1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Thê Không Dễ Làm - Vụ Thỉ Dực

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mithoctienganh

      mithoctienganh New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      2
      ừ, đúng là k quen hầy, đăng bài nhớ tag t với,

    2. Tiểu Bông

      Tiểu Bông Well-Known Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      590
      Chương 35
      Edit: Tiểu Bông
      Beta: Lạc Lạc

      Sẩm tối, Điền Văn Nho và đại nhi tử Điền Vũ Cầu lần lượt vào phủ.

      A Bảo và biểu muội Điền Vũ Thơ trái phải đỡ Điền lão phu nhân ra đón, sau khi chào hỏi lẫn nhau, Điền lão phu nhân ngồi ở ghế chủ vị, vui vẻ nhìn nhi tử và đại tôn tử, : "Hôm nay các con mệt mỏi rồi, lâu rồi gặp Cầu nhi, Cầu nhi có khỏe ? Thê tử Cầu nhi có khỏe ? Hai đứa bé có khỏe ..."

      Chờ lão phu nhân lần lượt hỏi xong, Điền Vũ Cầu mới bình thản đáp: "Đều khỏe ạ." Điền Vũ Cầu hồi kinh báo cáo công tác, vợ con cũng dẫn theo.

      Điền lão phu nhân là lão thái thái cực kỳ dễ thỏa mãn, chỉ cần con cháu bình an khỏe mạnh, mọi chuyện thuận lợi, tất cả đều tốt. Mọi người cũng biết điều này, nên ở trước mặt lão phu nhân, nếu có chuyện gì lớn, tất cả đều tốt. Lão thái thái nghe xong cười haha, trong lòng cởi mở, thân thể cũng khỏe mạnh.

      rất lâu A Bảo gặp đại biểu ca, bèn ngoan ngoãn ôn hòa hỏi thăm.

      A Bảo lén lút quan sát hai vị biểu ca lâu gặp, huynh đệ nhà họ Điền đều là kiểu nam tử thư sinh, gen di truyền tồi, mặt mũi tuấn tú, lịch , khí chất hào hoa phong nhã, lại khiêm tốn lễ độ, giống Tấn vương kia vừa đứng trước mặt lập tức tỏa ra khí thế ép người, khiến người ta thở nổi. Tất nhiên, xem ra nhị biểu ca Điền Vũ Nam mặc dù tuấn tú nhã nhặn, nhưng nhớ tới tình cảnh khi còn bé nghịch ngợm kéo bím tóc mình, sau đó bị nàng đá bay, mang hai hàng nước mũi khóc lóc chạy tìm người lớn tố cáo, A Bảo nảy sinh nổi ảo tưởng gì. Đại biểu ca rời kinh mấy năm, được tôi luyện ngày càng chín chắn, xem ra là nam nhân đáng tin cậy.

      Ở trong lòng A Bảo, đại biểu ca lớn hơn mình bảy tuổi giống như ca ca ruột vậy, còn tốt hơn nhị biểu ca nghịch ngợm chỉ biết bắt nạt mình hồi bé nhiều.

      Điền Vũ Cầu cười thân thiết với A Bảo: "A Bảo lớn rồi, phụ (dượng) có khỏe ?"

      "Phụ thân đều khỏe mạnh, cảm tạ đại biểu ca quan tâm."

      Sau khi hàn huyên vài câu, A Bảo lại về chỗ cũ ngồi, nghe nhà vui vẻ hòa thuận trò chuyện việc nhà.

      A Bảo lén lút quan sát hai vị biểu ca, hai vị biểu ca cũng thầm quan sát nàng. Điền Vũ Cầu nghĩ tới biểu muội bây giờ giống như cái bánh bao, thầm nhíu mày, nhìn phụ thân và tiểu đệ chút, cuối cùng gì.

      Điền Vũ Cầu có chút ấn tượng với mất, trong lòng cũng khá thương tiếc mất sớm, kìm được quan tâm tiểu biểu muội này hơn. Tuổi tác và tiểu biểu muội chênh lệch rất lớn, xem nàng như muội muội vậy. Theo , bây giờ biểu muội nằm trong hoàn cảnh này, cũng do mấy năm nay Lý Kế Nghiêu thăng tiến quá nhanh, mấy vị hoàng tử đều muốn lôi kéo, mượn hơi Lý Kế Nghiêu, mới liều lĩnh nhắm vào nữ nhi duy nhất của Lý Kế Nghiêu.

      Sau khi chút việc nhà, Điền Văn Nho chợt nghĩ tới chuyện, vội hỏi: "Nương, ngày mai thái tử điện hạ đến phủ thăm người."

      Nghe xong, Điền lão phu nhân kinh hãi, vội hỏi: "Ta chỉ là phụ nhân sao lại phiền thái tử điện hạ đích thân đến thăm chứ? Chẳng lẽ có chuyện gì sao?"

      Khi thái tử còn , Điền Văn Nho được hoàng thượng ban chức Thái Phó dạy bảo thái tử. Có tình nghĩa thầy trò với thái tử, trước giờ thái tử đều kính trọng ông, cho nên cũng khá kính trọng phu thê Điền lão thái gia. Trước đây thái tử thường tới phủ Thái phó, thường xuyên qua lại, cũng quen thuộc người Điền gia. Chẳng qua có quen thuộc hơn nữa, đường đường là Đông cung thái tử, thiên tử tương lai, Điền gia chưa bao giờ dám ngông cuồng đắc ý, làm việc luôn cẩn thận ổn thỏa, cũng vì thái tử kính trọng mà làm càn.

      Điền Văn Nho bất đắc dĩ: "Con cũng biết, thái tử chỉ ngày mai tới, nương cần chuẩn bị tâm lý, đến lúc đó trong nhà phải phiền phu nhân rồi."

      Trần thị vội vàng đồng ý.

      Điền lão phu nhân nghĩ lát, cũng biết dụng ý của thái tử, cười : "Thái tử là thái tử tốt, nếu tới, mọi người cần đón tiếp chu đáo."

      Từ xuống dưới Điền gia đều đồng ý, nhưng trong lòng lại nghĩ, tất nhiên bọn họ tiếp đón chu đáo, đó là thái tử mà, ai dám vô lễ?

      Ăn tối xong, chuyện phiếm lúc, thấy trời tối sầm, A Bảo dìu ngoại tổ mẫu về nghỉ ngơi.

      Điền Văn Nho dẫn hai nhi tử tới thư phòng, hỏi thăm chuyện hôm nay nhập cung báo cáo công tác của đại nhi tử.

      Điền Vũ Cầu trả lời xong câu hỏi của phụ thân, chuyển đề tài, : "Phụ thân, bây giờ A Bảo..."

      "Bây giờ Uy viễn hầu phủ cưỡi lưng hổ, cũng biết sau này A Bảo thế nào." Điền Văn Nho lo lắng : "Ta biết con muốn gì, A Bảo là đứa con duy nhất các con để lại, ta cũng đau lòng. Nghe Tề vương và Ninh vương cầu hoàng thượng tứ hôn A Bảo, hôm sau ta mình cầu kiến hoàng thượng, vốn muốn bẩm báo với hoàng thượng các con từng hứa hôn A Bảo cho Vũ Nam lúc còn trong bụng mẹ, để Vũ Nam cưới A Bảo, cũng tránh cho hoàng thượng khó xử. Nhưng ai ngờ hoàng thượng thẳng, chuyện này cần ta lo lắng, hôn của A Bảo người có quyết định."

      Nghe xong, Điền Vũ Cầu nhíu mày, Điền Vũ Nam thầm vỗ ngực cái, tốt quá, cần cưới biểu muội hung dữ nữa.

      "Phụ thân, chẳng lẽ... Hoàng thượng muốn A Bảo gả cho hoàng tử làm phi?"

      Điền Văn Nho thở dài, gật đầu : "Hoàng thượng chắc là có ý này." tại Chính Đức đế trọng dụng Lý Kế Nghiêu, đối với nữ nhi duy nhất của Lý Kế Nghiêu sợ là sớm có tính toán. Xem ra, Tề vương Ninh vương ầm ĩ trận, chẳng qua chỉ muốn hoàng thượng càng chú ý thôi.

      Điền Vũ Cầu cân nhắc hồi lâu mới : "Phụ thân có biết hoàng thượng muốn chỉ hôn A Bảo cho vị hoàng tử nào ?" Trong lòng nghĩ đến mấy vị hoàng tử chưa cưới thê tử: Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử, Thất hoàng tử, Bát hoàng tử, tính tính lại, Điền Vũ Cầu cảm thấy Bát hoàng tử Trần Lưu quận vương là lựa chọn tốt nhất.

      Điền Văn Nho vuốt chòm râu dưới cằm, : "Thánh ý khó dò, dù sao cũng là mấy vị vương gia chưa cưới thê tử đó thôi, còn lại hoặc kết hôn hoặc còn tuổi, cần nghĩ đến."

      Đợi hai huynh đệ Điền Vũ Cầu theo phụ thân ra khỏi thư phòng, trăng sao lên rồi.

      Hai huynh đệ song song, gã sai vặt cầm lồng đèn trước soi đường, hai người vừa vừa chuyện.

      "Đại ca, ta muốn cưới biểu muội, huynh nhất định được giao biểu muội cho ta." Điền Vũ Nam tỏ với huynh trưởng.

      Điền Vũ Cầu buồn cười lườm cái, hỏi: "A Bảo có gì tốt?" là đệ đệ, là muội muội, ở trong lòng Điền Vũ Cầu, hai người đều tốt cả, đặc biệt hai người là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, nếu bọn họ kết làm phu thê, theo thấy, cũng là chuyện tốt, chỉ tiếc việc đời khó đoán.

      Điền Vũ Nam khoa trương : "Chỉ cần nghĩ tới hồi bé biểu muội kéo cánh tay đệ, đẩy đệ ngã rơi mất cái răng cửa, liền có nỗi tâm tư muốn cưới muộn ấy."

      "Phụt, sợ mất mặt hả." Điền Vũ Cầu nhịn được phì cười, "Ai bảo đệ hồi bé nghịch ngợm như vậy, lúc nào cũng kéo bím tóc A Bảo, làm rối tóc, bẩn y phục của muội ấy, bắt nạt tiểu nương vui lắm sao? Cũng đáng đời đệ, vừa lúc đến thời điểm thay răng, mỗi ngày nhe cái miệng thiếu răng bắt nạt tiểu nương... Chậc!"

      "Đại ca!" Điền Vũ Nam xấu hổ và tức giận muốn chết, thể cãi lại.

      Điền Vũ Cầu vỗ đầu đệ đệ, cảm thán thời gian trôi qua nhanh quá, đệ đệ muội muội đều lớn hết rồi.

      *******

      nơi khác, A Bảo vùi mình giường kể với ngoại tổ mẫu về cuộc sống mấy năm qua ở biên cương, đều chọn ít chuyện vui vẻ để , bỏ qua những chuyện máu me của chiến tranh, khiến lão thái thái nghe rất vui vẻ.

      "Cháu ta quả nhiên lớn rồi, còn biết trồng rau xanh cho phụ thân ăn, ngoại tổ mẫu cũng chưa được nếm thử đấy." Điền lão phu nhân vuốt mái tóc đen của cháu , vui vẻ .

      A Bảo nhăn mũi cái, : "Ngoại tổ mẫu biết đâu, phụ thân có thói xấu, thích ăn rau. Trong quân doanh thường lén để thuộc hạ ăn rau giùm, nghe đại phu , quanh năm ăn thịt ăn rau sinh bệnh. Con và mấy đại nương ở biên thùy học trồng rau, phụ thân thấy con lòng hiếu thảo, nỡ đổ sạch, chỉ có thể nhăn nhó ăn hết, kết hợp thịt rau mới có dinh dưỡng, thân thể mới khỏe mạnh sống lâu."

      "Cháu biết nhiều quá." Điền lão phu nhân rất phối hợp .

      ". . . . . ."

      A Bảo nhanh chóng thay đổi vẻ mặt 囧囧, và thảo luyện chuyện dinh dưỡng với ngoại tổ mẫu có tâm tư đơn thuần.

      Nha hoàn ma ma hầu hạ bên ngoài nghe được hai bà cháu thỉnh thoảng truyền ra đối thoại 囧囧, nhịn được mím môi cười.

      Đêm dần khuya, hai bà cháu mới ngừng nghỉ ngơi.

      Sáng sớm hôm sau, A Bảo theo ngoại tổ mẫu rời giường, sau khi rửa mặt thay y phục, Trần thị dẫn nữ nhi tới thỉnh an.

      Bởi vì hôm nay thái tử muốn đến phủ thăm Điền lão phu nhân, Trần thị thỉnh an xong vội vàng rời , sai hạ nhân trong phủ tổng vệ sinh. Điền Vũ Thơ ở lại theo Điền lão phu nhân và A Bảo cùng nhau ăn sáng. Sau bữa ăn Điền lão phu nhân đuổi hai tiểu nương ra ngoài sân chơi, có người lớn, Điền Vũ Thơ tránh được đấu võ mồm với A Bảo, tình cảm ngăn cách mấy năm nhanh chóng được kéo gần lại.

      ngày trôi qua cực nhanh, rất nhanh đến hoàng hôn.

      Mọi người trong Điền gia đều chuẩn bị ổn thỏa, khi nghe hạ nhân báo lão gia trở về, tất cả mọi người đều đứng dậy, bước về cửa, muốn tiếp đón thái tử và Điền Văn Nho về.

      A Bảo và Điền Vũ Thơ cùng nhau dìu Điền lão phu nhân ra cửa, nhanh chóng nhìn thấy bóng đám người Điền Văn Nho, Điền Vũ Cầu. Khi thấy nam nhân bên cạnh thái tử cùng bước vào Điền gia, trong chốc lát vẻ mặt A Bảo trống rỗng, khi người kia nhìn qua đây, nàng giật mình tỉnh lại, vội cúi đầu, cảm thấy hình như eo lại đau rồi.

      thực tế, lúc nhìn thấy Tấn vương bên cạnh thái tử, trong lòng người trong Điền gia đều giật mình, càng hôm nay thái tử đến cửa là muốn làm gì, nhịn được nhìn chằm chằm nhìn đại gia trưởng Điền Văn Nho. Điền Văn Nho thầm cười khổ, ông đâu biết thái tử dẫn vị đệ đệ kinh khủng kia đến phủ làm gì? Đối mặt với Tấn vương sát khí đầy mình, ông cũng áp lực như núi đè!

      Tuy rằng , nhưng người Điền gia vẫn cẩn thận hành lễ thỉnh an.

      Hôm nay Thái tử mặc thường phục, cười ấm áp với mọi người, thấy Điền lão phu nhân muốn quỳ xuống thỉnh an, vội tỏ ý hôm nay lấy thân phận học trò đến phủ Thái phó thăm Điền lão phu nhân, bảo bọn họ cần quá khách khí.

      Rất nhanh, mọi người đến đại sảnh ngồi.

      Thái tử ngồi ở ghế chủ vị, rồi tới Tấn vương, Điền lão phu nhân ngồi khá gần hai người, những người khác cũng ngồi theo bối phận.

      Dường như Thái tử muốn chứng tỏ hôm nay đúng là tới thăm Điền lão phu nhân mới hồi kinh, chỉ mang theo lễ vật, còn kiên nhẫn hỏi thăm thân thể Điền lão phu nhân và việc đường về nhà, khiến Điền lão phu nhân vừa sợ vừa cảm động.

      Thăm hỏi Điền lão phu nhân xong, thái tử trò chuyện với ba cha con Điền gia, những người khác yên lặng lắng nghe.

      A Bảo ngoan ngoãn rũ mắt ngồi trong góc với Điền Vũ Thơ, Điền Vũ Thơ vô cùng căng thẳng, ra sức xoắn khăn tay, muốn duy trì dáng vẻ thục nữ. A Bảo cũng rất hồi hộp, luôn cảm thấy mặt bị đâm chọc, giống như ánh mắt sắc bén xuyên qua hết lần này tới lần khác, nghĩ đến chủ nhân ánh mắt đó là ai, lại muốn đưa tay xoa eo rồi —— ràng vết thương ở eo khỏi, nhưng khi thấy người kia, ám ảnh trong lòng lại ập đến.

      Sau khi cuộc trò chuyện của thái tử và cha con Điền gia kết thúc, A Bảo tưởng rằng cuối cùng mọi việc cũng kết thúc. Lúc các nàng nên lui xuống, thái tử nhấp ngụm trà, đột nhiên : " ngờ hôm nay Minh Cẩm cũng ở đây, lần trước trong cung liên lụy ngươi bị thương, tỷ tỷ ngươi vô cùng lo lắng, bây giờ thấy ngươi có chuyện gì, Minh Tranh cũng có thể yên tâm."

      A Bảo nhanh nhanh hiểu ngay ‘tỷ tỷ’mà thái tử là ai, nghe gọi mình là ‘Minh Cẩm’, cảm giác rất quái dị, vội vàng đứng lên : "Đa tạ đại tỷ tỷ quan tâm, Minh Cẩm có việc gì, làm thái tử và đại tỷ tỷ lo lắng, là Minh Cẩm đúng."

      Ánh mắt Thái tử chút dấu vết đánh giá thiếu nữ ngoan ngoãn cúi đầu, vẫn ôn hòa : "Minh Cẩm quá, kể ra cũng là tỷ phu của ngươi đấy, cần phải gò bó như vậy."

      ". . . . . ."

      Thái tử náo loạn gì đây?

      Trong lòng A Bảo rít gào, chẳng trách thân thiết gọi mình là ‘Minh Cẩm’, ra tự coi mình là tỷ phu, việc này thỏa đáng lắm? Thái tử phi biết còn buồn bực à? Trong lòng thầm nghĩ, nhưng nét mặt vừa thỏa đáng vừa ngại ngùng cười.

      "Kể ra lúc trước ở trong cung hại ngươi bị thương, là lỗi của tiểu Thất, phụ hoàng trách phạt tiểu Thất, những hạ nhân hộ chủ bất lợi kia cũng bị trừng trị, chỉ tiếc ngươi nằm giường dưỡng thương, ở đây thay mặt tiểu Thất bồi tội với ngươi được ."

      A Bảo vội vàng dám, trong lòng cảm thán lá bài thân tình này của thái tử đánh rất hay, hơn nữa lời này rất nghệ thuật, khiến người ta vừa nghe liền cảm thấy thái tử là người tốt, sau này chắc chắn là minh quân. Nếu người nào muốn phản , cũng có đạo lý rồi. Thái tử trông ôn hòa nhưng nhu nhược, vì phía còn có Hoàng đế, nên thể biểu quá tài năng hoặc quá cường thế, trình độ được đắn đo đến tuyệt diệu, khiến Hoàng đế nảy sinh cảm giác nguy cơ nhi tử nhớ nhung vị trí dưới mông mình.

      Đây là vị thái tử vô cùng thành công!

      Mà bây giờ, vị thái tử thành công này bận rộn giúp ngũ đệ thân nhà thân cận với lão bà, mặc dù nghiêm túc chuyện với A Bảo, nhưng khóe mắt vẫn liếc vị đệ đệ ngồi cạnh , thấy đệ đệ cứ bày vẻ mặt lạnh lẽo cứng rắn, ngồi thẳng tắp ngay ngắn, sợi tóc cũng động, nhìn giống như pho tượng điêu khắc vậy. Song thái tử hiểu rất , lúc mười tuổi bắt đầu học nhận biết chữ đều do đích thân mình dạy, từ số động tác cực liền có thể nhìn ra tâm tình của .

      Ví dụ như lúc Lý Minh Cẩm , ánh mắt hơi động đậy, toàn bộ tinh thần chú ý lắng nghe giọng của thiếu nữ, hững hờ như trướcđó nghe người khác chuyện.

      Thái tử quan sát đệ muội tương lại và đệ đệ mình xong, cuối cùng cũng buông tha cho A Bảo.

      A Bảo thầm lau mồ hôi, khi ngồi vào chỗ cũ, đối mặt với vẻ mặt có chút ghen tỵ của biểu muội, trong lòng nghẹn gì, luôn cảm thấy hôm nay thái tử dẫn theo Tấn vương tới cửa là có mưu, cảm giác nguy hiểm kia giống như bị rắn độc nhìn chằm chằm làm nàng tê cả da đầu —— A Bảo nghĩ, có lẽ bởi vì Tấn vương ở đây, nên nàng phản ứng hơi quá.

      Chờ thời gian lâu lắm, đến lúc dùng bữa tối rồi, Điền Gia chuẩn bị tịch yến ổn thỏa, Điền Văn Nho với hai nhi tử theo thái tử và Tấn vương tới gian ngoài dùng bữa, các nữ quyến vào trong phòng dùng bữa.

      A Bảo ngồi chung với Điền Vũ Thơ, thấy nàng lộ vẻ thở phào nhõm, kìm nổi lo lắng hỏi: "Biểu muội sao vậy?"

      Điền Vũ Thơ nhìn gian ngoài chút, giọng kề tai A Bảo : "Ngươi cảm thấy ánh mắt Tấn vương rất đáng sợ sao? Vừa nãy lúc qua, nhìn chúng ta cái, đáng sợ, giống như lời đồn bên ngoài. Hơn nữa nghe từng giết rất nhiều người, thủ đoạn tàn khốc, dọa trẻ con cũng khóc lóc."

      Khóe miệng A Bảo co quắp, suy nghĩ lát, : "Nghe kẻ bị giết đều là người xấu."

      "Người xấu cũng là người!" Điền Vũ Thơ chính nghĩa , sau đó dùng ánh mắt lên án nhìn A Bảo.

      Biểu muội vô cùng cao thượng, khiến A Bảo cao thượng lắm trong chốc lát biết gì để tránh tranh cãi kịch với nàng ấy, bèn im lặng ăn.

      Điền Vũ Thơ vẫn buông tha nàng, lúc nãy tinh thần nàng quá căng thẳng, bây giờ còn áp lực, muốn tìm người chuyện, nếu nghẹn hỏng, tất nhiên A Bảo là lựa chọn tồi.

      Tiếp đó, Điền Vũ Thơ bắt đầu quấy rầy A Bảo, mãi đến khi đồ ăn được bưng lên, Trần thị lên tiếng cắt ngang bảo các nàng ăn cơm ngon miệng, Điền Vũ Thơ mới cam lòng ngậm miệng. Chỉ là A Bảo nghĩ, sau khi ăn xong, chắc chắn Điền Vũ Thơ còn muốn kéo nàng tiếp, đây là thói quen của Điền Vũ Thơ. Được rồi, mặc dù Điền Vũ Thơ thường xuyên cáu kỉnh với A Bảo, nhưng suy cho cùng từ cùng nhau lớn lên, hai biểu tỷ muội cũng từng có tình cảm sâu đậm chen chúc chiếc giường lặng lẽ trò chuyện.

      Sau khi các nữ quyến dùng bữa xong, nam nhân ở gian ngoài vẫn ăn, lại còn uống rượu —— Tất nhiên chỉ uống rượu, mà vừa uống rượu vừa sát hạch tài văn chương của huynh đệ nhà họ Điền, bắt hai huynh đệ phải phát huy tại chỗ.

      Huynh đệ nhà họ Điền khổ cực, A Bảo cũng rất khổ cực, sau bữa ăn những nương chưa xuất giá có thể rời . Điền Vũ Thơ hai lời kéo A Bảo đến viện của nàng, tiếp tục câu chuyện dang dở lúc nãy.

      Nha hoàn pha trà, sau khi mang trái cây tráng miệng lên, liền lui xuống.

      A Bảo uống trà, hững hờ nghe người bên cạnh lải nhải, nghĩ tới mục đích hôm nay thái tử đến thăm, bỗng nhiên bị Điền Vũ Thơ trầm ghé bên tai : "Thái tử điện hạ hình như vô cùng thưởng thức biểu tỷ đấy, tỷ xem tại sao?"

      "Đúng thế, tại sao chứ?" A Bảo hết sức thuần khiết nhìn nàng ấy.

      Điền Vũ Thơ hừ tiếng, tự mình ôm đầu vắt óc suy nghĩ, A Bảo mừng rỡ nhìn nàng ấy băn khoăn, sau đó nổi lên ý xấu câu: "Dáng vẻ này của biểu muội thục nữ rồi! Cẩn thận mợ thấy lại dạy dỗ trận!" Dọa tiểu nương vội vàng ngồi ngay ngắn, xoắn khăn tay tiếp tục trầm tư suy nghĩ.

      Đúng là tiểu nương đáng !

      Khi A Bảo vui vẻ đùa biểu muội, rất nhanh liền nghe hạ nhân báo thái tử và Tấn vương rời .

      A Bảo và Điền Vũ Thơ đều thầm thở phào nhõm, giống nhưKim Chú* đầu rốt cuộc còn nữa. Cho nha hoàn lui xuống, Điền Vũ Thơ với A Bảo: "Được rồi, trời tối rồi, biểu tỷ cũng trở về ."

      A Bảo cười, hỏi: "Biểu muội sợ Tấn vương như vậy sao?" Thầm nghĩ, hình như đúng là khá đáng sợ, người người kia mang theo luồng sát khí máu tanh, có hơi thở kiêu ngạo của mấy hoàng tử khác, rất giống Tu La chém giết trong bóng tối bước ra.

      Điền Vũ Thơ dùng biểu cảm cực kỳ khẳng định cho nàng biết, Tấn vương quả đáng sợ, lại giọng : "Chẳng trách lớn tuổi thế vẫn chưa có vương phi, vừa nhìn thấy đáng sợ rồi, nương nào dám gả cho ?"

      A Bảo đảo mắt, đùa: " là hoàng tử, nếu muốn vương phi chỉ cần hoàng thượng trực tiếp tứ hôn là được, căn bản cần sốt ruột."

      Điền Vũ Thơ bĩu môi, cảm thấy A Bảo rất đúng, tiếp: "Đúng vậy, biết ai xui xẻo thế bị hoàng thượng chọn trúng." xong, lại lắc đầu, "Bỏ , dù sao cũng liên quan tới chúng ta."

      A Bảo vô cùng hài lòng với câu này, cũng tán thành: "Quả thực làvậy."

      Lúc này hai biểu tỷ muội trò chuyện vô cùng vui vẻ, cảm giác giống như hùng có chung chí hướng, quan hệ càng thêm thân thiết. Cho đến ba ngày sau, lúc Uy viễn hầu phủ nhận được thánh chỉ tứ hôn, tất cả đều há hốc mồm, mà phản ứng đầu tiên của A Bảo là: Eo lại đau nữa.
      ************************
      @mithoctienganh
      hixxxxxxxxxx, lap mình vừa mới xuất viện.:ngu nuong::ngu nuong::ngu nuong:

    3. Tiểu Bông

      Tiểu Bông Well-Known Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      590
      Chương 36
      Edit: Tiểu Bông
      Beta: Lạc Lạc

      Đạo thánh chỉ này tới quá đột ngột, bất thình lình mọi người chưa kịp chuẩn bị tâm lý.

      A Bảo ngây ngốc tạ ơn, ngây ngốc nhìn đại bá Uy viễn hầu tặng tiền thưởng cho mấy vị thái giám tuyên chỉ, ngây ngốc nghe tiếng chúc mừng xung quanh, hoàn toàn chưa bình thường lại, dáng vẻ chỗ nào thích hợp giống với mọi người.

      A Bảo nghĩ mãi cũng ra, nàng chỉ mới tới nhà ngoại tổ mẫu vài ngày, vừa về bị người xách tới đại môn tiếp thánh chỉ, điều này khoa học!

      Phu thê Uy viễn hầu thấy bộ dáng ngây ngốc của A Bảo, có tai như điếc với tiếng chúc mừng của Trương Kiệt, sợ đắc tội vị tâm phúc bên cạnh hoàng đế, vội vàng : "Ha ha, đứa này vui mừng tới choáng váng rồi."

      Trương Kiệt khỏi mỉm cười, vui mừng tới choáng váng chỗ nào chứ, ràng là biểu cảm há hốc mồm, giống như hiểu chuyện gì xảy ra. Trương Kiệt hiểu được tâm trạng của mọi người, ra nếu biết dự định tứ hôn ban đầu của Chính Đức đế, cũng nghĩ tới Chính Đức đế tứ hôn ái nữ Trấn Bắc tướng quân cho Tấn vương.

      Ai cũng biết, trong tất cả các vị hoàng tử, Chính Đức đế tỏ ưa nhi tử này, thậm chí ngay cả hôn của cũng cố ý bỏ quên, đến khi thái tử nhắc tới mới nhớ còn nhi tử là nam nhân lớn tuổi chưa lập gia thất. Mọi người đều nghĩ rằng, đoán chừng đời này Tấn vương độc thân cả đời, chính là cưới nữ nhi dòng dõi thế gia tầm thường, nữ nhi của Trấn Bắc tướng quân sao tới lượt , phía trước còn có Tề vương, Ninh vương, Chu Ngự xếp hàng chờ cưới thê tử có nhạc gia hùng hậu đấy.

      Lúc hoàng hậu, quý phi và Xương Bình trưởng công chúa đều ra tay làm loạn hôn của A Bảo, mọi người đều cho rằng, hoàng thượng nhất định tứ hôn nữ nhi của Trấn Bắc tướng quân cho trong ba người, nếu có thể là những hoàng tử khác hợp tuổi, nhưng tuyệt đối nghĩ tới, tứ hôn cho Tấn vương luôn bị hoàng thượng xem này.

      Hoàng thượng có ý gì?

      Tất cả mọi người nghe được đạo thánh chỉ tứ hôn đó, trong lòng liền nổi lên nghi vấn này.

      Tất nhiên, dường như Chính Đức Đế đều nhớ tới những nhi tử chưa lập gia thất, lần này nhất định phải giải quyết chung thân đại của các nhi tử ấy của ông, hôm nay tổng cộng ban bốn đạo thánh chỉ tứ hôn, đủ để thu hút ánh mắt mọi người, đẩy bầu khí náo nhiệt ở kinh thành tới cao triều.

      Nhân vật chính của bốn đạo thánh chỉ tứ hôn này lần lượt là: Tấn vương Tiêu Lệnh Thù với nữ nhi của Trấn Bắc tướng quân, Tề vương Tiêu Lệnh Khê với nữ nhi của quốc công, Ninh vương Tiêu Lệnh Điển với nữ nhi của Hoài Nam quận vương, Trần Lưu quận vương Tiêu Lệnh Chỉ với nữ nhi của Lại bộ thượng thư. Hơn nữa bốn đạo thánh chỉ này còn ấn định ngày may mắn trong mỗi tháng cho bọn họ thành thân.

      Ngụ ý là, ngày lành tháng sau tức mùng tám tháng sáu do Khâm Thiên Giám tính ra là hôn lễ của A Bảo và Tấn vương, sau đó ngày lành mùng chín tháng bảy này Tề vương thành thân với nữ nhi của quốc công, ngày lành tháng tám Ninh Vương và nữ nhi của Hoài Nam quận vương thành thân, tháng chín Trần Lưu Quận Vương và nữ nhi của Thượng Thư thành hôn.

      A Bảo ngồi thẫn thờ trong đại sảnh Vinh An đường, nghe các trưởng bối trong nhà thảo luận về bốn đạo thánh chỉ và thời điểm các vương gia thành thân, khỏi mặt đầy hắc tuyến, nghĩ rằng Khâm Thiên Giám vất vả, miễn cưỡng phải tính ra ngày may mắn mỗi tháng cho nhi tử của hoàng đế thành hôn, sao lại cảm thấy Chính Đức đế càng già càng đáng tin cậy nhỉ? ràng trước đây còn là mỹ đại thúc minh thần võ mà...

      Lúc A Bảo cực kỳ nghiêm chỉnh suy nghĩ, bỗng nhiên nghe mình bị gọi tên, vội đổi lại vẻ càng đứng đắn hơn nhìn sang, kịp thời lộ ra nét mặt dễ bảo, mỉm cười : "Tổ mẫu."

      Lão phu nhân nhìn khuôn mặt của A Bảo, gương mặt này càng ngày càng giống thê tử của tứ nhi rồi, trước đây mỗi lần nhìn đều cảm thấy là loại giày vò, nữ nhân kia hại nhi tử của mình ngỗ nghịch với mẫu thân, thân mình chạy đến biên thùy lại khiến người mẹ già này vì mà hoảng sợ, dứt khoát là đứa con bất hiếu, cho nên cũng lạnh nhạt với tôn nữ giống thê tử tứ nhi này, thậm chí thường xuyên giận chó đánh mèo với nàng.

      Nhưng bây giờ, lão phu nhân lại thở dài, dù thích vẫn là tôn nữ của mình, hy vọng nàng gả cho gia tộc tương xứng, mà Tấn vương phải ứng cử viên tốt cho vị trí vị hôn phu, chỉ riêng những tin đồn tuyệt tình tuyệt tâm khiến người ta chùn bước, dám gả nữ nhi của mình . Tất nhiên, cũng có người sợ lời đồn muốn gả nữ nhi , nhưng chỉ là số ít mà thôi.

      "Cẩm nha đầu, còn tháng nữa là tới ngày thành thân của ngươi với Tấn vương điện hạ, thời gian hơi gấp gáp, có điều thánh chỉ ban, ngươi cứ yên tâm chờ gả." Lão phu nhân thành khẩn , xem như trấn an tôn nữ chút. Trong mắt mọi người, bỗng nhiên gặp phải vị hôn phu hung bạo như vậy, tiểu nương đều sợ hãi. Từ lúc nhận thánh chỉ, A Bảo luôn ngơ ngác, trong lòng lão phu nhân hơi thương xót, vẻ mặt cũng thêm mấy phần hiền từ.

      A Bảo rũ mí mắt, ôn thuần đáp tiếng, Lão phu nhân lại vài lời trấn an, lần đầu tiên nàng lớn như vậy được nghe tổ mẫu dịu dàng ôn tồn nhiều với nàng thế, nhưng A Bảo sửng sốt sao tiếp nhận hết, trong lòng vẫn có cảm giác chân thực.

      "Được rồi, ngươi về trước ." Lão phu nhân .

      A Bảo đáp tiếng, đồng thời thi lễ với từng vị trưởng bối trong phòng, rồi mới rời .

      Chờ A Bảo rời rồi, nhị lão gia trước hết: "Nương, sao hoàng thượng lại muốn tứ hôn A Bảo cho Tấn vương chứ? Lúc đầu con tưởng phải Chu Ngự cũng là Tề vương hoặc Ninh vương, ngờ. Hơn nữa tứ đệ biết chuyện có làm ầm lên ?" Trong lòng nhị lão gia vừa lo lắng cho tương lai của chất nữ, vừa bận tâm tứ đệ ông làm ầm ĩ.

      Lời này khiến trong lòng tất cả mọi người ở đây đều rùng mình, vừa rồi bọn họ đều bận rộn thảo luận bốn đạo thánh chỉ tứ hôn hôm nay củaHoàng thượng và nội dung trong đó, mà quên mất A Bảo còn có vị phụ thân khiến người ta đau đầu đấy.

      Quả nhiên, vừa nhắc tới người nào đó, lão phu nhân theo bản năng muốn day trán: Ôi, đầu bắt đầu đau nữa. Điều này thành loại phản ứng quen thuộc.

      Uy viễn hầu cứng nhắc xong lại tức giận, có chút mạnh miệng : "Chẳng lẽ đệ ấy dám kháng chỉ?"

      "Tứ đệ đâu dám kháng chỉ!" Nhị lão gia liếc mắt, "Chuyện đệ ấy làm càng khiến người ra đau đầu hơn cả kháng chỉ đó."

      "..."

      thể , lời này của nhị lão gia có lực sát thương, khí tại có mấy phần đình trệ, người ở đây đều còn gì để .

      Lão phu nhân muốn xoa cái đầu co rút đau đớn, con dâu thứ hai khá có ánh mắt tiếp tay, sức lực vừa phải, khiến lão phu nhân cảm thấy đầu óc thư thái vài phần, tiếp đó dứt khoát : "Lão nhị, văn chương của ngươi tốt, lập tức viết thư cho lão tứ, cho biết, cần bận tâm tới hôn của Cẩm nha đầu nữa, hoàng thượng đồng tình đích thân tứ hôn cho Cẩm nha đầu rồi, tiện thể trong thư tốt cho Tấn vương nhiều vào, tốt nhất dựa theo cầu của lão tứ mà tán thưởng phen."

      "..."

      Mọi người lại trợn mắt líu lưỡi lần nữa, Uy viễn hầu giọng : "Nương, chuyện này... hay lắm?" Lời dối chắc chắn có ngày bị vạch trần, đến lúc đó phản ứng càng ác liệt hơn sao?

      Lão phu nhân liếc ông cái, rất có phong độ của đại tướng : "Tạm thời giấu bao lâu hay tới đó, chờ Cẩm nha đầu và Tấn vương bái đường thành thân rồi, chuyện định, có thể làm gì?"

      "Tứ đệ có thể xúi giục A Bảo hưu phu!" Miệng nhị lão gia nhanh chóng tiếp lời, xong còn tự mình quả quyết gật đầu, "Nếu như sau này Tấn vương nạp trắc phi di nương, tứ đệ nhất định làm được chuyện này, chúng ta thể coi thường năng lực chiến đấu của tứ đệ."

      thể phủ nhận, nhị lão gia hiểu rất vị đệ đệ hiếm thấy này.

      lần nữa Vinh An Đường lại rơi vào yên tĩnh quỷ dị, tất cả mọi người đều hẹn mà cùng nghĩ: Trong nhà có người bình thường khiến người ta lo lắng, ôi, đau đầu!

      Cuối cùng, lão phu nhân bóp mi tâm, vẫn bảo nhị nhi tử viết thư cho tứ nhi tử, trước mắt lừa gạt rồi tính sau. Lão phu nhân dám làm thế cũng có nguyên do, Lý Kế Nghiêu rời kinh mười mấy năm, căn bản hiểu mọi chuyện ở kinh thành, chỉ cần ông sai người điều tra, cho dù bọn họ trời đất, ông cũng tin. Bây giờ Lý Kế Nghiêu đóng giữ biên thùy, dễ dàng rời , cũng biết khi nào mới có thể hồi kinh, vì vậy chỉ cần ngăn cản , bọn họ cũng sợ làm ầm ĩ.

      Sau khi nghĩ thông suốt, mọi người thấy đây biện pháp tốt, nhị lão gia đáp tiếng, cam đoan làm trái lương tâm thổi phồng Tấn vương như hoa vậy, người gặp người thích, là đối tượng tốt nhất cho vị trí hiền tế trong lòng Lý Kế Nghiêu.

      Giải quyết xong chuyện Lý Kế Nghiêu, mấy vị đại lão gia cùng nhau tới thư phòng thảo luận tiếp, để mấy thê tử ở lại bồi lão phu nhân, bàn bạc hôn của A Bảo. tháng quá gấp, phải chuẩn bị rất nhiều thứ, thể thiếu bàn bạc phen.

      *******

      Trong lúc các trưởng bối vội vàng bàn bạc cách ứng phó phụ thân A Bảo, A Bảo như mất hồn về tới Bảo Hàm viện,nghênh đón nàng là Hoa ma ma và bốn tỷ muội họ Nhạn mang vẻ mặt hoặc vui mừng hoặc đau lòng.

      Hoa ma ma rất vui, tiểu thư bà làm nhũ nương cuối cùng cũng hứa hôn rồi, mà còn do hoàng thượng tứ hôn nữa, thể diện gấp bội, lại gả cho hoàng tử, nữ nhân có cả thể diện lẫn phúc khí, bà cao hứng sao được?

      Mà bốn tỷ muội họ Nhạn đều là nương chưa gả, cũng ôm ấp những ảo tưởng nhất định của thiếu nữ với nam nhân, nghĩ tới tiểu thư nhà mình phải gả cho vị vương gia ngoan độc lãnh khốc trong truyền thuyết kia, đều vô cùng sợ hãi, đồng thời cũng lo lắng cho tương lai của tiểu thư nhà các nàng, sợ tiểu như nhà các nàng vừa xuất giá chịu nổi trở thành quỷ đoản mệnh.

      "Tiểu thư..."

      A Bảo nhìn chút, quyết đoán đuổi Hoa ma ma vui mừng bên cạnh làm sữa tươi chưng đường phèn cho nàng, lại nhìn vẻ mặt lo âu của bốn tỷ muội họ Nhạn, chẳng biết sao, lòng mờ mịt nửa ngày khỏi yên ổn, quả nhiên có số việc chính là thế, cần có người mờ mịt sầu lo hơn mình, bỗng nhiên cảm thấy hóa ra cũng có việc gì!

      phải là gả cho vị vương gia bị mắng là nham hiểm thành thói, ác độc tàn bạo ư? Tuy rằng bề ngoài rất đáng sợ, khí thế đủ làm người ta khiếp sợ, nhưng chuyện định, cứ thử tiếp nhận thôi.

      Khi A Bảo chuẩn bị tâm lý, bốn tỷ muội họ Nhạn lại nhanh chóng đập tan AQ* tự an ủi của nàng.

      *AQ là nhân vật chính trong AQ Chính Truyện của Lỗ Tấn, nhà văn nổi tiếng của Trung Quốc. AQ nổi tiếng với phương pháp "thắng lợi tinh thần", khi bị người khác chửi, ta tự nhủ "nó chửi mình như nó chửi bố nó" và nghĩ là mình thắng lợi. mặc dù hay bị áp bức nhưng ta vẫn tự bảo rằng mình có tinh thần cao cả hơn những người áp bức kia

      Nhạn Hồi: "Tiểu thư, tuy có số chuyện là tin đồn thất thiệt, nhưng... có lửa làm sao có khói."

      Nhạn Thanh: "Tiểu thư, nô tỳ nghe Tấn vương giết người như ngóe, cái tên có thể dọa trẻ con khắp kinh thành gào khóc cả đêm."

      Nhạn Vân: "Nô tài cũng nghe Tấn vương gần nữ sắc, coi nữ nhân ra gì, cái kia... hình như được."

      Nhạn Nhiên: "Đúng đúng đúng, nghe chán ghét nữ sắc, nếu phải hoàng tử cao quý, nhất định đời này là kiếp hòa thượng! Chỉ là đại sư Nam Sơn tự từng ngày sinh của may mắn, trong số mạng có đủ ngũ độc*, là kẻ xui xẻo, nên Hoàng thượng mới chán ghét, cho dù xuất gia làm hòa thượng sát khí người cũng quá nặng, mạo phạm tới Phật Tổ, ngay cả Phật tổ cũng thu nhận ..."

      *Ngũ độc: là năm loại độc tính mạnh nhất trong quan niệm của người xưa, thường chỉ rắn, bọ cạp, rết, cóc và thạch sùng, cũng có quan điểm xếp nhện và ong thuộc vào loại ngũ độc. Có đủ ngũ độc nghĩa là vô cùng xấu xa, là điềm xấu.

      Tất cả các nương đồng loạt nhìn về phía Nhạn Nhiên, vẻ mặt hoảng sợ.

      "Nhạn, Nhạn Nhiên, sao tỷ lại biết vậy?" Nhạn Hồi lắp bắp hỏi, trước giờ các nàng quá quan tâm đến vị Tấn vương này, vừa mới hồi kinh, căn bản chưa kịp nghe ngóng được nhiều chuyện. Mà chuyện Nhạn Nhiên tiết lộ cũng đủ khiến da đầu các nàng tê dại, quỷ thần này ai cũng kính sợ, rốt cuộc người phải đáng sợ thế nào mà ngay cả phật tổ cũng thu nhận?

      Khuôn mặt thanh tú của Nhạn Nhiên lộ vẻ áy náy: "Ta thường xuyên giúp tiểu thư đưa đồ cho các viện, sau đó quen biết với những nha hoàn kia, trò chuyện cũng khá nhiều, lâu dần tất cả đều biết chút."

      ra là thế!

      Lúc trước ngạc nhiên quá, bây giờ nghĩ tới năng lực của Nhạn Nhiên, cũng kỳ quái. Lập tức mấy tỷ muội họ Nhạn đều túm lấy Nhạn Nhiên ra tin tức về Tấn vương. A Bảo tiếp tục lẳng lặng ngồi bên cạnh, nghe Nhạn Nhiên kể từng lời đồn đãi về Tấn vương nàng thăm dò được, trong lòng lại xoắn xuýt.

      Sao càng nghe càng thấy trừ việc người nọ là hoàng tử ra, hình như có chút ưu điểm nào nữa nhỉ? Ra đời lâu mẫu thân mất, phụ thân là cặn bã, biết nghĩ gì, ném thẳng vẫn còn là sơ sinh tới lãnh cung, hơn nữa còn cho bất cứ ai tới thăm , khóa chặt cửa lãnh cung, chỉ để thái giám câm chăm sóc. Trước khi mười tuổi, biết chuyện, quen bất kỳ chuyện bình thường, yên lặng ở đó như kẻ ngốc, mãi đến ngày khi mười tuổi biết sao chạy ra khỏi lãnh cung, đúng lúc gặp thái tử qua, thái tử sinh lòng thương xót, cầu xin hoàng đế thả ra khỏi lãnh cung, đón đến Trung cung để hoàng hậu nuôi dưỡng.

      A Bảo chống má, hơi viển vông nghĩ, mỗi lần nghe chuyện đều vừa ngắn ngủi vừa cứng nhắc, ai cũng trầm mặc ít , thích chuyện, thích ra vẻ lãnh khốc, nhưng nàng nghe được, thanh cứng nhắc đó hình như do quen chuyện... Có vẻ như trải qua tuổi thơ có phần thảm thương, nên sau khi ra khỏi lãnh cung, hiểu được đạo lý thường tình của thế gian, biết bản thân gặp chuyện công bằng, sau đó bắt đầu trở nên đen tối, nhưng phát người phụ thân khiến tuổi ấu thơ của đáng thương thế bất luận có cố gắng thể thế nào, về sau vẫn là kẻ cặn bã ưa , tiếp tục trở nên đen tối hơn, cuối cùng đen tối thành đại Boss phản diện, trở thành nhân vật phản diện người người muốn diệt trừ. Theo cốt truyện bình thường nhân vật phản diện kiểu này thường bị nhân vật chính quét sạch, góp phần công sức trở thành bia đỡ đạn cho cốt truyện đặc sắc hơn! Tất nhiên nếu là bộ sách lấy nhân vật phản diện làm nhân vật chính, trở mình thành đại nhân vật phản diện, giết chết phụ thân cặn bã, giết hết vai chính quét sạch , giết sạch những kẻ cản đường , cùng những người thân thiết ngồi lên ngai vàng, trở thành chúa tể của thiên hạ...

      "Tiểu thư, có mấy vị tiểu thư tới thăm người."

      Giọng Nhạn Hồi vang lên, cắt ngang suy nghĩ của A Bảo.

      "Tiểu thư nghĩ gì thế ạ, vẻ mặt rất lạ?" Nhạn Thanh tò mò hỏi.

      A Bảo cố gắng đổi vẻ mặt, vô cùng nghiêm túc : " có gì!"

      Vẻ mặt Nhạn Hồi đầy vạch đen nhìn A Bảo, nàng hầu hạ tiểu thư lâu vâỵ, nghĩ cũng biết tiểu thư nhà nàng lại tưởng tượng ra ít chuyện quỷ dị, hình như khí cũng bị tiểu thư làm cho quỷ dị rồi.

      Bởi vì đám người Lý Minh Phượng đến, nên cuộc tám chuyện về Tấn vương cuối cùng cũng dừng lại, mời các nương vào.

      Lúc này đám người Lý Minh Phượng tới chúc mừng A Bảo, dĩ nhiên cũng đầy lo lắng, thậm chí trước khi tới đây Lý Minh Phượng tưởng tượng sau khi A Bảo biết được hôn của mình, khổ sở như đóa hoa trắng nơi nương tựa, dáng vẻ tràn đầy bất lực, ai ngờ vừa tiến vào nhìn, lại là bộ dạng nghiêm trang, có điểm nào giống đóa hoa trắng nhu nhược nơi nương tựa chứ?

      Mấy nương đầu tiên là chúc mừng A Bảo, trong đó Lý Minh Nguyệt lại bị mẫu thân nàng ta tẩy não kia, lòng vừa ghen tị sau này A Bảo là vương phi cao cao tại thượng, vừa thương hại A Bảo lại gả cho vị hoàng tử chỉ được lòng vua, còn có tiếng xấu. Rốt cuộc ghen tị nhiều hơn thương hại, nhịn được lén châm chọc vài câu, bị Lý Minh Hòa và Lý Minh Phượng cùng nhau mắng cho khóc lóc chạy , mấy nương còn lại cũng biết điều cáo từ, lưu lại hai nương Lý Minh Phượng và Lý Minh Nghi.

      Hai nương trái phải ngồi cạnh A Bảo, bên này Lý Minh Nghi vò đầu bứt tai suy nghĩ làm sao để an ủi A Bảo, bên kia Lý Minh Phượng cẩn thận từng li từng tí mở lời, vào đề, sợ tổn thương đóa hoa trắng A Bảo. Mãi đến khi Hoa ma ma bưng sữa tươi chưng đường phèn mới làm lên, A Bảo cầm lên ăn miếng, vừa ăn vừa nhìn các nàng, dáng dấp như chờ các nàng an ủi vậy.

      Hai nương kia: =__=! Này, giờ ngươi hẳn phải nuốt trôi mới đúng chứ, làm ơn chuyên nghiệp chút được hả?

      ——————

      Tứ hôn rồi, rất nhanh A Bảo xuất giá, tới lúc đó mỗi ngày đều đau thắt lưng nha. :yoyo17::yoyo17::yoyo17:
      Ai hóng nè, có muốn mị spoil cho tý tẹo khúc cao trào k nè
      PS: Cho B xin lỗi vì post bài muộn nha...

    4. Tiểu Bông

      Tiểu Bông Well-Known Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      590
      Quên nữa, mình thấy các bạn edit trước để là Sương Bình công chúa nhưng mình và beta lại để là Xương Bình. Do mình sơ suất, mà mấy chương rồi nên thôi, mình để vậy luôn nhé.
      Vì mình vừa tập tành edit nên tốc độ hơi chậm, gần đây mình lại bận nữa, mấy bạn thông cảm nhé.
      Mãi <3
      Last edited: 10/11/16
      Iluvkiwi, xiu lão gia, Dĩ Phong2 others thích bài này.

    5. chjchj1001

      chjchj1001 Active Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      117
      :yoyo26: có mị hóng đây

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :