1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Con Đường Sủng Hậu - Tiếu Giai Nhân (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lan_leo_queen

      lan_leo_queen Member

      Bài viết:
      29
      Được thích:
      29
      Giết ông nội với cha người ta, lấy sự trong sạch của ng ta, hủy dung ng ta, thế mà còn muốn ng ta tự động trở về. Thằng này nó máu lạnh từ trong tim ra ah? Mong cả mụ phan thị cũng bị vạch trần luôn cho bõ ghét.

    2. trangchjp

      trangchjp New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      11
      Tấn soái ca giăng bẫy đến Nùng Nùng tinh ranh như cáo con còn chẳng thoát, huống hồ là mấy con tép lằng nhằng, hơ hơ, cứ chờ bị tóm cả lũ đê. Tks nàng @heavydizzy ná ná ná :cute:
      thedark, Hale205heavydizzy thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ



      ☆Chương 149



      Giấu kỹ thi thể, Hứa gia để bốn thuộc hạ lui ra ngoài, so với Kỷ Thanh Đình thần sắc tái nhợt kinh khủng, mặt mảnh lạnh lùng dửng dưng, nhìn chằm chằm vào mắt Kỷ Thanh Đình : "Ngươi còn có lời gì muốn ? Ngươi có thể ngụy biện, nhưng còn hai người sống ở trong tay chúng ta. Trước khi giao cho quan phủ, vương gia phái ta tới hỏi cho ràng, ngươi vì sao muốn hành thích?"

      Kỷ Thanh Đình tuyệt vọng.

      Nhìn ràng dung mạo bốn có thi thể phát trong đó chỉ có hai người là phái ra, nghi hoặc hơn là sợ hãi, đến khi nghe được Hứa gia còn có hai người sống, có lẽ chính là hai người khác phái ra, liền hiểu được, có tư cách ngụy biện phủ nhận.

      Nhưng cam tâm!

      Ập quỳ xuống, Kỷ Thanh Đình run rẩy chỉ vào hai người trong đó, lắp bắp : "Bọn họ, hai người bọn họ phải là người của ta! Ta chỉ là muốn nhìn Như Ý trai cướp danh tiếng nổi bật của Phượng Lai Nghi, muốn giáo huấn Cố nương tử chút, chưa từng nghĩ tới mưu hại vương gia. Thỉnh vương gia minh xét a, ta chưa từng nghĩ tới mưu hại vương gia!"

      vô luận như thế nào đều sống được nữa, nhưng còn cha mẹ vợ con. Mưu sát Cố nương tử là mình gây nên, cùng lắm chính mình đem mạng ra đền. Mưu sát hoàng tử là tội lớn liên luỵ cửu tộc, Kỷ Thanh Đình thể nhận tội, vốn dĩ làm, thể nhận tội!

      "Thỉnh vương gia minh xét, thỉnh vương gia minh xét!" cuống quít dập đầu, dường như quên đau.

      "Chết đến nơi còn chịu , phải người của ngươi, tại sao lại cùng nhau động thủ? Hôm nay vương gia mạng lớn, bằng tại ta muốn mạng chó của ngươi!" Lạnh giọng xong, Hứa gia quay người muốn .

      "Đại nhân dừng bước, đại nhân dừng bước!" Kỷ Thanh Đình lê gối đuổi theo, đưa tay muốn ôm đùi Hứa gia, bị Hứa gia tung cước đá văngđi. Kỷ Thanh Đình ở mặt đất lăn lộn cái, nhìn thấy Hứa gia dừng lại, lại dập đầu lạy: "Đại nhân ngươi tin ta , cho ta mười cái đầu ta cũng dám mưu sát vương gia a. Phái người ám sát Cố nương tử là mình ta gây nên, ta cam nguyện chịu phạt. Nhưng ta mưu hại vương gia, cầu xin đại nhân cùng vương gia minh xét!"

      Hứa gia nhíu mày, rút bội kiếm ra, đem mũi kiếm đưa tới trước mặt Kỷ Thanh Đình: "Hai người này phải là ngươi phái tới ?"

      Kỷ Thanh Đình ra sức lắc đầu, nhấc tay thề với trời: "Nếu ta dám đối với vương gia có lòng bất chính, ta đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn được siêu sinh!"

      Hứa gia hừ lạnh, đối với lời thề chút nào để ý, ánh mắt từ hai cỗ thi thể kia chuyển chuyển, lần nữa trở lại mặt Kỷ Thanh Đình, "Đem chuyện ngươi khi nào đối với Cố nương tử động sát cơ, mưu đồ cùng với ai, năm mười toàn bộ ra. Nếu như có nửa câu sạo, ngày mai chính là ngày chết của Kỷ gia ba phòng già trẻ!"

      Kỷ Thanh Đình sắc mặt xám trắng, tuyệt vọng quỳ mặt đất, đem ân oán của và Cố nương tử hết từ đầu chí cuối.

      Hứa gia giống như lắng nghe, khi Kỷ Thanh Đình giải thích xong xuôi lại bắt đầu xin tha cắt ngang: "Nếu hai người kia phải người của ngươi, vậy bọn họ làm sao biết hôm nay ngươi muốn động thủ? Hay là trước đó ngươi từng đề cập với người ngoài, bị kẻ thù của vương gia lợi dụng sơ hở? , thương gia nho như ngươi, vương gia cũng cảm thấy có lớn mật như vậy, cho nên phái ta tới cẩn thận tra xét, miễn cho ngươi làm quỷ chết oan, kẻ thù vương gia lại tiếp tục tiêu dao."

      Người chịu tội thay?

      Kỷ Thanh Đình chậm rãi ngẩng đầu, trong đầu đột nhiên lên đạo thân ảnh.

      Phan thị, Khánh quốc công phủ, Vĩnh Ninh công chúa, Thành vương, Túc vương...

      Hôm nay đủ loại hoài nghi, phảng phất đều có giải thích .

      Kỷ Thanh Đình đột nhiên cười đến ngã mặt đất, oán hận đập đất: "Tiện nhân kia, tiện nhân kia dám hại ta như thế! Nghĩ Kỷ Thanh Đình ta chạm qua nhiều nữ nhân như vậy, ngờ cuối cùng lại ngã người nữ nhân..."

      "Nàng là ai?" Hứa gia nghiêm giọng cắt ngang lời tự giễu.

      Kỷ Thanh Đình ngước mắt nhìn , gằn từng chữ: "Khánh quốc công phủ, là Khánh quốc công phủ muốn hại vương gia!"

      Phan thị cùng Vĩnh Ninh công chúa là mưu đồ tốt, nếu phải là Túc vương trong lòng hoài nghi, đêm nay chính là tử kỳ của , chỉ sợ bọn họ mấy nhà dưới mấy chục miệng đều phải làm cái quỷ chết oan! đối phương dám lừa làm người chịu tội thay, vậy vì khẩu khí này, vì Kỷ gia già trẻ lớn bé, cũng phải cắn chết các nàng!

      ~

      Canh hai, Sùng Chính điện.

      Gia Hòa đế cuống quào chạy tới, nhìn thấy ái tử hôm nay hiểm hiểm thoát được trận, bước chân càng thêm nhanh , chờ Từ Tấn hành lễ liền đem người vững vàng đỡ dậy, nhìn cánh tay : "Thương thế như thế nào? phải ngươi cố gắng tĩnh dưỡng, ngươi suốt đêm chạy vào cung làm cái gì? Độc tố khuếch tán làm thế nào đây?"

      Đau lòng vô cùng đỡ lấy người vào bên trong.

      Từ Tấn vừa vừa : "Phụ hoàng cần lo lắng, thái y đem độc đều giải hết, tại chỉ là ngoại thương, dưỡng cẩn thận là tốt rồi. Nhi thần suốt đêm tới là vì tra được hung thủ. Chỉ là, hung thủ cự nhận tội, khẳng định có hung phạm khác. Việc này quan hệ rất lớn, nhi thần dám tự tiện làm chủ, cũng mạo muội giao cho Đại Lý tự, còn mời phụ hoàng tự mình thẩm vấn."

      Gia Hòa đế thần sắc ngưng trọng, phân phó tạp vụ lui ra, chỉ lưu mình tâm phúc Vạn Toàn ở bên người.

      Từ Tấn thấy đồng ý , phái người mang Kỷ Thanh Đình đầu phủ vải đen dẫn tới.

      Đêm khuya sương nặng, trong cung đình tĩnh mịch, chỉ có Sùng Chính điện đèn đuốc sáng trưng.

      "Thảo dân từng câu là , Hoàng Thượng tin có thể phái người hỏi thăm. Ngày đó thảo dân hoài nghi Cố nương tử chính là tì nữ nhà ta trốn ra, ngại vì vương gia nên dám cường đến, tự mình nhận người được đành nhờ Thế Tử phu nhân hỏi thăm. Đó là việc hồi tháng 4, mùng ba tháng năm Thế Tử phu nhân lại đến gặp ta, ta vốn đối với việc này hết hy vọng , Thế Tử phu nhân lại thay Vĩnh Ninh công chúa chuyển lời, nàng thay ta chống lưng, để ta thoải mái đối phó Cố nương tử."

      "Thảo dân nghĩ mãi mà Vĩnh Ninh công chúa vì sao muốn thay thảo dân chống lung. Do dự mãi, Thế Tử phu nhân giải thích Vĩnh Ninh công chúa cùng Túc vương phi vốn hợp, thảo dân lúc này mới yên tâm. Ai ngờ hôm nay kết quả quá mức ngoài dự đoán. Hoàng Thượng, thảo dân khi dễ Thế Tử phu nhân sau lại thông gian, giờ lại giết người cướp của, thảo dân tội đáng muôn chết, chết có gì đáng tiếc, chỉ có tội mưu hại vương gia là thể nhận, kính xin Hoàng Thượng minh xét a!"

      quỳ rạp dưới đất, khóc rống rơi lệ.

      Gia Hòa đế nhìn về phía lão nô Vạn Toàn ở bên cạnh hầu hạ hơn 30 năm, thấy Vạn Toàn buông mi đứng yên như tượng đá, lại nhìn về phía nhi tử cánh tay quấn băng gạc đứng ở bên khác, mở miệng hỏi: "Cảnh Hành thấy thế nào? Ngươi cảm thấy tin được ?"

      Từ Tấn khuất chân quỳ xuống, cúi đầu : "Việc này liên lụy quá nhiều, nhi thần trở về thành sắc trời tối, cũng chỉ là lúc trước bắt được người này, nghe lời từ phía của , tạm thời tra lời hay giả, cho nên dám khẳng định. Bất quá liên lụy đến tổ mẫu, nhi thần có chuyện phải báo cáo phụ hoàng."

      Gia Hòa đế gật gật đầu: "Ngươi ."

      Từ Tấn liền đem chuyện Liễu Như Ý và Phó Dung kết bạn, ân oán của Liễu Như Ý và Từ Diệu Thành, cùng với chân tướng nàng chết bất đắc kỳ tử lần.

      Gia Hòa đế nhất thời tin 8 phần.

      Giết chết tất cả nữ nhân có quan hệ cùng trượng phu, quả vẫn đều là điệu bộ của Vĩnh Ninh công chúa. Bà dung túng nhi tử nạp thiếp, đối với con rể hà khắc giống như đối đãi với trượng phu. Nếu phải là Hoàng Thượng, chỉ sợ Vĩnh Ninh công chúa cũng quản việc riêng trong hậu viện của con rể. Tính tình Vĩnh Ninh công chúa sĩ diện như vậy, tức phụ lão Tứ ngang nhiên cùng bà đối nghịch, bà muốn mượn đao giết người cũng lấy làm lạ.

      Giết tức phụ lão Tứ xem như là loại trừ cái đinh trong mắt, thuận tiện giết lão Tứ...

      Đều là thân cốt nhục, có đầy đủ chứng cớ trước, Gia Hòa đế mau chóng đánh gãy ý niệm làm cho đáy lòng phát lạnh.

      Nhưng nếu như việc này là do Vĩnh Ninh công chúa gây nên, Gia Hòa đế trăm triệu lần thể lại dung túng nàng. tại còn khoẻ mạnh, Vĩnh Ninh công chúa số ý niệm nào đó đều đè ở trong lòng, tương lai ra hoặc bị bệnh, Vĩnh Ninh công chúa có thể hay xúi giục lão Ngũ...

      Trong mắt Gia Hòa đế hàn ý chợt lóe qua, trước tỏ ý bảo Từ Tấn đứng lên, sau đó với Kỷ Thanh Đình: " miệng bằng chứng , mới rồi ngươi gì Trẫm nhất nhất kiểm chứng, nhưng Trẫm phải chính tai nghe mới có thể tin tưởng. Kỷ Thanh Đình, ngày mai Trẫm truyền ra tin tức, hung thủ bỏ trốn mất dạng chưa quy án, sau đó Trẫm cho ngươi 1 tháng, ngươi cứ coi như Túc vương bị ám sát là chuyện liên quan đến ngươi, đến mùng ba tháng sau, Trẫm muốn tự mình tới Phượng Lai Nghi nghe ngươi cùng người nọ đối chất. Nếu như chứng minh ngươi quả là bị oan uổng, Trẫm tha cho ngươi nhà già trẻ, bằng Kỷ gia dưới tất cả đều chịu tội lăng trì!"

      "Hoàng Thượng minh, thảo dân tạ Hoàng Thượng bỏ qua cho già trẻ Kỷ gia!" Kỷ Thanh Đình như được đại xá, ô ô khóc lên.

      Gia Hòa đế hướng Vạn Toàn đưa mắt ra hiệu: "Đưa ra ngoài, thể kinh động bất cứ kẻ nào, nếu như để lộ nửa điểm tin tức, rút dây động rừng, ngươi và Kỷ gia cùng tội."

      Vạn Toàn quỳ lạy: "Hoàng Thượng yên tâm, lão nô hiểu được."

      Gia Hòa đế gật gật đầu, đợi Vạn Toàn mang theo Kỷ Thanh Đình ra, nhìn Từ Tấn, thở dài: "Cảnh Hành trở về cố gắng nghỉ ngơi dưỡng thương , ngươi nhớ kỹ, phụ hoàng làm cho ngươi cứ thế mà chịu đổ máu. tình tra , Trẫm tự cho hai vợ chồng các ngươi công đạo, phía trước chưa , các ngươi cũng đừng suy đoán lung tung."

      Từ Tấn khuôn mặt bình tĩnh: "Nhi thần hiểu được, khuya khoắt kinh động phụ hoàng, là nhi thần bất hiếu, phụ hoàng mau trở về an giấc ."

      Gia Hòa đế khoát khoát tay, tỏ ý bảo lui xuống trước .

      Từ Tấn lùi lại ra ngoài, rồi sải bước vào trong bóng đêm.

      Túc vương phủ xe ngựa như bình thường, chậm vội mà trở về.

      Từ Tấn dựa vào thành xe, nhắm mắt trầm tư, hồi ức lại bố cục hai năm nay.

      Phó Dung nhận Liễu Như Ý làm dì liền phái người tra chuyện của Liễu Như Ý, Cố nương tử. Liễu Như Ý còn tốt, Cố nương tử đúng là làm cho bất ngờ, làm cho đánh bậy đánh bạ phát Kỷ Thanh Đình tư tình cùng Phan thị. Việc này chỉ cần truyền ra ngoài, trở thành vết bẩn lớn người lão Ngũ.

      Nhưng mà, tư tình truyền ra, Phan thị chết, Vĩnh Ninh công chúa đám người chỉ tổn thất mặt mũi, có thể sống tốt như thường.

      Cho nên Từ Tấn tạm thời động thủ, muốn đợi cơ hội thích hợp.

      ngờ Liễu Như Ý chết, nhưng rất nhanh liền ý thức được việc này có chỗ có thể lợi dụng được.

      Bởi vì sớm biết, Phó Dung nhất định là thê tử của .

      Trong tháng này, phụ hoàng nhất định bí mật điều tra, phát chuyện của Liễu Như Ý là , phát Cố nương tử là bị người cố ý sắp xếp ra ngoài trong lúc vợ chồng bọn họ Vĩnh Thái tự ngày hôm ấy. Nhưng phụ hoàng biết Kỷ Thanh Đình sớm trước ngày viết thư cho Cố nương tử. Bởi vì Kỷ Thanh Đình là người thức thời, vì người nhà của , phải thức thời, thức thời tới tháng sau cố ý để Phan thị ra chuyện Vĩnh Ninh công chúa muốn hại Phó Dung cho phụ hoàng nghe.

      Vĩnh Ninh công chúa, Khánh quốc công phủ nhất định phải đổ, vừa giúp Phó Dung thu thập kẻ thù, lại trừ bên hỗ trợ của Thành vương.

      Từ Tấn rất hài lòng kế hoạch của mình, chỉ có điều...

      muốn cho Phó Dung biết chân tướng, cho phép nàng mở lại Như Ý trai quả có ý đồ khác, nhưng cũng là thích nàng mới giúp nàng .

      sợ nàng biết rồi nghĩ nhiều, phủ nhận tâm .

      PS: Đồ xảo quyệt
      Uyên Sama, thanhbinh, hauyen280349 others thích bài này.

    4. thuyle

      thuyle Well-Known Member

      Bài viết:
      441
      Được thích:
      364
      này lên kế hoạch kinh quá nhưng mình thích hahaaa...mong chương mới của nàng thanks nàng nhìu

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      ☆ Chương 150



      Từ Tấn vào cung , Phó Dung ở trong phòng đứng ngồi yên.



      Nàng bắt buộc chính mình hồi tưởng lại tình hình buổi chiều, cha mẹ huynh trưởng nghe tin chạy đến, hồi tưởng bọn họ quan tâm trấn an, nhưng có tác dụng. Chỉ cần nàng dừng nhớ lại, trước mắt lên cảnh tượng các thái y giúp Từ Tấn khoét thịt trừ độc. Từ Tấn có Giải Độc hoàn, nhưng thứ đó quá trân quý, thể ngay trước mặt các thái y đem ra dùng, cho nên Từ Tấn lấy ra, thà rằng chịu đựng thống khổ.

      Phó Dung căn bản dám nhìn, trong phòng mùi máu tươi nồng nặc suýt nữa làm nàng hôn mê.

      Nàng nghe thấy Từ Tấn phát ra nửa điểm thanh, tựa như ở đường núi kia, Từ Tấn bình tĩnh ôm nàng xuống xe ngựa, thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị mà hoảng loạn, phảng phất như cánh tay cắm mũi tên độc.

      Vạn hạnh hai người đều xảy ra chuyện gì, nhưng rốt cuộc là ai muốn giết bọn họ?

      Từ Tấn hẳn là tra được manh mối, cho nên suốt đêm tiến cung, gấp như vậy, còn có thời gian chuyện với nàng.

      Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân quen thuộc.

      Phó Dung nhìn về phía cửa, hơi giật mình, vội vàng ra ngoài đón.

      Từ Tấn nhấc chân bước vào cửa gian nhà chính, thấy Phó Dung vội vã đẩy màn cửa ra, hai mắt nhìn nhau, nàng sững sờ tại chỗ, khuôn mặt nhắn trắng bệch nhìn chằm chằm vào cánh tay trái của , môi son nhấp , thần sắc lo lắng, nháy nháy mắt, liền có nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

      Bọn nha hoàn thức thời lui ra ngoài.

      Từ Tấn chậm rãi tới phía nương cúi đầu gạt lệ.

      "Vương gia..."

      Phó Dung cũng tới chỗ , sợ đụng tới cánh tay trái, nàng chuyển ra sau lưng ôm lấy eo , mặt dán ở lưng khóc: "Vương gia, ta sợ..."

      Sợ xảy ra chuyện, nàng biết trông cậy vào đâu.

      Sợ xảy ra chuyện, cũng còn người nam nhân nào đối tốt với nàng như vậy.

      Phó Dung là người rất lười, lười ngồi xe ngựa xóc nảy, lười rời giường từ sớm, lười quản lý nội trợ, cũng lười vắt óc suy nghĩ trừ khi bất đắc dĩ, giống như lúc nàng nỗ lực ngăn trở tỷ tỷ lại gả cho Tề Sách vô sỉ kia, nỗ lực tránh né Từ Tấn, toàn tâm toàn ý muốn gả cho An vương, cũng là vì trước lúc đăng cơ giấu diếm làm lần cho dứt điểm.

      Chuyện cũ nhắc tới, tại Từ Tấn đối với nàng tốt như vậy, Túc vương phủ bên trong sinh hoạt an nhàn giống giấc mộng, Phó Dung hi vọng tình có biến, muốn sau khi Từ Tấn chết, nàng lại hao tâm tổn trí suy nghĩ làm sao cho mình sống tiếp được càng tốt...

      Trước nay Từ Tấn đáp ứng tốt như vậy, lời hứa dễ nghe như vậy, Phó Dung tin hoặc có lẽ nàng cũng tin, có lẽ nàng chỉ là muốn sống mệt mỏi, chỉ là muốn sinh đứa trẻ, cho nên nàng lừa mình dối người mà tin Từ Tấn chiếu cố tốt bản thân cũng bảo vệ tốt nàng. Nhưng hôm nay, nàng và cùng trải qua trận đánh lén.

      Loại này ám sát này đến cùng còn xảy ra bao nhiêu lần? Từ Tấn có thể tránh được sao?

      Nàng sao, nếu như có người muốn hại nàng, thời điểm nàng có Từ Tấn bên cạnh, nàng còn có thể may mắn sống sót như thế sao?

      Nguyên lai phải mọi chuyện nhìn có vẻ đơn giản như vậy, nguy hiểm chỉ là vẫn giấu ở chỗ tối thôi.

      Phó Dung ôm chặt lấy người nam nhân phía trước, ôm lấy chỗ dựa của nàng, lo sợ thôi.

      Nàng nước mắt nhiều như vậy, xuyên thấu qua áo mùa hè mỏng truyền đến sống lưng lành lạnh, từng chút khuếch tán.

      Từ Tấn có chút tự trách.

      Trận này ám sát là sắp xếp, chân chính bắn tên đều là người của , đương nhiên biết cả hai đều bình an vô . Phó Dung biết, cho nên nàng sợ đến run bần bật, sợ đến ôm chặt buông, sợ đến khóc thành như vậy. Nhưng Từ Tấn thể cho nàng biết, cho nàng, nàng mới có thể tin tưởng hết thảy đều là , tương lai ở trước mặt người ngoài mới lộ ra sơ hở. Từ Tấn biết Phó Dung rất biết dối, rất biết giả vờ. Chỉ là việc này quan hệ rất lớn, vô ý cái là có khả năng kiếm củi ba năm thiêu giờ, bị phụ hoàng vui nghi kị, Từ Tấn thể lấy tương lai hai người ra mạo hiểm.

      đẩy tay nàng ra, chậm rãi xoay người, đem đầu nàng đè vào ngực phải, nhàng mà vỗ phía sau lưng nàng trấn an: "Nùng Nùng cần sợ, nàng nhìn chúng ta bây giờ phải là yên lành rồi sao? Nghe ta , chuyện lần này chỉ là ngoại lệ, là Phượng Lai Nghi, bởi vì bị Như Ý trai cướp sinh ý, mới ra tay , sau đó có người nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, muốn lừa dối..."

      Phó Dung khiếp sợ ngẩng đầu, mắt đẫm lệ mơ hồ hỏi : "Phượng Lai Nghi?"

      Từ Tấn dùng tay phải giúp nàng lau lệ, ôm lấy bả vai nàng vào trong phòng: "Chúng ta vào trong phòng ."

      muốn đại , Phó Dung mau chóng lau khô nước mắt, quan tâm vén rèm cửa lên, cẩn thận đỡ lấy .

      Từ Tấn bị nàng chọc cười, "Chỉ là cánh tay chịu chút vết thương , nàng cần gì phải đối đãi như thế?"

      Phó Dung tại có tâm tình cùng đấu võ mồm, vẫn cố chấp như cũ mà đỡ lấy . Đem người đè lên giường rồi, Phó Dung bước nhanh ra ngoài, phân phó Lan Hương bưng nước rửa chân tới. Nàng ở gian ngoài chờ, Lan Hương bưng nước tới, nàng tự nhận lấy, phân phó Hứa Linh dẫn Mai Hương Lan Hương ở trước cửa trông giữ, bưng nước vào phòng, đặt xuống dưới chân Từ Tấn.

      "Vương gia người bị thương, lại suốt đêm bôn ba, trước ngâm chân nghỉ ngơi , ta hầu hạ vương gia, ngươi với ta, xong chúng ta liền nghỉ ngơi."

      Từ Tấn cứng ngắc hồi lâu, mắt thấy Phó Dung nâng chân lên, muốn giúp cởi giày, vội vàng chịu để nàng làm, đỡ lấy bả vai nàng tỏ ý bảo nàng đứng lên: "Nùng Nùng cần như vậy, ta bàn tay cũng có thể rửa được."

      Trước khi thành thân những việc thế này đều giao cho nội thị làm, ở vương phủ, Từ Tấn đều tự mình rửa. tại cùng Phó Dung thành thân, Từ Tấn muốn rửa ở tiền viện, lại muốn đem nội thị đưa vào Phù Cừ viện, nên tự mình rửa. Có hai lần cố ý đùa Phó Dung bảo nàng giúp , Phó Dung ghét bỏ thối cái gì cũng chịu, đều là do chiều nàng mà ra, nhưng Từ Tấn cũng luyến tiếc bắt nàng làm việc này.

      Phó Dung lúc này lại muốn hầu hạ người nam nhân này.

      chịu vì nàng ngăn đỡ mũi tên, giờ có vết thương, nàng thân làm thê tử nên chiếu cố sinh hoạt của . Từ Tấn hộ nàng sủng nàng 1 ngày, nàng nên đem làm trượng phu mà dày công chiếu cố 1 ngày, phải là chỉ hưởng thụ nam nhân đối tốt với nàng, nàng cái gì cũng đều làm.

      Nữ nhân có thể bằng dung mạo được sủng ái nhất thời, nhưng ở đây nữ tử diện mạo đẹp tùy tiện giơ tay có thể bắt được hàng loạt, muốn sủng ái lâu dài phải dụng tâm.

      "Vương gia đừng khuyên nữa, ban ngày chàng che chở ta, buổi tối ta chiếu cố chàng, vợ chồng phải đều như thế này sao?" Phó Dung ngẩng đầu cười , giảo hoạt mà hướng nam nhân thần sắc phức tạp chớp chớp mắt, "Vương gia nghe lời, ngoan ngoãn đem chân nâng lên."

      Nàng lòng giúp , Từ Tấn muốn cự tuyệt nữa, chỉ là nghĩ tới hôm nay ở Vĩnh Thái tự dạo vòng, lại ở trong cung lại rất lâu, mùa hè nóng nực, trong giày mùi vị khẳng định dễ ngửi. Nhìn Phó Dung bình thường tay trắng non mềm dính nước mùa xuân, vành tai hơi nóng, giả bộ tùy ý trêu ghẹo : "Đây là tự nàng , lát đừng chê ta thối."

      Phó Dung cúi đầu cười, nâng chân lên, cởi giày trái: "Vương gia đối với ta tốt như vậy, dù thối ta cũng cảm thấy thơm."

      được dễ nghe, thoát giày vẫn sớm nín thở từ trước.

      Từ Tấn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nàng nhắn dần dần hồng hào lên, nhìn nàng nhanh chóng cởi xuống hai cái giày, đặt ra xa xa, rốt cuộc nhịn được cười lên: "Nàng đó nha, muốn làm bộ hiền lành cũng được, yên tâm , ta ngửi qua, chút cũng thối."

      Nhân lúc Phó Dung quay ra, chính mình cho chân vào trong chậu nước, hai chân chà rửa lẫn nhau.

      Phó Dung cất kỹ giày, nghe được tiếng vang quay đầu lại, đỏ mặt giải thích: "Ai ta giả bộ hiền lành ? Chẳng lẽ ta phải muốn hầu hạ vương gia rửa chân sao?" Vừa bên cuốn ống tay áo lên quay trở lại.

      Từ Tấn đem nàng kéo tới phía bên phải ngồi xuống, bất đắc dĩ hôn nàng cái: "Ta biết Nùng Nùng hiền lành, chỉ là ta luyến tiếc để Nùng Nùng làm loại việc này, nàng muốn hầu hạ ta, xoa bóp bả vai cho ta ."

      Phó Dung bĩu môi nhìn : "Kia vương gia nhớ kỹ, là chàng cho, sau này cũng đừng ta muốn hết lòng hầu hạ."

      Từ Tấn cười, tay phải ôm eo nàng đem người đè vào trong ngực, cắn lỗ tai nàng : "Nùng Nùng ở giường tận tâm hầu hạ ta là đủ rồi..."

      Thời điểm này còn có tâm tư nghĩ những thứ kia, Phó Dung trừng phạt vặn đùi chút, nhân lúc Từ Tấn giả vờ hô đau mau chóng thoát giày thêu quỳ sau lưng Từ Tấn, nhàng vuốt ve bả vai cho , lặng yên chốc lát giọng hỏi : "Vương gia cho ta biết, đến cùng là chuyện gì xảy ra."

      Từ Tấn thu hồi cười, ánh mắt rơi vào bình phong có cảnh ao sen phía đối diện, thấp giọng giải thích.

      với Gia Hòa đế thế nào, với Phó Dung như thế, cuối cùng : " tại hết thảy đều là lời từ phía Kỷ Thanh Đình, muốn đợi phụ hoàng tra về sau mới có thể định án. Nùng Nùng tháng này chính là an tâm chiếu cố ta, cũng đừng đâu nữa, cũng đừng cùng người thứ ba chuyện này, chúng ta hết thảy nghe phụ hoàng quyết định, hiểu ?"

      Phó Dung trong lúc khiếp sợ, quên bóp vai cho Từ Tấn, ngồi sang bên cạnh nhìn : "Nghe ý tứ vương gia, phụ hoàng khả năng..."

      Từ Tấn hướng nàng lắc lắc đầu, thở dài: "Việc này đơn giản như vậy, chúng ta chờ xem , tại nghĩ như thế nào cũng đều vô dụng."

      Phó Dung cắn cắn môi.

      Việc này bày là mưu đồ của Vĩnh Ninh công chúa bên kia. Nàng cùng Từ Tấn Vĩnh Thái tự phải bí mật, bên kia đầu tiên là sai khiến Kỷ Thanh Đình ám hại Cố nương tử, nghe bọn họ Vĩnh Thái tự liền cố ý đem Cố nương tử lừa tới. Cố nương tử dễ dàng ra cửa, Kỷ Thanh Đình chắc chắn bỏ lỡ cơ hội này, vì thế Vĩnh Ninh công chúa bên kia tương kế tựu kế phái người đóng giả người của Kỷ Thanh Đình, vừa giết nàng, còn có thể đem tội danh tất cả đều đẩy tới người Kỷ Thanh Đình.

      Phó Dung duy nhất thể xác định, mục tiêu của Vĩnh Ninh công chúa là nàng, hay là hai vợ chồng bọn họ?

      Vĩnh Ninh công chúa có lý do giết nàng, nhưng nếu cũng muốn giết Từ Tấn, đó chính là...

      Phó Dung khẩn trương mà ôm lấy tay phải Từ Tấn, sắc mặt tái nhợt: "Vương gia, việc ngày hôm nay, có phải ta liên lụy chàng hay ?"

      Nếu đúng như vậy, nàng muốn xin lỗi Từ Tấn, phải như vậy, nàng cũng nhắc nhở Từ Tấn.

      Từ Tấn sao có thể làm cho nàng tự trách nữa, cầm ngược tay nàng : "Nữ nhân đối phó với nữ nhân có rất nhiều biện pháp, cần hao tổn tâm cơ như thế. Lần này bọn họ dày công sắp xếp, ràng là vì ta. Nùng Nùng, lời này ta chỉ với nàng, trong lòng ràng là tốt rồi, tuyệt đối đừng truyền ra ngoài, nếu như cuối cùng cái nhìn của phụ hoàng và chúng ta giống nhau, Nùng Nùng cũng cần ủy khuất. Liên quan đến an ổn triều cục, phụ hoàng phải vì đại cục suy nghĩ."

      Phó Dung ngoan ngoãn gật đầu, ôm lấy eo dựa vào: "Chỉ cần vương gia yên lành, cái khác ta đều để ý."

      Từ Tấn nghiêng đầu, hôn đỉnh đầu nàng: "Ta biết. Nùng Nùng xem, cho dù là bên kia muốn hại ta, cũng dám quang minh chính đại tới, cho nên Nùng Nùng đừng sợ, mưu sát vương gia vương phi là tội lớn, chúng ta rời kinh khả năng có nguy hiểm, ở kinh thành dưới chân Thiên Tử, có thêm Kỷ Thanh Đình nữa."

      Phó Dung chuyện, chỉ đem ôm càng chặt.

      Nàng đây là dám tin, mảnh mai đáng thương làm người ta đau lòng, Từ Tấn cúi đầu hôn gò má nàng, "Nùng Nùng sợ, ta vẫn trông giữ nàng ."

      Ban đêm yên tĩnh, nam nhân giọng nói ôn nhu kiên định, giống như đủ, ở bên tai nàng thào lặp lại, lần rồi lại lần.
      Uyên Sama, thanhbinh, hauyen280348 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :