1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Dung Ngữ Thư Niên - Thanh Hải Cầm Thiên Nga-92

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 81: La Hương (1).

      (1) La Hương: Tên địa danh.

      Bọn đại hán tinh thần rất tốt, vừa vừa cười.

      Ta tiến ra đón, hành lễ : “Đa tạ chư vị tráng sĩ.”

      “Phu nhân quá đa lễ, cần cám ơn!” Dương Tam khoát tay cười , dứt lời, vỗ vỗ bả vai Công Dương Quế: “Huynh đệ, chuyện tối nay làm sảng khoái! Nếu có rượu nên hảo hảo uống vài hũ!”

      Công Dương Quế hưng phấn giống bọn họ, nhìn sắc trời, : “Còn canh giờ nữa trời hửng sáng, mọi người mau ngủ, trời hửng sáng lập tức rời khỏi đây!”

      Lời vừa ra, mọi người đều kinh ngạc.

      “Vì sao?” Đặng Ngũ hiểu, hỏi.

      Công Dương Quế chỉ chỉ ánh lửa, : “Lửa này tất kinh động Uyển thành, lâu nữa, Ngô quân tới đây tra xét, vạn nhất lục soát, chúng ta trốn thoát.”

      “Chỗ này vất vả lắm mới tìm được, lại muốn ?”

      .” Dương Tam suy nghĩ chút, hào khí vung tay lên, “Huynh đệ bọn ta lên rừng xuống biển, ở nơi này vô tiền vô thực sớm chán ngán, vừa lúc đổi chỗ. Nghe lời Công Dương huynh đệ, ngủ cả ! Hửng sáng rời khỏi!”

      Bọn đại hán nghe được lời này, tất cả giải tán, tự tìm chỗ ngủ.

      A Nguyên nhìn về phía ta: “Phu nhân, chúng ta cũng cùng?”

      Ta gật đầu: “Phải.” Dứt lời, ta sắp lại giường. ngày đêm chưa được nghỉ ngơi, canh giờ này ngủ hết sức khổ sở. Các loại cảnh trong mơ, tiếng thét chói tai, bóng dáng Ngụy Đàm đứng nơi đó, bồi .

      Khi ta bị A Nguyên đánh thức, mí mắt nặng trĩu, mở ra nổi.

      “Ngủ thêm tý nữa…” Ta vô lực , cuộn người lại.

      “Phu nhân, thể ngủ tiếp!” A Nguyên vội lay ta, “Công Dương công tử giờ , gặp phải truy binh phiền toái!”

      Truy binh? Ta giật mình, tỉnh táo lại. Sửa sang y phục qua loa rồi ra cửa, mọi người dậy hết, trong sân đốt đống lửa, phía nướng con gà rừng, Công Dương Quế tay cầm chén nước, tay cầm thịt nhai.

      “Phu nhân! Tới dùng bữa!” Hoàng thúc lót đống cỏ khô cho ta, lại đưa tới miếng thịt lớn, “Mau dùng bữa, Công Dương công tử bắt gà núi!”

      Ta nhận lấy, ngồi xuống đống cỏ khô. Nhìn về phía Công Dương Quế, chàng ngồi ăn tiếng nào, trong ngọn lửa, mí mắt hạ thấp, nhìn ra điều gì.

      “Cả đêm ngủ?” Ta hỏi.

      Công Dương Quế nhìn ta chút: “Ừ!”

      Ta gì, Hoàng thúc lại chia thịt, ta đưa cho Công Dương quế.

      “Muội ăn .” Công Dương Quế phủi tay, đứng dậy, giọng nhanh chậm, “Các huynh đệ nhanh chút, khắc nữa lên đường.”

      Nhân số quá đông, bọn ta bên này cộng thêm đoàn người Dương Tam, chừng mười mấy người. Nam tử trưởng thành chiếm đại đa số, phụ nhân và hài tử lưa thưa vài người, có lão nhân, đội ngũ ở đường như vậy rất kỳ quái.

      Công Dương Quế và ta đều cảm thấy ổn, cùng Dương Tam tính toán, : “Huynh đệ bọn ta muốn hồi Nhữ Nam, nghe tàu chiến phía Lương Mân rút lui, vừa lúc quay về xem chút.”

      Công Dương Quế : “Huynh Nhữ Nam, đường này thêm mười dặm nữa đến La Hương, sau đó chúng ta tách ra.”

      Có người hỏi: “Công Dương huynh đệ có di cùng bọn ta ?”

      Công Dương Quế lắc đầu: “Ta và phu nhân cùng đường, Đông Nam hồi Ung Đô.”

      Dương Tam nhìn chàng, chốc lát, gật đầu cái.

      thở dài : “Chuyện của đại ca, Công Dương huynh đệ cũng tận lực, nhưng bên Dương Châu kia lại gây khó dễ, ôi… Công Dương huynh đệ về trước cũng tốt, bọn ta hồi Nhữ Nam tập hợp với hương đảng để nghĩ biện pháp. Huynh yên tâm, bọn ta liều mạng cũng phải cứu được đại ca ra ngoài.”

      Công Dương Quế vỗ vỗ đầu vai , gì.

      Ta đứng bên nghe, có chút kinh ngạc, lúc trước ta vẫn lo lắng cho Ngụy Đàm, chuyện Công Dương Quế, ta chỉ hỏi sơ sơ, ta cho rằng chàng tìm Bùi Tiềm cứu người, thế nhưng sao?

      Trước khi lên xe, ta nhìn chung quanh, thấp giọng hỏi Công Dương Quế: “Huynh hồi Ung Đô sao?”

      “Ừ.” Chàng .

      Ta nhìn chàng, gật đầu cái: “Cũng tốt, Nhược Thiền vẫn chờ huynh.”

      Công Dương Quế liếc về ta cái, khóe môi mấp máy, dường như cười.

      Tin tức Kỳ Lăng khai chiến truyền ra, người vội vàng rời ít. Bọn ta và bọn Dương Tam phân thành hai đội, Công Dương Quế và chúng ta trước, bọn họ tách ra phía sau, ra vẻ quen biết.

      giữa đám người, ta yên tâm hơn nhiều, nhưng vẫn dám ngủ, nhìn ra ngoài xe, tay tự chủ đặt lên bụng.

      “Phu nhân yên tâm, tiểu công tử việc gì.” A Nguyên an ủi .

      Ta quay đầu nhìn nàng, cười cười: “Sao ngươi biết là tiểu công tử?”

      A Nguyên nghiêng đầu: “ phải tiểu công tử là tiểu nữ quân, cũng tốt.”

      đến hài tử, lòng ta có chút ấm áp, nhưng nghĩ tới Ngụy Đàm, tâm tình lại ảm đạm.

      “Chuyện ta mang thai, chớ với người ngoài.” Ta dặn dò A Nguyên.

      A Nguyên hiểu , hỏi: “Công Dương công tử sao?”

      Ta im lặng chút: “Cũng tạm thời .”

      A Nguyên gật đầu.

      Ngô Chương hành động rất nhanh, đêm qua lửa cháy tiết lộ bí mật, án binh bất động nữa. đường, chúng ta gặp vài toán quân tốt chạy tới Kỳ Lăng, cũng có vài người đường hồ nghi.

      Lời chúng ta sớm nghĩ kỹ, chúng ta ở phía Nam, tránh họa chiến tranh mà tới, Chu huyện phía Đông Nam tìm thân thích nương tựa. Công Dương Quế là gia chủ, ta là phụ nhân của chàng, Ngụy An là đệ đệ chàng, A Nguyên là muội muội chàng, Vi Giao là họ hàng của chàng, chỉ có Hoàng thúc thay đổi, là lão bộc trong nhà.

      qua được hai trạm kiểm soát, thuận lợi đến La huyện.

      “Đây là phụ nhân ngươi?” Quân sĩ nhìn ta chút, hỏi Công Dương Quế.

      “Đúng vậy.” Công Dương Quế thần sắc tự nhiên.

      Quân sĩ đánh giá ta, ta làm bộ như e lệ, cúi đầu trốn sau Công Dương Quế.

      Quân sĩ cười cười, nhìn về phía Vi Giao.

      “Đây là họ hàng ngươi?”

      “Đúng vậy.”

      “Làm sao lại giống vậy?” quân sĩ bên cạnh sáp tới đây, nhìn Công Dương Quế chút, lại nhìn Vi Giao chút, nghi ngờ , “ người cao ráo tuấn tú, người thấp lùn chất phác, còn lông mày kia cũng lạ…”

      “Ai thấp lùn chất phác! Ai thấp lùn chất phác?” Vi Giao vừa nghe lời này lập tức giơ chân, mặt đỏ lên trừng , chỉ vào lông mày, “Lông mày ta đây cha mẹ cho! Cong chút, rậm chút có gì ổn?!”

      “Hình dáng đệ ấy giống cậu ta.” Công Dương Quế thần sắc thay đổi đè vi Giao lại, liếc cái, với quân sĩ, “Cậu ta chính là dáng lùn mặt tròn, mắt ti hí, mày rậm.”

      “Người nào dáng lùn mặt tròn, mắt ti hí…” Vii giao bất mãn trừng Công Dương quế, Hoàng thúc tranh thủ kéo , cười ha ha chắp tay với quân sĩ, “Nhị vị tướng quân, biểu công tử nhà ta nóng vội, nhị vị tướng quân xin bỏ qua cho!”

      “Phía trước hỏi gì lâu thế?”

      “Đúng vậy! Bọn ta còn phải lên đường!”

      Phía sau trận ồn ào, ta quay đầu nhìn lại, là bọn Dương Tam.

      “Ầm ĩ cái gì!” Quân trĩ trừng bọn họ, nhìn về phía Công Dương Quế, , “Các ngươi .”

      Vi Giao vẫn xị mặt, Hoàng thúc kéo tạ ơn quân sĩ, mọi người dắt ngựa qua trạm kiểm soát.

      lúc này, có tiếng lộc cộc truyền đến, đội nhân mã vây quanh chiếc xe ngựa, từ đường lớn bên kia chạy tới, cờ xí phần phật, viết chữ ‘Ngô’.

      “Mau nhường đường!” Người mở đường la to, bọn quân sĩ vội dọn đường.

      Chúng ta lui vào ven đường, đoạn đường này, chúng ta gặp phải ít quân Ngô, có thể thong dong ứng đối.

      Chẳng qua đội nhân mã này hộ tống xe, biết bên trong ai ngồi. Ta suy đoán, người ngựa chạy qua trước mặt, bỗng nhiên, gã ngồi lưng ngựa, bộ dáng văn sĩ, ánh mắt rơi người ta.

      Trong lòng thất kinh. Nhìn gã văn sĩ kia giống như quen biết, nhưng ta nhớ ra gặp ở đâu, chớp mắt, dự cảm lành truyền khắp toàn thân. vừa chạy qua, tiếng ngựa hí vang, văn sĩ ghìm ngựa, quay đầu lại.

      “Phu nhân?” A Nguyên thấy ta quay mặt ra chỗ đám người chen chúc, khuôn mặt kinh ngạc.

      “Phụ nhân kia, ngẩng đầu lên!” giọng truyền đến sau lưng.

      Ta dừng lại, lát sau, quay đầu, đối mặt với người nọ.

      nhìn ta, bỗng nhiên nở nụ cười: “Xem ra vừa tới gặp được khách quý!”

      Đoàn người sắc mặt kịch biến. A Nguyên túm được tay ta, khuôn mặt hoảng sợ. Nháy mắt, ta nghĩ ra gặp người này ở đâu, chính là người đứng ngoài trướng Ngụy Giác cách đây lâu – sứ giả Ngô Côn.

      lúc ta cảm thấy cả người như rơi vào hầm băng, giọng nữ tử từ trong xe ngựa truyền đến: “Lưu quận trưởng, chuyện gì thế?”

      “Nữ quân.” Người nọ xoay người, hướng lên xe thi lễ, “Phó thị – phu nhân của Ngụy Đàm ở đây.”
      Chris, Trâu, Trà Xanh3 others thích bài này.

    2. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 82: Cầm tù.

      Mành xe bị kéo ra, nữ tử trẻ tuổi lộ mặt ra ngoài. Mặt đeo mạng che, ánh mắt rơi người ta, lộ ra giật mình và tò mò, dưới đánh giá. Đôi con ngươi trong trẻo dị thường, lông mày rậm, nhưng mượt và thẳng, làm khuôn mặt thêm mấy phần nhuệ khí.

      “Vị tướng quân này gì vậy!” Công Dương Quế tiến lên bước, ngăn ta ở phía sau, “Đây là Phương thị – phụ nhân của ta, sao tự nhiên lại trở thành Phó thị chứ!”

      Lưu quận trưởng ở ngựa, liếc chàng cái, nhanh chậm cười cười: “Phụ nhân ngươi?” đột nhiên chỉ về phía sau Hoàng thúc, “Kia là người phương nào? Tứ công tử nhà Thừa tướng, cũng là người nhà ngươi?”

      Ta cơ hồ nghe được tiếng tim đập của mình. Hoàng thúc sắc mặt cứng ngắc, phía sau ông, Ngụy An nhìn chằm chằm những người đó, mặt chút thay đổi.

      “Người đâu.” Nữ tử trong xe chậm rãi : “Đưa bọn họ .”

      Rốt cuộc ta cũng Uyển thành. Ta và Ngụy An thân phận quý giá chút, bị nhét trong chiếc xe, những người khác đều bị trói chặt tay, bộ đường. Kiếm của Công Dương Quế và dụng cụ của Ngụy An bị tịch thu, từ cửa sổ xe nhìn ra, Công Dương Quế hai tay bị trói nhưng dáng vẫn cao ngất.

      Lúc trông thấy tường thành, ta nghĩ đến cảnh giết chóc hôm qua, khỏi liếc về cổng thành, hai bên sạch , có bất cứ cái gì. Tống Kha và mấy lính tốt kia, sợ rằng lành ít dữ nhiều.

      được nhìn!” Binh lính phía ngoài phát ta nhìn trộm, dữ tợn quát.

      Ta xoay đầu lại, nhìn nữa. Bây giờ phải lúc thương cảm. Ta dựa vào vách xe, hít sâu hơi, tay khẽ vuốt bụng. Có lẽ cảm thấy trong bụng có người chia sẻ cùng ta, tâm tình dần bình tĩnh lại.

      Ta mở mắt ra, Ngụy An ngồi yên phía đối diện, mím môi, chân mày khẽ nhíu lại. Đó là người che dấu được cảm xúc, mỗi lẫn thấy vẻ mặt này, ta biết ngay tức giận, về phần nguyên nhân, ta cảm thấy phải do bị bắt, mà là do quân sĩ Ngô Côn lấy mất công cụ của .

      Sau khi xuống xe, chúng ta bị giam vào tiểu viện. Ta gian phòng, Ngụy An gian phòng, người khác ở đâu ta biết.

      Bên trong phòng chỉ có giường, chiếu rách nằm mặt đất, tầng mạng nhện dày kết đầy xà nhà.

      lúc ta lọ sợ tiếp theo xảy ra chuyện gì, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, nữ tử kia đến.

      Lúc trước chưa nhìn kỹ được, ta chỉ thấy khuôn mặt hé lộ, tại nàng đứng trước mặt ta, vóc dáng cao hơn ta, y phục bằng lụa, đồ trang sức tinh sảo thượng hạng.

      Tuy bị bắt nhưng ta biết bây giờ ta vẫn có chút giá trị lợi dụng, thể đánh mất dáng vẻ kiêu ngạo quá sớm.

      Ta nhìn nàng, gì.

      “Tù phụ, gặp nữ quân sao hành lễ?” Phía sau nàng, thị nữ cau mày trách mắng.

      Ta chút hoang mang: “Hành lễ sao? Bàn về bối phận, lệnh tôn Ngô Tú, năm đó từng làm thiếp người họ hàng đồng lứa với cha ta, bàn về tuổi, thiếp lớn hơn nữ quân, nữ quân muốn thiếp hành lễ, chẳng lẽ phải lấy uy vũ ép người?”

      Nữ tử mặt khẽ biến sắc, nhìn ta, lát sau, bỏ mạng che mặt xuống.

      Ta có chút kinh ngạc, mũi nàng vừa vặn, môi đào, gương mặt khác với phỏng đoán của ta, hai má mượt mà, hiển nhiên là thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi.

      “Miệng lưỡi phu nhân rất được.” Nàng cao ngạo cười cười, “Chỉ biết tại sao phu nhân biết thân thế của ta?”

      Ta mỉm cười, ra khó đoán, lúc họ họ tới giương cờ hiệu Ngô thị, mà nữ tử được quận trưởng tôn xưng là nữ quân, như vậy, mười phần là tỷ muội Ngô Côn.

      Ta biết Ngô Côn có mấy người tỷ muội, nàng là vị nào.

      Nhưng ánh mắt nàng nhìn ta vẫn thay đổi, tò mò, phòng bị, hiểu lầm, loại ánh mắt này lúc trước ở Trường An ta gặp ít, lần trước còn được thụ giáo Kiều Đề – đây là ánh mắt tình địch.

      Kiều Đề và A Nguyên từng , Ngô Côn muốn hứa gả muội muội cho Bùi Tiềm, nếu như có các tỷ muội khác còn nhớ thương bùi Tiềm, thể nghi ngờ chính là người này.

      Ta tiếp lời nàng, : “Nữ quân hạ mình tới gặp, nếu có lời muốn , đừng ngại thẳng.”

      Nữ tử tựa hồ có chút vui, tới, lòng vòng quanh người ta, ngón tay vuốt vuốt mạng che mặt.

      Ta sắc mặt gợn sóng.

      “Ta nghe Lưu quận trưởng , lúc trước phu nhân ở Kỳ Lăng, nếu nhầm, đêm trước phu nhân rời khỏi Kỳ Lăng.” Bỗng nhiên nàng .

      Cái này coi là bí mật gì, ta : “Nữ quân thông tuệ.”

      Nàng cười tiếng: “Muốn biết bên kia thế nào ? Thủy trại Ngụy Giác bị huynh trưởng ta và Lương quân mồi lửa đốt sạch, tại chạy về Tây Bắc, ta nghe trong lúc giao chiến Ngụy Đàm bị trong thương, tính mạng đáng lo.”

      Giống như sét đánh ngang tai, lòng ta lo sợ mãnh liệt, kinh hoàng lan khắp toàn thân.

      “Phu nhân lo lắng sao?” Nữ tử nhìn chằm chằm ta, trong tươi cười mang theo xấu xa, “Ta nghe , phu quân của phu nhân đối xử với phu nhân vô cùng tốt, năm ngoái còn đích thân đến Hoài Dương đón phu nhân.”

      Ta nhìn nàng, giọng : “Nếu thiếp lo lắng, nữ quân để thiếp sao?”

      Nữ tử gì, hai mặt nhìn nhau, tìm tòi trong mắt càng sâu.

      “Lo lắng?” Nàng chê cười tiếng, nhàng : “Phu nhân và Ngụy Đàm thành thân cùng lắm năm, cũng là tình sâu như biển. Quý Uyên công tử và phu nhân là bạn cũ, Ngụy Giác tới phạt Hoài Dương, phu nhân có từng lo lắng tính mạng của Quý Uyên công tử?”

      “Chuyện này liên quan tới nữ quân.” Ta kiềm chế, thản nhiên .

      Nữ tử xem thường, nhìn y phục người ta, chốc lát, hướng ra cửa gọi sĩ tốt.

      “Trông chừng nàng, đợi huynh trưởng ta đến xử trí.” Nàng .

      “À, đúng rồi.” Nữ tử mới đến trước cửa, quay đầu nhìn về phía ta, cong khóe môi, “Ta họ Ngô tên Giảo, chớ quên.”

      Cửa bị đóng lại, rất lâu cũng có ai. Ta ngồi giường, nhìn ánh sáng chiếu qua khe cửa đến xuất thần.

      Trong bóng tối, tiếng tim đập càng ràng hơn, chàng bị thương, bị thương rất nặng. Chàng còn chạy thoát thân…

      giọng nhắc nhở cứ lặp lặp lại: Đó là Ngô Giảo nhảm, nàng ta căn bản chưa từng ra chiến trường, như vậy chẳng qua muốn nhiễu loạn suy nghĩ của ngươi…

      Nếu là như vậy, nàng thành công. Đầu ta tựa vào hai khuỷu tay, dùng sức lắc đầu, muốn đuổi tất cả những thứ khiến ta thất kinh ra khỏi. Ngươi còn có hài tử.

      Lỗ mũi chợt chua xót.

      Kể từ khi rời khỏi Kỳ Lăng, lần đầu tiên tả cảm thấy bất lực như vậy. Ngụy Đàm sống chết , ta giúp được chàng, cũng giúp được mình.

      Ngô Giảo quay ại lần nào nữa, sĩ tốt cũng làm khó ta. Đồ ăn nước uống, thậm chí uế vật lão phụ tới lấy . Trong nhà chỉ có mình ta, bọn Ngụy An, A Nguyên, Công Dương Quế chút tin tức.

      Mặt trời lặn rồi lại mọc, thời gian bị nhốt, vì tâm nặng nề mà trở nên đau khổ. Mặc dù vậy, ta vẫn theo lời Vi Giao trước đây, dậy đúng giờ, thể ra khỏi cửa, ta lòng vòng trong phòng ngủ. ngủ dược, ta cố nhắm mắt ép mình phải ngủ.

      Cứ ngây ngốc như vậy, ta vạch lên đầu ngón tay, qua bốn ngày.

      Bốn ngày biết có đủ để kết thúc chiến tranh , nhưng ta biết, nếu như Ngụy Đàm chết hoặc bị bắt, giữ ta lại cũng chẳng có ý nghĩa gì, nếu như Ngụy Đàm thuận lợi trở về Bắc Phương, như vậy ta vẫn còn giá trị. Nhưng kết quả có thế nào nữa cũng có người tới cho ta biết.

      Ban đêm, ta giường đếm ngón tay, ép mình phải ngủ, đột nhiên nghe thấy phía ngoài có tiếng bước chân dồn dập.

      “Nghe ở đây giam người Ngụy thị! Kéo ra hết!” giọng vang lên.

      “Tướng quân…”

      “Người đâu? Kéo hết ra!” Kẻ kia cao giọng .

      Ta mới lơ mơ, cửa bỗng nhiên bị đụng vỡ, đột nhiên ánh đuốc chiếu sáng, mắt ta hơi khó chịu.

      “Tướng quân! Chuyện này…” gã sĩ tốt chạy tới ngăn cản, cửa vẫn bị đẩy ra.

      “Tướng quân, là phụ nhân!” Người nọ giơ cao cây đuốc, chiếu lên người ta, mặt lộ vẻ kinh ngạc.

      “Phụ nhân cũng kéo ra!”

      Người nọ sải bước tới đây kéo ta.

      “Khỏi cần động tay.” Ta vội vàng quát tiếng, lạnh lùng , “Ta tự .” Dứt lời, vuốt lại áo, ra khỏi cửa.

      Trong sân đứng mười mấy người, đuốc chiếu sáng rực. Ta thấy Ngụy An, Công Dương Quế cũng ở đây.

      “Phu nhân!” A Nguyên nức nở, muốn qua, lại bị sĩ tốt kéo lại.

      gã đại hán vạm vỡ đứng trong sân, mắt nhìn chằm chằm, trong tay cầm roi ngựa, nhìn tất cả mọi người lần.

      “Nghe nhi tử của Ngụy Giác, là ai?” hỏi.

      “Tướng quân, là người này!” Có người chỉ vào Ngụy An, .

      Đại hán nhìn về phía Ngụy An, hừ tiếng, gõ gõ roi ngựa trong tay: “Trói lại.”

      Lòng ta run lên, sĩ tốt cầm dây thừng định trói Ngụy An, muốn mở miệng, tiếng gào to truyền đến: “Chậm !”

      Nhìn lại, là Công Dương Quế.

      Chàng đứng ở hiên nhà, : “Vị tướng quân này, bọn ta ở đây, chính là ý của quý gia nữ quân. Mỗ nghe danh quý gia chủ công nhân đức, phụ nhân và hài tử, người ốm yếu, tay tấc sắt…”

      “Khá lắm tay tấc sắt!” Đại hán kia quát lên, “Ngụy Đàm giết cả ngàn thuộc cấp của ta! Nữ nhân kia lại cung cấp nuôi dưỡng các ngươi ở chỗ này! Hôm nay ta chính là muốn đòi lại công bằng cho huynh đệ!” Dứt lời, cười lạnh, “Nữ nhân thưởng cho chúng huynh đệ, nam nhân đánh cho đến chết!”

      Phía sau mọi người tuân lệnh, xúm tới.

      A Nguyên thét chói tai, ta vội vàng lui lại phía sau cây cột, nhưng cánh tay đột nhiên túm y phục ta, ta dùng sức giãy dụa, nhưng vẫn bị ném mặt đất.

      …” Ta cuộn người lại, liều mạng bảo vệ bụng. Nhưng ngay lúc này, ngang hông bị đá nhát.

      Trong nháy mắt, tất cả thanh đều trở nên mơ mồ.

      Ta mở to hai mắt, nhìn dưới mặt đất, ánh lửa phập phùng, bóng người đan xen. Đau đớn xâm chiếm, kéo theo sợ hãi, phải vì bị sỉ nhục, mà là vì ta toàn tâm bảo vệ sinh mạng bé kia.

      Dưỡng như có người gầm lên, còn có tiếng bước chân hỗn loạn, nhưng liên quan đến ta. Ta thở khó nhọc, trong hoảng hốt, Ngụy Đàm mỉm cười với ta.

      A Dung… Chàng gọi tên ta…

      “A Dung!” Có người lật ta lại, phía , Bùi Tiềm thần sắc lo lắng.

      “Vi Giao… gọi Vi Giao! Van chàng…” Ta nước mắt tràn mi, ôm bụng, dùng sức mở to hai mắt, khẩn cầu.
      Chris, Trà Xanh, hoadaoanh2 others thích bài này.

    3. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 83: Gặp lại.

      Trong hậu viên, ánh mặt trời lập lòe, tường vi mẫu thân trồng bò đầy giàn, đóa hoa nở rộ, cánh hoa và lá non đua nhau xòe ra trong nắng.

      Ta ngồi dưới dàn hoa, trong tay, A Sỏa mở to hai mắt nhìn ta. Ta kiên nhẫn cầm kim, xâu chỉ hồng, khâu miệng cho nó.

      “A Dung làm gì vậy?” Mẫu thân hỏi.

      Ta ngẩng đầu, bà mỉm cười nhìn ta, tay cầm quạt lụa phe phẩy.

      “Khâu búp bê ạ.” Ta .

      Mẫu thân nhìn chút, hỏi: “Búp bê này sao lại có hình dáng như vậy? Đầu tóc đâu?”

      “Còn chưa mọc, nó mới sinh.” Ta chớp mắt mấy cái, “Mẫu thân, nó là tiểu oa của A Dung, mấy ngày nữa mới có tóc.”

      Mẫu thân cười, nhàng sờ đầu ta.

      Cảm xúc như gió, hư vô, chớp mắt, thấy mẫu thân. Cây tường vi hóa thành cành khô, hậu viên trước mặt ta cũng hóa thành môt mảnh trắng xóa. Ta lo lắng tìm mẫu thân khắp nơi, trời đất tiêu điều, chỉ thấy người đứng đó, ta sửng sốt, muốn gọi chàng, nhưng chữ cứ như mắc trong cổ họng, muốn chạy về phía chàng, nhưng đường dưới chân cứ như dài vô tận, thể đến gần.

      A Dung… biết ai gọi ta… Mắt từ từ mở ra, ánh sáng chiếu vào, ta khỏi nhíu mày. Thân thể nặng trịch, ta giật mình, bị ai đó đè lại.

      “Chớ động.” giọng quen thuộc vang lên.

      Trong lòng ta cả kinh, híp mắt nhìn về phía chàng. Bùi Tiềm ngồi cạnh giường, khuôn mặt tuấn tú có chút tái nhợt, mí mắt cụp xuống. Trí nhớ hỗn độn dần dần lên, Bùi Tiềm, Vi Giao, A Nguyên, Công Dương Quế, còn có bụng ta… Trong lòng ta cả kinh, ta kéo chăn ra, đưa tay sờ bụng.

      “Thai nhi vô , Vi Biển Thước nàng phải tĩnh dưỡng.” Bùi Tiềm đè tay ta lại, lặp lại: “Chớ động.”

      Lời này giống như ngạt thở tìm được dưỡng khí, ta bỗng lòng.

      …” Ta mừng rỡ, nhìn về chàng, đôi con ngươi kia chăm chú nhìn ta, bình tĩnh mà thâm trầm.

      Khóe môi Bùi Tiềm khẽ cong, dường như muốn cười với ta cái, nhưng thành công. Ta nhìn chàng, kìm nụ cười lại, an phận nằm xuống gối.

      Bộ dáng lo lắng dưới ánh đuốc vẫn ràng, chàng an ủi ta, ôm ta chạy về phía. Ta nhớ ta túm chặt tay áo chàng, tựa như túm ngọn cỏ cứu mạng. Mà bây giờ, hết thảy bình tĩnh, chúng ta lại trở lại tình trạng lần trước, có nhiều chuyện muốn cũng biết từ đâu.

      “Uống nước ?” Bùi Tiềm mở miệng trước.

      Ta gật đầu: “Ừ.”

      Chàng đến bàn rót nước, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt chàng, khuôn mặt gầy gò. Lúc bưng nước tới, ta muốn tự cầm uống. Bùi Tiềm gạt tay ta ra, : “Chớ động.” xong, chàng lấy cái muỗng ra, múc muỗng, đưa đến miệng ta.

      Ta lúng túng, đành phải để chàng đút, nuốt từng ngụm.

      “Ta ngủ bao lâu rồi?” Uống xong, ta hỏi.

      “Đêm qua đến giờ, thiếu hai ba canh giờ nữa là được ngày.” Bùi Tiềm .

      Ta nhìn chàng, lát sau : “Chàng vẫn ở chỗ này sao?”

      Bùi Tiềm trả lời, đặt chén nước xuống, lần nữa ngồi xuống cạnh giường.

      “Ta ngủ hai canh giờ, A Nguyên và lang trung vẫn trông chừng nơi này, ta mới để bọn họ nghỉ ngơi.” Chàng , “Hôm qua ta ở Kỳ Lăng đốc chiến, biết nàng ở đây, ta liền vội về.” Dứt lời, chàng nhìn ta, “Còn muốn hỏi gì ?”

      Tâm của ta, trước mặt chàng chưa bao giờ giấu được, ta im lặng lúc, : “Chàng, thế nào rồi?”

      Bùi Tiềm nhìn ta, moi cong lên nụ cười khổ: “Huynh ấy rồi, còn sống, được chưa?”

      Chàng bình an. Ta nhắm hai mắt lại, nhàng : “Như thế.” Chốc lát lại : “Đa tạ.”

      Bên ngoài dường như gió thổi mạnh, cửa số bị gió thổi, mở ra khép lại. Ta và Bùi Tiềm im lặng, hai người nhìn nhau, hai tròng mắt chàng sâu như hồ. Thở dài trong lòng, Ngụy Đàm và hài nhi trong bụng, đời này có người duy nhất mà ta tự nhiên khi nhắc tới bọn họ, chính là Bùi Tiềm.

      Chàng cũng vậy, biết vì quá thân quen với nhau hay muốn che dấu, cả hai đều ngầm hiểu, chút nào tới chuyện liên quan.

      “Nàng hỏi xem Ngô Côn xử trí nàng thế nào sao?” Lát sau, Bùi Tiềm hỏi.

      Đây là vấn đề. Lúc trước bị giam trong phòng rất nhiều ngày, phần lớn thời gian ta đều suy nghĩ chuyện này. Nhưng bây giờ ta biết Ngụy Đàm chạy thoát, ngược lại trấn định. Ngụy Đàm sống, ta vẫn còn giá trị, Ngô Côn ngu xuẩn đến mức giết ta. Tay ta bụng, khóe môi cong cong, trả lời.

      Lúc này, phía ngoài truyền đến vài giọng . Lát sau, cửa mở ra. nữ tử mặc váy lụa đỏ tới, đầu đội mũ che mặt, phong trần mệt mỏi. Thấy chúng ta, nàng dừng bước, Bùi Tiềm và ta đều ngẩn ra.

      “Nữ quân.” Thần sắc Bùi Tiềm khôi phục rất nhanh, lập tức đứng dậy, thi lễ với nàng.

      Ngô Giảo trả lời, khuôn mặt khẽ phiếm hồng, nhưng ánh mắt sắc bén. Nàng nhìn Bùi Tiềm, chốc lát, chuyển qua chỗ ta.

      “Phó phu nhân có thương tích trong người, thứ cho thể hành lễ.” Bùi Tiềm .

      “Chàng…” Ngô Giảo có chút tức giận, mới mở miệng lại dừng lại, chốc lát, cười lạnh, “Đô đốc trả lời thay nàng? Phía trước còn kịch chiến, tướng quân lại vứt bỏ trận tới Uyển thành.”

      Bùi Tiềm sắc mặt đổi: “Mỗ chưa từng bỏ trận, mỗ tới Uyển thành vận lương thảo, là mệnh lệnh của chủ công.”

      Ngô Giảo nhìn chằm chằm chàng, lát sau, nàng tức giận sang ta.

      “Nàng ta sao?” Giọng Ngô Giảo coi thường, “Nàng là gia quyến Ngụy Đàm, tướng quân cùng nàng phòng, sợ người khác chê cười!”

      Bùi Tiềm nhanh chậm: “Phó phu nhân là cố nhân Bùi mỗ, đêm qua Điền Kiêu mang binh xông vào nơi này, làm tổn thương phu nhân, đương nhiên mỗ phải giúp đỡ.” Dứt lời, chàng xoay chuyển lời , “Nữ quân giam Phó phu nhân ở đây, cũng báo cho chủ công biết, nữ quân gặp chủ công, cần chuẩn bị giải thích hơn.”

      Ngô Giảo nhất thời im bặt.

      Nàng liếc về phía ta, khí thế thu liễm chút: “Ta biết Điền Kiểu lỗ mãng vậy… Ta cố ý.”

      “Chủ công lệnh mỗ ở lại giữ Uyển thành, gia quyến Ngụy thị do mỗ trồng chừng, chuyện đêm qua, nên có lần sau.”

      Ánh mắt Ngô Giảo phức tạp, nhìn chàng: “Ta…”

      “Uyển thành là việc quân cơ trọng địa, nữ quân mời về.” Bùi Tiềm vái chào nàng.

      Ngô Giảo ảo não, nhưng thể làm gì. Chốc lát, nàng cắn môi giậm chân, phẩy tay áo bỏ . Cánh cửa bị đóng mạnh, kêu rầm tiếng, ta nhìn bóng lưng giận đùng đùng của Ngô Giảo, trong lòng nghi ngờ vô cùng.

      Nàng ấy là muội muội ruột của chủ công, tính tình luôn như thế.” Bùi Tiềm quay đầu, giải thích với ta.

      Ta tiếp, nhìn chàng.

      “Chuyện bụng ta,” ta giọng , “Bọn họ biết ?”

      Bùi Tiềm lần nữa ngồi xuống: “Trong viện là người của ta, đám người Vi Biển Thước miệng kín như bưng.”

      Ý này, chính là chàng giữ bí mật vì ta. Tâm tư trấn định, tiện đà dấy lên tia hi vọng, ta mở miệng, “Chàng…”

      “Ta thể thả nàng .” Bùi Tiềm nhìn ta, “Chủ công biết nàng ở đây, Lương Mân cũng biết.”

      Ta nghe mà tan nát cõi lòng. Bùi Tiềm cười, ánh mắt nhu hòa chút.

      “Nàng cứ ở đây nghỉ ngơi, lát ta bảo người mang đồ ăn đến cho nàng.” Chàng , “Ta còn có chút chuyện.”

      Ta gật đầu, nhìn chàng, : “Đa tạ.”

      Bùi Tiềm ngớ ra, nụ cười có chút bất đắc dĩ.

      “Lúc trước, mấy năm trời nàng cũng tạ ơn lần.” Chàng giọng , “Nhưng tại, canh giờ mà nàng tạ ơn tới hai lần.”

      Ta cũng ngẩn ra, nhìn cặp mắt kia, ra vẻ ung dung: “Xưa đâu bằng nay.”

      “Phải ? Xưa đâu bằng nay chỗ nào?”

      Ta mỉm cười.

      Bùi Tiềm hai mắt thâm thúy: “Nàng hỏi chuyện ta và Ngô nữ quân?”

      Ta kinh ngạc, sắc mặt chàng rất tình.

      Cái vấn đề này, ra lúc Ngô Giảo vào, ta rất muốn hỏi, nhưng dù sao cũng là chuyện riêng của Bùi Tiềm, ta hỏi làm gì? Nhưng nếu chàng tự kể…

      “Chàng và Ngô nữ quân là thế nào?” Ta hỏi.

      “Ta muốn .” Bùi Tiềm mỉm cười, đứng dậy ra ngoài.

      Thân thể ta vẫn chưa hồi phục, dựa theo phương pháp điều trị của Vi Giao, đồ ăn chỉ có cháo nấu nước xương hầm. Đồ ăn vào miệng toàn mùi thuốc, nhưng ta cảm thấy nó tốt hơn gấp vạn lần sơn hào hải vị, cẩn thận ăn hết.

      Hốc mắt A Nguyên có chút quầng thâm, nhưng chuyện lại phấn khởi vô cùng, kể chuyện đêm qua từ đầu tới cuối lượt. Sau khi Bùi Tiềm tới, đuổi cái kẻ tên Điền Kiêu , người ở viện tử cũng đổi thành người của chàng. Trừ Vi Giao và Hoàng thúc, bọn ta đều là bạn cũ của Bùi Tiềm, cho nên bọn ta cần giống như tù phạm nhốt trong phòng nữa.

      “Lúc phu nhân chưa tỉnh, Công Dương công tử và Quý Uyên công tử ở phòng cách vách chuyện hồi lâu.” A Nguyên .

      Ta gật đầu, lần này Công Dương Quế ra ngoài chính vì tìm Bùi Tiềm, tại gặp chàng vừa lúc.

      “Tứ thúc đâu?” Ta hỏi.

      “Tứ công tử vẫn mạnh khỏe, cậu ấy đến thăm phu nhân vài lần.” A Nguyên đáp.

      Thân thể ta còn chảy máu hay đau nữa, nhưng Vi Giao vẫn cho ta xuống giường lại, ngày ngày diều trị bằng dược thiện (1).

      (1) Dược thiện: thuốc nấu cùng đồ ăn.

      Ta hỏi chuyện thai nhi, vỗ ngực, hai hàng mày rậm giương giương kiêu ngạo: “Phu nhân cứ an tâm, mỗ kế tục y bát (2) Biển Thước, đừng giữ thai, đến địa phủ cướp người phải chưa từng trải qua!” Dứt lời, nhe răng cười, “Phu nhân và Đại công tử nếu như gặp mỗ từ mấy tháng trước, mỗ còn có thể truyền bí tịch chuyện phòng the, đảm bảo lần được nam…”

      (2) Y bát: Truyền từ đời này sang đời khác.

      Cuộc sống cứ thế trôi qua, Ngô Giảo quay lại lần nào, cũng có những người khác xông vào.

      Ta biết khả năng của Bùi Tiềm là bao nhiêu, hay là Ngô Côn, Lương Nhân đối xử với tù nhân thế nào. Nhốt lâu như vậy, nghĩ nghĩ lại phải chuyện tốt.

      Trừ A Nguyên và Vi Giao, Ngụy An cũng thường xuyên đến thăm ta. Công cụ của vẫn được trả về, nhưng có Bùi Tiềm ở đây, được mượn vài cuốn sách, tất cả đều là cách làm đồ gỗ… Công Dương Quế là người ngoài, chàng vào phòng thăm ta được hai ba lần, nhưng mỗi sáng trong viện đều là tiếng chàng luyện kiếm.

      Bùi Tiềm bề bộn nhiều việc, mỗi ngày đến thăm ta chút, ngồi chưa được lúc có người đến gọi chàng . Ta hỏi chàng tình hình chiến đấu, chàng cũng giấu giếm, cho ta biết Lương quân và Ngô quân truy kích đến đâu, nơi nào đoạt thành. Cuối cùng, chàng cho ta biết, vẫn chưa có tin tức Ngụy Đàm.

      Lời này quá vui, nhưng tốt hơn so với tin dữ. Nghĩ như vậy, ta bình tâm lại, tự với mình chuyện xấu nhất vẫn chưa xảy ra.

      Năm ngày trôi qua, Vi Giao bảo ta có thể rời giường lại. Mặt trời mới mọc, đêm qua trời mưa, trong viện lạnh. A Nguyên đặt cái ghế ngoài hành lang, ta lúc rồi ngồi ghế nghỉ ngơi. Ngụy An yên lặng ngồi thềm đá đọc sách, Công Dương Quế chuyên tâm luyện kiếm.

      lúc này, cửa viện mở ra, quân sĩ vào. Phía sau bọn họ, ta thấy Bùi Tiềm, mà khi ánh mắt rơi vào người đứng cạnh chàng, ta sửng sốt chút.

      Đó là thanh niên nho nhã, đầu đội trúc quan, ngồi chiếc xe đầy, ta từng gặp ở nhà Vân Thạch tiên sinh – Thôi Dĩnh.

    4. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 84: Lâm Sùng.

      Ta thầm giật mình, mặt gợn sóng, để A Nguyên đỡ ta.

      Ngụy An từ bậc thềm đứng lên, tay vẫn cầm sách, mặt hoàn toàn che dấu kinh ngạc.

      “Đây là Kinh Châu Thôi quân sư, hôm nay đến Uyển thành, tới gặp phu nhân.” Bùi Tiềm với ta. dăm ba câu, ta nghe ra lai lịch, nhưng thần sắc chàng khác thường, đáy lòng thoáng bình tĩnh lại.

      Thôi Dĩnh đẩy xe, vái chào ta: “ lâu gặp phu nhân.”

      Ta nhìn , căng thẳng hoàn lễ: “Hóa ra là Thôi công tử.”

      Bùi Tiềm có chút kinh ngạc: “Quân sư biết Phó phu nhân?”

      Thôi Dĩnh mỉm cười: “Năm ngoái mỗ ở Sơn Nam thăm Vân Thạch tiên sinh, từng có duyên gặp phu nhân lần.” xong, nhìn về phía Ngụy An, “Tứ công tử từng tặng mỗ xe đẩy và yên ngựa.”

      Ngụy An nhìn , thần sắc giật mình.

      “Cũng phải tặng tất cả.” mím môi, quay đầu sang bên, “Xe đẩy là đổi.”

      Thôi Dĩnh nhìn , nụ cười ôn hòa ấm áp: “Nhưng mỗ chưa kịp tạ ơn.”

      Ngụy An thản nhiên : “ cần tạ ơn.” Dứt lời, ném sách lên ghế, xoay người tránh .

      Phòng bên kia truyền đến tiếng đóng cửa, mọi người đứng tại chỗ nhìn nhau.

      Sắc mặt Bùi Tiềm bình tĩnh, Thôi Dĩnh nhìn hướng phòng Ngụy An, như có điều suy nghĩ.

      “Tiểu thúc hôm nay thân thể khó chịu, kính xin thông cảm.” Ta xoay chuyển ánh mắt, xin lỗi.

      Thôi Dĩnh nhìn về phía ta, cười : “Phu nhân cần đa lễ, nếu Tứ công tử khó chịu, ngày khác mỗ quay lại bái kiến.” Dứt lời, vái chào ta, lại với Bùi Tiềm, “Quý Uyên đưa ta vào thành nhìn xem.”

      Bùi Tiềm gật đầu: “Nghe ý Nguyên Lân.” Chàng nhìn ta chút, ánh mắt muốn ta cứ an tâm, sau đó, phân phó tùy tùng đẩy xe Thôi Dĩnh rời .

      Cửa viện đóng lại, trong sân còn mấy người chúng ta nhìn nhau, thần sắc giống nhau.

      “Tiểu nhi bị bại liệt, nếu sớm gặp mỗ, cả đời cần ngồi xe đẩy.” Vi Giao lắc đầu, chậm rãi .

      “Vị Thôi quân sư này chính là Thôi Dĩnh, quân sư của Lương Mân?” Công Dương Quế tới hỏi.

      “Đúng vậy.” Ta đáp.

      “Muội nên bảo Tứ công tử, tại phải lúc thể khí phách.” Chàng nhìn về phía ta, thản nhiên .

      Lúc dùng bữa, Ngụy An vẫn chưa ra ngoài. Ta nghĩ nghĩ, đành phải tự mình gọi. lúc lâu, Ngụy An mới ra mở cửa. Tóc có chút rối, giống như vẫn nằm giường, nhưng mặt chút buồn ngủ.

      “Tứ thúc chưa dùng bữa?” Ta hỏi.

      Ngụy An lắc đầu: “ đói.”

      “Sao lại đói?” Ta cho kháng cự, “Cơm canh ở phòng ta, Tứ thúc cùng tới dùng bữa .”

      Ngụy An nhìn ta, có chút tình nguyện, nhưng phản đối.

      Lúc dùng bữa, hai người ai gì. Đợi đến khi ăn xong, Ngụy An muốn , ta gọi lại: “Tứ thúc ngồi xuống, ta có lời muốn .”

      Ngụy An có chút do dự, quay trở lại chỗ ngồi.

      “Mấy ngày nay Tứ thúc thế nào?” Ta hỏi.

      Ngụy An : “Dạ, sao.”

      Ta nhìn , thở dài : “Là Trưởng tẩu sơ suất, làm khổ Tứ thúc, mấy ngày vừa qua lại phải dưỡng bệnh, quan tâm tới Tứ thúc được.”

      Ngụy An nhìn ta, mặt hơi đỏ.

      “Trưởng tẩu nên tự trách,” gãi đầu, cuống quýt , “Đệ sao, ừm, chính là sao. Nơi này ai quấy rầy, cũng khó chịu.”

      Ta thấy bộ dáng này của , mỉm cười, : “Như thế, Tứ thúc hôm nay gặp Thôi công tử, chẳng lẽ phải tức giận sao?”

      Ngụy An sửng sốt chút.

      giống mà.” cắn cắn môi, ánh mắt ảm đạm.

      “Tứ thúc nếu có tâm , đừng ngại với Trưởng tẩu.” Ta tiến thêm bước.

      Ngụy An có chút do dự, nhìn ta, hồi lâu mới : “Trưởng tẩu, nếu ban đầu đệ giúp Thôi công tử sửa xe đẩy, cũng gặp huynh ấy tặng yên ngựa, có phải huynh ấy đến Kinh Châu được ? Phụ thân và huynh trưởng thua…” Giọng càng ngày càng , mặt tràn đầy bất an.

      Lời này khác lắm so với phỏng đoán của ta.

      “Ta nhớ Tứ thúc luôn luôn tán thưởng Thôi công tử.” Ta .

      Ngụy An lộ ra vẻ thẹn, gật đầu cái.

      Ta cười cười: “Tứ thúc cũng cảm thấy Thôi công tử đại tài. Nhớ ngày đó, phu quân từng mời Thôi công tử Ung Đô, đáng tiếc Thôi công tử đáp ứng. Ta nghe Lương Mân mời Thôi công tử tới Kinh Châu, mở miệng ưng thuận địa vị quân sư, quân mã dưới trướng cũng do Thôi công tử phân công. Tứ thúc cho là, Lương Mân quyết tâm như thế, bởi vì thiếu xe đẩy và yên ngựa mà thay đổi sao?”

      Ngụy An im lặng.

      Ta tiếp tục : “Ta nghĩ Tứ thúc cần để ý, quần hùng giao chiến, đều vì minh chủ. Nếu ta và đệ còn ở Ngụy doanh, có oán có thù cứ giao chiến phen là xong, nhưng tại khác, Tứ thúc là người thông minh, nên tiến thoái đúng lúc.”

      Ngụy An vẫn nhíu mày.

      tại chúng ta là tù phạm, phải khuất phục sao?” .

      “Ai Tứ thúc là tù phạm?” Ta mỉm cười, “Tứ thúc là khách, Trưởng tẩu , chính là giữ đạo làm khách.”

      Cho đến chạng vạng hôm nay, Bùi Tiềm mới xuất .

      “Phu nhân đường được chưa?” Chàng hỏi Vi Giao.

      Vi Giao kinh ngạc, : “Phu nhân khỏi bảy phần, nhưng vẫn phải tĩnh dưỡng, tướng quân đường…” nhìn ta chút.

      “Xảy ra chuyện gì?” Ta hỏi.

      Bùi Tiềm : “Chủ công lệnh ta ngày mai đưa mọi người tới Nghiệp thành.”

      Ta hiểu , Uyển thành chẳng qua là tiểu ấp, chúng ta ở chỗ này, chẳng qua tạm thời nhốt. Phải là tin tức tốt, ở lại nơi này cũng có nghĩa bọn ta có giá trị, đó cũng là mối lo.

      “Nếu trong xe để nhiều đệm, lại chuẩn bị đầy đủ thuốc thế nào?” Ta hỏi Vi Giao.

      Vi Giao than thở: “Cũng chỉ đành như thế.”

      “Nghiệp thành là ranh giới tiếp giáp của Ngô Lương.” Công Dương Quế suy tư, nhìn Bùi Tiềm chút, “Vị Thôi quân sư kia cũng ?”

      Bùi Tiềm gật đầu: “Đúng vậy.”

      Công Dương Quế cười nhạt: “ làm gì? Đánh trận xong, hai nhà muốn chia của?”

      Bùi Tiềm cười cười: “Coi như vậy.”

      Lời này buồn cười chút nào, ta nghĩ đến Ngụy Đàm, trong lòng trầm xuống.

      “Trận chiến này, Thừa tướng thua bao nhiêu?” Ta im lặng lúc, hỏi Bùi Tiềm.

      Bùi Tiềm nhìn ta, : “ bại bao nhiêu. Trung Nguyên và Tây Bắc còn trong tay ông ấy.” Dừng dừng, chàng cười khổ, “Người phương Nam quen chiến đất liền, mà Mạnh Tĩnh chỉ huy đắc lực, phòng tuyến chắc chắn.”

      Lời này gợi lên tâm tư của ta, ta muốn hỏi nữa, nhưng chạm đến ánh mắt thông thấu của Bùi Tiềm, lời tự nhiên dừng lại. Lát sau, gã tùy tùng tới, với Bùi Tiềm có người của Ngô Côn tới.

      Bùi Tiềm đáp, đứng dậy theo .

      “Quý Uyên.” Công Dương Quế gọi tiếng, thong thả , “Kiếm kia của ta là bảo bối gia truyền của Công Dương gia, ta vẫn còn muốn lấy về, chớ giao cho quân tốt biết hàng phá hỏng của ta.”

      Ngụy An nãy giờ gì, nghe được lời này, cũng với Bùi Tiềm: “Còn có cái búa của đệ.”

      Bùi Tiềm biết nên khóc hay nên cười, để ý tới Công Dương Quế, nhìn về phía Ngụy An: “Cái búa của Tứ công tử, Thôi quân sư cầm rồi, công tử muốn đòi lại hỏi ngài ấy.” Dứt lời, xoay người tránh .

      “Thôi công tử muốn những thứ đó làm gì?” A Nguyên ở bên tò mò hỏi.

      Ngụy An nghiêm mặt, trong đôi mắt tràn đầy quấn quýt.

      Sáng sớm ngày hôm sau, xe ngựa chuẩn bị thỏa đáng, để giảm bớt xóc nảy, ta còn dùng vải quấn chặt bụng. Trừ hôm vào Uyển thành, ta lần đầu tiên rời khỏi viện tử này. Ra cửa, khỏi nhìn chung quanh.

      Đường phố phòng ở tầm thường, ít quân tốt tới lui. định thu hồi ánh mắt, trận tiếng vó ngựa bỗng nhiên truyền đến, nhìn lại, là thanh niên cưỡi ngựa, toàn thân áo giáp chạy về hướng này, đường phố nhiều người cũng chạy chậm lại, dẫn tới trận náo loạn.

      “Cẩn thận!” Mắt thấy xông về bên này, Công Dương Quế vội vàng đưa tay, kéo ta ra sau xe.

      Chỉ nghe tiếng ngựa hí, thanh niên dừng trước xe ngựa hơn trượng, nhìn chằm chằm ta.

      “Lâm tướng quân!” binh lính trông chừng chúng ta vội vàng hành lễ với .

      Người thanh niên kia nhìn , chỉ nhìn chằm chằm ta.

      Ta cũng nhìn , tuổi quá cập quan (1), lạnh lùng đánh giá ta, hoàn toàn hiền hòa. Bất an ùa về, ta đứng sau Công Dương Quế, bàn tay dưới áo giơ lên che bụng.

      (1) Cập quan: Nam tử tròn hai mươi tuổi làm lễ cập quan, chứng tỏ là người trưởng thành.

      “Vị tướng quân này, biết muốn làm gì.” lúc biết làm sao, Công Dương Quế mở miệng .

      “Ngươi chính là Phó Dung?” Thanh niên để ý Công Dương Quế, nhìn ta hỏi.

      A Nguyên cau mày: “Vô lễ…”

      Ta kéo nàng, nhìn thanh niên, : “Đúng.”

      Thanh niên cười lạnh, đột nhiên rút kiếm. Thân thể Công Dương Quế đột nhiên cứng đờ.

      “Tướng quân thể!” Binh lính bên cạnh vội vàng khuyên can.

      “Sao thể?” Thanh niên quát lên, “Lần này bị bắt, từ đầu đến cuối được ăn uống đầy đủ, xuất hành còn có xe đưa đón! Bùi Tiềm ở đâu?! khoản đãi kẻ thù như vậy, chẳng lẽ phải làm nhục thể diện của Hoài Dương sao?”

      “Dừng tay!” lúc này, giọng Bùi Tiềm truyền đến. Chỉ nghe bước chân rối loạn, Bùi Tiềm bước giữa đám sĩ tốt, chàng mặc áo giáp, tay cầm mũ, nhìn thanh niên, sắc mặt trầm xuống, “Thu kiếm! Chủ công có lệnh, bất luận kẻ nào cũng được làm phiền Phó phu nhân, Thiểu Thành muốn kháng lệnh sao?”

      Sắc mặt thanh niên bất định, nhìn chằm chằm chàng.

      “Ngươi đừng nghĩ lấy biểu huynh dọa ta!” hề sợ hãi.

      “Chẳng qua mỗ phụng mệnh làm việc.” Bùi Tiềm chút thay đổi.

      Thanh niên cười lạnh: “Ồ? Ta chịu sao?”

      Bùi Tiềm tiến lên, sĩ tốt phía sau dàn hàng ra. Thanh niên cũng phất tay, có gần hai mươi người tiến lên, thương thủ đầu mâu, đối chọi gay gắt.

      Mọi người đều biến sắc.

      “Bỏ xuống hết cho ta!” giọng trung khí mười phần truyền đến.

      Lòng ta lơ lửng giữa trung, nghe được giọng này, chợt sửng sốt chút.

      Nhìn lại, binh lính tự động mở đường, thân ảnh từ phía sau vội vàng vào.

      “Lâm Sùng!” Ngô Giảo đeo châu mang ngọc, khuôn mặt trang điểm tinh sảo, nhưng mang vẻ giận dữ. Nàng chỉ vào thanh niên, “Ai bảo ngươi tới? Thu kiếm lại cho ta!”

      Các nàng đọc 84 chương này trước nhé, ta làm nốt các chương còn lại hen.
      Chris, Trà Xanh, ATranh4 others thích bài này.

    5. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Lần đầu đọc thấy cách hành Văn hơi khó đọc
      Nhưng càng đọc càng hay
      Thanh nàng nhiều

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :