1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Dung Ngữ Thư Niên - Thanh Hải Cầm Thiên Nga-92

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 76: Tranh chấp.

      ‘Bệnh’ của Ngụy Đàm, ngày hôm sau quả nhiên có ‘khởi sắc’.

      Chàng có thể ‘miễn cưỡng’ từ giường ngồi dậy, còn chịu ăn chút đồ trước mặt người Ngụy Giác phái tới thăm, hỏi chút chuyện trong quân.

      Người tới lộ vẻ vui mừng, với ta: “Phu nhân tới, quả nhiên hữu ích.”

      Ta khiêm tốn than thở, tình thâm ý trọng nắm tay Ngụy Đàm, dùng móng tay bấm lòng bàn tay chàng: “Ước nguyện của thiếp là phu quân sớm ngày bình phục.”

      Người tới nức nở dứt, lại khích lệ phen, hành lễ thối lui.

      Đợi Vương Huy báo người xa, Ngụy Đàm hẩy tay, nhìn về vết móng tay ấn hồng hồng, như cười như : “Phu nhân muốn tối nay vi phu báo thù sao?”

      Ta mỉm cười: “Tối nay thiếp nấu canh cần tây cho phu quân nhé!”

      Ngụy Đàm nheo mắt, đưa tay tới bắt ta. Ta thuàn thục tránh ra, ra ngoài gọi A Nguyên bưng nước, lau mặt cho Ngụy Đàm.

      Lát sau, lang trung hôm qua ta nhìn thấy vào ‘bắt mạch’. tên Vi Giao, vóc dáng cao, hai hàng lông mày vừa cong vừa thô, nghe Ngụy Đàm muốn ‘khỏe lại’, Vi Giao thở phào hơi.

      “Đại công tử, ngày mai cưỡi ngựa ra cổng chạy vòng , như vậy Thừa tướng càng yên tâm.” xoa xoa tay, hai mắt sáng lên.

      Ngụy Đàm liếc cái: “Ngươi gặp ai bệnh nặng có thể khỏe nhanh như vậy chưa?”

      “Mỗ gặp rồi.” Vi Giao lập tức : “Tiên sư (1) Diêu Biển Thước của mỗ ha ha, từng dùng thuốc, châm kim trị lành nam tử sắp chết, ngày hôm sau nam tử kia xuống ruộng làm việc như thường. Đại công tử được mỗ chữa trị, hồi phục thần tốc, chuyện phòng the dũng mãnh phi thường, ăn cơm ngại, cưỡi ngựa có gì khó?”

      (1): Tiên sư: Sư phụ qua đời.

      Ngụy Đàm: “…”

      Ta: “…”

      Bên tai ta giống như lửa thiêu, trong đầu khỏi nghĩ đến chuyện đêm qua, đáy lòng kinh hãi, ràng ta cắn khăn lên tiếng mà… Vấn đề phải chuyện này, ràng ta chịu, lưu manh Ngụy Đàm kia lại cái gì mà “ lâu lắm rồi…”, hết lần này đến lần khác… Đúng là cái đồ lưu manh!

      Lửa giận ngùn ngụt, ánh mắt ta mang theo sát khí, bắn về phía Ngụy Đàm.

      Ngụy Đàm lại làm như có chuyện gì, tựa như suy tư: “Ban đêm lang trung tùy ý lại trong doanh, quân sĩ mặc kệ, quân tào hôm qua làm nhiệm vụ là ai? Hình như là…”

      Dũng khí của Vi Giao lập tức đâu mất, vội vã cười làm lành: “Đêm qua mỗ nhà xí, ngờ nhà xí có người ngồi mất, mỗ bất đắc dĩ phải chỗ khác, vừa vặn tai thính… trách được quân sĩ, trách được quân sĩ!”

      Hai người này càng càng lọt tai, ta thấy Ngụy Đàm còn muốn tiếp, vội vàng chuyển đề tài: “Lang trung nhắc tới Diêu Biển Thước, có phải là Mậu Châu thần y Diêu Biển Thước ?”

      Ánh mắt Vi Giao sáng lên: “Đúng vậy!”

      “Phu nhân biết chứ,” Ngụy Đàm , “Vị này là Vi lang trung, chính là đệ tử thứ mười bảy của Diêu Biển Thước, đánh bạc thua hết gia sản, lần trước vi phu ngang qua Mậu Châu, Vi lang trung chặn xe cầu bán thân…”

      “Mỗ theo công tử chính vì thấy tướng mạo công tử đại quý!” Vi Giao mặt đỏ tới tận mang tai, lời lẽ đanh thép, “Mỗ là truyền nhân Biển Thước, bán thuật bán thân!”

      Ta: “…”

      Mới vừa nghe danh hiệu sư phó, ta cảm thấy ‘Diêu Biển Thước’ quen tai, lát sau mới nhớ lại là người phương nào. Mậu Châu Diêu Biển Thước, lúc ta còn , tên này già trẻ lớn bé đều biết. Nghe ông y thuật xuất thần nhập hóa, lại ít thu đồ đệ, người được ông nhìn trúng hẳn là thiên tư cực cao.

      “Hóa ra là Vi Biển Thước.” Ta tôn kính .

      Vi Giao nghe xưng hô này, hiển nhiên hưởng thụ vô cùng, cười híp mắt vái lạy ta: “Phu nhân tinh tường. Mỗ nghe danh phu nhân lâu, hôm qua gặp phu nhân lần đầu, được thấy mặt phu nhân, quả nhiên dung mạo như tiên nhân. Đáng tiếc lúc đó bất đắc dĩ, mỗ chưa kịp với phu nhân…”

      “Vương Huy!” Ngụy Đàm nghiêm mặt, quát về phía cửa trướng, “Kéo Vi lang trung ra ngoài!”

      Vương Huy nghe tiếng vào.

      “Mỗ là môn hạ của Diêu Biển Thước, phu nhân cũng gọi mỗ Biển Thước!” Vi Giao phản bác.

      Ngụy Đàm cười lạnh: “Vương Huy, kéo Vi Biển Thước ra ngoài.”

      Theo đúng ý Ngụy Đàm, giả bộ thêm mấy ngày, ‘khỏe lại’ càng tự nhiên hơn. Nhưng đến ngày hôm sau, Ngụy Lãng tới hậu quân, vào trướng chuyện với Ngụy Đàm, Vương Huy tới báo cho ta, Ngụy Đàm muốn gặp Ngụy Giác.

      Ta lấy làm kinh hãi, vội vàng vào trướng, chỉ thấy Ngụy Đàm đứng trước giá treo y phục.

      “Phu quân muốn gặp cữu thị sao?” Ta hỏi.

      “Ừ.” Ngụy Đàm khoác áo ngoài, chỉ chỉ giá gỗ, “Kiếm.”

      Ta lấy thanh kiếm tới, hỏi: “Việc gấp sao?”

      “Đúng.”

      Ta giúp chàng thắt đai lưng, chần chờ mở miệng: “Hôm qua phu quân còn mang bệnh, đột nhiên khỏe lại, cữu thị nghi ngờ sao?”

      “Nghi ngờ có sao!” Sắc mặt Ngụy Đàm trầm, buộc thanh kiếm lại, xoay người bước ra cửa.

      Ta nhìn theo bóng lưng Ngụy Đàm, có chút lo sợ. Kể từ khi thành thân, chàng luôn là người làm việc hết sức trầm ổn, vội vàng xao động, kể cả chuyện lớn, chàng đều có thể ung dung thản nhiên. Lần nay, lần đầu tiên ta cảm thấy chàng phát hỏa, hơn nữa, mũi nhọn nhắm thẳng vào Ngụy Giác.

      Đáy lòng cảm thấy thấp thỏm bất an, ta rời khỏi trướng, hỏi Vương Huy vừa nãy Ngụy Lãng chuyện gì. Vương Huy cũng biết, chỉ Ngụy Lãng vào trướng, nghe hai người to , nhưng biết.

      “Doanh trung có quy tắc, thị tùng mặc dù đứng canh cửa, nhưng lúc nghị thể nghe lén, phu nhân tha lỗi.” Vương Huy xin lỗi ta.

      Ta gật đầu, đành phải trở về. Đợi đến xế chiều Ngụy Đàm mới trở về, sắc mặt tốt lắm.

      “Xảy ra chuyện gì?” Ta muốn tùy tiện hỏi, trực tiếp tìm Ngụy Từ vừa trở lại cùng chàng.

      Ngụy Từ có chút do dự, suy nghĩ chút, với ta: “Trưởng tẩu nghe nghe vậy thôi, chớ kể cho ai.”

      “Ta kể làm gì, tiểu thúc cứ .” Ta .

      Ngụy Từ : “Thừa tướng dùng Chung Nguyên – hàng tướng Kinh Châu huấn luyện thủy quân, hôm trước Chung Nguyên quân sĩ Bắc Phương quen sống thuyền, ngày đêm trôi nổi, rất nhiều người đến nay vẫn nôn mửa khó chịu, đề nghị Thừa tướng lúc đậu thuyển lấy xích sắt xích lại với nhau, tướng sĩ thuyền như giẵm đất bằng, Thừa tướng cho rằng kế này rất tốt, lập tức đồng ý.”

      Ta hiểu ảo diệu của việc dụng binh, suy nghĩ chút, : “Phu quân đồng ý.”

      “Đại đường huynh dĩ nhiên đồng ý!” Ngụy Từ có chút kích động, “ biết Thừa tướng nghĩ thế nào! Hành quân đánh giặc, phải nhanh phải chuẩn, tại tuy ở nước, nhưng thuyền bị xích lại với nhau, vạn nhất có chuyện khẩn cấp, thuyền dính chặt với nhau điều động thế nào? Thủy trại tuy lớn, nhưng công kềnh hùng vĩ để làm gì?”

      Ta cảm thấy lời ấy có lý, : “Phu quân vừa mới góp lời với cữu thị? Cữu thị trả lời thế nào?”

      “Thừa tướng chịu nghe!” Ngụy Từ tức giận : “Ông ấy khóa thuyền bằng xích sắt, chính là xích đặc chế, tháo dỡ đơn giản. Lại trách cứ Đại đường huynh, huynh ấy năm trước huấn luyện thủy quân, nhưng những người này vẫn chưa quen thuộc thủy tính, chính là huynh ấy sơ xuất.”

      Ta cả kinh.

      Ngụy Giác thẳng mặt như vậy, thể nghi ngờ là phủ định toàn bộ công lao của Ngụy Đàm.

      “Dưới trướng Thừa có nhiều mưu sĩ,” ta trầm ngâm chốc lát, , “Bọn họ can ngăn sao? Còn Nhị thúc…”

      “Huynh ấy?” Ngụy Từ hừ lạnh, “Trưởng tẩu, thực dám giấu, tại dưới trướng Thừa tướng, nhân tài đông đảo, nhưng ai cũng muốn tranh giành thượng vị, năm trước chinh phạt Đàm trở về, mưu sĩ liền phân thành ba phái, phái ủng hộ Đại đường huynh, phải ủng hộ Nhị đường huynh, còn phái, phàm liên quan đến hai bên tranh giành, đều chịu gì. Dùng hàng tướng Kinh Châu để huấn luyện thủy quân do Nhị đường huynh , kế này Thừa tướng rất thích, sao có thể phản đối? Đại đường huynh cảm thấy tình thế này có thể hỏng việc, mới chạy tới khuyên, Trưởng tẩu cũng biết, Thừa tướng căn bản nghe.” Vừa vừa thở dài, giọng , “Trưởng tẩu, Thừa tướng là bá phụ đệ, ông ấy là người cố chấp, đệ biết từ , lúc trước sao, ông ấy có lòng khiêm nhường, quyết định ràng, cho nên đại có thể thành. Nhưng hai năm nay, Thừa tướng bắt đầu độc đoán, tính tình càng ngày càng gàn dở. Đệ cảm giác thấy, Thừa tướng quá thích người mạnh mẽ xuất sắc, cho dù là con ruột…”

      liếc về trướng Ngụy Đàm, tiếp nữa. Ý này ta hiểu, khẽ gật đầu, gì. Trong trướng, Ngụy Đàm ngồi trước bàn, nhìn bản đồ trải đó nhúc nhích, dường như nghiên cứu, dường như cũng nhìn đến xuất thần.

      Ta tới, châm chén trà, bưng ra mời.

      “Tứ thúc mới chế thuyền mới, phu quân tới nhìn sao?” Ta giọng .

      “Phải ?” Giọng Ngụy Đàm nhàn nhạt, nhìn lúc nữa rồi cuộn bản đồ lại, đặt sang bên. Lát sau, chàng hít sâu hơi, quay đầu nhìn về phía ta.

      “Bộ dáng của vi phu, có giống bệnh nhân ?” Chàng hỏi.

      Ta mỉm cười: “ phải phu quân có Vi Biển Thước sao? Chữa khỏi bách bệnh.”

      Ngụy Đàm nhướng mày, cười cười, có chút bất đắc dĩ.

      “Cuối cùng ta cũng tránh khỏi phụ tử tương khắc, mặc dù bất đồng, nhưng ta vẫn xem phụ thân bên kia có hợp tình hợp lý .” Chàng nắm chén trà trong tay, “Ta biết khuyên người khác, cũng biết khuyên phụ thân thế nào.”

      Ta nhìn chàng, đáy lòng có chút bất đắc dĩ.

      Cha hiền con thảo. Ngụy Giác trong nhà, mặc dù bất mãn với ai cũng tỏ vẻ hiền lành, Ngụy Đàm là nhi tử hiếu thảo. Nhưng bọn họ ở phương diện khác lại đối chọi gay gắt. Phụ tử như vậy, lần đầu tiên ta nhìn thấy, biết phải khuyên nhủ thế nào.

      “Tẫn nhân , biết thiên mệnh (2). Phu quân tận lực .” Ta nắm tay Ngụy Đàm, lúc lâu mới tìm được lời thích hợp.

      (2) Câu này nôm na là cứ cố gắng làm tốt bổn phận, có lúc người khác hiểu được cố gắng của mình.

      Ngụy Đàm nhìn chăm chú vào ta, khóe môi cong cong.

      “Đúng vậy, cứ cố hết sức.” Chàng thản nhiên .
      Chris, Trà XanhATranh thích bài này.

    2. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      [​IMG]
      Chương 77: Chuyện vui.

      Ta hoài nghi Ngụy Đàm phải người hiểu được cái gì gọi là hạ mình. Từ sau khi trở về từ chỗ Ngụy Giác, chàng mình trầm tư hồi lâu. Căn cứ kinh nghiệm hồi trước ta bị phụ thân khiển trách, ta cho là Ngụy Đàm đến tuổi này khó chịu đến rơi nước mắt, nhưng đương nhiên tâm tình hai ba ngày tới tốt. đêm tỉnh lại, cạnh ta trống trải, thấy bóng dáng Ngụy Đàm.

      Vương Huy , Ngụy Đàm lệnh quân sĩ gia cố hậu quân, còn dựng lầu quan sát tứ phía. Ta hết sức kinh ngạc, theo Vương Huy thăm thú. Trời nắng chang chang, đầu ta mang mũ mà còn cảm thấy nắng như lửa thiêu. Xung quanh doanh trại bụi bay mịt mù, hơn ngàn quân sĩ bận rộn, người vận chuyển gỗ thô, có người xẻ gỗ. Ngụy Đàm mặc áo ngắn vải thô, nón lá cũng thèm đội, đứng sườn đất chỉ huy đám quân sĩ lắp ghép lầu gác.

      Ta nhìn chàng tới lui, bỗng nhiên thấy an lòng.

      “Thiếu phu nhân.” Lúc này, Vương Huy tới đây bẩm báo: “Vương Trưởng sử cầu kiến.”

      Vương Cư? Ta gật đầu, : “Ta báo cho phu quân, mời Vương Trưởng sử vào trong trướng chờ chút.”

      “Người Vương Trưởng sử cầu kiến là thiếu phu nhân.” Vương Huy .

      Ta kinh ngạc.

      Vương Cư nhậm chức Trưởng sử dưới trướng Ngụy Giác, rất được Ngụy Giác coi trọng. Ngụy từ mưu sĩ chia làm ba phe, ông thuộc nhóm ‘gặp chuyện câm miệng’. Nhưng ta biết ông và Ngụy Đàm quan hệ tệ, trong chuyện kế thừa, ta hoài nghi ra ông đứng về phe Ngụy Đàm.

      Vì phụ thân, ta và Vương Cư coi như tương đối quen thuộc. Nhưng ta và ông rất ít khi chuyện, ông mình cầu kiến, đây mới là lần thứ hai.

      “Bái kiến thiếu phu nhân.” Trong trướng, Vương cư thấy ta vào, tiến lên hành lễ.

      “Vương công.” Ta hoàn lễ, mỉm cười, “ lâu gặp Vương công.”

      “Thiếu phu nhân khí sắc an khang.” Vương cư .

      Ta nhìn ông: “Lần này chắc Vương công tới chắc chỉ tới thăm.”

      Vương Cư cười cười: “Thiếu phu nhân minh giám.” Dứt lời, ông đoan chính : “ biết thiếu phu nhân có biết chuyện Đại công tử và Thừa tướng tranh chấp ?”

      Quả nhiên là vì chuyện này. Ta gật đầu: “Nghe loáng thoáng.”

      biết theo ý kiến phu nhân, tình hình trước mắt Đại công tử phải làm thế nào?”

      Ta rất thích văn sĩ, do bọn họ chuyện rất loằng ngoằng, trước tra hỏi ý nghĩ của ngươi là gì, sau mới ý kiến của mình. Ta có ý định chơi mấy trò này, mỉm cười: “Vương công có lời gì cứ đừng ngại.”

      Vương Cư trầm ngâm, : “Thiếu phu nhân, lấy ý kiến mỗ, Đại công tử nên lui về Ung Đô.”

      Ta kinh ngạc: “Lời ấy giải thích thế nào?”

      Vương Cư : “Thiếu phu nhân, lần trước Đại công tử cáo ốm, chính là vì tránh mũi nhọn của Thừa tướng, chuyện thủy trại, Thừa tướng có khúc mắc với Đại công tử, hôm qua nếu Đại công tử có thể bình tĩnh, đợi ít ngày nữa lúc thủy quân ra trận, tìm được sơ suất với Thừa tướng, còn có thể thay đổi. Nhưng tại, Thừa tướng bị kích, rất khó thuyết phục.

      Ta nghĩ nghĩ, : “Dù vậy, cũng thể lui về Ung Đô.”

      Vương Cư cười khổ, nhìn cửa trướng chút, thấp giọng : “Thiếu phu nhân nghĩ lần này Thừa tướng chinh Nam, có thắng hay ?”

      Ta thầm kinh hãi, nhìn ông: “Ý Vương công…”

      Vương Cư gì, chỉ lắc đầu cái.

      “Sao lại biết?” Ta hỏi.

      “Lúc trước xuất chinh, Thừa tướng suy nghĩ cặn kẽ mới có thể thay đổi. Mặc dù năm ngoái phạt Đàm, nhìn như hung hiểm, nhưng Thừa tướng biết người biết ta, lương tướng dưới trướng tất cả đều thuần thục công thủ, lấy sở trường khắc sở đoản, đắc thắng là kết cục đương nhiên. tại khác, Thừa tướng chinh Nam, quân tốt tuy nhiều, lương thảo mặc dù đầy đủ, nhưng binh tướng hiểu thủy chiến, lại thâm nhập sâu vào lòng quân địch, quân sĩ mệt mỏi, đúng là thất sách.”

      Vương Cư xong, nhìn ta chút, lại tiếp: “Phu nhân có từng nghĩ, khi bất trắc, hậu quân áp lực mấy phần? Trước tiên cứ hồi Ung Đô, gặp được biến cố, chẳng những Đại công tử rời xa hiểm cảnh, còn có thể giữ được Ung Đô, chẳng lẽ phải đại thiện?”

      Tim đập mạnh, ta với chén uống ngụm nước, vẫn khá hơn.

      Ta hiểu nghiệp binh gia, nhưng ý tứ ông ám chỉ ta nghe vẫn hiểu—trận này nếu như Ngụy Giác thua, bị thương hoặc mất mạng đều hợp tình hợp lý, khi đó, nếu như Ngụy Đàm trấn giữ Ung Đô, có ai tranh chấp nữa.

      “Sao Vương công với phu quân?” Im lặng lúc lâu, ta mở miệng .

      Vương Cư lắc đầu.

      “Thiếu phu nhân,” ông thở dài hơi, cười khổ , “Nếu có thể lay chuyển được Đại công tử, bây giờ Đại công tử gia cố doanh trại. tại phu nhân ở đây, chúng ta rất mong phu nhân khuyên bảo.”

      Sau khi Vương Cư , ta ngồi trong trướng, trầm tư vì những lời vừa rồi. Ngụy Giác chiến bại, cái giả thiết này làm ta rất động tâm. Nhưng có chuyện ta giải thích được, Vương Cư suy đoán, chỉ sợ Ngụy Đàm cũng biết, nhưng chàng muốn , chắc liên quan đến lợi ích.

      Ta nhìn về cửa trướng, chậm rãi hớp hớp trà.

      Kể từ khi rời khỏi Trường An đến nay, biến cố, bán đứng, chèn ép, các loại tranh đấu, tồi tệ hoặc bất đắc dĩ, ta sớm thấy nhưng thể trách. Ta sớm ngốc nghếch, hết lòng tin theo ai đó, ta quản thế gia môn phiệt cái khỉ gió gì, có thể sống tốt mới là điều quan trọng nhất.

      Cho nên, nếu như Ngụy Đàm có thể giống như Vương Cư , lấy cớ cáo bệnh hồi Ung Đô, ta hoàn toàn ủng hộ, nhưng Ngụy Đàm đồng ý.

      Mặc dù chúng ta chưa bàn bạc chuyện này, nhưng sau khi Vương Cư cho ta biết, ta biết Ngụy Đàm quyết tâm thế nào. Vương Cư hi vọng ta có thể khuyên, có nghĩa là ông ấy đánh giá cao ta. Ngụy Đàm tốt với ta chăng nữa, nhưng ta có thể khuyên chàng vứt bỏ phụ thân rơi vào nguy hiểm, ngồi im mưu lợi bất chính sao?

      “Thiếu phu nhân, gần trưa rồi, trước dùng bữa nhé?” Lúc này, A Nguyên tiến vào.

      Ta lắc đầu cái, ngáp: “Ta muốn ngủ lúc.”

      A Nguyên kinh ngạc: “Thiếu phu nhân sáng sớm dậy chưa được canh giờ, giờ mệt rồi sao?”

      Ta vặn vặn lưng: “Trời nóng quá.”

      A Nguyên đáp, giúp ta trải giường. Lúc ăn trưa, Ngụy Đàm trở lại. Ta cũng mơ màng tỉnh lại, cùng chàng dùng cơm trưa. Hành quân bên ngoài, đồ ăn được chú ý. Món ăn hôm nay là thịt hấp, đầu bếp làm tốt, bưng lên, vừa ngửi biết cho quá nhiều tương.

      Ta cũng quá xoi mói đồ ăn, nhưng lần này, chả biết tại sao, vừa ngửi thấy mùi này thấy lợm họng, chỉ kịp xoay đầu sang bên rồi nôn.

      “Sao thế?” Ngụy Đàm cả kinh, tới đây đỡ ta.

      Ta vừa thẹn vừa quẫn, muốn đẩy chàng ra, dạ dày lại cuộn lên, ta lại tiếp tục nôn.

      Ngụy Đàm vội vàng cho người mời Vi Giao.

      Vi Giao vẻ mặt vừa tỉnh ngủ, bị Vương Huy kéo tới, sau khi bắt mạch cho ta, hai hàng lông mày cong cong động đậy, lại thử lại lần nữa, mặt lộ ra nụ cười hân hoan.

      “Thế nào?” Ngụy Đàm hỏi.

      “Chúc mừng Đại công tử,” chắp tay thi lễ, “Thiếu phu nhân có thai.”

      Lời vừa ra, ta và Ngụy Đàm sửng sốt chút.

      “Thiếu phu nhân có thai?!” A Nguyện kịp phản ứng trước, nhảy nhót mở to hai mắt.

      Vi Giao gật đầu, nhanh chậm : “Xin hỏi thiếu phu nhân, tháng trước và tháng này nguyệt có đúng ngày ?”

      Ta lắc đầu, nụ cười mặt thu lại được. Nguyệt của ta vào trung tuần. Tháng trước, Ngụy Đàm xuất chinh, chuyện nhà bận bịu, lúc trước mỗi lần gió lạnh, nguyệt của ta thường tới, lần này ta cũng nghĩ nguyên nhân do gió lạnh, mà trung tuần tháng này, ta đường, xóc nảy mệt mỏi, nguyệt đến là tốt nhất…

      sao? phải chẩn lầm chứ?!” Ngụy Đàm kéo lấy cánh tay Vi Giao, con ngươi vì vui mừng mà phát sáng như sao, thần sắc mặt hưng phấn, ràng viết mấy chữ “Ngươi dám chẩn lầm ta giết ngươi”.

      Vi Giao vẻ mặt bất đắc dĩ, kéo lại cánh tay mình, sắc mặt có chút tốt: “Lời ấy của Đại công tử lạ lùng! Mỗ là Biển Thước, sao có thể chẩn lầm chuyện cỏn con này được…”

      “A Dung, đói bụng ? Muốn ăn gì?” đợi xong, Ngụy Đàm kéo tay ta, giọng có chút khẩn trương.

      đói.” Ta lắc đầu, nhìn chàng, biết do phơi nắng hay kích động mà mặt đỏ bừng, ánh mắt lấp lánh.

      Tin tức ngoài ý muốn này, lúc nghe được ta có chút thích ứng kịp, thậm chí biết nên phản ứng thế nào. Nhưng trong nháy mắt, khi ta nhìn thấy ánh mắt Ngụy Đàm, đáy lòng như có dòng nước ấm chảy qua, ngọt như mật vậy.

      Những sầu lo trước kia, nay đáng nhắc tới.

      Hôm qua bởi vì Ngụy Giác khiển trách Ngụy Đàm mà phiền muộn, hôm nay bởi vì tin vui trong bụng ta mà vui vẻ hẳn lên.

      Bận rộn nhất chính là Ngụy Đàm, chàng vẻ mặt hỉ khí, điệu bộ chủ , hồi khuyên ta, mới vừa rồi nôn ra nhiều vậy sao có thể đói bụng, trong bụng còn có cái tàu há mồm, phải ăn nhiều chút. hồi lại vênh mặt hất hàm sai khiến, để A Nguyên lấy dược liệu từ Ung Đô mang đến, đưa cho Vi Giao làm thuốc bổ, lát sau, chàng như có điều suy nghĩ, ở chỗ này tẩm bổ được, lập tức muốn đuổi ta về Ung Đô.

      “Mỗ cho là thể.” Vi Giao chậm rãi , “Thiếu phu nhân mới có thai hai tháng, nguy hiểm hết sức, xe ngựa mệt nhọc, bất lợi với thai nhi.”

      Ngụy Đàm đành thôi, ta nghe được lời này, nhớ tới lời Vương Cư , đáy lòng khỏi cười khổ, cái này, đừng Ngụy Đàm, vì hài tử, ta cũng muốn .

      Xem ra miệng Vương Huy giữ được bí mật, Ngụy Từ và Ngụy An nghe được tin tức, lập tức chạy đến.

      “A An! Đệ sắp được làm tiểu thúc rồi!” Ngụy Từ cười hì hì với Ngụy An.

      “Đệ vốn làm rồi.” Ngụy An , ánh mắt nhìn ta từ đầu đến chân, dường như muốn nhìn xem ta có chỗ nào giống bình thường mà làm cho bọn họ hưng phấn thế.

      “Cái này giống, cháu đích tôn!” Ngụy Từ nhấn mạnh ba chữ cuối, chớp mắt nhìn về phía Ngụy Đàm.

      Nghe được lời này, A Nguyên mắt sáng lên, hỏi Vi Giao: “ biết trong bụng phu nhân là nam hay nữ?”

      Vi Giao cười híp mắt : “Yên tâm yên tâm, phải công tử chính là nữ quân.”

      “Đây phải như trả lời sao!” A Nguyên bất mãn.

      “Ha ha, phu nhân mới được gần hai tháng, ngươi hỏi sư phụ ta cũng giống lời của ta thôi.”

      ….

      Mấy người nhao nhao cả lên, ta cười theo lúc, bao lâu cảm thấy mệt mỏi.

      Ngụy Đàm nhìn ra, vung tay lên, cưỡng chế mọi người rời , lát sau, trong trướng chỉ còn ta và chàng. Ta nằm giường, Ngụy Đàm ngồi bên. tay chàng nắm tay ta, tay nhàng đặt bụng ta, đuôi mắt cong cong, cả khuôn mặt vui sướng.

      “Có động nhỉ?” Chàng hỏi.

      biết.” Ta cười khẽ, “Phu quân nghe Vi Biển Thước sao? Còn chưa đầy hai tháng đâu.”

      Ngụy Đàm gật đầu, hai người nhìn nhau , nhưng ai giấu được nụ cười.

      “Phu quân muốn gì?” Ta hỏi.

      “Hả?” Khóe môi Ngụy Đàm uốn lên, sờ sờ đầu ta, than : “Nhìn nàng nhiều thêm chút nữa, bây giờ còn là giai nhân yểu điệu, thời gian nữa biến thành thùng thước rồi.”

      Ta ảo não, trợn mắt với chàng.

      Ngụy Đàm cười, cúi xuống, ôm lấy ta. Chàng dè dặt, dám áp vào bụng ta, chỉ vùi đầu trong cổ ta, nhàng vuốt ve.

      Trời nóng nực, người ta rịn lớp mồ hôi, nhưng tại, ta tuyệt sợ nóng. Ta vòng qua đầu vai Ngụy Đàm, nhìn đỉnh trướng, mắt bỗng nhiên cay cay.

      Ta nhớ tầm này năm ngoái, ta phải toan tính cho tương lai, coi như quyết định theo Ngụy Đàm trở về, ta cũng vẫn dè dặt, lúc nào cũng trong tình trạng nhìn sắc mặt chàng mà sống. biết từ khi nào, ta có thể tự nhiên chuyện với chàng như vậy, thân mật ôm… Trượng phu của ta.

      “Phu quân.” lúc lâu, ta nhàng mở miệng.

      “Ừ?”

      “Chờ thai nhi ổn định, phu quân cùng thiếp hồi Ung Đô, được chứ?”

      Ngụy Đàm ngẩng đầu lên. Ta nhìn tròng mắt đen gần trong gang tấc, bên trong phản chiếu gương mặt của ta, đầy kỳ vọng nhìn chằm chú vào chàng.

      Ngụy Đàm cười cười, chốc lát, vuốt tóc ta, tiếng nào.
      Chris, Trà Xanh, ATranh2 others thích bài này.

    3. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 78: Ánh lửa.

      Ngụy Đàm càng ngày càng bận rộn. Chàng muốn đích thân đốc thúc xây dựng doanh trại, lại vẫn quên trông chừng ba bữa cơm ta ăn, có khi chàng bận về được, để Vương Huy thay thế.

      May mà ta hay nôn, lại có Vi Giao ở đây, liên tiếp mấy ngày, trừ hạn chế lại, cũng có gì thay đổi quá lớn. Ban đêm Ngụy Đàm ngủ cũng quy củ vô cùng, chàng dám đụng đến ta, có khi theo thói quen đưa tay tới, nhưng đột nhiên nhớ ra, lại dừng tay, thu về.

      Cho nên, ta chiếm thế thượng phong. Ta cười xấu xa dán tới, siết chặt mặt chàng, véo véo mũi chàng… Ngụy Đàm bất mãn, ta liền vô tội nhìn chàng, lấy tay sờ sờ bụng làm ra vẻ nhắc nhở. Ngụy Đàm đành phải thôi, ta rất thưởng thức bộ dạng kinh ngạc của chàng, vui vẻ cười.

      Vi Giao rất hứng thú với dược liệu ta mang đến, lúc lấy ra, hai mắt sáng lên. “Kể từ khi chiến loạn, dược liệu tốt như này, mỗ lâu thấy.” vừa nhìn vừa ngửi, cười ha ha khen ngợi.

      Ta cười cười: “Nghe là dược liệu Nam Phương, Vi Biển Thước theo quân tới Nam Phương hơn tháng cũng chưa thấy sao?”

      Vi Giao lắc đầu: “Hành quân đánh giặc, dược liệu cung đủ cầu, nơi qua, nào có còn hàng tích trữ mà để ý.”

      Ta nghĩ Duyên Niên Đường bên kia thiếu mất người tinh thông y thuật, kể từ khi nhìn thấy Vi Giao, trong lòng vẫn tính toán ý định lung lạc , thấy bộ dạng thèm thuồng, ta biết thời biết thế: “Chút dược liệu, Vi Biển Thước có chỗ cần dùng, cứ câu.”

      Vi Giao quả nhiên vui sướng, cười híp mắt than thở với ta: “Như thế, đa tạ phu nhân.”

      Trời mưa, gia cố doanh trại rất thuận lợi, ta ở doanh trung, có thể trông thấy lầu quan sát mỗi ngày nhiều. Ngụy An hàng ngày đều tiền quân nhìn thuyền lớn, người bị rám đen rất nhiều, nhưng hăng hái bừng bừng, lúc trở lại ngừng với Ngụy Đàm, cái gì mà mép thuyền cùng bánh lái, ta nghe hiểu. Ngụy Đàm nghe , thỉnh thoảng hỏi hai câu, tỷ như xích sắt Ngụy Giác mới làm thế nào.

      Ngụy An suy nghĩ chút, nghiêm túc : “Khóa sắt rèn rất tinh xảo vững chắc. Nhưng hơi nặng, mỗi lần tháo ra, nhanh nhất cũng cần phải mười quân sĩ tháo trong nửa khắc mới có thể chạy.”

      Sau khi Ngụy Đàm nghe xong, cầm lấy chén uống ngụm nước, lông mày nhíu lại .

      Trời quang liên tiếp mấy ngày, mây càng lúc càng dầy, bắt đầu trở nên oi bức, mọi người cảm thấy trời sắp mưa, nhưng chờ mãi thấy. Hoàng hôn hôm đó, trời bỗng mưa phùn.

      “Khí trời Giang Nam kỳ quái.” A Nguyên ôm đống y phục phơi khô trở lại, : “Trời nóng thế này mà vẫn có mưa phùn.”

      Ngụy Đàm ra ngoài cả ngày, buổi tối ta mới nghe thấy ngoài trướng truyền đến tiếng vó ngựa quen thuộc. Ta rời trướng ra ngoài, mưa phùn lất phất, ngọn đuốc cũng như được phủ lớp lụa.

      “Tối nay trạm gác tăng cường tuần doanh.” Ngụy Đàm xuống ngựa, với Trình Mậu.

      “Dạ.” Trình Mậu lĩnh mệnh, xoay người thối lui.

      Ta bảo A Nguyên múc chậu nước cho Ngụy Đàm rửa mặt, rồi theo chàng vào trong trướng.

      “Nàng ngồi .” Chàng đỡ ấm nước trong tay ta, mình rót chén nước, uống ừng ực. Ta ngoan ngoãn ngồi bên, mấy hôm nay chàng đều vậy, để ta làm bất cứ chuyện gì.

      Đợi đến khi A Nguyên đưa nước vào, Ngụy Đàm bảo nàng ra ngoài rồi tự mình lau người, thay quần áo ướt.

      “Phu quân thủy trại?” Ta cả ngày thấy mặt chàng, tò mò hỏi.

      “Ừ.” Ngụy Đàm buộc lại vạt áo, tới, ngồi cạnh ta.

      “Thế nào?” Ta hỏi, “Nghe Tứ thúc , thủy trại vừa có thêm mười mấy chiếc thuyền lớn.”

      Ngụy Đàm cười cười, khẽ thở dài, “Còn có thể thế nào? Quá mức đồ sộ.” Dứt lời, chàng nhìn về ta, ánh mắt ấm áp, “Phu nhân hôm nay cảm thấy thế nào?”

      Lời này mỗi ngày chàng phải hỏi hai ba lần, ta cười cười, học ngữ khí chàng: “Còn có thể thế nào, động tĩnh gì.”

      Ngụy Đàm cười, vuốt vuốt mặt ta, đôi mắt cong cong, tay chàng nhấc lên, đặt ta ngồi trền đùi. Trời rất nóng, ta có thể ngửi được mùi mồ hôi xen lẫn hơi nước người chàng. Ta rất thích thế này, da thịt chàng rắn chắc, được chàng ôm hoặc ngồi dựa vào người, đều rất thoải mái. Ngụy Đàm nhìn về bụng ta, đặt tay lên.

      “Nàng xem, nó biết ta sờ nó ?” Lát sau, chàng thấp giọng .

      Lúc người này tò mò, bộ dáng rất thú vị, chân mày cau lại, ánh mắt tỏa sáng.

      “Nó quá, có lẽ nghĩ phu quân đánh.” Ta trêu ghẹo.

      “Phải ?” Ngụy Đàm giương mắt nhìn ta, tròng mắt đen giảo hoạt, vô cùng tình gật đầu, “Có giác ngộ như vậy cũng tốt, nghĩ cũng thấy nó giống phu nhân, sau này phải thường xuyên chỉnh đốn.”

      Tay ta đặt lưng chàng nhéo cái: “Thiếp thuở nghe lời, chọc cha mẹ tức giận.”

      “Hả?” Chàng cười nhướng mày, “Thế giống vi phu sao? Cũng tốt, vậy cần ta chỉnh đốn, tương lai tìm nữ nhân dạy dỗ nó.”

      Ta nghe được lời này, cẩn thận hỏi: “Sao phu quân biết là nhi tử? Nếu là nữ nhi sao?”

      “Nữ nhi sao…” Ngụy Đàm ôm ta, cái đầu tìm được cổ ta, khẽ cắn, “Vậy tìm cho con bé trượng phu.”

      Ta cười, ôm cổ chàng, thoải mái nheo mắt lại.

      “Phu quân.” lát sau, ta nhìn về cây nến đặt bàn, giọng , “Khi nào chúng ta trở về?”

      Động tác Ngụy Đàm ngừng chút, chốc lát, ngẩng đầu lên, vẻ mặt cười giỡn thu hồi.

      “Chuyện này ta hỏi Vi Giao,” chàng vén tóc mai cho ta, “Xe ngựa trải đệm dày, hành trình sẵn sàng, nàng cứ yên tâm hồi Ung Đô.”

      Tứ phía an tĩnh.

      Ta nhìn Ngụy Đàm: “Còn chàng?”

      “A Dung.” Ngụy Đàm thần sắc bất đắc dĩ, “Ta thống lĩnh hậu quân, thể tự ý nghỉ việc.”

      ———-

      Ánh nến chập chờn, hình như gió bắt đầu thổi. Ta nằm giường, ngủ được. Ngụy Đàm ra ngoài, chàng muốn tuần doanh. Ta để chàng , giống ngày thương ôm hông chàng triền miên hồi. Đương nhiên Ngụy Đàm nhìn thấu ta thoải mái, nhưng chàng cũng giải thích nhiều, chỉ an ủi phái hai trăm người đưaa ta trở về, binh tướng đều là người thiện chiến.

      Ngươi vốn có gì chắc chắn để khuyên chàng. Trong lòng có giọng an ủi, nhưng ta vẫn nguôi được, ta vuốt bụng, cho dù vì hài tử chàng vẫn chịu rời lúc này…

      Ta ấm ức, mơ mơ màng màng ngủ .

      Bị tiếng huyên náo đánh thức, ta tỉnh lại là nửa đêm, đèn trong trướng tắt, thanh huyên náo càng trở nên ràng. Ta nghe thấy tiếng bước chân chạy ầm ầm cùng tiếng quân tào thúc giục, tiếng vó ngựa dồn dập.

      Ta lập tức tỉnh táo lại. Ngồi dậy ra khỏi trướng, chỉ thấy ánh lửa hừng hực, trước doanh trướng, tên bay rào rào, quân tào lớn tiếng kêu quân sĩ đốt lửa.

      “Xảy ra chuyện gì?” Ta thấy A Nguyên vừa chạy vừa sửa sang lại đầu tóc, vội vàng hỏi.

      “Phu nhân! Nô tỳ nghe quân sĩ , bờ bên kia thủy trại bị hỏa công, đại quân Nam Phương lên bờ!”

      Ta thất kinh, muốn hỏi Ngụy Đàm ở đâu, tiếng vó ngựa dồn dập bỗng nhiên truyền đến, ta nhìn lại, chính là Ngụy Đàm.

      “Lập tức chuẩn bị xe ngựa! A Nguyên, thu dọn đồ dùng, cái gì cần thiết đừng mang theo! Vương Huy, lập tức mang đệm chăn trong trướng trải ra xe, càng dày càng tốt!” Chàng xuống ngựa, trầm giọng .

      A Nguyên và Vương Huy đáp lời, xoay người chạy chuẩn bị.

      “Thủy trại xảy ra chuyện?” Trong lòng ta kinh hoàng, nhìn chàng.

      Ngụy Đàm trả lời, tới : “Đêm nay nàng lập tức lên đường, ta để thuộc cấp Tống Kha đưa nàng .” Dứt lời, chàng quay về sau hô tiếng, “Tống Kha!”

      võ tướng cả người áo giáp tiến lên, thi lễ với ta: “Thiếu phu nhân.”

      “Còn chàng?” Ta nhìn chằm chằm Ngụy Đàm, tim đập thình thịch.

      “Ta theo sau.” Ngụy Đàm thấp giọng , dứt lời, nắm tay ta về phía sau trướng.

      Vương Huy chuẩn bị tốt xe ngựa, A Nguyên và mấy quân sĩ trải đệm phía , đội binh tốt đứng bên chờ lệnh.

      “Vi Giao ở đâu? phải bảo cùng sao?” Ngụy Đàm quay đầu quát tùy tùng.

      “Đây đây!” Lúc này, Vi Giao tách đội sĩ tốt ra, vội vàng chạy tới, quần áo xốc xếch.

      “Thăm dò chưa? Liệu có mật thám ?” Ngụy Đàm hỏi tùy tùng.

      Có người : “ thăm dò xong, ba mươi dặm về hướng Bắc doanh trại, có gì kỳ lạ.”

      Ngụy Đàm quay sang ta, hai tròng mắt bình tĩnh. Ta nhìn chàng, biết lúc này thể làm chủ, nước mắt ta vẫn chảy ra, thoáng cái mọi thứ đều mơ hồ .

      “Chàng cùng ta …” Ta khẩn cầu .

      Ngụy Đàm tay đặt vai ta, mím môi, thấp giọng : “Yên tâm, ta sao.”

      Ta cầm tay chàng, chịu buông ra.

      Ngụy Đàm nắm tay ta dẫn tới trước xe, “Việc này nên chậm trễ, lên xe!”

      A Nguyên ở xe, vội vàng kéo ta ngồi lên. Ta vịn vách xe. Nhìn Ngụy Đàm.

      đường cẩn thận.” Chàng cúi đầu nhìn ta, bàn tay thô to nhàng lau nước mắt cho ta.

      “Phu quân…” Ta gọi, Ngụy Đàm đẩy bàn tay ta ra khỏi người chàng.

      “Lên đường!” Chàng quát xa phu.

      Xe ngựa chạy, ta ổn định thân thể, nhìn về phía chàng.

      “Phu quân!” Lỗ mũi chua xót, ta lớn tiếng gọi. Ngụy Đàm đứng đó, nhúc nhích.

      Đây hết thảy, rất quen thuộc. Đúng vào buổi tối ta rời nhà , mọi người đứng giữa trời tuyết, đưa mắt nhìn ta xa.
      Chris, Trà Xanh, ATranh2 others thích bài này.

    4. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 79: Dã nhân.

      Xe ngựa chạy nhanh, tiếng gió thổi vù vù bên tai, trước mắt mờ mịt, chỉ còn lại ánh lửa bập bùng và thân ảnh mờ mịt.

      “Phu nhân, Đại công tử bình an trở về.” A Nguyên khuyên, kéo ta vào trong xe, kéo rèm xuống.

      Ta nằm đệm, trợn tròn mắt, phía ngoài huyên náo, bên trong bóng đêm bủa vây.

      Xe ngựa chạy như bay, hai canh giờ sau, Tống Kha hộ tống báo lại, trời sắp sáng rồi, ngựa và sĩ tốt bôn tẩu cả đêm, cần phải nghỉ ngơi. Ta muốn chuyện cũng muốn ra ngoài, nên bảo A Nguyên thay ta báo lại Tống Kha, chuyện lại do làm chủ.

      Xe dừng lại, ta nghe thanh binh lính lại, chợt có người thầm , nhưng ngay sau đó bị khiển trách chớ có lên tiếng.

      Cả đêm rời khỏi Kỳ Lăng, ai cũng biết đây là chạy trốn, khí có chút đè nén, ngay cả cây chim hót cũng có vẻ quỷ dị, mọi người dè dặt, giống như sợ kinh động cái gì.

      “Phu nhân.” A Nguyên xuống xe, vòng rồi trở lại, giọng với ta, “Tứ công tử giống phu nhân, ăn uống gì.

      Ta đây mới nhớ ra, còn Ngụy An trong đám người này, suy nghĩ chút, ta ngồi dậy.

      “Tóc ta rối ? Mắt có bị sưng ?” Ta hỏi A Nguyên.

      A Nguyên nhìn ta chút, cười cười: “Nô tỳ lấy khăn ướt cho phu nhân lau mặt.” Dứt lời, xuống xe.

      Nàng dùng nước suối nhúng ướtkhăn, mang về cho ta lau mặt, lại ấp vào mắt hồi, đợi đến khi nàng cảm thấy sao, ta bước xuống xe. Phía ngoài, Tống Kha và sĩ tốt nhìn thấy ta, đều lộ ra vẻ kinh ngạc, rối rít hành lễ. Ta gật đầu với bọn họ, lại hỏi chút ít đường thế nào, ăn uống ra sao… Hàn huyên trận, ta tới xe Ngụy An.

      Ngụy An ngồi trong xe, đẽo đẽo gọt gọt, làm con thuyền. Thấy ta, có chút kinh ngạc, hành lễ.

      “Tứ thúc dùng bữa?” Ta hỏi.

      Ngụy An mặt chút thay đổi: “Trưởng tẩu cũng chưa dùng.”

      “Như vậy vừa lúc, ta và Tứ thúc cùng dùng.” Ta chờ trả lời, bảo A Nguyên mang cơm nắm và nước tới.

      Ngụy An có chút do dự, nhìn ta chút, dừng việc trong tay, xuống xe ngồi cùng ta, cầm lấy nắm cơm từ từ ăn.

      “Tứ thúc chế thuyền?” Ăn xong, ta nhìn món đồ gỗ còn chưa thành hình.

      “Dạ.” Ngụy An vừa nhai vừa , “Đệ thử tìm cách chế xích sắt vừa bền vừa dễ tháo.”

      Ta mỉm cười, ý nghĩ tệ, nhưng tại quá muộn.

      “Tứ thúc.” Đáy lòng ta thâm trầm, chậm rãi , “Nếu… Ta nếu, thủy trại bị đốt, những thuyền kia thế nào?”

      Ngụy An suy nghĩ chút: “Các thuyền tách ra bất tiện, đêm qua lại có gió, lại chưa tháo xích, thuyền bị cháy.”

      cách khác, thủy trại lớn như thế, chưa khai chiến dùng được. Hậu quân Ngụy Đàm, là nơi cuối cùng của doanh trại. Ta cảm thấy rùng mình, im miệng .

      “Trưởng tẩu chớ sợ.” Ngụy An yên lặng lúc, nhìn ta, hai mắt trong veo, “Chờ đệ nghĩ ra cách tháo xích đơn giản hơn, lần sau tái chiến, thủy trại bị đốt.”

      Ta sửng sốt chút, chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng có sức mà cười. Nhớ tới bóng dáng đêm qua, đáy lòng khổ sở.

      “Như thế, Tứ thúc cố gắng lên.” Ta xong đứng dậy, trở về xe ngựa của mình.

      Xe ngựa gấp gáp tiếp, Kỳ Lăng sớm bị bỏ lại phía sau. Núi sông cỏ cây, mặc dù cách Nam Phương con sông, nhưng phong cảnh hoàn toàn khác Bắc Phương.

      ai có tâm tình du ngoạn sơn thủy, thẳng đến sau giờ ngọ, Tống Kha tới với ta, mười dặm phía trước là địa giới Tân An, có thành trì tên Uyển thành, là trung tâm huyện của Uyển huyện, chúng ta nghỉ tại đó.

      Ta hiểu mấy thứ này, để mặc Tống Kha an bài. Mặt trời từ từ lặn, quả nhiên, thành trì xuất trong tầm mắt. Mọi người đều vui mừng, vội vàng tới, đến dưới thành, lại thấy cửa thành đóng chặt.

      Tống Kha đứng dưới gọi cửa, lát sau, người thò đầu từ thành xuống.

      “Người nào đến?”

      “Ta là thiên tướng Tống Kha dưới trướng Thừa tướng! Còn mau mở cửa!” Tống Kha .

      Người kia : “Ôi ôi! Hóa ra là Tống tướng quân! Chờ chút, gần đây nghe được phía trước có chiến , Huyện trưởng tùy tiện cho mở cửa, cho nên tiểu nhân phải hỏi trước!” xong, tiếng kẹt, cổng thành chậm rãi mở ra.

      Tống Kha ngăn cản mọi người, vào bên trong.

      “Sao thế?” A Nguyên nghi ngờ bò sang cửa sổ xe nhòm ra, lát sau, chỉ thấy Tống Kha hét lớn tiếng: “Quay đầu lại! !” Mọi người kinh hãi, xa phu vội vàng quay đầu ngựa, ta và A Nguyên bị xóc, ngã lăn đệm.

      Đợi ta ngồi thẳng dậy, chỉ nghe được tiếng kêu truyền đến, Tống Kha hô to: “Hộ vệ chủ nhân!” Lời còn chưa dứt, tiếng binh khí vang lên.

      Xe ngựa chạy nhanh, bụi đất bay đầy trời, ta hiểu lắm mấy chuyện chém giết. Xe ngựa chạy như bay, lâu sau bỏ lại những thanh chém giết phía sau. Tròng trành gần khắc, đột nhiên, rắc tiếng, xe ngựa rung mạnh, xa phu hô lớn tiếng, hồi lâu mới ngừng lại được.

      Ta kinh hồn, muốn hỏi chuyện gì, xa phu thở hồng hộc : “Phu nhân! Xe thể chạy được nữa rồi! Ngựa kéo xe chết con!”

      Chuyện bất trắc xảy ra, lòng ta rối loạn, mặc A Nguyên ngăn cản, ta nhảy xuống nhìn xe.

      Tứ phía là rừng núi, an tĩnh người. Trước xe ngựa, hai con ngựa chỉ còn con, thở hổn hển. Xa phu tháo dây ra khỏi con ngựa chết, than thở: “Kể từ khi rời khỏi Kỳ Lăng, chả được nghỉ mấy lần, nguyên nghĩ tới ban đêm có thể vào thành thị, nhưng… Ôi…”

      lúc này, trận tiếng vó ngựa dồn dập tới gần, tâm trạng của ta chấn động, muốn gọi bọn họ trốn, xa phu : “ cần trốn! Là xe ngựa Tứ công tử.”

      Ta nhìn lại, quả nhiên, xe ngựa kia chạy như bay mà đến, nhưng ngồi ở vị trí xa phu là Ngụy An.

      “Hu!” Ngụy An thạo đánh xe, chạy quá vài trượng xe ngựa mới dừng hẳn.

      “Tứ thúc!” Ta vội vàng tiến lên phía trước, nhìn từ xuống dưới, “Tứ thúc sao chứ?”

      Ngụy An để roi xuống, nhảy xuống xe, lắc đầu: “ sao.”

      “A! Cuối cùng cũng dừng lại rồi!” Ta định tiếp, ngờ, mành xe nhấc lên, Vi Giao xanh mét như tàu lá chui ra, “Hù chết mỗ rồi!”

      Ta kinh ngạc nhìn bọn họ.

      Vi Giao vỗ vỗ bụi đất người, cười : “Thiếu phu nhân chớ sợ, con ngựa của mỗ trúng tên, may nhờ Tứ công tử kéo lên xe, rồi xa phu lại trúng tên, Tứ công tử lại đánh xe.” Dứt lời, chắp tay, “Thiếu phu nhân có sao ?”

      Ta: “…”

      biết quân sĩ thế nào rồi?” A Nguyên hỏi.

      Vi Giao lắc đầu : “Trong thành trì kia là quân địch, Tống Kha tướng quân lợi dụng sơ hở giúp chúng ta chạy trốn, tử chiến ở phía sau, sợ rằng hung hiểm khó lường.”

      Mọi người im lặng. Ta nhìn xe ngựa trọn vẹn, buồn bã : “Giờ phải làm thế nào?”

      Vi Giao suy nghĩ chút, : “Mỗ đa từng hành nghề y ở nơi này, nếu thiếu phu nhân nguyện ý, mỗ có kế này.”

      Ta : “Thỉnh Vi Biển Thước .”

      Vi Giao : “Dân ở đây, phàm là người giàu có đều có xe ngựa, mỗi lần đại chiến, toàn gia di chuyển là chuyện thường. Chúng ta có bốn người, ba con ngựa, bằng để xe hỏng lại, buộc hai ngựa vào xe, cưỡi con, thoạt nhìn giống người đường.”

      Ta nhìn , rồi lại nhìn mọi người chút.

      Ra khỏi nhà, người ta và Ngụy An là quần áo tầm thường, xe ngựa kiểu dáng tầm thường, lý do vì muốn rêu rao, vừa lúc hôm nay cần dùng.

      “Người nào ngồi xe? Người nào cưỡi ngựa?” Ngụy An hỏi.

      Vi Giao : “Thiếu phu nhân thân thể tiện, cùng A Nguyên ngồi xe, công tử và xa phu ngồi trước đánh xe, mỗ cưỡi ngựa.”

      A Nguyên hồ nghi nhìn : “ phải Biển Thước muốn chạy mình chứ?”

      Vi Giao trừng nàng, ảo não : “Mỗ há lại làm chuyện vô nghĩa?! thử nhìn mà xem, nam tử trưởng thành ai cưỡi ngựa! Mỗ theo Đại công tử, sinh là người của Đại công tử, chết là…”

      “Được rồi.” Ta lên tiếng cắt đứt, “Cứ theo lời Vi Biển Thước, việc này thể chậm trễ, mau chuẩn bị.”

      Mọi người đáp ứng, chia nhau thu dọn.

      Xe ngựa ta ngồi bị hỏng buồng xe, đồ xe được mang ra ngoài, chất lên xe Ngụy An, vì muốn để lại dấu vết, mọi người đẩy xe xuống khe núi bên cạnh. Chuyện còn lại, tựa như Vi Giao , ta và A Nguyên ngồi trong xe, xa phu và Ngụy An ngồi ngoài xe, Vi Giao cưỡi ngựa.

      Vì đóng giả giống người bản địa, theo lời Vi Giao chỉ điểm, đầu ta quấn khăn, tóc Ngụy An để chỏm cũng bị A Nguyên sửa thành dáng vẻ quê mùa. Hết thảy an bài xong, Vi Giao thấy giống rồi, lúc này mới lên đường.

      Sắc trời tối, đoàn người gặp bất trắc, ai ai cũng mệt mỏi, ai mở miệng chuyện.

      Dọc theo đường , chúng ta tìm được chỗ nghỉ chân, chỉ có thể ngủ ngoài đồng. Vi Giao, xa phu, Ngụy An tìm củi, ta và A Nguyên ở lại, lấy cơm nắm, lương khô ra chia.

      Lúc trời tối, lửa nổi lên, ánh sáng hòa tan bóng đêm. Ta và A Nguyên cầm cơm nắm, bẻ thành từng tiếng , cho vào miệng, Ngụy An ăn xong trước, loay hoay với cái thuyền.

      Đối diện, Vi Giao và xa phu tán gẫu đến vui vẻ.

      “Lúc trước mỗ nghe quân sĩ gọi người là Hoàng thúc?” Vi Giao .

      Xa phu cười ha ha: “Tiểu nhi gọi loạn, dám nhận.”

      “Có gì mà dám nhận, lúc trước hàng xóm của ta, ai tuổi lớn chút đều được gọi là thúc.” Vi Giao vừa nhai vừa , “Nghe khẩu Hoàng thúc, giống như ở Hành Châu.”

      “Đúng vậy, ta là người Hành Châu.”

      “Ô, vậy ta và thúc coi như nửa đồng hương, Mậu Châu và Hành Châu sát nhau…”

      Hai người cười cười , bên này im ắng hơn nhiều.

      Ta nhớ tới Ngụy Đàm, rời khỏi Kỳ Lăng gần ngày, biết chiến ra sao. Dọc đường , lòng ta vướng mắc chuyện này, đứng ngồi yên. Nếu muốn từ Kỳ Lăng về Ung Châu, phải qua Uyển thành, Uyển thành bị công chiếm, tình thế càng thêm hung hiểm.

      Ngụy Đàm… Ta nhớ đến chàng, lòng nặng trĩu. Nhưng bản thân ở nơi hoang dã mịt mờ, chỉ có thể lo lắng suông mà thôi.

      Đột nhiên, A Nguyên dùng sức kéo ta: “Phu nhân…”

      Ta nhìn nàng, thấy nàng nhìn chằm chằm phía trước, thần sắc khẩn trương.

      Ta theo hướng nàng nhìn lại, trong bóng đêm xuất hai người. Đó là hai tráng hán, quần áo người thô tục, đầu tóc rối bời, đao tay sáng loáng.

      Vi Giao và Hoàng thúc nhìn thấy bọn họ, mặt biến sắc, đứng lên khỏi mặt đất.

      “Các ngươi người phương nào?” Vi Giao khẩn trương hỏi.

      người nhìn , lại đánh giá ta và A Nguyên, lộ ra nụ cười hèn mọn. nhổ nước miếng lên lưỡi đao, dùng tay áo xoa xoa: “Bọn ta là dân phụ cận, các ngươi nghỉ đêm ở núi này là địa phận của bọn ta, bọn ta tới thu chút tiền.”
      Chris, Trà Xanh, ATranh2 others thích bài này.

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 80: Uyển thành.

      A Nguyên ôm cánh tay ta, nhìn ta, thần sắc khẩn trương.

      “Nhưng ta có tiền.” Vi Giao .

      Lòng ta hỏng rồi. Quả nhiên, hai người kia liếc mắt nhìn nhau, cười lên, mang theo ngoan lệ.

      “Ô hay!” đại hán vóc dáng thấp lùn khinh miệt , “Có xe có ngựa, tiền? Thế đạo này ông nội đây chỉ thấy người ta tiếc mệnh, chưa thấy ai tiếc tiền!”

      Người kia giơ đao lên, hướng về phía Vi Giao: “Bỏ tiền bảo vệ tính mạng!”

      Mọi người sắc mặt trắng bệch, Vi Giao nhìn chằm chằm lưỡi đao, sợ đến nỗi câu cũng nên lời.

      “Tráng sĩ chậm , nghe thiếp lời!” Ta thấy ổn, vội , “Chúng ta vì tránh họa chiến tranh mà rời khỏi nhà, vội vàng, xác thực mang theo tiền tài. Tráng sĩ tin lên xe kiểm tra, đồ đạc ở tất trong đó. Tráng sĩ muốn tiền tài lấy xe ngựa , kính xin giơ cao đánh khẽ, chớ làm tổn thương tính mạng người nhà!”

      Hai người kia nhìn ta, lát sau, người cao nháy mắt với người thấp, người thấp tới xe ngựa. Lát sau, ra, sắc mặt ảo não: “Đúng là có tiền.”

      Người cao có chút thất vọng, nhìn về phía ta, bỗng nhiên cười cười, thu đao. xoa xoa lưỡi đao, tới, đánh gá ta từ xuống dưới. Lòng ta căng thẳng, khỏi lùi lại hai bước.

      mang tiền cũng sao,” mắt lóe sáng, “Vị mỹ nhân này theo ta hồi trại, đảm bảo nàng…”

      Lời còn chưa dứt, kẻ thấp lấy cùi chỏ đụng .

      “Đại ca chỉ giựt tiền, cướp người.” giọng .

      Người cao trừng mắt, nhìn tứ phía, thầm : “Đại ca có ở đây, ta đây ba mươi…” xong, liếc về phía ta, lộ vẻ thèm thuồng.

      Ta phát sợ, cầm chặt tay A Nguyên, lùi về phía sau hai bước.

      “Dương Tam! Đặng Ngũ!” Lúc này, giọng trong rừng truyền đến, “Thế nào? Có hàng ?”

      Tựa như gió mát giữa đêm hè, ta nghe giọng này, ngẩn người.

      “Có hàng có hàng!” Kẻ thấp . Cỏ cây bị vạch ra, tiếng bước chân truyền đến, lát sau, người che nửa bên mặt, từ trong rừng ra.

      Thấy ta, chàng sửng sốt chút.

      “Ta sớm bảo các ngươi đánh cướp người đường tốt, hôm nay lại cướp phải người mình.” Công Dương Quế giật khăn che mặt xuống, nhàn nhạt cười. Bóng đêm tĩnh mịch, trong núi, chỉ có vài ngọn đèn như ánh sao le lói.

      Đó là thôn xóm bỏ hoang, mấy gian nhà tranh tan hoang được sửa chữa lại, người có thể ở.

      “Chỗ ở đơn sơ, muội ở tạm.” Công Dương Quế đưa ta vào nhà, chỉ chỉ cái giường lót cỏ khô, “Muội và A Nguyên ngủ chung.”

      Ta gật đầu tạ ơn, so với ngủ ngoài đồng, chỗ này tốt hơn nhiều lắm. Mới vừa ở trong rừng sợ bóng sợ gió hồi, hai người mới vừa rồi cướp bóc hẳn là hảo hữu xuất thân giang dương đại đạo của Công Dương Quế. May mà Công Dương Quế xuất , nếu suýt nữa xảy ra chuyện xấu. Công Dương Quế lên tiếng hỏi tình huống của chúng ta xong, ngủ ngoài đồng nguy hiểm, đề nghị chúng ta tới chỗ bọn họ nghỉ qua đêm.

      , lúc trước trải qua kinh sợ, ta rất cố kỵ bọn họ, nhưng vẫn tin tưởng Công Dương Quế, hơn nữa ngủ ngoài đồng, chúng ta mấy người tay tấc sắc, vô luận gặp phải dã thú hay truy binh đều thể thoát thân.

      Ngoài cửa, bảy tám đại hán tướng mạo rắn chắc, nhìn vào trong này, khuôn mặt tò mò. A Nguyên kéo ta, sắc mặt sợ hãi.

      Công Dương Quế thấy thế, với ta: “Bọn họ là huynh đệ làm bảo tiêu với ta, con người trượng nghĩa. Lúc trước gặp chuyện bị thương nặng, bất đắc dĩ mới trốn tới đây, thấy thôn hoang vắng liền dừng chận, nếu phải cùng đường, làm sơn tặc.”

      “Vốn là giang dương đại đạo…” A Nguyên bất mãn thầm.

      Ta nhéo tay nàng, ý bảo chớ lên tiếng, mỉm cười : “Là huynh đệ bảo tiêu, cũng coi như cố nhân.”

      Công Dương Quế ngoắc ngoắc tay với bọn họ: “Còn vào.”

      Lời này vừa xong, các đại hán rối rít vào, cười ha ha, có người gật đầu với ta, có người chắp tay với ta, có người thi lễ với ta, hò hét loạn lên.

      biết phu nhân là cố nhân Công Dương huynh đệ, đắc tội!” Dương Tam gãi đầu, khuôn mặt ngượng ngùng.

      Đặng Ngũ bên cười : “Phu nhân biết, huynh đệ bọn ta đòi lương thực, hung thần ác sát hù dọa được người, chứ bản tính bọn ta đều là người tốt…”

      Dương Tam chọc : “Đặng Ngũ ngươi đừng dát vàng lên người, mới vừa rồi ai vừa nhổ nước miếng vừa mắng, hỏi muốn tiền hay muốn mạng?”

      Đặng Ngũ chọc lại: “Ngươi sao, mới vừa rồi ngươi còn mình ba mươi, muốn cướp phu nhân…”

      Hai người ngươi câu, ta câu, những đại hán kia cười vang, ta và A Nguyên mỉm cười, hai mặt nhìn nhau.

      Mặc dù đường mệt mỏi, nhưng ta chút buồn ngủ, sắp xếp xong xuôi, ta gọi Công Dương Quế. Ta muốn chuyện với chàng, vì cái gì khác, muốn hỏi sao chàng lại ở đây, thứ hai là hỏi chàng chuyện Ngụy Đàm và Uyển thành.

      Chuyện thứ nhất xong, ta căn bản cũng đoán được, Công Dương Quế qua trạm kiểm tra bị chặn, nhưng do thân phận chàng, người áp tải dám trói lại giống phạm nhân bình thường, cho nên, Công Dương Quế lại trốn thoát, đường đến Nam Phương tìm huynh đệ.

      Chuyện thứ hai, Công Dương Quế mấy ngày nay chàng đều ở nơi thôn dã, chuyện Kỳ Lăng và Uyển thành chàng . Nhưng tình hình ở Uyển thành, chàng cũng với ta chút.

      “Kỳ Lăng, Uyển thành đều là địa giới của Vinh quận, nơi đây đường thủy nhiều, di chuyển bằng thuyền bè, Đại công tử chọn tuyến đường này cho muội hồi Ung Đô, chắc nghĩ đường thủy nhanh và tiện.” Công Dương Quế , “Ban đầu Thừa tướng phạt Nam, lấy Vinh quận tiến vào, chắc cũng suy tính như vậy.”

      Ta gật đầu.

      “Bắt đầu khai chiến, Lương, Ngô đường lui bước, mà Vinh quận, Thừa tướng đánh chiếm quá bảy ngày.” Công Dương Quế ý vị thâm trường nhìn ta, “Muội có từng nghĩ, thủy quân Lương Ngô tinh nhuệ, đối với bọn họ mà , Vinh quận dễ thủ khó công, tại sao tới bảy ngày bị đánh lui?”

      Ta căng thẳng nhìn chàng.

      Công Dương Quế nhìn ra ngoài cửa, : “Nơi đây là chốn cũ của Lương thị, Thừa tướng ép Thiên tử lệnh chư hầu, dân Vinh quận nhiều người ghét Thừa tướng. Lương Mân coi như lui, muốn trở về là chuyện dễ dàng. Sau Uyển thành có hào Giang Thiên, khi cướp được, cũng cách trở nam bắc. tại Uyển thành trong tay Lương Mân, cùng Kỳ Lăng tạo thành thế gọng kìm.” Chàng dừng lại, , “Cái này, sợ là mưu từ lâu.”

      Ta nghe chàng , cả người giống như ngâm nước lạnh, từng trận rét lạnh.

      “Lúc ta rời khỏi Kỳ Lăng, phu quân còn chưa biết chuyện này.”

      Công Dương Quế trầm ngâm, : “Uyển thành là nơi quan trọng, nếu có dị động, chắc chắn có do thám báo lại.”

      “Nhưng ta đến cửa thành mới biết có biến.” Tim ta đập ngày càng gấp, nhìn chằm chằm Công Dương Quế, “Huynh cũng Lương Mân ủ mưu lâu, chừng cái gì cần làm bọn chúng làm xong, chỉ còn chờ đại quân tiến vào.” Ta vừa vừa tưởng tượng đại quân tiến vào Uyển thành như vào trong hũ, ánh lửa, máu tươi, tiếng kêu, người chạy ra bị nước sông nuốt sạch…

      “Có thể truyền tin cho huynh trưởng.” giọng bình tĩnh truyền vào.

      Ta kinh ngạc quay đầu lại, thấy Ngụy An đứng cạnh cửa. nhìn chúng ta, : “Huynh trưởng từng , huynh ấy lệnh tướng phòng thủ khi có biến, châm lửa làm hiệu.”

      “Trong rừng sao… Có thể được, nhưng người quen đường thể được.” Lúc mọi người tụ tập. Dương Tam suy nghĩ chút, .

      Ta gật đầu: “Chính vậy, thiếp nghe chư vị tráng sĩ quen thuộc dịa hình này, muốn cầu chư vị giúp đỡ.”

      Bọn đại hán nhìn nhau.

      “Đốt lửa núi cũng có gì, chỉ cần leo lên núi thả mồi lửa.” người ngoáy lỗ tai, liếc qua, : “Nhưng Ngụy tặc gian xảo, Vinh quận người người muốn giết…”

      Lập tức có người : “Ngô Côn kia cũng phải người tốt, huynh đệ bọn ta bị giết, còn Bộ đại ca, tại sinh tử chưa .”

      Mọi người bàn tán sôi nổi. Công Dương Quế chuyện. Ta nhìn về Dương Tam, khoanh tay trước ngực, tỏ thái độ.

      “Nếu chư vị tráng sĩ chịu hỗ trợ, thiếp trả thù lao.” Ta .

      Lời vừa ra, trong phòng lập tức yên lặng như tờ.

      “Phu nhân nhắc tới chuyện trả thù lao, vậy ta đây cũng luôn.” Dương Tam cười cười, : “Huynh đệ bọn ta, xuất thân đạo thương, làm chuyện phu nhân , chính là đối nghịch với Lương Ngô, chuyện này hung hiểm, phu nhân chắc cũng hiểu.”

      Ta gật đầu: “Đúng vậy, thiếp sốt ruột cứu phu quân, chuyện trả thù lao, tráng sĩ cứ .”

      Dương Tam chậm rãi : “Phu nhân xuất thân đại gia, trượng phu của phu nhân ít nhất cũng là tướng quân, chuyện này nể tình Công Dương huynh đệ bọn ta mới đáp ứng.”

      Ta hiểu ý tứ của , : “Tráng sĩ cứ ra giá.”

      “Mười vạn tiền.” Dương Tam .

      xong, mọi người phía sau lộ vẻ kinh ngạc.

      Ta nhìn , chốc lát : “Mười vạn tiền? Tráng sĩ có biết tòa ngũ trạch chỉ bán được vài đồng? Nhà thiếp nghèo, tính mạng toàn gia cũng đáng mười vạn tiền.”

      Dương Tam cười cười, : “Phu nhân có thể xuất bao nhiêu tiền?”

      vạn tiền.” Ta , “Nhà ta đổ nát, phu quân lương bổng thấp, gom góp chỉ được bằng này, cũng chỉ có thể xuất ra bằng này.”

      Dương Tam : “Bọn ta huynh đệ tám người, vạn tiền sợ đủ.”

      Ta cắn môi: “Tráng sĩ muốn bao nhiêu?”

      Mắt Dương Tam chợt lóe: “ vạn rưỡi.”

      Ta nhìn : “Thiếp lại thêm ngàn, vạn mốt.”

      “Ít nhất vạn ba.”

      vạn ngàn rưỡi.”

      Đặng Ngũ phía sau Dương Tam nhịn được, : “ vạn hai!”

      “Đồng ý.” Ta mỉm cười.

      Dương Tam lườm Đặng Ngũ, Đặng Ngũ nhìn , lại nhìn ta chút, vẻ mặt mờ mịt.

      “Tráng sĩ, có làm ?” Ta hỏi Dương Tam.

      Dương Tam hít sâu hơi, đứng lên : “Bọn ta đáp ứng, dĩ nhiên giữ lời. Chỉ biết phu nhân ở đây, trả tiền thế nào?”

      Ta đáp: “Công Dương công tử biết nhà thiếp, chúng ta làm khế ước, giao cho công tử. Tương lai tất cả ở Ung Đô, lấy ra làm bằng chứng.”

      Dương Tam ngẩn người, bật cười: “ như thế, chúng ta lại phải đưa phu nhân hồi Ung Đô lấy tiền?”

      “Chuyện này ta là người đứng ra đảm bảo.” Công Dương Quế nhanh chậm mở miệng, “Phu nhân đáp ứng số lượng, do ta giao nhận.”

      Dương Tam nhìn chàng, chốc lát, cười cười với mấy đại hán: “Còn chờ gì nữa! Buôn bán tới! Tìm lửa ra khỏi cửa!”

      Bọn đại hán đồng loạt đứng dậy, lấy đồ của mình.

      Ta thở phào hơi, thi lễ với Dương Tam: “Đa tạ tráng sĩ.”

      “Xong chuyện hãy tạ ơn!” Dương Tam khoát tay chặn lại, dẫn mọi người ra cửa.

      Bọn họ lúc lâu. Đêm khuya, phía ngoài nhà tranh yên tĩnh, chỉ còn tiếng côn trùng kêu. Ta đứng trước cửa, nhìn về phía xa, đêm đen như mực, trăng sao.

      “Nghỉ ngơi trước .” Công Dương Quế tới, ngó ngó phía ngoài, “Ban đêm leo núi phóng hỏa, lại phải bí mật, quá nhanh.”

      Ta lắc đầu cái: “Ta chờ chút nữa.”

      Công Dương Quế chuyện, ngồi xuống tảng đá cạnh cửa.

      “Mới vừa muội và Dương Tam cò kè mặc cả, thua năm đó là mấy.” Bỗng nhiên chàng .

      Ta nhìn chàng, khóe môi cong lên: “Phải .” Trước kia ở Trường An, Công Dương Quế được Nhị huynh ủy thác, theo ta ra khu phố bán đồ cũ. Năm đó chàng cảm thấy mất mặt, chịu đứng cùng ta, lại muốn đứng quá xa, đành đứng cách đoạn nhìn lại, cái bộ dáng được tự nhiên kia, đến nay ta vẫn còn nhớ .

      “Mới vừa phu nhân mặc cả với làm gì.” A Nguyên , “ sợ cảm thấy giá quá thấp mà cự tuyệt sao?”

      “Cự tuyệt? Sao có thể cự tuyệt?” Ta cười nhạt, “Bọn họ nghèo đến mức cướp, phóng lửa có thể được vạn tiền, cao hứng còn kịp.” xong, nhìn Công Dương Quế, lòng , “Đa tạ công tử giữ bí mật.”

      Chàng nhìn về ta, thần sắc gợn sóng, trong đôi mắt tỏ vẻ ngầm hiểu. Làm huynh đệ với giang dương đại đạo, vốn phải cưỡi ngựa xem hoa, ta thông qua Công Dương Quế giao thiệp với bọn họ, cũng phải tuân thủ quy củ bọn họ, bọn họ thiếu tiền, ta chính là làm ăn, muốn làm ăn phải định giá.

      Thân phận Công Dương Quế, bọn Dương Tam đều biết. Ta là cố nhân Công Dương Quế, khó tránh khỏi bọn họ suy đoán thân phận của ta, điều này có thể nhìn ra từ giá tiền ta trả cho bọn họ.

      Mười vạn tiền, mấy nhà ở Ung Đô có thể xuất ra. Dương Tam ra giá này là muốn thử dò xét, nếu ta đáp ứng, xuất tiền là chuyện , để bọn họ nhìn ra thân phận, sau này có nhiều phiền toái. vạn tiền, nhà bình thường vay mượn chắp vá có thể được, ta mặc cả, kêu ca than vãn, thứ nhất giải trừ nghi ngờ của Dương Tam, thứ hai cho biết, vượt quá giá tiền, vụ này khỏi làm.

      Tựa như ta với A Nguyên, bọn họ thiếu tiền, đáp ứng…

      “Trưởng tẩu, bên kia.” Ngụy An bỗng nhiên .

      Ta hoàn hồn, nhìn về hướng chỉ. Quả nhiên, nơi xa, ngọn lửa xuất trong đêm tối, càng ngày càng sáng.

      “Là hướng Uyển thành.” Công Dương Quế đứng lên, phủi phủi y phục, nhìn ta chút, “ vạn hai, muội phải xuất tiền rồi.”
      Chris, Trà Xanh, ATranh2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :