Nguyên lấy cùi chỏ chọc ta.


      Ta nhìn nàng, nàng lại nháy mắt, hạ giọng: "Ngô nữ quân kia, vừa rồi học người."


      "Học ta?" Ta kinh ngạc.


      "Nàng học người vén tóc mai."


      Ta hiểu, cười cười: "Vén tóc mai mà thôi, ai biết?"


      "Người giống vậy." A Nguyên , "Người là vểnh ngón út lên, dùng bốn ngón tay, vén vén. . . Ân, như vậy nè. . ."


      Ta: ". . ."


      Cho dù cảm thấy A Nguyên quá , ta vẫn là tưởng tượng nhiều hơn, nhiều lần muốn sờ phần bụng, đều cố gắng nhịn xuống, sợ Ngô Kiểu nhìn ra manh mối.



      Ngụy An vẫn chưa trở về, nhưng mà theo như A Nguyên trở về , vẫn ở cùng Thôi Dĩnh, đêm qua, hai người thậm chí đốt đèn chuyện suốt đêm.


      "Tứ công tử như thế nào lại thưởng thức Thôi công tử? Đây chính là cừu nhân." A Nguyên cau mày .


      Trong lòng ta cũng có chút lo lắng. Mặc dù ta biết Thôi Dĩnh, lại biết có thể trợ Lương Mân cắt cứ phương, tất phải là người đơn giản. Mà Ngụy An tâm tư đơn thuần, Thôi Dĩnhdùng cái lâu thuyền có thể khiến cho Ngụy An hứng thú, ta liền sợ Thôi Dĩnhvạn nhất có ý tốt, Ngụy An bị tính toán.


      Đợi đến cuối cùng tới Nghiệp Thành, chỉ thấy trời quang vạn dặm, bờ bận rộn, đầu người nhốn nháo.


      Sau khi thuyền dừng hẳn, người thuyền bắc tấm ván gỗ làm cầu.


      Ngụy An đứng ở bên cạnh người ta, Thôi Dĩnhđã đến ven mép thuyền, quay đầu nhìn cười cười, do người hầu cõng xuống dưới, lúc ván gỗ, Ngụy An vẫn nhìn , dường như có chút bận tâm.


      "Tứ thúc đêm qua ngủ ngon ?" Ta ngắt lời hỏi.


      "Cũng ngon." .


      Cũng ngon? Ta nhìn mí mắt xenh đen của , cười cười: "Thôi công tử có trả cái búa và cái đục chưa?"


      Ngụy An lắc đầu: "Chưa, muốn mượn ít ngày."


      Quả nhiên.


      "Tứ thúc" ta khẽ, "Đừng quên Thôi công tử là quân sư của Lương Mân."


      Ngụy An nhìn ta, ánh mắt thanh trong.


      "Ừ."


      "Hả?" Ta kinh ngạc.


      "Trưởng tẩu" Ngụy An nghiêm túc , "Người , quần hùng đánh trận, đều vì chủ mình; huynh trưởng từng qua, nợ tiền trả nợ, ân oán thanh toán xong. Ta nghĩ qua, lúc trước Thôi công tử đắc thắng, là bởi vì ta chưa từng tạo thuyền. Đợi tương lai ta tạo lâu thuyền đánh thắng , chúng ta liền đều thiếu nợ nhau nữa."


      "Vậy tứ công tử cũng cần phải quay Ung Đô mới có thể thực được." Lúc này, Công Dương Quế trầm thấp , chỉ chỉ nhóm xe ngựa dưới thuyền, "Ngô Côn đến."
      Nguyen Loc Ha, Trâu, Trà Xanh4 others thích bài này.

    3. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      86 Nghiệp Thành (thượng)


      Ta chưa từng gặp qua Ngô Tú và Ngô Chương, Ngô Côn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. Từ thuyền lớn nhìn lại, chỉ thấy thanh niên có khuôn mặt trắng nõn, thời tiết nóng bức, mặc bộ áo dài vải mỏng, quan phát chỉnh tề.


      Bùi Tiềm đầu tiên tiến lên nghênh tiếp, hai người đứng cùng chỗ, Ngô Côn thoạt nhìn cùng tuổi với nhưng vóc dáng hơi thấp hơn chút.


      Người đoàn thuyền phần lớn là binh tướng của Ngô Quân, nhìn thấy chủ công ở phía trước, khỏi hoan hô nhảy nhót. Ta trông thấy Lâm Sùng mang theo binh lính nhảy xuống thuyền, nhìn Ngô Côn hành lễ. Ngô Côn vẻ mặt hiền hoà, cùng Lâm Sùng chuyện với nhau vài câu, sau đó quay đầu qua phía bên này.


      Thôi Dĩnh ngồi ở xe đẩy, tiến lên làm lễ. Từ nơi này nhìn lại, Thôi Dĩnh mặc dù thấp hơn nửa nhưng bóng lưng kia thẳng tắp, cùng dáng vẻ năm trước gặp Ngụy đàm, có cao ngạo thấp hèn.


      "Huynh trưởng!" Ngô Kiểu bước nhanh đến bên cạnh mạn thuyền, tay giơ lên che khuất nửa bên mặt, đôi mắt cười cong cong. Nàng ta bước lên tấm ván cầu, thế nhưng do y phục có tay áo rộng cho nên rất dễ bước .


      Ngô Kiểu nhìn Bùi Tiềm bên kia, nhưng Lâm Sùng tới vươn tay đỡ nàng ta.


      Ngô Kiểu dường như có chút vui: "Ai muốn ngươi tới?"


      Lâm Sùng hỏi lại: "Vậy ngươi muốn ai tới?"


      Ngô Kiểu trù trừ chút, cuối cùng vẫn là vịn cánh tay của bước xuống thuyền.


      "Phu nhân, " sĩ binh tới, , "Chủ công nhà ta cho mời."


      Cuối cùng đến, ta gật đầu, cùng Công Dương Quế liếc nhau, dời bước rời thuyền.


      Thân phận của ta ở trong những người này phải là bí mật. Khi ta xuống thuyền, đám người tự giác tách ra con đường, chỗ cuối cùng, chính là Ngô Côn.


      Vẻ mặt mọi người đồng nhất. Bùi Tiềm đứng ở sau lưng Ngô Côn, dưới khuôn mặt bình tĩnh, ta có thể thấy được vẻ bất an trong ánh mắt; Ngô Kiểu và Lâm Sùng đứng ở bên cạnh Ngô Côn, vẻ mặt như xem kịch.


      Ta nhìn bọn họ, đến trước mặt Ngô Côn.


      Ngô Côn và phụ thân Ngô Tú của Ngô Kiểu, từng ở Trường An làm quan, nơi nhậm chức đúng lúc là Tư Đồ phủ của phụ thân. Đương nhiên, phụ thân làm quan rất nhiều năm, người làm quan dưới trướng ông ít nhất cũng có hơn nghìn, gia thế Ngô Tú cũng kinh người, chỉ sợ phụ thân cũng chưa chắc nhớ .


      Cho nên trong mắt của ta, năm ấy Ngô Chương và Ngụy Giác xem như là cùng loại, đều là loại con rận đại trùng trưởng thành rồi nuốt người.


      Ngô Côn hiển nhiên có ý định nhận thức bậc cha chú phụ thuộc gì, nhìn ta, khuôn mặt trẻ tuổi mang theo thong dong thắng lợi, ánh mắt cao ngạo, hàm chứa nghi vấn.


      Nếu như thành tù nhân, tự nhiên phải có bộ dạng của tù nhân, ta hạ bái hành lễ: "Thiếp Phó thị, bái kiến Tướng Quân."


      Bên tai thoáng yên tĩnh trong khoảnh khắc, lát, chỉ nghe Ngô Côn : "Phu nhân xin đứng lên."


      Ta đứng dậy, ánh mắt Ngô Côn dường như dừng lại hồi mặt ta .


      "Vị này chính là tứ công tử?" Chỉ nghe .


      Ta nhìn qua bên cạnh, Ngụy An ngẩng đầu đối mặt với Ngô Côn, : "Đúng vậy."


      "Sao hành lễ." Lâm Sùng khẽ .


      Ngụy An lời nào, có lẽ thấy được ánh mắt của ta đối với , khoảnh khắc, mới nhìn Ngô Côn vái chào: "Tướng Quân." Sau khi làm lễ xong, lập tức thẳng lưng.


      "Vô lễ." Ngô Kiểu nâng mặt, cau mày .


      Nhưng Ngô Côn có vẻ như hề tức giận, ánh mắt nhìn chằm chằm Ngụy An, lát lại lộ ra ý cười: "Ta nghe qua danh tiếng tứ công tử, nghe tứ công tử tinh thông khí giới."


      Ngụy An đáp lời.


      Ngô Côn ý vị thâm trường nhìn Thôi Dĩnh chút, tiếp tục : "Tứ công tử cùng ta cũng coi như từng có giao hảo, lần trước từng dùng mũi tên giải cứu bao vây ở Hoài Dương."


      Thôi Dĩnh thần sắc bình tĩnh, nhưngNgụy An đáp lời.


      "Rồi sau đó, tứ công tử vũ trắc, từng trợ giúp thừa tướng đánh bại Đàm Hi." Ngô Côn dứt lời, nhìn Ngụy An, khóe môi khẽ cong, "Đúng hay ?"


      Ngụy An vẫn .


      Ngô Côn bảo trì nét mặt.


      Ngụy An cũng nhìn , lát, mím môi, hoàn toàn có ý tứ tiếp.


      Ngô Côn: ". . ."


      "Thằng nhóc này câm hả?" Lâm Sùng lạnh lùng .

      Trong tay của ta cũng nổi lên tầng mồ hôi dinh dính, suy nghĩ có nên thay tên tiểu tử biết trời cao đất rộng này trả lời hay , bỗng nhiên nhàn nhạt mở miệng: "Tướng Quân đều biết, còn hỏi ta làm cái gì."


      Sắc mặt mặt Ngô Côn có chút cứng đờ, Lâm Sùng phẫn nộ, muốn tiến lên, nhưng Thôi Dĩnh lại ra ngăn ở trước mặt.


      " chỉ như thế." bên môi mỉm cười, nhìn Ngụy An , "Minh công lúc trước từng khen xe đẩy và yên ngựa này, thực dám giấu giếm, hai vật này cũng chính là tứ công tử làm ra."


      " ra là thế." Lời Lâm Sùng mang theo trào phúng, " biết lúc quân sư ngồi có thoải mái dễ chịu ?"


      Sắc mặt Thôi Dĩnh thay đổi, nhìn Ngô Côn: "Minh công xe tốt, mỗ từng ngồi qua xe ngựa tứ công tử tạo ra, thoải mái dễ chịu có thể so sánh với kiệu."


      khuôn mặt Ngô Côn lần nữa khôi phục sắc mặt hoà nhã: "A?"


      "Nếu như thế, tứ công tử ở Nghiệp Thành cũng phải có tài mà phát huy được, để đó dùng." Ngô Kiểu nở nụ cười, với Ngô Côn, "Trong Nghiệp Thành phải có phường thợ thủ công sao? Liền mời tứ công tử ở phố nghiên cứu thuật tạo xe, như thế nào?"


      Ta nhìn thấy mặt Bùi Tiềm biến sắc, nhìn Ngô Côn : "Chủ Công. . ."


      Nhưng Ngô Côn khoát tay, ngăn lại lời hắn nói. Ánh mắt kia có hảo ý, bảo Ngụy An tạo xe cho Ngô Côn, đây là hạ quyết tâm khiến Ngụy thị mất mặt.

      Ngụy An mặt biểu tình.


      Ngô Côn nhìn , vừa nhìn Thôi Dĩnh, lại cười : " Ý tốt như vậy, từ chối bất kính."


      Phố xá Nghiệp Thành, so với Hoài Dương náo nhiệt hơn chút. Nhưng, sau khi xe ngựa vào thành, nhóm Bùi Tiềm, Thôi Dĩnh liền cùng chúng ta phân ra, họ là chỗ quý nhân có rượu tiệc giường êm, còn chúng ta là phường thứ dân nô tài mới có thể ra vào.


      Lúc xuống xe, đúng lúc có gió thổi qua, bụi đất tràn đầy. Ta ngẩng đầu, trời nắng chang chang, thanh huyên náo ở phía dưới mặt trời thập phần khô nóng.


      "Xuống xuống! Chớ lề mà lề mề!" quân tào thô lỗ hướng chúng ta ồn ào.


      Ta muốn kiếm chuyện, cùng A Nguyên từ xe cầm đệm giường chuyển xuống. Hai gã sĩ binh tới đưa xe ngựa đuổi , lúc xê dịch người, ta nhìn thấy mặt mũi của bọn họ, sửng sốt chút.


      "Đứng đấy làm cái gì! vào!" quân tào này lại quát to.


      Ta ôm đệm giường, vội vàng vào cửa trong.


      "Loảng xoảng" tiếng, cửa lớn đóng lại, trái tim ta vẫn đánh tùng tùng.


      "Ngươi thấy được ?" Ta đuổi kịp Công Dương Quế, , "Vừa rồi..."


      "Ân." Công Dương Quế đáp, gò má bằng phẳng chậm rãi cong lên.


      Có lẽ để cho tiện trông coi, vẫn là thu xếp cho chúng ta ở cùng viện, ra vào khoảng ba bốn gian phòng, ta và A Nguyên phải chen chúc cùng chỗ.


      Nóc nhà có vài chỗ lộ ra ánh sáng, tràn đầy bụi bặm và mạng nhện, đất mặt đất pha lẫn với vụn gỗ, toả ra biết là mùi mốc meo hay là cái gì. Ta cùng với A Nguyên nhìn nhau, vành mắt nàng đỏ lên, khóc òa lên.


      "Phu nhân. . ." Nàng kéo tay ta, "phòng ốc như vậy, dành cho người ở sao? Quý Uyên công tử mặc kệ sao?"


      Ta vỗ vỗ đầu vai của nàng, cười khổ, khẽ: " là quan tướng của Ngô Côn, có thể làm được cái gì?" Ta là tù binh, ở Uyển Thành, Bùi Tiềm còn có thể giúp đỡ được chút, thế nhưng ở Nghiệp Thành, Ngô Côn là chủ công.


      "Ngô Côn muốn chúng ta như thế nào?" A Nguyên khóc hồi, giương mắt hỏi ta.


      " thế nào, chúng ta đều tốt đấy thôi." Ta .


      A Nguyên lau nước mắt, có chút tin.


      Ta nhìn nàng, , "Nếu như ngươi là Ngô Côn, Bắc có Ngụy thị Nam có Lương thị, vất vả đánh thắng trận, còn muốn cùng Lương mân phân ra, nguyện ý sao?"

      A Nguyên suy nghĩ chút, nghẹn ngào : "Nguyện ý khẳng định muốn. . . Nhưng chuyện này cũng biết làm sao."


      Ta lại : "Có thể ngươi còn muốn càng nhiều hơn nữa, hơn nữa tay còn bắt được vật áp chế, ngươi có cao hứng ? có đảm bảo vật ấy ổn thoả tốt đẹp ?"


      A Nguyên sững sờ, đôi mắt khẽ sáng lên. Thế nhưng lát sau, lại nhíu mày hỏi: "Ngô Côn đổi cái gì?"


      "Đất đai, người dân, thuế ruộng, " ta gom rơm rạ rơi lả tả mặt đất, cột lại thành bó, " thể."


      Vẻ mặt A Nguyên hơi ảm đạm: "Chúng ta đây chỉ có thể đợi thừa tướng tới đổi?"


      Ta từ chối cho ý kiến, đặt tay bụng, giọng , "Cho nên nếu muốn bọn họ đàm phán nhanh hơn, ngàn vạn phải giữ bí mật."


      A Nguyên im lặng.


      " Lương Mân sao?" Nàng lại hỏi, "Ngô Côn có hàng hóa hiếm thấy, đỏ mắt?"


      "Sao đỏ mắt." Ta cười nhạt, " nếu đỏ mắt, Thôi Dĩnh vội vàng đến Nghiệp Thành làm cái gì."
      Trâu, Trà Xanh, Bờm xinh2 others thích bài này.

    4. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

      87, Nghiệp Thành ( trung )




      Ngô Côn bảo Ngụy An chế tạo xe, liền muốn chế tạo xe.




      Phòng ốc mới thu thập xong, quân sĩ liền khiêng đống gỗ vào, quân Tào đầu lĩnh cầm vài món dụng cụ dành cho thợ mộc bày ở trước mặt Ngụy An, : "Còn đây là chủ công ban thuởng, lệnh công tử trong vòng nửa tháng chế thành xa giá."




      Ngụy An chuyện.




      "Nếu như trong vòng nửa tháng làm xong?" Công Dương Quế ở bên .




      "Làm xong?" Quân Tào lườm lườm Công Dương Quế, cười ngạo mạn, "Người thừa tướng phái tới trao đổi tới Dương Châu, chủ công nếu có xe ngựa tứ công tử làm, thể quay về."




      Mọi người nghe được lời này, đều khẽ giật mình.




      Người Ung Đô đến Dương Châu? Ta vừa mừng vừa sợ, cùng A Nguyên liếc nhau. Nhưng nếu như là , Ngô Côn và chúng ta đều ở Nghiệp Thành, lúc này chẳng lẽ phải cố ý kéo dài? Trái tim thầm thình thịch, ta biết bọn họ cò kè mặc cả đến tình trạng nào, chỉ cầu nguyện nhanh nhanh chút, bằng đợi đến lúc bụng lớn dần, chuyện ta mang thai liền vô luận như thế nào cũng dấu được.


      " có dây mực." Ngụy An bỗng nhiên .




      Quân Tào nhìn : "Cái gì?"




      "Dây mực, còn có thước gấp, com-pa." Ngụy An , "keo dán sơn, phụ kiện kim loại cũng có."




      "Làm xe sao lại phiền toái như vậy?" Quân Tào nhịn được , " có."




      " làm." Ngụy An vội cũng giận, bình tĩnh , "Chủ công nhà ngươi được Dương Châu cũng sao hết, làm xong, chịu tội liền do ngươi." Dứt lời, xoay người lại trở về trong phòng, đóng cửa lại.




      mặt Quân Tào nửa đỏ nửa trắng, trợn mắt nhìn hồi, hậm hực phẩy tay áo bỏ .




      Ta thể thừa nhận Ngụy An cũng có bản lĩnh giải quyết công việc của Ngụy An, cũng lâu lắm, dây mực com-pa thước gấp muốn đều được đưa tới, binh lính khuân đồ còn , keo dán nước sơn dễ dàng khô, phụ kiện kim loại cũng cần phải chế tạo riêng, đến lúc dùng mới có thể đưa tới.




      Ngụy An cái gì cũng , cầm lấy khối than củi, gọt xong viết viết vẽ vẽ ván gỗ.




      Ta nhìn qua ít gỗ thô vừa thô vừa to để ở trong phòng, cảm thấy lo lắng vô cùng. Ngụy An tuy rằng giỏi về chế tác, nhưng ngày thường ở nhà, việc nặng cũng có người làm làm thay. dù sao vẫn là hài tử mười ba tuổi, làm sao mình tạo được xe ngựa chứ?




      Rơi vào đường cùng, ta đành phải huy động đám người còn lại ra tay giúp.




      "Ta có thể giúp đỡ đo đạc, giúp việc." A Nguyên .




      Công Dương Quế : "Ta từng học qua dùng cưa."




      "Cưa dễ dùng, mở cọc gỗ cũng phải là việc khó." Hoàng thúc vuốt râu cười : "Tạo xe sao, ta năm đó ở trong thôn, hàng xóm chính là thợ mộc, ta còn giúp bọn họ sửa chữa xe trâu."




      Chỉ có Vi Giao xoa xoa tay, : "Mỗ giúp là có thể giúp, nhưng chưa từng làm nghề mộc. Nếu như xe ngựa này cần phối chút ít túi thơm thuốc bột, mỗ ngược lại rất có hữu dụng."




      đám người bảy mồm tám lưỡi thảo luận, chỉ có Ngụy An lên tiếng, lặng yên ngồi ở bậc thềm cúi đầu viết vẽ.




      Chạng vạng tối, sắc trời tối dần, trong đình đốt ánh nến. Cửa viện mở ra, ta cho rằng binh lính đến đưa cơm tối, nhưng người tới lại là Bùi Tiềm.




      người có mùi rượu thoang thoảng, sắc trời ảm đạm và ánh sáng của ánh đèn giao thoa, ánh bóng mờ nhàn nhạt lên khuôn mặt .




      "Uống rượu?" Ta bảo A Nguyên bưng bát nước tới, đưa cho .




      "Ừ." Bùi Tiềm nhận bát, ngửa đầu uống hết.




      Ta nhìn phía sau lưng , binh lính canh gác đứng ở trong sân, đôi mắt nhìn chằm chằm qua bên này."Nơi này như thế nào?" sau khi uống nước xong, Bùi Tiềm hỏi ta.




      "Vẫn còn tốt." Ta thoải mái cười cười.




      Bùi Tiềm nhìn ta, đôi mắt sáng của thâm sâu .




      "Thân thể phu thân như thế nào?" chuyển hướng sang hỏi Vi Giao.




      Vi Giao lườm lườm những người giám thị kia, , "Phu nhân rời khỏi uyển thành, thân thể chưa lành, hai ngày này bôn ba mệt nhọc, lại bị binh lính quát tháo, khiến cho gan nóng, quý thủy đều, khí hư. . ."




      "Ta đưa ít thuốc, Biển Thước có thể cho ta phương thuốc." Bùi Tiềm ho khan tiếng, ngắt lời .




      Vi Giao mặt lộ vẻ khó xử, cười cười: "Mỗ kế thừa y bát của Biển Thước, ra phương thuốc phải dùng giấy mực."




      Bùi Tiềm nhìn , quay đầu dặn dò người lấy giấy mực.




      Vi Giao cười cười, nhướng lông mày với Ngụy An ở dưới hành lang.




      "Còn muốn cái gì, cứ với ta." Bùi Tiềm nhìn ta.




      Ta nhìn A Nguyên chút, lắc đầu với Bùi Tiềm.




      Bùi Tiềm lại nhìn về phía Công Dương Quế.




      "Muốn sao?" Công Dương Quế ôm cánh tay dựa vào cột trụ hành lang, "rượu của chủ công nhà ngươi còn chưa uống hết?"




      Bùi Tiềm trả lời, tiến lên, vỗ đầu vai của : "Nơi này làm phiền Trọng Bình chiếu cố."




      Ánh mắt Công Dương Quế khẽ động, mỉm cười đặt lên tay Bùi Tiềm gật đầu: "Yên tâm."




      Bùi Tiềm thu tay lại, ta nhìn thấy trong lòng bàn tay Công Dương Quế nắm chặt thứ gì đó.




      "Ta trở về đây, nàng nghỉ ngơi ." Bùi Tiềm với ta.




      Ta gật đầu, nhìn qua : "Chàng cũng chớ quá mệt nhọc."




      Bùi Tiềm nhìn ta đắm đuối, nhiều lần, ngoắc ngoắc khóe môi, giống như đáp lại, lại như tự giễu.




      Sau khi lâu, người đưa tới bút mực. Binh lính canh cửa cầm giấy lật từng tờ xem xét, kỹ càng điều tra lần, mới cho người giao cho Vi Giao.




      Vi Giao viết xong phương thuốc, binh lính lại nhìn kỹ lần, mới giao cho người mang .




      "Ngô Côn cũng lo lắng quý uyên." Công Dương Quế từ trong phòng ra, nhìn qua bên kia, khẽ.




      Ta khẽ vuốt càm, lát, trong lòng bàn tay bỗng nhiên bị nhét vào viên giấy tròn.




      Nghiêng đầu, Công Dương Quế liếc nhìn ta, mang theo nụ cười yếu ớt.




      Trong lòng khẽ động, ta với a nguyên: "trở về phòng." Dứt lời, vội vã vào.




      Ngọn đèn mờ nhạt, viên giấy này nhăn nhăn nhúm nhúm, chữ viết là của Bùi Tiềm, tinh xảo có lực y như lúc trước. Phía rất ngắn, rải rác chữ số-- mã khuê tới, mạnh tĩnh Lạc Dương.




      Ban đêm, ta và A Nguyên nằm ở giường. Tấm ván gỗ kiên cố, lật người liền vang lên tiếng, thỉnh thoảng còn có con muỗi nhao nhao bên tai, quấy nhiễu cách nào ngủ được.


      Ta Và A Nguyên dứt khoát chuyện, hàn huyên chút ít chuyện hôm nay.




      "Phu nhân, Quý Uyên công tử tiếp tục giữ người ở chỗ này sao?" A Nguyên hỏi.




      " phải nghe Ngô Côn chứ." Ta , "Vả lại ở lại chỗ này, còn có thể nơi nào? Ta được coi là gì của ?"




      A Nguyên thở dài: "Ta lúc trước vui mừng vì phu nhân gả cho Đại công tử, nhưng hôm nay lại cảm thấy được tốt."




      Ta cười cười, an ủi: "Ta nếu gả cho Đại công tử, như thế nào gặp được huynh muội các ngươi và Lý chưởng ."


      " như vậy. . ." A Nguyên lầu bầu.




      " cũng có bất đắc dĩ." qua hết thôi, ta khẽ.




      ra, ta phải suy nghĩ nhiều đến những chuyện kia, nhưng mà quan hệ đến Bùi Tiềm, xoắn xuýt của ta liền cũng quá nhiều. Hết thảy, chỉ sợ vẫn là khúc mắc của ta đối với .




      Ngoại trừ người nhà của mình, ta rất ít có thể được xưng tụng là hiểu rõ ai, Bùi Tiềm là trong số ít người này.


      thiếu niên nổi danh, mọi người đều hành vi cử chỉ của rất phù hợp khuôn phép, có thể là quân tử. Nhưng rất ít người biết , là người ưa thích tự do. có hoài bão, hi vọng giống như đời danh thần phóng khoáng ở chốn triều đình, cho nên khổ học kinh sử sách luận; cũng muốn giống như đại danh tướng rong ruổi chiến trường, cho nên và võ sư luyện kiếm từ .




      Thi phú kỳ nghệ, khoát luận thanh đàm (Bàn luận thanh cao, thú vị, câu thúc), Quý Uyên công tử trong mắt mọi người, là tượng thần cao cao tại thượng. Cho nên, chuyện phải làm rất nhiều. Phụ thân của thích tòng quân, nên phải theo văn; hôn của và ta nguy hiểm đến gia tộc, nên phải thoái hôn lấy người khác. Hôm nay cũng giống vậy, Bùi thị và Ngô thị giao hảo, cha mẹ gia tộc lại ở Dương Châu, đương nhiên phải ở dưới trướng dốc sức.




      Đây đương nhiên là phỏng đoán của ta, nhưng hôm nay thấy Ngô Côn diễn xuất, ngay cả phụ nhân ta đây cũng cảm thấy người này thành tựu chưa đủ. đối với Bùi Tiềm vừa lôi kéo vừa phòng bị, vi diệu trong đó, Bùi Tiềm so với ta ràng hơn. . . Nghĩ đến những thứ này, ta cũng tự giễu. Năm ấy ta cũng tự phụ ta hiểu Bùi Tiềm, cho nên khi nghe được tin tức hối hôn, ta vô luận như thế nào cũng chịu tin. Tình nghĩa giữa chúng ta nhìn như gì phá vỡ nổi, mà khi mưa gió nổi lên, nó lại giống như đóa hoa nuôi dưỡng dài lâu trong phòng, cành lá mềm mại trong phút chốc bị bẻ gãy. "Hôm nay quân Tào này , người Ung Đô đến rồi, Ngô Côn khi nào đàm phán?" A Nguyên hỏi.




      Ta thở dài, lắc đầu: " biết."


      Ta vô cùng nhớ Ung Đô. Ở đó, tuy rằng mỗi ngày đối với chỉ đông tây của Quách phu nhân, còn phải lo lắng đến việc lão thất phu Ngụy Giác nhét thiếp thị cho Ngụy đàm, nhưng ta còn có thứ khác khiến ta phấn khởi. Ví dụ như sinh ý, ví dụ như Ngụy đàm. . . Nghĩ đến tên, ta khỏi xuất thần. ở Lạc Dương. Ở Lạc Dương làm gì?




      Còn có cái kia "Mã Khuê tới", đến nơi nào? Lạc Dương sao? Ta bỗng nhiên nghĩ người đến lúc xuống xe thấy, đáy lòng khẽ động, chẳng lẽ. . .




      "Nếu có thể nhanh chóng trở về, tốt rồi. . ." giọng của A Nguyên mơ hồ.




      Ta trả lời tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại.




      Tay đặt ở bụng dưới, bả vai của ta chống lên cánh tay A Nguyên. Nhiệt độ cơ thể nhàn nhạt, khiến ta cố xem người bên cạnh thành dáng vẻ trong trí nhớ. . . vào giờ phút này, cũng nghĩ đến ta sao?


      Ngụy An bất kể làm cái gì, nhất định lúc nào cũng vẽ.




      Vi Giao lấy giấy đều cho Ngụy An. ngày qua, hai ngày lại qua , Ngụy An vẫn vẽ, đối với vật liệu gỗ trong sân đều nhắm mắt làm ngơ. Hoàng thúc nhịn được, muốn cưa những khúc gỗ thô kia trước tiên, Ngụy An lại cần.




      "Gấp cái gì, ngồi mài đao cũng làm mất kỹ thuật đốn củi." Vi Giao chậm rãi nói.




      Người tới thăm chúng ta, ngoại trừ Bùi Tiềm, còn có Thôi Dĩnh.




      Chuyện này xem ra, nếu như phải ngày đó ở trước mặt Ngô Côn tán thưởng xe ngựa Ngụy An làm tốt, Ngụy An cũng đến mức bị Ngô Côn lấy xe ngựa ra nhục nhã.




      Cho nên lúc đến, A Nguyên, Hoàng thúc và Vi Giao đối với có sắc mặt tốt.




      Nhưng mà Thôi Dĩnh hiển nhiên quan tâm, Ngụy An cũng hiển nhiên quan tâm.




      Ngụy An cầm đống bức vẽ của mình đặt ở trước mặt Thôi Dĩnh, hai người ngươi liếc mắt ta câu, vùi đầu thảo luận.




      "Nhị công tử là." A Nguyên bất mãn , "cùng tiểu nhân này có cái gì để chứ, hôm nay ngược lại muốn toàn tâm toàn ý tạo xe cho Ngô Côn."










      Vi Giao dùng chày đá đảo thuốc "Keng keng", vừa đảo vừa ung dung : " chừng, tứ công tử nghĩ xe ngựa làm tốt, Ngô Côn Trường cao hứng liền thả chúng ta?"




      Những lời này được khá lớn tiếng, thế nhưng hai người kia giống như mắt điếc tai ngơ, làm A Nguyên và Vi Giao hậm hực.




      Bảy ngày sau, Ngụy An rốt cuộc vẽ xong bức họa. trước giao cho binh lính mấy tấm ván gỗ, bảo bọn họ cầm chế mấy phụ kiện kim loại theo như bức họa. Sau đó, liền bắt đầu suy tính chạm trổ đống gỗ trong sân, sau khi xác định xong, mấy người bắt đầu cưa cưa, bào bào, bắt tay vào chế tạo xe.




      Ta có chuyện gì để làm, chỉ có thể ở bên nhìn, trông coi bát nước, ai khát liền đưa nước lên.




      Mà chuyện Ngụy An xếp đặt thiết kế cũng có hiệu quả, ba ngày sau, những vật liệu gỗ kia lắp ráp xong, có thể thấy được hình dáng khái.




      Lạc thú làm việc tay chân, có khi cũng phải ở kết quả. Lúc mặt trời ngã về tây, mọi người lau mồ hôi, mặt mọi người cũng có vài phần thần thái đắc ý. Chạng vạng tối mát mẻ, mấy người chúng ta cũng chú ý quá nhiều, liền ngồi trong sân đầy gỗ dùng bữa. Sau khi ăn xong, gã sĩ tốt đến thu bát đũa, A Nguyên muốn đưa đồ đựng thức ăn tới, mới ngẩng đầu, bỗng nhiên trầm thấp kinh hô tiếng.




      "xuỵt!" Người nọ vội vàng ra hiệu đừng có lên tiếng, lát sau, nhìn Công Dương Quế cười cười, "Công Dương huynh đệ."





      Trâu, Trà Xanh, cucai_yunnie2 others thích bài này.

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      88 Nghiệp Thành ( Hạ )


      Sắc trời mờ tối, Dương Tam cười dịu dàng nhìn chúng ta.


      A Nguyên che miệng, mở to hai mắt nhìn, mọi người đều là vui mừng.


      "Ơ ơ!" Vi Giao nhảy dựng lên, lòng vòng quanh , cười , "Dương huynh đệ mặc trang phục của quan binh."


      Dương Tam cúi đầu nhìn, xấu hổ nói: "Cũng vì phối với cái khăn đầu này, bỏ , mở vạt áo, vẫn là dáng vẻ giang hồ."


      "Phù!" Công Dương Quế cắt ngang , ra hiệu ngoài cửa.


      Dương Nhị hì hì cười cười, : " có chuyện gì, Đặng Ngũ ở bên ngoài."


      Công Dương Quế vẫn lo lắng, nhưng khóe mắt thể che dấu hết vui vẻ: "mấy người Bọn ngươi đều đến rồi hả?"


      "Ta và Đặng Ngũ." Dương Tam , "Các huynh đệ khác đều ở ngoài thành, ai có vết sẹo đao làm tù nhân, vừa nhìn trưng binh liền biết là trong lao trốn ra được".


      Công Dương Quế gật đầu, : "Đại ca cũng ở trong thành."


      Dương Tam nhãn tình sáng lên, bỗng nhiên lộ sắc mặt vui mừng: "Đại ca? sao lại ở chỗ này."


      Công Dương Quế có giải thích, : "Trong thành có huyện lao, bọn ngươi tìm hiểu phen, thương nghị tuyến đường canh giờ, là có thể cứu người."


      "Được rồi!" Dương Tam chà xát hai tay, muốn lại tiếp, ngoài cửa vang lên giọng của Đặng Ngũ: "Bát đũa nhận hết chưa? Lề mà lề mề!"


      Dương Tam thu hồi vẻ mặt, thấp giọng : "Có người đến, ta phải đây."


      Công Dương Quế gật đầu: " ."

      Dương Tam cầm chén đũa nhận được cất vào trong giỏ, cầm ra ngoài cửa, trong miệng ồn ào: "Tới rồi tới rồi! Thúc cái gì!"


      Đại môn lần nữa đóng lại, ta với Công Dương Quế: "Những huynh đệ này ngược lại rất nghĩa khí."


      Công Dương Quế nhìn ta, cười nhạt: "Nghĩa khí là thứ yếu, ngươi đó còn chưa trả vạn hai."


      Ta: ". . ."


      Kể từ khi biết bọn Dương Tam tới cứu người, trong sân bầu khí ràng hề kiềm chế. A Nguyên mỗi ngày đều nhớ tới phụ thân cùng huynh trưởng rơi vài giọt nước mắt, tại lại hoàn toàn khôi phục tinh thần lúc trước.


      Xe ngựa do Ngụy An làm gần xong, trục xe bằng kim loại công tượng đánh chế cũng đưa tới, lắp ráp bánh xe, đúng là kín kẽ. Hoàng thúc và Công Dương Quế chịu trách nhiệm chà sáng quét sơn cho cọc gỗ, Ngụy An cầm cái đục và cái búa ở trong xe gõ gõ đánh đánh.


      Dương Tam thỉnh thoảng đến đưa cơm, cùng Công Dương Quế trao đổi vài cách chạy trốn. Từ trong miệng , ta biết được mã khuê kia mặc dù có vết thương, nhưng lại lại thành vấn đề.


      còn mang đến cây chủy thủ, người cây, dùng đai lưng quấn lại mang ở phía dưới quần áo. Trong đêm khuya, Công Dương Quế phân chia đao cho chúng ta. Ta nhận được thanh ngắn ngắn , cẩn thận từng li từng tí rút vỏ kiếm ra, dưới ánh trăng, hàn quang như nước.

      Có lẽ quan hệ tới Ngụy đàm, ta có chút đau lòng Ngụy An. ở trong nhà chưa từng trải qua việc nặng, hôm nay, buổi tối mỗi ngày ta đều phải khều bong bóng tay cho .


      "Đau ?" Ta hỏi .


      " đau." Ngụy An lắc đầu, đôi mắt còn nhìn chằm chằm vào bảng vẽ làm, dường như vẫn suy nghĩ về chiếc xe kia.


      Ta ngắm phía hồi, : "Xe này phải sửa lại?"


      "Vâng." Ngụy An , "Thùng xe trang bị thêm tấm sắt, kiên cố hơn."

      Ta có quả thực muốn chưởng đập đầu cho tỉnh: "Ngô Côn bảo Tứ thúc tạo xe, nhưng đâu có muốn như thế nào, Tứ thúc ra sức như vậy làm cái gì?"


      "Để cho làm ." Công Dương Quế tới, ung dung , "Thanh danh bên ngoài của Tứ công tử, làm ra được vật tốt hơn đè ép Ngô Côn, đôi mắt kia có thể dài đến bầu trời." Dứt lời, cười cười với Ngụy An, "Đúng ?"


      Ngụy An mím môi.


      Ta cảm thấy vẻ mặt hai người này kỳ quặc, hồ nghi nhìn hồi, hỏi Công Dương Quế: "Dương Tam bọn họ phải cướp tù, bên này vẫn bất chấp sao?"


      Công Dương Quế có trả lời, nhưng hỏi Ngụy An: "Tứ công tử, xe này khi nào làm xong?"


      "Qua năm ngày nữa." Ngụy An đáp.


      Trong lòng giống như có đạo ánh sáng xẹt qua, ta mở to hai mắt nhìn Công Dương Quế: "Ngươi là..."


      Công Dương Quế cười cười, nghiêm mặt nhìn Vi Giao, A Nguyên và Hoàng thúc : "Chư vị cũng tới đây, chúng ta thương nghị thương nghị nào."


      Chuyệnngồi xe chạy trốn, ta vô luận như thế nào cũng cảm thấy nguy hiểm, thế nhưng Công Dương Quế và Ngụy An lại cho rằng có thể thực .


      "Tứ công tử gia cốxe này, chúng ta năm người ngồi ở trong đó, cũng ảnh hưởng." Công Dương Quế .


      Ta : "Chỉ ngồi đủ, xe nàynặng, chạy tốn sức sao?"


      Công Dương Quế tính trước, "gần đâycó kỵ binh của Ngô Côn, Dương Tam tìm hiểu qua, bên ngoài có chuồng ngựa ở phía đông cách đây trăm trượng. Nếu như được ba con ngựa trở lên, này xe chạy trốnsẽ chậm."


      "Vậy làm sao chạy ra khỏi chỗ này?" A Nguyên hỏi.


      Công Dương Quế : "línhcanh giữ ở bên ngoài do ta đối phó. Đám ngườiDương Tam cứu mãkhuê, hành động, còn có huynh đệ khác trong thành phóng hỏa, đợi lộn xộn, chúng ta liền cùng nhau ra khỏi thành."


      Mọi người nhìn nhau. Kế này bọn họ rất thuận lợi, nhưng lúc thực hiệnsẽ có rất nhiều biến hoá. Nhưng nếu như muốn chạy trốn ra ngoài bằng bản lĩnh của mình, ta cũng nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn.


      " có đối sách liền dễ xử lý." Vi Giao trước tiên mở miệng, kích động mà chà xát bàn tay, "Vi mỗ phối ít độc phấn, cũng chohọ Ngô kia nếm thử lợi hại!"


      A Nguyên liếc : "Ngươi phải Biển Thước sao? Sao còn hạ độc?"


      Vi Giao lơ đễnh: "Độc tính là cái gì, mỗ còn có thể mở sọ lấy xương, ở thiên linh cái nghiên cứu khe hở, trị hết chết thể, đau chết ."


      A Nguyên nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ.


      "Việc này, có Bùi Tiềm ?" lúcbọn họ bảy mồm tám lưỡi thảo luận, ta hỏi Công Dương Quế.


      Công Dương Quế có phủ nhận, nhưng ý vị thâm trường : " có bất đắc dĩ của , cũng thể toàn bộ đều nhờ ."


      Ta khẽ vuốt càm.


      Sau khimọi người bàn bạc, đầu đuôi việccũng dần dần ràng.

      Vi Giao được làm được, tiến hành chữa bệnh cho ta, trịcho mọi người trị côn trùng cắn trị chuột gặm cùng các loại danh mục, hướng ra phía ngoài cầu dược liệu. Mà Dương Tam và Đặng Ngũ mỗi lần đưa cơm tới, bên dưới đáy thùng đều bí mật mang theo ít khí cụ sắc nhọn, hoặc là ít đầu mũi tên, hoặc là ít gai sắthình dạng đồng nhất. Có lần đưacanh, A Nguyên vừa muốn cầm chén múc, lại bị Công Dương Quế ngăn lại.


      "Dầu hỏa." Công Dương Quế cầm ấm đun nước ngửi ngửi, cười cườivới nàng.


      Những thứ đồ vật nàylà như thế nào có được, ta có hỏi, nhưng mà đáy lòng cuối cùng chỉ có thể nghĩ đến người, thầm thu xếp, nhưng mặt vãn bình tĩnh như cũ.


      Thời gian ngày lại ngày trôi qua, mọi thứ cũng an bài tốt. Tin tứctin tức Dương Tam đưa tới, bởi vì phụ cận có binh doanh, nhà cửa lại , canh gáccửa chính ba người đội. Trước khi ra tay, chính là lúc người ta buồn ngủ. Công Dương Quế trước kín đáo ra ngoài cửa, giết chết ba người kia, cùng Vi Giao và Hoàng thúc mặc xong quần áo giả trang binh lính. Rồi sau đó, Công Dương Quế tìm ngựa, buộc lên xe, là có thểrời khỏi.


      Đến ngày thứ năm, sau khichạng vạng tối, mắt thấy mặt trời dần dần lặn xuống phía tây, chỉ cảm thấy trong lòng vang lên tùng tùng.


      Lúcdùng bữa, Dương Tam lại vào, nhưng mang đến tin xấu.


      "Hôm nay Ngô Côn pháikỵ binh ra ngoài thành, chỉ sợ tối nay có ngựa." sầu lo nóivới Công Dương Quế.


      mặt mọi người đều trầm xuống.


      Công Dương Quế trầm ngâm, tỉnh táo nói: " có chuyện gì, ta nghĩ biện pháp, bọn ngươi cướp ngục, vẫn có thểy kế hành ."


      Dương Tam lên tiếng, ra.


      Canh giờ từng điểm từng điểm qua , bầu trời trăng sao, đồng hồ nước Ngụy An tự chế, thời gian giao hẹn với đám ngườiDương Tam càng ngày càng gần.


      "Làm sao bây giờ?" A Nguyên sốt ruột hỏi.


      Công Dương Quế nhíu mày suy nghĩ, lát sau, thở sâu, bỗng nhiên lộ ra khuôn mặt tươi cười.


      "Hặc hặc! thành công rồi !" phát tiếng cười ha ha, vừa cười vừa đến trước cửa, dùng sức gõ cửa, "Mở cửa! thành công rồi thành công rồi!"

      Chúng ta đều bị làm kinh sợ cái, đứng tại nguyên chỗ cảm thấy khó xử.


      Cửa bị mở ra, binh lính là vẻ mặt kỳ quái: "Lăn tăn cái gì?"


      "Thành công rồi ! Xe ngựa làm xong rồi!" Công Dương Quế cao hứng , "Nhanh chóng báo tin cho chủ công nhà ngươi! Tứ công tử nhà tađã hoàn thànhxe ngựa, còn mau mau thả người!"


      Binh lính nhịn được : "Đợi lúc nàođi, chủ công nhà ta nghỉ ngơi rồi, ngày mai lại báo!"


      "Ngày mai?" Ta đột nhiên hiểu được dụng ý của Công Dương Quế, lên trước, "Chủ công nhà ngươi hai ngày trước còn tới đây thúc giục, phải cần dùng gấp sao?"


      "Đây chính là chủ công nhà ngươi muốn xe, nếu như làm trễ nải, ngươi tới gánh tội nha?" A Nguyên cũng phụ hoạ.


      Binh línhvẻ mặt do dự, lát sau mấy câu với người bên cạnh, đối với chúng ta : "Đợi chút." Dứt lời, xoay người lại ra.


      Cửa đóng lại, mặt mọi người đều lộ ra vẻ mặthy vọng.


      "Ngô Côn lập tức tới lấy xe ngựa?" Ta dùng giọng nóicơ hồ nghe được thanh hỏi.


      "Tám phần tới" Công Dương Quế , " nổi danh gấp gáp."


      "Vậy có ngựa rồi." Đôi mắt Hoàng thúctỏa sáng.

      Nhưng vẻ mặt Công Dương Quế khẩn trương, trầm thấp dặn dò: "Lại xem có cái gì chưa chuẩn bị , sau khi ngựa vào, là có thể động thủ."


      Lúcmột hồi tiếng vó ngựa truyền đến, lòng bàn tay của ta dính tầng mồ hôimỏng.Phần bụng quấn dưới lớp vải của ta lần nữa nổi lên, chủy thủ theo như chỉ điểm của Công Dương Quế buộcở bắp chân, hết thảy đều vì chạy trốn.


      Nhưng khi đại môn mở ra, thấy bó đuốc chói mắt. Hai nhóm quân sĩ dũng mãnh tràn vào, phía sau, người bước thong thả vào, nhưng lại là Ngô Côn.


      Tình huống chuyển biến làm cho người trở tay kịp, mọi người nhìn nhau, mặt đều có chút kinh hoàng luống cuống.


      "Ta nghe binh línhbáo lại, xe ngựa làm xong rồi?" Ngô Côn thân cẩm bào, vẻ mặt dĩ nhiên mang theo kiêu căng.


      "Đúng vậy." lát sauNgụy An đáp.


      Ngô Côn nhìn nhìnxetrong sân, bỗng nhiên nhìn ta, nụ cườicong lên: "Tối nay bên nghiệp thủy, lầu gác nhà thủy tạ đều làdùng đèn sáng. Nếu như được cùng phu nhân ngồi xe mới này du ngoạn, chẳng phải đẹp quá ư?"


      Tác giả có lời muốn : chút, Nghiệp Thành ở Hà Bắc, ngỗng mất quyền lực chuyển đến phía nam


      Ngụy Canh chọc vào câu, tất cả mọi người rất muốn thấy Đại công tử sao? Ngỗng còn cảm thấy hai người bọn họ có thể lại tách ra lâu chút mà. . . Nhanh nhanh

      * Bạn editor Ha Mai muốn edit lại bộ này, bạn ấy sử máy tín xong rdit lại, cho nên chắc ta làm tiếp nữa, nếu vậy bộ này có thể chuyển sang mục sưu tầm.
      Nhưng cũng chưa quyết dịnh, đợi bạn đó quyết định 100% rồi ta tính tiếp.
      Nếu bạn ấy làm tiếp ta tung hố mới thôi, mọi người chỉ cần ủng hộ ta là ta mừng rồi
      Trà XanhBetty thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :