1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Con dâu hoàng gia - Bạc Mộ Nhan

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 82

      Phượng Loan nghĩ tới hôm nay mình nổi giận với , ngược lại chút áy náy, mà là lo lắng lưu lại khúc mắc, cái gọi là "Thời trẻ qua mau, người nào tốt trăm ngày.", tại sủng ái mình đương nhiên so đo. Tương lai vạn nhất có chuyện gì, gặp phải cơ thiếp khác thúc sau lưng mình cú, khiến nhớ tới, chừng có lý do phát tác với mình.

      Cho nên vẫn nên nhanh chóng bù lại tốt hơn.

      "Lục Lang." Phượng Loan vốn muốn đưa phong thư ra chậm chút, giờ đành phải đem ra trước thời hạn, đưa cho , "Đây là Đại Bá Phụ chuẩn bị cho chàng." Tỉ mỉ giải thích, "Người xưa , cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao. Sau này mặc kệ Lục Lang làm chuyện gì, đều phải dùng người, đây cũng phải sớm chiều có thể hoàn thành, càng phải có bạc là làm được."

      Tiêu Đạc mở phong thư, lấy ra, đó viết, "Hà Bắc huyện Trương tự trân, năm nay bốn mươi hai tuổi, mười sáu tuổi đạt tú tài, hai mươi tuổi đạt cử nhân, sau đó ở khoa cử vẫn tiến bộ, âu sầu thất bại. Người này giỏi miệng lưỡi, có tài hùng biện, có phong phạm của Tô Tần Trương Nghi, rất phù hợp, Chủ Thượng có thể chiêu mộ nhân tài."

      Phượng Loan tiếp: "Chuyện này vốn nên để Đại Bá Phụ làm thay Vương Gia. Nhưng cái gọi là nhân tài và người tài ba, phần lớn có vài phần tính tình thanh cao ngạo mạn, cho nên ý của Đại Bá Phụ, vẫn là Vương Gia người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp lấy lễ kết giao, như vậy bọn họ mới bằng lòng nhận chủ, nhận thấy được Vương Gia chính là chủ tử."

      Trừ bỏ suy nghĩ thay Tiêu Đạc, ngoài việc đem nhân tình làm cho lớn chút, cũng là muốn Phượng gia bại lộ quá mức ràng.

      Cây to đón gió, giáo huấn kiếp trước quá thảm trọng rồi!

      Tiêu Đạc vẫn lẳng lặng nghe, tuy tay run, nhưng trong lòng tựa như sóng to gió lớn, ---- xem ra, bản thân mình trước đây suy đoán sai! Phượng gia và Ly Ấp Trường công chúa, Tương thân vương, đích xác có ý bồi dưỡng mình, cách khác, như thế nào mà lại hao phí nhân lực vật lực đến nỗi thế này?

      ra suy đoán này, tuyệt đối thể tuyên bố ra ngoài miệng.

      Tiêu Đạc chậm rãi thả xuống giấy viết thư, đem phong thư nhét kỹ vào vạt áo trong người, tay chạm đến ngực, có thể cảm giác được tim mình đập nhanh hơn, như từng trận sấm xuân. Máu trong người lưu động rất nhanh, suy nghĩ từ từ bình ổn, sau đó vì tức giận trước đó mà tự giễu, nên a.

      Tiêu Trạm nhớ thương Kiều Kiều tính là gì? Mình muốn nỗ lực tiến lên, tương lai mạnh hơn gấp trăm, gấp ngàn lần, khiến Kiều Kiều chướng mắt ! Đúng, chỉ cần mình ngồi địa vị cao nhất kia, vương thổ trong thiên hạ là của , là vương thần, còn có ai dám nhớ thương đến nữ nhân của mình? Cho Tiêu Trạm trăm lá gan cũng dám!

      Phượng Loan lẳng lặng nhìn .

      Nam nhân này kiếp trước khiến mình như thiêu thân lao đầu vào lửa, trời sinh khoan thai, sáng rực đẹp đẽ quý giá, nam nhân lớn lên có khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt tối tăm giống như vực sâu. là lạnh bạc, trong mắt trong lòng đều là ích lợi, nhưng đời này người có mấy ai như vậy? Ít nhất vì ích lợi, còn chịu làm chút cử chỉ bề ngoài.

      Nàng tận lực để ý đến trước đó Tiêu Đạc nhượng bộ mình, muốn hãm sâu vào chuyện tình ái.

      ---- mà đánh bóng hai mắt cho thanh tỉnh để tiến lên.

      còn sớm nữa, Tiêu Đạc đứng dậy chuẩn bị rời khỏi, muốn vài câu cảm tạ, lại cảm thấy quá mức . Phượng gia hao phí nhiều công sức tìm người, chắp tay đưa lên, há lại vài câu "Cảm tạ"Có thể trả nhân tình hay sao? Nghĩ nghĩ, nghiêm mặt : "Cái gọi là đại ân lời nào cảm tạ hết được, Kiều Kiều yên tâm, cũng kêu Đại Bá Phụ của nàng yên tâm, phàm là tương lai Tiêu Đạc ta có ngày lành, cũng có Phượng gia."

      sao? Chỉ mong vậy.

      Phượng Loan cũng phải rất tin vào lời hứa của , ---- cùng với trông chờ vào lời hứa, biết đối phương ngày nào đó thay đổi, còn bằng củng cố thế lực của Phượng gia và mình tốt, khéo léo nắm giữ cân bằng, trở thành
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 83

      Trong Vọng Tinh Bão Nguyệt Các, Chân thị hỏi nữ nhi, "Trong mộng của con, có từng mơ thấy Tưởng thị mang thai sinh con này nọ ? Nàng ta cũng mang thai sao? Nhi tử hay nữ nhi?"

      "Trong mộng và tại giống nhau." Phượng Loan uyển chuyển giải thích, "Ở trong mộng, Tưởng Trắc phi phải hai năm sau mới có thể tiến vào phủ Đoan Vương, mang thai cũng tương đối trễ." Nàng lắc lắc đầu, "Vài năm gần đây con cũng ràng."

      "Như vậy à." Chân thị có hơi thất vọng.

      " có chuyện gì đâu, mẫu thân." Phượng Loan an ủi bà: "Bất kể như thế nào, con giành trước người khác, lại được an tâm ở nhà dưỡng thai. Bất kể là nam hay nữ, nhiều con cái, luôn tăng thêm phân lượng, huống hồ..., Tiêu Đạc nhìn trúng con cũng phải bởi vì hài tử."

      Dã tâm của , bị khiêu khích hiển ra.

      Nhưng con đường kia, dám công khai ra, Mục gia càng có khả năng hỗ trợ cho , nếu muốn nhanh hơn, nhanh gọn, vững vàng, cũng chỉ có thể dựa vào Phượng gia và Ly Ấp Trưởng công chúa, Tương thân vương, ôm chặt mấy cây đại thụ này! Cho nên trước khi trèo lên đế vị, cho dù sủng ái mình, cũng phải đặt mình lên hương án thờ phụng.

      Về phần sau khi đăng cơ, lúc này còn gần mười năm thời gian đủ để bản thân mình kế hoạch rồi.

      Những ngày sau đó, có hơi yên bình.

      Ngay vào thời điểm cuối tháng, tiền tuyến tám trăm dặm cấp báo đưa đến Kinh Thành, Thái tử thân chinh Tây Lương đại thắng! Nghe Thành vương Tiêu Trạm có chút dũng, chỉ theo bên người Thái tử bày mưu tính kế, phân tích tình thế, thậm chí còn tự mình lãnh binh xuất chiến, đánh thắng trận cách đạp đẽ! Hoàng thượng nghe xong cực kỳ vui mừng, tự tay viết thư đưa tiền tuyến hài lòng khen hai nhi tử.

      Tiêu Đạc đối với chuyện này biểu cực kì bình tĩnh, ở trong cung cùng Hoàng đế và lũ triều thần, các huynh đệ cùng nhau cao hứng, ngày thường tại Binh bộ cũng cần cù, có tí ti tâm tình chập chờn.

      So sánh với An Vương ra ngoài uống rượu mua vui, Túc Vương hơi có chút miễn cưỡng tươi cười, Đoan Vương Điện hạ biểu càng được Hoàng đế tán thưởng, lén cùng tâm phúc trọng thần : "Hai năm qua lão Lục trưởng thành chững chạc ít, bảo trì bình thản."

      Tiêu Đạc biết Hoàng đế đối với chính mình khích lệ, bất quá tiến vào gặp Hoàng đế, luôn được ôn hòa hỏi nhiều thêm vài câu, thậm chí ngay cả Phượng Loan ở nhà mẹ đẻ sinh sản, giọng điệu vẫn mềm mỏng : "Tiểu thư công hầu phủ đệ, chính là quá yếu ớt. Dù sao tốt xấu gì sinh nở hoàng tự quan trọng hơn, đến khi sanh xong, nên trở về Vương phủ sớm chút thôi."

      ---- cẩn thận, cảm nhận được thánh ý vi diệu biến hóa trong đó.

      Đề nghị và sách lược của Phượng Uyên quả nhiên hữu hiệu.

      Bởi vì ấn tượng đối với Phượng gia càng ngày càng tốt, khó tránh được nghĩ đến Kiều Kiều "Hồng nhan họa thủy" kia, là chịu thua, lần nào bị nàng chống đối nổi trận lôi đình, cuối cùng đều là mình tìm bậc thang leo xuống trước. Tiểu bại hoại! Nha đầu hư hỏng! Tiêu Đạc hung hăng mắng thầm vài câu trong lòng, hạ quyết tâm lần sau thể mềm lòng nữa.

      Chờ đến lúc Phượng gia, gặp mặt, thấy gương mặt đẹp như họa, quyến rũ như nước kia, tiếp tục nghe giọng thanh thúy như chim vàng xuất cốc, cơn tức lập tức bị dập tắt. Lại nhìn vùng bụng nhô cao của nàng, nghĩ tới bên trong mang thai hai đứa bé của mình, làm sao còn tức giận nữa? Chỉ cảm thấy trong lòng mềm mại đến chảy ra nước.

      Phượng Loan thấy mang gương mặt lạnh lùng tiến vào, bộ dáng muốn cãi nhau, ở lại hồi trong nháy mắt dịu xuống.

      Trong lòng khỏi cười nhạo, Đoan Vương Điện hạ luyện tập biến sắc mặt sao? Chỉ dám ra.

      Tiêu Đạc thấy cặp mắt sáng của nàng chớp lóe, hơi liếc mắt hỏi: "Nha đầu hư hỏng, lại có ý đồ xấu gì đó? Có phải hay ở trong lòng mắng bổn vương."

      Phượng Loan tỏ vẻ kinh ngạc, "Ôi chao, làm sao chàng biết?"

      "Ồ!" Tiêu Đạc làm bộ tức giận, tiến lên giữ mặt nàng, "Hừ hừ, hôm nay liền bấm lỗ mặt nàng, nhìn xem về sau nàng còn dám oán thầm bổn vương hay !"

      Phượng Loan cười hì hì : " ra Đoan Vương Điện hạ thích mặt có lỗ, ôi trời ơi, hôm nay ta mới biết được đó."

      " hưu vượn!" Tiêu Đạc buồn cười : "Ai ta thích có lỗ hả? Thích nàng sao?"

      "Chàng thích ta?" Phượng Loan nhíu nhíu mày, vẻ mặt hiểu, "Vậy chàng cứ nhìn chằm chằm ta là sao? Còn sờ mặt ta?" Nàng vuốt vuốt bụng, "Cục cưng ngoan, cha của các ngươi là người dối."

      "Nàng mới là kẻ dối!" Tiêu Đạc oán hận lấy ngón tay chỉ nàng, buông lỏng tay ra, suy cho cùng là thể nào bấm , đùa sao, bầu bĩnh mủm mĩm, trắng như tuyết vậy mình sao mà nỡ? Bóp cái có dấu đỏ thấy đau lòng.

      Phượng Loan lười biếng duỗi thắt lưng, hờn dỗi: "Ôi cha, tại ta càng ngày càng nặng nề rồi nha."

      Nàng xuống đất, khẽ xoay vòng ở trong phòng.

      Tiêu Đạc vội vàng đến đỡ nàng, "Nàng làm gì vậy?"

      Phượng Loan làm tư thế kiều mỵ, cười hỏi: "Váy mới của ta có đẹp hay ?"

      " Đẹp, đẹp." Tiêu Đạc lo lắng nàng mang thai, vội
      [​IMG]
      trangtrongnuocthuyt thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      hix. truyện này lâu rồi ko có chương mới, ngóng chương mới quá

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :