1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[TS] Sổ tay sử dụng sủng phi - Phong Hà Du Nguyệt (Đại thúc, sủng) (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      Tĩnh ca ca thế mà nằm mộng xuân cơ đấy :yoyo60: *cười gian trá*
      lẽ Lý Tụng định mang cái thân mình say bét nhè đó sao, mất điểm nặng

      Ta góp ý chút, nàng xem thử
      tức phụ nhi -> nàng dâu
      nghịch lân -> vẩy ngược
      lananhtran51tart_trung thích bài này.

    2. gaubokki

      gaubokki Active Member

      Bài viết:
      25
      Được thích:
      104
      hì mình thấy nếu để 'vẩy ngược' cũng được nhưng cũng hơi khó hiểu :) ...nếu đúng mình nghĩ nghịch lân = chỗ tối kỵ/ đại kỵ , mà tại nghe nghịch lân hay tức phụ nhi có chút phong thái truyện cổ đại đó mà :034:
      lananhtran51, saoxoayAChu thích bài này.

    3. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      ta chỉ sợ nhiều bạn hiểu "tức phụ nhi" là gì thôi đó mà
      :063:
      lananhtran51, saoxoaygaubokki thích bài này.

    4. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 061: Ta chết rồi, phải ai ngươi sao?

      Edit: tart_trung

      Beta: gaubokki​

      Ước chừng nửa canh giờ, Lý Tụng rửa tay rửa mặt, thay bộ xiêm y sạch dệt vải bông màu xanh da trời pha sắc vàng đất, khí thế hiên ngang ra khỏi phòng.

      tới tiền viện, hành lễ thỉnh an Nhữ Dương Vương và Cao Dương Trưởng Công Chúa: “Phụ thân, mẫu thân, chúng ta nên xuất phát thôi”.

      Nhữ Dương Vương Lý Tri Lương hừ tiếng, hiển nhiên là vô cùng bất mãn với hành vi hai ngày nay của Lý Tụng: “Còn biết về nhà sao? Lão tử còn tưởng ngươi chết ở bên ngoài!”

      Lý Tụng đứng thẳng, gương mặt tuấn khẽ nhíu, bày ra bộ dáng của hỗn thế ma vương bướng bỉnh bất tuân: “Nếu con chết , phụ thân vui mừng sao?”

      Lý Tri Lương dựng mi: “Con…”

      Thấy hai phụ tử muốn cãi vả, Cao Dương Trưởng Công Chúa bất mãn trừng mắt với Lý Tri Lương, có khúc mắc chịu chuyện ràng, động chút là lại la mắng con cái: “Nhi tử yên lành, mấy lời maynày làm gì!? Có chuyện gì hai người thể tâm bình khí hòa mà sao?” Chợt quay đầu nhìn Lý Tụng, lời khẽ chuyển, trìu mến : “Trở về là tốt rồi, về sau đừng ngủ ở bên ngoài, đừng để nương lo lắng”.

      Lý Tụng khẽ gật đầu, hiển nhiên là vẫn nghe lời Cao Dương Trưởng Công Chúa, tới nổi bất trị.

      Người nhà lại đông đủ, Triệu Huyên cười cười : “Tốt lắm, nhanh . Nãy giờ chậm trễ như vậy, sợ là muộn rồi”.

      Lý Tương đỡ mẫu thân ra khỏi tiền viện, Lý Tri Lương theo sau.

      Lý Tụng thầm theo sát phía sau, từ từ thu hồi vẻ mặt vừa nãy.

      *** *** ***​

      Phủ Định Quốc Công.

      Lần này tham dự tiệc đầy tháng trưởng tôn tử (1) của Định Quốc Công, Tứ phu nhân Tần Thị dẫn theo Ngụy Thường Di cùng . Đây là lần đầu Ngụy Thường Di tham gia kiệnnhư vậy, dọc đường vô cùng cao hứng, ở trong xe ngựa hoa tay múa chân ríu rít. Vừa tới hậu viện Phủ Định Quốc Công, liền an phận ít, nằm trong lòng Tần Thị, đôi mắt đảo loạn nhìn quanh, hoàn toàn còn bộ dáng hưng trí bừng bừng như lúc nãy.

      Tần Thị sờ sờ mũi , chọc cười: “Mới rồi phải con muốn gặp tiểu đệ đệ sao? Sao bây giờ gì nữa?”

      Ngụy Thường Di ôm cổ Tần Thị, gương mặt trắng nõn nhăn thành cục: “ nhiều người, nương, con sợ!”

      Lời này phải giả, hôm nay khách tới Phủ Định Quốc Công quả ít. Nữ quyến vào từ cửa bên hông, tân khách ở tiền viện đông tới chật nhà, tiếng cười ngớt, thanh từ hậu viện truyền tới cũng ít. Định Quốc Công cùng Quốc Công giống nhau, đều là người khá có danh tiếng trong triều, hơn nữa Định Quốc Công là người khiêm tốn nhã nhặn, giống người gian ngoan như Quốc Công, vì thế bằng hữu kết giao cũng ít. Hôm nay tôn tử của ông làm tiệc đầy tháng, mọi người đều rối rít chạy tới dâng phần lễ vật.

      Tần thị cười : "Sợ cái gì? Có nương ở đây, còn có A La tỷ tỷ nữa, ai cũng dám bắt nạt con”.

      Nhắc tới A La tỷ tỷ, đôi mắt Ngụy Thường Di sáng rực lên, nhìn xung quanh vòng cũng thấy bóng dáng Ngụy La, cái miệng bĩu ra : “A La tỷ tỷ có ở đây”.

      Tần thị cũng tìm kiếm lát, phát quả thấy bóng dáng Ngụy La đâu. Bà hỏi Ngụy Tranh mới biết được, hóa ra xe ngựa Phủ Bình Viễn Hầu tới ngay sau bọn họ, Ngụy La tìm Lương Ngọc Dung chuyện rồi. Bà bất đắc dĩ lắc đầu: “Nha đầu này!”

      Ngụy La cùng Lương Ngọc Dung phía sau, cũng phải có gì quan trọng đặc biệt cần riêng, mà chỉ là thuận tiện muốn gặp nhau thôi.

      Lương Ngọc Dung kéo cổ tay A La, ghé vào bên tai nàng : “Đoán xem mới vừa rồi ta thấy ai?”

      A La từ từ lại gần, cũng nghiêng đầu suy nghĩ chút rồi : “Lý Tương?”

      Lương Ngọc Dung lập tức lộ ra vẻ mặt bất khả tư nghị, mở to mắt nhìn nàng, giống như : ‘Làm sao ngươi biết”.

      A La cong môi, cho là đúng : “Có thể khiến ngươi đặc biệtnói riêng với ta tiếng, ngoại trừ nàng ta còn có thể là ai chứ?”

      Mấy lời này cũng đúng, Lương Ngọc Dung kinh ngạc nữa, sóng vai cùng Ngụy La đường lát đầy đá cuội. Cũng may thanh ở tiền viện lớn, người trước nghe thấy bọn họ chuyện. Lương Ngọc Dung cũng biết chuyện Ngụy Thường Hoằng bị Lý Tụng bắn bị thương, cũng có cảm tình gì với hai huynh muội này, nàng là người thẳng tính, thích gì thích gì cũng biểu rất ràng. Tình hình trước mắt này, Lương Ngọc Dung đứng chung chiến tuyến, cùng chung mối thù với Ngụy La rồi.

      đến phòng khách ở hậu viện, trong phòng ít phụ nhân ngồi, phu nhân Định Quốc Công ngồi ghế gỗ bát tiên ở giữa phòng, cùng với dâu trưởng Tôn Thị tiếp đãi mọi người. Trong ngực Tôn Thị ôm cái tã lót gấm hoa li ti, bên trong là tiểu công tử Cao Trạm vừa đầy tháng. Tiểu tử còn , gương mặt nhìn ra giống ai, đôi mắt lớn, bộ dáng xinh xắn. tính cách dễ xấu hổ, để người khác ôm mình, chỉ chịu nằm im trong lòng Tôn Thị, ai vừa đụng liền khóc lên.

      Ngụy Thường Di là người nhất nhà, còn chưa từng thấy ai hơn mình, vì thế đối với Cao Trạm rất hiếu kỳ. Thường Di rời khỏi lòng Tần Thị, tới trước mặt Tôn Thị, cầm lấy miếng bánh ngọt hoa quế hạt dẻ (2) bàn rồi hỏi Tôn Thị: “Vì sao lại khóc, có phải đói bụng ? có ăn cái này ?”

      Tôn Thị mỉm cười lắc đầu.

      Ngụy Thường Di để bánh ngọt hoa quế hạt dẻ xuống, lại cầm miếng bánh ngọt đậu xanh ngọc bích (3) lên: “Còn cái này?”

      Tôn thị lại lắc đầu, cười : "Cũng thể ăn."

      Hai ba lần như vậy, Ngụy Thường Di cầm điểm tâm bàn hỏi hết lượt, nhưng cái gì Cao Trạm cũng thể ăn, liền bĩu môi : “Sao cái gì cũng thể ăn vậy, vậy ăn cái gì chứ? Khó trách đói tới khóc”.

      Tiếng vừa dứt, mọi người trong phòng đều rối rít bật cười. Có phụ nhân còn cầm khăn tay lau lau khóe mắt, cười đến chảy nước mắt, cảm thấy hành động vừa rồi của Ngụy Thường Di dễ thương.

      Ngụy Thường Di còn biết mọi người cười cái gì, nhưng vẫn biết là cười . đứng trước mặt Tôn Thị, lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, liền chạy về bên cạnh Tần Thị, cố gắng giấu thân mình, chỉ để lộ đôi mắt đen lúng liếng.

      Tần Thị cũng cười, xoa xoa đầu : "Đứa ngốc, đệ đệ ăn giống con, đói đâu”.

      Ngụy Thường Di cái hiểu cái , nghiêng đầu hỏi thăm: “Vậy đệ đệ ăn cái gì?”

      Lúc này bà vú của Cao Trạm muốn bế uống sữa, Tần Thị liền kêu qua xem. lâu sau, gương mặt nhắn căng thẳng của Ngụy Thường Di trở lại, vẻ mặt phức tạp : “Hóa ra đệ đệ cần ăn gì cả, ngậm cái liền no rồi”.

      Tần thị nhịn được bật cười, biết hiểu, cũng tiếp tục giải thích.

      Cũng may Ngụy Thường Di tiếp tục rối rắm về vấn đề này, sau khi nhìn thấy Ngụy La, liền tập trung tinh thần quấn lấy nàng.

      *** *** ***​

      Phòng khách chật kín cả người, phu nhân Định Quốc Công kêu tiểu nữ nhi Cao Nghĩa Du dẫn các vị tiểu thư đến ngồi ở đình bát giác ở hậu viện. Năm nay Cao Nghĩa Du vừa mười tám, vừa mới thành thân đầu năm, hôm nay về nhà mẹ đẻ là vì dự lễ của tiểu chất nhi. Trước khi xuất giá, quan hệ của nàng và Cao Đan Dương khá thân thiết, lúc này hai người họ phía trước dẫn đường, đưa mọi người tới sau hậu viện.

      Ngụy Thường Di thành , muốn theo Tần Thị cùng tới đó. Tần Thị có cách nào khác, chỉ Ngụy La chiếu cố chút.

      Đoàn người đến đình nghỉ mát, Cao Nghĩa Du nhiệt tình sắp xếp chỗ ngồi cho mỗi vị nương, trong đình có ghế đá, có tú đôn, còn có lan can bốn phíacó thể ngồi. Ngụy La mang theo cái đuôi , cũng tiện chỗ nào khác, đành giao cho Kim Lũ và Bạch Lam chăm sóc.

      "A La muội muội, muội đến đây ngồi ." Cao Đan Dương cười, chào hỏi nàng.

      Ngụy La nhìn quanh, xung quanh cũng còn chỗ, đành kéo Lương Ngọc Dung ngồi ở chỗ bàn đá, cười ngọt ngào : “Vậy quấy rầy Cao tỷ tỷ rồi”.

      Cao Đan Dương đặc biệt chiếu cố Ngụy La, người biết còn tưởng rằng quan hệ hai người tốt lắm, ra hai người chỉ gặp mặt lần, vài lời. Tình cảm tốt mà Cao Đan Dương dành cho Ngụy La, tự Ngụy La giải thích được, cho nên Cao Đan Dương và Ngụy La ngồi chung lúc cũng có gì để .

      Cao Đan Dương kêu nha hoàn mang trà lên, giới thiệu các nàng với Cao Nghĩa Du: “Đây là Tứ tiểu thư Phủ Quốc Công - Ngụy La, đây là đại tiểu thư Phủ Bình Viễn Hầu - Lương Ngọc Dung”.

      Cao Nghĩa Du mỉm cười gật gật đầu, xem như chào hỏi.

      Cao Đan Dương lại bưng chén trà sứ in hoa mai đến trước mặt Ngụy La, chậm rãi : “Lần trước ở Cảnh Hòa Sơn Trang, tỷ với A La trò chuyện rất vui, chỉ tiếc thời gian đủ, thể tận hứng. Nếu hôm nay muội tới Phủ Định Quốc Công, là dịp tốt để tụ họp”.

      Ngụy La lời cảm tạ rồi nhận lấy chén trà, khách khí : “Cao tỷ tỷ đúng, cũng lâu rồi muội gặp được người hợp ý như tỷ”.

      Hai người có qua có lại, vẻ mặt lại vô cùng chân thành.

      Lương Ngọc Dung thích tình cảnh thế này, nàng yên lặng nhấp ngụm trà, giúp được Ngụy La, cũng thể làm cản trở Ngụy La được.

      Vài câu đều xong, Ngụy La ứng phó vừa đủ, vừa lộ vẻ quá nhiệt tình, cũng để người ta có cảm giác lãnh đạm, mọi cử chỉ đều có gì để soi mói. Mặt Cao Đan Dương biến sắc cười, đột nhiên hỏi: “ biết A La muội muội có thích nghe diễn ?”

      Ngụy La nhấp ngụm trà, nhanh chậm : "Lâu lâu cũng có nghe lần, muội thích nghe <Phượng hoàng về tổ> của Vĩnh Xuân Phường”.

      Cao Đan Dương a tiếng: “Vừa hay, tỷ cũng thích nghe vở này. Lần trước tỷ nghe diễn ở Vĩnh Xuân Phường, hình như có thấy muội, muốn gọi muội tiếng, đáng tiếc nháy mắt thấy muội đâu rồi”.

      Ngụy La chớp mắt cái, thuận miệng hỏi: “ biết Cao tỷ tỷ coi lúc nào?”

      "Khoảng chừng trước đại điển săn bắn ba ngày”. Cao Đan Dương suy tư chút, tiếp tục : “Lúc đó tỷ ở đường thấy Tĩnh Vương biểu ca và Lưu Ly, nghe biểu ca A La muội muội cũng chung”

      Ngụy La "Ngô" tiếng, chẳng đúng sai.

      Cao Đan Dương che miệng cười, ra mấy lời: “Trong ấn tượng của tỷ, Tĩnh Vương biểu ca thích nghe diễn, lần đó trông thấy huynh ấy ở đó, quả ngoài dự kiến”.

      Cao Nghĩa Du uống trà, nghe vậy liền kinh ngạc: “Ngươi nhìn thấy Tĩnh Vương biểu ca nghe diễn?”

      "Đúng vậy." Cao Đan Dương cũng cảm thấy khó tin, quay đầu với Cao Nghĩa Du: “Còn nhớ lúc ta sinh thần mười lăm tuổi , hôm đó mời biểu ca ra ngoài dạo nghe diễn, gì huynh ấy cũng chịu . Cuối cùng ta tức giận, tuyên bố bao giờ quan tâm huynh ấy nữa, vậy mà sau đó huynh ấy tặng ta đôi vòng ngọc để tạ tội, ta mới chịu tha thứ”.

      xong Cao Đan Dương nhấc tay áo thêu viền vàng lên, để đôi vòng ngọc bích sáng lóe tay ra: “Chính là cái vòng này, ta liền mang tới bây giờ. Nhìn xem, có đẹp ?”

      Cao Nghĩa Du trêu ghẹo: “Ngươi cho ta xem bao nhiêu lần rồi, còn có thể khó coi sao?”

      Cao Đan Dương mím môi cười tiếng, lông mi rũ xuống, có chút kiều thái của .

      ra chiếc vòng này phải Triệu Giới tặng, là năm ấy Cao Đan Dương nàng khóc lóc kể lể với Trần Hoàng Hậu, sau đó Trần Hoàng Hậu lấy danh nghĩa Triệu Giới tặng lại. Có lẽ Triệu Giới căn bản cũng biết có chiếc vòng này tồn tại, cho dù có biết, cũng quan tâm. Nhưng nàng rất coi trọng, mấy năm liên tục đều đeo nó, cam lòng bỏ xuống.

      Ngụy La chống cằm, thoáng nhìn chiếc vòng tay kia. có gì đặc biệt, eo nàng còn có dây đeo hình con sóc ăn hạt thông bằng đá Ngọc Lam đẹp mắt đấy.

      lát sau, nha hoàn lục tục bưng vài đĩa hạt dưa, điểm tâm và trái cây lên để các nương nhấm nháp.

      Cao Đan Dương ngẩng đầu, bỗng nhiên đứng lên, nhìn vào đình bát giác.

      Ngụy La chuyện gì, theo tầm mắt của nàng ấy quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ven hồ đối diện có hai người qua. người vô cùng lạ mặt, người mặc cẩm bào bằng tơ xanh thẫm, đúng là Triệu Giới.

      *** *** ***​

      Triệu Giới cùng nhi tử Định Quốc Công Cao Hạc đường tới tiền viện, hai người có chút giao tình, lúc này chuyện với nhau cũng coi như hòa hợp.

      , chợt nghe sau lưng có tiếng gọi tới: “Tĩnh biểu ca!”

      Triệu Giới vô thức nhíu mày, vốn muốn dừng bước, nhưng Cao Hạc lại dừng lại : “Đan Dương muội muội tới đây”.

      Cao Đan Dương nhấc váy tới trước hai người, bởi vì sốt ruột, giương mặt trong suốt hơi lên chút nét hồng nhạt. Sau khi nàng ấy đứng vững liền cười cười hỏi: “Các huynh vì sao lại đến đây? Tiền viện có việc gì sao?”.

      Cao Hạc lấy khăn tay đưa cho Cao Đan Dương, lắc đầu : “Nhìn muội xem, nương bao nhiêu tuổi rồi mà còn nôn nóng vội vàng vậy sao”. xong lại đáp: “Tĩnh Vương điện hạ bị hạ nhân làm vấy ít rượu, huynh dẫn tới hậu viện thay xiêm y sạch , chuẩn bị về tiền viện”.

      Cao Đan Dương lộ ra vẻ mặt tỉnh ngộ, chợt cười : “Đây là xiêm y của đường ca ca sao? Tay áo cũng ngắn đoạn rồi”.

      Vẻ mặt Cao Hạc lúng túng, đây là đồ của nha. Thân mình Cao Hạc cũng tính là thấp, cao nhất trong nhà, nghĩ tới đồ mặc người Triệu Giới vẫn có vẻ . Bộ xiêm y này là mới làm, lấy số đo tại của , còn chưa mặc lần nào liền lấy ra cho Triệu Giới. Những chỗ khác đều vừa, chỉ có ống tay áo hơi ngắn chút, lộ ra đoạn cổ tay nhưng cũng quá ràng, chỉ cần chăm chú nhìn liền thấy gì kì lạ.

      Cao Đan Dương nhìn nhìn lát, đột nhiên cảm thấy thích hợp, chỉ chỉ cổ tay Triệu Giới hỏi: “Tĩnh biểu ca ca, sao chỗ này lại có dấu răng? Trước đây chưa từng thấy qua, là ai cắn…”

      Cao Đan Dương xong lại chuẩn bị nhìn kỹ, Triệu Giới mặt đổi sắc, rút tay về, ngữ điệu lãnh đạm: “ có gì, rất lâu rồi”.

      xong Triệu Giới nhìn về hướng đình bát giác. Chỗ đó có ít thiểu nữ trẻ tuổi, mặc xiêm y nhiều màu sắc khác nhau, từ xa nhìn lại rực rỡ. liền thấy tiểu nương ngồi ghế đá, nàng đưa lưng về phía , mặc váy đào làm bằng gấm Tô Châu thêu hoa lá, thân thể nhắn xinh xắn, linh lung lại mảnh mai khiến người khác chú ý. Nha hoàn của nàng ghé vào tai nàng gì đó, biết gì, nàng đột nhiên đứng dậy, ra đình nghỉ mát, tới chỗ rừng trúc.

      *** *** ***​

      Lúc nãy là Bạch Lam chăm sóc Ngụy Thường Di, chỉ qua hồi, liền thấy hai người đó đâu!

      Đây là Phủ Định Quốc Công, phải Ngụy Gia, nếu có chuyện gì xảy ra sợ là phiền toái. Ngụy La nghe Kim Lũ hai người bọn họ vào rừng trúc, có lẽ là lạc ở bên trong, nàng kêu Kim Lũ phòng khách báo cho Tần Thị, còn mình vào rừng trúc tìm kiếm.

      Rừng trúc lớn, nhưng bên trong lại rất sâu. Lá trúc xanh biếc, rậm rạp chi chit ngăn trở ánh sáng nơi đỉnh đầu, tìm người dễ. Ngụy La đẩy lá trúc trước mặt ra, vừa vừa la lớn: “Ngụy Thường Di, Bạch Lam, hai người ở đâu?”

      Trong rừng trúc có tiếng động, chỉ có lá trúc bị gió thổi phất phơ, thanh va chạm quay vòng. Nàng liền sâu vào trong, cũng thấy có ai đáp lại, Ngụy La nhíu mày, chắc hẳn hai người kia sâu như vậy, liền cầm váy, chuẩn bị trở về. Nhưng vừa quay người lại, trước mặt đột nhiên có người xuất , cản trở đường của nàng!

      Ngụy La giật nảy mình, vô thức lui về sau, đụng vào cây trúc sau lưng. Con mắt mở to nhìn gương mặt quen thuộc trước mặt, ánh mắt khỏi trầm xuống: “Lý Tụng?”

      Ánh mắt Lý Tụng chán ghét nhìn Ngụy La, nâng mắt, cất bước tới trước mặt nàng: “Là ta”.

      Ngụy La ngẩng đầu, thanh lãnh đạm: “Sao ngươi lại ở đây? Ngụy Thường Di và Bạch Lam mất tích có liên quan tới ngươi sao?”

      Lý Tụng như nghe thấy câu hỏi của nàng, đứng gần sát vào nàng, chỉ cần cúi đầu liền có thể đụng vào trán nàng, con mắt nhãn tình : “Ngụy La, sao hỏi thương thế của ta có tốt ?”

      Tư thế này quá thân mật, Ngụy La cố gắng đẩy ra. Nhưng lại nắm lấy bả vai nàng, để nàng lộn xộn. Thể lực của nam và nữ vốn dĩ cách xa, huống gì Lý Tụng còn tập võ từ , luận về thể lực, Ngụy La đương nhiên phải đối thủ của . Nàng bực bội, bên môi tràn ra nụ cười: “Ta hỏi ngươi làm gì? Chẳng lẽ ngươi biết, ta còn ước gì ngươi chết sớm chút!”

      Ánh mắt Lý Tụng ngưng lại, yên lặng nhìn nàng, giống như muốn nhìn thấu nàng,

      Có điều vô dụng, cho dù nhìn thế nào, cũng thấy ánh mắt tràn đầy căm hận của nàng, là căm hận.

      Ngực giống như bị cái gì đó chặn lại, khó chịu lại nghẹn khuất. Hai ngày nay suy nghĩ rất nhiều, vì sao lúc nào cũng nhớ tới nàng, chẳng lẽ bởi vì nàng bao giờ bày ra sắc mặt tốt cho sao? Chẳng lẽ bởi vì mỗi lần bắt nạt nàng đều bị nàng phản kháng lại? Hay là bởi vì lúc nàng cười rộ lên đẹp mắt hơn so với người khác? nghĩ ra, cũng muốn nghĩ.

      Lý Tụng nhìn Ngụy La chằm chằm, nhếch mép cười tự phụ: “ phải ngươi hỏi ta có thích ngươi hay sao, ta chết rồi, phải còn ai thích ngươi nữa sao?”

      Ngụy La đoán được Lý Tụng vậy mà lại thừa nhận, đầu tiên là kinh ngạc, bỗng nhiên khóe môi cong lên, muốn cười nhạo .

      Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, nàng thể cười được.

      Bởi vì Lý Tụng giữ chặt bả vai nàng, cúi người, chút do dự cắn xuống môi nàng --

      ---------------------------

      Tác giả có lời muốn :

      Tĩnh cục cưng: Ngươi coi lão tử chết rồi sao? ? ?

      ------------------------

      (1) Trưởng tôn: Con lớn của người con đầu.

      Trưởng tôn tử: Con trai lớn của người con trai đầu.

      Trưởng tôn nữ: Con lớn của người con trai đầu.

      (2) Bánh ngọt hoa quế hạt dẻ (栗子桂花糕)

      [​IMG]
      (3) Bánh ngọt đậu xanh ngọc bích (翠玉豆糕)
      [​IMG]
      [​IMG]

      ----------------------------------
      @anhhai1997 @song ngư
      Last edited: 30/10/16
      Jin292, ly sắc, hamaxink50 others thích bài này.

    5. shaly

      shaly Member

      Bài viết:
      76
      Được thích:
      73
      Trời ơi... sao lại cho lý tụng hôn chứ... nụ hôn đầu mất rùi triệu giới làm sao đây :032::die:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :