1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng Phi Đường - Đinh Đông Nhất (Full 116C - đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 40
      Edit: Ngân Nhi

      Hoắc Dực nhai cơm, nghe vậy sắc mặt bỗng trở nên kỳ lạ, nhưng cũng chỉ thoáng qua mà thôi, làm cho Lâm Tam Tư hoảng hốt cho là mình nhìn nhầm.

      Hoắc Dực nhàng : “Ba năm trước ta nên nhổ cỏ tận gốc mới phải.”

      Những lời này nếu là người khác Lâm Tam Tư nhất định xì mũi coi thường, nhưng đây lại là do chính miệng Hoắc Dực ra nên nàng thấy rất bình thường, như thể đó là điều tất nhiên phải thế vậy.

      Mọi người ai mà biết Hoắc Dực là người vô cùng dũng và lãnh khốc cơ chứ.

      “Nghe người Hồ luôn tán dương hai thứ, là đồng bằng, hai là thảo nguyên, khi còn ta theo phụ thân đến biên quan lần và nhìn thấy đồng bằng rồi, nhưng hành trình vội vàng quá nên thể đến thảo nguyên xem chút, cảm thấy rất đáng tiếc, biết nhìn tận mắt như thế nào.” Lâm Tam Tư thành , tuy rằng trước khi xuyên nàng từng xem TV rồi, nhưng dù gì cũng chỉ là qua màn hình thôi chứ chưa được trực tiếp ở đó, cho nên vẫn luôn thấy đáng tiếc.

      Hoắc Dực nhìn Lâm Tam Tư, : “Nàng muốn đến đó sao?”

      Lâm Tam Tư trong lúc lơ đãng liền cắn cái đũa, nghe Hoắc Dực hỏi nở nụ cười, hỏi ngược lại: “Điện hạ có bằng lòng đưa ta ?”

      Hoắc Dực trầm giọng đáp: “Nếu nàng muốn ta cùng nàng.”

      Lâm Tam Tư tươi cười rạng rỡ, đặt đũa xuống, kéo ống tay áo rộng của Hoắc Dực, nhìn : “Điện hạ, người được nuốt lời đâu đấy!”

      Lâm Tam Tư vốn rất xinh đẹp, trước kia khi còn ở Lâm phủ, cha mẹ cùng huynh trưởng luôn coi nàng như hòn ngọc quý tay, vô cùng thương nàng, nàng cũng rất thích làm nũng với họ.Thế nhưng kể từ sau khi gặp chuyện may, nàng học được cách áp chế tâm trạng của mình, chuyện đối nhân xử thế cũng khác hẳn so với lúc trước, nghĩ lại cũng nhớ bao lâu nàng làm nũng rồi, tối nay biết vì sao mà nàng lại rất tự nhiên mà đối với Hoắc Dực như vậy, bao nhiêu tư thái mềm mại của nữ nhi đều phô hết ra ngoài.

      Hoắc Dực ngồi rất gần với Lâm Tam Tư, mùi thơm cơ thể của nàng sớm tràn ngập quanh mũi , thỉnh thoảng lúc gắp đồ ăn da thịt lại chạm vào nhau, khiến nhịn nổi.Lúc này đột nhiên nghe thấy thanh đáng nũng nịu của nàng, cùng với nụ cười xinh đẹp, khiến cho gần như mất kiểm soát, cũng may khả năng kiềm chế của Hoắc Dực phải tốt bình thường, cuối cùng cũng tạm thời miễn cưỡng khống chế được.

      Hoắc Dực hết cách nhìn dáng vẻ hồn nhiên của Lâm Tam Tư, tiếng động thở dài, thuận thế nắm lấy bàn tay nàng nắm lấy ống tay áo của , bình tĩnh nổi mất. “Ta từng thất hứa với nàng chưa? Hả?”

      Lâm Tam Tư cười lắc đầu, tất nhiên là chưa rồi. “Điện hạ…” Lâm Tam Tư nhìn cái chén trước mặt Hoắc Dực, : “Có muốn ăn thêm chút cơm nữa ?”

      Vừa dứt lời, Lâm Tam Tư liền bị Hoắc Dực nhàng bế lên khỏi chỗ ngồi, giây sau vững vàng ngồi đùi , Lâm Tam Tư chưa từng trải qua chuyện này nên hơi giật mình, hai tay theo bản năng vòng lên cổ Hoắc Dực, cả người cũng dựa vào lòng .

      “Nặng hơn rồi.” Hoắc Dực ôm eo Lâm Tam Tư, mặc dù có phần đẫy đà mềm mại hơn nhiều so với ba tháng trước, nhưng phần thắt lưng vẫn rất mảnh mai, liền cau mày tiếp: “Nhưng vẫn gầy.”

      Lâm Tam Tư nghe hai câu đối lập như vậy biết nên vui hay buồn, sẵng giọng : “Ta cố gắng lắm rồi, Lý tẩu và Bách Hợp ngày nào cũng làm đồ ăn ngon cho ta ăn, thái hậu nương nương cũng thường xuyên ban bánh ngọt, làm ta suốt ngày trừ ăn ra ngủ, trừ ngủ là ăn, người mập nhưng lượng ăn cũng nhiều lắm rồi.”

      Hoắc Dực trêu ghẹo : “Ăn nhiều như vậy mà sao vẫn thấy mập?”

      Lâm Tam Tư khẽ nhích ra chút khỏi ngực Hoắc Dực, dùng nét mặt “chàng cho rằng ta ngốc sao” để nhìn Hoắc Dực, : “Tất nhiên là do vận động rồi, thành cái gì rồi hả?”

      Hoắc Dực nhướn mi: “Thành cái gì?”

      “…Thành heo đó.”

      Hoắc Dực nghe xong liền nhịn được mà bật cười, đây là lần đầu tiên Lâm Tam Tư được nghe thấy tiếng cười ràng của như vậy, thanh nhàng xuyên vào tai nàng khiến cho nàng choáng váng, mãi đến khi cảm thấy môi mình bị đôi môi hơi lạnh hôn lên, lúc đó nàng mới phục hồi tinh thần trở lại.

      So với nụ hôn sâu triền miên lúc mới gặp lại lần này Hoắc Dực chỉ dán môi mình lên môi Lâm Tam Tư, Lâm Tam Tư khẽ đỏ mặt, cơn gió nhàng làm tung bay làn váy, êm đềm tựa như lòng nàng lúc này vậy.

      Hoắc Dực lần nữa ôm nàng vào lòng, cằm chống lên đầu nàng, : “Những ngày ta có ở đây, mỗi ngày nàng làm cái gì?”

      “Ừm…” Lâm Tam Tư nghĩ đến lúc hai người ở với nhau chàng lại hỏi điều này, khỏi nhíu mày, giọng trong veo của nữ hài tử vang lên: “Giống như khi ta còn ở nhà mình vậy, sáng cần dậy sớm, ngày nào cũng phải đến khi mặt trời lên cao mới miễn cưỡng thức dậy.Bách Hợp để sẵn điểm tâm bàn rồi, đồ ăn nóng hổi bát đũa ngay ngắn chỉ việc ăn thôi.Ăn xong Bách Hợp cùng ta dạo trong sân, có lúc lên chỗ cao nhất ở tiểu lâu, nhìn bên ngoài phủ người đến người đường, cảm thấy rất vui vẻ, có lúc Lý tẩu kể cho ta nghe mấy chuyện hay nghe được từ bên ngoài, nhưng việc phiền nhất là cứ nghe đến đoạn hay Lý tẩu lại muốn vào bếp nấu cơm, hại ta phải nhẫn nại chờ đợi!” Lúc chuyện Lâm Tam Tư vẫn nở nụ cười, “Đúng rồi, lúc chán ta lại ngồi đọc mấy chữ mà chàng gửi cho ta…”

      Hoắc Dực nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Lâm Tam Tư khi kể mấy chuyện vặt cho nghe, lên tiếng, chỉ yên lặng mỉm cười ôm nàng, nghe nàng .

      Lâm Tam Tư dở bỗng im bặt, Hoắc Dực cúi đầu nhìn, thấy nàng mở to hai mắt, mặt cứng ngắc như thể vui mừng xen lẫn với bất ngờ.

      Hoắc Dực hỏi: “Sao vậy?”

      Lâm Tam Tư chậm rãi nhìn Hoắc Dực, : “Nó động đậy, điện hạ, vừa rồi ta cảm giác được bảo bảo động đậy đó!”

      Ánh mắt thâm trầm của Hoắc Dực khẽ phát ra tia sáng, khuôn mặt lạnh lùng thường ngày tại lại khẽ run lên, ấp úng : “Hài tử của ta…”

      Còn chưa hết câu Lâm Tam Tư cầm lấy tay Hoắc Dực rồi khẽ đặt lên bụng mình, gương mặt tràn đầy hạnh phúc, cười : “Điện hạ, chàng thử cảm nhận .”

      lúc lâu sau, tư thế của hai người cũng hơi cứng lại, mà bụng Lâm Tam Tư lại có thêm bất kỳ phản ứng nào nữa.

      “Điện hạ, tối nay là lần đầu tiên máy thai, có thể là bảo bảo biết chàng trở về nên vui mừng quá đó.” Lâm Tam Tư vô cùng ảo não, sớm biết vậy trước khi xuyên nàng đọc sách cho bà bầu rồi, như bây giờ, trừ biết việc máy thai ra chẳng biết thêm gì nữa.Nghĩ vậy, nàng vỗ bụng, : “Bảo bảo à, con cử động thêm chút nữa , để ta cảm nhận lần nữa nào.”

      Hoắc Dực nghe vậy sa sầm mặt, mím môi, về sau mới lạnh lùng : “Bảo bảo? Tên nàng đặt cho con đấy à?” muốn trong tương lai, khi đứng trước thư phòng của phủ thái tử nghiêm túc răn dạy con cái, mở miệng ra lại gọi: “Hoắc bảo bảo…”

      phải đâu.” Lâm Tam Tư nghe xong liền suy nghĩ chút, : “Nhưng nếu điện hạ vậy, ta thấy gọi là Hoắc bảo bảo cũng hay lắm!”

      Hoắc Dực nghe Lâm Tam Tư , mày nhíu lại càng chặt hơn.

    2. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      ngọt ngào tiếp tục ah, a sủng chị wa :063::063::063::063:
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Chết cười với a Thái tử, Hoắc Bảo Bảo :v:v trời lạnh nằm trong chăn ấm mà đọc đoạn sủng này, hạnh phúc quá . Tks p edit <3
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      ahihi.cj làm a đứng hình :)))
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 41
      Edit: Ngân Nhi

      Ba chữ “Hoắc bảo bảo” liên tục lướt qua trong đầu Hoắc Dực.

      Hoắc Dực nhướn mày, mỉm cười, ranh mãnh : “Ta nghĩ là, nàng nên khiêm tốn chút.”

      Lâm Tam Tư nghe ngữ điệu đùa giỡn của Hoắc Dực, ngẩng lên lại thấy dáng vẻ nghiêm túc của , khỏi bật cười : “Vậy gọi là…Khiêm tốn bảo bảo được ?”

      Hoắc Dực nhìn Lâm Tâm Tư bướng bỉnh cười ngay trước mắt, nhịn được liền đưa tay véo mặt nàng, ngón tay dài chạm lên da thịt mềm mại, xúc cảm từ từ theo ngón tay chảy vào nội tâm: “Ta cảm thấy, chuyện này cần phải suy nghĩ thêm.”

      Lâm Tam Tư gật đầu, tuy vừa nãy là giỡn, nhưng chuyện đặt tên cho con nàng thấy bây giờ cũng phải là quá sớm, liền : “Vậy có cần mời thầy về đây ?”

      Hoắc Dực nhướn mày, ngữ điệu lạnh lùng quyết đoán: “Chuyện hài tử của ta và nàng, cần người khác tham gia vào.”

      Lâm Tam Tư thấy Hoắc Dực cũng đúng, nhưng ở cổ đại tên con cái nào có dễ dàng để cha mẹ quyết định, huống hồ đây còn là hoàng trưởng tôn, nên bọn họ càng thể tự ý đặt tên được. “Điện hạ phải, nhưng các triều thần khiển trách đấy.”

      Hoắc Dực kiêu ngạo : “Chuyện bọn họ nghị luận về ta vẫn còn ít quá ư?”

      Lâm Tam Tư nghe vậy, ánh mắt thoáng lộ ra đau lòng.Hoắc Dực mang ngôi vị thái tử, cầu về mọi mặt cũng cao hơn, từ phải học cách sống độc lập tự chủ, tháng chỉ được gặp mẹ mấy lần, mười mấy tuổi lại theo quân xuất chinh, sau đó vì phong thái ngang tàn đánh đâu thắng đó nên được mệnh danh là lãnh huyết tàn độc, thế nhưng điều đó phải là do quá khứ từng chút từng chút tạo thành hay sao.

      “Ta thèm quan tâm bọn họ nghị luận cái gì, ta chỉ muốn bọn họ năng hay về điện hạ khi biết mối quan hệ của chúng ta thôi.Với lại bọn họ nghị luận về chàng, là bởi vì bọn họ ghen tỵ với chàng đó.”

      Hoắc Dực : “Ghen tỵ với ta cái gì?”

      “Ghen với điện hạ từ lên ngôi thái tử, quyền thế của chàng bọn họ có làm cách nào cũng với tới được!” Lâm Tam Tư tinh nghịch chớp mắt, “Bàn về mưu trí, chàng từ có thể khiến quân địch nghe tin mà sợ mất mật, về luận văn, năm chàng mười lăm tuổi biết tranh cãi với đám quần thần triều đình rồi, còn về võ công, ta nhớ là chàng khỏe đến mức có thể đánh bại cả Võ Trạng Nguyên nha ~”

      “Xem ra mấy ngày ta ở đây, nàng quả nhàn rỗi chút nào.” Hoắc Dực chăm chú nhìn Lâm Tam Tư, : “Trong mắt nàng, ta có giống như vậy ?”

      “Vừa giống lại vừa giống.” Lâm Tam Tư cúi đầu cười, hiểu vì sao mà mặt hơi đỏ, “Điện hạ chỉ dũng mãnh bên ngoài, mà còn cả bên trong nữa.”

      Biểu tình của Lâm Tam Tư tránh được ánh mắt của Hoắc Dực, mỉm cười nhướn mày : “Hả? Ví như là?”

      “Ví như…” Mặt Lâm Tam Tư càng đỏ hơn, thấy Hoắc Dực dùng ánh mắt thâm trầm nhìn mình, liền nghiến răng cái, hai tay khẽ chống lên đùi Hoắc Dực, khẽ nâng người dậy, ghé miệng vào tai Hoắc Dực, cắn môi : “Ban đêm…Lúc ở giường…” (Trời ạ…Nàng cái gì thế này! Xấu hổ quá, muốn muốn đâu ~)

      Lâm Tam Tư xong mặt và cổ đỏ như sắp cháy đến nơi rồi, trước kia nghe mấy phụ nữ kết hôn ngồi tụ tập chuyện phòng the, nàng còn thấy khó chịu phải trốn xa ra bên, ngờ hôm nay chính nàng cũng…cùng giuộc cả rồi.

      Hoắc Dực sau khi nghe Lâm Tam Tư , mắt liền nhìn chằm chằm nàng, biểu tình đạm mạc có phần kỳ lạ, hồi lâu sau, lúc Lâm Tam Tư còn cho rằng Hoắc Dực bị lời của nàng dọa sợ rồi, mới nở nụ cười thần bí khó lường, đưa tay vuốt đầu mũi nàng, khen ngợi: “Cái đầu dưa của nàng gần đây thông minh ra ít rồi.”

      Lâm Tam Tư cảm thấy ánh mắt của Hoắc Dực nhìn nàng cũng nóng bỏng kém, làm nàng dám nhìn thẳng, liền vội quay đầu sang chỗ khác, lúng túng : “Điện hạ…quá khen.”

      Ánh mắt Hoắc Dực khẽ trầm xuống, bàn tay đặt ngang hông Lâm Tam Tư khẽ nắm chặt lại.

      Lâm Tam Tư cảm nhận được sức lực tay Hoắc Dực, cũng thuận thế ngoan ngoãn tựa đầu vào vai , hai tay rất tự nhiên vờn quanh thắt lưng rắn chắc của , chỉ chạm tay lên thôi mà xúc cảm chân kia khiến nàng chấn động! Trước khi xuyên nàng cùng bạn đến phòng tập thể thao mấy lần, ở đó mấy huấn luyện viên nam đều cực kỳ đẹp trai, dáng người cũng chuẩn khiến cho người ta nhìn mà chảy nước miếng.Nhưng mà điều kỳ lạ là, tay của nàng mới chỉ ôm lấy thắt lưng Hoắc Dực thôi mà, còn cách những hai lớp quần áo, thế mà cũng khiến cho nàng phải mặt đỏ tim đập!

      Lâm Tam Tư nhịn được liền sờ sờ hai bên hông Hoắc Dực, làm Hoắc Dực phải đưa tay nắm lấy tay nàng, : “Nàng làm gì vậy?”

      Lâm Tam Tư đầu đuôi hỏi: “Điện hạ ngày nào cũng rèn luyện thân thể sao?”

      “Sao lại hỏi vậy?”

      Lâm Tam Tư giải thích: “Điện hạ rất cường tráng, có phải do tập luyện thường xuyên nên mới có hiệu quả như vậy ?”

      Hoắc Dực híp mắt, gật đầu : “Lúc ở quân doanh, ngày nào cũng phải luyện tập dùng binh khí, sau bị phụ hoàng giam trong phủ, có việc gì làm nên ta đều rèn luyện mỗi ngày.”

      Lâm Tam Tư suy nghĩ chút, nghi ngờ : “Sau khi ta vào phủ, hình như chưa từng nhìn thấy điện hạ tập luyện mà! Điện hạ tập ở đâu nhỉ…”

      Hoắc Dực nhìn ánh mắt ngây ngô của Lâm Tam Tư, cảm thấy huyệt thái dương khẽ giật giật, thân thể nhịn đến muốn nội thương, mặt biến sắc nheo mắt lại, tay giữ chặt gáy nàng, cúi xuống hung hăng chiếm lấy đôi môi đỏ mọng mà ngày đêm mong nhớ, trong lòng khỏi than thở.Kể từ khi nàng vào phủ, ràng cũng tập luyện mỗi ngày đấy chứ, chỉ có điều đối tượng tập luyện phải là binh khí, mà được đổi thành nàng, địa điểm cũng từ sân sau chuyển thành giường!

      Hai người triền miên ôm hôn lúc lâu, trời cũng khuya, Hoắc Dực buông Lâm Tam Tư ra, nắm tay nàng : “Theo ta về phòng thôi.”

      Lâm Tam Tư ngẩng lên nhìn Hoắc Dực, mấp máy đôi môi bị hôn đến sưng đỏ, gật đầu đáp: “Vâng, chúng ta qua sân sau rồi về phòng thôi, tuy hơi lòng vòng nhưng có thể tiêu cơm.”

      Hoắc Dực nhíu mày, ánh mắt như muốn vừa rồi tiêu kha khá cơm rồi, còn muốn tiêu gì nữa đây?! Nhưng dù sao cũng muốn cùng nàng dạo chút, liền ôm eo Lâm Tam Tư, dịu dàng : “Ta nghe nàng.”

      Bách Hợp và Lý tẩu núp trong bếp, hồi lâu mà vẫn thấy người ra khỏi phòng ăn, lúc hai người sắp ngủ thiếp mất mới thấy Hoắc Dực và Lâm Tam Tư tươi cười với nhau ra, lúc này hai người mới chạy vào thu dọn bát đũa.

      Thời tiết tháng mười tuy rét buốt nhưng gió thổi rất mạnh, Lâm Tam Tư khoác áo choàng của Hoắc Dực, còn được Hoắc Dực ôm nên thấy lạnh chút nào.

      Hai người xuyên qua hành lang, tới sân sau phủ thái tử, tuy buổi tối ở đây có ai, nhưng Lý tẩu vẫn theo thói quen thắp đèn, cho nên lúc hai người tới liền nhìn thấy khung cảnh trong vườn, đẹp vô cùng.

      Lâm Tam Tư ôm lấy tay Hoắc Dực, cùng chậm rãi về phía trước, nàng còn nhớ mấy tháng trước khi tới đây, lúc đó nàng chỉ mới vào phủ thái tử lâu, lòng chỉ muốn bám lấy Hoắc Dực, ngờ, bám bám thế nào lại có luôn cả đứa bé, tình cảm cũng nảy sinh.

      nghĩ gì vậy?”

      Giọng nhàng của Hoắc Dực truyền tới kéo suy nghĩ của Lâm Tam Tư về thực tại, nàng ngẩng lên nhìn , khóe môi thản nhiên nở nụ cười.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :