1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Hoàn - Dư Phương (Full - Chờ beta)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 407: Có

      Nam thành lớn lớn, , có tin tức gió thổi cỏ lay gì, cũng khó biết.

      Dương Quân Nhu rất nhanh cũng biết phu thê Triệu Ngôn Ngọc đến Nam thành.

      Cừu hận của nàng với Tề Hoàn vốn nhạt xuống, đặc biệt là khi biết được nàng thất trinh với vương tử Đông Hồ, trong lòng cảm thấy thống khoái lại giải hận, nàng nghĩ, Tề Hoàn chắc là phải bị Triệu gia hưu, cho dù trước Triệu phu nhân coi trọng nàng như thế nào, cũng tha thứ cho con dâu thất trinh.

      Đặc biệt là thời điểm nghe Triệu Ngôn Ngọc muốn kết hôn công chúa, nàng muốn cười to vài tiếng, chỉ tiếc Tề Hoàn ngay trước mắt, nếu nàng nhất định đến trước mặt Tề Hoàn thở ra hơi.

      Nhưng phát sinh tiếp theo lại ngoài ý liệu của nàng.

      Triệu phu nhân kia vì cái gì đuổi Tề Hoàn ra khỏi Triệu gia, Triệu Ngôn Ngọc vì cái gì cưới công chúa? Còn vì Tề Hoàn cần quan chức, bọn họ đều điên rồi sao? Vì Tề Hoàn tiện nữ nhân này thế nhưng trả giá nhiều như vậy?

      Dương Quân Nhu nghĩ ra, dựa vào cái gì Tề Hoàn có thể lấy được những người này chân tâm đối đãi?

      Nàng Dương Quân Nhu có làm gì sai, cuối cùng lại thiếu chút nữa chết ở Thổ Phiên... Chỉ cần nghĩ đến nàng từng vì sinh tồn, bị những nam nhân vừa già lại xấu kia áp dưới thân thể, nàng liền buồn nôn muốn ói, trong lòng càng thêm oán hận Tề Hoàn.

      Đều là Tề Hoàn làm hại nàng thành bộ dáng như vậy.

      Nếu lúc trước Tề Hoàn phá hư chuyện tốt của nàng, chừng hôm nay nàng là thê tử của Tề Chính Khuông, nếu như nàng thành thê tử của Tề Chính Khuông, nhất định để cho tại cái gì cũng mất , nàng so với Lục thị càng hiểu được cho mưu đồ.

      Hôm nay nghĩ những thứ này có ích lợi gì đây? Nàng đối với Tề Chính Khuông sớm có cái loại động tâm lúc trước, chỉ có sâu tiếc nuối, tiếc nuối này càng nhiều là cừu hận với Tề Hoàn.

      "... nghĩ tới Triệu Ngôn Ngọc còn dám đến Nam thành. Chẳng lẽ là dự định tự mình quản lý chút ít làm ăn kia, sợ bị quan phủ biết, bắt sao?" thời điểm Dương Quân Nhu đắm chìm trong suy nghĩ bản thân, Chu gia và Tề Kính lại ở bên thương nghị về chuyện Triệu Ngôn Ngọc đến Nam thành.

      Sắc mặt Tề Kính có hơi trắng bệch. Chẳng biết tại sao, cảm giác mình dám đối mặt với Tề Hoàn bọn họ.

      Chu gia biết suy nghĩ gì, chỉ trầm giọng "Ngươi xác định những làm ăn của Phương gia kia thực tế đều là Triệu Ngôn Ngọc à?"

      "Con là từ chỗ Phương Cảnh Thăng ra ngoài, còn có Phượng Hoàng lâu..." Tề Kính .

      " như vậy, Triệu Ngôn Ngọc này đúng là khó đối phó." Chu gia nhíu mày " nếu dám đến nơi này, dĩ nhiên là sợ quan phủ, chúng ta tốt nhất là được đắc tội , trước yên lặng theo dõi kỳ biến."

      Chu gia mấy năm trước mới chuyển tới Nam thành làm ăn. Ở chỗ này thế lực còn chưa đủ vững chắc cường đại, cho nên thực cần thiết, nghĩ đắc tội Triệu Ngôn Ngọc.

      Đặc biệt là nghe quan hệ giữa Triệu Ngôn Ngọc và Phương gia, càng muốn nghĩ lại.

      Tề Kính biết Triệu Ngôn Ngọc chẳng những khó đối phó, còn phi thường bao che khuyết điểm mang thù. Nếu như phải là ngày đó bán đứng Tề Hoàn cho vương tử Đông Hồ, có lẽ hôm nay bọn họ cũng cần phải trở thành tội phạm truy nã.

      Trong lòng rất bất an...

      Luôn cảm thấy Triệu Ngôn Ngọc trở lại Nam thành có quan hệ đến .

      Dương Quân Nhu nghe hai cha con bọn họ đối thoại, trong lòng chẳng thèm ngó tới, nhưng vẫn vừa cười vừa "Có phải các người lo lắng nhiều lắm hay , chỉ cần làm cho quan phủ bắt Triệu Ngôn Ngọc, cho dù việc buôn bán của bao nhiêu thế nào? Đừng quên, lần này đắc tội là thái thượng hoàng, hạ lệnh truy nã là đương kim hoàng thượng."

      "Tân đế mới vừa đăng cơ. Nhất định phải làm ra chuyện gì để lập uy, Triệu Ngôn Ngọc chính là tối biện pháp tốt." Dương Quân Nhu có chính thức giao thủ cùng Triệu Ngôn Ngọc, bên ngoài các loại kiêng kị cùng truyền kỳ về , theo nàng thấy đều là quá khoa trương.

      Chu gia và Tề Kính liếc mắt nhìn nhau, đối với thuyết pháp của Dương Quân Nhu, bọn họ cũng cảm thấy có lý.

      "Trước nhìn chút khi khác ." Chu gia . Nếu có thể, hy vọng có thể hợp tác với Triệu Ngôn Ngọc.

      Tề Hoàn lại biết Dương Quân Nhu lúc này ở Nam thành, nàng nghỉ ngơi ngày sau đó, mới lần nữa khôi phục tinh thần, phát Triệu Ngôn Ngọc đến Nam thành xong bộ dạng bận tối mày tối mặt, khỏi có chút tò mò.

      "... Lại ra ngoài ngày, chàng rốt cuộc là bận cái gì đây?" Trời sắp tối, Triệu Ngôn Ngọc mới vừa về, Tề Hoàn nghênh đón, nghi ngờ hỏi.

      "Lâu như vậy tới, chuyện tương đối nhiều." Triệu Ngôn Ngọc dắt tay của nàng về phòng, vừa cười vừa .

      "Ngoại trừ Phượng Hoàng lâu, nơi này chàng còn có cái gì?" Tề Hoàn phải là ngu ngốc, tự nhiên đoán ra Triệu Ngôn Ngọc tại Nam thành có việc làm ăn khác nàng biết.

      "Phương Đình." Triệu Ngôn Ngọc trả lời.

      Tề Hoàn xanh tròn mắt "Chàng... Phương Đình hôm nay làm kỳ đều là chàng phân phó? Kia... Kia Phương gia..."

      " nửa." Triệu Ngôn Ngọc thấy nàng trợn tròn mắt, vẻ mặt kinh ngạc, cảm thấy là đáng đến cực điểm, nhịn được cúi đầu hôn nàng chút.

      "Chàng... Chàng còn có cái gì thiếp biết?" Phùng gia bị tịch thu nhà sau, Nam thành làm ăn có ít nhất tám phần đều ở trong tay Phương gia, đặc biệt là năm gần đây, Phương gia làm ăn càng làm càng lớn, Đại Chu nam Bắc Đô có cửa hàng bạc cùng tửu lâu, những thứ này đều có nửa là Triệu Ngôn Ngọc ?

      Triệu Ngôn Ngọc lập tức lắc đầu " có, ta giấu diếm chuyện gì với nàng, liền cái này... Ta liên tục cũng để ở trong lòng, lúc trước chỉ muốn lưu con đường lui, nghĩ tới đúng là có thể xử dụng."

      Tề Hoàn lập tức nghĩ đến chuyện khuya ngày hôm trước với nàng muốn gặp Tam thúc "Tam thúc đến Nam thành, cũng là chàng an bài?"

      "Tam thúc tại nam úc đảo, phải là ta an bài, là chính bản thân muốn tới nơi này." Triệu Ngôn Ngọc .

      "Vậy chúng ta khi nào gặp Tam thúc?" Tề Hoàn hỏi.

      "Ngày mai."

      ...

      ...

      Hôm sau, Triệu Ngôn Ngọc mang Tề Hoàn cùng nữ nhi xuất phát nam úc đảo.

      Bảo Nhi lần đầu tiên ngồi thuyền, cao hứng ngừng, Triệu Ngôn Ngọc ôm nàng đến boong thuyền xem sông nước, Tề Hoàn lại biết là ăn sai đồ hay là say tàu, lên thuyền ngày hôm sau bắt đầu ói ngừng.

      Triệu Ngôn Ngọc khẩn trương biết nên làm cái gì bây giờ, đâu còn tâm tư mang theo Bảo Nhi xem nước biển, nhìn Tề Hoàn ói sắc mặt tái nhợt, cả tâm đều nhói lên.

      "Chuyện gì xảy ra, đây là thế nào?" Triệu Ngôn Ngọc đỡ Tề Hoàn dè dặt ngồi xuống "Làm sao lại say tàu, trước kia có nghe nàng ..."

      "Ta phải là say tàu." Tề Hoàn có chút suy yếu cười .

      Triệu Ngôn Ngọc càng thêm khẩn trương "Chẳng lẽ thân thể thoải mái? Nếu , chúng ta trở về thành xem đại phu."

      Chiêu Đệ cộc lốc "Thiếu phu nhân phải là đại phu sao?"

      "A Hoàn, ngươi làm sao?" Triệu Ngôn Ngọc hồ đồ.

      Bảo Nhi gặp Tề Hoàn thoải mái, kiều đến bên cạnh nàng "Nương, đau, đau."

      Tề Hoàn cười khẽ tiếng "Nương đau, nương sinh cho Bảo Nhi cái muội muội hoặc đệ đệ được hay ?"

      "Muốn đệ đệ cần muội muội." Bảo Nhi kêu lên.

      Triệu Ngôn Ngọc ngây ngẩn cả người.

      Lục Châu và Chiêu Đệ ở bên giòn thanh mở miệng "Chúc mừng thiếu gia cùng Thiếu phu nhân."

      "A Hoàn, nàng có thai?" Triệu Ngôn Ngọc mặt mày hớn hở, kích động ôm lấy Tề Hoàn.

      "Hẳn là." Tề Hoàn cười gật đầu.

      "Nhất định là có, nàng trước kia say tàu." Triệu Ngôn Ngọc vui vẻ biết phải biểu đạt như thế nào, ảo não " nên để nàng ra ngoài, nên để nàng ở nhà nghỉ ngơi tốt."

      Tề Hoàn cười "Thiếp cũng là hai ngày nay mới xác định, yên tâm , chỉ cần chú ý chút, có việc gì."

      Đôi mắt ôn nhu như nước của Triệu Ngôn Ngọc nhìn nàng, giấu được vui mừng.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      ôi truyện hay quá , ko biết mụ nhu này có làm ra chuyện gì ko nữa, đừng đụng tới Tề hoàn nhá, nếu ko bị Ngôn Ngọc xữ đẹp a, hay là bắt cóc bé bảo nhi nhỉ. ngóng chương mới quá ~~~

    3. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 408:

      Khi Triệu Ngôn Ngọc biết Tề Hoàn có bầu, mãi cho đến nam úc đảo, miệng cũng khép lại, càng ngừng với Bảo Nhi lâu nữa có đệ đệ chơi cùng nàng.

      Bảo Nhi gật đầu như bằm tỏi tốt tốt, có đệ đệ cho nàng chơi.

      Tề Hoàn bị bọn họ chọc cười ngừng.

      Tề Chính Thanh ở bờ biển đón bọn họ, biết Tề Hoàn mang bầu còn tìm , đồng ý nàng mấy câu, Tề Hoàn cười muốn đến nhìn Tam thúc chút.

      Triệu Ngôn Ngọc đỡ tay Tề Hoàn, đoàn người vào nơi ở của Tề Chính Thanh.

      ngụ ở trước tiểu viện Phó lão thái gia.

      "Tam thúc, ngài năm nay đều ở nơi này sao?" Tề Hoàn tò mò hỏi.

      Tề Chính Thanh cười "Vẫn ở trong thành, gần đây mới đến nơi này, nếu biết ngươi cùng theo đến, ta liền trực tiếp Nam thành."

      Tề Hoàn thẹn thùng cười cười.

      Triệu Ngôn Ngọc thấy nơi này người hầu nhiều lắm, còn có bộ dạng Tề Chính Thanh tựa hồ chuẩn bị lên đường, thấp giọng hỏi "Tam thúc, ngài là chuẩn bị hồi kinh à?"

      "Lão thái gia gởi thư cho ta, kêu ta trở về." Tề Chính Thanh .

      "Tam thúc trở về làm gì?" Tề Hoàn hỏi.

      "Nàng quên, Hoàng Thượng phong Tam thúc là hộ quốc Đại tướng quân." Triệu Ngôn Ngọc , cũng phải là tin Lục hoàng tử làm người, chỉ là... Vì quân vương luôn đa nghi, cho dù lúc này tín nhiệm Tam thúc, vài năm sau, vài thập niên sau đây?

      cũng tin Lục hoàng tử có tâm tư kiêng kỵ Tề gia nào.

      Tề Hoàn và Triệu Ngôn Ngọc đều có ý nghĩ, đặc biệt là nàng nhớ lại từng trải qua tân đế tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội cả nhà Tề gia "Tam thúc, vất vả mới rời triều đình. Chẳng lẽ ngài lại phải về? Gần vua như gần cọp, ngài lo lắng sao?"

      "Ta để bất luận kẻ nào có cơ hội vu hãm ta." Coi như là hoàng đế cũng được.

      Tề Chính Thanh cho tới nay vẫn hi vọng vì nướccống hiến, nếu cam lòng mai danh tích nhiều năm như vậy, muốn thay Đại Chu chinh chiến. Mở rộng lãnh thổ, muốn cống hiến sức lực cho Đại Chu, mà phải hoàng đế.

      "Tam thúc..." Tề Hoàn còn muốn khuyên nữa. Lúc này đây chuyện hoàng đế muốn ám sát nàng, lại cường ngạnh tứ hôn cho Triệu Ngôn Ngọc làm nàng nghĩ mà sợ, nàng muốn Tam thúc lại bị oan uổng phản quốc.

      "Tốt lắm, cần khuyên nữa, hôm nay để các ngươi đến, chính là muốn với các ngươi, Tề gia phải là dễ dàng bị vu hãm tội danh phản quốc như vậy." Tề Chính Thanh ra hiệu bọn họ ngồi xuống chuyện.

      Lão thái gia nếu có thể làm cho thái thượng hoàng thoái vị. Tề gia thế lực như thế nào, Triệu Ngôn Ngọc bọn họ có thể đoán được.

      "Mặc dù như thế, nhưng... Tam thúc người cam tâm sao?" Tề Hoàn hỏi.

      Tề Chính Thanh "Tin tưởng tân đế giống thái thượng hoàng." xong, như cười như nhìn về phía Triệu Ngôn Ngọc "Thái thượng hoàng mấy hôm trước băng hà, các ngươi biết ?"

      Triệu Ngôn Ngọc nhíu mày "Ở đường có nghe thấy."

      "Nghe thái thượng hoàng trước khi chết chẳng những mắt bị mù, còn toàn thân da thịt sinh nùng, chết cực kỳ thống khổ, chuyện này ngươi lại có biết hay ?" Tề Chính Thanh hỏi Triệu Ngôn Ngọc.

      "A? Có chuyện như vậy, có nghe ." Triệu Ngôn Ngọc nhàn nhạt .

      "Đây là trúng độc." Tề Chính Thanh .

      Có quan hệ với Triệu Ngôn Ngọc? Tề Hoàn nghi ngờ nhìn về phía , chẳng lẽ lúc trước vào cung chính là hạ độc tiên đế?

      Triệu Ngôn Ngọc "Nhắc hôn quân này làm chi. Tam thúc, chúng ta lâu có uống rượu với nhau, chúng ta uống chén, A Hoàn có bầu, cũng thể nghe những tin tức tốt này."

      Tề Chính Thanh cười to.

      ...

      ...

      Triệu Ngôn Ngọc bọn họ ở nam úc đảo lưu lại quá lâu, chưa được hai ngày Tề Chính Thanh lên đường kinh đô. Bọn họ cũng trở về Nam thành.

      Tề Hoàn bị Triệu Ngôn Ngọc cầu nghỉ ngơi nhiều, ngoại trừ mỗi ngày tại thư phòng gặp Phương Đình và Tô Diệp lần, chính là cùng Tề Hoàn ở trong hoa viên tản bộ, Tề Hoàn cũng được lại ôm Bảo Nhi, sợ Bảo Nhi đá cái vào bụng Tề Hoàn.

      "Đại nhân, Chu gia kia tìm cách đáp trả người, người xem... Có muốn để ý đến hay ?" Phương Đình hỏi, mấy ngày nay bọn họ dựa theo phân phó của Triệu Ngôn Ngọc, bắt đầu làm các loại đả kích đối với Chu gia, Chu gia biết từ đâu biết được là bút tích Triệu Ngôn Ngọc, cho nên mới muốn nhận thức Triệu Ngôn Ngọc.

      Triệu Ngôn Ngọc cười lạnh tiếng "Cho tìm cách, cần để ý ."

      "Đại nhân..." Phương Đình mở miệng.

      "Hôm nay ta còn chức quan trong người, các ngươi cần gọi ta đại nhân." Triệu Ngôn Ngọc .

      Tô Diệp và Phương Đình đáp tiếng, vẫn như cũ gọi là đại nhân.

      Đều thành thói quen.

      Tề Hoàn biết Triệu Ngôn Ngọc tại thư phòng cùng Phương Đình bọn họ thương lượng chuyện quan trọng, cho nên quấy rầy, chỉ là trước kia bọn họ biết vị Quan phu nhân đưa thiếp mời tới cho nàng, thỉnh nàng gặp gỡ nữ tử xuất giá, nàng do dự cho người từ chối nhã nhặn.

      Hôm nay đừng nàng mang bầu thể khắp nơi, dùng thân phận Triệu Ngôn Ngọc, càng thể quá đường hoàng.

      "Thiếu phu nhân, bên ngoài có vị phu nhân đến, ngược lại là quen biết cũ của ngài, ngài cần phải gặp lần?" Tề Hoàn kể chuyện xưa cho Bảo Nhi, Chiêu Đệ tới báo cho nàng.

      "Quen biết cũ? Có họ gì ?" Tề Hoàn hỏi, người nàng quen biết tại Nam thành kỳ nhiều lắm, vài Quan phu nhân, nàng cũng từ chối nhã nhặn cùng bọn họ gặp nhau, còn có ai lập tức tới cửa tìm nàng?

      Nàng biết những người kia cũng như vậy biết đúng mực.

      " là họ Chu, còn người nhìn thấy nàng, cảm thấy cùng nàng có duyên phận." Chiêu Đệ .

      Tề Hoàn suy nghĩ chút, kêu Chiêu Đệ đem người mang đến đại sảnh.

      Giao Bảo Nhi cho bà vú xong, Tề Hoàn gặp khách nhân.

      Mới vừa tới đại sảnh, gặp nữ tử bên trong kia mặc xiêm y màu sắc tươi đẹp, tư thái nở nang quyến rũ, ánh mắt Tề Hoàn hơi trầm xuống, Dương Quân Nhu!

      Dương Quân Nhu nhìn thấy Tề Hoàn đứng ở bên ngoài, bất đắc dĩ lộ ra vẻ tươi cười "A Hoàn, lâu gặp."

      Tề Hoàn mắt lạnh nhìn nàng "Chúng ta tựa hồ có giao tình ôn chuyện."

      "Ta cũng vậy nghĩ tới còn có thể nhìn thấy ngươi." Dương Quân Nhu cười cười, thẳng ngồi xuống, khiêu khích nhìn Tề Hoàn "Còn tưởng rằng ngươi bị người Đông Hồ lăng nhục đến chết, đời này cũng gặp lại ngươi."

      "Làm ngươi thất vọng rồi." Tề Hoàn nhàn nhạt "Vô lên điện tam bảo, ngươi rốt cuộc có chuyện gì?"

      "Tề Hoàn, ta có kết cục hôm nay, đều là do ngươi ban tặng, chúng ta có ân oán xóa bỏ, ngươi vì cái gì còn đến Nam thành làm cho ta ngày tốt lành qua?" Dương Quân Nhu phẫn nộ hỏi.

      Nàng cũng muốn đến tìm Tề Hoàn, nhưng gần đây Chu gia làm ăn bị bức tốt được, đem tất cả oán khí đều phát tiết người nàng cùng Tề Kính, bảo bọn họ mang đến vận rủi cho , nàng vì mình mới đến tìm Tề Hoàn.

      Tề Hoàn cười khẽ "Tứ hoàng tử phi còn muốn có cuộc sống gì tốt?"

      Dương Quân Nhu sắc mặt đại biến, nàng như thế nào quên thân phận của mình! Tứ hoàng tử làm phản, nàng thân là Tứ hoàng tử phi đáng lý nên bị đày biên cảnh, nhưng nàng lại chạy ra khỏi Đại Chu, cuối cùng thành tiểu thiếp thương nhân, nếu để cho quan phủ biết, kết cục nàng đáng sợ hơn.

      Qua nhiều năm như vậy, nàng quên thân phận ban đầu của mình.

      Nàng sợ Tề Hoàn cho người bắt nàng quan phủ, sắc mặt trắng bệch, kinh hoảng chạy ra ngoài.

      Tề Hoàn ngạc nhiên nhìn
      Dương Quân Nhu chạy trối chết, tâm tình lập tức khá hơn.
      tart_trung, minmapmap2505, Tôm Thỏ10 others thích bài này.

    4. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 409: Cam tâm cùng cam lòng

      Dương Quân Nhu thất kinh rời , nàng có lập tức trở về Chu gia, mà là cho xe ngựa du đãng khắp nơi ở đường cái, nàng sợ trở lại Chu gia, lập tức có quan binh đến bắt nàng biên cảnh.

      Nàng rất hối tiếc, sớm biết thế này lúc trước nên làm cho Tứ hoàng tử hưu nàng, nàng tại cũng rơi vào kết cục như vậy, nàng nên bị bắt biên cảnh, cần! muốn muốn!

      Đây hết thảy, đều là Tề Hoàn hại nàng.

      Nàng hiểu, có phải đời trước nàng và Tề Hoàn có thâm cừu đại hận hay , vì cái gì đời này bị nàng liên lụy thành cái dạng này? Mặc kệ nàng làm cái gì, cuối cùng luôn bị Tề Hoàn phá hư, nàng làm sao có thể hận Tề Hoàn?

      Vốn là, sau khi nàng thành tiểu thiếp Chu gia, muốn tính toán ân oán trước kia, nghĩ muốn hảo hảo lần nữa sống qua ngày, ai ngờ đến Tề Hoàn xuất tại Nam thành, đem cuộc sống yên tĩnh của nàng đảo loạn lần nữa.

      Dương Quân Nhu càng nghĩ càng cam lòng, đối với Tề Hoàn hận lại càng đỉnh điểm.

      Nàng cứ như vậy mà thua Tề Hoàn !

      "Trở về !" Nàng lạnh lùng mệnh lệnh gã đánh xe.

      Trở lại Chu gia, Chu gia ở đại sảnh khiển trách Tề Kính, Dương Quân Nhu đứng bên cạnh cửa lên tiếng.

      "Ngươi lớn lên là óc heo sao? Chút chuyện này cũng làm xong, ngươi có biết nhóm hàng này thể nắm tới tay, ta tổn thất bao nhiêu bạc hay ?" Chu gia chỉ vào Tề Kính, tức giận mắng to.

      Tề Kính cúi đầu , thấy thần sắc của , chỉ có quả đấm nắm chặt tiết lộ tâm tình của .

      "Chút chuyện này đều làm xong, còn trông cậy vào ngươi làm cái đại gì?" Chu gia thấy Dương Quân Nhu đứng ở bên ngoài, chỉ lo phát tiết lửa giận trong lòng "Vô dụng củi mục, nếu phải là ngươi, ta bị tổn thất làm ăn nhiều như vậy sao."

      Gần đây Chu gia làm ăn luôn bị đoạt giải thích được, cửa hàng cũng liên tiếp gặp chuyện may, làm cho mọi người thể hoài nghi là bị hãm hại, Chu gia cho người tra chút, phát là Phương gia thầm đối phó . cần phải , vậy khẳng định là ý tứ Triệu Ngôn Ngọc..

      Tề Kính lại chẳng biết tại sao, đối với Triệu Ngôn Ngọc tia phẫn nộ, ngược lại cảm thấy rất bình tĩnh.

      Triệu Ngôn Ngọc là vì Tề Hoàn trút giận. biết.

      Dương Quân Nhu vào, mang mặt nụ cười ôn nhu quyến rũ "Làm sao vậy, lão gia?"

      Chu gia nhìn thấy là nàng, sắc mặt cũng có chuyển biến tốt đẹp, tức giận hỏi "Nhanh như vậy trở lại? Bồi tội với tiểu Triệu phu nhân sao?"

      "Bồi tội." Dương Quân Nhu cười lớn "Chỉ là... Lão gia, ngài cần gì sợ Triệu Ngôn Ngọc như vậy đây, là tội phạm truy nã, chẳng lẽ thể làm cho quan phủ trực tiếp bắt , chỉ cần ở chỗ này, còn có cái gì làm khó ngài?"

      "Quan phủ? Ngươi cho rằng quan phủ bắt Triệu Ngôn Ngọc?" Chu gia kêu lên "Ta ngay cả Tổng đốc đều tặng lễ, chỉ cần nhắc tới Triệu Ngôn Ngọc. Ngay cả Tổng đốc cũng giao cho huyện lệnh, huyện lệnh biết giao cho ai, Nam thành ai bắt ?"

      Dương Quân Nhu nghĩ tới Triệu Ngôn Ngọc ở chỗ này thậm chí có duyên như vậy.

      "Nghe Triệu Ngôn Ngọc coi trọng nhất chính là phu nhân của . Ta mặc kệ ngươi trước kia có đắc tội qua Tề thị hay , coi như là quỳ ngươi cũng phải quỳ đến khi nàng thay ta cầu tình với Triệu Ngôn Ngọc." Chu gia ác thanh ác khí mệnh lệnh Dương Quân Nhu.

      "Ta !" Kêu nàng quỳ Tề Hoàn? Kia còn bằng bảo nàng tìm chết.

      Pằng - - Chu gia đánh xuống bạt tai, khinh bỉ ghét mắng "Mẹ nó đừng cho là mình còn là thiên kim tiểu thư cao cao tại thượng, ngươi kỹ nữ thấp kém còn muốn giả bộ cao quý, nếu phải là nhìn ngươi có vài phần tư sắc, ngươi cho rằng lão tử để ý ngươi tiện nhân vạn người cưỡi?"

      Đại sảnh còn có người làm, Tề Kính cũng ở bên, Chu gia để cho Dương Quân Nhu mặt mũi mở miệng mắng to như vậy, đây là nhục nhã chút lưu tình. Dương Quân Nhu chỉ cảm thấy hồi khó xử.

      "Lão gia, Phương gia đến đây." Có gã sai vặt tiến đến bẩm lời .

      Phương Cảnh Thăng đến đây? ánh mắt Chu gia sáng lên, lập tức bước ra ngoài, thời điểm tới cửa, vẫn quên quay đầu mắng Tề Kính và Dương Quân Nhu "Nếu thể làm cho Triệu Ngôn Ngọc thu tay lại. Các ngươi đều cút cho ta!"

      Cút? Có thể bình an rời Chu gia ngược lại sao cả, chỉ sợ biết bị bán nơi nào.

      Trong đại sảnh người làm che miệng nén cười, đợi Dương Quân Nhu nổi giận, cũng lui xuống.

      Tề Kính tựa hồ có cảm giác gì, nhàn nhạt nhìn Dương Quân Nhu cái, xoay người muốn rời .

      "Đứng lại!" Dương Quân Nhu hét ngừng, đến bên cạnh thấp giọng hỏi "Chẳng lẽ ngươi cam tâm bị nhục mạ như vậy?"

      "Ngươi muốn cái gì?" Tề Kính hỏi, cho là Dương Quân Nhu là ở thay tổn thương bởi bất công, nữ nhân này làm cái gì cũng có mục đích, chừng lại muốn giựt giây lợi dụng làm chuyện gì.

      Dương Quân Nhu giọng căm hận "Trong hai năm qua nếu phải là ngươi, việc buôn bán của sao có thể làm tốt như vậy, hôm nay bị Triệu Ngôn Ngọc đả kích, lại đem tức giận đều trút lên người của ngươi, chẳng lẽ ngươi cam tâm sao?"

      "Triệu Ngôn Ngọc đúng là vì ta mới can thiệp vào việc làm ăn của Chu gia, cha nuôi tức giận cũng là bình thường." Tề Kính .

      Dương Quân Nhu cười lạnh tiếng " nếu như là đuổi ngươi , ngươi có thể hai bàn tay trắng."

      "A? Ngươi có đề nghị gì?" Tề Kính nhàn nhạt hỏi, phải là thiếu niên lỗ mãng lúc trước, trong hai năm qua thay Chu gia quản lý làm ăn, sao lại có thể vì mình để đường rút lui, chỉ là, này cần thiết cho Dương Quân Nhu biết .

      " có nhi tử, chỉ cần có ở đây... Chu gia hết thảy đều là của ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn sao?" Dương Quân Nhu hạ thấp giọng, ở bên tai Tề Kính ra, thanh chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được.

      Tề Kính khóe miệng quét qua nụ cười lạnh "Dương Quân Nhu, nhiều năm như vậy, ngươi vẫn ác độc như vậy."

      Dương Quân Nhu trầm mặt "Người vì mình trời tru đất diệt, ta chỉ muốn mình trôi qua tốt."

      Nàng muốn lại trở thành kỹ nữ chỉ có thể bị nam nhân nhục nhã.

      "Dương Quân Nhu, ngươi cảm thấy mình có thể tốt được hay ?" Tề Kính nhạt thanh hỏi xong, nhấc chân ra ngoài.

      Tổn thương người khác, cũng thể khiến mình trôi qua tốt.

      Nếu như lúc trước ghen ghét Tề Thụy muốn đánh , cũng rơi xuống hồ nước, bệnh suýt nữa phải chết .

      Nếu như muốn trả thù Lục thị mà tổn thương Thịnh ca nhi, cũng rời nhà trốn , càng thiếu chút nữa bị lừa bán.

      Nếu như bán đứng Tề Hoàn, đẩy nàng cho vương tử Đông Hồ, tại trôi qua áy náy như vậy, làm ăn của Chu gia cũng bị Triệu Ngôn Ngọc đả kích.

      hối hận, đúng là, hối hận vẫn còn kịp sao?

      Tề Kính cười khổ, đột nhiên biết nên nơi nào.

      muốn về nhà.

      Dương Quân Nhu trừng mắt nhìn bóng lưng Tề Kính trong chốc lát, quyết định về phòng thu dọn đồ đạc.

      Nếu Tề Kính muốn cùng nàng hợp tác, vậy quên , chính nàng .

      Chỉ là, trải qua vừa rồi nàng bị Chu gia nhục mạ sớm có người trước cho Chu phu nhân, kể từ khi Dương Quân Nhu vào cửa, Chu phu nhân bị cưỡng chế đầu, luôn tìm được cơ hội làm cho nàng cực khổ, hôm nay khó có được cơ hội như vậy, Chu phu nhân làm sao buông tha.

      Dương Quân Nhu mới vừa trở về trong nhà, thu thập châu báu Chu gia trước đưa cho nàng, Chu phu nhân dẫn người tới.
      tart_trung, minmapmap2505, xiu lão gia7 others thích bài này.

    5. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 410: Chu phu nhân
      Chu phu nhân sai hai bà tử gác phía ngoài cửa, chính mình mang theo nha hoàn đến, thấy rương tủ hộp đều bị lật ngổn ngang, Dương Quân Nhu cầm trong tay hộp trân châu, ngạc nhiên nhìn người xông vào.

      "Các ngươi muốn làm chi?" Dương Quân Nhu trừng mắt Chu phu nhân, nghiêm nghị hỏi.

      "Lời này hẳn là ta hỏi ngươi mới phải, ngươi đây tính làm cái gì, phải là muốn trộm châu báu trong nhà chạy trốn ?" Chu phu nhân bộ dạng nhìn cũng tốt, khoảng cách hai hàng lông mày có điểm rộng, mũi đủ rất, miệng có vẻ quá lớn, ngũ quan thoạt nhìn khôn khéo cay nghiệt, tốt đến gần.

      Dương Quân Nhu khinh thường nhìn Chu phu nhân "Ta thu thập gian phòng của mình làm sao?"

      Chu phu nhân lạnh lùng cười tiếng "Ngươi cho mình là vật gì, người đâu, đem đồ trang sức đeo tay cùng châu báu của nàng đều mang ."

      "Này là đồ đạc của ta, ngươi dựa vào cái gì mang !" Dương Quân Nhu thét chói tai.

      "Chu gia có đồ vật gì đó là của Dương Quân Nhu ngươi?" Chu phu nhân cười trào phúng "Bắt đầu từ hôm nay, ngươi bước đều cho ra khỏi cửa phòng, đừng tưởng rằng lão gia thực bị hình dáng này của ngươi dụ dỗ mê hoặc, ngươi nghĩ mang theo vàng bạc châu báu Chu gia ta rời , hừ, nghĩ cũng đừng nghĩ!"

      Dương Quân Nhu tức giận đến tâm can phổi đều đau "Ngươi cái gì? Ngươi dựa vào cái gì để cho ta ra cửa, ta muốn gặp lão gia."

      "Lão gia còn có thể gặp ngươi sao?" Chu phu nhân cười lạnh, kể từ sau khi Dương Quân Nhu vào cửa, nàng đương gia chủ mẫu này quả thực giống như để bài trí, vất vả chờ đến khi nàng ta thất sủng, nàng làm sao có thể để nữ nhân này có cơ hội ảnh hưởng địa vị của nàng lần nữa.

      "Ta muốn gặp lão gia!" Dương Quân Nhu lần nữa kêu lên.

      Chu phu nhân thấy Dương Quân Nhu bộ dạng hổn hển, chỉ cảm thấy trong lòng hồi thống khoái, cuối cùng cũng áp chế được nữ nhân này.

      "Cho dù ngươi gặp lão gia thế nào?" Chu phu nhân cười, lạnh giọng phân phó nha hoàn "Những thứ đó đều mang ."

      Hai nha hoàn ôm đồ trang sức đeo tay châu báu trong hộp của Dương Quân Nhu vào trong ngực, còn có tất cả thứ đáng giá mặt bàn đều thu vào.

      "Dừng tay!" Dương Quân Nhu kêu to "Tất cả dừng tay cho ta! cho phép lấy , đây đều là của ta, dừng tay."

      Chu phu nhân nháy mắt nha hoàn khác. Nha hoàn kia ngầm hiểu, tiến lên dùng sức níu Dương Quân Nhu lại, đẩy nàng té mặt đất, cười khẩy " hồ mị tử biết xấu hổ, dám so sánh với phu nhân chúng ta, là buồn cười."

      "Tiện tỳ, thả ta ra." Dương Quân Nhu búi tóc tán loạn, thoạt nhìn chật vật chịu nổi.

      "Ngươi kỹ nữ cao quý sao?" Nha hoàn kia hỏi.

      thể tưởng được nàng Dương Quân Nhu ngay cả nha hoàn cũng bằng, nàng tức giận đến ra lời.

      Chu phu nhân mắt lạnh nhìn Dương Quân Nhu, cười đến vô cùng sung sướng.

      Dương Quân Nhu trơ mắt nhìn vàng bạc châu báu Chu gia đưa cho nàng đều bị Chu phu nhân mang . Hận đến cắn nát răng ngọc, nhưng nàng lại có biện pháp ngăn cản, nha hoàn nàng cũng dám cùng Chu phu nhân đối nghịch, mặc kệ nàng gọi thế nào, mấy nha hoàn bà tử ở bên ngoài đều giả chết.

      "Trông nàng, cho nàng ra khỏi cửa phòng nửa bước." Chu phu nhân phân phó hai bà tử, sau đó đắc ý rời .

      "A a a - -" Dương Quân Nhu oán hận kêu to.

      Dương Quân Nhu bị Chu phu nhân giam lỏng, chỗ của nàng chịu phục cứ như vậy bị ức hiếp. Sai nha hoàn tìm Chu gia, nào biết Chu gia ngay cả đến liếc nhìn nàng cái đều chưa từng, phảng phất nhớ nàng.

      Chu gia xác thực là còn hứng thú với Dương Quân Nhu. biết Dương Quân Nhu và Tề Kính đều là người kinh đô, lại từng có ân oán với phu nhân Triệu Ngôn Ngọc, cũng biết Dương Quân Nhu trước kia là thiên kim tiểu thư, nhưng nghĩ tới nàng dĩ nhiên là Tứ hoàng tử phi.

      cho rằng chỉ là trùng tên trùng họ mà thôi.

      Càng nghĩ tới nàng và tiểu Triệu phu nhân có cừu hận lớn như vậy, nếu phải Phương Cảnh Thăng nhắc nhở , chừng còn có thể bởi vì Dương Quân Nhu và Tề Kính mà cho rằng Triệu Ngôn Ngọc đuổi tận giết tuyệt.

      Càng nghĩ mà sợ, sau khi trở về nghe Chu phu nhân Dương Quân Nhu thế nhưng muốn mang theo vàng bạc châu báu chạy trốn, thiếu chút nữa tức giận đến bạo khiêu, Chu phu nhân vội vàng giam lỏng nàng, mới khiến Chu gia nguôi giận.

      " thể để cho nàng rời !" Chu gia trầm mặt "Cũng thể để nàng ở tại chỗ này."

      Chu phu nhân " bằng... Đem nàng giao cho tiểu Triệu phu nhân, như thế, tự có thể nịnh nọt Triệu Ngôn Ngọc, khẳng định cũng lại nhằm vào Chu gia chúng ta."

      "Dương Quân Nhu và Tề Kính đều giữ lại được." Chu gia là hận thể giết chính mình, sao xui xẻo như vậy đụng vào hai cừu nhân của Triệu Ngôn Ngọc. Dương Quân Nhu mặc dù tư sắc mị, đuổi nàng có chút bỏ được, nhưng chỉ là nữ nhân, biết đau lòng.

      Đau lòng là toàn tâm bồi Tề Kính đứa nhi tử nuôi này, nghĩ tới tương lai đều giao việc làm ăn cho , hôm nay lại bởi vì mà thiếu chút nữa phá hủy cả sản nghiệp Chu gia.

      Nếu biết Triệu Ngôn Ngọc là người có thù tất báo như vậy, lúc trước cũng nên thu lưu Tề Kính.

      Chu phu nhân đối với Tề Kính đứa nhi tử nuôi này lại phi thường thích, nghe Chu gia muốn đuổi , lập tức "Kính nhi hiếu thuận có thể làm, đuổi , tương lai chúng ta ai lo tang?"

      "Trước làm bộ dáng cho Triệu Ngôn Ngọc xem, về sau lại làm cho Kính nhi trở lại." Chu gia .

      Chu phu nhân "Muốn như thế cũng thể làm cho Triệu Ngôn Ngọc nguôi giận?"

      "Đó lạ được ta, liều mạng với ngươi." Chu gia mặt thoáng lên tia lệ khí.

      Bọn họ nhưng biết, lúc này Tề Kính gặp mặt Triệu gia cùng Tề Hoàn.

      Gặp lại Tề Kính, Tề Hoàn có quá nhiều hận ý, tâm tình rất bình thản, nhưng cũng coi như là thân nhân của mình.

      " nghĩ tới ngươi còn đến gặp ta." Tề Hoàn giống như nhìn người quen biết, lạnh lùng xa cách địa đối đãi Tề Kính.

      Tề Kính sâu nhìn Tề Hoàn cái, thấp giọng "Ta còn tưởng rằng ngươi chết."

      "Có phải hay cho ngươi rất thất vọng?" Tề Hoàn cười hỏi.

      "Ta biết..." Tề Kính lắc đầu "Nếu như phải là mẹ con các ngươi, ta cùng Nhị tỷ tỷ cũng như vậy."

      Tề Hoàn "Ngươi cảm thấy các ngươi đương nhiên cần phải lấy được cái gì, chúng ta nhất định phải làm cái gì cho các ngươi? Nếu như phải là mẫu thân nhân từ, ngươi nghĩ đám các ngươi tại Tề gia có địa vị gì?"

      "Ta biết..." Tề Kính lần nữa lắc đầu "Ta biết ta thực xin lỗi ngươi."

      Tề Hoàn cười nhạt, còn biết sai rồi?

      "Ngươi hôm nay nếu là đến nhận sai, cần thiết." Tề Hoàn , giết người, lại cùng người kia xin lỗi, có ích lợi gì?

      "Ta đến chỉ là muốn tới thăm ngươi chút." Tề Kính cúi đầu vừa "Mặc kệ Triệu Ngôn Ngọc nghĩ trả thù ta như thế nào, ta cũng làm gì."

      Tề Hoàn nhíu mày nhìn , chính là đến nhận lầm? Như thế nào nghĩ thông suốt?

      "Ngươi coi chừng Dương Quân Nhu." Tề Kính bỗng nhiên lại "Nàng là người rất ác độc."

      có ai ràng Dương Quân Nhu rốt cuộc có bao nhiêu ác độc hơn so với nàng.

      "Ta , cáo từ." quyết định rời , có lẽ đời này cũng gặp lại thân nhân của mình.

      Tề Hoàn thêm gì, chỉ là hờ hững nhìn cúi đầu rời .

      Tề Kính mới vừa ra, thân ảnh Triệu Ngôn Ngọc liền xuất bên cạnh cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn .

      " ra là chàng ở bên ngoài nghe lén?" Tề Hoàn tự tiếu phi tiếu nhìn Triệu Ngôn Ngọc "Chàng dường như có chuyện gì chưa với thiếp."
      Last edited: 7/11/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :