1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

TƯƠNG QUÝ PHI TRUYỆN - Tô Tiểu Lương (C189/189)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 146: Thái hậu uy hiếp
      Thái hậu lời này kì thực là tiếp lời của hoàng thượng. Chuyện Vương dưỡng nương rốt cuộc là ai sai sử. Triệu gia tra chuyến ràng để kết luận, ở mặt nào đó, Thái hậu là còn muốn bảo vệ hoàng hậu.

      Nhưng đối với Triệu phu nhân mà đây chẳng phải chuyện đáng để cao hứng. Chuyện kê đơn vô sinh Triệu tiểu nghi , đến bên trong Triệu gia, nàng làm những chuyện như vậy đối với các di nương. Chẳng phải là khiến mọi nhìn ràng, nàng làm hình tượng chủ mẫu ngoan tâm đến mức nào sao.

      Nhưng việc đến nước này, nào còn cách khác.

      Triệu gia có mấy người đều mang lại đây để thẩm vấn lần, bao gồm cả Lý di nương, bao gồm những người ở Triệu gia quen biết Vương dưỡng nương. Triệu phu nhân hạ thuốc vô sinh cho các di nương khiến các nàng sinh ra hài tử ở trước mặt mọi người bị vạch trần, thậm chí đến thuốc kia Hình bộ cũng tìm ra đến.

      Triệu quốc công tổng cộng có sáu di nương. Triệu gia đại thiếu gia và nhị thiếu gia cũng có vài người. Nhưng sinh hạ hài tử chỉ có vài người, còn lại đều thể sinh. Có người cũng từng có thai nhưng lại đẻ non. Nguyên do đều là vì Triệu phu nhân hạ dược.

      Tô Khiêm Dương trực tiếp cho thái y kiểm tra dược kia, muốn cho mọi người biết thứ gì trong đó. Thể diện Triệu gia, điểm cũng bận tâm.

      Chuyện quan trong Vương dưỡng nương tự nhiên cũng có cách .

      Vương dưỡng nương trước đó làm nhũ mẫu cho thứ tôn con vợ kế năm, cũng quen thuộc với Lý di nương, cùng Triệu tiểu nghi trước khi vào cung cũng quen biết.

      Trước khi Triệu tiểu nghi tiến cung năm, Triệu gia Lục thiếu gia bệnh chết. là bệnh chết kì thực là do Triệu phu nhân sợ Triệu tiểu nghi sau khi tiến cung được ân sủng đề bạt đệ đệ mình, nên trước tiên giết chết. Lý di nương cả đời vật vã được hai đứa con, cứ như vậy đau mất nhi tử. Triệu tiểu nghi đau mất đệ đệ, liền bắt đầu trù tính hãm hại hoàng hậu.

      Năm trước quý phi có thai, Triệu tiểu nghi liền liên hệ với Vương dưỡng nương lúc ấy rời khỏi Triệu phủ, để nàng tiến cung làm dưỡng nương. Sau khi vào cung, Triệu tiểu nghi lại đưa thuốc cho Vương dưỡng nương hành , mong muốn mượn đao giết người, vu hại hoàng hậu.

      Nàng vì đệ đệ báo thù, cũng muốn nữ nhi của Triệu phi nhân được thoải mái. Mấy năm nay nàng ở Triệu gia nhân tra tấn của Triệu phu nhân, di nương luôn bị bắt nạt. Cái chết, thứ này đốu với Triệu tiểu nghi hề đáng sợ. Trước khi chết có thể nhìn mấy người Triệu phu nhân đượcthoải mái là nàng mãn nguyện.

      Kỳ thực kế hoạch của nàng thành công. Vương dưỡng nương đưa cả nhà rời tìm ra. Tội này coi như ấn lên hoàng hậu thể chối cãi.

      Nhưng Vương dưỡng nương này lại vào lúc mấy tháng trôi qua, mọi thứ đều tốt và nàng sắp quên chuyện này trở lại khiến nàng trở tay kịp. Người lại còn bị bắt đến Hình bộ.

      Sớm biết như thế lúc ấy nàng khoobg nên mềm lòng, giết Vương dưỡng nương là mọi chuyện là êm xuôi.

      điều tra xong, là Triệu tiểu nghi muốn giá họa cho hoàng hậu, là nàng chủ mưu. Nhưng ở trong mắt Tô Khiêm Dương, chẳng lẽ Triệu tiểu nghi phải người Triệu gia sao. Tỷ muội trong nhà bất hòa lại đem đến trong hậu cung giải quyết, còn lấy tính mạng hoàng tử ra vui đùa. Cho rằng hoàng cung là hậu viện của Triệu gia bọn họ sao?

      Thái hậu tất nhiên là ra suy nghĩ của mình. cái gì đây. Triệu gia có sai, nhưng hoàng hậu cũng là bị giận cá chém thớt đến lãnh hậu quả. Triệu tiểu nghi phát điên, nghĩ ra cách đó là vấn đề của cá nhân nàng. Vì vậy muốn xử trí xử Triệu tiểu nghi cùng Lý di nương kia. có di nương dạy bảo, có thể dưỡng ra nữ nhi như vậy sao.

      Tô Khiêm Dương làm sao có thể nuông chiều, cho phép thái hậu ép chuyện này xuống như vậy. Tô Khiêm Dương cất giọng lạnh lùng " như vậy mẫu hậu ngài thấy tánh mạng tôn nhi của ngài hề quan trọng. Triệu tiểu nghi có sai còn Triệu gia . Nhưng Triệu tiểu nghi tại sao lại sai. Việc làm của Triệu phu nhân có thể để người ta tha thứ sao. Khiến di nương vô sinh, độc hại thứ tử. Thế nào? Đây là chuyện thường tình sao?"

      "Đó là chuyện của Triệu gia bọn họ."

      Thái hậu chưa xong, Tô Khiêm Dương lập tức tiếp lời nàng "Đó vốn là chuyện của Triệu gia. Dù cho Triệu phu nhân có giết mọi người dưới Triệu gia trẫm cũng thèm liếc mắt nửa lời. Nhưng hôm nay bọn họ lại dám đem chuyện này tính đến người hoàng nhi của trẫm. Vậy còn là tình của mình Triệu gia nữa rồi!"

      Thái hậu mặt có chút trầm, nàng tất muốn bảo trụ hoàng hậu, lại khiến hoàng thượng càng chèn ép Triệu gia. Trong cung này, Tương quý phi là lấy thúng úp voi, quý phi còn muốn hơn cả hoàng hậu. Mặc dù là có thái tử ở đó, thái hậu vẫn lo lắng. tại Tam hoàng tử còn rất được lòng hoàng thượng.

      "Vậy hoàng thượng muốn thế nào?" Thái hậu hoãn hoãn thanh.

      "Độc phụ như vậy sao có thể làm thê tử của trọng thần triều ta, làm gương cho người khác. Triệu gia như vậy, ngay cả chuyện này cũng giải quyết được, nội trạch loạn đoàn, Triệu quốc công làm sao có thể lo liệu được việc triều đình. Hoàng hậu thất trách, mà nàng cũng chỉ mới thất trách lần đầu." Tô Khiêm Dương hừ cười tiếng, phải bắt đầu thói quen hoàng hậu thất trách, thể lấy tiêu chí hoàng hậu tốt đặt lên nàng.

      "Hoàng hậu có đề phòng muội muội của mình nên mới để người ta thừa dịp hãm hại như thế." Thái hậu khuyên nhủ "Thái tử còn ở trong triều đình. Tin tức như vậy về Triệu gia truyền ra, ngươi đặt uy vọng của thái tử và hoàng hậu ở đâu?"

      "Mẫu hậu, uy vọng thứ này phải do người khác cho mà là tự bản thân tạo ra mới có." Tô Khiêm Dương lạnh lùng .

      Gặp hoàng thượng thái độ cường ngạnh, lần này thái hậu cũng buông "Nếu ai gia Triệu gia thể động vào, hoàng thượng ý muốn thế nào!"

      "Nếu trẫm nhất định muốn ohans quyết công bằng cho chuyện này, mẫu hậu ya như thế nào!"

      "Rốt cuộc có phải người đây là vì quý phi mà đối nghịch với ai gia có phải ?" Thái hậu nâng lượng, sắc mặt thâm trầm trừng Tô Khiêm Dương "Triệu gia rơi đài đối với hoàng thượng có gì tốt. Ngươi cứ phải ngừng cấ nhắc Tương gia như vậy. Lúc trước Định vương gia mưu phản, ngươi mặc kệ ai gia phản đối phong nàng làm Hiền phi. Đứa chưa sinh, Tương quốc công qua đời, ngươi lại phong nàng làm quý phi cất nhắc Tương gia. Ngươi có biết như vậy là đánh vào mặt hoàng hậu, vào mặt thái tử hay ?"

      " nhà độc đại tạo thành hậu quả gì hoàng thượng ngài sao. Chẳng lẽ ngài biết lúc trước tiên hoàng gả Tương gia đích trưởng tôn nữ cho ngài làm trắc phi là để kiềm chế Triệu gia, để Triệu gia nhà độc đại. tại ngươi lại nâng Tương gia, sủng Hiền phi như vậy, tìm được cơ hội liền chèn ép Triệu gia. Ngươi làm như vậy là muốn Tương gia ở trong triều nhà đpọc đại quyền thế có đúng ?"

      Trương gia của Đức phi có quan hệ thông gia với Tương gia. Trình gia đích trưởng tôn nữ tại là Tương gia nhị thiếu phu nhân. Tương quốc công sinh tiền quan hệ tốt. Cùng Phong tấn hầu phủ, Vương thượng thư, Lục vương gia, Bình vương gia tạo thành cái lưới lớn bảo vệ Tương gia. Ở trong triều thế lực cường đại như vậy đủ để đứng lên chống lại.

      Triệu gia ở phương diện này có vẻ bạc nhược. Dù sao Triệu quốc công là nhân tài mới xuất , căn cơ thâm hậu như Tương gia. Nhưng chính vì thế, thái hậu nhất định phải đứng ở phải này, bảo trụ Triệu gia, bảo trụ hoàng hậu.

      "Ý của mẫu hậu lầ bất luận thế nào ngài cũng muốn bảo toàn Triệu gia?"

      "Đúng. Nếu hoàng thượng vẫn đắn đo chuyện Triệu gia, ai gia nhờ Hứa lão quốc công và Diệp lão quốc công vài lão nhân này đến khuyên hoàng thượng. quân chủ sáng suốt phải nhìn đại cục đưa ra quyết định sáng suốt. nhà kia phạm lỗi, hoàng thượng nếu muốn Triệu tiểu nghi đem an nguy của Lục hoàng tử đến hại hoàng hậu, nên nuông chiều Triệu gia. Vậy lúc trước Hiền phi có ước định ba năm vô sinh vơi hoàng hậu uống thuốc khiến sảy thai chỉ vì cứu Kỳ gia. Chẳng lẽ nên nuông chiều quý phi, nuông chiều Tương gia?"

      "Ai gia biết hoàng thượng thích quý phi, nhưng có số việc nên nhớ đến trách nhiệm của hoàng thượng. Hoàng hậu dù có những lỗi nhưng vì hoàng thượng sinh dưỡng đôi nam nữ, vì hậu cung coi như tận tâm. Ngươi dù là soi mói cũng nên coi lại lâu nay hoàng thượng ngươi sở tác sở vi. Nàng là hoàng hậu cũng là nữ nhân. Ngươi cứ mãikhông đến, tâm ai lại lạnh, đối với ngươi thất vọng."

      Ý của việc mưa móc quân ân bên trong hậu cung này chính là muốn hoàng thượng dùng nó để gắn bó, trấn an mỗi phi tử. trấn an tốt các nàng, hậu cung càng ổn định, chứ phải là ai đó độc sủng.

      Bị thái hậu uy hiếp như vậy, đây là lần đầu tiên.

      Hứa gia của Thái hoàng thái hậu, Diệp gia của thái hậu. Hai vị lão quốc công sớm rút khỏi triều đình. Nhưng bọn giống như Tương quốc công đều trải qua ba triều. Thậm chí Hứa lão quốc công là trải qua bốn triều. Lời bọn họ ra có thể so với cả đám đại thần trong tiều. Nếu bọn họ vào triều thỉnh tấu, chỉ cực kỳ có ảnh hưởng đến các Hầu gia của Đại thiên mà thậm chí dưới triều đình cũng theo.

      Tô Khiêm Dương thể tôn kính bọn họ. cách khác địch lại được.

      Từ khi đăng cơ tới nay hai vị lão thần cũng chưa từng thỉnh tấu đại gì. Diệp lão quốc công tại cũng trăm tuổi. Vì thế thái hậu thỉnh bọn họ ra mặt lần, Tô Khiêm Dương nể bọn họ, cũng có cách nào chống lại dưới cả triều đình bị bọn họ kích động.

      Tô Khiêm Dương trầm mặc, muốn trừng phạt Triệu gia nhưng thể để sau đó thái hậu thỉnh bọn Diệp lão quốc công ra ngược lại quý phi quá mức kiêu căng, nuông chiều lỗi lầm của nàng năm đó.

      Nhưng cảm giác bị bắt cuối đầu này nghẹn khuất. Trong triều đình, làm hoàng thượng có quyền thế cao nhất nhưng đồng thời cũng có nhiều hạn chế. Làm hoàng đế nhiều năm như vậy, Tô Khiêm Dương lần đầu tiên cảm thấy ngày mà để trước khi ra quyết định lớn nào đó dù bị phản đối nhiều nhưng vẫn có đại bộ phận ủng hộ là còn xa.

      lâu sau, thấy trầm mặc , mặt lộ ra chút vừa lòng, thanh cũng dịu "Hoàng thượng quyết định như thế nào?"

      Tô Khiêm Dương ngẩng đầu nhìn thái hậu, khôi phục nét mặt "Triệu gia có thể truy cứu. Nhưng bởi vì trước đây Triệu phu nhân đối với con của di nương thất đức nên mới khiến Triệu tiểu nghi làm ra chuyện đến như vậy. Chuyện này nhi thần thể nuông chiều." Dừng chút, Tô Khiêm Dương nhìn thái hậu như pha thâm ý "Giống như mẫu hậu , nuông chiều như vậy tương lại Triệu gia khí diễm càng vượng. Vì tránh cho nhà độc đại nên cần phải cảnh cáo, thể bỏ qua."

      -----------------------------
      Tuần này dự bận bịu nên cày đêm trả đủ 3 chap cho các nàng vì truyện hồi hấp dẫn :))))
      Ai thương tui hônggggggg?
      ------------------------------
      Các nàng nào đọc truyện từ các forum khác có thể vào wattpad để update truyện sớm và tương tác với mình cùng mọi người hen ^^

      https://www.wattpad.com/user/HueKhanh92
      tart_trung, SiAm, ăn hại4 others thích bài này.

    2. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 147: Đây là báo ứng
      Mẫu tử hai người giằng co canh giờ, ngươi tới ta , Tô Khiêm Dương nhượng bộ từng bước, thái hậu cũng nhường bộ từng bước, hai người như vậy đạt thành quyết định. Triệu tiểu nghi và Lý di nương kia bí mật xử quyết, Triệu phu nhân giao bản thân Triệu gia tự xử trí nhưng điều kiện tiên quyết là phải hưu. Còn lại đối với Triệu gia truy cứu, đối với hoàng hậu cũng luận tội.

      Trong mắt thái hậu, cuộc giằng co này với hoàng thượng là nàng thắng.

      Trong mắt Tô Khiêm Dương, xử trí Triệu phu nhân chính là mặt nào đó chèn ép Triệu gia. tại vô cùng tha thiết mong Bình vương gia ở phía Nam mọi chuyện thuận lợi. Như vậy trong tay có nhiều lợi thế hơn. Cũng chỉ có lợi thế như vậy mới giúp ở tương lai lại gặp chuyện như vậy có thể chống lại.

      Mà lúc này Triệu gia vô cùng hỗn loạn. Người Triệu gia có liên quan đều được thả trở về. Vì ngừa có người chạy trốn, bên ngoài Triệu phủ đều có thủ vệ.

      Trong đại sảnh Triệu gia, Triệu phu nhân tức muốn ngất. cái di nương nho , cái thứ nữ nho lại dám cả gan chông lại ám hại nàng, ám hại hoàng hậu, muốn đem Triệu gia cùng tha xuống nước.

      Càng ở trước mặt mọi người xé rách mặt nàng. Sau này Triệu phu nhân này chính là cái danh độc phụ.

      Lý di nương sau khi từ Hình bộ trở về vẫn là luôn quỳ mặt đất. Triệu phu nhân nhìn nàng đầu tóc rối loạn "Thế nào? Còn muốn lão gia làm chủ cho ngươi. Ta chính là yếu hại tiểu Lục đó sao. tại đặt ở trước mắt, ngươi xem lãi gia là che chở ta hay là che chở ngươi!"

      xong còn chưa hả giận, sai bà tử bên cạnh tát cho Lý di nương mấy bạt tai. Lý di nương gò má sưng đỏ cười nhìn Triệu phu nhân "Lão gia che chở hay che chở ta có gì quan trọng. Loan nhi đều muốn chết, ta cũng có đường sống. Phu nhân buồn cười. Đến cuối cùng còn cùng ta cái di nương tranh xem lão gia làm chủ cho ai. Mấy năm nay ngươi độc hại còn chưa đủ sao. Ngươi xem, rất nhanh liền có báo ứng."

      "Ta vậy mà coi ngươi. Ở dưới mí mắt ta còn có thể sinh hạ nam nữ. Xem ra dược này ngươi là chưa ăn." Triệu phu nhân hừ cười "Ngươi đương nhiên là phải chết, ngươi cùng nữ nhi ngươi dự mưu hại hoàng tử, còn muốn giá họa cho hoàng hậu. Tánh mạng của các ngươi hoàng thượng để lại, khoing cần ta ra tay."

      Lý di nương lại bị mấy bạt tai, khóe miệng ứa máu, nàng ha ha cười "Sau khi ta biết ngươi kê đơn liền lén lút đem mấy dược kia giấu . phải ngươi còn đổi chai thuốc của ta sao, ta đều thu lại. Phu nhân, ngươi đoán những dược đó đều đâu?"

      Triệu phu nhân giật mình "Ngươi gì?"

      Lý di nương cười có vài phần đắc ý "Ta ngươi có báo ứng. Thời điểm hoàng hậu còn là thái tử phi sinh hạ thái tôn ta biết báo ứng đến. tại thân mình thái tử còn kém như vậy, người nối dõi cũng chưa có, chừng ngày nào đó còn quy thiên. Ngươi xem đây có phải báo ứng hay hahahaha"

      Triệu phu nhân kích động đứng lên vỗ bàn "Ngươi tiện nhân này, rốt cuộc cái gì!"

      Hai bà tử kia cũng ngừng, dốc hết sức đánh, chát chát vài cái. Lý di nương há mồm đều đầy máu. Nàng phi tiếng phun ra bụm máu, ánh mắt chống lại Triệu phu nhân, càng đắc ý "Ta lúc ấy đều đem dược đó nghiền thành phấn trộn vào thức ăn nữ nhi của ngươi. Để ta nghĩ lại, từ khi nữ nhi ngươi tám tuổi đến khi xuất giá. Bảy năm a, nữ nhi ngươi ăn dược ngươi cho ta bảy năm. Đây là báo ứng. Cho ngươi cũng nếm thử tư vị này, nếm thử thống khổ sinh được đứa ."

      Triệu phi nhân kinh ngạc ngồi sững xuống ghế. Trong đầu là hình ảnh Lý di nương vừa qua.

      Hoàng hậu thân mình rãng rất tốt nhưng thái tử sinh ra thân thể ốm yếu nhiều bệnh, nhờ thuốc nuôi lớn. tại trong phủ thái tử còn chưa có hài tử.

      Chuyện mang thai này người xưa . Những tật xấu khi nguyệt của nữ nhân sau khi sinh hài tử tốt rồi. Tốt này chính là bản thân nàng, kỳ thực bệnh này của nàng đều đưa qua đứa . Đứa sau khi ra đời lãnh thể hàn bắt đầu xuất bệnh, cái này đều có liên quan đến thân mẫu.

      Hoàng hậu năm đó biết chuyện uống thuốc tám năm. Sau khi thành thân tẩm bổ rồi thuận lợi sinh đứa . Nhưng thái tử sau khi ra đời đúng là bệnh nặng ngừng, bệnh theo thân.

      Triệu phu nhân lúc này đối với lời Lý di nương vạn lần muốn tin, nhưng lại thể tin. Hoàng hậu đến mãi sau này mới sinh hạ Tứ công chúa. ra nguyên nhân là như vậy.

      đúng với câu thiên địa luân hồi, nhân quả báo ứng . . .

      Hai ngày sau Triệu tiểu nghi và Lý di nương bị xử quyết. Triệu phu nhân gia Triệu gia xử trí. Triệu quốc công viết hưu thư, nhưng Triệu phu nhân vẫn ở lại Triệu phủ, ở trong từ đường lễ Phật chịu tội.

      Hoàng thường và thái hậu từng có thương định cuối cùng. Vì thế Tô Khiêm Dương đưa ra biện pháp xử trí gì với Triệu gia. Nhưng đả kích này, dù phải hình phạt mọi nơi ràng nhưng trong lòng Triệu quốc công sao có thể chịu tra tấn đây. Nữ nhi chết đứa, nhi tử bị độc chết đứa, kết quả cuối cùng còn là di nương trong nhà ai ai cũng tránh khỏi bị hảo phu nhân của hạ dược, còn trực tiếp tai họa đến hoàng hậu, tai họa đến thái tử.

      Nhưng những câu này Triệu quốc công biết với ai, chỉ có thể nuốt vào trong bụng. Việc xấu trong nhà thể bêu ra ngoài. Này lại còn có hoàng hậu cùng mấy nhi tử giúp Triệu phu nhân, vậy ở lại từ đường cần đưa trở về.

      Chuyện Triệu tiểu nghi xử lý cũng tính giấu kín. Trong cung ít nhiều cũng biết chút chút. Mà đối với chuyện của Triệu gia muốn giấu cũng giấu được. Ngày đó Hình bộ thẩm vấn là ít người. Có những chuyện dù miệng mãi luôn cảnh cáo nhưng vẫn lộ ra ít. Còn sao, chuyện tình qua được nửa tháng, ngay mấy ngày trước năm mới này chuyện Triệu phu nhân độc hại thứ tử bị nhốt vào từ đường liền truyền ồn ào huyên náo.

      đến nhà ai chẳng có chuyện muốn người biết. Chuyện khiến thị thiếp vô sinh này, đừng Triệu gia mà nhà nào chẳng có tình này, thiếu. Chính là Triệu phu nhân bị vạch trần ra nên bị mọi người chỉ trích.

      Triệu phu nhân tất nhiên để ý những chuyện này, nhưng nàng càng để ý hơn là lời Lý di nương , hoàng hậu bị hạ dược bảy tám năm.

      Dược vô sinh tổ truyền là , bắt đầu từ tổ nãi nãi của Triệu phu nhân. chỉ khiến người ta có thai mà còn tích lại ở trong cơ thể, đến khi thái y có thể nhân ra thể hàn khó sinh cũng nghiêm trọng.

      Những thứ khiến Triệu phu nhân từng tự hào này kia tại lại trở thành căn nguyên thống khổ của hoàng hậu.

      Dược tổ truyền cũng có để thuốc giải. Phía hoàng hậu cũng quan trọng, quan trọng là phía thái tử. Triệu phu nhân thể tiến cung nữa, nàng phái ma ma tín nhiệm bên người tìm hoàng hậu thương nghị việc này. . .

      năm rất nhanh lại trôi qua. Đại niên ba mươi, trong cung đầy trời pháo hoa đón chào năm mới đến.

      Mười hai tháng xoay vòng. Ngày này năm trước Tương Như Nhân bị Hứa dung hoa bắt ép tại lầu các kia. Ngay sau đó thái hoàng thái hậu qua đời, nàng bị giam vào Khải Tường cung, tổ phụ qua đời, đứa sinh ra.

      Chỉ chớp mắt, cảnh còn người mất.

      Hứng thú ngắm pháo hoa năm nay của Tương Như Nhân nhiều, ngắm hồi liền quay lại trong điện. Đức phi lại đây, hai người ngồi hồi. Bỗng nhiên Đức phi lấy khuỷu tay huých Tương Như Nhân cái ý bảo nhìn về phía hoàng hậu ngồi bên kia.

      Tương Như Nhân quay đầu qua, hoàng hậu ngồi bên kia biết nghĩ gì mà có chút thất thần, vẻ mặt cũng mấy vui vẻ.

      Đức phi ở bên cạnh "Sau khi Triệu phu nhân bị nhốt vào từ đường mấy ngày, ngươi phát , tinh thần hoàng hậu tốt lắm, thường hay thất thần."

      Tương Như Nhân thu hồi tầm mắt "Nghe ngươi như vậy ta cũng mới nghĩ tới, cảm xúc của nương nương tựa hồ tốt."

      "Mẫu thân bị nhốt và từ đường, còn là vì nguyên nhân như vậy, cảm xúc có thể tốt sao?" Đức phi hừ tiếng, trong giọng mang theo chút vui sướng khi người gặp họa. "Để ta chuyện này nhốt vào từ đường là còn . Khiến di nương vô sinh là thủ đoạn của nhiều chủ mẫu, nhưng hại chết hài tử thứ xuất, đó là mạng người a. Còn bởi vậy họa cập đến Lục hoàng tử. Hoàng hậu và Triệu gia còn thiên vị nàng như vậy, sớm muộn có ngày bị Triệu phu nhân liên lụy."

      Tương Như Nhân cười cười, trả lời. Đối với nàng mà , chuyện này giao hoàn toàn cho hoàng thượng xử trí, bao gồm điều tra, bao gồm thẩm vấn lấy cung. Nàng sớm sai Phùng Áng điều tra chuyện này nhưng lấy ra nhắc với hoàng thượng. Nàng chỉ là sớm hơn bước trước khi Triệu tiểu nghi giết chết Vương dưỡng nương đem nàng về Lâm An thành khiến Triệu gia trở tay kịp.

      Muốn lợi dụng dưỡng nương thương hại hài tử của nàng để hãm hại hoàng hậu. Tương Như Nhân bận tâm để Triệu gia bị tha xuống vũng nước bẩn

      xong, mặt Đức phi nghi hoặc "Có điều ta hiểu Vương dưỡng nương kia đưa cả nhà rời khỏi Lâm An thành, vì sao còn trở về." hảo hảo trốn bên ngoài, trở về chuyến bước vào đường chết.

      "Ai biết được." Tương Như Nhân tùy ý , ngăn đề tài "Trường nhi năm sau chín tuổi, ngươi chọn lão sư tốt cho chưa?"

      "Ta cũng muốn tìm người tốt nhưng tiểu tử kia phá lắm. Dung nhi nhà người còn ở trong cung, ca ca mang theo đệ đệ còn có thể học được chút. Dung nhi tại Nam hạ, tiểu tử này liền an phận." Đức phi tuy rằng bộ dáng khi là tiếc rèn sắt thành thép, nhưng trong giọng vẫn là nhiều tự hào "Ta cũng cần có tiền đồ rộng lớn gì, chỉ cần được nửa Dung nhi là cảm thấy mĩ mãn rồi."

      "Trường nhi thông minh mà!" Tương Như Nhân khen . Hai người xong, mặt thêm ý cười, bước vài bước ra ngoài điện. Pháo hoa lúc này nở rộ nhất. Tương Như Nhân nhìn lên, khắp khoảng trời hoàng cung đều bị thắp sáng lên, ánh sáng muôn màu. . .

      Trở về Chiêu Dương cung, Bình Ninh cũng về. Nghỉ ngơi tạm. Sau đại niên ngày đầu là chúc tế, phải dậy sớm.

      Hứa ma ma tiến đến báo cáo về tình hình Trạm nhi. Tương Như Nhân thay quần áo xong còn nhìn cái. Tiểu tử này, giang tay giang chân nằm giường , vù vù ngủ. Tựa như mơ thấy gì, miệng chóp chép, vung cái tay, lật nghiêng người, lại vù vù ngủ.

      Tương Như Nhân sờ sờ mặt rồi quay về phòng. Phát ở trong phòng, biết hoàng thượng đac tới từ lúc nào.

      Tương Như Nhân kinh ngạc chút, đến trước mặt "Hoàng thượng, lúc này sao ngài tới đây?"

      Tô Khiêm Dương có chút men rượu, kéo nàng ngồi xuống, thấy nàng mặc dày, nhíu mày "Mặc như vậy ra ngoài?"

      Tương Như Nhân giúp gỡ nút áo, cười "Sao có thể chứ. Bên ngoài tuyết rơi, thần thiếp mặc áo choàng, tiến vào vừa cởi ra." Tháo áo choàng của ra xong, Tương Như Nhân sai Thanh Đông chuẩn bị chút canh giải rượu. Tô Khiêm Dương lắc lắc đầu "Trẫm say."

      Tương Như Nhân xoa bóp cho " say giúp bớt đau đầu, ngày mai còn phải dậy sớm." còn chưa dứt lời, người bị kéo ngồi xuống. Tô Khiêm Dương tựa hồ như đối với việc nàng lải nhải có chút ý kiến, biết là giả say hay say , loạng choạng ngã ép nàng xuống giường.
      tart_trung, SiAm, lehanh5 others thích bài này.

    3. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 148: Là ai có vấn đề?
      Tương Như Nhân thở tiếng, Tô Khiêm Dương hôn qua môi nàng cái rồi dụi vào cổ và tóc nàng, lẩm bẩm "Trẫm suy nghĩ chuyện."

      Tương Như Nhân bị đè có chút nặng, lại sợ bị mấy người Hứa ma ma tiến vào đột nhiên nhìn thấy, khẽ đẩy đẩy "Ngài suy nghĩ chuyện gì?"

      Nửa ngày, Tô Khiêm Dương mới lật người nằm nghiêng ôm nàng, mắt tỉnh táo hơn "Trẫm suy nghĩ làm thế nào để mấy gia tộc kia đều ngoan ngoãn nghe lời trẫm." Mà phải là bất cứ khi nào giống như làm sai chuyện gì là nhảy ra uy hiếp .

      Tương Như Nhân đoán được đó là những gia tộc nào, suy nghĩ cẩn thận rồi mở miệng "Hoàng thượng là vua của nước, bọn họ luôn là hướng về hoàng thượng." Trong triều đình, hoàng thượng là người có quyền lực tối cao, quần thần là tương trợ lớn lao, đó là căn cơ.

      Nhưng sau lưng làm sao lại có những thứ ích lợi vụn vặt. Giống như lúc trước hoàng thượng muốn triển khai chính sách nâng thương, trong triều đa số mọi người đều là phản đối, bởi vì đụng chạm đến lợi ích thiết thân của bọn họ.

      Tô Khiêm Dương mỉm cười, nhàng nhéo chút ngọc châu trren vãnh tai nàng, buông tha nàng, hai người ngồi dậy "Nàng đúng, bọn họ luôn hướng về trẫm. Có điều thứ trẫm muốn, như vậy vẫn chưa đủ."

      Thanh Đông vào đem theo canh giải rượu, sau khi ra cũng đem cửa phòng đóng lại.

      Tương Như Nhân giúp cởi y phục để tắm. Trong gian phòng, hơi nóng lượn lờ, Tương Như Nhân lấy vải vố giá kì lưng cho .

      ngẩng đầu, vừa đúng tầm nhìn thấy bên má nàng vì dùng lực mà hơi phiếm hồng. đêm này uống nhiều hớn chút cũng phải chỉ vì cuộc tranh cãi với thái hậu lúc trước, mà còn vì người trước mặt này, tự điều tra cũng với .

      Đức phi có nghi hoặc, Tô Khiêm Dương sao có thể . Vương dưỡng nương dẫn nhà đào tẩu sao bỗng nhiên còn quay về Lâm An thành để người khác bắt. Cho người tra chút, Tô Khiêm Dương biết được nàng cũng bắt tay tra xét sớm hơn tháng, mãi đến khi đem Vương dưỡng nương về Lâm An thành nàng mới cho , để làm chủ.

      Mà sở dĩ hỏi ra miệng kaf vì rất rằng người trước mặt này phải lúc nào thời thời khắc khắc đều cần bảo hộ, trốn ở sau lưng yếu đuối vô năng.

      Cảm giác này đúng là vừa cao hứng lại vừa mất mát.

      Tắm rửa xong, tẩy mùi rượu người, nhàng khoan khoái lên giường, canh giờ rất trễ. Ngày mai trong cung phải dậy rất sớm. Tương Như Nhân đặt lưng xuống liền muốn ngủ, chẳng qua người bên cạnh chịu buông tha.

      Này hay rồi, hồi tới lui lại sai người mang nước vào tắm thêm lần nữa, ăn chút điểm tâm khuya, ngoài trời mờ sáng. Tương Như Nhân ớt trừng mắt nhìn cái. Này đúng là cần ngủ.

      Tô Khiêm Dương biểu vô tội, mở cửa sổ nhìn thoáng qua còn hơi kinh ngạc "Trời sáng?" Cửa sổ mở ra còn nghe được ít động tĩnh bên ngoài, bọn cung nữ thái giám trong Chiêu Dương cung bắt đầu dậy sớm chuẩn bị.

      Tương Như Nhân đứng dậy đến bên cửa sổ, gió lạnh đánh úp lại khiến nàng thanh tỉnh. Đèn lồng đỏ trong hành lang tắt nến, toàn cảnh màu tuyết trắng bao chùm.

      Sai người vào thay y phục, ăn sáng xong lại cảm thấy buồn ngủ.

      Tô Khiêm Dương sớm rời . Tương Như Nhân chờ Bình Ninh qua đây, Lưu ma ma ôm theo Trạm nhi, thỉnh an thái hậu. . .

      đêm này ngủ, Tương Như Nhân vẫn là người đến Thọ Hòa cung sớm nhất. Lúc đến, Trưởng công chúa có mặt, thái hậu vừa dùng xong bữa sáng.

      Bình Ninh bái thỉnh an tháu hậu năm mới, theo thông lệ, lãnh hồng bao.

      Thái hậu mới dậy tinh thần tệ, nhìn Trạm nhi trong lòng dưỡng nương, ngẩng đầu hỏi Tương Như Nhân "Sắp được nửa tuổi rồi?"

      Tương Như Nhân gật đầu "Hổi hái hậu nương nương, qua nửa tháng nữa được nửa tuổi."

      Trưởng công chúa nhìn , cười "Rất có tinh thần."

      Tuy rằng Trạm nhi còn chưa được nhưng vẫn theo thường lệ nhận hồng bao. Thái hậu cười theo "Nay trời rất lạnh, còn , cũng nhấy thiết lại đây."

      Ngồi bao lâu, hoàng hậu mang theo Tứ công chúa và Ngũ hoàng tử đến, phía sau còn có thái tử và thái tử phi tiến cung từ sớm. Cả đoàn người vào nhà, có vẻ đông đúc.

      Tứ công chúa vẫn rất dính thái hậu, vừa vào cửa hô tiếng quấn lấy bên người thái hậu, so với Bình Ninh cung kính thỉnh an hoàn toàn là hai bộ dáng khác biệt. Thái hậu khẽ nhéo mũi nàng "Lại lớn thêm tuổi, sao còn bướng bỉnh như vậy."

      Lệ Viện nũng nịu hô vài tiếng, cứ tiếp tục dính bên người thái hậu, hồi cũng có ý thỉnh an Trưởng công chúa và Tương Như Nhân.

      Hoàng hậu mở miệng "Lệ Viện, thấy hoàng ngươi cũng Quý phi nương nương cũng ở đây sao, thế nào hiểu chuyện như vậy!"

      Lệ Viện sắc mặt khó chịu, thế này mới thỉnh an Trưởng công chúa và Tương Như Nhân. Thời điểm đến trước mặt Bình Ninh đáy mắt lên vui, khô khốc hô tiếng Nhị tỷ tỷ rồi nhanh trở về bên người thái hậu.

      Thái tử dẫn theo thái tử phi cùng thỉnh an thái hậu. Đại hôn ba năm, thái tử có gì khác lắm, thái tử phi lại cí chút biến hóa. Lúc cười hoàn hảo, cả người trẫm tĩnh, đáy mắt luôn lộ ra vẻ u uất.

      Nghĩ lại phải vì tại phủ thái tử còn chưa có con nối dòng sao. Thái hậu xem vào mắt, tất nhiên để ở trong lòng. Nhưng có vài việc chẳng thể ra lời.

      Từ Thọ Hòa cung chúc tết trở về Chiêu Dương cung, Bình Ninh nhìn đệ đệ nằm trong nôi tinh thần rất tốt, duỗi chân nằm kia, tay đưa ra chầm lấy chân kéo lên tính nếm thử coi vị gì, Bình Ninh ngẩng đầu với Tương Như Nhân "Mẫu phi, lúc Tứ muội thỉnh an ngài thái độ tệ."

      Bình Ninh mười hai tuổi, sao lại phân biệt được đâu là tâm đâu là giả ý. Hơn nữa bình thường quan hệ của nàng và Lệ Viện cũng tốt, buổi sáng thời điểm gọi nàng tiếng "Nhị tỷ tỷ" mà mặt thối như nàng thiếu Lệ Viện nhiều bạc vậy.

      "Tứ muội muội ngươi thái độ tốt có hoàng hậu dạy dỗ, ngươi bận tâm làm cái gì."

      "Vậy nếu hoàng hậu nương nương dạy nàng sao?" Bình Ninh giữ tay Trạm nhi lại. A, khí lực ghê gớm . Trạm nhi nghiêm mặt còn muốn lôi tỷ tỷ hướng vào trong nôi. Bình Ninh thuận theo hướng về phía . Trạm nhi liền cao hứng.

      Tương Như Nhân uống ngụm trà, cười nhạt "Hoàng hậu nương nương nếu dạy nàng, vậy chỉ có thể chờ tương lai nàng xuất giá, lễ nghĩa chu toàn bị người nhà họ giáo huấn."

      Đây là giống như người ta "Dưỡng nữ nhi mà ở nhà dạy dỗ, nuông chiều nàng ương bướng ngang ngạnh. Vậy chờ đến khi nàng gả rồi bị người khác tới dạy nữ nhi nàng, đến lúc đó hối hận cũng muộn."

      Bình Ninh nghe hiểu "Giống như hoàng , muốn người khác tôn sùng mình, trước hết bản thân phải làm tốt. Nếu bản thân còn làm tốt giành được tôn trọng từ người khác."

      Tương Như Nhân vừa lòng gật đầu "Là đạo lí như vậy." xong, Trạm nhi ở trong nôi phát ra tiếng bất mãn.

      Bình Ninh lo chuyện cùng Tương Như Nhân, chú ý lôi kéo với ở trong nôi nên hài lòng. Khuôn mặt nhắn kia bộ mất hứng. Bình Ninh vội dỗ , cũng đồng ý, đưa tay nắm lấy thành nôi muốn ra bên ngoài.

      Tương Như Nhân sai dưỡng nương ôm thả ra ngoài sạp mềm, xếp thêm vài tấm đệm chặn lại.

      nào chịu ngồi yên, tay nắm đệm ném loạn, rồi lại muốn vươn thân mình lượm lại. Nửa thân liễn soải ra, oạch cái lại nằm chổng mông.

      Tương Như Nhân nhìn giờ khắc sai biệt lắm, kêu Bình Ninh chuẩn bị chút, lát còn các cung chúc tết.

      Phía Cảnh Nhân cung, hoàng hậu dẫn thái tử cùng thái tử phi trở về. Để Lệ Viện ở phòng ngoài chuyện với thái tử phi, hoàng hậu và thái tử ngồi bên trong.

      Hà ma ma canh ở cửa. Hoàng hậu nhìn thái tử hơi nhíu mày "Sao cứ thấy gần đây ngươi còn gầy hơn. Trong phủ thái tử ăn ngon sao?"

      Thái tử ôn hòa cười "Mẫu hậu lo lắng quá, do cuối năm việc nhiều nên bận bịu hơn thôi."

      "Dù bận cũng phải tự chăm sóc thân mình trước. Thái tử phi là, biết bồi bổ cho ngươi tốt." Những lúc này, người làm nương luôn là che chở nhi tử mình, đều là do các phi tử trong phủ thái tử biết chăm sóc.

      "Nhi thần ăn nghỉ, thái tử phi đều lo lắng rất chu toàn." Thái tử đỡ thái tử phi, hoàng hậu giận liếc mắt cái "Bản cung còn được trách móc câu sao!"

      "Nhưng ra mẫu hậu mới gầy nhiều." Thái tử thân thiết nhìn Hoàng hậu. Vẻ mặt Hoàng hậu khẽ sững lại, rất nhanh lại khôi phục như thường. Nàng làm sao có thể gầy đây. Từ khi biết được chân tướng tình từ ma ma bên người mẫu thân, cho đến giờ nàng vẫn khó chấp nhận nổi.

      Nhưng nàng có thể trước mặt nhi tử sao? thể!

      Thái tử phủ cho đến nay vẫn chưa có con nối dòng, nguyên nhân là ở người nhi tử nàng chứ phải các phi tử kia. Lời như thế nàng sao có thể trước mặt thái tử, làm sao để với lí do của điều đó.

      "Cuối năm trong cung vụ nhiều, mẫu hậu cũng bận rộn." Hoàng hậu cười "Đúng rồi, năm trước mẫu hậu cho người ở bên ngoài tìm được đại phu dân gian tinh thông y thuật, trị qua rất nhiều bệnh khó chữa. Ngươi từ thể hư, để xem chút, khai ít dược coi thế nào."


      Hoàng hậu cố gắng hết sức nhàng bâng quơ "Đại phu kia chờ đầu xuân mới trở về Lâm An thành, dân gian gọi là thần y, tính tình cũng kì quái. Cửu cửu ngươi sắp xếp nơi ăn ngủ cho , đến lúc đó đúng giờ đưa đến phủ thái tử xem bệnh cho ngươi, cứ coi như thái y bình thường chẩn mạch, khai chút dược bổ mình là được."

      Thái tử gật đầu, từ đến lớn uống thuốc thành quen rồi "Mẫu hậu, nhi thần như vầy cũng thỏa mãn rồi, cứ thuận theo thiên mệnh thôi."

      Hoàng hậu sắc mặt khó coi " mê sảng cái gì đó. Ngươi biết cái gì gọi là thiên mệnh !" Nhìn nhi tử bộ dáng chuyện bình thản, hoàng hậu lạnh giọng vài phần "Ngươi chính là thái tử của Đại Thiên, tương lai kế thừa ngai vị. Tương lai nhi tử của ngươi là thái tử. Thiên mệnh cái gì, thiên hạ về sau chính là của ngươi."

      Thái tử khẽ giật mình "Nhi thần phải có ý kia."


      "Có phải do trắc phi mới vào phủ kia ? Mẫu hậu nghe trong phủ thái tử, ngươi và Quan trắc phi kia tình cảm tệ, có thể ngâm thơ đối ẩm." Bỗng nhiên hoàng hậu đem mũi giáo chỉ về hướng người khác, thái tử vẻ mặt cũng trầm "Mẫu hậu, chuyện này cùng Quan trắc phi có liên quan gì. Chỉ là nhi thần cảm thấy thân thể của nhi thần tốt nhiều năm như vậy. Có số chuyện thể quá cưỡng cầu."

      "Hồ nháo!" Hoàng hậu vỗ bàn, ngay vả thái tử phi và Lệ Viện ở bên ngoài cũng có thể nghe được.

      "Ngươi biết cái gì là cưỡng cầu sao. Ngươi là thái tử, tương lai kế thừa đại thống, thân mình đỡ, sinh hạ thái tôn. Đây chính là chuyện nhất định." Nàng thiên tân vạn khổ tìm dược, đến nơi thái tử lại nhàng bâng quơ như thế.

      Thái tử có vẻ như đè nặng cảm xúc nhìn hoàng hậu, đáy mắt là hiểu bản thân, thấp giọng "Bởi vì nhi thần biết, đó phải vấn đề từ các nàng."
      tart_trung, SiAm, lehanh4 others thích bài này.

    4. Lệ Vô Ưu

      Lệ Vô Ưu New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      7
      Cái này đúng là nhân quả báo ứng mà, hại người thành hại con mình hại cháu mình. Xem ra ngày tàng Triệu gia sắp đến
      minmapmap2505Hue Khanh thích bài này.

    5. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 149: Hội đèn lồng tết nguyên tiêu
      Sắc mặt hoàng hậu đột nhiên ngẩn ra, sau đó tái nhợt vài phần, nhìn thái tử "Ngươi cái gì?"

      Thái tử thản nhiên nhìn nàng "Nhi thần từ chính là chén thuốc nuôi thân, sức khỏe tốt là . Thân mịn các phi tử trong phủ đều rất tốt, thái y trong cung cũng thường đến bắt mạch, nên nhi thần nghĩ vậy." Tô Ngạn Tuần cũng phải kẻ ngốc. Ba năm, phủ thái tử hề có tin gì. Thái tử phi cùng hai trắc phi, còn nhiều lương nhân khác như vậy cũng đều có thai. Chẳng lẽ các nàng thân mình đều tốt sao. Có vấn đề chỉ là mình mà thôi.

      Hoàng hậu nghe như vậy, vẻ mặt có chút đau thương, nhưng cũng thở dài nhõm hơi. Ít nhất thái tử dù vấn đề là xuất phát từ nhưng biết nguyên nhân vì sao.

      Hoàng hậu thêm phần cứng rắn "Ngươi đừng suy nghĩ nhiều. Chỉ là thân thể hư nhược, dưỡng khỏe là được thôi."

      Thái tử cũng muốn thêm gì. Hoàng hậu gọi thái tử phi vào riêng hồi. Đợi hai người ra cung trời cũng xế chiều.

      xe ngựa, vẻ mặt thái tử bình thường, thái tử phi có vẻ buồn rầu.

      Vấn đề con nối dòng, ba năm rồi như cái đao ở đỉnh đầu nàng chưa từng hạ xuống. Các muội muội của nàng ở Ngụy gia, sau khi xuất giá cũng đều sinh hạ hài tử. Nàng sao, đại hôn ba năm rồi, thân phận khiến người ao ước nhưng chuyện mong muốn nhất trong lòng vẫn chưa đạt được. Dù thái tử đối đãi với nàng rất tốt như việc để lâu ngày trong lòng, dần trở thành áp lực.

      Tô Ngạn Tuần quay đầu nhìn nàng cái, đưa tay nắm lấy tay nàng, trấn an "Lời mẫu hậu nàng cần để ý."

      Thái tử phi cười cười "Mẫu hậu có gì đâu, chỉ nhắc nhở thần thiếp chăm sóc thái tử."

      Tô Ngạn Tuần than "Mẫu hậu có với nàng chuyện tìm đại phu?"

      Thái tử phi gật đầu, đáy mắt có chút r đạm. Lời của hoàng hậu như còn bên tai. Nàng là thái tử phi, sinh hạ con nối dòng là bổn phận. Nếu phủ thái tử có người thừa kế, đối với thái tử có ảnh hưởng lớn như thế nào, bản thân cẩn thận suy nghĩ.

      Điều hoàng hậu sao nàng có thể . Nhưng nàng có thể làm gì nữa. Dược có thể uống uống, nơi có thể cầu cũng cầu, có cái gì nàng chưa từng cố gắng làm qua. So với ai khác nàng đều tận tâm tận lực, nhưng xem ra trong mắt người khác vẫn là lỗi của nàng.

      Bên tai truyền đến giọng của thái tử an ủi nàng "Đùng suy nghĩ nữa, mẫu hậu chính là người như vậy. Hết thảy *, có việc gì."
      *: thái tử tự xưng

      "Ân." Thái tử phi cúi đầu lên tiếng, dựa vào trong lòng thái tử. . .

      Đầu năm chính là vài ngày náo nhiệt như vậy, mãi cho đến mùng bảy mọi sinh hoạt mới trở lại bình thường. Có điều ngoài cung lại sắp tới hội đèn lồng tết nguyên tiêu, lại là hồi náo nhiệt.

      Còn sao, ở Chiêu Dương cung, Bình Ninh xin Tương Như Nhân cho phép nàng vào tết nguyên tiêu được xuất cung thưởng ngoạn hội đèn lồng.

      xong nàng còn cam đoan "Mẫu phi, ta cùng đường đệ, cùng Nhị ca, tách ra. Ngài để ta ."

      Trạm nhi ngồi ở sạp mềm bên cạnh tò mò nhìn tỷ tỷ hồi như vậy. Tương Như Nhân khẽ vỗ cái trán nàng "Ngươi còn biết xấu hổ, lần trước cũng là hứa như vậy. Kết quả là mang theo cung nữ đâu hồi dọa đệ đệ ngươi phen."

      "Lần này ." Bình Ninh cam đoan.

      Tương Như Nhân hề khách khí vạch trần nàng "Lời cam đoan của ngươi còn giá trị nữa rồi. Trong cung cũng có hội đố đèn, ngươi liền ngoan ngoãn ở lại trong cung . Năm nay đệ đệ ngươi cũng chưa trở về, để mình ngươi với bọn họ bản cung vẫn yên tâm."

      Bình Ninh buồn rầu cúi đầu, đúng lúc đó Tô Khiêm Dương bước vào cửa. Ánh mắt Bình Ninh liền sáng lên, quay đầu hướng về phía Tô Khiêm Dương cầu tình "Phụ hoàng, mười lăm là hội đèn lồng tết nguyên tiêu, mẫu phi cho ta ra ngoài. Ngài với nàng, lần này ta nhất định theo Nhị ca, tuyệt đối rời ra!"

      Tương Như Nhân nhìn về phía Tương Như Nhân. Tương Như Nhân lắc lắc đầu " được. Mấy lần ngươi đều tách ra. Chờ ra ngoài rồi sợ Nhị ca ngươi ngay cả góc áo ngươi cũng sờ đến."

      "Lần này ." Bình Ninh cũng chột dạ. Hai năm trước hội đèn lồng ngàn cầu vạn cầu mẫu phi cũng đáp ứng. Kết quả vừa ra phố, theo bọn Nhi ca chẳng có chút vui. Nàng liền mang theo cung nữ riêng, kì thực cũng xa, chỉ là tự dạo quanh hồi thôi.

      Tô Khiêm Dương sủng nữ nhi, làm sao lại cự tuyệt nàng. Có điều vẻ mặt Tương Như Nhân còn ở kia, đồng ý chính là đồng ý. Vì thế Tô Khiêm Dương khẽ vỗ đầu Bình Ninh "Còn lâu như vậy mới đến, ngươi gấp cái gì. Lúc này phải là nên ở Xuân Uyển sao, còn mau ."

      Bình Ninh biết đây là phụ hoàng muốn giúp mình thuyết phục mẫu phi, ngoan ngoãn đáp lời hành lễ ra ngoài.

      Tương Như Nhân nhìn Bình Ninh ra ngoài, quay đầu liếc mât nhìn Tô Khiêm Dương cái "Thần thiếp đồng ý."

      Tô Khiêm Dương bật cười, ngồi xuống trêu Trạm nhi chút "Để hai người là tốt rồi. Năm nay cũng để Lệ Đồng ra ngoài chút. Nàng làm tỷ tỷ, có muội muội ở đó cũng biết cẩn thận hơn."

      "Nàng quá ham vui." Tương Như Nhân bất đắc dĩ . Trạm nhi hai tay bám lên cánh tay Tô Khiêm Dương, mắt hướng về Tương Như Nhân, bộ dáng nghiêm túc lắng nghe.

      Tương Như Nhân nhéo nhéo mũi "Ngươi nghe có thể hiểu được sao?"

      Trạm nhi đưa tay bắt lấy tay Tương Như Nhân, nhìn nhìn, muốn trực tiếp đưa vào miệng. Tương Như Nhân cười vỗ khẽ vào tay " thể ăn." Trạm nhi liền cúi đầu cắn cái vào tay của Tô Khiêm Dương đỡ , khiến mu bàn tay Tô Khiêm Dương dính đầy nước miếng rồi cười khanh khách.

      "Để thên nhiều người theo, nàng cũng lớn, trong lòng tự biết ." Tô Khiêm Dương kết thúc "Nếu bắt nàng ở lại trong cung, sợ là nàng cũng buồn."

      Tương Như Nhân ôm lấy Trạm nhi, bất đắc dĩ "Vừa rồi hoàng thượng ngài như vậy xem như cũng đáp ứng nàng."

      "Trẫm phái vài người theo, sao đâu." Tô Khiêm Dương an ủi...

      Cuối cùng tất nhiên là Bình Ninh vẫn nhận được cho phép của Tương Như Nhân hội đèn lồng tết nguyên tiêu.

      Ngày mười lắm tháng , Lâm An thành vô cùng náo nhiệt. Từ đầu ngõ đến cuối phó đều giăng đầy đèn lồng, cả phố dài sáng rực.

      Ở đầu đường liền xuống xe ngựa, Bình Ninh lôi kéo Lệ Đồng, nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mắt, với Lệ Đồng cũng mặt vui vẻ bên cạnh "Đợi lát nữa chúng ta mua mặt nạ, đeo lên rồi chơi."

      Đoàn người phân hai nhóm, hẹn nhau khoảng nửa canh giờ sau gặp ở cuối phố. Bình Ninh lôi kéo Lệ Đồng, Tô Ngạn Hạo theo, phía sau nhóm thị vệ cải trang bám sát bảo hộ.

      Đến sạp bán mặt nạ, giá trei mấy chục cái mặt nạ các loại. Lệ Đồng nhìn thấy mới mẻ. Kẻ bán hàng kia cũng tinh mắt, nhìn các nàng phía sau có người hầu theo liền lấy mấy cái mặt nạ càng đẹp mắt hơn từ phía sau ra cho các nàng xem, tất nhiên càng đẹp càng mắc.

      Bình Ninh và Lệ Đồng chọn cái mình thích. Tô Ngạn Hạo trả tiền. Sau khi đeo lên, đoàn người vui vẻ về cuối phố.

      Tô Ngạn Hạo theo sát các nàng, đám thị vệ cải trang cũng luôn cố gắng bám sát. Phía trước dòng người tấp nập, hơi sơ sẩy chút có thể lạc mất các nàng.

      Lệ Đồng so với Bình Ninh chơi càng vui hơn, nàng là lần đầu được ra khỏi cung như thế này, khuôn mặt nhắn dưới mặt nạ phiếm hồng. Nhìn thấy cái gì cũng tò mò, trong chốc lát, mấy tên thị vệ kia liền mang đồ đầy tay. Ngay cả Tô Ngạn Hạo cũng tránh khỏi cầm vài thứ. thở dài nhìn hai người hưng phấn trong quán trước mặt. Nữ nhân a, bất luận lớn , bất luận cổ kim, lòng ham mua sắm là khác biệt.

      đường qua, đoán đố đèn, xem xiếc khỉ. Bình Ninh lôi kéo Lệ Đồng chờ trước sạp đồ chơi làm bằng đường. Chủ quán cười tủm tỉm với các nàng " nương, quay đĩa này, quay tới cái gì ta liền làm cái đó cho các vị."

      Lệ Đồng đưa tay đẩy cái đĩa quay kia. Quay quay quay, kim dừng ở ô tên con thỏ. Chủ quán cầm cái thìa thuần thục múc kẹo mạch nha từ trong nồi đặt lên bàn khéo kéo nặn con thỏ rất sinh động, gắn thêm hai mắt. Nhân lúc đường chưa cứng dùng que trúc gắn vào làm tay cầm. Sau đó lấy cái xẻng khéo léo bứng lên, đưa cho Lệ Đồng "Tiểu nương, mười văn tiền."

      Tô Ngạn Hạo lựa mười văn tiền đưa cho chủ quán. Bình Ninh nhìn đĩa quay tương ứng mười hai con giáp, hỏi chủ quán kia "Lão nhân gia, trong mấy con này, con nào nặn ra lớn nhất?"

      Chủ quân chỉ vào ô rồng "Đây là lớn nhất." Bình Ninh nhếch miệng cười "Ta quay nó." Đẩy bàn quay chút, Bình Ninh chăm chú nhìn cây kim. Nhưng kim kia lại phối hợp, chậm rãi chậm rãi dừng tại ô chuột. Bình Ninh mặt rối rắm. Tô Ngạn Hạo cười "Chủ quán, làm cái này."

      Bình Ninh quay đầu trừng mắt . Tô Ngạn Hạo vô tội giải thích "Quay được cái gì làm cái đó. Con chuột cũng rất đáng . Chẳng phải đường tỷ cầm tinh nó sao!"

      "Ngươi còn !" Bình Ninh nhìn bộ dáng vui cười hớn hở, đoạt túi tiền to trong tay , lấy mớ tiền đặt xuống trước mặt chủ quán "Ta lại quay, nhất định phải quay được nó."

      Chủ quán sững sờ, nương này tích cực như vậy, vạn nhất luôn quay trúng phải làm sao?

      Tô Ngạn Hạo kéo Bình Ninh chút, với chủ quán "Lão bản, chúng ta đưa ngươi ba mươi văn tiền, ngươi nặn cho chúng ta đồ chơi hình rồng ."

      xong lại tức khắc thấp giọng dỗ Bình Ninh "Ta biết đường tỷ quay đến. Nhưng còn bao người đứng sau chờ chúng ta kia. Nếu mình đường tỷ quay mãi, vậy chủ quán buôn bán làm sao đây! "

      Bình Ninh quay lại thấy đằng sau đúng là có mấy tiểu bằng hữu đanv cầm tiền đứng đợi, có chút ngượng ngùng, nàng chỉ là phục mà thôi "Vậy cũng được, làm cho ta cái lớn nhất."

      Thị vệ lấy ra thêm hai mươi văn tiền. Chủ quán kia toát mồ hôi, làm cho Bình Ninh cái lớn nhất.

      Tô Ngạn Hạo dở khóc dở cười nhìn Bình Ninh chơi đồ chơi bằng đường phía trước. Chẳng trách trước khi xuất phát mẫu phi liền dặn phải coi trọng hai công chúa, đặc biệt là Bình Ninh. Coi trọng này là còn bao gồm giúp các nàng giải quyết ít vấn đề.

      Lại về phía trước, sắp đến cuối phố, người càng nhiều. Tô Ngạn Hạo tính gọi Bình Ninh chậm lại chút. hiểu phía trước xảy ra chuyện gì, đám đông lui về sau chút. Bình Ninh kịp né, liền đâm vào lưng người phía trước. Đồ chơi bằng đường mới ăn hai miếng dính mất nửa lên lưng người phía trước.

      Nàng còn chưa kịp kinh hô, đám đông lại tiếp tục lui về sau khiến Bình Ninh lảo đảo từng bước muốn ngã. Người phía trước bị nàng đụng quay đầu nhanh tay kéo nàng phen. Phốc cái, Bình Ninh vào trong lòng , nửa miếng đồ chơi bằng đường còn lại kia dính hết lên ngực . . .
      tart_trung, SiAm, lehanh3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :