1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mỹ Thực Mua Đứt Mỹ Nam - Thời Nhĩ (Full 50C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 27

      Editor: My
      Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày

      Vốn cho là Giản Ngộ Châu chỉ là nhất thời ra tay ôm , rất nhanh phát cảm giác ôm món đồ chơi thích kia giống nhau liền buông tay, kết quả thế nhưng đường đều ôm chặt, thậm chí càng lúc càng sít sao, trầm trầm đem Lục Phồn ngồi vào trong lòng. Lục Phồn đường như đứng đống lửa, như ngồi đống than, nghĩ đẩy, lại dám dùng sức, hết lần này tới lần khác hai người ở phía trước cười ngừng, dùng di động chụp hình, "Chờ cho Giản tỉnh lại, ta được đưa cho xem chút, cho biết mình lúc ngủ khi say ăn hiếp con như thế nào, ha ha ha."

      Lục Phồn có chút ít bất đắc dĩ, "Các cậu cũng đừng tham gia náo nhiệt... lúc nào tỉnh?" bây giờ hoang mang.

      "Lúc trước uống chén là ngủ thẳng mười hai giờ, hôm qua uống tới ba chén, chung cũng phải xế chiều." Tiểu Trương bỏ đá xuống giếng, "Hơn nữa nếu đem bỏ món đồ chơi thích vô cùng điên cuồng."

      Lục Phồn: "..."

      ý thức được chính mình vướng vào chuyện rất lớn, phiền toái.

      Xe chạy hơn hai tiếng quẹo vào con đường vùng núi thưa thớt ít người, Đại Thanh Cốc là điểm du lịch được xây dựng theo mô hình tự nhiên mới phát triển trong mấy năm gần đây nên phương tiện giao thông vẫn còn thưa thớt, rất nay con đường vào có quá nhiều uống lượn gập ghềnh. Qua nhiều khúc quanh co có mấy người dầu dần thấm mệt mà ngủ, cuối cùng cũng đến nơi.

      Đập vào mắt chính là bãi cỏ xanh trải dài bát ngát, mây trơi trời xanh ngắt, phía xa xa còn có rừng cây lớn cao vút xanh um, khắp nơi đều lộ ra mùi khí thiên nhiên từ đất và cây trong lành làm tinh thần người ta sảng khoái hơi thở.

      Đại Thanh Cốc là khu vực thiên nhiên rất lớn, đoàn làm phim đường khác để tránh khu du khách tham quan, dưới chân núi là ngôi nhà để dừng chân.

      Sau khi xe dừng lại cả ba người đều rất mệt mỏi nhưng Giản Ngộ Châu vẫn ngủ say sưa làm người ta phải trừng mắt.

      Trần Tiêu cùng tiểu Trương hợp lực kéo tay và chân ra nhưng đều vô lực, có chút dở khóc dở cười, mấy cố gắng lôi kéo ra nhưng rồi đành ngậm ngùi lắc đầu.

      Mặc dù xe có khí mát mẻ nhưng Lục Phồn bị Giản Ngộ Châu cứ như thế ôm cứng ngắt khiến cho trán của Lục Phồn cũng phải thấm ra lấm tấm mồ hôi. cũng phải đành hạ xuống tâm tình, mà hết cánh, người này ôm chặt lấy , nagy cả có hai người đàn ông khác kéo hộ đều buông, lúc này biết phải làm cách gì để thoát thân. (má ơi, này hài vãi ah).

      Chẳng lẽ cứ để Giản Ngộ Châu coi như gấu koala mà ôm, sau đó tiểu Trương và Trần Tiêu cùng nhau đưa hai người vào gian phòng? ! Hình ảnh quá khiêu khích, khẳng định gây kinh ngạc đến ngây người đối với ai trông thấy.

      trong lúc ba người tìm cách xoay sở Giản Ngộ Châu tựa hồ lầm bầm câu gì, Lục Phồn khẽ cúi đầu nghiêng tai ghé sát bên miệng để xem gì. Mấy giây sau, lại hàm hàm hồ hồ niệm câu, lúc này Lục Phồn nghe , gọi tên.

      Lục Phồn cho rằng tỉnh táo, nên : "Là tôi. Trong phòng so với xe thoải mái hơn nên trở về lại tiếp tục ngủ , buông tay ra?"

      biết Giản Ngộ Châu có nghe lọt mà hay tay quấn chặt lấy eo bỗng buông ra, thả lỏng, tiểu Trương và Trần Tiêu mổi người bên vát cánh tay dìu về phòng nghỉ.

      ngang qua nhân viên làm việc ở bố trí thiết bị đạo cụ, nhìn thấy màn này cũng nhịn được buồn cười, chỉ ba chén rượu liền mềm nhũng như thế thiệt cũng có ai .

      người áp lực biến mất, Lục Phồn cuối cùng là thoải mái nhảy xuống xe, dưới chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ. Đỡ cửa xe, xoa xoa hai chân tê dại, tại chỗ đạp vài cái sau mới chậm rãi chuyển biến tốt đẹp.

      Đoàn làm phim bao trọn khu nhà dân được trùng tu thu dọn gọn gàng sạch , trong phòng sáng sủa, mặc dù so ra kém hơn với khách sạn cấp năm sao, nhưng là dựa vào quan cảnh nước biếc núi xanh, gió mát lùa cửa sổ nơi này đẹp, làm cho người sống nơi thành thị đầy ồn ào bụi bặm cảm xúc đầy hài lòng với nơi đầy tĩnh lặng.

      Lục Phồn dạo vòng bốn phía, sau đó mới thỏa mãn vừa lòng thong thả qua trở về khu nhà nghỉ.

      Trần Tiêu sắp xếp cho gian phòng đơn đối diện với phòng của Giản Ngộ Châu, cách xa những phòng khác của nhân viên đoàn làm phim, để tránh có những phát sinh phiền toái. Lục Phồn trở lại căn phòng, ngã mình lên chiếc giường êm ái, lăn qua lăn lại trong lớp chăn bằng tơ mang cảm giác lành lạnh từ phía sau lưng men theo dây thần kinh bấu víu quấn lên não, ở ngời vào mùa hè đầy nóng bức liền chạy đến chỗ non xanh nước biết gió phất phơ, ôi thể nào diễn tả được, đây là loại hưởng thụ lớn lao.

      vốn định là hưởng thụ cảm giác trọn vẹn, ngày hôm nay phải thức dậy sớm, ở xe cũng thể ngủ, kết quả mới vừa nằm xuống bao lâu liền nhớ tới trong phòng đối diện còn có người say thất điên bát đảo . Nội tâm giãy giụa lát, còn là nhận mệnh mà xuống giường, muốn cho hầm cách thủy chén canh giải rượu.

      Dân xá chủ nhân là vị phong chúc lão nhân, mang trương tiểu thấp ghế trúc ngồi ở hành lang hạ, xem bận rộn kịch tổ nhân viên, mà là tự cái ở đó ngẩn người. Lục Phồn do dự cái chớp mắt, liền tiến lên, hỏi thăm có hay có thể mượn lò than cùng cái hũ, lão nhân nhĩ lực tốt, tam lần lão nhân mới run run rẩy rẩy chỉ chỉ phòng bếp phương hướng.

      Lục Phồn tiến phòng bếp vừa nhìn, nguyên liệu nấu ăn nồi cụ cái gì cần có đều có, đại khái là kịch tổ biết tiến vùng núi, đưa cặp lồng đựng cơm quá phương tiện, cho nên dứt khoát làm cơm tập thể .

      ở lũy vài đại chồng chất rau dưa loại thịt bên trong chọn trong chốc lát, sau đó lựa bước tiến mới tươi ngưu cốt, nấm hương cùng củ cải, ở dưới vòi nước rửa sạch sau cắt hảo dự bị.

      Cha của Lục Phồn là người Chiết Giang, nơi đó là thôn , trong nhà đều có cái hũ om, mỗi khi có khách đến chơi làm hũ om, đổ vào rượu đỏ vào đó và ninh bếp than hồng, lúc mở nắp ra kia mùi thơm có thể bay ra rất xa. Mặc dù trong thành thị hiếm khi có người lại dùng lò than hầm cách thủy, nhưng rất thích cách nấu cổ xưa chất phác này, dùng cái hũ hầm cách thủy lò than, hương vị nấu trong nồi đất rất khác xa, hương vị thơm ngon gần như hận thể đem đầu lưỡi đều nuốt vào.

      Than vừa ửng hồng lên Lục Phồn cho nước vào trong cái hũ đsau đó đợi nước sôi cho xương bò vào, đậy nắp lại.

      Ninh bằng than cần thời gian dài, tranh thủ mà lướt di động trong thời gian chờ đợi, chờ cho nước hầm xương sôi cũng quá lâu đem củ cải cùng nấm hương bỏ vào, tiến hành cho thêm gia vị cây thìa là cùng hoa hồi.


      Canh xương bò hầm cách thủy được lúc, mở nắp ra thấy nước mang màu trắng sữa nóng hổi cùng mùi hương đặc bay ra dụ hoặc nước miếng biết bao nhiêu người. Lục Phồn cắt mấy đoạn hành, nêm thêm ít muối sau đó lấy cái chén sứ, từng muỗng từng muỗng gắp tahn bỏ vào trong chén để đắp lên cái nắp.

      Đúng lúc này, có người vì mùi hương mà đến, tựa tại cửa nhìn hồi lâu, cuối cùng vẫn là nhịn được mở miệng, " ở đây hấm cách thuỷ món gì vậy? Rất thơm."

      Lục Phồn quay đầu lại, trong nháy mắt hoảng sợ liền buông cái muỗng rớt xuống đất.

      Xuyên, Xuyên Xuyên!

      phút chốc đứng lên, sau đó đem kích động phát run nơi tay mà để phía sau lưng, nỗ lực duy trì trấn định, "Cái kia, xương bò hầm nấm hương"

      Thẩm Uẩn Xuyên nhìn ra căng thẳng, hướng về ôn hòa cười cười, sau đó cất bước đến.


      khom lưng nhìn kỹ cái hũ lò than, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía hỏi "... Có nấu dư , tôi có thể chứ?"

      Lục Phồn ngẩn ra, từ trong mắt nhìn ra tia sáng, nhịn được buồn cười, "Để tôi múc cho chén, có nấu dư mà."

      " chứ?" Thẩm Uẩn Xuyên xác nhận sau liền lại cầm cái chén, "Bỏ tiếc, đúng lúc tôi chưa ăn trưa, nếu để ý tôi ăn nhé?"

      Lục Phồn cảm thấy Xuyên Xuyên tại bộ dạng này cầm lấy chén đợi đồng ý bộ dáng đặc biệt đáng , "Ừh, ăn ."

      Thẩm Uẩn Xuyên khách khí nữa, cầm lấy cái muỗng vớt thịt bò, nấm hương và củ cải trong hũ múc vào chén. hiển nhiên là đói bụng lắm, cũng có để ý gì đến hình ảnh cả, cứ thế đứng ăn ngon lành

      ăn uống tư thái rất giống Lục Thời, hơn nữa cũng giống như Lục Phồn lúc , giống Giản Ngộ Châu chỉ cần là mặt đối mặt liền làm cho người ta loại cực kỳ nghiêm túc thận trọng cùng uy hiếp cho nên Lục Phồn rất nhanh liền buông lỏng xuống, khóe miệng cũng mang nét cười, "Đoàn làm phim cũng để ý đến cơm nước sao?"

      "Chuyện đó cũng đúng" Thẩm Uẩn Xuyên nuốt xuống thức ăn trong miệng, "Hôm nay bận bịu, tất cả mọi người đói bụng. Tôi xem ra là may mắn khi đến nơi này."

      lời chuyển cái, " là người làm cho đoàn làm phim phụ trách việc cơm nước hả? Trước kia hình như chưa từng nhìn thấy ."

      Lục Phồn tưởng tượng hình ảnh mình nắm thìa sắt to lớn lật xào nấu cơm tập thể mà buồn cười, " phải là... nhưng tình cũng sai biệt lắm."

      Thẩm Uẩn Xuyên có tiếp tục hỏi, mà là , " nấu món canh này ngon." nhìn chén canh của mình cạn, thăm dò hỏi, "... Cách vài ngày hầm cách thủy lần hả?"

      ra nếu chỉ nhìn khí chất cùng tướng mạo mọi người hết sức dễ dàng đem quy Thẩm Uẩn Xuyên là loại người thanh cao nhưng lạnh lùng tài hoa cho dù miệng có cười cũng phải là người dễ đụng chạm, Lục Phồn cũng từng nghĩ như thế nhưng trong giây phút đối thoại ngắn ngủi này đây, lại cảm thấy Thẩm Uẩn Xuyên giống như cậu em trai ngốc của mình ở nhà, trước mặt người ngoài như cao ngạo khí thế bừng bừng, kiểu như "Đừng có mà đụng đến ta" nhưng người rất dễ tiếp xúc.

      Fan nữ hâm mộ trong nháy mắt chuyển biến thành người chị được hâm mộ.


      Lục Phồn nhìn mắt sáng long lanh, đành lòng làm thất vọng trả lời: "Hầm cách thuỷ bằng than thường xuyên, nhưng mỗi ngày đều nấu ăn, nếu như nghĩ muốn nếm thử, mỗi ngày tôi nấu nhiều hơn chút."

      "?"

      Lục Phồn gật đầu, do dự trong giây lát rồi : " ... Tôi cũng là người hâm mộ hé miệng cười: "Có thể vì người hâm mộ mà làm vài món ăn, tôi cũng rất thích thú."

      Thẩm Uẩn Xuyên cười cười, mặt mày thanh nhã, cả người giống như tranh thuỷ mặc thanh tao, nhã nhặn cùng điềm tĩnh.

      Rất khó có thể gặp được thần tượng, hơn nữa lại phát Xuyên Xuyên thực tế cũng là người khiến cho người ta thích, Lục Phồn có ít vui vẻ, thăm dò hỏi, "Xin hỏi có thể cho tôi chữ kí ?"

      Thẩm Uẩn Xuyên cười tiếng, "Đương nhiên là được chứ, uống canh của nấu rồi, tôi suy nghĩ làm cách nào để cảm ơn ."

      Lục Phồn tung tăng như chim sẻ thôi, quay đầu nhìn bốn phía phát hiệntre6n bếp điện có cây bút máy bọc gỗ, vì vậy lấy bút máy đưa cho Thẩm Uẩn Xuyên.

      Nhưng nơi này lại có giấy, làm sao bây giờ? sợ đợi tí nữa nếu Thẩm Uẩn Xuyên phải làm việc, vì vậy dứt khoát đem áo T-shirt của mình đưa ra. Thẩm Uẩn Xuyên kí áo T-shirt trắng của chữ kí, có thể là lo lắng bút máy ra mực nên cố ý nhiều lần tô đậm lên nét kí để tang dấu vết.

      Ôi T-shirt giá trị năm trăm vạn! ! ! Lục Phồn vui sướng hài lòng nhìn ký tên, nghĩ thầm đợi tí nữa liền cởi ra đem về nhà sau đó liền treo ở nhà.

      Rất nhanh, nhớ tới còn chưa đưa chén canh cho Giản Ngộ Châu nên vội vàng bưng lên chén sứ, cùng Thẩm Uẩn Xuyên lời từ biệt.

      Lục Phồn đến cửa phòng Giản Ngộ Châu gõ cửa “cốc, cốc” có trả lời, nhàng đẩy cái, Két….. tiếng cửa được mở ra.

      Trong phòng chỉ bày biện vài món trưng bày đơn giản, thậm chí ngay cả nền gạch cũng có, nhưng là ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ rọi chiếu ra bụi bặm, lại làm cho người ta loại yên tĩnh nghiêm mật cảm giác.

      Giản Ngộ Châu nằm chiếu, tư thế ngủ được hiền lành gì, tay ôm cái gối cùng khuôn mặt vùi vào trong đó.


      Lục Phồn bước chân nhè đem chén canh để lên bàn, vốn là nghĩ xoay người rời , kết quả lại ma xui quỷ khiến như thế nào lại ngồi xổm xuống trước giường, ánh mắt chuyên tâm quan sát khuôn mặt Giản Ngộ Châu.

      Khuôn mặt hoàn toàn khác với lúc tỉnh táo, bình thường luôn lộ ra vẻ nghiêm túc thận trọng lúc đúng là làm cho người ta cảm giác áp bức vô hình cảm giác áp bách, vậy mà khi chìm vào giấc ngủ mặt mày đều trở nên ôn hoà, kia là hang lông mi dài cong vút được đặt nơi hốc mắt nhìn bóng chíu như chiếc quạt xoè. Lục Phồn liền nhìn như vậy rất lâu, nhịn được đưa tay ra chạm vào hàng lông mi dài quá đáng kia, vừa chạm vào đến cuối cùng Giản Ngộ Châu liền nhíu mày, phất tay ra.

      Lục Phồn nhịn được cười lên, được rồi, phá nữa.

      muốn đứng lên, người nằm ở giường lại vương tay ra nắm lấy cổ tay níu lại, Lục Phồn dưới chân nghiêng cái, nửa người ngả đè lên người .

      Giản Ngộ Châu rầu rĩ rầm rì vài tiếng, tay tự chủ được ôm lấy eo, sau đó ung dung tỉnh lại, lông mi khẽ run nâng lên.

      Lục Phồn vẻ sợ hãi nhìn vẫn buồn ngủ chưa tỉnh táo mà đối mặt.

      A, này cảnh tượng là làm người ta suy nghĩ viễn vông nha.

      Giản Ngộ Châu giống như trong lúc nhất thời nhận ra , trừng mắt nhìn, lập tức lúng ta lúng túng hỏi, "..."

      Lục Phồn luống cuống tay chân từ người ngồi dậy, "Cái kia, tôi chỉ là muốn đưa canh giải rượu !" xong, chỉ chỉ bàn chén canh để chứng minh.

      Lòng bàn tay còn ấm áp, giác mất mát tế nhị hề có dấu hiệu tràn ra trong lòng.

      Giản Ngộ Châu mới vừa tỉnh, tư duy còn chưa tỉnh táo, nhìn chằm chằm lòng bàn tay của mình sau nhìn mặt Lục Phồn rất lâu giải thích mở miệng "... Cám ơn."

      vuốt vuốt cái trán, chống người ngồi dậy, ánh mắt trong lúc vô tình xẹt qua dòng chữ áo trắng T-shirt của .

      ràng chữ viết….Thẩm Uẩn Xuyên.
      Phong nguyet, hauyen2803, HoanHoan24 others thích bài này.

    2. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Bình dấm đổ đổ đổ... Canh giải rượu có lẽ chua...

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 28
      Editor: My
      Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày


      Ánh mắt như đầm sâu, tĩnh mịch mà tăm tối, Lục Phồn theo ánh mắt nhìn cúi đầu nhìn xuống, thấy chữ ký áo T- shirt của chính mình, chẳng biết tại sao, theo bản năng lấy tay che lại: “… Vẫn còn nóng mau uống , uống xong nghỉ ngơi chút thoải mái hơn.”

      Giản Ngộ Châu giống như nghe thấy lời , ánh mắt yên lặng xem chữ ký kia, sau đó lầu bầu: “Chữ ký xấu quá.”

      Lục Phồn: “…”

      Lục Phồn nghe lời đả kích thần tượng thuận tai bèn cự lại câu: “ viết đẹp mắt chắc?”

      Giản Ngộ Châu nhắc mi mắt lên nhìn : “ tin?” lục trong túi cái bút máy Montblanc, lời nào khẽ kéo vạt áo T- shirt của , viết.

      Lục Phồn trừng to mắt: “ làm cái gì?”

      còn chưa dứt lời, Giản Ngộ Châu thoăn thoắt hoàn thành xong, đậy nắp bút máy lại.

      Lục Phồn cúi đầu xuống xem, phát ký tên áo T- shirt của , chữ viết cứng cáp, mạnh mẽ, có khí khái bén nhọn, so với bên dưới là chữ ký của Thẩm Uẩn Xuyên phiêu dật thanh tú thiếu chút thần thái kính sợ, thua kém ít.

      biết có phải là cố ý hay , viết chỗ vừa vặn đè lên ba chữ Thẩm Uẩn Xuyên kia, lại còn lớn chút, dễ chú ý hết sức.

      có so sánh có tổn thương…

      Giản Ngộ Châu hơi hơi nhấc mi, giống như chờ khen ngợi, trong lòng Lục Phồn vì tính khí trẻ con ganh đua của cảm thấy buồn cười, cố ý giận dữ với : “Nhưng mà tôi cảm thấy chữ ký của Thẩm Uẩn Xuyên có linh khí.”

      Giản Ngộ Châu lông mày kéo xuống, buồn bực, lời nào.

      Lục Phồn bưng chén sứ lên, mở nắp ra, sau đó đưa đến trước mặt : “Uống ?”

      tiếp nhận chén, lại nhúc nhích, Lục Phồn đành phải : “Nhưng mà chữ viết của rất có khí khái.”

      lúc này mới hài lòng, trong mắt ánh ra chút “Tôi đương nhiên biết , cần phải ra chân tướng” ý tứ hàm xúc.

      Buổi chiều nhân viên đoàn phim đều bận rộn xây dựng sân bãi, Giản Ngộ Châu có việc gì làm bèn chạy đến phòng bếp xem Lục Phồn nấu món gì cho bữa tối. Trong phòng bếp ngoại trừ Lục Phồn, còn có vài người trong đoàn phim làm cơm tập thể, phòng bếp trong nhà trọ chỉ có bếp lò nấu bằng củi nên khói cuồn cuộn bay lên làm cho người ta ho đến rung trời, người ở phía sau đốt củi mặt mũi đều đen nhánh khói bụi.

      Lục Phồn cũng bị nghẹn ho khan vài cái, quay đầu với Giản Ngộ Châu: “ ra ngoài , ở trong đây bị sặc đấy.”

      Giản Ngộ Châu nhìn những người luống cuống tay chân làm cơm, nghĩ thầm chắc đoàn làm phim nghĩ nơi này có bếp gas và nồi áp suất, cho nên biết thổi lửa nấu cơm, mới chút mà khói bay đầy nhà bếp, xảy ra chuyện gì làm sao bây giờ? xắn tay áo, đến sau lò: “Để tôi.”

      Người đốt củi sửng sốt, mất tự nhiên xoa xoa tay: “Làm phiền …”

      “Nếu chậm chễ tất cả mọi người đều kịp ăn cơm.”

      Người nọ vừa nghe, tiện từ chối, đem ghế đẩu đưa cho Giản Ngộ Châu.

      Lục Phồn vẻ mặt ngạc nhiên: “ biết làm?”

      Giản Ngộ Châu nhàn nhạt : “ phải chỉ đốt củi thôi sao, trước đây tôi rất nghịch ngợm, vườn trong nhà đều bị tôi đốt qua.”

      Lục Phồn: “…”

      Ngồi ở ghế đẩu đốt Giản Ngộ Châu rất có mùi khói lửa, so với bộ dạng lãnh đạm bình thường khác xa, Lục Phồn chẳng biết tại sao đột nhiên cảm thấy có chút thú vị, khóe mắt tự giác có chút ý cười. Giản Ngộ Châu liếc mắt nhìn , sau đó lau mặt: “ mặt tôi có bụi sao?”

      có.” Lục Phồn quay lưng lại thái rau, dừng chút, cười : “Nhưng có hoa văn.”

      Giản Ngộ Châu: “…”

      Nghe được bọn họ chuyện mấy nhân viên cảm thấy nghi hoặc, bình thường Giản Ngộ Châu tính là bình dị gần gũi, tiếp xúc qua thậm chí mọi người đều có chút sợ , bọn họ biết vì sao Lục Phồn dám mở miệng trêu Giản Ngộ Châu.

      Đại khái giống trong truyền thuyết, lấy thức ăn làm trời

      Sau khi củi cháy, Giản Ngộ Châu cũng tự nhiên gia nhập đội ngũ làm cơm tập thể, Trần Tiêu vào phòng bếp chứng kiến Giản Ngộ Châu quơ đại thìa sắt lật xào cải xanh bên trong, vẻ mặt thua gì bão táp cấp mười.

      Bức tranh giống Vũ Trực! Cao quý lạnh lùng đâu! Cậu tại sao vì có thể theo đuổi con mà buông tha khí chất! Khí chất nha khí chất, khí chất cũng cần sao!! Xem bộ dáng cậu bây giờ, về sau vì gia đình nấu cơm cần giải thích!!

      Còn có, cậu ấy chưa từng nấu ăn trong nồi lớn, hôm nay làm như thề này lẽ để làm hình ảnh tốt cho ấy( mỉm cười)

      Bữa tối hôm đó, rất nhiều người trong đoàn phim đều trầm trồ khen ngợi. Chảo sắt lớn nấu ra cơm mềm thơm ngào ngạt, ăn cơm nồi áp suất thành thị quen rồi mà mọi người vẫn thích, thậm chí ăn cơm trắng cũng cao hứng.

      Mọi người ngồi ở trước lửa trại cười cười , Giản Ngộ Châu quét vòng đám người xung quanh, phát ra bóng dáng của Lục Phồn, cho rằng có việc ra ngoài, vì vậy liền ăn cơm trước. Ăn hơn phân nửa, còn nhìn thấy , nhịn được hỏi Trần Tiêu: “Có thấy Lục Phồn ?”

      Trần Tiêu nhún vai: “Cậu nhìn vòng thấy ấy, tôi thấy sao?”

      Giản Ngộ Châu chậc tiếng, để hộp cơm xuống, Trần Tiêu liền vội vàng kéo : “Cậu làm gì vậy, chừng Lục Phồn thích ngồi với nhiều người xa lạ, cậu làm sao tìm được ấy, chỉ gây phiền phức cho người khác.”

      Giản Ngộ Châu trầm mặc, sau đó ngồi xuống.

      Trần Tiêu nghĩ thầm muốn chọc vào miệng vết thương của Giản Ngộ Châu, vì vậy ho tiếng: “Chuyện kia, theo đuổi con cũng cần phải có phương pháp, khoảng cách nảy sinh những điều tốt đẹp, hiểu ? … Cậu từng tâm ý của mình với ấy chưa?”

      Giản Ngộ Châu sâu kín nhìn .

      Trần Tiêu vỗ ót cái.

      Chậm phát triển trí tuệ… thầm, sau đó hỏi: “Cậu chưa suy nghĩ của cậu cho ấy, nếu như cậu cứ theo sau ấy, gây phiền cho người khác, coi như cậu lớn lên đẹp trai cũng vô ích.”

      “Trừ phi…”

      Giản Ngộ Châu thẳng lưng, nghiêng tai lắng nghe: “Trừ phi cái gì?”

      Trần Tiêu hạ thấp giọng: “Trừ phi ấy đối với cậu cũng có ý tứ, như vậy chê cậu phiền.”

      Nghĩ đến khả năng này, Giản Ngộ Châu kìm hãm được có chút kích động, nghĩ thầm , cho đến bây giờ Lục Phồn có chê phiền, như vậy có phải đại biểu cũng có ý tứ với phải ?

      “Kỳ muốn nghiệm chứng cái này rất đơn giản.” Trần Tiêu chậm chạp uống ngụm nước, hưởng thụ vẻ mặt tận lực kiềm chế và lo lắng của Giản Ngộ Châu, hồi sau mới lên tiếng: “Cậu tìm cơ hội đối mặt với ấy, nếu qua mười giây ấy né tránh mắt cậu, khẳng định đùa giỡn. Càng sớm né tránh phân lượng của cậu càng lớn, Nam Tử Trực, cái này cậu cũng hiểu.”

      Giản Ngộ Châu ngồi yên, đứng dậy tìm người thí nghiệm.

      Trần Tiêu thở dài, nghĩ từng oai phong càn quét hết thảy khó khăn cản trở trở thành kim bài người đại diện, thế nhưng lưu lạc đến cấp độ bày kế tình cho lão nam hài, có khát vọng và tài hoa, bất đắc dĩ tại Vũ Trực tập trung vào nữ sắc, đáng buồn…

      Lục Phồn ở ba chỗ, phòng ấy phòng bếp toilet, Giản Ngộ Châu đến phòng gõ cửa, có người đáp lại, lập tức đến phòng bếp.

      Xa xa nhìn thấy phòng bếp sáng như ban ngày, ánh sáng xuyên qua ô cửa sổ, chiếu rọi cỏ xanh.

      Giản Ngộ Châu nhịn được dừng chân. Trong lòng bố trí tốt nhìn thấy Lục Phồn làm mọi việc, hít vào hơi, mang theo bộ mặt khẳng khái hy sinh, trang trọng nghiêm túc đến chiến trường.

      Đến trước cửa gỗ, vươn tay, muốn đẩy cửa vào, lại nghe được trong phòng truyền đến thanh người khác đột nhiên dừng lại động tác.
      Phong nguyet, hauyen2803, HoanHoan22 others thích bài này.

    4. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Công cuộc vào trái tim nàng còn gian nan...

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 29
      Editor: My
      Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày

      Nghe đoàn làm phim khuya hôm nay còn muốn cả đêm quay phim, cho nên Lục Phồn ăn cơm tối xong liền vào phòng bếp, muốn nấu cho Giản Ngộ Châu chén cháo gà xé sợi cùng nấm hương. Tuy đến ngày mùa hè, nhưng ở vùng núi ngày và đêm có độ chênh lệch nhiệt độ rất lớn, ban ngày nóng gay gắt như đến đêm lại lạnh như mùa đông, nếu hàn khí nhập vào cơ thể người dễ dàng ngã bệnh, nếu có thể ăn chén cháo nóng hổi để làm ấm cơ thể rất tốt.

      Lửa chậm rãi liếm láp qua nồi om , Lục Phồn ngồi chiếc ghế đẩu cắm cúi vào di động xem phim truyền hình gần nửa giờ buông điện thoại xuống, vươn vai giang tay rộng ra lắc lắc vài cái ngay cổ tay.

      Gió đêm từ bên ngoài thổi vào thông qua cửa gỗ mở ra phân nửa, Lục Phồn xoa xoa cách tay nổi da gà đứng lên muốn đóng cửa lại. Tay vừa vịn vào cửa thấy bên ngoài hành lan có người đứng nhìn, bốn mắt nhìn nhau, liền nhận ra đó là người đại diện của Thẩm Uẩn Xuyên mà Ngụy Gia Ngữ từng qua, người đại diện Lý Văn Trường của Thẩm Uẩn Xuyên có tính tình rất xấu, thích chung đụng.

      Nhưng dù sao đây cũng là người đại diện của thần tượng nên Lục Phồn cũng theo kiểu “ ai cả đường lối về” nên rất là kính lễ mỉm cười gật đầu chào sau đó lập tức đóng cửa lại. Nhưng mà vừa mới bước về chiếc ghế đẩu để ngồi xuống nghe Lý Văn Trường gõ cửa hỏi "Có thời gian , tôi muốn chút chuyện."

      Lục Phồn đột nhiên cảm thấy rất ngạc nhiên và thắc mắc , người đại diện của Xuyên Xuyên có thể với cái gì? mở cửa, Lý Văn Trường vào, dưới đánh giá trong chốc lát, thẳng vào vấn đề, " là người Giản Ngộ Châu thuê nấu ăn riêng?"

      "Phải."

      "Nghe Uẩn Xuyên , nấu ăn rất ngon. Cơm tối hôm nay của là do cố ý đem tới?"

      Bởi vì buổi chiều hứa với Thẩm Uẩn Xuyên, cho nên khi làm cơm tối Lục Phồn nấu thêm chút nghĩ tới Lý Văn Trường thế nhưng để ý chuyện này. Giọng của cùng thái độ tỏ ra mấy thoải mái mà mang phần khó chịu, khuôn mặt Lục Phồn có chút khó chịu khẽ thu lại nụ cười.

      "Cũng phải là cố ý, chỉ là thuận tiện mà thôi, " Lục Phồn dừng chút, "Nếu như là cảm tạ, Thẩm Uẩn Xuyên rồi, ngài còn cố ý lại đây lần nữa cần thiết."

      Lý Văn Trường chân mày cau lại thẳng tuột "Tôi biết là người hâm mộ của , bỏ qua việc vì mục đích gì cùng đoàn phim vào nơi này, tôi hi vọng tránh xa Uẩn Xuyên trong hoạt động cá nhân, tôi muốn nghe bất cứa lời đồn đãi gì giữa ta, tôi muốn đảm bảo."

      ra lời này rất thẳng thắn, khách khí, Lục Phồn từng nghe Ngụy Gia Ngữ Lý Văn Trường rất chú ý đến chuyện tình cảm riêng tư của Thẩm Uẩn Xuyên bất cứ phương diện nào, cho phép có bất cứ scandal nào xuất , cũng thể dễ dàng tha thứ Thẩm Uẩn Xuyên làm ra bất cứ chuyện gì để ảnh hưởng đến danh tiếng chói loà của bị vấy bẩn. chính xác hơn có thể hiểu nghệ sị Thẩm Uẩn Xuyên giồng như thủ hạ của , giống như công cụ để kiếm tiền.

      Lục Phồn phải là người có lòng tự trọng nên khi nghe thế cũng trầm mặt xuống ngữ điệu nhanh chậm nhưng mang chút ít giận dữ “Thưa ngài đại diện Lý, tôi cùng đoàn làm phim rất đơn giản, đó là tôi làm việc cho Giản Ngộ Châu. Đúng là tôi hâm mộ Thẩm Uẩn Xuyên nhưng chưa từng nghĩ đến việc nhân cơ hội mà thân cận với , nếu ngài thấy nghi ngờ cứ trực tiếp hỏi thẳng Thẩm Uẩn Xuyên."

      nghe Lục Phồn nhưng Lý Văn Trường đối với Lục Phồn tin tưởng, nên vươn tay ra "Đưa điện thoại di động cả cho tôi, tôi muốn kiểm tra xem có chụp lén hay ."

      Lục Phồn cảm thấy kinh hãi khi biết xấu hổ.

      Lý Văn Trường liếc qua chiếc bàn vuông thấy điện thoại ở đó bèn quay qua chộp lấy, màn hình di động còn chiếu phim truyềnn hình nên cần phải truy cập lại mật mã để truy cập, cứ thế trực tiếp quay ra menu vào app hình ảnh để mở ra tra xét, Lục Phồn bỗng chốc nóng nảy hét lên "Trả lại cho tôi!"

      nhớ rất ràng, trong album có tấm hình lấy từ trong điện thoại di động của Tống Minh "Trộm" đến .

      là bóng lưng Giản Ngộ Châu ôm .

      Lý Văn Trường xưa nay cùng Giản Ngộ Châu còn có Trần Tiêu xảy ra mâu thuẫn, nếu như tấm hình bị Lý Văn Trường thấy được... có chút dám nghĩ tới.

      Đúng lúc này, cửa gỗ bị đẩy ra mạnh mẽ, thân ảnh cao lớn mang theo khí lạnh bên ngoài lao vào.

      Lục Phồn nhìn sang, thấy mặt Giản Ngộ Châu hơi sững sờ.

      Tại sao ta đến đây?

      Giản Ngộ Châu giơ tay lên dễ dàng lấy di động từ tay Lý Văn Trường, trầm giọng : “ được đồng ý của con lấy di động, tốt lắm đâu, Lý Văn Trường, dù gì ông cũng là người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, già mà kính thế này sao?” Lời của chỉ mang vẻ hài lòng, giọng cũng nghe ra tức giận bao nhiêu, chỉ có vẻ mặt trầm khiến người ta rét mà run.

      Lý Văn Trường cũng hài lòng: “Chuyện này với cậu có vấn đề gì, tôi chỉ ngăn chặn phát sinh phiền toái mà thôi, việc này nếu người cậu, Trần Tiêu cũng làm thế. Giản Ngộ Châu, cậu đừng ôm việc.”

      “Nếu như chỉ là người bình thường, tôi hứa nhúng tay vào.” nhìn về phía Lục Phồn, rất nhanh rời : “Nhưng mà Lục Phồn do tôi mời đến làm đầu bếp riêng, dựa vào cái gì phải xem sắc mặt của ông? Nếu như có chỗ nào đúng, Trần Tiêu khuyên bảo ấy, giống như, việc này cũng liên quan đến ông. Ông rảnh ở chỗ này làm khó , bằng trở về dạy dỗ Thẩm Uẩn Xuyên, đến giành đồ ăn của tôi là như thế nào, cố ý cản trở tôi?”

      “Trong di động có ảnh chụp hay , tôi tin tưởng Lục Phồn, ấy khẳng định có là có, ông đừng xem Thẩm Uẩn Xuyên là báu vật, mỗi người thấy đều phải vây quanh sao? Nếu như tôi nhớ nhầm, tâm trạng của ta gần đây tốt, mấy ngày hôm trước mình ta làm chậm tiến độ quay chụp cả tổ, tính tình nóng nảy, với người đại diện là có quan hệ phải ?”

      “Giữ lấy người khác thả, bằng giải quyết phiền toái của chính mình .”

      Lý Văn Trường mặt thối lại, cưỡng chế chính mình nhẫn nại bụng đầy oán khí. Bình thường ỷ lại chính mình lớn tuổi hơn, giảng dạy Giản Ngộ Châu, từ trước đến nay Giản Ngộ Châu đều xuy tiếng, cãi lại, hôm nay biết xảy ra chuyện gì, chặn họng khiến được câu nào. Nếu người bình thường như vậy, hoặc là Thẩm Uẩn Xuyên mạnh miệng, sớm mắng trở lại, nhưng còn lý trí, bình thường có chút xích mích, nếu như quả cùng Giản Ngộ Châu trở mặt, con đường về sau có lẽ dễ .

      nhanh chóng cân nhắc, lúc sau nghiêm mặt bỏ lại câu: “Ngày mai bảo Trần Tiêu cho tôi kết quả xử lý!”

      xong, xoay người rời .

      Giản Ngộ Châu theo thường lệ, chút lưu tình cười nhạo tiếng: “Trời lạnh đường trơn, đường cẩn thận, đừng để cái đầu bị ngã vỡ, bệnh viện gần đây nhất phải hơn hai giờ xe.”

      Lý Văn Trường lảo đảo, căm giận rời .

      Tình thế chuyển biến quá nhanh, bỗng chốc Lục Phồn kịp phản ứng, giương mắt, nhìn thấy ánh mắt của Giản Ngộ Châu, nhìn .

      Vẻ mặt có chút cổ quái, lẫn lộn cảm xúc phức tạp chờ mong, mất mát, quan tâm, Lục Phồn ma xui quỷ khiến phá vỡ trầm mặc: “Lần đầu tiên nghe nhiều như vậy…”

      Bình thường Giản Ngộ Châu trầm mặc ít , thường thường lời its mà ý nhiều, lần đầu tiên Lục Phồn thấy nhiều sắc bén với người khác như vậy. thể … Rất nghiền, nhất là đem Lý Văn Trường đem ngụm máu tươi nuốt vào trong bụng.

      “Loại người như vậy chính là mềm nắn rắn buông, cần để ý đến .” suy nghĩ chút, bổ sung câu: “Về sau theo tôi, làm phiền .”

      “A…” Lục Phồn gật gật đầu: “Cảm ơn .”

      Giản Ngộ Châu nhàn nhạt gật đầu, trầm mặc ngắn ngủi, rốt cục nhịn được mở miệng: “ nấu cơm cho Thẩm Uẩn Xuyên?”

      Giọng kia, giống em bé chất vấn cha mẹ có phải thích em bé hàng xóm hay , trong lòng Lục Phồn u ám liền tản mất, có chút buồn cười: “ nghe được? chỉ thuận tiện, buổi trưa tôi hầm cách thủy ta vừa vặn qua, tôi thấy ta chưa ăn cơm, liền đem canh dư lại cho ta ăn… Sau đó nhìn thấy thần tượng vui vẻ, nên đáp ứng nấu cơm tối cho ta, lưu lại cho ta…”

      Câu cuối cùng có chút yếu ớt, ngữ khí xuống.

      Giản Ngộ Châu mím môi: “ cho phép.”

      “…” Lục Phồn mờ mịt: “ cho phép cái gì?”

      cho phép là fan của cậu ta. Cậu ta trả tiền lương cho , dựa vào đâu ăn cơm?” Giọng cứng rắn, hề thương lượng: “Nếu sau này còn thừa, đổ sạch cho người khác ăn.”

      Lục Phồn: “…”

      Ông chủ lớn nhất, lạm dụng uy quyền, Lục Phồn đành phải gật đầu: “Tôi biết rồi.”

      Giản Ngộ Châu muốn điều gì, nhưng lại thôi.

      Lục Phồn cho bậc thang: “ còn có việc sao?”

      Giản Ngộ Châu hít hơi sâu, hạ quyết tâm: “Lục Phồn, nhìn tôi.”

      Lục Phồn nghi ngờ nhìn : “Làm sao vậy?”

      Giản Ngộ Châu đột nhiên vươn tay,bắt lấy bả vai : “Đừng chuyện.”

      “…”

      Hơi thở của quá gần, toàn thân Lục Phồn lập tức cứng ngắc, bả vai khẽ nhô lên, dám động.

      cứ như vậy đón ánh mắt của , nhìn vào mắt .

      Ánh mắt nóng rực, Lục Phồn thấy trái tim đập nhanh, bên tai nghe ràng được tiếng tim đập, tiếng lại tiếng, nặng nề đánh vào tâm hồn .

      Lông mi chợt lóe, theo bản năng rũ mắt xuống né tránh, Giản Ngộ Châu buông lỏng bả vai , mặt quay sang bên, nắm lấy tay, ho tiếng.

      Lục Phồn tay run, lui về phía sau nửa bước: “Cái này, có chuyện gì thế?”

      Trong đầu Giản Ngộ Châu đều “Tôi làm sao bại trận nhanh như vậy”, “Tôi còn chưa thấy được phản ứng của ấy”, “Tôi rất ngốc phải ”, lấy lệ: “Quên mất… Tôi đến tìm làm gì.”

      “A…”

      “… Mau làm , tôi trước.”

      đợi Lục Phồn trả lời, chạy mất dép, bước nhanh xuyên qua hành lang, đến chỗ người mới bước chậm lại.

      Ánh trăng ở cao, người dưới bóng trăng thê lương.

      Giản Ngộ Châu trầm mặc thở dài, đứng trong chốc lát, muốn điện thoại hỏi cho Trần Tiêu tí nữa làm việc ở đâu, cầm lấy di động nhìn mới phát di động là của Lục Phồn.

      Vừa mới giành được từ trong tay Lý Văn Trường, quên chưa trả lại cho Lục Phồn. chú ý đến việc này, vậy mà Lục Phồn cũng để ý đến.

      Màn hình điện thoại di động vẫn sáng, Giản Ngộ Châu xây dựng tâm lý, vốn định quay lại trả, kết quả ánh mắt nhìn vào app hình ảnh, chân nhúc nhích được.

      rất muốn biết Lục Phồn có chụp Thẩm Uẩn Xuyên

      được, nếu mở di động mà được cho phép, có khác gì Lý Văn Trường ?

      … Mục đích khác nhau, có ý tốt, có xấu, chỉ xem chút…

      Giản Ngộ Châu nhìn vòng, xung quanh có ai, từ từ hít hơi, nghiêm túc mở album.

      Bên trong có mười album khác nhau, Giản Ngộ Châu quét mắt cái, nhìn album ảnh dưới cùng có tiêu đề.

      người trong lòng ai biết’.

      Hơn nữa chỉ có tấm ảnh.

      Nếu như giáo sư dạy ngữ văn của còn sống, những lời này…. Chắc là câu tỏ tình thầm mến…

      Bất an, nghi ngờ, ngầm tức giận cảm xúc vọt lên. Đại não Giản Ngộ Châu trong nháy mắt trống rỗng, ngón tay mở album có chút run rẩy.

      Nếu như là người khác, là người đàn ông khác… Đủ loại ý niệm trong đầu lóe lên, suy nghĩ và hô hấp của bị những ý nghĩ kia vây kín trong nháy mắt sau khi mở tấm hình kia biến mất còn.

      thể tin mở to mắt, hô hấp dừng lại.

      Đúng lúc này, tiếng bước chân gấp gáp ở hành lang truyền đến, quay đầu, nhìn Lục Phồn chạy nhanh đến.

      Tóc dài của bị gió đêm thổi loạn, lại có tâm tư chải: “Di động của tôi!... Ở chỗ phải ?”

      Giản Ngộ Châu nhìn sâu, ánh trăng ảm đạm chiếu lên thân ảnh hai người.

      cố nén tình cảm bành trướng, mặt đổi sắc : “Ở chỗ của tôi, lại đây cầm .”



      Đến chỗ tôi, đến .
      Phong nguyet, hauyen2803, HoanHoan22 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :