☆, Chương 26 “Ôi, chúng ta đây chỉ quan tâm tại sao bài thơ “Ngu mỹ nhân nghe mưa” hay thế mà lại bị trả về thôi, Tạ đại tiểu thư có thể giải thích chăng?” thư sinh trong đám người hỏi vọng lên. “Tư công tử gửi bài tham khảo cho ông nội ta rồi à? Chính là bài thơ ngắn vừa nãy phải ?” Tạ Ý Hinh hỏi. Ti Hướng Hồng gật đầu, “Đúng vậy.” “Có phải Tư công tử là người Huyện Bình An ở Cừ Nam?” Tạ Ý Hinh hỏi lại. Nghe câu hỏi này, ánh mắt Ti Hướng Hồng chợt lóe tia bất an. trước mặt sao lại hỏi nhiều câu quanh co lòng vòng có vẻ chẳng đâu vào đâu quá vậy? Liệu ta có biết gì về tình huống ở Cừ Nam ? Dù sao, vẫn nên cẩn thận là hết, “Đúng vậy. Tạ gia có rất nhiều đóng góp ở Cừ Nam, đặc biệt y quán của Tạ gia chữa trị và cứu sống rất nhiều dân chúng. Chính vì vậy mà tại hạ vừa đến Kinh thành trình ngay bài khảo lên Trì lễ công.” mắc câu, đúng là quá giảo hoạt! Đầu Tạ Ý Hinh xẹt qua chút thất vọng, nhưng rồi lại sực tỉnh ngay lập tức. Phải rồi, nếu Ti Hướng Hồng là kẻ dễ đối phó chẳng phải là Ti Hướng Hồng. “Vậy có thể là bài khảo của Tư công tử có duyên với ông nội ta rồi. Hay là Tư công tử gửi trình lên nhà khác thử xem, tỷ như Ân lão gia chẳng hạn.” Đám thư sinh ngớ ra, cách nào hiểu được sao nàng lại kiểu này. Tạ Ý Hinh chuyển sang nhìn họ, nhẫn nại giải thích câu, “Hai năm qua ông nội ta lớn tuổi nên sức khỏe còn như xưa, rất ít khi hỏi đến chính .” Ý rằng ngay cả đại trong triều đình còn ít khi hỏi đến chứ đừng là dành thời gian để xem bài khảo do các học sinh trình lên. Mọi người vừa nghe hiểu ngay. Phải rồi, Trì lễ công năm nay cũng bảy mươi lăm, ông lão ngoại thất tuần tinh thần còn sắc sảo nữa cũng đúng thôi. “Nhưng theo ta biết, hai ngày trước Trì lễ công còn luận thơ thời Minh cùng với Khuất Tấn Hàm, đồ đệ từ Miên Dương mà.” Ân Từ Mặc mát mẻ. “Ân tiểu thư thông thạo tin tức quá nhỉ.” Tạ Ý Hinh mỉa mai, nhận thấy trong mắt Ti Hướng Hồng thoáng ánh phẫn nộ rồi biến mất rất nhanh, chỉ lẳng lặng nhìn nàng như chờ câu giải thích. “Tạ đại tiểu thư có thể trả lời ? Chúng ta rất muốn biết vì sao Trì lễ công lại làm vậy, bài thơ này có chỗ nào thiếu sót chăng?” Trong đám người có kẻ giắt giọng hỏi. Tạ Ý Hinh lạnh nhạt đưa mắt nhìn kẻ muốn kích động đứng lẫn trong đám người kia tựa như nhìn tên hề nhảy nhót mua vui. Đây hẳn là câu mà Ti Hướng Hồng muốn hỏi , chẳng qua nếu chính đưa ra loại câu truy hỏi đến tận tường kiểu này có vẻ mất phong độ quá, nên lúc này lập tức có lính đánh thuê nhảy ra hỗ trợ. Xem ra, nàng mà ra vài lời giải thích nghe xuôi tai chút những kẻ này chịu rời , “Công tử muốn biết?” Đây là hỏi Ti Hướng Hồng. Ti Hướng Hồng gật đầu, “Tại hạ muốn biết là giả dối. Nếu có gì bất tiện, xin Tạ đại tiểu thư chỉ điểm vài chỗ để tại hạ mở mang tầm mắt.” Có thể thấy qua ánh mắt của rằng vô cùng cố chấp với việc này. Tạ Ý Hinh thích cái kiểu ép người bằng được của Ti Hướng Hồng, nhưng cũng chỉ cười cười, , “Ta phải là ông nội nên sợ là đưa được đáp án chính xác cho công tử. Nhưng nếu bảo ta ra suy nghĩ của mình ta dùng bốn từ, ăn ốc mò. Bài thơ này rất hay, có thể miêu tả cho ta thấy được những nét khắc họa của cả đời người, từ niên thiếu, đến trung niên, rồi những năm cuối đời. Với vài chi tiết từ nghe tiếng mưa rơi, người làm thơ chỉ dùng vài nét bút ít ỏi viết ra được những cảm nhận cao siêu đối với năm tháng và cuộc sống. Tư công tử nay chỉ ở tuổi thiếu niên, bài thơ đầy thâm ý như vậy mà công tử còn có thể làm được hẳn là quá khó khăn cho công tử rồi.” Ý ở trong lời chính là nhân phẩm của ngươi tốt, đạo văn đạo thơ của người ta, ông nội ta cần gì để ý đến ngươi? Đám thư sinh nghe vậy liền ồ lên, phải à nha, bọn họ tuổi thiếu niên thế này làm sao hiểu được cảm thụ của tuổi trung niên và về già khi nghe mưa là thế nào? vậy còn ý vị thâm trường đến bực này? “Tạ đại tiểu thư tinh tường . Đây là cảm xúc ngẫu hứng của tại hạ nhân đêm mưa đàm đạo cùng người bạn vong niên mà làm nên bài thơ này, mô tả lại cuộc đời nhấp nhô của người bạn ấy.” Ti Hướng Hồng giải thích thế xem như cũng tạm chấp nhận được. “Tư công tử vậy cứ coi như là vậy .” Tạ Ý Hinh nhún vai, lười giải thích thêm. Lúc này, nhóm thư sinh ở đây chia làm hai phe, phe cảm thấy bài thơ này của Ti Hướng Hồng là sao chép từ người khác, Trì Lễ công chướng mắt cũng tình lý thôi. Còn nhóm người khác lại thấy Tạ đại tiểu thư vậy quá phiến diện võ đoán. Ti Hướng Hồng cảm thấy tức thở, này câu trước câu sau đều mang ý hoài nghi nhân phẩm của . rất muốn hỏi thẳng xem Tạ Ý Hinh thế là ý gì, nhưng cũng biết nếu cứ tiếp tục giằng co như vậy chứng tỏ bản thân thiếu phong độ. Hôm nay đúng là sai lầm! ngờ chỉ con bé con nhà họ Tạ thôi mà cũng khó đối phó như vậy rồi. bắt đầu hoài nghi biết lựa chọn trước đây của mình liệu có đúng ? “Tại hạ thụ giáo, sau này lại thỉnh giáo Tạ đại tiểu thư tiếp.” Ti Hướng Hồng chắp tay chào, xoay người tự nhiên bước . Mọi người thấy còn kịch vui để xem nữa cũng từ từ tản , nhưng hễ ai ngang qua Ân Từ Mặc đều đưa mắt nhìn nhìn, ánh mắt vô cùng quái dị khiến Ân Từ Mặc cực kỳ khó chịu. Tạ Ý Hinh cũng liếc mắt nhìn ả cái. Khi thấy Trình chưởng quầy vẫn chờ ở bên, biết ông ta có việc muốn , nàng liền xoay người cùng lên phòng khách riêng lầu. Ân Từ Mặc cũng thêm gì nữa, sau khi Tạ Ý Hinh lên lầu ả cũng xoay người rời . Dạo gần đây chứng kiến Tạ Ý Hinh thay đổi quá lớn, ả thể hoài nghi liệu Tạ Ý Hinh có gặp được duyên kỳ ngộ gì hay . Qua tình huống hôm nay, ả xóa mối nghi ngờ rằng Tạ Ý Hinh cũng đến từ chỗ giống mình. (* Ân Từ Mặc là người đại, xuyên về thời đại này nên biết bài thơ Ngu mỹ nhân nghe mưa này, rồi đưa cho Ti Hướng Hồng trình lên Trì Lễ công. Khi nghe Tạ Ý Hinh phân tích chứ chỉ ra là bài thơ này là của ai, Ân Từ Mặc xoá nghi ngờ rằng Tạ Ý Hinh cũng xuyên giống ả). Trước khi lên xe ngựa, Ân Từ Mặc sực nghĩ đến những ánh mắt kỳ quái mà người ta ném cho mình lúc nãy, liền lệnh cho gã sai vặt đứng cạnh, “Ngươi Thiên Nguyệt các nghe ngóng xem hai ngày qua có chuyện gì mới phát sinh hay .” lầu hai, Chu Xương Đế cùng đám con rồng cháu phượng xem xong vở kịch hay vừa rồi quay sang nhìn nhau mà biết gì. “Con bé họ Tạ này miệng lưỡi sắc bén .” Chu Xương Đế lắc đầu bật cười, hiển nhiên thấy được ngài có ác cảm gì với Tạ Ý Hinh, thậm chí còn có chút tán thưởng của trưởng bối đối với vãn bối nữa. “Đúng vậy, bản lĩnh đấu võ mồm ghê gớm!” Duệ thân vương mím môi, mặt hơi hoảng. Quân Cảnh Di giống như vẫn còn chưa lấy lại được tinh thần từ việc bất ngờ tại Thiên Nguyệt lâu nên chỉ im lặng. Trong mắt Quân Nghi Ngọc thoáng vẻ thất vọng, bởi chỉ cần nhìn sắc mặt phụ hoàng là biết ngay ngài có ý tán thưởng con bé họ Tạ, nhưng cũng vì vậy mà ghét bỏ Ân Từ Mặc. Thế nên vị trí nữ quan tứ phẩm kia Ân Từ Mặc vẫn ngồi ổn. Nhưng đầu óc xoay chuyển rất nhanh, chỉ chớp mắt là tiến lên vỗ vỗ vào vai Quân Nam Tịch ra vẻ em thân mật, “Hai con bé họ Ân và họ Tạ đấu với nhau, người là ân nhân cứu mạng, người kia lại là thanh mai trúc mã, lão ngũ à, đệ có cảm thấy khó xử ?” “Gì mà phải cảm thấy khó xử? Chẳng qua so đùa tí chơi giữa mấy nương thôi ấy mà, giờ hai nàng ràng giải quyết tốt rồi đó thôi!” Quân Nam Tịch chậm rì rì trả lời, còn bỏ thêm câu, “Tứ ca cứ như ấy, có phải hay bị mấy chuyện nhặt này làm cho đau đầu khó xử ?” ý rằng ba chuyện cỏn con này mà còn làm cho ngươi khó xử và đau đầu, vậy mấy chuyện lớn cũng nên trông mong gì ở ngươi. Quân Nghi Ngọc nghẹn họng, thấy xơ múi được gì còn bị Quân Nam Tịch đá hậu cước, đành sờ sờ mũi, cười cười, “Đâu có đâu có, lão ngũ cứ thích đùa. Ca đây chỉ lo giùm cho đệ, giờ chỉ là so đùa nho , nhưng nếu nhỡ ngày nào đó hai nàng đấu lớn, thế chẳng phải là làm cho lão ngũ khó xử đó sao.” ai trong bọn họ biết, lời này tương lai thành tiên tri. ****** Ân gia. Ân Từ Mặc vừa hồi phủ lâu, luyện chữ đề thơ để tĩnh tâm trước án thư thị nữ thân cận bước tiến vào, “Tiểu thư, đại phu nhân gọi tiểu thư qua.” “Ừ, thế có là chuyện gì ?” Ân Từ Mặc ngẩng đầu lên, đến khi viết hết nét cuối cùng mới hạ bút, chậm rãi cầm cuộn giấy hoàn tất lên thưởng thức. “Dạ thấy , người đến truyền lời là mama thân tín của đại phu nhân. Nô tỳ cả gan suy đoán hẳn là có việc gì gấp hoặc chuyện lớn gì xảy ra nên mới đến gọi tiểu thư.” “Vậy à, vậy sang xem .” Ân Từ Mặc thản nhiên . Bốp! Ân Từ Mặc bụm mặt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đại phu nhân nổi điên, “Mẫu thân, sao ngài lại đánh con?” “Ân Từ Mặc, đồ đê tiện, mày còn có mặt mũi mà hỏi tại sao à? Đáng ra tao nên bóp chết mày ngay từ lúc mày mới sinh ra, vậy hai đứa con tao bị mày hại chết.” Thái Thị thiếu điều đấm ngực dậm chân sau khi xong lời cuối cùng, mặt mày đầy ắp vẻ hối hận, ai nhìn vào ánh mắt liền hiểu ngay bà cực kỳ thù hận kẻ đứng trước mặt. Ân Từ Mặc thất kinh, tim đập như trống, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, “Mẫu thân gì?” Từ đâu mà bà ta biết việc này? “Mày đúng là đồ máu lạnh, giết cả và em mình mà mặt vẫn tỉnh như . Tao biết tao làm gì được mày vì mày có cha mày và ông già che chở. Nhưng để tao xem liệu rồi kẻ như mày đưa được Ân gia đến độ cao nào?!” “Mẫu thân con giết em của mình, nhưng con giết họ có lợi lộc gì?” Ân Từ Mặc muốn biết cuối cùng Thái Thị biết được bao nhiêu. “Lợi ích gì trong lòng mày biết mà!” Thái Thị cười lạnh, “Đừng làm bộ, cũng cần giải thích. Tao biết mày dẻo miệng, nhưng bây giờ toàn Kinh thành này ai nấy đều biết lòng dạ mày rắn rết đến thế nào rồi, mày cãi thắng được hết họ sao?” Hôm nay may nhờ vú nuôi, nếu thằng con vú nuôi mà hay ra vào quán rượu sao có thể nghe được chuyện kể hấp dẫn kia? Rồi vì thấy bà buồn bực nên vú mới kể cho bà nghe mua vui, nhờ vậy bà mới phát kinh hoàng này? Trong câu chuyện kia, tại kiện ám sát nơi yến hội, gia cũng bị chết con trai trưởng và đích nữ. Chính điểm này lập tức làm bà chú ý. Thái Kim Linh bà nào có ngu, vả lại cũng có vài chục năm quản gia nên rất mẫn cảm với những chuyện thế này. Các gia tộc trong câu chuyện tuy khác họ, nhưng nền tảng bối cảnh khá giống mười gia tộc lớn tại Kinh thành, chỉ cần lần lượt áp vào có đáp án ngay. Tần gia thay Hòa gia, Tạ gia thay Ngôn gia, Ân gia thay gia... Qua câu chuyện, hung thủ chủ mưu trận ám sát này được phân tích vô cùng ràng hợp lý, bà có muốn tin cũng được. Tất cả mọi người trong Kinh thành? Ân Từ Mặc căng thẳng, cứ cảm thấy như có chuyện gì đó ngoài ý muốn xảy ra, “Chắc hẳn mẫu thân thương tâm quá độ vì nỗi đau mất con đây mà. Ngài cần phải tĩnh dưỡng chu đáo mới được, con quấy rầy ngài nữa.” Ân Từ Mặc bình tĩnh xong câu này, rồi cũng chờ mẹ cả tỏ thái độ gì liền xoay người lui ra, lập tức với thị nữ đằng sau, “ dò la xem hai ngày qua đại phu nhân gặp những ai, nhất là hôm nay!” ****** Trong thư phòng của Ân lão gia, bầu khí vô cùng nặng nề. Ân Hiến Kha đứng bên cửa sổ, ánh mắt chăm chú vào mảnh rừng tùng bên ngoài, mãi lâu sau mới quay đầu, giọng khàn đặc phảng phất nỗi tang thương, “Con rất giống ông.” “Ông nội --” Ân Hiến Kha phất tay ngắt lời Ân Từ Mặc, “Ông muốn nghe lời thừa, chết hai người cũng chẳng to tát gì. Bất quá ông muốn biết con dùng giá đắt như thế nhưng có đạt được mục đích của mình ?” “Ông nội, con --” Ân Từ Mặc xấu hổ cúi đầu. Ả hiểu tại sao lại thế này. Tất cả các kế hoạch đều rất bí mật, đáng lý ai có thể nhận ra mới đúng. Thế nhưng mấy ngày trước chẳng hiểu sao lại có cái gọi là giải đoán chuyện kể được diễn thuyết tại hai tửu lâu lớn trong Kinh thành, gây được tiếng vang rất lớn. Đặc biệt, người kể chuyện vì muốn hấp dẫn chú ý của mọi người nên sau khi trình bày bối cảnh và quá trình phát sinh ám sát xong liền lấy việc suy đoán xem ai là kẻ đứng sau màn giật dây ra để treo giải thưởng. Quan khách sau khi nghe kể chuyện xong đều có thể tự mình suy đoán, sau đó ra nghi vấn của mình về kẻ chủ mưu phía sau, đương nhiên phải kèm theo phân tích thỏa đáng. Tất cả những đáp án này được người kể chuyện sàng lọc lần, sau đó dán lên vách tường để quan khách nào bước vào tửu lâu đều có thể bỏ phiếu. Sau năm ngày, năm người có số phiếu nhiều nhất nhận được các phần thưởng khác nhau. Phiếu để quan khách bầu chọn do tửu lâu cung cấp, mỗi người được phiếu miễn phí, còn nếu muốn thêm phiếu nữa phải trả tiền. Kinh thành vốn dĩ nằm ngay dưới chân Thiên tử, trí tuệ của dân chúng nơi đây hoàn toàn thấp. Thêm vào đó, những người có thể ra vào tửu lâu đều phải là kẻ chân đất, chỉ cần liên tưởng chút thôi là có thể hiểu ngay câu chuyện giải đoán kia chính là trực tiếp phản ánh lại kiện ám sát vài ngày trước đó. Ai mà chẳng có chút tính ba hoa trong người, hơn nữa lại có cơ hội để khoe khoang bản thân và nhận được tiền thưởng, thế nên câu chuyện này liền lập tức nổi như cồn. tại, Ân Từ Mặc chỉ cần vừa ló mặt ra ngoài lập tức nhận được những ánh mắt khác thường của người ta, đúng là có miệng cũng khó mà cãi. “Phải xử lý việc này thế nào chắc ông cần dạy con chứ?” “Ông nội yên tâm, con biết phải làm thế nào.” “Chuyện mua bán bên Cừ Nam thuận lợi chứ?” “Mới đầu coi như thuận lợi, đặc biệt là củi và vải dệt bán rất chạy, lợi nhuận của đợt hàng đầu tiên ước chừng bảy mươi vạn lượng bạc, đường mang về đây. Nhưng sau thời gian có kẻ thấy chúng ta buôn may bán đắt liền hùa theo, giật mối của chúng ta ít.” Tục ngữ , gốc quan tài mà vốn cũng quan tài, chẳng buôn bán gì có lời bằng mua bán quan tài hết. Bởi thế nên Ân gia vừa nhận được tin có thiên tai xảy ra liền tập trung chuẩn bị để buôn bán độc quyền món hàng này, và nó cũng mang lại nhiều tiền nhiều bạc, phụ mong đợi của nhà họ. Ân Hiến Kha gật đầu, khá hài lòng với số bạc này, “Hùa theo là đương nhiên thôi, song chúng ta có thể kiếm được nhiều tiền như vậy từ tay các thương gia lão luyện và khôn khéo là rất tốt rồi.” Dù sao tiền kiếm từ thiên tai cũng thể nào lâu dài, bởi sau khi mọi việc quay lại quỹ đạo buôn bán xuống dốc ngay. “Tuy nhiên --” Ân Từ Mặc chần chừ. “Tuy nhiên cái gì?” “Tạ gia có mở y quán ở Cừ Nam, mỗi ngày có đại phu xem chẩn miễn phí cho dân trong vùng, dược liệu cũng bán giá dễ chịu. Dân chúng có bệnh chỉ cần bỏ chút tiền là có thể được chữa trị. chỉ thế, mỗi ngày y quán còn nấu hai thùng trà thảo dược để mọi người uống miễn phí, xưng là trà này do đích thân Thái y đương triều ra toa, có tác dụng sáng mắt mát gan, phòng gió giải nhiệt, trừ tê thấp, giải độc cơ thể. Bởi vậy, y quán của Tạ gia rất được lòng dân.” Ân Hiến Kha xoa con mắt mệt mỏi, “Tạ gia làm vậy là muốn giành vinh quang trước mặt Hoàng Thượng, mặt khác còn có thể giải vây cho Tạ Uyên Bảo đây mà. đúng là hòn đá hạ hai con chim. Cái lão Tạ Trì Lễ kia trước giờ đúng là biết tính toán!” Ân Hiến Kha biết rằng y quán này đem lại cho Tạ gia ít bạc, tuy so ra kém tiền buôn quan tài của Ân gia nhà họ, nhưng được cái thanh danh dễ nghe. Hơn nữa, Ân Hiến Kha còn biết người đưa ra ý tưởng mở căn y quán này hoàn toàn phải là Tạ Trì Lễ mà là Tạ Ý Hinh, nếu lão biết chừng đêm nay lại ăn ít cả chén cơm ấy chứ. Ân Từ Mặc lẳng lặng lắng nghe. Đúng thế, hòn đá hạ hai con chim! phải Ân Từ Mặc biết việc mở y quán ở khu vực bị thiên tai có lợi ở chỗ nào, nhưng vì y quán thể kiếm tiền được nhanh so với buôn bán. Tại những thời kỳ đặc thù thế này, kiếm được nhiều tiền bị dân bị nạn chỉ mặt mắng ác độc, nhưng kiếm được ít quá lại chẳng làm được gì. Ân gia muốn phát triển nên rất cần tiền, cần mau chóng có được khoản tiền lớn để làm bệ phóng, mà buôn quan tài là cách có được tiền nhanh nhất. Hơn nữa, toàn Ân gia cũng chỉ có thể xuất ra được bao nhiêu đó tiền thôi, thể lo liệu lúc cả hai được, nếu muốn mở cái y quán đầy đủ hoàn toàn thể làm việc buôn bán kia. Từ giờ về sau, Ân gia cần là tiền tươi thóc để phát triển chứ phải là thanh danh. Đây phải là thanh danh quan trọng, nhưng giữa tiền tài và thanh danh Ân gia nhà họ bắt buộc chỉ được chọn . “Ai, đời mà! Thôi, Tạ gia là gia tộc có tính co giãn rất cao, gặp mạnh cứng, thấy yếu mềm. Chúng ta vốn xây dựng kế hoạch dưới tình huống là họ hay biết mà chậm rãi tằm ăn lên từng phần thực lực của họ, sau đó lại làm cho Tam Hoàng tử chìa tay giúp họ chút. Ân tình đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi như thế nhất định khiến cho Tạ gia dần dần nghiêng về phía Tam Hoàng tử. Sau đó lại lợi dụng Tạ gia, để họ ra mặt đối phó với đám thế gia khác, giúp Tam Hoàng tử đăng cơ đồng thời tiêu hao lực lượng của Tạ gia. Đợi khi sinh lực nhà họ tổn hại nặng nề búa đập tan. Kế hoạch tuy tốt, nhưng tiếc là bọn họ phát được, mà Ân gia nhà ta tại lại đủ lực để đối đầu với bọn họ. Vậy thôi tạm thời đóng băng hết mọi kế hoạch đối phó Tạ gia .” Ân Từ Mặc yên lặng nghe Ân Hiến Kha phân tích, gật đầu. Ả cũng cảm thấy Ân gia nên núp thời gian, an tâm phát triển chính mình tốt hơn.
Mới biết truyện qua 1 bạn giới thiệu face của Cung. Truyện hay quá. Editor dịch cũng rất tuyệt nữa. Bạn cố gắng lên nhé.
☆, Chương 27 Tạ Ý Hinh bàn bạc với Trình quản xong, vừa ra tới cửa bị ngăn lại, “Tạ đại tiểu thư, tiểu thư nhà ta có lời mời.” Nàng đưa mắt nhìn gã sai vặt, “Tiểu thư nhà ngươi là ai?” “Tiểu thư nhà ta là Tương Thấm Hạ, ở lầu hai xin đợi Tạ tiểu thư hạ cố.” Bút Chí các chia thành hai tầng, tầng có thiết kế phòng riêng chuyên dành để chiêu đãi số khách quý. Mặt của Tương Thấm Hạ bị chém hỏng, lý ra giờ còn phải ở trong nhà để tĩnh dưỡng chứ sao lại ra ngoài lung tung thế này? Người đến chuyện gì tốt, chuyện tốt lại đến. Xem thái độ cứng rắn của gã sai vặt này, vả lại Bút Chí các cũng có thể coi như là địa bàn của Tạ gia, Tạ Ý Hinh cảm thấy có lên gặp chút cũng sao. Tạ Ý Hinh thâm ý nhìn sang Xuân Tuyết, Xuân Tuyết lập tức kiếm cớ lui xuống. Gã sai vặt cũng để ý tới Xuân Tuyết, đưa tay ra ý mời Tạ Ý Hinh. Tạ Ý Hinh hơi gật đầu với gã, “Mời dẫn đường.” Sau khi cân nhắc chút, Xuân Tuyết tìm Trình chưởng quầy, “Trình chưởng quầy, lầu hai Bút Chí các có mật đạo nào có thể nhìn được tình hình trong phòng riêng ?” Trình chưởng quầy ngạc nhiên, hỏi ngay, “Đại tiểu thư tới phòng riêng?” “Đúng vậy.” “ theo ta.” Tạ Ý Hinh lên lầu, cửa phòng riêng mở ra liền thấy được Tương Thấm Hạ ngồi ngay ngắn trước bộ đàn cổ, nghe cửa mở ngước mắt lên nhìn, đôi mắt đẹp chứa đầy nét bi thương. Tương Thấm Hạ nhìn khuôn mặt đẹp tựa phù dung lại thắm như hoa đào nở rộ của Tạ Ý Hinh, trong lòng ngăn được nỗi chua xót. Sao số ả họ Tạ kia lại tốt thế biết, chỉ bị thương sau lưng mà bị ngay khuôn mặt “vốn quý” như các nàng, vậy còn may mắn cứu được Ngũ Hoàng tử. Nghĩ vậy, trong mắt nàng khỏi lóe lên ánh tức giận. Tạ Ý Hinh thản nhiên đối diện ánh mắt oán hận của ta. Có số người là thế, chẳng bao giờ thích nhìn thấy người khác tốt hơn mình, đến khi bản thân gặp chuyện gì bất hạnh y như rằng mực muốn kẻ khác cũng phải bi thảm gấp mình trăm lần. “Tương tiểu thư sao lại rảnh rang ra ngoài thế này?” Sau khi vào cửa, Tạ Ý Hinh kín đáo nhìn lướt qua mạng che mặt của ta. Mạng dày nhưng phải là loại trong suốt, song cũng nhìn thấy vết thương ra thế nào, ắt hẳn là thuộc loại cực kỳ nghiêm trọng. “Tạ đại tiểu thư chẳng phải cũng ra ngoài đấy thôi!” Tương Thấm Hạ cười cười, “Trà của nhà Tạ tiểu thư cũng tệ lắm, nếm thử .” xong, Tương Thấm Hạ lại tự tay rót cho nàng chén trà. Tạ Ý Hinh bỗng cảnh giác. Nàng và Tương Thấm Hạ chỉ là quan hệ xã giao hời hợt nên biết tường tận ta là người thế nào, thế nhưng dựa theo ít tin tức loáng thoáng, ta cũng phải là người rộng rãi. khi khác thường tức là có chuyện nha. Tạ Ý Hinh mang vẻ mặt được quan tâm mà đâm lo đưa tay tiếp nhận chén trà, nâng lên miệng nhấp môi ra vẻ rồi đặt xuống ngay chứ uống vào. Tương Thấm Hạ cũng để ý, “Tạ muội muội, lòng mà , ta rất hâm mộ vận may của muội. Tuy là phải nằm giường hơn nửa tháng đấy song sau này mặt muội cũng để lại vết sẹo khó coi như ta và Tần tỷ tỷ. Chúng ta như vầy về sau sợ là lấy được ông chồng nào tốt.” “Vậy à? Tương tỷ tỷ hâm mộ ta, thế tỷ có biết ta lại hâm mộ người khác ?” “Tạ muội muội hâm mộ ai?” “Ân Từ Mặc chứ ai. Nàng ta hôm đó thế mà lại chẳng rớt cọng lông nữa kìa.” Tạ Ý Hinh ngang nhiên bôi đen chụp mũ. “Nàng ta?” Mắt Tương Thấm Hạ thoáng loại cảm xúc khó hiểu. Hai người lại hàn huyên thêm lúc, nhưng Tạ Ý Hinh vẫn hiểu ta muốn mời mình lên đây để làm gì, thấy thời gian trễ nên liền đưa lời cáo từ. Cái làm nàng càng kinh ngạc chính là Tương Thấm Hạ cũng hề có chút ý ngăn trở nào. Lòng Tạ Ý Hinh nặng chịch, cảm thấy nhất định sắp có chuyện xấu xảy ra. Tương Thấm Hạ nhìn bóng Tạ Ý Hinh rời , lạnh lùng cười, “Con bé này thông minh đấy, lại rất thận trọng nữa, lúc uống trà chỉ dính môi thôi chứ hề nuốt vào bụng ngụm nào. Nhưng nó ngàn vạn lần cũng thể nghĩ tới rằng ta bôi cái thuốc kia ở miệng chén, chỉ cần dính chút thôi cũng đủ. Mấy kẻ kia sắp xếp đâu vào đấy chưa?” “Nô tỳ làm tiểu thư cứ yên tâm .” Tương Thấm Hạ cười hài lòng, mắt đầy ánh ác độc, “Vậy là tốt rồi! Đám dân đen kia đúng là vớ bở, đâu phải ai cũng có thể thưởng thức được mùi vị của đại tiểu thư họ Tạ đâu.” “Sao rồi?” Tạ Ý Hinh xuống lầu, đứng chờ ngay chỗ lúc nãy vừa ngồi bàn việc với quản . Trình chưởng quầy và Xuân Tuyết cũng xuống tới, Xuân Tuyết tức giận thuật lại cho Tạ Ý Hinh nghe những gì mình vừa nghe được. Có số người đúng là vừa được như ý lập tức huênh hoang! Lúc nãy, nàng ra hiệu cho Xuân Tuyết làm vậy chẳng qua là để phòng hờ, nhỡ nàng có trúng bẫy sau khi nàng rồi Tương Thấm Hạ rất có thể bất cẩn mà lộ ra. ngờ lại đúng là phát huy công dụng. Tạ Ý Hinh biết “nó” ở đây là Tương Thấm Hạ chỉ mình, cười khổ, “Xem ra ta hẳn là trúng xuân dược rồi.” Nàng có thể đại khái đoán được ý tưởng của Tương Thấm Hạ lúc này, chẳng qua là hy vọng mình cũng bị hủy hoại, theo dạng nào đó, giống ta thôi. Mà theo ý tứ trong câu của Tương Thấm Hạ hình như còn có cái bẫy rập khác được dàn xếp mai phục đường về của nàng nữa. Xuân Tuyết đâm hoảng, lo lắng , “Chúng ta nhanh chóng hồi phủ thôi!” Tạ Ý Hinh lắc đầu, nghĩ nghĩ rồi , “Trình thúc, chúng ta làm thế này...” Trình Khánh Minh lắng nghe, hai mắt sáng lên, liên tục gật đầu, cuối cùng câu, “Đại tiểu thư chờ chút, ta làm ngay.” Chẳng bao lâu sau, trẻ che mạng ra cửa Bút Chí các, được tỳ nữ đỡ lên chiếc xe ngựa mui xanh ngọc rời . Ngoài ra còn chiếc xe ngựa nhìn vô cùng bình thường khác theo xa xa phía sau. Ngồi trong xe ngựa, Tạ Ý Hinh cảm thấy thân thể bắt đầu rã rời, dần dần nóng lên theo nhịp xóc nảy của xe ngựa, chỉ lát sau mặt mày ửng đỏ, đầu ngực ma sát với vải vóc từ từ dựng thẳng, hạ thân cũng thấm ra cỗ ẩm ướt dinh dính. “Tiểu thư, dược bắt đầu có tác dụng rồi à?” Xuân Tuyết vô cùng lo lắng nhìn khuôn mặt đỏ rực của tiểu thư. Tạ Ý Hinh vô cùng bứt rứt khó chịu. Thuốc kia nàng chỉ dính môi có chút xíu mà khó chịu thế này, Tương Thấm Hạ uống xuống cả ly chắc giờ chống đỡ nổi! lúc nàng miên man suy nghĩ, xe ngựa ngừng lại. “Tiểu thư, có chuyện.” Phu xe . Xe ngựa phía trước đột ngột dừng lại. Tình huống kế tiếp, bảy tám tên lưu manh từ trong ngõ ra, nhìn là biết có ý định gì tốt. “Úi chà, nàng bé xinh này ở đâu ra thế nhỉ? Nhìn cũng thuận mắt quá chứ.” “Để chúng ta , tiền bạc xe các ngươi cứ lấy dùng.” Tương Thấm Hạ dựa vào tỳ nữ, mặt mày nhăn nhó. Từ lúc còn ở Bút Chí các, nàng ta thấy đầu óc choáng váng nên định hồi phủ ngay, lúc lên xe ngựa thân thể nặng trình trịch. Chỉ được nửa đường, nàng ta cảm thấy sai sai chỗ nào, đến khi nhìn kỹ cách bố trí trong xe ngựa cùng với hướng xe suýt nữa hồn phi phách tán, chưa kịp làm ra phản ứng gì biến cố lập tức xảy ra. tại, ngay cả phu xe lẫn gã sai vặt tâm phúc chuyên theo nàng ta ra ngoài cũng chẳng thấy đâu, còn kẻ vừa giúp nàng ta đánh xe lập tức chạy mất dép khi vừa thấy tình huống xấu. Lúc này, nàng ta chỉ còn biết oán hận con nha hoàn ngu xuẩn trăm voi được bát nước xáo này, ngay cả lên sai xe ngựa mà cũng còn biết! “Hôm nay chúng ông đây xem mày vừa mắt, đến tiền làm chi để mất tình mất nghĩa nha, các huynh đệ thấy đúng ?” Kim Nhị dẫn đầu, quay sang với vài kẻ lâu la đứng phía sau. Nhìn đám du côn trước mặt, Tương Thấm Hạ biết ngay đây là những kẻ mà nàng ta chuẩn bị để xử lý Tạ Ý Hinh, giờ hóa ra lại chính bản thân mình muốn nuốt quả đắng. Đúng là đáng chết! Thấy bọn chúng cợt nhả đến gần, nha hoàn của Tương Thấm Hạ quát lớn, “Coi chừng cái miệng của các ngươi đó, đây là tiểu thư của Tương quốc công phủ. Biết thời biết thế mau cầm lấy tiền bạc rồi biến ngay, Tương gia truy cứu. Bằng , hừ!” Chát! “Bằng thế nào, hả?” Kim Nhị quăng cho nha hoàn cái tát cực mạnh khiến miệng ả nha hoàn lập tức rỉ máu. Sau đó, chỉ cần tay là chộp được Tương Thấm Hạ kéo lại, ôm vào trong lòng. Khi giật bỏ mạng che mặt, lập tức liền thấy ngay vết sẹo kia, trong lòng có hơi thất vọng nên miệng lập tức trở nên ác độc, “Lúc che mặt cứ tưởng mỹ nhân, ai dè bỏ mạng hóa ra lại là đồ quái dị, hèn chi có người phải bỏ tiền để chúng ông giúp mày phá trinh.” Sau đó, chu miệng hôn hai cái, xong lại chậc chậc khen, “Bất quá thân thể này vừa thơm lại vừa mềm, nương đầu bài của Ỷ Hồng viện cũng mướt mát quyến rũ bằng con này đâu nha.” Tương Thấm Hạ nghe Kim Nhị xát muối lên vết thương trí mạng của mình, vậy còn dám so sánh mình với mấy ả đê tiện nơi kỹ viện, ánh mắt nhìn lập tức phóng ra tia oán độc. Kim Nhị hết hồn, lập tức giáng cho nàng ta hai cái tát, “Đồ thối tha, dám nhìn ông nữa ông đánh chết mày!” Tương Thấm Hạ nhìn tên du côn các đảng ôm mình, “Giờ các ngươi ngay ta bỏ qua cho, bằng ngươi gánh nổi hậu quả đâu.” “Ha ha ha, chờ ngươi làm vợ ta rồi ta cần gì phải sợ Tương gia.” Kim Nhị đắc ý , sau đó vô cùng hài lòng khi thấy sắc mặt nàng lập tức trắng bệch ra. Kim Nhị này là kẻ lưu manh nổi tiếng tại Kinh thành, cả ngày chỉ biết đá gà đua chó chơi bời lêu lổng đùa giỡn con nhà đàng hoàng. Hôm nay có người tìm , bảo rằng có phi vụ phá hỏng trong sạch của muốn ra tay. Xưa nay vốn quen làm mấy chuyện này nên lập tức đồng ý chẳng cần nhiều. Bởi thế cho nên Tương Thấm Hạ gặp phải kiếp nạn này. Lúc trước, vì để tránh việc đám lưu manh nghe được danh tiếng của Tạ gia mà sợ hãi dám nhận phi vụ này nên nàng ta giấu danh tính của bị hại, chỉ cho biết dấu hiệu của xe ngựa. tại, chính bản thân nàng ta ngồi chiếc xe ngựa đó nên đúng là hết đường chối cãi. Kim Nhị cũng đến khi đối mặt với Tương Thấm Hạ và tỳ nữ mới biết phi vụ này lớn như vậy, nên đâm lao đành phải theo lao. hoàn toàn tin cái gọi “ truy cứu” kia, mà chỉ có nắm chắc trong tay nhược điểm của đối phương mới có thể khiến cho có cảm giác an toàn. Vả lại, tục ngữ cũng có câu “có gan làm giàu” mà, nên lá gan của lập tức phình to, nghĩ, đợi phá trinh Tương tiểu thư xong ả cũng bắt buộc phải gả cho mình thôi, lúc đó chẳng phải mình là gia (con rể) của Tương quốc công sao. Nghĩ thế, trong mắt Kim Nhị lộ ra ánh sáng khiếp người, bắt chặt lấy cằm Tương Thấm Hạ ghé môi hôn lên. Tương Thấm Hạ giãy dụa, nhưng càng giãy dụa cơ thể lại càng yếu mềm, cuối cùng chỉ có mềm nhũn chút sức lực dựa vào Kim Nhị. Xoẹt tiếng, quần áo bị xé rách vạch ra. “Dừng tay!” Ngay tại thời khắc Kim Nhị định giở trò với Tương Thấm Hạ, Chu Thông Dục tới, vẻ mặt sát khí đằng đằng. Thấy Chu Thông Dục xuất , trong mắt Tạ Ý Hinh loé lên tia thấu hiểu. ra là thế! Chu Thông Dục đúng là tận sức tận lực để làm cho Tam Hoàng tử có thể nhận được hỗ trợ từ Tạ gia nha. Hôm nay nếu là nàng chui vào cái bẫy rập này ngoài con đường buộc phải gả cho Chu Thông Dục hoặc tên lưu manh kia ra chỉ còn nước xuống tóc tu. Nếu bọn chúng còn nhẫn tâm hơn nữa, Chu Thông Dục chờ nàng bị vũ nhục xong rồi mới xuất , nên có gả được cho y chẳng qua là do y bố thí thôi. Ác độc, quá ác độc! “ thôi, quay về.” Xuân Tuyết ngây thơ hỏi, “ xem tiếp sao?” “ được.” Tạ Ý Hinh lại biết cũng có chiếc xe ngựa bình thường theo phía sau xe nàng, khoảng cách xa gần cho đến khi nàng về đến nhà. “Thế tử An Quốc Hầu, cứu ta với!” Tương Thấm Hạ nhìn thấy Chu Thông Dục giống như kẻ sắp chết chìm nhìn thấy cọng rơm cứu mạng. Sao phải là Tạ Ý Hinh? Trong mắt Chu Thông Dục thoáng nét ngạc nhiên và ghét bỏ. Đúng vậy, chính y là kẻ ngầm cho người tiết lộ thông tin Tạ Ý Hinh hôm nay ra ngoài cho Tương Thấm Hạ. Y biết nàng ta lòng dạ hẹp hòi, tính ghen tị cực cao, rất ghét thấy người khác tốt đẹp hơn mình. Nàng ta chắc chắn rất ghét Tạ Ý Hinh, tiết lộ tin tức cho nàng ta tốt hơn việc chính y phải nhúng tay vào. Dù sao y cũng đâu có muốn Tạ Ý Hinh chết mà chỉ muốn có người phối hợp với y để diễn vở kịch thôi. Quả nhiên, căn cứ theo tin tức từ thám tử mà y gài trong Tương gia truyền về, Tương Thấm Hạ sau khi nhận được tin liền lập tức ra tay sắp xếp. Đáng tiếc, ngay cả việc cỏn con này mà nàng ta cũng làm xong! Nhưng y lại thể thấy chết mà cứu được, dù sao Tương Thấm Hạ cũng mang họ Tương. Chính vào lúc này, đuôi mắt y bắt được hình ảnh chiếc xe ngựa bình thường đến thể bình thường hơn chậm rãi rời . Y chợt nhớ vừa rồi lúc y xuất ở đây chiếc xe ngựa kia cũng đậu ở đó, cứ tưởng rằng là cái xe trống, ngờ... Đột nhiên, đầu óc Chu Thông Dục chợt lóe sáng, bên trong là nàng, nhất định là nàng! Mắt Chu Thông Dục chớp lên vẻ u, lập tức mọi việc trở nên ăn khớp với nhau. Y vừa giật mình vì tỉnh táo và minh mẫn của Tạ Ý Hinh, đồng thời quyết tâm phải chiếm bằng được nàng càng dâng cao. Đáng tiếc, ngay lúc này phải cứu cái con bé ngu xuẩn kia trước cái . Ngoài cửa chính Tạ phủ, Xuân Tuyết đỡ Tạ Ý Hinh mềm oặt lên kiệu, lập tức vội vàng chạy về hướng nội viện. “Ngũ điện hạ, giờ chúng ta còn đưa lên bái thiếp nữa ?” Quân Nam Tịch đăm chiêu, cũng mơ hồ đoán ra được chuyện gì xảy ra người Tạ Ý Hinh, “ cần, hôm nay Tạ đại tiểu thư phỏng chừng gặp khách được, hôm khác chúng ta lại đến. Đúng rồi, sau khi quay về ngươi lấy lọ bách hoa thanh tâm hoàn, mau chóng quay lại Tạ phủ tặng cho Tạ đại tiểu thư. Ta nghĩ giờ phút này nàng nhất định rất cần đến nó.” Quân Nam Tịch ngờ hôm nay theo phụ hoàng ra ngoài lại gặp được nhiều chuyện như vậy, càng thú vị hơn là xem được hơi tới mấy vở diễn. Khi Phụ hoàng hồi cung, bẩm xin về sau, sau đó hộ tống Tạ Ý Hinh suốt dọc đường vì muốn tự mình tới nhà gặp nàng để với nàng lời cảm tạ, bởi nếu gặp mặt bên ngoài mà những lời này có vẻ có thành ý. Chẳng thể nào ngờ, chính bởi vậy mà lại được nhìn thấy vở tuồng hay. Dạo gần đây, các hành động của đại tiểu thư nhà họ Tạ có khác biệt rất lớn so với những miêu tả về nàng trước đây, thể tâm tư vô cùng kín đáo chặt chẽ, so với phong cách xử đơn giản thô bạo trước đây có tiến bộ rất nhiều. Bất quá như vậy cũng tốt, lớp trẻ nhà họ Tạ cũng nên có cá nhân vượt trội như thế để đứng ra chống đỡ cho gia tộc. Quân Nam Tịch nghĩ.