1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Dung Ngữ Thư Niên - Thanh Hải Cầm Thiên Nga-92

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 66: Đêm đen.

      Viện tử của Ngụy Đàm có gian phòng lớn, hai bên là các gian phòng . Trước kia chàng có cơ thiếp, cũng cần hầu , phòng cũng chỉ bỏ , dần dần thành phòng chứa đồ.

      Ta biết mấy gian phòng bắt đầu từ khi Ngụy Đàm ta biết chỗ chôn vàng, đó là căn phòng phía Đông. Cứ thời gian, ta lại có tà tâm nhìn trộm chút, nhìn cái đống vàng chôn trong góc có bình an , mặc dù sờ tới, nhưng cứ nhìn chút cho đỡ thèm. Sau ta lại phát trong rương Đông phòng có vật cũ của Từ hậu, nhưng chuyện kia trong lòng ta bỏ qua, đề cập tới cũng được.

      Chỗ Nhâm cơ ở là Tây phòng, đồ đạc linh tinh nhiều lắm, dễ dọn dẹp hơn.

      Đêm hôm đó, ta hồi viện tử, thấy gia nhân ra ra vào vào, dọn đồ đạc ra khỏi phòng, chuyển giường bàn vào trong. Rèm lụa mới bay phất phơ ở khung cửa sổ, lộ ra ánh sáng trong phòng, ta thấy chói mắt vô cùng.

      Ta về thẳng phòng, đóng cửa lại, nhưng cách tường ta vẫn có thể nghe được tiếng khiêng giường bàn. Chuyện này sớm muộn cũng gặp, ta an ủi mình, quay đầu, bắt gặp ánh mắt A Nguyên phức tạp. Ta bình tĩnh bảo nàng múc nước, muốn rửa mặt thay quần áo. A Nguyên đáp, ra cửa.

      Tối nay chỉ coi như an trí, ngày mai người mới mới chính thức bái kiến.

      Nhắm mắt làm ngơ, ta im lặng, rửa mặt thay trung y, ngồi vào trước gương, canh giờ còn sớm, Ngụy Đàm vẫn chưa về.

      Ngụy Giác phấn khởi như vậy, Ngụy Đàm lại là con ngoan, làm mất thể diện cha mẹ. Chàng… Tối nay trở lại sao?

      Oán cái gì, ngươi nên oán. Người trong gương nhìn ta, dường như muốn , Ngụy Đàm cự tuyệt, Ngụy Giác hỏi ngươi, chính ngươi đáp ứng.

      Lão hồ ly tưởng , hôm nay ta thành thiếu phu nhân hiền lành, tại người người trong phủ đều nhìn chằm chằm chuyện này, thậm chí ta thể phái người hỏi Ngụy Đàm tối nay nghỉ ở đâu, người ta lại sau lưng ‘Ngươi xem, thiếu phu nhân tâm cam, tình nguyện đây mà’.

      “Phu nhân.” A Nguyên tới, có chút do dự, “ còn sớm, Đại công tử vẫn chưa trở lại, phu nhân xem…”

      “Ta nghỉ.” Ta đứng dậy.

      Đèn tắt, trong phòng chỉ còn bóng tối. Ta nằm giường, nhắm mắt lại, nhưng lăm qua lộn lại ngủ được. Lần đầu tiên ta cảm thấy giường rộng như vậy, mình nằm vắng vẻ. Cảm giác trong lòng khó nên lời. Ta nhớ đến mẫu thân, còn có các phụ nhân trưởng bối, lúc trượng phu nạp thiếp, bọn họ có giống ta ? Tự giam mình trong phòng, muốn xem phu quân đến tột cùng là đâu, nhưng chân vẫn bất động…

      tiếng ‘Két’ truyền vào lỗ tai, dường như cửa bị đẩy ra. Ta ngẩn người, mở mắt.

      Trong bóng tối, tiếng bước chân ngày càng gần, nhàng, giống như sợ ta tỉnh giấc. Lát sau, ánh sáng khung cửa sổ chiếu đến khuôn mặt Ngụy Đàm. Ta tin được, chống tay ngồi dậy.

      “Chưa ngủ sao?” Ngụy Đàm kinh ngạc, chốc lát, đèn sáng lên.

      Phòng đột ngột sáng, mắt vẫn chưa quen, nhưng ta vẫn nhìn chàng chằm chằm.

      “Sao thế?” Ngụy Đàm phát ta nhìn chàng, hỏi.

      Ta nhìn khuôn mặt đó, khuôn mặt khắc sâu trong trí nhớ ta. Ta bỗng nhiên nhớ lại, cái đêm ở trong phủ Phạm Duyệt, cứ nghĩ Ngụy Đàm trở về, nhưng chàng lại xuất trước mặt ta, giống như tại.

      Mắt cay cay, đáy lòng dậy sóng cuồn cuộn, ta , tiến lên dùng sức ôm chặt hông chàng, đầu chôn trong lồng ngực.

      “Ta cứ nghĩ… Chàng trở về.”

      Ngụy Đàm dường như biết làm sao, tiếp theo, hai tay chàng ôm lấy, xoa xoa gáy ta.

      Chàng than tiếng, bất đắc dĩ thấp giọng cười cười: “Nghĩ lung tung gì thế?”

      Ta đáp lời, giống như phát tia sáng duy nhất trong đường hầm tối tăm, chịu buông tay. Ngụy Đàm rửa mặt trở lại, cả hai nằm xuống, chàng vẫn như trước, vòng tay qua ôm ta. Hai người ai gì, trong bóng đêm, ta vẫn ngủ được, nhắm mắt lại mở mắt. Ta có thể cảm giác hai người đều có tâm , chàng cũng chưa ngủ.

      “Phu quân nghĩ gì?” Do dự hồi, ta hỏi.

      “Sao?” Quả nhiên Ngụy Đàm vẫn tỉnh, đáp: “Phu nhân muốn biết?”

      “Ừ.”

      Ngón tay Ngụy Đàm vuốt tóc ta, chậm rãi : “Ta suy nghĩ, tiếp thiếp mới vào, để tắt đèn hay dâng hoàng lụa tốt đây?”

      Ta buồn cười, lại quẫn bách, chàng biết thừa ta muốn nghe chàng gì, nhưng miệng vẫn đứng đắn.

      Ngụy Đàm cười, giọng cười to dần lên, cuối cùng hai vai rung rung. Trong bóng tối, ta nghe thanh rung động ở lồng ngực, giống như bị cuốn hút, cũng bất đắc dĩ nở nụ cười.

      lúc lâu, hai người mới ngừng cười, trong phòng yên tĩnh trở lại.

      Chốc lát, bỗng nhiên Ngụy Đàm ôm lấy ta, đè lên.

      Ta cũng yếu thế, ngửa đầu đáp lại hơi thở nóng rực kia, tay thăm dò vào trong quần áo chàng, du ngoạn làn da săn chắc. Đùi bị thứ thô to chọc vào, Hơi thở Ngụy Đàm càng thêm nặng nề. Chàng gồng mình, cởi trung y ta ra. Khi bàn tay to kia muốn kéo chân ta lên, ta bắt được, tung mình, cưỡi người chàng.

      Trong bóng tối, hai mắt chàng mơ hồ.

      “Để thiếp.” Ta , cho chàng kháng cự.

      Ngụy Đàm phản đối, hơi thở chàng phập phồng, ta ngồi chân chàng, tay chống vào vai chàng, tay dọc theo lồng ngực từ từ xuống, giống như người mù, dùng bàn tay kia cảm nhận thân thể mê người.

      “A Dung…” Ngụy Đàm hưng phấn thở dốc, bàn tay khẩn cấp vuốt eo ta, dần tiến lên bộ ngực phập phồng.

      Ta đưa tay thăm dò phía dưới, cầm món đồ sôi sục ý chí chiến đấu kia lên. Mặt ta như thiêu như đốt, cảm thụ vật trong tay càng ngày càng lớn, khẽ vuốt chốc lát, cầm nó tiến vào.

      thể , tư thế này so với trước kia thoải mái, chầm chậm ngồi xuống, tay Ngụy Đàm thân thể ta cứng lại. Khi thân thể được lấp đầy, ta tự chủ được mà rên khẽ tiếng, từ từ đong đưa thắt lưng.

      Ngụy Đàm là người rất kiên nhẫn, chàng thở nặng nhọc, vội vàng, hai tay đỡ eo ta. Chuyện thân mật xa lạ với chúng ta, chàng biết nơi mẫn cảm của ta, rất biết phối hợp. Mặc dù lần đầu tiên ta ở tư thế này, ta cảm thấy mới mẻ, mới biết thế nào gọi là mỹ vị.

      Nhưng mà, tư thế này mệt chết người, bao lâu, ta cảm thấy mỏi, Ngụy Đàm lại thuận theo, tung mình nằm , nâng chân ta lên, động thân vào. Chàng mạnh mẽ vào toàn bộ, mỗi lần lại làm da thịt ta run rẩy. Ta khống chế được, rên rỉ cầu xin tha thứ.

      lúc tình mê ý loạn, chàng dừng lại.

      “Phu quân…” Ta mở mắt, giống như đói bụng bị lấy mất chén cơm, đáy lòng hốt hoảng.

      “Gọi ta.” Chàng dụ dỗ ta.

      “Phu quân…”

      “Ngụy Đàm làm như nghe thấy, giọng càng thêm khàn: “Gọi ta.”

      “…” Ta thở dốc, : “A Đàm…”

      Lời vừa ra khỏi miệng, đột nhiên ta lại bị đụng mạnh. Ngụy Đàm nhấc chân ta lên cao, càng thêm ra sức. Tay ta nắm chặt khăn trải giường, cảm thấy như ở chốn cực lạc, ý thức gần như còn…

      Sáng sớm hôm sau, ta bị Ngụy Đàm nhiễu tỉnh.

      Lưu manh này nắm mũi ta, ta dùng miệng thở, lại bị chàng dùng tay chặn. Cuối cùng, ta bị ngạt tỉnh lại.

      Mở mắt, Ngụy Đàm cười đến vui vẻ, đôi mắt đen cong cong: “Phu nhân nhịn thở tệ, nếu là nam tử, vi phu nhất định cho nhập thủy quân.”

      Ta cuộn mình trong chăn, khắp người đau nhức muốn chết, ngủ say bị chàng đánh thức, ta trợn mắt lúc, chuyện đầu tiên nhớ tới là bữa tối hôm qua.

      Vốn muốn véo lại chàng, nhưng liếc về phía cửa, trời đất vẫn mông lung, ta cất tiếng: “Sao phu quân dậy sớm vậy?”

      “Hôm nay ta phải rời thành.” Ngụy Đàm nhéo cằm ta, vén chăn nhanh nhẹn đứng dậy, “Quân đồn cày bừa vụ xuân, ta muốn vòng xem xét.”

      “Cày vừa vụ xuân?” Ta sửng sốt, hiểu ra, Ngụy Đàm nuôi quân kiêm kiếm quân lương, lệnh quân sĩ trồng cấy, thời tiết như này, hẳn các nơi gieo giống xong rồi.

      “Phu quân bao lâu?” Ta nhìn sống lưng cường tráng của chàng, hỏi.

      “Hai ngày.” Ngụy Đàm , dứt lời, quay đầu nhìn ta cười cười, sáp tới đây, “Phu nhân phải nằm mình hai đêm, có nhớ ta ?” Vừa vừa động tay động chân.

      Được voi đòi tiên. Ta nóng mặt, chui vào chăn tránh bàn tay chàng.

      Ngụy Đàm đùa giỡn nữa, cười đùa với ta chút, thay ta kéo chăn đắp.

      “Tiểu thiếp bên kia,” Chàng ôm ta, dừng dừng, giống như tìm từ, thấp giọng , “Nếu phụ thân để nàng ta vào cửa, phu nhân cứ coi như thêm người hầu .”

      Hầu ? Lòng ta coi thường, hầu nhiều nhiều, A Nguyên cũng là hầu , nhưng có phải tiểu thiếp đâu.

      Nhưng thái độ Ngụy Đàm làm ta rất hài lòng.

      Ta từ trong chăn lộ ra hai con mắt. Ngụy Đàm nhìn ta, khóe môi khẽ cong lên.

      “Thiếp biết rồi.” Ta cười cười, nhàng .

      Ngụy Đàm rất sớm, thế nên lúc Trương thị dẫn Nhâm cơ tới ra mắt, chính thất, chủ mẫu, cháu dâu đều ở đây, duy nhất thiếu chính chủ.

      Nhâm cơ mặc y phục kín đáo, màu sắc hình thức bình thường. Nhưng nàng rốt cuộc cũng xuất thân kỹ nhạc, ta thừa nhận, phục sức tầm thường nhưng nhan sắc vẫn thuộc loại thượng phẩm, dáng cử chỉ rung động lòng người.

      Nàng hành lễ với Quách phu nhân, nghi lễ hợp quy tắc. Quách phu nhân nhìn nàng, cười .

      “Ngươi nhập môn, chính là phụ nhân trong phủ. Mọi việc phải lắng nghe tôn trưởng dạy bảo, phụng dưỡng phu quân, phụ tá chính thất.” Bà nghiêm mặt với Nhâm cơ.

      Nhâm cơ cúi đầu, cung kính đáp.

      “Sau này thiếu phu nhân chính là chủ mẫu, bái kiến .” Quách phu nhân hiền lành mỉm cười.

      Nhâm cơ nhìn về phía ta, đôi mắt trong veo.

      “Bái kiến thiếu phu nhân.” Giọng nàng uyển chuyển.

      Ta nhìn nàng quỳ xuống trước mặt, nghiêm túc dập đầu, mỉm cười.
      Chris, Trâu, Trà Xanh2 others thích bài này.

    2. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 67: Xà nhà.

      Làm lễ ra mắt xong, Quách phu nhân giữ mình ta ở lại…

      “Nhâm cơ mới tới, Thiếu phu nhân là chủ mẫu, cần phải bảo ban mọi việc.” Bà hòa khí .

      Ta mỉm cười, đáp: “Nhi phụ hiểu.”

      Quách phu nhân nhìn ta, cầm chén trà trong tay: “Ta nghe , đêm qua Đại công tử ngủ lại chỗ người mới?”

      Hóa ra nhắc tới chuyện này.

      Ta đáp: “Đúng vậy, phu quân hôm nay muốn dậy sớm, đợi khi nào trở về gặp người mới sau.”

      Quách phu nhân thần sắc thay đổi, gật đầu : “Đại công tử mệt nhọc, thiếu phu nhân chăm sóc, dưới trong nhà ai cũng hiểu.” Dứt lời, bà cười cười, “Nhớ lúc trước Đại công tử mới trưởng thành, thiên hạ chiến loạn, Đại công tử theo Thừa tướng chinh phạt tứ phương, vẫn trì hoãn việc cưới thê sinh con. Kể từ khi thiếu phu nhân nhập môn, Thừa tướng nhiều lần lộ ra hi vọng có Trưởng tôn đầu lòng, tâm tình khẩn cấp, thể trách được. Nhâm cơ phụng dưỡng Đại công tử, tương lai nếu sinh hạ con nỗi dõi, Thiếu phu nhân chính là đích mẫu. Chung đụng với thiếp thất, tối kị xích mích, Thiếu phu nhân trươc giờ là người hiểu lý lẽ, ta cũng cần nhiều lời, chỉ lời, trong nhà hòa thuận, Thừa tướng và Đại công tử bên ngoài làm việc mới an tâm.”

      Trong lòng ta cười lạnh. Tranh thủ tình cảm phải ? Khi đó Phạm Duyệt dâng Nhâm cơ lên, nguyên bản là hướng về Ngụy Giác, đúng lúc đó Quách phu nhân nhắc tới làm gì?

      “Nhị phụ ghi nhớ lời thị dạy bảo.” Ta thuận theo, ấm giọng đáp ứng.

      Ta mới ra khỏi chính đường, thấy ngay Nhâm cơ đứng ở hành lang, thấy ta tới, chân thành tiến lên hành lễ: “Thiếu phu nhân.”

      “Nhâm cơ có chuyện gì?” Ta kinh ngạc.

      Nhâm cơ cúi đầu : “Thiếp có việc gì, ở đây chờ thiếu phu nhân.”

      Thái độ nhún nhường như vậy, khiến người ta thoải mái, nhưng tại ta muốn chuyện với nàng, cũng hi vọng nàng lớn lối về, ta càng thanh tịnh.

      “Ra thế.” Ta mỉm cười, nhiều lời, về phía đình viện.

      Dọc theo đường , Nhâm cơ lên tiếng, nhắm mắt theo đuôi. Gặp vài gia nhân tới, hành lễ với ta, ánh mắt cũng tranh thủ quét qua Nhâm cơ.

      Ta biết bên dưới thảo luận sôi nổi chuyện này. Trải qua đêm qua và sáng sớm nay, tâm tình ta từ từ bình tĩnh. Ta mặc kệ bọn họ, thẳng về phòng.

      Lúc trước Ngụy Đàm có ở đây, ta ở nhà làm việc của mình, Đông tý, Tây tý, ngày trôi qua rất nhanh. tại có Nhâm cơ, giống lúc trước, Quách phu nhân bảo ta và nàng chung đụng phải hòa hợp, ta đành phải làm ra bộ dáng muốn trò chuyện cùng nàng, mới bị bàn ra tán vào. Nhưng nếu phải làm, ta tính kiêu ngạo chút. Trở lại viện tử, ta bảo gia nhân mời bọn Chu thị, Ngụy Tập tới.

      phòng người, tha hồ đưa đẩy, ta cần lo lắng mình được tự nhiên.

      “Ta nghe , Nhâm cơ là người Tịnh Châu?” Chu thị nhận chén trà trong tay Nhâm cơ, mỉm cười .

      “Đúng vậy.” Nhâm cơ giọng đáp, “Cha mẹ thiếp đều xuất thân Tịnh Châu.

      “Nhà cơ còn ai ?” Chu thị hỏi.

      “Thiếp còn hai vị huynh trưởng.”

      “Ồ?” Ta hỏi, “Hai vị huynh trưởng tại ở đâu?”

      Nhâm cơ : “Hai huynh trưởng đều làm ở Toánh Xuyên.”

      ra là như vậy. Ta nghĩ tới khuôn mặt lão thất phu Phạm Duyệt, trong lòng cười lạnh.

      “Nhâm cơ chuyện sao vậy, muội nghe được.” Ngụy Tập tò mò nhìn nàng.

      Mao thị cười lên: “Nhâm cơ như vậy mới là thục nữ, tiểu hẳn nên học ít mới phải.”

      Ngụy Tập tỏ vẻ coi thường, với Nhâm cơ: “Hôm đó cơ múa tệ, hôm nay múa lại lần được ?”

      Lời ấy ra, mọi người nhìn nhau. Chu thị cười : “Cơ tại là thiếp của Đại công tử, phải gia kỹ.”

      Nhâm cơ vội vàng : “Hôm nay thiếp chưa thay trang phục, cũng có nhạc kèn, tiện múa. Nhưng có tỳ bà, thiếp vì nữ quân gảy bài.”

      Ngụy Tập nhìn về phía ta.

      Ta há bằng lòng, mỉm cười : “Vậy cơ tấu .”

      Nhâm cơ đáp ứng, cáo lui lấy đàn. Lát sau, nàng ôm đàn trở lại, ngồi xuống, nhàng chỉnh dây. Sau phút im lặng, nàng giơ tay lên gảy.

      Lúc ta cũng muốn học nhạc khí, mẫu thân từng mời cao kỹ dạy ta, đáng tiếc ta trời sinh có hứng thú khổ luyện, chưa luyện được ngũ bỏ bê.

      Nhưng mà ta lúc mưa dầm thấm đất, nhạc kỹ cũng hiểu được vài phần, trong mắt ta, Nhâm cơ gảy tỳ bà tệ, tài nghệ thuần thục. Nhưng trong lòng quá câu nệ, vận chưa đủ.

      Thời gian hai chung trà, khúc tấu xong.

      Bọn chu thị biết gì, ta mỉm cười nhàng vỗ tay.

      “Nhâm cơ kỹ thuật nhảy tuyệt vời, gảy đàn cũng động lòng người.” Chu thị .

      Nhâm cơ cúi đầu khiêm tốn : “Thiếp tài học thô thiển, bêu xấu rồi.”

      Chúng phụ nhân ngồi chơi chuyện phiếm trong phòng ta đến tận giờ ngọ. Đợi các nàng cáo từ rời , ta cũng mệt mỏi, bảo A Nguyên châm trà. Vừa mới , Nhâm cơ chủ động rót trà vào chén ta, hai tay dâng lên. mặt A Nguyên có chút vui.

      Ta nhìn Nhâm cơ, nhận lấy chén trà, : “Cơ ở chỗ này hồi lâu, có mệt ?”

      “Thiếp mệt.” Nhâm cơ vẫn thái độ phục tùng, nhàng .

      Ta hớp hớp trà. Từ lúc gặp mặt đến giờ, nàng mực cung kính, dè dặt lễ độ khiến người khác tìm ra chút nhược điểm. Cái này ta lạ, bị chủ nhân hiến cho người khác, địa vị hèn mọn lại có chỗ dựa, đổi lại là ta, ta cũng vậy. Ta có ý định làm khó nàng, : “Ta muốn nghỉ ngơi chút, ngươi về phòng .”

      Nhâm cơ giương mắt liếc về phía ta, chỉ bằng cái chớp mắt, ta bỏ qua ý tứ hàm xúc trong đó.

      “Kính dạ.” Nhâm cơ thi lễ với ta, đứng dậy cáo lui.

      “Phu nhân sao để nàng nghỉ.” A Nguyên tới, có chút bất mãn, thấp giọng , “Nếu là nô tỳ, nô tỳ nhân tiện bắt nàng cầm lư hương đứng cạnh giường hầu ngủ, cho nàng nếm thử chút lợi hại.”

      Ta buồn cười liếc nàng cái, : “Lợi hại hay cần ta dạy, với lại, nàng ấy là tiểu thiếp, ngươi ở trước mặt nàng phải biết cấp bậc lễ nghĩa, hiểu ?”

      A Nguyên vâng vâng đáp ứng.

      Mặc dù tâm tình phóng khoáng, nhưng ở trong phủ, tiếp xúc với ánh mắt phỏng đoán của gia nhân và nữ quyến, ta vẫn cảm thấy tự tại chút nào.

      Cho nên, khi Nhược Thiền đúng lúc muốn am Quỳnh Hoa, ta do dự, lập tức tới chỗ Quách phu nhân xin phép. Miếu Tây Sơn cầu con nổi tiếng, Quách phu nhân nghe ta muốn , cũng ngăn cản, trong mắt có chút ý tứ hàm xúc.

      Nhược Thiền vẫn giống trước, ngồi bàn đá pha trà, rảnh rỗi tự tại.

      “Nghe Đại công tử nạp thiếp.” Mới ngồi xuống, nàng quanh co lòng vòng, thẳng vào vấn đề chính.

      “Đúng vậy.” Ta nhận chén trà nàng đưa, nhấp hớp.

      Nhược Thiền nhìn ta chút, bỗng nhiên cười tiếng: “Sầu mi khổ kiếm, phải chỉ người thiếp thôi sao, nếu muốn nàng ở lại, tính chút kế, trục xuất khỏi phủ.”

      Ta chặc lưỡi hít hà, nhìn chung quanh chút, trừng nàng: “Ngươi giọng chút.”

      Nhược Thiền tỏ vẻ coi thường.

      Ta thể trách nàng, lát sau, thở dài: “Sao ta muốn chứ, nhưng nàng do cữu nhét vào.” xong, ta kể sơ lược chuyện này lần.

      Nhược Thiền nhíu mày, sau khi nghe xong, nhàn nhạt cười, “Quách phu nhân xuất thân thiếp thất, cùng đường với ngươi.” xong, thở dài, “Chính thất các ngươi đó, muốn cái gì mà phu thê kết tóc se duyên, người ta làm thiếp cũng muốn vậy.”

      Ta phản bác, lời này quả đúng. Khi đó Quách phu nhân mở miệng, đại khái Nhâm cơ là thiếp Ngụy Giác.

      “Ngươi cần khổ sở.” Nhược Thiền tiếp tục , “Nếu bàn về tự tại, ta tự tại hơn các ngươi nhiều.” Nàng chớp mắt, tự giễu , “Còn chả bằng tiểu thiếp nhà ngươi.”

      Ta nhìn chén trà, gì.

      Lát sau, ta hỏi: “Nếu như ngươi có thể gả cho Công Dương công tử, muốn ngươi từ bỏ những thứ này, ngươi nguyện ý ?”

      Nhược Thiền chút nghĩ ngợi: “ muốn.”

      Ta lại hỏi: “Nếu như là ta, cảm thấy cữu đáng ghét, làm sao bây giờ?”

      Nhược Thiền kinh ngạc nhìn ta: “Ngươi nghĩ !”

      Ta dứt khoát: “Ta hỏi ngươi.”

      Nhược Thiền gom trà vụn vào nồi nước sôi, đặt chén đồng xuống, : “Nghe ta lời, thiên hạ tại nơi nào an ổn bằng Ung Đô, mà Đại công tử đối xử với ngươi cũng tốt, ngươi là ân đoạn nghĩa tuyệt, ngươi nỡ sao?”

      Ta im lặng. Lời này nếu mấy tháng trước, ta do dự ‘Có gì mà nỡ’. Nhưng bây giờ, ta thành lời.

      Đối với Ngụy Đàm này, ta vẫn oán thầm ngừng, chàng là tên lưu manh, chuyện đứng đắn, lúc nào cũng cười vô lại trước mặt ta. Nhưng mà, tựa như uống nhiều rượu nghiện, ta quen sớm chiều chung đụng, ban ngày đùa giỡn, ban đêm làm bạn. Hơn nữa, khi ta nghĩ có người thay thế ta, sống với chàng như vậy, ta bình tĩnh được.

      Chuyện này, ta biết là tốt hay xấu.

      Sau kiện tiết Thượng tị, quả ta suy tính đường lui, mới vừa tùy tiện chút, nhưng bỏ ta chưa nghĩ đến.

      Ngụy Đàm làm rất tốt. Năm mỹ nhân lúc trước, rồi Kiều Đề, chàng chuyên tâm đối đãi ta, lần này phải Ngụy Giác mạnh mẽ nhét Nhâm cơ vào, chàng vốn có ý định nạp. Suy bụng ta ra bụng người, trừ Bùi Tiềm ra, có lẽ có ai có thể đối tốt với ta như vậy.

      Ta nên thỏa mãn. Trong lòng nghĩ, có sức nặng trong lòng trượng phu, lại là chính thất, mẫu thân lúc trước phải cũng vậy sao? Các quý phụ nhân ở Trường An có thể làm được như vậy, làm rất nhiều người phải hâm mộ rồi.

      đến buồn cười. Đạo lý này ta sớm hiểu, nhưng có lẽ Ngụy Đàm quá dung túng, đêm đó làm ta đắm chìm trong vui sướng, đến khi tỉnh lại, lần nữa lại phải đối mặt với thực tế.

      Ngụy Giác mạnh mẽ đưa Nhâm cơ tới, chính là muốn ta thấy vị trí của mình.

      Khi ta đầy bụng tâm hồi Ngụy phủ, phát tùy tùng Ngụy Đàm đứng trước phủ. Thấy ta, bọn họ chạy tới hành lễ, Ngụy Đàm vừa trở về.

      Ta tới chính đường, thấy nơi này rất náo nhiệt.

      “Trưởng tẩu.” Chu thị thấy ta, cười híp mắt , “Đại đường huynh vừa mới trở về, mang theo chút ít tơ lụa.”

      Ta hỏi nàng: “Phu quân đâu?”

      Chu thị : “Vừa về viện tử.”

      Ta về về hậu đường. Đến viện tử, quả nhiên, ta liếc mắt thấy Ngụy Đàm trong đình. Nhưng trước mặt chàng là Nhâm cơ, cúi đầu khom người, hành lễ.

      Bước chân ta khẽ chậm lại, gia nhân phía sau Ngụy Đàm thấy ta, hành lễ : “Thiếu phu nhân.”

      Ngụy Đàm quay đầu lại, Nhâm cơ cũng ngẩng đầu.

      “Phu quân về rồi.” Ta mỉm cười tiến lên hành lễ.

      Ngụy Đàm thần sắc ung dung, nhìn A Nguyên phía sau ta, : “Phu nhân bái thần?”

      “Đúng vậy.” Ta quét mắt sang Nhâm cơ, với Ngụy Đàm: “ còn sớm, để thiếp hầu phu quân thay y phục.”

      vội.” Ngụy Đàm cười cười, : “Ta mang về chút tơ lụa, phu nhân chọn xem.”

      Ta kinh ngạc, mở miệng, Ngụy Đàm lại : “Đưa Nhâm cơ theo, mau mau lên, chậm chút nữa mấy em dâu chọn hết đồ tốt.”

      Nhâm cơ? Ta sửng sốt, nhìn Nhâm cơ chút, nàng kinh ngạc ngẩng đầu, che dấu sắc mặt vui mừng, chốc lát, thấp giọng : “Bẩm Đại công tử, thiếp…”

      “Nhanh .” Ngụy Đàm nhịn được cắt ngang, “A Nguyên, ngươi cũng theo thiếu phu nhân.”

      Đồ Ngụy Đàm mang về tệ, lụa hoa Lạc Dương, là lụa thượng đẳng may đồ xuân hạ.

      Nhưng ta nhịn được mọn. Ngụy Đàm kia, để Nhâm cơ theo ta tới, muốn lấy lòng người mới sao? Ta nghĩ, nhìn chung quanh, cảm thấy có món đồ nào lọt vào mắt.

      “Thiếu phu nhân.” Nhâm cơ mở ra cuộn lụa hồng hoa văn chim chóc, nâng lên trước mặt ta: “Màu này đẹp, rất tôn da, chắc làm nền cho phu nhân.”

      Ta nhìn miếng vải, lại nhìn nàng chút, trái lương tâm mỉm cười: “Ngươi cũng chọn , trời nóng lên, phải may đồ mới.”

      Cuối cùng, ta chọn ba cuộn, Nhâm cơ chọn , để gia nhân ôm về.

      Khi ta trở lại phòng, Ngụy Đàm thay xong y phục, tóc vẫn dính nước.

      “Phu quân tắm rồi sao?” Ta hỏi.

      “Ừ, người nhiều mồ hôi quá.” Ngụy Đàm .

      Mồ hôi? Trong lòng ta buồn bực, trời nóng, chàng lại làm chuyện gì nặng nhọc, ở đâu ra mồ hôi? Mặc dù thầm, nhưng ta hỏi, chuyện này cho qua.

      Mãi cho đến khi dùng bữa xong, ta cực ít lời. Ta muốn vậy, Ngụy Đàm mới về, mình mặt nặng mày dễ rạn nứt. Nhưng càng muốn sửa đúng, cử chỉ ta lại càng lộ vẻ cố ý. Buổi tối, Ngụy Đàm tiếp khách trở về, ta châm trà cho chàng, cẩn thận làm đổ trà nóng lên tay chàng.

      “Thiếp lấy khăn.” Ta cảm thấy khó xử, vội vàng gọi A Nguyên.

      Vừa mới xoay người, Ngụy Đàm cản ta lại.

      sao, cần lấy khăn.” Chàng .

      Ta nhìn tay chàng, chỗ da bị nước trà đổ lên đỏ ửng.

      “Bị bỏng sao?” Ta .

      “Cái này có là gì!” Ngụy Đàm coi thường, ôm ta, đặt ngồi lên đùi chàng, : “Phu nhân thổi chút là được.”

      Con ngươi chàng gần trong gang tấc, mập mờ cười, đúng là lưu manh. Ta nhìn ra ngoài cửa, cầm tay chàng, mặt khẽ nóng lên. định cúi đầu, đột nhiên, tiếng nổ truyền đến, mang theo rung động, làm ta kinh hãi.

      “Tiếng gì vậy?” Ta hỏi Ngụy Đàm.

      Ngụy Đàm nhìn ra ngoài, buông ta ra, đứng dậy.

      “Đại công tử!” ga gia nhân vội vàng chạy vào, thần sắc kinh hãi, “Xà nhà Tây phòng bị sập.”

      “Xà nhà?” Ta kinh ngạc vô cùng, trong nháy mắt, nghĩ tới Nhâm cơ, vội hỏi: “Nhâm cơ thế nào?”

      Gia nhân : “Xà nhà chỉ sập nửa, có cột đỡ ngang, làm ai bị thương.”

      Ta nghe được lời này, vội ra ngoài nhìn. Trước Tây phòng, ít gia nhân nghe tiếng chạy tới. Mặt đất lả tả gạch ngói vụn, Nhâm cơ đứng trước phòng, mặt hoảng sợ, trắng như tờ giấy, lệ đầy mặt. Thấy Ngụy Đàm, nàng định tiến lên, nhưng vừa thấy ta, bước chân dừng lại.

      “Xảy ra chuyện gì?” Ngụy Đàm cau mày hỏi.

      “Thiếp biết…” Nhâm cơ nức nở khóc, luống cuống đáp, “Thiếp định nghỉ, ngờ…” xong, nàng khóc tức tưởi, thị tỳ tiến lên an ủi.

      Ta nhìn về nóc nhà Tay phòng, nương nhờ ánh trăng, chỉ thấy mái nhà sụp mảng lớn. Nhưng chủ phòng sao là tốt rồi.

      Nghi ngờ trong lòng càng ngày càng lớn, ta chuyển hướng Ngụy Đàm. Chàng ngẩng đầu nhìn nơi đóm thần sắc bình tĩnh, thấy ta nhìn chàng, đuôi lông mày nhướng lên.

      “Sao xà nhà bị sập?” Ta hỏi.

      Ngụy Đàm sờ sờ cằm, dường như suy nghĩa sâu xa: “Đúng vậy nha, vì sao?”
      Chris, Trâu, Trà Xanh2 others thích bài này.

    3. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 68: Đính thân.

      Nóc Tây phòng bị sập, tin tức vang xa.

      Ngụy Giác và Quách phu nhân vẫn chưa nghỉ ngơi, nghe được tin này, lập tức tới xem xét.

      “Nóc nhà sập? Có ai bị thương ?” Ngụy Giác thấy Ngụy Đàm, mở miệng hỏi.

      “Phụ thân, nóc nhà Tây phòng bị sập, phải xà nhà, ai bị thương.” Ngụy Đàm bẩm.

      Ngụy Giác đến Tây phòng nhìn, thấy quả nhiên có đại , sắc mặt có vẻ hơi hiểu.

      “May là vô , thần linh che chở.” Quách phu nhân thở phào, vỗ ngực .

      lâu sau, những người khác trong phủ đều chạy tới, còn kinh động đến các thúc bá ở gần. Ngụy Chiêu, Ngụy Bình, Ngụy Từ chạy đến, bọn Chu thị cũng chạy theo tới, xúm xít an ủi.

      Mọi người líu ríu, quản tu (1) trong phủ nhanh chóng tra ra nguyên nhân, Tây phòng mấy năm trước sửa rộng ra, xà nhà nối liền, nguyên liệu chắc chắn, lại lâu người ở, nấm mốc, côn trùng phát sinh, nên mục mà bị sập.

      (1) Quản tu: Quản trông coi việc xây dựng, tu sửa nhà.

      Lời này miễn cưỡng nghe có lý, mọi người chẳng ai tin phục.

      “Phòng ốc nơi nào chả xây rộng hơn, nào có đạo lý người vào ở bị sập luôn?” Có người .

      “Đúng vậy, mấy hôm nay mưa gió, nhà tranh sao, huống chi nhà gỗ?” Mao thị cau mày giọng , xong, khóe mắt nhìn về Nhâm cơ.

      Mọi người bàn tán sôi nổi, ánh mắt có bao nhiêu ý tứ hàm xúc giống Mao thị, ngầm hiểu lẫn nhau.

      “Bá Thành,” vị lão nhân trong tộc sắc mặt nghiêm trọng, với Ngụy Giác, “Phòng ốc sập, e phải điềm lành, nên mời phương sĩ đến xem chút.”

      Ngụy Giác vuốt râu , chốc lát, ánh mắt nhìn về phía ta và Ngụy Đàm.

      “Ngày mai đến miếu mời cao nhân tới bói quẻ, rồi tìm thợ tới sửa lại.” Trầm ngâm lát, Ngụy Giác với quản .

      Quản đáp ứng, lát sau, dò hỏi: “Chủ công, Tây phòng sụp xuống, tạm thời ở được, có chuyển Nhâm cơ sang ở Đông phòng ?”

      Ngụy Giác nhìn về phía Nhâm cơ. Nhâm cơ mặt đầy nước mắt.

      “Nhâm cơ đến sương phòng cạnh Phật đường, đợi phòng sửa xong tính sau.” Ngụy Giác .

      Nghe được lời ấy, Nhâm cơ đột nhiên ngẩng đầu, tràn đầy sợ hãi: “Thừa tướng…”

      Ngụy Giác phất tay, quản lĩnh mệnh lui xuống. Quách phu nhân đứng bên, để Trương thị an ủi Nhâm cơ, lại bảo ta an bài gia nhân thị tỳ, dọn dẹp đồ đạc Tây thất ra ngoài, đưa đến Phật đường.

      Ta lĩnh mệnh an bài nhân thủ, thấy Nhâm cơ đứng tại chỗ ngơ ngác.

      Có chút đành lòng, kết quả này cao hứng ngoài ý muốn, ai bảo ta là chính thất, nàng là thiếp đây? Nóc Tây phòng sập non nửa, từ dưới nhìn lên, đỉnh đầu trống rỗng, mặt đất khắp nơi là gạch ngói vụn, gia nhân bận rộn quét dọn, vận chuyển đồ. Ngụy An ngồi chồm hỗm mặt đất, nhìn đoạn xà nhà gỗ.

      “A An, nhìn ra được gì rồi?” Ngụy Từ cười hì hì tới.

      Ngụy An vỗ tay, khuôn mặt nghi ngờ: “Đoạn xà nhà này gãy kỳ quái.”

      “Kỳ quái thế nào?” Ta nghe được, cất lời hỏi.

      Ngụy An chỉ chỉ đoạn xà nhà gãy, : “Nếu gãy do nấm mốc côn trùng phải gãy so le, nhưng đệ thấy có nhiều chỗ rất thẳng, giống như là… ưm ưm.”

      chưa dứt lời, bị Ngụy Từ che miệng lại.

      “Đệ nhìn nhầm rồi, xà nhà bị gãy, lấy đâu ra cái gì so le.” Ngụy từ cười hì hì, ánh mắt nhanh chóng nhìn sang phía ta: “Trưởng tẩu bận rộn, bọn đệ quấy rầy!” Dứt lời, tay che miệng Ngụy An, tay túm đầu vai , cười ha ha thẳng bước ra ngoài.

      Nhâm cơ khóc sướt mướt, bị đưa đến Phật đường, người dần dần tản ra, lát sau, ta cũng bị Ngụy Đàm đưa về phòng.

      Người chàng đầy mồ hôi, bảo A Nguyên múc nước, cởi áo ngoài.

      Ta tới, lấy khăn nhúng nước, vắt khô, lau người giúp chàng. Ngụy Đàm dang rộng tay, thong dong tự đắc, dường như rất hưởng thụ. Đợi đến lúc lau xong, chàng lại sờ trán ta, : “Phu nhân cũng chảy mồ hôi.”

      chút thôi.” Ta .

      Ngụy Đàm cong khóe môi: “Để ta lau cho phu nhân.” Mồm , tay thò tới eo ta.

      Ta nhìn chàng, giãy dụa.

      Ngụy Đàm cảm thấy ta khác thường, hỏi: “Sao thế?”

      “Xà nhà Tây phòng là phu quân gây nên?” Ta giọng hỏi.

      Ánh mắt Ngụy Đàm lóe lên, lát sau, cười cười: “ linh tinh gì đâu.”

      “Ta đếm đến ba.” Ta nhìn đôi mắt kia, giọng , “Nếu phu quân thừa nhận, chuyện này cứ thế cho qua.”

      Ngụy Đàm kinh ngạc.

      .” Ta hé miệng .

      Ánh mắt Ngụy Đàm khẽ nheo lại, hạ giọng : “ cho qua thế nào?”

      “Hai.” Ta mỉm cười, bàn tay vỗ lồng ngực trần của chàng, nấn ná lát, từ từ trượt xuống.

      Ngụy Đàm hít khí, ánh mắt từ từ nóng bỏng mờ ám.

      “Ba…” Lời vừa ra đến cửa miệng, bị bờ môi chàng hung hăng ngăn lại trong miệng.

      Hơi thở say lòng người, Ngụy Đàm dây dưa lúc, miệng treo nụ cười thỏa mãn, giọng khàn khàn: “Ta động tay.”

      Dứt lời, chàng ôm ta tới giường.

      Chuyện Tây phòng sập, phương sĩ được mời tới bát tự người mới tương khắc với phòng này, vào ở thuận lợi. Sau lần đó, ta rất ít khi nhìn thấy Nhâm cơ, cuộc sống của ta và Ngụy Đàm lại trở về trước kia.

      Ngụy Giác và Quách phu nhân đều bận rộn, là vì có chuyện đại , rốt cục Ngụy Chiêu cũng định hôn rồi. Ngụy Giác diện kiến thiên tử, thay Ngụy Chiêu cầu hôn công chúa. Thiên tử đáp ứng, định Cửu công chúa cho Ngụy Chiêu, hôn kỳ định ở tháng sau.

      Mà Ngụy Đàm bên kia, chàng làm ông mai, tác hợp hai nhà Sầm Kiều. Có lẽ chặt đứt vọng tưởng với Ngụy Chiêu, mợ đáp ứng hôn Sầm thị. Sầm thị gia cảnh giàu có, Kiều thị nổi danh bên ngoài, hai nhà đều thỏa mãn, thương lượng nhiều ngày, cuối cùng tháng tư cũng kết thân.

      Quách phu nhân đối với hôn Ngụy Chiêu mong đợi lâu, dõi mắt thiên hạ, tôn quý nhất là hoàng gia. Ngụy Chiêu có thể cưới được công chúa, khiến Quách phu nhân ngày ngày tươi tỉnh.

      “Phu nhân, gia nhân bí mật , Thừa tướng cưới công chúa cho Nhị công tử, ý muốn tương lai lập Nhị công tử.” ngày, A Nguyên đầy mặt sầu lo với ta.

      Ta coi thường, nếu là năm ngoái, ta vì thế mà suy nghĩ, nhưng sau ta lại phát những chuyện này mọi người chỉ bàn tán chút ít mà thôi. Địa vị Ngụy Đàm ở trong quân, trong triều thể khinh thường, ta nhìn ra có gì mà Ngụy Giác phải phế trưởng lập ấu.

      Nhưng mọi người nghĩ như vậy, cũng có liên quan tới ta. Ta tự chủ được sờ cái bụng vẫn bằng phẳng, từ đầu năm đến giờ, qua ba tháng, nguyệt của ta vẫn đúng hẹn mà đến.

      “Phu nhân…” A Nguyên dường như biết ta nghĩ gì, có chút áy náy.

      Ta cười cười, an ủi lắc đầu: “ sao.”

      Những chuyện này muốn cũng được, huống chi, trước mắt còn chuyện ta phải xử lý—Mợ đưa tin, Kiều Đề chịu xuất giá, tuyệt thực ba ngày.

      Khi ta đến phủ mợ, mợ khuôn mặt u sầu, thấy ta, thở dài ngừng.

      “Cũng tại ta ngày thường dung túng quá mức.” Bà dùng khăn lau khóe mắt, “Nó vẫn muốn Dương Châu, ta cứ nghĩ nó đùa, ngờ nó canh lúc nửa đêm trốn . May mà gia nhân phát , nếu … Ôi trời ơi! Ta đây nhi quả mẫu, sao lại khổ vậy chứ!”

      Bà nhắc tới Dương Châu, ta hiểu nguyên nhân chuyện này, an ủi: “Mợ an tâm, cháu khuyên nhủ biểu muội chút.” xong, để Kiều Khác khuyên giải mợ, mình theo gia nhân đến hậu viện.

      Phòng Kiều Đề rất yên tĩnh, sợ nàng nghĩ quẩn nên mợ để hai hầu khỏe mạnh đến trông nom. Lúc đẩy cửa vào, hầu hành lễ với ta, ta nhìn vào bên trong, Kiều Đề nằm giường nhúc nhích.

      Ta tới, nhũ mẫu tiến lên phía trước : “Nữ quân, Phó phu nhân tới thăm người.”

      Người nằm trong chăn giật mình, lát sau, Kiều Đề quay đầu lại, đầu tóc rối bời, đôi mắt lạnh lùng.

      Ta lường trước nàng có sắc mặt tốt, để nhũ mẫu lui ra.

      “Nghe biểu muội muốn xuất giá, ta tới hỏi nguyên nhân chút.” Ta thẳng vào vấn đề, giọng bình thản.

      Kiều Đề trả lời, vẫn nhìn chằm chằm ta.

      “Mẫu thân gọi ngươi tới?” Lát sau, nàng mở miệng.

      Ta gật đầu: “Đúng vậy.”

      “Tới khuyên ta xuất giá?”

      Ta nhìn nàng, chốc lát, : “Đúng vậy.”

      Đột nhiên, món đồ từ trong chăn bay ra ngoài, may mà ta né tránh kịp thời, chỉ nghe ầm tiếng, chiếc gối gỗ nện lên vách tường.

      “Nữ quân!” Hầu vội vàng tiến lên đè Kiều Đề lại.

      “Buông ta ra!” Kiều Đề giãy dụa, trợn mắt nhìn ta, “Là ngươi cho mẫu thân ta biết! Ngươi ở cạnh chàng được, cũng ngăn cản ta đến với chàng! Đồ tiện nhân kia! Ta xé nát mặt ngươi ra, xem ngươi còn mặt mũi mà mê hoặc nam nhân nào !”

      Ta trợn mắt há mồm, nhìn nàng nổi điên.

      “Phu nhân, có mời cữu phu nhân ?” A Nguyên lay tay áo ta, giọng .

      Ta lắc đầu, nhìn về phía Kiều Đề, trấn tĩnh lại.

      “Biểu muội muốn Dương Châu tìm Bùi Tiềm, phải ?”

      Kiều Đề vẫn giãy dụa, lại ba ngày chưa ăn cơm, thở hồng hộc. Nàng dừng lại, liếc ta cái, nằm vật xuống giường lời nào.

      “Ngươi cũng tốt.” Ta , “Ngươi đến Dương Châu, tìm được Bùi Tiềm, chàng nhớ ngươi, có thể chứa chấp ngươi. Nhưng ngươi cho rằng như vậy là có thể có được chàng? Lúc trước ngươi ở Trường An, chàng nhìn ngươi được mấy lần? Ngươi hâm mộ người khác, cảm thấy người ta tốt, nhưng ngươi biết được bao nhiêu chuyện của Bùi tiềm? Chàng thích gì, ăn món gì, gì ngươi biết ? Bùi Tiềm phải nhân ngẫu, cho dù chàng cưới ngươi, ngày kia ngươi phát chàng phải là người như ngươi muốn, ngươi có thể toàn tâm toàn ý thích chàng ?” Ta hơi xong, lắc đầu, “Biểu muội, ngươi thay vì thích Bùi Tiềm, bằng đây là chấp niệm của ngươi!”

      Kiều Đề gì.

      Ta đứng lúc, cảm thấy nàng có lẽ nữa. Nghĩ thầm nàng có thể nghe lọt là tốt nhất, nghe vào, cũng chỉ đành tìm cớ lui đám cưới này lại, để tránh cho nữ nhân biết điều này làm tổn hại đến thanh danh của Ngụy Đàm và Kiều thị.

      định rời , Kiều Đề chợt cười lạnh, : “Ngươi cho rằng ngươi che giấu rất giỏi, phải ?”

      Ta dừng bước, quay đầu nhìn nàng. Thấy nàng nhìn chằm chằm ta: “Đừng cho là ta biết, hôm đó ngươi ở miếu, gặp Triệu Tuyển.” Nàng ngồi dậy, nở nụ cười, “Đại công tử cũng nhìn thấy, biểu tỷ muốn giải thích thế nào? Vô tình gặp được? Nếu ta báo cho Thừa tướng, biết…”

      Chát tiếng, ta giơ tay lên, cho nàng bạt tai.

      Kiều Đề bụm mặt, cuồng nộ muốn lao tới chỗ ta, thị tỳ vội vàng đè lại.

      “Cái tát này ta thay cậu đánh!” Ta tức quá hóa cười, “Ngươi muốn kiện kiện ngay ! Nhưng ngươi nghĩ cho kỹ vào, nếu Thừa tướng tin, ta có bị làm sao, Kiều thị thoát khỏi liên lụy. Thừa tướng tin, ngươi mang tội vu cáo, Kiều thị cũng bị dính líu! Kiều Đề, cậu cả đời quang minh chính đại! Ngươi có suy nghĩ này cứ làm , nhưng ngươi được mà làm được, làm cậu mất mặt, ta đây cũng khinh thường ngươi!”

      Kiều Đề nhìn ta chằm chằm, sắc mặt tái nhợt, hai mắt đỏ bừng.

      Ta nhìn nàng, ra ngoài cửa. Còn chưa tới cửa, phía sau truyền đến tiếng nàng khóc lớn: “Ta muốn Dương Châu! Ngô Côn muốn gả muội muội cho Quý Uyên công tử, chàng sắp cưới rồi!”

      Bước chân ta như bị cái gì ngăn trở, ta kinh ngạc quay đầu lại, Kiều Đề nằm giường khóc lớn, giãy dụa nữa.

      “A Dung…” Trong đầu ta, Bùi Tiềm nhìn ta, yếu ớt, bất đắc dĩ.

      đường về phủ, cả xe im ắng.

      Ta nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn nghĩ tới lời Kiều Đề. Ngô Côn sao?

      “Phu nhân.” Bên cạnh truyền đến giọng A Nguyên. Nàng nhìn ta, do dự lúc, : “Chuyện Quý Uyên công tử nô tỳ cũng biết. Tháng trước công Dương công tử từ Nam Phương trở lại, có với phụ thân, chẳng qua phụ thân cho nô tỳ với người, cho nên…” Nàng hổ thẹn, hết câu.

      Ta trách. Lý Thượng làm vậy là đúng, ta và Ngụy Đàm được như ngày hôm nay phải chuyện dễ, Bùi Tiềm liên quan đến ta, biết chuyện này thế nào? Chỉ nghĩ vẩn vơ mà thôi.

      sao, chớ để trong lòng.” Ta vỗ vỗ vai A Nguyên, cong cong khóe môi.

      tới mấy ngày, phía Nam truyền đến tin tức. Lương Nhân tham dự mưu đồ với Triệu Tuyển thất bại, chạy tới Lương Sung. may, Lương Sung thân mang bệnh tật, mọi chuyện đều do trưởng tử Lương Đán trông nom. Ngụy Giác lệnh Sầm Hãn xuất quân xuôi nam truy kích Lương Nhân, Lương Đán mềm yếu, nghe tin đại quân Ngụy Giác tiến tới gần, lập tức giết Lương Nhân, đưa thủ cấp tới quân Sầm Hãn.

      Ngụy Giác nghe xong mừng rỡ, nhưng dừng lại, lệnh Sầm Hãn truyền lời, tuyên bố nếu như Lương Đán chịu khuất phục, phong làm Kinh Châu công. Lương Đán vốn muốn chiến đấu, nghe được chuyện này, lập tức mở cổng thành. Sầm Hãn chiếm lĩnh Kinh Châu, đưa nhà Lương Sung bệnh nặng và Lương Đán đến Ung Đô, nhưng đến lúc qua sông, thuyền gặp gió lớn, toàn bộ rơi xuống nước bỏ mình.

      Ngụy Giác xin thiên tử báo tang, truy phong Lương Sung, Lương Đán làm Kinh Châu công. Nhưng chờ Ngụy Giác vui vẻ ăn mừng, Lương Mân – con trai thứ ba của Lương Sung thu thập tàn binh Kinh Châu khởi . Công chiến Giang Lăng rộng lớn, lần nữa cắt cứ. Ngụy Giác giận dữ, phái quân chinh phạt, mưu sĩ hiến kế, lấy Kinh Châu làm mồi nhử, lệnh Ngô Côn Hoài Dương chinh phạt Lương Mân.

      Nhưng sứ giả còn chưa lên đường, phía Nam truyền đến tin tức Kinh Châu bị công chiếm—Lương Mân và Ngô Côn liên hiệp, bất ngờ đánh Kinh Châu, giết Sầm Hãn, giằng co Nam Bắc với Ngụy Giác.

      lúc nước sôi lửa bỏng, cuối tháng tư, Hứa cơ sinh, là nam .

      Chuyện này giống như than hồng giữa ngày tuyết rơi, Ngụy Giác vui vẻ vô cùng, tự mình đặt tên cho nam , gọi là Ngụy Trì (2).
      Chris, Trâu, Trà Xanh2 others thích bài này.

    4. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 69: Phòng sinh.

      Ta ghét uống thuốc. Từ đến lớn, mỗi lần ta sinh bệnh, nếu như chén thuốc có thêm mật ong, ta thà bệnh chết cũng uống. Lúc trước trong nhà nấu canh tẩm bổ cũng vậy, đầu bếp vì để ta nếm ra mùi vị dược liệu mà phải nhọc lòng vô cùng.

      Cho nên, khi ta buôn bán dược liệu, là tiệm thuốc kiếm lời nhiều nhất Ung Đô, vẫn chưa đụng qua tý thuốc nào.

      Sau khi Hứa cơ sinh con, ta cảm thấy phải mời lang trung về xem chút.

      Chuyện này đề cập với Ngụy Đàm, chàng kỳ quái nhìn ta: “ ốm đau, uống thuốc làm gì?” Dứt lời, cười đứng đắn: “Nếu phu nhân gấp, bằng ban đêm ta cố gắng chút nữa. Hình vẽ lụa vàng, ta và nàng mới luyện được tám…”

      Lưu manh này chả hiểu gì, ta kệ chàng, bảo A Nguyên hỏi Lý Thượng. Lý Thượng sau khi biết được, lập tức điều tra tứ phương. Ông hỏi thăm được được từ mấy quý nhân hay đến Duyên Niên Đường. Trong các thái y, Uông thái y là người am hiểu chuyện thai nghén nhất, phụ nhân được ông chữa trị ít. Cho nên, ta chọn ngày, mời Uông thái y đến phủ.

      Bắt mạch xong, lại hỏi mấy chuyện thường làm, Uông thái y vuốt râu mỉm cười : “Thân thể phu nhân có gì đáng ngại, chỉ bị chút chứng khí hư, uống chút thuốc là được. Phu nhân và Đại công tử thành thân chưa tới năm, cần nóng lòng.”

      Ta tạ ơn Uông thái y, để quản tiễn ông ra ngoài. Lại quang minh chính đại giao phương thuốc cho A Nguyên, để nàng đến Duyên Niên Đường bốc thuốc.

      Lúc A Nguyên mang thuốc về, cũng mang luôn tin tức dược trang. Mầm thuốc được gieo, nhưng muốn lớn cần có thời gian. Lý Thượng cũng để người trong dược trang nhàn rỗi, mang chút ít dược liệu tới, để bọn họ chế thuốc cung cấp cho tiệm thuốc trong thành.

      Còn chuyện, chính là Ngô Chương và Lương Mân liên hiệp đối kháng Ngụy giác, trong lúc thế cục Nam Bắc khẩn trương, tiêu cục của Công Dương Quế cũng tạm nghỉ. Đây là ý Lý Thượng. Để dề phòng mật thám, đình úy giám thị nghiêm ngặt, Lý Thượng xử cẩn thận, mở lời khuyên Công Dương Quế ngừng lại.

      Đầu xuân Lý Thượng trữ ít hàng, đường sá đứt đoạn vẫn có thể duy trì được. Kể cả bây giờ Duyên Niên Đường còn gì, vẫn còn chuyện khác có thể làm.

      Chuyện Lương Ngô liên hiệp, trong triều chấn động rất lớn. Bọn chúng nhất định chịu khuất phục, các nơi khác cũng rục rịch ngóc đầu dậy, Ngụy Giác tăng cường luyện binh, lệnh Ngụy Đàm làm soái, thao diễn thủy quân ở Ung Trì và con sông bên cạnh Ung Đô.

      Ngụy Đàm hết sức bận rộn, ngày nào trở về người cũng đầy bùn đất, mồ hôi. Da cổ phơi dưới nắng mặt trời bỏng rát. Có khi mấy ngày đều nghỉ ở ngoài, mỗi lần gặp lại, người lại đen gầy thêm.

      Ta hỏi bọn Chu thị phương thuốc chữa da, dùng mật ong hòa với bột thuốc, thoa cổ cho Ngụy Đàm.

      Cuộc sống cứ thế trôi qua, đảo mắt đến tháng sáu, ngày Ngụy Chiêu thành thân càng gần.

      Hứa cơ vẫn ở phòng sinh, chưa được ra ngoài, Quách phu nhân mỗi ngày vừa muốn nhìn cháu trai, lại vừa muốn lo liệu chuyện hôn lễ cho Ngụy Chiêu, vội vội vàng vàng chân chạm đất. Ta là con dâu, theo lý nên chia sẻ cùng thị. Nhưng hai chuyện này, Quách phu nhân muốn để ta nhúng tay, bà ta trẻ tuổi biết lo liệu, nên để cho Trương thị và tỳ nữ lớn tuổi sắp xếp.

      Ta từng thăm Hứa cơ hai ba lần, nàng nằm giường, mắt chịu rời nhi tử. lần được con trai, cũng coi như chuyện vui, nhưng có lẽ Ngụy Chiêu phải thành thân, Hứa cơ được hầu hạ chu đáo, nhưng sắc mặt được hồng hào như trước lúc sinh.

      Thấy người ngoài tới thăm, nàng vẫn khiêm nhường mỉm cười như trước.

      lần, ta tới kho chọn ít lụa trang trí phòng cưới, chuẩn bị mang đến cho Quách phu nhân. ngang qua phòng Hứa cơ, nhân tiện rẽ vào thăm.

      Hứa cơ đầu quấn khăn trắng, nàng nhìn lụa trong tay A Nguyên, mắt cụp xuống.

      “Năm ngày nữa phải rước dâu, trong phủ nhất định bề bộn nhiều việc.” Nàng giọng .

      Nhớ từng ngày như vậy, có thể thấy được Hứa cơ nghĩ về chuyện này ít.

      Ta mỉm cười: “Chuyện trong phủ tự có người lo liệu, cơ tĩnh tâm nuôi con là được.”

      Hứa cơ mím môi, gật đầu .

      Bữa tối trước hôm rước dâu, thị tỳ báo lại, Hứa cơ sốt cao ngừng, mọi người đều kinh ngạc, Quách phu nhân nghe thế, vội hỏi: “Cháu trai ta thế nào?”

      “Tiểu công tử sao.” Thị tỳ .

      Quách phu nhân cau mày, : “Tiểu công tử thể ở phòng sinh nữa, bảo nhũ mẫu ôm vào phòng ta.”

      Thị tỳ đáp ứng.

      Ta và Ngụy Đàm nhìn nhau, lúc này, Ngụy Chiêu mở miệng : “Mẫu thân, con xem chút.” Dứt lời đứng dậy.

      “Con làm gì!” Quách phu nhân ngăn cản : “Phòng sinh ô uế, ba tháng đầu nam tử được bước vào. Huống chi ngày mai con đón dâu, càng phải cẩn thận hơn!”

      Ngụy Chiêu do dự.

      Nhưng vào lúc này, thị tỳ bỗng vội vã trở lại, với Quách phu nhân: “Phu nhân, Hứa cơ giữ chặt tiểu công tử, cho bọn nô tỳ ôm , phu nhân xem…”

      Quách phu nhân biến sắc, lập tức đứng dậy, về phía hậu đường.

      Ta thấy ổn, với Ngụy Đàm: “Thiếp nhìn chút.” Dứt lời, đứng dậy theo.

      Trời tối, phòng Hứa cơ thắp đèn. Thị tỳ thấy Quách phu nhân, vội vàng mở cửa, vén rèm lên. Ta theo vào, chỉ nghe nhũ mẫu ở trước giường khuyên nhủ: “… Cơ thân thể khó chịu, tiểu công tử chưa được hai tháng, nếu như nhiễm bệnh…”

      “Ta có bệnh!” Hứa cơ cao giọng, “Con ta chỉ theo ta, cho dù ai cũng thể cướp !”

      “Phải ?” Quách phu nhân cười lạnh, ngẩng đầu tiến lên.

      Nhũ mẫu và thị tỳ thấy bà, vội lui sang bên.

      Hứa cơ ôm bọc tã ngồi giường, thấy Quách phu nhân, sắc mặt nàng trắng bệch.

      Quách phu nhân tới trước mặt nàng: “Cái gì con ngươi? Cái gì cướp ?”

      Hứa cơ nhìn bà, hai mắt đỏ lên. Nàng ôm đứa bé đứng dậy, đột nhiên quỳ lạy Quách phu nhân, than thở khóc lóc: “Phu nhân, thiếp hoài thai mười tháng, mẫu tử mẹ con gắn bó, Trì nhi theo thiếp hẳn sao, mong phu nhân rủ lòng!”

      Quách phu nhân nhìn bộ dáng nàng, mất kiên nhẫn, nghiêm mặt : “Hứa cơ, hôm nay ngươi ốm, tiểu công tử nên ở lại đây. Ta thay ngươi chăm sóc, chờ ngươi khỏi hẳn trả về.”

      Hứa cơ lắc đầu, khóc lóc : “Thiếp sao! Chỉ cầu phu nhân để đứa bé ở lại, thiếp tất máu chảy đầu rơi báo đáp!”

      Quách phu nhân đột nhiên biến sắc: “Bị ốm đến mức ăn mê muội rồi sao!” Dứt lời, lệnh thị tỳ đè Hứa cơ lại, gạt tay ta, ôm đứa bé .

      “Trì nhi!” Hứa cơ khàn giọng thét, khóc tê tấm phết liệt.

      Ta nhìn có chút đành lòng, do dự chút, nhấc chân bước ra ngoài.

      Mới vừa ra khỏi cửa, bỗng nhiên liếc thấy Ngụy Chiêu. đứng trong đình, hai mắt nhìn bên này, ánh đèn quá yếu, ta thấy sắc mặt.

      Ta hơi suy nghĩ chút, tiến lên phía trước, : “Nhị thúc.”

      “Trưởng tẩu.” Ngụy Chiêu hành lễ, : “Hứa cơ thế nào rồi?”

      Vừa mới xong, tiếng Hứa cơ khóc lại truyền ra, ta thấy nét mặt Ngụy Chiêu cứng ngắc.

      “Hứa cơ bệnh , nghỉ ngơi chút là được. Ta ở đây trông nom, Nhị thúc về .” Ta khuyên.

      Ngụy Chiêu mặt mày sa sầm, hành lễ với ta, thấp giọng : Đa tạ Trưởng tẩu.” Dứt lời, xoay người rời .

      Ta nhìn khỏi đình viện, muốn quay lại phòng sinh, đảo mắt thấy người đứng nơi khúc rẽ hành lang . Nhâm cơ thân xiêm y trắng, đứng cạnh cây cột, nửa kín nửa hở, mặc dù đèn sáng lắm, nhưng thân thể thướt tha kia nhìn cái nhận ra luôn.

      Sao nàng ở đây? Ta kinh ngạc, định nhìn kỹ, nhưng thân thể nàng chợt động, thoắt cái thấy bóng dáng.

      Trở lại phòng sinh, Hứa cơ nằm giường, kêu khóc nữa. Nàng nhìn đỉnh màn, hai mắt mở to vô hồn.

      “Thiếu phu nhân.” Chỉ có hai thị tỳ ở chỗ này, thấy ta tới, vội vàng hành lễ.

      Ta tiến lên sờ trán Hứa cơ, có chút nóng, nhưng nghiêm trọng lắm.

      “Hứa cơ chảy nhiều mồ hôi, lấy chút nước nóng tới đây.” Ta với thị tỳ.

      Thị tỳ đáp tiếng, ra cửa.

      Ta vừa đứng dậy, tay đột nhiên bị cầm. Quay đầu, Hứa cơ nhìn ta, hai hốc mắt đỏ càng làm lộ mặt mũi tiều tụy.

      “Chàng từng muốn cưới ta, chăm sóc ta cả đời…” Nàng lẩm bẩm , giọng vừa vừa khàn, “Ta quan tâm phu nhân xỉ vả, để ý cha mẹ trách mắng, nhưng chàng làm được, ngay cả nhi tử cũng chịu cho ta…”

      Ta sửng sốt, nàng “Chàng” đương nhiên chỉ Ngụy Chiêu, “Phu nhân” biết là Quách phu nhân hay Ngô phu nhân.

      “Cơ mệt rồi, an tâm nghỉ ngơi . Khi nào khỏi thị đưa tiểu công tử trở lại.” Ta an ủi.

      Hứa cơ nhìn ta, lúc lâu, cười khổ, buông tay ra, nhắm mắt lại.

      Trong phòng yên tĩnh lại, ta lặng yên tiếng động, trong lòng hối hận vì sao mình lại theo tới. Quách phu nhân lòng nghĩ tới cháu trai, tiếc trở mặt, Ngụy Chiêu dám vào phòng sinh, ta đây phụ nhân lại phải thu dọn tàn cuộc.

      buồn bực, A Nguyên tới.

      “Phu nhân, Đại công tử muốn người trở về.” Nàng nhìn Hứa cơ nằm giường, giọng .

      Ta gật đầu, nơi này cần ta làm gì, dặn dò hai tỳ nữ trông nom, đứng dậy ra ngoài.

      “Sao lâu thế?” Trở lại phòng, thấy Ngụy Đàm cau mày, cơm canh bày bàn.

      Ta đây mới nhớ vừa rồi mới chỉ ăn được chút cơm, ngửi thấy mùi, bụng dạ lại cồn cào.

      Ta nhìn Ngụy Đàm, vô tội mở to hai mắt, giọng : “Hứa cơ bị bệnh, thị lại bận, thiếp vốn nên trợ giúp.” Gần đây, ta phát chiêu này có thể áp dụng với Ngụy Đàm. Khi nào có việc cần mở miệng, hay lúc đấu võ mồm lại với chàng, ta đây lại làm như vậy, lần nào cũng hiệu quả.

      Ngụy Đàm nhìn ta, quả nhiên, mặt nhu hòa lại, véo mũi ta, nhướng mày: “Ta phát dạo này phu nhân càng ngày càng giỏi tranh cãi.”

      Ta mỉm cười, quyết định đổi đề tài: “Thiếp đói bụng.”

      ——

      Ngụy Chiêu đón dâu rất long trọng. mặc lễ y, đầu đội kim quan, ngồi xe từ Ngụy phủ đến hoàng cung nghênh đón công chúa. Ta và chị em dâu ở lại trong phủ, A Nguyên ra cửa xem náo nhiệt, trở về , nhạc tấu cả đoạn đường dài, người xem chật ních, giống như toàn bộ người Ung Đô đều tụ tập về đây.

      Ta nghe nàng kể, nhớ tới lúc trước. Nhũ mẫu từng kiêu ngạo , nữ quân nhà ta xuất giá, nhất định có thể sánh bằng công chúa. Giờ nghĩ lại lời này, thấy chua xót vô cùng. Lúc ta gả cho Hàn Nghiễm, người vây xem ở Trường An thiếu, ai cũng biết ta bị đuổi khỏi hoàng cung. Mà khi ta gả cho Ngụy Đàm, đừng đón dâu, ngay cả cữu cũng phải tới Ung Đô mới được gặp.

      Ngụy Đàm và Ngụy Chiêu, trưởng thứ, cưới thê trời vực.

      Trong lúc suy tư, tiếng nhạc ngoài cửa càng thêm . Chỉ nghe gia nhân : “Tới rồi!”

      Ta nhìn quanh, Ngụy Chiêu y phục đắt tiền, đỡ tân nương từ xe ngựa xuống.

      “Phu nhân…” A Nguyên đột nhiên kéo éo góc áo ta, ta quay đầu lại, nàng ý bảo ta nhìn phía sau. Ta quay lại nhìn, khỏi kinh ngạc.

      Phía sau đám người, Hứa cơ búi tóc, mặt phấn trang nhã, mặc xiêm y hôm tới Ung Đô, thái độ thanh tao lịch .

      Nàng lẳng lặng đứng ở hành lang, giống như pho tượng tinh xảo, nhìn Ngụy Chiêu và tân nương chậm rãi bước
      Chris, Trâu, Trà Xanh2 others thích bài này.

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 70: Em dâu.

      Ta kinh ngạc, thầm nghĩ Hứa cơ tới đây làm gì, lát sau, lại thấy Trương thị bước nhanh tới, gì đó với Hứa cơ. Hứa cơ nhìn sang chỗ Quách phu nhân, thần sắc bình tĩnh. Lát sau, nàng khẽ cúi đầu, xoay người rời khỏi sân.

      “Phu nhân, hình như vừa rồi Nhị công tử nhìn thấy Hứa cơ.” A Nguyên .

      “Suỵt.” Ta khẽ lắc đầu với nàng, tiếp tục nhìn về phía trước.

      Tân khách ngồi đầy sảnh đường. Tân nương che mặt bằng cái quạt lụa nạm vàng, được Ngụy Chiêu dắt tay, từ từ tới chính đường. Tán giả chúc tiếng, Ngụy Chiêu tiến lên, gỡ quạt lụa tay tân nương xuống.

      Mọi người ca ngợi phen, ta nhìn lại, thấy tân nương trang điểm tinh xảo, má đào môi son, minh châu cài đầu rực rỡ. Vị công chúa này tên Huệ, mẹ đẻ là Vương Tiệp Dư, phong hào Thấm Dương. Tiên đế nhiều con , ta và Thấm Dương quen thân lắm. Nàng thích nhiều, quá thân với Thái hậu, tuổi lại hơn ta, lúc trước ở Trường An, chúng ta cũng chỉ gặp nhau vài lần. Tính ra vài năm, hôm nay gặp lại ở Ngụy phủ, bộ dáng công chúa nảy nở rất nhiều so với trước kia, trang điểm vào, đúng là mỹ nhân yểu điệu.

      Ngụy Giác và Quách phu nhân ngồi ở ghế , nhìn người mới quỳ lạy, cười nhàng.

      Ngụy Đàm là trưởng tử, Ngụy Chiêu thành thân, chàng cũng được nhận lễ của người mới. Hôm nay chàng mặc trường bào, quần áo nho nhã che mấy phần võ tướng sắc bén, tăng thêm mấy phần tuấn lãng.

      Lúc sáng chàng mặc y phục, ta nhịn được nhìn nhiều mấy lần, trong lòng thầm quả nhiền gần mực đen, Ngụy Đàm vũ phu ta lại bắt đầu cảm thấy thuận mắt.

      Hôn lễ rất náo nhiệt, sau bữa tiệc, người mới làm lễ hợp cẩn, ta ở lại viện tử, trăng lên giữa trời.

      vào trong nhà, ta ngửi được mùi rượu thoang thoảng, thấy Ngụy Đàm nằm giường, y phục người vẫn chưa thay ra. Hôm nay chàng ra cửa, nhưng vừa tiếp khách vừa uống rượu, vất vả.

      Ta nhàng đóng cửa lại, tới trước giường, thấy Ngụy Đàm nhắm mắt, dường như ngủ thiếp . Ta làm ồn, ngồi xuống giường, tỉ mỉ nhìn chàng.

      Tướng ngủ Ngụy Đàm tệ, có lúc sáng sớm ta tỉnh lại trước, thấy chàng mặt mày tuấn, nắng sớm nhuộm sáng khuôn mặt, cảm thấy yên tĩnh và an bình vô cùng. tại cũng vậy, dưới ánh nến, chàng thở đều, lông mi dày đều như lông vũ.

      Bỗng nhiên ta nghĩ, nếu như bóp mũi chàng cho chàng nghẹn tỉnh, thế nào? Ý nghĩ này lóe lên, ta lại thấy hưng phấn vô cùng. Ngụy Đàm hành hạ ta như vậy phải lần lần hai, thỉnh thoảng cũng nên đáp lễ. lúc nhịn được, tay đưa ra, ai ngờ Ngụy Đàm mở mắt.

      “Phu nhân làm gì thế?”

      Ta: “…”

      Tay cứng lại mũi chàng, ta thu lại, làm như có việc gì mỉm cười: “Thiếp thấy phu quân chưa thay y phục, muốn giúp chàng.”

      “Ồ?” Ngụy Đàm cong khóe môi, lát sau lười nhác vươn vai.

      Trong lòng ta cảm thấy tiếc nuối, muốn đứng dậy, cánh tay Ngụy Đàm đột nhiên đưa sang, ôm ta ngã nằm giường.

      “Phu nhân có biết, hôm nay vi phu nghĩ gì ?” Hơi thở chàng đặc mùi rượu, mang theo ý cười.

      Ta giãy dụa hai cái, chàng buông tay, ta cũng ngoan ngoãn nghe theo chàng.

      “Nghĩ gì?” Ta hỏi.

      Ngụy Đàm nhìn đỉnh màn, : “Vi phu nhớ lại hôm thành thân với phu nhân, huyền đoan (1) cũng mặc, vào động phòng còn mang theo bội đao.”
      [​IMG]
      ra chàng còn nhớ .

      Ta nghĩ nghĩ, : “Vì sao phu quân mặc?”

      “Chinh chiến bên ngoài, ai mang theo y phục vướng víu như vậy.” Ngụy Đàm thẹn chút nào, dứt lời, cười cười: “Nếu phu nhân hài lòng giờ cũng muộn rồi.”

      Ai muốn thế. Ta đẩy bàn tay du tẩu người ra, : “Thiếp mệt rồi.”

      Ngụy Đàm cắn cổ ta: “Mệt vừa lúc nghỉ ngơi.”

      Ta chịu, che y phục cho chàng thò tay vào. Náo loạn lúc, Ngụy Đàm cười, sờ sờ đầu ta.

      Trong phòng yên tĩnh lại, gối lên cánh tay chàng rất thoải mái, ta nhìn ánh đèn chập chờn, lúc lâu, giọng : “Hôn lễ Nhị thúc náo nhiệt.”

      “Ừ.” Ngụy Đàm đáp.

      Ta giương mắt: “Phu quân hối hận ?”

      “Hối hận cái gì?” Ngụy Đàm mở mắt liếc về phía ta.

      Ta chống tay, nhìn chàng, cười khổ: “Nghe cữu thị vốn muốn phu quân cưới công chúa, kết quả phu quân cưới thiếp, hôn lễ cũng qua loa.”

      Ngụy Đàm nhìn ta chăm chú, bỗng nhiên nở nụ cười, cánh tay dùng sức, kéo ta nằm xuống.

      “Cái gì hối hận với hối hận, cưới công chúa là chí hướng của phụ thân.” Giọng chàng coi thường.

      Câu hỏi này là muốn tranh thủ chàng say rượu để biết, ta nghe câu trả lời, sửng sốt chút, cảm thấy ý vị sâu xa.

      cộng năm cộng cộng bằng mấy?” Bỗng nhiên Ngụy Đàm .

      “Tám.” Ta đáp cần nghĩ.

      “Vậy đúng rồi.” Ánh mắt Ngụy Đàm giảo hoạt, “Phu nhân xem, Trọng Minh cưới công chúa, cùng lắm là thê thiếp, nhưng vi phu cưới phu nhân, người bằng tám người, cho cùng vi phu vẫn buôn bán có lời.”

      Ta sửng sốt chút, mới kịp phản ứng ý chàng là gì, khỏi xấu hổ đưa tay véo chàng.

      Ngụy Đàm cười to ngừng, bắt được tay ta, ánh mắt lấp lánh.

      Tân nương Ngụy Chiêu nhập môn, con dâu Ngụy phủ có hai người. Gia nhân trong nhà vẫn gọi ta là thiếu phu nhân, còn Lương Huệ, tôn kính gọi là công chúa.

      Quách phu nhân hết sức hài lòng với người con dâu này, ngày hôm sau, lúc người mới dậy sớm bái kiến, Quách phu nhân kéo tay Lương Huệ, hết sức thân thiết.

      Lương Huệ tuy là dâu, nhưng mới chỉ mười bảy tuổi. Đứng cùng Ngụy Chiêu, sắc mặt thẹn thùng, hai mắt nhìn quanh.

      Hai bên hành lễ, Lương Huệ đỡ lấy ta, hai mắt trong veo: “Nhiều năm gặp phu nhân, ban đầu nghe có thể làm chị em dâu với phu nhân, trong lòng vui mừng vô cùng.”

      Ta nhìn nàng, cười : “Công chúa cất nhắc.”

      Ngụy Giác dùng xong bữa sáng liền ra ngoài. Quách phu nhân tâm tình rất tốt, bao lâu, bọn Chu thị cũng tới, mọi người ngồi ở chính đường, uống trà ăn bánh, cười liên tục.

      Ta phát Ngụy Chiêu có chút yên lòng. nhiều lời, mỗi lần mở miệng cũng do Quách phu nhân hoặc người khác hỏi, đáp lời ngắn gọn, hòa khí. Lương Huệ hình như phát ra, mỗi lần nhìn về phía Ngụy Chiêu, ánh mắt mang theo vài phần ấm áp.

      Ở chính đường ngồi lúc, các hài tử nhà bọn Chu thị náo muốn hậu viên chơi đùa. Quách phu nhân trước giờ thích hài đồng, lệnh gia nhân bày bàn ghế ở hậu viên, mọi người cùng nhau rời bước đến đó.

      Hôm nay đẹp trời, trời trong nắng ấm. Các hài đồng chơi đùa trong vườn hoa, chúng phụ nhân hoặc dạo chơi trong sân, hoặc ngồi vây quanh chuyện phiếm.

      Ngụy Chiêu ngồi bao lâu, cáo từ muốn doanh trung. Lương Huệ nghe được, nhìn về phía , hơi chút kinh ngạc.

      Quách phu nhân lại cười , nhanh về nhanh, rồi để Ngụy Chiêu .

      “Gần đây trong triều công việc bề bộn, Trọng Minh cũng bận rộn thôi, mong công chúa thông cảm.” Quách phu nhân ôn tồn với Lương Huệ.

      Lương Huệ nhìn bà, mặt giận, mỉm cười : “Nhi phụ hiểu.”

      Mọi người lại vui vẻ cười, tiểu nữ nhi nhà Chu thị ầm ĩ muốn nghe đánh đàn, Quách phu nhân quay đầu lệnh gia nhân gọi gia kỹ.

      Ta đích thân pha trà, rót nước Lương Huệ tới. Ta thấy quái lạ, để cái muôi xuống, muốn hành lễ, Lương Huệ lại chặn ta lại.

      “Trưởng tẩu cần đa lễ.” Nàng mỉm cười, ngồi xuống cạnh ta, nhìn trà trong ấm, chớp chớp mắt: “Trưởng tẩu cũng thích pha trà?”

      Ngữ khí nàng thân thiết, làm ta cảm thấy quá thích ứng.

      Ta lần nữa cầm lấy cái muôi, mỉm cười: “Làm trong lúc rảnh rỗi, chưa đến nỗi thích.”

      Lương Huệ nhìn về hài đồng chơi đùa, lại : “Ta mới vào phủ, thấy có rất nhiều hài đồng trong phủ.”

      Ta đáp: “Là hài tử của các thúc bá trong tộc.”

      Lương Huệ gật đầu, : “Ta nghe trong phủ còn có ấu tử.”

      Ta có chút kinh ngạc vì sao nàng tới hỏi ta đây, chẳng lẽ người khác chưa từng ? Suy đoán tâm tư, ta đáp: “Đúng vậy, cữu thị có hai ấu tử, chưa được năm, chưa từng được bế ra ngoài.”

      Lương Huệ nhìn ta, cười cười, giọng : “Ta hỏi phải ấu tử của Thừa tướng. Ta nghe phu quân có thiếp, mới sinh gần đây, biết có phải ?”

      Ta nhìn Lương huệ, mặc dù nàng cười, nhưng ánh mắt lại nên tất cả.

      “Phu nhân.” Lúc này, giọng A Nguyên vang lên. Ta quay đầu lại, thấy nàng tới, thần sắc có chút vội vàng.

      “Hầu hiểu chuyện, công chúa chờ chút.” Ta như được đại xá, mỉm cười áy náy với Lương Huệ, đứng dậy.

      “Chuyện gì?” Ta tới trước mặt A Nguyên, hỏi.

      “Phu nhân.” A Nguyên nhìn Quách phu nhân bên kia, ánh mắt cẩn thận, thấp giọng : “Mới vừa Vương Huy báo lại, Đại công tử và Thừa tướng xảy ra tranh chấp.”
      Chris, Trâu, Trà Xanh2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :