1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng Phi Đường - Đinh Đông Nhất (Full 116C - đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 42
      Edit: Ngân Nhi

      Hai người tới ngọn núi giả, trước mắt chính là hồ hoa ngọc bích, lúc này mặt nước được ánh trăng và ngọn đèn chiếu vào, trở nên lung linh huyền ảo.

      “Ta nghĩ hôm nào bảo Lý tẩu mua ít cá thả vào trong hồ.” Lâm Tam Tư mím môi, cười dịu dàng, “Trong hồ có cá, cảm thấy cứ thiếu thiếu.”

      Hoắc Dực bước xuống thềm đá trước, bóng dáng bạch y đứng trong núi giả trông càng tiêu sái tuấn dật, xoay người lại, cực kỳ tự nhiên đưa tay nắm lấy tay Lâm Tam Tư, cẩn thận đỡ nàng xuống bậc, : “Nàng thích cá gì?”

      “Ta cũng biết là thích cá gì.” Lâm Tam Tư lắc đầu, đôi mắt trắng đen ràng giống như có loại ma lực khiến cho người ta muốn dời mắt. “Khi còn bé, cha ta biết ta thích hoa, nhưng lại là ta thích hoa gì nhất, cho nên ông liền mua bao nhiêu hoa từ chợ về để ta trồng.Thược dược, mẫu đơn, hoa hồng, đỗ quyên, thủy tiên…Cửa hàng còn phải đánh mấy chuyến xe mới chuyển được hết, trong vườn đủ chỗ chứa, ngay cả trước cửa phòng ta cũng toàn là chậu hoa.”

      Hoắc Dực gật đầu : “Ừ, cho nên sao?”

      Lâm Tam Tư đáp: “Cho nên ý của ta là, bất kể là cá gì ta cũng có thể nuôi được.”

      Hoắc Dực híp mắt : “Hả? Nàng có lòng tin vậy sao?”

      “Điện hạ tin ư?” Nghĩ tới mấy năm đại học, Lâm Tam Tư vẫn vô cùng tự hào, nàng là học sinh chăm ngoan học giỏi trong mắt các thầy đấy! Cũng may là đến năm hai mươi mấy tuổi nàng mới xuyên đến đây. “Điện hạ còn nhớ lúc ta mới vào phủ, có rắc hạt giống hoa trong vườn ? Ngày mai chàng ra mà xem, hoa mọc rất tốt đó…”

      Lâm Tam Tư còn chưa hết chợt thấy bên hông bị người ta nắm chặt, cả người như thể bay lên trời, giây lát sau liền vững vàng đặt chân ở chỗ khác.

      Thanh của Hoắc Dực nhàng vang lên đỉnh đầu: “Ta tin.”

      Lâm Tam Tư bị ôm quay vòng, chân vừa mới đứng vững nghe thấy Hoắc Dực tin, lập tức mơ hồ : “A?”

      Nhìn cổ áo bị gió thổi dựng lên của Lâm Tam Tư, Hoắc Dực liền bước lên bước, dùng thân thể của mình để che cho Lâm Tam Tư, ngay sau đó cổ áo của nàng bị tụt xuống, liền tự mình chỉnh lại áo choàng cho nàng, ngữ điệu ấm áp : “Nếu ta tin bây giờ nàng rơi xuống nước rồi.”

      Lâm Tam Tư nghe vậy liền ngoảnh lại nhìn chỗ vừa rồi, quả nhiên nàng chỉ lo chuyện mà nhìn đường, nếu còn bước tiếp chút ngã thẳng xuống hồ rồi.

      Tính ra đây là lần thứ hai, lần trước là ở hành lang! Nghĩ đến làm Lâm Tam Tư vô cùng mất thể diện, nhưng hiểu sao mà khi ở cùng Hoắc Dực, nàng luôn mất tự chủ, để ý đến xung quanh, như thể chỉ cần có ở bên là nàng phải lo lắng sợ hãi điều gì nữa.

      Lâm Tam Tư mỉm cười, chủ động nhích lại gần Hoắc Dực, nàng cao đúng đến cằm Hoắc Dực, chỉ cần nàng đứng trước mặt , cần cúi đầu cũng có thể ngửi thấy mùi hương nhàng cơ thể nàng.

      Lâm Tam Tư ngẩng khuôn mặt trắng nõn bầu bĩnh lên, hai mắt chớp chớp, cười : “Điện hạ, chúng ta về phòng .”

      Hoắc Dực cười, “Mệt rồi sao?”

      Lâm Tam Tư ngủ dậy muộn nên tại thấy mệt mỏi, chẳng qua là cơm tối cũng tiêu được kha khá rồi, mà Hoắc Dực mới lặn lội đường xa trở về, phải để chàng nghỉ ngơi tốt mới được.

      “Vâng, ngủ sớm dậy sớm, sáng mai ta còn muốn nhìn điện hạ tập luyện nữa!”

      Hoắc Dực nghe vậy liền bất đắc dĩ đáp: “ thôi.”

      Hai người xuyên qua hồ, bước lên con đường làm bằng đá cuội, người Lâm Tam Tư mặc áo choàng mà Hà Tất Kỳ chuẩn bị cho Hoắc Dực, cái áo này Hà Tất Kỳ phải tốn bao nhiêu công sức và thời gian mới tìm được, dáng áo vừa đẹp vừa giữ ấm tốt.Lâm Tam Tư được lát lòng bàn tay liền toát mồ hôi, nàng xấu hổ len lén quan sát Hoắc Dực, muốn rút tay về, lại bị Hoắc Dực phát ra ý đồ, ngược lại đem tay nàng nắm chặt hơn, còn cách nào khác là mặc kệ vậy.

      Hai người nắm tay nhau vừa vừa chuyện, bất tri bất giác được nửa đường trong phủ, cuối cùng trở về Thanh Lan các.

      Thanh Lan các phải là nơi xa hoa nhất trong phủ, nhưng đối với Hoắc Dực đây là nơi quan trọng nhất.Năm mười bốn tuổi, trước khi theo quân xuất chinh, hầu như đều dành phần lớn thời gian của mình ở Thanh Lan các này, ở nơi đây cũng lưu lại rất nhiều kí ức mà muốn nhớ lại.Cho nên khi cho Dung bà bà là muốn an bài Lâm Tam Tư ở trong Thanh Lan các, Dung bà bà kinh ngạc thôi.

      Hoắc Dực tắm rửa rồi nên Lâm Tam Tư liền giúp thay quần áo để ngủ.Lúc có ở đây, nàng có việc gì làm nên liền lấy y phục của ra để luyện tập chút, cho nên kỹ thuật cởi nút áo giờ của nàng trở nên vô cùng thành thục, trong nháy mắt cởi bỏ được trường sam của Hoắc Dực, khiến cho Hoắc Dực có phần kịp thích ứng, nắm tay nàng cười : “Cuối cùng cũng còn phải lo lắng bị nàng siết chết rồi.”

      Lâm Tam Tư ngượng ngùng cười : “Đây mới là lần đầu tiên thôi.”

      Hoắc Dực dịu dàng nhếch môi cười, xoay người về giường, Lâm Tam Tư tay cầm trường sam, si mê nhìn bóng lưng Hoắc Dực.Tuy vào mùa lạnh nhưng Hoắc Dực ngủ vẫn chỉ mặc quần áo mỏng, lớp vải dán lên thân thể to lớn, cổ áo mở rộng lộ ra cơ ngực cường tráng, làm cho người phụ nữ mang thai bốn tháng phải suy nghĩ miên man.

      Trong lòng nàng phát ra ý niệm: muốn xoa xoa bóp bóp quá ~

      Thấy phía sau có động tĩnh gì, Hoắc Dực liền xoay người nhướn mày : “Sao vậy?”

      Lâm Tam Tư ngẩn ra, vội vàng thu hồi suy nghĩ bậy bạ trong đầu, : “Điện hạ chàng ngủ trước , cần chờ ta, ta còn chưa tắm rửa.”

      Hoắc Dực gật đầu đáp: “Ta biết rồi.”

      Lâm Tam Tư cầm quần áo mà Bách Hợp chuẩn bị sẵn cho mình rồi vào phòng tắm rửa, lúc còn cố nhìn thân hình của Hoắc Dực lần nữa, trong lòng cảm thán, có trăm huấn luyện viên nam cũng thua Hoắc Dực hết.

      lại nhiều ra mồ hôi nên thời gian tắm rửa của Lâm Tam Tư có lâu hơn bình thường chút, lúc bước ra ngoài, hai gò má nàng trở nên ửng hồng, da dẻ trắng nõn như bánh bao hấp, nhìn rất ngon miệng.

      Lâm Tam Tư nghĩ chắc Hoắc Dực ngủ rồi, cho nên bước rất nhàng, vừa vừa cúi đầu cho tóc rũ xuống, theo thói quen lắc lắc đầu để tóc bị rối, ai ngờ vừa mới lắc cái thấy Hoắc Dực khoanh tay trước ngực, mặt biểu cảm ngồi giường.

      “Điện hạ?” Lâm Tam Tư kinh ngạc : “Chàng còn chưa ngủ sao?”

      Hoắc Dực khỏi nhíu mày, ràng là chờ nàng, chẳng lẽ nàng nhìn ra được?

      “Ta tưởng rằng chàng ngủ rồi…”

      Hoắc Dực chỉ cảm thấy huyệt thái dương khẽ giật giật…

      Cũng may tâm thái của Hoắc Dực thể so với người thường, hít sâu hơi, vươn tay với Lâm Tam Tư, : “Ngồi xuống bên cạnh ta.”

      Lâm Tam Tư ngoan ngoãn tới ngồi xuống giường, lúc này cũng đoán ra được là Hoắc Dực cố ý đợi nàng, trong lòng cảm thấy hơi áy náy: “Ta biết là chàng đợi ta.”

      “Cho nên…” Hoắc Dực híp mắt, gằn từng chữ : “Mới, tắm, lâu, vậy, sao?”

      Lâm Tam Tư đáp: “ phải đâu, là do ta tắm lâu thôi…”

      Hoắc Dực cảm thấy mũi mình xì khói rồi…

      “Ngủ thôi…”

      “…Dạ.”

      Lâm Tam Tư vừa nghe Hoắc Dực bảo ngủ, theo thói quen liền đứng dậy tắt đèn, lại bị Hoắc Dực kéo lại: “Lên giường, để ta.”

      Lâm Tam Tư trong lòng ấm áp, ngọt ngào cười : “Cảm ơn điện hạ.”

      Nụ cười rạng rỡ của Lâm Tam Tư làm lòng Hoắc Dực mềm nhũn, đỡ nàng lên giường, thấy nàng nằm ngay ngắn rồi mới thổi tắt nến, sau đó quay lại nằm xuống giường.

      Lâm Tam Tư mang thai bốn tháng, Hoa đại phu dặn nàng nếu nằm ngửa thoải mái có thể nằm nghiêng sang bên trái, giảm bớt khó chịu.Trong mấy tháng này nàng đều ngủ mình, theo thói quen đều lên giường rồi nằm nghiêng về bên trái, vốn bên trái nàng trống , nhưng khi Hoắc Dực lên giường, bên trái nàng chính là Hoắc Dực.

      Lâm Tam Tư nghiêng người, cảm nhận được trong bóng tối hô hấp của Hoắc Dực có phần nặng nề, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, nàng nhìn thấy bộ ngực của Hoắc Dực ngừng phập phồng. ở cùng Hoắc Dực thời gian nên đương nhiên nàng hiểu nguyên nhân là do đâu, với lại nàng cũng phải là đứa trẻ con cái gì cũng biết.

      “Điện hạ…”

      điệu của nàng vừa chậm chạp lại nhàng, vốn định cố gắng dời chú ý của Hoắc Dực, ai ngờ Hoắc Dực lại đột ngột lên tiếng : “Xoay người sang bên kia.”

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Tối nay chương nữa nha :5:
      nhung_rose, 13emap, quỳnhpinky6 others thích bài này.

    3. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 43

      Lâm Tam Tư hoàn toàn có chút phòng bị, liền khẽ giật mình, lúc trấn tĩnh lại nhìn thấy trong bóng tối ánh mắt Hoắc Dực rực sáng, khí chất cao lãnh trong nháy mắt đạt đến tột đỉnh.

      Tuy Hoa đại phu dặn Lâm Tam Tư nằm nghiêng về bên trái, nhưng khi nghe Hoắc Dực , Lâm Tam Tư lại hề phản kháng, lập tức nghe lời xoay người sang bên phải, có chút khí phách nào.

      Lâm Tam Tư đưa lưng về Hoắc Dực, lỗ tai dựng lên nghe ngóng, nhưng hồi lâu sau vẫn thấy động tĩnh gì, lẽ nào chàng ngủ mất rồi sao? Còn nàng lúc này lại chẳng thấy mệt chút nào, huống hồ quen nằm nghiêng bên trái rồi, đột nhiên giờ lại nghiêng bên phải nên thấy quen, liền muốn xoay người về tư thế ban đầu.

      Lâm Tam Tư rón rén nhàng xoay người, nom khác gì tên trộm, còn chưa nghiêng được hẳn người sang liền nghe thấy giọng rầu rĩ vang lên: “Làm gì vậy?”

      Lâm Tam Tư giật mình, sợ hãi vội vàng xoay người trở về, vẫn quên trả lời: “Ta mộng du.”

      Hoắc Dực buồn cười, trêu chọc nàng: “Mộng du mà còn trả lời nhanh thế được sao?”

      Lâm Tam Tư mím môi cười, nàng có thể cảm nhận được biểu tình của Hoắc Dực lúc này. “Chỉ là phản xạ mà thôi, điện hạ hỏi…Ta nào dám chậm chạp tiếp lời…”

      Lúc , nàng đột nhiên nghe thấy tiếng thở dài sâu kín, như muốn bày tỏ bất lực của mình.Lâm Tam Tư nghi ngờ biết có phải mình nghe nhầm hay người đằng sau bỗng vòng tay ôm lấy nàng từ phía sau, ngay sau đó lồng ngực to lớn ấm áp dán chặt lên lưng nàng.

      Hơi thở của Hoắc Dực khẽ phả lên gáy và cổ nàng, : “Bảo nàng xoay qua chỗ khác là vì muốn để nàng ngủ.” Ngữ điệu của như thể cố ý kìm chế điều gì, “Sao lại nghe lời? Hả?”

      Thanh của vang lên bên tai nàng, hơi thở mang theo hương vị đặc trưng của , nhàng mà dễ chịu, nhưng cũng làm cho nàng thấy nhột, trong lòng rạo rực.

      ngủ được.” Hoắc Dực áp sát như vậy, làm nàng dám nhúc nhích, ngoan ngoãn đáp: “Ban ngày ngủ nhiều quá rồi.”

      “Nhưng nàng cứ lăn qua lộn lại như vậy làm sao ta ngủ được?”

      Lâm Tam Tư thầm nghĩ, ta chỉ mới nghiêng người được tí thôi mà, ràng là bản thân chàng ngủ được, lại trách ta là sao?

      Lâm Tam Tư suy nghĩ chút, thành đáp: “Vậy điện hạ xoay người sang bên kia , để ta đấm bóp lưng cho điện hạ, cơ thể được thư giãn dễ vào giấc ngủ hơn.”

      cần.” Hoắc Dực ôm Lâm Tam Tư, đầu kề vào cổ nàng, giọng trầm thấp mê hoặc lòng người, “Nếu nàng còn cử động nữa ta ngủ được.”

      “Ừm…Biết rồi.”

      Hai người đều mặc áo ngủ mỏng, lại dính sát vào nhau như vậy, rất nhanh liền cảm nhận được cơ thể toát mồ hôi.

      Lâm Tam Tư ghét nhất là bị ra mồ hôi, lại thêm cả lúc này nàng phải nằm nghiêng được nhúc nhích nên càng thấy khó chịu hơn, nhưng dù có vậy cũng phải cố kìm nén, nếu thú tính của Hoắc Dực lại nổi lên xong đời.

      Lâm Tam Tư cố chịu đựng, nhưng kết quả là thể, song nàng cũng dám nhúc nhích hay câu gì, còn cách nào khác là bực bội ho tiếng.

      “Gì vậy?”

      Lâm Tam Tư cứng đờ người: “Ta động đậy, chỉ ho cái thôi.”

      Lâm Tam Tư cảm thấy thân thể bị Hoắc Dực xoay lại, trong giây lát liền nằm ngửa đối diện với ánh mắt của Hoắc Dực.

      “Ta quyết định rồi, ăn nàng trước rồi ngủ.”

      Tiếp đó trước mắt Lâm Tam Tư chợt tối sầm lại, giây sau liền bị Hoắc Dực bá đạo hôn xuống, triền miên dây dưa môi lưỡi với nàng, hôn đến mức khiến nàng thở nổi, nhưng lại say mê quyến luyến rời.

      ***

      Lúc chân trời ra vệt nắng đầu tiên Hoắc Dực tỉnh lại, quay đầu liền nhìn thấy người bên cạnh ngọt ngào nằm ngủ, mái tóc đen dài xõa lên gương mặt, che gò má trái trắng nõn bầu bĩnh của nàng, lông mi dài như cánh bướm, đôi môi đỏ hồng, tựa hồ còn lưu lại dấu vết bị gặm cắn, dáng vẻ nàng mềm mại đáng như vậy, khiến cho người ta mới sáng sớm chịu đựng nổi.

      Hoắc Dực đưa tay vén tóc ra cho nàng, dùng cánh tay chống người dậy, ánh mắt chăm chú chớp ngắm nhìn Lâm Tam Tư, cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng động mới bừng tỉnh, cúi người hôn lên trán Lâm Tam Tư cái rồi mới cau mày rời giường.

      Dù sao hôm nay cũng là buổi sáng đầu tiên sau khi Hoắc Dực hồi phủ, cho nên cả Lý tẩu và Bách Hợp đều dám qua loa, cả hai dậy từ rất sớm, cầm bình nước nóng đứng ở bên ngoài Thanh Lan các chờ.Thấy Hoắc Dực đẩy cửa ra, Lý tẩu liền giật vạt áo của Bách Hợp, sau đó bước nhanh tới nghênh đón, Bách Hợp cũng cúi thấp đầu theo sau Lý tẩu.

      ra, sau lần trước lúc Hoắc Dực đột ngột trở về phủ rồi khiển trách Bách Hợp, Bách Hợp từ đó liền vừa sợ vừa kính trọng Hoắc Dực.Lúc này tiểu thư lại có ở đây, càng làm Bách Hợp lo lắng hơn, theo Lý tẩu mà vẫn thủy chung cúi thấp đầu, mắt cũng dám nhìn lên.

      “Điện hạ, người dậy rồi.” Người lên tiếng trước là Lý tẩu, dù sao nàng cũng là người làm lâu năm trong phủ, so với Bách Hợp nàng quen thuộc với điện hạ hơn. “Để chúng nô tỳ hầu hạ người rửa mặt.”

      Hoắc Dực gì, chỉ gật đầu coi như đồng ý.

      Lý tẩu đổ nước vào cái chén sứ men xanh, khom lưng đưa cho Hoắc Dực súc miệng, lúc điện hạ súc miệng lại đổ nước nóng vào chậu, giặt sạch khăn lông, lần nữa dâng lên Hoắc Dực, suốt quá trình gương mặt vẫn nở nụ cười cung kính, động tác rất thuần thục và liền mạch.

      Sau khi hầu hạ Hoắc Dực rửa mặt xong, Lý tẩu và Bách Hợp lại đem thức ăn chuẩn bị từ sớm để ở trong hộp lấy ra ngoài, bày biện bàn, bữa sáng này là mới làm, cho vào hộp đựng cũng chỉ là để tăng tính hình thức bên ngoài, cộng thêm việc giữ ấm cho thức ăn, cho nên bữa sáng lúc lấy ra vẫn còn nóng hổi.

      Hoắc Dực ngồi vào bàn ăn, gương mặt lạnh lùng lướt qua các món ăn lượt, ánh mắt dừng lại đĩa thịt vịt muối.Năm nay phía nam gặp nạn, mấy món gà vịt heo đều rất khan hiếm, mặc dù ở biên quan, nhưng nguyên liệu nấu ăn đưa vào phủ thái tử ai dám khấu trừ, với lại còn có thái hậu nương nương chiếu cố từ trong cung, nên nguyên liệu nấu ăn đưa tới những ít mà còn tăng thêm rất nhiều.Nhưng dù vậy thức ăn mặn so với năm ngoái cũng ít đáng kể, tối qua ngồi ăn cơm, thấy Lâm Tam Tư dường như rất chung tình với món thịt vịt muối này, mình nàng mà ăn hết hơn nửa đĩa, liền quay sang hỏi Bách Hợp đứng hầu bên cạnh: “Nàng ấy thích ăn thịt vịt muối sao?”

      Bách Hợp nghe điện hạ hỏi, liền vội vàng bước lên bước, run run cúi đầu : “Hồi điện hạ, đúng là tiểu thư rất thích món này.” xong, thấy Hoắc Dực hỏi nữa, liền khom người lùi xuống đứng ở chỗ cũ.

      Hoắc Dực quay sang phân phó với Lý tẩu: “Mang xuống , để dành cho nàng.”

      “Dạ.” Lý tẩu cười híp mắt, đem đĩa thịt vịt muối cất vào trong hộp, : “Nô tỳ biết, để nô tỳ vào bếp hâm nóng lên.”

      “Ừ.” Hoắc Dực khoát tay, ý bảo Lý tẩu có thể lui xuống.

      Sau khi dùng xong điểm tâm, Hoắc Dực liền rời Thanh Lan các, Bách Hợp lúc này mới cảm thấy máu trong người lưu thông trở lại, tuy là hầu hạ điện hạ ăn cơm, nhưng thực ra nàng chỉ giống như khí đứng im bên chờ điện hạ ăn xong mà thôi.

      Dọn dẹp bàn ăn xong, Bách Hợp liền bưng rổ đựng bát đũa để mang rửa, lại nghĩ tiểu thư sắp rời giưởng rồi, nàng còn phải chuẩn bị nước nóng cho tiểu thư, nghĩ vậy, nàng liền bước nhanh về phía phòng bếp.

      Phòng bếp và thư phòng đều nằm hướng, lúc nàng chạy qua vừa lúc thấy điện hạ tới cửa thư phòng, mà ở đó còn có người nữa đứng, mặc quần áo và đội nón đen, cúi thấp đầu hết sức cung kính.Bách Hợp nhìn kỹ lại, trong lòng thắc mắc, là Hà đại nhân sao?

      Hoắc Dực đẩy cửa vào, Hà Tất Kỳ vẫn như cũ cúi thấp đầu, lời cũng theo phía sau.

      Bách Hợp ngẩn người, Hà đại nhân mới sáng sớm đến đây, biết là có chuyện gì?
      Last edited: 12/8/17

    4. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Co Nhi nang suat qua, thanks Co
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. OliveHD

      OliveHD New Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      19
      truyện hay lắm
      Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :