1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Cổ Đại ] Cuộc Sống Ở Bắc Tống - A Muội ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 105: Đến kinh đô

      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Lâm Y dám tin lời Phương thị, hỏi Lí Thư trước. Nàng vốn tưởng Lí Thư luôn luôn hào phóng, đối đãi với Hồng Hàn Mai cũng ngoại lệ, ngờ Lí Thư tự hỏi hỏi lại rồi cho nàng. “Cứ chiếu theo ý Nhị phu nhân mà làm”.

      thấy trong mắt Lâm Y lóe lên kinh ngạc, chủ động giải thích. “Chúng ta hiểu ta, chớ đối tốt quá, bị ta tưởng dễ mà bám riết lấy. Người tốt cũng khó làm”.

      Lâm Y được dạy bảo, trở về bẩm báo Dương thị, Dương thị cũng thấy có lý, sai Lưu Hà đến chỗ Hồng Hàn Mai thu tiền cơm canh và phí thuê thuyền, phần tiền giao cho Lâm Y, phần đưa đến Lí Thư.

      Vị Hồng tiểu nương tử kia nộp tiền xong, đại khái là cảm thấy người nhà họ Trương tính toán keo kiệt, dễ sống chung, bởi vậy đường chỉ ru rú trong khoang, cực ít lộ diện. Nữ quyến nhà họ Trương đều cho rằng nàng biết giữ quy củ, thể hài lòng hơn, lỡ đâu gặp phải kẻ lả lơi càn rỡ, biết còn đưa tới bao nhiêu phiền toái.

      Ba thuyền lớn hai , qua Tiếp Châu, qua eo Cù Đường, vào Tam Hiệp, nước chảy đường từ núi xuống tráng lệ diễn tả được, như thơ :

      Triêu từ bạch đế thải vân gian,

      Đổ từ mây bạc trời xuống,

      Thiên lí giang lăng nhất nhật hoàn.

      Ngàn dặm trường giang vẫn như ngày nào.

      Lưỡng ngạn viên thanh đề bất trụ,

      Hai bên bờ chim kêu vượn hú hề lặng,

      Khinh chu dĩ quá vạn trọng sơn.

      Thuyền vượt vạn núi cao.

      Dọc theo Vu Sơn, vượt Ba Đông, Tỉ Quy, mọi người thuận lợi rời khỏi cửa sông, ở lại Kinh Châu nhấm nháp cá hoa vàng mỹ vị, tiếp tục xuất phát, qua Hoài Thủy, Biện Thủy, cuối thu đầu đông cập bến đô thành Đại Tống – Đông Kinh.

      Thuyền bọn họ đến bến là lúc màn đêm, Dương thị thương lượng với mọi người. “Trời tối, bằng cứ ở thuyền nốt đêm nay, đợi ngày mai hừng đông, sai người thuê phòng ốc xong, chúng ta lại xuống thuyền”.

      Người nhà họ Trương phần lớn đến đến Đông Kinh, còn cảm giác hưng phấn quá cao, bởi vậy gật đầu đồng ý. Lâm Y từ lúc xuyên đến Đại Tống đến giờ đều chỉ chôn chân tại nông thôn Mi Châu, cực muốn nhanh chóng nhìn ngắm Đông Kinh phồn hoa, bất đắc dĩ trời tối muộn, lại muốn cãi lời bề , bởi vậy đành nhịn xuống, theo Trương Trọng Vi về khoang.

      Nhưng nàng hào hứng quá, căn bản ngủ được. Lăn lộn giường mấy vòng, rốt cuộc nhịn nổi nữa với Trương Trọng Vi. “Chúng ta lên bờ dạo chút ”.

      Trương Trọng Vi mơ mơ màng màng dụi mắt, buồn cười . “Đêm hôm khuya khoắt, chạy đến đâu dạo, hơn nữa mẫu thân cũng dặn rồi, chờ chúng ta thuê được nhà mới xuống thuyền, miễn cho đoàn người xé lẻ thất lạc nhau”.

      Lâm Y hiểu, nhưng vẫn là ngủ được, mặc xiêm y, nằm úp sấp bên cửa sổ chờ trời sáng. Trương Trọng Vi bị đánh thức, nhất thời khó ngủ lại được, cảm thấy nàng hành động thực giống con nít, vừa buồn cười vừa đáng , vì thế cũng mặc quần áo rời giường, cùng nàng ngồi ngắm sao.

      Ngủ được chỉ có mình bọn họ, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đàn du dương, Lâm Y mỉm cười với Trương Trọng Vi. “Là vị nào, cũng chẳng ngủ được giống chúng ta”.

      Trương Trọng Vi lúc còn ở Mi Châu, từng theo học đàn vị tiên sinh, nghiêng tai nghe trong chốc lát, . “Tiếng đàn đau thương, người đánh đàn tâm tình tốt”.

      Lâm Y nghiêng đầu ngẫm nghĩ, . “Hẳn là vị Hồng tiểu nương tử kia rồi”.

      Trương Trọng Vi hỏi. “Vì sao em biết?”.

      Lâm Y vỗ chàng cái. “Liên quan gì đến chàng, hỏi nhiều như vậy làm chi a”.

      Trương Trọng Vi thấy nàng tự dưng nổi giận, vội dỗ. “Ta cũng biết đánh đàn, ta đàn cho nương tử nghe”.

      Lâm Y muốn nghe, nhưng lo lắng bị người khác lầm tưởng là tiếng đàn hòa thanh đối đáp, chỉ . “Chàng muốn đàn, chúng ta lại có đàn”.

      Trương Trọng Vi liền kéo bả vai nàng. “ có, chúng ta mau nhanh ngủ , ngủ ngon, ngày mai làm sao dạo chơi?”.

      phố dạo chơi có đủ sức hấp dẫn Lâm Y, nàng ngoan ngoãn lên giường ngủ.

      Hừng đông hôm sau, ăn điểm tâm sáng xong, mọi người lại tụ đến khoang của Dương thị, thương lượng ai rời thuyền thuê nhà.

      Trương Đống đề nghị. “Chúng ta vào kinh tuyển quan, còn biết nhậm chức ở đâu, bằng hai phòng ở chung, tùy cơ ứng biến”.

      Bọn họ ở Đông Kinh đích xác là ở tạm, vì thế đều gật đầu.

      Phương thị căn cứ nguyên tắc tiết kiệm tiền, . “Ở Đông Kinh mọi thứ đắt đỏ, cứ để đám trẻ , đỡ phải thuê kiệu thuê xe ngựa”.

      Bà ta khó khăn mới thấy được câu hợp lý, ai cũng khen ngợi, Trương Đống chủ động . “Vậy ta , Nhị lang từng tới Đông Kinh, để nó là được”.

      Trương Lương cũng . “Vậy Nhị phòng chúng ta để Bá Lâm ”.

      An bài như thế, hai phòng đều có ý kiến gì, chuẩn bị rời . Lâm Y gấp đến độ túm chặt tay áo Trương Trọng Vi, giọng . “ mang theo em sao?”.

      Hôm qua Trương Trọng Vi hứa với nàng, hôm nay thể đổi ý, đành thưa với Trương Đống và Dương thị. “Mẫu thân, con dẫn nương tử lên bờ dạo”.

      Dương thị rất hiểu tâm tình Lâm Y, nhưng vẫn bác bỏ. “Trong thành giống ở nông thôn, nếu ngồi kiệu , tùy tiện dạo đường tốt”.

      Lâm Y thầm nghĩ, ở Đông Kinh dù giá cả đắt đỏ, nhưng ngồi kiệu vẫn là có thể, vì thế vội . “Vậy con ngồi kiệu”.

      Dương thị nhìn Trương Bá Lâm, cháu trai có vợ giàu, hẳn là cũng dư sức ngồi kiệu, liền gật đầu. “ đường mua mũ trùm, xuống kiệu đội”.

      Chỉ cần có thể dạo phố, Lâm Y cam nguyện chịu phiền toái chút, vì thế sảng khoái đồng ý. Nàng khoái trá, Phương thị vui, mặt lạnh . “Vừa mới để tiết kiệm tiền, bây giờ lại đòi ngồi kiệu”.

      Dương thị kiên nhẫn giải thích. “Nhị lang chớp mắt làm quan, nhà quan lại chi bằng quy củ chút…”.

      Phương thị ngắt lời bà. “Đương nhiên phải quy củ, ta là được, ở thuyền là quy củ nhất”.

      Lâm Y tức giận nhéo cánh tay Trương Trọng Vi, chỉ là ngồi kiệu thôi, có tất yếu làm khó dễ như vậy sao, hơn nữa nàng tiêu tiền của nàng, cũng phải tốn kém tiền Phương thị bà ta.

      Trương Trọng Vi bị nhéo đau tay, lại né được, rất khó xử. ra chàng cũng cảm thấy Phương thị cố tình gây , nhưng là thân nhân của mình, có thể gì được, chỉ im lặng cho nương tử trút giận.

      Người tức giận nhất trong phòng phải là Lâm Y, mà là vợ chồng Trương Đống và Dương thị, Phương thị nhiều lần can thiệp chuyện nhà Đại phòng, thường thường “nhắc nhở” mọi người, bà ta mới là mẹ ruột Trương Trọng Vi, điều này làm cho Trương Đống và Dương thị vô cùng phật lòng.

      Trương Lương thấy Phương thị lên tiếng xong, trong khoang im lặng dị thường, cảm thấy vô cùng kì quái, nhìn sắc mặt người nhà Đại phòng rất khó coi, liền kéo Phương thị ra. “Việc nhà Đại tẩu, khi nào tới phiên bà quản, còn mau theo ta quay về”.

      Câu Trương Đống và Dương thị muốn lại dám rốt cuộc cũng được Trương Lương ra, hai vị cảm thấy tâm tình cực kì sảng khoái. Dương thị hòa ái . “Đều nhanh về khoang dọn dẹp lại hành lý, đợi Đại lang Nhị lang quay về, chúng ta xuống thuyền”.

      Lời này để tiễn khách, Lí Thư vì Phương thị làm mất mặt trước mọi người, sớm đứng ngồi yên, nghe vậy là người thứ nhất rời , Trương Bá Lâm theo sát sau đó. Phương thị muốn lắm, bị Trương Lương cương quyết kéo ra ngoài.

      Lâm Y nhìn tâm tình Trương Đống và Dương thị tốt, cũng như nàng, ngẫm nghĩ, . “Ca ca và Trọng Vi đều chỉ ở Đông Kinh có mấy tháng thôi, làm sao quen thuộc như phụ thân mẫu thân được, dù sao ngồi kiệu, bằng cả nhà chúng ta cùng ”.

      Dương thị nghe nàng mời, rất vui vẻ, nhưng vẫn lắc đầu. “Mướn thêm hai cỗ kiệu, lại tốn tiền, thôi bỏ ”.

      Lâm Y cười. “Nếu chúng con bị gạt, tiêu tiền cũng uổng phí, tiền ấy còn biết có thể mướn bao nhiêu cỗ kiệu”.

      Trương Đống tán thành, với Dương thị. “Phu nhân theo bọn ”.

      Dương thị biết nhớ tới chuyện gì, đột nhiên nở nụ cười, gật đầu. “Vậy phiền toái con dâu mướn cho ta cỗ kiệu”.

      Lâm Y hỏi. “Phụ thân cùng chúng con sao?”.

      Trương Đống lắc đầu, lên đầu thuyền ngắm cảnh.

      Dương thị cười. “Lúc phụ thân các con mới đến Đông Kinh, suýt nữa bị hãm hại, may mắn gặp ta mới đòi lại được tiền”.

      Sức tưởng tượng của phụ nữ luôn phong phú, Lâm Y suy nghĩ những lời này, thầm kinh ngạc, ngờ Trương Đống và Dương thị là “ đương tự do tự nguyện”.

      Đến lúc bọn họ mang tiền rời thuyền, phát bến tàu có vài cỗ kiệu chờ, ra kiệu phu ở Đông Kinh rất biết làm ăn, gặp thuyền lớn cập bờ liền chen chúc tới, vừa tiện cho khách, vừa kiếm tiền cho mình, đôi bên cùng có lợi.

      Lưu Hà và Thanh Miêu chọn bốn cỗ kiệu, định mời các chủ tử lên kiệu, Phương thị hấp tấp chạy từ thuyền xuống, thở phì phò hỏi Dương thị. “Vì sao Đại tẩu cũng ?”.

      Dương thị có chút đắc ý, . “Con dâu mời ta ngồi kiệu, cớ sao ”.

      Lúc này đến phiên Phương thị giở quẻ, liếc qua Trương Bá Lâm, . “Ta cũng phải ”.

      Lí Thư ở thuyền nhìn thấy, khỏi cần nghe Phương thị cũng đoán được bà ta lại làm ra chuyện mất hết mặt mũi, vội vàng sai Cẩm Thư. “Mau chạy nhanh nhìn xem, bà ta muốn gì cũng đồng ý”.

      Cẩm Thư vâng, chạy như bay rời thuyền, hỏi. “Nhị phu nhân làm gì vậy?”.

      Phương thị thấy người của Lí Thư đến, hừ lạnh. “Con dâu nhà người ta biết thuê kiệu cho mẹ chồng ngồi, chỉ có con dâu nhà ta là hiểu chuyện”.

      Cẩm Thư cả giận. “Đâu phải Đại thiếu phu nhân muốn, ràng là Nhị phu nhân phải tiết kiệm”.

      Phương thị nghẹn, thở phì phì quay về, Trương Bá Lâm dù hiểu Phương thị vô lý, nhưng cho phép nha hoàn thông phòng khó xử mẹ ruột trước mặt mọi người, giận mắng Cẩm Thư. “Nha đầu to gan, dám năng hỗn xược với Nhị phu nhân, chính mình quay về gặp Đại thiếu phu nhân nhận phạt”. xong bước nhanh tiến đến giữ chặt Phương thị. “Mẹ, đừng vì đứa nha hoàn giận dỗi, chúng ta ngồi kiệu vào thành ”.

      Phương thị cảm thấy con trai lấy lại mặt mũi cho mình, rất đắc ý, xốc váy, dẫn đầu bước lên kiệu.

      Lâm Y thầm lắc đầu, đỡ Dương thị lên kiệu, bản thân cũng chuẩn bị lên. Trương Trọng Vi đỡ nàng, . “Ta ngồi, theo kiệu vậy”.

      Lâm Y nhìn bên cạnh, Trương Bá Lâm xoay người lên kiệu, mới . “Chàng lên kiệu , chàng bên ngoài như người hầu, còn ra thể thống gì nữa, mau nhanh lên”.

      Trương Trọng Vi giọng . “Cứ mãi tiêu xài tiền của nương tử… Tiết kiệm chút nào hay chút đó”.

      Lâm Y cười. “Cả đời dài như vậy, còn sợ chàng quỵt ta sao?”.

      Trương Trọng Vi chưa bao giờ nghe nàng như vậy, sửng sốt, Lâm Y vỗ tay chàng. “Vừa rồi nhéo chàng đau tay, lúc này mời chàng ngồi kiệu, xem như bồi tội”.

      Trương Trọng Vi còn nghĩ đến câu ban nãy, thấy các cỗ kiệu khác lục tục xuất phát, Trương Bá Lâm ngang qua bọn họ, nhô đầu ra khỏi kiệu, cười tít mắt. “Nếu nỡ tách ra, ngồi chung kiệu là được”.

      Cả hai bị trêu đỏ mặt, vội vàng tách ra, ai ngồi kiệu nấy.

      Năm cỗ kiệu đường hướng vào thành, kiệu phu ở Đông Kinh hết sức nhiệt tình, chẳng những khiêng kiệu còn phụ trách làm hướng dẫn viên, vừa vừa giới thiệu, làm cho Lâm Y lần đầu đến Đông Kinh cực kì vui mừng. Từ bến tàu ra, đầu tiên là thấy ngoại thành Đông Kinh, phạm vi hơn bốn mươi dặm, do hào nước vây xung quanh, trong ngoài hào trồng đầy dương liễu, là đẹp. Nghe kiệu phu giới thiệu, thành hào tên là Long Hà, tường hào sơn đỏ, cấm người lai vãng.

      Cửa thành Đông Kinh dân cư nhộn nhịp, cửa chính có bốn, là Nam Huân môn, Tân Trịnh môn, Tân Tống môn, Phong Khâu môn. Đoàn người qua cửa chính, vào thành qua cửa Trần Châu môn phía đông nam, bên cạnh có con sông gọi là sông Huệ Dân, nhưng vì sông thông với Thái Châu, nên người Đông Kinh đều gọi là sông Thái Hà.

      Vì trước khi lên kiệu Lâm Y cho tiền thưởng, bởi vậy kiệu phu giảng giải hết mực, xong đoạn này còn nhắc nhở nàng, khi hành tẩu ở Đông Kinh, phải gọi sông này là Thái Hà, chớ gọi là sông Huệ Dân, bị người ta biết là ở nơi khác đến, mua bán bị bắt chẹt.

      ra ở thời đại nào cũng có cảnh ma cũ bắt nạt ma mới, Lâm Y thầm nghĩ.

      Vừa vừa , kiệu vào trong thành, đường càng lúc càng nhiều người, Lâm Y nhớ lời Dương thị dặn, liền buông màn kiệu. bao lâu sau, Lưu Hà đến truyền lời, hỏi Lâm Y. “Phía trước có nhà bán mũ trùm, Đại phu nhân sai nô tỳ tới hỏi, Nhị thiếu phu nhân có muốn mua cái ?”.

      Lâm Y vọng từ trong ra, hỏi. “Lưu Hà, đội mũ trùm, có thể vén rèm nhìn phong cảnh chứ?”.

      Lưu Hà cười đáp. “Đại phu nhân là sợ Nhị thiếu phu nhân nhìn được, mới hỏi mua trước đó”.

      Lâm Y cảm kích. “Cảm tạ mẫu thân thay ta”. Lại hỏi Lưu Hà. “Mũ trùm bao nhiêu tiền?”.

      Lưu Hà đáp. “Trong cửa hiệu chỉ có các nương tử lui tới, Nhị thiếu phu nhân ngại hãy xuống kiệu nhìn?”.

      Lâm Y nghe xong, ngồi trong kiệu cười toe toét, mừng rỡ . “Vậy nhìn xem chung quanh có quán trà nào , mời hai vị thiếu gia sang đó nghỉ chân, chúng ta vào cửa hiệu xem thử”.

      Quán trà và quán rượu ở Đông Kinh cực kì phát đạt, tùy tiện tìm được cái, nhưng Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi nghe các vị nữ quyến muốn mua mũ trùm, đều . “Cần gì tốn kém, chúng ta tự dạo dạo lát là xong”.

      Lâm Y xuống kiệu, cảm kích vén váy thi lễ, kéo Dương thị, gọi Phương thị, đồng loạt vào trong cửa hàng bán mũ.

      Cửa hàng mặt tiền lớn, chỉ có quầy, sau quầy có đặt giá, treo hơn mười cái mũ. Lâm Y nhìn nhìn, mũ trùm đại để chia làm ba loại, loại là khăn voan đỏ tân nương tử đội lúc thành thân; loại là mũ trùm, bọc vải mỏng màu tím bên ngoài, đội xong che hết nửa người; còn có loại là nữ tử khi ở nhà vui chơi mang, rũ từ đỉnh xuống vai. Lâm Y rất nhanh chọn cái mũ trùm voan tía, đội lên, voan tía mặc dù xem như trong suốt, nhưng rốt cuộc vẫn che khuất ít nhiều, thế giới lập tức trở nên mông lung, nàng quen.

      Phương thị cũng thử mũ trùm voan, cũng quen, chọn loại mang khi ở nhà, . “Ngày xưa em ở nhà cũng mang cái này, bằng cũng mua giống thế ”.

      Dương thị nghiêm mặt. “Chúng ta bây giờ ở bên ngoài, sao có thể giống như ở nhà được, em dâu nên chọn mũ trùm kín vào”.

      Phương thị lại. “Đại tẩu bảo chúng ta mua, sao Đại tẩu động?”.

      Dương thị thản nhiên . “Ta có mũ trùm cũ, ngay trong cỗ kiệu”.

    2. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 106: Đông Kinh nhà đắt

      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Phương thị nữa, đành phải chọn cái mũ voan tím, xoay người gọi Trương Bá Lâm cho ta trả tiền, đáng tiếc Trương Bá Lâm dạo khá xa, nghe thấy, bà ta gặp Lưu Hà đứng ở cửa, sai nàng. “Gọi Đại thiếu gia đến trả tiền cho ta”.

      Lâm Y nhìn khó khăn, thầm nghĩ chỉ là cái mũ trùm thôi, bằng hào phóng chút, lên tiếng. “Tiền mũ của thím, cháu dâu trả luôn vậy”.

      Phương thị thấy nàng chịu trả tiền, mừng rỡ, lập tức đội mũ lên đầu. Lâm Y giấu giọng vùng Tứ Xuyên, dùng tiếng phổ thông hỏi chủ cửa hàng. “Hai cái mũ này tổng cộng bao nhiêu?”.

      Chủ cửa hàng nhìn mũ đầu Lâm Y và Phương thị, đáp. “Của phu nhân là sáu mươi văn, vị phu nhân kia chọn cái hơi đắt hơn chút, sáu mươi lăm văn, tổng cộng trăm hai mươi lăm văn”.

      Lâm Y định khen rẻ, đột nhiên nhớ ra nơi này là Đông Kinh, sử dụng tiền đồng, nàng nhanh chóng quy đổi, tiền đồng so với tiền sắt là đổi mười, trăm hai mươi lăm văn tiền đồng vị chi là ngàn hai trăm năm mươi văn tiền sắt.

      Hơn ngàn hai trăm văn! Lâm Y cảm giác thịt đau. Dương thị nhìn ra nàng suy nghĩ, kéo nàng qua bên . “Vải voan ở Đông Kinh cũng phải tám trăm văn túc mạch súc, giá hai cái mũ này xem như hợp lý rồi”.

      Lâm Y nghe vậy, đành phải thầm tự thôi miên bản thân, cố gắng thích ứng với giá cả hàng hóa ở đô thành lớn, khắc chế thói quen quy đổi tiền đồng tiền sắt.

      Lúc bọn họ mua vàng bạc ở Tiếp Châu, cũng tiện đổi ít tiền đồng, Lâm Y gọi Thanh Miêu, sai sổ ra trăm hai mươi lăm văn, giao cho chủ cửa hàng.

      Phương thị được cho cái mũ trùm giá trị sáu mươi lăm văn tiền đồng, bao giờ bưng mặt cau có lạnh lùng nữa, vui rạo rực lên kiệu.

      Lâm Y hỏi Dương thị. “Mẫu thân, chúng ta mang theo nhiều tiền đồng, có nên tìm cửa tiệm vàng bạc nào, bán mấy đĩnh bạc rồi thuê nhà ?”.

      Dương thị lắc đầu. “ vội, chúng ta hỏi giá trước, chọn nơi ở rồi lại bán, bằng mang theo túi tiền lớn, vừa nặng vừa lộ liễu”.

      Lâm Y gật đầu dạ, sai Thanh Miêu gọi Trương Bá Lâm Trương Trọng Vi về, mọi người lại lên kiệu, tiếp tục vào thành.

      Lâm Y đội mũ trùm, cố kị nữa, thoải mái xốc mành lên, vừa xem cảnh phố phường, vừa nghe kiệu phu giảng giải. Đông Kinh hổ là đô thành Đại Tống, hai bên đường cửa hàng san sát nhau, người đến người cực náo nhiệt, qua cầu Châu Kiều, hai bên đều là nhà dân, đầu cầu có quán trà , dựng tấm biển, bày hai cái bàn, cho khách quan đến uống trà giải khát. Kiệu đến đây, Dương thị ngừng, Lâm Y tưởng bà muốn uống trà, gọi Thanh Miêu đến hỏi, Dương thị . “Bà bà ở nhà này nhìn như bán trà, ra là người môi giới, lúc trước Đại lão gia ở Đông Kinh, từng tìm bà này để thuê ít phòng ốc, giờ chúng ta vẫn cứ nhờ bà ấy ”.

      Lưu Hà liền mua cho mỗi người ly trà, kêu bà bà bán trà bưng tới. Dương thị xốc mành kiệu lên, hỏi. “Bà bà có còn nhớ ta ?”.

      Bà bà bán trà trí nhớ tốt, cẩn thận nhìn chốc lát, nhận ra, cười . “Dương cáo mệnh về kinh rồi sao?”.

      Dương thị mỉm cười gật đầu. “ tại ta cần thuê mấy gian phòng, biết bà bà có ý kiến gì hay?”.

      Bà bà bán trà đáp. “Có nhà vô cùng tốt, chỉ là hơi lớn chút”.

      Dương thị cười. “Chúng ta ở nhiều người, chỉ sợ phòng đủ, lớn chút ngại”.

      Bà bà bán trà cười . “Vậy tốt, theo tôi”. xong đến những kiệu khác thu chén , lại dặn dò ông lão và con trông quán, dẫn Dương thị và mấy cỗ kiệu khác qua cầu.

      Hơn trăm bước, quả nhiên thấy tòa nhà bỏ , trước cửa có lão quản gia trông coi. Bà bà bán trà tiến lên chuyện vài câu, quay về thưa. “Các vị thiếu gia phu nhân, chính là nơi này”.

      Vì thế mọi người xuống kiệu xem, chung quanh đều là hộ dân cư, có thể là yên tĩnh, tòa nhà so với nhà cũ của nhà họ Trương ở nông thôn lớn hơn bao nhiêu, hướng nhà quay về phía nam, nhà chính ba gian, nhà kề ba gian, hai bên sườn cổng còn có gian phòng cho người hầu.

      vào trong phòng nhìn, các phòng tuy trống nhưng sạch , dụng cụ cũng đầy đủ. Lão quản gia khoe. “Viện này dù tính mỹ lệ, nhưng nên có đều có, trước nhà sau nhà có cây cối, bên cạnh có sông, thanh u tĩnh lặng, qua cầu bên kia là ngự phố, cửa hàng nào cũng có, thể thuận tiện hơn”.

      Lời này tuy có ý khoe, nhưng phần lớn là , mọi người nhìn tòa nhà lại lần nữa, đều vừa lòng mười phần, ngay cả Phương thị cũng được gì. Lâm Y hỏi lão quản gia. “ biết mỗi tháng bao nhiêu tiền?”.

      Lão quản gia trả lời. “Mỗi tháng trăm mười quan”.

      Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, ngay cả Dương thị từng mướn phòng ốc cũng kinh ngạc. “Giá cũng quá đắt ”.

      Lão quản gia . “Giá này rất hợp lý rồi, phu nhân sao lại chê đắt?”.

      Dương thị . “Ba năm trước chúng ta từng thuê bốn gian nhà trong này, tháng chỉ cần hơn hai mươi quan”.

      Lão quản gia cười. “Phu nhân, giá nhà ở Đông Kinh, mỗi năm loại, giá cả giờ làm sao so với giá ba năm trước, hơn nữa viện của tôi nha, phải chừng mười gian phòng”.

      sai, nhưng mỗi tháng hơn trăm quan tiền, Dương thị và Lâm Y chịu nổi, đồng loạt lắc đầu, qua bên. Lâm Y đến gần Trương Bá Lâm, giọng . “Đại ca nếu thích viện này, tự thuê là được, cần để ý tới nhà chúng ta”.

      Lí Thư tuy có tiền, Trương Bá Lâm lại trời sinh có tính tiết kiệm, . “Nhà đắt như vậy, thuê làm chi, chúng ta xem nhà khác ”.

      Mọi người đều gật đầu, vì thế tạm biệt bà bà bán trà, ra khỏi viện, họp lại bàn bạc. Dương thị cảm thán. “ ngờ qua năm gặp lại, giá cả ở Đông Kinh đắt đỏ đến mức này”.

      Trương Trọng Vi đề nghị. “Tòa nhà tư nhân đại khái đều đắt, bằng chúng ta đến vụ lâu điếm* xem thử”.

      *Vụ quản lý nhà cửa phòng ốc công.

      Mọi người đều khen chủ ý hay, tự lên kiệu, Lâm Y cảm giác bản thân lại biến thành người nhà quê, vội vàng kéo Trương Trọng Vi giọng hỏi. “Trọng Vi, vụ lâu điếm là nơi nào?”.

      Trong mắt Trương Trọng Vi, Lâm Y từ trước đến nay làm được, khó khăn mới thấy có chỗ nàng hiểu, vội nhân cơ hội đùa nàng. “Em gọi ta là gì?”.

      Lâm Y hiểu, sửng sốt.

      Trương Trọng Vi hảo tâm nhắc nhở. “Em là nương tử ta, sao có thể gọi thẳng tên ta được”.

      Lúc này những người khác khởi kiệu, Lâm Y sợ bị chậm đằng sau, vội lung tung kêu mạch “Nhị lang”, “Quan nhân”, “Nhị tiểu tử”. Trương Trọng Vi bó tay lắc đầu, đỡ nàng lên kiệu, sai kiệu phu khiêng hai cỗ kiệu song song , xốc mành kiệu, giảng giải “vụ lâu điếm” là gì cho nàng.

      Vụ lâu điếm hay còn gọi là vụ điếm trạch, là triều đình thiết lập, chuyên môn phụ trách quản lí và tu bổ bất động sản của quốc gia, cho dân chúng thuê phòng ốc thuộc sở hữu của triều đình và thu tiền thuê.

      Lâm Y hỏi. “Triều đình cho thuê nhà giá rẻ hơn tư nhân sao?”.

      Trương Trọng Vi trả lời. “Đương nhiên”.

      Lâm Y mỉm cười, đó chẳng phải là phòng trọ giá rẻ ở Đại Tống sao?

      Đông Kinh có hai vụ lâu điếm, phân biệt là vụ lâu điếm Tả sương và vụ lâu điếm Hữu sương. Trong đó vụ lâu điếm Tả sương phụ trách thành đông, còn vụ lâu điếm Hữu sương phụ trách thành tây.

      Lâm Y mù mờ phương hướng, hỏi. “Vậy tại chúng ta ở phía đông hay phía tây?”.

      Trương Trọng Vi cười to. “Chúng ta vào từ cửa Đông Nam môn, em là phía đông hay phía tây?”.

      Lâm Y ngượng ngùng, phủ mành kiệu xuống. Trương Trọng Vi tán gẫu với nàng hứng khởi, đột nhiên thấy người nữa, hối hận bản thân lỡ miệng chọc nàng.

      Đoàn người vào vụ lâu điếm Tả sương, Lâm Y đỡ Dương thị, theo sau Trương Trọng Vi, thăm dò nhìn nhìn, nhịn được chậc chậc lưỡi, “nhân viên công vụ” trong này đúng là ít, đếm sơ sơ cũng dưới ba mươi. Dương thị rốt cuộc vẫn là cáo mệnh phu nhân, kiến thức rộng rãi, thấy Lâm Y ngạc nhiên liền chủ động giới thiệu cho nàng.

      Vụ lâu điếm Tả sương có vị “Công câu đương”, hai vị “Quan chuyên tri”, ba vị “Quan câu áp”, còn có năm mười người “Quan kinh thu tiền”, năm trăm người “Chỉ huy tu bổ”.

      Chức quan này đó quá xa lạ với Lâm Y, ngoại trừ nghe ra là có rất nhiều người, mặt khác nhớ gì hết. Dương thị lại kiên nhẫn giải thích phen nàng mới hiểu đại khái. “Công câu đương” là quan viên chức vị cao nhất vụ lâu điếm Tả sương, quản lý toàn bộ công tác; “Quan chuyên tri” phân công quản lý trùng tu tu bổ bên trong thành đông, cho thuê và thu tiền thuê; “Quan câu áp” phụ trách tuần tra định kì trong thành đông; “Quan kinh thu tiền” phụ trách thu tiền nhà; “Chỉ huy tu bổ” phụ trách trùng tu tu bổ phòng ốc.

      Chỉ vụ lâu điếm nho có hơn năm trăm quan lại từ lớn đến bé, ai ai cũng có trọng trách, điều này khiến Lâm Y vô cùng kinh ngạc, hỏi Dương thị. “Hoạt động kinh doanh cho thuê phòng ốc ở Đông Kinh thịnh vượng như vậy sao mẫu thân?”.

      Dương thị thở dài. “Đất thành đô đắt như vàng, ngoại trừ người địa phương ra, nếu phải nhà đại phú, ai có thể mua nổi, chỉ mong thuê được phiến ngói che thân”.

      Lâm Y đột nhiên nhớ tới, Trương Đống làm quan ở kinh thành nhiều năm mà vẫn mua nổi căn nhà, xem ra giá nhà ở Đông Kinh đắt thua gì giá nhà thủ đô ngàn năm sau.

      Mẹ chồng nàng dâu hai người chuyện phía sau, Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi ở phía trước hỏi giá. “Quan chuyên tri” , thành đông có tổng cộng hơn sáu trăm gian phòng, chia làm ba loại thượng trung hạ, phòng thượng đẳng là phòng có gian xép, nhưng vẫn tính như nhà gian, mỗi gian tám quan tiền tháng; phòng trung đẳng tất cả đều là nhà gian, mỗi gian bảy quan năm trăm văn tháng; phòng hạ đẳng chính là ít phòng ốc hơi hỏng hóc, mỗi gian năm quan chín mươi bảy văn tháng.

      Quan chuyên tri xong, lại bổ sung thêm câu. “Toàn bộ giá phòng đều tính bằng tiền túc mạch”.

      Trương Trọng Vi quản gia , nghe giá cả xong, trước hỏi Lâm Y. “Nương tử, em xem chúng ta nên thuê loại nào?”.

      Lâm Y đáp, oán trách liếc chàng cái, nghiêng đầu hỏi Dương thị. “Mẫu thân tính toán thế nào?”.

      Dương thị có tiền, cũng hều, chỉ bảo. “Ta thấy phòng hạ đẳng kia tệ”.

      Lâm Y khẽ nhíu mày, . “Phòng hạ đẳng rẻ rẻ, nhưng đều là phòng hỏng hóc, lỡ đâu sụp xuống chết người làm sao”.

      Trương Trọng Vi . “Vậy thuê phòng trung đẳng”.

      Bọn họ bàn bạc, Trương Bá Lâm và Phương thị thương lượng xong, tới . “Chúng ta tính toán thuê phòng trung đẳng, bằng mọi người thuê cách vách luôn, ở gần chút, dễ dàng chiếu cố lẫn nhau”.

      Lâm Y sớm chịu đủ Phương thị rồi, có thể có cơ hội cách xa bà ta chút, làm sao bỏ lỡ, vội cho Dương thị. “Phụ thân mẫu thân và quan nhân phải lần đầu đến Đông Kinh, chắc chắn có ít thân bằng bạn hữu tới chơi, nếu thuê nhà gian tiện, cũng thể tiếp khách trong phòng ngủ , con dâu thấy chúng ta vẫn thuê phòng thượng đẳng hơn”.
      Hale205, Phong Vũ Yênlinhdiep17 thích bài này.

    3. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 107: Tạm thuê phòng

      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Chỉ cần Lâm Y vui vẻ bỏ tiền, Dương thị đương nhiên đồng ý ở phòng thượng đẳng, hơn nữa bà cũng muốn ở gần Phương thị, vì thế sảng khoái gật đầu, cũng với Trương Bá Lâm. “Ở Đông Kinh dễ dàng gọi kiệu, đến lúc đó thăm hỏi nhau cũng dễ dàng lắm”.

      Trương Bá Lâm quá để ý người nhà Đại phòng ở đâu, liền quay đầu với Phương thị. “Mẹ, vậy con đặt cọc tiền”.

      Phương thị động đậy, thầm nghĩ, Lâm Y giàu bằng Lí Thư mà vẫn hào phóng bỏ tiền ra cho người nhà ở phòng thượng đẳng, vậy cớ sao bà ta lại phải ở phòng trung đẳng? Bà ta càng nghĩ càng giận dữ, túm chặt lấy Trương Bá Lâm, . “Con trai, chúng ta cũng ở phòng thượng đẳng”.

      Mọi người ở đây đều dễ dàng đoán ra Phương thị nghĩ gì trong bụng, Trương Bá Lâm cũng ngoại lệ, kiên nhẫn khuyên nhủ. “Chúng ta mới đến, giống nhà bá phụ có người đến thăm, thuê mấy gian phòng có thể nghỉ chân là được”.

      Phương thị bây giờ lại biết động não, mắng ta bất hiếu, lại lấy Lí Thư ra làm cớ, . “Con dâu có bầu, đương nhiên phải ở thoải mái chút, con nể mặt con dâu cũng phải nghĩ cho đứa chứ”.

      Trương Bá Lâm nghĩ, Lí Thư quả là người thích an nhàn sung sướng, bằng chẳng xây cái nhà to như thế khi mới gả vào nhà họ Trương, nghĩ đoạn ta đồng ý thuê phòng thượng đẳng, với Phương thị. “Vậy chúng ta chọn hai gian”.

      Phương thị mặt cười toe toét, đắc ý dào dạt với Lâm Y và Dương thị. “Chúng ta cùng xem, hai phòng vẫn làm hàng xóm”.

      Dương thị và Lâm Y chán nản, lại cảm thấy buồn cười, nhìn nhau bất đắc dĩ, tiến lên hỏi quan chuyên tri quy hoạch thế nào. Mọi người nhìn lát, thương lượng nhất thời, chuẩn bị chọn thuê ở tường đông cổng Chu Tước môn.

      Quan chuyên tri . “Các người là vận khí tốt, vừa hay có quan kinh thu tiền chuẩn bị đến đó thu tiền thuê, các người xem theo vậy”.

      Có thể xem phòng ngay lập tức, quả thực vận khí tồi, nhưng vị quan kinh này cưỡi ngựa, Lâm Y và mọi người lại ngồi kiệu, tốc độ căn bản theo kịp, tất cả thương lượng phen, quyết định đổi cho Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi cũng cưỡi ngựa, chạy theo quan kinh trước.

      Hai huynh đệ cưỡi ngựa theo quan kinh xa xa, Lâm Y mới nhớ ra chuyện, giấu Phương thị, giọng thầm với Dương thị. “Hai huynh đệ bọn họ cùng , thể nào cũng thuê phòng sát nhau”.

      Quả nhiên, đợi tới lúc cỗ kiệu của bọn họ tới nơi, Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi thuê xong phòng, tiền đặt cọc cũng thanh toán. Nếu kết cục định rằng phải làm hàng xóm của Phương thị, Lâm Y cũng càu nhàu nữa, chuyển qua hỏi Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi. “Chúng ta vẫn chưa bán vàng bạc, hai người lấy đâu ra tiền đồng đặt cọc tiền?”.

      Trương Bá Lâm cười trả lời. “Chúng ta ngại tiền đồng cồng kềnh, quan kinh cũng vậy, chẳng những chịu nhận bạc, còn về sau trả tiền thuê cũng khỏi cần dùng tiền đồng, lấy vàng bạc trả là được”.

      Dương thị . “Thuê xong rồi, chúng ta bắt đầu quét tước , Đại lang Nhị lang còn cưỡi ngựa, quay về bến tàu báo tin”.

      Sắp xếp ổn thỏa, Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi cùng vâng theo, đồng loạt lên ngựa, nhắm hướng cửa Đông Nam môn. Lâm Y đỡ Dương thị xem phòng ở, Đại phòng tổng cộng thuê hai gian nhà thượng đẳng, toàn bộ đều là phòng ngoài buồng tối, buồng tối làm phòng ngủ, phòng ngoài làm chỗ tiếp khách. Lâm Y nhìn từ trong ra ngoài, hai gian nhà này đều là phòng tốt, sáng sủa, mua sắm cũng thuận tiện, vách tường cũng được trát mới, nhìn khá hài lòng. Nhưng nàng nghi ngờ hỏi. “Lưu Hà và Thanh Miêu ở đâu?”.

      Dương thị chỉ chỉ phòng ngoài, . “Bảo hai đứa buổi tối ngả ra đây mà nghỉ, trời sáng lại dọn lên”.

      Lâm Y nghe vậy, thầm suy nghĩ riêng, nhưng vẫn lên tiếng, chỉ chờ Trương Trọng Vi đến cùng bàn bạc.

      Dương thị nhìn kĩ hai phòng từ xuống dưới, cảm thán. “Phòng thượng đẳng tốt đấy, nhưng chỉ có bốn gian mà mỗi tháng gần ba mươi hai quan tiền, vẫn đắt quá”.

      Lâm Y cười khổ. “Ai bảo giá nhà ở Đông Kinh đắt đỏ, chúng ta cũng hết cách, nhưng mẫu thân đừng lo, chờ lão gia thiếu gia nhà chúng ta đều có chức quan, tiền bạc liền dư dả”.

      Dương thị gật đầu, sai Lưu Hà và Thanh Miêu hỏi thăm xem gần đây sông nằm ở đâu, xách nước về quét tước phòng ở. Lưu Hà . “Vừa gặp xe bán nước ngang qua, nô tỳ gọi ?”.

      Dương thị giận . “Bây giờ trong nhà dư dả, có thể tiết kiệm tiết kiệm, nếu sông ở quá xa, chúng ta phải nghĩ cách khác”.

      Lưu Hà cúi đầu chịu mắng, liên tục vâng dạ. Thanh Miêu quen làm việc nặng nhọc, hiểu gánh hai thùng nước có gì mà khó, xin Lâm Y mấy đồng mua thùng nước, lại lôi kéo Lưu Hà tìm sông.

      Các nha hoàn làm việc, mẹ chồng nàng dâu hai người cũng nhàn rỗi, đứng trong phòng thương lượng xem nên thêm gia cụ gì. Hai nhà trong phòng ngoại trừ giường gỗ ở mỗi phòng, hai cái bàn bát tiên, tám cái ghế đẩu ra, còn gì nữa. Dương thị . “Chúng ta chắc có ở kinh thành lâu hay , đừng mua thêm gia cụ vội, đến lúc đó lại phải bán , phiền toái lắm”.

      Lâm Y rất đồng ý, nhưng ngẫm nghĩ vẫn là . “Thêm hai cái bồn tắm vậy, lao lực cả ngày, tắm táp cái rất khó chịu”.

      Dương thị lắc đầu. “Sắp đến mùa đông, cần tắm rửa mỗi ngày, chờ phụ thân các con và Nhị lang nhậm chức rồi sau”.

      Lâm Y thầm kêu khổ, nàng là mặc kệ xuân hạ thu đông, ngày tắm chịu được, ai biết ngày nào Trương Đống và Trương Trọng Vi mới có thể lĩnh chức, nếu mười ngày nửa tháng chưa có, vậy người chẳng phải mọc mốc lên hay sao. Mặc dù nàng vui, nhưng Dương thị tiết kiệm tiền thay nàng, tấm lòng hảo tâm, nàng thể tranh luận, đành động não nghĩ xem có nên tiền trảm hậu tấu .

      cân nhắc, Phương thị thở phì phì vọt vào, tay nắm Dương thị, tay bắt Lâm Y, lập tức kéo ra ngoài, . “Đại tẩu, vợ Trọng Vi, các người nhìn xem, lí luận thay ta thử, vợ Bá Lâm có phải rất bất hiếu hay ?”.

      Dương thị và Lâm Y đều chẳng hiểu mô tê, bị Phương thị cương quyết kéo sang cách vách. Phương thị chỉ gian bên trái. “Bá Lâm đây là thuê cho ta và Nhị lão gia ở”. Tiếp theo lại chỉ gian bên phải. “Đó mới là gian của Bá Lâm ở”.

      Dương thị và Lâm Y vẫn hiểu, đồng loạt hỏi. “ phải rất tốt sao, có gì khác biệt?”.

      Phương thị lại túm cánh tay hai người, vào gian bên trái. “Nhìn , là phòng ngoài buồng trong, tổng cộng hai phòng”. xong lại kéo bọn họ sang bên kia. “Gian này lại phòng ngoài hai buồng trong, ba phòng tất cả”.

      Cha mẹ ở hai phòng, con cái lại ở ba phòng, theo cách ở Đại Tống, quả được cho là bất hiếu. Dương thị thầm nghĩ, việc này nếu đổi lại là bà, đại khái cũng vui, bởi vậy thông cảm cho tâm tình Phương thị chút, an ủi bà ta. “Thím đừng nóng vội, chúng ta chờ Bá Lâm lại đây hỏi lại ”.

      Phương thị nghe Dương thị chịu ra mặt giúp mình, vui mừng . “Đại tẩu nhất định phải đòi lại công bằng cho em nha”.

      Dương thị gật đầu. “Bá Lâm là kì cục, để ta bá phụ nó nó”.



      Chương 108: Hàn Mai chạy trốn


      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Phương thị mặc dù luôn mồm la “Bất hiếu”, trong lòng lại thiên vị con trai, vì thế . “Bá Lâm luôn luôn hiếu thảo, chẳng qua là e ngại vợ nó”. xong, mồm miệng lại bắt đầu chua ngoa. “Ai bảo người ta có tiền, muốn ở mấy phòng liền ở mấy phòng”.

      Lâm Y là tiểu bối, ủng hộ Phương thị được, theo phe Lí Thư cũng xong, đành phải ngậm chặt miệng, nghe Dương thị khuyên giải an ủi.

      Nơi này cách cổng Đông Nam môn xa, chẳng bao lâu sau, người thuyền tới, Trương Đống tìm được Dương thị, . “Phu nhân, phu nhân mượn vợ Bá Lâm hai tên gia đinh, trước hộ tống Hồng tiểu nương tử tới nhà trưởng tỷ của ấy ”.

      Phương thị định kéo Dương thị tìm Lí Thư lý luận, nghe vậy liền giữ chặt Dương thị. “Đại tẩu, chúng ta cùng ”.

      Hai người tới gian cách vách, Lí Thư đường mệt nhọc, ngồi giường nghỉ tạm, thấy Phương thị và Dương thị vào, mặc dù cả người nhức mỏi uể oải, vẫn đứng dậy hành lễ mời ngồi. Dương thị trước mượn gia đinh, Lí Thư đáp. “Việc mà thôi”. Thuận miệng chỉ tên hai gã gia đinh, sai tiểu nha hoàn gọi.

      Dương thị vội . “ cần phiền toái”. Rồi sai Lưu Hà cùng tiểu nha hoàn lĩnh gia đinh, trực tiếp xuất phát. Hồng Hàn Mai chu toàn quy củ, phải tìm đến lời tạ ơn mới từ biệt ra .

      Phương thị thấy Đại phòng làm việc thỏa đáng, rốt cuộc cũng tới lượt mình, để tăng thêm khí thế, đứng phắt dậy, hỏi Lí Thư. “Bản thân thuê nhà ba gian mà ở, lại chỉ thuê cho cha mẹ chồng có hai gian, làm con dâu kiểu gì thế hả?”.

      Đáng thương Lí Thư vừa mới ngồi xuống lại phải đỡ hông đứng dậy, kiên nhẫn giải thích. “Bên chúng con thêm gian phòng là cho Tuấn Minh ở”.

      Phương thị lập tức cãi. “Tuấn Minh luôn luôn do ta trông nom, ở chung với các người làm chi?”.

      Trương Tuấn Minh xác thực vẫn do Phương thị trông nom, nhưng thường xuyên bị dạy dỗ quan niệm rằng mẹ cả hà khắc xấu xa, Lí Thư bỏ tiền nuôi con thiếp sinh, lại phải mang cái danh đó, đương nhiên muốn, mới nảy ra ý định tự nuôi dạy. Chuyện như vậy, thân là con dâu, Lí Thư thể phơi bày ra chất vấn Phương thị, chỉ . “Cha mẹ tuổi lớn, Tuấn Minh lại hay khóc nháo ban đêm, quấy rầy cha mẹ nghỉ ngơi, bởi vậy vẫn là ở với chúng con tốt hơn”.

      Dương thị thấy Phương thị bộ sắp sửa cãi nhau ỏm tỏi, vội vàng giải hòa, với Lí Thư. “Vợ Bá Lâm, cháu đối xử với Tuấn Minh như con ruột, chúng ta đều biết, chẳng qua cháu có bầu, vốn mệt nhọc, làm sao chịu nổi đứa khóc nháo nữa, bằng cứ để mẹ chồng cháu giữ nó, đợi cháu sinh xong, lại ôm Tuấn Minh về”.

      Lời này có lí, đúng chỗ băn khoăn của Lí Thư, bất giác đưa tay lên vuốt ve bụng, liền gật đầu.

      Phương thị mừng rơn, vội chạy ra ngoài gọi hai bà thím, sai hai bà dời phòng ở. Lí Thư nhìn Dương thị, cười khổ, Dương thị an ủi. “Mẹ chồng cháu tính cách như vậy đấy, thẳng thắn, ra tâm địa xấu”.

      Lí Thư thở dài hơi, ra khỏi cửa, trả chỗ lại cho Phương thị vẫn mừng rỡ rối tinh rối mù.

      Dương thị về phòng mình, Lâm Y cùng Thanh Miêu quét dọn gần cửa sổ, thấy bà quay về, hỏi. “ có việc gì chứ, mẫu thân?”.

      Dương thị hướng ra ngoài bĩu môi, trả lời. “Đổi nhà rồi, còn cách nào nữa đâu”.

      Lâm Y và Thanh Miêu đều nhịn được cười. “Đúng là Nhị phu nhân lợi hại”.

      Dọn dẹp xong, Lâm Y hỏi Dương thị. “Mẫu thân và phụ thân còn cần thêm thứ gì nữa ?”.

      Dương thị lắc đầu. “Có cơm ăn, có giường ngủ, đủ”.

      Lâm Y liền xin lui, dặn Thanh Miêu quét dọn gian nhà còn lại, bản thân tìm Trương Trọng Vi. Lúc tìm được Trương Trọng Vi, chàng ở chung với Trương Bá Lâm, nhìn mấy sạp hàng bên kia đường, Lâm Y hỏi Trương Bá Lâm. “Đại ca, nhà bên ấy khẳng định có ít người hầu, sắp xếp chỗ ở hay chưa?”.

      Trương Bá Lâm chỉ loạt phòng sau nhà thượng đẳng, . “Vụ lâu điếm sớm tính toán tốt, những người thuê nhà thượng đẳng thể nào cũng có kẻ hầu người hạ, bởi vậy sau nhà chúng ta ở có loạt gian phòng cho người hầu, nếu em muốn thuê, Trọng Vi đến vụ lâu điếm xem là được”. xong lại vỗ đầu. “Ít nhiều có em dâu nhắc nhở, Đại tẩu các người bảo thuê thêm mấy gian nhà hạ đẳng, suýt nữa quên mất”.

      Lời còn chưa dứt, ta nhanh chân bỏ chạy, Trương Trọng Vi cười to gọi với theo. “Ca ca chạy chậm chậm thôi, thuê con ngựa mà cưỡi, Đại tẩu vì việc nhặt đó mà trách ca ca”.

      Lâm Y kéo tay áo chàng. “Chúng ta cũng thuê gian phòng hạ đẳng, cho Lưu Hà và Thanh Miêu ở ”.

      Trương Trọng Vi trả lời khác Dương thị. “Bọn họ buổi tối trải chăn ra đại sảnh ngủ là được, cần gì tiêu tiền uổng phí”.

      Lâm Y nhăn nhó. “Em cũng phải muốn tiêu tiền, chỉ là, chỉ là…”. Nàng ghé bên tai Trương Trọng Vi thầm vài câu, mặt Trương Trọng Vi đỏ ửng, . “Em đúng, vậy thuê thêm gian, chúng ta tiết kiệm chỗ khác cũng được”.

      Bàn bạc xong, vợ chồng hai người đến xem dãy phòng ở phía sau, thấy vẫn còn vài gian trống, Trương Trọng Vi liền chuẩn bị đến vụ lâu điếm thuê gian. Trương Trọng Vi đưa Lâm Y về, xoay người bước , Lâm Y gọi chàng lại, đưa ít tiền đồng. “Chàng thuê con ngựa mà cưỡi”.

      Trương Trọng Vi lắc đầu. “ xa lắm, lúc chúng ta còn ở quê, mỗi lần đến thư viện phải mấy dặm đường, cũng phải dựa vào đôi chân hết sao, chẳng lẽ vào thành lại bắt đầu yếu ớt”.

      Lâm Y ngẫm nghĩ. “Vậy em với chàng, tiện đường dạo phố luôn”.

      Trương Trọng Vi chỉ chỉ cách vách, hỏi. “Em sợ mẫu thân em?”.

      Lâm Y đội mũ trùm vừa mua lên đầu, cười. “Em có cái này, sợ”.

      Quả nhiên nàng qua cách vách hỏi Dương thị, Dương thị thấy nàng đội mũ trùm, liền cho phép, hai vợ chồng vui vẻ lên đường, vừa vừa nhìn ngắm đông tây, cười cười, giống làm việc, mà giống du lịch đúng hơn. Bọn họ đến vụ lâu điếm, Trương Bá Lâm còn chưa , đứng đó cò kè mặc cả với quan chuyên tri. Hai người nhìn nhau cười. “ ra Đại ca cũng cưỡi ngựa đến”.

      Trương Bá Lâm nghe thấy giọng quen thuộc, nhìn lại, là hai bọn họ, kinh ngạc hỏi. “Hai người đến làm chi, chẳng lẽ phòng mới thuê có chỗ nào tốt?”.

      Trương Trọng Vi mỉm cười. “ phải, chúng em cũng giống ca ca, đến thuê thêm gian phòng hạ đẳng”.

      Trương Bá Lâm nhíu mày. “Nhà bên ấy tổng cộng chỉ có hai nha hoàn, chịu khó trải chăn đệm nằm dưới đất là được, cần gì đặc biệt thuê thêm gian nữa?”.

      Trương Trọng Vi ghé vào bên tai ta, y chang những gì Lâm Y với mình. Trương Bá Lâm nghe xong, mặc kệ là ở vụ lâu điếm, đánh Trương Trọng Vi cái, giọng cười chọc ghẹo. “Lão Nhị, ngờ nhìn cậu thành vậy, tâm địa lại gian ghê luôn”.

      Trương Trọng Vi dám ý này là của Lâm Y, thầm lặng nhận tiếng xấu thay nương tử.

      Trương Bá Lâm định thuê hai gian phòng hạ đẳng, cho nam gian, nữ gian, hai thông phòng ngủ ngoài phòng khách, nhưng nghe Trương Trọng Vi xong, liền đổi ý, với quan chuyên tri. “Giảm thêm mười văn, tôi lại thuê thêm gian phòng hạ đẳng”.

      Trương Trọng Vi ngạc nhiên. “Ca ca thuê thêm gian làm chi?”.

      Trương Bá Lâm cười ha hả vỗ vai chàng, ra vẻ thần bí. “Tương tự như cậu thuê thêm gian phòng kia thôi”.

      Trương Trọng Vi còn cân nhắc ý tứ, Lâm Y vừa nghe hiểu Trương Bá Lâm hiểu lầm, nhưng nàng nghĩ, Cẩm Thư và Thanh Liên đều là thông phòng đàng hoàng, vì thế lười lên tiếng, mặc kệ Trương Bá Lâm hiểu lầm .

      Trương Bá Lâm dù hiểu lầm ý bọn họ, nhưng lại trả giá thành công, quan chuyên tri thu của bọn họ mỗi tháng năm quan tám mươi bảy văn, cho bọn họ thuê bốn gian phòng hạ đẳng liền kề.

      Ba người cùng về nhà, vào ngõ Đông Bích, có rất nhiều sạp bán đồ ăn, Lâm Y nổi cơn thèm, bảo rằng đói bụng, Trương Trọng Vi lấy văn, mua bảy trái táo chưng đường, đưa cho nàng ăn. Trương Bá Lâm thấy vợ chồng bọn họ ân ân ái ái, hẳn là định chậm rãi dạo phố, nên . “Mọi người sau nhé, về trước bước”.

      Lâm Y bảo Trương Trọng Vi giữ ta lại, mua thêm hai túi táo chưng nữa, . “Ca ca mang về phân cho hai nhà cùng ăn”.

      Trương Bá Lâm khen nàng cẩn thận, nhận lấy, ôm vào ngực, mình về trước.

      Trương Trọng Vi mỉm cười Lâm Y. “Ta còn tưởng vì sao đột nhiên em lại muốn ăn táo chưng, hóa ra là muốn nhắc Đại ca về nhà trước”.

      Lâm Y cười đáp. “Em cũng có ý đó, là ca ca tự mình muốn ”.

      Trương Trọng Vi thấy nàng còn dư trái táo chưa ăn, đưa tay bốc, bỏ vào miệng, hỏi. “Nương tử chưa vội về nhà, còn muốn làm gì?”.

      Lâm Y . “Chúng ta mua ba cái bồn tắm , chúng ta cái, phụ thân mẫu thân cái, hai đứa nha hoàn cái”.

      Người đất Thục quá ưu ái chuyện tắm rửa, Trương Trọng Vi cũng vậy, cho rằng bồn tắm có cũng được có cũng chẳng sao, nghe vậy trả lời. “Chúng ta chưa chắc ở Đông Kinh quá lâu, mua bồn làm chi?”.

      Lúc này bọn họ đường, Lâm Y thể nhéo lỗ tai chàng, đành trừng mắt hù dọa. “Chàng dám tắm rửa sạch , cẩn thận ta ném chàng xuống sông Thái Hà, cho chàng ngâm nước phen”.

      Trương Trọng Vi cưới vị nương tử bá đạo như vậy, có chút bất đắc dĩ, đành phải cùng nàng về phía trước, . “Ven đường bán ít bồn gỗ, em chọn vài cái vậy”.

      thêm mấy bước, quả nhiên có cửa hiệu bán đồ gỗ, bồn gỗ, giá treo gỗ, đầy đủ mọi thứ, Lâm Y thấy cửa tiệm bày hai thùng tắm cỡ lớn, giống như bồn tắm sau này, vừa thấy liền rất thích, hỏi chủ tiệm. “Thùng cỡ lớn này bán bao nhiêu?”.

      Chủ tiệm cười trả lời. “Phu nhân là có mắt nhìn nha, đây là thùng gỗ cỡ đại, cả Đông Kinh này chỉ có mấy nhà bán thôi, mỗi cái ngàn năm trăm văn”.

      Trương Trọng Vi chậc lưỡi. “Chỉ là thùng tắm thôi mà đắt như vậy”.

      Chủ tiệm cười. “Thợ thủ công có thể làm ra thùng này cũng ít, đương nhiên phải đắt”.

      Lâm Y thầm tính toán, mỗi thùng tắm bán được ngàn năm trăm văn, vậy thợ làm thùng này mỗi tháng chỉ cần bán mấy cái sống dư dả.

      Trương Trọng Vi thấy Lâm Y im lặng, tưởng nàng rất muốn mua, liền . “Nương tử, nhịn chút, chờ ta có chức quan, lĩnh bổng lộc mua cho em”.

      Lâm Y nhàng lắc đầu, chỉ mua ba cái bồn , . “Thùng tắm này quá lớn, mua cũng có chỗ để, chỉ là em cảm thán thứ này có lời, xem ra chốn đô thành dù giá cả đắt đỏ, nhưng kiếm tiền cũng thực dễ dàng”.

      Trương Trọng Vi . “Hẳn là dễ hơn ở Mi Châu chút, chỉ là ngón nghề làm thùng tắm cỡ lớn dễ dàng truyền cho người khác, tiền này cũng phải ai cũng kiếm được”.

      Lâm Y nhàng gật đầu, xin chủ tiệm cột ba cái bồn lại, đưa cho Trương Trọng Vi hai cái, bản thân mang cái, vợ chồng son sóng vai về nhà.

      Hai người về đến nhà, Thanh Miêu đón tiếp, thấy ba cái bồn mới tinh vừa mua, . “Đại phu nhân vừa than thở giá cả Đông Kinh đắt còn hơn quê cũ của phu nhân, Nhị thiếu phu nhân lại mua bồn tắm về, còn mua tới ba cái, sợ Đại phu nhân nổi nóng sao?”. xong đút bồn xuống gầm bàn, vừa giấu vừa . “Giấu trước , đừng để phu nhân nhìn thấy”.

      Lâm Y buồn cười. “Nên tiết kiệm tiết kiệm, nên tiết kiệm làm chi. Nếu vì tắm rửa mà sinh bệnh, mời lang trung bốc thuốc còn biết tốn kém bao nhiêu”.

      Thanh Miêu nghe thấy, lại lôi bồn ra. “Đúng vậy, Nhị thiếu phu nhân tiêu tiền do chính thiếu phu nhân vất vả kiếm được, trong lòng đương nhiên suy xét kĩ càng”.

      Lâm Y dặn. “Bồn tắm để lại đây cái, cái đưa đến phòng Đại phu nhân”.

      Thanh Miêu hỏi. “Vậy còn cái nữa?”.

      Lâm Y cười. “Em thử xem?”.

      Thanh Miêu hiểu ra, hoan hô nhảy dựng lên, cười vui vẻ. “Nhị thiếu phu nhân thương người hầu, nghĩ là chu đáo”.

      Trương Trọng Vi nghe xong cũng phải phì cười. “Nha đầu này, vừa rồi còn dong dài lý, giờ nghe bản thân cũng có phần, liền phủi bay hết, chỉ còn chữ ‘tốt’ mà thôi”.

      Thanh Miêu bị chàng , ngượng ngùng, ôm cái bồn bỏ chạy. tới phòng Dương thị, dâng bồn ra. “Đại phu nhân, vào đông khô hanh, có nước tắm cái là thoải mái, Nhị thiếu phu nhân sợ Đại phu nhân có bồn dùng, vội mua mới đến, sai nô tỳ đưa cho phu nhân”.

      Dương thị thấy bồn tắm, đầu tiền là bực, nhưng nghe Thanh Miêu xong, lại bật cười, với Trương Đống. “Nhìn mồm miệng nha đầu này xem, lanh lợi hơn hẳn Lưu Hà, con dâu biết dạy dỗ nha hoàn”.

      Trương Đống mặc dù phải muốn bồn tắm, nhưng ông ta đường đường là đàn ông, thể tốt mấy vật nhặt, chỉ bảo. “ con dâu có hiếu, phu nhân nhận ”.

      Thanh Miêu liền gác bồn tắm qua góc tường, lại hỏi Dương thị. “Đại phu nhân, Lưu Hà tỷ tỷ hộ tống Hồng tiểu nương tử còn chưa về sao?”.

      Dương thị . “Ta lo lắng việc này đây, cả buổi rồi mà chưa quay về”.

      Trương Đống trấn an bà. “Thịnh thế thái bình, lại là đường phố, sợ cái gì, hơn nữa còn có hai tên gia đinh theo”.

      Dương thị thoáng an tâm, tự niệm kinh Phật. Thanh Miêu hành lễ lui ra ngoài, về phòng bẩm báo Lâm Y, đắc ý . “Cũng nhờ em biết chuyện, Đại phu nhân mới tức giận”.

      Lâm Y cười ngất. “Da mặt em quả càng ngày càng dầy nha”. xong chỉ tay ra sau nhà, lại đưa cái chìa khóa, . “Thấy em làm việc đắc lực, cho em gian phòng ở đó”.

      Thanh Miêu tưởng nàng đùa, đợi đến lúc chìa khóa mở được gian phòng sau nhà, mới kinh ngạc la lên, chạy về hỏi. “Nhị thiếu phu nhân, chủ tử quả thuê phòng cho em ở?”.

      Lâm Y gật đầu. “Chờ Lưu Hà về, em hỏi ấy xem, nếu ấy cũng muốn ở, em và ấy ngủ chung, nếu muốn em càng sướng, mình giường”.

      Thanh Miêu reo lên vui sướng, xoay người nắm thùng chuẩn bị ra bờ sông gánh nước dọn dẹp. ngờ vừa ra ngoài mấy bước, đụng phải Lưu Hà hớt hải chạy về, hai người đều té, thùng nước lăn qua bên. Thanh Miêu bật dậy, quản người dính bụi đất, xem xét thùng nước có bị gì , hoàn hảo sứt mẻ mới nhàng thở ra, hỏi Lưu Hà. “Lưu Hà tỷ tỷ hoảng hốt gì vậy?”.

      Lưu Hà đứng dậy, rảnh đáp lời , lập tức chạy hướng phòng Dương thị, Thanh Miêu hỏi được, cảm thấy kì quái, gánh nước nữa, quay về cho Lâm Y. “Nhị thiếu phu nhân, Lưu Hà vội vã chạy về, hướng tới phòng Đại phu nhân, em xem hẳn là xảy ra chuyện, chủ tử mau nhìn thử”.

      Lâm Y thấy bộ dạng như vậy, liền hiểu được nghĩ gì, buồn cười dí trán nàng. “Lưu Hà có việc liên quan gì đến em chứ, mau nhanh gánh nước, chậm cũng an toàn”.

      Thanh Miêu thè lưỡi, mang theo thùng nước bỏ chạy. Lâm Y bàn với Trương Trọng Vi có nên sang đó hỏi thăm , chợt nghe Lưu Hà gọi, vì thế hai người qua gian cách vách, thấy Trương Đống cau mày, Dương thị vẻ mặt lo lắng, vội hỏi. “Phụ thân, mẫu thân, xảy ra chuyện gì?”.

      Trương Đống chán nản thở dài. “Ôi chao, Hồng tiểu nương tử biến mất”.

      Dương thị lại . “Ba người hộ tống, có thể mất đâu được? Tôi thấy là do chính ta chạy mất”.

      Trương Trọng Vi kinh ngạc. “ êm đẹp, vì sao ta phải chạy?”.

      Lâm Y nhìn Dương thị, lên tiếng, vì sao Hồng Hàn Mai muốn chạy trốn, Dương thị cũng đoán được đại khái lí do, nhưng cũng chỉ là phán đoán.

      Trương Đống thấy bọn họ đều im lặng, bản thân ra nguyên nhân. “Hồng viên ngoại đề cập với ta, trưởng nữ nhà ông ta muốn đón Hồng tiểu nương tử đến nhà làm thiếp…”.

      Dương thị . “Vậy tồi, hẳn là Hồng tiểu nương tử kia muốn làm thiếp, lúc này mới bỏ chạy”.

      Trương Trọng Vi . “Khó trách ta hề lộ diện lúc ở thuyền, đại khái khi đó muốn trốn, chỉ là thể nhảy xuống sông”.

      Lâm Y sốt ruột. “Chúng ta có đoán cũng vô dụng, vẫn là nhanh tăng cường người tìm, bằng trưởng nữ nhà Hồng viên ngoại đến nhà chúng ta đòi người, làm sao cho ổn?”.

      Trương Đống kinh nghiệm quan trường, suy nghĩ cũng sâu xa, chậm rãi vuốt râu, với Trương Trọng Vi. “Hồng viên ngoại làm thế này, chẳng lẽ có dụng ý khác?”.

      Trương Trọng Vi nhất thời hiểu, ngẩn ra.

      Lâm Y ngồi bên nghe được, hiểu ra đôi chút, ý Trương Đống đại khái là Hồng viên ngoại cố tình phó thác Hồng Hàn Mai cho bọn họ, lại sai ta nửa đường bỏ trốn, đến đây tới cửa đòi người, hoặc lên nha môn đệ đơn, vu cáo bọn họ lừa gạt con nhà lành.

      Lâm Y cẩn thận suy nghĩ phen, hỏi Trương Đống. “Phụ thân, lúc Hồng viên ngoại phó thác Hồng tiểu nương tử cho phụ thân, bên cạnh có ai làm chứng ?”.

      Trương Đống trả lời. “Trừ thúc thúc các con ra, chưởng quầy khách điếm Duyệt Lai cũng từng đến ngồi chút”. Ông ta xong, đột nhiên vỗ ghế đứng phắt dậy, kêu lên. “Chết tiệt, Hồng viên ngoại nhất định là cố ý hãm hại ta”.

      Dương thị và Trương Trọng Vi vẫn hiểu, nhìn chằm chằm Trương Đống, Trương Đống giải thích. “Nếu Hồng viên ngoại vu hãm ta lừa gạt thứ nữ của , chưởng quầy đó chính là nhân chứng”.

      Trương Trọng Vi nghe xong, hiểu được, khỏi vừa hoảng vừa tức giận. “Con còn lấy làm lạ vì sao Hồng viên ngoại bỗng nhiên đổi tính, ra là có hậu chiêu, rốt cuộc ông ta vẫn là có thù tất báo”.

      Trương Đống nghe được “có thù tất báo”, vội hỏi. “Nhị lang từng mâu thuẫn với ?”.

      Trương Trọng Vi kể lại chuyện ở bữa tiệc tạ ơn các vị tiên sinh, Hồng viên ngoại tặng thiếp bị từ chối, thẹn quá thành giận. Trương Đống tỉ mỉ nghe xong, lại lắc đầu. “Chỉ là chuyện mà thôi, Hồng viên ngoại có keo kiệt đến mấy cũng đáng giá ông ta thiết kế ván cờ lớn như vậy”.
      Hale205, Phong Vũ Yênlinhdiep17 thích bài này.

    4. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 109: mưu chốn quan trường

      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Mọi người cùng kêu lên. “Nếu phải vì chuyện này, vậy Hồng viên ngoại kia thiết kế cục diện, tiếc vứt bỏ thứ nữ làm chốt thí, là vì cái gì?”.

      Trương Đống nhìn Trương Trọng Vi liếc mắt cái, làm như rất khó mở miệng, lâu sau mới . “Nếu ta nhớ lầm, con rể Hồng viên ngoại và ca ca nhà mẹ đẻ Nhị phu nhân, quan hệ tầm thường”.

      Trương Trọng Vi hốt hoảng nhớ lại lúc ở Nhã Châu chàng từng cự tuyệt dâng tấu chương thay Lí Giản Phu, giật mình . “Đảng phái đấu tranh, chúng ta muốn trốn cũng trốn xong”.

      Lâm Y nghe Trương Đống xong, khỏi oán giận mấy phần, cũng mệt ông ta làm quan lâu, nếu biết Hồng viên ngoại phải đồng đảng phái với mình, còn thân thiết giúp đỡ hộ tống con làm chi.

      Trương Đống bản thân cũng hối hận, đấm ngực dậm chân. “Ta tưởng Hồng viên ngoại làm quan, cũng cần phòng hờ, xem Lí Giản Phu, ta ngay cả nhạc phụ viên quan dưới quyền cũng muốn lợi dụng”.

      ra người đứng sau màn tối là Lí Giản Phu, khó trách Hồng viên ngoại dù quan hệ thân thiết với Trương Lương hơn, nhưng phó thác thứ nữ cho ông ta, càng muốn giao cho Trương Đống. Lâm Y âu lo . “ ra Hồng viên ngoại phải nịnh nọt, mà là có ý đồ khác”.

      Dương thị cười khổ. “Chuyện chốn quan trường, phụ nữ chúng tôi hiểu, nhưng chúng ta sập bẫy, trơ mắt nhìn làm sao được? Nếu mượn thêm vợ Bá Lâm vài tên gia đinh nữa, nhanh chóng tìm Hồng tiểu nương tử?”.

      Trương Trọng Vi suy nghĩ tiền căn hậu quả lần nữa, có chút thông suốt, . “Nếu liên quan tới Lí thái thú, chúng ta đừng tìm Đại ca tốt hơn”. Chàng thấy Trương Đống tỏ vẻ đồng tình, lại bổ sung thêm. “Chuyện này hẳn là Đại ca biết, nếu thông báo cho con rồi”.

      Trương Đống đương nhiên lời ly gián tình cảm huynh đệ bọn họ, chỉ . “Lúc rảnh rỗi hãy việc này cho Bá Lâm biết, nhắc nhở sơ sơ là được, cần bám riết chi tiết”.

      Trương Trọng Vi gật đầu ghi nhớ, nữa.

      Dương thị thấy bọn họ chuyển hướng đề tài, vội la lên. “Hai cha con qua lại, vậy Hồng tiểu nương tử có tìm hay ?”.

      Trương Đống trấn an bà. “Thái độ làm người của Lí Giản Phu tôi vẫn hiểu biết, việc này lớn lớn, chỉ bằng nhiêu đó mà muốn hạ bệ tôi, khó, bởi vậy mục đích của ta nằm ở đây”.

      Dương thị hỏi. “ nằm ở đây, nằm ở đâu?”.

      Trương Trọng Vi tiếp lời. “Nhất định là muốn ép con dâng tấu chương kia”.

      Trương Đống vỗ tay khen ngợi. “Nhị lang tiến bộ”.

      Dương thị ngạc nhiên . “Quan viên trong triều còn rất nhiều, vì sao cố tình muốn tìm Nhị lang?”.

      Trương Đống cười khổ. “Lí Giản Phu vẫn xem Nhị lang là người của , Nhị lang đột nhiên nghe theo , đây là thông qua tôi, buộc Nhị lang theo khuôn khổ”.

      Tuy rằng Trương Trọng Vi luôn luôn cho rằng bản thân có thực lực, nhưng thể chối bỏ rằng Lí Giản Phu từng giúp đỡ chàng trong khoa thi. Bởi vậy chàng vò đầu bứt tai, với Trương Đống. “Phụ thân mẫu thân, cái gọi là tri ân báo đáp, nếu con giúp Lí thái thú trình tấu chương đó lên là xong, chỉ là tiện tay, xem là gì to tát”.

      “Hồ đồ!”. Trương Đống giận đến độ mắng to. “Nếu muốn nhân nghĩa đạo đức đừng bước chân vào chốn quan trường, lần sơ suất trả giá bằng tính mạng của mình, có dễ tùy tiện cho báo ân !”.

      Trương Trọng Vi bị mắng, cúi đầu xuống. Dương thị vội an ủi. “Phụ thân con cũng là vì tốt cho con, giờ con phải đơn độc, còn có con dâu, lỡ đâu con gặp phải chuyện gì, con dâu biết làm sao?”.

      Trương Trọng Vi nghe bà nhắc tới Lâm Y, trong mắt khôi phục chút thần thái. Trương Đống thấy thế, lắc đầu than thở. “Tính tình như vậy, làm sao làm quan, bằng về quê làm ruộng thôi, sợ rằng tốt hơn chút”.

      Câu này nặng, Dương thị nhớ kĩ Trương Trọng Vi dù sao cũng là con thừa tự, thể chút cố kị nào như con ruột, liên tục nháy mắt ra dấu với Trương Đống. Trương Đống nhận ra, có chút hối hận, vội bổ cứu. “Có phụ thân giúp đỡ, trở ngại quá nhiều”.

      Lâm Y thấy trường hợp bắt đầu trở nên khó xử, vội hỏi. “Vậy giờ chúng ta phải tìm Hồng tiểu nương tử, hay chuẩn bị ăn cơm?”.

      Mọi người lúc này mới nhớ ra từ sáng đến giờ bọn họ chỉ ăn chút, sờ sờ bụng, quả là đói. Trương Đống . “ mưu của bọn họ, còn tìm ta làm chi”.

      Trương Trọng Vi tính tình trời sinh nghĩ thoáng, . “Nước dâng đất ngăn, binh đến tướng chặn, có Đại ca Đại tẩu ở đó, Hồng viên ngoại thể làm gì chúng ta được”.

      Lời này là có đạo lý, ra chàng vẫn có vài phần giác ngộ, Trương Đống nghe xong, thực hối hận vừa rồi nên câu tổn thương cảm tình như vậy.

      Nhắc tới ăn cơm giống như là việc vĩnh viễn do phụ nữ chăm lo, Trương Đống và Trương Trọng Vi cùng ngồi xuống cạnh bàn, bộ chờ để ăn.

      Bọn họ cũng có bếp, làm sao nấu nướng, Lâm Y đề nghị. “Chúng ta đến quán rượu ăn vậy”.

      Dương thị xua tay. “ cần phiền, đầu ngõ có bà bà bán bánh bao thịt, sai bọn nha hoàn mua mấy cái, đối phó cho xong”.

      Lâm Y nghe theo, sổ tiền giao cho Thanh Miêu, sai và Lưu Hà mua bánh bao thịt. Nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời, . “Trời tối đen, chỉ sợ còn phải ăn thêm, chúng ta có bếp, làm sao?”.

      Dương thị cười. “Đông Kinh giống Mi Châu, buổi tối náo nhiệt lắm, muốn ăn lúc nào cũng có thể mua, so với tự nấu còn tiện và rẻ hơn”.

      Lâm Y tin, nếu thức ăn bán bên ngoài còn rẻ hơn tự mình nấu, người bán buôn còn kiếm ăn được ư? Còn nữa, lúc trước nàng qua ngõ , trước mỗi nhà đều có bếp lò, chứng tỏ rất nhiều người tự nấu cơm để ăn. Nàng tiện phản bác Dương thị, ngẫm nghĩ, đề nghị. “Mẫu thân, ngày mai chúng ta cũng mua mấy khối gạch, tìm thợ xây đến đắp cái bếp, tốn bao nhiêu”.

      Dương thị nhíu mày. “Lại có phòng bếp, đắp bếp bên ngoài, khói dầu hun lắm”.

      Lâm Y có chút khó hiểu Dương thị nghĩ gì, người ngay cả bồn tắm cũng tiếc mua, sao bỏ được ngày nào cũng ăn ngoài, chẳng lẽ chỉ vì ngại mùi khói dầu?

      chuyện, Thanh Miêu và Lưu Hà mua bánh bao về, nghe hai người vậy, lên tiếng. “Đại phu nhân nếu sợ khói dầu, vậy đắp bếp trước cửa phòng chúng nô tỳ ”.

      Dương thị ngạc nhiên. “Các ngươi có phòng riêng?”.

      Thanh Miêu chỉ dãy phòng sau nhà, . “Nô tỳ vừa với Lưu Hà tỷ tỷ, Nhị thiếu phu nhân đặc biệt thuê cho chúng nô tỳ gian phòng”.

      Bồn tắm và phòng ở, Lâm Y đều tiền trảm hậu tấu, cái trước thôi, vật chẳng đáng gì, Dương thị cũng cho qua, nhưng cái sau tiêu phí ít, bởi vậy Dương thị vui, lẩm nhẩm. “Phòng hạ đẳng mỗi tháng cũng tốn ít tiền”.

      Trương Đống tự nhận mới đắc tội Trương Trọng Vi, muốn Dương thị cũng đắc tội con dâu, vội xua. “Chỉ là gian phòng thôi, đáng gì”. xong giọng trách cứ Dương thị. “Chúng ta giờ ăn của con dâu, uống của con dâu, nhiều như vậy làm chi. Con dâu thuê thêm phòng, tiêu là tiêu tiền của hồi môn chính nó, chúng ta gì được”.

      Dương thị nghe xong, khí thế liền xẹp xuống, chuyện phòng ốc nữa, chuyển sang hỏi Lưu Hà. “Bánh bao đâu, dọn lên liền lạnh”.
      Hale205, Phong Vũ Yênlinhdiep17 thích bài này.

    5. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 110: Cùng xây bếp lò

      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Lưu Hà và Thanh Miêu dọn bánh bao lên, Lâm Y tiện thể hỏi câu. “Bánh bao thịt này bao nhiêu tiền cái?”.

      Thanh Miêu trả lời. “Năm văn cái”.

      Dương thị . “Quả là rẻ”. xong, tiếp tục ý kiến ban nãy. “Con dâu xem, ta có đúng , mua thức ăn bên ngoài bán lợi hơn chúng ta tự nấu nhiều”.

      Lâm Y phản bác, lặng lẽ chú ý mọi người ăn, đợi cơm nước xong về phòng, hỏi Trương Trọng Vi. “Chàng ăn có no ?”.

      Trương Trọng Vi sờ sờ bụng, ngượng ngùng . “Lửng dạ mà thôi, nhưng ta ăn bốn cái rồi, ngại dám lấy nữa”.

      Lâm Y cười gọi Thanh Miêu, sang lại mua mấy cái bánh bao thịt về, cho Trương Trọng Vi khỏi bị đói. Tiếp theo tính toán giá bánh bao thịt. nhà từ xuống dưới tổng cộng sáu người, ăn mười lăm cái bánh, mỗi cái năm văn, tổng cộng bảy mươi lăm văn. Tính xong, vừa vặn có ngang qua, nàng thăm dò hỏi thử giá thịt heo, bà kia đáp. “Năm mươi văn tiền cân”.

      Cái này ngay cả Trương Trọng Vi cũng hoảng hốt la lên bị hố, mười lăm cái bánh bao kia đừng cân, chỉ sợ ngay cả tám lạng thịt cũng chưa tới.

      Lâm Y hỏi chàng. “Vậy em đắp bếp sau nhà nhé?”.

      Trương Trọng Vi liên tục gật đầu. “Làm ”.

      Lâm Y lại hỏi. “Nếu mẫu thân vì việc này mà trách cứ em, sao?”.

      Trương Trọng Vi ngẫm nghĩ, trả lời. “ là chủ ý của ta , có mắng mắng ta”.

      Lâm Y vỗ tay cười xấu xa. “Tốt lắm, cứ như vậy ”.

      Bánh bao mua về, Thanh Miêu nhăn nhó . “Hồi nãy em mới ăn có hai cái, cũng chưa no”.

      Lâm Y mở gói ra, Thanh Miêu tổng cộng mua bốn cái, nàng cười . “Em cái, ta cái, Nhị thiếu gia hai cái?”.

      Thanh Miêu nhanh chóng gật đầu, đỏ mặt. Lâm Y cười. “Bình thường nhìn em nhanh nhảu như vậy, sao bây giờ ăn có mỗi cái bánh bao mà cũng ngượng”. xong đưa bánh cho . “Ăn cơm là việc quan trọng, ăn no mới làm việc được, nhà chúng ta có nghèo mấy nữa, chỉ cần ta có chén cháo, cũng chia cho em phân nửa”.

      Lâm Y bình thường, lại làm Thanh Miêu đỏ hoe đôi mắt, dập đầu cái mới lui ra ngoài.

      Lâm Y có chút kinh ngạc, sững sờ tại chỗ, Trương Trọng Vi ăn bánh bao, giải thích. “Người khác nghèo, đầu tiên là nghĩ đến bán nha hoàn lấy tiền qua ngày, em ngược lại, chẳng những bán, còn muốn phân nửa chén cháo cho”.

      Lâm Y trừng mắt liếc chàng, . “Em cũng phải người thiện tâm, chẳng qua những năm tháng lẻ loi mình chỉ có nàng làm bạn, phần cảm tình đó chàng hiểu”.

      Trương Trọng Vi hiền lành, chọn cái bánh bao to nhất nhét vào tay nàng. “Rồi, rồi, có cảm tình, sau này ta chắc chắn cẩn thận, ngàn vạn lần để đắc tội nàng kia”.

      Lâm Y ngửi ra mùi dấm chua, ngạc nhiên hỏi. “Chàng ghen tị cái gì?”. Cắn hai miếng bánh bao, giật mình nhận ra, vội sáp vào dỗ chàng. “Trước kia là Thanh Miêu theo cùng em, sau này phải đổi thành chàng, chàng được ngại phiền”.

      Trương Trọng Vi rốt cuộc cũng nghe được câu mình muốn nghe, lập tức nhoẻn miệng cười, hôn lên mặt Lâm Y cái, . “Cao hứng còn kịp, làm sao ngại phiền”.

      Lâm Y bị chàng hôn dính mỡ lên mặt, dở khóc dở cười, vội lấy khăn tay ra lau, bị Trương Trọng Vi giận “Em ghét bỏ ta”, nhất thời lau cũng được, lau cũng được, ngẫm nghĩ, vẫn là dỗ phu quân quan trọng hơn, vì thế bỏ khăn xuống, để nguyên vết môi bóng nhẫy đó tiếp tục gặm bánh bao.

      Thẳng đến ăn xong, Lâm Y muốn gọi Thanh Miêu vào phân phó tình, Trương Trọng Vi mới khai ân, tự mình cầm khăn lau cho nàng, lại lau miệng mình, thuận thế hôn thêm cái nữa.

      Thanh Miêu vào, hỏi. “Nhị thiếu phu nhân gọi em? Là muốn đắp bếp lò?”.

      Lâm Y gật đầu . “ ra ngõ tìm thợ xây, đến sau nhà chúng ta, hoặc trước phòng của em, đắp cái bếp, cần quá lớn, đủ dùng là được”.

      Thanh Miêu . “Cần gì mời thợ xây đến, Nhị thiếu phu nhân cho chút tiền, em mua mấy cục gạch với ít đất sét, đắp hai ba cái là xong”.

      Lâm Y nhớ tới lúc bọn họ ở nông thôn, mọi thứ đều tự mình làm lấy, liền nở nụ cười. “Em có lý, tiết kiệm được ở đâu tiết kiệm, ta vào thành xong, chưa bắt đầu kiếm tiền bị nhiễm chút tật xấu”.

      Thanh Miêu cười to. “Nhị thiếu phu nhân chỉ là chưa nghĩ tới mà thôi”.

      Lâm Y giở gói tiền ra, lại phát tiền đồng hết, vội . “ Nhị phòng hỏi chút, Đại thiếu phu nhân nếu chịu đổi cho ta tốt, còn nếu , chúng ta cùng đổi”.

      Mắt thấy sắc trời tối muộn, nếu đổi được phải chờ đến ngày mai, Thanh Miêu chạy đến chỗ Lí Thư, thuật lại lời Lâm Y . Lí Thư cười. “ chuẩn bị đến hỏi Nhị thiếu phu nhân, ngươi đến rồi, ta và Nhị thiếu phu nhân quả là mưu mà hợp”.

      Vì thế Trương Bá Lâm mang theo vài tên gia đinh, cho Trương Trọng Vi mượn tên, hai huynh đệ thuê xe ngựa, chất rương vàng bạc lên, tìm cửa hàng vàng bạc đổi.

      Lâm Y tiễn bọn họ ra khỏi ngõ, quay về, sai Thanh Miêu lấy bàn tính, chủ tớ hai người giở sổ sách, cẩn thận nhớ lại, ghi tất cả các khoản chi tiêu đường lên kinh, tính toán cẩn thận phen. Từ lúc lên thuyền ở Mi Châu, tới lúc cập bến Đông Kinh, người vẫn ở thuyền, chỉ là tốn tiền cơm canh, tiêu dùng lớn, thêm phí thuê thuyền, tổng cộng hai mươi mốt quan; ở lại Tiếp Châu mấy ngày trong khách điếm, cho Trương Trọng Vi xem bệnh, tiêu phí nhiều chút, tổng cộng ba quan năm trăm văn; đến Đông Kinh, thuê kiệu mướn ngựa, mua mũ trùm đầu, thuê nhà, mua bánh bao, tổng cộng gần ba mươi bảy quan năm trăm văn.

      Thanh Miêu lúc thuyền có việc gì, cũng học được gảy bàn tính, mặc dù thuần thục lắm, nhưng cũng ra khuôn ra dạng, gảy nhất thời, báo lại cho Lâm Y. “Tổng cộng chừng sáu mươi hai quan, tiền đồng”. Báo xong ngẩng lên nhìn Lâm Y, hỏi. “Nhị thiếu phu nhân, em tính có đúng ?”.

      Lúc gảy bàn tính, Lâm Y tính nhẩm trong đầu rồi, gật gật trả lời. “ tệ nha, luyện thêm chút nữa, làm tiên sinh phòng thu chi, chỉ quản gia thôi cũng tồi”.

      Thanh Miêu được khen, vui vẻ nở nụ cười, lại hỏi. “Nhị thiếu phu nhân, số tiền chủ tử mang đến kinh thành có thể nuôi sống cả nhà chúng ta bao lâu?”.

      Mấy năm nay Lâm Y kiếm được ít tiền, hơn nữa trước khi , bán ruộng cỏ linh lăng và chuồng heo vân vân các thứ, trong tay có chừng tám ngàn quan tiền sắt, nàng vốn đắc chí, nghĩ đến có nhiều tiền như vậy, chỉ có ngồi ăn nằm uống thôi cũng bám trụ được ở Đông Kinh trong vòng hai năm, quên mất tính toán tỉ giá giữa tiền sắt và tiền đồng là mười đổi , tám ngàn quan của nàng ở Tứ Xuyên, tới Đông Kinh chỉ đáng tám trăm quan, nàng vốn nghĩ số lượng tuy giảm, nhưng chỉ là tiền đồng có giá trị cao hơn, còn tiêu dùng vẫn vậy, ai ngờ Đông Kinh đắt đỏ, hoàn toàn xài tiền đồng như người ta xài tiền sắt.

      Ngay cả Thanh Miêu cũng rầu rĩ. “Cho dù ăn uống, năm tiền thuê nhà cũng hơn bốn trăm quan, làm sao mới được đây”.

      Lâm Y lại . “Chúng ta cũng nhất định ở Đông Kinh lâu, mấy tháng chi tiêu vẫn chịu đựng nổi”.

      Thanh Miêu hỏi. “Vậy nếu Nhị thiếu gia ở kinh thành làm quan sao?”.

      Lâm Y trả lời. “Biết tiêu xài mới biết kiếm thêm, nếu phải ở lâu tại Đông Kinh, đương nhiên phải nghĩ cách kiếm tiền”. xong chỉ vào gian phòng Thanh Miêu ở, . “Gian của em chỉ ở ban đêm, ban ngày để , nếu chúng ta phải ở lại Đông Kinh, hãy sửa nó thành cửa hàng nho , ban ngày bán hàng, buổi tối đóng cửa lại là phòng ngủ của em và Lưu Hà”.

      Trong lòng Thanh Miêu lập tức dấy lên hy vọng, khen ngợi dứt. “Nhị thiếu phu nhân sao nghĩ ra được chủ ý hay như vậy, nháy mắt có thể kiếm ra tiền”.

      , Trương Trọng Vi được Trương Bá Lâm phụ, khiêng rương tiền vào nhà. Lâm Y ngạc nhiên hỏi. “Nhanh như vậy đổi xong rồi?”.

      Trương Trọng Vi lau mồ hôi, đáp. “Ra khỏi ngõ rẽ cái, bên đường có cửa hàng vàng bạc, rất gần”.

      Trương Bá Lâm mặt mày sáng rỡ, . “ ngờ cổng Chu Tước môn lại phồn hoa như vậy, khó trách giá thuê nhà đắt đỏ”.

      Lâm Y thấy ta biểu tình kì quái, đợi ta rồi mới hỏi Trương Trọng Vi. “Nếu phụ cận cổng Chu Tước môn phồn hoa, vụ lâu điếm xây phòng thượng đẳng ở đây cho thuê làm chi, có gì ngạc nhiên đâu?”.

      Trương Trọng Vi ấp úng, chỉ Trương Bá Lâm lúc trước cũng biết ở đây náo nhiệt như vậy.

      Vừa nghe biết là có lệ nàng, nhưng mặc cho Lâm Y hỏi thế nào, Trương Trọng Vi vẫn cắn chặt răng buông tiếng. Tính chàng khi cương quyết, Lâm Y cũng hết cách, đành phải thôi, chuyển qua hỏi cái khác. “Chàng kể chuyện Hồng viên ngoại cho Đại ca?”.

      Trương Trọng Vi trả lời. “Ta chỉ là đề cập đôi chút, ngờ Đại ca lại để bụng, bảo rằng phải viết thư đến Nhã Châu hỏi Lí thái thú”.

      Lâm Y . “Chuyện quan trường em hiểu, chàng mau đến hỏi phụ thân, Đại ca làm vậy có ổn thỏa hay ”.

      Trương Trọng Vi thấy nàng có lý, sắp xếp xong rương tiền, lập tức .

      Lâm Y đóng hết cửa, mở rương kiểm kê số lượng tiền phen, lấy ra tiền tiêu dùng hằng ngày, còn lại cùng Thanh Miêu hợp lực đẩy sâu vào trong gầm giường. Thanh Miêu cười. “May mà Đại thiếu phu nhân phái gia đinh tuần tra hằng đêm, bằng để nhiều tiền như thế trong nhà, đúng là lo lắng”.

      Lâm Y cũng . “Quả nên cảm tạ Đại thiếu phu nhân, chờ chúng ta đắp xong bếp lò, mời Đại thiếu phu nhân đến ăn cơm ”. xong, sổ mấy trăm văn, cất vào túi quá bắt mắt, đưa cho Thanh Miêu. “Em hỏi Đại thiếu phu nhân xem có muốn đắp bếp lò luôn , nếu muốn cùng mua gạch, mua nhiều hẳn được giảm giá ít nhiều”.

      Thanh Miêu vâng lệnh, hỏi Lí Thư. Lí Thư có tiền, vốn định ngày ngày vào quán rượu ăn, bởi vậy do dự, Cẩm Thư lại . “Đại thiếu phu nhân có bầu, chừng hay bị đói bụng, vẫn là có bếp tiện hơn”.

      Lí Thư liền gật. “Vậy cũng đắp , nấu nước cũng dễ”. Vì thế sai Cẩm Thư lấy tiền, gọi tiểu nha hoàn và tên gia đinh lực lưỡng cùng Thanh Miêu mua gạch.

      Lâm Y đoán đúng, người bán gạch thấy bọn họ mua lần số lượng nhiều, liền giảm bớt mấy văn, cuối cùng tính ra, mỗi khối gạch mười văn, thùng đất sét hai mươi văn, đắt như bọn họ tưởng.

      Gia đinh Lí Thư phái quả nhiên khỏe, người khiêng hết mọi thứ, trước đưa đến phòng Thanh Miêu, cảm ơn ta xong, lập tức bắt tay vào đắp bếp lò. Lâm Y nhìn qua song cửa sổ thấy được, vội xắn tay áo ra hỗ trợ, sẵng giọng. “Nha đầu này, trở về cũng bẩm báo tiếng, chẳng lẽ tiêu tiền quá lố, sợ bị ta mắng?”.
      Hale205, Phong Vũ Yênlinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :