1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Dung Ngữ Thư Niên - Thanh Hải Cầm Thiên Nga-92

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      .

      Chương 35: Xe đẩy.

      Lạc Dương cần vội vã lên đường, chân ta vẫn chưa khỏi hẳn, cho nên đường, chút lại ngừng, tựa như ra cửa chơi đùa.

      Ngụy An vốn muốn ở cạnh Ngụy Giác xem đánh giặc, lại bị Ngụy Giác đuổi trở về, quá cao hứng. am hiểu hai chuyện, là máy móc, hai là giả người chết. Ta và A Nguyên tốn rất nhiều tâm tư trêu chọc vui vẻ, đáng tiếc mỗi lần tay mà về, dọc đường rất nhàm chán.

      Dĩ nhiên, ta phải là người am hiểu nhàm chán, cho nên ở xe ngựa, ta nghĩ rất nhiều chuyện.

      Lần này rời khỏi Ngụy doanh, ta lo sợ như lúc xuất giá ở Lai Dương nửa năm trước. Thái độ Ngụy Đàm và Ngụy Giác, làm ta biết ta ở Ngụy thị coi như tạm thời đứng vững. Như vậy kế tiếp, ta nên tiếp tục quan tâm việc buôn bán của ta.

      Ta vẫn lo lắng bọn Lý Thượng, biết Giang Nam có thuận lợi hay . Lúc từ Ung Đô giỗ tổ, ta lên kế hoạch trở về trong vòng tháng, chờ tin tức Lý Thượng. Nhưng tại được rồi, ta rời Hoài Dương hơn nửa tháng, Lý Thượng dù có trở lại Ung Đô cũng biết ta nơi nào. Ta quyết định, đến Lạc Dương đưa tin về Ung Đô, là thư nhà A Nguyên, đưa đến quý phủ Lý Thượng. Bên trong viết chúng ta ở chỗ nào, nếu Lý Thượng trở lại Ung Đô, nhất định hồi , nếu có hồi , chính là chưa trở lại.

      Ra khỏi cửa, xe cũng coi như niềm vui thú, thống khổ chính là buổi tối nghỉ trọ. Hà Nam vùng chiến loạn, thôn làng hoang phế người, nếu buổi tối chạy đến thành ấp mà có thể tìm được phòng ốc nghỉ trọ là chuyện tốt.

      Trời chiều ngả về Tây, vào lúc hoàng hôn chúng ta đến thôn, thành trì gần nhất cách vài chục dặm, cho nên phải dừng lại nghỉ trọ.

      Trong thôn chỉ có hai, ba gia đình, cũng là người nghèo khổ, nhìn thấy có binh mã tới, đều hoảng sợ trốn vào trong phòng, đóng chặt cửa.

      May mà quân Tào dẫn đầu kiến thức rộng rãi, vẻ mặt ôn hòa chạy đến trước cửa nhà thông suốt, lại đưa chút lương thực, nhà kia cẩn thận mở cửa. Quân Tào lại thừa dịp trời chưa tối, cho quân sĩ tu bổ lại phòng ốc cho người trong thôn, đội ngũ hai trăm người, ta và Ngụy An được ở trong phòng, những người khác đều ngủ bên ngoài. Người trong thôn thấy quân sĩ mảy may tơ hào, còn giúp làm việc, tất cả đều giải trừ phòng bị, vui mừng dứt.

      Bọn quân sĩ tìm được bếp trong đống hoang tàn đổ nát, nổi lửa nấu cơm, lúc dùng bữa, lại phát thấy Ngụy An. phen dễ tìm, tìm thấy trong gia đình, sửa lại ghế cho lão nhân chân có tật.

      “Tứ công tử làm thợ mộc sao?” A Nguyên giọng .

      Ta cười cười, gật đầu với lão nhân, : “Tứ thúc, dùng bữa .”

      Ngụy An lau mồ hôi trán: “Đệ đói bụng, Trưởng tẩu dùng trước .”

      Ta nhìn lão nhân cà nhắc bên cạnh, ông nhìn thấy nhiều người, mặt vốn được tự nhiên, lúc này lại càng lúng túng.

      “Vị công tử này,” ông chắp tay với Ngụy An, “Trước cứ dùng bữa , ghế này lão tẩu còn có thể dùng được.”

      Ngụy An lắc đầu: “Ta đói bụng.”

      Ta cũng gấp, trong mắt Ngụy An, chuyện gì cũng sánh bằng việc trong tay, ta để bọn quân sĩ về trước, giữ lại hai ba người châm lửa, chiếu vào chỗ Ngụy An làm.

      đường trở về, Ngụy An ngượng ngùng.

      “Trưởng tẩu, tẩu đói ?” giọng hỏi.

      tính là quá đói.” Ta .

      Ngụy An lên tiếng.

      “Vì sao Tứ thúc lại sửa ghế?” Ta , “Cũng phải máy móc, lần sau giao cho quân sĩ là được rồi.”

      Ngụy An cúi đầu, lầu bầu tiếng: “ phải vậy.”

      Ta ghé mắt: “ phải cái gì?”

      Ngụy An nhìn ta chút: “Trưởng tẩu, vốn đệ tìm gỗ, thấy lão nhân kia thực đáng thương, người đệ lại có búa.” Dứt lời, dừng dừng, lại tiếp, “Tổ phụ đệ trước kia chân cũng cà nhắc, ông đối xử với đệ và huynh trưởng rất tốt.”

      Tổ phụ? Ta sửng sốt chút, nhớ tới. tổ phụ, là Ngụy Khiêm, từng làm quan tới Thái úy, sáu mươi tuổi cáo lão.

      “Tứ thúc nhớ tổ phụ sao?” Ta mềm lòng.

      “Dạ.” Ngụy An , “Tổ phụ múa kiếm, còn có thể kể chuyện xưa.”

      Ta cười cười: “Ông kể chuyện xưa gì?”

      “Nhiều.” Ngụy An , “Là chuyện bảy nước tranh hùng.”

      hổ là phụ thân kiêu hùng của Ngụy Giác. Lòng ta .

      “Ra vậy.” Phụ thân ta năm đó cũng thích kể chuyện bảy nước tranh hùng cho ta nghe, cho nên ta có chút hăng hái, “ biết trong bảy nước, Tứ thúc thích ai nhất? Tứ quân tử? Bạch Khởi? A, hẳn là đệ thích Mặc tử nhất…”

      “Long Dương Quân.”

      Ta: “…”

      Xung quanh, vô luận là A Nguyên hay quân sĩ hộ vệ, mặt ai cũng có vẻ kinh ngạc. Ta hiểu được, bọn họ biết Long Dương Quân là ai.

      “Tứ thúc,” ta cảm thấy nụ cười của ta có chút co quắp, thấp giọng , “Vì sao thích Long Dương Quân?”

      Ngụy An nhìn ta chút, : “Long Dương Quân tốt sao? Kiếm thuật hơn người, có võ có mưu.”

      Ta : “Rất nhiều người cũng có võ có mưu.”

      Ngụy An nhức đầu: “Nhưng Long Dương Quân tên dễ nghe, đệ chỉ nhớ được .”

      Ta: “…”

      Trải qua phen suy tư, sau khi ăn xong, ta với Ngụy An: “Tứ thúc nếu thương lão nhân hoạt động bất tiện, sao làm thêm hai bánh xe, làm cái ghế thành xe đẩy?”

      Ngụy An : “Đệ cũng muốn vậy, nhưng chỗ này tìm được gỗ làm bánh xe.”

      Ta nghĩ, : “Lấy xe của ta tặng cho lão nhân, Tứ thúc nghĩ thế nào?”

      Ngụy An sửng sốt, suy nghĩ chút, nhìn chút chân ta: “Nhưng chân Trưởng tẩu bị thương.”

      “Chân ta sắp khỏi.” Ta : “Ngày mai Lạc Dương, đường cần lên xuống. Mà nếu đến Lạc Dương vẫn bất tiện, Tứ thúc có thể làm cho ta cái mới.”

      mặt Ngụy An lộ ra thần sắc suy tư, chốc lát, gật đầu đáp ứng.

      “Phu nhân.” A Nguyên nhìn thân ảnh Ngụy An ra khỏi cửa, nghi ngờ hỏi ta, “ yên lành, vì sao phải đưa xe đẩy cho người khác?”

      Ta mỉm cười, : “A Nguyên, ngươi cảm thấy thế đạo hôm nay, nhiều người hoạt động bất tiện ?”

      A Nguyên suy nghĩ chút, : “Chiến loạn nhiều năm, đến người dân, binh lính đánh nhau tàn tật cũng nhiều.”

      Ta gật đầu, : “Vậy nếu có thể bán xe đẩy , đây chính là sách lược.”

      “Bán xe đẩy?” A Nguyên giật mình: “Nhưng chỉ có Tứ công phải làm sao? Chưa công tử có chịu hay , chuyện làm ăn, để cho công tử dính vào thích hợp sao?”

      Đây cũng là chỗ ta kiêng kỵ, ta cười cười: “ có biện pháp. Mà chuyện này dự định, có được hay cũng nhất định.”

      ———-

      Mẫu thân của ta là người Lạc Dương, nhưng ta chưa bao giờ qua Lạc Dương.

      Lúc trước, mẫu thân thường kể ta nghe phong cảnh nào ở Lạc Dương đẹp nhất, cái gì chùa cái gì cung, nơi nào náo nhiệt nhất, nơi nào có giếng nước, uống vào nghe biến thành mỹ nhân. Lúc bà , ta cảm thấy, trừ Trường An ra, nơi đó là chỗ tốt nhất.

      Dĩ nhiên, Trường An biến thành phế tích, Lạc Dương cũng may mắn thoát khỏi.

      Xe ngựa băng băng chạy qua cầu treo, qua sông đào bảo vệ tường thành, chạy vào cổng thành. Ta nhìn từ cửa sổ xe ra ngoài, đường phố rộng rãi, phòng ốc chỉnh tề, đều là kiểu điển hình. Nhưng nhìn ra được rất nhiều phòng ốc lâu người sửa chữa, cung điện to lớn mất nóc, tường cao toàn dấu vết nám đen.

      “Phu nhân.” A Nguyên theo ta nhìn ra phía ngoài, bỗng nhiên : “ biết hai vị di phu nhân và Kiều công còn ở Lạc Dương ?”

      Ở Lạc Dương, ta có hai dì, cậu, tất cả đều là dòng dõi cao quý, ta gặp mặt bọn họ ở Trường An.

      Sau Phó thị gặp chuyện may, ta còn gặp lại bọn họ nữa. Đối với ta mà , thân nhân giống như vinh hoa lúc trước, tan thành mây khói, sớm biến mất thấy gì nữa.

      May là mẫu thân biết những thứ này.

      Trong lòng ta an ủi, vén mành xuống.

      Mặc dù bị hủy, nhưng người ở Lạc Dương ít. Xe ngựa lại ngừng, người đường nối liền dứt, lúc qua phía Tây, ta thấy được chợ lớn, hối hả náo nhiệt vô cùng.

      Chỗ ở cũ của Ngụy thị ở thành Bắc, nơi ở có chút lớn. Xe ngựa dừng trước chỗ ở, quản và nô bộc chờ trước cửa.

      Ta nhìn kỹ những người đó chút, là trang phục của gia nhân.

      Ngay từ lúc ở Ung Đô, ta từng nghe Ngụy Chiêu có vị thiếp ở Lạc Dương, họ Hứa. Xem ra hôm nay, nàng ra ngoài nghênh đón. Trong lòng nghĩ nghĩ, cũng thích hợp, vị Hứa cơ này phải chính thất, chủ nhân nhà này cũng phải ta, nàng ra ngoài đón, nếu ta biết danh tính, thêm lúng túng.

      “Bái kiến phu nhân,” quản thi lễ với ta, cung kính : “Phu nhân đường xa vất vả, đồ ăn, nước tắm sẵn sàng, mời phu nhân vào trong.”
      Chris, Trâu, linhdiep172 others thích bài này.

    2. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 36: Dì.

      Nhà cũ Lạc Dương là nhà Ngụy Giác ở lúc làm quan tại Lạc Dương, khi đó Ngụy Giác chức quan lớn, nhà cũng chỉ là viện tầm thường, nhưng sau khi ông lên làm Thừa tướng, vẫn bỏ nhà cũ, mua nhà mới nào khác.

      Về phần vị Hứa cơ kia, theo ta được biết, kể từ khi định đô Ung Châu, Ngụy Chiêu vẫn theo Ngụy Giác, nhà Ngụy thị Ung Đô, nhưng sao lại để thiếp duy nhất của Ngụy Chiêu ở Lạc Dương?

      Chân của ta có gì đáng ngại, chẳng qua dám tùy ý lại. Sau khi tới Lạc Dương, ta vẫn ở trong phòng, dưỡng tốt chân mới dám động. Ngụy An là người nhàn rỗi, vẫn nhớ xe đẩy của ta, mới đặt chân vội thu xếp tìm gỗ.

      “Tứ công tử, đây là xe đẩy sao?” A Nguyên cầm tấm ván gỗ vẽ hình, nhìn lúc lâu, vẻ mặt mờ mịt, “Hình như giống?”

      giống.” Ngụy An , “ quá thấp, ta làm cao chút, bánh xe cũng tăng thêm, nếu xe ở dốc, có thể phanh lại, chạy loạn.”

      “Tứ công tử thông minh.” A Nguyên ca ngợi. Ngụy An nhức đầu: “ ra ta còn muốn sửa cái ghế, biến thành hai tầng, tầng ngồi, tầng dưới đục lỗ đặt thùng phân, như vậy, Trưởng tẩu cần lê chân đau nhà xí.”

      A Nguyên: “…”

      “Tứ công tử tốt,” nụ cười nàng trở nên ngượng ngùng quái dị, nhìn ta chút, : “Nhưng phu nhân phải người tàn tật, mấy ngày nay trở ngại gì lớn.”

      “Phải ?” Ngụy An nhíu mày, có chút thất vọng.

      sao.” Ta , “Chủ ý rất tốt, trước cứ làm ra, ta tạm thời cần, nhưng đặt trong nhà chừng có lúc cần dùng. Đệ phải ?”

      Ngụy An thần sắc giãn ra, gật đầu cái. Ta mỉm cười. Mới vừa nghe Ngụy An , lòng ta sáng . đời đủ loại người bị thương, như vậy xe đẩy cần cùng kích thước, kiểu dáng, tỷ như cái lúc trước ta dùng, nếu chỉ để lại đủ. Mà Ngụy An có thể nhà xí, biết có bao nhiêu người thể tự lo liệu cuộc sống mong chờ nó? Ta híp mắt, bên tai tựa hồ có tiếng leng keng vang lên. Ôi, đó là tiếng đồng tiền va chạm…

      Hiệu quả tĩnh dưỡng rất tốt, hai ngày sau, thương thế của ta hoàn toàn phục hồi, lại ngại. Khi ta ra hành lang, cảm thấy trời đất trong vắt, mặt trời chiếu rọi.

      Ta ở phòng cũ của Ngụy Đàm, đồ dùng trong phòng là đồ chàng dùng lúc thiếu niên, khi ta mở cái rương, còn phát vài cái áo cũ và kiếm đồ chơi bằng gỗ. Ta lấy ra ngoài nhìn chút, những đồ này vẫn tốt, trong rương để hương chống côn trùng, có cây cung, thân cung khắc chữ ‘Đàm’ xiêu xiêu vẹo vẹo.

      Viết xấu chút nữa có thể coi là mù chữ, ta nhìn lúc, trong lòng tự nhận xét. Trong phòng Ngụy Đàm chán, ta bày ra bộ dáng muốn xem nhà cũ với Ngụy An, nhức đầu, khó khăn bỏ công việc trong tay, vẽ bản đồ nhà cũ, các nơi sân vườn, ai từng ở đó, xong bản đồ, Ngụy An ném cho ta, sau đó lại vùi đầu làm xe đẩy tiếp.

      Ta cầm lấy bản đồ, cùng A Nguyên mỗi nơi xem chút. Nhà này dĩ nhiên có gì đẹp, nhưng ta vào ở, ít nhất phải biết đó là nơi thế nào.

      vòng, các nơi đều rất tầm thường, nhưng trong hậu viên, vườn thược dược nở rộ, màu sắc diễm lệ.

      Hấp dẫn ta là nữ tử đứng trong khóm thược dược. Thân thể nàng mảnh mai, đội nón lá che nắng, mặc dù mặc bố y tầm thường, nhưng nhìn ra được đây phải tôi tớ. Dường như nghe thấy động tĩnh, nữ tử ngẩng đầu lên, men theo nón lá, khuôn mặt thanh tú lộ ra. Nàng kinh ngạc, nhưng ngay sau đó thả đồ trong tay, bỏ nón lá xuống, tới chỗ ta. “Thiếp Hứa thị, bái kiến phu nhân.” Nàng nhàng thi lễ.

      Ta nghe hiểu hai chữ ‘Hứa thị’, biết ngay mình đoán sai.

      ra là Hứa cơ.” Ta mỉm cười, gật đầu hoàn lễ, “Nghe danh cơ lâu, ngờ hôm nay lại gặp.”

      Hứa cơ thần sắc khiêm tốn, : “Thiếp ở Lạc Dương, chưa từng gặp phu nhân.”

      Hàn huyên lúc, ta thấy nàng năng văn nhã, nghĩ nàng cũng phải nữ nhi nhà nghèo. “Cơ ở trong vườn ngắm hoa sao?” Ta hỏi Hứa cơ.

      Hứa cơ đáp: “Cũng phải ngắm hoa, thiếp tỉa cành lá.”

      “Ồ?” Ta nhìn những cây thược dược kia, mỉm cười, “Cơ biết làm vườn?”

      Hứa cơ cũng cười, : “Nếu bàn về làm vườn, thiếp cùng lắm biết sơ sài. Nhưng những cây thược dược này, là năm đó Thừa tướng tự tay gieo xuống, mỗi lần hoa nở, trong phủ tất thiết yến ngắm hoa. Hiên tại Thừa tướng Ung Đô, thiếp sợ hoa tàn lụi đáng tiếc, nên tự mình chăm sóc.”

      ra là như vậy.” Ta gật đầu, khen, “Cơ quả là người tỉ mỉ.”

      Hứa cơ bộ dạng phục tùng, khiêm nhường : “Phu nhân quá khen.”

      ———

      “Hứa cơ này ở Lạc Dương rất rảnh rỗi sao?” Trở lại phòng, A Nguyên châm chén trà, bưng đến trước mặt ta, thầm , “Cơ thiếp Nhị công tử, trong phủ này cũng là người có thân phận, tội gì đoạt công việc của người làm vườn?”

      Ta nhìn nàng, cười cười: “A Nguyên, nếu ngươi bị ném ở Lạc Dương trơ trọi, cữu và phu quân năm được gặp mấy lần, ngươi có tìm chút chuyện để làm ?”

      A Nguyên cảm thấy có lý, gật đầu cái. Ta thổi chén trà , uống ngụm. ra chỉ vì tìm chuyện làm, còn có lý do khác nữa. Nàng mở miệng Thừa tướng, ngậm miệng Thừa tướng, vị Hứa cơ này, ràng rất muốn lấy lòng người nào đó.

      Lâu rồi ta được tự do lại, tại vất vả mới đến nơi bình an, vừa tưng bừng vừa nhộn nhịp, ở trong nhà mấy ngày, ta lại chủ ý muốn ra ngoài.

      ra ra ngoài rất đơn giản. Trong nhà có cữu và phu quân, địa vị của ta chính là cao nhất, gia nhân ngăn cản được. Cho nên, ta hỏi quản trong thành có miếu nào linh nghiệm, ta muốn cầu bình an cho cữu và phu quân. Quản do dự chút, cuối cùng phản đối. Quách phu nhân thích bái thần, chiêu này quả thực trăm phát trăm trúng.

      Xe ngựa và quân sĩ hộ vệ được gọi đến, sau khi chuẩn bị xong lễ vật để dâng, ta ngồi xe ngựa về phía Đông thành. Lạc Dương từng là kinh đô phía Đông, miếu nơi này mặc dù bằng Trường An, nhưng cũng rất lớn, hương khói nghi ngút. So ra, Ung Đô mặc dù có tiếng ‘kinh đô’, nhưng miếu nơi đó quả thực ngẩng mặt lên được.

      Ta giao lễ vật cho ông từ, nhờ bày lên, sau đó có khuôn có dạng cầu khẩn phen, phân phó A Nguyên quyên tiền hương khói. Sau khi lạy tế xong, ta ra chính điện, tính toán xem dạo ở đâu, bên cạnh bỗng nhiên có giọng truyền đến: “Nữ quân… Phó nữ quân?”

      Ta kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy vị lão phụ nhân, tay cầm rổ, hai mắt nhìn ta, tràn đầy kinh ngạc.

      “Ngươi…” Ta cảm thấy bà rất quen, lại nhận ra là ai.

      “Nữ quân!” Lão phụ nhân nhìn ta, đầy mặt kích động tiến lên, “Nữ quân, lão là nhũ mẫu Kiều phu nhân, nữ quân còn nhớ ?”

      Ta nghĩ lại, bà là nhũ mẫu của dì Tam, lúc trước dì Tam đến Trường An vài lần, bọn ta thường theo chân dì.

      “Lã A Ảo.” Ta giọng .

      Lã A Ảo gật đầu, nhìn ta, khóc thành tiếng. Mẫu thân có huynh trưởng, hai muội muội, bà đứng thứ hai trong nhà. Ta từ trong miệng Lã A Ảo biết được chuyện năm đó của mấy huynh muội mẫu thân. Phó thị bị giết, cậu ta Kiều Dục mất chức Tư Đãi giáo úy, mà phu gia của hai vị dì ta sợ bị dính líu, cắt đứt liên lạc với bên ngoại. Lúc đó, ông ngoại còn, may mà lưu lại sản nghiệp tổ tiên, cậu tuy làm quan nhưng ở Lạc Dương vẫn là cao môn quyền quý.

      quá ba năm, thay đổi bất ngờ, loạn thế Trường An tràn tới Lạc Dương. Cậu đưa toàn gia tới Trần châu trốn, sắp xếp xong, cậu tìm Đổng Khuông Hà Nam nương tựa. Cậu xuất thân cao quý, kinh luân đầy bụng, lại biết sử dụng kiếm, Đổng Khuông đối với cậu thưởng thức có thừa. Đáng tiếc trong việc đánh giặc, Đổng Khuông có tài, cậu đường xuất chinh đến Hoạt Châu trúng mai phục, bị tên bắn trúng ngực, được chữa trị kịp thời nên bỏ mạng.

      Dì Tứ của ta là con út, năm đó gả cho cao môn Thái thị ở Lạc Dương. Cung Lạc Dương bị Hà Quỳ đốt cháy, Thái thị cảm thấy nơi đây thể ở lâu, cũng đưa toàn gia rời . ngờ thiên hạ đại loạn, nơi nơi có kỷ luật, nhà Thái thị đường về phía Nam bị thổ phỉ cướp giết, ai sống sót. Huynh muội bốn người, còn sống đời chỉ còn dì Tam của ta.

      Lữ A Ảo theo chủ nhân đến miếu bái thần, cho nên, trong sương phòng hầu trà của miếu, ta gặp dì Tam của ta. Khi bà nhìn thấy ta, mặt biến sắc, hốc mắt chợt đỏ, ôm ta khóc tức tưởi.

      “A Dung… A Dung… A…” Tay bà nắm chặt tay ta, đấm ngực dậm chân, thanh khàn khàn, “Tội nghiệp cháu ta, tội nghiệp tỷ tỷ…”

      Mọi người chung quanh cúi đầu rơi lệ. Ta tuy sớm có chuẩn bị, nước mắt chảy ướt vạt áo trước, nghẹn ngào nên lời. Thân nhân gặp lại, nhưng vui mừng, cả phòng chỉ có tiếng khóc.

      Nhận nhau xong, người bên cạnh rối rít khuyên giải, dì Tam lại ôm ta khóc trận, mới hơi bình tĩnh lại. Bà kéo tay ta, chút ít chuyện ly tán, cảm khái dứt, lại rớt ít nước mắt.

      “Cậu con nghe tin con gả đến Lai Dương, vốn muốn gặp con, nhưng bà ngoại con đột nhiên trúng gió, nằm giường dậy nổi, chuyện bị trì hoãn. Về sau, Lạc Dương sinh biến, cậu con Trần châu trở lại nữa.”

      “Bà ngoại biết còn khỏe mạnh ?” Ta hỏi.

      Dì Tam lắc đầu: “Lúc Hà Quỳ tới Lạc Dương . Chuyện của mẹ con, bọn ta chưa từng kể với bà. ngày trước khi bà ngoại con qua đời, còn hỏi sao mẫu thân con về thăm bà…”

      đến chỗ thương tâm, bà lại nghẹn ngào, cúi đầu lau nước mắt. Ta khó chịu thôi, lát sau, hỏi: “Con nhớ cậu có nam nữ, biết giờ ở đâu?”

      Dì Tam : “Sau khi cậu con mất, mợ con đưa toàn gia về Lạc Dương, tại ở nhà cũ.”

      Ta gật đầu, ít nhất cậu còn có con cháu, coi như may mắn trong bất hạnh.

      Dì Tam ngẩng đầu lên, hỏi: “A Dung, giờ con gả đến Ngụy thị, phải ?”

      Ta : “Đúng vậy.” Nghĩ chút, chuyện Ngụy Đàm cưới ta mà Triệu Tuyển ở Đàm doanh cũng biết rồi, huống chi là dì ở Lạc Dương.

      “Phu quân đối đãi con tốt ?”

      Ta đáp: “Phu quân rất tốt với con.”

      Rốt cuộc mặt di Tam cũng lên chút vui vẻ: “Vậy sao, đúng là đại thiện. A Dung, miễn là con sống tốt, chúng ta còn cầu gì hơn.” Dứt lời, bà cúi đầu , “A Dung, chớ trách dì tìm con, lúc nhà con gặp chuyện may, chúng ta gấp thế nào cũng giúp được, nếu phải hôm nay gặp được, dì biết có thể diện mà gặp con …”

      Ta . Lại , kể từ khi gả cho Ngụy Đàm, ta gặp được đủ loại cố nhân thân hữu. Bọn họ trừ thương tiếc Phó thị bất hạnh, còn lại là đủ loại khổ tâm xin ta tha thứ. Trong lòng ta bi thương, nhưng người trước mặt rơi lệ dù sao cũng là chí thân, đáy lòng cũng biết bà bất đắc dĩ.

      “Dì…” Ta nắm tay bà, nhàng thở dài. Sau khi từ biệt dì Tam, ta còn tâm tình dạo, trèo lên xe quay về nhà.

      Cuộc sống trôi qua từng ngày, Ngụy An rất nhanh làm xong xe đẩy mới, ta nhìn trái nhìn phải, cảm thấy tồi.

      “Đáng tiếc Trưởng tẩu ngồi.” Ngụy An tiếc nuối .

      sao, đây là đồ tốt, ta rất vừa ý.” Ta , lát sau, ta lại hỏi, “Tứ thúc có từng nghĩ, lão nhân ở thôn kia, mình sống độc, có xe đẩy cũng có người đẩy cho, phải làm thế nào đây?”

      Ngụy An : “Nhà ông ấy có con chó vàng, đệ thử rồi, đất bằng phẳng nó có thể kéo.”

      Ta cười cười: “Nếu có chó vàng sao? Người ngồi xe đẩy tự mình có thể đẩy vẫn tốt hơn.”

      Ánh mắt Ngụy An sáng lên.

      Rất nhanh đến cuối tháng tám, thoang thoảng gió thu, tin tức phía Bắc truyền đến. Đàm Hi bệnh chết trong quân, bốn nhi tử vì chuyện kế vị mà lục đục, Ngụy Giác đường tiến về phía Bắc, công chiếm đại bộ phận Hà Bắc, gần tới Ký Châu.

      Lý Thượng vận chưa hồi , lúc này, có hai người ta nghĩ lại tới thăm ta—Mợ ta Đinh thị và Kiều Đề – nữ nhi của bà.

    3. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 37: Lạc Dương (Thượng).

      Ta quá thân quen với cậu Kiều Dục. Cậu vụ bận rộn, rất ít đến Trường An. Nhưng trong ấn tưọng của ta, cậu là người hòa nhã. So ra, ta quen thuộc với mợ Đinh thị và biểu muội Kiều Đề hơn.

      Trước kia, năm nào hai người cũng đến Trường An chuyến, ở nhà ta.

      Mợ Đinh thị xuất thân quyền quý, đối xử với ta rất hòa nhã, mỗi lần tới Trường An, còn mang theo rất nhiều đồ tặng ta, ta nhớ khi ta còn bé, thích nhất là lụa mợ tặng.

      Dù vậy, ta vẫn thích biểu muội Kiều Đề.

      Muội ấy hơn ta hai tuổi, nhưng do cậu ta thể trạng cao lớn, thân hình muội ấy luôn phân cao thấp với ta. Muội ấy thích những đồ xinh đẹp, hơn nữa còn thích đồ xinh đẹp người người khác. Khi muội ấy tám tuổi, lần đầu tiên tới Trường An, muội ấy ở trước mặt trưởng bối biết làm ra vẻ ngây thơ hâm mộ, với mẫu thân, biểu tỷ đeo chuỗi ngọc đẹp, con ở Lạc Dương chưa từng nhìn thấy.

      Mẫu thân ta luôn hậu đãi thân thích, nghe được lời này, cười híp mắt , nếu A Đề thích cho con. Rất nhiều năm, ta bị mẫu thân cưỡng ép tặng khá nhiều đồ, từ nữ trang đến đồ chơi, hương phấn… Có lần, muội ấy còn muốn giấy trong thư phòng ta, giấy kia ta rất thích, giấy trắng noãn, bề mặt in hình cánh hoa mộc lan, là Bùi Tiềm làm cho ta.

      Sau khi nghe Kiều Đề đòi hỏi, ta hung hăng lườm muội ấy, cho. Lúc ấy, mẫu thân còn cười ta hẹp hòi.

      biết có phải vì nguyên nhân này , hai ngày sau, ta vô tình nghe được bọn Ngọc Oánh bàn luận về ta và Bùi Tiềm, Kiều Đề cũng ở đó, cười “Ta cũng cảm thấy A Dung xứng với Quý Uyên công tử”.

      Cho nên, từ đó về sau, ta quá thân thiết với Kiều Đề.

      Thời gian trôi qua, tâm tư tiểu nữ nhi giống như cuốn sách bị lãng quên, khi nhớ lại, tâm tình cũng giống lúc trước.

      “Bái kiến mợ.” Trước cửa, ta thi lễ với mợ.

      “A Dung.” Mợ đỡ lấy ta, buồn vui lẫn lộn, hai mắt rưng rưng.

      Kiều Đề nhìn ta, thừa kế khuôn mặt của mợ, tràn đầy đánh giá và cẩn thận.

      “Biểu tỷ.” Muội ấy tới trước mặt ta, bộ dạng phục tùng thi lễ.

      “Biểu muội.” Ta mỉm cười hoàn lễ.

      Mợ kéo tay ta, lại là phen bùi ngùi xúc động. Ta mời mẹ con hai người tới chính đường ngồi, để A Nguyên dâng trà.

      Mợ nhìn A Nguyên chút, với ta: “Hầu này nhìn quen, rất giống nữ nhi Lý chưởng , hầu hạ bên cạnh A Dung…”

      “Đúng vậy.” Ta mỉm cười, “Sau khi cháu đến Ung Đô, vừa lúc nhà Lý chưởng ở đó, cố nhân được đoàn tụ.

      A Nguyên vội vàng tiến lên, thi lễ với mợ: “A Nguyên bái kiến cữu phu nhân.”

      Mợ ta đỡ A Nguyên dậy, nhìn nàng cười : “Bảo sao ta thấy quen vậy, hóa ra là cố nhân.”

      Ta kể lại với mợ năm đó Lý Thượng may mắn thoát khỏi khó khăn thế nào, rời quê hương đến Ung Đô ra sao.

      “May hôm đó cháu đường, gặp được Lý Hoán, con của Lý chưởng , lúc này mới được đoàn tụ với nhà chưởng .” Ta .

      Mợ gật đầu, lau mắt : “Lý chưởng trung thực, ta vẫn biết. Thiên tai nhân họa, mọi người có thể gặp nhau vô cùng may mắn.” Dứt lời, bà vỗ vỗ tay A Nguyên, cảm thán với ta, “Suy cho cùng A Dung là tân phụ Ngụy thị, nô bộc đều là người xa lạ, sao có thể hơn người cũ. tại có A Nguyên, ta cũng an tâm hơn.”

      Ta cười cười : “Mợ phải.”

      Tiếp đó, chúng ta lại tán gẫu chút ít việc vặt, lúc nhắc đến cậu, mọi người khỏi thương tâm, mợ lại càng nhịn được khóc ròng.”

      “Cậu con cả đời trung thực, kính già trẻ. Phó thị gặp nạn, ông ấy cùng với các đại thần hợp lại dâng tấu, vì Phó thị giải oan, đắc tội Biện hậu. Ông ấy còn muốn đến Trường An cứu người, nhưng mới đến nửa đường tiên đế động đao…” Mợ nức nở , “Cậu con vì thế hằng đêm lăn lộn khó ngủ, lại dám báo cho bà ngoại con, mỗi lần bà ngoại con hỏi mẹ con, ông ấy miễn cưỡng che giấu. Sau khi con gả Lai Dương, ông ấy muốn Lai Dương gặp con, nhưng sau Lạc Dương cũng gặp cảnh chiến hỏa, cậu con nương nhờ Đổng Khuông, ngờ…” Bà dùng khăn lụa bụm mặt, khóc lên.

      “Mẫu thân…” Kiều Đề rơi lệ, nhìn ta chút, giọng khuyên giải.

      Trong lòng ta cũng buồn bã, nghe vậy khuyên giải phen, chờ mợ dịu lại, ta hỏi: “ biết biểu huynh có khỏe ?”

      Mợ lau nước mắt, đáp: “Bá Cung vẫn khỏe, nó ở nhà đóng cửa ôn tập. Thiên tử ở Ung Đô muốn mở hiếu liêm, Bá Cung muốn tham dự.

      Ta tán thành : “Biểu huynh có chí, chính là đại thiện.”

      Mợ thở dài hơi: “Kiều thị là đại tộc ở Lạc Dương, cậu con chỉ có Bá Cung là cốt nhục, sao dám xao nhãng. Chỉ là chiến loạn triền miên, người quen cũ trong kinh thất lạc gần hết, cậu con lại ở đây, ai tiến cử.”

      Ta hiểu ra, mợ đây là có chuyện nhờ vả.

      Biểu huynh Kiều Khác, ta chỉ gặp mặt hai ba lần. Mắc dù quen thuộc, nhưng ta nhớ huynh ấy rất có tài học, có lần phụ thân kiểm tra huynh ấy, huynh ấy đối đáp trôi chảy, phụ thân rất tán thưởng.

      Hiếu liêm nghĩa đen chính là triều đình đề bạt người có đức hạnh tài năng lên làm quan. Nhưng qua thời gian dài, hiếu liêm bị các nhà quyền quý độc chiếm, càng ngày càng hủ bại. Lúc tiên đế còn sống, thậm chí nếu vị quyền quý tiến cử, mặc dù xuất thân sĩ tộc cũng được. Nếu là lúc trước, chuyện này khó, nhưng tại Kiều thị đơn bạc, mợ đành phải đến van cầu ta.

      Lần đầu tiên ta cảm thấy thân phận nhi phụ Ngụy thị trong mắt mọi người hẳn là có chút quyền lực.

      “Mợ ủy thác, cháu đương nhiên nhận lời.” Ta trầm ngâm, với mợ, “Nhưng có vài lời, cháu cũng với mợ. Cháu vào Ngụy thị chưa đầy năm, chung đụng với trượng phu ít mà xa cách nhiều, chỉ quanh quẩn trong nhà, chuyện triều đình chưa từng tiếp xúc. Đợi cháu gặp trượng phu, tất vì biểu huynh cầu tình. Thừa tướng luôn thích người tài, biểu huynh lại có chí, hiển nhiên thuận lợi.”

      Mợ nghe vậy, cầm tay ta: “Vậy làm phiền A Dung.”

      Ta cười cười: “Đây là chuyện đương nhiên.”

      Mợ thở dài : “A Dung có lòng, cậu con dưới suối vàng có biết, chắc vui mừng.” Dứt lời, lại cúi đầu lau nước mắt.

      Ở chính đường ngồi hồi lâu, mợ lại cùng ta rất nhiều chuyện. Kiều Đề ngồi cạnh bà, rất ít. Trừ khi đến chỗ thương tâm mới cùng mẫu thân lau mắt, phần lớn thời gian muội ấy bình tĩnh, dùng ánh mắt đánh giá ta.

      Sau khi dùng bữa xong, mợ và Kiều Đề cáo từ. Ta nhìn sắc trời, cảm thấy hôm này dài.

      “Phu nhân, cữu phu nhân tài, chuyện mà người bên cạnh xen mồm vào được.” A Nguyên chặc lưỡi hít hà .

      Ta mỉm cười, chẳng chẳng rằng.

      Mợ của ta, mẫu thân từng bà là người khôn khéo. Lúc trước ta quan tâm những chuyện này, hôm nay chung đụng cũng có chút lĩnh hội. Hôm này bà ấy đến thăm ta, sợ là vì biểu huynh. Mặc dù như vậy, Kiều thị là mẫu gia mẫu thân, những người này là thân thích cuối cùng của ta, nếu có thể giúp tay, ta cự tuyệt.

      Ngụy An làm xe đẩy được nửa, quá thuận lợi. rất tình nguyện thừa nhận, có bộ phận phải làm tỉ mỉ tinh xảo, nhưng trình độ thợ mộc của còn quá kém.

      “Vậy trước cứ tạm dừng, chờ trở lại Ung Đô, ta tìm hai người thợ mộc tới giúp Tứ thúc, việc này khó.” Ta khích lệ .

      Ngụy An gật đầu, lại quay ra làm mấy đồ gỗ xinh.

      Trong đại trạch có người nào, cuộc sống có chút nhàm chán. Trong nhà có sách cũ, ta lấy về quyên, lật được hai tờ ném bàn hỏi tới. Hứa cơ cũng là người ít chuyện để làm, mấy ngày nay thường tới bầu bạn với ta.

      Trong lúc tán gẫu, ta biết nàng vốn là của hồi môn của Ngô phu nhân, là nữ nhi của nô bộc trong nhà. Khi nàng mười bảy tuổi, Ngụy Chiêu xin Ngô phu nhân cho nàng về làm thiếp. Hứa cơ nhắc nhiều đến chuyện này, ta cũng biết cụ thể năm đó thế nào. Nhưng từ năng đến quan sát, ta thấy Hứa cơ là người biết chữ biết lễ, chút nào hèn mọn, mỹ nhân như thế, tuy xuất thân thấp hèn, nhưng Ngụy Chiêu thích nàng, ta tuyệt thấy quái lạ.

      Vì quá nhàn rỗi, sau khi ta nghe được Hứa cơ dệt vải, thậm chí còn lấy khung cửi của Ngô phu nhân – mẫu thân Ngụy Đàm dùng qua, mang ra ngoài, tập làm phụ nhân hiền lành như sách viết, học dệt vải với Hứa cơ.

      Trời dần dần lạnh, tin thắng trận phía Bắc tới ngừng. Sau khi Đàm Hi chết, binh tướng chia ra cho bốn nhi tử. Thừa dịp quần hùng đầu, Ngụy Giác đường hướng Bắc, tiêu diệt từng bộ phận. tại, Ngụy Giác diệt Đàm Quý – nhi tử thứ ba của Đàm Hi, ở U Châu giao chiến với Đàm Minh – trưởng tử Đàm Hi.

      Lúc này, phía nam Hoài Dương đột nhiên có động tĩnh. Ngô Chương bệnh tình nguy kịch, có con, truyền cơ nghiệp của mình cho đệ đệ Ngô Côn.

      Lúc ta nghe được tin kia, có chút bất thần.

      Lạc Dương cách Hoài Dương rất xa, tin tức chỉ có vài câu. Đối với người hiểu biết rộng, quyền vị thay đổi, thường có rất nhiều người lục đục với nhau, có người đắc chí, có người xui xẻo. Bùi Tiềm ở đó, có bình an vô ?

      “Gần đây phu nhân quá chuyên tâm.” Sau khi ta làm đứt vài sợi tơ, Hứa cơ mở miệng .

      Ta định thần, cười áy náy với nàng.

      “Chắc phu nhân mệt mỏi rồi.” Hứa cơ nhìn sắc trời, : “Canh giờ còn sớm, hay là phu nhân nghỉ .”

      Ta gật đầu, : “Cũng được, mai tiếp tục.”

      Hứa cơ hành lễ, cáo lui.

      Ta cũng cảm thấy mệt mỏi, sau khi rửa mặt, ta nằm giường, nhàng thở dài.

      Có đôi khi, ta cảm thấy ta chính là mệnh lao tâm khổ trí.

      Người ta ân đoạn nghĩa tuyệt, dễ, làm được có mấy ai? Tựa như ta, nghĩ đến Bùi Tiềm, ta tự chủ được mà lo lắng. Cũng phải chưa dứt tình cũ với chàng, mà ta cách nào coi chàng như người xa lạ được.

      Có lẽ có tâm , ta ngủ chập chờn.

      Nửa đêm, ta mơ màng cảm thấy có động tĩnh, gió đêm khẽ thổi qua cổ, giống như cửa sổ đóng chặt.

      Cảm giác có vật thô to vuốt mặt ta, ta đột nhiên tỉnh táo lại.

      Mắt đột nhiên bị nến chiếu vào, có chút mở ra được. Khi ta nhận ra người trước mặt là ai, ta bỗng cả kinh sửng sốt.

      “Tỉnh rồi?” Ngụy Đàm có chút ngoài ý muốn, chốc lát, cười cười, “Phu nhân thứ lỗi, ta cố ý.”

    4. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 38: Lạc Dương (Trung):

      Lúc chàng chuyện với ta, vĩnh viễn đều nghe có thành ý. Ta so đo với chàng, kinh ngạc hỏi: “Phu quân về khi nào?”

      “Vừa mới.” Ngụy Đàm , thần sắc mệt mỏi.

      Ta nhìn về phía đồng hồ nước, vừa qua canh ba (1).

      (1) Canh ba: Từ 11h đêm đến 1h sáng.

      “Sao phu quân gửi thư báo trước tiếng?” Ta kéo áo khoác lên người.

      “Vội vàng lên đường, kịp phái người.” Ngụy Đàm khêu bấc đèn, cả phòng chợt sáng ngời. Xong chàng đứng dậy, tới giá treo cởi áo ngoài.

      Ta mình ngủ phòng, câu nệ dáng vẻ, lúc này tóc tai bù xù, váy áo xốc xếch. Thấy Ngụy Đàm mình đứng trước giá áo, ta muốn đến, trượng phu đêm hôm khuya khoắt trở lại, thê tử hiền dịu, hẳn là phải lập tức nhào tới hầu hạ ân cần?

      “Phu nhân cần đứng dậy, ta tắm.” do dự, Ngụy Đàm tựa như có mắt sau gáy, mở miệng .

      Lòng ta buông lỏng, nhưng cảm thấy vẫn phải giả bộ chút: “Ừ… đường phu quân dùng bữa chưa? Thiếp phân phó nhà bếp nấu chút canh, được ?”

      cần.” Ngụy Đàm mặc áo đơn, nhìn ta chút, “Phu nhân nghỉ ngơi .” Dứt lời, bước ra cửa.

      Ta nghe bên ngoài có giọng quản , ngồi chốc lát, cởi áo ngoài nằm xuống.

      Ngủ nửa chừng bị đánh thức, ta mệt vô cùng. cần ta làm cái gì, tốt nhất… Thầm nhủ trong lòng, ta nhắm mắt lại.

      Ta vốn chỉ định nhắm mắt chút, chờ Ngụy Đàm trở lại lấy lòng. Ai ngờ nhắm mắt lúc, mở mắt ra phát là sáng sớm.

      Vừa định vươn vai, ta đột nhiên phát Ngụy Đàm nằm ở bên cạnh, say giấc.

      Chân tay vừa giơ lên khựng lại, ta dè dặt thu lại, chốc lát, dịch thân thể chút. Mặc dù từ lúc khỏi Hoài Dương, chúng ta tiếp tục làm phu thê. Nhưng lại lên đường, lại chiến , ban đêm chúng ta ngủ cùng nhau nhiều, cho nên tới bây giờ, ta quá quen ngủ cùng chàng.

      Ở khoảng cách gần, nửa khuôn mặt Ngụy Đàm được ánh nắng sớm chiếu vào, đường cong ràng.

      Ta im lặng nhìn chàng, đột nhiên cảm giác mới mẻ. Nắng chiếu vào, mắt sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, phía dưới, môi và cằm tinh xảo, còn cả hầu kết…

      Chàng giật mình, ta sửng sốt, vội vàng nhắm mắt lại.

      Giường khẽ lay động, ta mơ hồ cảm giác Ngụy Đàm trở mình. Hơi thở kia… Dường như khẽ thổi qua mặt ta.

      Ta đề phòng, ra sức giả bộ ngủ.

      Ta biết Ngụy Đàm giật mình trong mơ hay tỉnh, lúc sau, ta muốn mở mắt xem thực hư thế nào, bỗng nhiên lại nghe được chàng giật mình.

      Nguy hiểm … Ta nhủ thầm, quá lâu sau, cánh tay đưa qua, ôm ngang hông ta.

      Da ta nổi tầng da gà.

      Bàn tay kia rất an phận, từ eo xoa lên lưng ta, lại sờ sờ tóc ta. Cuối cùng, lỗ mũi của ta bị nắm lấy.

      thở được, ta giả bộ được nữa, mở mắt.

      “Phu nhân dậy rồi?” Ngụy Đàm buông tay ra, dưới nắng sớm, nở nụ cười biếng nhác.

      Ta sờ sờ mũi, trong lòng biết lại bị chàng đùa bỡn, vừa quẫn vừa giận. Nhưng vẫn phải giả bộ vừa tỉnh ngủ, kinh ngạc : “Sao phu quân dậy sớm vậy?”

      “Người lữ hành, quen ngủ dậy muộn.” Ngụy Đàm vươn vai, ta nghe chàng bẻ ngón tay ‘răng rắc’, lát sau, chàng liếc về phía ta, “Trời vừa sáng ta tỉnh, chưa từng ngủ thêm.”

      Ta: “…”

      Ta xấu hổ, trừng lớn mắt.

      Ngụy Đàm để ý tới ta, khóe miệng đắc ý cong lên, ngồi dậy. Ta thấy chàng tới giá áo, cởi quần áo ngủ xuống, cơ thể trần trụi sáng bóng.

      Nhũ mẫu từng phi lễ chớ nhìn, ta muốn rời mắt, lại nhịn được nhìn lại. Đây tính là phi lễ, thầm nghĩ, ta và chàng là phu thê… Ngụy Đàm nhìn mấy bộ y phục giá, giống như suy nghĩ mặc cái nào đẹp. Ta thấy da thịt lưng chàng phập phồng theo từng chuyển động, cường tráng mà nặng nề, lại rắn chắc lưu loát, ta đột nhiên cảm giác được, nếu Ngụy Đàm và ta làm chuyện phu thê, ta giống như thiệt thòi gì…

      “Đẹp ?” Ngụy Đàm đột nhiên .

      Ta: “…”

      Ta muốn xoay mặt chàng lại nhìn xem có lắp gương nhìn trộm .

      “Cái gì đẹp?” Ta hỏi ngược lại, biết điều chút, tự thừa nhận mình là đứa ngốc.

      Ngụy Đàm mặc áo đơn lên người, buộc dây, xoay người lại.

      “Ta hỏi y phục, mới làm.” Chàng mỉm cười.

      “Y phục lần này đẹp.” Ta thuận thế leo lên, chân thành gật đầu.

      Lạc Dương danh nghĩa quy thuận triều đình, ai cũng biết, triều đình chính là Ngụy thị.

      Lúc ta và Ngụy Đàm ở sảnh đường dùng đồ ăn sáng, phía ngoài có sứ giả đưa thiếp. Chu Khang – Thái thú Lạc Dương tối nay thiết yến, vì Ngụy Đàm đón gió tẩy trần.

      Ngụy Đàm nhìn thiếp kia chút, đáp ứng sứ giả.

      Ta cầm chén cháo ăn xong, dùng khăn lau khóe miệng, hỏi Ngụy Đàm: “Phu quân vốn muốn hồi Ung Đô, chẳng biết lúc nào lên đường?”

      Ngụy Đàm : “ vội, ở Lạc Dương thêm mấy ngày nữa.”

      “Như thế.” Ta .

      Ngụy Đàm nhìn ta, ánh mắt như thăm dò.

      “Phu quân muốn gì?” Ta hỏi.

      có.” Ngụy Đàm thu hồi ánh mắt, cúi đầu ăn cháo.

      Sau khi dùng đồ ăn sáng xong, Trình Mậu tới, chuẩn bị xong, có thể ra ngoài.

      “Ta phải tuần tra trong thành.” Ngụy Đàm với ta.

      “Huynh trưởng, đệ cũng .” Ngụy An vẫn vùi đầu dùng bữa rốt cục cũng mở miệng chuyện.

      Ngụy Đàm đáp ứng tiếng, rồi nhìn về phía ta.

      Ta chút hứng thú với việc tuần tra, mực hiền lành cười với Ngụy Đàm: “Để thiếp hầu hạ phu quân thay y phục.”

      Ngụy Đàm giống đệ tử nhà quyền quý Trường An, hầu hạ chàng thay y phục rất nhàng, tìm bên trong rương áo choàng cũ, đủ dày là được.

      Chàng khoác áo choàng lên, ta thay chàng sửa sang, buộc lại vạt áo. Ngụy Đàm cao hơn ta rất nhiều, ta giơ cánh tay lên, kéo kéo vạt áo rồi buộc lại.

      Ai cũng chuyện, giương mắt, Ngụy Đàm nhìn ta.

      “Áo choàng quá chật sao?” Ta nhìn bờ vai và lồng ngực chàng, áo choàng căng ra nếp gấp, lại nghĩ tới cảnh lúc sáng sớm.

      chật.” Ngụy Đàm , “Vừa vặn.”

      Ta “Ừ” tiếng, lấy đai lưng.

      “Ngô Chương bệnh chết, truyền ngôi cho đệ đệ Ngô Côn.”

      Ta ngẩn người, ngẩng đầu, Ngụy Đàm nhìn ta chăm chú: “Quý Uyên và Ngô Côn hòa hợp, sau khi Ngô Côn kế vị, phong huynh ấy làm Trung hộ quân.”

      Lời này quá đột ngột, ta mờ mịt gật đầu, vòng đai lưng quanh hông chàng.

      Chàng lại : “Ta chỉ biết thế này, phu nhân nếu có lời muốn hỏi cứ hỏi thẳng.”

      Ta ngẩng đầu nhìn chàng, rất kinh ngạc. Chàng sai, lúc ăn sáng ta hỏi chàng khi nào hồi Ung Đô, đính xác là muốn mượn cơ hội hỏi Bùi Tiềm. Tự mình ý thức được Ngụy Đàm kể chuyện Bùi Tiềm rất lúng túng, ta đành tính toán lén thám thính. Cho nên, khi Ngụy Đàm muốn ở lại thêm mấy ngày, ta cũng thêm gì nữa.

      Ta quên Ngụy Đàm là người có tâm tư khó dò, chàng nhận ra được, nhưng cố kỵ chút nào mà thẳng trước mặt ta.

      Cái này coi như thẳng thắn? Hay là thử dò xét?

      Ta lộn ruột, lạnh lùng : “Sao phu quân biết thiếp có chuyện thể ?”

      Ngụy Đàm ngẩn ra, nhìn ta, tròng mắt đông lại.

      Trong nháy mắt xung quanh an tĩnh, ta nhìn qua chỗ khác, cúi đầu cài đai lưng cho chàng.

      “Ta đây.” Ngụy Đàm đeo cây đao ngang hông, thản nhiên . Dứt lời, bước ra khỏi cửa.

      Ta chợt giật mình, bận rộn đuổi theo: “Phu quân!”

      Ngụy Đàm quay đầu lại.

      Ta nhìn chàng, tức giận quy tức giận, cũng muốn cứng rắn với chàng.

      “Chàng…” Ta muốn đa tạ, nhưng đến khóe miệng, lại đổi thành “ sớm về sớm”. Dứt lời, thi lễ.

      “Ừ.” Ngụy Đàm đáp lại, tâm tình.

      Ta cũng phải người biết hối lỗi, nhưng đến khi Ngụy Đàm phái người quay về báo, trực tiếp đến nhà Chu Khang dự tiệc, ta có chút hối hận.

      Ta thể suy đoán, quả mình chọc giận Ngụy Đàm sao?

      Trong lòng có tiếng , chàng giận sao? Ai bảo thích dò xét ta?

      Nhưng thanh khác lại , có lẽ chàng ủy khuất ?

      Cái gì mà ủy khuất với ủy khuất, cũng phải tiểu hài tử. Ta có chút lo lắng, bữa tối gắp được hai gắp, yên lòng mà dừng lại.

      Ta ra đình viện, tà dương phía cuối chân trời, mây màu xám tro, sắc màu hỗn tạp . Gió đêm luẩn quẩn, cỏ thu lay động, nhìn thi vị.

      “Phu nhân sao ở chỗ này?” thanh từ phía sau truyền đến, ta quay đầu lại, là Hứa cơ.

      Nàng mỉm cười tới, thi lễ với ta: “Nghe Đại công tử ở đây, thiếp rảnh rỗi, muốn hỏi phu nhân, tối nay có dệt vải ?”

      Ta đây mới nhớ là ta có việc để làm.

      “Dệt.” Ta mỉm cười đáp ứng, “Dĩ nhiên muốn dệt.”

      Đình viện ban đêm rất an tĩnh, trừ thanh của khung cửi, chính là thanh uyển chuyển của chim sơn ca ngoài cửa sổ.

      “Phu nhân làm thế này đúng, dễ bị rối.” Ta dệt, Hứa cơ ở bên chỉ dạy, “Để thiếp làm mẫu.”

      Ta đáp ứng, nhường chỗ cho nàng, nhìn Hứa cơ cầm con thoi, rất quen thuộc mà làm.

      Nhìn nhìn, ta khỏi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa. Trăng lên cao, tiệc rượu vẫn chưa xong sao?

      “Phu nhân chờ Đại công tử?”

      Ta hoàn hồn, Hứa cơ ngừng lại, nhìn ta.

      Ta ngượng ngùng, mỉm cười: “Sao cơ biết?”

      “Sao thiếp biết chứ?” Hứa cơ nhàng : “Thiếp từng như vậy, vốn thường nhìn ra cửa trông ngóng.”

      “Hả?” Ta biết nàng nhắc đến Ngụy Chiêu.

      Hứa cơ cười cười, nhìn ra ngoài cửa, tựa như nhớ lại, tựa như ý vị thâm trường: “Nhưng vốn trông đến, tâm tư thiếp phai nhạt.”

      Ta cảm thấy trong lời của nàng giấu chuyện gì, suy nghĩ lung tung, bỗng nhiên, A Nguyên từ bên ngoài vào: “Phu nhân, Đại công tử về.”

      “Hả?” Ta thả lỏng, bỗng cảm thấy sau cơn mưa trời lại sáng.

      Hứa cơ nhìn A Nguyên, mặt như kinh ngạc, rồi sau đó, nàng nhìn về phía ta, cười cười: “Đại công tử về, thiếp xin cáo lui trước.” Dứt lời đứng dậy, thi lễ với ta.

      Ra khỏi sân viện Ngô phu nhân, ta thẳng tới chỗ ở.

      Vừa ra khỏi cửa, thấy gã tên Vương Huy cắm đầu chạy đến.

      “Phu nhân.” hành lễ, : “Đại công tử say, trở về phòng.”

      Ta gật đầu, tiếp tục bước . ngờ còn chưa vào đến sân, ta gặp được quản .

      “Phu nhân.” hành lễ. vẻ mặt có chút khó xử, : “Đại công tử đưa về mấy vị mỹ nhân, mà Đại công tử say, phu nhân nhìn thử xem…”

      Ta sửng sốt chút, nhìn về phía , chỉ thấy cách hai trượng phía sau lưng , năm nữ tử thanh xuân mười sáu, mười bảy tuổi đứng ở hành lang, ai ai cũng xinh đẹp.

      Thấy thái độ của quản đối với ta, chúng nữ tử nhìn nhau, chốc lát, tiến lên thi lễ với ta, cất giọng oanh oanh yến yến: “Bái kiến phu nhân.”

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 39: Lạc Dương (Hạ).

      Ta nhìn những nữ tử kia, gì, chỉ cảm thấy đầu như bị tạt gáo nước lạnh.

      “Phu nhân?” Quản nhìn ta dò hỏi.

      “Lúc trước an trí chỗ ở của người mới ở đâu?” Ta hỏi.

      Quản : “Khi chủ công còn ở Lạc Dương, Ngô phu nhân chủ , hầu mới tới an trí ở sương phòng phía Bắc, cơ thiếp chọn viện có người ở.”

      ra là như vậy. Đưa tới những nữ tử này, lại chưa được Ngụy Đàm phân phó, đương nhiên xử lý giống nô tỳ. Nhưng những nữ tử này, ai nấy đều trang phục yểu điệu, hiển nhiên phải để làm nô tỳ. Nếu quản phân các nàng đến Bắc viện, sợ đắc tội các nàng, nếu đối đãi giống cơ thiếp, lại sợ đắc tội ta.

      Ta vốn vui, lúc này tâm tư lại thay đổi.

      “Nếu có viện nào lớn người an trí ở đó.” Ta hiền hòa với quản , hiền lương mỉm cười.

      Quản đáp ứng, lệnh người khác dẫn chư vị nữ tử xuống.

      A Nguyên đẩy cửa phòng ra, mùi rượu nhàn nhạt bay tới.

      nấu chút canh giải rượu.” Ta với A Nguyên.

      A Nguyên đáp tiếng, tránh ra. Ta vào trong, đóng cửa lại.

      giường, Ngụy Đàm ngửa mặt nằm, nhúc nhích, người còn mặc ngoại bào.

      về phía người ngủ như heo chết, ta bụng bực mình có chỗ phát. Người nọ là cố ý sao? Muốn báo thù ta, để ta được lời nào, hay là khảo nghiệm ta có hiền lành ?

      Ta hít sâu, để tâm tình bình ổn chút.

      Ta dĩ nhiên hiền lành, ta bực mình, ta vì mấy nữ nhân kia mà bày ra thái độ tranh giành. Ta chẳng những làm khó, ta còn cho những nữ nhân kia ăn ngon mặc đẹp, ngày ngày nịnh hót Ngụy Đàm, đêm nay phu quân nghỉ ở đâu, thiếp thấy Thôi cơ Tây viện đáng thương vô cùng, có thể…”

      Trong lòng suy nghĩ, bỗng nhiên ý chí chiến đấu tràn đầy.

      Chính là như vậy, ta hít sâu hơn, siết chặt tay.

      Nhưng quay đầu, ta sợ hết hồn.

      biết Ngụy Đàm mở mắt lúc nào, giường nhìn ta chằm chằm.

      “Lúc phu nhân đứng chỗ, thường có vô vàn thần thái.” Ngụy Đàm mỉm cười, ánh mắt thanh tĩnh mà nghiền ngẫm.

      Lúc A Nguyên bưng canh giải rượu tới, thấy Ngụy Đàm ngồi giường uống trà, sửng sốt chút.

      “Đặt lên bàn.” Ta .

      A Nguyên đáp ứng, bưng súp tiến về phía trước, lui ra ngoài đóng cửa lại.

      “Phu quân dùng chút canh giải rượu .” Ta . Chàng tuy giả say nhưng uống ít rượu, ta vẫn có thể ngửi được mùi rượu người chàng.

      cần.” Ngụy Đàm , cầm chén trà trong tay, “Có trà của phu nhân là được rồi.”

      Lời này nghe rất lấy lòng, nhưng ta đâu có dễ lấy lòng như vậy.

      Ta mỉm cười: “Rượu nhà Chu Thái thú hợp ý phu quân sao?”

      Ngụy Đàm nhướn mày nhìn ta: “Chu Thái thú thịnh tình, rượu chén nhận chén, nếu ta giả say, há có thể thoát thân sớm như vậy?”

      Ta rót thêm trà vào chén chàng: “Vừa vặn gặp ý tốt của Chu Thái thú, phu quân dù sao chưa say , sao ở lại chè chén?”

      Ngụy Đàm mỉm cười: “Phu nhân dạy ta sớm về sớm, sao ta dám trái lời.”

      Ta nhìn chàng, cứng lưỡi.

      phải ta thừa nhận, kẻ vũ phu này miệng lưỡi có chút bản lãnh, còn có thể dùng lời của ta để ngăn ta. Ta cũng cười: “Ra vậy, nếu phu quân giả say, về đến nhà cũng nên an trí mỹ nhân mà Chu Thái thú tặng .”

      Ngụy Đàm thong dong : “Những người kia cho phu nhân, tùy phu nhân an trí.”

      “Cho ta?” Ta kinh ngạc.

      “Bên cạnh nàng vốn thiếu thị tỳ.” Ngụy Đàm .

      Vẫn là vì ta.

      Ngụy Đàm hớp ngụm trà, tiếp tục : “Nô bộc danh nghĩa đều do phu nhân sắp xếp, nếu muốn giữ lại, phu nhân có thể tặng người khác.”

      “Như thế, thiếp biết rồi.” Ta mỉm cười. Trong lòng lại , ta sao dám. Tặng những nữ tử kia cho người khác dĩ nhiên dễ dàng, chủ mẫu tìm cớ đánh chết hầu cũng có thể làm được danh chính ngôn thuận. Nhưng mà, trong mắt Ngụy thị, nhất là Ngụy Đàm, ta mang tiếng đố kỵ, ai biết tương lai ra sao?

      Ngụy Đàm nhìn ta, rất tìm tòi nghiên cứu.

      “Cao hứng sao?” lúc, chàng hỏi.

      “Cao hứng cái gì?” Ta học được vẻ mặt đổi sắc.

      Ngụy Đàm : “Ta nhớ ở phủ Phạm Thái thú, phu nhân rất thích.”

      Ta cảnh giác, Phạm Duyệt? Trong lòng nhớ lại, khi đó biểu của ta rất ràng sao?

      “Thiếp chưa từng thích, phu quân nhớ nhầm ?” Ta lộ vẻ kinh ngạc.

      “Hửm?” Ngụy Đàm cau mày, lộ ra bộ dáng tình nhớ lại: “Nhưng hôm đó là ai say đòi rời tiệc, còn chờ ta về đóng cửa ngủ mình?”

      Mặt ta nóng lên, bận rộn bao biện: “Khí đó phải thiếp thích…”

      “Ta nhớ khi đó có người thấy ta về trưng ra bộ mặt ủy khuất,” Ngụy Đàm sờ sờ cằm, tiếp tục : “Còn gì mà tiếp tục làm phu thê.”

      Ta càng quẫn bách, trừng chàng: “Ai vẻ mặt ủy khuất chứ!”

      Ngụy Đàm trả lời, nhưng nhìn ta rồi cười, càng cười càng lớn, rung cả bả vai.

      Ta giận: “ cho cười!” Vừa vừa đứng dậy.

      chờ ta đứng lên, Ngụy Đàm đột nhiên đưa tay kéo ta, trời đất quay cuồng, ta bị chàng đặt giường.

      “Buông ta ra!” Ta dùng sức đẩy chàng.

      buông.” Ngụy Đàm tì lên trán ta, hai tròng mắt rất gần.

      Mùi rượu theo lời chàng, phả nóng khuôn mặt ta. Chàng nặng, lực tay cũng lớn, ta vô cùng bối rối, vừa thẹn vừa quẫn, ta giãy dụa mấy cái mà vẫn nhúc nhích.

      “Chàng… Chàng đè chết ta!” Ngực ta bị đè ép thở nổi.

      Ngụy Đàm bất vi sở động: “Còn trốn ?”

      Ta vội vàng lắc đầu.

      Lúc này Ngụy Đàm mới rời thân thể .

      người đột nhiên nhàng, ta nghiêng người, ra sức hít vào. Ngụy Đàm vẫn buông tay, ôm ta, lồng ngực dính sát lưng ta.

      Ta dãy dụa nữa. Cái tên vũ phu này, dù sao ta cũng đấu lại.

      Trong phòng rất yên tĩnh, ta nghe trong viện có tiếng chim sơn ca hót.

      lúc sau, Ngụy Đàm trầm giọng : “Ta vừa mới ra cửa, Chu Thái thú lập tức nhét mấy nữ tử kia vào, ta giả vờ say, tiện cự tuyệt.”

      Ta nghĩ tới đột nhiên chàng lại chuyện này, lát sau, : “Ừ.”

      Cánh tay Ngụy Đàm khẽ thít chặt, nhiệt khí ngay sau tai ta, da thịt trận tê dại.

      tin?”

      “Phu quân , thiếp há tin…” Lời còn chưa hết, vì chuyện có chút đúng, tay Ngụy Đàm dò vào vạt áo ta, dạo chơi an phận.

      “A Dung.” Thanh chàng trầm, giống lúc trước mang theo giảo hoạt trêu đùa, nhiệt tỏa ra ấm áp, hơi thở khô nóng, “Ta và nàng tiếp tục chuyện đêm đó, được ?”

      Tim ta đập rộn ràng.

      Ngụy Đàm chờ ta trả lời, sau cổ bị chàng gặm cắn, tay nới lỏng vạt áo của ta.
      Chris, Trâu, Trà Xanh2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :